Sở Nam dắt tay Tử Mộng Nhân đi theo, khóe mắt nam tử thanh y không ngừng âm thầm dò xét, trong lòng thầm nhủ:
- Người này không lấy gì thần kỳ, không có gì đặc biệt, nhưng lại có thể đấu giá hết tất cả mọi thứ.
Sở Nam đeo mặt nạ da người, tên này đương nhiên không nhìn ra thực hư.
Cùng lúc đó, những võ giả khác tham gia phách mại cũng theo những hướng khác nhau rời khỏi thông đạo.
Những người này vừa ra đến mặt đất cũng không lập tức rời đi mà tìm một chỗ để dò xét, hi vọng có thể nắm được hành tung của người nọ trước tiên. Còn thanh kiên thì trái lại, hắn không dừng ở đây mà nhanh chóng trở về phủ Thành chủ, hắn muốn xuất toàn bộ nhân thủ của Thành chủ, phong tỏa nơi đây, ngoài ra còn triển khai tìm kiếm bên trong thành Lương Châu.
Ở trong thành, tìm một người lạ, còn không biết mặt thì so với mò kim đáy biển còn khó hơn, thế nhưng, tên thanh niên không muốn xuất hiện bất cứ sai lầm nào, vì thế sai người chạy ra ngoài, dù sao thì cũng không ai biết thông đạo của Bí thị phách mại dẫn đến đâu.
Tên thanh niên muốn giám thị tất cả những kẻ ngoại lai ở trong thành.
Nử tử che mặt luôn cố gắng khuyên nhủ bản thân phải thù hận thì theo trở lại phủ Thành chủ.
Mà Vô Không lão tổ thì lại triển khai thần niệm, thần niệm của hắn không phải là 10 mét, mà khoảng chừng 100 mét, trong 100 mét này, ngay cả con ruồi bay qua hắn cũng biết được là ruồi đực hay ruồi cái.
Thần niệm của Sở Nam mặc dù chỉ có 10 mét, thế nhưng đừng quên đây là thần niệm của cường giả Võ Vương mới có thể làm được.
Bên này, Sở Nam được dẫn đến một căn phòng, trong căn phòng không cóc bày biện xa hoa gì, chỉ một cái bàn tròn và vài cái ghế đá, một số thứ lặt vặt ở trên bàn, còn có một lão già lưng khòm, ánh mắt sắc bén quét qua người Sở Nam một lượt rồi nói:
- Không sai, là tu vi Võ Quân, phù hợp điều kiện đấu giá.
Lúc nói, lão già lưng khòm đưa ra một cái hộp ngọc, nói:
- Tin tức về Thủy nguyên bổn tinh đang ở bên trong.
Sở Nam đưa tay nắm lấy cái hộp nhưng không mở ra, trái lại hiếu kỳ quan sát lão già lưng khòm, lão già lưng khòm cũng không nói chuyện, Sở Nam cũng không dò hỏi, quan sát nhau một phen sau đó Sở Nam mới đem nguyên thạch nhập vào trong hộp ngọc.
Quả nhiên “đang” một tiếng, chiếc hộp ngọc bật mở, bên trong là một miếng tơ, trên miếng tơ viết vài chữ “Băng Viêm đảo”
Phía sau còn có một hình vẻ nho nhỏ, chỉ rõ vị trí của Băng Viêm đảo.
Lão giả lưng khòm thấy Sở Nam mở hộp ngọc, trong mắt lóe lên thần sắc tán thưởng, nói:
- Quả có tư cách, chúc ngươi thành công.
Nói xong, lão giả lưng khòm liền đi ra ngoài, sau đó nam tử thanh y tiến vào dẫn đám người Sở Nam ra ngoài.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nhau, nhưng biết nơi này không phải là nơi để nói chuyện nên cả người đều trầm mặc.
Lúc này, trong một căn phòng đá tinh xảo, lão già lưng khòm nói với một người khác:
- Tôn chủ, người này bây giờ không phải diện mục vốn có của hắn, tu vi của hắn hơi có chút kỳ quái, khí tức là Võ Quân, nhưng là Võ Quân sơ cấp hay Võ Quân cao cấp thì lại không thể xác định chuẩn xác.
- Muốn biết còn không phải quá đơn giản sao?
Người được gọi là Tôn giả thoạt nhìn có chút tiên phong đạo cốt, nhưng vừa thốt một câu đã biểu hiện ra sự âm hiểm của hắn:
- Đem vi trí của hắn truyền ra ngoài, tin rằng sẽ có rất nhiều người hứng thú với hắn.
- Tôn chủ hảo diệu đế.
Lão già lưng khòm lĩnh mệnh rời đi.
Ở nơi khác, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đã ra ngoài, xuất hiện trước mặt hắn là một vùng đồng nội, cũng không biết là ở đâu, Tử Mộng Nhân nói:
- Tên ngốc, tin tức này là thật hay giả?
- Không biết.
- Thủy nguyên bổn tinh sao có thể xuất hiện ở Băng Viêm đảo được? Thủy Hỏa bất tương dung, nơi Thủy nguyên bổn tinh xuất hiện thì xung quanh đều phải là nước, hoặc là băng, sao có thể có Hỏa ở trong đó?
Tử Mộng Nhân khó hiểu nói:
- Không lẽ cỗ thế lực này lừa chúng ta, có âm mưu gì chăng?
- Có khả năng, chỉ có điều bất kể thế nào thì chúng ta cũng phải đến Băng Viêm đảo.
Sở Nam nghĩ đến viếc có thể đem Kim Hỏa tương khắc trong Ngũ Hành nguyên lực dung hợp lại một chỗ, thì tất Thủy Hỏa cũng có thể tương dung, Sở Nam nhìn địa đồ trên miếng tơ, nói:
- Băng Viêm đảo này vừa vặn là phương hướng đến Thiên Nhất Tông, không bằng đợi đến khi tỷ thí Đại hội giao lưu xong hẵng đến Băng Viêm đảo, thời gian Đại hội giao lưu diễn ra chỉ còn năm tháng, chúng ta chỉ còn năm tháng.
Tử Mộng Nhân còn đang cân nhắc thì Sở Nam đã kéo lấy tay nàng, vội vàng nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, đợi lát nữa sẽ có không ít người quấy rầy.
Tử Mộng Nhân cũng phản ứng, hai người không chạy vào nội thành, ngược lại càng rời xa thành Lương Châu.
Giờ phút này, trong thành Lương Châu đã nháo nhào, mỗi điếm phô đều bị hộ vệ binh sĩ của Tần gia bao vây.
Trong phủ Thành chủ, thanh niên đang lo lắng chờ tin tức thì trong lòng nữ tử che mặt lại thầm nhủ:
- Nếu như tên đó bị bắt đến đây, nếu thực sự là hắn? Thật sự phải giết hắn sao?
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở Thập Vạn Đại Sơn, sắc mặt của nữ tử che mặt liền tái nhợt, trong tay xiết chặt Long nha, lẩm bẩm:
- Có lẽ, phải giết hắn.
Nữ tử che mặt này chính là Nam Cung Linh Vân, mà thanh niên kia chính là vị hôn phu mà Nam Cung gia tìm cho nàng, Tần Dũng.
Nữ tử che mặt nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhưng lại không thấy người, cũng không biết Lâm Vân uy danh vang khắp đại lục Thiên Vũ chính là người nàng vô cùng thống hận.
Đồng dạng lúc này, Sở Nam cũng không biết việc bản thân rời khỏi thành Lương Châu, hắn đã bỏ lỡ điều gì….
Bỏ lỡ lần tương ngộ đầu tiên.
Đây quả là vô duyên đối diện bất tương phùng.
Những người bán đấu giá đang nóng chờ đợi, Vô Không lão tổ càng lửa giận bốc cao, bọn hắn tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy, lúc này, một người bộ dạng tiệu tử đi ra, không cẩn thận bị người khác bắt lấy, sau đó bức hỏi một lượt mới nói ra một tin tức:
- Người kia đã đến thành Bình Huy rồi.
Một màn này, phát sinh đủ khắp mọi nơi, Vô Không lão tổ cũng đồng dạng bắt được một tiểu tử, cũng biết phương hướng người đó rời đi.
Không biết “Người đó” đến tột cùng là ai, thế nhưng tất cả mọi người đều biết rõ người đó.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân vẫn đang chạy.
Phía sau, truy binh đuổi đến…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Bọn hắn chạy về phía thành Bình Huy?
Khuôn mặt Tần Dũng đây tức giận, nhưng vẫn không tin mà quát hỏi:
- Ngươi làm sao có được tin tức này?
- Chúng thuộc bạ bắt một tiểu tử, hắn nói thông đạo dẫn tên kia ra ngoại thành.
- Bình….
Tần Dũng hung hăng nện lên trên cái bàn làm bằng bách niên hồng sam mộc, thành Bình Huy cũng không phải là địa bàn của tần gia, thành trấn của Bắc Tề Quốc được chia cho bốn đại gia tộc, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, vô cùng hỗn loạn, thành Bình Huy là địa bàn của Hứa gia, vốn đối đầu với Tần gia.
Dù vậy nhưng Tần Dũng vẫn không muốn bỏ qua, không nói đến những pháp bảo kia, chỉ ngay một cái tin tức cũng đủ để hắn liều một phen, Tần Dũng lập tức cùng Thành chú là đại bá của hắn thương lượng một chút, Tần Dũng liền dẫn theo lực lượng lớn nhất bên trong thành Lương Châu là năm tên Võ Quân đuổi theo.
Lúc Nam Cung Linh Vân nghe tin đám người Sở Nam đã chạy đến thành Bình Huy thì trong lòng thoáng buông lỏng, nhưng thấy Tần Dũng muốn đuổi theo thì trong lòng lại lần nữa suy tư, Nam Cung Linh Vân vẫn không quyết định được.
Cùng lúc đó, Sở Nam và Tử Mộng Nhân sau khi chạy một thời gian dài liền dừng lại, Sở Nam nói:
- Mộng Nhân, chúng ta nếu tiếp tục chạy như vậy cũng không tốt, mặc dù không sợ bọn chúng, nhưng nếu tạo thành phản ứng thì cũng có chút phiền toái.
Tử Mộng Nhân gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, nếu không thì chúng ta thay mặt nạ,như vậy bảo đảm hơn một chút.
Ánh mắt Sở Nam sáng lên, nói:
- Không chỉ cần thay mặt nạ, chúng ta không đến thành Bình Huy nữa.
- Không đến thành Bình Huy thì đi đâu?
- Quay trở về thành Lương Châu đi.
- Hả?
Tử Mộng Nhân kinh ngạc hô lên, lại lập tức hiểu tên ngốc muốn làm gì.
Nói là làm, hai người nhanh chóng thay đổi mặt nạ và y phục, từ hai nam nữ trung niên trở thành một lão đầu và một lão thái bà.
Ngoài ra, hai người còn chuyển hướng, đi về phía thành Lương Châu.
Lần này, hai người đi không nhanh không chậm, Sở Nam nói:
- Nếu chúng ta có công pháp làm hạ thấp tu vi thì càng không cóx sơ hở.
Tử Mộng Nhân lại nói:
- Bọn hắn còn chưa chắc đã đuổi đến đây đâu.
- Ta có cảm giác bọn chúng sẽ đuổi theo đến đây.
Tử Mộng Nhân cười, đưa khuôn mặt đầy nếp nhăn dựa vào trong lòng Sở Nam, nói:
- Tên ngốc, chúng ta cứ bên nhau đến già như vậy thì tốt biết bao?
Sở Nam thầm nhủ: “Sẽ có một ngày như vậy”. Nhưng miệng lại nói:
- Mộng Nhân sẽ vĩnh viễn không giày.
- Ừ, có ngươi ở đây, ta cũng không sợ già.
- Ta nhất định sẽ luyện thành Tịnh Dung Định Nhan đan, để nàng thanh xuân vĩnh trú.
Sở Nam phát ra lời thề, Tử Mộng Nhân đang muốn nói chuyện thì phía trước lóe lên nhiều thân ảnh, Sở Nam liền dặn dò:
- Bọn chúng đến rồi, chúng ta cẩn thận một chút.
Chớp mắt, mấy thân ảnh đã đến trước mặt đám người Sở Nam, Sở Nam không đợi những kia lên tiếng, ngược lại tiến lên cản đường của bọn chúng, thanh âm đè thấp, khàn giọng hỏi:
- Đạo hữu, xin hỏi chỗ này còn cách thành Lương Châu bao xa?
- Tránh ra, đừng cản đường.
Một lão già tu vi Võ Quân cao giọng hét lên, Sở Nam không tránh mà hỏi:
- Đạo hữu, nói một tiếng cũng đâu mất bao nhiêu thời gian.
- Còn không tránh ra mau.
Lần này mấy người cùng hét lên, Sở Nam quét mắt nhìn bọn hắn, rất không tình nguyện mà tránh qua một bên,những người kịp đuổi đến, bỗng một người dừng bước,nói với Sở Nam:
- Lão già, có nhìn thấy đôi nam nữ trung niên nào không?
Sở Nam đảo mắt một cái, nói:
- Có thấy.
- Ở đâu? Nói nhanh.
- Các ngươi nói cho ta biết thành Lương Châu còn cách bao xa thì ta sẽ nói cho các ngươi biết.
- Nhìn không ra lão già này còn bướng bỉnh như vậy, nếu không phải hôm nay ta có việc gấp thì nhất định phải giáo huấn ngươi một trận.
Người kia thấy bộ dạng của Sở Nam thì vô cùng tức giận,cười nói:
- Không xa, các ngươi đi một đoạn nữa, không còn xa nữa đâu, đôi nam nữ trung niên ở đâu?
- Ta không biết có phải các ngươi nói bọn họ hay không,ta chỉ thấy một nam dắt tay một nữ khoảng ba bốn mươi tuổi chạ như điên, dáng vẻ rất vội vàng.
- Bộ dạng như thế nào?
- Nam thì rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng nữ thì lại có vài phần tư sắc.
Sở Nam đem ngũ quan miêu tả đại khái một lượt, những người kia nghe vậy đều mở cờ trong bụng, lập tức bỏ đi.
Chờ bọn chúng rời đi, khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, nói:
- Phách mại hội lần này quả nhiên có vấn đề, ở bên trong mê vụ, bọn hắn căn bản không thể nhìn rõ chúng ta,không biết được tu vi của chúng ta, chỉ có người của phách mại hội mới biết được….
- Tên ngốc, chúng ta có lừa bọn chúng được không?
- Tạm thời thì có thể, nhưng qua một thời gian dài thì sẽ bại lộ, dù sao thì tu vi của hai ta đều không hề thay đổi, hơi liên tưởng một chút vẫn có thể tìm ra chân tướng, trừ phi những người ở phách mại hội không đem tu vi của chúng ta tiết lộ cho bọn chúng, nhưng khả năng này gần như có thể bỏ qua.
- Phách mại hội này thật đáng ghét.
Tử Mộng Nhân hung hắng nói:
- Sau này nhất định không thể bỏ qua cho bọn chúng.
Ánh mắt Sở Nam sáng lên, nếp nhăn trên khuôn mặt nhướng lên, nói:
- Không cần sau này đâu, Mộng Nhân, chúng ta bây giờ trở về nơi đó, người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta trả gấp mười lần.
- Không được.
Tử Mộng Nhân cao giọng cự tuyệt:
- Phách mại hội này rất quỷ dị, trận pháp cũng rất lợi hại,không chừng bên trong còn có người lợi hại, nếu vậy thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Nam suy tư, chợt nói:
- Mộng Nhân, ta cả thấy chúng ta vẫn phải đi, thứ nhất, những người này, kể cả Vô Không lão tổ cũng không biết sẽ có phản ứng gì, bọn chúng đều biết tình huống của chúng ta, cũng sẽ gây phiền toái, thứ hai, nàng cho rằng người của phách mại hội sẽ ngờ rằng chúng ta tìm đến bọn chúng sao?
- Bọn chúng khẳng định không thể ngờ được.
- Công kỳ bất bị, như vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội.
Nụ cười trên mặt Sở Nam tràn đầy tự tin, ung dung nói:
- Hơn nữa, ta cũng không phải dễ bắt nạt, tiết lộ tin tức của chúng ta , dồn chúng ta vào chỗ chết thì đều phải trả giá, tin rằng bên trong phách mại hội này cũng không phải tốt đẹp gì.
- Ngươi nói vậy cũng có đạo lý, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa, nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.
Sau khi khuyên nhủ một hồi, Tử Mộng Nhân mới đồng ý,hai người liền đi về phía trước.
Mà lúc này, bên trong phách mại hội, lão già lưng khòm đang nói:
- Tôn giả, toàn bộ đều đã làm tốt, tin rằng Vô Không lão tổ và những người kia không mất bao lâu sẽ chặn được hai người kia, tin tức sẽ càng truyền nhanh.
- Làm không tệ.
Tôn giả nhếch lên nụ cười đáp.
Bên ngoài đồng nội, trong không trung có một thân ảnh lướt qua đỉnh đầu hai người Sở Nam, không hề nghi ngờ,người này chính là Vô Không lão tổ, vốn hắn đã đi rồi,nhưng đột nhiên lại quay trở lại, đáp xuống trước mặt Sở Nam.
Ngay lập tức hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, còn muốn trốn đi đâu?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vô Không lão tổ đột nhiên hét lớn một tiếng quả thực khiến Sở Nam giật mình.
Thế nhưng, Sở Nam không chút do dự, ôm quyền nói:
- Phía trước, ngươi gọi ta sao?
Ánh mắt Vô Không lão tổ cực kỳ sắc bén, như muốn nhìn thấu toàn bộ Sở Nam, kể cả suy nghĩ trong nội tâm, tinh thần và ý chí của hắn….
Ánh mắt của Sở Nam lại hơi mờ đục.
Tử Mộng Nhân mở miệng, thanh âm có phần mệt mỏi:
- Tiền bối, người có phải đang tìm một cặp nam nữ trung niên hay không?
Lời này vừa nói ra, lập tức một cỗ uy áp đè nặng về phía Sở Nam và Tử Mộng Nhân, cảm nhận uy áp của Võ Vương, Sở Nam giả vờ không chịu nổi, Tử Mộng Nhân lại càng run rẩy, Sở Nam đứng chắn trước mặt Tử Mộng Nhân, trong ánh mắt đầy tức giận, quát:
- Không biết tiền bối tại sao lại muốn làm khó phu phụ bọn ta?
Nhìn thấy cảnh này, Vô Không lão tổ quả thật có chút mơ hồ, lúc trước trong phách mại hội, bởi vì có mê vụ ngăn cản thần thức nên hắn không thể tỏa định được khí tức của Sở Nam, cũng từ trong miệng tiểu tử kia biết được đó là một cặp nam nữ trung niên, nam thì tu vi Võ Quân sơ cấp, nữ thì chỉ mới là Đại Võ Sư cao cấp mà thôi. Vừa mới nhìn thấy thần thái của đôi lão đầu và lão thái thái này, liền lướt qua, nhưng đột nhiên phát hiện tu vi của hai người này vừa vặn phù hợp với thông tin mà hắn có được.
Kết quả là, Vô Không lão tổ liền quay trở lại, hơn nữa còn cố ý quát một câu để thăm dò hai người, nếu như lão đầu này thật sự là tiểu tử kia cải trang, dưới tình huống như vậy chắc chắn sẽ bại lộ.
Đáng tiếc, Vô Không lão tổ chỉ nghe thấy giọng điệu cung kính, nào giống với âm thanh kiêu ngạo trong phách mại hội….
Cứ như vậ khiến Vô Không lão tổ có chút không dám xác định.
Thế nhưng, Vô Không lão tổ là người gì?
Hắn cũng không phải là người lương thiện gì, thà rằng giết nhầm chứ tuyệt đối không bỏ sót, bất kể là phải hay không phải, đánh đã nói sau, vì vậy Vô Không lão tổ không hề do dự xuất ra uy áp, trên không trung nổi lên một hỏa đoàn màu tím sậm, chính là Cực Dương Chân Hỏa.
Trên mặt Sở Nam tràn đầy sợ hãi, lẩm bẩm:
- Cực Dương Chân Hỏa!
- Tiểu tử, ngươi già vờ không giống chút nào.
Vô Không lão tổ vẫn còn thử thăm dò.
- Vãn bối thật sự không biết tiền bối đang nói gì, nhưng tiền bối không nên nhìn nhầm người, muốn đánh giết thì ta không phải là đối thủ của tiền bối, thế nhưng….
Sở Nam thoáng ngừng, sau đó cắn răng một cái nói:
- Ta vẫn còn một chiêu tối hậu!
Trong ánh mắt Vô Không lão tổ thoáng qua một tia nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thật sự không phải hắn?
Sở Nam đẩy Tử Mộng Nhân qua một bên, hét:
- Nàng đi mau, ta ngăn hắn lại, nhanh…
- Trước mặt Vô Không lão tổ ta còn muốn đi?
Vô Không lão tổ ý niệm chợt động, đoàn tử hỏa liền rơi xuống trên người Sở Nam, Sở Nam cũng không đánh trả,không vận lực ngăn cản, mà điên cuồng kích thích Kim nguyên lực trên người.
Nhìn thấy hành động của Sở Nam, sắc mặt Vô Không lão tổ trở nên ngưng trọng, hô:
- Tự bạo?
- Không sai, là tự bạo, cho dù ngươi có là Võ Vương sơ cấp, nhưng nếu ta tự bạo thì ngươi nhất định sẽ thụ thương.
Hành động của Sở Nam càng khoa trương hơn, khuôn mặt đầy phẫn nộ, ự nghi hoặc của Vô Không lão tổ cũng bớt đi vài phần.
- Lão đầu tử, ngươi chết thì ta cũng không muốn sống một mình nữa. Ngươi tự bạo thì ta cũng tự bạo.
Tử Mộng Nhân khóc, nguyên lực toàn thân cũng dâng lên, nàng nói với Vô Không lão tổ:
- Tiền bối, hà tất phải bức chúng ta, au khi chúng ta đến đây đã có vài người hỏi tin tức về một đôi nam nữ trung niên, cho nên, ta mới đoán vậy, hông ngờ tiền bối…
- Cái gì? Ngươi nói làK có rất nhiều người đã đuổi theo ư?
- Không sai.
Tử Mộng Nhân tập trung nguyên lực.
Vô Không lão tổ có chút sợ hãi, nếu để những người khác đắc thủ thì xem như hắn công toi, lại nhìn đám lão đầu tử và lão thái thái trước mặt chuẩn bị tự bạo, cho dù hai người này tự bạo thì hắn cũng không sao, nhưng cũng bị trọng thương, như vậy thì lại càng không đuổi kịp người ta.
Vì vậy, Vô Không lão tổ mắng:
- Hai kẻ điên.
Đột nhiên nhảy lên không, hướng phía trước đuổi theo,Vô Không lão tổ hiển nhiên không phải có lòng hảo tâm,hay bị cảnh sinh tử không rời của bọn họ cảm động, mà hắn cho rằng trúng phải Cực Dương Chân Hỏa của hắn,lão đầu tử kia chỉ là Võ Quân sơ cấp, chắc chắn không chết cũng trọng thương, thậm chí hủy hết tu vi, mà lão thái thái kia bất quá chỉ là Đại Võ Sư cũng không thể gây ra phiền toái gì.
Đợi Vô Không lão tổ đi xa, Cực Dương Chân Hỏa đang bùng chạ trên người Sở Nam liền bị dập tắt trong chớp mắt, bị Sở Nam hút vào trong thân thể, trên mặt hắn và Tử Mộng Nhân không hề có chút sợ hãi hay tức giận nào,chỉ có vẻ buồn cười.
- Mộng Nhân, vừa rồi nàng diễn rất tốt, đặc biệt là lời thoại, nói rất hay.
- Ta cũng không phải đang diễn đâu…
Tử Mộng Nhân nói một câu không đầu không đuôi,nhưng Sở Nam lại hiểu rõ tâm ý của nàng, nếu quả thật gặp tình huống đó, Tử Mộng Nhân chắc chắn sẽ vẫn ở bên cạnh hắtn, chọn cách tự bạo, vì vậy Sở Nam càng nắm chặt tay nàng hơn.
Tử Mộng Nhân lại hỏi:
- Tên ngốc, nếu vừa rồi Vô Không lão tổ vẫn không bỏ qua thì sao?
- Ta liền xuất tận tuyệt chiêu, đem Vô Không lão tổ kia trảm sát.
- Nói như vậy, những người phía trước và những người phía sau đuổi đến sẽ thừa dịp ngươi trọng thương mà quần công, quan trọng nhất là cái phách mại hội kia ở trong tối, tình huống sẽ rất nguy cấp…
Tử Mộng Nhân suy tư, chợt nói:
- Xem ra, trước mắt phải lừa gạt bọn chúng, tìm đến phách mại hội chính là một biện pháp rất tốt.
- Món nợ này của Vô Không lão tổ trước hết sẽ ghi lại,sau này sẽ từ từ mà trả cho hắn.
Sở Nam khẽ nói, sau đó cùng Tử Mộng Nhân dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.
Trên đoạn đường sau đó, Sở Nam lại đụng độ không ít người, có thể lừa được Vô Không lão tổ, tất nhiên cũng có thể lừa được những người này, nhất là khi nói ra tên Vô Không lão tổ thì những kẻ kia liền điên cuồng đuổi theo.
Tại phía xa, Tần Dũng ở bên trong thành Lương Châu cũng dẫn theo năm tên Võ Quân đuổi theo, Tần Dũng cũng không làm khó hai người Sở Nam, một là bởi vì nơi này gần thành Lương Châu, theo lý mà nói thì hai người sẽ không ở lại nơi thiên la địa võng này, hai là nhìn thấy những người đi trước bỏ qua Sở Nam cho nên hắn cũng tiếp tục đuổi về phía trước.
Vì vậy, Sở Nam chỉ hỏi qua Sở Nam một chút liền bỏ đi.
Sau khi đám người Tần Dũng rời đi, Sở Nam cũng không gặp người nào nữa, cũng sắp đến nơi bọn họ rời đi lúc trước.
Đột nhiên Tử Mộng Nhân nói:
- Tên ngốc, vừa rồi chúng ta đã bỏ sót một vấn đề rất quan trọng.
- Vấn đề gì?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Tên ngốc, ngươi nghĩ lại đi, sau khi Vô Không lão tổ rời đi thì cũng không dập tắt Cực Dương Chân Hỏa, ngược lại vẫn để lửa cháy tiếp, hơn nữa, hi đó bộ dạng biểu hiện của chúng ta là không chống cự nổi Cực Dương Chân Hỏa…
- Ừ, vậy sau đó thì sao?
- Vậy mà vừa rồi chúng ta vẫn không sao, có nhiều người nhìn thấy như vậy, còn chỉ đường cho bọn chúng nữa, đến lúc đó bọn chúng gặp nhau rồi hỏi chuyện thì không phải chúng ta bại lộ rồi sao?
- Không sai.
Sở Nam cười nói, Tử Mộng Nhân lại nói:
- Tên ngốc, chúng ta lộ chân tướng rồi, ngươi còn cười được?
- Mộng Nhân, chuyện không nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu.
- Hả?
Sở Nam giải thích:
- Đầu tiên, khoảng cách trước sau của bọn hắn cũng khá xa, bọn chúng một đường truy đuổi, theo lý mà nói thì kẻ chạy trước tiên nhất định là Vô Không lão tổ, đuổi một thời gian dài không nhìn thấy người thì người đầu tiên nghi ngờ chính là Vô Không lão tổ, nhưng hết lần này đến làn khác chúng ta vẫn diễn giả thành thật, Vô Không lão tổ khẳng định cũng rất tin tưởng Cực Dương Chân Hỏa của mình, như vậy hắn sẽ do dự một thời gian dài.
Tử Mộng Nhân gật đầu đồng ý.
Tiếp đó, chờ đám người phía sau đuổi kịp Vô Không lão tổ thì lại mất một đoạn thời gian.
- Không sai.
- Thứ ba, chờ đến khi hắn phát hiện mình bị chúng ta đùa giỡn, trở lại đây thì thời gian đó cũng mất không ít rồi.
- Ừ.
- Thứ tư, cho dù Vô Không lão tổ đuổi đến, nhưng hắn có ngờ được chúng ta sẽ trở lại phách mại hội không?
- Hẳn là không ngờ đến, bọn chúng hơn phân nửa sẽ truy tìm trong thành Lương Châu, tìm những người có tu vi Võ Quân và Đại Võ Sư.
Sở Nam gật đầu nói tiếp:
- Thứ năm, nếu như những người phía sau thấy bộ dạng thụ thương của chúng ta, bọn chúng sẽ hảo ý bỏ qua sao?
- Không đâu, bọn chúng chắc chắn sẽ né đá xuống giếng, giết người đoạt bảo.
- Đúng vậy, chúng ta không bị thương, còn là trạng thái sung mãn, trong lòng tất cả đá người kia nhất định đều có kế hoạch nham hiểm, chỉ sợ bản thân tổn thất nên sẽ không động đến chúng ta, dù sao thì nếu chúng ta liều mạng thì bọn chúng cũng gặp không ít phiền phức, nhưng nếu ta trọng thương thì bọn chúng lại không e ngại gì nữa, dù sao giết một người bị trọng thương cũng là chuyện rất dễ dàng, sao có thể bỏ qua được?
- Ừm…
- Đợi đến khi đó, chúng ta khẳng định sẽ lộ ra bản lĩnh thực sự, bắt đầu chém giết, mặc dù ba tên Võ Quân cũng không phải là đối thủ của ta, nhưng bọn chúng có thể kéo dài thời gian, chỉ cần một khoảng thời gian sẽ càng có nhiều người đuổi đến, lúc đó thì thân phận của chúng ta sẽ bại lộ….
Sở Nam lại nói tiếp:
- Mặc dù thân phận bị bại lộ thì khẳng định sẽ chấn nhiếp bọn hắn, nhưng Thiên Nhất Tông cũng không phải là bọn là từ thiện, đến lúc đQó chắc chắn sẽ tới gây phiền toái.
Tử Mộng Nhân thở phào một hơi, cười nói:
- Vừa rồi ta còn lo là bị bại lộ nữa.
- Không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta lợi dụng khoảng thời gian này, xông vào phách mại hội thì còn ai có thể biết được? Đến lúc đó, chúng ta lại thay đổi diện mạo, tìm Vô Không lão tổ….
Sở Nam cũng đang muốn tìm Vô Không lão tổ để luyện tay, xem hắn và Võ Vương đến cùng là chênh lệch bao nhiêu, lúc trước tại Phiên Vân sơn có quá nhiều xảo hợp,cũng không thể nói Sở Nam nhất định có thực lực trảm sát Võ Vương được.
Trong lúc nói chuyện, hai người Sở Nam đã đến chỗ bốn phía trống không, nhìn không ra cánh cửa trên mặt đất lúc trước đang ở nơi nào.
Chỉ có điều, trước mặt Sở Nam thì đây cũng không phải là nan đề.
Sở Nam nhớ lại vị trí đại khái, tiếp đó dùng một chiêu dĩ thổ ngự lực, chín vạn cân lực liền nện xuống, tạo thành một cái hố lớn, sau đó một cái lối đi liền xuất hiên trước mắt.
Không chần chừ chút nào, cả hai cùng xông vào trong thông đạo.
Ngay lúc Sở Nam toàn lực nện xuống đất thì chấn động cũng truyền xuống phía dưới, lão già lưng khòm sững sờ,sau đó giận dữ quát:
- Chẳng lẽ Tần gia thật sự dám động thổ trên đầu thái tuế hay sao? Bọn chúng không muốn sống nữa chăng?
Thông tin Tần gia có bao nhiêu điếm phô, lão già lưng khòm đểu biết rõ, nhưng hắn hoàn toàn không để vào mắt, một cái Tần gia còn chưa đủ khiến hắn sợ, lão giả lưng khò đi ra ngoài, lúc chuẩn bị phát tiết cơn giận thì bộc nhân đến thông báo:
- Chưởng quỹ, âm thanh truyền đến từ một thông đạo bên ngoài thành.
- Ngoài thành? Làm sao có khả năng chứ?
Lão già lưng khòm sửng sốt, đột nhiên hỏi:
- Là thông đạo nào?
- Thông đạo số ba.
- Số ba? Đây không phải là thông đạo tiễn tên thanh niên mua đồ của phách mại hội sao? Chẳng lẽ hắn vừa mới ra khỏi thông đạo đã bị người khác phát hiện? Một trường đại chiến vừa vặn đụng vỡ cửa thông đạo? Hẳn là không phải, rõ ràng là đã tính kỹ thời gian, bọn chúng đã rời khỏi đây, đến thành Bình Huy mới đúng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ?
Trong đầu nổi lên vô số nghi vấn, lại lập tức quát:
- Nhanh chóng dẫn theo một đội hộ vệ đi thă dò tình hình, có chuyện gì lập tức báo cáo.
- Vâng!
Một đám người liền tiến về phía thông đạo số ba.
Giờ phút này, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đã quay trở lại xuống đất, tốc độ của bọn họ rất nhanh, chủ ý của Sở Nam là đánh nhanh thắng nhanh, tốc chiến tốc quyết,ngoại trừ cần thời gian để đánh với Vô Không lão tổ ra thì còn thuận tiện có chủ ý với đại trận của Bí thị phách mại,muốn duy trì trận pháp thì phải có nguyên thạch, có ai là nguyên thạch không bao giờ hết? dùng không bao giờ cạn không?
Không có.
Sau khi kết thúc đại trận tại phách mại thì phần lớn sẽ đình chỉ vận hành. Tốc độ bọn Sở Nam lại nhanh hơn một chút, giết cho bọn chúng không kịp phản ứng, ngăn cản đại trận vận hành.
Sở Nam nghĩ không sai. Phía trước chính là đài cao của phách mại hội, thế nhưng mê vụ đã tản đi, lúc này,những người đến ngăn cản, thấy một lão già và một lão bà bà thì đều không khỏi sửng sốt một chút, tu vi của bọn chúng còn thấp, chỉ nhìn ra được lão bà bà kia là tu vi Đại Võ Sư, lại không nhìn ra tu vi của lão đầu. Tên đầu lĩnh quát lớn:
- Các ngươi là ai? Dá tự tiện xông vào đây.
- Chúng ta mất một thứ, cho nên quay lại tìm.
- Mất cái gì?
Người này bị câu trả lời của Sở Nam khiến cho ngẩn ra,nhìn quanh một lượt, sau đó quay lại, vội quát:
- Nói bậy, ngươi có biết đây là đâu không? Không thể để các ngươi tùy ý làm loạn? Thức thời thì nhanh đầu hàng,bằng không các ngươi sẽ không còn đường thoát nào đâu!
- Ta đương nhiên biết đây là nơi nào, bằng không ta trở lại làm gì?
Sở Nam cười đáp, không nói nhả nữa, nhanh chóng xuất thủ, hắn không dùng trọng kiếm, chỉ dùng Kim Hồng kiếm của Lăng Vi Thiên, trọng kiếm của hắn quả thật quá gây sự chú ý, uy lực của Kim Hồng kiếm cũng không phải tầm thường….
Kim nguyên lực bạo trướng, một chiêu Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai đầy huyễn lệ thi triển ra….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai có thể chém ra cương phong cắt người liên miên không dứt.
Mặc dù từ trước đến nay một chiêu chỉ có thể đánh ra 108 kiếm, thế nhưng theo sự tôi luyện của Sở Nam, Kim nguyên lực đột phá, vì vậy uy lực đã khác xưa nhiều.
Trước kia, Sở Nam chẳng qua chỉ là Võ Tướng mà thôi.
Hiện nay đã là Võ Quân, còn có thể đánh một trận với Võ Vương.
Cho nên, dù trong tay Sở Nam sử dụng vũ khí gì, là trọng kiếm chứ không phải Kim Hồng kiếm, có chút không thuận tay thì Loạn Phong Cương Trảm được thi triển ra cũng đủ khiến đám người không mở mắt nổi, chỉ thấy con mắt như bị kim quang đâm vào, hô hấp không thông, ngay cả hít thở cũng không được, trong nháy mắt, cả đám liền ngã trên mặt đất.
Sở Nam không phải là thích giết người, mặc dù lúc cướp bóc đám cường đạo thì giết máu chảy thành sông, nhưng những kẻ đó đều chết chưa hết tội, hiển nhiên giết không phải nương tay, nhưng những kẻ trước mắt cũng không phải là kẻ thù của Sở Nam, bởi vậy Sở Nam cũng không ra tay độc ác, không lấy mạng bọn chúng, chỉ khiến bọn chúng hôn mê một thời gian mà thôi.
Giải quyết xong đám người này, Sở Nam và Tử Mộng Nhân lại tăng tốc tiến về phía trước, gặp người nào thì Sở Nam lại sử dụng Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai hoặc Cốt Nhục Phân Ly, mà phần lớn đều dùng Kim nguyên lực, những nguyên lực khác đều không động đến.
Sở dĩ không dùng vũ kỹ Khai Thiên Liệt Địa là bởi vì tên của nó quá vang dội, Sở Nam không muốn mau chóng bại lộ thân phận của mình, át chủ bài luôn phải lưu lại đến thời khắc mấu chốt.
Những người của Bí thị phách mại phần lớn đều hôn mê, bọn chúng đều không rõ tại sao một lão già và một lão thái thái lại cường mãnh như vậy, thường thường thì bọn chúng mới nhảy ra, hai bên còn chưa kịp nói chuyện đã bị đánh ngã, rơi vào hôn mê.
Cho nên, nơi Sở Nam đi qua đều lưu lại “thi thể” đầy đất.
Càng đi vào trong, lực cản càng lớn, người đến lúc trước là một Võ Tướng dẫn đầu một đội Đại Võ Sư, bây giờ trở thành một tên Võ Tướng cao cấp dẫn theo một đám Võ Tướng sơ cấp.
Chỉ tiếc rằng bất kể là Đại Võ Sư hay là Võ Tướng xông đến trước mặt Sở Nam đều chỉ có một kết quả, đó là ngã xuống đất, nếu như không ngã xuống đất thì hắn phải “xuất huyết”.
Dần dần sau đó, kẻ đi sau cũng học khôn ra, không cận chiến với Sở Nam, tất cả đều sử dụng công kích từ xa, đao quang kiếm ảnh đánh đến, chỉ có điều tu vi của những người này không cao, uy lực công kích từ xa đã bị suy yếu, căn bản không tạo thành nguy hiểm gì cho Sở Nam.
Ngược lại cũng có người dùng pháp bảo đánh đến, thế nhưng công kích cấp bậc này vẫn không có hiệu quả đối với Sở Nam.
Chỉ có điều, bên cạnh Sở Nam còn có Tử Mộng Nhân, hắn cường hãn như thế nào không cần phải bàn cãi, thân thể không sợ thượng phẩm Pháp Khí, nhưng Tử Mộng Nhân thì lại không được như vậy.
Bởi thế cho nên Sở Nam vẫn tiến hành phòng ngự.
Sở Nam không sử dụng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, những kẻ này căn bản không đủ tư cách để hắn sử dụng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, hắn chỉ sử dụng Loạn Phong Cương Trảm thức thứ nhất, chiêu thúc lấy công phòng ngự.
Cứ như vậy, bước tiến càng nhanh hơn.
Những võ giả công kích từ xa thấy tình cảnh này, đều nhanh chóng thối lui, nhưng tốc độ thối lui chậm hơn tốc độ tiến rất nhiều, Sở Nam đuổi sát không buông, những người này cũng không ngoại lệ đều nối gót theo đám đồng bạn đi trước.
Sở Nam theo ký ức, đi về phía gian phòng đá, mới tìm một lượt liền thấy bốn người đứng cản trước mặt hắn, Sở Nam quét mắt nhìn một cái, trong bốn người có hai là Võ Quân trung cấp, hai Võ Quân sơ cấp.
- Phách mại hội này quả nhiên không đơn giản, thêm lão già lưng khòm kia nữa là có năm Võ Quân rồi, năm Võ Quân cũng có thể khai tông lập phái, trở thành một môn phái tam lưu rồi.
Trong đầu Sở Nam thoáng nghĩ:
- Không biết phách mại hội này có liên quan gì đến thế lực thần bí kia không, thế lực thần bí kia cũng có không ít Võ Quân.
- Đứng lại, ngươi là ai?
Một lão giả tóc vàng đứng ở giữa, lông mày nhíu chặt, quát:
- Kẻ tự ý xông vào đây, đều phải chết!
Sở Nam không muốn nói nhảm với bọn chúng, để Tử Mộng Nhân đứng ở bên cạnh, sau khi bảo vệ phía sau, hắn tung mình nhảy lên, thân thể còn đang ở trên không trung thì Loạn Phong Cương Trảm đã nhấn chìm bốn người.
Trong lòng bốn người kia đều tràn đầy kinh ngạc, trên khuôn mặt tức tối dị thường, lão đầu tử này quả thật quá ngông cuồng, muốn lấy một địch bốn, lão giả tóc vàng quát:
- Ngươi bất quá cũng chỉ là tu vi Võ Quân mà thôi, dám lấy một địch bốn, đúng là tìm đường chết.
Sở Nam phảng phất như không nghe thấy, Loạn Phong Cương Trảm thi triển đến cực trí, bốn đại Võ Quân quả nhiên cũng không phải nói suông, mỗi người đều xuất ra pháp bảo của bản thân, ngăn cản kiếm mang, vừa cản kiếm mang lại, bọn họ lập tức nhận ra mình đã quá xem thường lão đầu tử cuồng vọng này, người ta quả thật có vốn liếng đến cuồng vọng.
Chỉ có điều, lão giả tóc vàng vẫn nói cứng:
- Cũng hơi mạnh một chút, nhưng chỉ dựa vào đó thì vẫn không đủ!
Sở Nam nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, chiêu này vừa dứt, Sở Nam đã đại khái phán đoán được thức lực bốn người, tìm ra chỗ sơ hở và thuộc tính của bọn họ.
Thực lực của lão giả tóc vàng là mạnh nhất, Hỏa thuộc tính, sử dụng một thanh Huyết Hồng kiếm, thứ hai là Thổ thuộc tính, còn hai tên Võ Quân sơ cấp đều là Kim thuộc tính, pháp bảo trong tay đều là một thanh quỷ đầu đao.
Bốn người phí một phen công phu, đón đỡ Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai của Sở Nam, còn chưa kịp thở dốc thì Sở Nam lại xuất ra một chiêu tương tự.
Thấy vậy, trong lòng bốn người nhất thời thả lỏng không ít, mặc dù chiêu này tương đối lợi hại, nhưng sử dụng đại chiêu liên tục thì uy lực sẽ giảm bớt, bốn người đều chuẩn bị tốt biện pháp ứng phó.
Ngay lúc này, Sở Nam đột nhiên thu hồi một nửa vũ kỹ đã xuất ra, hành động này khiến cả bốn người kinh ngạc, Kim Hồng kiếm trong tay Sở Nam bay đi, bắn thẳng về phía tên Võ Quân sử dụng Huyết Hồng kiếm.
Lúc hai kiếm giao nhau, thân thể Sở Nam đã áp sát lão giả tóc vàng, cũng không lấy vũ kỹ từ trong nhẫn trữ vật ra, Kim nguyên lực trong thân thể nhanh chóng dung hợp với lực lượng.
- Toàn lực bạo! Dĩ kim ngự lực!
Một quyền hai lực, đánh về phía lão giả tóc vàng.
Trong mắt lão giả tóc vàng bắn ra tinh quang mãnh liệt, da thịt toàn thân cảm giác được mùi vị tử vong uy hiếp, hắn vội vàng dùng kiếm chém về phía nắm quyền Sở Nam….
Nắm quyền của Sở Nam phát lên kim quang rực rỡ....
Bảo kiếm của lão giả tóc vàng va chạm với nắm quyền của hắn, âm thanh kim loại vang lên thanh thúy, thượng phẩm Pháp Khí của lão giả tóc vàng lập tức bị nghiền nát, đồng tử của lão mở lớn hết cỡ, nhìn trừng trừng….
Nắm quyền trong mắt lão giả tóc vàng cũng càng ngày càng lớn.
Sau đó, nắm quyền đánh lên người hắn.
Năm vạn cân lực, Kim nguyên lực cuồng bạo tràn vào cơ thể.
Sinh cơ của lão giả tóc vàng nhanh chóng biến mất.
Không hề dừng lại, tay của Sở Nam lại chộp về phía Kim Hồng kiếm…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius