Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
"Vèo!"
Một âm thanh không hề giống tiếng mũi tên được bắn ra chợt phá vỡ trường không.
Trong lúc chạy nhanh đến mức không thể thở nổi, một gã quân sĩ quân tuần mục vội giật lấy tấm khăn màu đen dùng để phòng ngừa côn trùng có độc trên mặt mình xuống. Ngay lúc âm thanh rít người kia vang lên, hắn theo bản năng nhanh chóng xé đứt đoạn vải đeo tấm khiên tinh cương xuống, lấy tấm khiên tinh cương chắn ngay trước người mình.
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Một cây đoản mâu bằng sắt dài khoảng nửa người đâm thẳng vào mặt trên tấm khiên.
Mặc dù vừa rồi tên quân sĩ này đã thể hiện tố chất cần có của một quân nhân Vân Tần tinh nhuệ, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong cây đoản mâu lại quá kinh khủng, khiến tấm khiên bằng tinh cương này phải rời tay bay ra ngoài.
Cây đoản mâu thứ hai phóng tới nhanh như điện lập tức xuyên thủng người tên quân sĩ này, sau đó bay tới bả vai của tên quân sĩ bên cạnh, khiến người này phải chật vật ngã xuống đất.
Hai quân sĩ lân cận lập tức càm khiên nhảy qua, che trước người tên quân sĩ đã bị thương ngã xuống đất.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"
- Ngăn chặn!
- Tiến công!
Tiếng rống thảm đầy khiếp sợ của Tân Vi Giới cùng với tiếng xé gió của đoản mâu không ngừng vang lên.
Từng cây đoản mâu ảm đạm không ánh sáng, được chế tạo rất thô sơ, nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh khủng ở bên trong không ngừng từ trong núi rừng phía trước bọn họ ném ra ngoài, phá vỡ cành lá, trông rất kinh khủng!
"Keng!" "Keng!"
Âm thanh trầm thấp do đoản mâu mạnh mẽ đụng vào tấm khiên tinh cương, tiếng tên xé gió, tiếng người kêu rên, các âm thanh hỗn tạp ở chung một chỗ, khiến cho khu rừng này nhanh chóng lâm vào tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
"Phốc!"
Một cây đoản mâu cắm sâu xuống mặt đất tới một thước ngay trước Tân Vi Giới không xa, làm cho đất đá bắn lên dính vào mặt ông ta, khiến cho Tân Vi Giới càng kinh sợ hơn.
Ở sơn mạch Long Xà này, ông ta đã chiến đấu với đám Huyệt man có mùi hôi thối trên người này đã năm năm. Trong năm năm qua, ông ta đã biết rõ chiến lực bọn Huyệt man này kinh người như thế nào, đồng thời cũng hiểu cách đánh của bọn họ. Nhưng hôm nay, ông ta thật không ngờ đám Huyệt man này lại bố trí một tiểu đội chặn đường lui quân tuần mục.
Từ số lượng đoản mâu được phóng từ trong khu rừng phía trước ra, số lượng đám Huyệt man này chỉ có khoảng sáu đến bảy người.
Nhưng trong sáu đến bảy tên Huyệt man đấy lại có ít nhất hai tên Huyệt man có chiến lực hơn xa những Huyệt man khác, không những có thể ném đoản mâu xa hơn, mà còn cực kỳ tinh chuẩn.
Điều khiến ông ta khiếp sợ nhất, đến nỗi toàn thân bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm chính là đám Huyệt man chặn đường lui bọn họ lại không ngốc nghếch chạy ào ra ngoài, rồi điên cuồng phóng hết các đoản mâu mang theo bên người, như những Huyệt man bọn họ đã từng chiến đấu.
Cho đến bây giờ, vẫn chưa có Huyệt man nào trong các Huyệt man phóng mâu nhảy ra bên ngoài, các quân sĩ quân tuần mục chỉ có thể thông qua những cây đoản mâu được phóng ra để xác định vị trí của bọn họ.
Hơn nữa, Tân Vi Giới có cảm giác rằng tuy đã phóng nhiều đoản mâu như vậy, nhưng dường như số lượng đoản mâu trong tay các Huyệt man vẫn còn rất nhiều!
...
- Bắn!
Mười mấy tiễn thủ trong quân tuần mục kiên quyết thực hiện mệnh lệnh do tướng lãnh ban ra. Bởi vì số lượng tiễn thủ không nhiều, nên mấy quân sĩ tam ti có kinh nghiệm nhất lập tức ra lệnh cho những người còn lại bắn vào vị trí phóng đoản mâu ra.
Ngay sau khi đợt mưa tên thứ nhất bắn xong, các quân nhân trầm lãnh vẫn rất kiên định khi đối mặt với tình cảnh phía trước có phục binh, phía sau có đại đội đuổi giết, sắc mặt bọn họ bỗng nhiên trắng bệch, thậm chí những tiễn thủ đã kéo căng dây cung cũng cảm thấy hoảng sợ, cánh tay nắm trường cung run rẩy một hồi.
Mảnh mây đen ở trên trời cao đã hoàn toàn che phủ ánh trăng ảm đạm, khiến cho khu rừng vốn bị bóng đêm bao phủ nay càng tối đen hơn.
Không có một chút ánh sáng, bọn họ không thể nào nhìn thấy vị trí phóng các đoản mâu ra ngoài, càng không thể chuẩn xác bắn trúng các Huyệt man đã mai phục từ trước. Mà thị lực của các Huyệt man vốn đã hơn các thường nhân, bọn họ không thấy rõ lắm, nhưng các Huyệt man đấy lại thấy rõ ràng.
- Chẳng lẽ trong các Huyệt man này cũng có tế ti chiến tranh đi theo?
- Chẳng lẽ bọn họ đã đoán trước điều này, lựa chọn thời cơ tiến công?
Trong lúc nhất thời, cảm giác lạnh lẽo, vô cùng tuyệt vọng và không thể tin được nhanh chóng xâm chiếm nội tâm các quân sĩ này.
Sắc mặt Tân Vi Giới xanh mét, thân thể lạnh lùng như nham thạch của ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
Bởi vì ông ta là tướng lãnh nhũng người này, nên khi đối mặt với tình cảnh làm người ta tuyệt vọng này, ông ta càng phải gánh chịu nhiều hơn.
"Đột!" hay "Tán!"?
Hiện giờ ông ta chỉ còn hai lựa chọn này.
"Đột!" chính là toàn quân bất ngờ tiến đánh, không để ý đến những đoản mâu đang bắn tới, toàn lực chạy tới chòi canh đã bị vứt bỏ.
"Tán!" chính là toàn quân tự chạy tán loạn.
Nhưng dù lựa chọn cách nào, sợ rằng trong những quân sĩ đã vào sinh ra tử với mình nhiều năm nay cũng không có mấy người có thể chạy thoát khỏi đám huyệt man này.
Cho dù có chạy được đến chòi canh đó, nhưng nếu viện quân không thể đến kịp, bọn họ cũng phải tự mình đối đầu với các Huyệt man. Nếu là lúc bình thường, trong lúc bị thương như vây mà lại bị dồn đến đường cùng, sức chiến đấu của các quân sĩ sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng điều này lại không có tác dụng với đám Huyệt man vốn đã có thể lực hơn xa bọn họ.
"Vèo!"
Ngay lúc bọn họ tuyệt vọng, Tân Vi Giới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên có một tiếng gió khác thường từ trong khu rừng đằng trước bọn họ vang lên.
Âm thanh này không vang dội như âm thanh do đoản mâu ma sát với không khí tạo ra, nhưng sau khi âm thanh này vang lên, bỗng nhiên có một tiếng động trầm thấp như có vật nặng rớt xuống đất vang lên.
"Vèo!"
Lại có một tiếng xé gió rít người vang lên.
Tiếp đó, lại có tiếng vật nặng rớt xuống đất cộng hưởng.
Cùng lúc đấy, có tiếng rống giận dữ của Huyệt man vang khắp khu rừng. Tất cả quân sĩ quân tuần mục đang đợi Tân Vi Giới ra lệnh chợt phát hiện những cây đoản mâu trí mạng kia không nhắm đến mình nữa, mà đang điên cuồng bay vào trong khu rừng ở vị trí cao hơn.
"Vèo!"
Tiếng xé gió tiếp tục vang lên.
Tiếng rống giận dữ của tên Huyệt man bị thương biến mất, thay vào đó là tiếng động vật nặng rớt xuống đất.
Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt, cùng với phần lớn các quân sĩ quân tuần mục đột nhiên sáng mắt lên, đó là tiếng xé gió mũi tên bay trong không trung.
Có tiễn thủ cường đại đang cấp tốc đánh lén các Huyệt man này!
- Đột!
Không biết là bị cảm giác nào sai khiến, Tân Vi Giới một lần nữa rống to lên với toàn bộ sức lực trong người mình. Mọi người đồng loạt chạy tới trước, ngay cả quân sĩ bị thương đang nằm dưới đất cũng bật dậy, điên cuồng chạy đi.
- Đột!
Gần như toàn bộ quân sĩ quân tuần mục cùng lúc hét lên, đội ngũ màu đen vốn đang chậm chạp nhanh chóng biến thành một dòng nước màu đen chảy mạnh.
"Vèo!"
Âm thanh cây tên bay trong gió vẫn vang lên, mặc dù nhỏ bé không đáng kể trong hình huống rất hỗn loạn này, nhưng khi rơi vào trong tai các quân sĩ bên Tân Vi Giới, nó lại biến thành tiếng trống trận làm nhiệt huyết sôi trào.
Một khi âm thanh cây tên bay trong gió này còn vang lên, điều này chứng tỏ tên tiễn thủ cường đại kia vẫn không bị các Huyệt man kia đánh chết.
Mà cứ mỗi khi âm thanh cây tên xé gió vang lên, lại có tiếng động vật nặng rớt xuống đất cộng hưởng vang theo.
Chính âm thanh đằng sau mới là động lực khiến các quân sĩ quân tuần mục có thêm sức mạnh!
"Vèo!"
Âm thanh mũi tên xé gió tiếp tục vang lên.
Trong đêm tối không ánh sáng, các quân sĩ mặc giáp đen đã sử dụng gần hết sức mạnh thể chất và tinh thần này căn bản không thể thấy tiễn thủ cường đại rốt cuộc đang ở đâu, nhưng âm thanh cây tên xé gió phá trường không đã gần bọn họ hơn, có mùi máu tươi tanh tưởi bay trong không trung.
Lần đầu tiên, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy một tên Huyệt man ngăn chặn đường lui của họ.
Tên Huyệt man này đang ở trên một gốc cây thô to, sau lưng hắn có mang theo một tấm lá chắn trông như mai rùa, xung quanh lá chắn có rất nhiều rảnh có thể nhét vừa đoản mâu. Các Huyệt man vốn chỉ biết mang theo người ba hoặc bốn đoản mâu, nhưng nhờ có lá chắn này nên số lượng đoản mâu có thể mang theo đã lên đến mười lăm cây.
Mà hiện giờ, nhờ có máu tươi bay khắp trong không trung, bọn họ phát hiện tên Huyệt man này đang dùng tay che lấy cổ họng mình.
Có một cây tên màu đen tinh chuẩn bắn trúng cổ hắn, xuyên thủng ra hẳn đằng sau.
Máu tươi từ ngón tay của hắn nhiễu xuống bên dưới. Chỉ trong nháy mắt, tên Huyệt man trèo lên gốc cây thô to này đã mất hết sức lực, nặng nề rớt xuống đất, cách bọn hắn khoảng ba mươi bước chân.
"Aaaaaaaaaa!"
Một gã Huyệt man ngay trước bọn hắn bỗng nhiên chạy như điên vào trong rừng, dường như hắn đã phát hiện tung tích của tiễn thủ cường đại kia.
Trong lúc tiếng xé gió do đoản mâu ném ra vang lên, tiếng "vèo" lại đột ngột xuất hiện, tên Huyệt man này lập tức thê thảm rống lên một tiếng, ẩn trong đấy là sự đau đớn vô hạn.
"Vèo!"
Tiếng rống thảm thương của tên Huyệt man kia dừng lại.
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên này tựa như ánh sáng thần thánh, khiến cho sự tuyệt vọng tột độ trong lòng các quân sĩ mặc giáp đen biến mất. Trong khu rừng không có ánh sáng đêm nay, nhiệt huyết của các quân sĩ quân tuần mục một lần nữa dâng cao lên.
...
Bầu trời bỗng nhiên có ánh sáng chiếu xuống.
Mây đen từ từ bay qua một góc khác, nhờ vậy ánh trăng ảm đạm của vầng trăng rằm đã có thể hiện ra bên ngoài.
Tất cả quân sĩ đang thở dốc này phát hiện chòi canh bằng đá cũ kỹ chỉ còn cách bọn họ không tới năm mươi bước chân.
Giờ phút này, núi rừng phía sau bọn họ như đang run rẩy, mặt đất tựa như muốn sụp đổ.
Từng tên từng tên Huyệt man to lớn như những khối nham thạch bắt đầu hiện rõ trong mắt họ, các Huyệt man này vừa chạy nhanh vừa thở gấp, miệng phun ra hơi nóng hừng hực.
Nhưng ngay lúc này, bọn họ nhìn thấy có một tiễn thủ mặc áo đen từ trong cánh rừng bên phải vọt ra.
"Vèo!"
Dựa vào tiếng xé gió quen thuộc, bọn họ tiễn thủ đang chạy như điên này chính là người vừa giải quyết tiểu đội Huyệt man phục kích.
Gần như là cùng một lúc, các quân sĩ này không thể khống chế tâm tình của mình được, ngẩng đầu lên trời rống to.
Tên tiễn thủ này đang chạy như điên, vừa chạy nhanh vừa giương cung bắn, từng cây tên lưu loát và tinh chuẩn đến mức khiến các tiễn thủ trong đám quân sĩ phải sợ hãi thán phục liên tục được bắn ra, bay qua bầu trời bao lên trên đỉnh đầu bọn họ, rơi xuống bên dưới.
Từng luồng máu tươi bắn tóe ra trong bóng đêm.
Chỉ trong một nháy mắt, trên người ba Huyệt man xông đến đầu tiên đã có thêm mười mấy mũi tên màu đen.
Có hai tên nặng nề ngã xuống đất ngay lập tức, một tên vẫn rống to vọt tới trước, nhưng ngay sau khi bị một mũi tên bắn trúng trán, hắn đành ngửa mặt té xuống.
Vì vừa chạy vừa bắn nên tên tiễn thủ này không thể bắn tinh chuẩn như lúc bắn lén tiểu đội Huyệt man phục kích, nhưng những động tác bắn cung liên tiếp kia lại khiến các quân sĩ tuần mục vô cùng rung động.
- Đừng ngừng lại! Vào chòi canh!
Một tiếng quát chói tai xen lẫn tiếng thở dốc từ trong miệng tên tiễn thủ này phát ra, ngăn cản các tiễn thủ khác định dừng lại bắn tên.
Nhưng đợi đến tất cả quân tuần mục đã vào chòi canh quay người lại, bọn họ cũng thấy tên tiễn thủ này là người cuối cùng chưa vào.
Tuy nhiên, điều khiến bọn họ bỗng nhiên vui mừng rống to lên chính là tên tiễn thủ này bắt đầu thu cung, xoay người chạy nhanh. Hai chân của hắn đạp nhanh trên sườn núi, dưới chân vang lên những âm thanh rầm rầm như tiếng nổ, tốc độ của hắn thậm chí còn nhanh hơn các Huyệt man đã ở ngay phía sau, thân thủ tràn đầy sức mạnh và cuồng bạo.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 5: Sức mạnh bao la.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Tư thái cuồng dã của tên tiễn thủ mặc áo đen cường đại này tản ra một khí tức làm chấn động lòng người, khiến cho Tân Vi Giới đã chinh chiến ở sơn mạch Long Xà hơn năm năm phải thất thần, nhưng ông ta vẫn phải làm chuyện mình nên làm.
- Thủ!
- Bắn!
Hai mệnh lệnh đơn giản nhất mang theo sự thiết huyết và nóng hổi từ cổ họng ông ta dâng lên cao và phát ra ngoài, các quân sĩ vẫn thở không nổi dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình để thực hiện quán triệt mệnh lệnh của ông ta. Hơn nữa, càng không cần thêm bất cứ chỉ thị nào thêm, tất cả quân sĩ mang khiên theo người nhanh chóng tụ tập đến hàng đầu tiên, sau đó các tiễn thủ còn lại nhanh chóng kéo dài dây cung, bắn về phía sau tiễn thủ mặc áo đen.
Sau khi thê lương rống to lên một tiếng, một tên Huyệt man đầu trọc bị tên bắn đầy người ngay lập tức nặng nề ngã xuống đất.
Vào thời khắc này, những tiễn thủ đã được mài giũa từ những trận chiến sinh tử bắt đầu thể hiện tiễn kỹ vượt xa quân trấn thủ địa phương bình thường.
Hình ảnh mưa tên từ trên cao rơi xuống và các tên Huyệt man đầu tiên ngã xuống không thể đứng dậy được không thể làm cho các Huyệt man đang điên cuồng chạy ở đằng sau sợ hãi mà ngừng lại. Nhưng ngay lúc này, tất cả mọi người bỗng nhiên nín thở, chăm chú nhìn về phía trước.
Đôi chân của tiễn thủ mặc áo đen đạp mạnh trên mặt đất, cả người của hắn nhảy lên cao. Trong lúc còn đang ở không trung, cả người hắn bỗng nhiên xoay lại, tưởng chừng như thời gian đang ngưng đọng.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trường cung trong tay hắn đã liên tục bắn ra hai cây tên.
Một tên Huyệt man cao to tay cầm búa lớn xông tới đầu tiên bỗng nhiên run người, vội vàng đưa tay lên che cổ họng mình.
Cây tên thứ nhất của tiễn thủ mặc áo đen mạnh mẽ xuyên thủng cổ họng của hắn, mà cây tên thứ hai lại xuyên thủng bàn tay của hắn, rồi tiếp tục xuyên qua cổ họng lần thứ hai, ghim chặt lòng bàn tay của hắn với cổ họng.
Tiễn thủ mặc áo đen rơi xuống đất, hai đầu gối hắn hơi mở rộng ra và co chân lại, nhờ vậy lập tức trung hoà được lực xung kích khi nhảy từ trên cao xuống đất, vững vàng đứng lên.
Tên Huyệt man bị bắn tên xuyên qua lòng bàn tay với cổ họng ngã xuống.
Các Huyệt man tay cầm đủ các loại vũ khí khác nhau, từng thớt thịt trên người nhô ra bên ngoài như nham thạch, miệng phun nhiệt khí màu trắng nhất thời ngừng lại. Họ ngừng lại không phải vì e sợ tử vong, mà là vì sự mạnh mẽ của tiễn thủ mặc áo đen này.
Nhưng họ không thể ngờ rằng vì họ dừng lại nên đã giúp cho tiễn thủ mặc áo đen và các quân sĩ tuần mục Vân Tần có thêm một ít thời gian quý báu.
Chòi canh bằng đá trên ngọn núi vô danh ở vùng núi Dương Tiêm này vốn đã bị vứt bỏ nhiều năm, thậm chí xung quanh các tảng đá bên trong còn bị vô số dây leo bám lên, rêu xanh mọc khắp nơi. Lối đi vào và cầu thang dẫn đến nơi canh phòng trên chòi canh này đã bị phá hủy hoàn toàn, bên trong có rất nhiều cây gỗ chất chồng lên nhau. Không những vậy, không biết là vì nguyên nhân nào mà cánh cửa đi vào vốn chỉ có độ rộng dành cho hai người lại bị đánh thủng hoàn toàn, lúc quân tuần mục phát hiện ra chòi canh này, lối đi vào đã bị đánh vỡ đến nỗi năm hoặc sáu người có thể cùng lúc đi vào, chiều cao lổ hổng cũng cao bằng một người trưởng thành, khiến cho mặt trước lầu canh hoàn toàn phơi bày trước mặt quân thù. Tuy sợ rằng chòi canh này sẽ biến thành mục tiêu rõ rằng hoặc nó chính là bẫy rập do các Huyệt man thiết kế, nếu như ở trong đấy e rằng sẽ không thể cố thủ an toàn được, nhưng dưới sự đề nghị của Khang Thiên Tuyệt, bọn họ vẫn tốn không ít thời gian dùng đá vụn xây lại, sau đó lấy những cây gỗ lớn và bùn đất đắp lên lỗ hổng ở mặt chính, khiến cho lổ hổng này chỉ còn độ rộng khoảng bốn hoặc năm người, độ cao hơn nửa đầu người. Lỡ như có bị địch tập kích, bọn họ cũng có thể cố thủ đợi viện binh, nhưng không ngờ lại thật sự dùng đến.
Tuy nhiên, nếu như nhìn lại toàn bộ trận đánh hôm nay, các Huyệt man đã chủ động phục kích bọn họ ở phía trước, xem ra các Huyệt man đầu óc vốn ngu đần, không hiểu biết chiến thuật đã sớm nghĩ đến chòi canh này, xem đó là một con mồi thiên nhiên để dụ quân tuần mục đến.
- Thủ!
Nhìn thấy khoảng cách giữa nơi dàn trận và tiễn thủ mặc áo đen chỉ còn hơn mười bước, Tân Vi Giới tiếp tục ra một mệnh lệnh vô cùng đơn giản.
Tất cả quân sĩ lập tức nhanh chóng lui về sau, hơn mười quân sĩ cầm khiên xếp thành hai đội, ngăn chặn ngay lỗ hổng.
Quân sĩ hàng đầu quỳ một chân trên đất, lòng bàn chân chân sau đạp mạnh tạo thành một cái hố nhỏ trên mặt đất, hai tay cầm khiên, phần vai để thấp hơn khiên.
Nhóm quân sĩ ở đằng sau khom người xuống, hai tay cầm lấy tấm khiên như đang giữ chốt cửa, đặt tấm khiên của mình lên khiêng của người đằng trước, chỉ chừa một lỗ hổng để tiễn thủ mặc áo đen nhảy vào.
Tiễn thủ mặc áo đen cũng không dám chần chờ, đạp mạnh trên đất vài bước liền vượt qua khoảng cách giữa hai bên, bàn chân của hắn điểm nhẹ lên mặt khiên ngay trước mình một cái, rồi chuyển mình nhảy vào lổ hổng được các quân sĩ tuần mục chừa ra.
Nhìn thấy tiễn thủ mặc áo đen đã vào trong, các quân sĩ tuần mục lập tức dùng khiên lấp kín lại. Những người còn lại đi tới đằng trước, một số người tạo thành thế chống đẩy tựa vào những người cầm khiên đằng trước, một số người khác lại cầm thương dài đứng ngay phía sau, chuẩn bị phát lực để tấn công đối thủ.
Trận thế phòng ngự này vốn đã được các quân sĩ tuần mục tập luyện thuần thục sau nhiều trận chiến sinh tử.
Chỉ khi đồng tâm hiệp lực mới giúp các quân sĩ tuần mục có đủ chiến lực chiến đấu các Huyệt man có khí lực mạnh mẽ này, đồng thời, qua nhiều năm chiến đấu, việc tuân theo mệnh lệnh cấp trên vô điều kiện cũng đã thấm sâu vào máu của họ, giúp họ trở thành những biên quân tinh nhuệ nhất.
...
Thứ người ta sợ hãi nhất ở các Huyệt man chính là khí lực và sức chịu đựng mạnh mẽ của họ.
Nhờ có nền tảng thể lực và sức bền hơn xa người bình thường, cho dù có chạy nhanh trên sườn dốc có độ nghiêng lên tới bốn mươi lăm độ, những Huyệt man có đôi chân vạm vỡ kia dường như không bị ảnh hưởng gì, họ vẫn có thể bộc phát được ưu thế sức mạnh của mình.
Hơn nữa, tính đến nay họ đã đấu với quân đội Vân Tần mấy chục năm, bọn họ không phải không gặp qua người tu hành mạnh mẽ, càng không phải chưa từng giết chết người tu hành.
Cho nên nỗi kinh sợ mà tiễn thủ mặc áo đen kia gây cho họ cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi.
Thậm chí trong lúc Tân Vi Giới còn chưa kịp nói chuyện với tiễn thủ mặc áo đen đang thở dốc đứng cách mình không xa, thậm chí các quân sĩ tuần mục còn chưa nhìn thấy rõ trường cung và quần áo của tiễn thủ mặc áo đen, mặt đất dưới chân họ đã bắt đầu chấn động mãnh liệt.
Một Huyệt man với nước da màu đồng cổ như từ dưới đất chui lên, đột nhiên xuất hiện ngay trước các tấm khiên.
"Rống!"
Trong tiếng rống thô bạo làm mãng nhĩ người nghe phải bị chấn động, một tên Huyệt man toàn lực phóng đoản mâu trong tay mình ra. Đoản mâu lướt trong không khí như tạo thành một khối nham thạch màu xanh, mạnh mẽ đụng vào bề mặt tấm khiên.
Tiếng thở dốc của tiễn thủ mặc áo đen đột ngột dừng lại.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sau khi tiếng nổ trầm thấp cực lớn này vang lên, trái tim hắn bỗng nhiên co lại. Sau đấy, dường như minh chứng cho cảm giác của hắn, từng âm thanh khác nhau đột ngột xuất hiện.
Những âm thanh rên rỉ và dồn ép liên tục xuất hiện quanh người hắn.
Các quân sĩ tuần mục đang cầm khiên ở hàng đầu cùng với các quân sĩ đứng đằng sau tựa vào họ để giúp củng cố hơn dường như đang lui về sau từng chút một, âm thanh ma sát do lòng bàn chân cạ sát vào mặt đất vang lên làm lòng người kinh sợ.
Có những tấm khiên bất giác hơi trùng xuống bên dưới, làm lộ không ít kẽ hở.
- Giết!
Ngay lúc tưởng chừng như cơn sóng nham thạch màu xanh sẽ phá tan các tấm khiên màu đen, các quân sĩ cầm thương đã nín thở chờ đợi ở phía sau đột nhiên quát to một tiếng, vận hết khí lực toàn thân, đâm thẳng các trường thương màu đen vào các lổ hổng giữa các tấm khiên.
Có thương đâm vào khoảng không, nhưng phần lớn lại đâm vào máu thịt.
Thể trọng cùng với thế tới của đối phương khiến cho các quân sĩ này cảm giác như mình không thể cầm chắc được nữa, mặc dù họ đã quấn một lớp vải giữa thương và tay, nhưng các quân sĩ này lại rất cứng rắn dùng lồng ngực của mình làm vật tựa, đẩy mạnh chuôi thương tới phía trước. Đợi đến lúc đã đâm sâu vào trong cơ thể đối phương, lực cản giảm hẳn xuống, các quân sĩ tuần mục mới tiếp tục phát lực, nhanh chóng rút trường thương về.
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Một tràng máu tươi bắn tóe lên bề mặt tấm khiên chắn, có không ít dính lên người, mặt các quân sĩ cầm khiên. Nhưng các quân sĩ tuần mục lại hoàn toàn không để ý, vẫn chú ý dùng hết sức lực dồn vào tấm khiên mình đang cầm.
Mỗi một chiến sĩ Huyệt man trưởng thành đều tương đương với nửa người tu hành, cho nên, dù là người tu hành, nếu như bị rất nhiều Huyệt man bao vậy, họ cũng bị đè ép cho đến chết. Vì thế, mặc dù biết tiễn thủ mặc áo đen nhất định là người tu hành, nhưng tất cả quân sĩ tất cả đều biết mọi người có thể giữ được mạng hay không, nhất định phụ thuộc rất lớn vào các tấm khiên này.
...
Không có người nào sợ chiến.
Trường thương liên tục đâm ra rút về, cuối cùng đã có Huyệt man cả người đẫm máu té xuống, tấm chắn màu đen lập tức phập phồng như có một cơn gió mạnh thổi qua đồng lúa, nhưng trận thế phòng ngự của các quân sĩ tuần mục vẫn được giữ vững.
Đã có hơn mười Huyệt man lạnh lẽo ngã xuống trước các tấm khiên màu đen, cộng thêm tiểu đội Huyệt man sáu đến bảy người đã phục kích ném đoản mâu ra chặn đường bọn họ, cùng với mấy tên Huyệt man đã bị bắn chết trước khi các quân sĩ tuần mục hoàn toàn rút về chòi canh, số lượng Huyệt man chết ở đây đã vượt qua hai mươi lăm người!
Đối với đội quân tuần mục chỉ có vỏn vẹn bốn mươi chín người đang chiến đấu ở đây, phải nói rằng đây là một chiến công rất đáng kiêu ngạo.
Bởi vì nếu như so sánh với quân tiên phong và những biên quân chân chính phải liên tục chiến đấu trên chiến trường, những quân sĩ tuần mục như họ thật không thể nào bằng được, căn bản không có trọng giáp cũng như cung xuyên tường hỗ trợ. Mà cho dù là quân tiên phong hay biên quân chân chính, chỉ khi nào số lượng bên quân đội Vân Tần gấp bốn lần các Huyệt man, bọn họ mới có thể hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.
Tuy nhiên, trong ánh mắt của những quân sĩ trong chòi canh này lại không có sự mừng rỡ, chỉ có ánh mắt sáng quắc quyết tử.
Bởi vì...số lượng các Huyệt man tấn công hôm nay nhất định hơn trăm người!
Một số gốc cây thô to ở trên sườn núi đột nhiên bay lên, khiến cho các quân sĩ tuần mục phải sợ hãi, con ngươi co lại.
Sáu bảy tên Huyệt man cùng nhau chặt gãy vài gốc cây to, sau đó khiêng lên ném về phía các quân sĩ tuần mục.
Mặc dù cành lá quanh thân cây còn chưa bị chặt đứt hoàn toàn, nhưng dựa vào động tác của các Huyệt man này, mọi người lập tức nhận ra các Huyệt man muốn dùng gốc cây này làm vật công thành.
Bọn họ lấy khiên làm tấm chắn, ngăn cản những các đợt tấn công của các Huyệt man này, làm như vậy đã khiến thân thể gần như đạt đến cực hạn, bây giờ làm cách nào để chống đỡ được?
- Ta đếm tới ba, mọi người hãy nhường một lối đi!
Nhưng ngay lúc này, các quân sĩ tuần mục đột nhiên nghe thấy tiễn thủ mặc áo đen nói.
Điều khiến bọn họ phải kinh hãi đến mức rống lên như một con dã thú bị thương chính là tên tiễn thủ mặc áo đen này đang cầm một khối đá nặng ít nhất hai trăm cân, bên cạnh hắn còn có hai khối đá khác như cũng như vậy.
- Một, hai...tiễn thủ mặc áo đen bắt đầu lên tiếng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Ba!
Chữ này vừa ra khỏi miệng, các quân sĩ đứng trước tiễn thủ áo đen lập tức nhường một lổ hổng.
"Rống!"
Một chiến sĩ Huyệt man nhảy lên cao, muốn mạnh mẽ đụng vào lổ hổng này.
Nhưng ngay lúc này, một khối đá to lớn bỗng nhiên bay tới.
"Rầm!"
Tên Huyệt man này và khối đá kia giống như hai chiếc xe ngựa đang chạy nhanh đụng vào nhau.
Mọi người nhất thời run sợ.
Da thịt trên người chiến sĩ Huyệt man tựa như nham thạch, nhưng dù sao không phải là nham thạch thật sự.
Sau âm thanh trầm thấp "rầm" vang lên, tên Huyệt man này lập tức phun ra một luồng máu tươi, bị khối đá lớn đó đập bay mạnh về sau. "Ầm", sau đó lại bị tảng đá lớn này đè chặt trên mặt đất, không thể động đậy được nữa.
Ngay cả mặt đất xung quanh chòi canh cũng bị rung động.
Một luồng sức mạnh kinh khủng từ dưới chân tiễn thủ mặc áo đen truyền lên trên, tựa hồ như da thịt toàn thân hắn đang cùng lúc phát lực, sau đó tất cả hội tụ lại thành một luồng sức mạnh duy nhất, truyền đến tảng đá lớn trong tay hắn.
Trước khi tảng đá lớn kia đánh bay ngược tên Huyệt man muốn thừa cơ nhảy vào bên trong, tên tiễn thủ áo đen này đã dùng hết khí lực toàn thân để nâng tảng đá thứ hai lên.
Không có người nào dám ngăn cản tư thế ném hùng vĩ như thiên thần của hắn.
Tảng đá lớn gào thét bay ra, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, đập thẳng tới một tên Huyệt man đang khiêng cây khô.
Con ngươi của tên Huyệt man này lập tức biến thành màu đỏ. Hắn quát to một tiếng, hai cánh tay to như đại thụ đột nhiên giơ lên, nghênh đón tảng đá lớn đang bay tới mà hắn không thể né tránh kịp nữa.
"Rắc!"
Tảng đá lớn đập vào tay hắn, tạo thành tiếng vang xương cốt bị nứt vỡ.
"Ầm!"
Tên Huyệt man này không thể chống lại, tảng đá lớn nặng nề đặt lên người hắn, khiến cho hắn phải há miệng phun ra một ngụm máu tươi trông vô cùng ảm đạm dưới ánh trăng.
Tảng đá thứ ba gào thét bay ra.
Các Huyệt man phía sau điên cuồng né tránh. "Rầm!", một tiếng động lớn vang lên, không ít cây to từ trên vai bọn họ rơi xuống, đập trên mặt đất.
Liên tục ném ra ba tảng đá lớn như thiên thần, tất cả quân sĩ tuần mục ở chòi canh đều nghe được tiếng thở dốc của tiễn thủ mặc áo đen. Hầu như mọi người đều hiểu rằng liên tục bộc phát ném ra ba tảng đá lớn như vậy, cho dù là người tu hành, thể lực và hồn lực nhất định sẽ bị hao tổn rất nhiều.
Nhưng tiễn thủ áo đen này lại không hề ngừng lại. Trong chòi canh hắc ám không hề có ánh sáng này, hắn lập tức xoay người lại, chạy hai bước lấy đà, nhảy lên đống gỗ và đá sỏi lộn xộn giữa chòi canh, sau đó lại xoay người, bất ngờ phát lực nhảy lên, nhảy đến một cửa động khác ở phía trên.
Bên trong chòi canh vốn có hai tầng lầu gỗ, có thể giúp các tiễn thủ ở bên trong có chỗ đứng vững chắc để bắn tên ra ngoài. Nhưng hiện giờ bên trong chòi canh đã bị phá hủy hoàn toàn, nơi tiễn thủ áo đen nhảy đến chỉ còn có một đoạn gỗ gảy lìa chìa ra bên ngoài. Các quân sĩ tuần mục tưởng như hắn sẽ đạp gãy đoạn gỗ mỏng manh chìa ra, đứng không vững, chuẩn bị rớt xuống lại, không ngờ hắn lại nhanh tay rút ra một thanh chủy thủ, mạnh mẽ đâm vào một khe hỡ ngay giữa chòi canh.
Ngay trong nháy mắt ổn định thân hình, hắn rút thanh chủy thủ ra, nhanh chóng khom người ngồi xuống như đang cưỡi ngựa ngoài đất bằng. Cả người hắn bất ngờ nghiêng hẳn về sau, góc nghiêng lớn đến nỗi người nhìn thấy phải kinh sợ, e rằng hắn sẽ bị ngã xuống, nhưng cách làm này lại giúp hắn có đủ không gian để kéo dây cung ra.
"Vèo!"
Trong lúc các quân sĩ tuần mục phải nín thở vì một loạt những động tác của hắn, tiếng xé gió do tên bắn ra khiến bọn họ phải phấn chấn lại vang lên.
Thông qua lỗ bắn tên ở ngay chỗ Lâm Tịch đang ngồi, ánh trăng ảm đạm chiếu vào bên trong, chiếu sáng bộ ngực của tên tiễn thủ mặc áo đen đang nghiêng người về sau.
Tiễn thủ áo đen trầm lãnh và chuyên chú giương căng dây cung, gần như là cùng một lúc, ba mũi tên màu đen rời dây bắn ra bên ngoài.
Dưới ánh trăng, các tên Huyệt man kia rống giận trở về gốc cây đại thụ, muốn nâng gốc cây này lên một lần nữa.
Ngay lúc này, trên tấm lưng như nham thạch của một tên Huyệt man đột nhiên có thêm ba luồng ánh sáng màu đen.
Tiếng rống to thê lương rống giận và không cam lòng từ trong cổ họng hắn phát ra, tên Huyệt man này lảo đảo đi tới trước một bước, xoay người lại.
Tiếp theo, lại có thêm một cây tên màu đen bắn trúng mi tâm hắn.
Sau đấy, thân thể khôi ngô trông như một ngọn núi vững chắc sẽ không bao giờ tan vỡ của hắn vô lực ngã xuống đất.
Âm thanh xé gió của tử thần không ngừng vang lên trong bóng đêm.
Tất cả quân sĩ tuần mục đang cầm chắc khiên và thương đột nhiên cảm thấy áp lực dần giảm đi.
Khoảng một lúc sau, toàn bộ quân sĩ ở đây đột nhiên hưng phấn rống to lên, tiếng rống to đến nỗi làm cho màng nhĩ người ta bị rung động và khiến bụi đất ở trong chòi canh phải rớt xuống.
Các Huyệt man bắt đầu lui về sau, nhanh chóng như cơn thủy triều màu xanh.
Dưới ánh trăng ảm đạm, vì muốn né tránh những cây tên do tiễn thủ áo đen bắn ra, các Huyệt man tỏ ra rất lộn xộn, bỏ chạy tán loạn, tạo thành một hình ảnh tương phản với hình thể khôi ngô to lớn của bọn họ.
...
Tất cả âm thanh hò hét và tiếng binh khí va chạm vào nhau nhất thời biến mất, chỉ còn tiếng thở dốc của con người.
Ánh mắt của tất cả quân sĩ tuần mục bắt đầu chuyển sang nhìn tiễn thủ mặc áo đen.
Tiễn thủ mặc áo đen vẫn thông qua lỗ bắn tên nhìn ra bên ngoài thêm khoảng mười mấy tức, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống như một con báo.
Bởi vì tấm vải đen che mặt đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, rất khó để thở được, nên hắn dùng tay kéo xuống, để lộ một gương mặt trẻ nhuộm đầy phong sương.
- Lâm...Lâm đại nhân?
Ngay lúc nhìn thấy rõ gương mặt người này, Tân Vi Giới, Khang Thiên Tuyệt và các quân sĩ tuần mục đột nhiên sững người, cảm giác mừng như điên sống sót sau tai nạn lập tức bị tâm tư phức tạp đè ép xuống.
Nếu như không có người này, phần lớn bọn họ sẽ bị chết trong khu rừng này, nhưng người thanh niên đã cứu mạng bọn họ lại chỉ mặc một bộ quần áo màu đen bằng vải bố rất dày, ngay cả bộ giáp đen của biên quân cũng không có...bởi vì những ngày vừa rồi bọn họ đều không để ý đến người này, thậm chí cả dụng cụ bảo vệ và phòng ngự đơn giản nhất cũng không cho người này mượn.
Bọn họ cũng biết đối phương là người tu hành, biết chiến lực của đối phương nhất định hơn xa võ giả bình thường, nhưng thứ bọn họ khinh thường không phải là chiến lực đối phương, mà là vì đối phương không biết vinh quang, hoài nghi dũng khí và sự quả quyết của đối phương, thậm chí họ hoài nghi đối phương còn trẻ như vậy, nhất định chưa từng nhìn thấy máu tươi.
Nhưng việc ẩn nhẫn chuẩn xác bắn chết tiểu đội Huyệt man kia, giương cung ngăn chặn đại đội Huyệt man truy kích, giúp bọn họ có thời gian để bố trí trận thế phòng thủ...chỉ trong tối hôm nay, người thanh niên có khuôn mặt ôn hòa và bình tĩnh này đã cho họ thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác, cho họ biết rằng ngoài bộ dáng non nớt ấy, sâu trong thâm tâm là một ý chí tĩnh táo đến mức dị thường, không hề sợ hãi nguy hiểm.
Hiện giờ bọn họ nhìn thấy đôi tay của Lâm Tịch không ngừng run rẩy. Mà hai tay và thân thể của bọn họ cũng đang run rẩy, bọn họ biết cơn run rẩy này không phải vì sợ hãi, mà là vì sau khi thể lực bị tiêu hao nhiều, da thịt thân thể sẽ bắt đầu phản ứng theo bản năng.
Nói cách khác, mặc dù Lâm Tịch là người tu hành, nhưng đối phó với nhiều Huyệt man như vậy cũng không hề thoải mái.
Mà người khiến biên quân bội phục nhất chính là dũng giả.
- Lâm đại nhân.
Tân Vi Giói khom người thi lễ với Lâm Tịch, biểu đạt sự biết ơn chân thành nhất, nhưng phải nói rằng tâm tình ông ta hiện giờ vô cùng phức tạp...những gì Lâm Tịch làm hôm nay đã đủ để khiến ông ta phải thay đổi cách nhìn, khiến ông ta phải kính trọng. Đồng thời, ông ta cũng biết rằng những quân sĩ dưới quyền mình hiện giờ đã thay đổi cách nhìn đối với Lâm Tịch. Nhưng đối phương lại không hiểu sự tồn tại của quân tuần mục, không hiểu cách hành quân cơ bản nhất, thậm chí cả phương pháp phòng ngừa bệnh tật đơn giản nhất cũng không biết...hoặc có thể nói đối phương hầu như không biết gì đến việc hành quân tác chiến cả, không có kinh nghiệm chiến đấu, nếu như để hắn chỉ huy quân đội, nhất định sẽ mang đến hậu quả vô cùng thảm thiết.
Nhưng tính mạng của ông ta và các quân sĩ ở đây đã được đối phương cứu, nếu như bị mất mạng, nhiều lắm cũng chỉ là trả đối phương một mạng.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn thoáng qua Khang Thiên Tuyệt bên cạnh, nghĩ đến những lời khuyên của Khang Thiên Tuyệt lúc trước, đôi môi ông ta hơi nhưng vẫn phải mở miệng đáp:
- Lâm đại nhân, lúc trước thật sự ta đã quá coi thường đại nhân, mong Lâm đại nhân trách phạt.
Lâm Tịch rơi xuống đất, lấy tấm khăn che mặt xuống. Trong lúc thở dốc, hắn đưa mắt nhìn quanh, cho đến khi thấy một khuôn mặt trẻ tuổi bị rỗ quen thuộc ở trong các quân sĩ còn sống, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười thật tươi.
- Không cần nói như vậy.
Nghe thấy Tân Vi Giới cảm ơn và tạ lỗi, từ thần sắc của đối phương, hắn có thể cảm giác được cảm xúc hiện giờ của viên tướng lãnh này là chân thật, không hề dối trá. Hắn cũng không muốn mình phải giả làm cao thủ giang hồ gì, nên rất tự nhiên thở ra một hơi, lấy tay trái xoa xoa cánh tay phải hơi nhức mỏi, tiếp tục nói:
- Ta có thể hiểu ý của Tân đại nhân, Tân đại nhân cũng hiểu ý của ta. Lần này ta chỉ muốn chứng minh ta có đủ dũng khí để kề vai chiến đấu với mọi người, có thể hỗ trợ mọi người...nhưng ta cần phải có thời gian để học tập. Cho nên, Tân đại nhân có thể xem ta chỉ là một tiễn thủ hoặc một người trợ giúp trong quân đội. Về việc chỉ huy quân Tuần mục như thế nào, còn cần dựa vào Tân đại nhân.
Tân Vi Giới ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khang Thiên Tuyệt cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng Lâm Tịch.
Bọn họ không hề nhìn thấy sự đùa giỡn và kệch cỡm trong những gì Lâm Tịch vừa nói.
Núi trắng nước đen ở sơn mạch Long Xà là một trong những địa phương ở Vân Tần không thích hợp để con người sinh hoạt nhất, nhưng càng ở những chỗ hung hiểm như vậy, trên chiến trường như vậy, tình huynh đệ, tình tri kỷ và tương thân với nhau lại càng rõ ràng hơn, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.
- Được!
Tân Vi Giới không cần phải nhiều lời nữa. Ông ta gật đầu, sau đó rút thanh trường đao lên lưng ra, lấy lưỡi đao sắc bén đánh mạnh vào ngực bộ giáp đen, tạo thành âm thanh trầm thấp.
Tất cả quân sĩ tuần mục ở đây cũng đưa cao binh khí trong tay mình lên, dùng sức đánh vào trên bộ giáp đen mình. Thần sắc bọn họ nghiêm túc đến lạ thường, mà âm thanh trầm thấp kia cũng trở nên vô cùng trang nghiêm.
Đây là truyền thống của quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm.
Đây là lời tuyên thệ và chấp nhận của quân sĩ tuần mục, ý nói mỗi một người trong quân tuần mục bọn họ có thể dùng ngực của mình để ngăn cản những lưỡi đao sắc bén chém về phía Lâm Tịch và những huynh đệ bên cạnh.
- Đốt lửa!
Ngay lúc đưa binh khí xuống lại, Tân Vi Giới lập tức rất nghiêm túc ra một mệnh lệnh khác.
Với kinh nghiệm chiến đấu hơn năm năm ở đây, Tân Vi Giới cảm thấy biểu hiện của các Huyệt man tối nay vô cùng quỷ dị, chắc chắn có chuyện không tầm thường đang diễn ra.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 7: Mục đích cuối cùng.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Một luồng khói màu trắng dày đặc từ chòi canh sớm đã bị quân đội Vân Tần quên lãng xông thẳng lên trời cao.
Lâm Tịch hơi cau mày nhìn thi thể một tên Huyệt man trước mặt.
Những Huyệt man kia đã rút lui, mang theo tất cả thi thể đồng bạn mình, chỉ có thi thể tên Huyệt man này bị hắn ném một tảng đá đè lên trên, khoảng cách lại quá gần nên mới còn ở đây.
Đây là lần đầu tiên hắn có thể nhìn thấy một Huyệt man trong truyền thuyết rốt cuộc có hình dạng gì ở khoảng cách gần như vậy.
So sánh với thân thể tên Huyệt man này, tảng đá lớn nặng hơn hai trăm cân trông thật nhỏ bé, cho nên, bất cứ ai nhìn vào cũng có cảm giác tảng đá này đã khảm sâu vào trong bộ ngực tên Huyệt man.
Vầng trán rộng rãi và đôi môi khoan hậu, từng thớt thịt nổi lên trên thân thể cùng với thân thủ lúc chạy nhanh của các Huyệt man khiến cho Lâm Tịch rất tự nhiên liên tưởng đến những vận động viên Châu Phi vô địch điền kinh, nhưng Huyệt man này không phải là người da đen, bọn họ có nước da màu đồng xanh óng ánh, chiều cao thân thể lại đến 1m9.
Nhìn qua những miếng giáp vụn cùng với mười mấy miếng đồng dày trên người Huyệt man, thân thể khôi ngô tuy đã chết đi nhưng vẫn gây cho người ta cảm giác bị áp bách mãnh liệt, Lâm Tịch càng hiểu được tại sao mấy chục năm qua đế quốc Vân Tần lại không tiếc bất cứ giá nào để ngăn chặn những Huyệt man này ở sơn mạch Long Xà.
Đối với những Huyệt man to lớn này, sản lượng lương thực quý hiếm chỉ có từ hai mùa vụ thu đông ở vùng đất hoang vu kia là không đủ. Mà ở trong vùng đất hoang vu đấy hẳn không có nhiều khoáng sản sắt cứng, cho nên, mặc dù các Huyệt man có thể tinh luyện kim loại để chế tạo thành những đoản mâu, nhưng số lượng không nhiều, và cũng chỉ có những chiến sĩ đặc biệt cường tráng mới có tư cách đeo các miếng giáp vốn của quân sĩ Vân Tần lên người mình.
Bởi vì vóc người quân sĩ Vân Tần thấp bé hơn, nên mặc dù lấy được áo giáp từ các quân sĩ Vân Tần chết trận, nhưng các Huyệt man này chỉ có thể xé rách chúng ra thành từng miếng, sau đó khoác lên người mình.
Nhưng chính vì lương thực và vũ khí của các Huyệt man không đủ, nên trong tình huống họ chỉ có thể dựa vào bản năng chiến đấu của thân thể, quân đội tinh nhuệ của Vân Tần vẫn có thể giữ vững tỷ lệ bốn đấu với một, bảo đảm được thắng lợi của mình. Tuy nhiêu, sau mấy chục năm chiến đấu, tinh hình hiện giờ đã thay đổi, quân đội Vân Tần không thể chiếm ưu thế quá lớn so với các Huyệt man nữa, mà chòi canh trước mặt hắn hiện giờ là chứng cứ rõ ràng nhất.
Năm xưa quân đội Vân Tần có thể xây dựng chòi canh ở ngay núi sừng dê này, cho thấy khi đó Vân Tần đã chiếm thế thượng phong rất lớn ở khu vực gần vùng đất hoang vu. Nhưng ngày hôm nay, vì không muốn thương vong bên mình nhiều hơn, quân đội Vân Tần đã phải lùi về sau rất nhiều.
Trong hình huống như vậy, nếu như để Huyệt man vượt qua sơn mạch Long Xà, sau đó lại có đủ lương thực và khoáng sản hơn trước, như vậy chắc chắn tổn thất của đế quốc Vân Tần sẽ còn lớn hơn rất nhiều. Đây là điều bất cứ quân sĩ Vân Tần nào cũng có thể nhận thấy được.
...
Lâm Tịch nhìn thi thể trông rất mạnh mẽ của tên Huyệt man trước mặt, bởi vì cả người hắn đang chảy mồ hôi, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, nên hắn nhất thời cảm thấy hơi rét lạnh, tinh thần mệt mỏi từ từ xâm chiếm thân thể mình.
Từ ngày kia đến nay, hắn âm thầm tiềm hành đi theo quân tuần mục trong núi rừng, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Khi nãy lại vừa chạy nhanh vừa bắn liên hoàn, nhất là lúc khiêng ba tảng đá lớn kia càng làm cho hắn mất rất nhiều thể lực và hồn lực. Hiện giờ, hắn cảm thấy hồn lực trong cơ thể mình chỉ còn khoảng một nửa vào lúc bình thường.
- Đây là nước rừng già, có thể tránh gió rét, giúp thân thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngay lúc này, Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt đi đến cạnh hắn. Sau khi đưa một túi nước cho Lâm Tịch, Tân Vi Giới trầm giọng nói:
- Mất ba huynh đệ.
Mặc dù Lâm Tịch đã nói muốn học cách điều binh khiển tướng, để cho Tân Vi Giới nắm trọng quyền điều khiển quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm, nhưng đối với Tân Vi Giới và tất cả quân sĩ tuần mục, Lâm Tịch vẫn là quan viên có quan vị cao nhất. Cho nên, cho dù có chuyện gì xảy ra hay ra quyết định nào, Tân Vi Giới nhất định phải báo cho Lâm Tịch biết.
Lâm Tịch không lên tiếng, lẳng lặng mở nút túi nước ra, uống một hớp nước gừng già mà Tân Vi Giới đã đưa cho mình.
Ngay lập tức hắn cảm thấy được ở ngay đầu lưỡi có vị cay của gừng và bụng đã ấm hơn rất nhiều.
- Lần này quân tuần mục đến đây thực hiện nhiệm vụ gì?
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, sau đó hỏi Khang Thiên Tuyệt và Tân Vi Giới.
Cổ họng Tân Vi Giới hơi khàn khàn, ông ta nuốt nước miếng một cái, nhìn khu rừng rậm ở xa xa mà các Huyệt man đã rút lui vào, nói:
- Bên trên nói có tiểu đội ba người trong quân tiên phong đi trước dò xét, đến giờ vẫn chưa về phục mệnh. Cho nên, sáng ngày mai chúng ta phải đi qua khe núi hắc ám, tìm tòi sâu vào trong vùng đất hoang vu năm dặm rồi quay lại.
Lâm Tịch hỏi:
- Theo những gì quân tình báo truyền lại, xung quanh đây có dấu hiệu Huyệt man hoạt động hay không? Hoặc là đã từng có đại chiến gì?
Tân Vi Giới lắc đầu, nói:
- Không có.
Lâm Tịch lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Như vậy chúng ta không hề hay biết gì đến hành tung hay ý định của bọn Huyệt man này cả.
- Ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng so với hai mùa thu đông năm ngoái, rõ ràng hoạt động của bọn Huyệt man đã khác rất nhiều.
Tân Vi Giới trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục nói với cảm xúc ngổn ngang:
- Lâm đại nhân, có lẽ đại nhân không rõ ràng lắm...Hai mùa thu đông năm ngoái, hoặc là mấy chục năm trước, đúng là chiến lực của mỗi một Huyệt man trưởng thành đều kinh người, nhưng bọn hắn lại rất đần.
- Lúc trước bọn họ ngốc như thế nào, chỉ cần lấy chòi canh này làm ví dụ, chắc ngài cũng hiểu được.
Tân Vi Giới hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình mình bình tĩnh hơn, sau đó xoay người lại nhìn chòi canh phía sau, giải thích:
- Nếu như chòi canh này không phải là dạng toàn bộ bị phong bế, trên đỉnh trống không để quan sát ra mọi hướng, chỉ cần người của chúng ta không rời bỏ quá xa, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc leo lên trên đó, rồi từ bên trên nhảy xuống tiến công chúng ta. Nói đơn giản hơn, bọn họ chỉ biết tấn công chính diện một hướng. Mặc dù việc leo trèo rất đơn giản với bọn họ, nhưng bọn họ sẽ không nghĩ tới. Còn hôm nay, bọn họ lại biết chặt gốc cây để tấn công...lúc trước chưa từng xảy ra, càng không cần phải nói đến việc họ phái tiểu đội ngoặt ra phía sau để cắt đứt đường lui của chúng ta.
Lâm Tịch ngạc nhiên.
Hắn không phải là người thuộc tầng lớp cao tầng ở quân đội Vân Tần, càng không phải là hoàng đế cả đế quốc này, không thể nào biết những việc bí mật. Khi trước, hắn đã từng nghe nói các Huyệt man rất mạnh, rất đần, mà sau khi chứng kiến những gì xảy ra tối nay, hắn vẫn đồng ý với những ý kiến đó, nghĩ rằng các Huyệt man đúng là rất đần. Nhưng hắn không thể nào ngờ rằng lúc trước các Huyệt man còn đần hơn bây giờ, ngốc tới mức không thể nào cứu được.
Sau một hồi ngạc nhiên, hắn bỗng nhiên nhíu mày lại, thâm tâm hơi hoảng sợ, bắt đầu hiểu những ẩn ý bên trong lời Tân Vi Giới nói. Hắn nhìn Tân Vi Giới, nói:
- Ý của Tân đại nhân là...theo cách hành xử thông thường, các Huyệt man này hoặc là không chạy loạn, hoặc là sau khi chạy loạn sẽ không truy đuổi nữa. Nhưng hiện giờ chúng ta lại không biết sau đó bọn họ sẽ làm những gì nữa đúng không?
- Khi trước bọn họ tuyệt đối không như vậy.
Tân Vi Giới nhìn Lâm Tịch một cái, sắc mặt càng lúc càng khó coi:
- Trừ khi bọn họ phát hiện người bên bọn họ còn ít đến nỗi không còn mấy người, bọn họ mới bắt đầu trốn...Nếu như số lượng hai bên vẫn là bốn đối một, bọn họ sẽ thắng, đây là quan điểm đã ăn sâu vào xương tủy của họ sau mấy chục năm chiến đấu với biên quân. Trong tối nay, bọn họ còn chiếm lợi thế rất lớn, cho dù bên chúng ta có thêm một hoặc hai người tu hành, bọn họ tuyệt đối sẽ không rút lui.
Tân Vi Giới bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó tiếp tục lên tiếng, khàn khàn mà trầm giọng:
- Cho nên, ta cảm thấy...bọn họ vì không muốn thương vong quá lớn nên đã tự hành rút lui.
- Cho nên, Tân đại nhân mới muốn canh giữ chòi canh này, sau đó ở đây chờ cầu viện?
Nhìn các quân sĩ tuần mục đã mệt mỏi đến nỗi cả người rã rời đang dời những vật cần thiết từ trong chòi canh ra bên ngoài, sau đó bắt đầu cảnh giác canh phòng, Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, chăm chú nhìn Tân Vi Giới, nói:
- Hiện giờ Tân đại nhân không biết bọn họ tiềm phục trong núi rừng là chờ chúng ta ra ngoài hay là chờ đại đội Huyệt man khác tiếp ứng. Nếu như là ý trước, cách làm này của chúng ta rất chính xác, nhưng nếu như là ý sau, nếu có đại đội Huyệt man khác tiếp ứng bọn họ rồi cùng nhau kéo tới nơi này, như vậy chúng ta không thể ngăn cản được.
- Không, Lâm đại nhân chưa hoàn toàn hiểu rõ những đại chiến như thế này.
Tân Vi Giới lắc đầu, thẳng thắn nhìn Lâm Tịch, nói:
- Chúng ta đã an toàn. Bởi vì đây là đại đội Huyệt man, chính là quân đội Huyệt man, chứ không phải là những Huyệt man vô tổ chức. Đối với Huyệt man, hơn trăm người đã là biên chế rất lớn.
- Bất kỳ quân đội nào, một khi bị điều động nhất định là có mục đích. Mặc dù Huyệt man ngu xuẩn, nhưng cũng như chúng ta, chắc chắn họ đến đây là có mục đích.
Nghe thấy những lời này, Lâm Tịch liền biết mình đã sai lầm, còn rất nhiều chỗ chưa suy nghĩ thấu đáo. Nên hắn tiếp tục thụ giáo, chân thành lắng nghe.
- Mục đích của đại đội Huyệt man này là gì?
Tân Vi Giới đang tự hỏi mình, suy tư một hồi rồi trầm giọng hỏi:
- Nếu như chỉ có đội ngũ này, họ lại không có mục đích xác thật, vậy hiện giờ họ đã không thể nào quét sạch chúng ta. Nhưng nếu như còn có những đại đội khác, thậm chí là họ có mục đích rất quan trọng, vậy quân tuần mục chúng ta quá nhỏ yếu nếu so với họ...chúng ta chỉ có nhiêu người đây, không thể ngăn chặn hành động của họ...bọn họ không thể nào phí phạm thời gian để từ từ nuốt sống đống xương nhỏ như chúng ta. Phong cách của các Huyệt man lúc trước chính là như vậy, họ giống như một cái búa, gõ nơi này một chút, nơi kia một chút, một khi không gõ được nữa tuyệt đối sẽ không dây dưa. Bởi vì mặc dù bọn họ đần, nhưng qua nhiều năm chiến đấu, bọn hắn biết năng lực điều động quân đội của biên quân Vân Tần rất mạnh, bọn họ không thể sánh bằng được. Bọn họ cứ đánh và đánh, bất giác sẽ rơi vào vòng vây của biên quân, bởi vì các tướng lãnh biên quân chúng ta có thể nhìn toàn bộ đại cục, từ đấy tìm ra cách đánh thắng cả trận. Bây giờ các Huyệt man lại thay đổi như vậy, nếu như bọn họ có một thủ lĩnh có trí thông minh hơn xa những Huyệt man bình thường, vậy tên thủ lĩnh này tất nhiên hiểu lý lẽ điều quan trọng nhất đối với quân đội không phải là tiêu diệt mấy tên lính lẻ tẻ, mà là hoàn thành mục đích của quân đội. Khi đó, mục đích của tên thủ lĩnh này sẽ càng hiện rõ hơn.
Chân mày Lâm Tịch hơi buông lỏng, hắn đã hoàn toàn hiểu điều Tân Vi Giới đang lo lắng không phải là sinh tử của bọn họ, mà chính là mục đích thật sự của các Huyệt man này, bởi vì, nếu như để các Huyệt man thực hiện được mục đích cuối cùng của mình, sợ rằng sẽ có rất nhiều quân sĩ Vân Tần phải hi sinh.
- Ta đi dò xét một chút.
Sau khi nhìn Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt bằng ánh mắt có thể khiến họ yên tâm được, Lâm Tịch không hề dừng lại, bắt đầu chạy nhanh theo phương hướng mà các Huyệt man đã rút lui.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 8: Là ai đang báo thù?
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: Sưu Tầm
Đây là một vùng đất không thể nào tưởng tượng được, quang cảnh tràn đầy tính sử thi.
Bầu trời bị bóng tối bao phủ, màu đất đỏ như máu.
Hơi nước trong bầu trời nơi đây cũng là màu đen, nhiều đến mức gây cho người ta cảm giác có một tòa thành màu đen được đặt lên trên.
Màu đỏ trên bề mặt đất trông giống như một tấm thảm dày, âm thanh cát đá lăn chuyển không ngừng phát ra.
Mặt đất ở nơi đây tưởng chừng như đã bị màu đỏ này nuốt chửng, nhưng từng li từng tí lại đang chuyển động...đó là những con kiến khổng lồ, có đôi mắt to hau háu, thân hình to như một ngón tay cái, toàn thân có màu đỏ chót.
Trên mặt đất đỏ như máu này có rất nhiều binh khí, khôi giáp bị vỡ, có thể nói là mênh mông vô bờ, chi chít không đếm xuể.
Trọng giáp màu đen rắn chắc, nhuyễn giáp mỏng tinh tế, những miếng đồng giáp khoác lên chiến mã, thậm chí là cả những hồn binh trọng giáp...bên trong những vật này đều có một bộ hài cốt màu trắng.
Bên cạnh những khôi giáp và hài cốt tĩnh mịch này lại có rất nhiều xương cốt màu trắng của một loài chim khổng lồ.
Đây là chim đại bàng ăn thịt thối độc nhất vô nhị ở vùng đất hoang vu.
Quá nhiều máu tươi sẽ dẫn các loài ác điểu khát máu tới...những loài chim này không có thịt gì không ăn này vốn là kẻ hủy diệt đối với tất cả thi thể trên vùng đất hoang vu, nhưng ở chỗ này, khi bọn chúng vừa đáp xuống, sẽ lập tức biến thành những bộ xương trắng nghếu.
Hai người tu hành đứng trên mặt đất đỏ như máu, lắng nghe âm thanh loài kiến khổng lồ đang nhai tươi nuốt sống các thi thể.
Bên trái là một viên tướng lãnh Vân Tần dùng khăn đen dày che mặt, bên hông hắn có giắt một đôi mắt ưng đồng thau lớn hơn bình thường, sau lưng đeo một hồn binh chiến phủ hai lưỡi màu trắng bạc trông còn khổng lồ hơn người hắn, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể biết hắn là một người tu hành. Bên phải là một kiếm sư trung niên có lông mày vàng, thân hình gầy gò, mang theo một trường kiếm có vỏ gỗ.
Chuôi trường kiếm cũng là gỗ cùng màu, lấp lánh màu vàng đen, thân chuôi có phù văn tinh mịn như tơ.
Kiếm sư này chỉ mặc một thanh sam màu vàng nhạt rộng thùng thình, chéo áo hơi kéo chệch sang một bên, ngay một góc hơi ngả sang màu đen, đây là do hơi nước màu đen bám vào.
Tại một vị trí trước mặt họ cách đấy không xa, có rất nhiều mảnh giáp khổng lồ làm bằng sắt cứng.
Đây là trọng giáp đặc biệt của quân đội Vân Tần dành cho các trọng kỵ, các chiến mã sau khi được huấn luyện một cách đặc biệt sẽ có năng lực chịu được trọng giáp này. Khi hành quân trong rừng rập, kết hợp với những chiếc rìu nặng được kỵ sĩ sử dụng, trọng kỵ có thể trọng hơn sáu trăm cân sẽ dễ dàng băng băng tới trước mà không cần sợ chướng ngại vật.
Thân thể cao lớn cùng lực đánh mạnh mẽ, điều này sẽ giúp cho một trọng kỵ có tác dụng không thua kém gì một người tu hành trong lúc xung phong liều chết.
Nhìn vào hình dáng thi thể bây giờ, hình như trọng kỵ này muốn lao ra khỏi vùng đất đỏ như máu tươi, nhưng khi còn cách lằn ranh hai bên khoảng vài thươc, trọng kỵ lại vĩnh viễn ngã xuống, biến thành một đống sắt phế liệu.
Có những điểm sáng nhỏ màu đỏ từ vùng đất đỏ như máu này bay lên
Đó là những con kiến khổng lồ có đôi cánh trong suốt.
Hai người tu hành này lập tức kinh sợ, khó tin nhìn những con kiến khổng lồ màu đỏ đang bay trong bóng đêm.
Những con kiến khổng lồ này vốn không có cánh. Nhưng hiện giờ, trên mặt đất càng lúc càng có nhiều con kiến màu đỏ bắt đầu giết chóc lẫn nhau. Sau khi giành chiến thắng, những con kiến màu đỏ lập tức nuốt lấy tay hoặc chân của đối thủ mình, sau đó từ từ mọc ra cánh sau lưng, bay lên bầu trời.
Càng lúc càng có nhiều con kiến đỏ như máu bay lên.
Mấy chục con kiến khổng lồ có cánh bắt đầu bay ra khỏi biên giới vùng đất màu đỏ, hướng tới hai người tu hành đang lẳng lặng đứng.
Kiếm sư có đôi lông mi vàng đưa một ngón tay lên. "Xoẹt", một luồng khí tức bàng bạc từ người hắn toát ra lập tức chấn nát màn sương đêm và mấy chục con kiến màu đỏ đang bay tới, giống như tan biến trong hư không.
Ngay lúc luồng khí tức mạnh mẽ này từ đầu ngón tay hắn phát ra, toàn thân hắn cũng đột nhiên run lên một cái, tản phát một luồng sức mạnh nhè nhẹ, chấn bay những giọt hơi nước màu đen đọng lại trên quần áo mình.
- Đi thôi!
Viên tướng lãnh Vân Tần đeo chiến phủ khổng lồ di chuyển, bước dọc theo đường biên giới vùng đất màu đỏ, đi đường vòng hướng tới mục tiêu hắn đã đoán từ trước.
Tấm khăn màu đen trên mặt hắn không được đeo kín, chỉ che miệng mũi lại, tựa hồ chỉ vì không thích mùi hôi và khí tức âm u ở vùng đất này. Có những con kiến màu đỏ có cánh rơi xuống da thịt vùng cổ của hắn, sau khi ngửi được mùi vị thịt và máu tươi khiến cho bọn hắn phải điên cuồng, các con kiến này lập tức mỏ to đôi mắt khổng lồ của mình, há miệng, cắn thật mạnh xuống. Nhưng bọn hắn lại đang làm việc vô ích, dù đã cố gắng hết sức nhưng chúng không thể cắn sâu vào được. Bọn hắn không thể nào hiểu được, tại sao mình có thể cắn nát cả những bộ áo giáp trông rất cứng rắn kia, nhưng không thể làm bị thương làn da mỏng manh trần trụi này được.
...
Trong lúc kiếm sư có đôi lông mày vàng và viên tướng lãnh Vân Tần bước dọc theo biên giới vùng đất đỏ như máu đấy càng lúc càng xa, tại một địa phương không thể tưởng tượng khác, một cảnh tượng đầy tính sử thi dần hiện rõ.
Đây là một vùng ao đầm màu đen vô bờ không thấy điểm cuối.
Trong vùng ao đầm màu đen này, có những gốc hoa sen khổng lồ sinh trưởng.
So sánh với những gốc hoa sen khác bên ngoài, gốc hoa sen có những chiếc lá sen lớn nhỏ khác nhau này thật không giống.
Cánh hoa và cánh của nó cũng là màu đen, hơn nữa, từ cánh hoa cho đến lá sen, ở rìa bên ngoài đều có đường răng cưa sắc liệm.
Có một đội ngủ khổng lồ đang tiến vào ao đầm vô bờ bến này.
Có khoảng ba mươi con rắn mối ăn thịt khổng lồ cao hơn ba thước đi trước, phía sau và hai bên chúng có khoảng một trăm năm mươi Huyệt man.
Ánh trăng ảm đạm, gốc hoa sen khổng lò màu đen, đội ngũ rắn mối và Huyệt man khổng lồ đi lại...Đây quả thật là một hình ảnh khiến người ta phải rung động.
Nhưng xen lẫn vào đấy lại là sự bi tráng thảm thiết.
Bởi vì tất cả những con rắn mối này lại di chuyển rất chậm chạp, những miếng giáp dày nặng nề trên người chúng bị đánh vỡ tan, thông qua đó có thể thấy rõ các vết thương nặng đầy máu tươi trên da thịt.
Trên người những con rắn mối khổng lồ này không phải là các chiến sĩ vóc dáng to cao, tay cầm trường thương đầy uy vũ, mà là những Huyệt man bị thương rất nặng, hấp hối thở dốc.
Các Huyệt man cao lớn ở hai bên đi lại uể oải, cho dù thể lực của họ vốn rất sung mãn, nhưng thần thái hiện giờ lại rất chán nản, mỗi một bước đi lộ vẻ mệt mỏi không thể che giấu, trên người lại có rất nhiều vết thương.
Lương thực mang theo đã được dùng hết, nên khi hành quân các Huyệt man này rất tận dụng những gì có thể ăn được. Có không ít Huyệt man đi lại các gốc hoa sen màu đen khổng lồ, lấy hạt sen ở bên trong ra và để vào trong túi da của mình, làm lương thực dự trữ.
Bởi vì thân thể nặng nền, nên cứ mỗi một bước chân bước ra, bàn chân của những con rắn mối lại hãm sâu xuống bùn đất đến gần một thước, lúc bước lên lại tạo nên tiếng nước chảy mạnh.
Ở trên đầu của con rắn mối khổng lồ đi đầu tiên, có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ngồi xếp bằng vững chãi.
...
Lâm Tịch đi xuyên qua khe núi hắc ám mà các Huyệt man cường tráng đã liều chết xông qua từ lúc trước.
Hắn hiểu ý Tân Vi Giới, nhưng vì tính mạng của mình cũng như tính mạng của các quân sĩ tuần mục khác, hắn phải đảm bảo việc ở lại chòi canh cố thủ là việc làm đúng đắn, không có sai sót nào.
Nhưng có một việc Lâm Tịch không biết: Rất nhiều ngày trước, trong cốc Đông Lan ở phía bắc sơn mạch Long Xà, bốn trăm quân sĩ được xây dựng theo biên chế quân du mục đã gặp phải thảm biến, toàn quân bị diệt; mà thống lĩnh của quân du mục đấy chính là tướng quân Quách Thu Đông quan vị chính ngũ phẩm, xuất thân từ học viện Tiên Nhất, trong lúc vị tướng quân này ngã xuống, đã có hai quân lính trinh sát ở ngoài xa dựa vào mắt ưng mà Trương viện trưởng đã thiết kế cho Vân Tần, cùng với thuật đọc môi bọn họ đã học từ trước, biết được nguyên nhân di động thật sự của các Huyệt man từ mùa xuân cho tới nay, cũng biết sự tồn tại của người tu hành đằng sau vùng đất hoang vu.
Quách Thu Đông là đệ tử tinh anh học viện Thanh Loan, mà trước khi Quách Thu Đông ngã xuống, thực tế là quân đội hùng mạnh của Vân Tần đã sớm bị những Huyệt man mà hoàng đế Vân Tần vẫn luôn gọi là "lũ yêu" sống ở vùng đất hoang vu đánh bại nhiều lần, số lượng người tu hành và quân sĩ chết trận đã nhiều đến mức có thể ảnh hưởng tới lòng quân, nhưng phần lớn dân chúng đế quốc Vân Tần lại không biết.
Cho đến hôm nay, trong những người đã tử trận đấy còn có một nhân vật quan trọng của học viện Tiên Nhất.
Là con người tất phải có nhược điểm.
Là con người, khi làm việc tất phải có mục đích
Quách Thu Đông chết trận giúp cho quân đội Long Xà biết mục đích thật sự của người tu hành cường đại đã giáo hóa các Huyệt man: Phi tướng quân Địch Sầu Phi.
Ở biên quân Long Xà, Địch Sầu Phi là một ngôi sao chói mắt.
Sau khi Quách Thu Đông ngã xuống trong cốc Đông Lan và biết được mục đích thật sự của đối phương, từ đó biên quân Long Xà bắt đầu phối hợp với học viện Tiên Nhất lên kế hoạch báo thù cho đệ tử và quân sĩ của mình, họ lấy Địch Sầu Phi làm mồi nhử, bố trí một cuộc chiến lớn nhất trong vòng mười mấy năm trở lại đây.
Vì cuộc chiến này, quân đội Vân Tần đã hoàn toàn phong bế mọi tin tức, thậm chí các chi quân đội khác của biên quân cũng không biết Huyệt man đã thay đổi với lúc trước. Biên quân Long Xà trả giá nhiều như vậy là vì không muốn để cho người tu hành cường đại giáo hóa các Huyệt man không biết ý đồ của họ đã bị hát hiện.
Mà Lâm Tịch và các quân sĩ tuần mục vùng núi Dương Tiêm cũng không biết cuộc chiến báo thù này đã bộc phát hai ngày trước!
Khoảng hơn bốn ngàn chiến sĩ Huyệt man đã chết trong một hoang nguyên và sườn núi lớn ở đông bắc sơn mạch Long xà.
Trong tình huống quân đội Vân Tần âm thầm điều động đến năm vạn đại quân, thắng lợi trận chiến này tất nhiên thuộc về đế quốc Vân Tần.
Nhưng cho dù năm vạn đại quân này đã bố trí rất nhiều vòng vây, tầng tầng lớp lớp phong tỏa hoang nguyên và sườn núi đấy lại, nhưng vẫn có một chi quân đội Huyệt man mạnh nhất xông phá được ra ngoài, trong đấy tất nhiên có cả nhân vật quân đội Vân Tần quan tâm nhất: nữ tu hành cường đại đến từ sau vùng đất hoang vu.
Cho nên, không chỉ riêng quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm, hiện giờ trong sơn mạch Long Xà có rất nhiều chi quân đội khác đã được điều động.
Đối với cả hai bên, nữ tu hành cường đại kia có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, nên cũng có rất nhiều Huyệt man đã bắt đầu xuất hiện trong sơn mạch Long Xà.
...
Ngay khi bóng đêm hôm nay vừa phủ xuống, khi Lâm Tịch và các quân sĩ tuần mục núi Dương Tiêm còn chưa biết mục đích thật sự của đại đội Huyệt man, có một đội quân tinh nhuệ của Vân Tần, bao gồm những người tu hành mặc trọng giáp và các kỵ sĩ biên quân đã đuổi theo đám tàn quân có nữ tu hành kia.
Nhưng đội quân Vân Tần tinh nhuệ có thể nhanh chóng giết chết rất nhiều người tu hành cường đại kia đã vĩnh viễn biến mất ở vùng đất đỏ như máu.
Quân đội Vân Tần không biết trong vùng đất hoang vu lại có địa phương có những con kiến khổng lồ như thế, đây là một loại kiến tàn bạo hung mãnh, vì muốn tộc quần mình có thể phát triển tiến hóa được, bọn chúng thậm chí có thể giết chết và nuốt sống lẫn nhau. Biên quân Vân Tần không biết, nhưng cô gái mặc áo bào đen và các Huyệt man lại biết.
Trong vùng đất hoang vu có rất nhiều nơi nguy hiểm như vậy, nhưng đối với quân đội Vân Tần cô gái này còn nguy hiểm hơn, mà hiện nay họ đã phải trả giá quá nhiều, nên biên quân Vân Tần càng không thể buông tha được.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa