Dứt lời, Lã giáo sư cũng không cùng bọn Lý Phàm dây dưa nữa mà trực tiếp ngự kiếm phi thẳng.
Đám Lý Phàm nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ, theo sau hướng tới Hoàng Liên Sơn đi tới.
Từ chân núi lên tới đỉnh, học viện đã xây dựng một cầu thang dài bằng đá cao chót vót. Càng lên cao, mây mù lại càng nhiều, không khí cũng dần dần trở nên lạnh lẽo. Đám người Lý Phàm bước trên thang đá, đưa mắt nhìn xuống phía dưới không khỏi sinh ra một cảm giác là lạ. Dưới chân bọn hắn, cảnh vật đã trở nên nhỏ bé vô cùng, tạo cho con người ta một loại khoái cảm đạp trên thiên địa, ngạo thị thương sinh.
Trên đường, mọi người từ từ tách ra. Tới cuối cùng chỉ còn ba người nhóm Lý Phàm vẫn đi cùng nhau. Nửa ngày sau, ba người dứt khoát chọn hai hang động ở gần nhau nhất. Lý Phàm và Vũ Thanh Phong một gian, Nguyễn Bưu một gian.
Bước vào trong động, đập vào mắt Lý Phàm là tường đá màu xanh dìu dịu. Phía trên trần hang, từng viên dạ minh châu to bằng nắm tay phát ra từng đạo quang mang nhè nhẹ, soi rõ cảnh vật bên trong.
Vũ Thanh Phong cầm Như Ý Châu trên tay đã sớm hưng phấn không chịu nổi, hắn quay sang Lý Phàm nói một tiếng rồi liền phi về một bên, cầm Như Ý Châu đáp lên một vách động.
Thanh quang chợt lóe, cả người Vũ Thanh Phong đã biến mất không thấy, thay vào đó nơi vách động hắn đáp Như Ý Châu một môn hộ kiểu dáng tao nhã từ từ hiện ra, cuối cùng in hằn lên vách động, giống như đã tồn tại ở đó từ trước kia rồi vậy.
Lý Phàm thấy vậy mỉm cười, hắn cũng đồng dạng cầm Như Ý Châu trên tay đáp lên vách động đối diện. Ánh sáng chợt lóe, Lý Phàm chỉ cảm thấy cả người một trận xoay chuyển, khi hắn mở mắt ra đã thấy bản thân đứng trong một không gian tràn ngập ánh sáng màu xanh dịu mát.
Hiếu kì quan sát xung quanh một lúc, Lý Phàm bèn khẽ động tâm, bất chợt tại giữa không gian một tòa trạch viện kiểu dáng cổ xưa liền hiện ra. Trước cửa đình viện, là một tấm biển bằng gỗ, phía trên khắc hai kí tự màu vàng đã bạc màu:
Lý Phủ!
Nhìn tòa trạch viện này, trong lòng Lý Phàm không khỏi nổi lên muôn vàn cảm xúc. Nơi đây, chính là nơi hắn đã sinh ra và ở tại cho đến lúc được dẫn sang Băng phủ. Nơi đây, chính là nơi cất chứa những kỷ niệm vui vẻ nhất tuổi thơ của hắn.
Khẽ thở dài một hơi, theo sau Lý Phàm chầm chậm đi tới tiến vào trong Lý phủ, không lâu sau đã hoàn toàn khuất dạng.
* * *
Sáng ngày hôm sau, một tiếng chuông cực lớn vang lên trên Hoàng Liên Sơn, giống như rồng ngâm hổ khiếu vang vọng khắp toàn bộ dãy núi.
Trước cửa hang động, thân ảnh hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong lần lượt xuất hiện. Cách đó không xa, Nguyễn Bưu cũng vừa mới từ trong hang chui ra. Sau khi thấy hai người Lý Phàm, hắn bèn mỉm cười sải bước đi tới.
Đợi tới khi hắn đến nơi, Lý Phàm bèn mở miệng hỏi:
"Huynh đệ, chuyện gì vậy?"
"Ha ha, là thông báo giờ học buổi sáng đã tới. Hôm qua tên ở cùng phòng nói cho ta rằng hàng tháng ngoại viện đệ tử chúng ta sẽ có mười ngày được đến Truyền Pháp Đường nghe các giáo sư giảng giải về cách tu luyện và các vấn đề tu đạo khác."
Nguyễn Bưu hà hà cười nói.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cũng nên đi thôi. Mà cái Truyền Pháp Đường đó nằm ở đâu vậy?"
Vũ Thanh Phong nghe vậy bèn khẽ a một tiếng, hứng thú hỏi.
"Cũng không xa, ngay tại phạm vi ngoại viên học viện thôi."
Nguyễn Bưu thản nhiên đáp lời, theo sau ba người liền từ từ xuống núi, hướng tới Truyền Pháp Đường đi tới.
Truyền Pháp Đường là một đại sảnh rộng tới gần ngàn trượng, bên trong dày đặc các bò đoàn màu xanh xếp chỉnh tề dưới đất.
Giữa trung tâm sảnh là một đài cao bằng ngọc cực lớn, phía trên đồng dạng cũng đặt một bồ đoàn, nhưng lại là màu ánh kim rực rỡ.
Khi ba người Lý Phàm tới nơi, Truyền Pháp Đường đã có lục tục người tiến vào. Cứ như vậy nửa ngày sau, nơi đây rốt cuộc cũng trở nên đông nghẹt, tối thiểu phải có hơn một nghìn người.
Bất chợt một tiếng hạc kêu cực lớn vang lên, từ giữa không trung một con hồng hạc bỗng nhiên xuất hiện, lượn vài vòng phía trên không đại sảnh rồi hướng đài cao bay tới. Đến nơi, hồng hạc khẽ xoay một vòng, khi rơi xuống đất đã biến thành một trung niên nhân mặc bạch y, bộ dạng thanh trần thoát tục.
Trung niên nhân hai mắt như điện nhìn lướt qua đại sảnh một vòng, hơi chú ý một chút nơi đám tân nhân mới nhập học, theo sau bắt đầu mở miệng:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Nhân khả nhân, phi thường nhân. Nhân chi đạo, đạo chi nhân. Điều này, chính là ý nghĩa của thiên nhân hợp nhất. Sinh linh nguyên bản yếu hèn, nhưng nếu đắc thành đại đạo sẽ được nên siêu thoát. Nhân lực có hạn, nhưng Đạo lực vô biên. Con người chẳng thể bạt núi ngăn sông, nhưng Đạo lại có thể dời non lấp biển. Làm người nên có tâm hướng đạo, lục căn thanh tịnh, ứng với lẽ trời, hòa hợp tự nhiên, vậy ngày sau chắc chắn sẽ được siêu thoát đó..."
Trung niên nhân từ từ giảng giải, lời nói giống như châu ngọc từng chữ từng chữ bay ra, làm cho cả học viện lâm vào yên lặng...
Đại Đạo chí cao, không phải ai cũng có thể hiểu được. Nếu không có những kinh nghiệm do người đi trước truyền lại, vậy hầu hết đám ngoại viện đệ tử ở đây chỉ sợ cả đời cũng chẳng thể chạm tới bên bờ Đại Đạo.
Tất nhiên, vẫn có những ngoại lệ!
Vũ Phong ngồi yên trên bồ đoàn, tuy hắn vẫn tập trung lắng nghe lời giảng của trung niên nhân nhưng trong lòng lại không thực sự đồng ý.
Thiên Nhân Hợp Nhất, thực sự là hợp nhất sao?
Nếu như bản thân cùng với thiên địa kết hợp, lãnh tĩnh vô tình, vậy tu đạo còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tu Đạo, là cần có dục vọng để phấn đấu, để tiến tơi, để xông pha qua trăm ngàn mưa gió. Ngay bản thân việc tu đạo cũng là một loại dục vọng rồi.
Nếu không có dục vọng, vậy tu đạo để làm gì? Nếu không có dục vọng vậy thà sống một cuộc đời bình bình đạm đạm còn tốt hơn.
Vì vậy mới nói, con người tu đạo không thể lục căn thanh tịnh, lãnh tĩnh vô vi được, mà phải vượt lên đại đạo, siêu thoát đại đạo, đem bản thân trở thành Tân Đạo.
Đó, mới là tu Đạo!
Những điều này, Lý Phàm chính là từ những lời nói của Quy lão mà rút ra được.
Last edited by vô ngân; 10-10-2012 at 07:08 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Trung niên nhân tiếp tục giảng đạo đến hơn nửa ngày sau mới phất tay áo ngự kiếm bỏ đi. Mà đám học viên lúc này cũng lục tục đứng dậy, tiếp theo ai về chỗ của người ấy.
Những ngày tiếp theo, hầu như không có chuyện gì xảy ra, Lý Phàm và hai người Vũ Thanh Phong bắt đầu yên yên ổn ổn tập trung tu luyện.
Mỗi ngày ngoài khoảng thời gian buổi sáng phải thực hiện một số tạp dịch như vào núi hái thảo dược, săn giết một số yêu thú ra thì cuộc sống của mọi người coi như cũng hoàn toàn thỏa mái. Ngoài tu luyện, thỉnh thoảng ba người cũng tụ họp lại, cùng nhau đối ẩm tán gẫu.
Ba tháng sau, trong động phủ của Lý Phàm và Vũ Thanh Phong, bên trong Như Ý không gian, Lý phủ:
Lý Phàm yên lặng ngồi trên bồ đoàn, hàm răng nghiến chặt, trên người mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy ra. Xem bộ dạng hắn lúc này, dường như đang phải chịu đựng thống khổ ghê gớm. Mà xung quanh Lý Phàm là la liệt các viên yêu đan lớn nhỏ không đồng nhất, tỏa ra hàng loạt các màu sắc khác nhau chiếu sáng toàn bộ gian phòng.
Hây!
Đột nhiên hai mắt Lý Phàm mở ra, khẽ quát một tiếng vung tay lên, theo sau phải có hơn trăm viên yêu đan xung quanh nhất tề bay lên, sau khi lượn lượn trên đỉnh đầu Lý Phàm một vòng bèn biến thành hàng loạt tia sáng theo hướng miệng hắn lao tới.
Hầu...!
Từ trên mặt Lý Phàm, một hư ảnh mãnh thú đầu trọc mắt to, thần tình hung tợn mở ảo hiện ra, cái miệng mở lớn hướng tới những tia sáng đang bay tới kia một ngụm nuốt vào.
Hung thú này, chính là Thao Thiết.
Ực...!
Những tia sáng này sau khi chui vào thể nội Lý Phàm bèn biến thành một đoàn nguyên khí hướng tới đan điền hắn cuốn tới. Tại nơi đó, xung quanh hắc động đan điền, một đoàn nguyên lực hắc sắc đang bao bọc lấy một chút hôi sắc nguyên khí. Nguyên lực hắc sắc khí tức vô cùng khủng bố, bao chặt lấy hắc sắc nguyên khí kia kiên quyết không buông, dường như không đem hôi sắc nguyên khí cắn nuốt trọn vẹn không xong.
Mà một chút hôi sắc nguyên khí kia cũng cứng cỏi dị thường, mặc dù bị hắc sắc nguyên khí vây chặt xung quanh nhưng vẫn ngoan cường chống cự, không để cho hắc sắc nguyên khí kia dễ dàng thôn phệ.
Hai đoàn hôi hắc nguyên khí này giao tranh kịch liệt trong thể nội Lý Phàm, mỗi một lần va chạm lại làm sắc mặt hắn khẽ nhăn lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra.
Đúng lúc này, đoàn nguyên khí do yêu đan kia tiến vào rốt cuộc cũng tới đan điền, theo sau dưới sự điều khiển của Lý Phàm bèn hướng tới hắc sắc nguyên khí bay tới.
U... u... u!
Hắc sắc nguyên khí vừa được đoàn yêu đan nguyên khí nhập vào bèn reo lên u u mấy tiếng giống như được uống đại bổ dược, theo sau đám hắc sắc nguyên khí này giống như ác ma thức tỉnh, cuồn cuộn sôi trào mạnh mẽ đánh tới đoàn hôi sắc nguyên khí nhỏ nhoi còn lại.
Phanh phanh!
Hàng loạt tiếng va chạm như đạn pháo vang lên trong đan điền. Ở bên ngoài, sắc mặt Lý Phàm nhanh chóng trở nên trắng bệch, từ khóe miệng còn có một tia máu tươi thẩm thấu đi ra. Chỉ là hắn cũng mặc kệ không quan tâm tới, ánh mắt hiện lên một vẻ kiên quyết, liều mạng thôi động hắc sắc nguyên khí tiếp tục đánh tới hôi sắc nguyên khí.
Phanh...!
Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, hắc sắc nguyên khí rốt cuộc cũng vượt qua phòng tuyến do hôi sắc nguyên khí tạo ra, theo sau lũ lượt kéo vào thôn phệ hôi sắc nguyên khí.
Cứ như vậy khoảng nửa ngày sau, hôi sắc nguyên khí cuối cùng cũng triệt để tan biến. Mà hắc sắc nguyên khí lúc này chỉnh thể dường như lớn lên thêm một phần, từ đó tỏa ra từng tia khí tức hủy diệt vô cùng đáng sợ.
Lý Phàm thấy mọi việc đã xong lúc này mới khẽ thở dài một hơi, sau khi hướng dẫn hắc sắc nguyên khí chạy quanh kinh mạch toàn thân một vòng bèn đem nó tập trung lại đan điền, yên ổn nàm đó. Mà hắn lúc này lại từ trong giới chỉ lấy ra một vật, đem cầm trên tay bộ dáng trầm ngâm.
Đây rõ ràng là một viên châu màu xanh biếc, từ trên viên châu tỏa ra từng cỗ khí tức sinh mệnh đậm đặc vô cùng. Hơn nữa bên trong viên châu còn mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch, giống như viên châu trước mắt này thực sự có sinh mệnh riêng vậy.
Lý Phàm nhìn ngắm viên châu một lúc, trong mắt thoáng hiện lên nét nhớ lại...
Lại nói từ lúc vào học đến giờ, Lý Phàm ngoài làm một số tạp vụ linh tinh ra thì thời gian chủ yếu đều dành cho tu luyện. Mà không biết có phải do học viện cũng chiếu cố một chút cho đám tân sinh bọn hắn hay không mà đến giờ vân chưa phải thực hiện một nhiệm vụ nào cả.
Cứ như vậy, thời gian Lý Phàm tu luyện cũng không gặp phải ai quấy phá. Nhân cơ hội này, hắn liền tranh thủ đem nguyên lực trong cơ thể hoàn toàn chuyển hóa thành hủy diệt lực lượng. Mà muốn làm được điều này, cần phải cho hủy diệt lực lượng cắn nuốt toàn bộ nguyên lực toàn thân khi trước mới được. Cứ như vậy trong ba tháng này, Lý Phàm đem hủy diệt lực lượng chậm rãi cắn nuốt nguyên lực khi trước.
Cho đến vừa rồi kia, đoàn hôi sắc nguyên khí chính là một chút nguyên lực cuối cùng còn sót lại. Chỉ là nằm ngoài dự liệu của Lý Phàm đoàn hôi sắc nguyên lực này vô cùng cứng rắn, mặc cho hắn thúc dục thế nào cũng không thể nào thôn phệ được nó, so với những tên Thần Lực Cảnh khác còn khó khăn hơn gấp mười lần. Đối với điều này, Lý Phàm nhận định là do Táng Thiên Thánh Pháp quá cường đại, vì vậy dù là nguyên lực cơ bản chưa có thuộc tính do hắn tu luyện ra về tính chất cũng phải vượt xa nguyên lực thông thường của những kẻ khác.
Rơi vào bước này, Lý Phàm chỉ còn cách hấp thu một lượng yêu đan thật lớn, sau đó dựa vào số nguyên khí bên trong yêu đan đó làm trợ lực, trợ giúp luyện hóa hôi sắc nguyên khí.
Cuối cùng, Lý Phàm cũng hoàn toàn đem đám hôi sắc nguyên khí kia hấp thu toàn bộ. Tiếp theo, hắn muốn nhân đà này một đường bước tới, đột phá Thần Lực tiến lên Cương Nhu Chi Cảnh.
Mà muốn làm được điều này, cần phải dựa vào viên châu màu xanh biếc Lý Phàm đang cầm trên tay đây.
Theo thông lệ của Thiên Ngân học viện, mỗi một tân sinh thành công nhập học sẽ được học viện miễn phí trợ giúp cho một lần cơ hội tiến cấp. Đối với tân sinh cảnh giới Tiên Thiên thì là các loại nguyên lực thạch để giúp cảm nhận nguyên lực trong thiên địa dễ dàng hơn, qua đó mà đột phá Thần Lực. Đối với học viên Thần Lực cảnh, thì lại là một kiện bảo vật trái ngược với thuộc tính của bản thân học viên để hắn luyện hóa vào trong cơ thể, âm dương tương hỗ mà đạt tới Cương Nhu Chi Cảnh.
Mà viên châu xanh biếc Lý Phàm đang cầm này, chính là một vật như thế. Viên châu này gọi là Thanh Mộc Huyền Tâm Châu, nghe đồn là tâm của cây Thanh Thiên Huyền Linh Mộc vạn năm, được người đào ra, đem về tế luyện nghìn ngày cuối cùng mới ra được Thanh Mộc Huyền Tâm Châu. Châu này bên trong có ẩn chứa sinh mệnh dồi dào, có công dụng chữa trị thương thế, cố bổn bồi nguyên, rất thích hợp với một kẻ có nguyên lực hủy diệt phá hư mạnh như Lý Phàm.
"Cũng nên bắt đầu thôi, Cương Nhu Cảnh."
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trong phút chốc trở nên nóng rực, hắn tung Thanh Mộc Huyền Tâm Châu lên trước mặt, theo sau há miệng một ngụm... nuốt vào.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Thanh Mộc Huyền Tâm Châu vừa vào miệng, bèn hóa thành một đoàn khí lưu mành xanh biếc hướng tới đan điền Lý Phàm chui vào.
Nhất thời một cỗ khí tức thanh lương mát rượi lan tỏa toàn bộ cơ thể hắn, cảm giác sảng khoái làm Lý Phàm không tự chủ được mở miệng khẽ rên một tiếng.
Theo sau hắn bèn dẫn động đoàn khí lưu nọ hội tụ tại trung tâm đan điền, cùng với cỗ hắc sắc nguyên khí kia va chạm.
Oanh long long...!
Hai bên vừa tiếp xúc, giống như băng hỏa gặp nhau, gây ra một vụ nổ mạnh trong cơ thể Lý Phàm.
Hủy diệt lực lượng bá đạo mà độc đoán, thanh khí của Thanh Mộc Huyền Tâm Châu ôn nhu mà đầy sức sống, hai thứ mang theo hai tính chất hoàn toàn khác biệt gặp nhau bèn không ngừng bùng nổ. Trong phút chốc thể nội Lý Phàm giống như một bãi chiến trường, hàng loạt âm thanh ì ùng như tiếng sấm không ngừng vang lên.
Cứ như vậy nửa ngày sau, tiếng sấm mới dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất. Trong đan điền hắn, tuy hủy diệt lực lượng kia vẫn còn hơi loạn động, nhưng đứng trước cỗ thanh khí ôn hòa bao dung kia nó cũng không thể làm gì được nữa, bèn dần dần dung nhập vào trong đó.
Hắc sắc nguyên khí, thanh khí hai cỗ khí lưu này trong lúc dung hợp liền xoắn lại thành một vòng, tạo thành một cỗ lốc xoáy không ngừng vần vũ. Mà bên trong lốc xoáy, chính là đan điền Lý Phàm. Hắn lúc này mồ hôi như mưa, liều mạng điều khiển hai cỗ khí lưu này tiếp tục dung hợp.
Cứ như vậy ba canh giờ sau, cuối cùng hai cỗ khí lưu cũng triệt để dung hợp, biến thành một viên cầu nửa đen nửa xanh phiêu phù phía trước đan điền hắn.
Lý Phàm thấy vậy tâm niệm khẽ động, từ trong đan điền một lực hút sinh ra, hướng tới viên cầu nọ hút vào.
Ong ong...!
Một tiếng nổ rền như chuông ngân vang lên, đan điền Lý Phàm sau khi hút viên cầu nọ bèn rung lên không ngớt, theo sau từ trong đan điền, một đoàn khí lưu hai màu xanh đen được phun ra, hướng tới toàn bộ cơ thể Lý Phàm chạy tới.
Đoàn khí xanh đen này đi qua đâu, cơ nhục Lý Phàm lại run lên như vui mừng hưởng ứng tới đó. Trong lúc nhất thời, cơ nhục hắn không ngừng được cường hóa, tố chất thân thể cũng theo đó tăng lên nhanh chóng.
Một lần...
Hai lần...
Ba lần...
Chỉ trong vòng ba nhịp thở, trình độ cơ nhục Lý Phàm đã tăng lên gấp ba lần trước đó, toàn bộ cơ thể toát ra một sức mạnh vô cùng. Cảm giác sảng khoái làm hắn không nhịn được ngửa mặt thét dài một tiếng, âm thanh như hoang thú rít gào, xuyên qua cả Như Ý giới truyền ra ngoài.
Điều này còn chưa hết, Lý Phàm chỉ cảm giác được cả người lúc này nhẹ nhàng bay bổng, giống như tùy lúc đều có thể đằng không bay lên, thích ý không sao tả xiết.
Trước kia khi đột phá Thần Lực Cảnh, tuy hủy diệt lự lượng bá đạo thật nhưng lại rất khó khống chế, Lý Phàm mỗi khi sử dụng đều phải hết sức cẩn thận, e sợ cỗ lực lượng này phản phệ, quay lại cắn trả chính mình. Nhưng lúc này sau khi dung hợp được với cỗ thanh khí của Thanh Mộc Huyền Tâm Châu, cảm giác đó đã triệt để biến mất. Thay vào đó là một cỗ thích ý khôn cùng, nguyên khí xanh đen này giống như tay chân của hắn dễ dàng điều động. Chỉ cần hơi động tâm niệm là đã có thể điều khiển nó chạy quanh cơ thể một vòng, không hề gặp chút trở ngại nào cả. Trong mơ hồ, Lý Phàm dường như hiểu ra một chút về ý cảnh cương nhu hòa hợp, âm dương tương hỗ.
"Cương Nhu Chi Cảnh, thực sự là Cương Nhu Chi Cảnh. Vật cực tất phản, trên đời này không có gì ngoại lệ. Nếu quá cực đoan, rốt cuộc cũng chỉ chuốc lấy diệt vong mà thôi. Phải có cương nhu hòa hợp, mới có thể hướng tới vĩnh sinh."
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói, hai mắt cảng lúc càng sáng, giống như chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi hắn đã hiểu ra một chút gì đó. Điều này, chính là ngộ đạo sao?
"Cương Nhu Cảnh chỉ là một bước rất nhỏ trong con đường tu luyện. Đạo lý âm dương rộng lớn vô cùng, cứ tiếp tục rồi ngươi sẽ có thể chạm tới được."
Bỗng nhiên lúc này không gian phía sau Lý Phàm khẽ động, bóng ảnh già nua của Quy lão hiện ra, nhìn về phía hắn bình thản nói.
"Điều này vãn bối biết. Chỉ có đạt tới Tinh Thần Biến mới có thể coi là thực sự bước chân vào con đường tu luyện. Còn Huyền Võ Biến, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi là phàm nhân mà thôi."
Lý Phàm đối với sự xuất hiện của Quy lão dường như không hề ngạc nhiên, vẫn ngồi tại bồ đoàn thản nhiên đáp.
"Ừ! Không tệ. Làm người phải có tầm mắt lớn một chút. Tầm mắt càng lớn, sẽ càng quyết định con đường của ngươi sau này càng huy hoàng."
Quy lão dường như rất vừa lòng với câu trả lời của Lý Phàm, khẽ vuốt vuốt chòm râu cười cười nói.
Ba ngày sau, khi Lý Phàm còn đang tiếp tục tham ngộ Cương Nhu Chi Cảnh thì từ phía bên ngoài động phủ, một đạo hỏa quang xé gió bay tới, xuyên qua đại môn Như Ý giới mà bắn vào Lý Phủ, thẳng tới chỗ hắn đang tu luyện.
Lý Phàm thấy vậy khẽ chau mày, vươn tay bắt lấy. Hỏa quang tắt đi, hiện lên trong tay hắn là một tờ truyền âm phù.
Từ bên trong, một đạo tin tức dung nhập vào trong đầu hắn:
"Sáng sớm mai đến Hồng Trần Điện tiếp nhận nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ sao? Cuối cùng cũng phải làm rồi."
Lý Phàm thấy vậy khẽ thở dài, theo sau hơi chút dụng lực tờ truyền âm phù trong tay đã biến thành tro bụi, còn hắn lại tiếp tục nhắm mắt đả tọa.
Ngày hôm sau trước cửa động, Lý Phàm và Vũ Thanh Phong sóng vai đứng thẳng, dưới chân là tiểu Bạch đang vui vẻ chạy chạy vờn quanh. Chỉ thấy thiếu niên này hiện tại mi thanh mục sáng, anh khí ngời ngời. Hơn nữa từ trên người hắn truyền tới một cỗ cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, tùy thời có thể ngự gió mà bay. Nhìn bộ dáng này rõ ràng là đã vượt qua Tiên Thiên, cảm ứng được nguyên lực hệ phong, đạt tới Thần Lực chi cảnh.
"Đại ca, đã tới giờ rồi. Cũng nên xuống núi thôi ha?"
Vũ Thanh Phong đùa nghịch cùng với tiểu Bạch một chút, theo sau quay sang Lý Phàm cười nói.
"Ừm, cũng nên xuống thôi."
Lý Phàm thản nhiên gật đầu, đưa tay đặt tiểu Bạch lên vai, hướng tới cầu thang đá dẫn xuống chân núi đi tới. Mà phía sau hắn, Vũ Thanh Phong chu miệng huýt sáo một tiếng, vui vẻ đi theo. Phía xa xa trên bầu trời, từng tia nắng sớm chiếu xuống, rọi lên bóng ảnh của hai người một thú...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 88: Trở Về Lạc Nhật Sâm Lâm. Nguồn:http://4vn.eu
Hông Trần Điện nằm tại phía bắc Thiên Ngân ngoại viện, chiếm diện tích hơn trăm trượng. Đây là một kiến trúc toàn bộ được xây bằng đá màu xám tro. Từ trên những phiến đá này, mơ hồ có thể nhìn thấy những vết rạn nứt mơ hồ, cùng với đó là một vài vết máu tươi lấm tấm đã khô. Toàn bộ đại điện đem đến cho con người ta cảm giác uy nghiêm cổ kính, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng tàn khốc, trái ngược hẳn với cái tên gọi Hồng Trần của nó.
Lúc hai người Lý Phàm bước vào Hồng Trần Điện, bên trong đã có hai nam một nữ đứng chờ. Hai người nam này Lý Phàm cũng biết, chính là tân sinh học viên giống như bọn hắn, chỉ là Lý Phàm cũng không quen thuộc lắm. Mà vị nữ nhân duy nhất kia lại là một cô gái tuổi tầm mười bảy mười tám, gương mặt thanh tú, vóc người yểu điệu, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Chỉ là xem bộ dáng khí độ ung dung không sợ hãi của nàng, chắc hẳn là một lão học viên. Cuối cùng ánh mắt Lý Phàm nhìn lên vị trí thượng tọa phía trong điện, nơi đó trên một vương tọa bằng đá màu xám trắng, một trung niên nam tử gầy gò mặc bạch bào đang điềm nhiên nhắm mắt tĩnh tọa.
Vừa thấy hai người Lý Phàm bước vào, trung niên nam tử này mới chầm chậm mở mắt, quét qua hai người một lượt cuối cùng thờ ơ mở miệng:
"Người đã tới đủ, cũng nên công bố nhiệm vụ lần này rồi."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ tháy từ trên người một đoàn hào quang màu hồng bay ra, khi tới trước mặt năm người thì đã biến thành một tấm phù chiếu màu hồng nhạt.
Phía trên phù chiếu, ngoài tên của hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong ra còn có thêm tên của ba người kia nữa. Phía dưới, là nội dung của nhiệm vụ lần này của họ.
"Cách đây nửa tháng vùng trung bộ Lạc Nhật Sâm Lâm có tin đồn yêu thú hoành hành, từ trong rừng chui ra tàn hại bách tính khắp trăm dặm xung quanh. Nay học viện yêu cầu năm người kể trên lập tức thu dọn hành lý, nội trong ngày phải khởi hành tiến về Lạc Nhật Sâm Lâm, hỗ trợ dân chúng bản địa đánh lui yêu thú."
"Lạc Nhật Sâm Lâm sao?"
Lý Phàm đọc qua dòng nhiệm vụ phía trên không khỏi thất thần một chút. Xa cách mấy năm, cuối cùng cũng có dịp trở về nơi này rồi ư?
Lại nói trung niên nam tử đợi cho mọi người đọc hết nội dung trên phù chiếu xong, hắn khẽ phất tay một cái, phù chiếu liền biến thành điểm điểm hồng quang tiêu tán đi hết. Mà trung niên nam tử lúc này mới tiếp tục mở miệng:
"Nhiệm vụ lần này nói chung là không có gì quá nguy hiểm. Chẳng qua sâu trong Lạc Nhật Sâm Lâm vẫn còn tồn tại một vài thứ vượt ngoài khả năng của các ngươi. Vì vậy để bảo đảm an toàn, lần này học viện sẽ cử thêm một lão học viên đi cùng với bốn tên tân sinh các ngươi. Phương Linh, tự giới thiệu với bọn chúng một chút đi."
Trung niên nam tử vừa dứt lời, nữ tử xinh đẹp liền tiến lên một bước, đối diện với năm người Lý Phàm. Nàng khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn ra, cười hì hì nói:
"Chào các tiểu sư đệ, ta là Phương Linh, là ngoại viện đệ tử của học viện đã hơn ba năm. Tu vi hiện giờ là tầng thứ chín Huyền Võ Biến - Phi Nhân Cảnh. Lần này sẽ do ta dẫn đội các ngươi đi làm nhiệm vụ, sao, ai còn có ý kiến gì không?"
Đám người Lý Phàm vẻ mặt quái dị nhìn nhau. Bị một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi gọi bằng sư đệ tất nhiên không dễ chịu gì. Chẳng qua tu vi Phi Nhân Cảnh của nàng là hàng thật giá thật, bốn người cũng không ai dám mở miệng phản đối đành bắt đắc dĩ hướng tiểu cổ nương này cung tay vái một vái, cao giọng hô:
"Thâm kiến Phương sư tỷ."
"Tốt, như vậy mới tốt. Được rồi thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên chuẩn bị lên đường là vừa."
Tiểu cô nương này dường như rất thích ý khi được người khác kêu một tiếng sư tỷ, vẻ mặt tươi cười hướng bốn người vung tay nói. Theo sau năm người lần lượt ra khỏi Hồng Trần Điện, hướng tới một khu đất trống bên ngoài đi tới.
Đến nơi, Phương Linh khẽ vung tay lên, từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc tiểu thuyền nhỏ xinh màu hồng phấn.
Nàng hơi dụng lực, tiểu thuyền liền nhẹ nhàng bay lên, theo sau trong ánh mắt của mọi người nhanh chóng biến thành một chiếc thuyền lớn hơn năm trượng.
"Lên thôi!"
Phương Linh hô một tiếng, dưới chân khẽ điểm dẫn đầu nhảy lên tiểu thuyền. Mà đám người Lý Phàm đối với cái loại nguyên bảo phi hành này cũng không xa lạ gì nữa, sau khi nhìn nhau một chút đều lần lượt lên thuyền.
Đợi sau khi tất cả đã lên hết xong, Phương Linh hai tay chụm lại bắt thành một ấn quyết cổ quái, miệng quát nhẹ:
"Đi!"
Dưới khẩu lệnh của nàng, chiếc thuyền nhanh chóng lao đi, không lâu sau đã biến thành một đoàn hồng quang biến mất nơi chân trời.
Những ngày tiếp sau đó, ngoài thời gian dừng lại để Phương Linh khôi phục nguyên lực trên cơ thể, tiểu thuyền hầu như đều cấp tốc phóng đi. Trên sàn thuyền mọi người đều tự phân ra một chỗ ngồi xếp bằng, tự thân tiếp tục tu luyện.
Chỉ có hai người là ngoại lệ!
Vũ Thanh Phong tên tiểu tử này không biết giở trò mưu mẹo gì, chỉ đến ngày thứ hai sau khi thuyền bay đi đã làm thân được với Phương Linh, theo sau suốt một đoạn đường chị chị em em vô cùng thân thiết.
Mà mấy người Lý Phàm đối với việc này cũng chỉ còn biết cười khổ không thôi. Nhất là hai tên tân sinh kia còn giơ ngón tay cái lên với Vũ Thanh Phong, ra chiều vô cùng bội phục.
Tên tiểu tử này thấy thế lại càng đắc ý, mỗi ngày đều không kiêng nể gì quấn lấy Phương Linh, tán gẫu đủ thứ trên trời dưới biển. Cứ như vậy, năm ngày nhanh chóng trôi qua.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân