Thần Điển
Tác giả: Phá Nam Tường -----oo0oo-----
Chương 26: Tàn sát đạo tặc.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Địch Áo ngẩn người kinh ngạc, mọi người ở trong Đôi Tháp trấn tốt như vậy sao? Hình như không hợp với lời đồn đãi, thế nhưng nhìn trang phục đối phương toát ra khí chất trầm ổn, hẳn là người rất có địa vị. Hiện tại hắn còn có nửa xe hàng hóa cần phải thủ tiêu tang vật, sau khi giải quyết hết mới có thể tự do đi lại được. Trên thực tế Địch Áo muốn vứt bỏ hết tất cả hàng hóa, nhưng khi hắn đẩy ngã buồng xe mới đột nhiên tỉnh ngộ, hắn từ trang viên ra ngoài lịch lãm lại quên mất một số loại vật phẩm cần thiết cho cuộc sống, cho nên hắn bây giờ cần mua hoặc trao đổi một vài vật dụng đó.
Mặc dù Địch Áo từng hưởng thụ cuộc sống mười mấy năm cơm đưa tới mồm quần áo dâng tới tận tay, nhưng khả năng tự lo tự sống vẫn phải có, lần trước liều mạng kiếm được một ít tang vật không thể hi sinh vô ích. Cho nên hắn lập tức thay đổi chủ ý, chọn lựa vài loại hàng hóa tương đối có giá trị giấu vào trong buồng xe.
"Người khỏe." Địch Áo ngồi xuống đối diện Mã Tát Nhĩ Đa nhưng không có đụng vào ly rượu mạch trước mặt, bất luận là kiếp này hay kiếp trước, Địch Áo không có hứng thú với rượu.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là lần đầu tiên tới Đôi Tháp trấn? Trên đường gặp phải phiền toái gì không?" Mã Tát Nhĩ Đa nhiệt tình hỏi.
"Cũng có vài phiền toái nhỏ, không thành vấn đề." Địch Áo cười cười.
"Nói như vậy, ta có thể thay đổi cách nhìn đối với ngươi rồi." Mã Tát Nhĩ Đa tán thưởng nói: “Nếu đã đến Đôi Tháp, chính là bằng hữu của Mã Tát Nhĩ Đa ta, yên tâm, cho dù bên ngoài kia ngươi đã làm gì, ở chỗ này ngươi sẽ được an toàn."
"Bất cứ chuyện gì?" Địch Áo nói.
Mã Tát Nhĩ Đa sửng sốt một lát, gật đầu nói: "Đúng thế, bất cứ chuyện gì."
"Cảm ơn." Địch Áo cười nói: "Ta tên là Địch Áo."
Ngay lúc này, một cô gái tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mặc y phục màu xanh đi lên lầu, sau khi đến gần mới nhẹ nhàng đặt một bình chất lỏng màu tím trước mặt Mã Tát Nhĩ Đa.
"Ha ha..." Mã Tát Nhĩ Đa sáng mắt lên, sau đó cầm cái bình lên, mở nắp ra, ngửi thật sâu một hơi.
"Ngài cần phải uống tiết kiệm, đây là lọ cuối cùng rồi. Đợt Mân Côi Lộ tiếp theo còn nửa tháng mới ủ xong." Cô gái kia mỉm cười nói.
Tầm mắt Địch Áo quét qua người cô gái, dáng vẻ thùy mị coi như tạm được, làn da trên mặt hơi đen nhưng thoạt nhìn khá nhu nhuận, dưới ánh trời chiều tỏa ra nét sáng bóng, vóc người linh lung đầy đủ, nên tròn thì tròn, nên lớn thì lớn. Hơn nữa, nàng mặc một cái quần mỏng kiểu cách khêu gợi, phần lớn nữ nhân thích mặc quần dài phủ gót, đó là tượng trưng thục nữ. Còn nữ tử này quần ngắn lộ ra đầu gối mượt mà còn có non nửa bắp đùi trắng nõn, nhóm tửu khách khác cũng phải quay đầu lại nhìn ngó không thôi, từng ánh mắt tham lam ngó chừng nàng. Thế nhưng không có ai sủa bậy lung tung, hẳn là cố kỵ Mã Tát Nhĩ Đa tồn tại.
"Ngã Lệ, Mân Côi Lộ năm nay ta bao hết." Mã Tát Nhĩ Đa nói.
"Đây... không tốt lắm đâu." Ngã Lệ vuốt tóc của mình, dáng vẻ phong tình vạn chủng liếc sang Địch Áo, gật đầu mang ý chào hỏi, sau đó nói với Mã Tát Nhĩ Đa: "Lữ điếm của ta không bán Mân Côi Lộ thì còn ai đến đây làm khách nữa? Ngài cho rằng mẹ con chúng ta năm nay ăn cái gì, uống gì nhaa..a?"
"Ta để ngươi thua lỗ bao giờ chưa?" Mã Tát Nhĩ Đa cười nói: "Như vậy đi, một nửa tạm được rồi chứ? Năm nay ta đón rất nhiều khách, dù sao cũng không thiếu mấy thứ nhỏ nhặt."
"Một lời đã định." Ngã Lệ không có dây dưa trên vấn đề này mà nhượng bộ một bước: "Cùng lắm thì năm nay ta cực khổ một chút, ủ thêm vài đợt Mân Côi Lộ nữa vậy."
"Buổi tối ta sẽ cho người mang tiền đặt cọc qua." Mã Tát Nhĩ Đa nói.
"Nhìn ngài kìa, chẳng lẽ ta còn hoài nghi danh dự của ngài hay sao?" Ngã Lệ cười nói: "Đừng nhắc đến tiền đặt cọc, tuyệt đối không thiếu rượu cho ngài uống, yên tâm đi." Nói xong Ngã Lệ xoay người đong đưa đi tới thang lầu.
Ngã Lệ để lại ấn tượng cho Địch Áo chính là ‘tạm được’, nhưng bóng lưng của nàng lại là ‘cực phẩm’ rồi, cái mông uyển chuyển đánh qua đánh lại mềm mại động lòng người, trong khoảnh khắc này những gã tửu khách trên lầu đều quên mất chén rượu trong tay, có kẻ trợn trắng hai mắt, có kẻ há to mồm, thậm chí còn có tên chảy nước dãi, thoạt nhìn giống như là một đầu sắc lang chính hiệu.
"Ngã Lệ là quả phụ xinh đẹp nhất trong Đôi Tháp trấn chúng ta." Mã Tát Nhĩ Đa cười hì hì nói, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú Địch Áo.
"À." Địch Áo đáp một tiếng: "Quả thật rất đẹp."
Mã Tát Nhĩ Đa từ từ thu hồi nụ cười, lấy nhãn lực của hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra được Địch Áo rất đạm mạc, không hề đặt mị lực của Ngã Lệ vào mắt. Chuyện này không nằm ngoài hai tình huống, một là xuất thân cao quý từng thấy qua đủ loại mỹ nữ,tập mãi thành thói quen rồi, hai là ý chí kiên định, có thể nhẹ nhàng khống chế tâm tình của mình, bất kể là loại nào đều cho thấy Địch Áo bất phàm.
"Nếu như ngươi có thể lại Đôi Tháp trấn một thời gian ngắn, ngươi sẽ thích nơi này." Mã Tát Nhĩ Đa cười nói.
"Cảm ơn ý tốt của ngài, ta chỉ đi ngang qua nơi này, sợ rằng dừng lại không bao lâu." Vẻ mặt Địch Áo nhìn qua có chút tiếc nuối.
"Thật là đáng tiếc, chúc ngươi lên đường xuôi gió, tiểu tử." Mã Tát Nhĩ Đa giơ giơ chén rượu, đồng thời cũng mang ý nghĩa kết thúc đoạn đối thoại này.
Sau khi Địch Áo lễ phép cáo từ Mã Tát Nhĩ Đa rời khỏi tửu quán, từ trong góc đi ra một gã trung niên mặt mũi lạnh lùng đi tới bên cạnh Mã Tát Nhĩ Đa, nói: “Đại nhân, có muốn ta phái người theo dõi hắn hay không?"
"Người trẻ tuổi này hẳn là không có vấn đề." Mã Tát Nhĩ Đa dời ánh mắt từ phía bóng lưng Địch Áo trở lại: “Gần đây quản lý chặt chẽ cho ta, không thể bỏ qua những người khả nghi."
"Vâng, đại nhân." Người trung niên thấp giọng đáp, chậm rãi lui xuống.
Nói chuyện với Mã Tát Nhĩ Đa không làm cho Địch Áo gia tăng cảnh giác, trên thực tế đại đa số mọi người sẽ không tin tưởng rằng lão già tầm thường này lại nắm giữ quyền sinh sát toàn trấn. Đối với Địch Áo thì chuyện trọng yếu nhất là phải tìm được chỗ ở, may là Đôi Tháp trấn có tới mười mấy gian lữ điếm.
Địch Áo tìm được một nơi thích hợp rất nhanh, gian phòng không lớn nhưng được cái đơn giản sạch sẽ, tối trọng yếu là giá tiền không mắc.
Dàn xếp xong xuôi, Địch Áo tiếp tục nghiên cứu cái hộp kia, nói rõ nói, công việc này thật sự khô khan nhưng Địch Áo không biết mệt. Mười mấy năm dốc lòng tĩnh tu giúp cho Địch Áo có khả năng kiên nhẫn mà người khác khó thể làm được, hắn cực kỳ kiên nhẫn.
Trải qua trăm ngàn lần thử nghiệm, mặc dù vẫn không dò ra cấu tạo nội bộ của khóa nguyên lực, nhưng Địch Áo chợt phát hiện trình độ cảm ứng nguyên lực hình như đã gia tăng. Hơn nữa, tốc độ hấp thu nguyên lực cũng nhanh hơn một chút, mặc dù chỉ là khác biệt cực kỳ bé nhỏ nhưng phát hiện này vẫn làm cho Địch Áo hưng phấn.
Đối với cảm nhận của Địch Áo thì thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì khi hắn toàn tâm toàn lực điều khiển nguyên lực sẽ không để ý tới thời gian nữa. Trong nháy mắt trời đã gần sáng, bên ngoài truyền đến tiếng tiếng người náo nhiệt.
Địch Áo dừng tu luyện trầm ngâm trong chốc lát, sau đó thân hình đột ngột bật lên, hai tay men theo bức tường leo lên xà nhà, quan sát khắp nơi một hồi mới đặt cái hộp ở trong góc tối.
Mang theo tùy thân khẳng định không được, có lẽ người mất cái hộp sẽ xuất hiện trong Đôi Tháp trấn ngày hôm nay. Giấu cái hộp ở trên xà nhà cũng chỉ là tạm thời, hôm nay hắn sẽ đi chung quanh tìm xem có chỗ nào ổn thỏa hơn không.
Địch Áo thu thập đơn giản một lát rồi ra khỏi phòng, chẳng qua là hắn mới vừa đi ra lữ quán đã thấy một đội võ sĩ cưỡi tuấn mã vội vã chạy tới cạnh lão bản (ông chủ) lữ quán, cười nói hả hê với người bên cạnh: “Những đám cướp kia lần này đá trúng tường sắt rồi, ngươi có nghe gì không, ngày hôm qua đoàn xe đến từ Hầu tước lĩnh bị cướp."
"Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể xuất binh tiễu trừ? Rồi lại nói, ngoại trừ lá cờ đen ra làm gì có thương đội nào không bị cướp?" Lá cờ đen trong miệng tên kia ý chỉ đoàn xe Mã Tát Nhĩ Đa.
"Lần này không giống trước, nói cho ngươi biết, hai đám cướp ngày đã bị người ta tiêu diệt vào ban đêm ngày hôm qua." Lão bản cười nhạo, hiển nhiên là khinh bỉ kiến thức nông cạn của người nọ: “Đám người không sợ trời không sợ đất kia đến chết cũng không biết mình chọc phải ai."
"Là ai?" Người nọ tò mò hỏi.
Lão bản tửu quán thần thần bí bí nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý mình mới hạ giọng nói: “Là Bá tước lĩnh Vi Nhĩ Tư tướng quân tự mình dẫn đội, đó là một tên giết người không chớp mắt đó."
"Vi Nhĩ Tư?" Người nọ bị dọa cho sợ hết hồn, hiển nhiên hắn cũng nghe tiếng xấu của Vi Nhĩ Tư, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thiệt hay giả? Một đoàn thương đội mà thôi, cho dù tất cả hàng hóa bên trong là vàng cũng không đáng cho hắn đi một chuyến mà?"
"Ngươi biết cái gì?" Lão bản rõ ràng đắc ý vì mình có tin tức mà người khác không biết: “Có thể để cho Cực Hạn võ sĩ xuất thủ tại sao có thể là tài bảo bình thường được."
"Coi như là Vi Nhĩ Tư đi, nhưng ngươi làm sao biết được?" Người nọ vẫn còn không tin.
"Ngươi không cần hỏi điều này." Lão bản nhếch miệng cười chậm rãi xoay người đi vào lữ quán, chỉ lưu lại một bóng lưng bí hiểm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thần Điển
Tác giả: Phá Nam Tường -----oo0oo-----
Chương 27: Gian thương.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thanh âm hai người nói chuyện với nhau không lớn, nhưng lọt vào trong tai Địch Áo vô cùng rõ ràng, từ tận đáy lòng hắn không khỏi sóng biển dâng trào. Mặc dù đã sớm dự liệu sẽ có phát sinh tình huống này, nhưng không ngờ hành động của đối phương lại nhanh như thế, hoàn toàn thoát ra khỏi phạm vi Địch Áo suy nghĩ.
Địch Áo không chú ý tới việc người nghe thấy cuộc nói chuyện không chỉ có mình hắn, mấy người khác đang ăn uống trong đó sắc mặt đồng thời đại biến, tất cả đều ngừng động tác bốn mắt nhìn nhau.
"Thang Mỗ lão đại... thật..." Một người khách lẩm bẩm.
"Đừng quản nhiều như vậy." Một gã đại hán khác thấp giọng nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là để ý tới tiểu tử Địch Áo kia."
"Cho dù chúng ta bắt được hắn thì thế nào? Lão đại đã..."
"Thang Mỗ đã chết, không phải là còn có Lao Luân Tư lão đại sao?" Đầu kia đầu nói: "Lao Luân Tư lão đại đã biết có người giả mạo tên hắn lừa gạt hàng hóa rồi, nếu như chúng ta có thể đem tên tiểu tử này đi qua, hắc hắc... hắn sẽ rất cao hứng đó."
"Ngươi muốn nương tựa Lao Luân Tư?"
"Chứ ngươi định nương tựa vào ai?" Tên kia lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng ta và Thang Mỗ đã không còn tình nghĩa gì nữa rồi, tiểu tử, nhìn xa ra một chút, muốn tìm chết thì tự mình đi, đừng làm ảnh hưởng đến chúng ta, không nghe lão bản nói sao? Vi Nhĩ Tư tướng quân đã tới."
Chuyển động quanh Đôi Tháp trấn hồi lâu, Địch Áo suy nghĩ thấy có thể dùng hai chữ để hình dung.
Quy tắc.
Quy tắc có mặt ở khắp nơi.
Hai đám giắc cướp có thù cũ lại có thể cùng làm thực khách trong một tửu điếm. Nếu gặp nhau ở đầu đường xó chợ, bọn họ có thể nhục mạ, châm chọc lẫn nhau đỏ mặt tía tai, nhưng không có một người nào dám rút vũ khí của mình ra.
Buổi trưa ở đây tràn đầy phong tình trong lữ điếm của tiểu quả phụ Ngã Lệ, cảm giác lúc đó sẽ rõ ràng hơn. Trên thực tế, có khả năng hấp dẫn nhóm lữ khách không chỉ là Mân Côi Lộ của Ngã Lệ, còn có vóc người uyển chuyển, tròng mắt đưa tình kia nữa, toàn lữ điếm xem như không còn chỗ ngồi. Hơn nữa, các thực khách cũng không có ý định che dấu ánh mắt tham lam của mình, thậm chí còn dùng các loại giọng nói hạ lưu trêu chọc Ngã Lệ. Thế nhưng, cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngã Lệ tựa như hồ điệp nhảy múa xuyên qua từng dãy bàn cơm, không có một người nào vươn cánh tay heo ra.
Không phải là không muốn, mà là không dám.
Bầu trời Đôi Tháp trấn bị bao phủ bởi một tầng quy tắc mờ ảo, sờ không tới, nhìn không thấy, ước thúc mọi người không dám tùy ý làm bậy.
Nghe những người khác tán gẫu, bản thân cũng chủ động hỏi thăm vài chuyện, Địch Áo đã biết đại khái một ít lịch sử có liên quan tới Đôi Tháp trấn. Cộng thêm Ngõa Tây Lý khuyến cáo, dần dần hắn xác nhận được một vài tin tức có căn cứ chính xác.
Mã Tát Nhĩ Đa có thể trở thành ông vua không ngai ở Đôi Tháp trấn, đơn giản là vì hắn có lực lượng không ai địch nổi, ít nhất ở chỗ này không người nào có thể đối kháng, lực lượng chính là căn bản để chế định quy tắc. Cho nên Ngõa Tây Lý mới xem thường tầng lớp quý tộc trên Khắc Lý Tư bình nguyên, thoạt nhìn tựa hồ bọn họ nắm giữ hết thảy, nhưng nếu có một cỗ lực lượng cường đại từ bên ngoài xuất hiện, xâm nhập, tất cả mọi thứ sẽ bị phá vỡ, tiêu diệt.
Khi Địch Áo đang dùng bữa thì bên ngoài nổi lên bảo tuyết, qua một canh giờ bông tuyết chuyển thành hạt mưa, rõ ràng là mùa xuân sắp tới rồi.
Đợi đến lúc cơn mưa qua đi đã là ba giờ chiều, Địch Áo chậm rãi đi ra lữ điếm Ngã Lệ, hắn đã nghe được lượng tin tức tương đối đầy đủ. Trong trấn có hai gian tạp hóa danh tiếng coi như tạm ổn, tới đó mua bán hàng hóa khẳng định thấp hơn giá trị thực tế, nhưng chỗ tốt là có thể giao dịch một lần là xong. Đống hàng hóa kia bao gồm châu báu, quần áo, vật phẩm dùng để hóa trang, nữ trang...vân...vân, hắn không thể chạy lần lượt khắp các cửa hàng được.
Địch Áo trở lại lữ điếm, bắt chuyện với lão bản vài câu rồi mới chậm rãi đi lên lầu hai. Thế nhưng, khi cách gian phòng của mình còn bảy, tám thước đột nhiên đứng lại xem xét.
Bởi vì trên sàn nhà lưu lại mấy dấu chân xốc xếch đi thông gian phòng của hắn.
Một nụ cười hiện lên trên khóe miệng Địch Áo, có người muốn đối phó hắn, chuyện này cũng không có vấn đề gì, nhưng lưu lại dấu chân ở bên ngoài rõ ràng như thế hình như hơi quá rồi, rốt cuộc là mai phục hay là cảnh cáo đây? Quá không chuyên nghiệp rồi.
Địch Áo xoay người trực tiếp đi lên lầu ba, đẩy cửa sổ nhỏ cạnh thang lầu ra quan sát phía ngoài chốc lát, thấy sau đó không người nào hắn mới nhẹ nhàng nhảy lên giống như con rắn linh hoạt chui qua cửa sổ.
Địch Áo điểm nhẹ chân lên bệ cửa sổ, thân thể thoáng cái bay ra ngoài liên tiếp xẹt qua mấy cái cửa sổ rồi đột nhiên trầm xuống phía dưới, tay phải cong lại thành trảo nắm lấy bệ cửa sổ, chỉ lộ ra nửa cái đầu lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Một, hai, ba, bốn, năm, trong phòng của hắn tổng cộng có năm gã tráng hán, giờ phút này đang vây quanh trước cửa phòng, trong đó có hai tên tráng hán đang cầm một cái lưới lớn chuẩn bị tùy thời ném xuống. Mặt khác còn có ba gã tráng hán nắm chặc vũ khí đứng bất động trước cửa phòng.
Địch Áo buông lỏng đầu ngón tay, thân hình hóa thành một tia sáng nhàn nhạt rơi thẳng xuống mặt đất. Ngay khi hai chân tiếp xúc mặt đất đầu gối hắn tự nhiên buông lỏng, cong lại, tiếp theo là cúi người, tay trái đưa ra trước, năm đầu ngón tay xuất ra một phần lực đạo hóa giải trọng lực, toàn bộ quá trình không hề phát ra thanh âm.
Sau một cái chớp mắt, Địch Áo dựng thẳng thân thể, nhẹ nhàng đánh rớt bùn đất dính trên đầu ngón tay, chậm rãi đi tới chuồng ngựa ở hậu viện.
Mã phu của lữ điếm đang tựa vào lan can ngủ say, cho đến khi Địch Áo đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn mới giật mình tỉnh dậy.
(mã phu: người chăm sóc ngựa)
"Địch Áo tiên sinh, ngài đây là..." Mã phu vừa dụi mắt vừa nói.
"Ta cần lấy ít đồ."
"Ngài đợi chút." Mã phu lấy một cái chìa khóa từ bên hông, chạy vài bước đến chỗ xe ngựa Địch Áo, mở khóa sắt trên cửa buồng xe ra, tiếp theo đưa tay kéo tờ giấy niêm phong rồi lẳng lặng đứng ở một bên.
Địch Áo mở cánh cửa xe, tiện tay cầm ra một kiện hàng ở bên trong, tiếp theo mới gật đầu ra hiệu cho tên mã phu.
Phu xe lấy ra tờ giấy niêm phong mới cẩn thận dán lên, rồi đưa cho Địch Áo một cây bút than, Địch Áo đã quen thuộc với mấy động tác này nên nhanh tay cầm lấy cây bút viết tên mình lên tờ giấy niêm phong.
Sau đó Địch Áo quay đầu nhìn về phía cửa sổ gian phòng của mình, hồi lâu mới cất bước đi ra ngoài.
Địch Áo không e ngại chiến đấu, chẳng qua hắn thích chiến đấu trong tình huống nắm giữ thiên thời địa lợi nhân hoà hơn, hắn muốn vừa đánh là phải phát động một kích trí mạng kết thúc trận chiến thật nhanh.
Luôn luôn giữ mình ở trạng thái đỉnh phong là một chuyện không hề dễ dàng, nhưng Địch Áo có thể làm được. Hơn nữa hắn còn có thể lợi dụng đủ loại nhân tố làm cho đối thủ của mình từ từ suy thoái thực lực, có lẽ là bố trí cạm bẫy, có lẽ là cố ý kéo dài thời gian khiến cho đối thủ không có cách nào giải phóng lực lượng chân chính.
Cố thủ ở trong phòng chờ đợi con mồi sa lưới cần phải hao tốn không ít tinh lực, có lẽ chờ một canh giờ không tính là vấn đề, nhưng chờ thêm bảy, tám giờ, thậm chí mười mấy giờ đến người sắt cũng phải cảm thấy mệt mỏi. Đến lúc đó, hắn sẽ tùy tiện nghĩ biện pháp hấp dẫn lực chú ý của đối phương, Địch Áo nắm chắc sẽ kết thúc chiến đấu trong một thời gian thật ngắn.
Việc hiện tại hắn cần làm chính là đổi bọc châu báu thành tiền, sau đó tìm một chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mười phút sau, Địch Áo đã đi vào một cửa hàng cầm đồ, có lẽ là do mưa tuyết vừa rơi xong nên tiệm cầm đồ này không có một bóng người. Phía sau tấm lưới sắt bảo hộ chỉ có một lão nhân và mấy tên phụ việc đang tán gẫu gì đó.
Thấy Địch Áo tiến vào cửa tiệm, lão nhân kia vội vàng đứng lên mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi, cần ta giúp gì hả?"
Địch Áo đi tới trước bàn dài, thả cái bọc châu báu trong tay xuống: "Ngươi xem đi, mấy thứ này có thể cầm bao nhiêu?"
Lão nhân kia từ từ mở cái bọc ra, tầm mắt của hắn bình thản quét mấy lần trên người Địch Áo, chốc lát sau mới chuyển tầm mắt sang bọc châu báu.
Trên thế giới có rất nhiều nghề nghiệp vừa nhìn là biết năng lực, nghề nào cũng có rất nhiều chi tiết phải chú ý. Nếu ngươi làm không được thì không thể nào lăn lộn trong giới đó được, một khi làm được ngươi sẽ có cơ hội trở thành người nổi bật trong nghề.
Địch Áo cười cười, thật ra hắn cũng có thói quen giống lão nhân này.
Lão nhân tiện tay cầm lên một sợi dây chuyền, nhìn thoáng qua rồi nhẹ giọng nói: "Tỉ lệ tựa hồ không tốt lắm."
"Châu báu tốt ta sẽ không tới đây cầm." Địch Áo nói.
"Chớ xem thường Đôi Tháp trấn." Lão nhân kia nở nụ cười: "Người trẻ tuổi, mới tới hả? Ngươi còn không biết nơi này, đến khi ngươi hiểu được, ngươi sẽ không nói như vậy."
"Ừ, có lẽ là thế, ta xin lỗi." Địch Áo nhún nhún vai, hắn có chút kinh ngạc, xem ra ngươi nơi này có điểm tự hào vì Đôi Tháp trấn.
"Không có gì phải xin lỗi hết, ta có thể hiểu được." Lão nhân cười nói: "Đôi Tháp trấn đã nhiều năm không có tu sửa, đường phố vừa hẹp vừa bẩn, các Mạo Hiểm Giả từ bên ngoài lần đầu tiên đến cũng có ấn tượng không tốt."
Trong khi nói chuyện, lão nhân đã quan sát đại khái bọc châu báu một lần, trầm ngâm chốc lát mới giơ ba ngón tay ra.
"Ba mươi kim tệ?" Địch Áo thở phào nhẹ nhỏm, nhiêu đó kim tệ cũng đủ để hắn sử dụng một thời gian.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thần Điển
Tác giả: Phá Nam Tường -----oo0oo-----
Chương 28: Giao dịch.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
"Người trẻ tuổi, đùa giỡn không đúng lúc nha!" Lão nhân vừa nói vừa lấy ba miếng kim tệ sáng lóng lánh từ trong quầy ra, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn dài.
"..." Địch Áo kinh ngạc sửng sờ, hắn nhớ rất rõ ràng cái áo da cáo Bích Cơ thường mặc đã trị giá hai kim tệ, còn bọc châu báu của hắn nặng chừng hai cân, cho dù tỉ lệ châu báu không tốt nhưng cũng không thể rẻ mạc như vậy.
Vào lúc này cửa hàng cầm đồ lại có người tới, một nữ nhân dáng vẻ thướt tha từ ngoài tiến vào, Địch Áo nhận ra đối phương, chính là tiểu quả phụ Ngã Lệ.
Hắn từng nói chuyện với Mã Tát Nhĩ Đa và rất nhiều thực khách nên biết rằng lúc bình thường Ngã Lệ luôn luôn mỉm cười niềm nở. Nhưng giờ phút này mặt nàng như sương lạnh, không nói một câu đã trực tiếp đi tới đặt một tờ ngân phiếu lên trên bàn, tiếp theo lại ném ra bảy, tám mai kim tệ, có lẽ là cố ý nên trong đó có hai mai kim tệ lăn một vòng rồi rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lão nhân kia không thèm để ý, cúi người tìm kiếm kim tệ cực kỳ cẩn thận, đứng lên lau sạch sẽ miếng kim tệ dính đầy tro bụi rồi nhẹ nhàng đặt lên quầy, sau đó lại nhìn qua tấm ngân phiếu, từ trong quầy lấy ra một hộp nhỏ màu hồng phấn đưa cho Ngã Lệ.
Ngã Lệ hừ lạnh một tiếng giơ tay đoạt lấy cái hộp.
Lão nhân kia lại chuyển tầm mắt lên trên người Địch Áo, nói: "Người trẻ tuổi, nghĩ xong chưa?"
"Quá ít !" Trong mắt Địch Áo hiện rõ vẻ không hài lòng, mặc dù hắn không có đầu óc kinh tế giỏi giang nhưng cũng biết cái giá này quá rẻ mạt.
Ngã Lệ nhìn bọc châu báu đặt trên quầy đột nhiên nhếch chân đá nhẹ vào đùi Địch Áo, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Phanh...” Cánh cửa bị Ngã Lệ tung chân đá thật mạnh, tro bụi trên xà nhà đổ rào rào xuống đất.
Địch Áo hơi kinh ngạc trong lòng, đây là ý gì? Hoặc là...
"Năm kim tệ, không thể nhiều hơn nữa." Lão nhân kia nói.
Địch Áo từ từ cột cái bọc lại, cân nhắc lưỡng lự hồi lâu, hiện tại hắn muốn nện cái bao này vào mặt đối phương. Thế nhưng ngoại trừ một vài trường hợp bất khả kháng, bình thường hắn vẫn là con người hiền lành vô hại. Huống chi đây chỉ là một lần giao dịch, không đồng ý thì đi tìm người khác là được rồi, không cần phải gây chuyện làm gì.
Thấy Địch Áo muốn đi, nụ cười trên mặt lão nhân bất chợt biến thành cổ quái, nói: "Người trẻ tuổi, ra khỏi cánh cửa này ngươi cũng phải quay trở lại đây thôi. Ngoại trừ chúng ta ra, nơi này không có có ai dám thu vật phẩm của thương đội Hầu tước."
"Ngài uy hiếp ta?" Địch Áo cười còn vui vẻ hơn cả đối phương, mặc dù không rõ ràng đối phương dùng phương pháp gì nhận ra lai lịch mớ châu báu này, nhưng chỉ cần hắn muốn là có thể xử lý được phần lớn tình huống, bất luận là ở chỗ nào.
"Không, không, đây chỉ là một khuyến cáo thiện ý." Lão nhân kia vội khoát khoát tay nói.
"Cám ơn, thật ra điều này không cần thiết." Địch Áo cầm bọc châu báu đi ra khỏi cửa hàng cầm đồ liền thấy Ngã Lệ đang chờ ở góc đối diện, vừa thấy Địch Áo đi ra nàng vẫy vẫy tay với Địch Áo, sau đó mới xoay người đi về phía lữ điếm.
Khi Địch Áo đi theo Ngã Lệ trở lại lữ điếm, Mã Tát Nhĩ Đa đang nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
"Vi Nhĩ Tư, hình như ta đã nói với ngươi rồi, chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay." Mã Tát Nhĩ Đa lạnh lẽo nói.
"Ngươi cho rằng ta nguyện ý tới đây nhìn bộ mặt chết của ngươi hả?" Vi Nhĩ Tư hừ lạnh một tiếng, nói: “Phía trên hạ lệnh xuống, người này hẳn là vừa mới tiến vào Đôi Tháp trấn ngày hôm qua, ngươi xem đi." Vi Nhĩ Tư đưa ra một bức họa đặt trước mặt Mã Tát Nhĩ Đa.
Mã Tát Nhĩ Đa nghe thế thì hơi hơi kinh ngạc, vốn còn tưởng rằng tên này chạy đến đây gây phiền toái cho mình, ai ngờ không phải như vậy. Mã Tát Nhĩ Đa cầm lấy bức họa nhìn thoáng qua, chân mày nhất thời nhíu lại, nói: “Ai vẽ đấy? Tài nghệ cũng quá kém."
Khóe miệng Vi Nhĩ Tư khẽ run rẩy, bởi vì sự tình trọng đại nên hắn không dám mượn tay người khác, bức họa này chính là bút tích của hắn, nhưng loại sự tình này Vi Nhĩ Tư tự nhiên không chịu thừa nhận, chẳng qua cãi chày cãi cối nói: “Thời gian gấp gáp nên vẽ cũng gấp vội vàng, thế nhưng độ tuổi không thể sai được, đại khái chừng hai mươi tuổi."
Mã Tát Nhĩ Đa tiện tay ném bức họa sang một bên, nói: “Vật này không có một chút tác dụng, nói đi, người ngươi muốn tìm có điểm đặc thù gì, ta rất là kỳ quái tại sao lão đại lại sai ngươi từ xa chạy đến đây tìm người?"
Vi Nhĩ Tư liếc nhìn ‘tuyệt tác’ mình hao phí hơn hai canh giờ bị ném vứt bỏ ở một góc. Vẻ mặt hắn đặc sắc tới cực điểm, muốn chửi ầm lên nhưng lại không tìm được lý do, chuyện duy nhất hắn có thể làm là ho khan hai tiếng rồi chuyển sang đề tài khác: “Ngày hôm qua phía đông trấn có thương đội bị cướp, chuyện này ngươi biết không?"
"Đúng là có chuyện đó, nhưng ta cũng không rõ ràng lắm." Mã Tát Nhĩ Đa chậm rãi hồi đáp.
"Không rõ ràng lắm? Đây là địa bàn của ngươi mà." Nghe Mã Tát Nhĩ Đa trả lời, Vi Nhĩ Tư giận đến mức muốn xông tới đánh một trận.
"Địa bàn của ta? Địa bàn của ta chỉ có cực hạn bên trong Đôi Tháp trấn, ngươi không cho rằng toàn bộ Khắc Lý Tư bình nguyên đều thuộc về ta quản lý đó chứ?" Mã Tát Nhĩ Đa cười lạnh nói.
"Ngươi..." Vi Nhĩ Tư giận dữ đỏ bừng cả mặt, ngay cả lông mày cũng dựng lên, còn Mã Tát Nhĩ Đa ngồi ở một bên mỉm cười thoải mái, hắn đã sớm nhìn tên này không vừa mắt rồi, hiện tại còn dám đi tới cửa tự tìm phiền phức.
Vi Nhĩ Tư rất muốn rút trường kiếm bên hông ra đâm một kiếm xuyên tim cái tên đáng ghét trước mặt này. Nhưng thực tế Vi Nhĩ Tư không dám làm như vậy, cũng làm không được, mười năm trước Mã Tát Nhĩ Đa đã là Quang Mang võ sĩ cấp mười, ngày hôm nay có lẽ đã tấn thân Cực Hạn võ sĩ rồi, chênh lệch giữa hai người cũng không lớn. Huống chi Mã Tát Nhĩ Đa trấn giữ Đôi Tháp trấn đã nhiều năm, cho dù hắn có thể giết chết Mã Tát Nhĩ Đa cũng không có khả năng rời khỏi căn phòng này.
"Được rồi, Mã Tát Nhĩ Đa, ta phải ta nhắc nhở ngươi một câu, phía trên rất coi trọng nhiệm vụ lần này, không được có sai lầm nào hết." Vi Nhĩ Tư cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, nghiêm mặt nói.
"Nghiêm trọng như thế?" Mã Tát Nhĩ Đa bỗng nhiên nở nụ cười: “Thế nhưng, đây hình như là nhiệm vụ của ngươi mới đúng chứ, cùng ta có quan hệ sao?"
"Nếu như ngươi biết trong đội xe cất giấu thứ gì, sợ rằng ngươi không thể cười vui vẻ nổi." Vi Nhĩ Tư lạnh lùng nói.
"Là cái gì?" Thấy vẻ mặt Vi Nhĩ Tư không giống giả bộ, Mã Tát Nhĩ Đa hiếu kỳ hỏi.
"Mảnh vỡ tinh thần."
"Hả?" Mã Tát Nhĩ Đa đứng bật dậy, dungf ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Vi Nhĩ Tư.
"Ngươi cũng là người thông minh." Ở trong lữ điếm, Ngã Lệ dẫn Địch Áo vào một gian phòng nhỏ, cười hì hì nói: "Ý? Hình như ta từng gặp ngươi ở chỗ nào đó rồi?"
"Thấy qua hai lần." Địch Áo nói: "Một lần là ở chỗ Mã Tát Nhĩ Đa đại nhân, một lần là ta tới lữ điếm của ngươi dùng cơm."
"Ngại quá, ta không có chú ý tới ngươi." Trên gương mặt Ngã Lệ hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, tựa hồ áy náy vì mình không chú ý tới Địch Áo.
Địch Áo cười mị mị quan sát Ngã Lệ, khi ăn cơm buổi trưa hắn thấy những gã nam nhân kia cố ý nói vài câu thô lỗ trêu chọc nhưng Ngã Lệ không hề thay đổi thần sắc, điều này có thể chứng minh nội tâm nàng rất vững vàng, hiện tại đột nhiên bày ra bộ dạng nữ nữ hiền lành, định lừa ai đây?
"Ngã Lệ phu nhân, ngài tìm ta có việc?" Địch Áo đi thẳng vào vấn đề.
"Đúng rồi, lấy số châu báu cho ta xem." Ngã Lệ nói.
Địch Áo đặt cái bọc lên trên bàn, đẩy tới.
Ngã Lệ mở ra quan sát hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Số châu báu này ngươi định bán bao nhiêu?"
"Ngươi muốn mua?" Địch Áo hỏi.
"Vốn không có ý đó, bây giờ ta muốn mua toàn bộ."
"Tại sao?"
"Ta không muốn để lão già kia làm ăn." Ngã Lệ căm hận nói: "Lý do này ngươi hài lòng không?"
"Hiểu."
"Đúng rồi, A Ba Sĩ ra giá bao nhiêu?" Ngã Lệ hỏi.
"A Ba Sĩ?"
"Là lão chủ của cửa hàng cầm đồ."
"À, năm mươi kim tệ." Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Ngươi nói gì? Bao nhiêu? ?" Ngã Lệ cơ hồ muốn hét ầm lên.
"Năm mươi kim tệ." Địch Áo lập lại một lần với dáng vẻ thành khẩn, không có một tia bối rối nào cả.
"Vốn còn tưởng rằng ngươi là một người đàng hoàng, ai ngờ được... đừng nói là một đống đồ nát này, cho dù ngươi cầm một khối mảnh vỡ tinh thần đưa đến chỗ A Ba Sĩ, hắn ra giá tuyệt đối không vượt qua ba mươi kim tệ." Ngã Lệ nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu từng chữ, đầu ngón tay vì dùng sức quá mức dần dần trắng bệch: "Ngươi có tin hay không? Ta sẽ nện cái bọc này vào mặt ngươi?"
Hình như giá quá cao? Sắc mặt Địch Áo vẫn không có thay đổi, nhưng nội tâm có chút xấu hổ.
"Nói thật..." Địch Áo mỉm cười nói: "Lúc ở trong cửa hàng cầm đồ, ta cũng muốn làm như thế."
Ngã Lệ sửng sốt ngẩn người ra, hồi lâu mới hiểu ý tứ Địch Áo muốn đánh lão già A Ba Sĩ kia.
Vào lúc này nếu như Địch Áo nói xin lỗi đã quá chậm, bất kỳ nói câu gì Ngã Lệ cũng không ngần ngại đuổi hắn ra ngoài. Bây giờ Địch Áo lại dùng kỹ xảo biểu đạt ý của mình, chẳng những lộ ra bản thân căm hận A Ba Sĩ, còn đặt mình ở vị trí người bị hại biến hai người trở thành đồng bệnh tương liên có kẻ thù chung, nên mọi việc diễn biến khác hẳn đi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thần Điển
Tác giả: Phá Nam Tường -----oo0oo-----
Chương 29: Chặn giết.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ngã Lệ quan sát Địch Áo chốc lát, thần sắc từ từ bình tĩnh trở lại, thế nhưng giọng nói vẫn còn lạnh lẽo: "Ngươi ra giá một lần nữa đi."
"A Ba Sĩ cho ta năm kim tệ." Địch Áo nói: "Chỉ cần ngươi trả giá cao hơn hắn, toàn bộ những thứ này đều thuộc về ngươi."
"Năm kim tệ?" Ngã Lệ nghi ngờ nhìn kỹ bao châu báu, lại nghĩ đến phong cách hành sự của A Ba Sĩ, cảm giác hẳn là không sai lắm mới nói: "Thật sự là năm kim tệ?"
"Ừ."
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy một người làm ăn kiểu như ngươi." Ngã Lệ mỉm cười nói: "Ta cho ngươi năm kim tệ, cộng thêm một đồng tiền là có thể cầm hết số châu báu này?"
"Cộng thêm một đồng?" Địch Áo ngây dại, vốn hắn muốn thử làm thương nhân lòng dạ hiểm độc một lần, cuối cùng làm không xong lại còn bị hố, hắn ra giá như thế là vì muốn đổi lấy cảm tình của Ngã Lệ, không ngờ rằng lại mua dây tự buộc chân mình.
Đáng tiếc là đối tượng Địch Áo đang giao dịch không phải là quý nhân hào khí rộng rãi, mà là chủ quán nho nhỏ trong một thị trấn xa xôi. Bởi vì đánh giá đối phương sai lầm, lại thêm đối phương kinh nghiệm tràn trề, cho nên hắn càng nói càng lâm vào bế tắc.
"Ngươi là đại nam nhân sẽ không tính toán chi li với ta chứ?" Ngã Lệ cười hì hì nói: "Hồi nãy ngươi nói chỉ cần ta ra giá cao hơn A Ba Sĩ, số châu báu này sẽ thuộc về ta, đúng không?"
“Ngươi đã thêm vào một đồng tiền lại còn nói ta tính toán chi li?” Địch Áo coi như hiểu được cái gì gọi là ‘bị cắn ngược’ rồi, hắn ngó chừng Ngã Lệ nhìn hồi lâu, chỉ biết thở dài rồi lại thở dài nghĩ thầm: “Quên đi, khuya hôm nay trước tiên giải quyết mấy tên bên kia cho xong, ngày mai mua một ít đồ dùng cần thiết rồi rời khỏi Đôi Tháp trấn. Người nơi này… quá đáng giận.”
"Thế nào? Đồng ý?" Ngã Lệ nhìn thấu vẻ mặt Địch Áo đang thả lỏng.
"Đồng ý." Địch Áo gật đầu.
"Tốt, đây mới gọi là đại nam nhân nha!" Ngã Lệ cười ha ha, sau đó khuôn mặt bất chợt nhăn nhó nói: "Thế nhưng, hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy, thật là ngại quá, trước tiên ta ghi phiếu nợ cho ngươi, lâu nhất là hai tháng, ta sẽ trả đủ tiền cho ngươi, không thiếu đồng nào đâu, yên tâm đi."
Địch Áo trợn mắt há mồm ngay tại chỗ, một chữ cũng phun không ra, dùng một câu nói kiếp trước hắn từng nghe ‘sét đánh ngang tai vẫn bình thản đánh cờ chính là tướng tài’, Địch Áo không yêu cầu mình có khả năng bình tĩnh đến mức đó nhưng tâm tính hắn cũng không kém. Thế mà giờ phút này hắn thật sự khống chế không nổi bản thân mình.
"Ta bây giờ viết phiếu nợ cho ngươi." Ngã Lệ xoay người lấy giấy bút ra, viết được mấy chữ mới ngẩng đầu lên hỏi: "Đúng rồi, ngươi tên gì?"
Việc Địch Áo muốn làm nhất bây giờ chính là bóp cổ Ngã Lệ, sau đó treo nàng lên tường, rống to vào mũi của nàng, ngươi dám đùa bỡn lão tử?
"Hình như ngươi đang khó xử?" Ngã Lệ nhận ra thái độ Địch Áo có điểm không đúng.
"Ta... ta cần tiền." Địch Áo nói năng quá tối nghĩa rồi, bởi vì hắn phải tận lực khống chế bản thân không bộc phát hung tính.
"Cần tiền làm gì?"
"Tiền có thể làm rất nhiều chuyện, ví như ở trọ, ăn cơm…, chẳng lẽ bảo ta ngủ ngoài đường hả?" Địch Áo đưa tay cầm lấy cái bọc, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với đối phương.
"Không sao!" Ngã Lệ đè tay Địch Áo xuống: "Ngươi có thể ở trọ chỗ của ta, ta chuẩn bị cho ngươi gian phòng tốt nhất, ăn cơm miễn phí. Mọi thứ cứ bao trên người ta, thế nào?"
"Còn bao thứ gì khác nữa không?" Địch Áo vừa nói vừa nheo mắt cười cười.
"A? Ngươi còn muốn cái gì?" Ngã Lệ không hiểu ra ý đồ trong đó.
Địch Áo biết mình lại sai lầm rồi, một quả phụ đã quen nghe thiên hạ trêu chọc không thể nào không hiểu ý tứ của hắn. Nhưng bộ dạng Ngã Lệ không có gì khác biệt hết, chỉ có thể chắc chắn rằng Ngã Lệ và hắn đều thuộc về loại người khống chế tâm tình rất tốt. Thế mà hết lần này tới lần khác hắn cứ đâm đầu vào ngõ cụt.
"Không có gì." Địch Áo buông lỏng tay ra: "Tìm cho ta một gian phòng."
Mười giờ, Địch Áo mở mắt cực kỳ đúng lúc, thật ra quản lý giờ giấc sinh học là một việc rất dễ dàng, chỉ cần ra ám hiệu cho tâm lý là được rồi. Vấn đề là phải tin tưởng vào khả năng khống chế tinh thần của chính mình.
Địch Áo đứng lên từ từ mặc quần áo vào, hắn cũng không vội, vội vàng là một số người khác.
Hắn vừa đi tới cửa phòng thì cánh cửa đã bị đẩy ra, Ngã Lệ từ bên ngoài đi vào nói với Địch Áo: "Ngươi đã tỉnh rồi hả?"
"Ừ."
"Lúc này tỉnh dậy là muốn làm gì?"
"Chuẩn bị đồ đạc!" Địch Áo nói.
"Chỉ là thu dọn đồ đạc?" Ngã Lệ trừng to hai mắt.
Có lẽ do chuẩn bị nghênh đón một trận chiến đấu, giờ phút này Địch Áo phát ra một luồng nhuệ khí khiến cho người ta cảm giác cực kỳ khác thường. Hai mắt lấp lánh có thần, khí sắc trầm trọng, nhìn thế nào cũng không giống như đi thu xếp đồ đạc. Dĩ nhiên là phần lớn người bình thường sẽ không phát hiện dị thường, nhưng Ngã Lệ chắc chắn không nằm trong số người đó.
"Đúng vậy." Địch Áo đáp.
"Quên đi, ta cũng lười quản chuyện của ngươi." Ngã Lệ ngáp một cái lắc lư rời khỏi gian phòng.
"Ngã Lệ."
"Cái gì?" Ngã Lệ nghiêng đầu nhìn về phía Địch Áo.
"Ta cần một thanh kiếm."
"Lộ chân tướng nha?" Nụ cười Ngã Lệ có chút cổ quái: "Dưới lầu có phòng chứa đồ, đều là đồ vật của mấy tên nghèo rớt mồng tơi để lại thế chấp, ngươi tự đi lấy đi."
Thời gian không lâu sau, Địch Áo chậm rãi xuất hiện trên đường phố từ từ đi về hướng lữ điếm. Lúc này đã đến gần giữa đêm nên người đi đường rất ít ỏi, đã đi chừng mười phút cũng chỉ gặp phải hai người, còn đội tuần tra lại đụng tới vài nhóm.
Nếu như thật sự bộc phát xung đột, đội tuần tra ở Đôi Tháp trấn chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì bọn họ nhân số tuy nhiều nhưng không có lực lượng trúng kiên, khó lòng tạo lực uy hiếp cho kẻ khác. Đội tuần tra tồn tại chỉ có một hiệu quả cảnh báo, đó là báo cho tất cả người mới tới rằng chúng ta đề phòng sâm nghiêm không nên ở chỗ này lộn xộn.
Trong lữ điếm cực kỳ vắng lặng, hiện tại đã đến giờ đi ngủ rồi, ngay cả lão bản lữ điếm cũng đã nghỉ ngơi. Chỉ lưu lại một tên tiểu nhị nhỏ tuổi núp ở trong quầy lim dim, ở bên trong góc phòng còn có mấy nữ nhân trang điểm son phấn ngồi tán gẫu, các nàng thấy Địch Áo đi tới liền ngậm miệng lại, ngó thẳng vào mặt Địch Áo. Tựa hồ đang chờ đợi Địch Áo mời các nàng uống vài chén. Chẳng qua là Địch Áo không có để ý các nàng, chỉ đơn giản ngồi xuống ghế, thần thái lãnh đạm làm cho các nàng rất thất vọng.
Loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này cũng có một vài điểm mấu chốt, ví như phải chú ý thời gian, cuối giờ chiều cả sảnh luôn luôn ồn ào náo nhiệt, khoảng thời gian này thích hợp nhất tới chọn người. Còn vào giữa đêm gái đẹp cơ hồ đã bị người ta chọn sạch rồi, người còn ở lại hầu như chỉ là canh tàn cơm cặn, trừ phi đói điên rồi chứ trên căn bản sẽ không có người đánh chủ ý lên các nàng.
Địch Áo ngồi được mười mấy phút, tầm mắt dần chuyển vào mấy người phụ nhân kia, sau đó duỗi ngón tay ra ngoắc ngoắc một người trong nhóm.
Nữ nhân kia không dám tin tưởng, đầu tiên là nhìn chung quanh một vòng, tiếp theo mới dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực mình để xác nhận.
Bất kể nói thế nào Địch Áo cũng là bạn thanh mai trúc mã với Tác Phỉ Á, cuộc sống trong trang viên không hề thiếu thốn thứ gì. Tác Phỉ Á và quản sự Bích Cơ chưa bao giờ bạc đãi Địch Áo, những thứ khác không nói, chỉ tính riêng trường bào hắn đang mặc đã là hàng thượng phẩm rồi. Nếu so sánh với đại thành thị thì không có gì lớn, nhưng ở chỗ này tuyệt đối là người có thân phận, địa vị cao sang, để cho những nữ nhân kia phải tự ti mặc cảm.
Thấy Địch Áo gật đầu, nữ nhân kia vui mừng quá đỗi, hôm nay không có làm ăn quyết định ngày mai nàng sẽ đói bụng, đối với nàng đây chính là đại sự cực kỳ quan trọng.
Nữ nhân kia đứng lên cố nở nụ cười đi về phía Địch Áo, vừa đến gần liền đặt mông ngồi lên trên đùi Địch Áo, bộ dạng như chim nhỏ dán chặt vào ngực hắn. Thế nhưng thể trạng nàng tương đối tráng kiện, sức nặng thân thể ép cho cái ghế không ngừng rung động phát ra thanh âm kẽo kẹt.
Một cỗ hương phấn thấp kém kèm mùi mồ hôi đập vào mặt khiến người ta hít thở không thông, nhưng thần sắc Địch Áo không hề thay đổi. Điều này thể hiện rõ năng lực chịu đựng cường hãn của hắn, phải biết rằng giờ phút này không khác gì cực hình cả, hơn nữa tay phải hắn lại còn nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt cái lưng nữ nhân kia, làm như trong ngực hắn thật sự là mỹ nhân thiên kiều bá mị vậy.
"Ngươi đi thu thập mọi thứ, sau đó đến phòng tìm ta." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Không cần gõ cửa, trực tiếp đi vào."
"Không cần chuẩn bị, chúng ta cùng nhau đi luôn." Nữ nhân kia dịu dàng nói, cố ý xoay xoay thân thể mấy cái, mùi mồ hôi tuôn ra càng thêm nồng đậm.
"Nghe lời." Địch Áo đưa tay vỗ một cái lên mông nữ nhân: "Lầu hai, gian phòng bên trái, nhớ chưa?"
Nữ nhân kia đứng lên bày ra nụ cười tự cho là đẹp nhất, lại còn tặng cho Địch Áo một nụ hôn gió, sau đó mới đi về hậu viện, các nàng cùng mướn chung một gian phòng tạp hóa nằm ở góc hẻo lánh nhất trong hậu viện. Địch Áo bảo nàng đi thu thập cho thấy là không hài lòng với bộ dạng của nàng hiện tại, cho nên nàng phải đi trang điểm lại lần nữa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thần Điển
Tác giả: Phá Nam Tường -----oo0oo-----
Chương 30: Tình cảnh không ổn.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Địch Áo ngồi thêm một lát rồi đứng dậy đi lên thang lầu, đến khi ra khỏi tầm mắt những người khác hắn liền men theo cửa sổ giữa thang lầu chui ra ngoài, lặng lẽ chờ đợi bên ngoài cửa sổ gian phòng của mình.
Đúng như Địch Áo phỏng đoán, năm tên tráng hán vẫn còn đang chờ hắn.
Có một số việc rất khó mà suy nghĩ thấu đáo, cái quan trọng là trí tuệ của người thi hành. Bọn họ lưu lại dấu vết trên hành lang rõ ràng như thế, hiển nhiên thuộc loại đầu óc nông cạn, nhưng lại cho rằng mình làm việc rất chu toàn. Địch Áo không xuất hiện thì bọn họ vẫn chờ ở trong phòng, đã qua hơn mười giờ thế mà không hề cảnh giác chút nào.
Một việc càng thống khổ hơn nữa là Địch Áo rời khỏi phòng lúc sáng sớm, bọn họ cũng tiến vào ẩn núp luôn, chưa kịp ăn uống gì hết, gã đầu mục cho là bản thân mình trí dũng vô song sợ đụng phải Địch Áo quay trở lại hoặc lão bản lữ điếm làm náo động lộ tẩy, vì thế bọn họ cực khổ nhịn đối từ đó cho đến giờ, càng chờ lâu bụng càng đói, tinh thần lo lắng càng thêm trầm trọng. Lúc mới bắt đầu còn đỡ, mấy giờ trôi qua cũng ráng nhịn, đến tận bây giờ đã chờ mười mấy giờ rồi, có lý do gì mà không tiếp tục kiên trì?
Bên ngoài hành lang ngoài vang lên tiếng bước chân, mấy tên tráng hán núp trong bóng tối theo bản năng ngừng thở, nhưng ánh mắt lại rất bình thường. Bởi vì trong một ngày này tiếng bước chân qua lại không dưới vài chục lần, bọn họ đã quen rồi.
Tiếng bước chân đứng lại ở trước cửa, im lặng một lát rồi cánh cửa phòng bị đẩy ra, hai tráng hán cầm tấm lưới lớn đã sớm hết nhẫn nại, trong nháy mắt cửa phòng mở ra liền bất chấp tất cả ném tấm lưới trong tay ra ngoài.
Đi theo sau cánh cửa là một nữa nhân mặc y phục màu tím xẻ tà thật dài, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, lại còn mở hai cánh tay ra giống như đang chờ đợi một cái ôm hạnh phúc.
Không đợi nàng nhìn thấy tình cảnh bên trong, một cái lưới lớn đã ụp xuống bao trùm cả người nàng, tiếp theo là gã đại hán một trái một phải lao ra kẹp lại cứng ngắc. Sau đó một đạo kiếm quang bắn tới dừng ngay tại vị trí cổ họng nữ nhân kia.
Trong chốc lát hai phe đều ngây dại, nữ nhân kia không nghĩ tới nghi thức hoan nghênh lại bạo lực và long trọng như thế, còn mấy gã tráng hán cũng không nghĩ tới tiến vào lại là một con mụ mập ú xa lạ, trong lúc nhất thời hai phe không biết nói gì nữa.
Kinh ngạc trôi qua chừng vài giây, vẫn là nữ nhân kia phản ứng đầu tiên, sợ hãi nói: "Các vị đại ca, các ngươi … quá nhiều người rồi, nếu không... ta phía dưới còn có mấy tỷ muội..."
Địch Áo dùng đầu ngón tay nắm lấy khung cửa sổ, chỉ lộ ra nửa cái đầu quan sát động tĩnh bên trong. Lúc này cánh cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, thân hình hắn lẳng lặng bay vào giữa phòng.
Khi nữ nhân kia nói đến mấy chữ ‘tỷ muội’, Địch Áo đã phóng ra vài đạo kiếm ảnh, kiếm đầu tiên chỉ mang tính dò xét. Dù sao trước mặt có tới năm đối thủ, hắn cần phải thấy rõ thực lực của đối phương.
Địch Áo khom người sát đất di chuyển nhẹ như mèo, mặc dù phong cách của hắn là theo đuổi một kích tất sát, nhưng vì muốn dò xét nên kiếm này chỉ tới mục tiêu là bắp chân trái tên tráng hán đứng gần nhất. Thật ra bị thương trong tay hắn chính là chết, hắn sẽ không để cho kẻ địch có cơ hội chạy trốn.
Tráng hán kia ném tấm lưới ra còn đang ngẩn người nhìn con mồi trong lưới, đột nhiên cảm giác bắp đùi chợt lạnh, thân thể mất thăng bằng nghiêng sang một bên, không khỏi kinh ngạc hô lên ầm ỉ.
"Có địch." Gã tráng hán cầm đầu lúc này mới phát hiện Địch Áo, lập tức hét lớn cảnh báo rồi xoay người chém tới.
Hai tên tráng hán bao vây nữ nhân cũng quay đầu ngược trở lại, còn dư một gã núp trong góc cuống quít tìm kiếm vũ khí của mình.
“Quá kém!” Địch Áo thở ra một hơi nhẹ nhõm, thân hình di động nhanh chóng không cho ba tên tráng hán bao vây, thuận thế điểm mũi chân đóng cửa phòng lại, nữ nhân kia vốn bị lưới trói ngăn cản giữa đường bị cánh cửa chấn văng ra té ngửa mặt lên trời kêu la oai oải.
Không gian bất chợt tối thui, mấy tên tráng hán không kịp thích ứng nên hành động chậm lại, chỉ trong nháy mắt đó Địch Áo đã chạy sát vách tường tiến tới gần một tên tráng hán.
Tráng hán kia vừa mới ném sợi dây thừng xuống, còn đang tìm kiếm vũ khí của mình thì ánh sáng chợt tắt nên không thấy gì nữa, hắn thất kinh vừa sợ hãi la hét vừa lui về phía sau.
Chỉ có điều tốc độ hắn lùi về quá chậm, Địch Áo ẩn trong bóng tối nhanh chóng tiếp cận hắn, tiếp theo là trường kiếm đâm thẳng tới mi tâm hắn.
Kiếm ảnh phát ra tiếng xé gió lãnh khốc, một chiêu này cho thấy Địch Áo xuất thủ nhanh đến cỡ nào.
Gã tráng hán theo bản năng giơ cánh tay lên ngăn cản phía trước, “xẹt’ một tiếng, trường kiếm đâm xuyên qua cánh tay hắn không chút trở ngại. Sau đó đâm thẳng tắp vào mi tâm hắn, gã tráng hán lập tức mất đi sinh cơ, thân hình mềm nhũn ngã xuống đất.
"Ngươi là ai?." Tráng hán cầm đầu thấy Địch Áo xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn thì không dám tiếp tục truy kích nữa, ngược lại lui gấp về sau mấy bước, tiếp tục duy trì cảnh giới cao độ.
Hai tên tráng hán khác chia ra thủ thế một trái một phải, một gã tráng hán thì ôm chân kêu thảm, đến giờ phút này hắn mới có cảm giác đau đớn.
Thiên Phú võ sĩ có năng lực dung nhập nguyên lực vào vũ khí để gia tăng lực sát thương. Chẳng qua là nguyên lực của bọn họ quá yếu, trường kiếm tản mát ra quang mang không đủ sáng nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Địch Áo loáng thoáng, thứ bọn họ thấy chỉ là cái bóng mờ ảo quỷ mị còn kinh khủng hơn cả bóng tối. Hơn nữa, luồng ánh sáng nhạt này ngược lại còn làm bại lộ vị trí bọn họ.
Địch Áo không trả lời mà chậm rãi đi về phía gã tráng hán rên rỉ kia, dùng sức đá một cước, “ầm” đầu gã tráng hán đập mạnh vào sàn nhà, tiếng kêu rên lập tức im bặt. Sau đó Địch Áo nhẹ nhàng đâm ra một kiếm lạnh như băng vào cổ họng gã tráng hán, hắn hơi ngừng một chút rồi rút mũi kiếm ra, một vòi máu đột nhiên bắn lên không trung.
Bởi vì nguồn sáng không đủ nên thoạt nhìn vòi máu toàn là màu đen, tình cảnh mặc dù không huyễn lệ nhưng mùi máu tanh cực kỳ trầm trọng, nặng đến mức làm cho lòng người nổi điên.
"Lên." Tráng hán cầm đầu hét lớn một tiếng, mặc dù hắn e ngại Địch Áo xuất thủ tàn nhẫn, nhưng việc đã đến nước này không thể nào hòa giải được rồi, chỉ có thể chiến đấu với đối phương tới cùng.
Địch Áo đứng yên tại chỗ, tựa hồ không nhìn thấy ba thanh trường kiếm đang tiến tới gần, cho đến khi khoảng cách song phương không được hai thước hắn mới đột nhiên lui về sau một bước, mũi chân đá vào cỗ thi thể dưới đất rồi thuận đà nhảy lên.
Gã tráng hán mới chết này dáng vóc khôi ngô, thể trọng chừng một trăm tám mươi cân ở dưới chân Địch Áo lại nhẹ như rơm như rạ, cỗ thi thể đột ngột từ mặt đất bay tới còn Địch Áo theo sát phía sau.
Ba gã tráng hán đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo là một cỗ kình phong vô cùng hung mãnh ào tới. Bọn hắn ra sức huy động trường kiếm đập chém lung tung về phía trước, nhưng căn bản không thể chống lại trọng lượng ngàn cân bị nện cho điên đảo.
Nhưng cỗ thi thể sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho bọn hắn, điểm trí mạng chính là Địch Áo ở phía sau.
Nếu gian phòng sáng lên, thời gian quay chậm lại là có thể thấy Địch Áo đâm một kiếm xuyên qua phần vai cỗ thi thể kia, mục tiêu là cổ họng gã tráng hán.
Không bị bóng tối ảnh hưởng, lại bị thi thể che tầm mắt mà vẫn chính xác hoàn mỹ như thế, sợ rằng ngay cả Cực Hạn võ sĩ thân kinh bách chiến cũng khó thể làm được.
Một chiêu này thương tổn không lớn, chỉ lưu lại một vệt dài hẹp và vừa đủ để chấm dứt một tính mạng. Gã tráng hán dùng tay che cổ họng, thân thể lảo đảo mấy cái, miệng không ngừng phát ra thanh âm ghê rợn, vừa té xuống mặt đất đã lăn lộn không ngừng ra vẻ cực kỳ thống khổ.
Loại thanh âm thảm thiết trước khi chết này khiến cho lòng người sợ hãi, hai tên tráng hán còn sót lại lảo đảo lui về sau, dũng khí chiến đấu cũng phải có giới hạn của nó. Mỗi lần đối phương xuất thủ bên này sẽ rơi rụng một người, đến như thế còn phải tiếp tục chiến đấu hay sao?
Địch Áo đâm kiếm xuyên qua ngực xong liền dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm, một thanh âm trong trẻo vang lên. Ngay sau đó, từ thanh kiếm hiện ra từng đạo hào quang, nếu như nói trường kiếm của hai gã tráng hán tản mát ra quang mang như đom đóm, vậy thì trường kiếm của Địch Áo chính là cây nến rực sáng.
Bóng tối lui dần vào trong góc, tình cảnh trong phòng rõ ràng hơn lúc nãy nhiều lắm, thậm chí có thể thấy khuôn mặt đang co quắp của hai tên tráng hán kia.
Địch Áo đột nhiên phóng thẳng tới trước, kiếm quang ập xuống, khí thế tăng vọt trong nháy mắt ngưng tụ thành từng đạo kình phong thổi quét ra bốn phía, làn gió thổi tấm rèm cửa sổ bay lên ‘phần phật’.
Ngõa Tây Lý đã khuyên nhủ nhiều lần, cho dù hắn đồng ý hay không vẫn luôn nhớ kỹ điều đó trong lòng, cho nên hiện tại hắn đang thử thay đổi bản thân mình.
Ngõa Tây Lý từng nói, nếu không đấu đá lung tung, bỏ qua phần dũng cảm trong lòng sẽ không có cách nào trở thành võ giả chân chính. Ngõa Tây Lý còn nói, nếu như thế giới này chỉ có đêm tối, vậy thì vạn vật trong thiên hạ đều không thể sinh trưởng. Địch Áo hiểu rằng cái đó gần với đạo lý âm dương cân bằng, Ngõa Tây Lý muốn thay đổi phong cách hướng về âm nhu của hắn.
Gã tráng hán bị công kích vội vàng giơ trường kiếm lên ngăn cản kiếm quang của Địch Áo.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào