Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 5: Trở về Chương 47: Sự “trở về” chân chính Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Bọn họ đã cách toà “Quỷ Ngục quán” không xa rồi.
Không... Nói là “Quỷ Ngục quán” nhưng thực ra đó cũng chỉ là một cái tên do tổ tiên của Nguỵ gia đặt để kết hợp với bốn toà nhà còn lại trở thành “Ngũ quỷ quán” mà thôi. Bởi thời gian đã quá lâu nên cư dân trong thị trấn đều không biết cái gọi là “Quỷ Ngục quán” thật ra cũng không tồn tại.
- Thiến Dung em ấy cũng không biết chuyện mà em đã làm.
Rốt cuộc, khi cả hai chỉ còn cách toà nhà ma quái kia chưa đến năm mét thì Vũ Sóc có một lời thoại mới:
- Vợ anh cũng mới chỉ biết được một bộ phận mà thôi. Chị ấy còn tưởng là truyền thuyết về “Ngũ Quỷ quán” chỉ là giả, hơn nữa còn cho rằng “Ngũ Quỷ quán” chỉ là biểu tượng của Nguỵ gia mà thôi. Chị ấy không biết chúng ta đã làm những hành vi tàn nhẫn thế nào.
Trong đầu của Diệp Tưởng xuất hiện một lời thoại mới nên hắn vội vã đáp lời.
- Em nghĩ ra chưa? Em đã nhìn thấy thứ gì sau cái cây đó?
Vũ Sóc từ từ quay đầu rồi nói ra ba chữ.
- ”Quỷ Ngục quán”.
Diệp Tưởng đột nhiên run lên.
- Sau khi nghi thức lên đồng thất bại, Ngụy Minh liền bỏ đi. Em còn tưởng là anh ấy sẽ sớm trở về thôi. Các vị trưởng bối trong Ngụy gia đã giấu em tất cả mọi chuyện xảy ra. Nhưng ngày đó, trong khoảng khắc bên trong rừng cây, phía sau cây hoè đó em tận mắt nhìn thấy qua khe hỡ giữa đám lá cây hư ảnh của “Quỷ Ngục quán”. Cho dù chỉ trong chớp mắt nhưng em thấy mảnh đất trống vốn là nơi giao tiếp giữa hai thế giới xuất hiện “Quỷ Ngục quán”.
Diệp Tưởng cuối cùng đã hiểu ra vì sao Hứa Dục Tô lại có vẻ sợ hãi đến thế.
Nàng thấy được căn nhà ma vốn không nên xuất hiện ở thế giới này.
- Tuy lúc đó mới chỉ là hư ảnh mà thôi nhưng em đã bắt đầu ý thức được chuyện phong ấn có thể đã gặp vấn đề. Hiện tại mới chỉ là một hư ảnh nhưng tương lai thì sao? Giờ nghĩ lại em mới biết nếu như cha không đẩy anh Nguỵ Minh đi cộng thêm việc gia tăng số gương trong “Quỷ Ngục quán” thì chắc chắn anh ấy đã không sống được tới lúc này. Không lâu sau đó thì cha và các bậc trưởng bối khác thường xuyên tới bãi đất trống nơi hai thế giới tiếp giao nhau để quan sát. Cuối cùng, cha đưa ra quyết định niêm phong “Quỷ Ngục quán”, cũng tức là niêm phong bãi đất trống kia không cho phép chúng ta qua đó nữa.
Cùng lúc đó, Phương Lãnh đang trên đường chạy tới “Quỷ Tâm quán”.
- Thật ta thì em cũng hiểu vì sao chú hai muốn em trở về. Lần đó quả thực là lỗi của em. Lúc ấy, Dục Tô sau khi giao ước với thứ đó đưa người sống vào trong thế giới đó xong bèn cắt đứng sự chỉ dẫn.Nhưng khi đó em đang lưu lại “Quỷ Đầu quán” nên vốn dĩ em cũng bị đưa vào trong “Quỷ Ngục quán” trong thế giới song song. Hay nói cách khác, em cũng đã biến thành “người sống” được đưa vào trong đó. Nhưng sau khi Dục Tô cắt sự chỉ dẫn xong thì em lại trở về trong “Quỷ Môn quán”. Cho nên em đã trở thành “ngọn hải đăng” cho “thứ đó”.
- Muốn giải quyết vấn đề này thì chỉ còn cách đâm lao phải theo lao. Mọi người phải đưa em vào trong đó như một “tế phẩm”. Căn cứ theo những gì mà tổ tiên của Ngụy gia có ghi lại thì trước đó cũng xảy ra trường hợp có người sống được đưa vào nhưng lại chạy thoát ra ngoài, khiến cho “thứ đó” bắt đầu xâm nhập thế giới này vì muốn bắt lấy “tế phẩm”. Sau này Ngụy gia bắt lại người đó rồi đưa trở về trong thế giới song song mới có thể giải quyết vấn đề.
- Cho nên tuy rằng em cũng là người của Ngụy gia, nhưng mạng sống của em đã uy hiếp đến mạng sống của tất cả những người trong Ngụy gia. Tuy rằng em không biết cha đã xử lí thế nào những người kia nhưng ông dứt khoát đẩy em rời khỏi đây. Chỉ cần rời khỏi ngọn núi này, em sẽ không thể bị giết. Nhưng em cũng hiểu chuyện đó là không thể. Không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày, khi phong ấn hoàn toàn bị giải trừ, em cũng sẽ phải trở về nơi này vì em không thể trốn được nguyền rủa đó.
- Sự trở về của em đã sớm được quyết định ...
Nói tới đây Phương Lãnh rốt cuộc đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Chú hai Ngụy Viễn Vu năm đó đã biết chỉ khi đưa Ngụy Minh trở về thì mọi chuyện mới được giải quyết. Tuy rằng có thể dùng gương để khiến thứ đó bị lạc đường, nhưng Nguỵ Minh đã từng một lần bị đưa vào trong thế giới song song, bị “thứ đó” coi thành “thức ăn” nên chỉ cần còn tồn tại trên thế giới này thì sớm hay muộn thứ đó cũng sẽ “phá tan” phong ấn để mang Ngụy Minh đi. Đương nhiên, “nó” cũng mang luôn đám người của Nguỵ gia đi vì dám “vi phạm hiệp ước”! (chuyện này chỉ có diễn viên biết, chứ không có NPC nào biết cả)
“Quỷ Ngục quán” một khi giáng xuống thì không một ai trong Nguỵ gia này còn sống cả!
Cho nên Ngụy Viễn Vu không còn sự lựa chọn. Khi cha của Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh chết đi, ông ta không chút do dự thông báo cho Ngụy Minh trở về chịu tang. Nếu hắn không trở về, ông ta chắc cũng sẽ nghĩ cách tìm người bắt hắn về. Trước kia cha của hai người vẫn còn nên ông ta không thể tự tiện làm chủ, nhưng lúc này cha họ đã mất nên ông ta cũng không phải e dè gì nữa.
Sau khi Nguỵ Minh trở về, ông ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông ta sắp xếp cho hắn ở “Quỷ Đầu quán” nơi mà hắn đã từng sống trước kia, sau đó tìm đủ mọi cách để giữ hắn lại. Ông ta biết sau khi phong ấn suy yếu, hắn sẽ bị nguyền rủa kéo vào thế giới song song, mọi chuyện sẽ trở về như cũ. Về sau, chỉ cần ông ta nhất luật tuân theo hiệp ước, để Dục Tô tiếp tục đảm nhiệm chức vị linh môi sư là được. Lúc ấy con trai và con gái của ông ta cũng không ở trong “Quỷ Đầu quán” nên ông ta cũng chẳng thèm quan tâm chuyện Nguỵ Liễm và gia đình hắn có thể bị liên luỵ hay không.
Đồng thời ông ta để con trai mình cưới Hứa Thiến Dung là vì ông ta hy vọng có thể sinh ra được một đứa trẻ mang trong mình thể chất linh môi, như vậy đứa bé đó sẽ được bồi dưỡng để tương lai trở thành người liên hệ với căn nhà ma quái trong thế giới song song.
Tối đó ông ta gọi cô, dượng,dì tập trung. Bọn họ đều biết chuyện Nguỵ Minh đã trở về là thời cơ tốt nhất. Hắn vừa trở về, lại ở lại trong “Quỷ Đầu quán” nên chắc chắn hắn sẽ phải chết. Phỏng chừng bọn họ cũng mua chuộc đám tôi tớ trong “Quỷ Đầu quán” để họ giám thị Ngụy Minh, không để hắn có cơ hội ra ngoài. Khi thới gian tới thì dù đám người này có bị chôn cùng cũng không có gì lạ. Bọn họ có lẽ thử xem sau khi Nguỵ Minh trở về, bọn họ có thể rời khỏi ngọn núi này hay không. Rõ ràng bởi vì phong ấn cứ liên tục suy yếu nên ngay cả việc rời khỏi ngọn núi này bọn họ cũng không làm được.
Thế nên, bọn họ đã thất bại hơn nữa từng người còn bỏ mạng. Họ bị “thứ đó” coi như “thức ăn” lôi vào trong thế giới song song. Cho nên, trước khi chết bọn họ mới hỏi “Vì sao?”. Vì sao sau khi Ngụy Minh trở về, “nó” vẫn không buông tha cho những người còn lại trong Ngụy gia! Bọn họ sau khi chết không chỉ có vẻ lo sợ mà còn lo lắng cho con cái của chính mình.
Đương nhiên, đám người Ngụy Liễm, Ngụy Tự, Ngụy Tâm không biết chuyện này. Bọn họ tuyệt đối sẽ không biết phong ấn đã suy yếu đến mức độ này. Bọn họ cũng không biết vì sao bảy năm trước, Ngụy Minh lại bỏ đi, lại càng không biết kết quả đáng sợ của chuyện đó. Bọn họ chỉ biết “Tứ Quỷ quán” kết nối với toà nhà ma trong thế giới song song, nhưng linh môi sư thông qua một biện pháp nào đó vẫn đảm bảo mạng sống cho họ.
Hiện tại, Phương Lãnh rất hiểu “nó” chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Bảy năm trước, hắn vốn đã phải chết trong “Quỷ Đầu quán” rồi.
Vậy bảy năm sau thì hắn sẽ thế nào?
Đúng lúc này, một tiếng “Rắc” vang lên. Chiếc gương vẫn quay mặt về phía “Quỷ Ngục quán” trong tay hắn vỡ vụn . Trước mắt hắn chỉ còn bóng đêm u tối.
Vũ Sóc đẩy cửa ra.
Nội thất bên trong căn nhà ma vô cùng đơn giản gần như chẳng có mấy vật dụng gia đình, trên tường la liệt các lỗ hổng, hành lang cũng rắc rối và phức tạp đến chóng mặt.
Nơi này rộng bao nhiêu đây?
Vấn đề này đã không còn quan trọng.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc bắt đầu đi vào bên trong. Chắc chắn vật bị nguyền rủa nằm ở trong đó! Chỉ cần tìm được vật bị nguyền rủa, thì nguồn gốc của vấn đề sẽ được giải quyết!
Vũ Sóc dùng tập trung hết sức lực toàn thân.
Bên trong toà nhà ma ám này còn quỷ dị và biến thái hơn những gì mà nàng tưởng tượng rất nhiều.
Quỷ hồn cho dù chết cũng không thể rời khỏi nơi này, cũng chẳng thể đầu thai chuyển kiếp nên đương nhiên họ vô cùng căm hận người trong Nguỵ gia này, mà nàng sắm vai Hứa Dục Tô – người mở ra phong ấn để “thứ đó” lấy mạng họ nên đương nhiên nàng là đối tượng mà những quỷ hồn này căm ghét nhất.
Khi đám linh thể tập trung lại thì Diệp Tưởng cũng không thể đối phó được. Hắn cũng phải chịu ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần. Năng lực linh môi của Vũ Sóc lại càng ngày càng bị suy yếu.
Sau khi bước vào trong “Quỷ Ngục quán”, nàng không cảm nhận được sự tồn tại của quỷ hồn. Điều này khiến ai cũng có cảm giác đây không phải là một căn nhà ma.
Nhưng chuyện này rõ ràng không phải như thế.
Trước mắt, đi theo hành lang tiến vào bên trong căn nhà ma này, trong một căn phòng rộng rãi trống trải, trước mặt Diệp Tưởng xuất hiện hai bóng đen.
Diệp Tưởng vừa định ra tay thì Vũ Sóc ngăn hắn lại.
- Không cần sợ đâu anh. Đó là Ngụy Tâm và Ngụy Tự.
Quả nhiên, ở đó là Đổng Ỷ Lam và Lý Duy Tư!
Bọn họ hoá ra còn vào đây sớm hơn hai người.
Vũ Sóc tin tưởng, đám người Thành Tuyết Tùng, Phương Lãnh... không sớm thì muộn cũng phải vào đây. Đến lúc đó mọi chuyện mới có thể được giải quyết!
Sự thật đã chứng minh cho dù Ngụy Minh có chết, thì người của Ngụy gia, thậm chí những người chỉ mới bước chân vào trong “Tứ Quỷ quán” cũng phải chết.
- Dục Tô?
Lý Duy Tư nhìn thấy Diệp Tưởng và Vũ Sóc.
Lúc này nếu Phương Lãnh và Thành Tuyết Tùng cũng ở đây thì bọn họ có đủ vốn liếng để mạo hiểm thăm dò căn nhà ma ám này! Còn ai là người lấy được vật bị nguyền rủa thì phải xem bản lĩnh của người đó ra sao!
- Chúng ta đi! Không thể ở lại đây lâu được!
Diệp Tưởng ra quyết định.
Thẳng thắn mà nói, gặp Lý Duy Tư ở chỗ này cũng chẳng phải là chuyện đáng vui mừng. Dù sao, Lý Duy Tư cũng là người đã từng đâm sau lưng của Diệp Tưởng.
Lý Duy Tư gật đầu. Chuyện thế này hắn cũng đã gặp nhiều nên hắn mới có vẻ ung dung và tự tin về khả năng ứng biến của mình đến thế. Hắn kéo tay của “chị gái” Đổng Ỷ Lam chạy tới phía trước, sau đó mở ra một cánh cửa khác.
Cấu trúc của căn nhà ma ám này quả thực quá phức tạp. Dù nói bọn họ chơi trò trốn tìm với quỷ cũng không hề quá tí nào.
Cứ ở yên một chỗ trong căn nhà ma này thì ai cũng biết sống chết của mình chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Nơi này có lẽ đã có rất nhiều người chết. Nhưng nếu có thể lấy được vật bị nguyền rủa thì bọn họ làm vậy cũng rất đáng giá.
Nguyền rủa đáng sợ như vậy thì vật bị nguyền rủa sẽ như thế nào đây?
Cùng lúc đó, trong một gian phòng sâu bên trong căn nhà ma.
Phương Lãnh xuất hiện ở đó. Phía sau hắn là hai người Nhạc Lễ Thanh và Ôn Vũ Phàm!
Vũ Sóc cũng đã cảm ứng được sự xuất hiện của bọn họ!
- Anh Ngụy Minh cũng tới rồi!
Nàng chỉ về một phía.
Bảy năm sau, Ngụy Minh rốt cuộc cũng trở lại thế giới song song đầy ma quái này!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 5: Trở về Chương 48: Vũ Sóc bị quỷ nhập Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Phương Lãnh, Ôn Vũ Phàm, Nhạc Lễ Thanh... Không, còn phải tính thêm cả Ngụy Lỵ Lỵ.
Bốn người này đã xuất hiện trong một căn phòng tối đen.
- Nơi này.....Không lẽ là “Quỷ Ngục quán”?
Phương Lãnh ngây lập tức ý thức được tình cảnh của y lúc này ra sao.
Lúc này, Ôn Vũ Phàm theo bản năng ôm chặt Ngụy Lỵ Lỵ. Ngụy Lỵ Lỵ thì sợ tới mức oà khóc.
Xung quanh vừa tối vừa âm u. Sau khi bật đèn pin chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh, bọn họ nhìn thấy những bức tường cao lớn xung quanh được xây bằng vôi vữa, mà nơi này là một căn phòng bị khoá kín, trước mắt có một cánh cửa rất lớn. Sau khi đẩy cửa, bên ngoài là một hành lang vừa dài vừa hẹp. Phía cuối hành lang đó là thứ gì thì không ai biết.
Đây chính là căn nhà ma tồn tại trong thế giới song song – thứ đã nguyền rủa Nguỵ gia trong rất nhiều năm hay sao?
Phương Lãnh vung tay nói:
- Chị dâu, Hạo Tường, hai người hãy đi cùng em! Tuyệt đối đừng rời khỏi em lúc này!
Đi vào trong hành lang đó, bóng tối âm u ở bên trong khiến cho người ta phải lo sợ. Không gian bên trong “Quỷ Ngục quán” này vừa âm u vừa tối tăm.
Bỗng nhiên, một cánh cửa trước mắt được đẩy ra, sau đó Diệp Tưởng và Vũ Sóc đi ra!
- Anh Ngụy Minh!
- Dục Tô!
Vũ Sóc nhìn thấy Phương Lãnh bèn chạy tới nhào vào lòng hắn. Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm cũng chạy về phía nhau sau đó ôm chầm lấy nhau.
- Không sao đâu Yên Vũ! Anh sẽ bảo vệ em!
Diệp Tưởng ôm lấy Ôn Vũ Phàm. Đây là người phụ nữ mà hắn sẵn lòng hy sinh cả mạng sống vì nàng.
Ôn Vũ Phàm rốt cuộc cũng đã nhận ra tình cảm trên mức bình thường mà Diệp Tưởng dành cho mình. Diệp Tưởng với nàng là một người bạn đồng hành không tệ. Nàng cũng không bài xích chuyện phải đóng vai vợ hắn (đương nhiên ngoại trừ những cảnh giường chiếu). Nhưng... nàng thật sự không coi Diệp Tưởng như một người đàn ông để mình yêu. Cho tới nay, nàng thậm chí chưa bao giờ suy nghĩ qua chuyện tình cảm của mình.Trước kia cũng có một số người vì nhan sắc của nàng mới tiếp cận nàng, nhưng sau đó bởi vì tính cách quái dị, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế của nàng khiến cho người ta phải xách dép bỏ chạy. Cho nên, sau này nàng cũng không để ý đến chuyện đó mấy.
Sau khi bước chân vào “Rạp chiếu phim địa ngục” này, nàng lại một lần nữa mất đi phương hướng.Nàng rất muốn sống sót, nhưng nàng không biết phải làm thế nào. Nàng thật sự sợ hãi mình sẽ chọn sai sau đó sẽ bỏ mạng. Nàng vô cùng hâm mộ cùng khát khao giống như Vũ Sóc, thậm chí cũng vì thế mà nàng không ngại việc đi tìm Tiêu Mộng Kì để xin cô ấy giúp đỡ. Nàng có thể nghĩ tới nhiều chuyện ... Nhưng nàng chưa nghĩ tới chuyện nàng có thể làm gì cho người khác, lại càng không nói tới chuyện yêu một người .
Nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian để nghĩ tới việc đó. Dù sao thì cũng phải đợi tới khi bộ phim này kết thúc, khi đó nàng sẽ có thời gian làm rõ mọi chuyện.
Diệp Tưởng đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của Vũ Phàm.
Phương Lãnh nhìn Vũ Sóc rồi hỏi:
- Dục Tô, sao hai người lại ở đây?
- Nói ra thì dài.
Vũ Sóc nói một cách vắn tắt:
- Chúng ta cứ đi đã! Vừa đi vừa nói chuyện sau!
Nội dung kịch bản màn cuối cùng sẽ được đưa ra tức thời nên không thể nào dự đoán được tình tiết sẽ thế nào. Vũ Sóc chỉ cảm thấy càng đi vào sâu, linh giác của nàng có vẻ như càng bị hắc ám “nhuộm đen”.
Trong đầu của Vũ Sóc hiện lên lời kịch mới:
- Lên tầng hai!
Không cần hỏi, nàng có linh cảm nguy hiểm vô cùng mãnh liệt! Có thể nói, nếu đi lên bây giờ thì chắc chắn sẽ có người trong bọn họ sẽ phải chết!
Nhưng không đi lên cũng chết! Bây giờ bọn họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu đã vậy thì cứ đi lên để tìm vật bị nguyền rủa! Lúc ấy may ra bọn họ mới có cơ hội xoay chuyển tình hình!
Có vật bị người chết nguyền rủa này thì khi gia nhập vào trận doanh Khu Ma, bọn họ sẽ càng được “Hầu tước” coi trọng! Bọn họ cũng có thêm phần sức lực để đối kháng với lực lượng nguyền rủa của Nitemare!
Đường đi có vẻ vô cùng yên bình, chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả.
Không hề xuất hiện một con quỷ trong linh giác của Vũ Sóc. Thế giới này có vẻ như vô cùng yên tĩnh.
Băng qua một hành lang uốn khúc, trước mắt bọn họ xuấy hiện một cầu thang vừa dài vừa hẹp. Cầu thang này có hình xoắn ốc nhưng khá thô kệch, giống như thân hình của một con rết đang vặn vẹo trong không trung.
Tới đây không gian càng có vẻ trống trải hơn.
Vũ Sóc ngẩng đầu.
Trên lầu hai chính là nguồn gốc nguyền rủa của “Quỷ Ngục quán”. Bọn họ không thể tra xét ra trong bóng đêm có thứ gì. Chỉ có một sắc thái duy nhất tồn tại – sự khủng bố.
Nhiều năm qua, linh môi sư của Ngụy gia đã nhiều lần tiến hành liên lạc với nguồn gốc của nguyền rủa. Nguỵ gia đã đưa rất nhiều người sống vào trong “Quỷ Ngục quán” này, khiến cho bọn họ chết thảm ở đây. Nói thật thì nghiệp chướng mà Nguỵ gia đã gây ra rất nặng nề, mà người tự tay làm những chuyện tàn nhẫn này – Hứa Dục Tô cũng không thể tránh khỏi trừng phạt. Tuy rằng nàng làm vậy là để bảo vệ người mình yêu, nhưng quả thực đôi tay nàng đã nhuốm máu nhiều người vô tội khi đưa họ vào ngôi nhà ma ám này.
Vũ Sóc lấy làm may mắn vì nàng không cần phải diễn xuất mặt tàn ác của Hứa Dục Tô. Nếu có thể, nàng hy vọng mình sau này không phải đóng loại vai diễn này nữa.
Phương Lãnh,đương nhiên đứng chắn trước mặt của Vũ Sóc. Làm nam nhân vật chính, đồng thời cũng là lãnh tụ tinh thần “Rạp chiếu phim địa ngục» tầng mười ba, nên y đương nhiên phải làm gương. Nhưng y cũng hiểu y là người sẽ gặp nguy hiểm lớn nhất. Y..... Không, phải nói là Ngụy Minh bảy năm trước vì đã ở lại trong “Quỷ Đầu quán” khi nghi thức lên đồng diễn ra, nên y đã bị thứ ẩn mình trong “Quỷ Ngục quán” coi là “thức ăn”. Bởi vì cha của y và Nguỵ Liễm can thiệp nên y mới sống được đến ngày hôm nay.
Hiện tại y đã thực sự “trở về”.
Nhưng mà... Tuyết Tùng lại không có ở đây!
Đúng lúc này, một âm thanh truyền vào tai nàng.
- Chị!
Đám người Phương Lãnh, Vũ Sóc, Diệp Tưởng lập tức quay đầu nhìn lại. Lý Duy Tư càng tỏ ra mừng rỡ!
Chỉ thấy Thành Tuyết Tùngdẫn theo Tề Tình Tình, Dương Hồng, A Kim chạy tới.
- Thiến Dung!
Vũ Sóc lập tức chạy tới đỡ Thành Tuyết Tùng.
- Em còn sống thì may quá! Nghe Nguỵ Tự nói lúc ấy em ấy không tìm thấy em nên chị thật sự rất lo!
- Không có việc đâu chị à.
Thành Tuyết Tùng nói đến đây cũng đưa mắt nhìn Lý Duy Tư.
- Ngụy Liên, Nguyệt Nhi, A Kim!
Phương Lãnh nhìn nhóm ba người Tề Tình Tình có vẻ bất ngờ. Tề Tình Tình sống sót thì không nói làm gì nhưng Dương Hồng và diễn viên mới A Kim kia không ngờ đều sống sót, xem ra này diễn viên mới lần này cũng có chút bản lĩnh. Nhưng không ai biết sau này bọn họ có thể tiếp tục sống sót hay không.
Người xem như đã đến đủ.
Trước mắt thì lực chiến đấu của bọn họ như sau: Phương Lãnh có đồng hồ bỏ túi và búp bê thế mạng. Diệp Tưởng với năng lực quỷ sai, Vũ Sóc sở hữu thể chất linh môi, Lý Duy Tư cầm trong tay bàn tay đẫm máu và mảnh gương quỷ, Thành Tuyết Tùng thì giữ quỷ cốt. Năm vật bị nguyền rủa, cộng thêm tổ hợp quỷ sai và linh môi sư. Đội hình này đủ mạnh để liều một ván trong phim kinh dị tương đối khó!
Lại càng không phải nói tới chuyện Diệp Tưởng đã có gông bắt quỷ! Nhưng Diệp Tưởng phát hiện, hắn có vẻ như chưa thể khống chế năng lực kia một cách tuỳ tâm được. Chỉ e hắn không thể sử dụng nó một cách lưu loát như những quỷ sai nhiều kinh nghiệm khác được. Nhưng cho dù là vậy,nếu hắn có thể sử dụng nó trong tình huống nguy cấp thì nó có thể trở thành một đòn sát thủ của hắn.
Hơn nữa, uy lực của gông bắt quỷ còn vượt xa tất cả những vật bị nguyền rủa ở đây, kể cả năng lực linh môi của Vũ Sóc!Năng lực linh môi của Vũ Sóc đã bị suy yếu bởi quy tắc nguyền rủa giảm dần, đồng hồ bỏ túi của Phương Lãnh cũng đã sử dụng được hai lần, bàn tay đẫm máu chủ yếu mạnh về phương diện xử lý nguyền rủa hệ không gian chứ không hoàn toàn thuộc về loại đuổi quỷ, mảnh gương quỷ cũng có khuyết điểm. Tính toán một cách chi li thì quỷ cốt còn chưa được sử dụng của Thành Tuyết Tùng có thể trở thành tuyệt chiêu của bọn họ!
Diệp Tưởng chỉ có thể cầu nguyện lần sau hắn có thể sử dụng thành công gông bắt quỷ lần sau.
- Chúng ta đi!
Sau khi Phương Lãnh cất bước, những người còn lại còn bám theo.Trong số này thì Nhạc Lễ Thanh, Ôn Vũ Phàm, Dương Hồng, A Kim là những diễn viên không có năng lực bảo mệnh. Đương nhiên Ôn Vũ Phàm cũng có thể cầm lại mảnh gương quỷ, nhưng có vẻ như vật bị nguyền rủa này đã bị khắc chế. Huống chi nơi này vốn là thế giới song song nên có thể đi vào thế giới trong gương hay không cũng là một điều bí ẩn. Đám người Nhạc Lễ Thanh, Dương Hồng thì yếu ớt đến trói gà cũng không chặt, nên họ rất có thể trở thành “bia đỡ đạn”. Nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không dám rớt lại phia sau của những diễn viên có kinh nghiệm vì nếu đó diễn viên có kinh nghiệm đều đi lên sau, còn đợi ở bên dưới thuần túy là tại muốn chết .
Mỗi bước đi trên cầu thang xoắn ốc này có vẻ như mỗi bước gần hơn với cái chết. Ở trên đó đang che dấu một hung linh hay ác ma thế nào? Với đội hình hiện nay, bọn họ có thể đối phó được không?
Đương nhiên ngay cả loại phim kinh dị khó nhằn như “Quỷ tế” mà cũng sống qua thì không lý nào Phương Lãnh lại sợ một bộ phim kinh dị chỉ ở mức tương đối khó thế này? Ngay cả khi xấu nhất thì hắn vẫn còn có thể sử dụng búp bê nguyền rủa hai lần nữa! Thứ vật bị nguyền rủa loại đặc biệt có thể chết thay diễn viên thế này dù sao cũng khá ít thấy.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Tưởng đột nhiên phát hiện Vũ Sóc đứng lại khiến hắn thiếu chút nữa thì đụng vào người nàng.
- Dục Tô! Em làm sao vậy?
Phương Lãnh lập tức quay đầu lại nhìn thì ngay sau đó hắn phát hiện sắc mặt của Vũ Sóc trở nên tái nhợt, hơn nữa đôi mắt còn trắng dã chẳng nhìn thấy tròng đen đâu cả!
Nàng bị quỷ nhập rồi!
Phương Lãnh không chút do dự lấy ra đồng hồ bỏ túi!
Thời gian đột nhiên đảo ngược!
Nhưng thời gian cũng chỉ quay ngược lại trước đó một phút!
Sau thời gian bị quay ngược, thì đó là lúc Thành Tuyết Tùng xuất hiện, sau đó kêu một tiếng “chị”. Đương nhiên, mỗi người vẫn còn lưu lại ký ức về đoạn thời gian trước khi bị quay ngược.
Vũ Sóc bừng tỉnh! Vừa rồi, nàng lại một lần nữa cảm giác đầu nàng bị thứ gì đó quỷ dị xâm chiếm, sau đó liền mất đi ý thức. Nàng... không ngờ đã bị quỷ nhập lên mình!
Ngoài trừ khi bị vong nhập khi tiến hành nghi thức lên đồng ra thì những lúc khác nếu linh môi sư bị quỷ nhập thì mọi chuyện sẽ vô phương cứu chữa. Vũ Sóc bởi vì là trung cấp linh môi sư cho nên mới chưa bị quỷ nhập lên người sau khi kích hoạt năng lực linh môi nhiều lần đến thế. Nhưng tình cảnh lúc này rõ ràng đã vượt qua cực hạn của nàng. Cũng may mà Phương Lãnh có vật bị nguyền rủa hệ thời gian chứ nếu không thì Vũ Sóc sẽ đi đời nhà ma. Linh hồn nàng sẽ hoàn toàn biến mất, thậm chí còn có thể trở thành quỷ hồn cũng chưa biết chừng.
Nhưng cũng bởi vậy mà vật bị nguyền rủa hệ thời gian của Phương Lãnh đã bị phế đi. Tuy rằng thời gian cooldown ba mươi phút có thể giải quyết bằng chuyện cho người khác thuê, nhưng khi sử dụng lần sau thì thời gian cùng lắm cũng chỉ quay ngược lại mười giây trước, giỏi lắm cũng chỉ được ba mươi giây là cùng. Sau khi bị quỷ nhập lên mình thì thể chất linh môi của Vũ Sóc cũng bị suy yếu một cách nặng nề.
Giờ bọn họ chỉ còn có thể trông cậy vào Diệp Tưởng và Thành Tuyết Tùng!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 5: Trở về Chương 49: Nguồn gốc của nguyền rủa Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Tình hình khi nãy của Vũ Sóc chưa hoàn toàn có thể coi là đã chết, nhưng hiện tại thời gian cũng đã được quay ngược.Đáng tiếc là nàng không thể lấy được thêm 1 cái vòng tay xương người và 1 vật bị nguyền rủa chứ nếu không nàng đã có thể biến thành quỷ sai.Đương nhiên, nếu vừa là linh môi sư lại vừa là quỷ sai thì nàng nhất định sẽ vô cùng lời hại.
Nhưng hai loại thể chất này có xung khắc với nhau hay không vẫn còn là 1 ẩn số. "Rạp chiếu phim địa ngục" tầng 13 dù sao cũng rất thiếu thốn tư liệu về quỷ sai.
Tiếp sau đây, bọn họ sẽ phải lên cầu thang thêm 1 lần, nên tình huống vừa xảy ra chắc chắc sẽ còn tái diễn.Diệp Tưởng tuy không thể nhớ rõ chính xác là nấc thang bao nhiêu, nhưng hắn cũng nhớ được ở khoảng bậc thang nào thì Vũ Sóc gặp chuyện.Như vậy, bọn họ cũng có ít nhất là 10 giây thời gian để giảm sóc.
Chỉ là tới lúc phải sử dụng vật bị nguyền rủa nào? Trong tình huống như vậy thì chắc chắn vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ có công dụng mạnh nhất.Bàn tay đẫm máu là vật bị nguyền rủa hệ không gian nên hiệu quả đuổi quỷ cũng không mạnh lắm, huống chi nó còn đã từng được sử dụng 1 lần. Mảnh gương quỷ cũng không có nhiều tác dụng.Chẳng lẽ... họ phải dùng quỷ cốt của Thành Tuyết Tùng sao?
Đành phải như vậy thôi.
Thành Tuyết Tùng đi tới bên cạnh của Phương Lãnh, sau đó nhanh như chớp áp nó lên vòng tay xương người trên cổ tay của Phương Lãnh.Quỷ cốt "chìm" ngay vào trong đó. Tất cả xảy ra trong chưa đầy 1 giây.
-Ngụy Minh, anh cầm đoạn quỷ cốt này đi!
Phương Lãnh biết ý của Thành Tuyết Tùng thế nào. Nếu hắn sử dụng xong quỷ cốt rồi chuyển lại cho nàng thì nàng có thể sử dụng quỷ cốt ngay mà không cần quan tâm tới thời gian cooldown. Đương nhiên,Thành Tuyết Tùng cũng phải ký kết hợp đồng cho thuê tạm thời với Phương Lãnh.
Vũ Sóc cũng yên tâm hơn nhiều.Nếu có đoạn quỷ cốt kia thì chuyện bị quỷ nhập sẽ không tái diễn nữa.Nói thật thì cho dù nàng thật sự bị quỷ hồn giết thì nàng cũng có thể có linh cảm tử vong trước đó ít nhất là 1 giây.Nhưng khi bị quỷ nhập thì cho dù nàng có thể cảm giác được, nhưng thường thì nàng sẽ không phản ứng được kịp lúc, bởi vì đây vốn là điểm yếu của linh môi sư. Khi bị phụ thể thì linh môi sư sẽ chết chắc.
Cũng chính vì Phương Lãnh có được thần khí nghịch thiên -- vật bị nguyền rủa hệ thời gian nên Vũ Sóc mới có thể cải tử hồi sinh.
Hơn nữa, Diệp Tưởng tuy là quỷ sai, cho dù hắn có thể tính toán được chính xác thời gian nàng bị quỷ nhập thì hắn cũng không thể nào thành công bắt được quỷ.Chuyện bị quỷ nhập không chịu hạn chế về khảng cách, mà nhược điểm của quỷ sai là không thể công kích từ xa. Hoặc ít nhất trong quá trình trường thành thì công kích từ xa là điểm yếu nhất.Về điểm này thì quỷ sai kém xa linh môi sư. Trung cấp linh môi sư có thể công kích từ khoảng 300 mét. Cho nên Diệp Tưởng cũng cảm thấy nuối tiếc vì dù biết được chuyện gì xảy ra nhưng hắn lại không thể nào thay đổi.
Tiếp đó,bọn họ cũng bước lên cầu thang.Nhưng lúc này Phương Lãnh và Vũ Sóc đi cạnh nhau. Phương Lãnh tập trung chú ý nét mặt của Vũ Sóc.Chỉ cần sắc mặt của nàng hơi có chút thay đổi thì hắn sẽ lấy ra ngay quỷ cốt!
Rốt cuộc...họ cũng tới nơi cách nơi xảy ra chuyện không xa.Diệp Tưởng đưa mắt nhìn Vũ Sóc còn Phương Lãnh nhanh chóng lấy ra quỷ cốt !
Ngay khi quỷ cốt được lấy ra,ngay cả Diệp Tưởng cũng cảm thấy sởn gai ốc. Hắn thậm chí còn không dám nhìn đoạn quỷ cốt kia! Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó. Đây cũng mới chỉ là 1 đoạn quỷ cốt thông thường chịu vô số nguyền rủa trong quá trình tế quỷ mà thôi.Nếu có thể lấy được tấm da dê trên đó có ghi chép chú ngữ để tế quỷ thì độ khó của bộ phim kinh dị này sẽ giảm mạnh!
Trong chớp mắt, Diệp Tưởng nhìn thấy ảo giác.
Hắn mơ hồ nhìn thấy được rất nhiều xương cốt.Số lượng xương cốt ở đó hơn xa số thi thể trong "Quỷ ngục quán". Không phải chỉ có 1,2 trăm bộ nữa mà động 1 cái là mấy vạn bộ !
Chỉ 1 đoạn quỷ cốt này thôi đã có vô số oán niệm và nguyền rủa rồi. Nếu như nguyền rủa phục hồi thì tất cả mọi người đều phải chết ! Cũng may mà lúc này bọn họ đã có vòng tay xương người. Cho dù có xảy ra vấn đề gì thì chỉ cần đặt quỷ cốt vào trong vòng tay xương người, nguyền rủa sẽ bị ức chế không thể phục hồi.
Diệp Tưởng nhìn thấy 1 nấm mồ to tổ chảng. Những thi thể đã khô quắt khô queo giống như xác ướp bò lên khỏi nấm mồ đó để kéo hắn xuống với chúng!
Diệp Tưởng suýt chút nữa thì phóng ra xiềng xích bắt quỷ !
Rốt cuộc, hắn cũng bình tĩnh lại ! Thế nhưng cảm giác khó chịu đó vẫn cứ lưu lại.Phương Lãnh cũng thu lại quỷ cốt.
Nên biết rằng nếu như có quỷ hồn thì sau khi lấy ra vật bị nguyền rủa, nguyền rủa sẽ không làm hại con người.Nhưng cho dù là vậy thì đám người Diệp Tưởng vẫn chìm trong những ảo giác đầy khủng bố! Vật bị nguyền rủa đến từ phim kinh dị siêu khó quả thực rất đáng sợ! Cũng vì thế mà Diệp Tưởng càng mong muốn có được tấm da dê kia hơn. Theo thời gian,nấm mồ đó đã chôn cả vạn cái xác. Nếu nguyền rủa của nhiều người như vậy cộng dồn lên nhau thì nguyền rủa khi đó sẽ đáng sợ thế nào? Cho dù là "Hầu tuớc" hay "An Nguyệt Hình" đi chăng nữa thì có ai lại không biến sắc?
Diệp Tưởng đã quyết định sau khi trở về , hắn nhất định sẽ nghiên cứu kỹ càng tình tiết của [ Quỷ tế ]. Đợi đến tháng 10, hắn có thể sẽ có cơ hội tham gia [ Quỷ tế 3]. Hơn nữa, hắn tin tưởng bộ phim kinh dị đó sẽ có tác dụng kích thích năng lực quỷ sai của hắn tiến hoá.
Rốt cuộc Vũ Sóc cũng tránh được nguy cơ bị quỷ nhập. Phương Lãnh đem quỷ cốt trả lại cho Thành Tuyết Tùng. Chỉ là trong linh giác của nàng thứ khủng bố và tối tăm đang ẩn mình ở nơi tận cùng trên lầu 2 kia vẫn toả ra khí tức khiến cho người ta phải nghẹt thở vì sợ hãi. Bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Khi đi lên lầu hai, Diệp Tưởng nắm chặt lấy tay của Vũ Phàm. Lúc này, Ngụy Lỵ Lỵ do Thành Tuyết Tùng ôm. Cô bé này đang sợ tới mức không dám nói gì. Toàn thân cô bé run lên bần bật,đầu cô bé rúc sâu vào lòng của Thành Tuyết Tùng chẳng dám ngó nghiêng gì cả.
Ôn Vũ Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Tưởng mà trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng quả thực vô cùng cảm động khi thấy Diệp Tưởng đã vì nàng mà làm những chuyện như vậy. Nàng cũng quyết định nhất định phải đền ơn cho hắn. Đương nhiên tiền đề là...nàng phải sống tới lúc hết phim cái đã.
Càng xâm nhập vào lầu 2, ánh sáng từ chiếc đèn pin càng bị bóng tôi nuốt gọn. Tất cả mọi người vì an toàn nắm lấy tay nhau tiến tới. Cũng may mà Vũ Sóc có ở đây. Nàng có thể cảm ứng được nguy hiểm tới từ chỗ nào. Nhưng mọi người vẫn lo về chuyện nàng có thể sẽ lại bị quỷ nhập. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì tình hình sẽ vô cùng tồi tệ.
Lầu hai không có nhiều phòng và hành lang như lầu 1. Trước mắt Vũ Sóc lúc này tối đến nỗi cho dù có thò năm ngón ra trước mắt thì nàng cũng không thấy.Nàng phải dùng cảm ứng để phân rõ mọi thứ. Lúc này trong linh giác của nàng, thứ đã từng xâm chiếm cơ thể nàng và khiến nàng bị quỷ nhập càng lúc càng gần.
Cuối cùng, tất cả mọi người va phải bức tường. Vì thế, bọn họ đi men theo bức tường.
-Rẽ trái... Rẽ phải...
Vũ Sóc tiếp tục nói lời thoại của mình. Nguồn gốc khủng bố kia càng lúc càng gần rồi.
Bọn họ sẽ sớm tới gần nó thôi.
Chỉ cần đi men theo bức tường, sau đó quẹo qua 1 hành lang là sẽ tới.
Chính là ớ đó !
Nguồn gốc gây ra tất cả nguyền rủa của Ngụy gia! Thứ không thể giải thích đang ẩn mình trong "Quỷ ngục quán"!
Lúc này, tay của Diệp Tưởng đầm đìa mồ hôi. Hắn cố gắng để Ôn Vũ Phàm ở càng gần mình càng tốt. Bởi vì hoàn cảnh xung quanh quá tôi tăm nên hắn cần phải có sự chỉ huy của Vũ Sóc mới có thể bắt được quỷ.
Tình thế lúc này vô cùng nguy hiểm và vô cùng căng thẳng.
Đám người Phương Lãnh thì còn đỡ chứ người đang phải ôm Ngụy Lỵ Lỵ là Tề Tình Tình sợ tới mức hai chân nhũn ra như chi chi. Nàng vừa rồi không thể không giao mảnh gương quỷ cho Ôn Vũ Phàm, vì dù sao Ôn Vũ Phàm cũng chiếm phần hơn khi bỏ tiền thuê chung.Hiện tại,nói không chừng,chỉ tiếp sau đây nàng sẽ trở thành tốt thí.Nhạc Lễ Thanh và Dương Hồng càng không cần phải nói.
Lúc này, Thành Tuyết Tùng đã nhận lại quỷ cốt chuẩn bị lấy ra bất cứ lúc nào.Diệp Tưởng xoa tay. Y đang rất nóng lòng muốn thử. Y đang chờ đợi mệnh lệnh của Vũ Sóc.
-Ở phía trước...Khoan đã!
Vũ Sóc hiện tại cảm ứng được linh thể mà nàng đã xác định vị trí từ trước... đang chạy tới !
Ba mươi mét... Hai mươi mét... Mười mét !
-Nó đang tiếp cận đây! Ra tay đi!
Ở ngay phía trước... còn chưa tới 10 mét nữa!
Thành Tuyết Tùng nhanh chóng lấy ra quỷ cốt !
Đồng thời, Lý Duy Tư cũng lấy ra bàn tay đẫm máu !
Sử dụng hai vật bị nguyền rủa cho chắc! Đây là quyết định của Lý Duy Tư.
Trước mắt có thể nói là chỉ mành treo chuông !
Vũ Sóc khẽ thở phào. "Nó" dừng lại cách mọi người khoảng 5 mét. Tiếp đó mọi người đầu lui về phia sau để giữ cự ly.
Nhưng Diệp Tưởng lại bước tới trước.
Bóng tối có vẻ như càng lúc càng sẫm hơn.
Quy tắc nguyền rủa giảm dần!
Quỷ cốt và bàn tay đẫm máu cũng chỉ mới dùng có 1 lần thôi mà! Vì sao quy tắc nguyền rủa giảm dần lại có ảnh hưởng lớn đến thế?
Bọn họ mới chỉ có thể tạm thời khiến "thứ đó" chưa thể ra tay với họ thôi sao?
Trốn? Hay tiến tới để thử xem có lấy được vật bị nguyền rủa hay không? Nếu có thể lấy được vật bị nguyền rủa thì có lẽ bọn họ có thể kết thúc bộ phim này.
Dựa theo kịch bản ban đầu thì lúc này, Ngụy Tự, Ngụy Liên và Ngụy Tâm sẽ chết. Những người còn lại chia nhau ra chạy. Hiện tại, hai vật bị nguyền rủa chỉ khiến cho thứ đó không thể tới gần nhưng không thể đuổi đi nó.
Trốn? Hay chiến?
Diệp Tưởng đang đấu tranh tự tưởng.
-Ngụy Liễm.
Lúc này, tiếng của Vũ Sóc truyền tới:
-Nhanh đi anh!
Nàng không muốn nói nhiều vì thời gian cũng có hạn. Nhưng dùng nguyền rủa chế ngự "thứ đó", tạo cơ hội để Diệp Tưởng ra tay.Phương Lãnh nếu chạy tới cũng chỉ tốn thêm 1 lần sử dụng búp bê nguyền rủa mà thôi !
Chỉ cần Diệp Tưởng...có thể sử dụng ra gông bắt quỷ... cho dù chỉ trong khoảnh khắc thôi thì hắn cũng có thể giải quyết mọi chuyện !
Hắn có lẽ sẽ lấy được vật bị nguyền rủa!
Sống hay chết chỉ được quyết định trong nháy mắt!
Diệp Tưởng cũng hiểu.
Hắn buông tay của Vũ Phàm sau đó xong lên!
Gông bắt quỷ... Gông bắt quỷ... Mày nhất định phải xuất hiện!
Nếu không, hôm nay sẽ không biết có bao nhiêu người phải chết! Diệp Tưởng chắc chắn là người chết đầu tiên !
Trận chiến này chỉ được thắng, không được thua!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 5: Trở về Chương 50: Hi vọng cuối cùng Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Diệp Tưởng khi bước chân vào bộ phim này có tổng cộng 2090 tấm. Hắn khi ở cùng với Ôn Vũ Phàm đã sử dụng xiềng xích bắt quỷ đến hai lần, trong đó có một lần lên đến hai mươi giây (chương 31). Lần đầu tiên bắt hụt nên không có thưởng. Lần thứ hai hắn được thưởng 1100 tấm vé chuộc cái chết. Khi ở cùng với Vũ Sóc, hắn cũng sử dụng năng lực quỷ sai hai lần, mỗi lần đều chưa tới mười giây. Lần sau hắn còn sử dụng gông bắt quỷ phải trừ gấp đôi thù lao danh nghĩa! Cả hai lắn hắn đều bắt quỷ thành công, lần một được 1000 tấm vé chuộc cái chết, lần hai được 1500 tấm vé chuộc cái chết (nhiều như vậy vì hắn cứu cả Vũ Sóc và hắn công thêm do Vũ Sóc không làm gì). Số vé chuộc cái chết phải trả do vi phạm kịch bản lên tới 390 tấm vé chuộc cái chết. Cuối cùng hắn còn lại 800 tấm!
(2090- 750- 1500+1100- 750- 1500+1000+1500 – 390= 800 tấm)
Khi Diệp Tưởng lao ra thì Vũ Sóc lên tiếng chỉ dẫn cho hắn.
- Anh qua bên trái một chút, thêm chút nữa, đúng rồi!
Tuy rằng xung quanh tối om nhưng Vũ Sóc có thể cảm ứng được tất cả những người mà nàng đã từng tiếp xúc.
Lúc này thứ đang ẩn mình trong bóng đêm kia chịu ảnh hưởng của hai vật bị nguyền rủa nên lúc này nó đang đứng nguyên. Đây là cơ hội vô cùng tốt!
Không... Thật ra nó cũng không phải đang đứng yên mà nó vẫn tiếp tục di chuyển, chỉ là tốc độ di chuyển nhanh hơn sên chạy mà thôi.
Một khi nó di chuyển như bình thường thì đám diễn viên sẽ toi hết!
Lúc này Ôn Vũ Phàm vẫn cực kỳ hâm mộ Vũ Sóc. Lúc nào nàng mới có thể có phong thái giống như Vũ Sóc? Nàng tuy đã hạ quyết tâm, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải nàng chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo bóng của Vũ Sóc hay sao?
Nàng không muốn tiếp tục như vậy!
Khi có ý niệm như vậy, Vũ Phàm lấy ra mảnh gương quỷ!
Hiện tại nàng rất hy vọng mảnh gương quỷ có thể giúp đỡ cho Diệp Tưởng một chút! Nơi này không có một tấm gương nào nên bọn họ chắc chắn không thể đi vào và thoát ra khỏi thế giới trong gương nhưng nàng vẫn hy vọng có thể giúp đỡ Diệp Tưởng một phen!
- Được rồi anh Ngụy Liễm, anh sang phải một chút.....
Đúng lúc này thì tiếng của Vũ Sóc ngưng bặt!
Sao lại như vậy?
Không có Vũ Sóc chỉ dẫn, Diệp Tưởng chẳng biết phương hướng ra sao cả! Nơi này vốn cũng không phải chật hẹp, bốn phương tám hướng đều ẩn giấu sát khí! Muốn sống sót không phải dễ!
- Anh Ngụy... Ngụy Liễm?
Diệp Tưởng lập tức quay đầu lại. Hắn nắm được một bàn tay.
- Yên Vũ?
Diệp Tưởng lập tức ôm nàng vào lòng!
Có chuyện gì vậy?
- Dục Tô, Dục Tô!
Diệp Tưởng hô lớn, nhưng không nhận được câu trả lời.
Hắn tuyệt không tin tưởng, chỉ trong chớp mắt, đám người Phương Lãnh và Vũ Sóc đều đã bị giết, chỉ còn Vũ Phàm may mắn sống sót. Chuyện này không hợp lý chút nào!
- Loẻng xoẻng!
Khi xiềng xích bắt quỷ được vung ra, Diệp Tưởng quăng loạn nó khắp bốn phương tám hướng. Hắn biết nếu hắn còn không ra tay thì hắn sẽ không còn cơ hội ra tay nữa!
Quỷ cốt của Thành Tuyết Tùng và bàn tay đẫm máu của Lý Duy Tư liên hợp với nhau có lẽ sẽ tranh thủ được cho hắn chút thời gian quý giá!
Nhưng... Bọn họ biến đi đâu rồi?
Hiện tại Diệp Tưởng không biết, thứ duy nhất còn có tác dụng nguyền rủa chỉ còn mảnh gương quỷ trong tay của Ôn Vũ Phàm mà thôi!
Nhưng mà vì phải chịu quy tắc nguyền rủa nên hiệu quả cũng sẽ chẳng duy trì được lâu, cùng lắm cũng chỉ kéo thêm được mấy giây mà thôi!
Trong bóng đêm, Diệp Tưởng bỗng nhiên cảm giác được xiềng xích quấn trúng một thứ gì đó! Nhưng thứ đó nhanh chóng kéo hắn qua đó!
Diệp Tưởng lúc này đang ôm Vũ Phàm trong lòng nên hắn sợ đến toát hết cả mồ hôi!
Đó là thứ gì?
Lúc này Ôn Vũ Phàm cảm thấy rất tuyệt vọng.
Nàng thật sự phải chết ở đây sao?
Cuộc sống của nàng từ trước đến nay giống như một cuốn phim được tua nhanh trong đầu của Ôn Vũ Phàm.
Nàng phải chết thế này sao?
Còn có rất nhiều điều mà nàng muốn làm, nhưng nàng chưa thực hiện được....
Nàng không thể được gặp cha mẹ lần cuối. Lúc trước nàng một thân một mình tới Bắc Kinh ngay cả tết Nguyên Tiêu nàng cũng chưa trở về để gặp họ.....
Nàng không muốn chết!
Nàng không muốn chết ở đây!
Ôn Vũ Phàm cầm chặt lấy mảnh gương quỷ. Kết quả là nàng bị cạnh sắc cắt trúng tay, máu nhỏ tong tong xuống đất nhưng nàng không hề nhận ra. Nàng giơ thẳng mảnh gương quỷ về phía trước! Nàng đã mặc kệ tất cả, cho dù nguyền rủa có phục hồi nàng cũng chẳng quan tâm! Cùng lắm thì thả Lâm Lam Huyên ra chứ gì! Hiện tại bọn họ đã không thể NG nên nếu muốn sống sót nàng chỉ có thể làm vậy!
Diệp Tưởng ngắt liên kết giữa hắn và xiềng xích bắt quỷ. Thứ hắc ám đó giống như thuỷ triều cuốn tới. Khí tức tử vong ở phía sau trong bóng đêm cũng giáng xuống.
Vũ Sóc có cảm ứng.
Vừa rồi nàng phát hiện cho dù nàng hô to thế nào thì Diệp Tưởng cũng không trả lời lại. Sau đó Ôn Vũ Phàm cũng biến mất một cách khó hiểu. Trước mắt chỉ là bóng tối âm u nhưng trong khoảnh khắc, nàng bỗng cảm ứng được nguồn gốc của nguyền rủa ở sâu bên trong bóng tối!
“Thứ đó” tiếp tục di chuyển... Lý Duy Tư và Thành Tuyết Tùng cắn răng sử dụng vật bị nguyền rủa hơn mười giây!
Vũ Sóc trong lúc này thông qua kịch bản gửi cho Diệp Tưởng một khế ước bảo vệ hắn từ xa trên đó có ghi lại một tin tức cực kỳ quan trọng.
- Năm mét bên trái của anh!
Cho dùng diễn viên không thể gọi nhau nhưng những tin tức mà diễn viên truyền đạt cho nhau qua kịch bản không thể bị chặn!
Lúc này Diệp Tưởng lập tức ra tay. Hắn vung xiềng xích ra! Rất nhanh hắn lập tức cảm ứng được xiềng xích đã trói chúng một thứ gì đó!
Hú hồn! Nếu Vũ Sóc truyền tin chậm dù chỉ một giây thì Diệp Tưởng chắc chắn đã toi mạng! Đương nhiên, Ôn Vũ Phàm sử dụng chút năng lực nguyền rủa cuối cùng trên mảnh gương quỷ cũng tranh thủ được cho hắn chút thời gian vì nếu khoảng cách giữa hắn và “thứ đó” không phải là năm mét nữa mà sẽ là không!
Khi bắt được “thứ đó”, Diệp Tưởng cảm thấy nó giãy dựa cực kỳ dữ dội! Hắn gần như không thể nắm chắc được xiềng xích nữa! Lúc này, Vũ Phàm đưa tay nắm lấy sợi dây xích!
Không được chết!
Họ phải sống!
Nhất định phải sống sót!
Nếu có ánh sáng thì lúc này chúng ta có thể nhìn thấy ánh mắt đầy kiên định và vô cùng cố chấp của Ôn Vũ Phàm. Nàng nhanh tay lắm lấy xiềng xích. Bởi vì ma sát giữa tay nàng và xiềng xích khiến cho máu còn chưa kịp khô đã tiếp tục chảy ra. Diệp Tưởng nhận sự trợ giúp của Vũ Phàm bèn nâng lên xiềng xích sau đó bước tới!
Đầu kia của xiềng xích vùng vằng rất mạnh khiến Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm phải dốc hết sức.
Năm mét!
Một khoảng cách không quá xa, cũng chẳng quá gần!
Diệp Tưởng trói lấy thứ ở phía trước!
Nhưng hắn lại không trói được gì. Dây xích thiếu chút nữa còn tuột khỏi tay hắn!
Vũ Phàm vẫn nắm chặt xiềng xích. Dù mồ hôi rịn ra ướt đẫm mặt nàng nhưng nàng vẫn không buông tay. Trong thời khắc sống còn, toàn bộ tiềm năng trong nàng đã được bộc phát hết!
Diệp Tưởng lúc này lại không thể xuất gông bắt quỷ ra được!
Ngay sau đó, hắn cảm thấy tay mình nhẹ bẫng đi. Xiềng xích đã tuột khỏi tay hắn!
Vũ Sóc lập tức cảm ứng được chuyện này lên lập tức tiến hành truy tìm tung tích của linh thể. Nhưng ngay sau đó nàng phát hiện nó đang xông về phía mình!
Nàng lại thông qua kịch bản gửi cho Diệp Tưởng một tin tức.
- Ở phía trước anh... Vị trí là...
Tốc độ di chuyển của nó còn nhanh hơn trước!
Lý Duy Tư và Thành Tuyết Tùng sử dụng vật bị nguyền rủa sắp được hai mươi giây. Nếu không may thì nguyền rủa có thể phục hồi bất cứ lúc nào!
Lòng của Diệp Tưởng lúc này trống rỗng.
Hắn lại một lần nữa xông lên quăng loạn xiềng xích.Thời gian mười giây cũng sắp tới rồi.
Hắn lại thất bại. Dù sao, đối phương cũng không phải bia ngắm cố định. Nó cứng đứng yên giơ đầu để hắn trói nó lại sao? Theo thời gian sự ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần sẽ càng lúc càng lớn!
Lúc này, Ôn Vũ Phàm cũng chẳng thể dùng thêm được mảnh gương quỷ. Nàng lập tức cất mảnh gương quỷ đi, sau đó sờ soạng bốn phía.
Lúc này nàng chỉ có một ý niệm: Có lẽ, vật bị người chết nguyền rủa đang ở đây! Nếu tìm được nó thì....
Mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết!
Vũ Sóc lại một lần nữa kích hoạt năng lực linh môi. Nhưng hiệu quả thu được lúc này cũng chẳng là bao. Hơn nữa,vé chuộc cái chết của nàng đã càng ngày càng ít.
Cuối cùng, khi tới hai mươi giây, Thành Tuyết Tùng không thể không thu lại vật bị nguyền rủa! Nếu nàng không làm vậy, sẽ có tới hai quỷ hồn xuất hiện! Lý Duy Tư bởi vì có được huyết dịch của Nitemare nên hắn cũng không e ngại chuyện nguyền rủa bám trên vật bị nguyền rủa phục hồi, nhưng gánh nặng chi trả vé chuộc cái chết đang đè nặng lên vai hắn. Vé chuộc cái chết của hắn cũng sắp âm đến nơi nên dù không cam tâm, hắn cũng phải cất lại bàn tay đẫm máu!
Diệp Tưởng đã hoàn toàn bó tay. Hắn vung xiềng xích khắp nơi nhưng chưa một lần thành công bắt được quỷ hồn!
Bắt đi... Bắt đi...
Bắt được đi mà!
Bọn họ cũng chẳng cản nổi nó được bao lâu.
Cuối cùng Vũ Sóc nhắn lại chỉ một chữ.
- Trốn!
Tốc độ của linh thể trong bóng đêm kia đã phụ hồi như cũ! Chỉ trong nháy mắt mà nó đã vượt qua khoảng cách hai mươi mét!
Diệp Tưởng nhìn thấy tin tức này bèn hô lên:
- Yên Vũ, trốn mau!
Đáng tiếc, không còn kịp rồi!
Bóng tôi âm u bủa vây lấy Diệp Tưởng!
Lúc này Vũ Sóc lấy chiếc đồng hồ bỏ túi của Phương Lãnh ra và sử dụng!
Nhưng... Thời gian, chỉ quay ngược được đúng ba giây!
Đương nhiên, tuy chỉ có ba giây Diệp Tưởng cũng có cơ hội sống sót! Diệp Tưởng ngay lập tức kéo tay của Vũ Phàm bỏ chạy!
Nhưng cứ cho là hắn phản ứng nhanh đi cũng cũng chẳng thể nào quá nhanh được đúng không?
Linh thể lại một lần nữa tới gần!
Bất quá lần này Diệp Tưởng cùng Ôn Vũ Phàm chạy vượt mặt của Tề Tình Tình. Trong nháy mắt, Vũ Sóc cảm ứng được linh thể đã tới gần đám người Tề Tình Tình và Nhạc Lễ Thanh!
- Cứu... Cứu em với Duy Tư!
Hiện tại ai nấy cũng đều rung động! Không ngờ cô ấy lại gọi nhầm tên nhân vật!
Tề Tình Tình trong thời khắc cuối cùng này lại hô lên tên người mà nàng ta yêu nhất chứ không phải tên nhân vật!
Nhưng bất ngờ là NG lại không xuất hiện! Nếu không tất cả mọi người sẽ bị kịch bản xoá sổ! Sau này mọi người mới ngẫm nghĩ. Chẳng phải “Duy Tư” và “Ngụy Tự” khi phát âm cũng hơi giống nhau hay sao? Hơn nữa Tề Tình Tình lúc ấy vì quá cuống nên líu lưỡi, cho nên nghe ra thì “Duy Tư” cũng chẳng khác “Ngụy Tự” là mấy!
Vũ Sóc chạy tới trước mặt của Thành Tuyết Tùng.
- Mau đưa cho chị đoạn quỷ cốt đi!
Thành Tuyết Tùng lập tức ký kết ước cho thuê với Vũ Sóc. Vũ Sóc lập tức lấy ra quỷ cốt!
Tốc độ của linh thể rốt cuộc cũng chậm lại!
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bốn người Tề Tình Tình, Nhạc Lễ Thanh, Dương Hồng, A Ki vì thể lực không được rèn luyện mấy nên chạy chậm chân, kết quả là bọn họ đều bỏ mạng.
Kể từ khi nàng hô một chữ “Trốn!” cho tới khi chạy tới bên cạnh của Thành Tuyết Tùng, thời gian cũng mới chỉ trôi qua được mấy giây mà thôi!
Sau lần kích hoạt năng lực linh môi vừa rồi, nàng đã bắt đầu thiếu đi tính chính xác trong việc xác định vị trí của linh thể.
Hiện tại nàng chỉ còn cách giao hết cho người đang ở gần với linh thể nhất lúc này là Diệp Tưởng!
Hiệu quả của quỷ cốt lúc này đã kém xa lúc trước. Dù sao đây cũng chỉ là một đoạn xương dùng để tế quỷ, nếu là cả một bộ xương hoàn chỉnh thì hiệu quả tuyệt đối sẽ không yếu đến thế!
Vũ Sóc hiện tại không nghe được tiếng của Diệp Tưởng!
Diệp Tưởng ở thời khắc này cũng trở thành tường luỹ sống của bọn họ!
Chỉ cần hắn có thể sử ra gông bắt quỷ hắn có thể khoá lại linh thể đáng sợ này! Nếu chỉ là xiềng xích bắt quỷ thì dưới sự ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần, hắn không thể nào trói lại quỷ hồn đáng sợ này!
Diệp Tưởng trở thành hy vọng cuối cùng của bọn họ!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Last edited by Goncopius; 03-02-2014 at 06:04 AM.
Lý do: đã sửa thông số
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 5: Trở về Chương 51: Vật bị nguyền rủa xuất hiện Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Thời gian như dừng lại.
Tề Tình Tình, Nhạc Lễ Thanh, Dương Hồng, A Kim chết rất thảm.
Diệp Tưởng lúc này cũng chẳng còn cách cái chết bao xa. Vật bị nguyền rủa hệ thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu tác dụng. Vũ Sóc cũng không thể nào định vị một cách chuẩn xác quỷ hồn, tác dụng khống chế của những vật bị nguyền rủa còn lại cũng yếu đi rất nhiều. Hơn nữa bởi vì quy tắc nguyền rủa giảm dần nên sức bắt dính của xiềng xích bắt quỷ đã yếu đi nhiều!
- Phía trước anh kìa!
Vũ Sóc gửi tin cho hắn. Hiện tại Diệp Tưởng đã là hy vọng duy nhất của bọn họ. Nếu ngay cả Diệp Tưởng cũng chết thì bọn họ cũng chẳng giãy dụa được bao lâu!
Diệp Tưởng ném ra xiềng xích. Hắn biết đám người Phương Lãnh và Ôn Vũ Phàm còn sống hay chết đều chỉ trong một ý niệm của hắn!
Không thể để “Thứ đó” có thể di chuyển được như bình thường!
Không thì tất cả mọi người đều phải chết!
Trước mắt, Lý Duy Tư và Thành Tuyết Tùng đều hiểu rất rõ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy hiệu quả của vật bị nguyền rủa sẽ không ngừng yếu đi rồi sẽ tới lúc có dùng cũng như không!
Diệp Tưởng không còn cơ hội khác .
Một giây... Lại thêm một giây trôi qua...
Xiềng xích khi vung ra đã trói được thứ gì đó, nhưng nó nhanh chóng thoát khỏi trói buộc! Ngay cả chuyện kéo dài thời gian hắn cũng không làm được!
Diệp Tưởng biến sắc!
Vũ Sóc cũng vô cùng mệt mỏi. Trong linh giác của nàng, “thứ đó” đang từ từ có thể di chuyển lại, tốc độ cùng dần khôi phục như lúc ban đầu.
Cùng lắm là hai, ba giây sau thì nó sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.
Đến lúc đó tất cả bọn họ sẽ phải chết!
Nhưng trong mắt của Diệp Tưởng lúc này có vẻ vô cùng tỉnh táo.
Mạng sống của hắn phải chấm dứt ở đây sao?
Không thể NG được nữa rồi.
Vật bị nguyền rủa hệ thời gian cũng bị phế.
Trong giây phút tuyệt vọng khi tử vong giáng xuống!
“Thứ đó”... đã hoàn thoát thoát khỏi hạn chế do ảnh hưởng từ hiệu quả của nguyền rủa!
Con người không ngờ lại yếu ớt đến vậy trong phim kinh dị! Lúc nào diễn viên cũng có thể phải đối diện với nguy cơ sinh tử tồn vong!
Cắn răng kích hoạt năng lực linh môi thêm lần cuối, rồi tranh thủ lúc đó Vũ Sóc gửi cho Diệp Tưởng một tin nhắn cuối cùng, đầu nàng phát ra những tiếng”ong ong”. Vũ Sóc cố gắng đút quỷ cốt vào trong túi trước khi ngất đi.
Ngay trước khi hôn mê. Nàng cảm ứng được,”Thứ đó” cách Diệp Tưởng chưa đến một mét!
Hiện tại bỗng nhiên Diệp Tưởng ngẩng đầu lên.
Khoé miệng hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Tin tức mà Vũ Sóc gửi cho hắn trước khi nàng hôn mê đã giúp hắn xác định được vị trí của quỷ hồn.
Trong khoảng khắc, hai tay hắn đưa lên, sau đó hai mảnh ghép của gông bắt quỷ xuất hiện , sau đó đột nhiên hai mảng ghép đó “chập” lại với nhau tạo thành một chiếc gông hoàn chỉnh!
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông!
Trong những giây phút cuối cùng thì Diệp Tưởng đã thắng! Hắn thắng rồi!
Dưới áp lực khủng bố của sinh tử tồn vong, Diệp Tưởng đã sử dụng thành công gông bắt quỷ!
Tổng thời gian sử dụng các hình cụ là ba mươi giây! Hơn nữa trong mười giây cuối,hắn đã sử dụng gông bắt quỷ, nên hắn phải trả tới bốn lần thù lao danh nghĩa (hai mươi giây xiềng xích + mười giây gông bắt quỷ)! Cũng may mà lần này hắn khoá được nguồn gốc của nguyền rủa nên hắn đạt được đến 2400 tấm vé chuộc cái chết! Phần thưởng hậu hĩnh như vậy vô cùng hiếm thấy. Đương nhiên, cái giá phải trả cũng quá đắt. Hắn lúc này chỉ còn đúng 200 tấm vé chuộc cái chết! Nếu vé chuộc cái chết bị âm, cho dù hắn thành công thì hắn cũng sẽ phải chết!
Khi mọi người chạy toán loạn khắp nơi thì bỗng nhiên một chùm sáng chiếu tới.
Diệp Tưởng cầm đèn pin xuất hiện .
- Anh Ngụy Liễm!
- Anh cả!
- Anh còn sống sao?
Toàn bộ những người ở đây đều nhìn hắn chẳng khác gì khi họ nhìn thấy người ngoài hành tinh. Dù sao thì mọi người đều cho là hắn chết rồi.
- Anh không sao chứ?
Tất cả mọi người gần như chẳng ai dám tin.
- Không sao!
Diệp Tưởng phất tay nói:
- Không lẽ mọi người cảm thấy tôi lúc này là quỷ sao?
Câu nói này vô tính nhắc nhở mọi người. Không chừng anh đúng là quỷ thật cũng nên! Nhưng Vũ Sóc đã hôn mê nên không còn ai có thể kiểm tra xem Diệp Tưởng là người hay quỷ!
Đương nhiên nói thì nói vậy thôi nhưng mọi người cũng ý thức được Diệp Tưởng quả thật đã sống trở về. Vũ Phàm cũng chạy tới.
Dù sao tuy cuối cùng cũng không thành công nhưng Ôn Vũ Phàm cũng giúp đỡ Diệp Tưởng không ít. Lòng bàn tay của nàng đã bê bết máu. Diệp Tưởng cầm tay nàng rồi nói:
- Em làm tốt lắm, Yên Vũ.
Nhờ tia sáng từ ngọn đèn pin của Diệp Tưởng, Ôn Vũ Phàm nhìn thấy Nguỵ Lỵ Lỵ. Nàng lao tới ôm chầm lấy cô bé!
- Không sao đâu Lỵ Lỵ. Không sao mà ...
Ôn Vũ Phàm ôm lấy cô bé này. Lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp khi cô bé quấn lấy mình như vậy.
- Không, còn chưa chấm dứt.
Nhưng Diệp Tưởng nói một câu khiến toàn trường bị dội một gáo nước lạnh.
- Anh chỉ tạm thời giam cầm “thứ đó” đó, sau đó đưa nó vào sâu trong bóng tối. Nhưng giam cầm rồi sẽ tới lúc bị phá giải.....
Mọi người im lặng không nói gì.
Đúng vậy! Dù sao bọn họ vẫn còn chưa tìm thấy vật bị nguyền rủa, không phải sao?
Nhưng cũng may là chỉ còn mười phút nữa thì bộ phim sẽ kết thúc. Nếu thật sự không được, bọn họ có thể kéo dài tới lúc hết phim. Nhưng thời gian giam cầm của gông bắt quỷ sẽ kéo dài được bao lâu?
- Chúng ta đi thôi!
Phương Lãnh phất tay:
- Trở về đi... Chúng ta sẽ nghĩ cách!
Trước mắt cũng chỉ còn cách như vậy .
Nhưng Diệp Tưởng cho rằng, gửi gắm hy vọng của mình vào chuyện kéo dài cho tới khi phim kết thúc cũng không quá khả thi. Đến cuối phim, chỉ còn Ngụy Minh và Dục Tô, dẫn theo Ngụy Lỵ Lỵ. Đám người Ngụy Liễm, Ngụy Tự, Ngụy Tâm đều đã chết. Vận may của cô bé Ngụy Lỵ Lỵ không kém chút nào, ngay cả tới lúc hết phim mà cô bé cũng sống sót...
Đợi đã...
Diệp Tưởng bỗng nhiên nhìn về phía Ngụy Lỵ Lỵ.
Vì sao phải “hư cấu” ra nhân vật Ngụy Lỵ Lỵ này chứ? Cô bé rõ ràng không phải là nhân vật do diễn viên thủ vai , mà cho dù là diễn viên nhí thiên tài đóng vai cô bé thì cũng không thể nào nói ra chuyện em nhìn thấy ”ông và bà dì bị chôn vào trong tường”.
Thế mà cô bé vẫn sống sót.....
Diệp Tưởng lập tức ôm Ngụy Lỵ Lỵ rồi hỏi:
- Lỵ Lỵ, không sao đâu. Ba nhất định sẽ bảo vệ con. Con có biết tình hình của chúng ta lúc này thế nào không?
- Lỵ Lỵ không biết...
Ngụy Lỵ Lỵ mếu máo nói:
- Khi ông nội mất Lỵ Lỵ rất sợ. Ba mẹ không phải nói là mê cung sao? Nhưng vì sao mê cung lại đáng sợ như vậy... Lỵ Lỵ không thích mê cung...
Khi mọi người chạy trở lại phía bên trong “Quỷ Ngục quán”, ở sâu bên trong bóng đêm, hung linh bí ẩn bị Diệp Tưởng dùng gông bắt quỷ khoá lại đang giãy dụa rất dữ dội!
Nếu nó giãy ra thành công thì Diệp Tưởng cũng bó tay chẳng biết phải làm sao!
Lúc này Phương Lãnh đang cõng Vũ Sóc, Diệp Tưởng ôm Ngụy Lỵ Lỵ, ai nấy cũng đều hy vọng có thể sống qua được mười phút này.Nhưng Diệp Tưởng lại không lấy làm lạc quan. Mức độ giãy dụa của hung linh đó truyền về từ gông bắt quỷ vượt xa dự tính của Diệp Tưởng!
Gồng bắt quỷ có thể khoá nó lại trong bao lâu? Năm phút? Hay sáu phút?
- Mọi người hãy nghe tôi nói.
Diệp Tưởng tự có tính toán của riêng mình:
- Lát nữa mỗi người ai về nhà nấy!
Ý tưởng của Diệp Tưởng rất đơn giản. Mọi người chia nhau ra, như vậy sẽ có mấy người may mắn có thể chạy trốn! Lúc này đã chẳng còn cách nào tốt hơn nữa rồi!
- Biện pháp này rất hay!
Phương Lãnh là người đầu tiên ủng hộ đề nghị của Diệp Tưởng:
- Em ủng hộ anh, anh cả!
Lúc này, Phương Lãnh đâu còn giống nhân vật chính nữa mà ngược lại Diệp Tưởng có vẻ giống nhân vật chính hơn.
Chạy ra khỏi “Quỷ Ngục quán”, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ai về nhà nấy. Lý Duy Tư dẫn theo Thành Tuyết Tùng và Đổng Ỷ Lam rời đi. Phương Lãnh cõng Vũ Sóc, cùng “ một nhà ba người” của Diệp Tưởng trở về cùng nhau.
Mọi người chia thành hai nhóm! Sau này ít nhất họ cũng có cơ hội sống sót cao hơn!
Lại một lần nữa chui xuống địa đạo. Đường đi vô cùng an toàn, nhưng không ai biết bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu.
Lời thoại mới xuất hiện trong đầu của Phương Lãnh. Căn cứ theo kịch bản ban đầu khi đã rơi vào bước đường cùng, Ngụy Minh nói với Dục Tô:
- Dục Tô, em đi đi, anh không thể trở về cùng em được rồi! Anh lúc này chẳng khác gì ngọn “hải đăng”. Bảy năm trước anh đáng ra phải chết ở đây. Nếu anh đã trở về, cho dù có thể dùng gương phong ấn thì sớm hay muộn “Quỷ Ngục quán” cũng sẽ giáng xuống thế giới này! Cho nên anh chết là giải pháp tốt nhất. Em nên trở về thì tốt hơn!
Phương Lãnh không thể không nói, đây quả thật là giải pháp tốt nhất.
- Anh vì sao đã biết rõ đầu đuôi mọi chuyện nhưng anh vẫn lựa chọn trở về? Chính là bởi vì anh đã biết mình phải chết ở đây rồi. Dục Tô, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh mong em hãy sống vui vẻ!
Đoạn lời thoại này khiến Phương Lãnh cũng có đôi chút rung động. Hoá ra là vậy! Cho nên khi đó, khi chú hai nói với Ngụy Minh hãy ở lại, Ngụy Minh trả lời : “Mọi chuyện cháu xin nghe sự sắp xếp của chú hai”. Hắn đã biết rồi... Ngụy Minh biết rõ đầu đuôi mọi chuyện! Hắn trở về, vì người nhà của hắn, và cũng vì... người con gái mà hắn yêu – Hứa Dục Tô.
Nhưng tình tiết phần sau thế nào chẳng cần nói cũng biết. Dục Tô tuyệt đối không thể nào bỏ rơi Ngụy Minh nên nàng đương nhiên sẽ lựa chọn chết chung với hắn. Sau đó hai người sẽ ôm nhau chết chung, bộ phim kinh dị này lúc đó cũng sẽ hạ màn.
Thẳng thắn mà nói thì chỉ tính riêng kịch bản thôi thì đây không chỉ là một bộ phim kinh dị kinh điển mà còn là một khúc tình ca ca ngợi tình yêu đôi lứa đầy bi tráng. Hứa Dục Tô vì Ngụy Minh mà khi còn nhỏ, nàng đã biết rõ nàng đã phạm phải tội nghiệt thế nào khi làm như vậy nhưng nàng vẫn nghe theo Ngụy gia một cách răm rắp, đưa người sống vào trong thế giới ma quái của “Quỷ Ngục quán”. Còn Ngụy Minh vì người mình yêu mà không chút do dự trở về chịu chết!
Có một người yêu mình tới mức đó thì cuộc sống này còn chi phải hối tiếc?
Nhưng “Rạp chiếu phim địa ngục” quá tàn nhẫn khi ép đám diễn viên phải đóng theo một kịch bản vừa cảm động vừa xuất sắc đến vậy!
Quả nhiên trong phần tiếp theo của kịch bản, dù Nguỵ Minh có khuyên can thế nào cũng không chịu rời đi. Nàng thà chết chung với Ngụy Minh chứ không chịu sống cô đơn một mình. Nàng tự nhận là người đã mắc phải nghiệp chướng nặng nề nên phải chết ở đây là báo ứng của nàng. Nhưng bọn họ quyết định để Ngụy Lỵ Lỵ trốn đi vì dù sao cô bé này cũng vô tội, tội ác tày trời mà người trong Nguỵ gia đã gây ra trong nhiều năm qua cũng chẳng liên quan gì đến cô bé cả. Hơn nữa, chỉ cần đẩy cô bé trốn đi sau đó Ngụy Minh chết ở chỗ này thì cô bé cũng sẽ an toàn. Như vậy sự hy sinh của Nguỵ Minh cũng không uổng phí.
Đương nhiên, kịch bản thì là như thế nhưng đám người Phương Lãnh tuyệt đối sẽ không cam lòng khoanh tay chịu trói! Bọn họ cũng chẳng dính líu gì tới tội nghiệt của Nguỵ gia cả!
Lao ra khỏi địa địa vừa dài vừa hẹp này, không gian cũng trở nên rộng hơn. Nơi này là “Quỷ Mục quán” trong thế giới song song. Tuy rằng có hơi rộng một chút, nhưng đại khái thì bố cục phân bố của nó cũng giống như trên bản vẽ thiết kế.
- Đi nào!
Diệp Tưởng cảm giác giam cầm đã càng ngày càng lỏng. Dù sao Diệp Tưởng cũng chưa sử dụng thành thạo gông bắt quỷ. Chênh lệch giữa hắn và Nam Cung Tiểu Tăng vẫn còn quá lớn. Bây giờ chỉ còn cách kéo dài tới lúc cuối phim thì bọn họ mới có thể trở về rạp chiếu phim!
Hiện tại... Bọn họ cần phải kéo dài thời gian!
Chạy hồi lâu, thì tới nơi đó bỗng nhiên Ngụy Lỵ Lỵ hô lên :
- Ba ơi! Nó kìa!
Diệp Tưởng lập tức quay đầu nhìn lại.
Nơi đó là một góc tường. Diệp Tưởng nhớ rõ là nơi đó trong “Quỷ Mục quán” có treo gương để phong ấn! Chỗ đó lúc này bị một bóng đen che phủ.
Diệp Tưởng nhanh chóng đi qua, sờ lên mảng tường đen thui đó, sau đó trong đầu hắn nhận được thông báo của kịch bản.
Đây.....
Chính là vật bị người chết nguyền rủa!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá