Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 51: Một tia hy vọng.
Nằm ở trên xe ngựa, Tả Đăng Phong không thể ngủ, hắn một mực nghĩ lại chuyện lúc nãy. Hắn vẫn cho rằng Thiết Hài là một tăng nhân nghiêm túc cũ kỹ, không nghĩ tới lão đầu này lại là một hòa thượng có tóc, hơn nữa trời sinh tính tình tự tại, không chút giả bộ nào, thậm chí là hắn bị Ngọc Phật đuổi theo lâu như vậy, đói chết cũng không có cướp lấy con vịt trong tay Tả Đăng Phong. Cho dù đến cuối cùng là mạnh mẽ hoá duyên nhưng cũng chỉ ra phương diện tu luyện Linh khí của Tả Đăng Phong là sai lầm, nói thẳng ra là trao đổi. Lấy tu vi của Thiết Hài, muốn cướp thì 10 Tả Đăng Phong cũng không phải là đối thủ, bởi vậy Tả Đăng Phong đoán rằng, Thiết Hài tuy không tuân thủ giới luật nhưng vẫn là một người tốt.
Nhưng mà Ngọc Phật cũng không phải người xấu, lúc trước ở Toàn Chân phái thì nàng đã cho Tả Đăng Phong một Kim Đậu, điều này nói lên nàng có tấm lòng lương thiện, quan trọng hơn là ngày đó nàng lên Thánh Kinh sơn là để cùng thương thảo với Ngân Quan cách chống NB, vậy nàng cũng không phải là người xấu. Như thế tại sao Thiết Hài lại trộm con khỉ của nàng?
Trên cổ con khỉ của Ngọc Phật có một cái vòng vàng giống như cái vòng của 13, cái này nói lên nó là một trong Lục Dương, Tả Đăng Phong đoán được Thiết Hài trộm nó đi có liên quan đến câu “ Lục Dương Âm Âm Bất Tử, Lục Dương Dương Dương Trường Sinh”.
Có câu ” phúc chí tâm linh(phúc đến thì lòng cũng sáng ra)”, Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới câu “ Lục Dương Âm Âm Bất Tử, Lục Dương Dương Dương Trường Sinh” có ám giấu điều gì, “ Lục Âm, Lục Dương” cái này ứng với 12 chi động vật, “ Bất Tử, Trường Sinh” thì càng dễ lý giải, đó là mãi sống không bao giờ chết. Duy nhất không thể lý giải chính là ở giữa 2 câu lại nhiều hơn từ “ Âm, Dương” liên tưởng đến câu nói của Liễu Điền nói Đằng Khi đến TQ là tìm kiếm động vật để kéo dài tuổi thọ cho Thiên Hoàng của hắn, Tả Đăng Phong cảm thấy trong 12 địa chi này thì có loại 6 loại động vật Âm chúc có thể khiến nữ nhân Bất Tử, mà 6 loại động vật Dương chúc thì khiến nam nhân Trường Sinh. 2 câu này nói trắng ra chính là “ Lục Âm Nữ Bất Tử, Lục Dương Nam Trường Sinh”.
Tả Đăng Phong run lên, cả người run run, hắn kích động, vô cùng kích động bởi vì hắn nhìn thấy được hy vọng. Nếu 2 câu này là thật thì hắn có thể tìm 6 loại động vật Âm chúc để cứu sống lấy Vu Tâm Ngữ.
- Nhất định có thể, nhất định có thể.
Tả Đăng Phong quát to lên. Hắn vừa cao hứng, vừa sợ. Cao hứng là bởi vì nếu tìm được 6 loại động vật Âm chúc kia thì hắn có thể làm cho nữ nhân của mình sống lại. Hắn sợ là bởi vì ý nghĩa của câu này là chỉ làm cho nữ nhân còn sống bất tử nói cách khác là không biết có thể làm cho nữ nhân chết đi có thể sống lại hay không?
- Có hi vọng dù sao cũng tốt hơn không hi vọng.
Tả Đăng Phong nức nở lầm bầm lầu bầu.
Giờ phút này Tả Đăng Phong âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải tìm được 6 loại động vật Âm chú kia, nếu vận khí tốt có lẽ Vu Tâm Ngữ thật sự có thể khởi tử hồi sinh, nói không chừng một ngày kia nàng còn có thể tiếp tục vì mình mà may một chiếc áo choàng mới.
Trong lòng có ý này, Tả Đăng Phong liền cởi áo choàng ra rồi ôm chiếc áo choàng, khóc to lên, tuổi hắn cũng không lớn, trước mặt người khác thì vẻ mặt của hắn tỏ ra âm lãnh, không có biểu hiện ra vẻ nhu nhược trong lòng của mình. Vu Tâm Ngữ vì hắn mà chảy giọt máu cuối cùng, trước khi đi nàng còn nói “ Đăng Phong, em mệt quá” , điều này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong vẫn cho rằng kiếp này không có cơ hội để báo đáp thâm tình mà Vu Tâm Ngữ giành cho mình, không ngờ lúc này lại có cơ hội, điều này có thể khiến hắn không kích động sao?
Sau khi nghĩ xong, Tả Đăng Phong liền đứng lên đi tới đo khoảng cách của bước nhảy của Thiết hài cùng Ngọc Phật, rất nhanh hắn đã tìm được dấu chân nơi 2 người đáp xuống, trải qua đo đạc, Tả Đăng Phong phát hiện được Thiết Hài có thể nhảy xa chừng 120m, mà Ngọc Phật thì kém hắn 2m, nói cách khác tu vi của Ngọc Phật còn yếu hơn Thiết Hài một chút.
- 120m?
Tả Đăng Phong đo xong thì âm thầm tính thử khi hắn đạt tới Chí Tôn Chi Cảnh có thể lướt được bao xa, trải qua một hồi tính toán thì Tả Đăng Phong cho ra kết luận, nếu hắn tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì tu vi sẽ cao hơn Thiết Hài cùng Ngọc Phật, nhưng mà chỉ cao hơn một chút, không bao nhiêu cả.
Kết quả này làm Tả Đăng Phong hơi yên lòng một trước, dựa theo tình huống trước mắt thì xem ra Ngũ Đại Huyền Môn Thái Đẩu rất có thể là cảm thấy hứng thú với 12 loài động vật kia, hắn phải làm cho tốt dự tính xấu nhất là địch nhân với Ngũ Đại Thái Đẩu.
Sau khi có kế hoạch, Tả Đăng Phong bắt đầu nóng lòng, lúc nãy Thiết Hài đã trộm đi con khỉ của Ngọc Phật, điều này nói lên bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm 12 loại động vật kia. Hơn nữa Đằng Khi cùng đang tìm, nếu hắn xuống tay chậm thì rất có thể sẽ bị bọn người kia tìm được trước. Nhưng nếu bây giờ bắt tay vào tìm, lấy thực lực trước mắt của hắn chỉ sợ là không đủ tư cách, việc quan trọng trước mắt là nâng cao tu vi, chỉ khi nào đạt được Chí Tôn Chi Cảnh trong Âm Dương Sinh Tử quyết mới có năng lực cạnh tranh.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong bắt đầu đeo cái bao tay kia rồi ngồi xếp bằng đả tọa Luyện khí, 1h sau hắn ngừng đả tọa rồi lắc đầu thở dài. Phương pháp tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết vững chắc mà chính thống, từng bước cầu ổn, không thể mưu lợi, dựa theo tình huống trước mắt nếu muốn có đủ linh khí để đi lên Chí Tôn Chi Cảnh thì ít nhất cũng cần đến 8 năm, thời gian khẳng định không còn kịp rồi.
Một đêm này Tả Đăng Phong cũng không có ngủ, lòng nóng như lửa đốt, việc quan trọng là đề cao tu vi nhưng mà lại không có cách nào trong thời gian ngắn để đề cao tu vi.
Hừng đông, Tả Đăng Phong đi đánh xe đi về phía Đông, mấy ngày sau hắn đã đi đến ngoại ô của Trường Xuân, Tả Đăng Phong tháo ngựa ra rồi để cho nó chạy tự do.
Ở Trường Xuân được vài ngày,rốt cuộc cũng tìm được nơi bộ đội của quân NB đóng quân, hắn ở một nơi bí mật gần đó quan sát 1 tuần, xác định không có Đằng Khi ở đây thì hắn mới bắt đầu Bắc thượng đi đến Cáp Nhĩ Tân.
Trường Xuân là một kinh thành mới, ở Đông Bắc này cũng được coi là một thành có kinh tế phát đạt nhất, nơi này cũng có không ít Hán gian cùng người NB, cũng không có thiếu kẻ có tiền, trước khi đi Tả Đăng Phong đã cướp được một chiếc xe đạp.
Không đến mấy ngày, Tả Đăng Phong đã mang theo 13 đến Cáp Nhĩ Tân, người sống trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, rất nhanh Tả Đăng Phong đã tìm được bộ đội 731 trong miệng Liễu Điền. Chi bộ đội này đóng quân ở phía Đông Nam Cáp Nhĩ Tân, nó có diện tích lớn hơn mấy quân doanh mà Tả Đăng Phong đã thấy, số lượng lính cũng rất nhiều, phòng thủ lại càng sâm nghiêm. Thật vất vả lắm Tả Đăng Phong mới tìm được một chỗ gần quân doanh này để quan sát, quan sát vài ngày Tả Đăng Phong cũng không thấy được bóng dáng của Đằng Khi.
Mặc dù không có phát hiện Đằng Khi, nhưng là mấy ngày nay Tả Đăng Phong thấy được nhiều việc, buổi tối hắn nhìn thấy đám lính NB đuổi một đám nạn dân không có mặc quần áo đi ra ngoài. Nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, bọn lính NB đang quan sát mất bao lâu thì 1 người mới chết cóng. Chiều ngày hôm sau, bọn hắn lại bắt một đám nam nhân, phía dưới của bọn nam nhân này có mủ, không hỏi cũng biết bọn người này bị bệnh hoa liễu, hiển nhiên là đám lính NB muốn tìm cách nghiên cứu vi khuẩn của bệnh hoa liễu này. Tả Đăng Phong chỉ có thể thờ ơ đứng nhìn, bởi vì tường ở đây cao từ 4-5m, hắn không thể nhảy vào trong được.
Rạng sáng ngày thứ 5, Tả Đăng Phong quyết định rời đi.
Sắp đi vào rừng, Tả Đăng Phong liền mạo hiểm bắt một tên lính gác, ép hỏi đối phương rằng Đằng Khi có đến đây không, sau khi tra hỏi thì biết được Đằng Khi đã rời khỏi Cáp Nhĩ Tân rồi, chuyến đi này của hắn coi như là công cốc nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có cảm thấy mất mát, bởi vì Đằng Khi cũng đang đi tìm 12 loài động vật kia, sớm hay muốn cũng sẽ xuất hiện, việc quan trọng trước mắt là nâng cao tu vi. Nhưng mà phương pháp Luyện khí của hắn cũng không thể nào giúp hắn trong một thời gian ngắn đạt tới cảnh giới Chí Tôn Chi Cảnh được, cho nên Tả Đăng Phong quyết định đi Thiếu Lâm Tự. Hắn muốn đi tới Nam Kinh, vừa hay cũng thuận đường đi qua Thiếu Lâm tự ở Hà Nam.
Tả Đăng Phong muốn đi Thiếu Lâm tự đương nhiên là vì quyển Tẩy Tủy kinh mà Ngọc Phật đã nói, chứ không phải là muốn đi cạo đầu làm hòa thượng, hắn muốn đến đó để coi thử có lấy được quyển Tẩy Tủy kinh đem ra ngoài nghiên cứu một chút hay không?
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 52: Đêm vào Thiếu Lâm.
Hạ quyết tâm, Tả Đăng Phong liền rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, một đường đi tới Hà Nam.
Tới biên giới Sơn Đông, Tả Đăng Phong mới phát hiện Nam Kinh với Thiếu Lâm tự không cùng đường, Tả Đăng Phong cũng không dự dự, quyết định đi tới Thiếu Lâm tự ở Hà Nam.
Thiếu Lâm tự ở Tung Sơn Hà Nam, Tả Đăng Phong đến chân dưới Tung Sơn thì thấy ở đây có rất nhiều nạn dân, ở một dường đi có một cái nồi sắt rất lớn, Tả Đăng Phong chưa bao giờ thấy qua cái nồi sắt nào to như vậy, nó to chừng 3m vuông, cũng không biết hòa thượng lấy ở chỗ nào. Tả Đăng Phong đến đây là lúc sáng sớm, hiện giờ trong nồi đang nấu cháo, bởi vì nước nhiều mà gạo ít nên cháo rất loãng.
Tả Đăng Phong cất xe đạp, bố trí ổn thỏa cho 13 rồi mới đi đến chân núi, tìm một vị trí khuất người ngồi xuống. Không bao lâu, các hòa thượng bắt dầu phát cháo cho nạn dân.
Tuy rằng cháo rất loãng, nhất định là ăn không đủ no bất quá nó có thể giữ lại mạng sống cho mọi người. Qua mấy tháng nữa sẽ tới mùa gặt, đến lúc đó mọi người sẽ sống dễ chịu một chút.
- Lại đây.
Một hòa thượng thấy Tả Đăng Phong liền gọi hắn tới nhận cháo.
- Đại sư, tôi tới đây để dâng hương.
Tả Đăng Phong đi ra phía trước mở miệng nói
- Lên đi.
- Đa tại đại sư.
Tả Đăng Phong nghe vậy xoay người đi lên núi.
Thiếu Lâm tự đúng là cổ tháp ngàn năm, chùa chiền cổ xưa, có rất nhiều tăng nhân. Bất quá tự miếu cùng tăng viện ở đây đều bị hư hại, có thể thấy được trong thời loạn thế này Thiếu Lâm tự cũng sống không được tốt cho lắm.
