Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 8: Kịch bản màn thứ ba Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 2:
Ba giờ chiều. Rốt cuộc bọn họ đã trở lại trường Đại học.
Sau khi trở về không được bao lâu lâu, thì kịch bản của màn thứ ba cũng xuất hiện.
Sau khi trở về phòng, «Hầu tước» liền lẳng lặng ngồi xuống rồi bắt đầu tổng hợp lại tình tiết trong kịch bản của màn thứ ba. Diệp Tưởng ngồi bên cạnh của «Hầu tước».
Trong kịch bản của màn thứ ba này, Diệp Tưởng có không ít cảnh quay đôi với «Hầu tước». Tuy rằng hắn sẽ được an toàn hơn với sự bảo vệ từ «Hầu tước» , nhưng đổi lại hắn cũng sẽ bị nguy hiểm nhiều hơn.
Tình tiết của màn thứ ba trên cơ bản đều xảy ra vào ban đêm.
Kỷ Nhất Hàng tìm không được anh trai mình nên hắn cũng khó lo âu, khiến hắn chẳng có tâm tìm đi chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
Buổi tối, Kỷ Nhất Hàng và Diệp Tưởng tới phòng tắm công cộng. Sau đó, mấy người bạn cùng phòng trở về rồi cũng tới phòng tắm công cộng để tắm rửa. Trong những người tới tắm, có một người chính là Diệp Tuấn Hà, cũng chính là “Ảnh pháp sư” Mạc Niệm Sinh.
Nội dung của kịch bản như sau:
Phân cảnh thứ hai của màn thứ ba:
Địa điểm: Phòng tắm công cộng
Nhân vật quan trọng: Kỷ Nhất Hàng, Chu Tử Vinh, Diệp Tuấn Hà
Thời gian: 20giờ :20 phút.
[ Nước phun ra từ vòi hoa sen bắn lên người của Kỷ Nhất Hàng. Kỷ Nhất Hàng lúc này vẫn còn đang nghĩ tới chuyện của anh trai mình. Cho tới lúc này thì mọi chuyện đều có vẻ quái dị. Lúc này trong phòng tắm công cộng chỉ có y và Chu Tử Vinh? Hai người đang tắm trong hai gian phòng tắm nằm kế bên nhau]
Chu Tử Vinh:
- Nhất Hàng! Cậu đừng nghĩ quá nhiều nữa! Mình nghĩ anh cậu chắc không sao đâu. Có lẽ anh ấy thực sự có chuyện gì quan trọng cần làm nên anh ấy mới phải tạm thời vắng mặt thôi. Có lẽ không lâu sao anh ấy sẽ liên lạc với cậu.
Kỷ Nhất Hàng:
- Hôm nay, khi đi tới cánh rừng trong núi sâu, mình cứ có một cảm giác quái dị! Mình có cảm giác như anh trai mình như đã không còn ở trên đời này nữa rồi ấy!
Chu Tử Vinh:
- Sao lại như thế được? Nhất Hàng, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!
Kỷ Nhất Hàng:
- Mình nói thật đấy. Ngay từ nhỏ mình đã rất mẫn cảm với tử vong rồi. Trước đây, trước khi cha mẹ mình qua đời, không hiểu sao ở nhà mình lại khóc một mình. Sau đó mình mới biết cha mẹ mình đã qua đời vì tai nạn giao thông.
Chu Tử Vinh
- Chắc là do trùng hợp thôi!
Kỷ Nhất Hàng:
- Tóm lại là bất kể mọi giá mình phải điều tra cho bằng được. Mình sẽ tới dãy núi ở khu Tân Bắc mở rộng để điều tra thêm một lần.
[ Lúc này, Diệp Tuấn Hà cầm một chiếc khăn sạch, sữa tắm, dầu gội đầu và chậu rửa mặt đi đến. Hắn thấy Chu Tử Vinh và Kỷ Nhất Hàng]
Diệp Tuấn Hà:
- Hai cậu ở đây cả sao Nhất Hàng, Tử Vinh?
Kỷ Nhất Hàng:
- Chào cậu, Tuấn Hà.
Diệp Tuấn Hà:
- Ha ha, xem ra chỉ có mấy người chúng ta rồi. Mùa đông năm nay lạnh quá nên xem ra mọi người cũng không thích tắm rửa lắm. Nhưng trường chúng ta cung cấp nước nóng đủ dùng, nên mình rất thích tới đây tắm.
Chu Tử Vinh:
- Nói lại thì trong phòng tắm lớn thế này cũng chỉ có ba người chúng ta.
Diệp Tuấn Hà:
- Được rồi! Vậy mình tắm ngay bên cạnh gian tắm của cậu nhé Nhất Hàng.
Nhìn tới chỗ này, Diệp Tưởng đột nhiên ý thức được nhân vật do “Ảnh pháp sư” đóng vai chắc sẽ gặp chuyện. Lúc này hắn không khỏi đưa mắt nhìn «Hầu tước» . Y hiện tại đang ngồi yên và có vẻ rất tập trung. Chắc y đang đọc nội dung của kịch bản. Không biết là y đã đọc xong chưa.
Vì thế hắn tiếp tục đọc tiếp.
[ Diệp Tuấn Hà đi tới gian tắm kế bên gian tắm của Kỷ Nhất. Y mở ra vòi nước, đợi nước ấm lên rồi bắt đầu tắm rửa.]
Diệp Tuấn Hà:
- Phù, nước ở trường chúng ta vẫn là nóng nhất nhất.
Chu Tử Vinh:
- Đúng vậy! Mùa đông lạnh mà được tắm nước nóng quả thực là lạc thú của đời người.
Diệp Tuấn Hà:
- Đúng rồi! Khi mình vừa vào tới thì mình nghe các cậu nói cái gì mà “Tử vong”. Mình có nghe lầm không?
Chu Tử Vinh:
- À...... Cái này......Cái này......
[ lúc này, Kỷ Nhất Hàng bắt đầu bôi dầu gội đầu lên tóc. Khi đang dùng nước gội sạch đi thì trong màn nước mờ ảo, hắn bỗng nhiên có một cảm giác quái dị]
Kỷ Nhất Hàng:
- Tuấn Hà......
Diệp Tuấn Hà:
- Chuyện gì thế, Nhất Hàng?
Kỷ Nhất Hàng:
- Cậu tắm mau lên.
Diệp Tuấn Hà:
- Cậu nói gì thế? Trong tiết trời mùa đông lạnh thế này phải tắm nước nóng cho thoả thích chứ? Sao vậy Nhất Hàng? Chẳng lẽ hai cậu định “nhặt xà phòng” nên muốn đuổi mình đi ra ngoài đúng không? Ha ha ha ha: Có phải bị mình nói trúng rồi không? Có cần mình cho cậu mượn xà phòng không?
Chu Tử Vinh:
- Diệp Tuấn Hà! Xem ra cậu bị người bạn gái “hết thuốc chữa*” của mình dạy hư rồi!
(Bác nào không hiểu thì coi lại về từ hủ nữ và fujoshi. “Hết thuốc chữa” là cách dịch gần đúng nhất trong tiếng Việt, dùng để chỉ các cô nàng thích Boy’s Love)
Diệp Tuấn Hà:
- Ha ha, đâu có đâu.
[ Đột nhiên, phòng tắm công cộng bị cúp điện.]
Diệp Tuấn Hà:
- Chuyện gì thế này? Nước nóng cũng bị ngắt luôn? Tức thật! Trên người mình lúc này toàn xà bông không!
Chu Tử Vinh:
- E hèm, mình cũng đã tắm xong rồi! Để mình mặc quần áo chạy đi hỏi thăm xem sao.
[ Chu Tử Vinh rời khỏi đó. Trong phòng tắm lúc này chỉ có Kỷ Nhất Hàng và Diệp Tuấn Hà ]
Diệp Tuấn Hà:
- Đúng là...... Chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.......
Kỷ Nhất Hàng:
- Kiên nhẫn một tí đi! Chẳng phải là Tử Vinh đã ra ngoài hỏi thăm rồi sao.
[Năm phút đồng hồ trôi qua ]
Đọc đến đây, tim của Diệp Tưởng khẽ nhói lên một cái. Trong đoạn này hắn đi ra ngoài, không biết hắn có gặp chuyện gì hay không? Rời khỏi «Hầu tước» và “Ảnh pháp sư” lúc này chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Hắn vẫn chú ý tới sắc mặt của «Hầu tước». Lúc này «Hầu tước» vẫn ngồi yên như trước, đôi mắt nhắm lại dưỡng thần. Diệp Tưởng không nhìn thấy được dù chỉ một chút biến hoá trên mặt của y.
Với năng lực của «Hầu tước» và “Ảnh pháp sư” thì có lẽ sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu...... Trong thời gian kịch bản bị bỏ trống, khi Diệp Tưởng tời khỏi phòng tắm công cộng, hắn không biết mình có gặp phải chuyện gì hay không? Nhưng Diệp Tưởng lại nghĩ đến việc nếu lưu lại cùng «Hầu tước» và “Ảnh pháp sư”, có khi nào sẽ có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra không? Là nguy hiểm, hay là nguyền rủa?
Cuối cùng, Diệp Tưởng hạ quyết tâm đọc tiếp kịch bản.
Trước mắt, hắn chỉ có thể thông qua nội dung kịch bản để suy đoán xem sau này sẽ có chuyện gì xảy ra.
Phần tiếp theo của kịch bản như sau:
Diệp Tuấn Hà:
- Lạnh.... lạnh quá. Xà phòng chảy vào mắt mình khiến mình chẳng còn nhìn rõ nữa rồi.
Kỷ Nhất Hàng:
- Nhịn một chút đi! Bây giờ cũng đâu còn cách nào khác đâu! Nếu thật sự không được nữa thì lát nữa mình sẽ ra ngoài để hỏi thăm.
Diệp Tuấn Hà:
- Đành phải như vậy thôi.
[ Không gian trong phòng tắm lúc này vô cùng yên ắng. Thỉnh thoảng vang lên những tiếng “Tách tách”“Tách tách” do nước từ vòi hoa sen nhiễu xuống. Mắt của Diệp Tuấn Hà trở nên mờ dần do xà phòng đã chảy vào mắt hắn. Hắn lúc này cố gắng mở to mắt nhìn qua tấm kính mờ ngăn cách giữa hai gian tắm. Hắn thấy được cái bóng đen của Kỷ Nhất Hàng hắc ảnh, nhưng đúng vào lúc ấy ]
Diệp Tuấn Hà [ tỏ ra vô cùng sợ hãi ]:
- Á á á á á á á á á á á á á á á á --
[ Màn thứ ba kết thúc ]
Kết thúc một cách quỷ dị như vậy khiến màn thứ ba trở nên vô cùng khó hiểu. Diệp Tuấn Hà nhìn thấy gì? Kết cục của hắn ra sao? Lúc ấy Chu Tử Vinh đã ra ngoài rất lâu mà chưa thấy trở về. Có phải y đã gặp chuyện gì rồi không?
Chuyện này khiến Diệp Tưởng đứng ngồi không yên.
Bây giờ là 15:45 phút chiều. Chỉ còn 15 phút nữa là tới 16:00. Phân cảnh này được quay vào lúc 20:00 tối. Thời gian mà Diệp Tuấn Hà gặp chuyện khoảng 20:30 gì đó, tức là chỉ còn hơn bốn tiếng nữa.
Đến lúc đó, Diệp Tưởng có thể giúp được gì không? Cảnh này là không thể không quay được vì trong phim kinh dị khó, không thuân thủ theo kịch bản sẽ bị trừ rất nhiều vé chuộc cái chết. Đám người «Hầu tước» chắc chắn sẽ tham gia vào cảnh quay này. Bọn họ là nhân vật ra sao, làm sao lại có chuyện tránh né rủi ro được. Hơn nữa chỉ cần có thể sống sót, bọn họ sẽ kiếm được một mớ vé chuộc cái chết.
Diệp Tưởng suy nghĩ lúc đó hắn nên ở cạnh «Hầu tước» và “Ảnh pháp sư” hay là đi ra ngoài giống như Chu Tử Vinh trong kịch bản?
Lựa chọn khó khăn khiến hắn rất bất an.
Trước mắt là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống. Phân cảnh đầu tiên trong màn thứ ba được quay tầm 18:30 tối ở căng tin. Lúc này diễn viên có thể tự do hoạt động mà không phải lo đến chuyện NG. Nhưng tới lúc đó bọn họ phải đóng thế nào là chuyện rất khó nói.
- Nhất Hàng.
Diệp Tưởng nhìn «Hầu tước» sau đó đánh bạo hỏi.
- Có chuyện gì không?
«Hầu tước» mở mắt. Y hỏi với giọng lạnh nhạt.
- À! Mấy tấm ảnh cậu đăng tải trên weibo đã có bình luận gì chưa?
- Lúc về mình đã xem qua rồi. Lượt comment và trích dẫn cũng phải lên đến hai, ba trăm. Đa số cư dân mạng đều cực lực lên án hành vi vứt bỏ bừa bãi heo bệnh là hành vi thiếu ý thức và huỷ hoại môi trường.
Diệp Tưởng hơi có chút thất vọng. Sau đó hắn đưa ra cái nhìn của mình.
- Nhất Hàng này! Mình có ý này! Tuy mình không biết anh trai cậu đã làm chuyện gì, nhưng mình cho rằng chắc chắn anh ấy phải có người giúp. Chuyện này không phải là chuyện mà anh ấy có thể làm một mình được. Cậu nghĩ xem, không những anh ấy kéo rèm che cửa sổ lại, mà anh ấy còn dùng băng kéo dán kín cửa sổ. Nếu anh ấy chỉ có một mình thì có cần phải làm thế không? Anh ấy lo người có mặt ở đó sẽ tuỳ tiện kéo rèm cửa sổ ra nên anh ấy mới phải dùng băng keo để dán kín cửa sổ lại, tránh cho chuyện này xảy ra! Không phải thế sao?
«Hầu tước» không trực tiếp tỏ thái độ mà nói tiếp:
- Cậu nói tiếp đi!
Diệp Tưởng thấy «Hầu tước» có chút tin tưởng bèn tiếp tục phân tích:
- Hơn nữa, căn cứ theo sự phân tích về tính cách và hiểu biết của mình về anh trai cậu, anh ấy sẽ không thể nào vô duyên vô cớ lại trở nên như vậy. Một người trong xã hội hiện đại không thể nào thay đổi mà không có nguyên do. Mình nghĩ có lẽ là một người hoặc một nhóm người nào đó xuất hiện khiến anh ấy mới thay đổi, sau đó không biết vì sao khiến tinh thần của anh ấy trở nên thất thường mà làm ra những hành vi không bình thường như vậy, ngay cả việc làm cũng bỏ bê. Nói tóm lại, anh trai cậu chắc chắn đã tiếp xúc với chuyện gì, hoặc là một nhóm người nào đó nên anh ấy mới thay đổi đến vậy.
Diệp Tưởng không khỏi nhớ lại cái bóng đen đó trong tình tiết ở đoạn mở đầu. Nếu đó là một quỷ hồn thì có phải đó Kỷ Nhất Chu đã giết hại một người nào đó, sau đó linh hồn của người kia biến thành quỷ hay không? Kỷ Nhất Chu tạm thời giấu thi thể ở trên núi để tránh tai mắt của mọi người, sau đó y lén lút đem xác của nạn nhân về nhà để làm chuyện gì đó.
Tiêu Bản Ác Ma......
Đây là điều duy nhất mà Diệp Tưởng có thể nghĩ đến.
- Thế thì sao?
«Hầu tước» vẫn không tỏ rõ thái độ.
- Cho nên mình nghĩ nếu như những người đó thực sự tồn tại thì sau khi anh trai cậu mất tích, họ có thể tới tìm cậu hay không? Có lẽ bọn họ sẽ cho rằng cậu biết rõ anh trai cậu ở chỗ nào.
- Sẽ có người tới tìm mình sao?
- Ừ......Nhưng đó chỉ là những phân tích và suy đoán bước đầu của mình mà thôi!
Diệp Tưởng nói cho cùng cũng không phải là thám tử gì mà chỉ là một kế toán viên cao cấp mà thôi. Căn cứ vào những manh mối trước mắt mà hắn có thể phân tích được tới mức này đã là chuyện không dễ. Kỳ thật hắn rất hiểu nếu bàn về trí mưu và sự thông minh thì hắn không thể nào so sánh được với «Hầu tước», nhưng dù sao hắn cũng cần phải phát biểu suy nghĩ của mình. Người ta thường nói “Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều tất có điều sơ thất, kẻ ngu nghĩ đến nghìn điều tất cũng đúng một điều”. Cho dù đó chỉ là một số nhân tố không đáng kể trong phim kinh dị thôi nhưng nhờ nó mà khả năng sống sót của hắn sẽ tăng lên.
Diệp Tưởng không có chút lòng tin mình sẽ sống sót sau khi đóng phân cảnh thứ hai lúc tối nay.
Hắn hiện tại...... chỉ đang cố giãy chết mà thôi!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 9: Chung một giấc mơ Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 3:
Diệp Tưởng nói xong tất cả bèn tổng hợp lại:
- Đương nhiên, chúng ta không thể bị động chờ có người đến tìm cậu được. Điều quan trọng lúc này là phải điều tra được khi anh cậu bắt đầu trốn tăng ca, anh ấy đã quen với những ai. Quan trọng là chúng ta phải hiểu được quan hệ cá nhân của anh ấy. Nhưng ở nhà anh ấy lại không có máy tính. Nếu chúng ta biết được QQ, weibo của anh ấy thì hay rồi.
- Vấn đề quan hệ cá nhân của anh ấy sẽ do mình lo.
«Hầu tước» nói:
- Ngoài chuyện này ra thì chuyện còn khiến mình để ý là việc anh trai mình không để ý đến lương ngoài giờ hậu hĩnh khi tăng ca mà ngay sau khi tan tầm anh ấy một thân một mình đi vào núi sâu. Thậm chí một tuần trước, sau khi trở về nhà anh ấy lại đóng cửa không tiếp một ai. Anh ấy có vẻ rất khác so với lúc trước.
- Ừ, cậu nói vậy cũng đúng!
- Nếu dựa theo cách nói của cậu thì kể từ lúc anh ấy bắt đầu quen một nhóm người nào đó, hành vi của anh ấy mới trở nên cổ quái như vậy. Nhưng vì sao anh ấy lại phải đóng cửa không chịu ra khỏi nhà, thậm chí cả việc tắm rửa cũng không làm, ba bữa đều ăn mì ăn liền, hơn nữa từ chối không gặp bất cứ ai đến thăm? Phải biết rằng lúc trước dù anh ấy có quái dị thế nào thì anh ấy cũng đi làm như bình thường. Đến sau khi tan tầm anh ấy mới đi làm chuyện của mình. Nhưng sau đó anh ấy hoàn toàn bỏ bê công việc, thậm chí cả việc nghỉ việc cũng không thông báo với lãnh đạo một tiếng.
- Cho nên...... mấu chốt nằm ở một tuần trước đó. Lúc đó có lẽ đã phát sinh biến hoá nào đó khiến anh trai cậu phải tự nhốt mình trong nhà?
- Mình bắt buộc phải điều tra chuyện gì đã xảy ra lúc đó.
Đây là một bộ phim kinh dị tương đối kinh điển thuộc thể loại ly kỳ và trinh thám. Chân tướng ẩn giấu sau chuyện này là nhân tố quyết định giúp diễn viên sống qua bộ phim kinh dị này. Nhưng có một điều họ có thể xác định: Tiêu bản ác ma rất có khả năng chính là vật bị nguyền rủa trong bộ phim này.
Lúc này của phòng bị đẩy ra. Người đi vào là “Ảnh pháp sư” Mạc Niệm Sinh, diễn viên đóng vai Diệp Tuấn Hà.
- Nhất Hàng.
Mạc Niệm Sinh nhìn “Hầu tước” và Diệp Tưởng rồi nói:
- Thời tiết dù có hơi lạnh nhưng hai cậu cũng đừng ở lỳ trong phòng thế chứ.
Mạc Niệm Sinh không hề tham gia cùng “Hầu tước” trong màn thứ hai. Đất diễn của y lại tương đối ít do đó trước mắt y cũng chưa hiểu được nhiều về bộ phim kinh dị lần này. Khi gặp nhau, «Hầu tước» thông qua kịch bản kể lại cho y đầu đuôi mọi chuyện.
- Không được! Tạm thời mình không thể đi đâu.
«Hầu tước» nói.
Trước mắt, Kỷ Nhất Hàng rõ ràng không định đem chuyện của anh trai mình nói cho những người khác ngoại trừ Chu Tử Vinh, Tạ Văn Âm ra. Nếu đã vậy thì «Hầu tước» cũng không thể tuỳ tiện nói ra được. Tuy rằng y không biết Kỷ Nhất Hàng có tính toán gì, nhưng rõ ràng chỉ có cô gái mà hắn yêu và người bạn ở cùng phòng thân nhất này mới là hai người mà hắn tin tưởng nhất .
«Hầu tước» là loại nhân vật thế nào? Làm sao y lại không nhận ra kịch bản cố tình “nhét” thêm vào nhân vật Chu Tử Vinh. Rõ ràng là kịch bản muốn y bảo hộ Diệp Tưởng. Trong kịch bản gốc chắc chắn chỉ có hai người nam nữ nhân vật chính – Tạ Văn Âm và Kỷ Nhất Hàng đi điều tra mọi chuyện, còn ngoài ra những người khác chỉ thuộc về kiểu nhân vật quần chúng không có nhiều tác dụng. Nhưng Diệp Tưởng bị “cưỡng chế” thêm vào và trở thành người bạn thân mà Kỷ Nhất Hàng vô cùng tin tưởng. Do đó nếu muốn không gây ra NG thì “Hầu tước” chắc chắn phải cứu mạng hắn. Từ điểm này có thể thấy được, vị diễn viên được đặc biệt mời tham gia vào trong bộ phim này có lẽ là một vị quỷ sai mà tiềm lực của hắn được rạp chiếu phim đánh giá rất cao.
Nếu là như vật thì việc được đặc biệt mời tham gia đã chứng tỏ bộ phim [ Tiêu Bản Ác Ma ] này có tác dụng rất lớn trong việc giúp Diệp Tưởng trưởng thành. Trước mắt thì diễn viên vẫn chưa tìm ra được phương thức đặc biệt nào giúp cho quỷ sai tiến hoá. Kinh nghiệm bắt quỷ phong phú cũng được, mà đứng giữa bờ của sự sống và cái chết cũng tốt, vân vân…Các loại phương pháp đều có, nhưng không có phương pháp nào là tuyệt đối chính xác. Hơn nữa quỷ sai khác nhau có tốc độ phát triển hoàn toàn khác nhau. Nam Cung Tiểu Tăng là quỷ sai duy nhất có được “Ngục câu hồn”, hơn nữa có thể thông qua ngục câu hồn bắt đi hồn phách của người khác.
Diệp Tưởng làm sao lại không biết chuyện này? Nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng muốn trưởng thành, hắn phải đối mặt với rất nhiều thử thách mang tính sống còn. Bộ phim kinh dị chắc chắn là bộ phim kinh dị nguy hiểm nhất kể từ khi hắn bước chân vào «Rạp chiếu phim địa ngục».
Mạc Niệm Sinh sau khi hàn huyên vài câu bèn rời đi. Chung quy lại cũng vì y thu thập được quá ít thông tin, cho nên y không thể nói quá nhiều với “Kỷ Nhất Hàng”,“Chu Tử Vinh”, nếu không chẳng may xảy ra tình trạng ông nói gà bà nói vịt thì sẽ gây ra NG.
- Mình đi ngủ trước đây.
«Hầu tước» cởi áo ngoài sau đó nằm lên giường rồi nói:
- Cậu cũng đi ngủ đi! Hôm nay chúng ta cũng đã leo núi rất lâu rồi nên chắc ai cũng rất mệt!
Diệp Tưởng hiểu mục đích của «Hầu tước». Tối nay không ai biết sẽ thế nào nên đương nhiên bọn họ phải nghỉ ngơi nhiều một chút, để đến lúc đó bọn họ còn phải đánh một trận ác liệt. Huống chi “Hầu tước” là một linh môi sư nên y có thể yên tâm ngủ ngon trong bất cứ hoàn cảnh nào.
- Không cần đâu, mình không buồn ngủ. Cậu cứ ngủ đi Nhất Hàng.
Diệp Tưởng đương nhiên không dám ngủ. Ai dám chắc trong thời gian này sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Cậu cứ ngủ đi.
«Hầu tước» nói:
- Mình thấy cậu có vẻ cũng mệt lắm rồi.
Diệp Tưởng đương nhiên không phải là kẻ ngu ngốc để «Hầu tước» phải lặp lại một câu hai lần. Ý của «Hầu tước» rất rõ ràng: Cậu bây giờ cũng đi ngủ đi. Để tối cậu có tinh thần đóng cho tốt phân cảnh thứ hai trong màn thứ ba.
«Hầu tước» nếu đã nói vậy thì Diệp Tưởng cũng không dám làm trái. Vì thế hắn bò lên giường rồi nhắm hai mắt lại. Tuy rằng đây là bộ phim kinh dị khó, nhưng có «Hầu tước» ở đây thì cho dù khi y đang ngủ, y cũng có thể dễ dàng cứu mạng hắn.
Diệp Tưởng nhắm lại hai mắt.
Hắn vốn tưởng rằng lúc này mình sẽ không dễ ngủ ngay vì trong lòng hắn đang đầy tâm sự. Nhưng có lẽ bởi vì trong phòng quá im ắng nên chưa được bao lâu hai mí mắt hắn đã díu cả vào nhau, sau đó hắn dần dần thiếp đi.
Đối với Diệp Tưởng mà nói, kể từ khi bắt đầu đóng bộ phim [ Xe khách khủng bố ] sau đó đi tới hiện tại, trở thành quỷ sai, thậm chí có thể diễn đôi với «Hầu tước» đại danh đỉnh đỉnh, tất cả mọi chuyện đều không hề chân thật. Hắn cũng rất mệt, vì hắn không biết lúc nào hắn sẽ chết. Có khi ở trong bộ phim tiếp theo hắn sẽ chết. Sự uất ức và sợ hãi tích tụ trong lòng hắn trong một thời gian dài khiến hắn chưa lúc nào thực sự có một giấc ngủ ngon cả.
Không biết bao lâu sau, hắn tỉnh lại.
Bên ngoài có vẻ rất tối.
Hắn dụi dụi mắt sau đó nhìn xuống chiếc giường ở bên dưới. Hắn phát hiện «Hầu tước» đã không còn ở đó!
Nhưng Diệp Tưởng cũng rất yên tâm. «Hầu tước» là cao cấp linh môi sư, nên cho dù y không có mặt ở trong phòng, nhưng y vẫn có thể dễ dàng bảo vệ hắn. Nhưng hiện tại Diệp Tưởng không có tâm tình ngủ tiếp. Hắn xuống giường, mặc quần áo sau đó nhìn đồng hồ.
Đúng lúc này, hắn bỗng nghe được có tiếng đập cửa.
- Ai thế?
Diệp Tưởng lập tức hỏi.
Nhưng không có ai lên tiếng. Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Diệp Tưởng cảnh giác. Hai nắm tay hắn siết chặt, sau đó hắn dần dần đi tới cửa chính,sau đó hắn đưa tay nắm lấy tay nắm cửa và chuẩn bị sẵn sàng bắt quỷ.
- Sẽ tới ngay thôi......
Bỗng nhiên, có một tiếng trầm thấp vang lên từ phía sau khiến Diệp Tưởng quay đầu nhìn lại! Ở đó hắn nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn khiến người ta phải sợ hãi đứng cách hắn không xa!
Rõ ràng, đây chính là Kỷ Nhất Chu xuất hiện ở đoạn mở đầu của bộ phim!
- Anh!
Diệp Tưởng lập tức vung xiềng xích để bắt quỷ. Nhưng hắn phát hiện hắn không thể dùng nó!
Kỷ Nhất Chu nghiêng đầu rồi cười dữ tợn nói:
- Sẽ tới ngay thôi.....
- Cái gì?
Diệp Tưởng hét lớn:
- Cái gì sẽ tới?
- Sẽ tới. Sau đó, sẽ mang ngươi đi......
- Mang, mang tôi đi đâu?
Bỗng nhiên, Diệp Tưởng nghe thấy tiếng cửa chính bị phá, sau đó có một bàn tay vươn tới bóp lấy cổ hắn!
- Á á á á á á á á --
Diệp Tưởng bất dậy!
Hắn phát hiện vừa rồi chỉ là một giấc mơ!
Hắn nằm mơ sao?
Nhưng phải nói đó là một giấc mơ chân thực đến mức khiến cho người ta phải thấy khó tin!
- Tử Vinh?
Từ giường bên dưới truyền tới âm thanh của «Hầu tước».
- Nhất...... Nhất Hàng?
- Cậu gặp ác mộng à?
- Phải.
Diệp Tưởng nói:
- Đó là một giấc mộng thực đáng sợ. Mình mơ thấy đột nhiên có người tới gõ cửa phòng chúng ta. Sau đó bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông đứng trước mắt mình. Y nói với mình......
- Người đó có phải nói sẽ mang cậu đi đúng không?
Trong lòng Diệp Tưởng đột nhiên chấn động. Chẳng lẽ «Hầu tước» còn có một vật bị nguyền rủa có thể thăm dò giấc mơ của người khác sao?
- Người đó nói sẽ đến rồi dẫn cậu đi, đúng không?
- Sao cậu lại biết Nhất Hàng?
- Bởi vì mình cũng có chung một giấc mơ với cậu.
Chung một giấc mơ?
Diệp Tưởng vừa định nói “Điều này có thể sao?” thì hắn đột nhiên ý thức được chuyện gì đó. Chẳng lẽ «Hầu tước» bảo hắn đi ngủ vì mục đích này sao?
«Hầu tước» có lẽ không thể đoán được hai người sẽ mơ chung một giấc mơ, nhưng ít nhất y cũng hy vọng một trong hai người họ sẽ gặp ác mộng. Ở trong phim kinh dị, mơ phải ác mộng là một thủ pháp thường hay được sử dụng lại. Điều duy nhất khác ở đây là trong phim kinh dị chân thực, bọn họ thực sự đang nằm mơ chứ không như trong thế giới hiện thực, diễn viên phải quay những gì xảy ra trong giấc mơ của họ.
