Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 60: Tiếng lành đồn xa (Trung)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mặt Ngọc Doãn đỏ bừng.
- Nhị ca đừng nói bừa, thật sự không có gì.
- Được rồi được rồi, các ngươi không có gì...Hôm nay ta đến là có chuyện tìm ngươi. Ta được người ta nhờ vả mời ngươi đi uống rượu, mong rằng Tiểu Ất ngươi chớ chối từ. Ta đã vỗ ngực đảm bảo với người ta rồi.
- Ai muốn mời ta?
- Việc này...ngươi cứ đi là biết.
Vẻ mặt Chu Lương thần thần bí bí, nốt ruồi bên miệng y theo nụ cười trên mặt y giật giật.
- Còn tỏ ra thần bí?
Ngọc Doãn mỉm cười.
- Nói với Cửu Nhi tỷ một câu rồi chúng ta đi.
Chu Lương giúp quá nhiều rồi nên hắn không thể không nể mặt mũi.
Sau khi Ngọc Doãn thay xong quần áo, đi đến trước cửa phòng Yến Nô, khẽ nói:
- Cửu Nhi tỷ, Nhị ca gọi ta đi ra ngoài, buổi trưa ta không đến cửa hàng nữa. Sau buổi trưa ta mới qua đó, Cửu Nhi tỷ nói một tiếng với Nhị tỷ là đến Lý Ngõa tử tìm thợ thủ công sửa lại nhà bếp, thuận tiện trả tiền công cho hắn.
- Biết rồi!
Trong phòng vọng ra giọng nói nhỏ xíu của Yến Nô.
Giọng nói kia dịu dàng như thê tử nói với trượng phu khiến Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
- Nhị ca, tóm lại là gặp ai? Sao lại thần bí như thế?
Ra khỏi nhà, Ngọc Doãn và Chu Lương đi trên đường.
Tuy nhiên lúc đi lại đi về hướng phố Mã Hành.
Ngọc Doãn thầm thấy kỳ lạ, liền mở miệng hỏi.
Chu Lương cười cười:
- Sao Tiểu Ất tò mò như vậy? Yên tâm đi, là chuyện tốt... Ca ca sao có thể hại ngươi.
- Hại ta cũng không sao, nhưng vẫn phải nói với ta rốt cuộc đó là ai? Có chuyện gì? Để ta biết còn chuẩn bị chứ, đừng cứ thần thần bí bí luôn tạo cho ta cảm giác cổ quái.
- Ngươi đừng có hỏi nhiều, đi theo ta là được.
Ngọc Doãn không hiểu ra sao, nhưng đã không hỏi được gì nên không hỏi nữa.
Dù sao hắn cũng không sợ Chu Lương giở trò gì, hiện giờ tốt xấu cũng là người có danh tiếng, Chu Lương cũng khó mà làm được chuyện xấu gì, chỉ là trong lòng hắn hơi tò mò, rốt cuộc là ai muốn gặp hắn? Điều này thật sự khiến Ngọc Doãn không đoán ra được.
- Tiểu Ất, sao hôm nay không đánh đàn?
Trên đường, thỉnh thoảng có người hỏi.
Ngọc Doãn thì nhất nhất trả lời, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm với họ vài câu.
Khi đi ngang qua cửa hàng thấy việc buôn bán vẫn rất tốt, hắn cũng không muốn đi quấy rầy việc kinh doanh, liền tiếp tục cùng Chu Lương đi về phía trước.
- Sao lại ở đây?
Hai người dừng ở bên ngoài lầu Bạch Phàn, Chu Lương cười nói:
- Tới rồi!
Vừa nói y vừa đi vào trong.
Nhưng Ngọc Doãn lại do dự.
- Nhị ca, rốt cuộc là ai?
Trước đó vài ngày hắn vừa mới gây chuyện với Tiếu Chi Nhi, có chút mất mặt. Chu Lương thấy hắn do dự, xoay người lại kéo tay hắn:
- Đi đi đi, đã đến rồi, đi gặp một lần thì có sao? Yên tâm, sẽ không làm ngươi thiệt thòi đâu.
- Vậy thôi được!
Ngọc Doãn và Chu Lương đi vào lầu Bạch Phàn, đụng phải Đông Tâm Lôi ngăn lối đi, vẻ mặt lo lắng nói:
- Ngọc Tiểu Ất, ngươi lại muốn tới đây sinh sự?
Lần trước Ngọc Doãn đánh đàn trên phố khiến Đông Tâm Lôi bị mất thể diện.
Nay thấy Ngọc Doãn đến đương nhiên thái độ khó chịu. Còn Ngọc Doãn cũng là người ngang bướng, thấy Đông Tâm Lôi ngăn cản lối đi, lập tức không nói hai lời xoay người bỏ đi.
Chu Lương vội kéo Ngọc Doãn lại, nói với Đông Tâm Lôi:
- Ca ca đừng hiểu lẩm, hôm nay chúng ta tới đây là do được người ta mời đến uống rượu ở Tây Nhã Tam chứ không phải tới gây chuyện. Trước đây Tiểu Ất đắc tội với ca ca, là tuổi trẻ hiếu thắng, ca ca đại nhân đại lượng sao phải tính toán với hắn? Nay vào cửa đều là khách, ca ca không nên đuổi khách đi.
Tây Nhã Tam?
Đó là nhã gian số 3 tầng bốn lầu tây.
Có thể ở lầu bốn đều là những nhân vật khó lường.
Đông Tâm Lôi chau mày, quay đầu hỏi:
- Hôm nay ai ở Tây Nhã Tam?
- Tây Nhã Tam không có khách ở...
Đông Tâm Lôi giận giữ giơ tay ra bắt lấy Chu Lương.
- Hai tên vô lại các ngươi, ta suýt nữa tưởng thật cho lên tầng rồi.
Ngọc Tiểu Ất, lần trước Trương Tam ca giúp ngươi, ta đã nhịn ngươi một lần, hôm nay ngươi lại tới gây rối, đừng trách ông nội đây không khách khí.
Vừa nói vừa ra hiệu cho năm sáu tay đánh đấm áo đen đuôi ngắn vây lấy Ngọc Doãn.
- Đông Tâm Lôi sao lại sinh sự?
Một giọng nói mềm mại vang lên, cửa sổ tầng lầu bốn mở ra, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp.
- Đông gia, không phải người nhà mình gây chuyện, mà là có người khác đến gây rối.
- Đồ khốn khiếp, Tiểu Ất là khách do ta mời tới, sao lại ngăn cản hắn?
- Hả?
Đông Tâm Lôi sững người, nhìn Ngọc Doãn.
Tuy nhiên trong lòng Ngọc Doãn lại không vui, nếu không phải vì nể mặt Chu Lương thì đã hất áo bỏ đi rồi. Thấy Đông Tâm Lôi nhìn mình, hắn quay đầu đi, hừ một tiếng không nói không rằng. Đông Tâm Lôi cũng vô cùng xấu hổ, không biết nên mở miệng xin lỗi thế nào. Chu Lương biết nhìn rộng, vội vàng nói:
- Mã Nương Tử đừng vội hiểu lầm, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi, không phải là lỗi của Đông Tâm Ca, Mã Nương Tử đừng vội trách cứ.
Nói xong y kéo áo Ngọc Tiểu Ất.
- Tiểu Ất, mau theo ta lên đi.
- Ta không đi!
Chu Lương sao không hiểu tính tình của Ngọc Doãn.
Y tức thì cười khổ:
- Tiểu Ất, ngươi không nể mặt ca ca sao? Đã tới đây rồi thì cũng không nên chần chừ nữa.
- Thôi được, ta nể mặt ngươi.
Chu Lương liên tục gật đầu, lại nói với Đông Tâm Lôi vài câu mới kéo Ngọc Doãn lên lầu.
- Xui quá!
Đông Tâm Lôi than thầm:
- Cứ gặp tên ngày là không có chuyện tốt gì, toàn là xui xẻo.
- Gần đây ca ca gặp chuyện xui, không bằng đi viện Quan Âm đốt nén hương xả xui?
- Đúng thế đúng thế, hôm nay phải đi thắp hương bái phật, giải xui thôi.
Ngọc Doãn đi theo Chu Lương lên lầu.
Đã sớm có người đứng ở đầu bậc thang hầu đón, cũng là người quen, là quản sự của lầu Bạch Phàn - Chu Thành.
Quan hệ giữa Ngọc Doãn và Chu Thành khá tốt, nên hắn lập tức chắp tay chào Chu Thành:
- Nghe nói Đại Lang vừa có chuyện vui, ta còn chưa kịp chúc mừng...Ha hả, xin Đại Lang thứ tội cho.
Chu Thành cười nói:
- Tiểu Ất đừng giễu cợt, dù sao cũng chỉ là quản sự, sao sánh được với tên tuổi Tiểu Ất?
Ngoài miệng khách sáo nhưng vẫn không che giấu được niềm vui bên trong.
- Đông gia nhà ta mời Tiểu Ất đến đây, dù gì cũng là có chút tình đồng hương với ta, mong Tiểu Ất chiếu cố nhiều.
Ngọc Doãn cười cười cùng Chu Lương, theo Chu Thành đi vào trong nhã gian.
Nhã gian lầu bốn này rộng hơn rất nhiều so với các nhã gian dưới lầu, trang trí cũng vô cùng tinh mỹ. Mã Nương Tử mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc mây vấn cao, đang ngồi ở vị trí chủ nhà. Bên cạnh nàng còn có một thanh niên, gương mặt rất đẹp, nhìn vô cùng thông minh lanh lợi, tuy nhiên trên khóe mắt hiện rõ nét kiêu ngạo.
Mà phía sau gã còn có một cô gái, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt câu hồi, vô cùng quyến rũ.
Nhìn khí chất đó cực kỳ đoan trang, mà dung mạo kia lại vô cùng mị hoặc.
Trong đoan trang có mị hoặc, trong mị hoặc có đoan trang, hai khí chất hoàn toàn khác biệt nhau nhưng lại thành một thể hoàn mỹ. Phong tình kia, ý nhị kia...chỉ cần dùng ánh mắt câu hồn đảo một vòng cũng đủ khiến người khác xao động.
Lợi hại, lợi hại a!
Mỹ nhân này đúng là vô cùng hấp dẫn.
Ngọc Doãn chỉ liếc nhìn mỹ nhân một cái đã cảm thán trong lòng.
May mắn là tính tình hắn thô lỗ, lại thêm trong lòng đã có “Cửu Nhi tỷ” nên không hề có thái độ thất thố.
- Tiểu Ất, mời ngồi.
Mã Nương Tử đứng dậy chào đón, người thanh niên bên cạnh lại tỏ vẻ không hài lòng.
- Tiểu Ất, vị này là đông gia của lầu Phong Nhạc.
Ngọc Doãn ngẩn ra, vội chắp tay:
- Hóa ra là lão nương, Tiểu Ất thất lễ rồi.
Hai chữ “lão nương” là cách gọi tôn kính nói chung ở trong phố xá.
Mã Nương Tử cười nói:
- Tiểu Ất đừng khách sáo, nhắc đến mới thấy gần đây Tiểu Ất tiếng lành đồn xa, nếu Ngọc đại ca dưới suối vàng mà biết, chắc vô cùng vui mừng.
Mã Nương Tử nói “Ngọc đại ca”, đó là Ngọc Phi, phụ thân của Ngọc Doãn.
Năm đó Nội Đằng Tử đấu đô vật thắng người Liêu, nàng nhắc tới Ngọc Phi cũng thể hiện là quen biết Ngọc Phi, là bề trên Ngọc Doãn. Ngọc Doãn sửng sốt, thái độ càng thêm cung kính:
- Thì ra là trưởng bối, trước đây Tiểu Ất không biết đã gây loạn, kính xin lão nương bỏ quá cho.
Nàng là bằng hữu của cha, đương nhiên Ngọc Doãn có chút sợ hãi.
Mấy ngày nay hắn gây ra nhiều chuyện, tuy nói không phải nhằm vào lầu Bạch Phàn, nhưng cũng đã ảnh hưởng không nhỏ đến lầu Bạch Phàn.
- Đây là cháu ngoại trai ta, tên là Bạch Thế Minh, trước đây làm việc tại phủ Đại Danh...
Việc trước kia đừng nhắc tới nữa. Tiểu Ất là người hiểu chuyện, sao có thể cho là càn quấy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by Tiểu Long; 31-07-2013 at 12:56 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 61: Tiếng lành đồn xa (Hạ)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mã Nương Tử ngược lại tỏ ra vẻ ôn hòa, giới thiệu thanh niên bên cạnh với Ngọc Doãn.
Tuy nhiên, Bạch Thế Minh vẫn với dáng điệu hờ hững, chỉ chắp tay, xem như đã chào hỏi.
Ngọc Doãn cũng không để trong lòng, ngồi xuống một bên.
- Hôm nay lão nương gọi Tiểu Ất đến không biết có chuyện gì?
Mã Nương Tử nhìn Ngọc Doãn, khẽ thở dài:
- Năm đó Ngọc đại ca đánh thắng người Liêu, nhưng lại trúng gian kế của người Liêu, thế cho nên phải bỏ mình. Vong phu khi còn sống cùng với Ngọc đại ca cũng có chút giao tình, cho nên sau khi Ngọc đại ca mất, đã đặt ra quy định, mỗi ngày phải mua hai trăm cân thịt chín ở cửa hàng của ngươi, coi như là giúp đỡ.
- À?
Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người.
Hắn thật sự không biết có việc như vậy.
Bao gồm cả ký ức trước kia mà Ngọc Doãn lưu lại, cũng không có nội dung liên quan.
Mã Nương Tử thấy Ngọc Doãn giật mình, liền khẽ mỉm cười:
- Từ sau khi tiên phu mất, ta cũng rất ít khi xử lý công việc ở trong lầu. Không ngờ người trong lầu lại không hiểu chuyện, lại tự tiện chặt đứt hoạt động cửa hàng của ngươi. Về sau ta có nghe nói, cũng đã trễ... Chỉ có điều không nghĩ tới, Tiểu Ất quá kiên quyết, lại cùng với Tiếu Chi Nhi giao đấu.
- Việc này...
Ngọc Doãn nhất thời cảm thấy hổ thẹn.
Cô gái ngồi ở phia sau Bạch Thế Minh, dùng ánh mắt quyến rũ mê người, tò mò quan sát Ngọc Doãn.
Chỉ có điều, giờ phút này Ngọc Doãn không có lòng dạ nào mà để tâm đến vấn đề này, cũng không hề lưu ý.
- Đại trượng phu ân đền oán trả!
Nhưng Mã Nương Tử trái ngược lại có chút sảng khoái, khoát tay chặn lại nói:
- Người ta bắt nạt quá đáng, nếu như không đánh trả, thì sao lại gọi là Ngọc Giao Long ở phố Mã Hành nữa? Tiểu Ất, chớ để trong lòng.
- Đa tạ lão nương bỏ qua.
Mã Nương Tử cười cười, tỏ ý không ngại.
- Quản sự lúc trước đã bị ta đuổi đi rồi... Mấy năm nay ta lơ là công việc ở trong lầu, làm cho một số người quá mức tùy tiện. Tuy nhiên bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ cho Thế Minh quản lý tửu lầu. Sau này, còn phải kính nhờ Tiểu Ất chiếu cố nhiều hơn.
Khẽ liếc trộm Bạch Thế Minh, thấy Bạch Thế Minh nhìn xuống không chút nào để ý Ngọc Doãn, thậm chí còn mang vẻ mặt bực bội.
Trong lòng Ngọc Doãn có chút không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ mình với lầu Bạch Phàn còn có hoạt động, nên không thể biểu hiện vẻ bất mãn.
Mã Nương Tử nói liên miên không dứt một vài câu chuyện phiếm, Ngọc Doãn cũng kiên trì chịu đựng.
Rượu qua ba lượt, đột nhiên Mã Nương Tử chuyển đề tài:
- Tiểu Ất có biết Tiếu Chi Nhi đã rời khỏi lầu Bạch Phàn hay không ?
- À... Việc này tiểu nhân quả thực không rõ lắm.
Sự việc Tiếu Chi Nhi rời khỏi lầu Bạch Phàn, trong hai ngày nay cũng có gây chút náo động.
Nàng vốn là người có khả năng nhất đạt được vị trí Thượng Thính Hành Thủ, nhưng không ngờ lại bị Ngọc Doãn phá hỏng, ngay cả Phùng Siêu cũng thua trận. Tuy nhiên, việc Tiếu Chi Nhi rời khỏi lầu Bạch Phàn, thực ra cũng không phải là vì lý do đó. Thời điểm này, nàng đã thấu hiểu tình đời, càng hiểu rõ hơn tình cảm của Phùng Siêu dành cho nàng, vì thế mới quyết định rời khỏi nghề.
Ngay ngày thi đánh đàn hôm ấy, Tiếu Chi Nhi và Phùng Siêu đã rời khỏi Đông Kinh.
Ngọc Doãn trong mấy ngày nay bận bịu kinh doanh, lại lo tập võ, đúng là đã không biết việc này…
Mã Nương Tử thở dài:
- Hiện nay trong bảy mươi hai cửa hàng ở phủ Khai Phong, có thể cạnh tranh với lầu Bạch Phàn thì cũng chỉ có Phan lầu. Vốn ta cũng không sợ Phan lầu nhưng không ngờ Tư Mã Tĩnh, một thương gia giàu có ở Di Châu cũng nhảy vào, bỏ ra một số tiền lớn. Nếu chỉ là như thế, ta cũng có thể cùng hắn đấu một phen. Lại càng không ngờ Tiếu Chi Nhi đột nhiên rời đi, khiến ta có chút lúng túng. Việc tranh vị trí Thượng Thính Hành Thủ vào cuối năm nay, ta không muốn bị thua.
Ngọc Doãn nghe vậy, lập tức trầm mặc!
Loại chuyện như vậy, cũng không phải là chuyện mà một người bán thịt như hắn có thể tham dự.
Chỉ có điều Mã Nương Tử nói việc này với hắn, là có ý gì?
- Phùng Tranh!
- Dạ có.
Mỹ nhân vẫn ngồi ở phía sau Bạch Thế Minh, đứng dậy tiến lên phía trước.
Đôi mắt to long lanh ươn ướt, chẳng khác gì ẩn chứa sự quyến rũ vô hạn. Sau khi đảo qua trên người của Chu Lương, khiến y hồn bay phách lạc, đã mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn lại không thèm để ý.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua mỹ nhân, trong lòng đã hiểu đôi phần.
Ánh mắt trầm tĩnh, thần sắc như thường.
Vì thế khiến cho Phùng Tranh không tự chủ được lại càng thêm tò mò, dừng thêm một chút ở trên người của Ngọc Doãn. Nhưng việc dừng lại này, đã khiến Bạch Thế Minh ở bên cạnh có chút không vui. Lập tức ho khan hai tiếng, dường như là đang tỏ vẻ bất mãn.
Phùng Tranh mỉm cười!
Nụ cười này, quả nhiên như muôn hoa tranh nhau khoe sắc, đẹp đến nỗi không gì sánh được.
Tinh thần của Ngọc Doãn cũng bị rung động, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
- Phùng Tranh là người Thương Châu, trước kia làm việc ở phủ Đại Danh ... Về sau theo Thế Minh đến Khai Phong này, đang muốn tìm một hướng đi.
Hiện nay Tiếu Chi Nhi đã đi rồi, ta đang chuẩn bị cho nàng từ từ thay thế.
Chỉ có điều, nàng không có tên tuổi gì ở phủ Khai Phong, cho nên muốn mượn danh của Tiểu Ất để cho nàng dựa vào.
Phùng Tranh cầm một chén rượu, thanh tú yêu kiều, nhu mì tiến đến.
- Kính xin Tiểu Ất ca giúp đỡ nhiều hơn, mời uống với thiếp một chén này.
Thanh âm mềm mại đến tê dại, làm cho xương cốt người nghe như muốn nhũn ra.
Cô gái này tuyệt đối là một phụ nữ mê hoặc chết người!
Dáng điệu mời rượu đẹp, lại thêm âm thanh êm ái. Hơn nữa nàng lại rất mê hoặc, quyến rũ động lòng người, nếu như có người hết lòng giúp đỡ, nhất định Khai Phong có thể sẽ nổi sóng.
Đôi mắt câu hồn kia nhìn chăm chăm vào Ngọc Doãn như khẩn cầu, lại thêm lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Mặc dù Ngọc Doãn là một người thô lỗ, cũng cảm thấy khó mà từ chối... lập tức hắn giơ chén rượu đầy lên uống cạn, khóe mắt liếc qua, lại nhìn thấy Bạch Thế Minh sắc mặt âm trầm. Về phần Chu Lương thì mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, trợn to đôi mắt lớn.
- Lão nương muốn Tiểu Ất phải giúp như thế nào?
- Lúc trước Tiểu Ất ở chùa Đại Tướng Quốc, đã từng tấu một khúc.
- Là Nhị Tuyền Ánh Nguyệt…?
- Không phải... Ta nghe người ta nói, ngươi đã đem Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kia bán đi. Cái mà ta muốn nói, là khúc phổ thứ hai của ngươi.
Không biết có tên là gì?
- À... Lão nương nói, hóa ra là Lương Chúc.
- Lương Chúc?
Mã Nương Tử lập tức thấy thích thú.
Mà Phùng Tranh thì cực kỳ nhu thuận ở một bên, rót đầy một chén rượu cho Ngọc Doãn, rồi sau đó tiện thể ngồi xuống.
Một chút làn hương thơm quanh quẩn, như lan như xạ, cực kì kích động lòng người.
Khi Phùng Tranh ngồi xuống, dán rất gần Ngọc Doãn. Một đôi đùi ngọc gần như sắp đụng vào Ngọc Doãn, chỉ cần động một chút, sẽ có đụng chạm.
Cặp đùi đẹp kia, da thịt bóng loáng như ngọc, khiến cho tâm thần của Ngọc Doãn rung động.
Hắn không kìm nổi ngầm nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng ngồi xuống bên cạnh, rồi sau đó hướng về phía Phùng Tranh cười.
Sắc mặt của Bạch Thế Minh lại càng thêm tím đen!
- Khúc Lương Chúc này là đang lúc ngẫu nhiên ở trên phố nghe được một câu chuyện...
Ngọc Doãn từ tốn nói, đem Lương Chúc nói sơ lược một lần.
Ở hậu thế, đối với nguồn gốc của Lương Chúc rất rối rắm.
Đại thể là, nó xuất hiện từ triều Tấn. Mà theo ghi chép xưa nhất, thì xuất phát từ đầu thời Đường do Lương Tái Ngôn soạn " Thập đạo Tứ phiên chí ". Đến cuối thời Đường, Trương Độc soạn " Tuyên thất chí ", có thêm yếu tố thổi phồng của văn học.
Câu chuyện này hoàn thiện vào đời Tống, đặc biệt là vào thời Nam Tống.
Chẳng qua nguyên mẫu của nó đã xuất hiện từ thời Bắc Tống, ở trong phường thị cũng đã được miêu tả ở một mức độ nhất định. Ngọc Doãn không sợ Mã Nương Tử các nàng đi tìm hiểu, bởi vì hắn chỉ nói sơ lược. Hơn nữa, Mã Nương Tử và Phùng Tranh này đều là những phụ nữ chỉ theo cảm tính. Đối với câu chuyện tình yêu bi thương như thế, hoàn toàn không có chút năng lực kháng cự.
Đợi khi Ngọc Doãn nói xong, hai người phụ nữ này lệ đã rơi đầy mặt.
- Một chuyện tình đẹp như thế, nếu không nhờ Tiểu Ất nói, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi.
- Tiểu Ất đại tài, kính xin uống cạn chén này.
Phùng Tranh giơ chén rượu lên, đưa tới.
Nơi miệng chén, vẫn còn có một dấu môi phớt đỏ.
Sắc mặt của Bạch Thế Minh xanh mét, nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể hung tợn trừng mắt với Ngọc Doãn... Bởi vì nơi chén rượu kia, là chỗ Phùng Tranh vừa mới dùng qua.
Ngọc Doãn cũng không lưu ý, nói tạ ơn, rồi uống một hơi cạn sạch mà không để ý tới đôi mắt câu hồn đoạt phách kia của Phùng Tranh, trong lúc này đây làn thu ba đang đưa đẩy, vạn phần gợi tình.
Thật lâu sau Mã Nương Tử mới coi như ổn định lại cảm xúc.
- Tiểu Ất, ta muốn khúc phổ này.
- À?
Mã Nương Tử cười nói:
- Tài đánh đàn cũng như giọng hát của Phùng Tranh đều xuất chúng, nhưng khổ nỗi không có bản nhạc hay.
Cho nên ta muốn mua khúc phổ này, không biết Tiểu Ất có thể đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích của mình hay không? Về phần giá cả, Tiểu Ất chớ có lo lắng.
Trước đây Lý Sư Sư đã từng nói, khúc nhạc này của Tiểu Ất hiện nay có trị giá nghìn vàng.
Như vậy đi, ta mua với giá 1500 quan tiền... Không biết Tiểu Ất khi nào có thể viết ra khúc phổ được?
1500 quan tiền?
Trong đầu Ngọc Doãn “ong” lên một tiếng, có chút bối rối!
Nhị Tuyền Ánh Nguyệt mới bán đi được mười sáu quan tiền. Lúc ấy nghe cái người tên là Mạc Ngôn nói “Lương Chúc” giá trị cả ngàn quan tiền, Ngọc Doãn còn có chút không tin. Không ngờ, thật sự không ngờ...
Ngọc Doãn có chút không biết như thế nào cho phải.
Mã Nương Tử thấy hắn không nói lời nào, liền lại mở miệng nói:
- Nếu như Tiểu Ất cảm thấy ít, vậy thì hai ngàn quan tiền, như thế nào?
Chu Lương ở một bên, hít sâu một hơi!
Hai ngàn quan tiền, là cái khái niệm gì?
Có lẽ ở trong mắt của những quan lại quyền quý, hai ngàn quan tiền không coi là nhiều. Nhưng với tiểu dân ở tỉnh thị mà nói, hai ngàn quan tiền không khác gì là một số con số trên trời. Mà với Ngọc Doãn mà nói, hai ngàn quan tiền... Hắn cũng có thể đi mua một bộ đàn rất tốt. Đàn Linh Lung trên thị trường cũng chỉ từ 800 đến một ngàn quan tiền. Cái này, cái này, cái này quả thật là một khoản tiền lớn.
Tuy nhiên khúc phổ này cũng không dễ viết.
Lần trước Ngọc Doãn sử dụng là khúc nhạc hòa tấu ở đời sau.
Nếu như thay đổi khúc phổ để cho phù hợp với thời đại này lại phải mất chút công sức.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn trầm ngâm một chút nói:
- Khúc phổ thì còn dễ, nhưng nếu như biên soạn cho thật tốt, chỉ sợ phải mất hai tháng.
Bạch Thế Minh nhịn không được nói:
- Ta chỉ muốn khúc phổ, về phần biên soạn, thì ta sẽ tìm người khác, không cần ngươi lo lắng.
Trong lời nói, rất có ý khinh thường.
Ngươi có thể đàn rất hay, nhưng chưa hẳn có thể biên soạn ra khúc phổ hay.
Rất rõ ràng, đây là một trò đùa... Mã Nương Tử muốn là khúc phổ, chứ không phải là biên soạn của Ngọc Doãn.
Sắc mặt của Ngọc Doãn, đã theo đó mà biến đổi.
- Thế Minh, sao lại nói như thế, mau xin lỗi Tiểu Ất.
- Ta...
Bạch Thế Minh rất không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt của Mã Nương Tử lại không dám phản kháng, đành phải đứng lên nói xin lỗi.
Mã Nương Tử nói:
- Tiểu Ất chỉ cần đem khúc phổ viết ra là được.
Không cho ta biên soạn?
Vậy thì thật là tốt, ta còn bớt phiền phức!
Ngọc Doãn cũng có chút mất hứng, vì thế đứng dậy chắp tay:
- Một khi đã như vậy, trong hai mươi ngày, tiểu nhân sẽ hoàn thành.
- Rất tốt, nơi này có một tờ khế ước, Tiểu Ất có thể xem qua một chút, nếu như đồng ý, chúng ta ngay lập tức xác nhận việc này. Đến lúc đó Tiểu Ất một tay giao khúc phổ, một tay lấy tiền. Ta cũng rất hiếu kỳ đối với khúc nhạc này của Tiểu Ất.
Mã Nương Tử dứt lời, che miệng mỉm cười.
Nhưng mà trong lòng của Ngọc Doãn, lại luôn luôn có chút khó chịu.
Hắn cầm lấy khế ước, cẩn thận nhìn một hồi. Dù sao trước đây đã từng có kinh nghiệm, lúc này đây hắn càng thêm cẩn thận.
Cũng tốt, một tay giao tiền, một tay giao phổ.
Lúc này hợp tác rất tốt đẹp, cũng coi như không còn phải băn khoăn.
Từ nay về sau ta và lầu Bạch Phàn ngươi, không có nhiều gút mắc, chỉ còn trên phương diện làm ăn qua lại, mọi người ai cũng đều được thoải mái.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không nói lời nào nữa, cầm bút ký tên.
- Tiểu Ất còn có chuyện, cáo từ trước...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by Tiểu Long; 31-07-2013 at 12:55 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 62: Có thù tất báo (Thượng)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Kinh thành vào tiết cuối xuân có ý vị thật khác.
Nhiệt độ không cao không thấp, rất thoải mái. Không khí cũng không quá khô, có thể nói mang theo một chút ý vị giống Giang Nam ở đời sau.
Ẩm ướt, ôn hòa!
Đây có lẽ là kết luận của Ngọc Doãn đưa ra đối với Khai Phong vào Tuyên Hòa năm thứ sáu.
Ở đời sau khô hanh nhiều gió, bốn mùa rất khó phân biệt được rõ ràng nếu so cùng một hoàn cảnh. Khai Phong lúc này càng giống như Giang Nam. Khi Ngọc Doãn đi ra khỏi lầu Bạch Phàn, hít lấy khí trời của Tuyên Hòa năm thứ sáu, đem tất cả bực bội tích tụ ở trong lòng thổi sạch hết.
Gặp Mã Nương Tử, thực không thoải mái.
Chu Lương cũng thấy được Ngọc Doãn mất hứng, đành phải ở một bên thấp giọng khuyên bảo:
- Tiểu Ất không nên tức giận, ngươi không biết bối cảnh của Mã Nương Tử, cho nên trong lòng không được vui. Nhưng trên thực tế, lầu Bạch Phàn có thể yên ổn ở kinh thành, được xưng là đệ nhất tửu lâu ở phủ Khai Phong, nếu như yếu thế, làm sao có thể được như thế? Mã Nương Tử này đã nhiều năm chưa lộ diện, lần này vì mua khúc phổ của ngươi, đích thân chiêu đãi đã là cực kỳ coi trọng ngươi rồi... Chúng ta là tiểu dân ở tỉnh thị, cần gì phải tranh hơn thua?
Dù sao chẳng phải ngươi cũng được hai ngàn quan tiền đó sao, thu hoạch khá phong phú... Không chừng sau này ta còn phải tôn Tiểu Ất một tiếng 'Đại quan nhân' ấy chứ .
Thường ngày Chu Lương đã rất dẻo miệng, nói cũng rất có lý.
Chỉ có điều vẫn chưa xóa hết sự khó chịu ở trong lòng của Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cũng là người cực kỳ kiêu ngạo. Bất kể là ở kiếp trước, hay là ở kiếp này, hắn cũng không chịu khom lưng với bọn người quyền quý.
Mã Nương Tử muốn khúc phổ của hắn, lại không muốn hắn biên soạn, rõ ràng coi hắn không ra gì.
Nếu không phải lúc mới bắt đầu Mã Nương Tử đã nói ra mối quan hệ giữa lầu Bạch Phàn với cửa hàng Ngọc gia, nói không chừng Ngọc Doãn đã sớm phất tay áo rời đi, Mã Nương Tử lấy gì để tính chuyện thay thế? Một khúc Lương Chúc, đối với Ngọc Doãn mà nói cũng không xem là quá trọng yếu. Bắc Tống là thời đại mà hí khúc phát triển rất còn non kém, từ thời Đường tới nay, hí kịch đã có cơ sở. Mà tạp kịch Bắc Tống, đó là tiền thân của hí khúc ở đời sau... Vài thập niên về sau, đem Côn khúc lưu hành khắp Đại Giang Nam Bắc. Ngọc Doãn ở kiếp trước có nghiên cứu cổ nhạc, đương nhiên không thể không nghiên cứu hí kịch, trong đầu có mấy chục hí kịch Chiết Giang, vì sao lại phải buồn phiền?
Hắn tức giận Mã Nương Tử với cái loại thái độ của kẻ ở trên cao nhìn xuống, lại bức bách việc cho lầu Bạch Phàn trợ giúp cửa hàng Ngọc gia vào năm mới, mới đáp ứng giao ra khúc phổ Lương Chúc. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, từ nay về sau, Ngọc gia và lầu Bạch Phàn không tiếp tục gút mắc, chỉ còn qua lại trên phương diện làm ăn. Đối với Ngọc Doãn mà nói, như vậy cũng coi như là được thoải mái.
Trên đời này, khó trả nhất là nợ ân tình của người.
Hiện giờ ân tình đã thanh toán xong, về sau đường ai nấy đi...
Nghĩ đến đây, tâm tình của Ngọc Doãn trái lại đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.
- Nhị ca xin dừng bước!
Thấy Chu Lương phải đi, Ngọc Doãn vội gọi y, rồi sau đó vội vã chạy đến cửa hàng, cầm một xâu tiền, đưa tới trước mặt Chu Lương.
- Hôm nay đã làm phiền Nhị ca, đây là tấm lòng của Tiểu Ất, xin Nhị ca chớ chối từ.
Đợi sau này mọi chuyện được tốt đẹp, Tiểu Ất còn có hậu lễ...Chút tấm lòng này, Nhị ca hãy cầm mà đi uống rượu.
Chu Lương làm ra vẻ chối từ, sau mới chịu nhận.
- Sớm biết Tiểu Ất là người làm nên chuyện lớn, những số tiền này, ta nhận.
Sau này nếu lúc nào cần tới, cứ nói với ta, ta quyết không chối từ... Đúng rồi, ta còn có chuyện muốn nói cho ngươi biết. Ba trăm xâu tiền của Quách Thiếu Tam sắp đến hạn rồi, Tiểu Ất ngươi cần cẩn thận hơn, cái tên kia nhất định sẽ không dễ dàng buông tay. Ta và Tam ca sẽ lưu ý hắn nhiều hơn, nếu có tin tức gì, sẽ lập tức thông báo cho Tiểu Ất biết.
Con người, sống ở trên đời, nếu như không có chút thanh danh, rõ ràng sẽ bị người xem thường.
Ngẫm lại khi vừa mới tái sinh, Chu Lương và Thạch Tam mặc dù thân thiết với Ngọc Doãn, nhưng sẽ không vì chuyện của hắn mà đảm nhiệm nhiều việc.
Nhưng nháy mắt hơn một tháng nay, thái độ của hai người đã có sự thay đổi.
Mà hết thảy những chuyện này, nguyên nhân chính là tiếng tăm của Ngọc Doãn tiếng lành đồn xa, khiến hai người trong lúc vô tình, thay đổi thái độ.
Từ lúc mới đầu đã tài trí hơn người, đến lúc này mà phục vụ.
Không biết tính cách của hai người như thế nào, nhưng sự thật, chính là như thế.
Ngọc Doãn chắp tay, lại hướng về phía Chu Lương nói lời cảm tạ. Hai người sau khi chia tay, Ngọc Doãn đi vào cửa hàng trông coi. Cửa hàng buôn bán rất tốt, Hoàng Tiểu Thất và ba người cầm đao, dưới sự hướng dẫn của La Tứ Lục, vẫn bận ghi chép không ngừng.
Thỉnh thoảng có vài cô gái ăn mặc xinh đẹp đến gần, nhưng phần lớn đều là những cô gái phong trần.
Ngọc Doãn không mấy hứng thú, vừa mới đầu còn có thể hàn huyên vài câu, dần dần liền không còn hứng thú. Hắn bảo Hoàng Tiểu Thất đến bên xưởng của Trương nhị tỷ, mang tới một cây Kê Cầm. Đó là lễ vật mà vị Thất nương kia đã tặng lúc trước... Vị Thất nương kia, lấy một cây Kê Cầm, mà được một khúc " Yến Quy Lai " của Ngọc Doãn. Về sau, nàng liền đặt tên là Yến Thất Nương, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút thanh danh, quả thực khiến rất nhiều người hâm mộ.
Tuy rằng Ngọc Doãn có tiếng tăm, đại khái cũng chỉ lưu truyền ở trong phố xá.
Nhưng Yến Thất Nương kia, cũng không phải là quốc sắc thiên hương, lúc đầu cũng chỉ bình thường như bao chị em ở trong lầu. Cũng bởi vì một khúc Yến Quy Lai này, làm cho nàng được không ít người coi trọng. Thậm chí ngay cả giá trị con người, so với trước kia cũng cao hơn rất nhiều.
Một cây Kê Cầm kia, liền được cất giữ ở trong xưởng.
Ngọc Doãn cầm lấy Kê Cầm, sau khi hít sâu một hơi, tâm tĩnh lặng.
Một khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt chậm rãi từ Kê Cầm vang lên, trong phút chốc, cửa hàng vốn ồn ào náo động, lập tức an tĩnh lại.
Mọi người im lặng tiến lên, hoặc là mua chút thịt tươi, hoặc là đợi lấy thịt thái. Đưa lên tiền, liền lui sang một bên yên lặng thưởng thức. Tâm tình của Ngọc Doãn xem như không tốt lắm, Nhị Tuyền Ánh Nguyệt này, trong giờ phút này cũng đang cùng hắn tâm tình.
Các ngươi khinh thường ta sao?
Tuy rằng thân phận của ta không cao quý như các ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu!
Mà ngay cả La Tứ Lục, cũng dừng lại không hề chào hỏi khách khứa, ở phía sau bàn thịt, lẳng lặng cảm thụ tình cảm ở trong khúc nhạc kia.
Một khúc chấm dứt, Ngọc Doãn buồn bã.
Tâm tình mặc dù tốt hơn chút, vẫn có phần âu sầu như trước.
- Tứ Lục thúc, chỗ này giao cho ngươi rồi... Ta có chút mệt mỏi, phải trở về nghỉ ngơi.
Có việc gì bảo tiểu Thất đi tìm ta là được, ta chỉ ở trong nhà. Đúng rồi, gần đây ở phía bên Trương Tam ca, tình hình như thế nào?
- Mọi việc đều rất tốt, Tiểu Ất cứ yên tâm.
Ngọc Doãn gật gật đầu, đem Kê Cầm đưa lại cho Trương nhị tỷ, thản nhiên rời đi.
- Tiểu Ất hôm nay, tâm trạng dường như không vui... Có phải giận Cửu Nhi tỷ hay không, cho nên tâm trạng mới không tốt?
Trương nhị tỷ lắc đầu nói:
- Không nghe Cửu Nhi tỷ nhắc tới.
Mới vừa rồi khi nàng tới đây, vẫn còn rất vui vẻ, nếu như cùng với Tiểu Ất giận nhau, nhất định Cửu Nhi tỷ sẽ không như thế. Có thể là Tiểu Ất ca có việc gì phiền lòng... La đại ca cũng biết, người này vừa có tiếng tăm, lại gặp rất nhiều phiền toái.
- Đúng vậy!
Đối với loại tình huống này, La Tứ Lục cũng không biết nên khuyên giải như thế nào.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ rất là ấm áp, Ngọc Doãn một thân một mình, đắm chìm dưới ánh mặt trời, nhưng thật ra cũng có giảm bớt tức bực ở trong lòng.
Về đến nhà, Yến Nô đã đi vắng.
Có lẽ đã đi đến chợ tìm người, xưởng phải nhanh chóng bắt đầu, rất nhiều thứ vặt vãnh không thể thiếu.
Một mình ngồi ở trong sân, ngơ ngẩn đến mức thất thần.
Trên tường viện cây tử đằng hoa nở ra sắc trắng, dây bò lên vách tường, thật ra cũng có chút ý vị.
Ngồi một chỗ, Ngọc Doãn như người mất hồn...
- Tiểu Ất có ở nhà không?
Ngay khi Ngọc Doãn mê mê man man thì bên, ngoài cửa truyền đến âm thanh của tiếng xe ngựa.
Một thanh âm dễ nghe như chuông bạc vang lên, mềm mại, nhu mì, lọt vào tai cực kỳ thoải mái. Ngọc Doãn lấy lại tinh thần, đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Ta ở đây, ai đang tìm ta?
Cửa, mở!
Đã thấy một mỹ nhân mặc váy dài màu lam nhạt đi vào sân.
Mỹ nhân kia dáng người thon dài, thân thể thướt tha. Một mái tóc đẹp như mây, tóc mai vén cao, cài một cây trâm hình chim tước.
Chỉ đứng ở nơi đó, lập tức đã có một loại hấp dẫn khác. Không giống như Phùng Tranh vừa nhìn thấy lúc trưa, Phùng Tranh là mị hoặc, mà cô gái trước mắt cũng rất động lòng người. Khí chất đó, tướng mạo kia, khiến Ngọc Doãn hai mắt tỏa sáng.
Nhưng lông mày của hắn lại nhăn lại:
- Cô nương tìm Tiểu Ất có chuyện gì?
Tiểu mỹ nhân cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng bước tới một bước hạ thấp người với Ngọc Doãn, cất tiếng:
- Thiếp là Phong Nghi Nô... Lúc trước, đã từng ở Đại Tướng Quốc Tự có thưởng thức qua tài nghệ của Tiểu Ất, vẫn muốn đến thăm viếng, nhưng vì bận quá nhiều việc, hôm nay mạo muội đến đây thăm viếng, Tiểu Ất chớ trách.
Phong Nghi Nô?
Ngọc Doãn giật mình kinh hãi.
Trong khoảng thời gian gần đây, cũng nghe không ít cái tên này.
Đại danh đỉnh đỉnh Đông Kinh Thượng Thính hành thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa), sao lại đến chỗ ở của mình?
- Phong cô nương!
Ngọc Doãn vội vàng thi lễ.
Đừng thấy Phong Nghi Nô chỉ là nhạc kỹ, nhưng nhạc kỹ cũng có ba bảy loại. Không thể nghi ngờ Phong Nghi Nô chính là người có đứng ở chỗ cao nhất trong nhạc kỹ. Nếu như đổi lại ở hậu thế, cũng tương đương với diễn viên Oscar.
Người như thế, vậy mà lại coi trọng Ngọc Doãn.
Hơn nữa nàng tự mình đến nhà, cũng cho thấy đầy đủ thành ý.
Tuy rằng không biết mục đích của Phong Nghi Nô, nhưng Ngọc Doãn vẫn có một loại cảm giác được coi trọng.
- Chỗ ở của ta có chút bừa bộn, để cho Phong cô nương chê cười.
Lúc này là ban ngày, cũng không nên đem một cô nương vào trong phòng. Nếu như Yến Nô ở nhà còn dễ nói một chút, nhưng Yến Nô đi vắng, cô nam quả nữ, dù sao cũng có chút bất tiện. Vì thế Ngọc Doãn đưa đến một cái ghế, mời Phong Nghi Nô ngồi xuống trong viện.
- Hơi bừa bộn, nhưng phong cảnh cũng có thể thưởng thức.
Lập tức Phong Nghi Nô mỉm cười:
- Từ lâu đã nghe nói Tiểu Ất là người tao nhã, quả nhiên không sai.
Bà Tích, mang lễ vật vào.
Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa có người đáp lời, ngay sau đó Ngọc Doãn thấy một vị tiểu mỹ nhân đi vào sân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 63: Có thù tất báo (Hạ)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mỹ nhân này nếu so với Phong Nghi Nô thì vẻ đẹp không thể sánh bằng.
Nhưng nếu so sánh ra thì lại ngây thơ hơn, dù thiếu đi vài phần khí chất tự nhiên thoải mái như Phong Nghi Nô nhưng lại có một vẻ đẹp động lòng người của một cô gái, nếu như có thêm chút thời gian rèn luyện, cũng sẽ không thua kém chủ nhân Phong Nghi Nô.
Mỹ nhân kia xoay người, mang vào chút lễ vật.
Thực sự cũng không quý giá lắm, chỉ là chút trái cây trong mùa. Tuy lễ vật không hậu hĩnh, thế nhưng lại rất có thành ý.
- Bà Tích, đây là Tiểu Ất.
- Từ Bà Tích ra mắt Tiểu Ất ca ca.
Nàng chính là Từ Bà Tích?
Nghe nói là người năm nay lầu Phan đưa ra chuẩn bị thay thế cho Phong Nghi Nô là hoa khôi hiện thời...
- Tiểu Ất, hôm nay thiếp tới bái phỏng, là có chuyện muốn nhờ.
Trước kia ở Đại Tướng Quốc Tự Tiểu Ất sử dụng hai khúc, mà khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kia hiện giờ ở trong tay của thiếp. Nhưng một khúc khác, thiếp cũng rất có hứng thú. Không biết Tiểu Ất có thể đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích, thiếp nguyện dùng số tiền lớn để có.
Ngọc Doãn tức thì ngây ngẩn cả người!
Khoảng cách hắn ở Đại Tướng Quốc Tự diễn tấu đã hơn một tháng.
Trong một tháng nay, không có người hỏi đến. Nhưng chỉ trong vòng một ngày hôm nay, lại có tới hai người muốn tìm mua ...
Từ trong tâm mà nói, Ngọc Doãn rất muốn đem khúc phổ bán cho Phong Nghi Nô.
Dù sao, Phong Nghi Nô đối với hắn, đã biểu hiện ra sự tôn trọng. Một bên là tìm người cho gọi hắn tới, một bên thì tự mình đến nhà. Mặc dù nói Phong Nghi Nô không thể sánh với Mã Nương Tử, nhưng sự tôn trọng này, cũng là điều mà Ngọc Doãn rất muốn nhìn thấy.
Ngọc Doãn cười khổ, nói:
- Phong cô nương đã đến chậm một bước!
- À?
- Mới vừa rồi, Tiểu Ất đã đem khúc phổ " Lương Chúc ", bán cho Mã Nương Tử ở lầu Bạch Phàn.
Khế ước đã ký, hai mươi ngày sau, sẽ giao ra khúc phổ, do người của lầu Bạch Phàn biên soạn, rồi sau đó biểu diễn.
Phong Nghi Nô ngây ngẩn cả người!
Ngọc Doãn nói như vậy, rõ ràng không phải chối từ.
- Theo thiếp biết, Thượng Hành Thủ Tiếu Chi Nhi ở lầu Bạch Phàn đã rời khỏi, muốn khúc phổ này thì có ích lợi gì?
Hơn nữa, câu chuyện ở bên trong khúc phổ này, chỉ có Tiểu Ất hiểu rõ. Đổi người khác biên soạn, chỉ sợ chưa chắc có thể hợp với khúc phổ kia, e là không thể diễn tả hết tâm trạng của nhân vật. Yêu cầu như thế, sao Tiểu Ất có thể đáp ứng?
- Việc này... Một lời khó nói hết.
Ngọc Doãn thở dài, chỉ lắc đầu cười khổ.
Phong Nghi Nô là cô gái vô cùng thông minh, lập tức liền đoán ra ẩn tình ở trong đó.
Chỉ sợ là giữa Ngọc Doãn và lầu Bạch Phàn kia có cái gì gút mắc, khiến cho hắn không thể cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Nếu không, dựa theo tính cách của Ngọc Doãn, sao có thể không cân nhắc? Sở dĩ Phong Nghi Nô tới chậm, cũng là vì nàng muốn tìm hiểu kĩ càng về Ngọc Doãn. Nàng nghĩ nếu biết rõ ràng về tính tình của Ngọc Doãn, rồi sau đó xã giao, làm việc cũng được dễ dàng...
Với sự hiểu biết của Phong Nghi Nô về Ngọc Doãn, đây cũng là một người kiêu ngạo, không chấp nhận sự nhạo báng của người khác.
Nếu không, đã không có chuyện ở ngoài lầu Bạch Phàn, cùng với Tiếu Chi Nhi tranh cao thấp.
- Thật đáng tiếc!
Phong Nghi Nô không khỏi có chút mất mát.
Có thể tưởng tượng, nếu lầu Bạch Phàn kia có được khúc phổ này, sau khi biên soạn ổn thỏa, chỉ cần có thể tìm được một người chơi không kém hơn Tiếu Chi Nhi, rất có thể gây sôi động một trận. Kể từ đó, sẽ gây áp lực cho Từ Bà Tích, cho dù là không lớn lắm. Tuy Phong Nghi Nô không sợ cạnh tranh, nhưng cũng cảm thấy đau đầu.
Về phần nguyên nhân?
Cũng là một lời khó nói hết.
Giữa lầu Phan và lầu Bạch Phàn, vẫn cạnh tranh rất kịch liệt.
Tuy nói ở kinh thành có bảy mươi hai cửa hàng chính, nhưng chưa bao giờ lầu Phan và lầu Bạch Phàn lại cạnh tranh kịch liệt đến như vậy.
Vấn đề này bao gồm rất nhiều mặt.
Từ quy mô của khách sạn, đến thức ăn, cho đến hoa khôi, vẫn luôn cạnh tranh không ngừng.
Bắc Tống ngay từ lần đầu tiên bình chọn hoa khôi cho tới nay, phần nhiều là do lầu Phan và lầu Bạch Phàn giành được. Lầu Bạch Phàn có chỗ dựa, lầu Phan thì lại có tài chính hùng hậu. Đặc biệt là sau khi được Tư Mã Tĩnh, một thương gia giàu có ở Di Châu tham gia vào, thậm chí đã có xu hướng vượt qua lầu Bạch Phàn. Việc tuyển chọn hoa khôi lần này, cũng là vấn đề đặc biệt quan trọng đối với cả hai bên.
Phải nói rằng thực lực của lầu Phan không hề kém, lại có bọn người Phong Nghi Nô trợ giúp.
Bản thân Từ Bà Tích tài nghệ siêu quần, không hề thua kém Phong Nghi Nô, vả lại dung mạo tuyệt mỹ, có thể nói …
Chỉ có điều, bản thân của Từ Bà Tích, vẫn có một chỗ thiếu sót chết người.
Cũng chính vì chỗ thiếu sót này, mới khiến cho Phong Nghi Nô thực hiện ý định mua khúc phổ của Ngọc Doãn. Đồng thời nàng còn tìm đám người Tư Mã Tĩnh thảo luận, kết quả đó là, không tiếc bất cứ giá nào, phải mua cho được khúc phổ.
Nào biết được, thế mà lại chậm một bước!
Thấy Phong Nghi Nô có vẻ mặt buồn rầu, nhìn nàng lại càng thêm nhu mì, làm người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
- Có phải Phong cô nương gặp khó khăn gì?
Phong Nghi Nô cười khổ một tiếng, hạ giọng nói:
- Không giấu gì Tiểu Ất, hôm nay thiếp mua khúc phổ này, chính là vì tạo thế cho Bà Tích. Tiểu Ất hiện nay tiếng lành đồn xa, Bà Tích nếu có thể mượn tên của Tiểu Ất, vậy thì đã có thể tiến thêm một bước.
Đáng tiếc, lại bị lầu Phong Nhạc giành trước.
Tài nghệ của Bà Tích không kém ai, tướng mạo cũng rất xinh đẹp. Nhưng nàng lại có một cái phiền phức, đó là nàng nói tiếng ở kinh thành không tốt. Nàng vốn là người Thái Thương, đương nhiên trong lời nói có pha chút giọng địa phương. Nếu như lúc bình thường thì cũng không sao, nhưng nếu như bình chọn hoa khôi, khí thế liền yếu đi ... Tiểu Ất cũng biết, người kinh thành luôn luôn có chỗ ngạo mạn như vậy.
Ngọc Doãn đã hiểu!
Cái này rất giống với đời sau, một cô gái ở nơi khác đến thủ đô để tìm sự phát triển, lại nói không được tiếng nói chuẩn của thủ đô. Cuộc sống ở thủ đô, luôn luôn có chút kiêu căng. Bình thường thì cũng tạm được, nhưng nếu là bình chọn hoa khôi, vậy thì người ở thủ đô sẽ cảm thấy, ngươi ngay cả nói tiếng của thủ đô ta còn không tốt, còn muốn ở thủ đô để sinh sống hay sao?
Đại khái là như thế...
Ngọc Doãn là người kinh thành chính gốc, nhưng lại từ trong phố xá mà ra.
Khúc phổ Lương Chúc kia vốn cũng không kém, hơn nữa nếu được dựa vào tên tuổi của Ngọc Doãn, có thể khiến cho người ở Khai Phong ít xem thường Từ Bà Tích.
Ai nói cổ nhân không có lăng xê?
Ít nhất Ngọc Doãn cảm thấy, Phong Nghi Nô không thiếu cái tinh thần lăng xê như thế này.
- Thật là chậm, nếu như Phong cô nương có thể đến sớm hơn, khúc phổ này nhất định sẽ bán cho cô nương.
Ngọc Doãn cũng không nghĩ sẽ che dấu sự yêu ghét.
Vừa nói một câu, cũng khiến cho Phong Nghi Nô mỉm cười...
Nàng che miệng cười khẽ hai tiếng:
- Có thể thấy được Mã Nương Tử kia quá ngạo mạn, coi thường Tiểu Ất, khiến Tiểu Ất không vui.
Tuy nhiên cũng không sao, lần này không được, còn có lần sau.
Thiếp tin rằng, khúc " Lương Chúc " đã bán đi kia không phải là khúc có một không hai của Tiểu Ất. Chỉ có điều lần sau nếu có khúc nào hay, xin hãy cho người báo cho thiếp biết... Tin rằng khi thiếp ra tay, chưa chắc sẽ thuộc về vị Mã Nương Tử kia, nhất định phải hợp với thân phận của Tiểu Ất.
Phong Nghi Nô, có lẽ không phải là một người làm ăn tốt, nhưng nàng nhất định có thể trở thành người làm ăn thành công.
Việc buôn bán nếu như quá coi nặng lợi ích, chưa chắc là một chuyện tốt.
Nếu mua không được khúc phổ, Phong Nghi Nô cũng không dài dòng nữa.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm, nàng đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Mà Từ Bà Tích ở bên cạnh, thì lộ ra một chút vẻ buồn bã.
Rõ ràng là, ứng cử viên hoa khôi, nàng quả thực là bị áp lực rất lớn.
- Phong nương tử!
Ngọc Doãn đột nhiên gọi Phong Nghi Nô.
Tuy nhiên trong lời nói lại sửa cách xưng hô, không khách sáo giống như trước.
Phong Nghi Nô dừng bước lại, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Ất còn có gì chỉ giáo sao?
Lầu Phiền các ngươi coi thường ta như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy ... Không phải các ngươi không muốn ta biên soạn sao? Ta đây nhất định phải biên soạn ra khúc thật hay, cùng các ngươi so tài một phen. Các ngươi phải biết ta, cho dù là các ngươi có được khúc phổ, không có ta cũng giống như một đống giấy vụn, sau nàycác ngươi phải hối hận mới được.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đã quyết định chủ ý.
- Vừa rồi Phong nương tử nói, Bà Tích là người Thái Thương?
Từ Bà Tích hơi sửng sốt, trả lời:
- Thiếp quả thật là người Thái Thương, khi quê nhà gặp cảnh lũ lụt, cho nên cùng với cha mẹ một đường chạy nạn đến kinh thành. Vì sao Tiểu Ất ca lại hỏi vấn đề này? Hay là có người quen ở Thái Thương sao?
- Cũng không phải, cũng không phải!
Đột nhiên Ngọc Doãn không kìm nổi vui sướng trong lòng, bật cười.
- Vậy Bà Tích có còn nhớ, cách hát của điệu hát dân gian ở Thái Thương không?
Từ Bà Tích lại càng thêm hồ đồ ...
Nàng không hiểu vì sao Ngọc Doãn lại hỏi việc này.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Phong Nghi Nô, thấy Phong Nghi Nô cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Vì thế nàng gật gật đầu, liền trả lời:
- Điệu hát dân gian ở quê nhà, tất nhiên là nhớ rõ... Đến kinh thành sáu năm, khi rảnh rỗi cũng thường hát khẽ để quên nỗi nhớ nhà. Tuy là trong nhà đã không còn người thân, nhưng quê nhà bao giờ cũng...
Nói tới đây, ánh mắt Từ Bà Tích lại đỏ!
Phong Nghi Nô dường như cảm giác được cái gì, vội hỏi:
- Có phải Tiểu Ất đã có cao kiến gì?
Ngọc Doãn vỗ tay, cười ha ha.
- Thực là trời trợ giúp Phong nương tử!
Điệu hát dân gian Thái Thương, có lẽ có rất nhiều người không hiểu rõ.
Nhưng ở vài thập niên về sau, tiểu khúc Thái Thương sẽ tiến triển thành một loại khúc tên là 'Nam Khúc'. Mà hơn trăm năm, Nam Khúc này lại sẽ biến đổi thành một loại hí kịch các loại hý khúc, thì ra là ở hậu thế được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc (UNESCO) trong năm 2001, tại Paris tuyên bố nhóm đầu tiên 'Tác phẩm tiêu biểu truyền miệng và di sản phi vật chất của nhân loại' một trong Côn khúc. Nói cho đúng, tiểu khúc Thái Thương kia, thì ra là tiền thân của Côn khúc...
Là một người xuyên không, chỉ mang theo chút Kim Thủ Chỉ.
Ngọc Doãn không biết làm quan, không hiểu thiên văn địa lý, cũng sẽ không hành quân đánh giặc.
Thì ra ngoài việc kế thừa của Ngọc Doãn một thân quái lực và kỹ năng đô vật, hiện giờ mạnh nhất của hắn là Kim Thủ Chỉ, chỉ sợ trong óc phong phú nhất chính là khúc phổ.
Phong Nghi Nô kinh ngạc khó hiểu, chỉ có điều nhìn thấy Ngọc Doãn cười đến vui sướng, cũng thấy có chút ý tứ.
- Xin lắng tai nghe!
Ngọc Doãn vâng một tiếng, rồi sau đó nghiêm mặt nói:
- Nếu như Phong nương tử không chê, Tiểu Ất có thể vì Từ cô nương sáng tác một khúc phổ, giúp Từ cô nương đoạt lấy danh hiệu hoa khôi này. Chỉ có điều không biết Phong nương tử có tin ta hay không?
Phong Nghi Nô sửng sốt, nhìn chăm chăm vào Ngọc Doãn một lúc lâu, đột nhiên mặt giãn ra mà cười.
- Nếu có thể như thế, Bà Tích thật là có phúc!
Từ Bà Tích nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Tống Thì Hành Tác Giả: Canh Tân
-----oo0oo-----
Chương 64: Nhất khí thông âm dương (Thượng)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Tháng ba vào cuối xuân, khí hậu hay thay đổi.
Đột nhiên xuất hiện một trận mưa to, làm rơi rụng những cánh Hạnh Hoa sắp tàn ở trong viện Quan Âm, rải rác trên mặt đất. Khi cơn mưa to dừng lại, đã gần đến chạng vạng. Ánh nắng buổi chiều, chiếu vào căn đình nhỏ đỏ bừng, càng làm nổi bật màu trắng của những cánh hoa hạnh tàn rơi trên mặt đất kia, vô cùng bắt mắt.
Sau khi tiễn bước Phong Nghi Nô, tâm trạng của Ngọc Doãn thật tốt.
Bởi vì phải giúp vợ chồng của Trương nhị tỷ quản lý công việc ở xưởng thịt chín, Yến Nô còn lâu mới có thể về nhà.
Trong lúc Ngọc Doãn rảnh rỗi, liền quét dọn đình viện một chút. Nhìn sắc trời, đúng là đã muộn, từ viện Quan Âm truyền đến từng hồi mõ 'Boang boang " kèm theo loáng thoáng tiếng tụng kinh, thế nên tâm tình của Ngọc Doãn cũng trở nên bình thản...
Thay một cái áo ngắn, Ngọc Doãn dợt lại một đợt La Hán Thung.
Chuyện này đã thành thói quen của hắn, mỗi khi đến chạng vạng, nếu không bận nhiều việc, sẽ dợt lại một đợt La Hán Thung, sử dụng vài đường quyền cước. Ba trăm xâu tiền của Quách Kinh giờ đã không còn là vấn đề, nhưng việc giao tranh với Lã Chi Sĩ, lại càng ngày càng tới gần. Tuy Yến Nô đã truyền thụ Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, nhưng dù sao thời gian tập luyện cũng quá ngắn. Cho nên Ngọc Doãn cũng cảm thấy có phần nào bị áp lực.
Quả thật là không thể thong dong được!
Người ta thường nói, thời Bắc Tống, mặc dù là thời đại tốt nhất, nhưng cũng là những năm tháng xấu nhất.
Nhưng mà mặc kệ tốt xấu, cũng không quan hệ với Ngọc Doãn.
Đây là vấn đề đầu tiên mà hắn phải đối mặt, điểm mấu chốt ở ngay trước mặt của hắn. Nếu ngay cả... điểm mấu chốt này mà cũng không qua nổi, vậy thì đừng nói chi đến những năm tháng gian khổ hơn ở sau này. Phải biết rằng, ở tương lai không xa, thiên hạ này sẽ có một trận hỗn loạn.
Đánh xong hai đợt quyền cước, Ngọc Doãn đã làm nóng người xong.
Có hi vọng trả được nợ, hoặc là cũng bởi vì tìm được cảm giác tồn tại, trong lòng Ngọc Doãn có một loại kích động và dục vọng muốn phát tiết.
Sống lại được bốn mươi ngày, mỗi một ngày đều gặp rất nhiều áp lực.
Vì gánh nặng nợ nần mà không ngừng bôn ba, đồng thời còn phải đối mặt với sự mơ hồ khi sống lại, tình cảm suy sụp, cùng với sự sợ hãi đối với thời đại xa lạ này. Hiện tại, hầu như cũng có chuyển biến tốt đẹp! Thái độ của Yến Nô đối với hắn mỗi ngày một khá hơn, mà đối với thời đại này, hắn cũng đang từ từ quen thuộc. Điều này khiến cho tâm tình của Ngọc Doãn, cũng đang từ từ chuyển biến, dần dần thoải mái...
Đứng trước cái cọc người gỗ, Ngọc Doãn bình tĩnh trong lòng.
Dưới chân di động, trong lúc vô ý đánh ra bộ pháp La Hán Thung, thân hình nhẹ nhàng, ra tay nhanh như chớp, đập bôm bốp vào cái cọc người gỗ.
Lúc đầu, động tác của Ngọc Doãn cũng không nhanh lắm.
Mỗi một lần đập, còn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tuy nhiên, nương theo những tiếng mõ truyền đến từ viện Quan Âm, tốc độ của Ngọc Doãn cũng theo đó bắt đầu nhanh hơn. Tần suất đánh vào cọc người gỗ càng ngày càng dày đặc, trong lúc vô ý, lại nhịp nhàng với tiếng mõ kia, mơ hồ hòa nhập vào trong tiếng tụng kinh.
Đa La Diệp Thủ, vốn có xuất xứ từ Phật môn.
Trong lòng của Ngọc Doãn rất vui sướng, trong lúc bất tri bất giác hòa hợp với phật âm, khiến cho tâm trạng càng thêm thoải mái.
Tâm tình đã trở nên thoải mái, khoáng đạt. Khoáng đạt rồi, ra tay càng thêm mạnh hơn, giống như linh dương treo sừng, không để lại dấu vết.
Lúc đầu, khi Ngọc Doãn đánh vào cọc người gỗ, âm thanh rất khó nghe.
Nhưng theo tâm trạng của hắn hợp với phật âm, khi đánh vào cọc người gỗ, lại sinh ra âm thanh boang boang giống như tiếng mõ, và có mang theo một loại nhịp điệu cực kỳ quái dị, cùng với phật âm truyền đến từ phật tự kia hòa làm một thể, khó có thể phân biệt.
Bên ngoài đình viện, một chiếc xe đẩy dừng lại.
Trên xe để một ít đồ vặt vãnh, Chu Yến Nô với vẻ mặt có phần mỏi mệt, bước theo người đẩy xe đi tới cửa.
Lấy ra mười văn đồng tiền, đưa cho người đẩy xe.
Yến Nô hạ giọng nói:
- Làm phiền Thập Tam Lang mang những đồ này vào.
Người đẩy xe này cao to đen đúa, vẻ mặt thật thà chất phác.
Nghe Yến Nô nói dứt lời, gã vội vàng nói:
- Cửu Nhi tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận.
Vừa nói, gã đẩy xe vào trong đình, đi tới dỡ hàng xuống. Cùng lúc đó, Yến Nô cũng đi tới trước cửa, giơ tay chuẩn bị mở cửa.
Nhưng ngay khi bàn tay thon thả mềm mại sắp chạm vào cánh cửa, bất chợt Yến Nô dừng lại động tác.
Trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, nàng dừng bước lại, nghiêng tai lắng nghe. Thập Tam Lang vác một cái bao đi đến, Yến Nô vội ngăn gã lại.
- Thập Tam Lang, cứ để đồ ở chỗ này, để cho Tiểu Ất ca mang vào được rồi.
Thập Tam Lang ngẩn ra, nhưng vẫn không giúp nữa.
Gã không phải thực sự là người Khai Phong, thuở nhỏ theo cha mẹ từ Thanh Châu đến Đông Kinh. Kiếm sống chỉ dựa vào sức lực, đương nhiên cũng biết Yến Nô nói Tiểu Ất ca, chính là người nào. Nhớ lúc trước, khi Ngọc Doãn hoành hành ở phố Mã Hành, cũng là thần tượng của Thập Tam Lang. Nếu không phải vì ở nhà còn có mẹ già cần phụng dưỡng, thì khi đó, có lẽ gã đã theo Ngọc Doãn làm một tay anh chị.
- Vậy sẽ theo chỉ bảo của Cửu Nhi tỷ.
Đang khi Thập Tam Lang nói chuyện, đem đồ để xuống.
Yến Nô thì thật cẩn thận đẩy cửa ra, từ trong đình viện nhìn vào khe cửa.
Mặt trời chiều ngã về tây, thân ảnh của Ngọc Doãn giống như rồng uốn lượn, lách cái cọc người gỗ mà chuyển động, mười ngón tay linh động, quyền cước mạnh mẽ mà có lực. Nhưng mà âm thanh đánh vào cái cọc người gỗ, lại có chút kỳ lạ, khi thì như có vẻ mãnh liệt, khi thì lại lặng yên không một tiếng động, khi thì trông như rất mềm yếu, rồi lại mạnh mẽ có lực. Bộp, bộp, bộp, boang, boang, boang... Âm thanh kỳ lạ mà cực kỳ nhịp nhàng, có lẽ với người bình thường nghe thấy, khác biệt không lớn. Nhưng đối với Yến Nô mà nói, cho dù khác biệt là rất nhỏ, cũng có thể nghe được vấn đề.
Đôi má lúm đồng tiền trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Yến Nô nhẹ nhàng gật đầu.
Mà Ngọc Doãn giờ phút này, đã hoàn toàn quên đi bản thân, toàn bộ đều chú tâm vào trong quyền cước.
Phật âm xa xăm, khiến tinh thần của hắn, từ chỗ hoảng hốt tiến vào một cảnh giới vô cùng kỳ diệu.
Tinh khí thần vào giờ khắc này, hoàn toàn thống nhất, quyền cước thi triển ra, càng mang theo một tia linh dương treo sừng, khôn kể thiền vận.
Trong cơ thể, từ đan điền dâng lên một luồng hơi nóng khó hiểu, chạy khắp toàn thân.
Là thật, hay là ảo giác?
Ngọc Doãn cũng không hiểu lắm!
Chỉ có điều cảm giác khí này chảy giống như thủy ngân, lưu chuyển tất cả xương cốt toàn thân, làm hắn càng thêm sảng khoái dễ chịu.
Phật âm trong viện Quan Âm đột nhiên nhanh hơn, quyền cước của Ngọc Doãn cũng càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức càng về sau, làm người ta hoa cả mắt.
Âm thanh đánh vào cọc người gỗ phát ra càng thêm dồn dập, sức lực cũng càng lúc càng lớn.
Keng!
Từ trong viện Quan Âm truyền đến một tiếng chuông vang.
Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, cất bước tiến lên, lốp bốp đùng bốp một hồi tiếng nổ vang truyền đến, tiếp theo sau ầm một tiếng, cái cọc người gỗ kia cao hơn người, nặng chừng hơn trăm cân, nhưng lại bị hắn một quyền đánh nổ, ầm ầm ngã trên mặt đất, vỡ tan tành.
Trên mặt đất, những mảnh gỗ vụn rơi đầy.
Từng mảnh gỗ lớn chừng cánh tay, hoặc vỡ vụn, hoặc gãy đôi, làm người ta nhìn thấy ghê người!
Ngọc Doãn chỉ cảm thấy cả toàn thân sảng khoái, từ từ thu công.
- Tiểu Ất ca, sử dụng quyền cước thật hay!
Yến Nô đẩy cửa vào, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
Nụ cười kia thật chân thành thật vui sướng, còn có chút vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy nàng đi vào đình viện, bước nhanh đi đến bên cạnh đống hỗn độn đầy đất kia đứng lại, ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh gỗ gãy, cẩn thận quan sát.
- Cửu Nhi tỷ, đây là...
Ngọc Doãn bỗng dưng tỉnh táo lại, nhìn khắp cả đống hỗn độn, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Lại nghe Yến Nô cười nói:
- Chúc mừng Tiểu Ất ca, chúc mừng Tiểu Ất ca... Bát Thiểm Thập Nhị Phiên đã thấy được lối đi, đã tiến dần từng bước.
- À?
Ngọc Doãn há to miệng, vẻ mặt mờ mịt:
- Cửu Nhi tỷ nói thế là ý gì?
Yến Nô thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, rồi sau đó khe khẽ thở dài.
- Quả nhiên cha nói không sai, Tiểu Ất ca quả thật là kỳ tài!
- Cửu Nhi tỷ...
- Tiểu Ất ca chớ sốt ruột, trước tiên tạm giúp thiếp mang những đồ đạc ở ngoài cửa vào! Đều là mấy thứ linh tinh trong xưởng, để ở bên ấy không thuận tiện cho lắm, cho nên tạm thời để ở chỗ này. Đúng rồi, hôm nay không thể nấu ăn được rồi! Thiếp thấy trời đã không còn sớm, cho nên nhờ Thất ca mua sẵn thịt gà rán ở tiệm Vương mang về, Tiểu Ất ca hãy ăn tạm, nếu như ăn không đủ, thiếp sẽ nấu cơm cũng không muộn.
Nói xong, vẻ mặt của Yến Nô phức tạp, đi ra đình viện.
Một lát sau nàng mang theo cái hộp đựng thức ăn quay lại, từ trong phòng bếp lấy ra một cái bàn thấp nhỏ, rồi sau đó mở hộp đồ ăn ra, lấy thức ăn ra.
Trong lúc này, Ngọc Doãn cũng giúp Yến Nô đem mấy cái bao lớn ở ngoài cửa đem vào sân.
Đặt vào trong góc nhà, rửa tay rồi đi tới.
Thịt gà rán của tiệm Vương, là thức ăn ngon vô cùng nổi tiếng ở Khai Phong, hơn nữa giá cả không rẻ. Một hộp thịt gà rán trước mặt này, ít nhất phải mấy chục văn tiền. Ngoại trừ một mâm thịt gà rán, còn có một nửa cân bánh thịt, một chén canh gà mùi thơm ngào ngạt, và một bình Thanh Nhược Không. Nhìn những món ngon ở trên bàn, ngón trỏ của Ngọc Doãn chuyển động, cảm giác bụng đói cồn cào kêu vang.
Cũng không khách khí, tự đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh thịt, hai ba miếng liền ăn sạch sẽ.
- Tiểu Ất ca, ăn không nói, ngủ không nói, là đạo của người quân tử.
- Được, được, được!
Ngọc Doãn tức thì không hỏi nữa, ngồi một chỗ ăn như hổ đói.
Nói ra cũng thật kỳ quái, tuy là sức ăn của hắn kinh người, nhưng hôm nay ăn lại càng mạnh hơn nữa.
Một nửa cân bánh thịt vào bụng, lại thêm chừng hơn một cân thịt gà, còn có một chén lớn canh gà, lại thêm một bình nửa cân Thanh Nhược Không, toàn bộ ăn hết mà bụng còn chưa thấy no. Yến Nô ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hắn ăn như rồng cuốn dọn sạch sẽ cơm canh trên bàn, không khỏi âm thầm gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng một tiếng: quả nhiên là vậy!
Vỗ vỗ bụng, mặc dù Ngọc Doãn không thể nói là đã thỏa mãn, nhưng cũng không thể nói ăn đã no.
- Tiểu Ất ca đã ăn no chưa?
Yến Nô cười hì hì hỏi.
- Ăn no rồi...
- Hì hì, chỉ sợ còn chưa no đâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út