Một ngày mới lại đã sang. Có những điều vuột qua rất hiển nhiên như hơi thở nhưng lại không biết phải nắm giữ những điều đó vào giây phút nào để nó đừng trôi qua một cách thờ ơ như thế.
Người hỏi, đã bao giờ em để tình cảm của mình được thả hồn nhiên như gió bay? Em bảo rằng - chẳng biết. Nhưng điều đó thì có nghĩa lý gì khi anh vốn chẳng phải Gió, và nếu anh có là Gió thì cơn Gió ấy lại chẳng lay ngọn cỏ em? Điều đó có nghĩa gì đâu khi ta chẳng thuộc về nhau và anh yêu một người khác.
Người hỏi, sao em không một lần đánh cuộc hết tin-yêu của mình vào người mình đã chọn? Nhưng điều đó thì có nghĩa gì đâu, khi em vốn không muốn níu kéo những gì vốn chẳng thuộc về mình. Có nghĩa lý gì đâu khi anh chưa bao giờ nhìn về phía em?
Người hỏi - nhiều lắm, nhưng em không trả lời thêm nữa. Tất cả thế là đã quá đủ. Không phải là đủ cho một bắt đầu mà là đủ cho một kết thúc. Khi ta vốn không thuộc về nhau thì đừng ràng buộc nhau bằng những điều vô nghĩa. Trở lại vị trí vốn có, Anh không Em, Em không Anh và Ta không nhau. Dừng lại, đơn giản chỉ là anh cho em mượn tấm lưng chắn gió, bờ vai để tựa và vòng tay để giữ chặt là đủ.
Tựa cửa nhìn ra đường. Nơi ngõ quen đó sẽ vẫn đón mỗi bình mình sang và đưa tiễn một hoàng hôn lặn xuống. Và rồi ngày cũng sẽ qua thôi!
Đừng nhìn nữa, đừng nghe nữa, đừng để ý gì thêm hơn nữa. Hãy để em tự cảm nhận bằng trái tim mình. Giữa muôn gã trai đang dòm ngó kia, kẻ nào thực sự yêu em, kẻ nào thực sự là một nửa mà em đang tìm kiếm?.
- Lâu không gặp em rồi, hôm nào rảnh đi cafe em nhé! _ Uhm, để khi nào em rảnh :).
- Dạo này em sao rồi, vẫn ổn chứ? _ Dạ ổn ạ, còn anh? _ Anh cũng bt, nhưng hơi nhớ em tẹo _ Thế à, uống thuốc đi anh, cảm rồi =)) _ :|
blah ... blah ...
Rặt những thứ nhạt nhẽo và vô vị, chắc tại mình không hợp với những trích đoạn film ngắn ủy mị thế này, hoặc giả là mình bị khô quá nên nuốt không trôi.
Tuần sau Trang cưới! Tết về mình cũng không gặp được. Do mình quá bận? Do nó quá bận? Hay do mình muốn chạy xa khỏi nó? Dù sao, cũng đã 3 năm rồi không gặp, nhưng chưa năm nào ngừng viết thư cho nó, dù lần gửi thư cho nó cũng cách đây ít nhất 4 năm :|, mình tệ nhưng vẫn nhớ tới nó, còn nó có nhớ tới mình không?
Hồi 2 năm trước cũng gần thời gian này, khi mình đang là ny của Thuận, lúc đó nghe tin Hồng cưới, rồi lúc đó mình cũng đã từng nghĩ đến chuyện tiến xa hơn cho hp của mình, nhưng không được.
Thời gian cứ như cát luồn qua kẽ tay, rơi rụng hết cả. Người ta lớn lên & già đi. Bạn bè trưởng thành & cũng yên ổn dần hết cả. Chỉ duy có mình, 24 tuổi, nhưng vẫn trắng póc bàn tay.
Điều gì là hạnh phúc nhất cho cuộc đời của một người phụ nữ? Không ảo tượng, không quá nhiều hoài bão, không quá nhiều sự lựa chọn, không quá xinh đẹp, không quá giỏi giang? Chỉ có thể là những điều bt nhất mà thôi, nhưng điều bt nhất lại chính là thứ khó tạo ra nhất, vậy đấy!
Hix, khổ thật, lại ốm. Lại ăn cháo, uống thuốc & ho :(
Có thể
rồi ta cũng sẽ quên nhau
Như đứa trẻ
lớn lên
rồi cũng lãng quên những trò chơi thời con nít
Ai bảo
thế giới này rộng lớn thế
Gom góp
bao nhiêu yêu thương cho vừa?