- Trong giấc mơ, mình mơ thấy có người gõ cửa. Mình hỏi là ai thì người đó không chịu trả lời. Lúc ấy, mình nhìn thấy trong phòng xuất hiện thêm một người. Người đó là anh trai mình.
- Anh...... Anh trai cậu sao?
- Anh ấy nói, rất nhanh nó sẽ đến, và dẫn mình đi.
- Cậu thật sự mơ giấc mơ giống y chang mình!
Diệp Tưởng xoay người đi xuống dưới. Hắn vô cùng bội phục khả năng nhìn xa của «Hầu tước». Ngay cả việc nằm mơ để thu thập thông tin mà y cũng có thể nghĩ ra được. Cho dù là ai trong hai người mơ phải ác mộng thì nội dung của cơn ác mộng đó có thể sẽ mang tới những thông tin hữu ích.
Nếu « nó » sẽ mang họ đi......Thì rốt cuộc « nó » định mang họ tới chỗ nào?
Chẳng lẽ là......một thế giới khác sao?
- Giấc mộng kia thật sự rất chân thật.
«Hầu tước» nói với Diệp Tưởng:
- Gần như không thể nhận ra đó là một giấc mơ nữa.
Tiếp đó, Diệp Tưởng nói ra mình đã mơ những gì. Giấc mơ của hai người hoàn toàn giống nhau. «Hầu tước» cũng chỉ dậy sớm hơn Diệp Tưởng một chút mà thôi. Diệp Tưởng cũng miêu tả dung mạo mà người hắn đã nhìn thấy. Nếu đem đối chiếu những gì mà Diệp Tưởng nhìn thấy với những gì mà « Hầu tước » nhìn thấy thì quả thực Diệp Tưởng đã nhìn thấy Kỷ Nhất Chu.
«Hầu tước» nói:
- Giấc mơ của chúng ta rất giống nhau. Hơn nữa cậu chưa từng gặp qua anh trai mình nhưng trong giấc mơ của cậu anh ấy lại xuất hiện. Chuyện này quả thực rất khó tin.
- Đúng vậy.
Diệp Tưởng gật đầu nói:
- Hơn nữa hai người lại nằm mơ cùng một giấc mơ là chuyện rất khó tin. Nếu thế thì ở nhà anh cậu, có lẽ mình đã không bị hoa mắt khi nhìn thấy một bóng đen ở đằng sau rèm tắm. Chỉ là mình cảm thấy chuyện này cứ quỷ dị thế nào ấy? Chẳng lẽ giấc mơ này là một điềm báo chẳng lành sao? Hay là chúng ta nói chuyện này cho Văn Âm biết đi.
- Mình cũng nghĩ vậy, nhưng mình chỉ e Văn Âm sẽ không tin chuyện này. Được rồi chúng ta đi thôi. Cũng sắp tới bữa tối rồi! Chúng ta xuống căn tin dùng bữa đi. Đến lúc đó khi gặp Văn Âm, chúng ta sẽ thương lượng với cô ấy về chuyện này.
- Được! Vậy chúng ta đi thôi.
Phân cảnh đầu tiên của màn thứ ba sắp được quay.
Tất cả diễn viên «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 tham gia bộ phim này đã có mặt đông đủ!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 10: Kế hay của trận doanh Khu Ma Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 4:
Không ít sinh viên đã có mặt trong căng tin. Nhìn đám sinh viên đó, Diệp Tưởng không khỏi nhớ lại lúc hắn còn học ở Học viện Kinh tế. Nữ sinh chiếm đa số trong khoa kế toán mà hắn theo học nên một nam sinh như hắn có mặt ở đó quả thực rất bắt mắt. Cuộc sống vui vẻ và sướng khoái khi đó và cuộc sống khốn khổ với chuỗi tháng ngày phải tham gia phim kinh dị chân thực hiện nay giống như cách nhau tới tận mấy kiếp.
Shirley thấy «Hầu tước» cùng Diệp Tưởng đi tới bèn vẫy tay để ra dấu với hai người. Lúc này nàng đang ngồi cùng với Tuấn Hà và Lộ Nhã.
- Ở chỗ này anh Nhất Hàng và anh Tử Vinh!
Phân cảnh này cũng khá là bình thường. Hầu như không có đoạn cao trào nào trong cảnh này cả. Nhưng những diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 cần phải tập hợp để bàn thảo một chút xem phải đối phó thế nào với cảnh trong phòng tắm cộng lúc tối nay.
Người phụ nữ đóng vai Lộ Nhã này cũng không nổi danh gióng như “Ảnh pháp sư” và “Lam nhãn ma nữ” Shirley. Nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng là diễn viên hạng một, cho nên năng lực bảo mệnh của cô ấy có lẽ cũng không tầm thường.
Lúc này, Diệp Tưởng ở trong căn tin cũng chú ý tới một người. Người đó cũng là diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19. Nhưng người đó có vẻ rất khác thường.
Đó là một cô gái. Mái tóc nàng rất dài che khuất một nửa khuôn mặt nàng. Nàng mặc một chiếc áo lông màu da cam, tay bấm bấm chiếc di động không biết là đang lướt weibo hay chat bằng QQ. Nhưng Diệp Tưởng nhận ra nàng.
Cô gái này đóng vai một nhân vật tên là « Ân U Liên » có vai trò khá quan trọng trong [ Tiêu Bản Ác Ma]. Tên thật của nàng cũng không được biết tới nhiều như đám người “Thần y”,“Hình phạt sư”,“Ảnh pháp sư”,“Thiên Diện nữ”. Nhưng Diệp Tưởng cũng không vì vậy mà coi thường đối phương. Trên đời có rất nhiều người có thực lực xuất chúng, nhưng tên tuổi của họ lại không mấy được biết tới. Huống chi «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 chắc chắn cũng phải che dấu một, hai nhân vật « khủng » nào đó chứ đúng không?
Lúc này, Diệp Tưởng có linh cảm cô gái vẫn đang cúi đầu nhìn di động, mái tóc che đi phân nửa khuôn mặt này chưa biết chừng có thể là “lá bài tẩy” của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19.
Theo lý thuyết thì diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» đang tập trung ở chỗ này thì Ân U Liên cũng phải góp mặt mới phải. Nhưng nhân vật “Ân U Liên” có vẻ như có tính cách khá u ám, không hợp với đám đông nên nếu chủ động tới tham gia thì gần như 100% sẽ gây ra NG. Nhưng loại nhân vật này trong phim kinh dị sẽ có một vai trò vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Nhân vật như vậy đều có giá trị khai thác rất cao.
Năm người «Hầu tước», Shirley, Mạc Niệm Sinh, Lộ Nhã và Ân U Liên chính là những diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 tham gia lần này. Đội hình lần này cũng khá lợi hại: ba người «Hầu tước», « Lam nhãn ma nữ » và « Ảnh pháp sư » đều là nhân vật có thanh danh vang dội. Diễn viên của toàn bộ 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » không ai không biết, không ai không hiểu về họ. Phương Lãnh và Vũ Sóc đều chưa một lần được gặp họ. Chỉ riêng việc ba người có mặt trong bộ phim này đã chứng tỏ bộ phim kinh dị lần này vô cùng khó khăn.
Người mở miệng đầu tiên là « Ảnh pháp sư »:
- Nhất Hàng! Chiều qua các cậu đi đâu vậy? Sao bọn mình không thấy các cậu đâu cả?
Phân cảnh lần này tuy cũng không có quá nhiều nội dung đáng chú ý, thời gian cũng không quá dài, nhưng diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 đều tập trung đông đủ. Chắc chắn bọn họ thông qua kịch bản truyền tin tức cho nhau để cùng nhau bàn thảo.
Lúc này «Ảnh pháp sư » bỗng nhiên gửi cho Diệp Tưởng một đoạn tin tức thông qua kịch bản:
- Khi chụp phân cảnh thứ hai, chúng ta cứ dựa theo kịch bản mà diễn. Không nên tự tiện hành động.
« Ảnh pháp sư » chắc hẳn không thể tự tiện quyết định chuyện này. Chắc hẳn đây là kế hoạch của «Hầu tước». «Hầu tước» chắc có lý do của mình khi làm như vậy nên Diệp Tưởng cũng không dám vi phạm quyết định của «Hầu tước».
Người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 đều đã biết Diệp Tưởng là quỷ sai, nhưng y chỉ là một quỷ sai đang trong giai đoạn trưởng thành. Y còn yếu hơn cả Kanzaki Yuu của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 14 thì làm sao so được với Nam Cung Tiểu Tăng? Nhưng nếu có thể được mời một cách đặc biệt tham gia vào bộ phim lần này thì chắc chắn y cũng phải có chút năng lực. Chỉ là, đối phương có thật lòng muốn gia nhập trận doanh Khu Ma thì bọn họ còn cần phải theo dõi. Nếu không bọn họ dốc sức bồi dưỡng y mà sau này y lại quay mũi giáo về phía họ thì chẳng phải bọn họ đang giúp đám người của trận doanh Đoạ Tinh sao? Diệp Tưởng cho dù có thể tiếp tục trưởng thành, nhưng muốn đạt tới trình độ như Nam Cung thì không biết y còn phải tốn thời gian bao lâu. Chưa biết chừng khi đó[ Nitemare gia tộc 3] đã sớm công chiếu rồi.
Mọi người tiếp tục hàn huyên hồi. Sau đó rốt cuộc cũng đến lượt của Diệp Tưởng.
Lúc này bỗng nhiên lại chuyển chủ đề. Mạc Niệm Sinh nói với «Hầu tước»:
- Nhất Hàng này! Hôm nay mình thấy weibo của cậu được cập nhật. Cậu tới chỗ nào để chụp được mấy bức ảnh đó vậy?
- Khu Tân Bắc mở rộng.
«Hầu tước» trả lời rất ngắn gọn.
- Ồ, ở đó sao?
Mạc Niệm Sinh bỗng quay ra nhìn Diệp Tưởng:
- Tử Vinh này! Weibo của cậu cũng đăng tải cùng một nội dung với Nhất Hàng. Chiều hôm nay hai cậu ở cùng nhau sao? Sao tự nhiên hai cậu lại nổi hứng muốn leo núi vậy?
Diệp Tưởng trả lời bằng một câu đã có sẵn trong kịch bản:
- Anh trai của Nhất Hàng sống ở khu Tân Bắc mở rộng. Chúng mình thấy khung cảnh ở đó cũng khá đẹp nên mới nảy ra ý định leo núi để ngắm cảnh thôi.
- Các cậu đã gặp anh trai của Nhất Hàng chưa?
Mạc Niệm Sinh truy hỏi.
- Chưa.
Diệp Tưởng trả lời:
- Anh ấy không có ở nhà hôm nay.
- Nhất Hàng! Cậu có tâm sự sao?
Người hỏi là Lộ Nhã:
- Dạo gần đây thấy cậu ít nói quá! Nếu cậu có chuyện gì thì sao không nói ra để bọn mình có thể chia sẻ với cậu.
«Hầu tước» nói:
- Không có chuyện gì đâu.
Shirley đứng ra “hoà giải”:
- Có chuyện gì được chứ? Anh Nhất Hàng gần đây không phải đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp sao? Chắc là anh ấy đang lo chuyện phải bảo vệ đề tài trước hội đồng ấy mà.
- Không hổ danh là sinh viên loại giỏi!
Lộ Nhã vừa nhấm nháp thức ăn vừa nói.
Diệp Tưởng biết bọn họ hiện tại nhất định đang tập trung thảo luận để tìm ra phương án đối phó với những tình tiết xảy ra sau này. Chi tiết hai người đã gặp cùng một cơn ác mộng chắc cũng được nhắc đến. Bởi vì phân cảnh tắm trong phòng tắm công cộng có hạn chế số lượng diễn viên tham gia nên không thể nào « nhồi » thêm được diễn viên. Chỉ có duy nhất ba diễn viên xuất hiện trong phân cảnh này là «Hầu tước», Mạc Niệm Sinh và Diệp Tưởng. Cho dù có nguy hiểm thì đám người «Hầu tước» chắc chắn sẽ không tránh né. Chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Diệp Tưởng đang cân nhắc ý tứ của « Ảnh pháp sư ». Nếu hắn diễn theo kịch bản thì lúc đó hắn là người sẽ phụ trách việc mặc quần áo rồi chạy ra ngoài tìm người. Đương nhiên, nếu hắn không chạy quá xa thì «Hầu tước» vẫn có thể cứu hắn. Nhưng quan trọng là lúc ấy Diệp Tuấn Hà do « Ảnh pháp sư » thủ vai đã nhìn thấy thứ gì mới khiến y hét lên một cách thảm thiết đến vậy?
Là quỷ sao? Hay đó là thứ gì khác? Trong đoạn thời gian đó Diệp Tưởng không thể tiếp tục có mặt ở đó. Bọn họ có đem thông tin cụ thể nói cho hắn biết không?
Lúc này Diệp Tưởng cũng có chút cảm giác như bị bọn họ xa lánh. Hắn hoàn toàn không biết kế hoạch cũng như sự sắp xếp về con người của bọn họ, đến ngay cả việc bọn họ có tin tưởng mình hay không thì hắn cũng không biết. Thậm chí, cũng không loại trừ khả năng bọn họ sẽ coi hắn như con tốt thí, nếu gặp chuyện thì bọn họ để hắn « tank ». Nếu thực sự là như vậy thì chẳng phải hắn chết oan lắm sao?
Thế nhưng ngẫm lại nếu «Hầu tước» có thể lãnh đạo cả một rạp chiếu phim đối chọi với « người kia » thì chắc chắn y không phải là một nhân vật đơn giản. Tuy rằng rất nhiều người cảm thấy trận doanh Khu Ma đang ở thế yếu, nhưng «Hầu tước» vốn thần bí khó lường. Không ai biết được y có tất cả bao nhiêu đòn sát thủ. Hơn nữa trong phim thì gia tộc Khu Ma của hắn cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Một nhân vật như vậy chắc chắn phải là người nhìn xa trông rộng. Y không thể nào không nhận ra giá trị của hắn, nên chắc chắn y sẽ không thể nào coi hắn giống như tốt thí một cách tuỳ tiện được!
Diệp Tưởng cũng không biết, «Hầu tước» thông qua thư từ do nội gián gài vào trong « Rạp chiếu phim địa ngục » báo về đã biết được tên của Diệp Tưởng. Một quỷ sai mà tiền lực của y còn trên cả Nam Cung Tiểu Tăng thì làm sao có thể coi như tốt thí được? Đương nhiên, điều quan trọng là « Hầu tước » phải theo sát sự trưởng thành của hắn. Y không thể nào đặt lòng tin một cách mù quáng vào những thông tin đó được. Nhưng chuyện thu nhận Diệp Tưởng vào trong trận doanh Khu Ma là chuyện chắc chắn .
Sau khi cơm nước xong xuôi, Shirley cất đi cặt lồng cơm, sau đó nàng đi tới bên cạnh «Hầu tước» rồi hỏi:
- Sắc mặt của anh rất kém! Có chuyện gì sao?
- Anh và Tử Vinh mơ thấy cùng một giấc mơ.
- Giấc mơ?
Tiếp đó «Hầu tước» kể lại cho Shirley nội dung của giấc mơ, Diệp Tưởng thỉnh thoảng bổ sung thêm một số chi tiết. Đoạn thông tin này rất quan trọng trong việc khiến nhân vật chính ý thức được chuyện đã không còn bình thường nữa rồi. Chung quy lại thì sự mất tích của anh trai của Kỷ Nhất Hàng dù có quỷ dị thế nào nhưng nó vẫn còn chưa đạt đến trình độ siêu nhiên. Thế nhưng, hai người trong cùng một lúc mơ thấy cùng một giấc mơ, hơn nữa các chi tiết trong giấc mơ lại giống y hệt nhau thì không thể nào còn chưa đây là trùng hợp được nữa. Đương nhiên, nếu Tạ Văn Âm không tin cũng là chuyện bình thường. Tuy vậy rõ ràng là Tạ Văn Âm hoàn toàn tin tưởng hai người.
Rời khỏi căng tin, nhìn vườn trường đại học bị bóng đêm bao phủ, Shirley tỏ ra « sợ hãi » nói:
- Nhất Hàng! Em cảm thấy chuyện này vô cùng bất hợp lí......
- Đúng vậy.
Đến lượt lời thoại của Diệp Tưởng:
- Quả thật rất khác thường. Hơn nữa, giấc mơ đó còn thật tới mức mình không cảm giác được đó là giấc mơ nữa.
- Nhưng mà.....
Shirley lắc đầu:
- Cái gì sẽ đến mang các anh đi chứ? Chuyện này có vẻ hoang đường quá......
- Văn Âm.
Diệp Tưởng nhìn Shirley một cách chăm chú rồi nói:
- Em có còn nhớ hay không? Sáng hôm nay, ở trong phòng tắm, anh nói là anh nhìn thấy phía sau tấm rèm tắm có một bóng đen, nhưng khi kéo rèm tắm ra anh lại không thấy ai cả.
- Ý anh là......
- Đừng nói nữa, Tử Vinh.
«Hầu tước» dừng bước rồi nói:
- Hiện tại cậu đừng suy đoán lung tung. Nếu không sẽ chỉ khiến cho mọi người sợ hãi mà thôi.
- Em không sao!
Shirley kéo tay của «Hầu tước» rồi nói:
- Em sẽ giúp anh! Cho dù chuyện này có đáng sợ thế nào, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh!
Diệp Tưởng nhìn bóng lưng của hai người mà sắc mặt hắn « trở nên» thần thờ và đau buồn, giống như những gì mà kịch bản mô tả.
Kịch bản « thiết kế » nhân vật Chu Tử Vinh là người yêu đơn phương Tạ Văn Âm, còn Tạ Văn Âm lại thích Kỷ Nhất Hàng. Nhưng đây là phim ảnh, nên xuất hiện loại tình tiết sến súa như vậy cũng là chuyện bình thường. Nghĩ lại thì bởi vì Chu Tử Vinh là bạn thân của Kỷ Nhất Hàng, cho nên hắn chỉ còn biết nén nỗi đau thương nhìn cô gái mà mình yêu đi bên cạnh người bạn thân nhất của mình.
Tuy rằng kịch bản cũng không yêu cầu quá cao về diễn xuất trên khuôn mặt của diễn viên, nhưng Diệp Tưởng cho rằng đã làm thì phải làm tốt nhất. Hiện tại hắn tưởng tượng Shirley thành Vũ Phàm.
Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại thì Diệp Tưởng cũng ý thức được một chuyện.
Trong phim, tình yêu lý tưởng luôn có một điểm chung: đó là nhân vật không ngại hy sinh bản thân vì người mình yêu. Điều này có nghĩa là nếu như Shirley gặp nguy hiểm trí mạng, cho dù Diệp Tưởng biết mình không cứu được nàng, hắn cũng cần phải ra tay cứu nàng, cho dù phải hy sinh mạng sống của hắn cũng không được từ nan. Nếu không sẽ gây ra NG!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 11: Thử thách sống còn Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 5:
Căn cứ theo sự phát triển của kịch bản thì đi thêm một lúc nữa, họ sẽ gặp Ân U Liên .
Sau khi đi qua một khu vực được trồng cây xanh trong trường, Diệp Tưởng lập tức chú ý tới nàng. Nàng đang ngồi trên băng ghế, mắt vẫn dán vào màn hình di động.
- Người đó là Ân U Liên của khoa chúng ta đúng không nhỉ?
Shirley nhìn Ân U Liên sau đó quay ra nhìn «Hầu tước» và Diệp Tưởng rồi hỏi:
- Nói lại thì trong bốn năm học Đại học, em gần như chưa nói được với cô ấy một câu, nhưng hình như thành tích của cô ấy vẫn rất tốt.
- Bình thường anh cũng ít khi chú ý tới cô ấy.
Diệp Tưởng nói:
- Bởi vì chỗ ngồi trong giảng đường không hề cố định, mà trong ấn tượng của anh thì cô ấy đều cố ý lựa chọn những góc khuất trong giảng đường để ngồi.
Rõ ràng Ân U Liên này chắc chắn không phải là một người bình thường. Đương nhiên, «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 không có lý nào lại có người thường được.
Khi ba người đi tới gần thì bỗng nhiên Ân U Liên ngẩng đầu lên nhìn họ.
Khi nàng ngẩng đầu lên thì bọn họ loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng. Cô gái này thực sự có vẻ quá khó gần vì khuôn mặt của nàng lúc nào cũng âm u đầy vẻ đáng sợ. Nàng khiến cho người ta có cảm giác như nàng không phải là người còn sống vậy. Diệp Tưởng không khỏi suy nghĩ bộ dạng này của nàng do kịch bản tự động “hoá trang” cho nàng khi bộ phim bắt đầu được quay, hay nàng vốn đã như thế rồi?
Ân U Liên đưa mắt nhìn bọn họ. Rõ ràng là đôi mắt của nàng đã tập trung trên người của «Hầu tước».
Lúc này,hai bên vẫn còn cách nhau một khoảng nhất định.
Điều này làm cho Shirley hơi nhíu mày hỏi:
- Nhất Hàng! Có phải cô ấy đang nhìn anh không?
Đối với một người bình thường, bạn sẽ khó hình dung cảm giác của người đó ra sao khi đang đêm trong khuôn viên của trường đại học, người đó bị một cô gái có nét mặt âm u đáng sợ nhìn chằm chằm. Diệp Tưởng lại còn hoàn toàn không biết gì về cô gái này, nên mặc dù hắn biết nàng là một diễn viên, nên nàng sẽ không gây hại tới hắn, nhưng nàng ta vẫn khiến hắn có những suy nghĩ không tốt lành gì mấy.
- Mình cũng có cảm giác như vậy.
Diệp Tưởng đương nhiên sẽ không quên lời thoại của mình:
- Nhất Hàng này! Mình nhớ là cô ấy chưa bao giờ chú ý đến người khác như vậy cả. Chúng ta đi mau đi! Mình cứ cảm thấy trong lòng sờ sợ thế nào ấy.
Bóng đêm âm u phối hợp với sắc mặt trắng bệch của Ân U Liên khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy nàng giống quỷ. Đương nhiên, Diệp Tưởng sẽ không yếu bóng vía đến vậy. Dù quỷ có thực sự xuất hiện thì hắn cũng có năng lực bảo mệnh của riêng mình.
- Đi thôi.
«Hầu tước» không nói gì thêm.
Khi cùng «Hầu tước» rời đi, Diệp Tưởng vô thức quay đầu lại. Hắn nhìn cô gái kia thêm một hồi sau đó hắn mới quay đầu rời đi.
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 quả thực tàng long ngọa hổ. Diệp Tưởng càng lúc càng có cảm giác cô gái này có lẽ không phải là người bình thường.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó. Phải đóng trong phân cảnh phòng tắm kia ra sao mới là vấn đề. Tuy rằng căn cứ theo kịch bản, Diệp Tưởng lúc ấy đã rời khỏi khu vực nguy hiểm. Cho đến khi màn thứ ba kết thúc, kịch bản cũng không nói Chu Tử Vinh đã đi đâu. Diệp Tưởng không sao đoán được hắn có phải đã gặp chuyện gì hay không. « Ảnh pháp sư » lại muốn hắn lưu lại trong phòng tắm.
Đến lúc đó Diệp Tưởng có có cơ hội ra tay không? Nếu không sử dụng gông bắt quỷ thì chỉ dựa vào xiềng xích bắt quỷ, chẳng những hắn phải trả vé chuộc cái chết mà hắn còn phải trả giá bằng cả mạng sống của mình nữa. Nhưng làm thế nào để sử dụng gông bắt quỷ thì hắn cũng không có đầu mối gì. Nghĩ lại thì hắn quả thực quá hên khi sử dụng được gông bắt quỷ trong đoạn kết của bộ phim [ Trở về ]. Hắn cũng không nghĩ ra làm sau lúc đó hắn lại sử dụng được hình cụ đó.
Đương nhiên, mặc kệ Diệp Tưởng suy nghĩ thế nào thì tới lúc đón hắn vẫn phải cùng đám người «Hầu tước» đóng phân cảnh được chỉ định.
Chuẩn bị quần áo để thay, dầu gội đầu, sữa tắm và khăn tắm, Diệp Tưởng nhìn đồng hồ. Bay giờ đã là 20:05 phút nên hắn quay ra nói:
- Nhất Hàng, chúng ta đi tắm đi.
«Hầu tước» cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Y nói:
- Ừ đi thôi.
Sau khi rời khỏi phòng, trên đường tới nhà tắm công cộng, bọn họ cũng mới chỉ thấy lèo tèo vài người.
Diệp Tưởng cũng không biết nên nói gì trên đoạn đường này. Chung quy lại thì đây cũng là lần đầu tiên hắn đóng phim kinh dị có độ khó cao. Phương Lãnh và Vũ Sóc đã nhiều lần nhấn mạnh về độ nguy hiểm của những bộ phim kinh dị có độ khó cao. Với thực lực hiện nay của Diệp Tưởng thì muốn sống sót trong loại phim như vậy thật sự rất khó khăn.
Hắn vốn hy vọng «Hầu tước» sẽ thông qua kịch bản truyền tới cho hắn một số tin tức. Nhưng trên đường đi «Hầu tước» vẫn rất yên lặng. Diệp Tưởng nếu muốn sống sót chắc phải tự cầu mình nhiều phúc rồi!
Phòng tắm công cộng của trường Đại học được xây dựng ở tầng một của ký túc xá. Nước nóng được cung ứng 24/24 giờ. Khi đi vào trong phòng tắm, Diệp Tưởng nuốt nước bọt. Lúc này hắn không thể lùi bước cho dù thứ phải đối mặt là gì!
Chỉ có hai người « Hầu tước » và Diệp Tưởng ở trong phòng thay đồ.
- Chỉ có chúng ta thôi sao? Xem ra mọi người cũng không muốn tới đây tắm vào lúc trời đông giá rét thế này.
Diệp Tưởng nhìn quanh rồi nói.
«Hầu tước» đưa chìa khoá của một ngăn tủ quần áo rồi đưa cho Diệp Tưởng:
- Của cậu là ngăn số bảy. Cậu tự kiếm đi nhé!
- Cám ơn cậu, Nhất Hàng.
Diệp Tưởng mở ngăn tủ quần áo, sau đó để quần áo và giày dép của mình vào trong ngăn tủ. Y lấy ra khăn mặt và dầu gội đầu cùng sữa tắm rồi quay ra nhìn «Hầu tước».
Nhìn thấy thân hình rắn chắc của «Hầu tước», Diệp Tưởng không thể không tán thưởng. Diệp Tưởng nhớ thân hình của Phương Lãnh cũng xem như khá đẹp, nhưng so với «Hầu tước» thì y chẳng là gì cả. So sánh với họ thì thân hình của Diệp Tưởng quá mức bình thường.
- Đi thôi.
«Hầu tước» lấy khăn tắm và mấy thứ linh tinh rồi đi ra trước. Diệp Tưởng nối gót theo sau đi vào trong phòng tắm. Bên trong phòng tắm là một dãy những buồng tắm đứng, nhưng bên trong lại không có một bóng người. Đương nhiên, Diệp Tưởng cố ý nhìn qua một lần để xác nhận xem trong đó có ai hay không.
Trong kịch bản cũng không yêu cầu họ phải tắm trong buồng tắm đứng nào cho nên «Hầu tước» chọn bừa một buồng tắm rồi đi vào. Diệp Tưởng đợi y chọn xong bèn đi vào buồng tắm kế bên. Căn cứ theo sự phát triển của tình tiết thì Chu Tử Vinh tắm xong rất nhanh, cho nên khi chuyện cúp điện cúp nước xảy ra thì hắn là người ra ngoài để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra. Do đó Diệp Tưởng hắn cần phải tắm nhanh một chút.
Diệp Tưởng đặt khăn tắm, sữa tắm và dầu gội đầu sang một bên, sau đó vặn chốt mở. Thời tiết lúc này rất lạnh nên không mặc gì trên người khiến ai cũng phải lạnh run. Cảm giác thật sự rất tuyệt khi nước ấm phun ra từ vòi hoa sen bắn lên trên người. Cảm giác sung sướng khi rửa mặt bằng nước ấm cũng không là gì so với nó. Nhưng Diệp Tưởng làm gì có tâm trạng hưởng thụ. Hắn bắt đầu kỳ cọ thân thể, đồng thời nắm vững thời gian trao đổi lời thoại với «Hầu tước».
Khi đang nói lời thoại, Diệp Tưởng cũng chú ý tới sự biến hoá trong phòng tắm. Sau khi nước ấm phun ra từ vòi hoa sen, hơi nước bắt đầu bốc lên mù mịt, khiến buồng tắm bị mờ đi. Diệp Tưởng chỉ còn thấy được một cái bóng lờ mờ của «Hầu tước» trên tấm kính mờ ngăn cách giữa hai buồng tắm mà thôi. Lúc ấy Diệp Tuấn Hà đã nhìn thấy gì?
Nhưng mà tiếp đó tình tiết lại phát triển theo hướng......vượt quá sự tưởng tượng của Diệp Tưởng!
Bởi vì...... sau khi hắn nói xong lời thoại, Diệp Tuấn Hà...... Không, « Ảnh pháp sư » còn chưa thấy đâu!
Diệp Tưởng váng đầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? « Ảnh pháp sư » không thể nào không tới vì y quá sợ được. Y vốn là người nổi tiếng vì theo Sát đạo, lấy giết chóc làm chủ; ở trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 y tuyệt đối là người thuộc về phái cấp tiến, nên không thể nào có chuyện y lại lùi bước được. Tới giờ bọn họ vẫn đang diễn theo đúng như những gì kịch bản yêu cầu, nên kịch bản không thể lại được sửa đổi cả.
Như vậy, chỉ có một khả năng .
Diệp Tưởng đưa mắt nhìn về «Hầu tước» ở buồng tắm kế bên!
Là ý của «Hầu tước»! Chắc chắn y ra lệnh cho « Ảnh pháp sư » đừng tới! Mục đích của y ra sao thì Diệp Tưởng cũng đã đoán ra được: y muốn kiểm tra năng lực của Diệp Tưởng.
Thử thách xem thực lực của y đến đâu!
Diệp Tưởng đương nhiên hiểu quỷ sai là thành phần rất quan trọng với trận doanh Khu Ma. Với «Hầu tước» mà nói thì việc ra lệnh cho « Ảnh pháp sư » không cần tới cũng chỉ phải trá một chút vé chuộc cái chết mà thôi. Đổi lại khi làm vậy y có thể bức ra tiềm năng của Diệp Tưởng. Chuyện đó đáng để y làm vậy. Có một cách nói cho rằng tiềm lực của quỷ sai chỉ có thể được bức ra khi đối diện với sự sống và cái chết! Đương nhiên, cách nói này cũng không đúng hoàn toàn 100%, nhưng quả thực quỷ sai có thể tiến hoá trong hoàn cảnh như vậy.
Hơn nữa, y cũng không biết trước cho Diệp Tưởng về hành động lần này có lẽ là vì y muốn thử thách khả năng ứng biến của Diệp Tưởng.
- Nhất, Nhất Hàng......
- Chuyện gì vậy, Tử Vinh?
- Không, không có gì.
Diệp Tưởng vốn định dùng kịch bản gửi tin để hỏi «Hầu tước», nhưng hắn lập tức cũng ý thức được làm vậy cũng chỉ tốn công. «Hầu tước» có cần phải giải thích cho hắn không? Với «Hầu tước» thì chỉ khi Diệp Tưởng thể hiện được năng lực của hắn, « Hầu tước » mới cảm thấy y có giá trị đầu tư. Nếu không «Hầu tước» cũng không có thời gian để quan tâm tới một kẻ vô tích sự.
Đây là hiện thực.
Hơn nữa, «Hầu tước» khẳng định sẽ không chủ động san sẻ áp lực với Diệp Tưởng mà y sẽ chỉ ra tay khi Diệp Tưởng thật sự gặp phải nguy hiểm trí mạng. Linh môi sư có thể linh cảm được trước cái chết sẽ ập tới lúc này, cho nên Diệp Tưởng không cần lo y không kịp ra tay. Đương nhiên, nếu bài thể hiện của Diệp Tưởng khiến y quá thất vọng, sẽ khó đảm bảo việc «Hầu tước» sẽ không dốc toàn lực cứu hắn.
Đây là bộ phim kinh dị khó, hơn nữa còn để một đại nhân vật như «Hầu tước» đảm nhiệm nhân vật chính thì bộ phim này chắc chắn cũng là bộ phim khó nhất trong những bộ phim khó. «Hầu tước» chỉ cần không dốc toàn lực cứu giúp thì Diệp Tưởng vẫn có khả năng sẽ bỏ mạng.
Trong chớp mắt, nước ấm bị ngắt. Phòng tắm chìm trong bóng tối!
- Sao lại cắt điện và cắt nước cùng một lúc thế này?
Diệp Tưởng tỏ ra “lo sợ không yên”.
Trước mắt, Diệp Tưởng cần phải đón nhận bài kiểm tra của«Hầu tước». Căn cứ vào nội dung kịch bản thì đại khái khoảng mười phút sau, bởi vì xà phòng chui vào mắt nên Diệp Tuấn Hà mới phát ra tiếng thét chói tai sau khi nhìn thấy cái bóng của «Hầu tước». Hiện tại Diệp Tưởng đã rửa sạch toàn bộ rồi, có khi nào hắn sẽ không nhìn thấy không?
Chuyện gì sẽ xảy ra đây? «Hầu tước» có nhắc nhở hắn hay không?
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến Diệp Tưởng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
«Hầu tước» nói với hắn:
- Mình đã tắm xong rồi! Để mình ra ngoài hỏi han tình hình xem sao!
«Hầu tước»......lại đi nước này!
Hắn để bỏ mặc Diệp Tưởng ở chỗ này, sống chết mặc bay!
- Nhất, Nhất Hàng......
- Cậu dùng khăn tắm lau khô cơ thể trước đi để tránh bị cảm lạnh.
Diệp Tưởng bỗng nhiên ý thức được một điều, «Hầu tước» nếu cũng rời khỏi đây thì tình tiết còn phát triển giống như những gì đã miêu tả trong kịch bản không?
Hắn không biết rằng «Hầu tước» chung quy lại cũng là cao cấp linh môi sư. Cho dù linh lực của y lúc này đang bị suy yếu, nhưng linh giác của một trung cấp linh môi sư làm sao có thể so sánh được với y?
Y cảm giác được tuy rằng « thứ đó » trước mắt không ở thể giới này, nhưng có vẻ như Kỷ Nhất Hàng và Chu Tử Vinh đều bị « thứ đó » ‘nguyền rủa’.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 6(phần 2): Tiêu bản ác ma Chương 12: Rơi vào địa ngục Dịch: Nòng nọc phiêu lãng Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quả số 6:
Căn cứ theo phán đoán của «Hầu tước» thì cho dù y có rời đi thì có đến 60% tình tiết sẽ vẫn xảy ra như trong kịch bản đã miêu tả. Mà trước mắt nếu không có ai đi hỏi han tình hình bên ngoài thì có lẽ sẽ không được hợp lý cho lắm, rất có thể còn gây ra NG. Nếu đã như vậy thì «Hầu tước» sẽ lo nhiệm vụ này.
Với «Hầu tước» thì đây cũng là một dịp để « quan sát » Diệp Tưởng. Diệp Tưởng có đáng để y đặt hy vọng hay không thì còn phải quan sát thêm.
Đương nhiên, nếu sự thật chứng minh bởi vì y và Diệp Tuấn Hà không có mặt ở đây mà tình tiết sẽ không diễn ra giống như trong kịch bản gốc thì cũng chẳng sao! Cũng chỉ tốn một ít vé chuộc cái chết mà thôi. Chút tiền ấy đáng để «Hầu tước» đầu tư để tìm hiểu giá trị trong tương lai của Diệp Tưởng.
Hiện tại chỉ còn một mình Diệp Tưởng trong phòng tắm công cộng. Khung cảnh lúc này tối đen như mực. Cho dù có đi ra ngoài thì hắn cũng sẽ chẳng nhìn thấy gì.
Nước rỉ ra từ vòi hoa sen nhỏ xuống đất.
Diệp Tưởng dùng khăn tắm lau người. Trong tình hình hiện nay hắn cần phải bình tĩnh mới được. Nếu hắn vì quá lo sợ mà bỏ chạy thì «Hầu tước» nhất định sẽ vô cùng thất vọng về hắn . Nếu không có sự che chở của «Hầu tước» thì hắn sẽ không thể nào sống nổi. Phải biết rằng, trong bộ phim kinh dị khó này, chỉ khi «Hầu tước» bảo vệ hắn bằng mọi giá thì hắn mới có cơ hội sống sót. Cho nên hắn không thể khiến «Hầu tước» thất vọng!
Tuy rằng hắn đã dùng khăn tắm lau qua người, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất lạnh, bởi vì lúc này cũng đang là mùa đông. Khăn mặt cũng quá nhỏ nên không thể nào lau khô toàn thân được. Diệp Tưởng phải chạy bộ tại chỗ để cơ thể nóng lên. Bởi vì hắn không có di động và đồng hồ, cho nên hắn chỉ có thể tính toán thời gian một cách đại khái.
Mười phút là một khoảng thời gian không quá ngắn cũng chẳng quá dài. Mười phút sau, hắn nhất định phải quyết một trận sinh tử ở chỗ này. Mà «Hầu tước» không có ở đây nên sẽ không có ai nhắc cho hắn xem quỷ ở chỗ nào. Nếu biểu hiện của hắn khiến «Hầu tước» thất vọng thì rất có thể «Hầu tước» sẽ mặc kệ hắn, để hắn chết ở trong này. Phải biết rằng muốn cứu một quỷ sai yếu ớt như hắn , « Hầu tước » cũng sẽ phải tốn không ít công sức.
Hiện tại Diệp Tưởng phải thể hiện trước mặt của «Hầu tước» năng lực của mình để « Hầu tước » quyết định xem hắn có giá trị đầu tư hay không!
Diệp Tưởng cắn răng. Trước mắt hắn là người rõ ràng nhất tình hình trước mắt nguy hiểm ra sao. Lúc này, sự sợ hãi bắt đầu chiếm cứ trái tim hắn. Hai nắm tay hắn không ngừng nắm lại thành quyền sau đó thả lỏng ra. Hắn không định rời khỏi buồng tắm đứng này bởi vì nơi này khá hẹp nên nó sẽ rất có lợi cho quỷ sai tác chiến. Tuy rằng hắn cũng biết điều này trong phim kinh dị khó đã không còn quá nhiều ý nghĩa .
Trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, những điều mà hắn làm chỉ cần không vi phạm những điều cấm kỵ của kịch bản thì hắn sẽ không bị trừ vé chuộc cái chết. Cho nên trước mắt vé chuộc cái chết của hắn vẫn là 1800 tấm. Hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể trả hai lần thù lao danh nghĩa, tức là 1600 tấm vé chuộc cái chết. Nếu trừ thêm một lần 800 tấm nữa thì vé chuộc cái chết của hắn sẽ vượt quá dư nợ cho phép của vé chuộc cái chết. Nếu sử dụng gông bắt quỷ trong mười giây thì hắn sẽ phải trả 1600 tấm vé chuộc cái chết. Thế nhưng thời gian mười giây sử dụng gông bắt quỷ với một quỷ sai còn yếu ớt như hắn vẫn hơi ngắn.
Nhưng hắn không có sự lựa chọn. «Hầu tước» là cường giả, mà hắn là kẻ yếu. Cho nên vận mệnh của hắn do «Hầu tước» quyết định và an bài. «Hầu tước» sẽ không cho hắn quyền thương thuyết. Hắn phải tìm mọi cách để sống sót trong hoàn cảnh này!
Có thể sử dụng được gông bắt quỷ sao?
Theo thời gian, những tiếng « tách tách » của nước nhiễu ra từ vòi hoa sen trong phong tắm yên ắng càng lúc càng trở nên đinh tai. Sự sợ hãi xâm chiếm từng góc trên người hắn. Diệp Tưởng lúc này giống như một con thú bị dồn vào chân tường. Hắn chỉ có thể dốc hết toàn lực liều một vố. Hơn nữa, hắn cũng không thể cố ý NG được vì như vậy hắn sẽ phải trả đến 8000 tấm vé chuộc cái chết. Dư nợ lúc đó sẽ lên đến 6200 tấm vé chuộc cái chết! Đây là con số mà hắn không thể nào trả hết nợ được!
Diệp Tưởng hiện tại đã dần dần làm quen với bóng đêm. Mười phút chắc cũng trôi qua nhanh thôi. Bởi vì không thể xác định một cách chính xác thời gian do đó Diệp Tưởng lúc này vô cùng khẩn trương. Cũng may đây không phải là một bộ phim siêu khó chứ nếu không hắn chưa chắc có cả thời gian để phản ứng. Trong đầu hắn lúc này đang không ngừng lẩm bẩm “Gông bắt quỷ”“Gông bắt quỷ”. Hắn nghĩ tới hình dạng của hai nửa gông gỗ, đồng thời hắn lui đến góc tường rồi chú ý tới hai tấm kính thuỷ tinh ở hai bên và những chiếc “gương” hình thành do nước đọng trên mặt đất. Hai mắt hắn không ngừng quét qua những nơi có khả năng bị bỏ qua, đồng thời chuẩn bị phóng ra gông bắt quỷ bất cứ lúc nào.
Diệp Tưởng lúc này đang khẩn trương đến cực hạn. Nhưng hắn cần phải đảm bảo hắn không tỏ ra quá sợ hãi vì nếu không sẽ gây ra NG. Chung quy lại thì Chu Tử Vinh không có lý do gì để quá sợ hãi như thế cả.
“Tách tách”......
Những tiếng nước nhiễu lên mặt đất vang lên.
Diệp Tưởng bỗng ngẩn người. Hắn cảm giác có điều gì đó bất hợp lý.
Vừa nãy, tiếng “tách tách” cũng chỉ xuất hiện trong buồng tắm mà hắn đang đứng. Thế nhưng lúc này hắn đang dán mình vào góc tường, phía dưới vòi hoa sen. Nước chắn chắn phải nhỏ lên tóc hắn mới phải. Sao lại có chuyện những tiếng “Tách tách” vẫn vang lên nhỉ?
“Tách tách”......
Lại thêm một tiếng nữa.
Diệp Tưởng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Âm thanh kia hình như được truyền tới từ buồng tắm kế bên!
Buồng tắm của «Hầu tước»!
Nhưng hiện tại khi hắn đưa mắt nhìn qua đó, hắn lại chẳng nhìn thấy gì.
Vậy hắn có nên qua buồng tắm của «Hầu tước» không?
Hai buồng tắm chỉ cách nhau có một tấm kính thuỷ tinh mờ mà thôi. Tiếng “Tách tách” kia như gõ vào lòng hắn, khiến cho bất cứ ai cũng phải cảm thấy sợ hãi.
Không khí lúc này như đang đóng băng. Diệp Tưởng rón ra rón rén bước về phía trước. Hai tay hắn đưa về phía trước, trong đầu tưởng tượng hình dạng của gông bắt quỷ, sau đó bỗng hắn đạp cửa xông ra ngoài!
Ở buồng tắm kế bên chẳng có gì cả. Chỉ có tiếng nước nhiễu xuống từ vòi hoa sen vang lên “Tác tách”. Thuỷ tinh và nước trên sàn không phản chiếu lại hình ảnh của bất cứ ai cả.
Diệp Tưởng không thể đoán được đây đã phải là thời cơ ra tay hay chưa. Nếu hắn đoán sai, hắn có thể sẽ lãnh phí 800 hoặc thậm chí có khả năng là 1600 tấm vé chuộc cái chết. Vé chuộc cái chết có hạn, dùng xong là không còn. Đến lúc đó cho dù hắn có là quỷ sai cũng chẳng có tác dụng.
Diệp Tưởng cắn răng xông vào trong buồng tắm của « Hầu tước » !
Nhưng bởi vì mặt đất rất trơn, mà Diệp Tưởng lại không cẩn thận nên hắn bị trượt chân!
Cũng may mà hắn phản ứng nhanh nên đầu hắn không đập xuống đất, nhưng chân hắn đang đạp lên tường. Diệp Tưởng chống tay chuẩn bị đứng dậy, nhưng hắn chú ý tới một điều.
- Tách tách......
- Tách tách......
Mắt của Diệp Tưởng nhìn tới một nơi.
Nơi đó là lỗ thoát nước trong buồng tắm.
Khi hắn trượt chân hắn đã chú ý tới nó rồi.
Hắn đưa mặt tới gần lỗ thoát nước. Bên trong đương nhiên tối om.
Nhưng Diệp Tưởng lại cảm thấy bất an. Trong lỗ thoát nước kia mơ hồ truyền đến một cỗ khí tức khiến tim hắn đập nhanh hơn bình thường. Có vẻ như bên trong đó có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy sợ.
Sẽ đến ......
Đến để mang mày đi......
Mang đi......
Đi......
Tới chỗ nào?
Lúc này bên ngoài phòng tắm, di động của «Hầu tước» reo lên. Y mở máy thì phát hiện người gọi đến là “anh trai” mình!
Hắn lập tức bắt máy.
- Alô anh ạ?
«Hầu tước» lắng nghe tiếng từ đầu dây bên kia.
- Nhất Hàng......
- Anh!
«Hầu tước» nhận ra giọng của hắn. Tuy rằng Kỷ Nhất Chu ở đoạn mở đầu cũng chỉ nói được hai chữ “Xong rồi! ”,nhưng «Hầu tước» vẫn nhớ như in giọng của hắn.
- Anh đang ở đâu vậy?
Trong kịch bản gốc không hề có tình tiết này.
- Sớm thôi......Em sẽ xuống dưới đó với anh......
- Anh đang nói gì thế?
- Anh vừa rồi thấy em...... em và đám người đó đều sẽ xuống dưới......
Sau đó cuộc gọi kết thúc.
Nhưng «Hầu tước» nắm bắt ngay được trọng tâm của vấn đề.
- Anh vừa rồi nhìn thấy em?
Cùng lúc đó, Diệp Tưởng bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó khi hắn nhìn vào lỗ thoát nước.
Chẳng lẽ......
Là ở dưới này sao?
Phía dưới...... Mặt đất...... Không, phải nói là......
Địa ngục!
Nói đến ác ma thì thứ mà người ta dễ liên tưởng đến nhất không phải là “địa ngục” sao?
Địa ngục......
Diệp Tưởng lúc này trở về buồng tắm lúc trước mà y tắm ở đó. Hắn thấy tốt hơn hết là mình cứ quay lại chỗ đó. Nhưng liên tưởng đến “địa ngục”, Diệp Tưởng không ngăn được sự sợ hãi mãnh liệt đang chiếm cứ lòng hắn.
Nếu để bị đưa tới địa ngục thì Diệp Tưởng phỏng chừng nếu như hắn chết trong bộ phim này, thì đó mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc. Hắn tưởng tượng đến cảnh mình bị rơi vào trong lửa địa ngục, bị vô số ác quỷ ăn tươi nuốt sống mà lòng hắn run lên vì sợ.
Đúng lúc này, hắn đưa mắt nhìn tới buồng tắm kế bên. Hắn ngạc nhiên mở to mắt!
Hắn thấy đằng sau tấm kính mờ xuất hiện một bóng đen cầm búa! Sau đó bóng đen kia giơ búa đập lên tấm kính!
Tay của Diệp Tưởng phóng ra xiềng xích bắt quỷ đập vỡ tấm kính thuỷ tinh ngăn cách giữa hai buồng tắm! Nhưng sau khi tấm kính thuỷ tinh vỡ nát, hắn không thấy có bất cứ thứ gì ở đó.
Tuy rằng hắn không thấy rõ bóng đen kia, nhưng qua hình thể và chiếc búa mà bóng đen đó đang cầm thì Diệp Tưởng nhớ tới một người.
Kỷ Nhất Chu!
Hiện tại Kỷ Nhất Chu đã ở trong địa ngục rồi sao?
Vừa rồi hắn nhìn thấy vong linh của Kỷ Nhất Chu sao?
Diệp Tưởng sởn cả tóc gáy.
Nói lại thì vì sao hắn lại có cảm ứng với phía dưới của lỗ thoát nước nhỉ? Phải biết rằng hắn không phải linh môi sư. Chẳng lẽ khi y bước chân vào nhà của Kỷ Nhất Chu, y đã bị ác ma trù ếm sao?
Kỷ Nhất Chu chẳng lẽ lợi dụng thứ gì đó để ký kết khế ước với ác ma sao? Bọn họ đã tiếp xúc với ác ma đó nên bọn họ sẽ bị ác ma đó đưa vào địa ngục?
Diệp Tưởng không hy vọng như thế. Hắn thà tự sát chứ không muốn rơi vào địa ngục! Thà chết hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh vong hồn của mình không thể ngủ yên, vĩnh viễn không được siêu sinh và phải chịu đựng những trận tra tấn không bao giờ hết trong địa ngục!
Hắn tuyệt đối không muốn như thế!
Đúng lúc này, đèn lại sáng lên.
Tiếng của «Hầu tước» truyền đến.
- Hình như điện nước đã khôi phục lại rồi. Cậu mau mặc quần áo đi Tử Vinh. Mình có chuyện này muốn nói với cậu.
Diệp Tưởng vội vàng quay đầu lại rồi hô lớn:
- Nhất Hàng, mình vừa rồi nhìn thấy......
- Mình nhận được điện thoại của anh trai mình.
- Hả?
- Nhưng khi mình gọi lại thì tổng đài thông báo số mày này không hề tồn tại.
Kỷ Nhất Chu khẳng định đã chết.
Nhưng hắn lại gọi điện thoại cho Kỷ Nhất Hàng?
- Anh ấy nói anh ấy sẽ đợi mình ở bên dưới.
Phía dưới!
Diệp Tưởng hoảng sợ.
Là như thế sao?
Kỷ Nhất Chu đang trong địa ngục gọi điện thoại cho anh trai mình?
«Hầu tước» biết Diệp Tưởng nhìn thấy thứ gì. Thế nhưng hắn không thể cảm ứng được quỷ hồn của Kỷ Nhất Chu vì y đã không còn trên thế giới này. Diệp Tưởng chắc là nhìn thấy Kỷ Nhất Chu dù đang ở trong địa ngục nhưng vẫn theo dõi bọn họ!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư