Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 9: Bồ Đề nhận
Nguồn: MT
- Muốn chết...!
Đối phương rất nhanh liền làm ra đáp lại. Hắn buông tha Nhâm Hiểu Nguyệt, hóa thành một đoàn gió xoáy hướng phía Lý Vân gào thét mà đến. Lý Vân đã sớm khởi động Phật ấn, chuẩn bị công kích. Cỗ gió xoáy liền từ đó vọt đến chỗ hắn, Lý vân cũng đã khởi động Phật ấn, một chữ Vạn kim quang gào thét đánh về phía luồng gió xoáy.
Hét thảm một tiếng, gió xoáy nhất thời tắt.
Lập tức, một đoàn ánh sáng xanh hướng phía trước cửa sổ bay đi.
- Báo cảnh sát….
Lý Vân hướng đến Nhâm Hiểu Nguyệt đang sợ ngây người rống 1 câu, lập tức liền đuổi theo, từ tầng 20 nhảy ra ngoài, đuổi theo ánh sáng xanh kia. Lúc này đoàn ánh sáng xanh đang dần biến mất trong đêm. Bất quá Lý Vân không lo lắng. Hắn dựa vào cái mùi vị kia tiến hành truy tung. Chí ít hiện tại, hắn vẫn có thể ngửi được cái khí tức Yêu tộc kia.
Bất quá Yêu tộc kia thật có chút môn đạo, khí tức đang từ từ yếu bớt.
Lý Vân đã hạ quyết tâm muốn giải quyết chuyện này. Tuy rằng truy tung có chút trắc trở, nhưng hắn cắn răng kiên trì. Một tiếng đồng hồ sau, trong rừng ngô đồng tại vùng ngoại ô, hắn tập trung được vị trí của tên Yêu tộc.
- Ra đi...!
Lý Vân rất muốn nói tất cả mọi việc đều có thể bàn bạc. Thế nhưng nghĩ lại, cái này đối với Yêu Yêu không được tốt lắm?
Chí ít, lúc trước hắn nhìn thấy vẻ mặt kia đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mang đậm vẻ hèn mọn.
- Yêu tộc Tất Phong. . . . . Ngươi đâu rồi, xưng hô như thế nào, rốt cuộc là người hay là yêu, hay là tiên tộc?
Một nam tử cao lớn khôi ngô từ trong bóng tối đi ra. Da thịt hắn màu đồng cổ, màu da nhìn rất khỏe mạnh. Môi rất dầy, có chút gợi cảm. Nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ lo lắng.
- Ta là Lý Vân, sinh viên năm 4.
Lý Vân đáp. Dù sao thỳ những thông tin đơn giản như thế người ta cũng rất dễ tìm ra được,không bằng nói thật luôn.(nói nhanh cho nó vuông )
Bất quá, là người? Yêu hay Tiên? Cái vấn đề này chính hắn cũng hoang mang, cũng không cần phải trả lời.
- Không nên xen vào việc của người khác. . . Cũng không phải cản trở con đường tiền tài của ta.
Tất Phong ngữ khí lạnh lẽo mang theo 1 tia uy hiếp:
- Chuyện này không phải người như ngươi có thể quản được.
- Tất Phong, Yêu tộc. Đúng không?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, lập tức nói:
- Ngươi thật là làm xấu mặt Yêu tộc….Ta nói lão Tất này, ngươi tốt xấu gì cũng là yêu quái? Vì sao lại luân lạc tới độ phải làm chó săn cho người ta vậy? Nói thật nếu ta là cha ngươi chắc đã bị ngươi làm tức chết rồi…
- Im miệng...!
Tất phong trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lập tức nói ra:
- Lão tử không phải chó săn của người khác, ta là làm nghề tự do.
- Ta không quản ngươi là ai. . . Nói chung, ngươi nói cho ta biết ông chủ phía sau màn là ai? Bằng không sự tình ngày hôm nay đừng mong chuyển biến tốt.
Khóe miệng Lý Vân nổi lên 1 tia cười nhàn nhạt.
Hàn ý trong mắt Tất Phong ngày càng đậm, trên tay bắt đầu có động tác, một cây đoản kiếm ngăm đen không biết từ chỗ nào xuất hiện, lập tức liền hướng tới Lý Vân nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, nhìn như mềm yếu vô lực, nhưng Lý Vân biết trong nháy mắt khi đoản kiếm xuất hiện đã tập trung vào hắn đồng thời cũng phong kín đường lui.
Mũi đoản kiếm được yêu lực thôi động sáng quoắc, cùng với ánh trăng trên không trung lay động mờ ảo.
Lý Vân hít sâu một hơi.Chính như lão hòa thượng nói, Tất Phong còn là tồn tại cao hơn cả các yêu ma trên đời. Nói thật, Lý Vân còn chưa bao giờ thấy qua cao thủ như thế.
Kiếm quang trước mắt, giữa hai tay Lý Vân không biết từ chỗ nào xuất ra một thanh đoản đao màu bạc, trên lưỡi đao có khắc kinh văn Phật gia, chuôi đao còn có Phật gia chữ Vạn ấn ký. Hai tay của hắn cầm đao, ánh mắt nhìn chằm chằm đoản kiếm của Tất Phong, bất ngờ quát một tiếng rồi lao đến.
Công phu trong nháy mắt, hai người đánh giáp lá cà được năm sáu hiệp. Bốn phía thanh âm bạo phát, tiếng kim loại vang lên không ngừng.
Trải qua một hồi tranh đấu, con ngươi Tất Phong liền trầm trọng hẳn lên, ánh mắt hắn chăm chú nhìn thanh đoản đao của Lý Vân, trên mặt hàn ý càng ngày càng đậm.
- Ngươi là người của Phật gia?
Tất Phong lạnh giọng quát hỏi.
- Ngươi nhìn thì biết.
Lý Vân cộc lốc đáp lại một câu.
Trên thực tế Tất Phong suy đoán là có căn cứ, chí ít cái thanh đoản đao kia trong tay Lý Vân tràn ngật khí tức Phật gia. Nếu như hắn không nhìn lầm thanh đoản đao kia chính là Bồ Đề nhận.
Vật kia Tất Phong từ lúc một vạn năm trước chỉ thấy qua, không phải là người có đại công đức thỳ vô pháp sử dụng. Người trước mặt này cầm Bồ Đề nhận, thi triển thành thạo, bởi vậy có thể thấy được, hắn hẳn là người Phật gia có đại công đại đức.
Tâm nghĩ đến đây, Tất Phong sắc mặt chăm chú hẳn lên.
Không hề nghi ngờ, hiện tại đây là một hồi ác chiến.
- Hừ. . . Ta cũng không cần biết ngươi là cái gì, ngươi phá hỏng sinh ý của ta. Thì đừng trách ta không khách khí.
Tất Phong tiếng nói vừa dứt, trong cơ thể yêu lực lần thứ hai tăng vọt, kiếm phong phun ra nuốt vào bất định, sát khí càng lúc càng đậm.
Lý Vân cũng không phải ăn chay, khởi động Đao Quyết, lưỡi đao nhất thời tỏa ra từng đạo kim quang, phương viên một trượng đều bị bao phủ, khó khăn lắm đem kiếm quang của Tất Phong áp chế xuống phía dưới.
- Chết tiệt...!
Đoản đao của Lý Vân xuất xứ từ Phật gia, mặt trên có Phật lực bao phủ, đối với yêu lực của Tất Phong chính là một sự khắc chế. Vốn lấy yêu lực của Tất Phong, cũng không nhanh bị áp chế như vậy.Thế nhưng hôm nay thì khác.
Tất Phong âm thầm cắn răng, chỉ có thể cùng Lý Vân liều mạng một lần.
- Ngươi làm hỏng đường tiền tài của ta, lão tử liều mạng với ngươi.
Nương theo đao kiếm công kích, hai người lần thứ hai chiến đấu.
Tất Phong kiếm đi nhẹ nhàng, tựa hồ đối với đoản đao tràn ngập khí tức Phật gia của Lý Vân có chút kiêng kị. Mà Lý Vân còn có ý định cường công, nhiều lần bức bách Tất Phong đón đỡ.
Lý Vân tuy rằng dựa vào đoản đao Phật gia chiếm một ít thượng phong, nhưng về mặt lực lượng cùng Tất Phong vẫn còn có chút chênh lệch. Cho nên thế cục cũng không lạc quan.
- Phanh...!
Một tiếng, hai người hầu như đều thi triển ra toàn lực đánh giáp lá cà, Lý Vân thân thể theo lực đánh lui về phía sau, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, mà Tất Phong cũng chỉ lùi lại phía sau nửa bước, hai người lực lượng không phân cao thấp, liếc mắt nhìn nhau.
Lý Vân xóa đi vết máu ở khóe miệng, trong lòng kính phục, xác thực đây là một đối thủ rất lợi hại.
Tất Phong lạnh lùng nhìn Lý Vân trước sau phun ra một ngụm máu vàng. Thoáng do dự một chút, hắn đột nhiên cười:
- Trách không được ngươi lại có thể sử dụng Phật gia Bồ Đề nhận, nguyên lai là cửu thế tu hành đại thiện nhân (chín kiếp tu hành làm người tốt). . . .
Nói xong Tất Phong lè lưỡi khẽ liếm môi, trong mắt hiện ra hung quang. Trông như là thấy vật gì rất ngon vậy.
Lý Vân âm thầm nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, tên yêu quái này quả là có chút kiến thức. Xem bộ dạng như vậy, hắn dự định ăn tươi mình chăng?.
Việc này không thể chậm trễ, ánh đao của Lý Vân vừa léo đã thẳng hướng Tất Phong lao tới, dao găm phảng phất hóa thành ngàn vạn, đao ảnh đầy trời đổ ập xuống phía Tất Phong chém tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 10: Cuộc sống bức bách
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Chương 10: Cuộc sống bức bách
Tất Phong khẽ cười một tiếng, thân ảnh nhẹ nhàng đạp không mà lên, không chỉ tránh thoát tất cả công kích của Lý Vân, mà còn đứng trên cao nhìn xuống, thi triển ra phản kích sắc bén hơn.
Lý Vân trước đó ra chiêu quá mạnh, công kích thất bại, muốn thay chiêu nhưng lại không kịp. Mắt thấy kiếm quang sắc bén kia đang hướng phía mình đâm tới, trong đầu hắn linh quang chợt lóe, với những thời khắc phi thường nguy hiểm đó, chỉ có thể thử mạo hiểm một lần. Nguy hiểm trước mặt, Lý Vân không trốn không né, trái lại cầm đao hướng về phía trước tiến lên, trước người nhất thời sáng lên một mảnh đao kiếm sáng lóa.
- Giết!
Từ đỉnh đầu truyền đến âm thanh quát lớn, sau đó kiếm quang sắc bén từ đỉnh đầu tuôn xuống. Tiến công chính là phương pháp phòng ngự tốt nhất. Lý Vân lúc này lấy hành động thực tế để chứng minh những lời này.
Kiếm quang của Tất Phong từ trên cao đánh xuống cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Tất Phong mỗi một kiếm đều mang theo sát khí cường liệt không gì sánh được, nhưng Lý Vân cũng không phải ăn chay, hầu như mỗi một kiếm đều bị dao găm ngăn cản, chỉ là mỗi một lần đỡ một kiếm, bên khóe miệng lại chảy ra một ít tơ máu, cho thấy trên thân kiếm của Tất Phong có ẩn chứa yêu khí rất mạnh.
- Ầm ầm...!
Theo một tiếng nổ thật lớn, Tất Phong lao xuống đất cùng một kiếm vô cùng uy lực, Lý Vân rốt cục không thể ngăn cản. Lý Vân đem hết toàn lực, bảo vệ những bộ vị quan trọng, đoản kiếm của Tất Phong đâm trúng đầu vai hắn. Thứ máu màu vàng lần thứ hai chảy ra. Bất quá lại bị một cỗ yêu lực âm hàn đi qua vết thương chui vào trong cơ thể hắn, làm cho kinh mạch trong cơ thể từng đợt đau đớn.
- Quả nhiên có chút môn đạo. . .
Tất Phong nhìn Lý Vân đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, vẻ mặt thống khổ, trong đôi mắt hiện lên một tia khen ngợi. Uy lực của một kiếm vừa rồi, hắn biết rõ, chính mình đã dùng yêu lực mạnh nhất của bản thân trực tiếp đánh vào kinh mạch của Lý Vân, về mặt lý luận, nếu như lực lượng đối phương không phải cao hơn chính mình, kinh mạch của hắn sẽ ngay trong tức khắc bị ăn mòn. Lý Vân nếu chịu một đòn này, cho dù không chết cũng sẽ bởi vì đứt kinh mạch mà biến thành phế nhân. Thế nhưng lúc này, nhìn bộ dạng của hắn mặc dù có chút thống khổ, nhưng không hề giống như là bộ dạng của một người bị đứt kinh mạch.
Bộ dáng tươi cười trên mặt Tất Phong tự nhiên biến mất.
Dừng một chút, Tất Phong mở miệng nói:
- Ta không muốn cùng Phật gia kết thành hận thù…Ta bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, từ nay về sau không được tham dự vào chuyện này.
- Đừng hòng!
Đúng lúc này, Lý Vân đã hóa giải hết yêu lực của Tất Phong, đồng thời vết thương ở đầu vai cũng ngừng chảy máu. Vết sẹo cũng đã kết vảy, phỏng chừng trong vòng mười hai giờ, vết thương kia sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Sau khi cảm nhận được chiến ý dày đặc của Lý Vân, Tất Phong hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Tất Phong cũng không hiểu rõ về Lý Vân, chỉ là từ cái dao găm tên Bồ Đề nhận kia suy đoán hắn là người Phật gia. Trên thực tế, Lý Vân cùng là yêu quái như hắn. Tuy rằng yêu lực Tất Phong có tính phá hoại ăn mòm, thế nhưng đều là yêu quái, Lý Vân tự nhiên có biện pháp hóa giải.
Điều này làm cho Tất Phong có chút kinh ngạc.
Trên thực tế, cũng không có người hay yêu quái nào có thể nghĩ đến, một yêu quái lại có thể trở thành cửu thế thiện nhân ( người tốt chín kiếp).
Có thể thấy được, năm đó Lý Vân tuyệt đối là một yêu quái vô cùng vĩ đại.
Lý Vân trước mắt đã không còn chút nào bộ dạng của người bị dính đòn trí mạng, tiếng cười lạnh truyền vào lỗ tai Tất Phong vang lên:
- Tất Phong, ngươi cũng không hơn gì ta đâu…
Lời còn chưa đi hết, ánh đao màu vàng bỗng dưng sáng lên, một kích bất ngờ với tốc độ cực nhanh đánh ở giữa người Tất Phong.
Nhưng Lý Vân còn chưa kịp hài lòng thì một cỗ lực phản chấn vô cùng cường hãn đẩy hắn ra xa.
Hiển nhiên, Tất Phong từ đầu tới đuôi vẫn duy trì cảnh giác.
Tuy rằng hắn chưa kịp dùng đoản kiếm trong tay để ngăn cản, nhưng quanh thân hắn đã sớm che kín yêu lực cường đại.
Lực phản chấn rất lớn khiến thân thể Lý Vân bay ra ngoài, vết thương chảy máu đang khép vảy lúc trước bây giờ đã bị đánh rách tơi tả.
Giọng máu đọng rơi trên mặt đất, phát sinh âm thanh tí tách rất nhỏ. Cố nhịn đau nhìn Tất Phong đang đứng cách đó không xa, Lý Vân phát hiện hắn cũng đang bị thương. Xem bộ dạng như vậy, chắc hẳn không có khả năng so với mình nhẹ hơn.
Đương nhiên, hiện tại cũng không thể khẳng định Tất Phong đã mất đi sức chiến đấu.
Trước một kích kia, Lý Vân đã thi triển toàn lực, lúc này cho dù có đi ra chiến đấu cũng không còn sức mà đánh. Nếu như Tất Phong vẫn còn sức chiến đấu, cũng có nghĩa là tử vong đang đến gần Lý Vân hơn bao giờ hết.
Lý Vân không muốn ngồi chờ chết, hắn cố gắng dựng thân thể lên rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt suy nghĩ, trong lòng tụng niệm kinh văn Phật gia, rất nhanh khôi phục lực lượng trong cơ thể.
Lý Vân kỳ thực cho tới tận bây giờ cũng không có suy nghĩ dồn hết tâm trí đi tu luyện. Lão hòa thượng cũng không dạy cho hắn pháp môn tu luyện để nâng cao lực lượng gì. Hắn nếu có truyền thụ cho Lý Vân thì cũng chỉ là một ít pháp môn dùng để sử dụng lực lượng cùng một ít kỹ xảo chiến đấu.
Theo lời lão hòa thượng nói, trong cơ thể Lý Vân lực lượng là công đức, cứ làm chuyện tốt thì sẽ tích lũy được nhiều. Như vậy lực lượng rất thuần khiết, rất cường đại. Chẳng qua hiện tại Lý Vân còn không thể sử dụng hoàn toàn mà thôi.
Dùng một cái ví dụ rất thích hợp, tình huống của Lý Vân bây giờ không khác gì một đứa trẻ ba tuổi tay cầm Đồ Long đao.
Lúc này hắn tụng niệm kinh văn Phật ra, chỉ là vì chữa thương.
Bốn phía vắng vẻ, không có một tí động tĩnh nào.
Đột nhiên, Lý Vân nghe được một tiếng tiếng bước chân rất nhỏ.
Trong lòng Lý Vân phát lạnh, xem ra tình huống của Tất Phong không có tồi tệ như hắn tưởng tượng.
Giương mắt nhìn lên, con ngươi Tất Phong đang chăm chú nhìn vào hắn. Sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, khóe miệng còn có một tia máu lau không sạch.
Hiển nhiên, hắn bị thương cũng không nhẹ.
Lý Vân đáy lòng mọc lên chút hi vọng, chỉ cần đối phương bị thương, chính mình sẽ có cơ hội. Dựa theo pháp môn chữa thương của lão hòa thượng, lực lượng trong cơ thể hắn đã hồi phục rất nhiều. Hơn nữa thân thể lại có năng lực tự lành siêu cường, lúc này hắn đã khôi phục được bảy thành sức chiến đấu.
Lý Vân ngẩng đầu nhìn Tất Phong nói:
- Thương thế của ngươi so với tưởng tượng của ta còn nặng hơn một ít. . . Hiện tại ta tuyệt đối nắm chắc có thể chế ngự ngươi.
Tất Phong mắt không biểu tình, không biết suy nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, ta thương thế rất nặng, nhưng ta cũng nắm chắc không để cho ngươi bắt được ta.
Lý Vân ám sát nội tức, trong lòng tràn ngập đề phòng, chuẩn bị tùy thời đại chiến.
- Tất Phong, ta hỏi ngươi, ngươi đường đường là đại yêu quái, vì sao phải làm chuyện buôn bán giết người này?
Lý Vân đột nhiên hỏi một câu.
Tất Phong ho khan hai tiếng nói:
- Cuộc sống bức bách…
- Cuộc sống bức bách?
Lý Vân sững sờ một chút, lập tức cười:
- Ngươi không phải đang nói đùa chứ? Ngươi có bản lĩnh như vậy, lại có thể bị cuộc sống bức bách sao?
- Hừ...!
Tất phong hừ lạnh một tiếng, lập tức cười tự giễu:
- Tiểu tử Lý Vân kia, ngươi không phải là yêu quái, ngươi căn bản không hiểu được yêu quái chúng ta sinh hoạt trong cuộc sống này là cỡ nào khó khăn, cỡ nào buồn chán. Trước đây, trong thiên địa tràn ngập linh khí, chúng ta còn có thể đi tu luyện, có thể đi đả tọa luyện đan. Hiện tại ngươi xem xem cái thế giới này ra dạng gì, trong thiên địa linh khí đã thiếu thốn tới cực điểm, chúng ta căn bản không có cách nào tu luyện. Còn có, thời gian trước đây, thức ăn của chúng ta đều là máu tươi, yêu quái lớn ăn yêu quái nhỏ, yêu quái nhỏ lại ăn thịt người. . . Hiện tại ngươi thử xem, một tòa thành thị to như này nhưng để tìm một con yêu quái thật sự rất khó. Con người thật ra lại rất nhiều, làm sao ta dám ăn? Chùa Bạch Mã bây giờ cũng không còn ăn chay nữa, còn có những cảnh sát kia, bộ đội bí mật gì đó…Chúng ta căn bản không dám trêu chọc quá phận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 11: Yêu quái nói: “ Con người rất đáng sợ “
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Chương 11: Yêu quái nói: “Con người rất đáng sợ”
- Ai…!
Tất Phong thở dài một tiếng, nói:
- Ta cảm giác như là đang mơ một giấc mộng vậy, lúc tỉnh mộng thì toàn bộ đều biến mất. Không nghĩ tới, nhân loại đã trở thành chúa tể của cái thế giới này. Mà chúng ta Yêu tộc lại trở thành một quần thể yếu thế. Trừ kí ức từ vạn năm trước trở lại cũng không có lưu lại cho chúng ta nhiều đồ vật. Một vạn năm trước, lực lượng của ta có thể hủy diệt cái thành phố này một cách đơn giản…Thế nhưng một vạn năm sau, lực lượng này còn không bằng một phần vạn của trước đây…
- Nói thật, ta không muốn giết người, không muốn làm chuyện xấu, nhưng dù sao ta vẫn phải sống tiếp.
…. Ta cần tiền để mua thức ăn tươi sống…
Tất Phong cảm khái nói.
- Ngươi có thể vào rừng để sống… Nơi ấy cũng có đủ động vật…
Đều là yêu quái nên Lý Vân cũng có chút đồng tình với cảnh ngộ của Tất Phong.
- Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ qua sao?
Tất Phong cười lạnh một tiếng nói ra:
- Hiện tại con người còn chưa có khai phá rừng rậm, núi lớn sao…Con người rất đáng sợ…
- Nói thật, nghe ngươi nói ta rất đồng tình với ngươi. Nhưng ta cảm thấy đây không phải là lí do.
Lý Vân đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Nếu sinh hoạt tại xã hội này, ngươi phải tuân thủ theo quy luật sinh tồn của nó. Nói cho ta biết, phía sau màn là do ai làm chủ? Bằng không, ta sẽ bắt ngươi đi chùa Bạch Mã để cho những tên đầu trọc kia tự thẩm vấn ngươi.
Tất Phong khẽ cười một tiếng nói:
- Nói nửa ngày, không ngờ vẫn không có thương lượng.
Nói xong, Tất Phong vung đoản kiếm trong tay.
Lý Vân ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi kiếm của Tất Phong, bỗng nhiên, hắn phát hiện ra mũi kiếm phát sinh rung động rất nhỏ hầu như mắt thường không nhìn thấy.
Đây là điềm báo trước khi Tất Phong xuất thủ.
Lý Vân sống lưng thẳng tắp mau chóng cong về phía sau, thân hình hắn như thiểm điện thoát ra. Dao găm trong tay chung quy hướng về phía ngực chém tới.
Tất Phong cắn răng, vội vàng khởi động đoản kiếm trong tay, hóa thành quang ảnh khắp trời, trong chớp mắt cùng Lý Vân trực diện ngạnh kháng.
Tất Phong không giống Lý Vân biến thái như vậy, có khả năng tự khép miệng vết thương lại, cho nên sức chiến đấu của hắn khôi phục chưa được tốt, lúc này hắn lại rơi vào thế hạ phong. Trải qua chiến đấu về sau, khóe miệng hắn đã chảy máu, tình huống vô cùng không ổn.
Tìm đúng cơ hội, Tất Phong nhảy khỏi vòng chiến đấu, đem máu trong miệng nhổ sạch, nói:
- Cho dù chết, ta cũng sẽ không cùng ngươi trở về.
Lý Vân lạnh lùng nói:
- Tình hình hiện tại chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
Tất Phong cười gượng, thân hình có chút lay động, lạnh lùng nói:
- Ngươi nếu bức ta, hôm nay cho dù ta có chết thì cũng muốn kéo ngươi theo đệm lưng.
Nói xong, hắn liền vứt đoản kiếm, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng, sau đó hai tay kích phát vào các đại huyệt. Tiếng đồm độp phát ra không ngừng bên tai, trong miệng không ngừng phún huyết, huyết vụ bao phủ lấy toàn thân hắn, toàn thân hắn cao thấp nhiễm lên một tầng màu đỏ nhạt.( mẹ nó hóa ra là đồng quy vu tận >”< )
Đây là Tất Phong khi làm yêu quái thì đã nghĩ ra một loại pháp môn công kích rất bá đạo, kích thích kinh mạch toàn thân, tạm thời kích thích toàn bộ tiềm năng trong cơ thể. Phương pháp này tại nguy cơ trước mắt có tác dụng rất lớn. Vô cùng bá đạo nhưng có điều chỗ hại cũng rất nhiều. Tuy rằng có thể tạm thời đề cao công lực nhưng sau khi sử dụng nặng sẽ bỏ mạng, còn nhẹ thì tàn phế.
Nếu không phải hôm nay lâm vào đường cùng thì hắn cũng sẽ không dùng hạ sách này.
Nhìn động tác quỷ dị của Tất Phong, Lý Vân cảm giác được rõ ràng được là có chuyện không ổn, hắn nhanh chóng lao về phía trước, lần thứ hai phát động công kích mãnh liệt.
Vào đúng lúc này Tất Phong cũng động, lúc này đây động tác của hắn như quỷ mị, so với trước kia không biết hơn bao nhiêu lần. Đối mặt công kích của Lý Vân, hắn không thèm né tránh, hắn rất nhanh nhặt lên đoản kiếm trên mặt đất đón tiếp, một mảnh tràn ngập khắc nghiệt chi khí kiếm quang xuất hiện tại phía trước, công kích trong nháy mắt của Lý Vân bị đánh tan. Cùng lúc đó, đoản kiếm công kích vẫn như trước không giảm. Lý Vân vội vàng nâng đao lên ngăn cản, tuy rằng miễn cưỡng ngăn cản công kích, thế nhưng thân hình như bị một cỗ lực lượng chấn lui về phía sau, há mồm nhổ ra một ngụm máu tươi màu vàng.
Tất Phong mạnh mẽ kích phát yêu lực trong cơ thể, sức chiến đấu so với bình thường còn muốn mãnh liệt hơn vài lần. Bất quá trong cơ thể hắn thương thế lại nặng thêm một phần, máu trong miệng phun thẳng ra như đang tưới hoa.
Hơi ổn định một chút tâm thần, Lý Vân nhanh như điện thiểm lao tới, tiếp cận hắn thời điểm rất nhanh di chuyển, tìm đúng cơ hội về sau, đâm thẳng dao găm vào giữa lưng Tất Phong.
Tất Phong nhanh chóng hướng bên cạnh mà né tránh, lần thứ hai né qua công kích, cùng lúc đem đoản kiếm trong tay quay về phía Lý Vân nhanh như thiểm điện ném đi.
Ngay lúc đó, đoản kiếm tản ra ánh sáng thê lương chói rọi như lưỡi hái tử thần yêu dị và kinh khủng. Lý Vân vội vàng lui về phía sau, thế nhưng đoản kiếm chính là Tất Phong dùng toàn lực ra tay, tốc độ cực nhanh, cũng không phải người như Lý Vân có khả năng tránh né được.
- Xoát…!
Một tiếng, Lý Vân tránh không kịp, mũi kiếm thoáng cái đã đâm vào vai hắn, máu bắn tung tóe. Tất Phong đột nhiên bộc phát ra thực lực quá mức kinh người.
Lý Vân rút đoản kiếm ra khỏi đầu vai, sau đó càng là lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tất Phong biết lần này cho dù có thể sống sót mà đi về thì kinh mạch trong cơ thể cũng bị hao tổn nặng nề. Đối với hắn thì sau này trên con đường tu hành sẽ thập phần bất lợi. Mà hết thảy những điều này đều là do Lý Vân ban tặng.
Tâm nghĩ đến đây, Tất Phong nhìn Lý Vân, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười có chút tàn nhẫn, tay không liền xông lên phía trước.
Sinh tử tồn vong do trời quyết định, Lý Vân không để ý thương thế trên người, đem yêu lực trong cơ thể đề thăng tới cảnh giới cực hạn để đối kháng với công kích của Tất Phong.
Tất Phong công kích mỗi lần đều là phun ra một búng máu tươi, thế nhưng hắn làm việc đạo nghĩa không cho phép mình được chùn bước.
Thời gian không dài, Tất Phong mặc dù cả người đều là máu đen, tóc tai bù xù, phảng phất như ác quỷ tới từ địa ngục Tu La. Lý Vân trong lòng đã nổi lên trận trận hàn ý.
- Đi chết đi…!
Tựa như bị điên, Tất Phong ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, phát ra công kích mạnh nhất. Theo mấy ngụm máu phun ra, sức chiến đấu của hắn đạt tới trạng thái đỉnh phong. Thân ảnh của hắn hóa thành một đạo lưu quang hướng Lý Vân bổ nhào tới. Lý Vân biết mình căn bản là không thể né tránh. Không thể buông tha dũng giả thắng, giờ này khắc này, hắn đều không có nửa điểm tâm tư lùi bước. Một thanh âm rít gào xông thẳng lên trời, Lý Vân hai tay nắm chặt dao găm, kích phát toàn bộ lực lượng trong cơ thể, dũng cảm hướng về phía Tất Phong mà giết qua.
- Ầm ầm…!
Sau khi hai đạo nhân ảnh đụng vào nhau, tại nơi đó ngay lập tức nổ ra một tiếng vang lớn. Lập tức, thân thể Lý Vân ngay sau tiếng nổ cũng bị bắn ngược mà đi ra chừng hai mươi mét mới rơi xuống. Hắn rơi xuống may mắn vừa đúng vào vùng rừng cây sát biên giới giáp với sườn dốc núi đá.
Thân thể của hắn trong khoảnh khắc rơi xuống phía dưới nhanh chóng cân bằng lại. Sườn dốc quả thực không hề ngắn, hơn nữa trong đó có một đọan rất dài đều là những tảng đá cứng rắn. Có thể tưởng tượng, Lý Vân thân thể trong lúc ngã nhào vừa rồi nhận lấy rất nhiều thống khổ.
Đương nhiên, Lý Vân cũng không phải người thường, hắn là yêu quái. Thể chất của hắn khác hẳn với người thường. Nếu không phải có
ngày hôm nay, hắn thậm chí không có khả năng cảm nhận được thân thể có cảm giác đau đớn. Lúc này, trong cơ thể hắn lực lượng đã tiêu hao gần hết, cho nên tại lúc ngã nhào xuống, trong xương cốt vẫn là trận trận đau đớn.
Trong nháy mắt hắn dừng lại, cổ họng Lý Vân ngòn ngọt, nhịn không được lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi. Lập tức, hắn thấy trước mắt tối sầm, nhất thời mất đi ý thức.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 2
Chương 12: Thật có hồ ly tinh?
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Chương 12: Thật có hồ ly tinh?
Đầu óc mê man không biết bao nhiêu lâu, ý thức Lý Vân lần thứ hai chậm rãi khôi phục thị lực. Mở mắt ra, hắn cảm giác mình đang ở trong một căn phòng rất ấm áp. Hơn nữa, hắn cảm thấy căn phòng này nhìn rất quen mắt. Trong đầu hắn có chút đau đớn, suy nghĩ rất loạn, nhất thời cũng nhớ không nổi đây rốt cuộc là địa phương nào.
Ngay lúc này, hắn nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thập phần mềm mại, hẳn là một người phụ nữ.
Rất nhanh, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể phụ nữ cũng theo đó mà truyền đến.
- Két.....!
Cửa phòng bị người đẩy ra, Vương Trân Trân mặc quần áo ở nhà xuất hiện tại trong tầm mắt của Lý Vân. Áo lông trắng rộng thùng thình cùng chiếc quần màu đen bó sát, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với thị giác. Người phụ nữ lúc này rất mê hoặc lẳng lơ, rất gợi cảm. Vóc người với những đường cong xinh xắn lả lướt. . .
- Tôi tại sao lại ở chỗ này?
Lý Vân cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, cẩn thận nhớ lại một chút tình cảnh bản thân trước khi hôn mê. Nếu như không có nhớ lầm mà nói, trước đó hắn đang cùng một người tên là Yêu tộc Tất Phong chiến đấu.
Vương Trân Trân đi tới trước người Lý Vân, thoáng khom lưng xuống, đưa tay ra đặt trên mạch của hắn sờ một chút. Vùng xung quanh lông mày khi thì giãn ra, khi thì nhíu chặt. Cuối gần như bằng phẳng.
Hai mắt Lý Vân trợn tròn, nhìn không chớp mắt từng động tác của Vương Trân Trân.
Hắn có chút nghi hoặc, tại trong trí nhớ của hắn Vương Trân Trân không biết xem mạch, nàng càng không biết chữa bệnh cho người khác?
“Lẽ nào nàng không phải Vương Trân Trân. . . “
Lý Vân đưa mũi ra ngửi một chút, hy vọng có thể phát hiện ra mấy thứ gì đó. Thế nhưng chui vào xoang mũi ngoại trừ mùi thơm thân thể của người phụ nữ, cũng không có bất kỳ dị thường gì.
- Tiểu Lý. . .thân thể của cậu đã không có việc gì rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể phục hồi hoàn toàn như cũ. Cậu nằm im đừng nhúc nhích, ta đi rót nước cho cậu. . .
Một mực yên lặng không nói gì Vương Trân Trân rốt cục cũng lên tiếng.
Lý Vân vốn muốn hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng lời nói đến bên miệng, hắn lại thay đổi chủ ý. Hắn tin tưởng Vương Trân Trân sớm muộn gì cũng sẽ cho hắn một lời giải thích.
Rất nhanh, Vương Trân Trân cầm một chén nước ấm qua, vừa cười vừa nói:
- Hé miệng ra, ta cho cậu uống.
Lý Vân hoàn toàn có thể tự uống, chẳng qua lại không nỡ cự tuyệt ý tốt của Trân tỷ.
Thời điểm Vương Trân Trân cho Lý Vân uống nước, thân thể hai người rất gần nhau. Mùi thơm trên người người phụ nữ không ngừng nhào vào trong lỗ mũi Lý Vân. Cái loại cảm giác này rất tốt, rất ấm áp.
Đợi đến khi bỏ chén nước xuống, trên mặt Vương Trân Trân hiện ra vẻ ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ kiều diễm nhuộm lên tận bên tai:
- Đến, ta lại giúp cậu xem một chút…
Nói xong, Vương Trân Trân vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt ở trên mạch đập của Lý Vân, bàn tay trắng nõn chạm vào cổ tay mềm mại của Lý Vân khiến cho trong lòng hắn rất là hưởng thụ.
Vương Trân Trân nhẹ kêu lên một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng, hiển nhiên vấn đề của Lý Vân làm nàng cảm thấy vướng tay vướng chân.
Vương Trân Trân bắt mạch một lúc lâu, ngẩng đầu hỏi:
- Cậu rốt cuộc là yêu quái hay là người?
Lý Vân nghe vậy, nhất thời sửng sốt.
Vương Trân Trân hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Như thế nào cảm thấy nàng lúc này cùng trước đó hoàn toàn bất đồng.
- Trân tỷ, là chị sao? Chị cũng là chị sao?
Lý Vân mở miệng hỏi, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong. Hắn hi vọng Vương Trân Trân có thể đưa ra một lời giải thích.
- A di đà phật...!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng Phật hiệu. Lý Vân biết, đích thị là lão hòa thượng Trí Hoằng kia đến.
Quả nhiên, một lát sau, lão hòa thượng Trí Hoằng chậm rãi đi tới. Vương Trân Trân vội vàng hành lễ:
- Bái kiến đại sư. . . . . thân thể Tiểu Lý đã không còn đáng ngại. . . Phỏng chừng tĩnh dưỡng vài ngày nữa cậu ấy sẽ không còn việc gì.
- Vất vả cho cô rồi…
Trí Hoằng đại sư hướng phía Vương Trân Trân gật đầu, lập tức nói ra:
- Cô đi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng tiểu tử này nói vài lời.
Vương Trân Trân gật đầu, có phần thâm ý liếc nhìn Lý Vân, lập tức xoay người đi ra ngoài.
…
…
Đợi trong phòng chỉ còn lại có Lý Vân cùng Trí Hoằng đại sư, Lý Vân ngay lập tức đặt câu hỏi:
- Nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tất Phong như thế nào rồi? Có bắt được độc thủ phía sau màn hay không? Còn có Trân tỷ là chuyện gì xảy ra? Vì sao nàng cho ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. . .
- Vấn đề của ngươi có vẻ rất nhiều a.
Lão hòa thượng đi tới ngồi trên mép giường, quay qua Lý Vân mỉm cười, nói:
- Nhưng lão nạp sẽ trả lời tất cả những vấn đề của ngươi. Tất Phong không bắt được, thời điểm chúng ta đuổi tới, hắn đã bị người mang đi. Độc thủ phía sau màn tự nhiên cũng không cách nào tìm ra. Về phần Vương Trân Trân. . . Ngươi cũng thấy, nàng là một bác sĩ. Từ lúc cứu ngươi trở về đến bây giờ, ngươi đã hôn mê trọn vẹn ba ngày. Ba ngày này Vương Trân Trân đã cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi một chút nào để chăm sóc ngươi. Cũng bởi vì y thuật của nàng cao siêu, nên mới khiến ngươi khôi phục nhanh như vậy. . . . .
Tất cả đều là lời thừa. Lý Vân hừ nói:
- Ngươi nói nửa ngày, vẫn không có nói cho ta biết Trân tỷ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Hắc hắc...!
Lão hòa thượng khẽ cười một tiếng, vô ý thức nhìn về phía cửa, sau khi xác định không có người, hắn với vẻ mặt có chút hèn mọn nói:
- Tiểu tử ngươi xem như nhặt được bảo vật. . . Nói thật cho ngươi biết, Vương Trân Trân cũng là yêu tinh. Nhưng lại không phải yêu tinh bình thường. . . Nàng là cửu vĩ hồ ( hồ ly tinh) phụ trách chữa bệnh của Thần Nông hạ thế.
- Thật có hồ ly tinh à?
Lý Vân ngược lại hít một hơi lãnh khí.
- Ha ha, sao lại không có!
Lão hòa thượng vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử ngươi chớ có xem thường nàng chỉ là một hồ ly tinh chữa bệnh. Người ta dù sao cũng là đệ tử của Thần Nông hạ thế. Y thuật của nàng đặt tại một vạn năm trước, trong Tiên Yêu hai tộc cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đương nhiên, bây giờ trên thế giới linh khí thiếu thốn, Linh Dược tiên thảo của năm đó đến hôm nay cũng không còn, y thuật của nàng cũng vì đó mà giảm bớt đi nhiều. Dù là như vậy, nàng cũng được coi là một thần y đó…
Nghe lão hòa thượng nói như vậy, Lý Vân âm thầm kinh ngạc. Bây giờ người là không thể xem bề ngoài. Không có nhìn ra a, Trân tỷ lại là hồ ly tinh.
- Đúng. . . . . Vì sao ta lại không ngửi thấy yêu khí trên người nàng. . . . .
Lý Vân đối với cái mũi của mình luôn tràn ngập tự tin. Lần này có thể là lần đầu tiên phạm sai lầm.
- Cửu vĩ hồ năm đó đi theo Thần Nông tu luyện, mặc dù là yêu tinh, nhưng cũng tu được một thân chính khí. Năm đó ở Tiên Yêu hai giới cũng được coi vào khoảng tồn tại giữa tiên cùng yêu. Thêm nữa nàng còn được Thần Nông truyền thụ cho một pháp môn dùng để luyện chế đan dược, sau khi nuốt vào, có thể biến mất khí tức trên người. Cho nên mũi của ngươi vô pháp ngửi ra khí tức trên người nàng. . . Đương nhiên, cũng do lực lượng của ngươi ngày hôm nay không thể phát huy hoàn toàn nên mới không ngửi ra. Đổi lại những đại tiên hay là yêu quái nào mạnh hơn ngươi, liền có thể phát hiện. . .
Lão hòa thượng giải thích một chút.
- Nàng thức tỉnh lúc nào vậy, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Ta mới vừa bị thương, huyết mạch của nàng lại thức tỉnh. . .
Lý Vân cảm thấy sự tình rất không thích hợp.
- Hỏi vấn đề rất then chốt.
Lão hòa thượng thấp giọng cười nói:
- Tiểu tử, nói thật cho ngươi biết, thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy Vương Trân Trân, cũng đã nhìn ra chân thân của nàng.
- Hóa ra lúc đó ngươi không phải hồ ngôn loạn ngữ?
Ngày đó thời điểm lão hòa thượng nói biết Vương Trân Trân, Lý Vân cũng có mặt ở đó. Lúc đó, hắn còn tưởng rằng lão hòa thượng lại chuẩn bị lừa dối tiền người ta. Không ngờ lời hắn nói là thật.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 3
Chương 1: Cửu vĩ hồ là lựa chọn tốt nhất của ngươi
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Chương 1: Cửu vĩ hồ là lựa chọn tốt nhất của ngươi.
- Nói tiếp đi. . . . .
Lý Vân nói:
- Ngươi còn chưa nói về bản chất của vấn đề.
- Hắc hắc!
Trên mặt lão hòa thượng lộ ra chút hèn mọn, khẽ cười một tiếng nói:
- Ta nói rồi, đối thủ của ngươi rất lợi hại. . . . . đó là lí do mà ta phải lo trước tính sau, ngay thời điểm ngươi mai phục trong nhà Nhâm Cường thì ta đã sớm dùng Phật gia bí pháp đánh thức Viễn Cổ huyết mạch của nàng, làm cho nàng sớm thức tỉnh.
- Vận khí đúng là không tệ. . . . . Cửu vĩ hồ sau khi biết được phải chữa thương cho ngươi, cũng không có quấy rầy ta nữa, rất thản nhiên tiếp nhận thân phận của mình.
Trí Hoằng đại sư vừa cười vừa nói:
- Đúng là đệ tử của Thần Nông hạ thế có khác, không giống với yêu quái bình thường chút nào, mặc dù huyết mạch thức tỉnh nhớ tới chuyện cũ, cũng không kinh hoảng, không ngỡ ngàng, rất bình tĩnh, lại còn tỉnh táo. . . Tiểu tử, ta cảm thấy ngươi nên kéo gần quan hệ với cửu vĩ hồ lại một chút, mai sau còn có chỗ để nhờ…
- Ngươi có ý tứ gì?
Lý Vân trừng mắt hỏi.
- Tiểu tử, ngươi không phải vẫn muốn tìm bạn gái là Yêu tộc hay sao? Cửu vĩ hồ là lựa chọn tốt nhất của ngươi đó.
Lão hòa thượng như một bà mối nói:
- Mặc dù đang ở trong thế giới hiện thực, cửu vĩ hồ Vương Trân Trân so về tuổi tác lớn hơn ngươi một chút, nhưng cái này không phải vấn đề. Các ngươi cũng không phải người, hà tất phải quan tâm chuyện tuổi tác, thân phận. . .
- Còn có. . . Với thế cục bất ổn như hiện nay, phiền toái giống như Tất Phong phỏng chừng sau này còn có thể nhiều hơn. Nếu ngươi muốn bình an vượt qua kiếp cuối cùng này. Trong lúc ngươi mau chóng học tập thì càng phải đề cao lực lượng vận dụng pháp môn; về phương diện khác, có cửu vĩ hồ bên cạnh chăm sóc ngươi, hơn nữa ngươi lại có năng lực chữa lành vết thương siêu cường, cho dù ngươi gặp phải Yêu tộc, tiên tộc cường đại cỡ nào, chỉ cần thân thể ngươi không bị nát vụn, ta dám bảo đảm ngươi không chết. . .
Trí Hoằng đại sư vừa cười vừa nói:
- Như thế nào đây? Rất nhiều chỗ tốt đúng không. . . . . Ta kiến nghị ngươi, nên mạnh dạn theo đuổi cửu vĩ hồ Vương Trân Trân đi. . .
- Vô sỉ hòa thượng...!
Lý Vân cho hắn một cái đánh giá.
Dừng một chút, Lý Vân mở miệng hỏi:
- Nhâm Cường cùng Nhâm Hiểu Nguyệt không sao chứ. . .
- Không có việc gì. . . Bọn họ rất tốt, Tần Suất đang âm thầm bảo vệ bọn họ. Nếu có chuyện, Tần Suất sẽ lập tức thông báo cho ta và ngươi.
Trí Hoằng lão hòa thượng nói tiếp:
- Bọn họ cũng cũng biết ngươi bị thương, nhưng lại bảo ta chăm sóc tốt cho ngươi.
- Đúng, còn có một vấn đề, Trân tỷ cùng Tần Suất biết thân phận thật của ta chưa?
Lý Vân hỏi.
- Không biết...!
Trí Hoằng đại sư lắc đầu nói:
- Tình huống của ngươi rất đặc biệt, Yêu tộc, tiên tộc bình thường rất khó chấp nhận thân phận của ngươi. . . Từ nay về sau, ngươi cũng không thể tùy tiện hướng người khác tiết lộ thân phận thật của mình. Đối ngươi như vậy mới có lợi.
- Kế tiếp ta nên làm gì bây giờ?
Lý Vân hỏi.
- Ở chỗ này dưỡng thương, sau đó quay trở lại trường học. . . . .
Lão hòa thượng nói:
- Thế cục bây giờ thực sự rất loạn, nhưng nói như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
…
…
Thương thế của Lý Vân vì được Vương Trân Trân hết lòng chăm sóc nên rất nhanh khỏi hẳn, lực lượng trong cơ thể đã chậm rãi khôi phục. Cứ theo tình huống bây giờ mà nói, không đến vài ngày nữa là hoàn toàn khôi phục.
Mấy ngày nay, sinh hoạt của Vương Trân Trân có chút giản đơn.
Thậm chí so với thời điểm huyết mạch không có thức tỉnh còn muốn giản đơn hơn. Phần lớn thời gian cô đều trầm tư. Tự hỏi về kí ức của một vạn năm trước, đồng thời từ trong trí nhớ lấy ra phương pháp trị bệnh cứu người.
Trong lúc biết mình là hồ ly tinh, lúc mới đầu Vương Trân Trân còn có chút sợ hãi, cũng có một chút hiếu kỳ. Dù sao trong nhận thức của cô, hồ ly tinh chỉ là nhân vật thần thoại có trong truyền thuyết.
Về sau, ký ức như nước thủy triều, một đoạn kí ức ngắn của vạn năm trước không ngừng xuất hiện trong đầu óc cô, khiến cô thoải mái không ít. Hơn nữa còn rất nhanh chấp nhận thân phận mới của bản thân.
Có những đêm bị mất ngủ, cô liền ngồi dậy cầm cái gương nhìn mông của mình, nghĩ thầm, làm như thế nào đem cái đuôi kia lôi ra.
Đáng tiếc, làm cho cô thất vọng, Viễn Cổ huyết mạch trải qua một vạn năm truyền thừa, rất nhiều chức năng đã bị mất đi hiệu lực. Vương Trân Trân thức tỉnh, mang lại cho cô chỉ là ký ức cùng một chút yêu lực.
Không hơn.
Hoàng hôn buông xuống, cũng là lúc Vương Trân Trân kết thúc công việc bận rộn của mình, cô tại cửa hàng thuốc Đông y mua một ít thang thuốc bổ tốt, để tẩm bổ cho Lý Vân. Thời điểm cô đẩy cửa phòng ra, bưng bát thuốc đen sẫm xuất hiện tại trước mắt Lý Vân, Lý Vân đã xuống khỏi giường đứng ở trước cửa sổ hít thở không khí trong lành.
Cơ thể Lý Vân khôi phục rất nhanh. Hơn nữa, hắn phát hiện sau khi cùng Tất Phong đánh một trận, tính linh hoạt của cơ thể được tăng cường rất nhiều. Có thể nói có rất nhiều chỗ bổ ích. Chiến đấu quả nhiên là phương pháp tăng thực lực tốt nhất.
- Tiểu Lý, đến đây, đem chén thuốc này uống hết đi. . . Đây là phương thuốc mới ta vừa sắp, rất bổ đó. Tin rằng đối với thân thể của cậu sẽ có trợ giúp rất lớn.
Vương Trân Trân đem chén thuốc đặt ở trên bàn, đi qua bắt chuyện với Lý Vân.
Lý Vân ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Vương Trân Trân, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười mập mờ, ánh mắt không ngừng quan sát trên người nàng.
Đây chính là nữ yêu quái đầu tiên hắn gặp qua từ trước tới nay. Hơn nữa còn là hồ ly tinh.
Vương Trân Trân bị Lý Vân dùng ánh mắt nóng rực nhìn làm cho xấu hổ, lập tức khẽ cáu một tiếng, nói:
- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ à?
Mỹ nữ thì gặp nhiều rồi. Nhưng hồ ly tinh vẫn là lần đầu. Lý Vân trong lòng do dự, có nên cùng nàng nói chuyện yêu đương không đây. Tìm nữ yêu quái làm người yêu, mới phù hợp với thân phận của hắn.
Bây giờ nữ yêu quái đang ở ngay trước mắt. Cơ hội ngay trước mắt.
Nên, hay là không nên? Đây đúng là một vấn đề.
- Đáng ghét. . . tiểu tử cậu như thế nào bị thương xong, thì lại trở nên không thành thật vậy.
Vương Trân Trân bây giờ còn bị đoạn ký ức của hai đời làm khổ, trạng thái có chút không ổn định, cho nên rất dễ xấu hổ.
Lý Vân sau khi do dự một chút, lớn mật đưa tay ra ôm chặt lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng. Sau khi chạm tay vào, cảm giác như có thể xuyên thấu qua quần áo, như trước cảm nhận được chiếc eo nhỏ nhắn tinh tế của nàng, cùng bờ mông ưỡn lên ngạo nghễ.
- Tiểu Lý, cậu làm cái gì đấy?
Vương Trân Trân trong lòng căng thẳng.
Yêu. . . . Lý Vân rất muốn nói với Vương Trân Trân chữ này. Bất quá hắn nghĩ có chút đường đột, mặc dù mọi người đều là yêu quái, nhưng người ta dù sao cũng là đệ tử của Thần Nông, phỏng chừng không phải cái loại yêu quái tùy tiện. Không nên nóng ruột ăn đậu hũ nóng, việc này có lẽ cứ để phát triển tuần hoàn thì tốt hơn.
Lý Vân ôm cái eo nhỏ nhắn của cửu vĩ hồ, bàn tay to chậm rãi di chuyển xuống dưới, thỉnh thoảng khẽ vuốt qua kiều đồn của người phụ nữ. Cảm giác co dãn mười phần. Không hổ là mông của nữ yêu quái . . . . Đủ vị, có lực. . .
- Đừng giở trò xấu, mau uống thuốc...!
Vương Trân Trân hô nhỏ một tiếng, vội vàng lui về phía sau, thế nhưng thân thể Lý Vân lại sít sao chặn lại đường lui của nàng.
Lần này hắn đã hạ quyết tâm, phải bắt đầu cơ hội lại từ đầu, tiếp đó tìm hiểu chi tiết về hồ ly tinh này. Nếu như yêu quái thưởng thức không tệ, thì tìm nàng làm bạn gái trong một đoạn thời gian.
Lý Vân nhẹ nhàng tại bên tai nàng nói:
- Trân tỷ, chúng ta làm bạn đi?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius