Những ngày còn nhỏ, tôi đã có một tuổi thơ trọn vẹn, đúng nghĩa của nó.
Tôi còn nhớ như in cái thuở dọn nhà về khu tập thể mới. Nhà tôi nằm ngoài bìa, giáp mí với cánh đồng cỏ bao la… Lúc đó người ta còn làm hàng rào bằng cây mủ, không biết tên gọi nó là gì, chỉ biết cây nó màu xanh, có hoa màu đỏ, nhụy hoa ngọt ngọt, thân và lá cây có nhiều mủ. Đám con nít tụi tôi hay gập đôi cái lá lại rồi kéo nhẹ ra hai bên để thấy màng mủ trong veo có nhiều màu sắc biến ảo trên đó như cầu vồng. Hồi đó khoái lắm, gọi là “tivi màu” không à… Giờ đây chẳng biết cái loại cây ấy có còn hiện hữu không nữa…
Tuổi thơ của tôi ngoài những giờ học trên trường về chỉ biết chơi, chơi và chơi. Đúng với nghĩa của nó. Hầu như không ngày nào là tụi tôi không tụm lại để chơi, đủ thứ trò trên trời dưới đất. Con trai thì chơi tạt lon, tạt tượng, con gái thì chơi búp bê, đồ hàng… Hồi nhỏ tôi mít ướt, mà khoái chơi với mấy thằng con trai, chơi tạt lon thua xiểng liểng, chạy muốn đừ, khóc quá trời quá đất khóc rồi cũng được tụi nó nhường, nghỉ tạt lon, chuyển sang chơi cái khác.
Trò chơi tập thể thì có vô số, chơi từ chiều đến tối vẫn chưa hết. Không biết bây giờ con nít còn chơi “keng” không, chứ hồi xưa tụi tôi ngày nào cũng chơi “keng” hết. Keng ba chữ chán òm, vậy mà hồi đó khoái gì đâu á… Được chạy nhảy là khoái à. Rồi chơi Năm mười, Rồng rắn lên mây, Lùa vịt, Em bé tập đi, Cá sấu lên bờ… Cái trò này nghĩ mới mắc cười chớ… Đứa làm cá sấu đứng dưới sân, mấy đứa còn lại đứng trên cái nền cao hơn chút xíu, miệng thì cứ hét “Cá sấu cá sấu lên bờ, người ta người ta xuống nước…” rồi ù té chạy xuống, chạy lên… đơn giản vậy thôi á… mà nhỏ chơi sung lắm kìa.
Chiều chiều là tụi tôi hay ra cánh đồng cỏ bên hông nhà để bắt cào cào, châu chấu, nhiều không kể xiết luôn á, con nào con nấy to đùng,… giờ muốn nhìn mặt một con cào cào hỏng biết có không, trừ khi ra tiệm bán đồ ăn cho chim thì có mà mấy con đó suy dinh dưỡng nặng luôn! Ngoài đồng cỏ có một loại hoa dại màu trắng như hoa cúc, dễ thương lắm, hoa thì nhỏ, nằm trên một cái cọng màu xanh dài ngoằng, tụi tôi hay bứt thật nhiều rồi tết lại thành vòng đeo tay, đeo cổ, hoặc đội đầu làm công chúa, dễ thương lắm nghen! Rồi chơi thả diều, tôi nhỏ xíu, chừng 5, 6 tuổi gì à, đâu có biết làm diều, được mấy anh con trai phân công làm cái vòng tròn nhỏ gắn đuôi diều, mà cũng tí tởn lắm, chỉ có việc dán miếng giấy thôi à. Bây giờ mỗi khi ra đường, vô tình bắt gặp một cánh diều trên sân thượng nào đó, là tôi lại nhớ về cái tuổi thơ đầy ắp trò chơi của mình…
Đồng cỏ còn đem đến cho tụi tôi một trò chơi thú vị nữa là “đá gà”…Tôi không biết loại cỏ đó là gì, chỉ biết hình như “hoa” của nó là cái phần dài dài, nhám nhám, được bứt ra làm “gà”, “trường gà” dã chiến gồm có 2 cây đinh, 2 cục đá, đào một khe dưới đất, cắm 2 cây đinh ở 2 đầu, quàng một sợi dây thun wa, rồi cho 2 con “gà” lên 2 đầu, lấy đá cà đầu đinh cho dây thun rung lên làm cho 2 con “gà” tiến sát vô nhau, con nào bị hất xuống đất trước coi như thua… Chừng nào mới có dịp đá gà lại đây?
Nghĩ cũng lạ, cứ mỗi khi nhắc đến tuổi thơ là tôi lại bị kích động lên như vậy đó. Thích quá mà! Con nít thành thị ngày nay dường như đã mất đi tuổi thơ của chúng rồi… Hay là, một khái niệm tuổi thơ mới đã được định hình, với những trò games trên máy tính, với phim hoạt hình, băng đĩa ca nhạc, với đồ ăn thức uống cao cấp… Để rồi mỗi em được trang bị thêm một cặp mắt kiếng dày cui, với những cái đầu nhét đầy chữ nghĩa mà thật ra là không sáng tạo được bao nhiêu… Tôi thấy thương cho tuổi thơ hiện đại quá. Mà tôi cũng thương cho tuổi thơ của tôi nữa. Vì những hình ảnh ấy không thể nào sống lại được… Những đêm trung thu xách lồng đèn đi khắp xóm, giống y như bài hát “Tết trung thu đốt đèn đi chơi, em đốt đèn đi khắp phố phường”…những ngày hè lội mưa đi hái phượng làm bướm, chơi bắn bì,…
Thế nên, tôi luôn dành một chỗ đẹp nhất, an bình nhất trong tâm hồn mình cho tuổi thơ tôi, nơi mà tiếng cười không bao giờ tắt, để nó mãi theo tôi trong suốt cuộc đời… Điều hiếm hoi tôi có thể tự hào về bản thân mình: tôi đã có một tuổi thơ tươi đẹp…
Vu vơ lại nhớ chuyện ngày xưa, thuở dại khờ, ngây thơ và không toan tính. Cuộc sống vốn chẳng dễ dàng, thời gian như hố đen sâu thẳm cuốn mất bao thơ ngây, lại phủ bao bụi bặm, em có dám cùng ta đạp xe lòng vòng ngắm mưa, nhâm nhi ly kem lạnh ngắt nữa chăng?
Thế mới biết cuộc sống như dòng chảy bất tận, nhìn lại đã vương nét già nua, có chuyến tàu nào về lại được ngày xưa ko? Đôi khi ngồi ngẩn ngơ, nhớ thuở nao xinh tươi dáng em thước tha áo dài, nghịch với từng tia nắng sớm mai, ta đứng lặng nhìn em trong vương vấn, rồi khi tiếng trống trường rộn rã, bước chim khuyên nhảy nhót vội vàng. Có khi nào lại chờ em dưới mưa, 1 chiếc dù ko đủ che 2 đứa, tay dấm duối nhau đóa ngọc lan đầu mùa ...
Ngày ấy mỗi lần qua lớp em, tim tôi lại rộn rã, mỗi lần đối diện em lại dâng lên cảm giác bồi hồi mãi ko sao giải thích được. Tôi mang tiếng bụi bậm, ngông nghênh giữa đời, thế mà với em vẫn mãi là tên ngốc, ngốc mãn tính, em bảo vậy! Có lần không học bài, lên bảng đứng loai hoai, được em nhắc, cái sĩ diện lúc đó làm tôi cắm đầu vào học, miệt mài sớm hôm, phần lo cho cuộc thi cuối cấp phần muốn chứng tỏ cho em thấy thằng tôi ko banana chút nào ...
Thời gian dần qua, tôi gặp thêm nhiều người khác, những người rất tốt, nhưng sao lòng vẫn cứ mãi đau đáu về em, về giấc mơ thời hoa phượng cứ nở mãi trong lòng. Em như đóa ngọc lan với tôi cứ lung linh, huyền ảo, như 1 bức tranh giữa đời, ta đứng nhìn si ngốc say mê, quên tháng năm .
Bao giờ trở lại ngày xưa ...
Có lẽ là không, nhưng ngày mai sẽ đẹp hơn ngày xưa, nhỉ???
________Viết tặng 1 người, có đọc thì biết, nhỉ ?_________