Đạo gia có Tam Thanh đại điện, thờ phung Tam Thanh tổ sư, còn Phật gia có Đại Hùng bảo điện, thờ phụng tổ sư Phật giáo là Thích Già Ma Ni, tượng Thích Già Ma Ni này được làm từ gỗ sơn vàng, bất quá hiện giờ có rất nhiều nạn nhân nên ánh vàng trên tượng cũng hơi ảm đạm, hẳn là lâu rồi cũng chưa ai quét sơn lại.
Sau khi vào đại điện, phía bên phải có một tăng nhân tiếp khách, Tả Đăng Phong vội lấy tiền bỏ vào thùng công đức, tăng nhân liền đưa hương để hắn thắp. Tả Đăng Phong cầm hương rồi bắt đầu rầu rĩ, bởi vì hắn tu luyện pháp thuật của Xiển giáo nên khi thắp hương cũng không cần phải dập đầu, điều này đã làm khó hắn. Trầm ngâm một lúc, Tả Đăng Phong đi ra thắp hương vào một lư hương lớn ở bên ngoài đại điện.
- Đại sư, tôi muốn quyên tiền để quét sơn cho kim thân Phật tổ, vậy cần bao tiền?
Tả Đăng Phong đi tới chỗ tăng nhân tiếp kháh rồi hỏi. Mục đích của hắn là quyên tiền, sau đó nhờ đối phương dẫn hắn đi thăm quan chùa, dùng cái này để xác định vị trí của Tàng Kinh Các.
- Cần khoảng hơn 100 lượng.
Tăng nhân tiếp khách nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong, cách ăn mặc của Tả Đăng Phong cũng không giống với một người có tiền.
- Tôi không có nhiều tiền như vậy, đây là tiền tiết kiệm mà tôi để giành được, ngài hãy cầm lấy để mua lương thực cho nạn dân đi.
Tả Đăng Phong nghe vậy móc trong người ra một miếng vàng đưa cho tăng nhân tiếp khách.
- A di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Tăng nhân tiếp khách liền chắp tay trước ngực nói cảm ơn rồi cầm lấy miếng vàng kia.
- Mời thí chủ vào hậu đường nghỉ chân, để bần tăng nói với Trai đường làm vài món chay cho thí chủ dùng.
Tăng nhân tiếp khách liền vui mừng nói với Tả Đăng Phong.
- Không cần, tôi đã ăn rồi. Đại sư, tôi không phải là người địa phương, tôi muốn thăm quan một vòng Thiếu Lâm tự có được không?
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Đợi một chút, bần tăng sai người đưa thí chú đi, Sùng Năng, Sùng năng…
Tăng nhân tiếp khách xoay người vào trong rồi gọi, hô lâu cũng không có air a.
- Được rồi đại sư, tôi có thể đi một mình.
Tả Đăng Phong vội vàng ngăn lại.
- Bần tăng có việc trong người nên không thể rời khỏi đây, vậy cảm phiền thí chũ hãy đi một mình.
Tăng nhân tiếp khách gật đầu đáp ứng, lập tức từ phía sau lấy ra một cái bát sứ màu đen đưa cho Tả Đăng Phong:
- Tăng nhân trong chùa thấy cái bát này sẽ biết thíc chủ là khách hành hương.
- Đại sư, xin ngài hãy nói cho tôi biết những nơi nào mà ngoại nhân không thể đi vào, tôi sẽ tuân theo quy củ.
Tả Đăng Phong cầm lấy giấy thông hành này.
- Chính điện ở phía Đông Bắc là nơi mà cao nhân trong chùa tĩnh tu, Thiên Điện ở Tây Bắc là nơi cất kinh thư, 2 nơi này ngoại nhân sẽ không được phép đi vào.
Tăng nhân tiếp khách nói ra quy củ.
Tả Đăng Phong đi thăm quan nhưng trên thực tế là hắn đi nghiên cứu địa hình, khiến cho hắn không ngờ chính là có rất nhiều kiến trúc của Thiếu Lâm tự đều bị hư hại.
Thiên Điện ở cách Tăng Phòng của mấy hòa thượng già cũng không ngắn, hơn nữa xung quanh cũng không có bao nhiêu tăng lữ. Tả Đăng Phong thăm dò được tình huống rồi rời đi, hắn quyết định sẽ động thủ vào tối nay.
Trước khi về Tả Đăng Phong trả lại cái bát, sau đó xuống chân núi lấy xe đạp mà hắn đã giấu trong bụi cỏ ra, rồi chạy xe nghiên cứu tình hình xung quanh Tung Sơn để tìm đường chạy trốn sau khi đắc thủ.
Giữa trưa, Tả Đăng Phong cất xe đạp vào một bụi cỏ gần Tung Sơn, sau đó nụp ở bên ngoài Thiếu Lâm tự, đợi trời tối là ra tay.
Lúc chạng vạng tối, tăng nhân trong chùa đã đi đến Trai Đường để ăn rồi, Tả Đăng Phong quyết định động thủ.
Tường viện cao 3m cũng không làm khó hắn, xác định xung quanh không có ai, hắn liền nhảy vào, nhanh chóng đi tới trước Thiên Điện, ở cửa có một ổ khóa, Tả Đăng Phong liền bẻ gãy.
Sau khi vào Thiên Điện, Tả Đăng Phong ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng trong này chỉ có một pho tượng Phật đang nằm, ngoài ra không có vật gì khác.
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, phát hiện còn có 2 sương phòng ở 2 bên. Tả Đăng Phong liền đi vào sương phòng phía Đông, phát hiện bên trong có rất nhiều sách, hắn liền tới tìm kiếm, nhưng sau một hồi tìm kiếm hắn cũng không có phát hiện được bí tịch võ công gì, nơi này toàn là kinh Phật, hơn nữa còn có mấy quyển kinh từng bị đốt qua.
Tả Đăng Phong liền đi về sương phòng ở phía Tây, hắn lại tìm kiếm nhưng chỉ kiếm được vào bộ sách có võ thuật cơ bản, không có Tẩy Tủy kinh.
Tìm không thấy Tẩy Tủy Kinh, Tả Đăng Phong cũng không có quá mức uể oải, trên thực tế có thể mượn Hàn khí trong bao tay để trung hòa Dương khí trong cơ thể hắn. Hắn tìm Tẩy Tủy kinh chính là muốn tìm ra phương pháp ngưng tụ Linh khí nhanh hơn mà thôi.
- Tẩy Tủy kinh rất quan trọng cho nên không thể để ở đây.
Tả Đăng Phong âm thầm suy nghĩ rồi chạy ra ngoài.
Vừa mở cửa, Tả Đăng Phong liền thấy được có 2 tăng nhân trung niên từ xa đến đây, đối phương cũng đã phát hiện ra hắn. Tả Đăng Phong thấy vậy liền lao ra khỏi Thiên Điện chạy về tường viện phía Tây, 2 tăng nhân thấy vậy liền hô lớn:
- Đứng lại.
Rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tả Đăng Phong thấy thế âm thầm nhíu mày, nhanh chóng nhảy qua tường viện chạy vào rừng cây, khiến cho hắn không có nghĩ tới chính ra tăng nhân kia lại đuổi theo hắn, xem ra tu vi của 2 người này cũng không thấp.
- Đừng coi nữa, chạy mau.
Tả Đăng Phong chạy đến một gốc cây rồi vẫy vẫy 13 đang ở trên cây.
13 nghe vậy lập tức nhảy xuống rồi chạy theo sau Tả Đăng Phong. Rừng bên ngoài Thiếu Lâm tự đều thưa thớt, Tả Đăng Phong cắm đầu cắm cổ chạy nhưng 2 tên tăng nhân ở phía sau vẫn đuổi theo.
Tả Đăng Phong cảm thấy chột dạ, tu vi của 2 người này không thấp, hắn và 13 chưa chắc đánh thắng được người ta, vạn nhất viện binh của người ta tới thì hắn và 13 sẽ không chạy thoát rồi.
Tả Đăng Phong cùng 13 liều mạng mà chạy, 2 tên tăng nhân ở sau trối chết mà đuổi theo. Nhiều lần Tả Đăng Phong muốn quay đầu lại nói hắn không phải là trộm, suy nghĩ một chút hắn cũng không có la, có hô người ta cũng sẽ không tin.
Bởi vì trước đó xác định đường chạy trốn, sau khi xuống núi Tả Đăng Phong lập tức lấy xe đạp rồi đạp chạy trốn, bởi vì hắn đã đã luyện Âm Dương Sinh Tử quyết nên đạp xe rát nhanh.
Nhưng mà xe đạp không thể chịu được lực đạo của Âm Dương Sinh Tử quyết, đạo một hồi thì sên xe liền đứt ra, rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong liền bỏ xe rồi mang theo 13 chạy về phía Tây Bắc.
Hắn chạy ở trước, 2 tên tăng nhân đuổi theo ở sau. Tả Đăng Phong không bỏ rơi được 2 tên tăng nhân, 2 tên tăng nhân cũng không đuổi kịp hắn, 2 bên cách nhau vài chục m, không thể nào kéo dài hoặc thu ngắn.
Chạy một hơi hơn 20 km, 2 tên tăng nhân cũng vẫn đuổi theo, Tả Đăng Phong không ngừng kêu khổ, 2 tên tăng nhân này thật là Cẩu bát đản mà, cắn vào liền không nhả.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 53: Nơi hoang dã ngẫu nhiên gặp được.
Tả Đăng Phong cảm thấy mệt rồi, đã không trộm được đồ lại còn bị người ta đuổi theo nữa, thật sự là biệt khuất a.
Chạy từ lúc chạng vạng tối cho đến đêm khuya, 2 tên tăng nhân vẫn đuổi theo sau hắn. Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong không chạy ở ngoài đường lớn nữa mà là chạy vào rừng.
13 luôn chạy sau hắn, nó không tỏ ra có chút mệt mỏi nào, tuy rằng Tả Đăng Phong đã biết nó chạy nhanh, nhưng không nghĩ thể lực có nó lại tốt như vậy.
3h sáng, Tả Đăng Phong cảm thấy Linh khí trong cơ thể gần khô kiệt, vì vậy hắn liền lấy bao tay ra đeo lên để bổ sung Linh khí. 2 tên tăng nhân ở phía sau đuổi theo liền mắng mỏ kêu Tả Đăng Phong dừng lại nhưng mà Tả Đăng Phong càng nghe thì càng chạy nhanh.
Đi vào rừng cây, Tả Đăng Phong vẫn không thoát được sự truy đuổi của 2 tên tăng nhân. Nửa đêm tới sáng, Tả Đăng Phong cảm thấy đói bụng, ngày hôm qua hắn chưa ăn cai gì, chạy cả đêm nên cảm thấy đói rồi. Mà 2 tên tăng nhân kia vừa mới ăn xong cơm tối, nên chạy 5-6 tiếng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đến lúc này đã không còn phải đuổi theo trộm nữa rồi, mà song phương đang đánh giá sức của đôi chân.
Song phương đều có Linh khí, tốc độ chạy hiển nhiên là rất nhanh. Tả Đăng Phong cũng không có biết là đã chạy được bao nhiêu km, hắn chỉ biết rằng bàn thân nhắm về phía Tây Bắc mà chạy. Thẳng đến khi song phương cảm thấy hơi mệt mỏi thì tốc độ mới chậm lại. Dù vậy song phương vẫn không có dừng lại, chạy suốt một đêm, mãi cho đến khi tờ mờ sáng thì vẫn là người đuổi ta chạy.
Rốt cuộc 2 hòa thượng cũng dừng lại, sở dĩ bọn hắn dừng lại là tại vì giày của bọn hắn đã rách hết rồi. Chạy một quãng đường dài, hơn nữa lại dùng Linh khí cho nên giày bọn chúng không rách cũng khó.
- Không phục thì đến đây.
Tả Đăng Phong thấy 2 tăng nhân dừng lại thì xoay người hô lớn.
2 tăng nhân vốn là uể oải, nghe được Tả Đăng Phong nói lời trào phúng như thế thì liền miễn cưỡng đuổi theo. Tả Đăng Phong thấy thế lập tức mang 13 chạy lên một ngọn núi.
Chạy lên núi, 2 tên tăng nhân liền bị bụi gai quấn vào người, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không có cười nhạo mà chạy lên núi. Hắn lo lắng 2 tên tăng nhân sẽ cởi hết quần áo mà đuổi theo hắn.
Trên đường chạy lên núi, Tả Đăng Phong phát hiện trên ngọn núi này có sơn đạo, xung quanh núi có rất nhiều sơn động. Ở giữa núi còn có những đạo quan cùng chùa chiên hoang tàn, gạch đá đổ nát. Dựa theo những thứ còn sót lại thì nơi này trước đây hẳn là một tòa đạo quán, ngoài ra gạch ở đây rất nhỏ so với gạch dùng để xây những tòa đạo quán thông thường, điều này nói nên phế tích này có cách đây rất lâu rồi.
Bởi vì niên đạo quá xưa cho nên những vật liệu bằng gỗ đã biến mất, bất quá dựa theo những đống đá vụn ở đây thì quy mô của đạo quán này cũng không nhỏ.
Tả Đăng Phong dừng lại ở sườn núi giây lát rồi bắt đầu trèo lên đỉnh núi, hắn muốn lên đỉnh núi để xem 2 tên tăng nhân có đuổi lên nữa không.
Sau khi lên đỉnh núi, Tả Đăng Phong ngước mắt nhìn xa thì thấy 2 tên tăng nhân đã khập khễnh rời đi, điều này làm hắn yên lòng, sau đó hắn nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Đỉnh núi cũng còn lại một cái nền đất và vô số gạch đá, điều này nói lên nơi này trước đây cũng là một tòa kiến trúc rất lớn. Đỉnh núi có gió lớn, Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn quanh thì thấy ở đống gạch đá kia có một pho Pháp tượng, hắn đi tới để nhìn xem. Pho tượng này đã bị thời gian bào mòn nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn thấy được, đây là một vị Thái Thượng Đạo Quân của Tiệt giáo, hắn cũng không phải dựa vào mặt để nói lên điều này, mà hắn dựa vào Thái Cực đồ trong tay của Pháp tượng.
Ngoài Pháp tượng này ra thì trên đỉnh núi cũng không có tượng nào khác, điều này nói lên trước đây nơi này chính là đạo quán của Tiệt giáp.
Nhìn xung quanh một lát, Tả Đăng Phong liền phát hiện ở trước mặt có một sơn động, vì thế hắn liền nhặt cỏ khô vào củi, vào đốt lửa để sưởi ấm.
Sau khi đốt lửa lên thì Tả Đăng Phong bắt đầu sưởi ấm, lúc này hắn phát hiện không có 13 bên người. Vì thế liền đứng dậy đi gọi.
Đi ra sơn động hô vài tiếng, xa xa truyền đến tiếng kêu của 13, Tả Đăng Phong theo tiếng mà tới, phát hiện 13 đang ngồi xổm trước một bụi cỏ cách đó không xa.
- 13, mày đang nhìn cái gì thế?
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn 13, lúc này 13 đang nhìn vào một miếng thạch bích của phía Bắc, chiều cao của miếng thạch bích này khoảng 5m, dài chừng 23-25m, đúng là một lối vào, mặt trên có viết chữ nhưng đã bị thời gian bào mòn, chỉ còn thấy được vài đồ họa trên này.
“Meo Meo”
13 kêu lên một tiếng.
Thấy vẻ mặt di thường của nó thì Tả Đăng Phong vội vàng ngó xuống, phát hiện mắt phải của 13 cũng không biến thành màu vàng, cái này nói rõ nó không nhìn thấy vật Âm tính gì.
- Đi thôi.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên rồi đi. Đi được mấy bước, thấy 13 vẫn không chịu đi, nó nghiêng đầu, mắt mèo lộ vẻ tò mò, dường như nó tìm thấy được một thứ thú vị.
Tả Đăng Phong thấy thế rất là nghi hoặc, liền đi về phía thạch bích kia, hắn quang sát tỉ mỉ cũng không có phát hiện điều gì khác thường, nhưng mà vẻ mặt 13 càng ngày càng tỏ ra hiếu kỳ, mắt mèo mở to.
- Đây là một ngôi mộ sao ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn về phía 13.
13 nghe vậy lắc lắc đầu.
- Trong này có gì à?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 gật đầu.
Tả Đăng Phong thấy vậy lập tức nghĩ đến sau miếng ngọc bích này là một gian mật thất, hơn nữa trong này còn có đồ.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong cảm thấy hiếu kỳ, lại quan sát vào tấm thạch bích này, cuối cùng đi tới một vách thạch bích gần ngọn núi, ở đây hắn thấy được trên thạch bích có khắc Âm Dương Thái Cực phù, Dương phù cao hơn Âm phù khoảng 1 tấc. Giữa Âm
Bởi vì Dương phù cao hơn Âm phù, hơn nửa lại có khe hở cho nên Tả Đăng Phong đoán chỉ cần ấn vào Dương phù thì có thể mở được mật thất.
Cho dù là phát hiện mật thất tồn tại nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có xuống tay, hắn ngồi xuống đả tọa Luyện khí. Hắn làm như vậy sở dĩ là nếu như mở mật thất ra gặp nguy hiểm thì hắn cũng có thể chạy trốn.
Giữa trưa, đan điền của Tả Đăng Phong đã đầy khí, hắn đứng lên rồi lấy hết dũng khí, ấn vào Dương phù.
Ấn xong liền không có chút phản ứng nào, Tả Đăng Phong không do dự mà liền dùng Linh khí, vận hết toàn lực, cuối cùng cũng ấn được Dương phù, cùng lúc đó thạch bích vang lên mọt tiếng nặng nề, tấm thạch bích của phía Tây ngọn núi dần dần lui vào.
Tả Đăng Phong thấy mật thất đã mở ra thì vội vàng ngưng mắt đánh giá bên trong, khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là trong mật thất ngoài một Pháp tượng đạo sĩ ra thì cũng không có cái gì.
Tả Đăng Phong để sát mặt vào cửa đánh giá pho Pháp tượng kia, phát hiện đây là một pho Pháp tượng điêu khắc một đạo sĩ còn trẻ, toàn thân mặc áo bào, lông mày như trăng, vô cùng anh tuấn, ngay cả ngũ quan cùng với quàn áo đều rất sinh động, bởi vì đã quá lâu nên trên tượng có dính không ít tro bụi.
- 13, vào xem cái này nè.
Tả Đăng Phong quan sát một lát, quay đầu nhìn về phía Thập Tam.
Vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt 13 đột nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ, Tả Đăng Phong thấy thế vội quay dầu lại nhìn vào mặt thất, vừa nhìn vào thì lông tơ cả người dựng lên.
Tự dưng Pháp tượng nhắm mắt lại.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 54: Thuần Dương Huyền Âm.
Cho dù bây giờ là giữa trưa nhưng Tả Đăng Phong vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho đổ mồ hôi lạnh, bởi vì hắn thấy Pháp tượng kia mở mắt ra, nói cách khác đó là một người nào đó.
Tả Đăng Phong không có chạy trốn, tuy rằng người đạo sĩ trong này khiến hắn hoảng sợ nhưng mà lúc này là ban ngày, nếu như là Âm vật thì hắn sẽ không có khả năng không sợ mặt trời.
Tả Đăng Phong nhìn vào người đạo sĩ trong này nhưng mà người đạo sĩ này cũng không có nhìn hắn, lúc này hắn đang nhắm mắt lại để thích ứng với ánh sáng, khoảng chừng 3’ sau thì hắn mở mắt ra, Tả Đăng Phong cũng không có đi đâu cả, đạo sĩ kia cũng không có mở miệng. Hắn nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh mang theo vẻ tiêu điều.
- Ngươi là ai ?
Tdp mở miệng hỏi.
- Ngươi không biết lên tiếng sẽ làm phiền người khác sao?
Đạo sĩ đánh giá Tả Đăng Phong.
- Vậy tôi sẽ đi.
Tả Đăng Phong nói xong rồi đi ra, tuy rằng hắn không biết đạo sĩ này là ai, tại sao lại ngồi ở đây nhưng mà sự xuất hiện của hắn đã quấy rầy đến đối phương.
- Lúc này là triều đại nào ?
Đột nhiên đạo sĩ mở miệng hỏi.
- TQ Dân quốc năm thứ 27.
Tả Đăng Phong dừng lại, nếu đối phương mở miệng nói thì chứng tỏ hắn không có địch ý.
- Khang Hi năm thứ 3 cách đây bao nhiều năm?
Đạo sĩ hỏi.
- Khang Hi năm thứ 3 là năm 1663, bây giờ là năm 1938, khoảng 275 năm.
Tả Đăng Phong nhíu mày tính toán.
- Còn 25 năm nữa.
Đạo sĩ kia nghe vậy bình tĩnh đã mở miệng, vẻ tiêu điều trong ánh mắt càng nhiều hơn.
- Tôi vô ý xin nhập, tôi sẽ đóng cửa lại.
Tả Đăng Phong lên tiếng lần nữa. Tuy rằng hắn không rõ 25 năm trong miệng đạo sĩ kia là gì nhưng hắn dựa vào lời nói của đạo sĩ kia, có thể khẳng định người này đã sống ở đây rất lâu.
- Làm phiền ngươi canh giữ ở bên ngoài nửa canh giờ, đã lâu rồi bần đạo còn chưa nhìn thấy mặ trời.
Đạo sĩ mở miệng thở dài.
- Được rồi.
Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trên tay rồi gật đầu đáp ứng.
- Làm phiền rồi.
Đạo sĩ lên tiếng nói cám ơn, lập tức không lên tiếng nữa.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì thêm, ra bên ngoài ngồi cùng với 13.
Đạo sĩ trẻ tuổi một mực nhìn vào cảnh tượng ngoài động, ánh mắt của hắn nhìn vào mặt trời, nhìn rất lâu, nếu là người bình thường khẳng định là sẽ không nhịn được mà hắt xì nhưng mà hắn lại không có gì cả. Tuy rằng ánh mắt của hắn nhìn quanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế xếp bằng.
Khi hắn đang ngưng thần quan sát thì Tả Đăng Phong cũng không có quấy rầy hắn, mặc dù trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc nhưng hắn vẫn không dám tùy ý đặt câu hỏi. Bởi vì hắn không biết đạo sĩ trẻ tuổi này lợi hại như thế nào, bất quá hắn có thể ở đây một thời gian dài, lại không ăn không uống, điều này nói lên hắn đã khác xa người thường, Tả Đăng Phong lo lắng mình không cẩn thận sẽ chọc giận hắn.
- Tới giờ rồi, đóng thạch môn lại, ngày sau chớ quay lại.
Thật lâu sau, rốt cuộc đạo sĩ kia thu lại tầm mắt rồi nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhìn đồng hồ, càng thêm bội phục đạo sĩ trẻ tuổi này, hắn không có đồng hồ nhưng có thể xác định được nửa canh giờ trôi qua được bao lâu.
- Có phải ngươi có thương tích trong mình không?
Tả Đăng Phong đứng lên hỏi.
- Ngươi muốn như thế nào?
Đạo sĩ nghe vậy lập tức lộ sát cơ.
- Ta muốn hỏi ngươi có cần trợ giúp không?
Tả Đăng Phong thấy thế đi đến phía bên phải đóng cơ quan, thạch môn từ từ khép lại.
- Chậm đã, bần đạo có chuyện nói với ngươi.
Ngay tại khi thạch môn sắp đóng lại thì đạo sĩ trẻ tuổi mở miệng, Tả Đăng Phong nghe vậy lại mở thạch môn ra.
- Ngươi là đệ tử của Xiển giáo sao?
Thạch môn mở ra, đạo sĩ trẻ tuổi hỏi.
- Tuy rằng ta luyện pháp thuật của Xiển giáo nhưng ta khoogn phải là đạo sĩ.
Tả Đăng Phong lắc đầu trả lời, trong lòng hắn rất là nghi hoặc, không rõ vị đạo sĩ này vì cái gì sẽ có câu hỏi như thế.
- Dương khí trong cơ thể ngươi quá thừa, nếu như có sư phụ ở bên thì hắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Đạo sĩ nói.
- Ta không có sư phụ, ta luyện chính là pháp môn Luyện khí của nữ nhân.
Tả Đăng Phong ảm đạm gật đầu. Vị đạo sĩ này thật lợi hại, Thiết Hài cùng Ngọc Phất tiếp xúc thân thể hắn mới có thể nhận ra Dương khí của hắn quá thịnh, thế mà đạo sĩ này ngồi ở đằng xa lại có thể nhìn thấy được.
- Trên người ngươi có vật gì phát ra hàn khí?
Đạo sĩ lại hỏi.
Tả Đăng Phong liền ngây ngẩn cả người, làm sao người này biết được mình có cái bao tay kia. Bất quá cho dù nội tâm nghi hoặc thì Tả Đăng Phong vẫn lấy cái bao tay kia ra.
- Ngươi cũng biết vậy này sao?
Đạo sĩ nhìn thoáng qua bao tay rồi thuận miệng hỏi.
- Xin mời đạo trưởng chỉ giáo.
Tả Đăng Phong nghe vậy lập tức thỉnh giáo.
- Bao tay này vốn có 2 cái, là do Hùng Kim Tàm nhả tơ dệt thành, phải là Dương, tên là Thuần Dương Thủ, trái là Âm, tên Huyền Âm Thủ, lúc trước là do Chu đạo nhân Âm Dương tử để lại, tục truyền Thuần Dương trên tay phải của Âm Dương tử có thể tẫn cốt thành tro, Huyền Âm trên tay trái của hắn có thể làm đóng băng. Phương pháp luyện khí của người đã đi lệch rồi, nếu bây giờ bỏ hết luyện lại từ đầu sẽ tốn công tốn sức, có được Huyền Âm thủ này thì tính mạng của ngươi cũng không đáng lo ngại, bất quá ngày sau nếu nó biến mất thì ngươi sẽ nguy hiểm.
Đạo sĩ chính sắc giải thích.
- Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói cảm ơn.
- Ai là ngươi tu đạo mạnh nhất đương thời?
Đạo sĩ thuận miệng hỏi lại.
- Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, Ngọc Phất, năm người này đúng là Huyền Môn Thái Đẩu..
Tả Đăng Phong trả lời.
- Tu vi ra sao?
Đạo sĩ nhíu mày hỏi
- Bọn họ có thể nhảy hơn 40 trượng.
Tả Đăng Phong do dự một chút rồi trả lời.
- Chỉ bằng chừng đó mà tự cho mình là Thái Đẩu, Phật môn suy rồi, Đạo môn cũng không xong.
Khuôn mặt đạo sĩ lộ vẻ khinh thường cùng xem thường
Tả Đăng Phong thấy thế không có nói tiếp, bởi vì đạo sĩ nói cái gì hắn căn bản là nghe không hiểu.
- Đạo trưởng, người có biết con mèo này?
Tả Đăng Phong do dự một chút lại mở miệng thỉnh giáo, lai lịch của bao tay hắn đã biết, nhưng là 13 có lại lịch gì thì hắn vẫn chưa biết được.
- Hơi thở của vật này vô cùng quái dị, cả đời này bần đạo chưa từng thấy qua.
Đạo sĩ nhíu mày nhìn vào 13, hồi lâu sau mới mở miệng trả lời.
- Đa tạ đạo trường, nếu đạo trưởng không có gì chỉ giáo thì ta xin cáo từ.
Tả Đăng Phong nói, lúc này hắn còn chuyện quan trọng để làm, không thể ở lại nữa.
- Ta gặp ngươi cũng coi như là có duyên phận, phương pháp tụ khí của ngươi lại quá chậm, bần đạo sẽ truyền lại cho ngươi một chỉ quyết luyện khí của Tiệt giáo, ngươi hãy nghe cho kĩ. Tả thủ tam chỉ tiếp nhất chỉ nhị tiết, ngũ chỉ tiếp thọ văn, nhị chỉ tam chỉ hàm lộc văn, thử chỉ quyết khả tụ thiên địa linh khí, nhĩ thập nhị kinh mạch tẫn thông, cần gia tu hành, ngưng khí trùng tử chỉ nhật khả đãi.
Đạo nhân bình tĩnh nói xong nhắm hai mắt lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy trong khoảng thời gian ngắn ngây dại, hắn không nghĩ tới đạo sĩ sẽ truyền thụ chỉ quyết cho hắn, lúc này hắn rất cần phương pháp tụ khí, xem ra chuyến đi Thiếu Lâm này cũng không uổng công.
Sau đó Tả Đăng Phong bắt đầu nhớ lại những lời của đạo sĩ kia rồi bắt đầu theo phương pháp kia mà tụ khí, trong khoảnh khoắc hắn liền cảm thấy kinh mạch được mở rộng ra, linh khí bên ngoài như suối lớn tràn vào thân thể hắn.
- Đa tạ đạo trưởng, xin hỏi đạo trưởng có pháp danh gì?
Tả Đăng Phong vội vàng nói cảm ơn.
- Ta họ Ôn, ngươi đi đi.
Đạo sĩ nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày đứng ngẩn ngơ hồi lâu, rồi khom người cảm ơn, sau đó mới đến đóng lại mật thất.
Sau khi đống mật thất lại, Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, ánh mặt trời làm hắn cảm thấy mọi chuyện phát sinh đều là thật. Lúc này Tả Đăng Phong vô cùng kích động, đạo sĩ này đã truyền cho hắn một chỉ quyết không cần ngồi xếp bằng điều tức, bất kể lúc nào, chỉ cần dùng chỉ quyết này sẽ tụ tập được linh khí.
Một hồi lâu, Tả Đăng Phong mới từ trong vui mừng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng mang theo 13 chạy về phía Đông, hắn muốn trở lại Văn Đăng để đào ngôi mộ cũ của 13.
Trong chỗ mộ của 13 còn một cái Thuần Dương thủ, cái này cũng không có tác dụng nào đối với Tả Đăng Phong bởi vì Dương khí trong người hắn quá thịnh nhưng mà Tả Đăng Phong nhất định phải tìm Thuẩn Dương thủ này để hủy nó đi..
Nếu muốn cứu sống Vu Tâm Ngữ, nhất định phải tìm được 6 loại động vật kia, trong quá trình này hắn sẽ có khả năng xảy ra xung đột với ngũ đại cao thủ. Một khi tiếng vào Chí Tôn Chi Thảnh, có thể sử dụng Sinh Tử quyết phối hợp Huyền Âm thủ phát ra hàn khí để làm đóng băng đối phương. Tả Đăng Phong không hy vọng kẻ thù nào của mình có thể chống lại công kích của mình, cho nên hắn nhất định phải hủy Thuần Dương thủ.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 55: Người NB đào mộ.
Tâm tình bây giờ của Tả Đăng Phong coi như là không tệ, tuy rằng đầu sỏ là Đằng Khi chưa chết nhưng mà những tên đồng lõa đã bị thanh trừ, quan trọng hơn là hắn đã phát hiện được phương pháp có thể cứu sống Vu Tâm Ngữ. Một điều nữa là hắn đã có được Chỉ Quyết tụ khí, có thể tăng nhân tốc độ tụ tập Linh khí, không bao lâu nữa hắn sẽ tiến vào Cửu Bội Chí Tôn Chi Cảnh, đến lúc đó thực lực của hắn có thể sánh vai với Ngũ Đại Huyền Môn Thái Đẩu. Đến lúc đó, nếu ai muốn cướp đi 6 loại động vật Âm chúc đó thì Tả Đăng Phong sẽ giết hết, vì cứu Vu Tâm Ngữ chuyện gì hắn cũng làm.
Lúc này, Tả Đăng Phong đạp xe đạp trở lại Thanh Thủy quan, mỗi ngày hắn đi gần 20km, dù vậy tới gần duyên giới Hà Nam thì xe đạp đã bị hư, hắn lại vô thành trộm một chiếc xe đạp khác. 10 ngày sau Tả Đăng Phong đã trở lại huyện Văn Đăng, hắn quyết định về nhà thăm 2 người chị của mình một chút.
Đi vào đầu thôn, Tả Đăng Phong đem xe đạp dấu đi, để 13 núp chỗ nào rồi hắn mới đội mưa đi đến nhà chị hai của mình.
Chị hai nhìn thấy Tả Đăng Phong thì liền bật khóc rồi tới ôm hắn, Tả Đăng Phong là em trai của nàng, nhìn thấy bộ dạng bây giờ giống ăn mày của Tả Đăng Phong thì chị hai của hắn cũng vô cùng khó chịu. Sau đó, chị hai liền nấu cơm cho hắn, anh rể thì ngồi ở ngồi hiên hút thuốc. Không có tiền giúp đỡ của Tả Đăng Phong, nhà cửa hiện giờ đã không còn như trước, bọn nhỏ đã rở nên xanh xao, gầy rất hơn nhiều so với trước.
- Anh rể, có phải là không chào đón tôi về đây không?
Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá anh rể.
- Cuộc sống không tốt, lương thực cũng không đủ.
Anh rể đối với hắn có chút xa cách.
- Thuận tử, cháu chạy qua kêu dì và dượng tới đây, nói cậu đã trở về rồi.
Tả Đăng Phong sờ đầu cháu trai đầu của mình, nó nghe vậy thì chạy ra ngoài, không bao lâu thì mang theo chị ba và chồng của nàng trở lại.
Chị ba thấy bộ dạng của Tả Đăng Phong cũng nhịn không được mà rơi lệ mà anh rể thứ của hắn thấy vậy cũng buồn bực, không nói lời nào.
- Chị hai, chị ba, hiện giờ em đã không có chỗ để đi rồi, các chị nói em làm sao đây?
Tả Đăng Phong mở miệng cười đùa.
- Về ở với chị, tuy rằng chị khó khăn nhưng cũng sẽ không để em đói.
Chị hai hắn lau lệ rồi nói.
Chị hai hắn chưa nói xong thì anh rể đầu liền ho khan.
- Nhà chị có nhiều con, Tiểu Phong về ở với chị đi.
Chị ba thấy thế vội vàng mở miệng.
- Trẻ con ở nhà chúng ta cũng không ít.
Anh rể thứ thở dài lắc đầu.
- Anh rể cả, anh ho cái gì, phổi anh không tốt sao?
Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn anh rể đầu của hắn, sau đó nhìn về anh rể thứ:
- Anh sợ tội đến nhà anh sẽ ăn không ngồi rồi sao?
- Em vợ, không phải vậy.
Anh rể cả nghe vậy lập tức xua tay, mà anh rể thứ liền dứt khoát không dám lên tiếng.
- Yên tâm đi, lần này tôi trở về là đưa tiền cho 2 chị của tôi.
Tả Đăng Phong nói xong liền móc 2 miếng vàng trong ngực ra rồi nhét vào tay 2 người chị của mình.
2 người chị của hắn thấy 2 miếng vàng thì ngẩn cả người.
- Một miếng vàng có thể đổi được 300 đồng đại dương, có thể mua được toàn bộ nhà trong xóm này.
Tả Đăng Phong ăn sạch cơm trong bát rồi ngồi xuống giường.
- Chị hai, chị ba, 2 chị tiễn em một đoạn.
Tả Đăng Phong mang giày xong, xoay người ra cửa.
Chị hai, chị ba nghe vậy vội vàng đi theo ra ngoài, Tả Đăng Phong đợi các nàng đi ra thì liền đóng cửa lại.
- Chị hai, chị ba, sau này em sẽ không trở lại, 2 người bảo trọng.
Tả Đăng Phong nhỏ giọng.
- Hả? Có phải em đã gây họa gì rồi không?
2 người chị trăm miệng một lời.
- Em giết rất nhiều người, sau này nếu trở về sẽ làm liên lụy các chị.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng.
2 người chị của hắn nghe vậy, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong ấn tượng các nàng thì Tả Đăng Phong là một thư sinh yếu đuối, thiện lương, không nghĩ tới hắn lại dám giết người.
- Tiền này là tiền sạch sẽ, 2 chị cứ yên tâm. Em đi rồi, chớ nói với ai rằng em đã trở về.
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh rồi bước đi.
2 người chị thấy thế vội vàng chạy tới khóc rồi bỏ vàng vào trong túi của hắn. Giờ phút này Tả Đăng Phong đã cảm nhận được tinh thần ấm áp, hắn lại lấy 2 miếng vàng nhét vào trong tay 2 người chị.
Sau khi đi ra khỏi thôn, Tả Đăng Phong đến trước mộ của mẹ mình bái tế, sau đó hắn đạp xe đạp cùng 13 rời khỏi đây.
Sơn thôn ở dưới chân núi đã hoang tàn, người đã không còn, chỉ còn lại vài con chó ở lại.
Đi lên sơn đạo khoảng 5km thì Tả Đăng Phong nghe được tiếng nói, hắn vội nghiêng tai lắng nghe, tiếng nói là phát ra từ huống Băc. Tả Đăng Phong vội vàng chạy tới, thì phát hiện ở sườn Đông Bắc đang tụ tập rất nhiều thôn dân và lính NB.
Thấy được cảnh này, chân mày Tả Đăng Phong nhíu lại bởi vì chỗ mà bọn họ đang đứng chính là vị trí của cổ mộ, hiện giờ chỗ đất đã chất đầy bùn đất, không hỏi cũng biết bọn chúng đang đào lên.
Trong rừng có hơn 100 tên lính, toàn bộ bọn hắn đều cầm súng, mà thôn dân cũng có khoảng 300 người, toàn bộ cây cối chung quanh đều bị chặt hết, rõ ràng là bọn hắn đề phòng có người lợi dụng sự che chắn của mấy cây kia mà tới gần khu vực này.
- Tại sao đám lính kia lại tới nơi này?
Tả Đăng Phong cất xe đạp đi, lặng yên đứng ở một chỗ an toàn, thầm hỏi.
Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là đám lính NB kia biết được chuyện của 13 trong miệng của những người dân địa phương, 13 xuất hiện ở chân núi, trên cổ nó còn có đeo một cái vòng vàng, người có đầu óc một chút sẽ biết nơi 13 chui ra là từ trong tòa mộ cổ này hơn nữa bên trong lại có rất nhiều châu báu, điều này khiến cho đám người NB liền khiến đám người NB động lòng tham.
Còn một suy đoán nữa, đó chính là Đằng Khi dựa vào cái vòng cổ của 13 mà đoán ra được tính đặc thù của tòa mộ cổ này, cho nên hắn mới dẫn người đến đây để đào móc, khả năng này cũng có. Nhưng mà việc gì cũng phải có động cơ, nếu là thế, vậy động cơ của Đằng Khi là gì?
Tả Đăng Phong nhìn không được tình huống dưới kia, nhưng mà dựa vào số bùn đất để ở trên đất thì hắn có thể đoán được tòa mộ cổ kia đã bị đào lên. Đối với tình huống trước mắt, Tả Đăng Phong cũng không cảm thấy uể oải, bởi vì đào mộ là một công trình lớn, nếu dựa vào sức của hắn cùng với 13 thì muốn đào được tòa mộ cổ lên thì ít nhất cũng tốn vài tháng. Điều bây giờ hắn quan tâm không phải là trong tòa mộ cổ kia có bao nhiêu kim ngân châu báu, hắn quan tâm đến Thuần Dương hộ thủ kia, nếu thứ này rơi vào trong tay người NB thì sẽ gặp phiền phức lớn.
Sau khi quan sát một hồi lâu, Tả Đăng Phong cũng không có thấy được bóng dáng của Đằng Khi ở trong này.
Đám lính NB phòng thủ vô cùng nghiêm mật, Tả Đăng Phong cũng không dám động thủ, bằng không đám lính NB sẽ bắn hắn thành tổ ong vò vẻ. Cân nhắc một hồi lâu, Tả Đăng Phong quyết định lặng yên lui về phía sau, lúc này là ban ngày, đợi đến ban đêm hắn sẽ đến đây.
Tả Đăng Phong trở về Thanh Thủy quan, sau khi quan sát một hồi lâu, xác định không có nguy hiểm thì hắn mới mở cửa đi vào.
Tả Đăng Phong sớm đã tập thói quen cẩn thận, trước khi rời khỏi Thanh Thủy quan thì hắn có làm vài ký hiện, hiện giờ đi đến đây thấy được những ký hiện kia vẫn còn y nguyên thì hắn hơi yên tâm.
Sau khi đi quanh một vòng Thanh Thủy quan thì Tả Đăng Phong liền đi ra mộ của Vu Tâm Ngữ.
Mùa xuân đến, mộ của Vu Tâm Ngữ đã mọc nhiều cỏ, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy bi thương, hắn ngồi xuống bắt đầu nhổ cỏ.
- Em cứ ở đây đợi anh, nhất định anh sẽ kiếm được những thứ đó về để cứu sống em.
Sau khi nhổ cỏ xong, Tả Đăng Phong liền rời đi, hắn chưa giết được Đằng Khi, chưa kiếm được 6 loại động vật Âm chúc kia nên không dám ở lại đây lâu. Làm một nam nhân, hắn không thể thở ngắn than dài, thống khổ đau buồn, việc bây giờ hắn cần làm chính là đợi đêm xuống là đi đến tòa mộ cổ kia.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius