Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 302: Người khách thần bí mang theo bão táp
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Liễu Yên Hồng xấu hổ mặt đỏ bừng, lạnh lùng mắng: “Xem biểu diễn đi, các người nói gì nhiều thế” Mà nàng càng xoay người lại, len lén nhìn Tiêu Thu Phong ở bên cạnh. Thấy hắn đang nhìn mình, lập tức cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.
Phượng Hề thấy tất cả trong mắt, thở dài một hơi bất đắc dĩ. Người đàn ông này đúng là yêu tinh hại người, không biết muốn xúc động trái tim bao nhiêu thiếu nữ nữa. Yên Hồng cứ ở bên cạnh hắn như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
Mà giờ phút này, trong một căn phòng yên tĩnh ở sân vận động, có hai người ngồi đó. Bọn họ ngồi sát cửa sổ, quan sát cuộc biểu diễn của Thiên Nhan Duyệt.
Hai người một nam, một nữ, một già một trẻ. Trên khuôn mặt bình thường của lão già hiện ra vẻ mơ ước như nhớ lại, nhìn Thiên Nhan Duyệt trên sân khấu, khẽ gật đầu, ôn hòa mở miệng nói: “Không sai, đúng là một ngôi sao rất tuyệt”
Người phụ nữ kia cũng rất đẹp, nếu như Đinh Mỹ Đình ở đây nhất định kinh ngạc gọi ra tên của nàng, đó chính là Mộng Thanh Linh.
Không ai biết tại sao nàng lại đến Đông Nam, cũng không ai biết người ngồi cạnh nàng là...
“Lão gia gia, người không phải nói cho con, người cũng là fan của ngôi sao đó chứ” Mộng Thanh Linh không khỏi cười một tiếng, vẻ quyến rũ làm cho căn phòng thêm tươi đẹp: “Người bảo con giúp người lén đi ra ngoài, không phải vì buổi biểu diễn này chứ?”
Lão già lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải, hành trình mười ngày này của ta, mặc dù rất bí mật nhưng có không ít người biết. Bây giờ có lẽ rất nhiều người đang che giấu. Không ai có thể nghĩ ra, ta lúc này đã đến Đông Nam. Thực ra, ta làm như vậy cũng chỉ là muốn nhìn thế giới chân thật một chút”
Mộng Thanh Linh nhìn lão già không uy mà giận. Nàng không có một tia e dè, cười nói: “Người dù muốn lén rời đi, cũng có rất nhiều biện pháp. Không cần con phải giúp người. Hơn nữa người cũng có thể biết. Bây giờ rất nhiều người đang đoán quan hệ giữa hai chúng ta”
Lão già dường như sớm đã biết, lắc đầu hình như có chút bất đắc dĩ, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi ra, châm lên, nói: “Ở Bắc Kinh có rất nhiều người cho rằng con là con gái của ta, có phải không?”
“Thực ra ta cũng không hề để ý, lần này đi ra ngoài ta đúng là có tư tâm muốn Thanh Linh đi cùng ta, người già luôn phải có người đi cùng”
Mộng Thanh Linh cũng lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Người muốn có người đi cùng, có rất nhiều người mong muốn, tại sao lại tìm con. Người cũng biết con bận như vậy, hơn nữa con rất không thích những nơi này”
Lão già thở dài một hơi, hình như có chút tiếc nuối nói: “Ta đã đáp ứng với bố con, chăm sóc cho con. Lần này ra ngoài đương nhiên sẽ không làm con chịu thiệt. Ta sẽ giới thiệu cho con một người đàn ông rất thú vị. Thanh Linh, con hình như không còn nhỏ nữa”
Mộng Thanh Linh che miệng cười nói: “Lão gia gia, người không phải rảnh rỗi như vậy chứ, làm bà mối cho con, giới thiệu đối tượng cho con nữa”
Lão già không nói gì, mà gọi về phía cửa: “Sáu”
Cửa không mở, nhưng trong căn phòng có ánh sáng lờ mờ này đã xuất hiện một thân hình khô gầy. Đó là một lão già rất bình thường nếu như đi trên đường. Nếu như không phải đứng trong căn phòng này, không ai biết ông ta lại là thành viên Lão Miêu.
Ông ta không nói, chỉ nhẹ nhàng thi lễ với lão già, rồi lẳng lặng đứng ở đó, chờ chỉ thị.
“Nói một chút chuyện của cô gái này, ta rất có hứng thú, thích nghe lại một lần nữa” Lão già nhìn Thiên Nhan Duyệt đang hát bên dưới, ra lệnh nói.
Điều này làm cho Mộng Thanh Linh là cô gái rất thông minh cũng không biết ý của lão già này.
Nhưng số sáu đã từ từ nói: “Thiên Nhan Duyệt, hai mươi ba tuổi, con gái duy nhất của Thiên gia Đông Nam. Tập đoàn Thiên Phát của gia tộc có một ngàn năm trăm triệu”
Theo giọng nói từ từ chậm rãi đã kể ra rất nhiều chuyện mà chưa ai biết: “Chuyện ở Hongkong chấn động cả thế giới, Thiên Nhan Duyệt được xưng là nữ thần chống khủng bố. Mà chuyện lần đó đã khiến Hoắc gia biến mất khỏi các gia tộc giàu có ở Hongkong”
“Chuyện cuối cùng là sự kiện ở nước H” Số sáu chưa nói xong, Mộng Thanh Linh đã cắt ngang ông ta, nói: “Chuyện ở nước H không cần nói nữa. Tư Mã lão thái gia đã báo cáo hết mọi chuyện, tin rằng còn rõ hơn cả điều ông nói. Bởi vì Tư Mã Lạc cháu ông ta hình như là nhân vật chính của chuyện lần đó”
Lão già khoát tay, số sáu lại biến mất không thấy tăm hơi. Đối với chuyện quỷ dị này, Mộng Thanh Linh hình như đã thấy nhiều nên không kỳ quái. Chỉ nhìn lão già, khó hiểu hỏi: “Lão gia gia, con không có hứng thú với chuyện này. Người nói xem, rốt cuộc muốn nói gì?”
Lão già từ từ rít một hơi thuốc, cười nói: “Vậy nói chuyện con hứng thú. Cô em gái tốt nhất của con, cô bé Đinh gia, nghe nói nó thích một người đàn ông đã có vợ, có việc này không?”
Mộng Thanh Linh toát mồ hôi, chuyện này mà lão già cũng biết, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Lão gia gia, người nghe ai nói vậy. Chuyện tình cảm bí mật đó cũng truyền đến tai người, quá lợi hại”
Lão già nói: “Thực ra cũng không phải bí mật, rất nhiều người đều biết. Chỉ là mọi người không lên tiếng trước mặt lão Đinh mà thôi. Ta hôm nay muốn nói với con cũng không phải Thiên Nhan Duyệt, cũng không phải cháu gái lão Đinh. Mà là người đàn ông mà ta giới thiệu cho con”
Mộng Thanh Linh rốt cuộc cũng hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Tiêu Thu Phong của Tiêu gia Đông Nam”
“Một cao thủ phong lưu ăn chơi trác táng. Thật không ngờ lão gia gia lại chú ý đến hắn. Chẳng lẽ hắn thực sự lợi hại như vậy sao?”
Vẻ mặt lão già trở nên nghiêm trọng, nói: “Hắn không chỉ lợi hại, mà là rất lợi hại. Nếu như con thực sự hiểu được người đàn ông này, con sẽ biết dù Long thần Tiêu Mại Phi năm đó sống lại, chưa chắc đã sánh được với hắn”
Mộng Thanh Linh chưa được gặp Tiêu Mại Phi, nhưng nàng biết Long Tương và Long Thương. Truyền thuyết và tên tuổi của hai người này ở Bắc Kinh có thể nói là không ai có thể sánh bằng. Mà Tiêu Mại Phi lại đứng đầu trong ba người, ngoại trừ võ học gần như vô địch thiên hạ, thân thế thần bí. Chỉ là nghe nói hai mươi lăm năm trước ông ta đã chết, rất nhiều người coi đó là một hồi ức.
“Ta đã cho người dựng lên tài liệu bí mật về hắn. Hiện nay chỉ có mình ta mới có quyền xem tài liệu này, hơn cả Long Tổ. Con bây giờ cũng nên biết, ta tại sao lại nhìn trúng người thanh niên đó”
Sự lợi hại của Long tổ, tin rằng những người hơi có thế lực ở Bắc Kinh đều biết. Mộng Thanh Linh đương nhiên không ngoại lệ.
“Thiên Nhan Duyệt này chỉ là một cô ca sĩ nhỏ nhoi, từ một ngôi sao hạng ba chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi biến thành truyền thuyết phương đông nổi tiếng toàn thế giới. Thực ra tất cả đều liên quan đến người đàn ông đó. Chuyện ở Hongkong, chuyện ở nước H, nhân vật chính đều là người đàn ông họ Tiêu đó”
“người đàn ông họ Tiêu? Lão gia gia, người đàn ông này cũng họ tiêu, không phải cùng Tiêu Mại Phi, ồ, có quan hệ với Long thần đó chứ. Không đúng, Đinh lão đã tra xét tài liệu của người này. Nghe nói hắn có bố có mẹ, gia thế rất trong sạch, không có gì là không đúng”
Lão già cười giảo hoạt, nói: “Đó là nguyên nhân mà ta muốn Thanh Linh đi cùng. Thông tâm thuật của con có lẽ có đất dụng võ”
Đến lúc này, Mộng Thanh Linh mới biết được ý đồ của lão già. Lừa nàng đến Đông Nam, thì ra là để nàng hỗ trợ. Nàng lúc trước vẫn cho rằng lão già đi một mình buồn chán nên muốn có người đi cùng chứ.
Mộng Thanh Linh xuất thân không thần bí. Nhưng đối với Mộng gia, cũng không có bao nhiêu người biết, Mộng gia các nàng có một công pháp kỳ diệu được kế thừa, đó chính là thông tâm thuật.
Chỉ cần máu hai người hòa hợp vào nhau, nàng có thể đi vào trong não người đó, khai thác thế giới nội tâm người đó. Có lẽ lần này đến Đông Nam, ngoại trừ muốn biết sự thật ở nơi này, lão già còn muốn biết rõ mối nghi ngờ trong lòng.
Sáu lại xuất hiện, lần này chưa gọi đã đến tin rằng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
“Đông Nam xuất hiện rất nhiều cao thủ. Theo tin tức, bọn họ đều từ Bắc Kinh mà tới”
Lão già sửng sốt, có chút kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ hành tung của ta đã lộ?”
Sáu mặt không cảm tình, nói: “Không có khả năng, theo người theo dõi báo lại, những người này hình như có quan hệ với Lâm gia. Nếu như không ngoài dự đoán, trong vòng mười ngày bọn họ sẽ đến đây”
Lão già cười đầy hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Xem ra sau khi Thiết Huyết Đoàn bị hủy diệt, Đông Nam lại một lần nữa nổi lên bão tố. Có lẽ là một vở kịch hay. Lập tức điều tra cho ta xem những người đó thuộc gia tộc nào” Sáu nhận lệnh, lặng lẽ rời đi.
Khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, Phượng Hề nhận được điện của Tiểu Lục Tử, rất nhiều người xa lạ đang tiến vào Thượng Hải. Hơn nữa trong đó có không ít cao thủ, bọn họ hình như đều đang hướng về phía Tiêu gia.
Phượng Hề lập tức nói tin tức này cho Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong không nói gì, nhưng Tư Mã Lạc bên cạnh hắn lại nhướng mày, tiếp cận, bỉ ổi nói: “Lão đại, không cần hỏi cũng biết đây chính là người của lão già ở Bắc Kinh phái tới. Thái gia nói qua, những kẻ đó coi trời bằng vung, luôn tự coi mình là thiên hạ vô địch. Bây giờ có trò hay, mày không nên bỏ tao lại đó”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 303: Ly biệt
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Tiêu Thu Phong vốn không định đấu với những kẻ có quyền có thế ở Bắc Kinh. Chỉ thật không ngờ, đối phó một Lâm gia lại dẫn ra nhiều người như vậy.
Vũ báo tin cho hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai. Hắn thật sự không có nhiều thời gian mà lãng phí.
“Chỉ cần bọn chúng dám coi thường vọng động, vậy tiêu diệt hoàn toàn”
Tiêu Thu Phong truyền lại cho Phượng Hề một loại sát ý. Đông Nam là đại bản doanh của hắn, không ai được diễu võ dương oai ở đây. Dù cho có chỗ dựa lớn đến đâu cũng không thể. Nếu như Lâm thái gia đã dám làm như vậy, trận chiến này hắn phải chơi lớn.
Buổi biểu diễn đã đến lúc kết thúc. Cùng với tiếng vỗ tay như sấm, bản nhạc từ từ nhỏ đi, có cảm giác buồn bã như ly biệt. Giờ phút này mọi người đều cảm thấy như vậy. Một người đứng dậy hét vang tên Thiên Nhan Duyệt, rồi hai người... sau đó tất cả cùng đứng lên.
Nước mắt đã rơi, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng đã đẫm lệ, làm mọi người đều rơi lệ.
“Nếu cô ấy yêu sân khấu, vì sao lại rời đi... cô ấy sinh ra đã thuộc về sân khấu” Mộng Thanh Linh mặc dù bị xưng là Kinh trung nhất mộng, ngày thường luôn lạnh lùng và kiêu ngạo như chim công. Nhưng nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt như một con phượng hoàng trùng sinh trong lửa đỏ, không khỏi có vài phần không muốn.
Lão già lẳng lặng nhìn, không trả lời câu hỏi của nàng. Nhưng Thiên Nhan Duyệt trên sân khấu đã nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi không muốn từ biệt, không muốn rời xa mọi người. Tôi biết, mọi người hy vọng tôi tiếp tục đứng trên sân khấu. Trước kia, tôi luôn cho rằng sân khấu là kiếp sống, là chỗ dựa cả đời của mình. Tôi đứng ở đây, sẽ mãi đi cùng các bạn”
“Tôi có rất nhiều vinh dự, rất nhiều danh hiệu, rất nhiều người hâm mộ. Tôi cũng có vô số sự ủng hộ, hôm nay tôi lựa chọn tình yêu. Sân khấu là tính mạng của tôi, không có mọi người, tôi sẽ mất đi sự tươi đẹp trong đời. Mà tình yêu lại là linh hồn của tôi. Là điều mà cuộc đời tôi luôn tìm kiếm”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một người rất vĩ đại. Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, có tình cảm như mọi người, khi đạt được sẽ buông tha tất cả. Vì anh ấy, tôi có thể buông tha tất cả, kể cả tính mạng của mình”
“Bài hát này dành tặng cho người đàn ông mà tôi yêu nhất, cũng tặng cho tất cả mọi người đã ủng hộ tôi” Giọng nói từ từ bình tĩnh, bài hát mà nàng mới sáng tác: “Kiếp này yêu nhau, kiếp sau tiếp tục” đã theo bản nhạc du dương hình thành giai điệu ngọt ngào.
Tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng khóc làm cho cả sân vận động hỗn loạn. Mọi người dung nhập vào trong tình yêu âm nhạc, quên đi bản thân.
Sau khi lời ca cuối cùng vang lên, Thiên Nhan Duyệt không có lui về hậu trường, chỉ nhìn toàn trường thật sâu, sau đó nói lời tạm biệt. Khi nói lời tạm biệt, nàng buông micro xuống, mang theo nụ cười kiên định từ từ đi xuống, lặng lẽ ngả vào lòng người đàn ông mà nàng yêu. Thiên Nhan Duyệt đã khóc.
Chưa có ai rời đi, bọn họ đang chúc phúc và hâm mộ người đàn ông kia.
Đêm nay, Thượng Hải không hề yên tĩnh, rất nhiều rất nhiều người mất ngủ.
Trả giá nhiều như vậy, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn. Tất cả những điều nàng làm đều đáng giá.
“Đừng khóc, anh chỉ muốn thấy em cười, cuộc sống tương lai em sẽ luôn cười”
Liễu Yên Hồng ngăn Tiêu Thu Phong lại, ôm Thiên Nhan Duyệt đang rơi lệ đầy mặt vào lòng, thương xót nói: “Chị Thiên Nhan Duyệt, em quá cảm động, rất, rất cảm động.... cho em ôm chị nhé”
Mọi người không nhịn được phì cười. Điền Phù lắc đầu nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà thôi. Tiểu Hồng, cháu thích, tối nay cháu có thể ôm Nhan Duyệt mà ngủ”
Bọn họ lặng lẽ rời đi, nhưng tiếng vỗ tay vẫn chưa chấm dứt.
Lão già và Mộng Thanh Linh còn chưa rời đi. Bọn họ đang nhìn lên sân khấu trống trải đó, dường như đang nhớ lại giây phút kỳ diệu vừa rồi.
Sáu lẳng lặng xuất hiện: “Bọn họ bố trí mai phục trên đường Tiêu gia quay về”
Lão già thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ai, thực là kinh hồn”
Mộng Thanh Linh ngẩng đầu nhưng lại không nói gì. Trong lòng nàng đã bị Thiên Nhan Duyệt hấp dẫn. Hy vọng một ngày có thể gặp được Thiên Nhan Duyệt, thấy cô gái như phượng hoàng. Bởi vì có những thứ hai người rất giống nhau, hai người có thể trở thành bạn thân.
Tư Mã Lạc nghe được tin tức này rất hoảng sợ, tay đưa vào trong túi, nói: “Không được, tao phải gọi cho bác Triệu. Bảo bác điều người tới, ** quá hèn hạ. Lão Đại không nên khách khí với chúng”
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: “Không cần, bọn chúng có ba mươi sáu người, không nên quá phô trương. Đây là địa bàn của tao, sẽ do tao làm chủ”
Đây là chỗ tối nhất trên đường về, tuyệt đối không đến hai trăm mét. Bây giờ đang là giữa đêm, trên đường càng không có ai qua lại. Đoàn xe của Tiêu gia từ từ dừng lại.
Tiêu Thu Phong xuống xe, từ trong bóng tối có một người đi ra. Tiểu Lục Tử như quỷ mị xuất hiện. Mà phía sau hắn là Lý Hưng và Quan Đao, nhưng bọn họ không đi tới mà lẳng lặng đứng ở một bên.
“Bọn họ có ba mươi sáu người, mỗi người đều là cao thủ. Tiểu Lục Tử không nắm chắc có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Tiêu thiếu gia, xin lỗi”
Tiêu Thu Phong khẽ cười, nói: “Không có vấn đề, rất nhanh cậu có thể đi”
Quan Đao ở phía sau cũng mở miệng nói: “Tiêu thiếu gia, bọn chúng có vũ khí nóng, vì đảm bảo cho đoàn xe an toàn, không thể đi tiếp.
Mọi người đều biết vị trí của những người này trong lòng Tiêu thiếu gia. Lý Hưng cũng nói: “Tiêu thiếu gia, ở quanh đây chúng ta có một vạn huynh đệ. Chỉ cần người ra lệnh một tiếng, tôi đảm bảo dù chết bao nhiêu người, một người trong bọn chúng cũng không thể thoát”
Chỉ cần vì Tiêu thiếu gia, bất cứ ai trong bọn họ đều có thể chết. Bọn họ cam tâm tình nguyện, hi sinh vì thần tượng của mình, đó là một sự sùng bái, là một sự giải thoát, một sự vinh quang.
Nhưng Tiêu Thu Phong không cho bọn họ cơ hội này. Lắc đầu cười nói: “Chỉ bằng những kẻ đó còn chưa có tư cách để huynh đệ ta mất mạng”
“Tiểu Phong, sao thế, sao xe lại dừng lại?” Điền Phù đã hạ cửa kính xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Mẹ, phía trước có chút phiền phức, mọi người chờ chút, con đi xử lý”
Liễu Yên Hồng vừa nghe rất hưng phấn nói: “Anh rể, không phải anh lại muốn biểu diễn một chọi trăm đó chứ. Có thể cho em đi xem một chút không?”
“Lần này không được” Lần này đâu phải một trò chơi, đám côn đồ bình thường dù gan lớn đến đâu cũng không dám mang theo vũ khí. Nhưng những người kia rõ ràng là đối phó Tiêu gia, đó là điều chắc chắn. Hắn không thể để mọi người mạo hiểm.
Liễu Yên Hồng tức giận chu miệng lên, khó chịu định phản đối. Tiêu Viễn Hà ở bên đã nhẹ giọng nói: “Tiểu Hồng, không nên có tính khí trẻ con như vậy. Bây giờ đã muộn rồi, để Thu Phong xử lý mau đi. Bác hơi mệt rồi, muốn về nghỉ”
“Tiểu Phong, con cẩn thận một chút” Tiêu Viễn Hà cũng không phải kẻ ngu, thấy Tiểu Lục Tử, lại thấy Lý Hưng và Quan Đao ở phía sau. Ông ta đương nhiên nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Tiêu Thu Phong đã xoay người, nhìn ngã tư âm u cách đó không xa, trên mặt xuất hiện một khí tức giết chóc nồng nặc. Từ nước H trở về, hắn nghỉ ngơi cũng đủ rồi.
“Các người canh chỗ này. Tiểu Lục Tử, đi theo ta” Ở Đông Nam, cũng chỉ có Tiểu Lục Tử coi như là cao thủ. Lý Hưng và Quan Đao chỉ coi là mạnh. Đối với người bình thường thì đánh ngã bảy tám tên không khó. Nhưng đối phó với những cao thủ đã được huấn luyện đặc biệt, không có bao nhiêu tác dụng.
Lý Hưng và Quan Đao không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu. Trên khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Lục Tử, lộ ra hàm răng trắng muốn khi hắn cười. Tiểu Lục Tử đang rất vui mừng, có thể cùng chiến đấu với Tiêu thiếu gia, là giấc mơ của mỗi người trong bọn họ.
Quan Đao giơ tay lên, búng tay một cái, trong bóng đen xuất hiện hai nhóm vệ đội mặc quần áo đen. Bọn họ đã sớm đứng ở đây. Giờ phút này chỉ là bảo vệ sự an toàn của đoàn xe. Lệnh của Tiêu thiếu gia, bọn họ tuyệt đối chấp hành.
Trong xe, Thiên Nhan Duyệt có chút lo lắng hỏi: “Phượng tỷ, có vấn đề gì không?”
Phượng Hề quay đầu lại cười an ủi: “Không cần lo lắng. Chỉ là Lâm gia không biết tự lượng sức mình. Thu Phong vốn chỉ muốn đuổi hai bố con đáng ghét kia ra khỏi Đông Nam. Thật không ngờ lão già không biết sống chết kia lại muốn liều mạng. Nếu ông ta đã có can đảm đó, hủy diệt tiếp theo, Lâm gia bọn họ phải có dũng khí đón nhận”
Giọng nói của Phượng Hề trở nên lạnh lùng: “Ở Đông Nam, Tiêu gia tuyệt đối không thể có bất cứ kẻ thù nào tồn tại, tuyệt đối không thể”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 304: Chém giết.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Ba mươi sáu người, chia làm mười tám vị trí, ẩn thân trong tòa nhà sáu tầng. Mà vị trí, Tiểu Lục Tử đã sớm biết. Hắn không có động, bởi vì hắn không chắc chắn có thể diệt trừ toàn bộ ba mươi sáu người này.
Nếu như để những kẻ đó chạy trốn vậy sẽ nguy hiểm. Trách nhiệm đó, hắn không thể nào gánh nổi. Cho nên cần Tiêu Thu Phong tự mình ra tay.
Tiếng súng vang lên, Tiêu Thu Phong đã bẻ gãy cổ hai tên. Thực ra nếu như hắn muốn giết hai tên đó cũng không để lộ ra một tiếng động nào. Đây là hắn cố ý đánh rắn động cỏ.
Tiểu Lục Tử cũng đã giết chết hai người, cầm lấy điện thoại của kẻ vừa chết lên, nói: “Xin lỗi, bọn họ không thể nào đáp ứng mày”
Đoàn xe Tiêu gia dừng ở đó, mà người của bọn họ liên tiếp tổn thất hai tổ. Hành động như tập kích này lại không có bao nhiêu tác dụng với Tiêu gia. Thủ lĩnh nghĩ đến mệnh lệnh mà gia chủ giao cho, một khi không được phải lập tức rút lui. Bọn họ lần này đến đây cũng không phải vì giúp Lâm gia, mà là đối phó Tiêu gia, hoặc là làm Đông Nam hỗn loạn.
“Lập tức rút lui....” Tiêu Thu Phong nghe thấy giọng nói truyền tới qua điện thoại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tức cười, muốn đối phó đối thủ phân tán sẽ tốn thời gia. Nhưng một khi rút lui, bọn chúng sẽ tự động đưa đến trước mặt hắn.
Ở ngã tư đường này, bọn họ có ba phương án rút lui. ĐIểm này, đối với Tiêu Thu Phong có nhiều năm là đặc công mà nói, liếc mắt một cái là có thể thấy được. Mà hai đường rút lui, bây giờ đã có rất nhiều người canh giữ. Mà con đường này chỉ có một mình hắn, nhưng lại là con đường chết.
Tiêu Thu Phong đứng đó, giống như một pho tượng, đứng im không nhúc nhích, giống như đã tồn tại ở đây từ rất lâu, không có một tia sinh khí.
Thủ lĩnh là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, không che mặt. Người phía sau hắn cũng không che mặt. Giờ phút này đang khẩn trương theo sát hắn, mang theo một sự kinh hãi. Người đàn ông này thật sự không thể tưởng tượng hành động chưa diễn ra, bọn họ đã thất bại.
Giờ phút này dù là ba mươi người vây lấy một mình hắn, lại giống như bị một mình hắn bao vây. Sát khí nồng nặc bay lên, bao phủ lấy mỗi người trong bọn họ. Bọn họ dù muốn cử động một chút cũng rất khó khăn.
“Đông Nam Tiêu Thu Phong....” Mắt tên thủ lĩnh sáng rực lên, mở miệng nói ra thân phận của Tiêu Thu Phong. Điều này cũng không kỳ quái, hắn lần này đến Đông Nam chỉ là vì đối phó Tiêu gia. Nhưng lời đồn căn bản không thể nào sánh với thực tế. Lúc này, hắn mới biết người đàn ông đó đáng sợ như thế nào.
Tiêu Thu Phong từ từ quay đầu lại, nhìn mọi người trước mắt, nhẹ nhàng cười nói: “Là ta, bọn mày thực ra không nên đến đây. Dù cho hắn muốn cho bọn mày chịu chết cũng không nên đưa nhiều người đến đây như vậy. Hắn hẳn phải biết, chỉ bằng bọn mày không có chút tác dụng gì”
Lời nói ngông cuồng đó, bất cứ ai cũng không thể chịu nổi. Huống hồ đối với những kể được coi là tinh anh như bọn họ. Ánh mắt của Tiêu Thu Phong mang theo vẻ khinh thường, đã làm tổn thương lòng tự tôn của bọn họ.
Bọn họ đúng là có thể được cho là tinh anh. Nhưng giờ phút này, chỉ có thể coi như là tinh anh chịu chết.
“Chưa chắc” hai từ này vừa ra, tên thủ lĩnh đã động. Hắn vừa động, tính mạng của hắn đã đến cuối cùng.
Tiêu Thu Phong cười hoạt động hai tay, mười ngón tay duỗi ra, sau đó thân hình vừa động, biến mất, trong không khí truyền đến âm thanh kinh hồn: “Bọn mày còn không xứng làm đối thủ của tao”
Tiếng súng vang lên, nhưng lại không có chút tác dụng với Tiêu Thu Phong. Đầu tên thủ lĩnh trúng một quyền, máu văng tung tóe. Người xung quanh có thể rõ ràng nghe thấy tiếng đầu hắn vỡ vụn ra, như tiếng gọi của tử thần. Chỉ kịp kêu lên một tiếng, hắn đã ngã xuống mặt đất.
“Giết chết hắn, mọi người cùng lên...” Không ai biết là người nào nói, khi tất cả mọi người cùng lên, hắn lại lui lại phía sau. Dường như muốn cho những người đó dùng mạng cuốn lấy Tiêu Thu Phong, mà hắn có bỏ chạy.
Tinh anh thì sao chứ, đối mặt với sinh tử tồn vong, con người kiểu gì cũng sẽ sợ hãi.
Hai tám người xông lên, không thể không nói bọn họ đúng là tinh anh đã được huấn luyện đặc biệt, thân thủ không sai. Chỉ đáng tiếc, bọn họ gặp phải Tiêu Thu Phong.
Liên tiếp giết chết sáu người, sự tàn sát kinh tâm động phách đó, hai mươi hai người còn lại chỉ dám phòng thủ, không ai dám tấn công. Trong mắt bọn họ đều có vẻ sắc bén nhưng lại không có chút tác dụng gì. So sánh với Tiêu Thu Phong, lực lượng của bọn họ quá yếu.
Một cơ thể bay lên, “Bịch” ngã xuống đất, không thể đứng lên nữa. Mà ngũ quan của hắn máu chảy ra như suối, một người đang sống sờ sờ bị trọng lực đánh vào, chảy máu trong mà chết.
Người này chính là người vừa có ý bỏ chạy.
“Một tên, hai tên, ba tên...” Tiểu Lục Tử đến, rất hài lòng gật đầu nói: “Tiêu thiếu gia, em vừa xử lý xong hai đường kia, cùng với tên vừa định bỏ chạy, tổng cộng ba mươi hai người”
Bốn người ở lại trên tầng, số còn lại vừa đúng ba mươi hai người, không một ai có thể rời đi.
“Bất tài thực ra không đáng giận. Nhưng biết rõ mình bất tài còn muốn làm anh hùng, đúng là làm cho người ta chán ghét” Nhìn tên vừa chết đi, Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát: “Không để lại bất cứ ai”
Tiểu Lục Tử đã sớm không kịp đợi, trên mặt lộ rõ sự hưng phấn, như được thưởng lớn vậy. Bây giờ chỉ có lúc tham gia giết chóc, đối với hắn và Thần binh chiến đội là một loại vinh quang. Ngay cả hai đại đội trưởng đều rất hâm mộ.
Tiểu Lục Tử thích dùng cứng đối cứng, mỗi một người rơi vào trong tay hắn, chỉ cần không mạnh bằng cơ thể hắn, kết quả chỉ có một đó chính là chết. Mà Tiêu Thu Phong lại như quỷ mị, không ai có thể tìm ra vị trí của hắn. Từng xác chết ngã xuống sau lưng bọn họ.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Mày đã giết người không nên giết. Tiêu Thu Phong, sẽ có người báo thù thay cho bọn tao” Có thể đã biết hôm nay bọn họ không thể nào may mắn thoát khỏi, nên những người này đều lớn tiếng gào lên.
Tiêu Thu Phong cười lạnh, nói: “Trong mắt hắn, các ngươi không khác gì con kiến. Không ai báo thù cho các ngươi. Cái chết của các ngươi chỉ vô ích”
Một quyền từ phía sau đánh tới, người này bị trúng đòn của Tiểu Lục Tử, gân mạch vỡ hết mà chết.
“Chết thì chết, nói nhảm nhiều quá” Tiểu Lục Tử không thích có người nói chuyện với Tiêu thiếu gia như vậy. Trong lòng bọn họ, người đàn ông này chính là thần. Thần không thể nào bị uy hiếp và nhục mạ.
Hắn chỉ nghe lệnh của Tiêu Thu Phong. Về phần đối thủ là ai, thật sự không quan trọng. Hắn chỉ là một chiến sĩ. Sứ mệnh của chiến sĩ là hoàn thành nhiệm vụ.
“Tiêu thiếu gia, đã xử lý xong, không một tên nào chạy thoát”
Cả người đầy máu mang theo một cỗ nhiệt huyết mênh mông. Mỗi lần chém giết, tất cả Thần binh chiến đội đều tiến bộ.
Tiêu Thu Phong không hề động, nghe Tiểu Lục Tử nói, khẽ cười: “Thực ra chúng ta còn để lọt một người, một cao thủ chân chính”
Thân hình đang bình tĩnh của Tiêu Thu Phong đột nhiên sinh ra một loại nghịch lưu, thân hình không gió mà động, hai tay như điện, hai đạo đao tâm như hình trăng lưỡi liềm phát ra bên ngoài cơ thể, đánh về phía một góc tối.
“Ầm ầm” hai tiếng vang lên, trong bóng tối khói bụi mờ mịt, từ từ tiêu tán. Một người đột nhiên hiện ra, đó là một lão già, một lão già hơn bảy mươi tuổi, khuôn mặt hơi tái đi mang theo nụ cười bình tĩnh.
“Quả nhiên không hổ là Đông Nam Tiêu Thu Phong, lần này chúng ta đến thật đúng lúc”
Thần thái phản phác quy chân làm cho Tiêu Thu Phong biết lão già này tuyệt đối là cao thủ chân chính. Nếu không cũng không thể nào dễ dàng tiếp được hai đao tâm của hắn.
Khí kình của Tiểu Lục Tử trong nháy mắt dâng lên, sát ý hiện lên. Nhưng Tiêu Thu Phong đã nhẹ nhàng mở miệng: “Ông ta không cản đường, đi thôi”
Cao thủ cấp tông sư, vẻ mặt kiêu ngạo đó đương nhiên sẽ không thể trở thành thủ hạ của gia chủ nào đó. Điểm này Tiêu Thu Phong hiểu rõ, bởi vì hắn cũng là cao thủ.
Tiêu Thu Phong xoay người lại, Tiểu Lục Tử đương nhiên cũng tán đi cương kình, đi theo phía sau. Chỉ cần Tiêu thiếu gia nói chính là chân lý, hắn chỉ có nghe theo, không cần hỏi tại sao. Hắn không có một chút nào tò mò.
Lão già hơi động, đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, nói: “Người trẻ tuổi, quả nhiên không sai, có phong thái vương giả. Yên tâm, tôi tuyệt đối không là kẻ địch của cậu. Hơn nữa hy vọng có một ngày chúng ta có thể là bạn. Quên nói cho cậu, tôi và lão Hầu có quan hệ mấy chục năm”
Vừa nhắc đến lão Hầu, Tiêu Thu Phong giật mình, trong mơ hồ dường như bắt được gì đó.
Nếu là bạn mấy chục năm với lão Hầu, vậy nói rõ người này vẫn ở Bắc Kinh. Hơn nữa với địa vị của lão Hầu, người bình thường không thể nào có quan hệ được. Xuất hiện lão già như vậy, rất kỳ quái.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 305: Làm phụ nữ phải nghe đàn ông nói
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Lão già đi, Tiêu Thu Phong về đến nhà mà vẫn đang nghĩ xem lão già đó là ai.
Siêu cấp cao thủ như vậy trên đời đã không còn nhiều. Lão già đột nhiên xuất hiện, cùng với nói ra mình ở Bắc Kinh đến, nói rõ ông ta có mục đích. Mà mấy đại gia tộc trong kinh, trong đầu Tiêu Thu Phong lại không có ấn tượng về người này.
“Lão miêu? Ông ta có thể là lão miêu hay không, rất khó” mặt Tiêu Thu Phong hơi đổi.
Cầm điện thoại gọi, là gọi cho Vũ. Lúc này, nàng đáng lẽ đã ngủ, nhưng vừa có tín hiệu, lập tức có người nhận. Nhận ra là điện của Tiêu Thu Phong, đương nhiên không phải là chuyện bình thường.
“Thu Phong, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh hình như thấy thành viên lão miêu” Đối với Vũ, cho dù chuyện gì cũng không cần giấu. Tiêu Thu Phong lập tức nói nghi vấn trong lòng ra với nàng.
Vũ ngẩn người, dụi dụi mắt nói: “Không có khả năng. Lão miêu là tuyệt đối bí mật. Hơn nữa bọn họ không bao giờ rời khỏi Bắc Kinh. Anh cũng biết trách nhiệm của lão miêu là gì mà”
Tiêu Thu Phong khẽ cười, giờ phút này hắn dường như đã nghĩ thông suốt: “Bình thường thì sẽ không. Nhưng nếu như mục tiêu của bọn họ động, vậy cũng không kỳ quái”
Vũ hiểu ra, cả kinh nói: “Thu Phong, anh nói là ở Đông Nam? Hơn nữa còn sớm đến từ trước?”
“Bây giờ xem ra đó là cách giải thích duy nhất”
Vũ hít vào một hơi, nói: “Bây giờ nên làm thế nào bây giờ. Anh không thể tiếp tục ở lại Đông Nam nữa, như vậy sẽ rất nguy hiểm”
Tiêu Thu Phong trầm ngâm một lát nói: “Vừa nãy anh giết chết mấy chục cao thủ từ Bắc Kinh đến Đông Nam, có lẽ là do Lâm gia mời tới. Chuyện này, có một lão miêu xuất hiện ở hiện trường. Bây giờ tiếp tục hay không tiếp tục, dường như không khác nhau gì mấy. Chẳng qua em không cần lo lắng. Còn có rất nhiều chỗ không rõ, em chú ý giúp anh”
“Em biết, Thu Phong, anh chú ý một chút, lão miêu không dễ đối phó đâu” Cao thủ hơn cả Long Tổ đương nhiên không dễ đối phó. Điều này Vũ biết, Tiêu Thu Phong càng biết rõ.
Nếu không đến lúc bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn tranh chấp với lão miêu. Hơn nữa phía sau lão miêu là gì, hắn rất rõ ràng, đó là lực lượng của quốc gia.
Mặc dù lực lượng bây giờ rất mạnh, nhưng Tiêu Thu Phong còn không có ngông cuồng đến độ tưởng rằng có thể đối đầu với lực lượng của các quốc gia.
Ngắt điện thoại, Tiêu Thu Phong không về phòng ngủ của mình. Mặc dù có Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt đang chờ. Hắn cũng không đến phòng Thiên Nhan Duyệt, mặc dù nàng đã nói tối nay sẽ mở cửa phòng vì hắn.
Tiêu Thu Phong đi tới trước cửa phòng Trác Ngưng Tuyết, nhẹ nhàng gõ cửa. Nhưng rất kỳ quái, lúc này đã tối đêm mà cánh cửa rất nhanh lại được mở ra.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo ngủ mỏng dính, dáng người yểu điệu mang theo vài phần quyến rũ, tính cách của nàng mặc dù như trẻ con nhưng cơ thể của nàng đã thành thục, ít nhất không hề thua kém Thiên Nhan Duyệt. Mà vẻ đẹp tinh khiết của nàng, mang theo vài phần quyến rũ của cơ thể càng tăng thêm sự hấp dẫn. Nụ cười ngọt ngào hồn nhiên như đứa trẻ mới sinh, làm cho Tiêu Thu Phong không dám có suy nghĩ đó trong đầu.
“Là anh, Tiêu thiếu gia, muộn thế này anh có việc gì vậy?” Khẽ cười, người phụ nữ này không ngờ không cảm thấy đường đột chút nào.
Tiêu Thu Phong cười nói: “Yên tâm, anh không phải dê xồm, không có ý đồ xấu với em”
Trác Ngưng Tuyết nói: “Mời vào, điểm này em không nghi ngờ. Mỹ nhân như Nhan Duyệt anh cũng không chiếm tiện nghi, nói rõ anh có vài phần tốt. Em nghĩ tài nhìn người của bố nuôi coi như còn giữ được vài phần”
Có lẽ Thiên Nhan Duyệt đã tâm sự với cô gái này. Nếu không nàng sao biết được Thiên Nhan Duyệt không bị chiếm tiện nghi. Chẳng qua nghĩ lại, Tiêu Thu Phong cũng bội phục bản thân mình. Siêu sao phương đông xinh đẹp như vậy, ở bên cạnh mình hơn nửa tháng không ngờ chưa hề có một động tác vuốt ve mơn trớn nàng. Hắn thật sự quá thuần khiết.
Có lẽ bởi vì Thiên Nhan Duyệt quá dịu dàng, vẻ mặt ngượng ngùng làm cho Tiêu Thu Phong không dám có suy nghĩ quá phận.
Tình thế thay đổi, Tiêu Thu Phong giờ phút này cũng không có tâm trạng trêu đùa các cô gái. Lần này đến đây hắn có việc muốn Trác Ngưng Tuyết đi làm.
“Vừa nãy anh có điện thoại cho bố nuôi em. Nếu muốn trong thời gian ngắn nhất hoàn toàn phá hủy Lâm gia, phải giáp công từ hai phía. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, em đến tập đoàn Phong Chính làm. Anh không muốn tốn nhiều thời gian vào trò chơi này” Ngay cả lão miêu cũng đã xuất hiện ở đây, thật sự sẽ có rất nhiều biến cố. Lâm gia ở cả Đông Nam không tính là chuyện lớn, nhưng ảnh hưởng lại rất lớn. Hơn nữa giờ phút này Tiêu Thu Phong muốn toàn lực đối mặt nguy cơ mới tới, không có thời gian dây dưa với Lâm gia.
Cách ra lệnh lạnh lùng này làm cho Trác Ngưng Tuyết rất bất mãn, chu miệng lên, hờn giận phản đối: “Này, thái độ của anh là gì vậy. Bây giờ là anh nhờ tôi, có phải nên nói khác đi không?”
Tiêu Thu Phong nhìn nàng từ đầu đến chân. Ừm, dáng người không tệ, quan trọng nhất là dáng vẻ bực bội của trẻ nhỏ nhưng lại có bộ ngực sữa no đủ, bờ mông tròn trịa. Giờ phút này càng thể hiện rõ ràng dưới chiếc áo ngủ mỏng manh.
“Em hình như quên thân phận của mình?” Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói.
Trác Ngưng Tuyết trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, hình như rất bất mãn với ánh mắt không lễ phép của hắn, quát: “thân phận gì?”
“Em là người của Tiêu gia, vậy phải biết nghe lời đàn ông nói mới có lợi”
“Anh không nên nghĩ sai. Bố nuôi chỉ bảo tôi đính hôn với anh, không nói tôi nghe lời anh. Anh không nên ảo tưởng. Anh căn bản không phải là người tốt. Lừa nhiều cô gái như vậy, còn muốn tôi nghe lời anh. Tôi nói cho anh, không có cửa đâu”
Tiêu Thu Phong vừa động, không nói gì hết mà đã đè Trác Ngưng Tuyết xuống giường, người đè lên bộ ngực mềm mại, co dãn của nàng. Lúc nàng giãy giụa càng ma sát nhau, thật thích.
Trác Ngưng Tuyết luôn lạnh nhạt, mặt đỏ bừng lên. Nàng che ngực, sợ hãi kêu lên: “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Thu Phong cười tà nói: “Em nói đó. Em có biết nam nữ sau khi đính hôn, có thể ngủ chung một giường. Nam nữ ngủ chung một giường sẽ có thể làm rất nhiều chuyện”
Cho dù Trác Ngưng Tuyết ngây thơ đến đây, nàng vẫn biết chuyện này, sợ đến độ luống cuống tay chân, vội vàng kêu lên: “Đừng, đừng, em nghe lời anh, tất cả nghe anh. Em, em ngày mai sẽ đến Phong Chính làm việc”
Rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt. Tiêu Thu Phong không hề khách khí véo véo khuôn mặt mềm mại, trắng nõn của nàng. Thật sự không biết cô gái này chăm sóc làn da như thế nào mà như da trẻ em.
“Nhớ kỹ, nếu ở Tiêu gia thì phải nghe lời. Nếu không anh lột sạch quần áo của em, đuổi em ra ngoài” Đối xử với người chưa thànhh thục, đầu tiên đương nhiên là phải dọa.
Trác Ngưng Tuyết chưa từng thấy ai thô lỗ như vậy, sợ đến độ nước mắt trào ra, trùm chăn kín đầu, trốn vào trong đó. Ánh mắt u oán giống như bị người sàm sỡ vậy.
Giờ phút này nàng mới biết được người đàn ông này đúng là một người đàn ông xấu xa.
Về đến phòng, hai người phụ nữ hình như còn chưa ngủ, đang nhỏ giọng nói chuyện. Thấy Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Nguyệt ngồi dậy đầu tiên, kéo chăn xuống lộ ra bộ ngực rất lớn của Phượng Hề.
“Ông xã, sao anh lại quay về. Tiểu Duyệt không phải nói hôm nay anh phải chúc mừng em ấy sao?”
Nếu như không có giết chóc, tối này đúng là giây phút nhấm nháp sự xinh đẹp đó. Nhưng đối với Tiêu Thu Phong mà nói, lúc này hắn muốn phát tiết dục vọng.
Hắn không muốn để lại ám ảnh cho Thiên Nhan Duyệt trong lần đầu tiên. Nên dù biết rõ cửa chỉ khép hờ, hắn vẫn không đẩy cánh cửa đó ra.
Lửa dục vọng trong người Tiêu Thu Phong đã bốc lên trên cơ thể Trác Ngưng Tuyết, lại nhìn thấy hai cơ thể xuân sắc, đầy quyến rũ đó, sao có thể chịu được chứ, giơ tay ra, nhảy lên giường, vén chăn lên. Đêm nay, nhất định sẽ rất mãnh liệt.
Nhưng bọn họ cũng không biết, hai cô gái phòng ở cạnh nhau cũng không ngủ được.
Thiên Nhan Duyệt thật vất vả đuổi được Liễu Yên Hồng đi nằm ngẩn người một đêm, mãi cho đến tận bình minh mới nhắm đôi mắt đẹp lại. Người đàn ông đó không vào làm nàng rất thất vọng.
Mà Trác Ngưng Tuyết lại sợ hãi, chỉ cần vừa nhắm mắt lại liền thấy người đàn ông đó lén vào phòng mình, lập tức tỉnh lại, không ngừng lặp lại.
Thì ra muốn chính thức làm một người phụ nữ, nàng còn phải qua rất nhiều cửa ải khó khăn.
Hôm sau, Trác Ngưng Tuyết và Thiên Nhan Duyệt lúc rời giường, mắt đỏ lên, nhưng được Điền Phù quan tâm đều không nói ra chuyện gì hết. Chuyện đó, các nàng chỉ có thể chôn vào trong lòng. Chẳng qua Thiên Nhan Duyệt sau khi ăn sáng xong liền về phòng nghỉ ngơi. Trác Ngưng Tuyết đáng thương chỉ có thể lộ ra dáng vẻ một người vợ trẻ bị khi dễ, bị ánh mắt lạnh lùng tàn khốc của Tiêu Thu Phong ám chỉ cho biết phải đi làm với Liễu Yên Nguyệt.
Chuyện còn lại, đương nhiên phải thương lượng với Phượng Hề.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 306: Bài học thảm thiết nhất trên đời
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Chuyện đúng là vượt qua tưởng tượng của Phượng Hề. Nhân vật siêu cấp đó đã tới Đông Nam, cho dù không làm gì hết cũng sẽ nhấc lên một cơn cuồng phong.
“Em bảo với bên dưới phải cẩn thận. Nếu như không cần thiết, thời gian này dừng mọi hoạt động, chờ chuyện này qua đi rồi nói.
Tiêu Thu Phong nói, Phượng Hề đương nhiên làm theo, nhưng nàng lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện của Lâm gia thì sao, cứ như vậy dừng lại sao?”
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: “Chuyện Lâm gia, anh sẽ tự mình phụ trách. Em đừng lo, nếu lão miêu cũng đã biết, giấu diếm cũng không có tác dụng gì mấy. Tốt hơn hết là dựa theo kế hoạch, đuổi Lâm gia ra khỏi Đông Nam”
Phượng Hề cảm thấy không ổn nhưng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn. Tình hình trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Gần một tiếng sau, Triệu Quang Bình, Tôn Khánh Dục và Tư Mã Lạc đã tới. Lần này ba người bọn họ được Tiêu Thu Phong gọi tới. Chuyện lớn này thực sự cũng cần cho mấy người này biết.
Triệu Quang Bình vừa nghe, đầu đầy mồ hôi lạnh. Ông ta đã nhận được tin tức, bắt đầu chỉnh đốn. Nhưng thật không ngờ nhân vật đó đã ở Đông Nam, căn bản không cho ông ta kịp ứng phó.
“Chú cũng đã đặt ra phương án tuần sát mới, đang chuẩn bị cuối tuần áp dụng, thật không ngờ... xem ra, chú phải lập tức tiến hành” Tôn Khánh Dục cũng không dễ dàng gì, thân là người đứng đầu lực lượng cảnh sát nơi này, trách nhiệm của ông ta không ít hơn Triệu Quang Bình là bao. Mặt Tư Mã Lạc cũng khó coi, tin tức này của Tiêu Thu Phong đối với bọn họ mà nói thật sự khiếp sợ. Có thể nói một khi truyền ra ngoài không thua gì động đất.
“Thu Phong, mày thực sự điều tra rõ ràng rồi chứ. Chuyện này không phải chuyện đùa” Đông Nam cũng là đại bản doanh của Tư Mã gia, khổ tâm kinh doanh nhiều thế hệ. Có những thứ đương nhiên không thể để người ngoài nhìn thấy.
Tiêu Thu Phong không hề giải thích rõ, chỉ nói: “Cái cần nói tao đã nói, mọi người tự mình làm, tốt nhất không nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có chuyện, mọi người nhớ liên lạc với nhau”
Ba người không còn tâm trạng chơi đùa như trước nữa, lập tức đứng dậy ra về. Chuyện này quan hệ đến vinh nhục cả đời, không ai dám lấy nó ra mà đùa cả.
Tiêu Thu Phong cũng không rõ thành viên lão miêu lúc đó hoàn toàn có thể rời đi, không cần để lộ thân phận. Nhưng tại sao lại để hắn làm lộ. Chẳng lẽ lão hầu bảo ông ta đến hỗ trợ mình?
Lão già này là số tám, giờ phút này đang lẳng lặng đứng trước mặt lão già, lặng lẽ như một lão tăng trăm năm.
“Tám, cảm thấy thế nào?” Lời nói của lão già rất bình thường, nhưng con người lấp lánh hào quang. Nhìn số tám một cái, nhẹ nhàng hỏi.
Dù là có thể thả lỏng trước mặt Tiêu Thu Phong, nhưng trước mặt lão già này, Tám tuyệt đối tôn trọng.
“Hắn là người chấp hành kế hoạch đó, không ai có thể thích hợp hơn hắn” Tám mở miệng nói, giọng nói rất khẳng định.
Lão già trầm ngâm một lát, hình như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nhấp một ngụm trà, nói: “Ta còn muốn ở lại đây vài ngày, bây giờ chưa có đáp án. Lần này để anh hiện thân là muốn cho hắn cảm thấy áp lực. Nếu như hắn thông minh hẳn là có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện. Hành động tiếp theo của hắn, ta rất có hứng thú”
Tám đã hiểu rõ ý của lão già, đây là một bàn kiểm tra đối với người đàn ông họ Tiêu, hơn nữa dường như mới bắt đầu mà thôi.
Trác Ngưng Tuyết mặc dù là một người kém hiểu biết trong tình cảm, nhưng năng lực kinh doanh lại rất giỏi. Dưới sự hợp tác của nàng và Lâm Thu Nhã ở xa xôi, Lâm gia gần như không có cơ hội chống trả, cũng làm cho Lãnh Phong một lần nữa cảm nhận được lực lượng vương giả.
Ba ngày sau, tất cả tài chính từ nước ngoài rót vào đã bị phá hủy. Mà Lâm gia càng rơi vào tuyệt cảnh, chuyện làm lớn. Lần này không riêng gì lực lượng của Lâm gia ở Đông Nam, liên lụy đến tài sản của Lâm gia trong cả nước thối lui, quả thực đạt đến một tình trạng khó có thể hình dung.
Lâm gia sau trận chiến này đã không còn tia sinh khí.
“Thái gia, Thái gia, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện” Quản gia Lâm gia, Ngũ Bá mặc dù đã hơn bảy mươi nhưng giờ phút này vẫn chạy như bay về phía đại đường.
Mấy ngày nay, từng tin tức bất hạnh không ngừng truyền tới. Thái gia đã nghe thành quen, nên mặt không chút biểu cảm, hỏi: “Lại có chuyện gì?”
“Đại gia, đại gia bị đánh”
Thái gia vừa nghe, đứng bật dậy khỏi ghế thái sư, lớn tiếng quát: “Nói cái gì, Bắc Dân ra ngoài?” Từ sau khi tuyên bố tuyệt giao với Tiêu gia, cũng đã ra lệnh người Lâm gia nếu không được ông ta cho phép không được ra ngoài. Lâm Khải Dược chính là một ví dụ. Ông ta không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa.
Ngũ Bá gật đầu nói: “Đại gia hôm qua nhận đượ thiếp mời, nói là muốn tham gia một bữa tiệc. Lúc đó tôi đã nói lời của Thái gia cho cậu ta nghe. Cậu ta nói sẽ không đi. Nhưng thật không ngờ sáng sớm đã không tìm được cậu ta. Vừa nãy mới phát hiện ra cậu ta người đầy máu đang nằm ở cửa”
Thái gia không nói một câu, vội vàng đi ra ngoài. Lâm Khải Dược đã thành phế nhân. Ông ta không dám tưởng tượng con mình lúc này như thế nào.
Không có nước mắt, hoặc là nước mắt đã chảy hết vào trong. Lâm Bắc Dân nằm trên giường, đôi mắt lanh lợi đầy giảo hoạt đã không còn nữa, lúc này chỉ như tro tàn. Giờ phút này hắn mới hiểu được, trong mắt người đàn ông kia, hắn không đáng gì cả. Những lời người đó nói cũng không phải để dọa hắn.
Lâm gia có tiền, có thế, ở Đông Nam có thể muốn làm gì thì làm. Đám con cháu Lâm gia dưới vầng sáng của Thái gia gần như chưa gặp bất lợi, chưa từng chịu đả kích như vậy. Đả kích này làm cho hắn hoàn toàn suy sụp.
Thái gia chạy vào, cầm tay bác sĩ, vội vàng hỏi: “Thế nào, thế nào rồi?”
Bác sĩ già áy náy nói: “Thái gia xin lỗi, gân chân của đại gia đã bị cắt đứt, cậu ta không thể đứng lên được nữa”
“Ha ha ha...” Có người đắc ý cười lớn, cười đến điên cuồng: “Rốt cuộc cũng có bạn. Người Lâm gia đều sẽ biến thành như vậy. Người không cần thương tâm, chúng ta sẽ có nhiều người bạn hơn nữa”
Có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy đương nhiên là Lâm Khải Dược thần kinh không ổn định. Từ lúc hai chân bị đánh gãy, hắn vẫn trốn ở trong phòng không ra. Lúc này ngồi xe lăn, xuất hiện trước mặt bố già, nhìn thảm trạng của ông bố. Hắn dường như cảm thấy được an ủi.
Không có ai dám nói chuyện, chỉ là trong lòng rất sợ hãi. Người đàn bà mắt để trên trán giờ phút này đang quỳ mọp dưới đất, không còn vẻ kiêu ngạo nữa, mà là cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Trên mặt vừa đau đớn, vừa hưng phấn, hình như thần kinh không bình thường.
Ngoại trừ Thái gia, không có ai buồn đau vì bọn họ. Bốn người em của Lâm Bắc Dân lúc này cũng ở đây. Nhưng sự nhẫn tâm của Lâm Bắc Dân đã làm cho tình cảm anh em mất hết. Nhìn hai chân Lão Đại đã bị đánh gãy, trong lòng bọn họ mơ hồ có một loại hưng phấn, thích thú. Áp lực bao năm rốt cuộc có thể phát tiết.
Chỉ có Lâm Bắc Cường từ từ đi lên, đỡ lấy Thái gia đang run rẩy, nhỏ giọng an ủi.
Cảnh ngộ của Lâm gia như một cơn ác mộng. Mà Lâm gia bị thương nặng cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người. Sau khi Lâm Bắc Dân thành kẻ tàn phế, mấy gia tộc trong liên minh vội vàng rời khỏi vây cánh. Lâm gia đã không còn hy vọng, nhưng bọn họ vẫn còn muốn sống.
Gọi điện, điện đến Bắc Kinh, nhưng không phải giọng nói trong tưởng tượng, một người đàn ông ngạo mạn nghe điện nói: “Lâm Thái gia, gia chủ có việc ra ngoài. Ân tình của Lâm gia, người đã trả lại, chuyện còn lại thực sự không giúp được ông. Mời ông tự xử lý”
Ở bên cạnh người vừa nói là một lão già mắt đầy tức giận, mắt lấp lánh hào quang. Mấy chục cao thủ còn chưa kịp ra tay đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Thật không ngờ Lâm gia kinh doanh ở Đông Nam mấy chục năm lại không có một chút căn cơ. Ông ta rất thất vọng, hoàn toàn thất vọng.
Chết thì chết, có quan hệ gì đến ông ta?
Lâm Thái gia ném điện thoại xuống đất, sau đó ông ta ngất đi. Lâm gia được xưng không bao giờ suy sụp, sau khi cột trụ chống trời là Thái gia ngã xuống, đã mất đi sự sắc bén năm xưa.
Hôm sau, báo chí thông báo Lâm gia tuyên bố rời khỏi Đông Nam. Trận chiến không khói này mới từ từ kết thúc. Lâm gia húng bá Đông Nam, bá chủ kinh doanh vĩnh viễn mất đi trong dòng sông lịch sử, ngã xuống không kèn không trống.
Nhưng ký ức đau lòng này, có rất nhiều người nhớ. Nhiều năm sau vẫn nhớ đến cơn ác mộng này.
Mặc kệ là ai chỉ cần phạm sai lầm đều phải bị trừng phạt. Sự kiêu ngạo của Lâm Thái gia đổi lại bài học thảm thiết nhất trên đời này. Kết quả này, người của Lâm gia không ai muốn thấy.
Mà qua chuyện lần này, Tiêu gia ở Đông Nam là một thế lực không thể chống lại. Những người liên quan đến chuyện này đều rất rõ ràng.
Cho nên những người không biết cụ thể chuyện xảy ra cũng đã bắt đầu lấy lòng Tiêu gia, còn hướng cả về Thiên gia. Đó là vì quan hệ giữ Thiên Nhan Duyệt và Tiêu gia, khiến Thiên gia làm tâm điểm chú ý.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia