BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 1-1
Thiết tiễn thần cung, thiếu niên phù hoạn lớn
Kim an bảo mã, đại đạo chấn hưu thanh
Một kiếm trời tây, đất trời sập
Ma ảnh tung hoành, sao đoài rơi
Bồ đề có phải do tâm khởi.
Ma quỷ hay không, hỏi để chi?
Là ma hay không là ma? Vì giang hồ sóng lặng, để chỉnh đốn, hoặc sinh đôi trai gái, hay tiêu diêu nhàn tình thế sự?
Để ý khí sấm gào, phất đi mọi vũ mị lạnh lùng?
Tiếc cho giai nhân tuyệt đại, bạc đầu như chưa lão, trăm năm trong thoáng chốc, không phụ lòng minh.
Tài hoa mệnh đoản, mượn thơ nhắm rượu, múa kiếm ngày ngày như hồi ức.
Trên dãy Thiên sơn, ngắm long xà mà múa bút, mực vẫy cả bờ nam.
--- Từ Ký Thấm Viên Xuân
Trời thu tháng chín, phương bắc cỏ úa vàng, có một hàng người ngựa đang men theo dãy Đại Ba sơn dọc biên giới hai tỉnh Thiểm - Xuyên đi về phía tây. Đi đầu là mấy vũ sư hùng dũng oai vệ, ở giữa có một thân sĩ gần sáu mươi vận áo da khoác áo choàng, thái độ ung dung ngồi trên xe do mấy con ngựa cao lớn mạnh mẽ kéo. Trên ngựa còn có một thiếu niên mày kiếm mắt hổ, bội kiếm vang lên lanh canh.
Thân sĩ ngồi trên xe chính là tổng đốc vùng Vân Quý đang rời khỏi chức vụ, tên gọi là Trác Trọng Liêm, người như là tên, tuy đã từng làm nhiều chức quan lớn nhưng có thể nói là rất thanh liêm. Tuy nhiên tục ngữ nói rất đúng, "Ba năm làm tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân." Hơn nữa y là tổng đốc, chẳng cần biết phải tham ô gì nhưng trên có chiết khấu tiền lương, dưới có thuộc hạ kính lễ, tiền bạc dĩ nhiên không ít. Do đó lần này trả chức về quê, đã thỉnh không ít vị phiêu sư nổi tiếng cùng đi theo hộ tống.
Vị thiếu niên mày kiếm mắt hổ đó không phải là phiêu sư. Gã tuy đi theo đoàn nhưng có một lai lịch khác. Thì ra Trác Trọng Liêm quê quán ở phía bắc, là gia đình thế phiệt, thuộc hàng con cháu trâm anh, nhưng do nhiều tiền của mà không nhiều con cháu, nên vài đời đều đơn truyền. Lão chỉ có một con một cháu, con tên là Hoán tự Trác Kế Hiền, làm quan ở kinh thành, lên đến chức Hộ bộ thị lang. Cháu là Trác Nhất Hàng, từ nhỏ theo cha vào kinh, xem ra năm nay đã mười tám mười chín tuổi.
Trác Nhất Hàng từ nhỏ thông minh hơn người, tổ phụ đối với cậu vô cùng kỳ vọng. Lần này từ quan về quê, đã từng gửi thư cho con, bảo y cho cháu về cùng. Không ngờ cháu lão không đến, người tên Cảnh Thiệu Nam này lại mang theo phong thư của con trai lão tới, trên thư viết cháu lão đang khổ công đọc sách chờ thi cử, không thể quay về. Cảnh Thiệu Nam là bạn thân cùng trường của cháu nội lão, thông hiểu võ nghệ, vừa may có chuyện phải đi về phía tây, nên thỉnh đại nhân mang y theo cho tiện cả đôi đường. Trác Trọng Liêm nói chuyện phiếm với cậu, phát hiện cậu không thông hiểu về thi thư lắm, thầm nghĩ thư sinh học kiếm võ nghệ dù sao cũng có hạn, lại còn cười thầm gã là kẻ đọc sách không xong học kiếm cũng chẳng tới đâu, chỉ là thiếu niên bình thường. Không ngờ rằng những phiêu sư nổi tiếng được mời tới vô cùng cung kính đối với gã, khiến cho Trác Trọng Liêm không khỏi ngạc nhiên.
Hiện thời là năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba thời Minh, Mãn Châu quật khởi ở đông bắc, không ngừng xâm phạm, Thần Tông tăng thuế ruộng "Liêu hướng" lên đến một phần hai, toàn do nông dân phụ trách, do đó với hoàn cảnh nghèo khổ của bần dân ở vùng tây bắc này, giặc cướp nổi lên liên miên, Trác Trọng Liêm tuy có phiêu sư, vẫn đem theo thân binh hộ tống, thế mà vẫn cảm thấy thập phần bất an.
Ngày ấy họ mới vừa qua cửa Ba Dục, dịch đạo bên núi đột nhiên xuất hiện hai khoái mã, các phiêu sư đi trước đều nhất tề biến sắc!
Cảnh Thiệu Nam ngồi trên ngựa chạy lên, hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
Lão phiêu đầu đáp: "Đó là Tây Xuyên song sát."
Cảnh Thiệu Nam nói: "A, thì ra là Bành gia huynh đệ, thiết sa chưởng của bọn họ đã có mấy năm công phu, cần phải lưu tâm một chút."
Khoái mã của Song sát vượt qua, không hề hồi đầu. Lão phiêu sư nói: "Có vẻ như không phải là ra tay gây án."
Cảnh Thiệu Nam khe khẽ cười, ghì cương ngựa chờ xe kéo đến gần điềm nhiên nói với Trác Trọng Liêm: "Lão đại nhân vạn an, không có gì hết, đó chỉ là hai tên tiểu tặc."
Qua một lực nữa, phía sau này có ba khoái mã vượt lên, bụi bốc mù phủ trùm lên xe, nhưng chẳng thèm nhìn nửa mắt. Lão phiêu đầu ngạc nhiên bảo: "Sao cả ba vị đà chủ của Long Môn bang cũng đồng thời xuất động, hay là trong bọn lục lâm đạo tặc đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp?"
Cảnh Thiệu Nam kiên cường đáp: "Quản cái gì là lục lâm hay không lục lâm? Nếu như phạm đến chúng ta, ta không cần dùng đến binh khí trên tay, chỉ bàng một cây cung này cũng đủ đánh cho bọn chúng lạc hoa lưu thủy."
Bọn phiêu sư vâng vâng dạ dạ, một mực vuốt đuôi. Trác Trọng Liêm thấy gã lộ thần sắc kiêu ngạo, thầm nghĩ gã thiếu niên này quả có khẩu khí cực lớn, trong lòng thầm không vui.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía tây, đến khi trời ngả hoàng hôn thì đã ở ngoài Cường Trữ trấn ở cửa Thất Bàn, đường núi chật hẹp. Cửa Thất Bàn này chính là một cửa ải hiểm yếu đi qua biên giới, nó sau lưng là núi phía trước là sông, vách núi hai bờ cao hơn trăm trượng, phía dưới sông bó hẹp thành dòng chảy gấp chỉ khoảng năm sáu trượng, uốn lượn trong sơn cốc giống như vạn mã cùng phi, bọt nước văng tung tóe đụn thành làn sương dày đặc.
Một hàng người ngựa bước ra khỏi sơn khẩu, thấy nửa dặm phía trước có một bạch mã từ từ đi lại, người trên ngựa toàn thân vận y phục màu trắng, phối hợp với bạch mã càng thêm siêu trần thoát tục. Trác Trọng Liêm nhận xét: "Người này dường như là một thư sinh, cô thân không bạn, thật là nguy hiểm. Chúng ta mau lên cùng đồng bạn với gã, mọi người thấy sao?"
Cảnh Thiệu Nam lắc đầu nguầy nguậy, chợt nghe một loạt tiếng lục lạc trong veo vang lên, sáu bảy thớt khoái mã từ sau chạy vuợt lên, chẳng mấy chốc vượt quá xe ngựa, trong khi đó bạch mã thiếu niên ở phía trước vừa đi vào sơn khẩu chật hẹp. Lão phiêu đầu cả kinh quát lên: "Còn không mau tránh, đụng vào là nguy." Lời còn chưa dứt, khe núi đầu kia chợt bốc lên đám bụi, hơn mười người ngựa đang xông về hướng này. Đám ngựa hai bên cùng ép thiếu niên vào giữa, chớp mắt sẽ va đập vào nhau, Trác Trọng Liêm không khỏi hô lên cả kinh, nhưng chợt nghe thiếu niên kêu lên một tiếng to, bạch mã chợt bay lên cao nhanh như lưu tinh, vượt qua năm sáu trượng bay khỏi mặt sông đáp xuống bờ đối diện. Hai đội người ngựa ấy có kỵ thuật rất tinh luyện, trong lúc khẩn cấp bôn trì thế mà đột nhiên kéo ghì ngựa lại, đối mặt với nhau kẹp chặt cửa núi lại.
Cảnh Thiệu Nam một mình phóng ngựa vọt lên, ôm quyền nói: "Thỉnh hảo hán nhường đường!"
Hán tử râu quai nón dẫn đầu quát trả: "Bằng cái gì mà bảo chúng ta nhường đường? Tài sản tham quan người người đều có thể lấy."
Cảnh Thiệu Nam đáp lại: "Cần nhớ lão gia người không phải tham quan."
Một tên trùm thổ phỉ khác quát: "Muốn nhường đường không khó, để hành lý lại rồi đi!"
Cảnh Thiệu Nam không nói lời nào, đột nhiên lấy thiết cung bắn đạn trên lưng xuống, bắn ra sưu sưu sưu liên tục mấy phát, khiến những người xông lên đều rớt xuống ngựa. Hán tử râu xồm cười ha ha, Cảnh Thiệu Nam đổi tức giận đổi tên, bắn ra một phát, khiến cây cờ đen trong bọn cướp rớt xuống, hán tử râu xồm lúc này mới biến sắc mặt, chạy nhanh lên phía trước lớn tiếng quát: "Ngươi có biết quy củ của lục lâm không?"
Cảnh Thiệu Nam không nói một lời, bắn ra liên tục nhằm vào hán tử.
Hán tử râu xồm nhanh như gió rút thanh đồng đao ở sau lưng ra ngăn lại, đánh tan đám tên đan như mưa rào kia đi, tiếng va chạm vang lên khắp nơi giống như mưa đá rơi xuống rào rào. Cảnh Thiệu Nam càng đánh càng nhanh, hán tử kia dần dần lúng túng tay chân. Trong đám cướp có một hán tử mày rậm mắt to hét lên: "Lai nhi không được vô lễ!" Tay y cũng rút ra một cây đạn cung bắn xuy xuy vào tiếng, đột nhiên tạo ra mấy đạo lửa màu xanh lam giao xoa bay đến. Cảnh Thiệu Nam chỉ có một cây đạn cung không thể dùng một lúc cho hai mục đích, đánh rơi cây "Xà diễm tiễn" đang bay tới, nhưng không ngăn được hỏa tiễn bắn về hướng Trác gia. "Bồng" một phát, bố vải bao trên xe chợt cháy bùng lên, lắc rắc rơi xuống mấy đĩnh bạc trắng phau.
Hán tử râu xồm lúc lắc đầu, nét mặt hiện vẻ thất vọng. Cảnh Thiệu Nam đạn như liên châu, thi triển ra tuyệt kỹ thần đạn là "Bát phương phong vũ", hán tử râu xồm không kịp tránh, một tiếng bặc vang lên, xương cánh tay trái bị đạn bắn trúng, bước một bước dài ra khỏi vòng chiến, đột nhiên ôm quyền kêu lên: "Tuyệt kỹ thần đạn của Võ đang sơn quả nhiên danh bất hư truyền. Huynh đệ chúng tôi có mắt nhìn lầm, lỡ đắc tội rồi!"
Hán tử bắn ra xà diễm tiễn cũng đứng nhỏm người trên lưng ngựa, lớn tiếng nói: "Trước mặt Tử Dương đạo trưởng, thỉnh huynh đệ nói giùm là Hỏa Linh viên và Phiên sơn hổ cảm ân đức không giết năm xưa của lão nhân gia!" Nói xong cười lên một tràng dài, bảo bọn thủ hạ dìu đồng bọn thụ thương lui ra sơn cốc.
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 1-2
Thiết tiễn thần cung, thiếu niên phù hoạn lớn
Kim an bảo mã, đại đạo chấn hưu thanh
Cảnh Thiệu Nam hạ đạn cung xuống, ngửa mặt lên trời cười. Đột nhiên, phía sau lưng có người nói:
- Đạn cung của các hạ thật tốt!"
Cảnh Thiệu Nam ngạc nhiên quay lại, quả nhiên là bạch mã thiếu niên, không biết đã phóng ngựa trở lại bờ sông bên này từ khi nào. Mọi người vừa rồi khẩn trương bận rộn, không hề phát giác được chuyện này. Cảnh Thiệu Nam đáp:
-Điêu trùng tiểu kỹ, chỉ làm trò cười cho chuyên gia!
Bạch mã thiếu niên cười nói:
- Ta làm gì là chuyên gia nào, chỉ dựa vào con ngựa không tệ này mới đào thoát được đại nạn.
Trác Trọng Liêm xuống xe nhìn kỹ bạch mã thiếu niên, thấy lưng ngựa của gã trống không, chẳng hề có hành lý gì, lời nói lại màu mè văn vẻ, lại ra bộ dạng thư sinh, vì thế cất tiếng hỏi:
- Túc hạ có phải là người xuất môn du học hay không? Hiện giờ đường sá không yên, nếu bạt thiệp trường đồ nguy hiểm lắm đa!
Bạch mã thiếu niên khom người đáp:
- Vãn sinh nhập học ở Duyên An phủ, đang khẩn cấp hồi hương để kịp đi thi. Lão bá ở phủ nào chẳng hay có thể cho biết?
Trác Trọng Liêm mỉm cười báo tính danh, bạch mã thiếu niên kinh ngạc thưa:
- Thì ra là Hương tiên bối Trác lão đại nhân, thất kính, thất kính!
Sau đó gã báo tính danh, tên gọi là Vương Chiếu Hi, hai người nói chuyện rất hợp. Vương Chiếu Hi thưa:
- Vãn sinh cô thân vô bạn, nguyện đi theo cùng, nhờ lão đại nhân ra tay che chở.
Cảnh Thiệu Nam nháy nháy mắt, Trác Trọng Liên tuổi già lòng từ, khẳng khái nói:
- Cùng đi với nhau có gì mà ngại? Túc hạ hà tất nói lời như vậy.
Và thế là lão bằng lòng. Cảnh Thiệu Nam lạnh lùng nói:
- Các hạ là một thư sinh mà lại cưỡi lên thần câu như thế, quả thật bội phục.
Vương Chiếu Hi đáp:
- Con ngựa này thuộc giống đại hãn mã ở Tây Vực, tên là Chiếu dạ sư tử, tuy thần tuấn nhưng rất thuần lương.
Tây bắc có nhiều danh mã, người phổ thông đều biết thuật cưỡi ngựa, Trác Trọng Liêm tuy cảm thấy thớt ngựa này giỏi đến kỳ lạ nhưng không hề có nghi tâm.
Các phiêu sư được Trác gia mời tới vừa rồi nhất mực hộ vệ xung quanh xe, lúc này mới kéo đến bên cạnh Cảnh Thiệu Nam, chờ Trác Trọng Liêm nói xong, cùng hướng đến Cảnh Thiệu Nam bái một lễ. Lão Phiêu đầu làm lễ càng cung kính hơn, cúi rạp người tới gối, dùng giọng thành thật thưa:
- Lão hủ mắt kém, tuy nhiên sớm biết Cảnh anh hùng là một đại hành gia, nhưng không rõ Cảnh anh hùng là cao đệ của Võ Đang, lão hủ cần phải thỉnh Cảnh anh hùng vài chung mới được!
Trác Trọng Liêm nghe thế ngạc nhiên không hiểu. Cảnh Thiệu Nam mỉm cười nâng lão phiêu đầu dậy, đáp lời:
- Cảnh mỗ bất tài, nếu như đã nhóm lửa bên sườn núi, tất tuyệt không thể nửa đường thối lui. Cảnh mỗ chuyến này đến đây không phải bảo tiêu, mà là vì bằng hữu mà không tiếc kẹp đao bên sườn. Lão tiêu đầu, xin ông yên tâm.
Trác Trọng Liêm nghe xong mà càng kinh ngạc. Thì ra Cảnh Thiệu Nam này tuyệt không phải là sĩ tử đọc sách, mà là đệ nhị đại đệ tử của đương kim chưởng môn của phái Võ Đang. Võ Đang Thiếu Lâm chính là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, thanh uy rất lớn. Chưởng môn nhân của Võ Đang phái hiện thời là Tử Dương đạo trưởng, võ công trác tuyệt. Lão cùng bốn sư đệ là Hoàng Diệp đạo nhân, Bạch Thạch đạo nhân, Hồng Vân đại nhân, Thanh đạo nhân hợp xưng thành Võ Đang ngũ lão. Môn hạ đệ tử có đến hàng trăm. Cảnh Thiệu Nam chính là đồ đệ của Bạch Thạch đạo nhân, là nhân vật xuất quần bạt tụy trong đệ tử đời thứ hai của Võ Đang.
Hán tử râu xồm vừa rồi đánh cướp chính là Phiên sơn hổ Chu Đồng, còn đại hán mày rậm mắt to chính là Hỏa Linh viên Chu Bảo Xuân, đều là hãn phỉ ở biên cảnh vùng Xuyên, võ công còn trên cả Tây Xuyên song sát. Võ Đang phái tự cho mình là võ lâm chánh tôn, do đó đời đời tương truyền hai quy củ: một là không cho phép làm cường đạo, hai là không cho phép làm phiêu sư. Cảnh Thiệu Nam lấy thân phận là môn nhân của Võ Đang hộ tống hành lý cho quan lớn quả thực là chuyện rất hiếm. Lão tiêu đầu một là sợ Hỏa Linh Viên và đồng đảng báo phục, hai là không biết ý định của Cảnh Thiệu Nam, do đó vừa rồi mới nói những lời như thế nhằm kéo Cảnh Thiệu Nam vào cùng.
Trác Trọng Liêm lúc này mới biết Cảnh Thiệu Nam người đầy tuyệt kỹ, không biết cháu của mình sao lại kết thân với dị nhân như vậy, chỉ biết cảm tạ mấy lần. Cảnh Thiệu Nam thần sắc rạng ngời, đối với Trác Trọng Liên có phần ngạo mạn. Trác Trọng Liêm muốn hỏi gã và cháu mình quen nhau như thế nào, gã chỉ nói qua loa vài câu, thậm chí chỉ cười mà không đáp.
Vị bạch mã thiếu niên Vương Chiếu Hi lộ rõ vẻ thập phần văn nhã tĩnh lặng, trên đường đối với Trác Trọng Liêm và Cảnh Thiệu Nam đều lễ độ cung kính. Đi được hai ngày, mọi người đã vượt quá Cường Trữ, sắp đến Dương Bình quan. Dọc đường không ngừng xuất hiện những nhân vật khả nghi, tụm năm tụm ba, hoặc cưỡi khoái mã, hoặc đánh xa ngựa, qua lại không ngừng trên dịch đạo. Lão tiêu đầu vừa nhìn là biết những nhân vật lục lâm theo dấu, suốt cả hai ngày liền đều hết sức dè chừng, nhưng rất may là không xảy ra chuyện gì. Sau khi qua khỏi Dương Bình quan, những nhân vật khả nghi đó đột nhiên không thấy nữa. Đến nửa đêm họ đã đến Đại An dịch, Trác Trọng Liêm nói:
- Ngày mai là vượt Định Quân sơn, sau đó là đường bằng phẳng rồi.
Bọn tiêu sư đều thở phào, chỉ có Cảnh Thiệu Nam là hiện rõ vẻ đặc biệt khẩn trương, hoàn toàn khác biệt so với thần tình nhàn nhạ lúc đi đường.
Mọi người nghỉ ở khách điếm lớn nhất trong trấn, bạch mã thiếu niên Vương Chiếu Hi chợt vái dài Trác Trọng Liêm, cao giọng thưa:
- Vãn sinh trên được được sự che chở, không dám khi man, vãn sinh có cừu gia lợi hại nhất mực theo dấu, nếu như thoát được đêm nay coi như vô sự. Đêm nay vạn nhất có gió mưa biến động, lão đại nhân bất tất kinh khủng. Chỉ cần treo lên ngọn đèn của Vân Quý tổng đốc, nhất định sẽ không bị liên lụy.
Trác Trọng Liêm cả kinh vô cùng, thầm nghĩ lão tiêu đầu đã từng dặn dò mấy lượt, bảo rằng trên đường cố gắng giả làm khách thương, thiên vạn lần đừng trưng ra quan hàm. Chuyện này là do bọn lục lâm thảo khấu rất thích cướp đoạt của đại quan mãn nhiệm. Còn bản thân lão chỉ nghĩ thiếu niên này thuần là một thư sinh, không ngờ gã lại cũng là người giang hồ. Bản thân và gã chẳng thân chẳng thích, biết gã bày ra ý gì đây? Chính trong lúc trù trừ, Cảnh Thiệu Nam chợt chớp hai mắt, chen ngang lời:
- Chuyện đã đến thế này, hợp lại tất cùng có lời, phân ra tất cả hai cùng nguy! Ý tứ của túc hạ lão đại nhân nhất định làm theo! Chúng ta cần phải nói rõ, mọi người phải đồng lòng hợp sức, cùng đề ngự kiếp nạn đêm nay!"
Vương Chiếu Hi khe khẽ cười:
- Cái đó tự nhiên rồi!
Gã tự mình chiếm phòng khách, ở giữa bày tử đàn và hương án, gọi điếm gia hâm hai bình rượu hoa điêu lớn nhiều năm, trên bàn bày hai cái đèn đại ngưu cực lớn cháy sáng, thuận tiện bỏ yên cương ngựa ở góc tường, nói với Cảnh thiệu Nam:
- Các người tránh ra hai bên sương phòng, nếu ta không hô hoán không được xuất hiện.
Lão tiêu đầu và Cảnh Thiệu Nam tuy thấy hành vi của gã kỳ quái, dù sao kiến thức cũng nhiều mà chẳng đoán được gã đang định làm gì.
Gió bấc hiu hiu, sao chuyển đấu dời, đêm từ từ thâm, mọi vật an tĩnh. Vương Chiếu Hi ngồi một mình trong sảnh, ngưng thần nhìn ra ngoài không hề động đậy. Trác gia, từ Trác Trọng Liêm trở xuống, đều không dám ngủ. Lão tiêu đầu hỏi:
- Chẳng lẽ hắn ngồi như thế cho đến lúc trời sáng?
Cảnh Thiệu Nam đột nhiên sụyt khẽ:
- Cấm thanh, có người đến rồi!
Vương Chiếu Hi đang ngồi đó chợt nâng một bình rượu lên, lớn tiếng nói:
- Các vị từ xa đến, thất nghênh, thất nghênh!
Ngoài cửa có bốn đại hán bước vào, người đi đầu mục quang lập lòe, dưới mắt không người, to giọng quát:
- Bằng hữu, bớt việc chút để mau theo ta!
Vương Chiếu Hi cười đáp: "Có chuyện gì thế a!"
Đại hán chợt sầm mặt, đang muốn phát tác, chợt thấy ngoài sương phòng có đèn lồng của Vân Quý tổng đốc, cả kinh quát:
- Ngươi là ai vậy? Ngươi chẳng phải là..."
Vương Chiếu Hi chặn lời:
- Làm bảo tiêu mà đến đây chứ sao, các vị coi tiểu đệ mới vừa xuất đạo, không được đạp vỡ chén cơm của ta đó nghe, đi chỗ khác phát tài đi.
Hán tử đó "hừ" một tiếng, mắng:
- Ngươi nhìn lầm người rồi!
Nói xong chợt chấn động hai tay, phóng đến sương phòng.
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 1-3
Thiết tiễn thần cung, thiếu niên phù hoạn lớn
Kim an bảo mã, đại đạo chấn hưu thanh
Trác Trọng Liêm ở trong phòng thất thanh hô:
- Đây là cẩm y vệ ở kinh thành!
Thì ra cẩm y vệ là cơ quan đặc vụ của triều đình, hán tử đi đầu này chính là một chỉ huy trong cẩm y vệ, tên là Thạch Hạo. Trác Trọng Liêm trước đây làm tổng đốc ở Vân Quý, có một quan viên thuộc hạ bị phạm tội, kinh thành phái cẩm y vệ về giải phạm quan lên trên, và chính là Thạch Hạo dẫn đầu, do đó hiện giờ lão nhận ra.
Nói thì chậm chứ việc diễn ra rất nhanh, Thạch Hạo chỉ cần thoắt cái đã tiến vào sương phòng, Cảnh Thiệu Nam từ bên trong bước ra, tay trái giơ lên hét:
- Người ở đâu? Sao dám kinh động đến lão đại nhân!
Hai tay giao nhau, hai người cùng lùi mấy bước. Trác Trọng Liêm vội vã lên tiếng:
- Thạch chỉ huy, là ti chức ở đây, chẳng hay hoàng thượng có thánh chỉ gì tuyên triệu ti chức không?
Trong thời nhà Minh, hoàng đế đối phó rất tàn khốc và quả ân đối với các đại thần, thường thường nhân vì các chuyện nhỏ mà giao cho cẩm y vệ lăng trì xử tử. Trác Trọng Liêm vừa xong chức vụ, đang lo lắng hoàng đế giải lão về kinh, nên giọng nói có hơi run. Thạch Hạo ngưng mắt nhìn, cũng nhận ra lão, hô lên:
- Quả nhiên là Trác lão đại nhân ở đây? Tiểu nhân tróc nã khâm phạm, vô ý mạo phạm, thỉnh bao hàm thứ tội!
Rồi y lại cười nói tiếp:
- Hoàng thượng đối với Trác đại nhân vô cùng quan hoài, thường thường có nhắc tới, nói Trác đại nhân là quan tốt.
Trác Trọng Liêm lúc này mới định lại hồn, vội vã chấp tay mời y uống rượu. Thạch Hạo đáp:
- Trác đại nhân khách khí như vậy tổn thọ tiểu nhân mất. Tiểu nhân thánh chỉ tại thân, không dám ở lâu, lão đại nhân thông cảm bỏ quá cho.
Nói rồi y soái lĩnh ba cẩm y vệ lui ra, trước khi đi nhìn thật sâu vào Cảnh Thiệu Nam và Vương Chiếu Hi, lớn tiếng cười nói:
- Trác đại nhân thỉnh được hai bảo tiêu thật là cứng đó nghe!
Thạch Hạo đi rồi, Cảnh Thiệu Nam nhìn lại, thấy trên mặt đất để lại dấu chân sâu đến hơn nửa thốn, cười lạnh nói:
- Tên nô tài này chỉ thích hiển lộ võ công, làm sao so được với Vương hiền đệ thâm tàng yếu nhược.
Trác Trọng Liêm ở trong phòng lúc này chợt khẩn cấp gọi:
- Cảnh hiền điệt, mau tới đây, tới đây!
Trác Trọng Liêm già cả trải đời, nên khi cơn kinh hồn vừa định đã chợt nghĩ tới một điều: cẩm y vệ trong kinh truy tung đến đây, bạch mã thiếu niên tất định là một khâm phạm trọng yếu, lão bị gã lợi dụng trở thành lá bài chắn tên của khâm phạm, sau này bị hoàng thượng tra ra, thì đó là tội diệt toàn gia. Đến lúc này không cần thiết gì đến lời ngắn ý dài, lập tức gọi Cảnh Thiệu Nam vào lén nói cho biết. Cảnh Thiệu Nam cười lạnh đáp:
- Cái đó tôi đã sớm nhìn ra rồi.
Trác Trọng Liêm còn muốn nói thêm, gã đã quay người bỏ ra ngoài.
Ngoài sảnh đường ánh nến vẫn lung linh, Vương Chiếu Hi đang uống từng bát rượu lớn. Cảnh Thiệu Nam sầm mặt cười hăng hắc bảo:
- Hiền đệ, ngươi thật là đại hành gia trong giang hồ, ngu huynh bội phục sát đất!
Vương Chiếu Hi đáp:
- Cảnh huynh bất tất phát nộ, tiểu đệ chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Cảnh Thiệu Nam xoay chuyển hai mắt, chợt thò trảo ra chộp lên vai gã, quát trầm:
- Ngươi dám đem môn nhân Võ Đương ta ra mà hí lộng?
Vương Chiếu Hi khẽ lắc vai, tả chưởng của Cảnh Thiệu Nam kêu hô một tiếng đánh lên ngực gã. Vương Chiếu Hi mỉm cười, cơ thịt khẽ co rút, chưởng của Cảnh Thiệu Nam chợt lệch qua một bên, Vương Chiếu Hi vẫn ngồi im trên ghế như chẳng có chuyện gì. Cảnh Thiệu Nam không khỏi giật mình cả kinh, tay trái cầm nã, tay phải điểm huyệt, một chiêu hai thức đột nhiên đánh ra. Đây chính là một trong ba mươi sáu thức đại cầm nã thủ của Võ Đang phái, Vương Chiếu Hi nếu vẫn ngồi trên ghế thì xem ra rất khó tránh được. Không ngờ tay trái của Cảnh Thiệu Nam vừa đến, khuỷu tay chợt cụng một cái, nhanh như chớp hóa giải thế cầm nã thủ, rồi tay phải cất lên đỡ khuỷu tay của Cảnh Thiệu Nam, thấp giọng quát:
- Cảnh huynh, huynh và ta khoan hãy động thủ, cường địch lại đến rồi! Huynh và ta hợp tất lưỡng toàn, phân tất lưỡng vong!
Cảnh Thiệu Nam ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên từ xa vọng lên tiếng huýt dài, sắc mặt liền biến:
- Ngươi đang làm cái trò yêu quỷ gì vậy? Tốp này vừa đi, tốp khác lại đến.
Vương Chiếu Hi cười đáp:
- Lần này mới là cường đạo chân chính. Thật không dám giấu, năm nhóm cướp lợi hại nhất biên giới vùng Xuyên đều có mặt ở đây trong đêm nay!
Cảnh Thiệu Nam tức giận quát:
- Trác đại nhân chẳng có bao nhiêu ngân lượng, các ngươi hà tất phải cả vú mà lấp miệng em, trong ứng ngoài hợp?
Vương Chiếu Hi cười:
- Ngươi cho ta là nội ứng sao? Kẻ bọn chúng muốn cướp là ta, không phải cái lão Trác đại nhân quái gì đó của ngươi. Nhưng nếu bọn chúng thuận mắt bắt dê, cướp của tiểu đệ xong rồi cướp luôn của các người, thì biết đâu cũng dám lắm!
Cảnh Thiệu Nam bán tín bán nghi, thầm nghĩ: Ngươi vai không hành lý, hai tay trống không, cướp cái quỷ gì của ngươi? Vương Chiếu Hi chợt trầm giọng nói:
- Mau chóng lui vào sương phòng, lột đèn có quan hàm xuống, có thể sẽ không chịu cảnh thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (Chú: Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao - Lấy tích là cửa thành cháy, người ta lấy nước dưới ao lên cứu hỏa, làm cho cá chết vì hết nước).
Cảnh Thiệu Nam hơi chần chờ, Vương Chiếu Hi chợt đứng lên nói nhỏ vào tai gã vài câu, Cảnh Thiệu Nam không thể không gật đầu, vội vã lui ra.
Qua một lúc nữa, tiếng huýt càng lúc càng gần. Vương Chiếu Hi mở cửa lớn ra, ngoài cửa tiến vào hơn mười hán tử, cao cao thấp thấp đứng đầy cả phòng. Cảnh Thiệu Nam vừa nhìn, nhận ra ba đà chủ của Long Môn bang ở trong đó. Mặt lão tiêu đầu hiện giờ xanh như tàu lá, khe khẽ nói:
- Lần này tiêu rồi, có đến ba nhóm địch nhân lợi hại kéo đến. Ngoại trừ Long Môn bang, còn có Phương thị huynh đệ của Đại Ba sơn Hắc Hổ nham, và Mạch thị tam hùng của dãy Định Quân sơn.
Cảnh Thiệu Nam đáp:
- Còn có hai nhóm nữa chưa đến, ngươi chờ xem đi!
Mạch thị tam hùng của Định Quân sơn có lão đại Mạch Phùng Xuân đứng ở giữa, quét hai mắt nhìn quanh cất tiếng cười khành khạch:
- Thật có ngươi ở đây rồi, kim châu bảo bối giấu ở đâu? Còn không mau lấy ra? Có phải là lén giấu chung trong hành lý của cẩu quan đó?
Vương Chiếu Hi nhạt giọng đáp:
- Mạch lão đại, ngươi là kẻ già dặn trên giang hồ thế mà lại chẳng nhìn ra hay sao? Nghe đại danh đã lâu, nhưng chẳng qua là như thế. Chưa cần động thủ thì ngươi đã thua một chiêu rồi!"
Nói xong gã bật cười ha hả. Tổng đà chủ của Long Môn bang tên là Đồ Cảnh Hùng cũng cười ha ha mấy tiếng, giơ ngón tay cái lên bảo:
- Lão đệ, có phải ngươi không đó? Ngươi lấy ra đi để bọn ta kiến thúc một chút, chúng ta là bằng hữu tốt trên giang hồ mà.
Vương Chiếu Hi từ từ đứng lên, nhặt yên cương ở góc tường lên đặt trên bàn, chỉ nghe chiếc bàn gỗ kêu lên răng rắc. Gã rút bội kiếm, khe khẽ chặt lên. Yên ngựa vốn đen xì xì chẳng bắt mắt tí nào, ai nhìn qua đều cho nó làm bằng gỗ, nào ngờ chỉ chém một phát, tức thời kim quang lộ ra, dưới lớp vỏ đen đó thì ra toàn là vàng ròng, bên trên còn có hơn mười viên lục bảo châu tròn trịa mê người. Quả thật là dưới yên ngựa đầy kim quang bảo khí, ánh sáng lập lòe. Mạch thị tam hùng đưa mắt nhìn nhau, không nói được tiếng nào.
Thì ra bọn lục lâm đại đạo có kinh nghiệm trong giang hồ vừa nhìn hành lí của khách thương là đoán được có bao nhiêu kim châu tài bảo, trăm lần không sai một. Năm cỗ cường đạo ở biên cảnh vùng Xuyên đã theo dấu Vương Chiếu Hi rất nhiều ngày, thấy vó ngựa của gã đi tới đâu bụi trần bốc lên đến đó, rõ ràng là trong người có không ích kim châu trọng bảo, nhưng không nhìn ra gã giấu ở đâu, không ngờ thì ra chúng được giấu trong yên ngựa.
Vương Chiếu Hi cười ha hả, cầm cái bàn đạp chân lên nhạt giọng nói:
- Mọi người đều là kẻ đồng đạo, tiểu đệ không có gì để kính ý, cái bàn đạp này coi như là dâng tặng đồng đạo vùng biên giới Xuyên Thiểm, coi như là lễ vật nho nhỏ a!
Lục lâm quần hùng đưa mắt nhìn nhau, Mạch Phùng Xuân trầm giọng nói:
- Ngươi giỏi lắm, chúng ta nhận là kém rồi!
Nói xong không tiếp bàn đạp, chuyển thân bước ra. Cảnh Thiệu Nam từ trong sương phòng lén nhìn ra ngoài, vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi Mạch Phùng Xuân vừa bước đến cửa, ở ngoài đã có tiếng cười kiệt kiệt vang lên, bóng người lấp loáng, chợt thấy có một lão đầu mập lùn tiến vào, miệng ngậm một ống điếu lớn, không ngừng tỏa ra từng luồng khói xanh, cất giọng quai quái nói:
- Hay nhe, không chờ ta tới mà các ngươi đã phân chia tang vật rồi à?
Mạch Phùng Xuân thưa:
- Thiệu đại ca, chúng ta chia của vậy.
Lão đầu mập lùn đưa ống điếu chỉ:
- Cái gì mà của, ta đã sớm nhìn ra trong yên ngựa có quỷ, lời của các ngươi ta đã nghe hết rồi, ta không phải là ăn mày, muốn dùng cái bàn đạp này thi ân cho ta à? Sao có thể như vậy được!
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 1-4
Thiết tiễn thần cung, thiếu niên phù hoạn lớn
Kim an bảo mã, đại đạo chấn hưu thanh
Cảnh Thiệu Nam đứng bên trong nhìn rất rõ, gã tuy chưa hề gặp mặt lão đầu mập và lùn đó, nhưng nhìn cách ăn mặc và hình dáng của lão, liền biết đó chính là Độc cước đại đạo Thiệu Tuyên Dương ở vùng Thiểm Nam. Ống điếu của lão là binh khí ngoại môn rất hiếm có, có thể dùng làm điểm huyệt quyết hoặc ngũ hành kiếm. Lão là nhân vật có danh trên giang hồ, nhưng không ngờ lại vô lại đến như vậy.
Vương CHiếu Hi mỉm cười nói:
- Thiệu lão gia tử, ông là tiền bối của ta, cái yên ngựa này hiếu kính lão già ông cũng chẳng uổng, có điều ta còn có một vị bằng hữu, hắn tuyệt không chịu như vậy!
Thiệu Tương Dương lên giọng:
- Vị bằng hữu đó đó, thỉnh ra đây gặp mặt.
Lời chưa dứt, từ trong phòng có một người xông ra, tiếp đó là tiếng ngân dài:
- Võ Đang môn nhân Cảnh Thiệu Nam bái kiến các vị tiền bối.
Thiệu Tuyên Dương đảo mắt hỏi:
- Ngươi là môn hạ của Võ Đang à? Chúng ta thân cận thân cận chút nha.
Nói xong lão đưa tay ra bắt, ba ngón móc lại theo thủ pháp phân cân tiêu cốt vô cùng lợi hại, không ngờ Cảnh Thiệu Nam ngữa lòng bàn tay ra tiếp, cổ tay khẽ xoay, dùng thủ pháp "Tàm hoàn sao nguyệt" của Võ Đang giải khai thủ pháp của Thiệu Tuyên Dương. Tay trái của Thiệu Tuyên Dương chợt án lên đầu vai của gã, bảo:
- Giỏi ha!
Cảnh Thiệu Nam bước ngang, đan điền rướn lên, khí dồn lên khắp người, hai tay khẽ ôm, khuỷu tay trái giơ chếch lên, dùng một chiêu "Ngư phu sái võng" phá tan thế cầm nã thủ của Thiệu Tuyên Dương. Thiệu Tuyên Dương cười ha hả nói:
- Quả nhiên là môn hạ Võ Đang!
Cảnh Thiệu Nam để lộ ra hai tuyệt kỹ của Võ Đang, lập tức khiến Thiệu Tuyên Dương cả kinh. Nếu luận về võ công, Thiệu Tuyên Dương vẫn còn trên Cảnh Thiệu Nam. Nhưng Võ Đang phái là võ lâm chánh tông, hiện giờ cực thịnh, lục lâm hảo hán không ai không cố kỵ. Thiệu Tuyên Dương lùi về sau phát lời:
- Túc hạ sao chịu khổ đi vào vũng nước đục này làm chi!
Cảnh Thiệu Nam hỏi vặn lại:
- Cái gì mà nước đục? Chúng tôi đồng hội đồng thuyền. Vàng bạc là chuyện nhỏ, uy danh của phái Võ Đang không thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
Thiệu Tuyên Dương cười khan, đột nhiên nói:
- Võ Đang môn nhân trước giờ không hề làm bảo tiêu, cũng không làm cướp, ngươi sao có thể đồng hội với hắn?
Cảnh Thiệu Nam đáp:
- Chuyện giang hồ ai ai đều có thể quản, ngươi ỷ chúng hiếp cô, lọt vào mắt ta sao ta có thể dung được.
Thiệu Tuyên Dương cười hỏi:
- Sư phụ của ngươi kêu ngươi quản à? Vì sao chỉ phái có một mình ngươi tới?
Cảnh Thiệu Nam đáp:
- Giữa đường gặp chuyện bất bình, bạt đao tương trợ, cần gì mệnh thầy?
Vương Chiếu Hi vội nháy mắt với gã, Cảnh Thiệu Nam chợt tỉnh ra, nói tiếp:
- Võ đương đệ nhị đại đệ tử tụ hội ở Thiểm Tây, chính là muốn gặp mặt các nhân vật có đầu có mặt trong võ lâm các ngươi.
Thiệu Tuyên Dương hơi ngẩn người. Lão vốn tính nếu như chỉ có mình Cảnh Thiệu Nam, thì có thể giết luôn hắn, hủy thi diệt tích rồi tính tiếp. Hiện giờ nghe nói đại đệ tử đời thứ 2 của Võ Đang tụ tập, nhất định là đến khá nhiều, Thiệu Tuyên Dương dù có lớn gan đến đâu cũng không dám đối mặt với quần hùng Võ Đang, liền thu ống điếu lại cười nói:
- Túc hạ hà tất bực mình đến như thế, nếu như vị này là bằng hữu của ngươi, thì chúng ta không ngại để lại chút giao tình.
Cảnh Thiệu Nam khẽ dãn mặt ra, không tự giác dùng tay áo lau mồ hôi trán. Thì ra sau khi gã thử hai chiêu, biết không phải là đối thủ của quần hùng, chỉ là nhờ uy phong của phái Võ Đang mới làm cho địch nhân sợ rút lui. Kỳ thật chuyện tụ hội của đệ tử đời thứ hai của Võ Đang không phải là giả hoàn toàn, Tử Dương đạo nhân đã từng phái bốn đệ tử đến làm việc, như vậy luôn gã nữa là năm, nhưng bốn người kia và gã chưa hề gặp nhau.
Thiệu Tuyên Dương thấy gã lấy tay áo lau mồ hôi, đột nhiên đứng lại bất động, hai mắt sáng ngời. Vương Chiếu Hi thầm kêu "Không xong", thì Thiệu Tuyện Dương chợt ngửa lên trời cười ba tiếng, lạnh giọng hô:
- Quy đại ca, ngươi đến đúng lúc lắm. Ngươi nói coi tiểu tử này có đang nói dối không?
Đột nhiên có một luồng cường phong nổi lên, nến trong đại sảnh lập lòe muốn tắt, một lão nhân mặt đỏ vừa cao vừa lớn đột nhiên từ bên ngoài nhảy vào, lớn tiếng cười bảo:
- Võ Đương phái đến bốn tên, nhưng bị người ta bắt hết. Người khác dám đụng đến Võ Đang phái, vì sao chúng ta không dám? Tiểu tử này có một mình ở đây, chúng ta đánh chết hắn quảng ở núi hoang cho sói ăn là được. Cho dù Võ Đang ngũ lão có tìm đến, món nợ này cũng không thể tính lên người chúng ta, vị tất có người thế chúng ta chịu họa.
Cảnh Thiệu Nam không khỏi ngầm cả kinh, xem thanh thế của Hồng diện lão nhân như vậy, nhất định là Xuyên Đông đại đạo Ưng trảo Vương Quy Hữu Chương chứ không sai. Nhưng lão vì sao lại biết Võ Đang có phái tới bốn người, và bốn người này lại bị người nào đó bắt vậy?
Thiệu Tuyện Dương cũng giật mình cả kinh, kêu lên:
- Quy đại ca, chậm chút, huynh nói là do nữ ma đầu đó xuất thủ phải không? Nơi này đâu phải phạm vi quản hạt của ả?
Quy Hữu Chương đáp:
- Ngươi sao lại nhát gan như vậy. Lục lâm đạo vùng Xuyên Thiểm chúng ta dù sao cũng không thể để cho một con nhóc hậu bối đè lên đầu được.
Miệng lão nói thế, tay không chậm chút nào, đầu vai nhếch lên, bàn tay to bè như cái quạt mo đã biến thành trảo phóng tới. Cảnh Thiệu Nam thấy chưởng tâm của lão đỏ chót, nào dám nghênh tiếp, liền rụt người lại phía sau, chân phải đưa lên.
Thế lùi của gã theo chiêu "Bạch Bố huyệt", Quy Hữu Chương cười khành khạch quái đản, lắc người phóng tới, thân trên thẳng đứng, tay phải giương ra như năm móc câu bấu vào gân chân của Cảnh Thiệu Nam.
Cảnh Thiệu Nam lại rụt người, song chưởng của Quy Hữu Chương phát ra liên hoàn, nên gã phải lùi liên tục, thầm hận Vương Chiếu Hi không chịu giúp. Chưởng phong của Quy Hữu Chương vùn vụt, bức Cảnh Thiệu Nam tới góc tường, đang định thi triển sát thủ, đột nhiên Vương Chiếu Hi lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi muốn cái yên ngựa của ta thật không khó gì, nhưng các ngươi đã hỏi qua Ngọc La Sát chưa?
Thiệu Tuyên Dương và Phương thị huynh đệ, Mạch thị tam hùng đang đứng thành thế bao vây quanh Vương Chiếu Hi nghe vậy đều cả kinh. Thiệu Tuyên Dương chợt rời khỏi vòng vậy, quát lên:
- Cái gì mà Ngọc La Sát!
Vương Chiếu Hi đáp:
- Lục lâm đạo cướp của thiên gia không phân lễ mỏng. Đây là chút tài lễ người khác dâng tặng Ngọc La Sát, các ngươi muốn nuốt trọng sao?
Sắc mặt Thiệu Tuyên Dương trắng nhợt, kêu lên:
- Đại ca, tạm thời dừng tay!
Quy Hữu Chương nhảy bún quay trở lại, tức giận quát:
- Tiểu tử này, ngươi tính dùng Ngọc La Sát để dọa chúng ta à?
Vương Chiếu Hi trả lời:
- Ai thèm hù ngươi làm chi?
Nói xong lật cái yên ngựa lại, phía dưới có khắc mấy chữ: "Kính trình Luyện nghê thường tiểu thư nhận cho." Gã nói tiếp:
- Cái này không phải ta khắc đâu.
Thiệu Tuyên Dương kéo Quy Hữu Chương qua một bên, khẽ nói:
- Quy đại ca, chuyện này thà tin còn hơn không, theo như ngu kiến của tiểu đệ, đành phải thả chúng ra thôi.
Quy Hữu Chương hừ lạnh một tiếng, chấp tay sau lưng trầm tư, Mạch thị tam hùng, Long môn tam đà đều quây lại, chỉ có Phương gia huynh đệ là ở lại sảnh giám thị.
Điều này quả thật là bất ngờ, Cảnh Thiệu Nam không khỏi đứng ngẩn ra, thầm nghĩ: Ai là Ngọc La Sát a? Danh tự này mình chưa từng nghe qua, sao lại khiến bọn cường đạo sợ đến như vậy?
Qua một lúc lâu, Quy Hữu Chương chợt ngẩng đầu, hai mắt liếc quanh một lượt, cất giọng gây hấn:
- Của Ngọc La Sát cũng phải cướp!
Thiệu Tuyên Dương giật nảy mình, vội gọi giật giọng:
- Đại ca, đại ca!...
Quy Hữu Chương phất chưởng đánh vù, đánh thẳng vào cái bàn bằng gỗ xăng đá, tức thời khiến bàn mất một góc, lớn tiếng quát:
- Một năm nay chúng ta chịu uất ức với con nhỏ đó lắm rồi, dù gì cũng nhân thời cơ này thoát ra khỏi hoàn cảnh này, đấu với ả một trận.
Thiệu Tuyện Dương lùi lại mấy bước, run giọng nói:
- Cái này, cái này...
Quy Hữu Chương ngắt lời:
- Tiếc cho ngươi uy danh một đời mà sợ đến nổi như thế. Ả lợi hại, chúng ta chỉ mới nghe mà chưa từng tận mắt chứng kiến. Ê, các ngươi có gan thì theo ta, cái yên ngựa của tiểu tử này bị cướp chắc rồi.
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 1-5
Thiết tiễn thần cung, thiếu niên phù hoạn lớn
Kim an bảo mã, đại đạo chấn hưu thanh
Mạch thị tam hùng, Long môn tam đà rụt tay bất động, chỉ có Phương gia huynh đệ hô:
- Huynh đệ chúng tôi nguyện nghe theo sự điều động của Quy đại ca.
Quy Hữu Chương liếc Thiệu Tuyên Dương, buông giọng:
- Được ha, tình nghĩa huynh đệ mấy chục năm xem ra quá uổng.
Thiệu Tuyên Dương cười khổ:
- Đại ca nếu muốn làm, tiểu đệ chỉ còn biết nghe theo mà thôi.
Quy Hữu Chương gầm lên như hổ rống, vỗ xuống bàn chồm người tới vươn trảo ra, Vương Chiếu Hi lắc người tránh khỏi. Phương gia huynh đệ xông tới từ hai bên phải và trái, Vương Chiếu Hi tà tà xoay người, chợt phát ra một chiêu "Tả hữu khai cung" đánh bật Phương gia huynh đệ ra. Quy Hữu Cương phạt ngang tay, móc hai ngón trỏ và giữa, rồi chợt đâm ra điểm vào hai mắt của Vương Chiếu Hi. Vương Chiếu Hi đột nhiên sử sụng một chiêu "Phượng điểm đầu" nhày sang một bên, cười lạnh nói:
- Quy lão đại, ngươi đã trúng phải kế hoãn binh của ta, ngươi muốn cướp thì cướp sớm một chút, hiện giờ muốn cướp thì đã muộn rồi. Ngươi nghe coi bên ngoài có tiếng gì?
Quy Hữu Chương kinh ngạc lắng nghe, bên ngoài có tiếng lách cách trống canh, nghe qua thì đã vào canh năm. Vương Chiếu Hi cười bảo:
- Ngươi nghe rồi chứ, canh năm đã điểm, Ngọc La Sát lập tức sẽ đến, Quy lão đại ngươi còn không dừng tay thì sẽ chết không chỗ chôn thây!
Quy Hữu Chương quát lên:
- Tiểu tử, ngươi muốn kéo dài thời gian thì xuống gặp diêm vương trước mà kéo!
Nói xong phất ra một chưởng đánh vù nhắm thẳng vào đầu Vương Chiếu Hi. Trong tiếng cười lớn, Vương Chiếu Hi xuất thủ như điện, đánh ra hai chiêu khiến cho hai cầy đèn nến to như cái đùi trâu tắt ngóm, căn phòng tức thời tối đen. Cảnh Thiệu Nam ép sát tường đình chỉ hô hấp. Bọn cướp tuy người nhiều thế lớn, nhưng trong hắc ám thế này không dám vọng động. Quy Hữu Chương ngưng thần lắng nghe, muốn mượn âm thanh mà tiến đánh, phía người chợt vang lên tiếng cười trong trẻo, nghe có vẻ rất xa nhưng lại dường như ngay cửa. Mắt mọi người chợt sáng rực lên, cửa mở, một đội thiếu nữ tiến vào, trước có bốn người tay nâng đèn, sau có bốn người chia ra hai bên tả hữu cùng quây quần một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên, mặc áo vàng hồng hạnh, thắt lưng màu trắng, mắt như nước mùa thu, mi dài cười tươi cùng bước vào. Quần đạo trong phòng trơ ra như phỗng, vài tên còn lộ vẻ mặt tái đen, co rúm người lại không dám động đậy chút nào.
Vương Chiếu Hi vui vẻ cười nói:
- Luyện nữ hiệp, gia phụ gửi lời hỏi thăm lão nhân gia của cô.
Thiếu nữ đó gật đầu, đáp:
- Người khỏe.
Vương Chiếu Hi nói:
- Gia phụ nhờ ta mang cái yên ngựa này cho cô, bọn chúng....
Thiếu nữ cụp mắt cười, cắt ngang:
- Mục đích ngươi đến đây ta đã sớm biết, bọn chúng nhìn trúng cái yên ngựa này rồi sao?
Đôi mắt phượng chợt quét hết một vòng, Thiệu Tuyên Dương vội lên tiếng:
- Ta không biết là của lão nhân gia ngài.
Cảnh Thiệu Nam cười thầm, nữ lang này xem ra tối đa là hai mươi tuổi, Thiệu Tuyên Dương từng ấy tuổi đầu rồi mà mở miệng ra đã xưng người ta thành lão nhân gia rồi.
Thiếu nữ khẽ nhướn mày, rồi cười lạnh nói:
- Kẻ không biết thì không có tội, các ngươi hãy cùng ta hồi sơn a.
Dừng lại một chút, nàng chợt cười nói:
- Quy lão đại, cống vật tháng này của ngươi vẫn còn chưa giao tới, bộ quên luôn rồi sao?
Quy Hữu Chương cố gắng điều hòa hô hấp, định thần rồi chợt hét lên:
- Ngọc La Sát, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ. Nơi này còn không phải là địa giới của ngươi, cái yên ngựa này của ta chắc rồi.
Nói xong liền tiến một bước, nào ngờ bị thiếu nữ có biệt danh "Ngọc La Sát" ấy hỏi:
- Còn có vị nào muốn nhúng tay lấy cái yên ngựa này nữa không?
Mạch thị tam hùng, Long môn tam đà đều hoảng hốt lùi lại, cùng thưa "Không dám!" Thiệu Tuyện Dương tái ngắt mặt mày, ấp úng không nói được tiếng nào. Phương gia huynh đệ im lặng không nói gì, nhưng vẫn tiếp bước theo sau Quy Hữu Chương. Ngọc La Sát chợt cười dài bảo:
- Quy lão đại, ai cần ngươi sợ a!
Quy Hữu Chương đang xông lên đến nơi, cách tay như cái quạt phóng tới, Ngọc La Sát không động thanh sắc tí nào. Một trảo của Quy Hữu Chương đánh tới, chợt không thấy người địch nhân đâu nữa, vội vã lùi lại, nhưng vẫn không kịp, hậu tâm chợt đau nhói, tức thời ngã quỵ xuống đất. Phương gia huynh đệ chưa kịp nhìn rõ đã đồng thời chịu mỗi người một chưởng của Ngọc La Sát, kêu thảm liên hồi, lăn lộn dưới đất.
Trong sát na là thế mà Ngọc La Sát đã liên tiếp hạ luôn ba độc chiêu, khiến cho ba tên đại đạo có tiếng trong giang hồ ngã lăn trên mặt đất, hơn nữa còn đứng cười tủm tỉm như không có chuyện gì, khiến lục lâm quần hào vô cùng khiếp phục. Ngọc La Sát nói với Mạch thị tam hùng và Long môn tam đà:
- Không liên quan đến các ngươi, các ngươi đứng lên!
Thiệu Tuyên Dương liên tục cầu xin, Ngọc La Sát cười lạnh không đám.
Trong ba người bị độc chiêu có Quy Hữu Chương võ công cao nhất, khi bị đánh trúng liền vận nội lực đề ngự nhẫn chịu cơn đau, do đó lúc đầu không kêu gào thảm thiết như Phương thị huynh đệ. Nào ngờ không vận khí đề ngự còn đỡ, một khi vận khí đề ngự rồi, trong thân thể tức thời như bị vạn con độc xà căn loạn, ngũ tạng lục phủ nhộn nhạo, khiến ngay cả kêu cũng không phát ra được âm thanh nào. Người bên cạnh thấy trên đầu y nhiệt khí đằng đằng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ứa ra liên từng, cơ mặt co dúm liên hồi, sự đau khổ khiến gương mặt biến cả hình. Đây quả thực là khốc hình tàn nhẫn nhất trong thiên hạ!
Phương thị huynh đệ kêu lên:
- Cầu xin lão nhân gia người khai ân mau giết chết chúng tôi đi!
Mắt của Quy Hữu Chương chợt lộ ra, nhưng chẳng thốt lên được tiếng nào. Ngọc La Sát cười ngọt ngào bảo:
- Phương gia huynh đệ, hai ngươi là tòng phạm nên tội giảm một bậc, miễn hình phạt cho các ngươi vậy.
Nói xong bàn chân thon chợt phóng ra, đá mỗi người một cước, hai huynh đệ kêu thảm một tiếng rồi chợt bất động. Cảnh Thiệu Nam nhìn mà kinh tâm động phách, không ngờ thiếu nữ xinh đẹp như vậy mà giết người không chớp mắt tựa như một nữ ma vương.
Ngọc La Sát giải quyết xong Phương gia huynh đệ, bèn quay sang ngoắc Thiệu Tuyên Dương:
- Ngươi qua đây!
Hai tay Thiệu Tuyên Dương dựa hẳn vào vách tường, toàn thân run rẩy, lần dò từng bước tới. Ngọc La Sát dịu giọng bảo:
- Ngươi và Quy lão đại là huynh đệ mấy chục năm, giao tình thật không tệ a!
Thiệu Tuyên Dương sợ điếng cả người, vội vã thưa:
- Nữ hiệp người minh giám, chuyện này không có phần của tôi.
Sắc mặt của Ngọc La Sát chợt trầm xuống, nghiêm giọng rít mắng:
- Uổng cho ngươi làm cường đạo nhiều năm, cấm kỵ của nghề cường đạo ngươi lại không biết sao? Ngươi thậm chí chẳng có chút nhãn quang nào, lại còn ở trong lục lâm sính cường, xưng bá cái gì đó? Hắn chỉ là một thiếu niên đơn thân áp vận kim bảo, nếu không có thế lực đỡ đầu cực lớn sau lưng thì làm sao mà dám? Nói thật cho ngươi biết, lễ vật này của hắn chẳng phải là dâng cho ta, ta cũng không dám ra tay cướp đoạt, ngươi biết được bao nhiêu về lai lịch của hắn? Không chịu hỏi cho rõ đã hồ loạn nghe theo lời xúi giục của người, tập hợp đồng bọn lại cướp, ngươi làm vậy chẳng phải là đui mắt rồi sao?
Thiệu Tuyên Dương nghe ả mắng càng lúc càng hung, nhưng lòng càng lúc càng nhẹ nhõm, khi nghe ả mắng xong, thì tâm thần của y đã định. Y biết tính tình của Ngọc La Sát, có chuyện trọng đại thì ả lộ nụ cười tươi rói, giọng nói như ngọc chuốt bên tai, nhưng chẳng mấy chốc sau là xuất ra thủ pháp cực kỳ độc lạt để đối phó. Nhưng nếu ả dùng lời nghiêm nghị trách mắt, thì rõ ràng là sẽ không có hành động gì quá đáng. Nghe ả mắng xong, Thiệu Tuyên Dương liền giơ tay bộp vào mặt hai cái, lớn tiếng nói:
- Là tiểu nhân đui mắt, không có tư cách làm cường đạo, mong lão nhân gia người chỉ dạy thêm.
Ngọc La Sát quát:
- Nếu như ngươi tự biết tội, ta miễn cho ngươi lần này, ngươi đến đây giết huynh đệ của ngươi đi!
Thiệu Tuyên Dương tái hẳn mặt, Quy Hữu Chương dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm của y, sao có thể hạ độc thủ cho được. Quy Hữu Chương ngược lại tự lăn mình tới, mắt lộ vẻ khẩn cầu, dường như muốn y ra tay cho lẹ.
Cảnh Thiệu Nam nhịn không được, đột nhiên búng người vọt lên, cất giọng kháng nghị:
- Quy Hữu Chương là độc hành đại đạo không chuyện ác gì không làm, cô xử tử hắn coi như thế bọn lục lâm cường đạo thanh trừ một bá chủ, không ai nói là cô sai. Nhưng cô lại bảo huynh đệ của hắn tương tàn, chuyện này không phải là cách làm của chính phái.
Sắc diện của Ngọc La Sát chợt biến, đột nhiên cười bảo:
- Ngươi là môn nhân của phái nào?
Cảnh Thiệu Nam ngạo mạn đáp:
- Đệ tử đời thứ 2 của Võ Đang phái !
Ngọc La Sát ừ hử:
- À, Võ Đang phái à, thất kính, thất kính!
Làn thu ba của nàng khẽ chuyển, chợt bảo:
- Thiệu Tuyên Dương, ta đang thử lòng dạ ngươi thôi, ngươi tuy cùng bọn với Quy Hữu Chương, nhưng không làm càn như hắn. Nếu như kêu ngươi giết hắn, ngươi vẫn còn là kẻ không phải vì khuất phục mà phụng thừa, không chịu giết bằng hữu để tự bảo vệ tính mạng. Giỏi. Vì điểm này, ta miễn cho ngươi trách nhiệm hành hình."
Trong lúc nói, chân thon của nàng lại cất lên, khe khẽ tiễn đưa Quy Hữu Chương kết thúc hành trình nơi dương thế.
Trong lúc nói cười mà Ngọc La Sát đã giết luôn ba mạng, xong lại còn phất phất tay:
- Các ngươi đều cùng ta đến Định Quân sơn!
Rồi nàng lại cười cười, chỉ vào Cảnh Thiệu Nam bảo:
- Ngươi muốn chạy đi đâu? Muốn trở về bảo hộ Trác đại nhân của ngươi à? Ngươi cũng phải theo ta mà đi, ngay cả Trác đại nhân của ngươi cùng mọi hành lý ngân lượng đều phải chuyển lên trên núi cho ta!