Anh vẫn nhớ, ngày chúng mình còn ngồi trên ghế nhà trường. Hai đứa học chung một lớp, ngồi chung một bàn, gần nhau thật đấy nhưng có bao giờ nói chuyện với nhau được quá 5 phút đâu. Anh thường viện cớ không làm bài để mượn vở của em để chép, bài quá khó anh không giải nổi để được ngồi gần em, ngày đó em cũng thật ngây thơ và trong sáng như một viên pha lê không một chút bụi mờ ... nên em không để ý. Và anh đã yêu em từ những cái tưởng như không hề ý nghĩa, em biết không? Tình yêu thường bắt đầu từ những cái giản đơn nhất trong cuộc sống mà gần như ta thường bỏ qua chúng. Anh cũng vậy! Tình yêu anh bắt đầu từ sự quan tâm, giúp đỡ và nhất là từ những lúc được cùng em chia sẻ, em đã cho anh cảm giác thật nhẹ nhõm, nhưng thật ấm áp, những giây phút thật thoải mái sau những tiết học căng thẳng... và rất nhiều, rất nhiều những điều từ em đã dành cho anh. Để rồi... đến một ngày anh không thể kìm nén tình cảm của mình, anh đã tìm đến em và chia sẻ niềm tâm sự mà bấy lâu anh đã giữ trong lòng, anh cũng đã nghĩ đến những gì "xấu" nhất có thể sẽ đến, và anh chấp nhận tất cả, em biết không?
Và anh đã yêu em từ những cái tưởng chừng như không hề ý nghĩa.
Danh ngôn có câu: “Ta đau khi yêu một người mà không được yêu trở lại, những nỗi đau lớn nhất là khi bạn yêu một người nhưng không đủ can đảm để cho người ấy biết bạn đã yêu như thế nào”. Thế đó em, nhưng thật bất ngờ là em cũng có chung một tâm sự như anh, em đã nói rằng: “Em cũng yêu anh”. Ôi! Hạnh phúc nào bằng giây phút này phải không các bạn? Tôi đã rất trân trọng giây phút đó, và luôn coi đó là niềm hạnh phúc lớn nhất mà từ trước tới giờ tôi có, nhưng cũng từ đó trở đi, anh và em cứ như có một bức tường ngăn cách, anh cảm thấy chúng ta cứ như hai người xa lạ. Và cứ thế, theo dòng thời gian, anh cảm nhận được tình cảm của em đang ngày một thay đổi... những lần hẹn em không đến, những cuộc đi chơi em không đi... Thật sự anh không biết là tại sao? Anh hỏi em không nói, anh nghĩ mãi mà vẫn không tìm được câu trả lời cho mình. Phải chăng anh đã làm gì sai? Hay là anh không quan tâm tới em, hay là tình cảm của anh dành cho em là không chân thật?... Không phải, anh nghĩ rằng mình không phải là người có lỗi khiến em xa rời anh, nhưng là cái gì chứ?
Để rồi cuối cùng cái gì đến đã đến... em ra đi không một lời tạm biệt, cứ lặng lẽ đi như mùa đông lặng lẽ đến, anh đã gục ngã, và tưởng chừng không bao giờ gượng dậy được. Một cú ngã không đau nhưng anh lại thấy vô cùng đau đớn, anh càng cố níu kéo thì càng nhận lấy đau thương cho riêng mình, đã bao lần anh cố quên em nhưng... đâu có được, anh không thể quên đi tất cả những gì từng có và đã xảy ra trong cuộc đời mình, anh vẫn thường đến những nơi chúng ta đã từng đến, đi những nơi em đã từng đi, lang thang trên những con đường mong tìm lại những hồi ức, những cảm xúc còn vương vãi đâu đó trong khoảnh khắc xa xưa của dòng đời.
Thấm thoắt đã 3 năm trôi qua, tình cảm mà anh dành cho em vẫn không hề thay đổi thậm chí nó ngày một sâu nặng hơn, vì trong anh vẫn hi vọng em sẽ trở lại vào một ngày nào đó không xa trong tương lai gần, nhưng anh càng hi vọng thì càng thất vọng, thất vọng đến tuyệt vọng, em biết không? Chỉ vì anh quá yêu em, yêu đến mức ngày một xa rời hiên thực, mơ tưởng vào một điều kì diệu nào đó sẽ xảy ra, nhưng... tất cả chỉ là ảo tưởng.
Và hôm nay, khi anh đang ngồi viết những dòng tâm sự này, trong thâm tâm anh đã có sự nhận thức của một người thực sự trưởng thành, trưởng thành nhờ sự khắc nghiệt của cuộc đời, anh đã hiểu ra rất nhiều điều em à! Không nên níu kéo những gì không thuộc về mình, dù cố đạt được thì một ngày nào đó nó sẽ tìm cách rời bỏ mình mà thôi, và anh không muốn có lần thứ 2, cho nên bây giờ anh sẽ chôn chặt tình cảm của mình trong lòng, và luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc bên người em đã chọn. Còn anh, em hãy tin rằng, anh sẽ không bao giờ quên những gì tốt đẹp nhất em đã từng dành cho anh, anh sẽ nhớ mãi khoảng thời gian được sống bên em, được yêu em. Còn một điều nữa là: Anh vẫn không quên hi vọng cho những gì anh hi vọng, dù anh biết rằng những điều đó chỉ đến trong những giấc mơ và chỉ xảy ra trong những câu chuyện cổ tích ...