|
|
18-11-2008, 07:25 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 17
Mấy ngà y sau đó, Evra và tôi vẫn tiếp tục vá»›i những công việc lặt vặt và lo ăn cho đám TÃ-hon. Tôi cố bắt chuyện, nhÆ°ng chúng luôn lảng tránh. Không cách gì phân biệt được chúng. Má»™t anh chà ng (hay cô nà ng?) cao hÆ¡n và môt tên thấp hÆ¡n cả bá»n. Má»™t tên khác có chân trái hÆ¡i kháºp khiá»…ng. NhÆ°ng trông chúng giống hệt nhau.
Cà ng ngà y Sam cà ng đến trại thÆ°á»ng xuyên hÆ¡n. Chúng tôi không Ä‘Æ°a nó Ä‘i săn, nhÆ°ng nhá» nó giúp hầu hết những việc đáng lẽ chúng tôi phải là m trong trại. Nó là m việc cáºt lá»±c, phần để gây ấn tượng vá»›i hai đứa tôi, phần để cố gắng kiếm má»™t chân chÃnh thức trong gánh xiếc.
Tôi Ãt gặp ông Crepsley. Ông biết tôi phải dáºy sá»›m, săn mồi cho đám TÃ-hon, nên ông để tôi tá»± do thoải mái rất nhiá»u. Äiá»u nà y là m tôi rất mừng, vì không bị ông thúc ép uống “thuá»· ngân Ä‘á»â€ của con ngÆ°á»i.
Rồi một buổi sáng, ông Cormac Tứ- chi xuất hiện, là m huyên náo cả trại.
Evra vừa kéo tôi đi vừa nói.
- Cáºu phải gặp ngÆ°á»i nà y. Má»™t diá»…n viên tuyệt nhất trên Ä‘á»i.
Khi chúng tôi tá»›i chá»— Ä‘áºu xe của ông Cao, má»™t đám đông Ä‘ang vây quanh Cormac Tứ-chi rồi. Má»i ngÆ°á»i thân máºt vá»— lÆ°ng ông, rối rÃt há»i thăm: ông đến đây là m gì, thá»i gian qua Ä‘i đâu. Ông ta cÆ°á»i, bắt tay, trả lá»i từng ngÆ°á»i. Äúng là má»™t siêu sao, nhÆ°ng không há» chảnh.
Vừa thấy Evra, ông ta lách ra, ôm nó:
- A ha, con bò sát hai chân yêu quý của ta, cháu khoẻ không?
- Khoẻ re.
- Tốt. Gần đây có lột da không?
- Gần đây thì chưa.
- Nhá»› nghe, ta muốn có bá»™ da. Tại nhiá»u nÆ°á»›c, da NgÆ°á»i-rắn cao giá hÆ¡n và ng dó.
- Ông muốn bao nhiêu cÅ©ng được. NhÆ°ng, ông Cormac, đây là Darren Shan, bạn cháu. Cáºu ấy là ngÆ°á»i má»›i, chÆ°a bao giỠđược gặp ông.
Ông ta kêu lên, là m bộ như... hơi bị tự ái:
- Ôi! Vô lý! Là m sao có thể chÆ°a biết đến Cormac Tứ-chi nà y chứ? Ta tưởng, tất cả má»i ngÆ°á»i trên thế giá»›i Ä‘á»u đã từng xem tà i biểu diá»…n của Cormac rồi.
Tôi bảo:
- Tháºm chà cháu con chÆ°a nghe tên ông bao giá».
Ông ta ôm ngá»±c nhÆ° lên cÆ¡n Ä‘au tim. Tôi há»i:
- Ông bị sao váºy?
Cormac nhìn quanh đám đông, nhăn nhó há»i:
- Mình có nên chứng minh không nhi?
Má»i ngÆ°á»i mừng rỡ, nhao nhao:
- Ồ, có chứ. Chứng minh đi.
Cormac nhìn ông Cao Ä‘ang đứng sau đám đông. Ông Cao thở dà i gáºt đầu:
- Chúng không để anh yên, nếu anh không biểu diễn và i trò đâu.
- Äược. NhÆ°ng tránh ra cho đủ chá»— chứ.
Tôi vừa giáºt lùi theo má»i ngÆ°á»i, Cormac nắm vai tôi giữ lại, nói vá»›i đám đông:
- Tôi mới từ xa tới, nên rất mệt. Không thể diễn hết chương trình được đâu. Biểu diễn và i trò cho vui thôi nghe.
Ông ta nắm bà n tay phải lại, nhÆ°ng Ä‘Æ°a ra ngón trá», bảo tôi:
- Darren, là m Æ¡n ngáºm ngón tay nà y Ä‘i.
Tôi liếc Evra. Nó ra hiệu cứ là m theo lá»i ông ta.
Cormac bảo:
- Nà o, bây giỠthì cắn đi.
Tôi cắn nhè nhẹ. Cormac thúc giục:
- Mạnh hơn lên.
Tôi cắn mạnh hơn một chút. Cormac kêu lên:
- Thôi nà o cáºu bé. Không có răng à ? Cắn cho ra cắn thá» coi.
Äược, muốn váºy, tôi cắn cho lão biết tay. Tôi há miệng, ngoạm má»™t phát tưởng là m Cormac phải nhảy dá»±ng lên. NhÆ°ng, ngược lại, chÃnh tôi là đứa nhảy dá»±ng lên: tôi vừa cắn xuyên qua xÆ°Æ¡ng, cắt lìa ngón tay ông ta.
Khiếp đảm, tôi vá»™i lùi lại, phun toẹt ngón tay đứt ra khá»i miệng. Tôi trố mắt nhìn, chá» má»™t tiếng thét Ä‘au Ä‘á»›n, nhÆ°ng Cormac Tứ-chi lại ha hả cÆ°á»i, Ä‘Æ°a cao hai tay đắc thắng.
NÆ¡i tôi vừa cắn không má»™t chút máu, chỉ là chân ngón tay mấp mô trắng hếu. Trong khi tôi ngó, má»™t sá»± kỳ lạ xuất hiện: ngón tay ông ta Ä‘ang từ từ... má»c lại!
Tôi tưởng mình bị quáng gà hay tưởng tượng, nhÆ°ng nó tiếp tục má»c lại tháºt, và chỉ và i giây sau, ngón tay dà i trở lại nhÆ° bình thÆ°á»ng.
Cormac co duá»—i để má»i ngÆ°á»i cùng thấy. Äám đông hoan hô nhÆ° sấm dáºy, còn tim tôi tưởng nhÆ° ngừng Ä‘áºp.
Nhìn xuống ngón tay tôi đã phun ra: nó đang rữa dần, rồi chỉ còn lại là một nhúm cát nhỠtrên mặt đất.
Cormac Tứ-chi vỗ nhẹ đầu tôi, nói:
- Xin lỗi đã là m cháu sợ.
- Không sao. Cháu phải táºp là m quen vá»›i những chuyện bất ngá» xảy ra tại đây. Cháu rá» thỠđược không?
Ông ta gáºt. Ngón tay má»›i đó chẳng khác gì vá»›i những ngón khác. Tôi há»i:
- Ông là m cách nà o váºy? Trò ảo giác, phải không?
- Không. Äó là lý do ngÆ°á»i ta gá»i ta là Cormac Tứ-chi. Từ khi còn nằm nôi, ta đã có khả năng là m những phần thuá»™c tứ chi má»c lại, từ hai chân, hai tay đến các ngón. Không chỉ có thế, ngà y còn bé, cha mẹ ta đã phát hiện ra tà i năng đặc biệt của ta: phần nà o của cÆ¡ thể ta cÅ©ng có thể là m cho má»c lai được. Trừ cái đầu. ChÆ°a bao giá» ta dám thá» cắt đầu. Chẳng dại gì thá» thá»i váºn bằng kiểu đó.
- Là m thế có đau không?
- HÆ¡i hÆ¡i thôi. Khi má»™t phần chân tay bị cắt, rồi má»c ngay lại tức thì, ta bị Ä‘au chừng mấy giây, giống nhÆ° là ...
Ông Cao cắt ngang:
- Thôi thôi. Chúng ta không có nhiá»u thá»i gian để anh dà i dòng diá»…n tả đâu. Äoà n ăn không ngồi rồi suốt thá»i gian qua, chắc chắn khán giả tưởng chúng ta rã đám hết rồi. Nà o, tất cả nghe đây, hãy rải ngÆ°á»i Ä‘i thông báo. Äêm nay chúng ta trình diá»…n.
|
18-11-2008, 07:25 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 18
Suốt buổi chiá»u, trong trại rì rà o hoạt Ä‘á»™ng. Má»i ngÆ°á»i qua lại, tÃu tÃt nhÆ° bầy kiến. Má»™t nhóm xúm xÃt dá»±ng nhà bạt trình diá»…n. ChÆ°a bao giá» tôi đựơc nhìn thấy nhà bạt của má»™t gánh xiếc. Hình ảnh tháºt ấn tượng: má»™t khối tròn, cao lá»›n mà u Ä‘á», được trang trà bằng những hình ảnh của những diá»…n viên.
Tôi và Evra báºn rá»™n đóng cá»c để cho nhà bạt được chắc, kê ghế khán giả, dá»±ng sân khấu, sá»a soạn đạo cụ cho diá»…n viên (nhÆ° tìm kiếm lon thiếc, bù lon, Ä‘inh ốc để là m món nhắm cho Rhamus Hai-bụng, chuyển váºn chuồng NgÆ°á»i-sói và o khu trình diá»…n...)
Má»™t công việc đồ sá»™ nhÆ° thế, nhÆ°ng ai cÅ©ng rõ phần hà nh của mình, má»—i nhóm lãnh má»™t việc, nên tất cả hoà n tất má»™t cách trót lá»t, nhẹ nhà ng vá»›i má»™t tốc Ä‘á»™ không ngá».
Buổi chiá»u, Sam tá»›i sá»›m. Tôi định bảo nó phụ và i việc, nhÆ°ng Evra bảo nó chỉ là m quẩn chân thêm. Sam vừa giáºn vừa buồn ra mặt, đá phăng má»™t há»™p thiếc lăn lóc dÆ°á»›i chân. Tôi cảm thấy tá»™i nghiệp nó quá, rồi chợt nghÄ© có cách là m cho nó vui trở lại. Tôi gá»i:
- Sam. ChỠchút đã.
Tôi chạy vá»™i tá»›i xe ông Cao. Má»›i gõ má»™t tiếng, cá»a báºt ra ngay. Tôi chÆ°a kịp nói tiếng nà o ông Cao đã Ä‘Æ°a cho tôi hai cái vé xem xiếc đêm nay. Nhìn hai tấm vé, rồi lại nhìn ông, tôi há»i:
- Sao ông biết?
Ông ta mỉm cÆ°á»i đáp:
- Ta có cách riêng.
- NhÆ°ng... cháu không có tiá»n.
- Ta sẽ trừ và o lương.
Cánh cá»a xe đóng lại trÆ°á»›c khi tôi kịp cảm Æ¡n. Tôi hấp tấp chạy vá» Ä‘Æ°a cho Sam hai cái vé. Nó há»i:
- Cái gì váºy?
- Vé đêm nay. Má»™t của cáºu, má»™t của R.C.
- Ôi! Wow! Cám Æ¡n nhiá»u, Darren.
Nó chộp vé, nhét ngay và o túi. Tôi bảo:
- Không có chi. NhÆ°ng chúng tôi bắt đầu lúc mÆ°á»i má»™t giá», kết thúc gần má»™t giá» sáng. Cáºu Ä‘i được không?
- Äược quá chứ. Ba má mình Ä‘i ngủ từ lúc ga lên chuồng. Mình chuồn ra êm ru.
- NhÆ°ng nếu ba má cáºu bắt gặp, chá»› nói là đi đâu nghe không.
- Yên tâm. Mình kÃn miệng nhÆ° bÆ°ng.
Nó chạy như bay, đi tìm R.C.
Ngoà i bữa ăn tối vá»™i và ng, không còn giá» nghỉ nà o cho đến giá» trình diá»…n. Trong khi Evra Ä‘i sá»a soạn cho con rắn, tôi thắp nến trong nhà bạt. Äám TÃ-hon lo phần bốn ngá»n đèn chùm phÃa trên khán giả và má»™t trên sân khấu.
Mags - má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xinh đẹp trong nhóm bán quà lÆ°u niệm và kẹo bánh trong giá» giải lao - nhá» tôi giúp má»™t tay, vì váºy suốt má»™t giá» tôi giúp chị ta xếp đặt và o khay những cái kẹo mạng nhện, tượng thuá»· tinh, lông NgÆ°á»i-sói... Má»™t tác phẩm má»›i, rất đẹp, tôi chÆ°a từng thấy trong lần trÆ°á»›c: búp bê hình mẫu Cormac Tứ-chi. Nếu bạn cắt má»™t phần búp bê đó phần bị cắt sẽ má»c lại ngay. Mags cÅ©ng không hiểu vì sao. Chị ta bảo:
- Sáng chế của ông Cao đấy.
Tôi bẻ đầu búp bê, để xem thá» bên trong có gì. NhÆ°ng chÆ°a kịp nhìn ngó, nó má»c ngay đầu khác.
Mags bảo:
- Mấy con búp bê nà y không bá»n đâu. Chỉ và i tháng là rữa ra hết.
- Chị có nói cho ngÆ°á»i mua biết thế không?
- Tất nhiên. Ông Cao bắt buá»™c phải cho khách hà ng biết chÃnh xác há» Ä‘ang mua gì. Ông không cho phép lừa bịp ngÆ°á»i khác đâu.
Ông Crepsley cho gá»i tôi trÆ°á»›c giá» mở mà n ná»a tiếng. BÆ°á»›c và o, tôi đã thấy ông ta chỉnh tá» trong bá»™ vét-tông trình diá»…n. Ông ra lệnh:
- Chùi bóng ***g của quý bà Octa Ä‘i, rồi cháu sá»a soạn lại quần áo cho tÆ°Æ¡m tất má»™t chút.
- Äể là m gì?
- Cháu sẽ ra sân khấu với ta.
Tôi trợn mắt, nghẹn thở:
- Nghĩa là cháu... cháu cũng diễn?
- Một vai nhỠthôi. Cháu đưa ***g ra và thổi sáo khi quý bà Octa giăng tơ trên miệng ta.
- Ông Cao vẫn là m chuyện nà y mà ?
- Äúng. NhÆ°ng đêm nay chúng ta thiếu diá»…n viên. Ông Cao có mà n biểu diá»…n riêng. Vả lại, cháu là phụ tá của ta, phải không nà o? Cháu sẽ thÃch hợp hÆ¡n ông ta.
- Vì sao?
- Trông cháu... rùng rợn hơn. Với bộ mặt tái nhợt và bộ quần áo quái đản kia, cháu như vừa bước ra từ một bộ phim kinh dị.
Ông ta là m tôi hÆ¡i hoảng. ChÆ°a bao giá» tôi nghÄ© mình lại có má»™t ngoại hình... rùng rợn. Tôi liếc và o gÆ°Æ¡ng: trông tôi khiếp tháºt. Vì không chịu uống máu ngÆ°á»i, tôi xanh xao hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Bá»™ đồ “tẩm liệm†dÆ¡ dáy cà ng là m tôi giống ma hÆ¡n. Nhất định sáng mai, tôi phải tìm má»™t bá»™ đồ khác.
Buổi diá»…n bắt đầu đúng mÆ°á»i má»™t giá». Tôi không ngỠđông ngÆ°á»i xem dến thế - vì chúng tôi ở giữa má»™t nÆ¡i hoang vắng, thá»i gian quảng cáo gần nhÆ° không có – nhÆ°ng trong nhà bạt cháºt cứng ngÆ°á»i.
Trong lúc Evra ngó ông Cao Ä‘ang giá»›i thiệu NgÆ°á»i-sói, tôi thì thầm há»i:
- Tất cả những ngÆ°á»i nà y từ đâu tá»›i váºy?
- Má»i nÆ¡i. Chúng ta diá»…n ở đâu là há» biết ngay. HÆ¡n nữa, tuy ông Cao má»›i chỉ cho chúng mình biết hôm nay, nhÆ°ng chắc chắn ông ấy đã tÃnh toán từ hôm cắm trại tại đây rồi.
Tôi thưởng thức những trò diá»…n còn say mê hÆ¡n lần đầu. Vì bây giá», tôi quen biết tất cả những ngÆ°á»i trong cuá»™c và cảm thấy mình nhÆ° má»™t thà nh viên trong gia đình.
Hans Tay-thần ra sân khấu tiếp theo NgÆ°á»i-sói, sau đó là Rhamus Hai-bụng. Nghỉ giải lao lần thứ nhất xong, ông Cao phóng ra sân khấu, dÆ°á»ng nhÆ° không ai thấy ông di Ä‘á»™ng, thoắt hiện tại góc nà y, lại có mặt ngay tại góc khác. Thoang thoáng nhÆ° má»™t bóng ma.
Sau mà n trình diễn của Truska (cô gái có râu) là đến lượt tôi bước ra cùng Crepsley và quý bà Octa.
Ãnh sáng lá» má» nhÆ°ng vá»›i thị giác của má»™t ma-ca-rồng, tôi nhìn thấy ngay Sam và R.C giữa đám đông. Cả hai Ä‘á» ngÆ°á»i khi trông thấy tôi, nhÆ°ng vá»— tay lá»›n hÆ¡n tất cả những ngÆ°á»i chung quanh. Tôi cố giấu nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i rói: sÆ° phụ tôi dặn dò, phải là m ra vẻ khốn khổ, thảm sầu má»›i gây được ấn tượng mạnh cho khán giả.
Äứng chỠông Crepsley trình bà y cho khán giả thấy quý bà Octa có thể gây nguy hiểm chết ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o rồi tôi má»›i mở cá»a ***g. Má»™t phụ tá dắt con dê ra sân khấu.
Má»™t tiếng la đầy giáºn dữ khi con nhện Ä‘á»™c sát hại con dê. Äó là tiếng la của R.C. Lúc đó tôi má»›i hối tiếc, đáng lẽ tôi không nên má»i ông ta, vì R.C rất thÆ°Æ¡ng yêu loà i váºt.
Tôi hÆ¡i hoảng khi thổi sáo Ä‘iá»u khiển Octa giăng tÆ¡ quanh miệng ông Crepsley, vì cảm thấy má»i cặp mắt Ä‘ang hÆ°á»›ng vá» mình. ChÆ°a bao giá» tôi biểu diá»…n trÆ°á»›c đám đông, nên chỉ sợ thổi tráºt nhịp. NhÆ°ng vừa bắt nhịp đầu tiên, tÆ° tưởng tôi táºp trung ngay và đã có thể truyá»n lệnh cho con nhện Ä‘á»™c.
Nhìn nó di chuyển qua lại trên miệng ông ta, tôi chợt nghÄ©: đây là cÆ¡ há»™i tốt nhất để là m Ä‘iá»u mình hằng mong muốn.
Äiá»u khiển cho con nhện Ä‘á»™c cắn Crepsley lúc nà y là chuyện trong tầm tay tôi. Chỉ thổi sai má»™t nhịp, chỉ má»™t chút lÆ¡ đãng là ông ta mất mạng ngay và tất cả chỉ là tai nạn. Không ai có thể kết tá»™i được tôi. Những cái nanh nhện sáng rá»±c dÆ°á»›i ngá»n đèn chùm. HÆ¡i nóng của những ngá»n nến nhÆ° đặc sánh, là m mồ hôi tôi tuôn nhÆ° tắm, cà ng dá»… dà ng cho tôi đổ tại những ngón tay ẩm Æ°á»›t bị trÆ¡n trợt khi bấm trên ống sáo.
Hai tay ông Crepsley đang thả xuôi hai bên mình, miệng bị cuốn đầy tơ nhện. Chỉ cần một thoáng giây ngắt luồng tư tưởng giữa tôi và Octa, sẽ...
NhÆ°ng tôi đã không là m Ä‘iá»u đó. Tôi thổi hoà n hảo, an toà n tuyệt đối. Chẳng hiểu vì sao tôi lại tha mạng cho con ma-cà -rồng đó. Có thể vì sợ ông Cao phát hiện. Có thể vì tôi vẫn cần đến Crepsley dạy cho cách sống còn. Hay có thể vì tôi không muốn mình thà nh kẻ sát nhân.
Hoặc cÅ©ng có thể - ừ biết đâu được – vì tôi bắt đầu mến ông ta. Dù sao, chÃnh ông ta đã Ä‘Æ°a tôi và o gánh xiếc và cho tôi là m phụ diá»…n. Nếu không có ông, không bao giá» tôi gặp được Sam và Evra. Ông đối xá» tốt vá»›i tôi, dù chỉ là tốt theo kiểu của má»™t ma-cà -rồng.
Dù vá»›i lý do nà o, cÅ©ng không thể để con nhện giết chết chủ nhân của nó được. Vì váºy, sau cùng, chúng tôi cúi chà o khán giả, rá»i khá»i sân khấu rất êm đẹp.
Vừa khuất sau cánh gà , ông Crepsley nhỠnhẹ bảo tôi:
- Cháu đã định giết ta.
Tôi ngu ngÆ¡ há»i:
- Ông nói gì cơ?
- Cháu biết ta nói gì. NhÆ°ng sẽ không thà nh công đâu. TrÆ°á»›c khi diá»…n, ta đã rút gần hết ná»c Ä‘á»™c của Octa rồi. Nó chỉ còn đủ khả năng để giết chết con dê thôi.
Sự căm ghét lại sôi sục trong tôi. Trợn mắt nhìn ông, tôi hét lên:
- Ông thá» tôi? Tất cả má»i việc, tất cả má»i lúc, ông Ä‘á»u tìm cách dò xét tôi.
- Ta cần phải biết có thể tin tưởng ở cháu được không.
Tôi kiễng chân để có thể nhìn thẳng mắt ông ta:
- Váºy thì ông nghe đây. Cái trò thá» thách của ông chẳng ăn thua gì đâu. Lần nà y tôi đã không giết ông, nhÆ°ng tôi sẽ không bá» lỡ khi có cÆ¡ há»™i khác đâu.
Vùng quay phắt đi, tôi tức đến không thèm nán lại xem mà n biểu diễn đầy hấp dẫn của Cormac Tứ-chi.
|
18-11-2008, 07:26 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 19
Sáng hôm sau tôi vẫn còn tức. Evra luôn miệng há»i tôi có chuyện gì, nhÆ°ng tôi im lặng, không muốn cho nó biết chuyện tôi định giết ông Crepsley.
Evra bảo nó đã gặp Sam và R.C sau buổi diễn đêm qua.
- Sam mê tÃt, nhất là khi Cormac cÆ°a đứt hai chân. Sao cáºu không ở lại xem?
- Äể lần sau. Còn R.C ông ấy có thÃch không?
- Không. Trái lại.
- Tức giáºn vì vụ con dê bị giết.
- Äúng. NhÆ°ng mình bảo nó là con dê mua của hà ng thịt, trÆ°á»›c sau gì nó cÅ©ng phải chết. NgÆ°á»i-sói, con rắn và Octa là m ông ta khó chịu nhất.
- Vì sao?
- Ông ta sợ chúng không được đối xá» Ä‘Ã ng hoà ng. Việc nhốt chúng trong ***g, ông ta cho là tà n nhẫn. Mình bảo chỉ trừ con nhện, còn NgÆ°á»i-sói thỉnh thoảng vẫn được ra ngoà i, và cho ông ta thấy là con rắn con ngủ chung vá»›i mình nữa.
- Ông ta có tin cáºu vá» vụ NgÆ°á»i-sói không?
- Có thể, nhÆ°ng khi ra vá», trông ông ta vẫn có vể nghi ngá». Ông ấy rất quan tâm đến vấn đỠăn uống của chúng. Cho chúng ăn gì, đồ ăn lấy từ đâu? Phải tháºn trá»ng vá»›i cha nà y, ông ta rất có thể gây cho chúng ta nhiá»u rắc rối đấy. CÅ©ng may là và i ngà y nữa há» Ä‘i khá»i đây rồi. Tuy nhiên, cho đến lúc đó, chúng ta vẫn phải cảnh giác.
Má»™t ngà y yên tÄ©nh trôi qua. Xế chiá»u, Sam ghé tá»›i, nhÆ°ng chúng tôi không có hứng thú chÆ¡i đùa trong má»™t ngà y u ám nhÆ° thế nà y, nên sau ná»a tiếng quanh quẩn, Sam lủi thủi vá» nhà .
Mặt trá»i vừa khuất bóng, ông Crepsley gá»i tôi tá»›i lá»u. Tôi định không đến, nhÆ°ng nghÄ© lại, dù sao ông ta vẫn có quyá»n tống tôi ra khá»i Ä‘oà n, nên tốt nhất là đừng chá»c giáºn ông ta thêm nữa.
Gặp ông ta, tôi là u bà u há»i:
- Ông cần gì?
- Äứng lại gần đây, để ta nhìn cho rõ.
Mấy ngón tay xÆ°Æ¡ng xẩu của ông ta láºt ngá»a đầu tôi ra sau. Vạch mắt tôi. Äể quan sát tròng trắng, rồi ông ta bảo tôi há miệng để có thể nhìn thấu cuống há»ng. Sau khi bắt mạch cho tôi, ông há»i:
- Cháu cảm thấy sao?
- Mệt?
- Yếu? Bệnh?
- Hơi hơi thôi.
- Gần đây cháu có dùng máu tươi không?
- Có.
- NhÆ°ng toà n máu loà i váºt, phải không?
- Phải.
- Äược rồi. Chúng ta ra ngoà i.
- Äi săn sao?
- Không. Äi gặp má»™t ngÆ°á»i bạn.
Ra ngoà i, tôi nhảy lên lÆ°ng ông và ông bắt đầu chạy. NhÆ°ng qua khá»i khu vá»±c trại của Ä‘oà n, ông vun vút phi hà nh. Quang cảnh chung quanh loáng thoáng giáºt lùi.
Äang mải nghÄ©, cả ngà y nay rảnh rá»—i, mà quên khuấy chuyện kiếm tìm bá»™ quần áo má»›i, nên tôi không quan tâm mình Ä‘ang được Ä‘Æ°a Ä‘i đâu.
Bá»™ quần áo tôi Ä‘ang mặc rách tả tÆ¡i, bạc thếch, đất cát bám đầy. ChÆ°a bao giá» tôi quan tâm đến chuyện chÆ°ng diện, nhÆ°ng tôi rất sợ trông mình nhÆ° má»™t thằng lang thang đầu Ä‘Æ°á»ng xó chợ. Nhất định ngà y mai phải kiếm cho ra má»™t bá»™ đồ má»›i.
Ông Crepsley giảm tốc Ä‘á»™ khi chúng tôi tá»›i má»™t thà nh phố. Chúng tôi ngừng lại mặt sau môt toà nhà cao tầng. Vừa định há»i nÆ¡i nà y là đâu, ông Crepsley Ä‘Æ°a ngón tay lên môi, ra hiệu bảo tôi yên lặng.
Ông ta đặt má»™t tay lên cánh cá»a khoá, tay kia búng tách má»™t tiếng. Cá»a báºt mở ngay. Ông Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng dá»c má»™t hà nh lang tối, rồi qua má»™t cầu thang, chúng tôi lên tá»›i má»™t phòng sáng rá»±c ánh đèn.
Äứng trÆ°á»›c má»™t cái bà n trắng toát, ông Crepsley nhìn quanh để biết chắc trong phòng chỉ có hai chúng tôi. Ông kéo sợi dây chuông trên tÆ°á»ng. Cánh cá»a của bức tÆ°á»ng kÃnh sau cái bà n hé mở. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mặc toà n mà u trắng, khẩu trang xanh, bÆ°á»›c ra, lên tiếng:
- Tôi có thể giúp gì đây... á»’! Larten Crepsley! Quá»· già . Ông là m gì ở đây váºy?
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông mở khẩu trang, nên tôi có thể thấy ông ta Ä‘ang cÆ°á»i mừng rỡ. Hai ngÆ°á»i bắt tay nhau. Crepsley nói:
- Chà o Jimmy, lâu lắm mới gặp anh.
- Quá lâu. NhÆ°ng tôi nghe đồn là anh bị giết chết rồi mà . Thiên hạ kể tùm lum chuyện ông bị kẻ thù đâm má»™t cây gáºy xuyên qua tim.
- Äừng nghe tin đồn nhảm. Jimmy, đây là Darren Shan, bạn đồng hà nh của tôi. Darren, đây là Jimmy Ovo, má»™t ngÆ°á»i bạn cÅ© của ta. Ông ấy là má»™t nhà bệnh lý há»c tà i năng nhất thế giá»›i đấy.
Tôi chà o. Nhà bệnh lý há»c bắt tay tôi, nói:
- Rất hân hạnh được biết em. Em không là má»™t... À, tôi định há»i, em có phải là ... ngÆ°á»i trong há»™i không?
Ông Crepsley lên tiếng:
- Darren là ma-cà -rồng.
Tôi vá»™i cải chÃnh ngay:
- Má»™t ná»a thôi.
Jimmy nhăn nhó:
- á»’, đừng ngại Darren, mình biết những ngÆ°á»i trong há»™i ra sao mà . Mình không nghÄ© ngợi gì đâu. NhÆ°ng thú tháºt nghe tá»›i tiếng “ma†là rùng cả mình rồi. Có lẽ vì xem quá nhiá»u phim kinh dị thôi. Biết là các bạn không phải là quái váºt, nhÆ°ng khó mà quên nổi những hình ảnh đó trong phim.
Jimmy là m bá»™ rùng mình, le lưỡi. Tôi há»i:
- Nhà bệnh lý há»c là sao?
- Mình mổ những cái xác, để tìm hiểu vì sao há» chết. Không phải tất cả má»i xác đâu, chỉ mổ xác những cái chết khả nghi thôi.
Ông Crepsley nói thêm:
- Äây là nhà xác thà nh phố. LÆ°u giữ những xác chết của bệnh viện.
Tôi chỉ căn phòng phÃa sau bức tÆ°á»ng kÃnh:
- Äó là nÆ¡i lÆ°u giữ xác phải không?
Jimmy vui vẻ gáºt đầu, má»i chúng tôi và o trong. Tôi bị ngỡ ngà ng, vì tưởng sẽ thấy hà ng chục cái bà n, chồng chất những thây ngÆ°á»i đã được mổ toang hoác. NhÆ°ng không phải váºy. Chỉ có má»™t cái xác, phủ vải trắng từ đầu đến chân, trong căn phòng rá»™ng mênh mông, đèn sáng rá»±c. Nhiá»u tủ hồ sÆ¡ kê sát tÆ°á»ng và những dụng cụ y khoa rải rác đầy phòng.
Khi chúng tôi ngồi xuống ba cái ghế gần xác chết, ông Crepsley há»i:
- Báºn rá»™n lắm không?
- Không đâu. Thá»i tiết tốt và cÅ©ng Ãt có tai nạn giao thông, không có bệnh lạ, không ngá»™ Ä‘á»™c thức ăn, không nhà nà o bị đổ. À nà y, tôi giữ má»™t bạn cÅ© của ông ở đây mấy năm rồi.
- á»’! Ai váºy?
Jimmy khịt khịt mũi rồi tằng hắng mấy tiếng. Ông Crepsley kêu lên:
- Barver Purl? Là m sao mà con chó già đó lại...
Hai ngÆ°á»i quay qua bà n bạc vá» Barver Purl. Tôi nhìn quanh, thắc mắc, không biết còn những xác khác để đâu. Khi há» ngừng nói chuyện, tôi há»i Jimmy. Ông ta đứng dáºy, bảo tôi theo đến những tủ hồ sÆ¡, rồi kéo má»™t ngăn ra.
Khói lạnh mù mịt toả ra từ ngăn kéo. Khi lá»›p hÆ¡i lạnh tan hết, tôi thấy tấm vải phủ mà u trắng. Thì ra đây không phải là những tủ hồ sÆ¡. Äó là những quan tà i lạnh chứa xác chết. Jimmy nói:
- Chúng tôi lÆ°u giữ xác tại đây cho đến khi nghiên cứu xong, hay có thân nhân đến lãnh vá».
Tôi nhìn quanh, đếm những hà ng ngăn kéo, há»i:
- Trong những ngăn nà y Ä‘á»u có xác sao?
- Không. Hiện nay chúng tôi chỉ còn lại sáu vị khách thôi, chÆ°a kể vị khách trên bà n kia. Tôi đã bảo rồi mà thá»i gian nà y rảnh rá»—i lắm. NhÆ°ng kể cả thá»i Ä‘iểm báºn rá»™n nhất cÅ©ng vẫn có nhiá»u ngăn bá» trống.
Ông Crepsley há»i:
- Có cái nà o còn tươi không?
Tôi kêu lên:
- Chuyện gì váºy? Ông không định sá» dụng xác chết đấy chứ?
Crepsley lôi từ trong áo choà ng ra mấy cái chai nhá»:
- Ta cần phải chứa đầy mấy chai nà y.
- Không là m như thế đựơc.
- Tại sao?
- Lấy máu của ngÆ°á»i chết là không Ä‘Ã ng hoà ng.
- NgÆ°á»i chết không cần đến máu nữa. Vả lại lấy đầy những chai nà y của ngÆ°á»i sống, phải cần nhiá»u thÆ¡i gian, nguy hiểm, công sức...
Jimmy nháºn xét:
- Darren nói năng không giống một ma-cà -rồng chút nà o.
Ông Crepsley áºm ừ:
- Nó còn Ä‘ang há»c táºp. Nà o, và o việc Ä‘i. Tôi không rảnh suốt đêm đâu.
Jimmy kéo ra má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cao lá»›n, tóc và ng rồi láºt phăng tấm vải phủ. Trên đầu ngÆ°á»i đó có má»™t vết thÆ°Æ¡ng, da trắng toát, nhÆ°ng trông ông ta nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ang ngủ.
Crepsley rạch má»™t Ä‘Æ°á»ng dà i trên ngá»±c ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông để lá»™ ra trái tim của ngÆ°á»i chết. Äặt cái chai bên cạnh xác, lấy ra má»™t cái ống, rồi má»™t đầu ông cắm và o chai, đầu kia lùa và o quả tim, ông ta nhè nhẹ bóp nhÆ° bóp má»™t cái bÆ¡m. Máu từ tim chuyển dần sang chai. Chai gần đầy, Crepsley ngáºm đầu ống, đóng nút chai, rồi chuyển ống sáng chai khác.
Liếm quanh răng như để thỠchất lượng, Crepsley chép miệng:
- Tốt, rất tinh khiết, dùng được.
Chứa đầy tám chai nhá», Crepsley nhìn tôi nghiêm nghị:
- Darren, ta biết cháu không muốn, nhưng đây là lúc cháu phải...
- Không.
Tôi báºt nói. Ông ta gắt:
- Thôi Ä‘i Darren. NgÆ°á»i nà y chết rồi, chúng ta có là m gì hại hắn đâu.
- Tôi không thể. Äây là má»™t xác chết.
- NhÆ°ng còn tÆ°Æ¡i. Vá»›i ngÆ°á»i sống cháu cÅ©ng không dám...
Jimmy lên tiếng:
- Nếu cần, tôi sẽ lấy...
Crepsley quát lớn:
- Im đi, Jimmy. Darren, uống đi. Mi là một phụ tá ma-cà -rồng, đã đến lúc phải cư xỠcho đúng cách.
Tôi năn nỉ:
- NhÆ°ng không phải đêm nay. Äể khi nà o tìm được má»™t ngÆ°á»i sống đã. Tôi tởm xác chết lắm.
Crepsley lắc đầu ngao ngán:
- Sẽ có ngà y mi nháºn ra mi ngu ngốc đến thế nà o. Lúc đó chẳng còn cách nà o cứu nổi mi đâu.
Quay qua cám Æ¡n Jimmy, rồi ông ta lại cùng nhà bệnh lý há»c ông chuyện vá» những ngÆ°á»i bạn cÅ©. Tôi im lìm ngồi, khổ sở vá»›i ý nghÄ© tôi còn kéo dà i cuá»™c sống nà y bao lâu nữa.
Sau đó Jimmy tiá»…n chúng tôi xuống nhà và vẫy tay chà o. Ông ta là má»™t ngÆ°á»i tá» tế, chỉ tiếc là tôi đã gặp ông trong hoà n cảnh ảm đạm nà y.
Suốt Ä‘Æ°á»ng vá», Crepsley không nói tiếng nà o. Tá»›i trại, ông ta giáºn dữ quăng tôi xuống, chỉ mặt bảo:
- Nếu mi chết, không phải lỗi lại ta đâu.
- Äúng váºy.
Vừa cà u nhà u ông ta vừa nhảy và o trong quan tà i.
Tôi nấn ná thức, nhìn mặt trá»i lên. Tôi suy nghÄ© rất nhiá»u vá» tình trạng của mình, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu sức khoẻ cứ hao mòn dần Ä‘Æ°a tôi đến cái chết.
Tôi phải là m sao đây? Bá» qua nguồn gốc, chấp nhân uống “thuá»· ngân Ä‘á»â€? Hay trung thà nh vá»›i nguồn gốc loà i ngÆ°á»i của mình và ... chết?
|
18-11-2008, 07:26 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 20
Ngà y hôm đó tôi ở lì trong lá»u. Nghe tiếng Sam, tôi cÅ©ng không bÆ°á»›c ra. Tinh thần sa sút thảm hại, tôi cảm thấy xa lạ vá»›i tất cả má»i ngÆ°á»i, má»i chốn. Chẳng là ngÆ°á»i, cÅ©ng không thể là ma. Tôi bị giằng xé giữa hai ngả Ä‘Æ°á»ng.
Ban đêm tôi ngủ li bì, nên sáng hôm sau tôi cảm thấy khá hÆ¡n. Mặt trá»i lên rạng rỡ và dù vấn Ä‘á» của tôi vẫn còn nguyên đó, nhÆ°ng tôi tạm thá»i quên Ä‘i.
Vì con rắn bị bệnh, nên khi Sam rủ Ä‘i xem nhà ga bá» hoang, Evra phải ở lại lá»u để săn sóc cho con rắn của nó.
Khu nhà ga cÅ© rất tuyệt. Má»™t sân tròn, rá»™ng bao la, viá»n đá, má»™t ngôi nhà ba tầng, trÆ°á»›c kia là văn phòng bảo vệ, và i nhà kho cÅ© kỹ và rất nhiá»u toa tà u bá» phế. Cá» má»c trà n lan trên những Ä‘Æ°á»ng rầy.
Hai đứa chúng tôi nhảy qua những thanh Ä‘Æ°á»ng tà u, thỉnh thoảng là m bá»™ trượt chân kêu rú lên. Nhá» khả năng của ma-cà -rồng, tôi giữ thăng bằng rất tà i tình nên chÆ¡i trò nà y trá»™i hÆ¡n Sam.
Những toa tà u tả tÆ¡i mục nát, nhÆ°ng có và i toa gần nhÆ° con nguyên vẹn tuy phủ đầy bụi đất. Chúng tôi leo lên nóc nhà , giang hai tay đón ánh mặt trá»i.
Một lát sau, Sam bỗng nói:
- Cáºu biết tụi mình nên là m gì không?
- Là m gì?
- Cắt máu ăn thá», kết là m anh em.
- LÃ sao?
- Vui lắm. Má»—i đứa mình cắt chút xÃu trên tay, đặt lên nhau và thá» sẽ là bạn thân suốt Ä‘á»i.
- Hay đấy. Cáºu có dao không?
- Tụi mình lấy mảnh kÃnh, ở đây thiếu gì.
Sam nói, rồi bò ra sát mà góc tà u, vÆ°Æ¡n tay xuống má»™t cá»a sổ vỡ. Khi trở lại, nó dùng mảnh kÃnh rạch má»™t vết nhá» trên bà n tay, rồi Ä‘Æ°a mảnh kÃnh cho tôi.
Vừa định cắt tay mình, tôi khựng lại. Có thể một chút máu ma-cà -rồng chắc không đến nỗi nguy hại cho Sam,nhưng nghĩ lại, tôi lắc đầu bảo:
- Tớ không là m đâu.
- Là m Ä‘i, đừng sợ. Cắt tà xÃu không Ä‘au đâu.
- Không.
- Hèn. Gà chết.
Rồi nó ngoác mồm hát:
- Hèn hẻn hèn hen, hèn như gà chết.
- Ừa, tao hèn.
Tôi phì cÆ°á»i nói. Thà nói láo còn hÆ¡n cho nó biết sá»± tháºt.
- Ai chẳng sợ má»™t cái gì đó. Má»›i nhá» cáºu tắm cho NgÆ°á»i-sói, cáºu đã sợ vãi tè đó thôi.
Chúng tôi chá»c phá nhau chán, nhảy xuống đất, chạy vá» ngôi nhà bảo vệ. BÆ°á»›c và o ngôi nhà cá»a long kÃnh vỡ, qua mấy phòng nhá», chúng tá»›i má»™t phòng lá»›n, chắc trÆ°á»›c kia đây là phòng há»p. Vòng qua má»™t lá»— thủng to đùng giữa sà n nhà , Sam bảo:
- Ngó lên kìa.
Tôi ngÆ°á»›c nhìn... thẳng lên mái nhà . Vì sà n của những từng trên đã sụp đổ từ Ä‘á»i nà o rồi. Bốn chung quanh chỉ con trÆ¡ lại những bức tÆ°á»ng á»p ẹp. Ãnh nắng xuyên qua mái nhà lá»— chá»— thủng.
- Theo tá»›.
Vừa nói Sam vừa Ä‘i trÆ°á»›c lên cầu thang. Tôi lò mò theo sau, leo lên cái cầu thang rệu rạo nhÆ° răng bà già , vì không muốn lại bị nó gá»i là gà chết thêm nữa.
Cầu thang dẫn tá»›i lầu ba. Chúng tôi vÆ°Æ¡n tay **ng mái nhà . Tôi há»i:
- Leo lên mái được không?
- Äược chứ, nhÆ°ng hÆ¡i bị nguy hiểm đấy. Mấy cái xà nà y muốn long ra hết rồi.
Nó dò dẫm quanh phần còn lại của căn phòng. Tôi dá»±a lÆ°ng sát tÆ°á»ng, lần theo cho chắc ăn, há»i nó:
- Ê, liệu mấy mảnh sà n nà y có ụp xuống không?
- Biết đâu à .
Tôi vÆ°Æ¡n cổ, nhìn phÃa sau nó. Chúng tôi đã ra gần tá»›i mấy cái đòn tay. Äó là sáu hay bảy cây gá»— dà i, gác từ đầu nà y tá»›i đầu kia căn phòng. Sam cắt nghÄ©a:
- Äây là rầm thượng.
- Tớ cũng đoán thế.
Nó toe toét cÆ°á»i:
- Thế cáºu có Ä‘oán được tụi mình sắp chÆ¡i trò gì không?
Tôi nhìn nó lom lom, rồi ngó xuống mấy cây đòn tay:
- Cáºu định... định... bÆ°á»›c qua mấy cây gá»— kia, phải không?
- Chỉ được cái đoán đúng.
Nó cÆ°á»i cÆ°á»i đặt chân trái lên má»™t cây dòn. Tôi vá»™i kêu lên:
- Sam. Không hay ho gì đâu. Cáºu bÆ°á»›c qua mấy thanh Ä‘Æ°á»ng tà u còn lảo đảo. Nếu trượt chân...
- Không bao giá». DÆ°á»›i đất tá»› không khéo léo bằng trên cao đâu.
Nó từ từ bước, hay tay giăng ngang giữ thăng bằng.
Tim tôi nhÆ° muốn lá»™n lên tá»›i miệng. Tôi liếc xuống dÆ°á»›i, nếu nó ngã, không thể nà o thoát chết được. TÃnh cả từng trệt, thì tất cả là bốn tầng. Trá»i Æ¡i! Quá cao nhÆ° thế nà y, là m sao sống nổi!
Nhưng Sam tới đầu kia một cách an toà n. Nó quay lại, cúi đầu chà o.
Tôi thét lên:
- Mà y điên rồi.
- Sao lại Ä‘iên? Can đảm chứ. Còn cáºu? Dám không? Cáºu sẽ vượt qua dá»… hÆ¡n tá»› nhiá»u.
- Vì sao?
- Vì gà có tới hai cái cánh mà .
Äã thế, tôi cho nó biết tà i của ma-cà -rồng.
HÃt sâu má»™t hÆ¡i. Tôi thoăn thoắt bÆ°á»›c qua, chỉ mất mấy giây, tôi đã đứng bên cạnh nó.
Sam thá»™n mặt, hÃt hà :
- Wow, tháºt không ngá»!
Tôi khoái chà bảo:
- Muốn theo nghỠxiếc thì hãy thủ thân lấy và i trò. Nhớ không, chú em?
- Cáºu nghÄ© mình có thể Ä‘i nhanh nhÆ° thế không?
- Äừng liá»u.
Nó thách tôi:
- Tá»› cá là cáºu cóc dám là m lai lần nữa đâu.
- Nhìn anh đây, chú em.
Tôi phăng phăng đi trở lại, còn nhanh hơn lần đầu.
Lần lượt từng cây đòn, chúng tôi Ä‘i qua Ä‘i lại, cÆ°á»i rúc rÃch. Sam bá»—ng ngừng lại giữa chừng, há»i:
- Ê, chơi trò soi gương không?
- LÃ sao?
- Tá»› là m gì, cáºu là m theo đó. NhÆ° thế nà y nà y.
Nó ngoáy ngoáy bà n tay trên đầu. Tôi đưa tay lên bắt chước, bảo:
- Hiểu. Trừ trò cáºu lá»™n cổ xuống đất chết, tá»› không là m theo đâu.
Nó cÆ°á»i hô hố rồi nhăn nhó. Tôi cÅ©ng cÆ°á»i, rồi nhăn nhÆ° khỉ. Nó đứng má»™t chân. Tôi là m theo. Nó cúi xuống, rá» ngón chân cái. Tôi là m giống hệt. Rồi không đợi đến lượt mình, tôi biểu diá»…n trò nhảy từ cây đòn nà y sang cây đòn khác. Cu cáºu bó tay luôn.
Lần đầu tôi hãnh diện vì có máu ma-cà -rồng. Và đó cÅ©ng chÃnh là trò đã gây nên chuyện.
Hoà n toà n bất ngá», tôi vừa khom mình để rá» ngón chân, bá»—ng mặt mà y xây xẩm, hai tay chá»›i vá»›i, chân run cầm cáºp.
Äây không phải lần đầu tôi bị chóng mặt. NhÆ°ng nếu ở dÆ°á»›i đất, tôi chỉ ngồi nghỉ cho qua cÆ¡n. Còn lần nà y, tôi Ä‘ang chÆ¡i vÆ¡i trên tầng bốn của toà nhà , không có chá»— để ngồi.
Cố gắng hạ thấp mình xuống, tôi hy vá»ng sẽ bám và o đòn tay và từ từ bò qua. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi nắm được cây đòn, tôi bị trượt chân và rÆ¡i thẳng xuống...
|
18-11-2008, 07:27 AM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 21
Vá»›i khả năng của ma-cà -rồng,tôi vÆ°Æ¡n tay nắm được cây đòn.Nếu là má»™t đứa trẻ bình thÆ°á»ng,tôi đã không đủ sức nÃu chặt thanh gá»— đó.NhÆ°ng tôi có má»™t ná»a máu ma-cà -rồng,nên dù chóng mặt,năm ngón tay tôi vẫn có thể bám chặt,mắt nhắm nghiá»n,trong khi thân mình Ä‘ong Ä‘Æ°a trên bốn tầng lầu.
Sam rối rÃt kêu lên:
_ Darren,nắm chặt.Äừng sợ,tá»› tá»›i ngay đây.
Nó vừa lần mò tiến lại,vừa không ngừng động viên tôi bình tĩnh,không sao đâu,nó sẽ kéo tôi lên.
Những lá»i nói của nó là m tôi lên tinh thần.Nếu không có Sam,chắc tôi đã Ä‘Ã nh buông tay,vì gần nhÆ° không còn chịu Ä‘á»±ng hÆ¡n nữa.
Tôi cảm thấy cây đòn rung lên bần báºt theo bÆ°á»›c chân của Sam.Nghe tiếng răng rắc của gá»—,tôi lo sợ sức nặng của hai đứa sẽ là m cây đòn bị gãy.NhÆ°ng Sam đã bò được tá»›i sát tôi.Nó dặn dò:
_ Bây giá» tá»› nắm cổ tay cáºu.Äừng nhúc nhÃch nhé,cÅ©ng đừng nắm lấy mình bằng tay kia.OK?
_ OK.
Bà n tay nó chạm và o cổ tay tôi.Nó lại căn dặn:
_Cứ từ từ,đừng buông tay ra ngay nhé.Tá»› không đủ sức kéo cáºu lên đâu,chỉ xoay mình cáºu,để cáºu có thể vá»›i tay kia nắm cây đòn.Lúc đó chúng ta má»›i có thể tìm cách cho cáºu lên.Rõ?
_ Rõ,thưa đại úy.
Tôi nói,miệng cÆ°á»i méo xệch.Sam nhè nhẹ Ä‘ong Ä‘Æ°a tôi,má»™t tay nó vẫn nắm chặt cổ tay tôi Ä‘ang bắm chặt thanh gá»—.Sau và i lần,cảm thấy đủ sức tung ngÆ°á»i cao hÆ¡n,tôi nhắm cây Ä‘Ã nhá»,vÆ°Æ¡n tay kia nắm lấy.Lúc nà y,sức nặng trên cánh tay phải đã giảm hẳn.Sam há»i:
_Cáºu có thể Ä‘u ngÆ°á»i lên được chÆ°a?
_Äược.
_Tá»› sẽ ôm ngá»±c cáºu kéo lên,rồi lùi lại để cáºu có chá»— quắp hai chân lên cây Ä‘Ã .Äược chứ?
Nó nắm cả cổ áo trong lẫn áo ngoà i của tôi,phòng xa tôi bị trượt tay,rồi ráng sức lôi tôi lên.
Ngá»±c và bụng tôi bị trầy xát,nhÆ°ng tôi mừng vì đã thoát chết.Hai đứa lần mò tá»›i đầu cây đòn.Chúng tôi đã được an toà n.Dá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng,tôi rùng mình thở dôc.Sam bảo:
_Äã quá hả?ChÆ¡i nữa không?
Nể nó luôn
|
|
|
| |