Chương 66: Tử Mộng Nhân
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Nơi dựng tông phái của Thần Khí Phái tọa lạc tại trên một ngọn núi lớn, tòa núi khổng lồ này từ chân núi cho đến đỉnh núi giống như được cắt gọt thành một cái Kim Tự Tháp, cứ từng tầng từng tầng kéo dài cho đến đỉnh.
Thủ bút hùng vĩ như thế, khí thế hủng bố như thế quả thật không hổ là đại môn phái gần sánh ngang với Thiên Nhất Tông tại Bắc Tề Quốc.
Sở Nam đi trên ngọn núi rõ ràng cảm thấy linh khí nơi nay còn hùng hậu hơn so với tại thành Hùng La gấp mấy chục lần, linh khí thập phần sung túc, đây chính là ưu thế của một môn phái, linh khí đầy đủ, tu luyện cũng nhanh hơn, thực lực cũng cao hơn, Sở Nam vừa đi vừa nắm lấy thời gian tu luyện, trong lòng thầm nghĩ:
- Thần Khí Phái còn như thế thì không biết linh khí tại Thiên Nhất Tông còn tràn ngập hơn thế nào.
Lữ Dương Minh cảm thấy linh khí tụ tập quanh người, nhưng bản thân lão lại không hề tu luyện, như vậy thì chỉ còn lại Lâm Vân mà thôi, Lữ Dương Minh quay đầu lại nhìn Sở Nam, tràn đầy nghi hoặc hỏi:
- Lâm Vân, ngươi đang tu luyện sao?
Sở Nam gật đầu nhè nhẹ.
Lữ Dương Minh há hốc mồm, có rất nhiều nghi vấn, lại sững sốt không biết phải nói gì, chợt nghĩ:
- Không có thuộc tính, vậy hắn hấp thu loại nguyên lực nào? Tiểu tử này dường như ẩn tàng không ít bí mất.
Lữ Dương Minh không hỏi, nhưng lại nói:
- Ngọn núi này chia làm bảy tầng, mỗi một tầng đều đại biểu một tầng thực lực, càng lên cao thì linh khí càng dồi dào, tốc độ tu luyện cũng càng nhanh hơn, chỉ cần thực lực của ngươi tăng lên, bất kể là đại đệ tử nào cũng có thể tu luyện tại tầng thứ tương ứng, tầng thứ nhất là nơi mà Võ Sĩ tu luyện, tầng thứ hai là nơi Võ Sư tu luyện, tầng thứ ba là Đại Võ Sư, từ đó mà suy ra….
- Sư phụ, ta ở đây tương ứng với tầng thứ mấy?
Sở Nam quả thật không biết hắn thuộc loại cảnh giới nào, có lẽ cảnh giới của hắn phân chia không giống với những người khác.
Lữ Dương Minh cũng có chút khó xử, đây là quan môn đệ tử của lão, có rất nhiều thứ không thể bại lộ, suy nghĩ gần nửa ngày thì mới nói:
- Ngươi không thể tu luyện cùng chỗ với bọn họ, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ khác, nơi đó cũng là một nơi tu luyện tuyệt hảo.
Sở Nam biết rõ sư phụ là muốn tốt cho hắn nên cũng không phản đối, Lữ Dương Minh lại nói:
- Thần Khí Phái nổi danh nhất chính là luyện khí, chuyên luyện chế các loại pháp khí, vì thế, ngoại trừ tu luyện ra còn phải học luyện khí!
- Ừm.
Sở Nam cảm thấy Thần Khí Phái này rất thích hợp với hắn, bây giờ nguyên lực có thể kích phát ra được, tất nhiên phải học luyện khí thuật, thầm nhủ:
- Không trở thành Luyện Đan Sư được thì trở thành một gã Luyện Khí Sư cũng không tệ!
Sở Nam không thể không cảm thán vận mệnh vô thường, từ khi hắn sinh ra đã bắt đầu rồi.
Lữ Dương Minh dẫn theo Sở Nam tiến vào Thần Khí Phái, một đường đi thẳng, những người gặp Lữ Dương Minh thì lập tức khom người, cực kỳ cung kính, về sau Sở Nam mới biết được Lữ Dương Minh chính là Tam trưởng lão của Thần Khí Phái, có thể nói là quyền cao chức trọng, hơn nữa Lữ Dương Minh còn là Ngũ phẩm Luyện Khí Sư, có thể chế ra pháp bảo cấp Linh Khí, tất nhiên rất được người khác tôn kính.
Hiển nhiên, những người kia cũng đều đang thầm suy đoán:
- Tiểu tử đi theo bên cạnh Lữ trưởng lão là ai?
Đi được nửa đường, Sở Nam nhìn thấy giữa sườn núi có một vùng đất bằng phẳng cực lớn, bèn hỏi:
- Sư phụ, nơi đó dùng để làm gì?
- Nơi đó chính là chỗ dùng để tỷ thí so tài, ngươi nếu như cảm thấy tu vi của mình không tệ thì có thể lên đó tỷ thí một hồi xem.
Lữ Dương Minh cười cười, chợt nói:
- Chỉ có điều nơi đó là địa phương chuyên dùng cho Võ Tướng so tài, mỗi một tầng đều có một nơi để chuyên môn luận bàn….
Lữ Dương Minh đang nói thì bỗng nhiên có một nữ tử mặc y phục hồng sắc từ phía trước chạy đến, người còn chưa tới nhưng âm thanh đã vang lên:
- Tam gia gia, người về rồi, ta rất nhớ người a.
- Tiểu Mộng Nhân, ngươi mà nhớ ta ư? Không phải là nhớ thanh bảo kiếm của ngươi chứ?
Lữ Dương Minh bật cười vui vẻ nói.
- Đương nhiên là nhớ Tam gia gia, thuận tiện cũng muốn lấy thanh bảo kiếm luôn.
Nữ tử được gọi là Tiểu Mộng Nhân này có âm thanh giống như chim Hoàng Oanh, vô cùng trong trẻo dễ nghe, Mông Nhân chạy đến trước mặt Lữ Dương Minh mới nhìn thấy Sở Nam, không khỏi hỏi:
- Tam gia gia, hắn là ai?
- Hắn là Lâm Vân, quan môn đệ tử của Tam gia gia ngươi.
- Tam gia gia, người khi dễ ta, ta gọi người là gia gia, hắn lại là đồ đệ của người, vậy ta còn không phải là….
Mộng Nhân cong miệng lên, lại nhìn về phía Sở Nam với ánh mắt bất thiện, Sở Nam lúc này mới nhìn rõ Mộng Nhân, nàng có một đôi mắt trong sáng, hàm răng trắng tinh, thanh lệ thoát tục, dáng người yểu điệu linh hoạt, giống như tinh linh, thế nhưng hai đầu lông mày lại lộ ra một cỗ dã tính.
Lữ Dương Minh cười ha ha nói:
- Ngươi nếu như nhìn hắn thấy không thoải mái thì cứ việc khi dễ, nếu như hắn khi dễ ngươi thì ngươi hãy nói cho ta biết.
- Tam gia gia thật tốt.
Tử Mộng Nhân tung tăng giống như chim sẻ tại bên cạnh Lữ Dương Minh, rồi nhìn về phía Sở Nam nói:
- Tên là Lâm Vân phải không? Tam gia gia nói rồi, về sau ngươi phải để ta khi dễ, có nghe không?
Sở Nam có chút dở khóc dở cười, nào ngờ lại gặp một sư phụ như vậy, mà nữ tử này cũng không vừa, đối với loại này, Sở Nam chỉ có thể tỏ vẻ trầm mặc.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam không nói lời nào liền nổi giận hét:
- Này, ta hỏi ngươi đấy! Ngươi không nói gì sao?
Sở Nam dứt khoát nhắm chặt hai mắt, trong đầu hiện lên đôi mắt sáng trong suốt của Nam Cung Linh Vân, chợt lẩm bẩm:
- Hãy chờ ta, ta sẽ tìm được nàng, nhất định sẽ tìm được nàng.
o0o
Trong lúc Sở Nam nghĩ đến Nam Cung Linh Vân thì tại trên lầu các của Nam Cung gia, Nam Cung Linh Vân đang nhìn cái Long Nha đã được ngụy trang đến ngơ ngác xuất thần.
o0o
- Này, ta bộ trông rất khó coi sao?
Âm thanh của Tử Mộng Nhân lúc này đã có chút tức giận.
Sở Nam khẽ mở mắt, chợt thở ra một hơi nói:
- Mộng Nhân cô nương rất dễ nhìn, đẹp tựa thiên tiên.
Tử Mộng Nhân nghe vậy thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng lại nói:
- Mộng Nhân là tên mà ngươi có thể gọi sao?
Sở Nam im lặng, lại lần nữa trầm mặc, cứ như vậy lầm lũi đi theo Lữ Dương Minh ở phía trước, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại không buông tha cho Sở Nam, một lúc sau, Lữ Dương Minh mới cười nói:
- Được rồi, Tử Mộng Nhân, ta xuống núi đây, đã có được Huyền Kim rồi, đến lúc đó ta sẽ luyện cho ngươi một thanh tuyệt thế bảo kiếm cấp Linh Khí.
Tử Mộng Nhân nghe vậy mới buông tha Sở Nam, chợt nói:
- Tam gia gia, ta còn muốn bảo kiếm phải đẹp một chút.
Lữ Dương Minh chợt cười khổ, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, nếu như lão không đám ứng thì đoán chừng râu trên cằm e sẽ ít hơn mấy sợi.
Sở Nam nghe thấy lời này của Lữ Dương Minh, biết Tam trưởng lão Lữ Dương Minh này xuống núi là bởi vì tìm kiếm tài liệu cho Mộng Nhân cô nương, liền hiểu rõ tư cách và địa vị của nữ tử này không tầm thường, nhưng chợt nghĩ:
- Nàng có địa vị và tư cách gì thì liên quan gì đến ta?
Nghĩ vậy, nhưng trong đầu Sở Nam lại lóe lên suy nghĩ:
- Nhưng lại có chút liên quan, nếu sư phụ không thay nàng đi kiếm tài liệu luyện kiếm thì cũng không gặp phải người của Vân La Môn, cũng không thể ra tay cứu mình một mạng, và bản thân mình lúc này cũng đã không đứng trong Thần Khí Phái, trở thành đệ tử của Thần Khí Phái.
Sở Nam đang nghĩ thì Lữ Dương Minh bỗng nhiên chỉ về phía bên trái nói:
- Lâm Vân, về sau ngươi tu luyện ở đó.
Sở Nam vừa giương mắt nhìn liền trông thấy một gian phòng nhỏ nằm trên vùng đất bằng phẳng của một vách núi nhỏ, từ hình dạng của gian phòng này có thể thấy nó đã có niên đại từ rất xưa rồi.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy vậy liền hoảng sợ nói:
- Tam gia gia, người muốn hắn tu luyện ở đó à?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 67: Giác Ngộ
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Gia nhập Thần Khí Phái, Sở Nam cho rằng có thể theo Lữ Dương Minh học tập thật tốt.
Thế nhưng, từ sau khi Lữ Dương Minh đem Sở Nam đến nơi này, phân phó vài câu thì liền để hắn tạm thời ở đây tu luyện, sau đó lập tức đi luyện chế pháp bảo giúp Tử Mộng Nhân.
Tử Mộng Nhân đối với việc Lữ Dương Minh an bài Sở Nam ở nơi này hiển nhiên trong lòng vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng Lữ Dương Minh cũng không giải thích, mà Sở Nam thì lại thầm suy xét nơi này đến tột cùng có gì đặc biệt mà lại khiến cho hòn ngọc quý trên tay giống như Tử Mộng Nhân kinh hãi như vậy.
Lữ Dương Minh rời đi, nhưng Sở Nam lại không dám lãng phí thời gian, thời gian đối với hắn mà nói chính là sinh mệnh, cảnh giới của võ giả càng cao thì tính mạng cũng càng dài, cường giả cảnh giới Võ Quân sống từ 200-300 năm cũng không thành vấn đề, còn nếu như muốn kéo dài sinh mệnh thì phải bước thêm một bước nữa, hơn nữa phải càng sớm càng tốt, nếu không thì đợi đến cuối đời cho dù có đột phá cảnh giới tiếp theo thì cũng kéo dài được chút ít thời gian mà thôi….
Nhất là trên vai Sở Nam còn mang nhiều trách nhiệm như vậy, Sở Nam không dám thả lỏng chút nào.
Sở Nam nhìn mặt sau căn phòng là vách đá tự nhiên thì trong lòng đột nhiên nhớ để tình cảnh dùng cự thạch để tôi luyện tại trấn Tự Do, nghĩ đến đây, Sở Nam liền không do dự, hai tay ngưng kết thành quyền, không ngừng nện lên vách đá, còn sử dụng cả khuỷu tay và đầu gối, thậm chí cả lưng….
Thời gian dần trôi qua, cơ bắp toàn thân trên người Sở Nam đã xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, bụi đá dính vào mồ hôi, khiến toàn thân Sở Nam đều dính đầy tro bụi, Sở Nam vuốt đi mồ hôi to như hạt đậu trên trán, bởi vì va chạm kịch liệt cho nên thậm chí còn tóe máu, thế nhưng Sở Nam vẫn tiếp tục điên cuồng nện lên vách đá.
Lữ Dương Minh lần này đi đã ba ngày mà không thấy bóng dáng, cũng may trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn có chút năng lượng đan, Sở Nam cũng không lo bản thân mình bị đói, linh khí tại nơi này nồng đậm như vậy, Sở Nam lại càng chăm chỉ tu luyện, giống như Bính Mệnh Tam Lang (*)
(*) Bính Mệnh Tam Lang Thạch Tú, một nhân vật trong Thủy Hử.
Những ngày này, Sở Nam chủ yếu chỉ tu luyện Thổ nguyên lực, còn lại là tôi luyện thân thể mình, ngay cả một vài vách đá sắc bén cũng bị Sở Nam mạnh mẽ san phẳng, mà Sở Nam vẫn tiếp tục không hề ngừng lại.
Nơi này quả thật có chút kỳ lạ, Sở Nam ở nơi này phát ra tiếng động không ngừng, thế mà lại không có ai chú ý đến, ngẫu nhiên có người đi qua thì cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Ngày thứ bảy, Tử Mộng Nhân đến nơi vắng vẻ này, nàng đến đây là thay Lữ Dương Minh truyền tin tức, bởi vì lúc Lữ Dương Minh thay nàng luyện chế bảo kiếm, đột nhiên cảm thấy phương diện luyện khí có chỗ đột phá nên lập tức bế quan, trước khi bế quan còn phân phó Tử Mộng Nhân đến xem Sở Nam một chút.
Lúc Tử Mộng Nhân đi vào thì Sở Nam vẫn còn đang húc vào vách đá, tmd nhìn thấy Sở Nam tu luyện như vậy thì cũng cảm thấy tò mò, cũng không xuống dưới quấy rầy mà chỉ đứng ở bên trên nhìn.
Trước vách đá, thân hình Sở Nam đột nhiên lùi lại vài bước, sau đó dùng bả vai húc tới với khí thế như sét đánh về phía vách đá.
Ngay lập tức, vách đá đã bị nện đến bằng phẳng không ngờ đột nhiên “ầm” một tiếng, sau đó nổ tung, tạo thành vài đạo vết nứt lớn, sau chốc lát, lập tức có đá vụn rơi xuống đất, trên vách xuất hiện một cái lỗ lớn, bên trong còn tràn ngập bụi mù.
Sở Nam nhìn thấy cái lỗ lớn này thì trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, có thể dùng lực lượng cơ thể thuần túy mà để lại trên vách một cái lỗ lớn như vậy, thân thể của bản thân dường như lại tiến bộ, Sở Nam thầm cảm thấy Thổ nguyên lực trong cơ thể trở nên dồi dào, vẻ mặt càng tươi hơn….
Thế nhưng đột nhiên sắc mặt của Sở Nam lại trở nên ảm đạm, sư phụ đưa hắn đến đây thì không thấy bóng dáng đâu nữa, mặc dù tu luyện ở đây rất nhanh, nhưng hắn vẫn muốn tu luyện trong chiến đấu hơn, chỉ có tu luyện như vậy mới là nhanh nhất.
- Chiến đấu? Đi đâu để chiến đấu đây?
Sở Nam chợt nghĩ, nghĩ mãi mà không có đáp án, vì thể lại lần nữa đem tinh lực đặt lên vách đá.
Sở Nam hoàn toàn không biết ở bên trên, cách hắn không xa có một bóng dáng xinh đẹp lanh lợi đang tò mò nhìn những hành động điên cuồng của hắn, đôi mắt khinh thường chợt lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn thấy Sở Nam không ngờ lại dùng thân thể húc vào vách đá thì cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, trong mắt càng tràn ngập vẻ khó hiểu.
Đến cuối cùng, Tử Mộng Nhân dứt khoát ngồi xuống, cũng không đi chuyển lời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn những hành động điên cuồng của Sở Nam.
- Kiên trì, kiên trì hơn nữa, ngươi nhất định có thể làm được.
Sở Nam càng không ngừng thầm khích lệ chính mình, lỗ trên vách đá cũng càng ngày càng nhiều.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, Sở Nam không biết đã phát khởi bao nhiêu công kích lên vách đá, Tử Mộng Nhân cách đó không xa mở to mắt nhìn, Sở Nam ở một bên đang nện vào vách đá cũng lâm vào trầm tư:
- Thổ nguyên lực hùng hậu, là đất nhưng lại biến thành đá, thành núi, thậm chí là thành tòa núi khổng lồ Thần Khí Phái này, thì ra là góp gió thành bão, nếu như Thổ nguyên lực trong cơ thể ta sung mãn và tinh thuần thì không biết có trở nên rắn chắc như tòa núi lớn này, khó có thể rung chuyển hay không? Hơn nữa, Thổ nguyên lực nổi danh nhất là lực lượng, Kim nguyên lực nổi danh công kích, Thổ lại sinh Kim, nếu sử dụng Thổ nguyên lực để thi triển Khai Thiên Thập Bát Thức thì sao?
Tâm tùy ý động, trọng kiếm lập tức xuất hiện trong tay Sở Nam, Sở Nam lập tức kích phát ra Thổ nguyên lực trong cơ thể, lúc này Thổ nguyên lực cũng thuận thể bạo phát ra, ngưng tụ trên kiếm, Khai Thiên thức thứ nhất theo đó mà thi triển ra.
- Ầm….
Trên vách đá xuất hiện một cái vết kiếm thật sâu, Tử Mộng Nhân ở phía xa nhìn thấy hết tất cả, khẽ “A” một tiếng rồi liền lấy tay che kín miệng, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây là vũ kỹ gì, không ngờ lại có uy lực lớn như vậy, có thể để lại trên vách đá chắc chắn một vệt kiếm sâu như thế, tiểu tử mà Tam gia gia mang về này quả thật cổ quái!
Thế nhưng Sở Nam lại không mừng rỡ, trái lại trên khuôn mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng, vết kiếm để lại trên vách đá còn không bằng uy lực lần trước thi triển Khai Thiên thức thứ nhất tại trấn Tự Do, tại sao lại như vậy chứ?
- Hôm đó là sử dụng toàn bộ Ngũ Hành nguyên lực, so với mỗi một mình Thổ nguyên lực bây giờ thì thâm hậu hơn rất nhiều, mà Thổ nguyên lực lại không sắc bén như Kim nguyên lực, đây chính là nguyên nhân sao?
Sở Nam nhìn chằm chằm vào vết kiếm, vẫn không động đậy, giống như đã rơi vào một cảnh giới diệu kỳ vậy.
Tử Mộng Nhân lại lần nữa kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm:
- Lâm Vân này giác ngộ ra điều gì sao? Nhìn vết kiếm của hắn mà giác ngộ?
Sở Nam không biết hắn đang giác ngộ, hắn chỉ nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu:
- Đúng rồi, Thổ sinh Kim, công kích của Kim vô cùng sắc bén, còn Thổ thì trầm trọng, hiệu quả chắc chắn sẽ khác.
Nghĩ vậy, Khai Thiên thức thứ nhất lại lần nữa được Sở Nam dùng hai loại nguyên lực Kim Thổ theo thứ tự xuất ra.
Nguyên lực vẫn thuận theo sự điều khiển của Sở Nam, kim hoàng sắc cùng với thổ hoàng sắc thay nhau luân chuyển, khiến trọng kiếm lóe lên ánh sáng.
- Khai Thiên thức thứ nhất!
Sở Nam lại lần nữa rống lớn một tiếng, một vệt kiếm so với lúc trước càng sâu hơn xuất hiện trên vách đá.
- Kim Thổ song thuộc tính?
Tử Mộng Nhân kinh ngạc đứng bật dậy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 68: Đồ ngốc
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Kim Thổ song thuộc tính.
Tử Mộng Nhân kinh ngạc bật thốt, địa vị của Sở Nam trong lòng nàng lập tức tăng lên không ít, một người có được thể chất song thuộc tính đối với một môn phái mà nói tuyệt đối có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cũng giống như nàng, mặc dù ở trên có người nâng đỡ, nhưng có thể ở Thần Khí Phái muốn làm gì thì làm cũng còn bởi vì một nguyên nhân rất trọng yếu nữa, đó chính là nàng là Hỏa Mộc song thuộc tính.
Hơn nữa hành vi tu luyện liều mạng của Sở Nam lúc trước đã để lại trong lòng Tử Mộng Nhân ấn tượng sất sâu, sau đó lại nhìn thấy những hình ảnh này, trong lòng Tử Mộng Nhân bỗng nhiên dâng lên một loại tâm tình khó hiểu.
Sở Nam nhìn thấy vết kiếm kia thì lông mày mới giãn ra, khẽ lẩm bẩm:
- Quả nhiên là vậy, kích thứ hai khiến nguyên lực trong cơ thể ta còn rất ít, nhưng khi dung hòa hai loại nguyên lực thì uy lực lại càng lớn hơn!
- Thế nhưng, nếu vậy thì Khai Thiên thức thứ nhất có còn là Khai Thiên thức thứ nhất của sư phụ Kim Tuyệt hay không?
Sở Nam gãi đầu, hơi ngẩn người, lại lẩm bẩm:
- Mặc kệ, chỉ cần uy lực lớn là được!
Sau đó lại nói:
- Vẫn phải thực chiến thì mới có thể thuần thục được. Đúng rồi, nếu như có thể tiến vào cảnh giới kỳ diệu như vừa rồi thì nguyên lực sẽ nghe lời mà kích phát ra ngoài thân thể, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Đang suy nghĩ thì Tử Mộng Nhân đã đi đến bên cạnh Sở Nam, hô lên:
- Này.
- Mộng Nhân…. Cô nương…. Ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Lần trước Sở Nam gọi Mộng Nhân cô nương bị Tử Mộng Nhân trách mắng một phen, còn lần này Tử Mộng Nhân lại không để trong lòng, khẽ hỏi:
- Lâm Vân, Tam gia gia nhờ ta báo cho ngươi biết, ngươi hãy ở đây tu luyện cho tốt, Tam gia gia phải bế quan một thời gian ngắn.
- Bế quan?
Sở Nam cảm thấy dở khóc dờ cười.
Tử Mộng Nhân nhìn thấy bộ dạng của Sở Nam thì “phì” một tiếng bật cười, tiếng cười này cũng khiến cho sự khiếp sợ mà vừa rồi Sở Nam đem lại biến mất hoàn toàn, bản tính điêu ngoa lại khôi phục, hừ một tiếng nói:
- Thế nào? Lâm Vân, nhìn bộ dạng của ngươi dường như không muốn gặp ta thì phải?
- Nào có?
Sở Nam càng bất đắc dĩ hơn.
Tử Mộng Nhân hừ lạnh một tiếng nói:
- Lâm Vân, ta nói cho ngươi biết, Tam gia gia cũng đã nói là để ta khi dễ ngươi đấy.
Sở Nam quả thật bị Tử Mộng Nhân nói đến á khẩu, hắn kìm lòng không được nghĩ đến Nam Cung Linh Vân, thầm nghĩ:
- Nàng là nữ nhân như thế nào? Cũng tùy hứng như vậy sao?
Nhưng Sở Nam lập tức bác bỏ suy nghĩ này:
- Không, nàng hẳn phải rất ôn nhu.
- Lâm Vân, ngươi đang nghĩ đến ai vậy?
Âm thanh của Tử Mộng Nhân khiến Sở Nam từ trong hoài niệm tỉnh lại, thầm than giác quan của nữ nhân thật đáng sợ, bởi vậy liền nói lảng sang chuyện khác:
- Mộng Nhân cô nương, ta nghĩ đến ngươi….
Sở Nam vốn định cùng nàng đối chiến một phen, luyện tay một chút, thế nhưng lời vừa nói đến miệng thì đột nhiên nhớ đến những nơi chuyên dùng để so tài từ trong miệng Lữ Dương Minh, bởi vậy lập tức ngừng miệng.
- Ngươi nghĩ đến ta?
Trên mặt Tử Mộng Nhân nổi lên một tia đỏ ửng, bật chợt trong lòng muốn trêu ghẹo một phen, nhỏ giọng nói:
- Lâm Vân, ngươi tại sao lại nghĩ đến ta?
- Không phải…. Ta không nghĩ đến ngươi, ý của ta….
Khuôn mặt Tử Mộng Nhân lập tức càng đỏ hơn, lại hỏi:
- Là cái gì?
- Ngươi có thể dẫn ta đến nơi để tỷ thí được không?
Sở Nam vội vàng nói, đắc tội với một người mà sau lưng có chỗ dựa vững chắc như vậy thì không phải là điều sáng suốt.
- Luận bàn? Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?
Sở Nam biết rõ đẳng cấp võ giả bây giờ căn bản không thích hợp với hắn, thoáng đánh giá một chút rồi nói:
- Sơ cấp Đại Võ Sư.
- Hừ.
Tử Mộng Nhân xoay người rời đi, nàng không tin Sở Nam chỉ là sơ cấp Đại Võ Sư, sơ cấp Đại Võ Sư có thể phát ra một chiêu như vừa rồi sao? Đồng thời trong lòng cũng có chút không phục, thầm nghĩ:
- Ta năm nay mới đột phá được sơ cấp Đại Võ Sư, Lâm Vân này thoạt nhìn có lẽ cũng không lớn hơn ta, thế nhưng rõ ràng còn lợi hại hơn ta, đúng là một thiên tài.
Tử Mộng Nhân rời đi, Sở Nam vẫn còn ngẩn người đứng tại chỗ, Tử Mộng Nhân xoay người lại nhìn thấy vậy thì không khỏi tức giận nói:
- Còn không theo ta?
- Đi đâu?
- Tên ngốc này, không phải ngươi muốn đi luận bàn sao? Ta dẫn ngươi đi luận bàn.
- À….
Sở Nam nghe vậy lập tức đi theo nàng.
Hai người một trước một sau đi đến nơi luận bàn của Đại Võ Sư, đến tầng thứ ba, người lui tới cũng tương đối nhiều, rất nhiều người nhìn thấy Tử Mộng Nhân đều cung kính kêu một tiếng đại tiểu thư, sau đó cực kỳ nhanh chóng tránh đi, giống như sợ ở cùng nàng lâu sẽ phát sinh tai nạn gì vậy.
Một đường đi thẳng, Sở Nam nghe được không ít tiếng nghị luận:
- Người kia là ai vậy? Dường như chưa từng gặp bao giờ.
- Ta cũng chưa từng gặp qua, theo sau đại tiểu thư như vậy hẳn đã chọc vào đại tiểu thư rồi.
- Vậy hắn thảm rồi….
Bọn hắn còn đang nhỏ giọng nghị luận thì Tử Mộng Nhân đột nhiên xoay người, nở nụ cười tươi rói với đám người kia:
- Các ngươi đang nói xấu gì bổn tiểu thư đấy?
- Đại tiểu thư, không có, không có đâu, chúng ta không có….
Mấy người lập tức phủ nhận.
- Làm như ta là tiểu hài nhi ba tuổi không bằng, dễ gạt ta vậy sao? Tất cả các ngươi đứng ở đây, không được phép nhúc nhích, chờ ta trở lại, nếu phát hiện thiếu đi kẻ nào thì cứ chờ xem bổn tiểu thư thu thập các ngươi thế nào đi.
Tử Mộng Nhân nói xong liền quay đầu bỏ đi, Sở Nam quay đầu lại nhìn những người kia vẻ mặt tái nhợt không dám di chuyển một chút thì thiếu chút nữa líu lưỡi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là một tiểu ma nữ?
- Đồ ngốc, ngươi cũng muốn đứng đấy sao?
Âm thanh của Tử Mộng Nhân lại vang lên, Sở Nam nghe vậy vội vàng đi tiếp, Tử Mộng Nhân đối với hành vi của Sở Nam tương đối hài lòng, chậm rãi nói:
- Đồ ngốc, sau này chỉ có ta mới có thể khi dễ ngươi, nếu ai dám khi dễ ngươi thì ngươi hãy nói ta biết.
- Đồ ngốc?
Sở Nam không hiểu bản thân mình từ lúc nào đã có thêm một cái ngoại hiệu.
Rất nhanh, Tử Mộng Nhân đã dẫn Sở Nam đến đài luận bàn, lúc này bên ngoài đài luận bàn đã vây quanh hơn ngàn người, cũng giống như trước, những người trông thấy Tử Mộng Nhân đi vào thì đều cung kính hô một tiếng “Đại tiểu thư”, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhường ra một con đường.
Sở Nam nhìn thấy tình huống này thì lại càng khắc sâu thêm hình tượng ma nữ Tử Mộng Nhân. Lúc này, trên đài có hai người đang tỷ thí, một bạch y công tử trong hai người tay cầm kiếm, phong độ nhẹ nhàng, nhìn thấy Tử Mộng Nhân thì ánh mắt lập tức sáng ngời, không hề sợ hãi giống như những người khác.
Bạch y công tử nhìn thấy Tử Mộng Nhân đến quan chiến thì thế công lập tức trở nên sắc bén, bảo kiếm trong tay càng phát ra từng đạo kiếm quang, đem hỏa diễm mà đối phương phóng ra đánh cho loạn bất thành hình, đánh đến đỡ trái hở phải, không có lực mà hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng thối lui.
Bạch y công tử dồn đối phương đến biên của đài luận bàn thì tự phụ nói:
- Nhạc Chánh sư huynh, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta, đi tu luyện thêm một năm nữa rồi chúng ta hãy luận bàn tiếp.
Người gọi là Nhạc Chánh hơi đỏ mặt một cách kỳ dị, hắn biết rõ muốn thắng Lăng Tiêu thì hy vọng vô cùng xa vời, nhưng lại không muốn cứ như vậy mà nhận thua, bèn trầm giọng nói:
- Lăng Tiêu sư đệ, ta còn một chiêu cuối cùng, nếu ngươi có thể tiếp được thì ta sẽ tâm phục khẩu phục.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 69: Cười cho ta
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Bạch y công tử cũng chính là Lăng Tiêu nghe thấy vậy thì trong lòng tràn đầy vui mừng, thầm nghĩ:
- Mộng Nhân ở một bên đang theo dõi, nhất định phải hoa mỹ một chút.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu liền nói:
- Được, Nhạc Chánh sư huynh, xin chỉ giáo.
Trên mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt như cũ, bảo kiếm trong tay lóe lên kim mang, còn cố ý liếc nhìn Tử Mộng Nhân một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Sở Nam thấy vậy thầm nghĩ:
- Lăng Tiêu này là ai? Dường như ánh mắt nhìn tiểu ma nữ này có gì đó là là.
Lúc này, trên đài luận bàn đã vang lên một tiếng hét lớn:
- Liệt Hỏa thức thứ bảy!
Tiếng quát vừa dứt, bảo kiếm trong tay Nhạc Chánh liền bạo phát liệt hỏa hừng hực, thân thể phảng phất như quỷ mị, bảo kiếm đang bị thiêu đốt lập tức xé rách không khí, phóng thẳng về phía Lăng Tiêu.
Sở Nam có chút kinh ngạc, thầm nhủ:
- Thần Khí Phái không hổ là đại môn phái, tên Chánh Nhạc và Lăng Tiêu này tuổi tác cũng không lớn, nhưng một bên là trung cấp Đại Võ Sư còn một bên thì lại là cao cấp Đại Võ Sư, mặc dù Lăng Tiêu nhỏ tuổi hơn một chút, thế nhưng thực lực lại cao hơn so với Chánh Nhạc một cấp, Bạch Trạch Vũ tự xưng là thiên tài, nhưng khi so với Lăng Tiêu thì đoán chừng cũng không phải là gì to tát. Nếu không phải ta có kỳ ngộ….
Đang lúc nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, phía trước còn có tiếng kêu thảm thiết, Sở Nam giương mắt nhìn, chỉ thấy bảo kiếm trong tay Chánh Nhạc đã bị đánh văng qua một bên, bản thân Chánh Nhạc cũng nằm gục trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, mà Lăng Tiêu lại phảng phất như không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Chánh Nhạc sư huynh, đa tạ đã nhường.
Vẻ mặt Lăng Tiêu rất ôn hòa, nhưng ngạo khí trong mắt thì lại không chút thu liễm, trong lòng Chánh Nhạc lúc này thập phần khó chịu, nhất là khi nghe thấy Lăng Tiêu gọi hắn là “Sư huynh” còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này thì trong lòng lập tức bừng lên một cỗ nộ hỏa, nhưng không thể không thừa nhận rằng Lăng Tiêu lợi hại hơn hắn nhiều.
- Hít….
Các đệ tử đang quan chiến bên cạnh cũng hít vào một hơi lãnh khí, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi, khẽ bàn luận:
- Chánh Nhạc sư huynh vừa rồi đã sử dụng vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm Hỏa thuộc tính, không ngờ lại bị Lăng Tiêu sư huynh dễ dàng đánh bại như vậy, Lăng Tiêu sư huynh quả không hổ là thiên tài của Thần Khí Phái.
- Lăng Tiêu sư huynh năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi đã có thành tựu như vậy, ngày sau khẳng định sẽ tiền đồ vô lượng, nói không chừng còn có thể tu thành Võ Hoàng nữa.
- Vừa rồi Lăng Tiêu sư huynh đã dùng vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm đấy.
- Ừm, còn là Kim thuộc tính có lực công kích mạnh nhất nữa, hơn nữa võ quyết mà Lăng Tiêu sư huynh tu luyện cũng là Huyền cấp thượng phẩm.
- Cháu trai của Đại trưởng lão đều luyện thứ tốt.
Nghe bọn họ nghị luận như vậy, Sở Nam cũng lộ ra vẻ bội phục, thầm nghĩ:
- Cao cấp Đại Võ Sư 22 tuổi, quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo!
Sở Nam lúc nói những lời này lại không ngờ lúc hắn tại thành Hùng La đã dùng trọng kiếm huyết chiến với một bầy Đại Võ Sư.
- Dối trá!
Tử Mộng Nhân nhìn chằm chằm Lăng Tiêu phun ra hai chữ, còn nói thêm:
- Lâm Vân, ngươi lên đánh bại hắn đi, hay ngươi dùng chiêu lúc trước ấy, cái gì mà Khai Thiên thức thứ nhất đấy.
- Hả?
Sở Nam cảm thấy có chút khó khăn, liên tiếp sử dụng hai chiêu Khai Thiên thức thứ nhất khiến nguyên lực trong cơ thể hắn hầu như rút sạch không còn, hơn nữa cho dù nguyên lực có dồi dào thì Sở Nam cũng không chắc là những nguyên lực trong người sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.
Chỉ có điều, Sở Nam vẫn còn át chủ bài cuối cùng, đó chính là lực lượng cường hãn trong cơ thể.
Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam trầm mặc liền nổi giận hét:
- Đồ ngốc, ngươi sợ sao?
- Sợ? Tại sao phải sợ?
Sở Nam có chút ngớ ngẩn hỏi, Tử Mộng Nhân liền trả lời:
- Không sợ thì đem hắn đánh gục đi.
- Ngươi cùng hắn có cừu oán à?
Tử Mộng Nhân bá đạo nói:
- Không có thù oán, nhưng ta nhìn hắn không thuận mắt, không được sao?
Sở Nam nhìn Lăng Tiêu một cái, Lăng Tiêu này khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, thế nhưng lại không hợp pháp nhãn của tiểu ma nữ này, thật sự là kỳ quái, Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam trầm mặc thì không kiên nhẫn được nữa nói:
- Đồ ngốc, như thế nào lại giống như nữ nhân thế, khốn kiếp, có đi không, ngươi nói đi chứ.
- Ta đến đây là để luận bàn, cùng người khác thực chiến, đương nhiên là muốn đi rồi.
Sở Nam nghĩ vậy, Lăng Tiêu ở trên đài luận bàn lại lớn tiếng nói:
- Còn ai muốn so tài thì cứ lên đây.
Nghe nói vậy, bên cạnh lập tức có người nói:
- Lăng Tiêu sư huynh đoán chừng đã vô địch tại tầng thứ ba này, còn ai mà dám lên luận bàn nữa chứ?
- Đúng vậy, vừa rồi Lăng Tiêu sư huynh sử dụng một chiêu kia, ta có lẽ cũng không chống được chiêu tiếp theo nữa.
Lăng Tiêu thấy không ai dám lên đài khiêu chiến, sắc mặt vô cùng đắc ý, lại nhìn về phía Tử Mộng Nhân.
Ngay lúc ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn về phía Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân bỗng nhiên lấy tay khoác lên cánh tay Sở Nam, còn làm bộ dạng giống như chim non nép vào người khác, dựa vào cánh tay Sở Nam, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thấy Tử Mộng Nhân trước ngực kinh tâm động phách, lại thêm nhiệt lượng tỏa ra trên cánh tay, thân thể Sở Nam lập tức cứng lại, ngay cả tư tưởng cũng trong nháy mắt đình trệ.
- Đồ ngốc, cười đi.
Sở Nam như không nghe thấy, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một cảm giác đã từng quen biết.
- Đồ ngốc, ta bảo ngươi cười, ngươi không nghe thấy sao? Cười đi!
Tử Mộng Nhân ở bên cạnh nói, tay còn dùng sức véo một cái, dù thân thể Sở Nam có là mình đồng da sắt đi nữa thì cũng cảm thấy có chút đau nhức.
Kết quả là không kìm lòng được, Sở Nam cười một cách ngớ ngẩn.
Đệ tử Thần Khí Phái nhìn thấy cảnh tượng Tử Mộng Nhân dựa lên người Sở Nam, thì tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, so với vừa rồi Lăng Tiêu đánh bại Chánh Nhạc thì tiếng ồ vang lên không chỉ hơn gấp mười lần phát ra:
- Người mà Đại tiểu thư dựa vào là ai?
- Người này là ai vậy, tại sao ta chưa từng gặp qua?
- Ta cũng chưa từng gặp qua hắn, nhìn bộ dạng hắn quê mùa như vậy, chắc cũng không phải tên khốn tốt lành gì.
- Bất kể hắn là ai, lần này hắn thảm rồi, đoán chừng không chết cũng tàn phế.
Những lời này vừa phát ra, mọi người liền nhao nhao gật đầu, đệ tử của Thần Khí Phái, người nào không biết Lăng Tiêu thích Đại tiểu thư, hơn nữa hai người còn môn đăng hộ đối, thế nhưng nam tử này lại dám làm mất mặt mũi Lăng Tiêu, cùng Đại tiểu thư tình chàng ý thiếp như vậy, Lăng Tiêu sư huynh không tức giận mới là lạ.
Quả nhiên, Lăng Tiêu ở trên đài thấy một màn như vậy thì lập tức ngẩn người, sau đó vẻ mặt bình thản liền trở nên tái nhợt, kim quang trên thanh bảo kiếm vô cùng rực rỡ, hiển nhiên hành vi của Sở Nam đã chọc giận Lăng Tiêu.
Đặc biệt là Lăng Tiêu nhìn thấy nam nhân kia còn dám cười….
- Ngươi là ai?
Lăng Tiêu dùng kiếm chỉ vào Sở Nam, Sở Nam còn chưa trả lời thì Tử Mộng Nhân đã cười nói:
- Hắn là ai thì mắc mớ gì đến ngươi?
- Mộng Nhân….
- Mộng Nhân là thứ để ngươi gọi sao?
Tử Mộng Nhân không nể mặt ai bao giờ, Lăng Tiêu cũng không muốn trước mặt nhiều sư huynh đệ như vậy phát sinh xung đột với Tử Mộng Nhân, liền đem lửa giận trút lên người Sở Nam.
- Ngươi dám cùng ta đánh một trận không?
Bây giờ Sở Nam đã rõ mình bị tiểu ma nữ khiến cho cuốn vào thị phi rồi, hắn vốn định giải thích một chút, nhưng Lăng Tiêu lại lần nữa hét lớn:
- Ngươi dám không? Không dám thì cút!
- Có gì không dám?
Sở Nam lạnh lùng đáp….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 70: Hô cố lên
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Có gì không dám?
Ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ Sở Nam lại sợ một trận khiêu chiến sao?
Mặc dù nguyên lực trong cơ thể không còn lại bao nhiêu, nhưng Sở Nam có thân thể cường hãn, nên cũng không sợ gì cả.
Sở Nam đang chuẩn bị bước ra thì Tử Mộng Nhân kéo cánh tay áo hắn, trên tay có hai viên đan dược, cực kỳ thân mật bón cho Sở Nam ăn.
Theo phản xạ có điều kiện, Sở Nam lui về sau một bước.
- Đồ ngốc, ăn đi, đây là Hồi Nguyên Đan, có thể chậm rãi khôi phục nguyên lực cho ngươi.
Tử Mộng Nhân là một nữ tử cực kỳ thông minh, hiển nhiên biết rõ hai chiêu lúc trước của Sở Nam đã khiến hắn hao phí không ít nguyên lực, Sở Nam đang còn hoài nghi thì Tử Mộng Nhân đã đem ba viên đan dược nhét vào trong miệng hắn, còn cố ý làm ra bộ dáng thân mật cho người ngoài xem, nhưng trong miệng nàng thì lại khẽ lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, ngươi nếu như đánh không thắng hắn thì chờ xem ta thu thập ngươi thế nào!
Đối với việc Tử Mộng Nhân gọi hắn là đồ ngốc, còn muốn thu thập, Sở Nam cũng không để ý đến, ngược lại môi hắn cảm nhận được một chút mát lạnh từ ngón tay của Tử Mộng Nhân thì trong lòng liền nảy sinh chút rung động.
Trên đài luận bàn, Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tử Mộng Nhân và Sở Nam thì cơ bắp trên mặt đều co giật, lửa giận xung thiên quát:
- Là nam nhân thì nhanh lẹ một chút!
- Đồ ngốc, hung hăng đập hắn một trận, ta xem trọng ngươi!
Tử Mộng Nhân còn bồi thêm.
Sở Nam không thèm quan tâm, liền trực tiếp nhảy lên đài luận bàn, đứng trước mặt Lăng Tiêu bình thản mà trầm ổn như núi.
Lăng Tiêu cố gắng khống chế tâm tình mình thật tốt, nhưng vừa nhìn thấy tình địch, lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, thì lập tức đánh mất lý trí, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu! Ngươi nếu như sợ thì hãy nhanh chóng nhận thua đi!
- Xuất chiêu đi!
Sở Nam đứng chắp tay, nhàn nhạt nói.
- Lấy vũ khí của ngươi ra!
- Nắm quyền là đủ rồi.
Sở Nam không lấy trọng kiếm ra, Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Nam thì lửa giận trong lòng càng tăng, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử thật cuồng vọng, dùng nắm quyền để chọi cứng với Tử Tranh Nguyệt Kiếm cũng là trung cấp Pháp Khí của ta, đúng là không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta phải hành hạ ngươi thật tốt mới được.
- Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ nhất!
Lăng Tiêu hét lớn một tiếng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm lóe lên kim mang, tinh quang trong mắt Sở Nam liên tục chớp động, thiên tài quả nhiên danh bất hư truyền, trong nháy mắt Lăng Tiêu xuất ra công kích này, Sở Nam đã vội vàng né tránh đòn công kích.
- Ầm….
Lăng Tiêu một kích thất bại, đem sàn đài luận bàn bằng Thiết Thạch kiên cố chém thành một vệt kiếm sâu.
- Hít….
Đám người đang quan chiến nhìn thấy vậy thì hít một hơi khí lạnh, khẽ nói:
- Thì ra vừa rồi cũng không phải tuyệt chiêu lợi hại nhất cảu Lăng Tiêu sư huynh!
Chánh Nhạc ở một bên nghe nói vậy thì sắc mặt càng tái nhợt, vô cùng khó chịu.
- Đoán chừng Lăng Tiêu sư huynh đã có thể đến đài luận bàn tầng thứ tư khiêu chiến được rồi.
Mọi người đều biết tầng thứ tư chính là nơi luận bàn của đệ tử có tu vi Võ Tướng.
Đám người nói những lời này hầu hết đều là để lấy lòng Lăng Tiêu.
Tử Mộng Nhân nhăn đôi mày thanh tú lại, thầm nghĩ:
- Thật đúng là đồ ngốc, không ngờ lại không cần vũ khí!
Sau đó nàng lại nghe thấy người xung quanh nghị luận thì quay đầu lại nói:
- Hắn lợi hại như vậy sao lại không đánh trúng gã ngốc?
Mọi người á khẩu không trả lời được, Lăng Tiêu cũng tràn đầy kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Người này sao lại có tốc độ nhanh như vậy chứ? Ta không ngờ lại đánh hụt.
Trong lòng nghĩ vậy, lửa giận lại càng tăng lên, hắn thầm nhủ:
- Ta cũng không tin đánh không trúng ngươi được!
Thân thể Lâm Động đột nhiên di chuyện, Tử Tranh Nguyệt Kiếm trong tay đột nhiên đưa lên quá đầu, bộc phát ra kim mang rực rỡ, một kiếm này phảng phất như hồng thủy, cứ như vậy bộc phát rồi tràn về phía Sở Nam.
Thân ảnh Sở Nam giống như bướm vờn hoa, thoáng cái đã né tránh khỏi công kích.
- Ồ, tên ngốc này hai lần đều tránh được, tốc độ của hắn thật đúng là….
Người kia vừa bình luận xong thì Tử Mộng Nhân liền nhìn hắn quát:
- Đồ ngốc cũng là thứ để cho ngươi gọi sao?
- Đại tiểu thư, ta….
Ngươi này lập tức cuồng cuồng, bất cứ ai ở Thần Khí Phái này mà không biết uy danh của tiểu ma nữ, thấy nàng tức giận, hắn liền vội vàng xin tha.
Tử Mộng Nhân chớp mắt, hô lớn:
- Hô Lâm Vân cố lên cho ta!
- Ta….
Vẻ mặt của người này lập tức có chút khó coi, hắn cũng không muốn đắc tội với Lăng Tiêu, nếu hô lên thì ngay sau chắc chắn sẽ bị trả thù, thế nhưng hắn vừa thấy ánh mắt của Tử Mộng Nhân thì lập tức không dám cự tuyệt, đồng thời trong lòng thầm mắng bản thân tại sao lại đi chọc giận Đại tiểu thư, gọi “Đồ ngốc” làm cái gì, lần này thì thảm rồi….
- Ngươi không hô thì chạy quanh đài bàn luận một ngàn vòng!
Ngữ khí của Tử Mộng Nhân lúc này thập phần bá đạo.
Người này hiển nhiên biết rõ lời của Đại tiểu thư, khẳng định nói là làm, sau khi cân nhắc một phen thì vẫn lựa chọn chạy một ngàn vòng, mặc dù cuối cùng sẽ mệt đến chết, chỉ có điều dù sao vẫn hơn là đắc tội với Lăng Tiêu.
Nghĩ vậy, người này liền nói:
- Đại tiểu thư, để ta chạy một ngàn vòng cũng được.
Nói xong thì hắn liền hướng bên ngoài chạy đi, nhưng hắn vừa bước được ba bước thì Tử Mộng Nhân liền lạnh giọng quát:
- Đứng lại!
Người kia nghe vậy lập tức đứng lại, Tử Mộng Nhân cười cười, chỉ vào khối cự thạch chừng 300 cân phía trước nói:
- Ngươi nếu đã thích chạy thì hãy vác theo tảng đá kia mà chạy!
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn người nọ, trên lưng vác đồ vật nặng 300 cân đối với Đại Võ Sư mà nói cũng không phải là vấn đề gì, nhưng vấn đề ở đây là phải chạy một ngàn vòng, đây quả đúng là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương mà.
Người nọ thật sự muốn giải thích, nhưng nghĩ đến uy danh ma nữ của Đại tiểu thư thì chỉ có thể cam chịu sộ phận, đi đến phía một tảng đá. Tử Mộng Nhân lại chuyển sang một tên khác nói:
- Ngươi hô đi!
- Không hô thì ngươi cũng vác theo một tảng đá chạy một ngàn vòng đi!
Tử Mộng Nhân không chút lưu lại đường sống nói.
Người này vừa nhìn tảng đá kia, lại nghĩ đến một ngàn vòng thì lập tức nuốt nước bọt, thầm nghĩ:
- Ta đây là bị đại tiểu thư bức, Lăng Tiêu sư huynh hẳn sẽ tha thứ cho chúng ta!
Vì vậy hắn lập tức la lớn:
- Lâm Vân cố lên….
Tiếng cố lên này vừa vang lên thì Sở Nam và Lăng Tiêu liền cảm thấy choáng váng, Lăng Tiêu đã mấy lượt công kích, tuy nhiên đều bị Sở Nam tránh thoát, trong lòng vốn đã nổi giận đến cực điểm, lại nghe thấy âm thanh này thì hắn lập tức quay đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người vừa hô.
Người kia toàn thân run rẩy, Tử Mộng Nhân lại vừa cười vừa nói:
- Tiếp tục hô.
- Hô!
Tử Mộng Nhân thấy hắn do dự liền quát lớn một tiếng, sau đó vươn tay chỉ:
- Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, mọi người đều hô lên cho ta! Không hô là muốn chống đối ta….
Mọi người nghe vậy liền im lặng, dưới uy danh của tiểu ma nữ, chỉ có thể cùng nhau hét lớn:
- Lâm Vân cố lên, Lâm Vân cố lên….
Sở Nam nhìn thấy Tử Mộng Nhân làm vậy thì trong lòng càng thêm khắc sâu sự điêu ngoa của nàng, chỉ có điều trên mặt lại cười cười.
Vẻ mặt Lăng Tiêu liền trở nên tái mét, quay đầu quát với Sở Nam:
- Là nam nhân thì đừng có trốn nữa, đường đường chính chính đánh với ta một trận!
Sở Nam từ chối cho ý kiến.
- Ngươi không dám đánh với ta thì ngươi chính là nhược phu!
Trong mắt Sở Nam lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo, thân ảnh liền phóng về phía trước….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.