Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 46: Truyền thụ nội công
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Chuyện có liên quan đến đan châu là tuyệt đối không thể tiết lộ, điều duy nhất để giải thích đó là ba thang thuốc kia của nữ thần y.
Nghĩ vậy, Thiên Vũ mang vẻ mặt bình thản đáp: "Việc này ta kỳ thật không quá rõ ràng, ta trước khi tới đây từng tao ngộ một trận bệnh nặng, rồi được nữ thần y môn hạ Thanh Hiên cứu sống, nàng từng cấp cho ta ba thang thuốc để phục dụng, nghe nói cực kỳ trân quý giá trị lên tới vạn kim. Ta sau khi lành bệnh, thể chất tựa hồ có biến hóa một ít, mặc kệ ban ngày có hoạt động mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là có thể khôi phục thể lực."
Trịnh Vân kinh nghi nói: "Nữ thần y Thanh Hiên môn? Trúc Hoa sao? Ngươi có biết nàng tên gọi là gì?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Ta chưa từng gặp qua nàng, lúc ấy ta hoàn toàn hôn mê. Sau đó ta chỉ nghe người ta đề cập qua một câu, nói cái gì là ’Huyền Thiên nữ danh có Nhược Thủy’ !"
Trịnh Vân nghe vậy cả kinh, bật thốt lên: "Là nàng! Nghĩ không ra ngươi thật sự rất có vận khí ?!"
Thiên Vũ ngơ ngác hỏi: "Trịnh sư phụ biết nàng?"
Trịnh Vân cười nói: "Danh tiếng Nhược Thủy thiên hạ đều biết, ta từng có may mắn gặp qua nàng một lần."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Nàng bộ dáng ra sao, người ở nơi nào?"
Trịnh Vân khẽ cười nói: "Nàng ở tại thành Huyền Thiên, về phần dung mạo thì đúng là người cũng như tên, ôn nhu như nước, dung mạo như tiên."
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Ôn nhu như nước, dung mạo như tiên !"
Thấy ánh mắt nghi vấn của Thiên Vũ, Trịnh Vân nhắc nhở: "Nhược Thủy tiên tử mỹ danh vang khắp thiên hạ, ơn trạch thế nhân, ngươi cũng không nên có bất cứ tà niệm gì, nếu không ta là người đầu tiên không tha cho ngươi."
Thiên Vũ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giải thích: "Trịnh sư phụ đừng hiểu lầm, ta chỉ có chút khiếp sợ, hơn nữa nàng có ân cứu mạng đối với ta, ta còn ý định sau này đi thành Huyền Thiên gặp mặt cảm tạ."
Trịnh Vân nói: "Muốn đi thành Huyền Thiên, ngươi cố gắng phải gấp bội. Bây giờ ta truyền thụ ngươi Tam Dương Quyết, ngươi nên cẩn thận nghe, dụng tâm mà lĩnh hội."
Thiên Vũ nhất thời thu liễm tâm thần, trịnh trọng nhìn Trịnh Vân.
Thấy thế, Trịnh Vân cảm giác vui mừng, nhẹ giọng nói: "Tam Dương Quyết thuộc về công pháp Hoàng cấp hạ giai, trên Huyền Thiên đại lục chỉ là hết sức thông thường, là nội công tâm quyết mà đệ tử Thiện Vũ Minh bắt buộc phải học."
Thiên Vũ nghi vấn nói: "Môn hạ đệ tử Thiện Vũ Minh đều tu luyện Tam Dương Quyết này sao?"
Trịnh Vân lắc đầu nói: "Tam Dương Quyết chỉ là công pháp nhập môn cơ bản nhất, người tu luyện nó chủ yếu tập trung ở đệ tử ngoại môn. Chờ khi trở thành đệ tử nội môn sẽ tu luyện Lục Dương Quyết cao cấp hơn."
Thiên Vũ con ngươi hơi đổi, hỏi: "Lục Dương Quyết thuộc về cấp độ gì?"
Trịnh Vân nhìn Thiên Vũ một cái, thấy ánh mắt hắn rực sáng không khỏi lắc đầu cười, nhẹ giọng nói: "Lục Dương Quyết chính là công pháp Huyền cấp hạ giai, hết sức trân quý. Tại Huyền Thiên đại lục, môn phái kể ra có hàng ngàn, hơn chín thành trong đó tu luyện công pháp bậc này là cao nhất rồi. Côn phái có thể sở hữu công pháp Huyền cấp trung giai đều là đại đầu lĩnh danh chấn nhất phương. Cấp bậc của công pháp tu luyện trực tiếp quyết định địa vị của một môn phái."
Thiên Vũ sợ hãi than: "Nói vậy đệ tử nội môn Thiện Vũ Minh chẳng phải rất uy phong?"
Trịnh Vân cười nói: "Chính thức uy phong chính phải là đệ tử chân truyền, đáng tiếc người như vậy trong vạn không có một. Tốt lắm, chúng ta tiếp tục nói đến đề tài công pháp. Tam Dương Quyết mặc dù chỉ là công pháp nhập môn, nhưng thuộc tính cương mãnh, uy lực kinh người, không hề kém công pháp Hoàng cấp trung giai, hơn nữa tiến triển thần tốc, đây là ưu thế lớn nhất của nó."
Thiên Vũ hỏi: "Tiến triển thần tốc? Có bằng Hoàng cấp trung giai không?"
Thấy Thiên Vũ cái gì cũng không hiểu, Trịnh Vân thầm than trong lòng, kiên nhẫn giải thích: "Công pháp và vũ kỹ có chỗ tương hỗ, cũng có chỗ không đồng nhất. Một ví dụ, Khai Sơn Quyền cấp bậc Hoàng cấp hạ giai và Thiên Lang Trảm Pháp cấp bậc Hoàng cấp trung giai, uy lực hai bên chênh lệch rõ ràng, nhưng một khi tu luyện Khai Sơn Quyền hiển nhiên dễ dàng hơn một chút."
Thiên Vũ nói: "Đạo lý này ta hiểu, nhưng điều này có quan hệ gì đến công pháp?"
Trịnh Vân nói: "Một bộ công pháp Hoàng cấp hạ giai và một Hoàng cấp trung giai, giá trị chênh lệch với nhau rất rõ ràng. Cấp bậc càng cao, điều kiện cần thiết để luyện tập lại càng cao, thiên phú càng kinh người, người thích hợp với nó sẽ ít hơn. Tam Dương Quyết mặc dù là công pháp tầng thấp nhất nhưng nó dễ hiểu dễ học, có thể tăng lên cảnh giới rất nhanh."
Thiên Vũ nghi hoặc hỏi: "Cảnh giới? Là thứ gì?"
Trịnh Vân nghe vậy cau mày, nghĩ không ra Thiên Vũ đối với đạo võ học lại xa lạ như thế, trong lòng rất bất đắc dĩ, giải thích: "Đồng dạng là người tu luyện Hoàng cấp hạ giai công pháp, kỳ thật thực lực cũng có cao thấp, chúng ta tiến hành phân chia loại chân lực này gọi là cảnh giới. Trong tình hình chung, công pháp đồng cấp chia làm thượng trung hạ ba loại cảnh giới, tựa như giá trị Tâm Hỏa. Một Tâm Hỏa nhất phẩm giá trị từ một đến mười, trong đó một đến bốn thuộc về cảnh giới cấp thấp, năm đến bảy thuộc về cảnh giới trung cấp, tám đến mười thuộc về cảnh giới cao cấp."
Thiên Vũ nghe vậy tỉnh ngộ, ngượng ngùng nói: "Thì ra là thế, ta hiểu rồi. Chỉ là ta không biết, công pháp Hoàng cấp trung giai và hạ giai khác biệt ở chỗ nào? Tại sao một cái là trung giai, một cái là hạ giai, chúng nó chủ yếu phân ra chênh lệch ở đâu?"
Trịnh Vân vừa nghe đầu cũng muốn nở lớn ra, đây là thứ không phải nói hai ba câu là giải thích rõ ràng được.
Lo lắng một hồi, Trịnh Vân nói: "Đơn giản mà nói, khác biệt chủ yếu có hai điểm. Thứ nhất, công pháp hạ giai sở dĩ dễ hiểu dễ học, đó là bởi vì nó dính dáng đến số lượng kinh mạch trong cơ thể người không nhiều lắm, chủ yếu là mười hai chính kinh (kinh mạch chính) của kỳ kinh bát mạch, thực khí ngưng tụ được đều vận chuyển qua lục phủ ngũ tạng, chỉ có thể cường hóa vài bộ phận trọng yếu trong cơ thể người. Công pháp trung giai khó khăn hơn một chút, nó dính dáng đến kinh mạch nhiều hơn, có thể đụng chạm đến tầng da thịt trên người, làm cho chân khí vận chuyển ra hết toàn thân, ngoại trừ cường hóa những bộ phận chủ yếu, còn có thể rèn luyện gân cốt da thịt trong cơ thể, đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập. Thứ hai, mục đích tu luyện công pháp là vì tăng lên giá trị Tâm Hỏa, làm lớn mạnh lực lượng Tâm Hỏa. Công pháp hạ cấp có đủ loại hạn chế, năng lực tăng lên giá trị Tâm Hỏa có hạn, công pháp trung giai tại phương diện này mạnh hơn không ít. Nói chung, công pháp cấp bậc càng cao, khi tu luyện khó khăn càng lớn, năng lực tăng lên giá trị Tâm Hỏa càng mạnh."
Lúc này đây, Thiên Vũ cuối cùng đã có một nhận thức chỉnh thể tương đối rõ ràng, khác biệt về cấp bậc công pháp cũng đã hiểu rõ đại khái.
Ngượng ngùng cười cười, Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Đa tạ Trịnh sư phụ tỉ mỉ dạy bảo, chúng ta tiếp tục nói về Tam Dương Quyết đi."
Trịnh Vân vuốt cằm nói: "Tu luyện nội công nói trắng ra chính là kỹ xảo và nghị lực kết hợp. Kỹ xảo chiếm ba tầng, nghị lực chiếm bảy tầng."
Trịnh Vân nói: "Tu luyện nội công chủ yếu là khống chế tiết tấu hô hấp, đây gọi là kỹ xảo. Sau khi ngươi nắm giữ được nó, tu luyện kiên trì bền bỉ, đó chính là nghị lực, điều đó quyết định thành tựu tương lai của ngươi. Đương nhiên, trước đây, ngươi còn cần phải hiểu rõ kết cấu cơ bản, kinh mạch huyệt vị chủ yếu phân bố trong cơ thể người."
Thiên Vũ hỏi: "Như vậy ta phải học bao lâu?"
Trịnh Vân trầm ngâm nói: "Vậy phải xem xét đến thiên phú rồi. Bây giờ ngươi theo ta trở về phòng, ta trước tiên giảng giải đại khái cho ngươi về cấu tạo cơ thể người, sự phân bố kinh mạch huyệt vị, đối với tu luyện sau này của ngươi có quan hệ rất lớn."
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trịnh Vân khẽ lắc đầu, vẻ mặt bình thản, mang Thiên Vũ trở lại phòng mình, lấy ra một tờ sơ đồ kết cấu cơ thể người, cẩn thận giải thích các thứ có liên quan đến thường thức cho hắn nghe.
Cho tới buổi trưa, Thiên Vũ đứng ở trong phòng Trịnh Vân nghiêm túc lắng nghe học tập, cuối cùng đối với võ đạo đã có một nhận thức to lớn rõ ràng, cũng học xong các thứ liên quan đến tu luyện nội công, nắm giữ kỹ xảo khống chế tiết tấu hô hấp.
Cơm trưa, Thiên Vũ mỉm cười “điên dại” rời khỏi phòng Trịnh Vân, cước bộ nhẹ nhàng đi đến phòng ăn.
Tốn thời gian khá lâu, Thiên Vũ cuối cùng học được Tam Dương Quyết, mặc dù còn chưa có bắt đầu tu luyện, nhưng huyền diệu trong đó hắn sớm đã khắc trong tâm khảm, chỉ chờ sau bữa cơm chiều, có thể chính thức tu luyện rồi.
Đi vào trong phòng ăn, Thiên Vũ một mình ngồi ở trong góc yên lặng ăn cơm, bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm những người khác nghị luận, trong đó có một đoạn khiến cho hắn chú ý.
"Ta nghe nói ba ngày sau, một trong 10 nhân vật phong vân của tổ 32 bài danh thứ tám, Niếp Tiểu Song sẽ trở về."
"Thật sự? Đây chính là người được người ta hứng thú nhất, đại mỹ nữ Niếp Tiểu Song, có vô số người theo đuổi đó hả?"
"Ngươi hả, cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, vĩnh viễn không tới phiên ngươi đâu!"
"Hắc hắc, không chiếm được vẫn không cho ta tưởng tượng hả, đây chính là tình nhân trong mộng của ta mà!"
Thiên Vũ lẳng lặng nghe, trong lòng có chút tò mò, Niếp Tiểu Song nọ hiển nhiên là một nữ nhân, hơn nữa nhân khí cực cao được đông đảo đệ tử yêu thích, không biết người như thế nào, có thật tốt như mấy tên kia nói hay không?
Xế chiều, Thiên Vũ tiếp tục khổ lực khuân vác, rèn luyện thân thể.
Cảm giác hết sức buồn tẻ, nhưng Thiên Vũ cũng không thèm để ý, ngược lại hắn luôn luôn kiên trì, cừu hận Vân Ảnh Môn vẫn là động lực chủ yếu của hắn.
Đảo mắt, mặt trời lặn về Tây, hoàng hôn gần xuống.
Thiên Vũ kết thúc một ngày khổ luyện, về tới phòng của mình.
Đóng cửa phòng, Thiên Vũ bàn ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Tam Dương Quyết.
Do là lần đầu luyện thử, Thiên Vũ có chút khẩn trương, tiết tấu hô hấp ngay từ đầu không thể ổn định, thẳng cho đến trôi qua rất lâu, Thiên Vũ mới có thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại, điều chỉnh lại hô hấp cho bình thường.
Theo thời gian trôi dần đi, trong cơ thể Thiên Vũ từ từ ngưng tụ một ít khí lưu yếu ớt, tự phát di chuyển về phía trái tim hắn.
Mới đầu, Thiên Vũ tại một bước này bị ép cho dừng lại, chân khí ít ỏi ngưng tụ được cũng tiêu tán theo.
Sau đó, Thiên Vũ dứt khoát không để ý gì nữa, toàn tâm toàn ý khống chế tiết tấu hô hấp, mặc kệ cho luồng chân khí lưu động, cũng không thèm để ý luồng chân khí bị Tâm Hỏa cắn nuốt, hắn chỉ phối hợp chuyên tâm tu luyện.
Kiên trì như thế qua hồi lâu, Thiên Vũ phát hiện ngoài ý muốn, số lượng chân khí trong cơ thể lại nhanh chóng dâng lên.
Hơn nữa, thực khí mới được ngưng tụ trải qua quá trình bị Tâm Hỏa cắn nuốt, thế mà lại xuất hiện ra, hơn nữa phẩm chất cao hơn ban đầu, càng dễ dàng dung nhập vào trong kinh mạch.
Có phát hiện này Thiên Vũ cực kỳ phấn chấn, hoàn toàn dứt bỏ tạp niệm, cứ như vậy khống chế tiết tấu hô hấp, trong đầu một mảnh hư không.
Đảo mắt, một đêm yên lặng trôi qua.
Khi Thiên Vũ tỉnh lại thì đã đến lúc ăn điểm tâm.
Đứng dậy, Thiên Vũ giật mình, cảm giác được quanh thân hữu lực, luồng nhiệt khí trong cơ thể lại tráng kiện thêm một ít, cả người tản mát ra hơi nóng, có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Khẽ cười một tiếng Thiên Vũ rời phòng, sau khi ăn xong điểm tâm, lại bắt đầu rồi một ngày luyện tập mới.
Lúc này, Thiên Vũ buổi sáng tu luyện vũ kỹ, xế chiều tiếp tục luyện lực, buổi tối tu luyện nội công, ba thứ kết hợp lẫn nhau, chỉnh thể thực lực bay lên rất nhanh.
Nháy mắt, ba ngày đã qua.
Thiên Vũ đứng ở phân đường Thiết Thạch, đang định đi ra ngoài.
Buổi sáng, Trịnh Vân tìm đến Thiên Vũ, nói với hắn: "Ta có lưu ý tình huống của ngươi, tiến triển thật sự ngoài dự liệu của ta, ta định bắt đầu từ hôm nay truyền thụ cho ngươi Cự Linh Chưởng Pháp, sau này hết thảy dựa vào tự ngươi cố gắng."
Trịnh Vân khẽ thở dài: "Không nên dễ dàng tạ ơn, ta truyền thụ cho ngươi mấy thứ này, tương lai nói không chừng cũng sẽ hại ngươi. Tiêu Nguyên Quân đi tới khu vực khai thác mỏ đã hơn mười ngày rồi, thời gian thừa lại của ngươi không còn nhiều lắm, kết cục như thế nào phải xem vận khí của ngươi rồi."
Thiên Vũ không hiểu câu này lắm nhưng không có hỏi nhiều, nghiêm mặt nói: "Một ngày nào đó, ta muốn dùng thực lực của chính mình, dẫm nát dưới chân tất cả những người khi dễ ta hôm nay."
Trịnh Vân cười khổ một tiếng, nói tránh đi: "Cự Linh Chưởng Pháp chính là công pháp Hoàng cấp thượng giai, uy lực cường đại kinh nhân, tổng cộng có 64 chiêu, ta mỗi ngày truyền thụ cho ngươi tám chiêu, có thể học thành hay không phải nhìn ngộ tính của ngươi."
Thiên Vũ nói: "Ta nhất định chăm chỉ học tập."
Trịnh Vân cũng không nhiều lời, mang Thiên Vũ đi tới quảng trường, bắt đầu truyền thụ Cự Linh Chưởng Pháp.
Bộ chưởng pháp này biến hóa xảo diệu, uy lực kinh người, cấp bậc cao hơn Thiên Lang Trảm Pháp, muốn học thành thì có khó khăn rất lớn.
Thiên Vũ mặc dù thiên phú không kém, thế nhưng lần đầu tiếp xúc với bộ chưởng pháp này vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
Trước kia, Thiên Vũ học tập sáu chiêu Thiên Lang Trảm Pháp nguyên nửa ngày cũng không cảm thấy mệt nhọc, nhưng hôm nay chỉ với bốn chiêu chưởng pháp khiến cho hắn tiêu hao rất nhiều thể lực và tâm lực, cảm giác so với một ngày vác quặng sắt còn muốn đuối hơn.
Trịnh Vân lưu ý ánh mắt Thiên Vũ, thầm nghĩ: "Thiên phú quả thật không kém, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng liệt vào hàng nhất lưu, còn cách thứ như kỳ tài một đoạn chênh lệch không nhỏ. Tương lai phỏng chừng chỉ có thể luyện đến cấp bậc Võ sĩ mà thôi, nếu muốn tiến vào lĩnh vực Võ tướng thì rất khó. Trừ phi có kỳ ngộ, nếu không vĩnh viễn không có khả năng."
Thiên Vũ không biết trong lòng Trịnh Vân đang suy nghĩ gì, hắn chỉ chuyên tâm luyện tập, cố gắng luyện cho thành thục mấy chiêu vừa học.
Giữa trưa, Thiên Vũ mới đi vào phòng ăn, thấy nơi này không khí có chút không đúng, phòng ăn to như thế mà lạnh ngắt như tờ, chẳng lẽ có việc lạ?
Quay người nhìn qua bốn phái, Thiên Vũ phát hiện một bóng người, trong lòng nhất thời cả kinh, người nọ dĩ nhiên là Tiêu Nguyên Quân, điều này sao có thể?
Cách xa nhau mấy trượng, Tiêu Nguyên Quân và Thiên Vũ đối nhãn lẫn nhau, trong ánh mắt bắn ra tia lửa cừu hận, một luồng sát khí vô hình tràn ngập trong phòng ăn.
Thiên Vũ tâm thần chấn động, né tránh ánh mắt Tiêu Nguyên Quân, tim đập bình bịch liên hồi, thầm nghĩ: "Thực lực hắn thật mạnh, dĩ nhiên làm cho ta khó mà hô hấp, không hổ là một trong 10 nhân vật phong vân mà. Chỉ là hắn rõ ràng đang bị phạt, tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này?"
Thấy Thiên Vũ dời ánh mắt đi, Tiêu Nguyên Quân hừ lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi nghĩ không ra hả? Chưa tới nửa tháng bổn công tử đã đi ra được!"
Thiên Vũ phản bác: "Thời gian nửa tháng không ngờ biến ngươi đói đến như thế này, mới vừa ra đã chạy đến phòng ăn, có phải sắp chịu không nổi rồi hay không?"
Tiêu Nguyên Quân cả giận nói: "Im miệng, bổn công tử hôm nay đặc biệt chờ ngươi ở nơi này, cho ngươi biết ta đã về rồi. Nếu như ngươi sợ, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng. Nếu không, không tới một tháng, ta cho ngươi vĩnh viễn biến mất."
Thiên Vũ sắc mặt lạnh lẽo, Tiêu Nguyên Quân này dĩ nhiên trước mặt mọi người biểu lộ ý muốn giết mình, làm sao hắn không tức giận cơ chứ?
Âm trầm cười cười, Thiên Vũ nói: "Không nên cuồng ngạo, giết người người giết còn chưa biết chừng. Đây là Thiện Vũ Minh, không phải lãnh địa Tiêu gia ngươi."
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 48: Nhân vật phong vân
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Tiêu Nguyên Quân châm chọc: "Trừ phi ngươi vĩnh viễn không đi ra ngoài, ở chỗ này làm rùa đen rút đầu, nếu không ta nhất định cho ngươi biết đắc tội ta sẽ có kết quả gì."
Thiên Vũ khẽ nhíu chân mày, đang lo lắng suy nghĩ tìm lời phản bác, phía sau lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Chu Anh Kiệt.
"Nói gì cũng không nên tuyệt đối như vậy nha, Thiết Thạch trấn này cũng không phải chỉ có Tiêu gia, huống hồ ngươi chỉ là đệ tử bàng hệ Tiêu gia, đừng có ở chỗ này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà làm phách."
Tiêu Nguyên Quân biến sắc, cả giận nói: "Chu Anh Kiệt, ngươi nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút, bổn công tử cũng không sợ ngươi."
Chu Anh Kiệt đi tới bên người Thiên Vũ, lạnh nhạt nói: "Khó xử phải không? Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?"
Quay đầu lại, Chu Anh Kiệt nhìn Thiên Vũ, hỏi: "Thế nào, bây giờ đi theo ta, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi bị hại. Đây chính là đại sự quan hệ đến mạng nhỏ, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận."
Thiên Vũ không nói gì, trong lòng hắn đang rất giận dữ, nhưng hắn biết đồng thời đắc tội với Chu Anh Kiệt và Tiêu Nguyên Quân, đó là rất chuyện rất rất là ngu xuẩn.
Đứng lặng một lúc, phía sau Thiên Vũ lại truyền đến thanh âm của một nam tử, khiến cho mọi người chú ý.
"Thiết Thạch trấn mặc dù không lớn, nếu cần phải tìm chỗ dựa thì cũng không chỉ có một nhà mà thôi. Nếu không, ngươi đi theo ta lăn lộn, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Thiên Vũ nghe vậy xoay người lại, chỉ thấy trên quảng trường bên ngoài phòng ăn đang đi tới một đám người, người vừa mới vừa mới mở miệng nói là một nam tử mặc cẩm y chừng hai mươi tuổi, trong tay phe phẩy cây quạt, cố ra vẻ tao nhã nhưng lại kém một điểm thần vận.
Chu Anh Kiệt nhìn người này sắc mặt có chút kỳ dị, hừ giọng nói: "Vương Thế Quốc, cướp người cũng phải chú ý thứ tự đến trước và sau chứ, tiểu tử này là người ta coi trọng, ngươi đừng có mà không nói lý ."
Cẩm y nam tử cười to nói: "Nếu là cướp người thì ta thèm để ý đến thứ tự làm gì hả?"
Tiêu Nguyên Quân nhìn Vương Thế Quốc, cả giận nói: "Họ Vương kia, ngươi quyết tâm đối nghịch với ta, ngươi cho là ta không dám động đến ngươi?"
Vương Thế Quốc đưa mắt nhìn Tiêu Nguyên Quân bộ dạng nộ khí đằng đằng, khinh thường nói: "Chỉ với mình ngươi ta còn không để vào mắt. Thật ra tiểu tử này ( Thiên Vũ ) rất hợp với tính cách ta !"
Chu Anh Kiệt hừ nói: "Không cần phải giả mù sa mưa, bây giờ người có chủ ý với tiểu tử này cũng không chỉ một mình ngươi. Bên cạnh ngươi có mấy vị, ai không muốn giành được hắn chứ?"
Vương Thế Quốc vẻ mặt nhàn tản, âm hiểm cười nói: "Đồng thời cạnh tranh thì dùng bản lĩnh. Ngươi có phải không có tin tưởng với chính mình hay không?"
Chu Anh Kiệt giận dữ cười to: "Ta sợ ngươi? Quả thực buồn cười mà!"
Thiên Vũ nghe vậy không hiểu ra sao cả, chính mình lúc nào biến thành miếng bánh thơm cho người ta giành giật rồi?
Chẳng lẽ bởi vì mình đã trêu chọc Tiêu Nguyên Quân?
Tựa hồ không đúng lắm !
Lúc này, đám người Vương Thế Quốc đã đến gần cánh cửa phòng ăn, phía sau hắn còn có ba người nam tử tương đối đặc biệt, cũng khiến cho Thiên Vũ chú ý.
Người thứ nhất ở bên trái Vương Thế Quốc, một thân hoa phục vàng kim, bộ dáng mười tám mười chín tuổi, trên mặt lộ ra một cỗ tà khí không thể diễn tả.
Người thứ hai ở phía bên phải Vương Thế Quốc, chừng mười bảy mười tám tuổi một thân áo xanh lá, tướng mạo tạm tính trung bình, trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ ngạo khí.
Người thứ ba đi ở cuối cùng, lại là đẹp trai nhất trong đám, một đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ tự tin và ổn định, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, thân hình cao cân đối tương xứng với một thân hắc y, quả thực chính là một vị hoa hoa công tử.
Chứng kiến ba người này, sắc mặt Chu Anh Kiệt có chút kỳ dị, Tiêu Nguyên Quân thì nhíu mày, hỏi: "Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng, Ứng Thiên Hữu, các ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?"
Kim Bác Văn một thân hoa phục vàng kim cười tà nói: "Ta cũng không có thời gian rỗi rãnh chơi với ngươi, thế nhưng tiểu tử này bản thân ta lại cảm thấy có chút hứng thú."
Hứa Tử Dũng một thân thanh sam ngạo khí bức người, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Quân, hừ lạnh nói: "Thật sự ngu xuẩn, ngươi nghĩ rằng chúng ta có chủ ý với tiểu tử này là nhằm vào ngươi?"
Tiêu Nguyên Quân nghe vậy giận dữ, liền phản bác: "Các ngươi lúc này xuất hiện, không nhằm vào ta thì nhằm vào ai?"
Nam tử tuấn tú Ứng Thiên Hữu cười nói: "Ý tứ không ở trong lời nói, ngươi không thể dứt bỏ được chuyện trước mắt sao, suy nghĩ một chút những phương diện khác thử đi?"
Tiêu Nguyên Quân vẻ mặt nghi ngờ, chất vấn: "Ngươi cũng muốn tiểu tử này?"
Ứng Thiên Hữu mỉm cười nói: "Ta không thể giống bọn họ, ta thích loại ôn nhu hơn."
Lời này có chút quái dị, Thiên Vũ không hiểu ra sao, nhưng Tiêu Nguyên Quân lại tựa hồ hiểu được rõ ràng, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, vẻ tức giận trên mặt hơi hơi bình phục.
Nhìn Thiên Vũ, Vương Thế Quốc hỏi: "Tiểu tử, lo lắng suy nghĩ một chút, theo ta đi, ngươi sẽ không bị thiệt thòi."
Kim Bác Văn cười tà nói: "Đi với ngươi làm gì có tiền đồ, không bằng đi theo ta, xem hát chơi đùa nữ nhân, ta cho ngươi tiêu dao sung sướng cả đời."
Hứa Tử Dũng gằn giọng nói: "Ngươi là một gã dâm côn, ai so với ai hơn kém nhìn là biết. Tiểu tử vẫn nên theo ta mới tốt, tiền đồ sáng lạn."
Thiên Vũ cau mày, hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
Vương Thế Quốc cười ha hả, âm trầm trừng mắt nhìn Thiên Vũ, chậm rãi nói: "Ngươi tới tổ 32 lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tổ 32 có 10 đại nhân vật phong vân?"
Thiên Vũ trong lòng vừa động, hờ hững nói: "Có nghe qua, nhưng chưa bao giờ gặp!"
Chu Anh Kiệt không hề tức giận nói: "Hôm nay ngươi đã gặp được, họ Vương trong 10 đại nhân vật phong vân trung bài danh thứ năm, Hứa Tử Dũng bài danh thứ sáu, Kim Bác Văn bài danh thứ ba, Ứng Thiên Hữu bài danh thứ hai."
Thiên Vũ liếc mắt nhìn mấy người một cái, không nóng không lạnh nói: "Thì ra là 10 đại nhân vật phong vân, thật sự là thất kính thất kính !"
Vương Thế Quốc hừ nói: "Nếu biết thân phận của chúng ta, ngươi nên rõ ràng tình cảnh chính mình, suy nghĩ cẩn thận một chút đối đáp thế nào đi, nếu không người xui xẻo chính là ngươi."
Nói xong, Vương Thế Quốc trực tiếp đi vào phòng ăn, phía sau hắn Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng cùng với hơn mười người đệ tử khác cũng đồng thời dũng mãnh đi vào, chỉ có Ứng Thiên Hữu còn đứng ở cửa, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Vũ, cười nói: "Tình cảnh của ngươi hình như không ổn hả, xem ra ngươi sắp xui xẻo cực hạn rồi."
Thiên Vũ giận dữ nói: "Tình cảnh của bọn họ cũng không tốt hơn so với ta là mấy !"
Đây là một câu nói giận biểu đạt bất bình trong lòng Thiên Vũ.
Ai ngờ Ứng Thiên Hữu nghe xong lại gật đầu nói: "Không sai, lời của ngươi nói rất đúng."
Vỗ vỗ bả vai Thiên Vũ, Ứng Thiên Hữu đi vào trong phòng ăn.
Thiên Vũ vẻ mặt khó hiểu, Ứng Thiên Hữu hiển nhiên biết được cái gì đó nhưng hắn vì sao không nói rõ ra?
Lúc này, Chu Anh Kiệt cũng đi vào phòng ăn, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, phất tay cho một đệ tử đi lấy cơm cho hắn, vẻ mặt nặng nề lưu ý động tĩnh trong phòng ăn.
Thiên Vũ đứng tại chỗ nhìn mấy người trong phòng ăn, trong lòng suy tư nghĩ đối sách.
Mười đại nhân vật phong vân tổ 32 hôm nay đã xuất hiện bảy người, phân biệt là Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Kim Bác Văn, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Tiêu Nguyên Quân.
Còn lại có ba vị, có một gọi là Niếp Tiểu Song, Thiên Vũ từng nghe nói qua, nhưng lại chưa thấy được, hai người còn lại xếp hạng thứ bảy cùng thứ chín tạm thời còn không biết là ai.
Lúc này, trong phòng ăn tụ tập sáu đại nhân vật phong vân, trong đó Tiêu Nguyên Quân xếp hạng thứ mười và Thiên Vũ có cừu oán, người thứ hai Ứng Thiên Hữu tạm thời không có hứng thú với Thiên Vũ, bốn người còn lại đều có chủ ý lên người Thiên Vũ, điều này làm cho hắn không thể không đề cao cảnh giác, âm thầm tự định kế sách đối phó.
Đắc tội một mình Tiêu Nguyên Quân đã làm cho tình cảnh Thiên Vũ trở nên hết sức bất lợi.
Nếu lại tái đắc tội thêm bốn nhân vật bài danh còn cao hơn Tiêu Nguyên Quân, kết quả có thể nghĩ rồi.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 49: Mỹ nữ Tiểu Song
Dịch: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Điểm này, trong lòng Thiên Vũ rõ ràng, nhưng hắn lại không muốn đầu nhập vào phe bất cứ người nào, bởi vì những người này đều dụng tâm kín đáo, không phải chính thức tốt lành gì với hắn, chẳng qua là muốn lợi dụng hắn mà thôi.
Trước mắt, để cho Thiên Vũ nghi hoặc chính là những người này đánh chủ ý lên chính mình rốt cuộc là có mục đích gì?
Một mình hắn không quyền không thế, lại không có bối cảnh, không có bản lãnh, những người này tìm tới mình, nghĩ nát óc cũng cảm giác không thích hợp, rốt cuộc phương diện này có huyền cơ gì đây?
Trầm tư suy nghĩ, trong bụng Thiên Vũ truyền ra thanh âm ùng ục, điều này làm cho hắn thanh tỉnh lại, nhanh chóng đi vào phòng ăn, tạm thời vứt bỏ hết thảy, trước tiên nên lấp đầy cái bụng đã rồi hãy lo lắng sau.
Nhìn bộ dáng Thiên Vũ ăn uống ngấu nghiến, đám người Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng vẻ mặt quái dị, tựa hồ có chút tức giận, thế nhưng cũng không có ai đi phát tác, hiển nhiên sự tình phát sinh trên người Tiêu Nguyên Quân bọn họ đã sớm nghe thấy.
Ứng Thiên Hữu tươi cười, khuôn mặt đẹp trai của hắn lúc này đang nhìn ra ngoài cửa phòng ăn, khóe miệng toát ra một chút phong thái mê người.
Tiêu Nguyên Quân lưu ý tới ánh mắt Ứng Thiên Hữu, quay đầu nhìn lại ngoài cửa, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khác thường, thầm nghĩ: "Nàng cũng đã trở về?"
Ngoài cửa phòng ăn, một thân ảnh sắc hồng phấn nhẹ nhàng tựa như bươm bướm dập dìu bay tới, mới vừa xuất hiện đã dẫn đến một trận tao động, vô số đệ tử lập tức hoan hô ầm trời.
Thiên Vũ nghe tiếng liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại ngoài cửa, trong ánh mắt nhất thời toát ra vẻ kinh ngạc.
Đó là một cô gái y phục màu hồng phấn, nhiều nhất chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng không cao không thấp, vóc người tinh tế, khuôn mặt tròn tròn dễ thương, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, hai tròng mắt đen nhánh luôn hiển lộ ý cười, cái miệng nhỏ mê người khẽ cong lên, má lúm đồng tiền khéo léo đến tột cùng, mũi ngọc cao ngất, da thịt trong sáng như ngọc.
(Đkm, thằng tác giả cấp hết mother nó từ đẹp rồi, con này ko đi thi hoa hậu thế giới thì uổng - DG T_T).
Người thiếu nữ này hình như đang rất vui vẻ, không có phong thái kiêu ngạo hay áp bức như những gã kia, trên mặt chỉ luôn mỉm cười đủ để hòa tan hết thảy thù hận.
Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ đến, trên đời lại có khuôn mặt hồn nhiên như thế, nụ cười này tựa như có lực sát thương cường đại, chỉ cần liếc thấy là bị cuốn hút vào trong đó, tiếc hận không thể dùng tánh mạng đổi lấy chút vui tươi, tận tâm tận lực bảo vệ cô gái đáng yêu như thế.
Cô gái đứng ở ngoài cửa mỉm cười tinh nghịch, trên mặt trắng hồng lộ ra một mắt đôi đen nhánh chuyển động linh hoạt, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Rất nhanh, cô gái la lên một tiếng, không thấy nàng làm như thế nào, thoáng cái đã đi tới bên cạnh Ứng Thiên Hữu, trong đôi mắt đen kia lóe ra ánh sáng mê người.
Khuôn mặt Ứng Thiên Hữu vốn đang tươi cười trở nên hơi hơi kỳ quái, ôn nhu nói: "Ngươi đã trở về, ngồi đi."
Cô gái thuần chất tự nhiên ngồi xuống đối diện Ứng Thiên Hữu.
Cách đó không xa, Kim Bác Văn cô gái kia, ánh mắt lộ ra một cỗ khí tà mị, hiển nhiên đối với cô gái vô cùng đáng yêu, vô cùng mê người này không có hảo ý.
Bốn phía, vô số đệ tử hô to tên cô gái này, cho nên Thiên Vũ thoáng cái hiểu được cô gái này chính là Niếp Tiểu Song bài danh thứ tám trong 10 đại nhân vật phong vân.
Thầm khen một tiếng, Thiên Vũ thầm nghĩ: "Cô gái hoạt bát đáng yêu như vậy, quả thật là thiên sứ trong lòng vô số nam nhân."
Dời ánh mắt đi, Thiên Vũ lưu ý đến vẻ mặt của năm người Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng, Tiêu Nguyên Quân, phát hiện năm người đều đang nhìn Niếp Tiểu Song, trong mắt lộ ra vẻ nóng bỏng, hiển nhiên cô gái xinh đẹp như vậy, đã là nam nhân đều phải có vài phần tư dục đối với nàng.
Trong năm người, Thiên Vũ không thích nhất đó là Kim Bác Văn, hắn tà khí quanh thân làm cho người ta có một loại cảm giác dâm tà hạ tiện, người như vậy chẳng những phụ nữ chán ghét, mà ngay cả nam nhân cũng không thể thích được.
Thu hồi ánh mắt lại Thiên Vũ tiếp tục ăn cơm, trước khi nghĩ ra cách ứng phó tình huống, hắn tạm thời không thể bận tâm chuyện khác, cũng không muốn lại trêu chọc thêm người nào.
Niếp Tiểu Song xuất hiện dẫn đến một trận hỗn loạn, không lâu sau phòng ăn đã bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không khí có vẻ cổ quái.
Trong im lặng, thời gian chậm rãi trôi qua.
Khi Thiên Vũ buông bát cơm xuống, vô số ánh mắt dò hỏi đều ném lại đây.
Một khắc kia, Niếp Tiểu Song cũng nhìn Thiên Vũ vài lần, nhẹ giọng hỏi: "Thiên Hữu ca, hắn chính là Thiên Vũ sao?"
Ứng Thiên Hữu mỉm cười nói: "Đúng vậy, hắn chính là Thiên Vũ, là miếng bánh ngọt trong mắt rất nhiều người."
Niếp Tiểu Song có chút mờ mịt, hỏi: "Bánh ngọt, tại sao vậy?"
Ứng Thiên Hữu ôn nhu nói: "Đừng nóng vội, ta sau này sẽ bí mật nói cho ngươi biết, bây giờ nói trắng ra thì mất đi ý nghĩa rồi."
Niếp Tiểu Song cười ngọt ngào, nháy hai tròng mắt nói: "Xem ra rất thú vị hả, nhất định chơi đùa tốt lắm."
Thiên Vũ không quản ánh mắt mọi người, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Vương Thế Quốc thấy thế nhíu mày, ngữ khí bực mình nói: "Thiên Vũ, ngươi cứ như vậy mà đi, cũng không cho trả lời thuyết phục cho một người nào trong chúng ta?"
Thiên Vũ đạm mạc nói: "Lo lắng thì phải cần thời gian, ta lần đầu gặp mặt các ngươi, căn bản không biết chút gì tự nhiên phải suy nghĩ cẩn thận mới được."
Hứa Tử Dũng gằn giọng nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn có quyền lợi cò kè mặc cả. Hôm nay nếu không cho ra đáp án, ngươi đừng mơ tưởng đi ra khỏi nơi này."
Thiên Vũ dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Hứa Tử Dũng, lạnh lùng nói: "Xem ra hết thảy phát sinh trên người Tiêu Nguyên Quân, ngươi còn không hiểu rõ nhỉ, có phải hay không muốn bản thân nhận thức qua thử một lần?"
Hứa Tử Dũng cười lạnh nói: "Uy hiếp ta, ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn như tên kia hả, tự cầm đá đập gãy chân mình?"
Thiên Vũ không hiểu lắm ý tứ này, hừ lạnh nói: "Nơi này là Thiết Thạch phân đường, ngươi không nên quá cuồng vọng."
Hứa Tử Dũng cười to nói: "Ngươi cảm giác được ở bên trong này, ta sẽ không làm gì được ngươi?"
Thiên Vũ hừ nói: "Ít nhất khi ngươi nói lời này đã tỏ vẻ ngươi còn có điều cố kỵ, nếu không ngươi nói với ta này nọ làm gì?"
Chu Anh Kiệt ở một bên cười khẩy nói: "Tiểu tử, ngươi lại cho là mình thông minh hả, dĩ nhiên điểm này cũng xem thấu?"
Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Đừng vội ở đây nói lời chia rẽ hay ly gián, ngươi cũng không hơn gì hắn. Hôm nay, ta ở trước mặt mọi người nói cho các ngươi biết, mặc kệ các ngươi có mục đích gì, ta không muốn trêu chọc các ngươi nhưng cũng không sợ các ngươi. Có lẽ bây giờ các ngươi cảm giác được ta không thể trêu vào các ngươi, nhưng sẽ có một ngày ta sẽ làm cho những người từng trêu chọc ta hối hận không kịp."
Nhìn quanh bốn phía, Thiên Vũ ánh mắt lạnh như băng, ép tới các đệ tử liên can đều né tránh ánh mắt hắn, không dám đụng vào luồng hàn khí trong mắt Thiên Vũ.
Thu hồi ánh mắt, Thiên Vũ xoay người rời đi, từ bóng lưng cô đơn lộ ra một cỗ khí chất tàn nhẫn, tâm tính gã thiếu niên này trong vô hình lại một lần nữa nhích tới gần cõi âm u hơn.
Chu Anh Kiệt vẻ mặt tức giận, giọng căm hận nói: "Tiểu tử thúi, ngươi sẽ hối hận quyết định của ngươi hôm nay."
Hứa Tử Dũng cũng vẻ mặt bất thiện, nói: "Ghê tởm, dám lấy Trịnh Vân để áp chế lão tử, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta."
Vương Thế Quốc nói: "Cần gì nói ba câu tàn nhẫn, tiểu tử này có Trịnh Vân làm chỗ dựa, đệ tử mới nhập môn ở trong Thiết Thạch phân đường, ai có thể động đến hắn?"
Kim Bác Văn cười tà nói: "Định mượn đao giết người hả, họ Vương ngươi quả nhiên đủ âm tàn ."
Vương Thế Quốc trừng mắt nhìn Kim Bác Văn một cái, gầm gừ: "Ngươi cho rằng ngươi là thứ tốt gì chứ, chỉ là một tên dâm côn mà thôi, người gặp người ác tâm, heo chó còn không bằng."
Kim Bác Văn sắc mặt lạnh lẽo, âm trầm nói: "Vương Thế Quốc, ngươi không nên ỷ vào dòng chính Vương gia, cho rằng ta sợ ngươi, thật sự chọc giận ta, coi chừng mạng chó của ngươi đó."
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Dịch:A Bon
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Vương Thế Quốc mặt nổi giận cười nói:
- Ngươi nếu vừa ló mặt ra ngoài, mọi người sẽ la ầm lên đánh dâm tặc nào, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Ta chỉ muốn hỏi một câu, trên dưới Thiết Thạch Trấn người muốn giết ngươi đủ xếp thành một hàng dài, ngươi có muốn thử một lần hay không?
Kim Bác Văn giận dữ cười châm biếm, đang muốn cố gắng phản bác lại, đột nhiên Ứng Thiên Hữu mở miệng nói:
- Được rồi, mọi người đi rồi, các ngươi vẫn còn ở lại đây đấu khẩu với nhau sao, chó cắn nhau ý nghĩa lắm hả?
Vương Thế Quốc hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào, Kim Bác Văn lạnh lùng cười một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Chu Anh Kiệt cùng với Hứa Tử Dũng đều mang bộ mặt đầy lo lắng, trong khi đó hoàn toàn ngược lại trên mặt Tiêu Nguyên Quân lộ ra chút hả hê vui sướng khi người khác gặp họa.
Ngay lúc này Niếp Tiểu Song đứng dậy, nhìn Ứng Thiên Hữu nói:
- Trò hay đã xong, chúng ta cũng đi thôi.
Ứng Thiên Hữu cười một tiếng hiền lành, đứng dậy cùng Niếp Tiểu Song rời đi.
Sau đó không lâu, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Kim Bác Văn, Tiêu Nguyên Quân, cũng lần lượt rời đi, một hồi bão táp cứ như vậy tạm thời tiêu tán.
Lúc xế chiều, Thiên Vũ đi theo Trịnh Vân học tập Cự Linh Chưởng Pháp, không hề đề cập tới sự việc lúc trưa.
Dường như Trịnh Vân không biết gì sự việc vào buổi trưa, hoàn toàn chuyên tâm truyền thụ Cự Linh Chưởng Pháp, đối với Thiên Vũ có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.
So sánh với những gì buổi trưa, buổi chiều nay, bốn chiêu Cự Linh Chưởng Pháp càng thâm ảo hơn một chút, hao phí nhiều tinh lực hơn của Thiên Vũ.
Trong lúc nghỉ ngơi, Thiên Vũ nêu ra một vấn đề.
- Trịnh sư phụ, Cự Linh Chưởng Pháp này là kỹ năng Hoàng cấp thượng giai, thật sự thích hợp cho đệ tử bình thường tu luyện sao?
Trịnh Vân nhìn Thiên Vũ trầm ngâm nói:
- Vấn đề này ngươi hỏi rất khá, xác thực mà nói rằng, Cự Linh Chưởng Pháp phải là đệ tử ngoại môn mới có thể tu luyện kỹ năng này.
Thiên Vũ nghi ngờ ngạc nhiên hỏi:
- Vậy tại sao đệ tử mới nhập môn cũng có cơ hội để tu luyện?
Trịnh Vân giải thích:
- Đó là bởi vị trong các đệ tử mới nhập môn, tổng hội nhận định có một số người không hề tầm thường, lúc bọn họ nhập môn đã có thực lực không kém, kỹ năng bình thường đối với bọn họ mà nói, cơ bản không có chút hấp dẫn. Thiện Vũ Minh vì muốn nắm chắc tâm tư những loại đệ tử này, nên lúc này mới cố ý đem Cự Linh Chưởng Pháp vốn chỉ có đệ tử ngoại môn mới được tu luyện, hạ thấp hạn độ xuống, hấp dẫn những đệ tử đặc thù kia.
Thiên Vũ chợt nói:
- Chẳng trách rằng bộ Cự Linh Chưởng Pháp này ngay lúc bắt đầu luyện đã phải cố sức đến như vậy, thì ra là do trình độ của con không đủ. Không biết đệ tử ngoại môn cần phải đạt tiêu chuẩn thấp nhất là gì vậy sư phụ?
Trịnh Vân nói:
- Đối với phân đường Thiết Thạch mà nói, muốn trở thành đệ tử ngoại môn, chủ yếu nhất là tiêu chuẩn Tâm Hỏa phải có giá trị lớn hơn năm.
Thiên Vũ ngạc nhiên nói:
- Tâm Hỏa cần phải đạt hơn năm, yêu cầu này hình như có phần quá thấp đi?
Trịnh Vân vuốt cằm nói:
- Quả thật hơi thấp một chút, nhưng vì phần lớn đệ tử Thiện Vũ Minh là dân chúng bình dân, căn cơ bọn họ có sự chênh lệch lớn, nếu như yêu cầu quá cao, cơ bản là không có cách nào thăng cấp.
Thiên Vũ hỏi:
- Đệ tử mới nhập môn cũng chỉ có thời hạn ba tháng hay sao?
Trịnh Vân chần chờ nói:
- Điều kia cũng không hoàn toàn chính xác, có điều là cứ ba tháng sẽ khảo hạch một lần, nếu như có thể ở ngay lần đầu thăng cấp lên đệ tử ngoại môn, tình trạng sau này sẽ tương đối sáng sủa hơn, thành tựu về sau sẽ tương đối cao. Nếu như qua mấy vòng khảo hạch mới có thể thăng cấp lên được, như vậy đệ tử dựa hoàn toàn vào sự khổ luyện, ở phương diện tư chất tương đối kém đi một chút, thành tựu về sau hẳn có thể đoán được.
Thiên Vũ khẽ vuốt cằm, tiếp tục hỏi:
- Sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, trong khoảng thời gian khảo hạch, sẽ có bất đồng như thế nào?
Trịnh Vân nói:
- Đệ tử ngoại môn một năm sẽ khảo hạch một lần, hơn nữa không hạn chế đệ tử tham gia dù mạnh yếu như thế nào đi nữa, chỉ cần trong vòng năm năm ngươi có thể thông qua khảo hạch, liền có hi vọng trở thành đệ tử nội môn. Nếu như trong thời hạn năm năm không có cách nào thông qua khảo hạch, như vậy thì đệ tử ngoại môn có thể lựa chọn tòng quân hoặc là rút lui, tìm còn đường đi khác cho mình.
Thiên Vũ vuốt cằm nói:
- Thì ra là như vậy, không biết muốn trở thành đệ tử nội môn, cần phải đạt tiêu chuẩn như thế nào? Đệ tử ngoại môn thăng cấp lên đệ tử nội môn, xác suất thành công vào khoảng bao nhiêu phần trăm?
Nghe hắn nói như vậy, Trịnh Vân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
- Cái này kì thật là không được phép nói cho ngươi biết, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của ngươi rất nhiều. Có điều, nếu như ngươi đã muốn biết, ta có nói đơn giản một chút cho ngươi hiểu. Trong tình hình chung, muốn trở thành đệ tử nội môn, Tâm Hỏa cần phải đạt tới giá trị hơn năm trăm, đệ tử ngoại môn có thể tấn chức thành công chỉ vào khoảng một phần trăm.
Thiên Vũ bật thốt lên đầy kinh ngạc:
- Tâm Hỏa có giá trị lớn hơn năm trăm. Xác xuất thành công chỉ khoảng một phần trăm, như vậy thì quá thấp đi.
Trịnh Vân vẻ mặt phức tạp, cười một tiếng, nói lảng đi:
- Tốt lắm, tiếp tục tập luyện, nửa tháng sau có một lần đại hội khảo hạch, đến lúc đó nếu không ngại ngươi nên đi thử một lần.
Thiên Vũ cau mày nói:
- Nửa tháng, thời gian quả thật gấp quá, có điều có thể liều mạng được.
Trịnh Vân khích lệ:
- Cố gắng lên, chỉ cần Tâm Hỏa có thể đạt tới năm, lấy tình huống của ngươi hoàn toàn có thể trở thành đệ tử ngoại môn.
Thiên Vũ nghiêm mặt nói:
- Trịnh sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ không để cho người phải thất vọng.
Trịnh Vân khẽ vuốt cằm, ngay lập tức tiếp tục truyền thụ chưởng pháp cho Thiên Vũ, nắm chặt từng phân thời gian.
Chạng vạng, bàu trời đột nhiêm âm trầm hẳn, từng tảng mây đen lớn bao phủ khoảng không phía trên trấn Thiết Thạch, từng tia chớp mang theo âm thanh sấm sét gào thét, báo hiệu một trận bão táp sắp ập tới.
Nhìn lên bầu trời, sắc mặt Thiên Vũ âm trầm, lẩm bẩm:
- Ta tới nơi này đã gần một tháng rồi, đây là lần đầu tiên trời mưa, chẳng hiểu sao trong lòng ta có cảm giác bất an thế nhỉ?
Trịnh Vân nhìn về phía chân trời, vẻ mặt đầy nghiêm túc, khẽ cau mày, trầm ngâm nói:
- Mùa này không nên có bão táp mạnh mẽ như thế chứ...
Thiên Vũ nghe vậy vô cùng sửng sốt, quay đầu nhìn Trịnh Vân, phát hiện vẻ mặt sư phụ đầy nghi hoặc, trong mắt lộ vẻ muốn chất vấn.
Lúc này, hạt mưa lớn đột nhiên rơi xuống, Thiên Vũ cùng với Trịnh Vân bị buộc phải rời khỏi quảng trường, đi tới phòng ăn.
Bởi vì cơn mưa xuất hiện, các đệ tử đều được kết thúc luyện tập trước thời hạn, cắm đầu cắm cổ chạy tới phòng ăn, cùng ngồi chờ đợi tới giờ cơm chiều.
Thiên Vũ đứng tại cửa phòng ăn, ánh mắt lưu ý động tĩnh của bầu trời, chỉ thấy những tia chớp chói mắt cắt ngang qua bóng tối, mang theo tiếng sấm sét điếc tai, giống như đang trừng phạt thế nhân.
Tâm thần Thiên Vũ có chút bất an, phảng phất giống như bão táp này vì hắn mà xuất hiện, biểu hiện có việc lớn sắp xảy ra.
Nhìn ra ngoài một hồi, Thiên Vũ không thấy ra được điểm gì, đành xoay người đi vào phòng ăn, lúc này bữa cơm chiều đã bắt đầu.
Lúc này đây, đến cuối cùng Thiên Vũ không phải ăn cơm một mình, bởi vì có Trịnh Vân ngồi ngay bên cạnh ăn cơm cùng với hắn.
Sau bữa cơm chiều, Thiên Vũ liều lĩnh chạy về chỗ ở, thay bộ quần áo bị ướt nhẹp, bắt đầu ngồi xếp bằng luyện công.
Ba ngày, Thiên Vũ đối với việc tu luyện nội cùng đã thu được chút ít kinh nghiệm, chớp mát đã dễ dàng đi vào trạng thái luyện công, hơn nữa còn miễn cưỡng khống chế được chân khí trong cơ thể vận hành theo ý mình.
Trước đó, không có tu luyện Tam Dương Quyết thì nhiệt khí trong cơ thể Thiên Vũ hoàn toàn là chạy hỗn loạn toàn thân.
Khi đó, Thiên Vũ cũng không biết, cỗ nhiệt khí này thực ra là chân khí, cũng không cách nào khống chế được.
Hiện tại, vẻn vẹn sau ba ngày tập luyện, THiên Vũ trên cơ bản đã có thể nắm giữ Tam Dương Quyết vận hành theo đường thẳng, có thể thong thả thôi động chân khí trong cơ thể, đi theo con đường vận hành Tam Dương Quyết, du tẩu cùng lục phủ ngũ tạng.
Đối với việc tu luyện nội cung mà nói thì đây là việc vô cùng bình thường, nhưng đối với Thiên Vũ ở trước mắt thì đây lại là sự tiến bộ vượt bậc.
Một ngụm khí, Thiên Vũ có thể khống chế chân khí trong cơ thể vận hành hai vòng trong lục phủ ngũ tạng, cảm giác được thân thể có sự biến hóa rõ ràng, các cơ quan nội tạng trọng yếu trong cơ thể được cường hóa, thính lực cùng thị giác đều được tăng lên rất nhiều.
Mở to mắt ra, Thiên Vũ lưu ý đến một chút tình huống ở bên ngoài, mưa to vẫn còn đang tiếp tục, không thích hợp đi ra ngoài.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91