Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Một quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đang đứng ở đồn quan sát trên nóc nhà, dùng tay lau đi nước mưa chảy trên mặt, bao gồm cả những dòng nước mắt đã rơi.
Trong một ngõ hẻm sau lưng hắn, có hơn mười quân nhân Vân Tần mặc giáp đen khác đang tụ họp với nhau, miệng ca lời hát ca ngợi vinh quang cao cả mà biết bao người Vân Tần đã và đang truy tìm.
Trong những người đang đứng ở đây, có một vài người tận mắt nhìn thấy huynh đệ của mình bị chó cắn. Cho đến tận lúc này, bởi vì liên tục nhận được quân lệnh tối cao của Lâm Tịch, nên bọn họ đã biết một khi bị chó cắn, hậu quả bọn họ nhận lấy sẽ bi thương như thế nào.
Ngay lúc này, các quân nhân Vân Tần này đột nhiên căng thẳng.
Trên một cái sân cách đấy không xa, có tiếng chó sủa khàn khàn vang lên.
Ngoại trừ tên quân nhân phụ trách việc quan sát đang ở trên nóc nhà, hơn mười quân nhân Vân Tần này đều nhanh chóng xoay lưng lại với nhau, dựng tấm chắn lên, cố gắng che kín toàn bộ thân thể của mình, đồng thời đưa mũi thương sắc bén ra phía trước, phòng thủ vô cùng chặt chẽ.
Bọn họ không sợ chết, cũng muốn báo thù cho huynh đệ của mình, nhưng bọn họ lại sợ mình biến thành người liên lụy toàn quân, nên bọn họ phải nghiêm khắc thi hành quân lệnh.
Nhưng tiếng chó sủa này chỉ vang lên một lần rồi im lặng.
Một bóng đen từ cái sân đấy bay ra ngoài, mang theo một cơn gió, xẹt qua đồn quan sát trên nóc nhà.
Bóng đen vừa săn giết mấy con chó đen hai đầu, nhanh đến mức quân nhân Vân Tần ở trên đồn quan sát không thể thấy rõ mặt chính là Đường Sơ Tình. Hiện giờ trong tay ông ta có bốn thi thể con chó đen hai đầu. Lúc xẹt qua đồn quan sát trên nóc nhà, tên quân nhân Vân Tần không nhìn thấy ông ta, nhưng ông ta lại nhìn thấy nước mắt của tên quân nhân đấy, đồng thời cảm nhận được sự bi thương trong lòng các quân nhân Vân Tần đang đứng tựa lưng vào nhau.
Hồn lực của ông ta bỗng biến mất, cả người dừng lại trước mặt các quân nhân Vân Tần đấy.
- Xử lý sạch thi thể mấy con chó này.
Ông ta nhìn bọn họ, nói:
- Tốt nhất là nên đốt đi.
Nói xong câu này, ông ta lại biến thành một bóng đen, biến mất trong màn đêm.
Đến bây giờ các quân nhân Vân Tần này mới biết người vừa giết các con chó đen hai đầu này là một thống lãnh bên mình, khi bọn họ khom người muốn hành lễ, đối phương đã rời đi. Bọn họ ngơ ngác nhìn thi thể bốn con chó đen hai đầu trước mặt bọn họ, sau vài tức ngây người, có mấy người trong bọn họ chợt vung đao, mạnh mẽ chém xuống thi thể bốn con chó đen hai đầu này.
Những người còn lại cũng bắt đầu vung đao, phát tiết toàn bộ hận thù và sự bi ai trong lòng mình ra, chém bốn thi thể chó đen hai đầu đó thành thịt vụn.
Sau đấy, có một số người đi thu thập cỏ khô và vài miếng ván gỗ ở trong nhà.
Mặc dù con phố này rất ươn ướt, bầu trời còn có mưa bụi không ngừng rơi xuống, nhưng các quân nhân này vẫn có cách đốt cháy cỏ khô và các miếng ván gỗ, đốt đống thịt nát vốn là thi thể các con chó đen hai đầu thành tro bụi.
...
Đường Sơ Tình di chuyển qua các con phố.
Có một bóng đen chạy vội trước mặt ông ta, bản năng cảm thấy sợ hãi. Nhưng có lẽ vì cảm thấy mình không thể nào chạy thoát, nên nó gầm lên một tiếng, sau đấy xoay người cắn Đường Sơ Tình.
Đây là một con chó đen hai đầu của núi Luyện Ngục, bộ lông màu đen tựa như hòa thành một thể với màn đêm. Trong bóng đêm như vậy, người ta chỉ có thể nhận biết nó thông qua đôi mắt màu đỏ như ánh lửa và hàm răng trắng sáng như tuyết, khiến cho người nhìn cảm thấy đó là bốn cây tên lửa và hai ánh đao màu trắng.
Mũi chân của Đường Sơ Tình chấm nhẹ trên mặt đất, cả người không hề dừng lại. Vào lúc con chó đen hai đầu đó đột nhiên mạnh mẽ nhảy khỏi mặt đất, muốn cắn vào đùi ông ta, mũi chân của ông ta đột nhiên nhanh và mạnh mẽ, đá vào cổ con chó đen hai đầu này.
Trong cơ thể con chó đen hai đầu này bỗng nhiên vang lên nhiều âm thanh vỡ vụn, có tiếng xương cốt bị chấn nát, cũng có tiếng máu thịt bể tan tành...cả người nó lập tức mềm nhũn như một cái bao bố, bay xa về sau.
Đường Sơ Tình nhanh tay bắt lấy cổ con chó đen hai đầu này, tiếp tục đi tới phía trước.
Một bức tường trước mặt ông ta sụp đổ, những hàng rào trúc ngăn cản đường đi cũng bị chấn nát. Vô số mảnh vụn làm bằng trúc bay nhanh ra ngoài, bắn thẳng vào một ngôi nhà gỗ ở phía trước.
Có một bóng đen hoảng hốt từ bên trong ngôi nhà gỗ chạy ra ngoài. Sau một hồi bị truy kích, bóng đen đó nhanh chóng phát hiện mình đã chạy vào một ngõ cụt.
Trước mặt con chó đen hai đầu này hiện giờ là một bức tường cao của một tửu lâu, nó quay đầu lại nhìn Đường Sơ Tình, để lộ rõ bốn chấm đỏ cùng với hàm răng sáng trắng như lưỡi dao.
Nhưng ngay lúc đó Đường Sơ Tình cũng đột nhiên ngừng lại.
Ông ta khẽ nhíu mày, chậm rãi xoay người, để lộ nguyên tấm lưng cho con chó đen hai đầu đấy.
Có những chấm đỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm.
Có bảy con chó đen hai đầu bỗng nhiên xuất hiện trong con phố ông ta vừa chạy vào, không một tiếng động tiến tới gần, tựa như muốn ngăn cản đường lui của Đường Sơ Tình.
Đằng sau bảy con chó đen hai đầu có đôi mắt không ngừng ánh lên ánh sáng đỏ đấy, càng có nhiều màu đỏ hơn cùng lúc xuất hiện.
Đó là một thần quan núi Luyện Ngục mặc trường bào màu đỏ, sắc mặt gã tái nhợt như tuyết trắng, nhưng da thịt trên người lại phát ra một loại ánh sáng màu chàm kỳ lạ.
Khi nhìn thẳng Đường Sơ Tình, đôi mắt của hắn bỗng nhiên loáng thoáng phát ra ánh sáng màu lam, tựa như có những phù văn được khắc sâu vào bên trong.
- Quả nhiên là giáo tập Trung Châu quân, người biết thủ thành nhất, Đường Sơ Tình.
Đường Sơ Tình nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Tu hành ma biến không dễ.
Âm thanh của thần quan trẻ tuổi mặc trường bào đỏ này trở nên quái dị, âm thanh khàn khàn nhưng thô bạo:
- Ngươi đang đáng tiếc cho ta?
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Đường Sơ Tình luôn đi thẳng tới chỗ thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này.
Chỉ nói chuyện vài ba câu với nhau, Đường Sơ Tình đã đi qua mấy chục thước, chỉ còn cách tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi và bảy con chó đen hai đầu trước mặt mình khoảng năm thước.
Có những mảnh vải vụn màu đỏ tung bay tới chỗ ông ta tựa như một cơn tuyết.
Trường bào màu đỏ đang khoác lên người tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi vỡ thành ngàn tấm, thân thể hắn bỗng nhiên biến lớn mãnh liệt, các phù văn trên da thịt nổi rõ lên...ma biến lập tức được hoàn thành.
Đường Sơ Tình khẽ nheo mắt.
Một thanh tiểu kiếm màu xanh, cao một thước, từ trong ống tay áo ông ta bay ra ngoài, bay thẳng tới ngực tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi vừa hoàn thành ma biến, thân thể trở nên cao lớn hơn ông ta khoảng nửa người.
Ông ta vừa xuất kiếm, bảy con chó đen hai đầu kia đã nổi điên xông tới chỗ ông ta cắn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bảy con chó đen hai đầu đó tựa như những con thuyền buồm nhỏ trên đại dương rộng lớn, trực tiếp bị nguyên khí bàng bạc trên người ông ta thổi bay ra ngoài.
Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi đồng thời xuất kiếm.
Kiếm của hắn cũng giống như Trạm Thai Thiển Đường, là một thanh trường kiếm nối liền với xiềng xích.
Trong lúc bay thẳng đâm ra ngoài, thanh trường kiếm này và sợi xích nối dài đã nóng bừng lên, tựa như một dòng dung nham tự động chảy trên không trung. Nhiệt độ tỏa ra cao tới mức khiến cho những ngôi nhà tranh ẩm ướt hai bên đường trong nháy mắt bị nung khô, bên ngoài ném đen đến mức phát ra khói xanh, tưởng chừng như sẽ bị bốc cháy.
Một kiếm này thật sự rất mạnh mẽ.
Nhưng đôi lông mày của tên thần quan núi Luyện Ngục này bỗng nhiên nhướng lên.
Bởi vì hắn phát hiện ra rằng nếu như trường kiếm của hắn vẫn đâm thẳng tới trước, vậy khi đầu mũi kiếm chạm vào cơ thể Đường Sơ Tình, cả người của hắn trước đó đã bị kiếm của Đường Sơ Tình xuyên thủng.
Trên thế gian này, phần lớn tu vi của người tu hành đều được so sánh dựa trên việc ai sống lâu hơn, thời gian tu hành của ai lâu hơn.
Tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này biết khi Đường Sơ Tình mới mười tuổi, ông ta đã từng trải qua trận thủ chiến thành lăng Trụy Tinh. Hắn ta biết Đường Sơ Tình rất mạnh, nhưng lại không ngờ Đường Sơ Tình còn mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng.
Thanh tiểu kiếm của Đường Sơ Tình rất bình thường, thậm chí nhìn còn tưởng rằng đó chỉ là một phôi kiếm, nhưng tốc độ của thanh phi kiếm này lại vượt xa phần lớn phi kiếm trên thế gian.
Không có một chút do dự, tên thần quan núi Luyện Ngục này thay đổi kiếm thế, sợi xích và trường kiếm đỏ bừng trước mặt hắn đột nhiên xoay tròn, cuốn lấy thanh phi kiếm trông rất bình thường, nhưng thật ra rất lợi hại của Đường Sơ Tình.
Đường Sơ Tình không thay đổi kiếm thế của mình, đây là một phần dũng khí, cũng là sự tự tin cường đại đối với thực lực của mình.
Sợi xích nung đỏ và ánh lửa bao quanh nó cuốn lấy thanh phi kiếm này.
Mũi kiếm bị chặn lại mạnh mẽ ngay trước ngực thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi. Mũi kiếm gần như đã tiếp xúc với da thịt tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi, nhưng lại không thể tiếp tục đi tới trước.
Trước ngọn lửa cực nóng đang bốc cháy, Đường Sơ Tình vẫn rất bình tĩnh.
Ông ta tiếp tục đi tới phía trước. Ngay nháy mắt thanh phi kiếm của mình bị chặn lại, ông ta lạnh lùng tung một quyền. Quyền của ông ta xuyên qua ngọn lửa nóng hừng hực, mạnh mẽ đập vào chuôi kiếm của thanh phi kiếm đang bị chặn lại.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Tia lửa vang khắp nơi, nóc nhà tranh ở hai bên đường phố lập tức bốc cháy ngay trong đêm mưa.
Tiểu kiếm đâm vào ngực tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi. Mặc dù da thịt của tên thần quan núi Luyện Ngục này cứng cáp như sắt đá, nhưng vẫn không thể ngăn được thanh tiểu kiếm này. Thanh tiểu kiếm này mang theo sợi xích đang nung đỏ, đâm xuyên qua gần một nửa bộ ngực tên thần quan núi Luyện Ngục.
Hai chân của tên thần quan núi Luyện Ngục đạp mạnh trên mặt đất.
Hai hố nhỏ sâu lập tức xuất hiện dưới chân hắn ta.
Thân thể cao lớn của tên thần quan núi Luyện Ngục sau khi ma biến bay ngược ra sau, nhưng sợi xích ở trước ngực của hắn đã mạnh mẽ đẩy thanh phi kiếm của Đường Sơ Tình ra ngoài.
Đường Sơ Tình lại nheo mắt, hồn lực mạnh mẽ trên người một lần nữa cách không truyền vào thanh tiểu kiếm.
Thanh phi kiếm của ông ta mạnh mẽ thoát khỏi sợi xích, sau đấy tiếp tục nhắm thẳng vào vết thương trước ngực tên thần quan núi Luyện Ngục.
Nhưng ngay lúc này, thanh phi kiếm của ông ta đột nhiên bị ngừng lại ngay trên không trung.
Có một con nhện lớn như nắm đấm người trưởng thành, lông tơ khắp người màu trắng, chợt xuất hiện trên một nóc nhà tranh đang bốc cháy.
Tuy xung quanh con nhện tuyết trắng này đang bị lửa đỏ bao quanh, nhưng dường như nó không có cảm giác gì cả. Thậm chí chỉ sau một tíc tắc, có một luồng nguyên khí bàng bạc từ trong người con nhện tuyết trắng này bộc phát ra ngoài, có vô số chất nhầy mầu trắng biến thành những tấm lưới tơ ẩn chứa sức mạnh kinh người xuất hiện ngoài không trung, trói lấy thanh phi kiếm của ông ta, đồng thời chặt đứt hồn lực ông ta quán chú vào thanh phi kiếm.
Tên thần quan núi Luyện Ngục kia tiếp tục bay ngược ra sau, biến mất trong màn đêm.
Đường Sơ Tình đưa ra ngoài, bắt lấy thanh phi kiếm bị tơ trắng bao lấy mà rớt xuống.
Ngay lúc tay của ông ta chạm vào thanh phi kiếm, những mạng nhện tuyết trắng ở trên đấy lập tức bị đứt gãy.
"Phốc!", "Phốc!", "Phốc!"...
Kiếm của ông ta nháy mắt lượn một vòng quanh trong không trung, nhanh chóng chặt đứt cổ của tám con chó đen hai đầu vừa nhảy lên định tấn công ông ta.
Nhưng có một con chó đen hai đầu trước khi bị ông ta chặt đứt cổ, đã kịp há hàm răng sắc bén của mình ra, lướt qua mu bàn tay trái của ông ta, xé lấy một miếng da.
Trong nháy mắt giết chết con chó đen hai đầu này, ông ta đã biết sức mạnh và tốc độ của con chó đen hai đầu này mạnh hơn bảy con chó còn lại. Hoặc có thể nói, con chó đen hai đầu đó là thủ lĩnh của đám chó đen hai đầu được Đại Mãng thả ra ngoài.
Đối mặt với một thần quan núi Luyện Ngục sau khi ma biến có sức mạnh như một Thánh sư, có được đồng bạn yêu thú âm thầm hỗ trợ, đồng thời bên cạnh còn có tám con chó đen hai đầu hung tợn ngang với người tu hành cấp Đại hồn sư, nếu như trong khi chiến đấu mà không bị thương, là việc gần như không thể.
Mà vào thời khắc này, Đường Sơ Tình đã biết sau khi bị con chó đen hai đầu cắn, mình sẽ bị như thế nào.
Tất cả cảm giác mạnh mẽ của ông ta đang tập trung đến vết thương trên bàn tay trái của mình.
Trong nháy mắt này, thế giới bên ngoài cảm giác ông ta tựa như đã biến mất...Cảm giác của ông ta mạnh hơn Lâm Tịch rất nhiều, cho nên, chỉ sau một nháy mắt, ông ta đã cảm giác được có một đồ vật gì đấy rất khác thường đang dọc theo cánh tay của mình lan tràn khắp thân thể, dù hồn lực mạnh mẽ đến đâu cũng không thể ngăn chặn.
Không một chút do dự, ông ta vung kiếm chặt đứt cánh tay trái của mình.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 49: Nếu chúng ta có thể còn sống
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Máu tươi từ bả vai phun ra ngoài, nhưng sắc mặt của Đường Sơ Tình rất bình tĩnh. Thanh phi kiếm của ông ta tự động bay về ống tay áo bên phải, sau đấy ông ta lấy cánh tay phải đè chặt vết thương của mình.
Máu tươi ngừng chảy.
Ông ta đưa chân lên cao, đá bay tám con chó đen hai đầu cùng với cánh tay cụt của mình vào trong một căn nhà tranh đang bốc cháy bên cạnh.
Sau đấy ông ta lại biến thành một bóng đen, biến mất trong màn đêm.
...
Trong một ngõ phố yên lặng, bỗng nhiên có vô số tiếng vang trỗi dậy.
Tại một ngõ phố nào đấy ở khu vực khuân vác, có bốn quân sĩ Đại Mãng toàn thân đã cắm đầy tên, nhưng vẫn điên cuồng đuổi theo mười mấy quân nhân Vân Tần mặc giáp đen ở phía trước.
Trong lúc chạy vội, có vài cây tên từ trên người bốn kẻ này rớt xuống, mang theo da thịt, máu tươi, thậm chí còn có những nội tạng dính kèm theo, đây là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Những người này hiển nhiên không thể dùng hai chữ "người sống" để hình dung nữa.
Nhưng những quân nhân Vân Tần mặc giáp đen trước mặt bọn họ lại rất tĩnh táo.
- Bắn vào chân! Bắn cho chính xác vào!
Một giáo quan bình tĩnh chỉ huy. Khi bốn quân sĩ Đại Mãng này còn cách bọn họ khoảng mười thước, hắn ta mạnh mẽ vung tay xuống, ban bố mệnh lệnh.
Hơn ba mươi cây tên màu đen chuẩn xác bắn trúng chân bốn gã quân sĩ Đại Mãng này, âm thanh da thịt bị xé rách, xương cốt gãy vỡ liên tục vang lên.
Các cây tên màu đen này hiển nhiên không thể giết chết các quân sĩ Đại Mãng, nhưng bởi vì xương đùi và xương cốt bên trong đã bị gãy vụn, nên bốn kẻ này không thể đứng vững, hành động chậm chạp.
Mấy quân nhân Vân Tần cầm theo khiên và đao nhanh chóng tiến tới gần, vung đao từ trên cao chém xuống đầu bốn xác sống biết đi đó, tựa như đang bổ củi vậy.
Đối với các quân nhân Vân Tần, việc vung đao giết người trong tình huống này là vô cùng dễ dàng. Nhưng nghĩ đến việc nếu như Lâm Tịch không ban bố mệnh lệnh kịp thời, trong các huynh đệ chiến đấu với mình cũng có người biến thành quái vật như vậy, các quân nhân Vân Tần này lập tức cảm thấy rất lạnh lẽo, tựa như gió lạnh không ngừng thổi qua sống lưng.
...
Lâm Tịch vẫn ở trên con đường lớn ban đầu ở khu vực khuân vác.
Xung quanh hắn vẫn có rất nhiều quân nhân Vân Tần, còn có nhiều quân giới loại lớn dùng để tấn công.
Trước mặt Lâm Tịch hiện giờ có một quân nhân Đại Mãng nằm dưới đất.
Ánh mắt của tên quân nhân Đại Mãng này đỏ như máu, hoàn toàn không có sức sống. Tuy trên người hắn không có vết thương gì, nhưng phần lớn xương cốt trên người đã bị đánh nát, nên mặc dù hiện giờ hắn ta chưa chết, nhưng không thể nào đứng dậy được nữa, chỉ liên tục há miệng ra, phát ra những âm thanh gầm gừ như dã thú.
Đầu ngón tay Lâm Tịch điểm lên tim của hắn.
Đầu ngón tay của Lâm Tịch phát ra ánh sáng vàng nhạt, có rất nhiều hồn lực không ngừng quán chú vào tâm mạch gần tim tên quân nhân Đại Mãng này, khiến cho khí huyết trong người tên quân nhân Đại Mãng này càng vận chuyển nhanh hơn.
Ánh mắt của tên quân nhân Đại Mãng này càng ngày càng đỏ hơn, sắc mặt cũng trở nên vô cùng thô bạo và nóng nảy, nhưng sau một hồi Lâm Tịch không ngừng quán chú hồn lực, ánh mắt của hắn lại bắt đầu ảm đạm, cuối cùng thân thể trở nên lạnh như băng, cứng ngắc.
Cao Á Nam ngồi bên cạnh Lâm Tịch, tay của nàng vẫn nắm chặt tay Lâm Tịch.
Bởi vì sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ rất tái nhợt, nên nàng biết Lâm Tịch đã mỏi mệt. Nhưng bởi vì chính Lâm Tịch hiểu rằng mình không thể mềm yếu và ngã xuống bây giờ, bởi vì hắn còn biết rằng có rất nhiều quân nhân Vân Tần đang dựa vào hắn, bởi vì hắn cần có sức mạnh để bảo vệ tòa thành này, nên Cao Á Nam chỉ còn biết dùng phương pháp này để giúp Lâm Tịch ấm áp và được ủng hộ nhiều hơn, cùng chiến đấu với hắn.
- Mặc dù không giết chết, nhưng cuối cùng vẫn tự phát tác mà chết?
Nhìn tên quân nhân Đại Mãng trước mặt từ từ chết đi, nàng nhẹ giọng hỏi:
- Không biết cần bao nhiêu lâu đây?
Khương Tiếu Y cũng ở bên cạnh Lâm Tịch. Nhìn thấy Lâm Tịch cả người khô khốc, không lên tiếng, hắn lập tức đưa cho Lâm Tịch một cái túi nhỏ.
Lâm Tịch uống một hớp nước, nói:
- Sau khi phát tác, mất khoảng hai mươi đình rồi mới chết.
- Khoảng hai mươi đình sao?
Cao Á Nam cắn đôi môi, bất giác lặp lại câu trả lời của Lâm Tịch.
Cao Á Nam là người tu hành, tất nhiên hiểu rõ sức mạnh biểu hiện ra bên ngoài của một người thật ra chính là khả năng tiềm tàng của cơ thể.
Sách cổ Vân Tần có từng nhắc đến chuyện cương thi, xác sống, nhưng nàng tất nhiên cảm thấy đây là chuyện hư cấu, không thể tồn tại được. Nàng cho rằng việc một người nổi điên có thể là do biểu hiện của động kinh, các khả năng tiềm tàng trong cơ thể bị kích phát ra ngoài. Sau những chuyện như vậy, sức mạnh trong thân thể sẽ bị suy kiệt, con người không duy trì được sự sống mà chết đi. Các quân nhân Đại Mãng này không biết đau đớn, người bị thương nặng mà không chết, cho thấy bộ não đã bị hao mòn, thân thể còn cử động là do hành động cắn người đã được lặp đi lặp lại trước đó bị ý thức còn sót lại dẫn dắt. Hiện giờ thí nghiệm của Lâm Tịch đã xác nhận những suy đoán của nàng, nhưng ở trên chiến trường, hai mươi đình là một khoảng thời gian rất dài. Nếu như những con chó đen hai đầu kia không bị đánh chết, đồng thời những quân nhân Vân Tần đã bị cắn trước đó hoàn toàn nổi điên, sợ rằng không quá hai mươi đình, khu vực này sẽ không còn bao nhiêu người còn sống nữa.
- Hiện giờ đã qua không ít thời gian, quân đội Đại Mãng sớm biết trận địa quân đội Vân Tần chúng ta không bị hỗn loạn như chúng dự định.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, nói;
- Bọn họ cũng biết rằng quăng mấy trăm con quái vật như vậy qua chúng ta không có tác dụng. Nếu như muốn nuốt gọn khu vực này, sợ rằng phải đưa ra ít nhất mấy ngàn con quái vật mới có thể xuyên phá được.
- Đúng vậy.
Cao Á Nam cau mày thật chặt, nói:
- Nếu bọn họ có thể tống mấy trăm con như vậy...với thủ đoạn và tác phong của núi Luyện Ngục, tuyệt đối sẽ không thương tiếc mấy ngàn quân sĩ Đại Mãng. Bọn họ có đủ thời gian làm vậy, nhưng không làm như vậy, cho thấy bọn họ chỉ có thể khống chế một số ít quân nhân biến thành quái vật, chứ không thể cùng lúc khống chế quá nhiều được. Nếu như số quân nhân biến thành quái vật quá nhiều, bọn họ không thể khống chế, đến lúc đó chính quân đội của họ mới bị điên cuồng cắn loạn trước.
Bình thường Khương Tiếu Y không phải là người nói nhiều, nhưng hắn biết bây giờ là lúc mình cần nói vài lời để giảm áp lực của Lâm Tịch, nên hắn lặng lẽ gật đầu, nói:
- Ta đồng ý với Cao Á Nam. Những quân nhân này mạnh hơn người bình thường, nhưng số lượng ít, không biết phối hợp với nhau, chúng ta muốn đối phó không phải là việc khó. Nhưng nếu như có mấy ngàn quân người, một khi hỗn loạn sẽ rất khó kiểm soát, nếu không có một hay hai vạn quân đội chống lại, căn bản không khống chế được. Khi đó, chính quân đội của họ sẽ bị thua trước.
- Bọn họ có liều lĩnh cũng vô ích.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Nếu như bọn họ thật sự biến hai ba vạn quân đội của mình thành quái vật, chúng ta sẽ lập tức rút lui toàn bộ, đợi đến khi quân đội bên đó đã chết nhiều rồi, chúng ta có thể quay lại giết. Như vậy, bọn họ sẽ không thể chiếm lấy tòa thành này, càng không thể điều động số quân đội ít ỏi còn lại đến lăng Trụy Tinh.
Cho nên, kế hoạch này của họ hẳn đã thất bại.
Cao Á Nam khẽ buông lỏng, nhìn Lâm Tịch nói.
Sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ cũng không quá dễ coi, hắn nhìn Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, nói:
- Nhưng chúng ta còn không biết Thân Đồ Niệm có thủ đoạn khác hay không.
- Hơn nữa...
Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch mới hạ giọng xuống nói nhỏ với hai người:
- Bắt đầu từ bây giờ, ta đã không còn khả năng thay đổi chiến cục.
"Ta chỉ còn vài tức thôi, phải giữ lại đến lúc cuối cùng", hắn nhìn Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, thầm nói trong lòng mình.
Trong mắt nhiều người ở thế gian này, hắn chính là Tướng thần, mạnh mẽ đến mức một người như Đường Sơ Tình cũng hoàn toàn tin tưởng hắn, phó thác cho hắn tính mạng của vô số người và tòa thành này.
Hắn cũng giống như Trương viện trưởng, là người có thiên phú mạnh nhất trên thế gian.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ có mười phút ngắn ngủi.
Vì muốn giết hai Thánh sư và một đội quân trọng khải mạnh mẽ bên kẻ địch, đồng thời có đầy đủ thời gian để truyền quân lệnh, tránh quân nhân bên mình có quá nhiều người biến thành quái vật, hắn đã dùng hết sức.
Sau khi nhìn thấy cây tên của Tư Thu Bạch đâm xuyên người Khương Ngọc Nhi, rồi rời khỏi lăng Bích Lạc, Lâm Tịch nhất định sẽ để dành vài giây đồng hồ. Khoảng thời gian này Lâm Tịch giữ lại là vì hắn không muốn nhìn thấy người bên cạnh mình chết đi, không muốn thấy cảnh tượng Khương Ngọc Nhi làm tấm chắn cho mình lặp lại nữa.
- Ta biết.
Cao Á Nam gật đầu, bình tĩnh nói.
Lâm Tịch kinh ngạc nhìn Cao Á Nam, khó hiểu được mà hỏi:
- Ngươi biết?
- Tướng thần cũng là người.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nếu như Trương viện trưởng có đủ sức mạnh nắm hết mọi thứ trong tay, ngài cũng sẽ không để cho các bằng hữu cùng tới lăng Trụy Tinh phải chết...Ngày ấy đi theo ngài gồm có mười bảy người, kể cả Hạ phó viện trưởng, nhưng cuối cùng không có bao nhiêu người còn sống. Là người ắt sẽ mỏi mệt, nếu như chịu đựng quá lâu, tích lũy quá nhiều, ngươi sẽ phải gục ngã...Chúng ta cũng có thể chết, nhưng mà, chúng ta sẽ cùng chết cùng sống với tòa thành này.
Âm thanh của nàng rất nhu hòa, rất êm tai, nhưng lúc này lại rất kiên định.
Tâm tình Lâm Tịch không khỏi bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, cứ coi rằng chúng ta cũng như họ, đều là những quân nhân Vân Tần đang bảo vệ tòa thành này, lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Hắn gật đầu, tiếp tục nói:
- Là người sẽ chết, chúng ta cũng có thể chết, nhưng chúng ta sẽ cùng sống cùng chết với tòa thành này...nên không có gì phải lo lắng hay sợ hãi.
Khương Tiếu Y vỗ vỗ bả vai Lâm Tịch, không nói lời nào.
- Có vợ như vậy, chồng còn cần gì chứ.
Lâm Tịch biết mình đã gượng qua thời khắc suy yếu nhất, hắn chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Cao Á Nam đang sưởi ấm trái tim của mình. Cô gái này tuy không đến cùng một thế giới như hắn, nhưng lại cùng sinh cùng tử với hắn, lại hiểu được hắn, hiểu được nội tâm của hắn. Trong lúc đứng thẳng người lại, hắn bất giác nhẹ giọng nói câu này.
Cao Á Nam ngây người, nhưng do hiện giờ đang bị bóng đêm bao phủ, không biết đến lúc trời sáng tòa thành này sẽ có hình dạng như thế nào, nên nàng không xấu hổ như mọi lúc khác, chỉ là bàn tay hơi nóng lên.
Khương Tiếu Y lại tươi cười:
- Lâm Tịch, ngươi là người bạn ta thấy mặt dầy nhất, mặc dù ta đã quen nhiều lần rồi...nhưng dù sao các ngươi cũng chưa thành thân.
Nói tới đây, hắn ta lại giả bộ nghiêm mặt lại, mắt hướng lên trời, đắc ý nói:
- Nếu như chúng ta còn sống được...không bằng Á Nam ngươi gả cho Lâm Tịch, hai người thành thân đi.
Cao Á Nam trợn mắt nhìn Khương Tiếu Y một cái, nói:
- Toàn là bằng hữu xấu xa như nhau, da mặt ngươi cũng ngày càng dầy hơn.
Lâm Tịch nhìn nàng và Khương Tiếu Y một cái, nhẹ giọng nhưng chân thành:
- Được.
Lòng bàn tay Cao Á Nam nóng hơn, không nói thêm gì nữa.
- Nếu như chúng ta có thể bảo vệ tòa thành này, sống sót, cười lớn, không bằng ngươi cũng cưới Vương cô nương đi?
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 50: Nhiều năm trước đây, ngươi ở trong thành, ta ở ngoài thành
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Có vài người đưa tay lên trời, chỉ tay xuống đất thề độc, nhưng đến lúc cần lại không thấy đâu.
Có vài người nhẹ nhàng nói một câu, nhưng lại dùng tính mạng để đảm bảo.
Trước lúc đối mặt với cái chết, đó là khoảng thời gian con người chân thật nhất.
Trong một căn phòng đổ nát cách mấy người Lâm Tịch chưa tới trăm bước, có một bóng người nhỏ nhắn. Nhưng bởi vì chiếc áo bào màu đen nàng đang mặc rất lớn, hấp thu tất cả hơi thở nàng phát ra ngoài, mà chiếc áo bào đấy lại được làm từ chất liệu tựa như da thằn lằn, có thể ngăn cản ánh sáng xung quanh, nên một khi khoác chiếc áo này lên rồi, nàng ta tựa như đã biến mất, thậm chí cách nàng khoảng hai mươi bước chân có một quân nhân Vân Tần đang ngồi canh giữ xe bắn lưỡi đao, cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Nàng một mình ở trong đêm tối.
Không có bất kỳ ai cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Nhưng nàng lại không cảm thấy mình cô đơn, nhất là sau khi gặp qua những quân nhân Vân Tần bình thường dù phải đối mặt với tử vong nhưng vẫn rất bình tĩnh kia.
Hiện giờ tai của nàng khẽ chấn động, nghe thấy Lâm Tịch, Cao Á Nam và Khương Tiếu Y thấp giọng trò chuyện với nhau. Mặc dù nàng không thể cùng với ba người bọn họ trực tiếp nói chuyện, mà nàng cũng biết rằng nếu như tòa thành này thất thủ, nàng sẽ phải chết ở đây giống như mấy người như Lâm Tịch, nhưng nàng vẫn đang cao hứng vì những lời cuối cùng mà Lâm Tịch vừa nói.
...
Thân Đồ Niệm nghiêm mặt nhìn con phố ở phía trước.
Mặc dù mưa bụi đang bay lả tả, hắn căn bản không nhìn thấy cảnh tượng cụ thể trong khu phố đó, nhưng những âm thanh nhỏ nhặt trong đấy lại khiến hắn có thể khẳng định quân đội Vân Tần còn chưa hỗn loạn.
Người trong chiếc xe ngựa được bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ cũng lắng nghe những âm thanh từ trong con phố đấy truyền ra ngoài, bất giác thở dài một tiếng.
- Sư tôn!
Bảy tên kiếm sư cung đình đồng thời thét lên kinh hãi.
Thân Đồ Niệm bỗng nhiên xoay ngươi, chỉ thấy màn chắn cửa xe ngựa bỗng nhiên không gió mà bay, hất tung ra bên ngoài.
Một kiếm sư áo trắng trông khoảng ba mươi mấy tuổi từ trong xe ngựa đi ra. Khuôn mặt người rất anh tuấn, nhưng điều hấp dẫn nhất chính là khí chất siêu việt từ trên người ông ta toát ra ngoài.
Nếu như nói mỗi người trong cuộc chiến này đều là một thanh binh khí, vậy ông ta chính là một thanh thần binh bất phàm, chỉ là chưa được tuốt ra khỏi vỏ.
Trên người ông ta không có bất kỳ bội kiếm nào, nhưng cảm giác đầu tiên của bất cứ ai khi nhìn thấy ông ta, đó là ông ta là một người sử dụng kiếm, một Kiếm sư mạnh mẽ.
Bảy tên kiếm sư cung đình tất nhiên biết hiện giờ sư tôn của mình bước ra ngoài là có chuyện gì, nhưng điều khiến bọn họ phải khiếp sợ hơn chính là ngay lúc này, vị kiếm sư áo trắng đó bỗng nhiên thản nhiên nhìn bọn hắn một cái, giọng nói bình tĩnh mà ôn hòa:
- Các ngươi hãy trở về Đại MÃng, ở trong núi bế quan tu kiếm. Nếu như cả bảy người các ngươi không thể toàn bộ trở thành Thánh sư, các ngươi vĩnh viễn không cần ra ngoài.
- Sư tôn!
Bảy tên kiếm sư cung đình đồng thời thét lên một tiếng, lạy phục dưới đất.
Đợi đến lúc bảy tên kiếm sư cung đình này hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, hắn mới nhìn kiếm sư áo trắng, giọng nói lạnh lẽo:
- Quân tiên sinh cho rằng trận chiến này ta đã thất bại?
Kiếm sư áo trắng lắc đầu, mỉm cười nói:
- Nếu ta cho rằng đã thất bại, ta sẽ trực tiếp rời đi. Ta còn ở đây là vì cho rằng bất kể sống chết thế nào, chúng ta còn có một lần chiến đấu.
Thân Đồ Niệm chậm rãi nhíu mày, nói:
- Chiến đấu như thế nào?
- Nếu như là vật chưa từng xuất hiện trên thế gian, như vậy sẽ không có người có thể hiểu. Kiện vũ khí tất thắng thứ hai của tướng quân đáng lẽ không thể thất bại, đợi đến lúc quân đội Vân Tần tỉnh ngộ, có lẽ đã trễ, việc bọn họ có thể phòng bị, bản thân không bị loạn là điều không hợp lý. Nhưng chuyện không hợp lý này lại diễn ra trước mắt chúng ta.
- Cho nên, truyền thuyết liên quan đến Lâm Tịch là sự thật, hắn đúng là người có thiên phú Tướng Thần giống như Trương viện trưởng. Chỉ có Tướng thần mới có thể làm những chuyện đáng lẽ không hợp với lý lẽ thế gian.
Thân Đồ Niệm bình tĩnh lại, nhìn ông ta:
- Ý của Quân tiên sinh là hiện giờ Lâm Tịch đang ở trong con phố trước mặt?
- Không thể chắc chắn, nhưng đây là khu vực quan trọng, biến cố khi nãy cũng xảy ra ở đây, nên khả năng này rất lớn.
Kiếm sư áo trắng nhìn hắn, nói;
- Hắn dĩ nhiên có thể đã rời đi, nên chúng ta phải nhanh, vì vậy ta mới ra ngoài bây giờ này. Chỉ khi giết chết được hắn, khai thông khu vực này, chúng ta mới có thể chiến thắng.
Thân Đồ Niệm dĩ nhiên biết đây là lúc cần phải nhanh chóng, nhưng hắn nhíu mày một cái, do dự nói:
- Nếu như ngay bây giờ xảy ra quyết chiến, có phải là quá nhanh hay không?
Kiếm sư áo trắng tự cười tự giễu:
- Chẳng lẽ Thân Đồ tướng quân còn cần ta nhắc nhở sao? Những mưu kế chúng ta đã mưu tính chỉ có thể thực hiện khi đã chiếm được tòa thành này. Đây là cơ hội thắng lợi duy nhất của chúng ta, còn những chuyện sau đó, đó không phải là vấn đề chúng ta cần suy nghĩ bây giờ.
Sau khi dừng lại một hồi, kiếm sư áo trắng lại nhìn Thân Đồ Niệm, nói tiếp:
- Ta dĩ nhiên không biết chưởng giáo Thân Đồ núi Luyện Ngục các ngươi nghĩ gì, nhưng nếu như là ta, ta cho rằng đối với núi Luyện Ngục, việc giết Tướng Thần dĩ nhiên còn quan trọng hơn việc chiếm hai hay ba tòa thành.
Thân Đồ Niệm gật đầu.
Ngay lúc này, có một thần quan núi Luyện ngục trần truồng từ trong đám phế tích bị bóng tối bao phủ phía trước chạy ra ngoài.
Ở ngay lồng ngực của hắn có một vết kiếm thương kinh khủng, trên vết kiếm thương đấy có một con nhện nằm úp sấp.
Con nhện có lông tơ màu trắng đấy phun nhả một đám tơ ngoài miệng vết thương, ngăn cản máu tươi chảy ra ngoài, nhưng mỗi một bước hắn bước ra, hắn ta lại ho ra một ngụm máu tươi màu đen.
...
...
Trong cơn mưa phùn, Đường Sơ Tình di chuyển nhanh như gió, cả ngươi hư mờ vô ảo như một cái bóng.
Sức mạnh của người tu hành cao cấp trên thế gian này tuy cường đại, nhưng thân thể của họ vẫn rất yếu ớt.
Một Thánh sư như Đường Sơ Tình, tuy có thể vung tay đánh bay một bộ trọng khải, nhưng nếu như sử dụng hồn lực quá nhiều, đồng thời chạy nhanh như người bình thường, chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt.
Một Thánh sư đấu với hơn một ngàn quân sĩ mặc trọng khải bình thường, có thể không cần bao nhiêu thời gian, nhưng nếu như chiến đấu với hơn một ngan quân sĩ mặc hồn binh trọng khải, Thánh sư sẽ vô cùng mệt mỏi.
Cho nên, dù là người tu hành nào, nếu như thời gian chiến đấu kéo dài, người tu hành đấy cũng sẽ suy yếu như người bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Trương viện trưởng - một người có hồn lực gấp đôi người bình thường cùng giai, cố ý nhắn với người đến sau rằng: Trên thế gian này không có người tu hành nào là vô địch.
Tuy trông Đường Sơ Tình không quá già, nhưng thực ra ông ta đã rất lớn tuổi, sức mạnh thân thể hiển nhiên không thể sánh với lúc tráng niên. Sau khi chặt đứt một cánh tay, tán mạng không còn đáng lo nữa, nhưng dù sao cũng mất không ít máu, nên hiện giờ ông ta cảm thấy vô cùng suy yếu và mỏi mệt.
Nhưng ông ta cũng như Lâm Tịch, biết tòa thành này cần sức mạnh của ông ta, nên ông ta vẫn phải chiến đấu.
Khi đi tới trước bờ một con sông nhỏ, ông ta ngừng lại.
Ở ngay đấy có hai con chó đen hai đầu của núi Luyện Ngục.
Bởi vì mật độ xuất hiện của quân đội Vân Tần trong nội thành rất dày đặc, mà mỗi khi gặp người, loại chó đen hai đầu của quân đội Đại Mãng này lại gây nên tiếng động, nên một Thánh sư như ông ta muốn tìm ra cũng không phải là việc khó.
Đây hẳn là hai con chó đen hai đầu cuối cùng trong những con mà quân đội Đại Mãng đã thả ra.
Trước các quân sĩ bình thường và người tu hành, loại chó đen hai đầu này rất hung dữ, nhưng dường như bọn chúng lại sợ nước. Tuy mực nước sông trước mặt hai con chó này còn chưa cao quá một trượng, nhưng hai con chó này lại chỉ dám đứng yên một chỗ, không dám nhảy xuống để bơi qua đầu bên kia.
Trong nháy mắt Đường Sơ Tình dừng lại, hai con chó đen hai đầu này lập tức trừng mắt lên, điên cuồng chạy tới chỗ Đường Sơ Tình.
Đường Sơ Tình rất mệt mỏi, cánh tay phải nắm chặt thanh tiểu kiếm. Nhưng ngay nháy mắt này, ông ta đột nhiên nháy mắt vài lần, thay đổi ý định ban đầu.
Ông ta buông lỏng thanh tiểu kiếm trong tay áo, lấy chỉ làm kiếm, đâm trúng một huyệt mạch trên xương sống của hai con chó đen hai đầu.
Xương sống của hai con chó đen hai đầu này tựa như đã bị rút ra ngoài sạch sẽ, cả người mềm nhũn rớt xuống đất trước ông ta một thước, nhưng lại không chết ngay.
Ông ta cúi người xuống, muốn nhấc bổng hai con chó đen hai đầu đã bị mình khống chế lên.
Bỗng nhiên ông ta lại đứng thẳng, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ.
Ông ta xoay người, nhìn về một con phố tối đen trước mặt, hai hàng lông mày nhíu lại.
Cuồng phong khởi dậy, thổi tan mọi mưa bụi xung quanh ông ta.
"Vèo!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, thanh phi kiếm trong tay áo ông ta chấn động bay ra ngoài, gia tốc đột ngột trên không trung, tạo nên vô số âm thanh chói tai, thậm chí còn bén nhọn hơn âm thanh tên bắn.
Ngay nháy mắt thanh phi kiếm của ông ta rít vang trên không trung, vô số ngõ phố vốn đang yên tĩnh trong khu vực khuân vác bỗng nhiên lại chấn động, cả mặt đất cũng run rẩy theo.
Đây là âm thanh đại quân hai bên lại điên cuồng giao chiến.
Phi kiếm của Đường Sơ Tình bay xuống, huyền phù trước người ông ta.
Thân Đồ Niệm mặc thần bào núi Luyện Ngục đỏ như máu từ trong con phố đối diện ông ta bước ra ngoài.
Sau lưng hắn chính là kiếm sư áo trắng.
Đường Sơ Tình càng nhíu mày chặt hơn. Ánh mắt ông ta chỉ dừng lại trên người Thân Đồ Niệm một chớp mắt, sau đấy lại chuyển sang người kiếm sư mặc áo trắng:
- Quân tiên sinh?
Thân Đồ Niệm không lên lên tiếng, lạnh lùng nhìn Đường Sơ Tình, lạnh lùng nhìn con phố tối đen sau lưng Đường Sơ Tình.
Kiếm sư áo trắng khiêm tốn hành lễ, nói:
- Đúng vậy.
Phi kiếm trước người Đường Sơ Tình khẽ chấn động, nhưng Đường Sơ Tình lại bình tĩnh hỏi:
- Quân tiên sinh luôn ở Đại Mãng, không nhập thế, không màng chiến sự, sao hôm nay lại chinh chiến?
Hơi dừng lại một hồi, ông ta lại nhìn Đường Sơ Tình, đôi mắt đầy thần sắc hoài niệm:
- Thật ra từ nhiều năm trước, chúng ta đã từng gặp ở lăng Trụy Tinh...chỉ là ngày đấy ngươi cùng với mấy người Trương viện trưởng ở trong lăng Trụy Tinh thủ thành, còn ta và sư tôn lại ở trong đại quân nước Nam Ma. Ta tận mắt chứng kiến trận chiến lăng Trụy Tinh, sau đó bị sư tôn ra lệnh trở về. Ta không thể tham dự trận chiến lăng Trụy Tinh, sư tôn ta chết trận ở lăng Trụy Tinh.
- Cho nên, hôm nay Quân tiên sinh muốn báo thù?
Đường Sơ Tình nhếch miệng cười cười.
Kiếm sư áo trắng lại ôn hòa nói:
- Báo thù hay không không quan trọng, quan trọng là ta sinh ra ở Đại Mãng, đây chính là số mệnh của ta.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 51: Nụ cười của Thân Đồ
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Đường Sơ Tình tất nhiên hiểu những lời này, nên ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, cầm lấy một cây đòn gánh được dựng tựa vào góc tường.
Cây đòn gánh này vốn là vật để dân khuân vác dùng để gánh đồ trong thuyền từ trên sông lên bờ, có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong khu vực này.
Đường Sơ Tình nắm chặt cây đòn gánh, hồn lực từ ngón tay giữa truyền ra ngoài. Hồn lực ma sát với mặt ngoài cây đòn gánh, nhiệt độ cao lập tức khiến cây đòn gánh bốc cháy.
Ông ta đưa đầu đòn gánh đang bốc cháy tới vết thương ở cánh tay cụt của mình.
Với cách làm như vậy, ông ta ít nhất có thể khiến vết thương của mình khép lại nhiều hơn, lúc sử dụng hồn lực máu cũng không chảy ra ngoài.
Thân Đồ Niệm và kiếm sư áo trắng cũng không ngăn cản Đường Sơ Tình làm như vậy.
Đợi đến lúc Thân Đồ Niệm buông đòn gánh xuống, kiếm sư áo trắng mới nhìn ông ta, khẽ vuốt cằm rồi xuất kiếm.
Trong đêm mưa to chợt vang lên âm thanh kiếm kêu, một thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng bỗng xuất hiện trước người kiếm sư áo trắng, bay nhanh tới Đường Sơ Tình như một tia chớp!
Ngay nháy mắt thanh kiếm này xuất hiện trước người kiếm sư áo trắng, tất cả giọt nước mưa ở giữa kiếm sư áo trắng và Đường Sơ Tình đều bị sức mạnh do thanh kiếm này phát ra hội tụ lại một chỗ, rồi cùng lúc vọt tới chỗ Đường Sơ Tình.
Những hạt mưa nhỏ hình tròn này trong lúc bay nhanh cũng bị kéo dài ra thật nhỏ, tựa như một thanh tiểu kiếm trong suốt.
Khi còn cách Đường Sơ Tình khoảng vài thước, ngàn vạn thanh tiểu kiếm trong suốt này bỗng nhiên gặp phải một bức tường vô hình, toàn bộ chấn vỡ, hóa thành những hạt mưa rơi xuống đất.
Ngay trước mặt Đường Sơ Tình xuất hiện một bức tường mơ ảo màu trắng.
Thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng xuyên qua bức tường mơ ảo màu trắng.
Đôi ngươi của Đường Sơ Tình hơi co lại, thanh tiểu kiếm huyền phù trước mặt kêu vang một cái rồi bay ra ngoài, tuy phát sau nhưng lại nhanh hơn thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng. "Keng!", một tiếng động lớn vang lên, thanh tiểu kiếm của Đường Sơ Tình chuẩn xác chém vào thân thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng.
Đường Sơ Tình khẽ chấn động.
Cả người kiếm sư áo trắng cũng chấn động, trên mặt đất dưới chân xuất hiện hai cái hố nhỏ.
Kiếm sư áo trắng nhìn mấy vết thương đang hé mở ngay chỗ cụt tay của Đường Sơ Tình, nhìn thấy những vết máu màu đỏ giữa chỗ cụt màu nám đen, nhẹ giọng thở dài:
- Ỷ Thiên kiếm thật nhanh.
Thanh kiếm của Đường Sơ Tình tựa như một thanh phôi kiếm, nhưng nếu như dùng để ngự kiếm, tất nhiên còn nhanh hơn phi kiếm rất nhiều.
Trong một lần chiến đấu ở lăng Trụy Tinh, Trương viện trưởng từng nhìn thấy thanh kiếm này trong tay một người tu hành Vân Tần. Cảm nhận được sự lợi hại của nó, ông ta đã kinh ngạc nói lên:
- Không ngờ một thanh kiếm xấu như vậy lại vô cùng lợi hại...trâu bút tốt, vậy cứ gọi là Ỷ Thiên kiếm đi.
Lúc đó không có ai trong lăng Trụy Tinh hiểu được câu nói trâu bay tốt hay Ỷ Thiên kiếm của Trương viện trưởng có nghĩa gì.
Nhưng nếu như ông ta nói vậy, mọi người đều lập tức gọi thanh kiếm này là Ỷ Thiên kiếm.
Người tu hành Vân Tần có thanh kiếm này đầu tiên sớm chết trận ở lăng Trụy Tinh, sau đấy có một cường giả học viện Thanh Loan đi theo Trương viện trưởng năm xưa liền dùng thanh kiếm này để trấn thủ nguyên một góc tường thành phía bắc lăng Trụy Tinh, giết quân địch đến nỗi máu chảy thành sông. Vị cường giả học viện Thanh Loan đó cuối cùng chết trận, nhưng thanh kiếm này lại được rất nhiều người tu hành Vân Tần và Đại Mãng năm xưa nhớ kỹ.
Ngay từ lúc nhỏ, kiếm sư áo trắng bên quân đội Đại Mãng này đã nhớ kỹ thanh tiểu kiếm được chính Trương viện trưởng gọi là Ỷ Thiên kiếm.
Trên thân kiếm màu xanh nhạt mỏng của kiếm sư áo trắng có một khe rãnh rất sâu.
Ngay lúc ông ta khẽ thở dài, khe rãnh rất sâu này chợt biến lớn, thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng lập tức được phân giải, hóa thành bảy mảnh kiếm.
Một thanh kiếm mỏng hóa thành bảy mảnh kiếm mỏng hơn, xanh nhạt gần như trong suốt.
...
Trên thế gian này không có người nào có thể cùng lúc ngự sử trên hai thanh phi kiếm, bởi vì trong một nháy mắt, một người không thể nào có hai tư tưởng hoàn toàn khác nhau. Tinh thần của một người chỉ có thể tập trung vào một thanh phi kiếm, không thể cùng lúc cảm giác được phù văn trên hai thanh phi kiếm, thậm chí là cách không chuẩn xác chia hồn lực của mình vào trong hai thanh phi kiếm.
Một khi tinh thần và ý chí đã dung hợp vào một thanh phi kiếm, nếu như muốn dùng phi kiếm khác, nhất định phải buông thanh phi kiếm lúc trước ra.
Cách dùng chân kiếm và giả kiếm của Đường Tàng đệ nhất kiếm sư Hàn Tư Tử cũng là dựa trên nguyên lý này.
Trên thế gian này cũng chỉ có Hàn Tư Tử là có thể trong thời gian ngắn như vậy, bất ngờ quán chú hồn lực từ phi kiếm này sang phi kiếm khác, khiến cho đối thủ không kịp phòng bị.
Chủ nhân Kiếm Trai Đại Mãng Quân tiên sinh tất nhiên cũng không thể cùng lúc ngự sử bảy thanh phi kiếm.
Nhưng bảy mảnh kiếm này của ông ta không phải là bảy thanh phi kiếm, mà vẫn chỉ là một thanh phi kiếm.
Mấy phù văn khắc trên thân kiếm cũng không phải là phù văn của thanh kiếm này. Chính bảy mảnh kiếm mỏng như băng này mới chính là bảy phù văn của thanh kiếm màu xanh nhạt mỏng.
Hồn lực của kiếm sư áo trắng truyền vào trong bảy mảnh kiếm thật mỏng, ý niệm chỉ là cùng đánh đến Đường Sơ Tình, nhưng bảy mảnh kiếm đó lại ảnh hưởng lẫn nhau, bay múa tán loạn trên không trung, tựa như có bảy người đồng thời ngự kiếm tấn công Đường Sơ Tình, tạo thành một thanh phi kiếm và kiếm trận không ảnh hưởng đến phi kiếm.
Bảy mảnh kiếm này phi hành trên không trung theo một quỹ tích, tựa như phù văn được khắc họa ngay trên không, nhưng đối với người tu hành, bảy mảnh kiếm vô cùng sắc bén này lại có lực sát thương ngang hàng nhau, chỉ cần bị một mảnh kiếm đâm vào trong cơ thể, ắt sẽ là vết thương trí mạng.
Đây là một kiếm mạnh hơn thanh giả kiếm của Hàn Tư Tử đến hơn trăm lần.
Nếu như Nghê Hạc Niên hoặc Hạ Bạch Hà có thể tận mắt nhìn thấy một kiếm như vậy, nhất định sẽ rất kinh hãi.
Đối mặt với một kiếm rõ ràng là đâm tới lồng ngực mình, nhưng bảy mảnh kiếm lại theo các đường khác nhau tấn công thân thể mình, sắc mặt Đường Sơ Tình bỗng tái nhợt hơn. Năm ngón tay trên cánh tay phải của hắn vung ra, thanh Ỷ Thiên kiếm mạnh mẽ xoay tròn quanh thân thể hắn, lập tức có vô số tia lửa lóe lên rồi văng ra khắp nơi, thật không biết trong nháy mắt đã giao chiến với bảy mảnh kiếm đó bao nhiêu lần.
Tốc độ của Ỷ Thiên kiếm vốn vượt xa các thanh phi kiếm bình thường, bây giờ phải đối mặt với cái chết, được ý chí chiến đấu mạnh mẽ ủng hộ, cảm giác của Đường Sơ Tình cũng vượt xa cực hạn thường ngày. Thanh phi kiếm của ông ta xoay tròn quanh thân thể, hợp thành một bức tường bằng sắt, ngăn cản các mảnh kiếm đang tấn công tới vị trí trí mạng trên cơ thể mình.
Nhưng dù sao ông ta cũng chỉ có thể ngăn cản các mảnh kiếm gây nên tổn thương lớn nhất cho mình, chứ không thể hoàn toàn ngăn cản toàn bộ bảy mảnh kiếm cùng lúc tấn công được.
Chỉ trong một tức ngắn ngủi, trên người ông ta đã có thêm rất nhiều lỗ thủng. Mặc dù các vết thương này rất nông, không cắt sâu vào da thịt, nhưng trong tình huống ông ta mạnh mẽ sử dụng hồn lực của mình, máu tươi lại không ngừng từ những lỗ thủng này rỉ ra ngoài, biến ông ta thành một người máu.
Kiếm sư áo trắng vô cùng bình tĩnh, bảy mảnh kiếm đó vẫn phi hành trong đêm mưa tối, phát ra những tiếng vang không giống nhau, không ngừng va chạm với thanh phi kiếm của Đường Sơ Tình, tạo nên các âm thanh chói tai khiến da đầu người nghe tê dại.
Máu tươi trên người Đường Sơ Tình chảy nhiều hơn, từng giọt máu rơi xuống bị phi kiếm chấn vỡ, hòa tan với sương mù màu trắng xung quanh, tạo nên một khung cảnh diễm lệ tựa như những cây bồ công anh nở ra những đóa hoa màu đỏ.
Nhưng ngay lúc này, có rất nhiều tiếng bước chân và tiếng quát chói tai của quân nhân Vân Tần vang lên.
Mấy chục cây tên mạnh mẽ phóng tới chỗ kiếm sư áo trắng.
Kiếm sư áo trắng không chuyển động.
Bên cạnh ông ta còn có Thân Đồ Niệm.
Tuy là một trong bảy thống lãnh tối cao của quân đội Đại Mãng, nhưng khi đứng bên cạnh kiếm sư áo trắng, Thân Đồ Niệm lại như một cận vệ.
Khi mấy chục cây tên đó còn cách Thân Đồ Niệm khoảng năm sáu thước, tất cả đồng loạt bị bốc cháy. Thân tên và mũi tên nhanh chóng bị đốt thành tro bụi, sau đấy bị khí tức kinh khủng trên người Thân Đồ Niệm toát ra chấn bay ra ngoài.
Mười mấy quân nhân Vân Tần tìm đến trước tiên lập tức kinh hãi.
Bọn họ có thể không màng đến sinh tử của mình mà xông tới chỗ hai gã Thánh sư quân địch, nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng rằng rất có thể Đường Sơ Tình sẽ chết ngay lập tức, bọn họ có xông lên cũng không thể thay đổi kết quả đó.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có rất nhiều hoa bồ công anh màu trắng thật sự từ trên trời rơi xuống.
Đó là những đóa hoa bồ công anh kim loại màu trắng bay trên không trung, được gió thổi tới.
Những đóa hoa bồ công anh kim loại này rất nhẹ, đối với phi kiếm bay nhanh trên không trung không gây nên trở ngại nào, nhưng chúng nó lại tựa như vô số sợi dây vô hình, ngăn cản việc truyền hồn lực trong không trung.
Ánh sáng trên bảy mảnh kiếm của kiếm sư áo trắng lập tức ảm đạm.
Nhưng kiếm sư áo trắng lại biết đóa hoa bồ công anh kim loại này đại biểu cho người nào xuất hiện, nên ông ta chậm rãi đưa tay ra, khiến cho bảy mảnh kiếm nhanh chóng hợp lại làm một, bay ngược về ông ta.
Một người trung niên mặc bộ giáp mỏng màu xanh nhạt, lưng đeo một cái rương sắt có kích cỡ vừa tầm với người mình, từ trong mười mấy quân nhân Vân Tần xuất hiện đi nhanh tới trước.
Chiếc rương sắt trên lưng ông ta rất kỳ lạ, xung quanh có nhiều lỗ thủng, mà dường như bên trong cũng có rất nhiều đồ vật, nhưng lại không có thứ nào rớt ra ngoài.
Ngoại trừ cái rương sắt này, trên cánh tay, đùi ông ta còn có rất nhiều ống dài và hộp vuông bằng kim loại.
Chính những thứ này đã khiến ông ta trông thật giống một người máy.
Ngoại hiệu của ông ta chính là Kim Thiết nhân.
Ông ta tên Sở Dạ Hàm, chính là một trong những tượng sự chế tạo hồn binh bậc nhất ở đế quốc Vân Tần.
Hơn nữa, trong những bậc thầy chế tạo hồn binh đấy, ông ta chính là người biết chiến đấu nhất.
Sở Dạ Hàm vừa xuất hiện, Thân Đồ Niệm bắt đầu đi tới trước.
Nhưng hắn ta lập tức dừng lại.
Bởi vì ngay lúc này, trên bầu trời tối đen, bỗng nhiên có một vệt sáng màu vàng xuất hiện.
Hắn ngửa đầu.
Trên bộ thần bào núi Luyện Ngục hắn ta đang mặc bỗng xuất hiện nhiều ngọn lửa, những ngọn lửa này sau đấy chậm rãi rơi xuống, bay khắp không trung.
Không khí bị đốt nóng, tạo thành một cơn gió bay thẳng lên cao, cuốn đi vô số đóa hoa bồ công anh bằng kim loại mà Sở Dạ Hàm đã thả ra, đồng thời thổi ngược lên vệt sáng màu vàng trên không trung.
Nét khẩn trương thoáng hiện trong mắt Sở Dạ Hàm, nhưng ông ta không dừng lại. Sở Dạ Hàm đi tới bên cạnh Đường Sơ Tình, nhanh chóng lấy ra một chai thuốc và miếng băng gạc, giúp Đường Sơ Tình băng bó vết thương trên người.
Trong không trung đột nhiên xuất hiện những bông tuyết màu trắng.
Bông tuyết màu trắng khiến cho không khí cực nóng trở nên lạnh như băng, khiến cho những đóa hoa bồ công anh bằng kim loại kia lại rơi xuống.
Thần mộc phi hạc từ trên không trung hạ xuống, đáp bên cạnh Sở Dạ Hàm và Đường Sơ Tình.
Thân Đồ Niệm nhìn Thần mộc phi hạc vừa đáp xuống, nhìn người ở trên đó, tươi cười.
Từ lúc công thành đến nay, đây là nụ cười đầu tiên của hắn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 52: Chân không kiếm và quang minh
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Người trên Thần mộc phi hạc chính là Lý Ngũ, Khương Tiếu Y, Cao Á Nam và Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn Thân Đồ Niệm.
Thân Đồ Niệm đang nhìn hắn mà tươi cười.
Trong tình huống đại chiến thảm thiết và đầy sinh ly tử biệt này, nụ cười của Thân Đồ Niệm hiện giờ thật quỷ dị.
Thật ra trước lúc đó, quyết định của Thân Đồ Niệm đã hết sức quỷ dị.
Hắn ta dồn tất cả quân lực mình đang có, bao gồm một vạn hậu quân và cả một vạn mấy ngàn quân nhân Đại Mãng đã rời khỏi khu vực khuân vác lúc trước, toàn bộ nhập vào trong con phố này.
Sau đấy hắn cùng với kiếm sư áo trắng và hơn mười thần quan núi Luyện Ngục khác, cũng đích thân tiến vào, trước tiên ám sát Đường Sơ Tình.
Dồn tất cả sức mạnh hiện có, đích thân thống soát và tự đưa mình vào khu vực nguy hiểm, đây chính là quyết chiến cuối cùng.
Cho nên, Lâm Tịch nhất định phải xuất hiện ở đây.
- Ngươi cười cái gì?
Lâm Tịch tận mắt nhìn thấy có rất nhiều quân nhân Vân Tần ngã xuống, áp lực cực lớn khiến hắn tưởng như đã buông tay, nhưng sau đấy tâm tình chuyển đổi lại giúp cho Lâm Tịch quyết định cùng chết cùng sống với tất cả quân nhân Vân Tần trong lăng Đông Cảnh, nay lại nhìn thấy chủ soái của đối phương, cũng chính là người Lâm Tịch thống hận nhất, nhưng khuôn mặt Lâm Tịch hiện giờ lại rất bình tĩnh. Hắn ta thản nhiên nhìn Thân Đồ Niệm đang tươi cười, hỏi.
- Trong tòa thành rộng lớn, cuối cùng chỉ có các ngươi xuất hiện trước mặt chúng ta...từ khi nào Thánh sư Vân Tần ít ỏi như vậy?
Lâm Tịch cũng cười cười, nói:
- Thánh sư Vân Tần vĩnh viễn nhiều hơn Đại Mãng. Thành này ít, cho thấy hai thành kia sẽ nhiều hơn, cơ hội chiến thắng bọn ngươi càng ít đi.
- Một Tướng thần thay cho Thánh sư? Xem ra học viện Thanh Loan các ngươi thật sự cho là như vậy.
Thân Đồ Niệm lạnh lùng nhìn thoáng qua những người bên cạnh Lâm Tịch, nói:
- Chỉ là hiện giờ không cần thủ đoạn gì, ta cũng có thể giết chết các ngươi. Các ngươi chỉ có một Thánh sư, cộng thêm một tên nhiều nhất chỉ được coi là có chiến lực Thánh sư, nhưng lại không phải là Thánh sư.
Lâm Tịch trực tiếp cắt đứt lời Thân Đồ Niệm, nói:
- Chúng ta còn có rất nhiều quân nhân Vân Tần.
Thân Đồ Niệm trào phúng:
- Chỉ tiếc bọn chúng tuyệt đối không thể đột phá tới ngay đây được.
Lâm Tịch tiếp tục nói:
- Ngươi có thể thử một chút.
Thân Đồ Niệm gật đầu, nói:
- Ta đang muốn thử đây.
Người nói muốn thử là Thân Đồ Niệm, nhưng người đầu tiên ra tay không phải là hắn, mà chính là kiếm sư áo trắng sau lưng hắn.
Ông ta vung chỉ làm kiếm, đâm thẳng tới trước.
Khi ông ta làm động tác này, một luồng kiếm khí cuồng bạo đã bộc phát như lũ quét xuống, phá vỡ không khí, tạo thành một lối đi thẳng trên chân không.
Kiếm của ông tạo thành một lối đi trong suốt, đâm thẳng về phía Lâm Tịch.
Sau khi phát ra kiếm này, hai ống tay áo của ông ta bị chấn nát tơi tả, tựa như hai dòng sông trắng bị đổ vỡ. Hai cánh tay trắng như ngọc của ông ta cũng xuất hiện những vết nứt chi chít, như phù văn được khắc họa.
Đây là một kiếm mạnh nhất của ông ta từ trước đến nay.
Ngày xưa đánh một trận ở lăng Trụy Tinh, lão sư ông ta lệnh ông ta rời khỏi lăng Trụy Tinh, tĩnh tu ở Đại Mãng, ông ta đã ngộ ra được một kiếm mạnh nhất của mình, chân không kiếm.
Ông ta chế luyện kim loại thành những sợi nhỏ, đưa vào trong kinh mạch trong hai cánh tay, xem chúng như những phù văn mạnh mẽ.
Vào lúc hồn lực hoàn toàn bộc phát, sức mạnh ẩn chứa bên trong sẽ trực tiếp phá vỡ hư không, sau đấy truyền hồn lực trong phi kiếm. Thanh phi kiếm của ông ta lúc này tựa như phi hành trong chân không, không có gió ngăn cản, tốc độ tất nhiên nhanh hơn.
Phi kiếm của người bình thường, nếu như đi thẳng như vậy, cho dù có nhanh hơn nữa cũng chỉ như một cây tên, rất dễ bị cường địch ngăn cản.
Nhưng phi kiếm của ông ta vốn chính là bảy mảnh kiếm ghép lại. Khi tới trước mặt đối thủ, thanh kiếm của ông ta sẽ hóa thành bảy mảnh kiếm, hành tung phiêu hốt vô định, chỉ có ông ta mới biết được quỹ tích tiếp theo của bảy mảnh kiếm đó.
...
Sở Dạ Hàm không biết tại sao Lâm Tịch nhất định phải xuất hiện ở đây.
Theo ông ta nghĩ, một khi tu vi của Lâm Tịch chưa đạt tới Thánh sư, vậy vai trò của Lâm Tịch trong đại chiến này chính là ra quyết sách và thống soái toàn quân, chứ không phải đích thân chiến đấu. Cho nên, nếu như biết được đây là nơi đang có các Thánh sư quyết đấu với nhau, đáng lẽ Lâm Tịch phải tránh xa ra mới đúng.
Ông ta không hiểu, nhưng ông ta có thể dự cảm kiếm sư áo trắng sẽ ra tay.
Vào mùa xuân, con vịt chính là con vật đầu tiên biết nước sông có ấm áp hay không.
Khi thủy triều sắp xảy ra, có rất nhiều con vật ở bên trong có thể tiên đoán được thủy triều sẽ bao phủ bọn chúng.
Trong một chớp mắt trước khi kiếm sư áo trắng ra tay, cái rương lớn màu đồng cổ bên ngoài có vô số hoa văn tinh mịn ông ta mang theo bởi vì cảm nhận được nguyên khí trong không khí dao động khác thường, đã tự động hội tụ hồn lực của ông ta lại.
Người bên ngoài nhìn vào cho rằng cái rương lớn này là một vật để ông ta chứa đựng nhiều vũ khí, nhưng chỉ có ông ta biết rằng cái rương lớn này thật ra chính là bí mật lớn nhất của mình, cũng là bí mật tại sao ông ta với tu vi Đại quốc sư đỉnh phong lại có thể chiến đấu với Thánh sư.
Cho nên, tốc độ ra tay của ông ta không hề chậm hơn kiếm sư áo trắng.
Ngay lúc hai cánh tay tựa như được làm từ kim loại của kiếm sư áo trắng rung động, hồn lực rung động trực tiếp tạo thành một lối đi chân không, các lỗ thủng lớn trên cái rương đồng cổ sau lưng ông ta bỗng nhiên phun ra những luồng khí màu trắng, giống như một con trâu già thở mạnh.
Một cây cột màu bạc từ trong lỗ thủng bắn ra ngoài, đóng đinh trên mặt đất, sau đấy duỗi dài ra và mở rộng ra, cuối cùng là xoay tròn với một tốc độ khó tưởng tượng được.
Giống như một cây dù đang nhanh chóng xoay tròn.
Nhưng cây dù này lại không có mặt dù để che ở trên.
Chỉ có hàng trăm hàng ngàn sợi tơ màu trắng bạch hợp với đỉnh thoi tạo thành mũi nhọn.
Tựa như có vô số sợi xích thật nhỏ đang bay múa trước mặt bọn họ, tạo nên nhiều tầng vòng tròn mờ ảo bằng kim loại.
Sở Dạ Hàm không quán chú hồn lực của mình vào trong vũ khí này.
Bởi vì thân làm bậc tượng sư biết chiến đấu nhất, ông ta chưa bao giờ dùng phương pháp chiến đấu của người tu hành để đối địch.
Thanh vũ khí đang xoay tròn với một tốc độ cao của ông ta nhanh chóng vươn các sợi tơ ra, ngay nháy mắt thanh kiếm của kiếm sư áo trắng phân thành bảy mảnh, các sợi tơ đấy đã quấn lấy các mảnh kiếm thật mỏng.
Mảnh kiếm thật mỏng kêu vang một cái, từng sợi tơ màu trắng bạc không chống đỡ nổi mà đứt gãy, thậm chí cả cây cột đang xoay tròn cũng phát ra vô số tia lửa, bắt đầu bị thương tổn.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch nhìn Đường Sơ Tình một cái.
Bóng đêm ở khu vực này chợt bị xua đi.
Bốn bề sáng như ban ngày.
Đôi mắt của hắn ta phát ra ánh sáng tinh khiết thậm chí còn chói mắt hơn mặt trời ban ngày, phóng thẳng tới Đường Sơ Tình, thấm vào trong cơ thể Đường Sơ Tình.
Bởi vì mất máu rất nhiều, nên hiện giờ Đường Sơ Tình rất yếu, thậm chí là gần như không thể sử dụng hồn lực, nhưng khi tia sáng do Lâm Tịch phóng ra truyền vào trong cơ thể, Đường Sơ Tình lập tức khiếp sợ vô cùng. Đồng thời, đôi mắt của ông ta lại trở nên sáng ngời.
Thanh Ỷ Thiên kiếm dính đầy máu tươi đang ở trong tay ông ta nháy mắt bay lên.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên thân kiếm đã ma sát mạnh với không khí tạo thành một ngọn lửa màu lam.
Một vệt lửa màu lam xuất hiện ngay trên không trung.
Ngay lúc mọi người nhìn thấy vệt lửa, ở ngay cuối vệt lửa đấy, thanh kiếm của Đường Sơ Tình đã mạnh mẽ chém vào một mảnh kiếm mỏng.
Bất kỳ một mảnh kiếm nào cũng là một phần của thanh kiếm của kiếm sư áo trắng, hoặc có thể nói là bản thể của thanh kiếm đấy.
Một kiếm chém xuống của Đường Sơ Tình vừa rồi tựa như một cây gậy to đập vào lồng ngực kiếm sư áo trắng, trong lúc kiếm sư áo trắng đấy đang chơi trò kéo co với Sở Dạ Hàm.
Bảy mảnh kiếm đó bỗng mạnh mẽ cắt đứt những sợi tơ còn lại, bay trở về.
Cây cột màu trắng đang xoay tròn phát ra vô số tia lửa, phát ra một tiếng "răng rắc" rồi gãy lìa, ngã xuống mặt đất.
Nhưng kiếm sư áo trắng cũng phải run người một cái, lui một bước mới có thể đứng vững.
Ông ta ho nhẹ một cái, máu tươi từ trong miệng phun ra bên ngoài.
Hai cánh tay của ông ta nhất thời cũng không thể đưa lên cao được nữa.
- Thật tiếc cho một vũ khí tinh xảo như vậy.
Lâm Tịch nhìn cây cột màu trắng đã gãy, than thở tự đáy lòng.
Sở Dạ Hàm còn đang rung động bởi quang minh Lâm Tịch phát ra, nhưng lúc này cũng phải khom người xuống, thở dài:
- Thật đáng tiếc.
- Ta nói giết không chết, sự thật chính là như vậy.
Lâm Tịch nghiêng đầu, nhìn Thân Đồ Niệm, nói.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden