17-01-2009, 01:02 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 51: Äá»™t xuất trùng vi
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 11: Tháºp diện mai phục
Hồi 51: Äá»™t xuất trùng vi
A Tá» nhanh tay phóng Ä‘á»™c châm, đánh rá»›t hai con rắn ra khá»i thân hình đứa bé. Trên tay, trên ngá»±c, trên bụng nó hiện vết rắn cắn, mặt nó Ä‘ang xạm Ä‘en dần, hiển nhiên đã bị Ä‘á»™c ná»c rắn phát tác. A Tá» chạy đến Ä‘Æ°a tay bế nó lên, cô vừa quay mình, đã có và i con rắn rÆ¡i từ nóc nhà xuống gần chân, A Tá» ngẩng đầu nhìn, cô la hét ầm Ä©, vô số rắn vằn Ä‘á» Ä‘ang lúc nhúc trên xà nhà , con ná» nối Ä‘uôi con kia rÆ¡i xuống vì bị xô đẩy bởi nhiá»u lứa rắn khác từ bên ngoà i trà n và oi. Mặt mà y tái mét, A Tá» bế đứa nhá» tránh sang má»™t bên, chẳng mấy chốc, sà n nhà đã thấy rắn bò lểnh mểnh khắp nÆ¡i, A Tá» không ngừng tránh rắn, cô vừa lui dần ra cá»a, vừa quay và o phóng Ä‘á»™c châm, ghim má»™t số xác rắn và o xà nhà , nhÆ°ng khốn thay, số Ä‘á»™c châm còn không nhiá»u, cuối cùng cô không dám phóng bừa bãi, chỉ dùng giết các con rắn Ä‘ang mon men lại gần.
Nghe tiếng Ä‘á»™ng Ä‘Ã ng sau, Tiêu Phong ngoảnh lại, ông giáºt mình thấy A Tá» Ä‘ang bế đứa bé, Ä‘oán rằng nó đã bị rắn cắn. Ông biết, nếu không chữa trị ngay, ná»c rắn Ä‘á»™c cá»±c kỳ lợi hại đó sẽ lấy Ä‘i tÃnh mạng dứa bé. Láºp tức ông lên tiếng há»i:
- A Tá», nó bị rắn cắn nặng không?.
Lúc đó, A TỠđã lùi đến bên cạnh Tiêu Phong, tay cô phóng châm giết rắn, miệng đáp:
- Nó bị trúng độc khá nặng, để lâu chút nữa chắc sẽ chết quá.
Cô ôm đứa bé, chân nhảy nhót, đầu tóc xổ tung, khi thấy rắn cứ ùn và o từ tứ phÃa, cô sợ quá, run giá»ng há»i:
- Tỷ phu, giỠmình là m sao đây?
Äôi mà y Tiêu Phong nhăn tÃt, song chưởng không ngừng huy Ä‘á»™ng, ông thấy A Tá» không chống cá»± nổi rắn Ä‘ang từ nóc nhà rÆ¡i xuống, bèn vá»™i váºn tả chưởng đánh bạt mấy con Ä‘Ã ng trÆ°á»›c mặt, thét to má»™t tiếng, ông khoa hữu chưởng thà nh vòng tròn trong không trung, tạo má»™t vùng lốc xoáy mà A Tá» và đưá bé là trung tâm. Láºp tức số rắn quanh đấy bị thổi bay tan tác ra sau. NhÆ°ng rắn khác không ngừng bò đến, Tiêu Phong bèn choà ng má»™t tay ngang eo lÆ°ng A Tá», nói:
- Ôm đứa nhỠcho chặt!
A Tá» chỉ thấy thân mình nhẹ hẫng, cô Ä‘ang được Tiêu Phong ôm, cùng ông đáp lên đỉnh má»™t cây tùng Ä‘Ã ng trÆ°á»›c nhà . Cây đó cao và thẳng, không có cà nh má»c ngang, căn bản không có chá»— đặt chân, Tiêu Phong ôm chặt A Tá», ông Ä‘á» khÃ, chân giẫm mạnh và o đỉnh cây, mượn lá»±c phản chấn tiếp tục phi sang cây khác.
Äi kiểu đó vượt qua khá»i dăm cây tùng, ná»™i tức ông giảm xuống, không còn đủ sức mượn lá»±c nữa, Ä‘ang sắp sá»a phải hạ mình xuống dÆ°á»›i đất Ä‘en kịt những rắn, may thay, ông thấy có má»™t nhánh cây gie ngang là m chá»— đáp xuống, ông bèn trụ cứng hai chân dÃnh trên cà nh ngang đó. Tiêu Phong cúi nhìn đứa nhá» trong lòng A Tá», thấy mặt nó xạm Ä‘en, hôn mê bất tỉnh. Tiêu Phong thăm mạch cổ tay, thấy mạch lạc yếu á»›t, ná»c rắn đã ăn sâu ná»™i tạng, không còn váºn công trục Ä‘á»™c được nữa. Chợt nhá»› A Tá» trên mình thÆ°á»ng mang thuốc giải, Tiêu Phong há»i:
- A TỠ, trên mình muội hiện có giải dược nà o không?
A Tá» mò tìm trong túi, cô lấy ra hai bình nhá», đáp:
- Cái nà y là thuốc giải của độc châm, còn đây là của Lục La sát cho để giải độc 'Truy mệnh thần đinh', chẳng hiểu có dùng được hay không?
Tiêu Phong đưa tay đón lấy, nói:
- Hiện giỠkhông có gì khác, ta không biết nên dùng cách nà o đây?
A TỠchỉ và o cái bình của Lục La sát, nói:
- Thứ nà y bà Lục La sát bảo có thể uống được, còn cái sư phụ muội cho chỉ dùng bôi ngoà i da thôi.
Không chần chừ, Tiêu Phong cạy miệng đứa bé, đổ và o má»™t Ãt thứ thuốc giải uống được, còn thuốc kia, ông Ä‘em bôi lên chá»— rắn cắn, rồi xé vạt áo băng bó kỹ lại.
Biết ná»c Ä‘á»™c rắn lợi hại, Tiêu Phong bảo A Tá»:
- Mình phải cố vựợt vòng vây, đem đứa nhỠnà y đi tìm thầy thuốc chữa cho nó.
Nói xong, ông Ä‘Æ°a má»™t tay ôm eo lÆ°ng A Tá», nói nhá»:
- Cẩn tháºn!
Rồi váºn sức và o chân, ông nhấn mạnh lên cà nh cây, băng mình Ä‘i. A Tá» cảm giác nhÆ° Ä‘ang đằng vân giá vÅ©, dẫu Ä‘ang còn trong hiểm cảnh, nhÆ°ng cô thấy khoan khoái vô cùng, cÆ¡n hoảng sợ vừa rồi biến mất. Cô chợt nhá»› đến thá»i kỳ thân mang trá»ng thÆ°Æ¡ng, đã từng được Tiêu Phong ẵm bồng nhiá»u ngà y, uá»›c thầm:
- Mình mà được tỷ phu ôm chặt lấy như thế nà y hoà i, tuyệt lắm đấy!
Sau chừng má»™t tuần trà , Tiêu Phong Ä‘Æ°a A Tá» và đứa nhá» ra khá»i khu rừng. Bên ngoà i, hÆ¡n ngà n đệ tá» Cái Bang đệ tá» binh khà trong tay, Ä‘ang dà n tráºn chá» há», Cái Bang lần nà y nhất quyết dồn Tiêu Phong và o tỠđịa, nên đã chẳng ngần ngại huy Ä‘á»™ng má»™t lá»±c lượng đông ngÆ°á»i.
Tiêu Phong cÆ°á»i nhạt, ông định cùng A Tá» hạ mình xuống từ cà nh cao, bá»—ng ông nghe tiếng ngá»±a hÃ, tiếp theo là vô số tiếng hô hoán. Nhìn vá» nÆ¡i xuất phát tiếng Ä‘á»™ng, Tiêu Phong thấy hai con hãn huyết Ä‘ang phóng mình chạy len ra từ giữa đám đệ tá» Cái Bang, khiến bá»n chúng phải nháo nhà o né tránh. Tiêu Phong vô cùng mừng rỡ, ông thá»±c không biết nhá» cách nà o hai con bảo mã đó lại yên ổn chạy thoát, đúng lúc hiểm nghèo nà y, Tiêu Phong cần ngá»±a hÆ¡n bao giá» hết
Tiêu Phong cất tiếng gá»i, hai con ngá»±a nghe tiếng chủ nhân, chúng phóng nÆ°á»›c đại vá» phÃa Tiêu Phong. Ôm chặt A Tá» trong tay, buông mình xuống từ trên cà nh cây cao ngất. NhÆ° má»™t cánh chim đại bà ng, Tiêu Phong đáp xuống, đúng hÆ°á»›ng chạy của ngá»±a. Quần đệ tá» Cái Bang tưởng Tiêu Phong Ä‘ang bị vây khổn trong rừng, há» không tÃnh đến chuyện ông chạy thoát ra ngòai, nên khi thấy Tiêu Phong bay nhÆ° thiên thần từ trên trá»i giáng hạ, cả bá»n Ä‘á»u không kịp trở tay, Ä‘á»u sững sá» tại chá»—.Má»™t ngÆ°á»i vụt kêu lên:
- Äừng để cẩu tặc cùng yêu nữ chạy thoát, mau, Ä‘uổi theo mau!
Cả bá»n định thần, cùng hô hoán liên thanh, từ giữa đám đông đã có má»™t số ám khà phóng và o Tiêu Phong và A Tá». Tiêu Phong tay tả quà ng chặt A Tá», tay hữu ông vung vạt áo lên, váºn khÃ, là m cho nó cứng lại nhÆ° má»™t tấm thuẫn, ám khà chạm và o áo Ä‘á»u bắn dá»™i ngược vá». Cả bá»n thất sắc, chúng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, chÆ°a từng được chứng kiến má»™t cảnh tượng oai vÅ© nhÆ° váºy.
Tiêu Phong lÆ°á»›t bên trên đám bang chúng, từng cháºp Ä‘iểm nhẹ gót chân và o đâù ngÆ°á»i để tá lá»±c, ông phóng mình Ä‘i tiếp. Bốn trưởng lão Cái Bang đồng loạt phi thân đến, cùng váºn chưởng, từ bốn bên công kÃch hai ngÆ°á»i. Trong tay Ä‘ang ôm chặt A Tá», Tiêu Phong tạm buông cô ra, ông váºn sức, liên tục tung hữu chưởng phản kÃch, bốn trưởng lão Cái Bang cùng má»™t lúc bị đánh bay ra sau. Do Tiêu Phong còn nghÄ© nhá»› đến giao tình xÆ°a cùng Cái Bang, nên hôm nay, dù vÆ°á»›ng tình thế hung hiểm, dù bị ngăn chặn trong lúc Ä‘ang gấp rút tìm cách cứu đứa bé, ông vẫn chỉ dùng có bẩy, tám thà nh công lá»±c. Bốn trưởng lão trúng ná»™i thÆ°Æ¡ng, khà huyết ná»™i thể nhá»™n nhạo, có ngÆ°á»i không chi trì nổi, đã láºp tức thổ ra má»™t bá»±ng máu.
Äám đông đệ tá» Cái Bang khà thế Ä‘ang hung hăng, khi há» trông thấy bốn trưởng lão bị Tiêu Phong má»™t chiêu đả thÆ°Æ¡ng, ai nấy Ä‘á»u thất kinh, trong má»™t khoảnh khắc ngắn, không ngÆ°á»i nà o dám tiến ra ngăn cản Tiêu Phong nữa. Chỉ khi thấy ông tiếp tục lÆ°á»›t Ä‘i, há» má»›i Ä‘ua nhau phóng ám khà theo. Rất nhanh, Tiêu Phong đến chá»— hai con ngá»±a, ông rùn xuống má»™t chút, rồi tung mình, cùng A Tá» nhảy lên ngồi vững và ng trên lÆ°ng má»™t con ngá»±a, tay nắm chặt dây cÆ°Æ¡ng, hai chân ông thúc và o hông ngá»±a, nạt má»™t tiếng, con ngá»±a cất vó trÆ°á»›c, rồi giáºm cả bốn vó, vá»t từ trong đám đệ tá» Cái Bang chạy ra ngoà i.
Bang chúng Cái Bang hÆ°Æ¡i vÅ© khà rượt theo sau, huy Ä‘á»™ng trÆ°á»ng côn, trÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng nhắm đánh và o Tiêu Phong và A Tá». Tiêu Phong nạt lá»›n:
- Kẻ nà o cản ta sẽ bị chết!
Ông vÆ°Æ¡n tay Ä‘oạt má»™t cây thÆ°Æ¡ng, đâm phải kÃch trái, tiếng ngÆ°á»i trúng đòn kêu la rá»n rÄ© không dứt! Rồi ngÆ°á»i ngÆ°á»i giạt sang hai bên, phút chốc, kinh khiếp trÆ°á»›c thần uy của Tiêu Phong, cả bá»n há» không má»™t ai dám lại gần.
Tiêu Phong Ä‘á» thÆ°Æ¡ng giục ngá»±a, xông pha thoát khá»i vòng vây. Con ngá»±a hãn huyết kia dù không ngÆ°á»i cỡi, nó vẫn tiếp tục bám sát theo sau. Äệ tá» Cái Bang nhìn bóng Tiêu Phong má»—i lúc má»™t xa dần, há» biết không Ä‘uổi theo kịp, vả lại chẳng ai dám Ä‘Æ¡n thân Ä‘uổi theo, há» quá kinh khiếp khà thế má»™t ngÆ°á»i địch ngà n ngÆ°á»i vừa qua, trong lòng há» hãy còn rúng Ä‘á»™ng trÆ°á»›c uy vÅ© đó.
Tiêu Phong gịuc ngá»±a chạy mải miết, khi thấy mình đã bá» xa lÅ© ngÆ°á»i Cái Bang rồi, ông má»›i dừng ngá»±a, xem lại thÆ°Æ¡ng thế của đứa bé, thấy mặt nó xám xạm, vết rắn cắn rỉ máu Ä‘en, da thịt vết thÆ°Æ¡ng lở lói, mạch lạc Ä‘áºp vẫn yếu á»›t nhÆ° cÅ©, chÆ°a đến ná»—i cạn kiệt. Tiêu Phong nghÄ©, cho dù không nên liá»u lÄ©nh thuốc men, nhÆ°ng uống và bôi hai thứ giải dược đó cÅ©ng có chút tác dụng, khả dÄ© kìm Ä‘á»™c tÃnh tạm thá»i không phát tác, ông cho nó uống thêm má»™t Ãt nữa, chá»— vết thÆ°Æ¡ng rỉ máu Ä‘en được bôi thêm thuốc của A Tá».
Tiêu Phong đỡ đứa bé khá»i tay A Tá» , bảo:
- Muá»™i đã nhá»c mệt nhiá»u rồi, hãy nghỉ má»™t chút, để ta giữ nó cho.
Nói xong, ông bế đứa bé nhảy lên lưng ngựa, tiếp:
- Mình phải gấp rút tìm thầy thuốc, ta e tÃnh mạng đứa nhá» nà y không giữ được lâu đâu.
A TỠcưỡi con ngựa kia, cô đưa mắt nhìn quanh, đáp:
- Chá»— nà y không thôn xóm, hà ng quán gì cả, huynh nên Ä‘i vá» phÃa đông nam, có thể tìm được thầy chăng?
Tiêu Phong gáºt đầu, đáp:
- Ừ, là m theo lá»i muá»™i.
Cả hai giục ngựa nhắm hướng đông nam rong ruổi .
Äi được chừng bốn, năm mÆ°Æ¡i dặm, trÆ°á»›c mặt há» quả nhiên có má»™t tiểu trấn, há» và o dá» há»i, tìm đến được má»™t hiệu thuốc nổi tiếng trong vùng tên "Khánh DÆ° Ä‘Æ°á»ng". Tiêu Phong bế đứa bé và o, thấy giữa phòng mạch là má»™t lão tiên sinh râu tóc bạc trắng Ä‘ang chẩn mạch, nÆ¡i trÆ°á»›c, đông đảo bệnh nhân Ä‘ang ngồi chá» khám bệnh.
A TỠbèn bồng đứa nhỠđi trước, miệng nói:
- Xin nhÆ°á»ng lối, nhÆ°á»ng lối!
Láºp tức cô bị há» nhao nhao chá»i mắng:
- Là m gì váºy? Muốn khám bệnh phải chỠđến phiên, cô không biết Æ°?
Tiêu Phong chắp tay xin lá»—i má»i ngÆ°á»i:
- Xin tất cả thứ lá»—i! Tôi có ngÆ°á»i bị bệnh quá nặng, tháºt khẩn cấp, xin chÆ° vị cho và o khám trÆ°á»›c!
Bá»n há» nhao nhao la ó:
- Ở đây ai mà không bịnh? Không bịnh thì đến ngồi chỠở đây là m gì? Bịnh nhân bên ngÆ°Æ¡i khẩn cấp, thế ngÆ°á»i bịnh của ta chẳng khẩn sao? Hãy chỠđến phiên! Tháºt không dè ngÆ°á»i lá»›n, là m váºy mà không biết mắc cở?
Tiêu Phong không cãi lá»i, ông Ä‘Æ°a tay Ä‘áºp và o mặt bà n vuông kê ở đấy, cái bà n láºp tức vỡ tan thà nh mảnh vụn, rồi ông trầm giá»ng, nói:
- Ai muốn nói nữa, hãy nhìn cái bà n nà y!
Bá»n há» xanh mặt nhìn nhau, Ä‘á»u không dám hó hé, kẻ nhát gan đã đứng dáºy bá» Ä‘i, không chá» lượt khám bịnh. NgÆ°á»i bệnh Ä‘ang được chẩn mạch vá»™i rụt tay, đứng dáºy, bá» chạy nhÆ° bay ra ngoà i, là m nhÆ° đã được chữa khá»i!
A Tá» bế đứa bé đến trÆ°á»›c thầy thuốc. Lão y sÄ© từng trải, đã chẳng chút biến sắc lúc thấy Tiêu Phong Ä‘áºp bà n doạ nạt. Lão quan sát mặt đứa nhá», thần sắc nghiêm trá»ng, rồi bắt mạch đứa bé, xem Ä‘i xem lại chá»— da thịt bị thÆ°Æ¡ng, lão rầu rÄ© nói:
- Ná»c rắn Ä‘á»™c, lại là má»™t thứ tối á»™c, ôi ... - lão thở dà i, tiếp - Nếu các vị không cho nó uống thuốc, nó đã chết từ lâu rồi! Chỉ là ... chá» quá lâu ... tháºt tá»™i nghiệp, còn nhá» nhÆ° vầy mà đã ...
Hoảng hốt, Tiêu Phong há»i ngay:
- Không cứu được sao?
Lão y sĩ lắc đầu:
- Ta không cứu nó được, nhiá»u lắm, ta chỉ có thể cho uống thuốc ngăn cháºn Ä‘á»™c tố phát tác! Má»™t khi Ä‘á»™c đã và o đến ná»™i tạng, ngay cả thần tiên cÅ©ng bó tay!
Tiêu Phong quá xót thương thằng bé, đau thắt trong lòng, ông than:
- Lỗi ở tôi, tôi đã là m hại nó!
Bá»—ng lão y sÄ© nhắm mắt lại, rồi cháºm rãi nói:
- Trên Ä‘á»i nà y, chỉ má»™t ngÆ°á»i có thể cứu được nó... Có Ä‘iá»u, ngÆ°á»i đó hà nh tung phiêu hốt, lão sợ các vị không cÆ¡ duyên tìm được ngÆ°á»i ấy!
---- Xem tiếp hồi 52 ----
Tà i sản của livan
18-01-2009, 03:00 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 52: Tại thủy y nhân
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 12: Anh hùng lạc nạn
Hồi 52: Tại thủy y nhân (NgÆ°á»i ấy ở chá»— dòng nÆ°á»›c)
Tiêu Phong nghe nói có ngÆ°á»i cứu được mạng đứa nhá», láºp tức vừa kinh vừa mừng, ông vá»™i há»i:
- ThÆ°a tiên sinh, ngÆ°á»i đó ở đâu váºy?
Vị thầy thuốc chỉ tay, nói:
- Äi vá» phÃa nam chừng sáu mÆ°Æ¡i dặm, qua má»™t khu rừng ráºm, rẽ sang Ä‘Ã ng đông, sẽ thấy má»™t hòn núi cao. Vượt khá»i núi là tá»›i má»™t sÆ¡n cốc. Cốc núi đó sâu vô cùng, nhìn không mút mắt, vách đá cháºp chùng, cây cối ráºm rạp, không sao thấy toà n bá»™ địa hình. NgÆ°á»i ấy cÆ° ngụ bên trong cốc - lão nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Phong, nói tiếp - Dẫu ông tìm được đến nÆ¡i, chÆ°a chắc đã gặp , vì ngÆ°á»i đó rất Ãt khi ở nhà lắm.
Tiêu Phong đáp:
- Dù sao Ä‘i nữa, chúng tôi cÅ©ng phải trông và o váºn may của mình.
Nói xong, ông chắp tay, vái chà o lão nhân:
- Lão tiên sinh, đạ tạ.
ÄÆ°a tay choà ng vai A Tá» Ä‘ang bế đứa nhá», ông cùng cô ra ngoà i, giục ngá»±a lên Ä‘Æ°á»ng.
Theo lá»i chỉ dẫn của thầy thuốc, há» Ä‘i vá» phÃa nam gần trá»n ngà y, thấy phong cảnh má»—i lúc má»™t hoang vu, trên Ä‘Æ°á»ng không gặp bao ngÆ°á»i. Äi thêm má»™t chút nữa, cuối cùng đến khoảnh rừng, cả hai không ná» nhá»c mệt, giục ngá»±a vượt qua, rồi nhắm hÆ°á»›ng đông Ä‘i miết, quả nhiên thấy má»™t hòn núi cao sừng sá»±ng trÆ°á»›c mắt. Tiêu Phong xuống ngá»±a, bảo A Tá»:
- Núi nà y cao quá, mình bỠngựa nơi đây, đi bộ và o.
A TỠđồng ý, cô xuống ngá»±a, buá»™c và o má»™t gốc cây cao dÆ°á»›i chân núi. Tiêu Phong tay trái ẵm đứa nhá», tay phải ôm ngang eo lÆ°ng A Tá», ông thi triển khinh công, nhắm đỉnh núi Ä‘i lên. TÃnh đến lúc đó, Tiêu Phong đối địch ở Tuý Tiên các, đánh dẹp rắn, thoát khá»i Xà tráºn, vượt vòng vây Cái bang, ngÆ°á»i ngá»±a bôn ba suốt ngà y, sức lá»±c ông chẳng suy giảm, hiếm thấy ngÆ°á»i có thần lá»±c đó. Tiêu Phong ná»™i lá»±c thâm háºu bá»n bỉ, chân không ngừng bÆ°á»›c, ông trèo lên núi cao thoăn thoắt tá»±a chim Æ°ng đằng không.
Tiêu Phong Ä‘á» khà rảo bÆ°á»›c Æ°á»›c chừng ná»a canh giá», cuối cùng khi há» lên đến đỉnh núi, mặt trá»i đã ngả vá» tây. Cả Ä‘oà n dừng chân nÆ¡i đỉnh núi đầy tuyết phủ, gió bấc thổi à o à o, lay Ä‘á»™ng vạt áo, ráng chiá»u hồng hồng Ä‘Ã ng chân trá»i, bốn bá» vắng ngắt, chỉ có tiếng gió vù vù vang vá»ng từ vách đá núi. Tiêu Phong hÃt má»™t khẩu chân khà tháºt sâu, hà o khà bốc lên từ lồng ngá»±c, ông cÆ°á»i má»™t trà ng dà i, tiếng cÆ°á»i trải rá»™ng khắp không gian, vá»ng vá» từ tứ phÃa. Rồi ông quay mình, đỡ A Tá», nhắm dốc núi bên dÆ°á»›i băng xuống.
Äi được má»™t chặp, quả nhiên trÆ°á»›c mắt hiện ra má»™t sÆ¡n cốc, đáy cốc tháºt sâu, nhÆ° lá»i thà y thuốc bảo, hai bên cốc vách đá sừng sững, cây rừng má»c um tùm. ráºm rạp. Tiêu Phong vui mừng nói:
- Äúng chá»— rồi, trá»i Ä‘ang sụp tối, mình phải cố Ä‘i và o cho mau.
Ông Ä‘á» khÃ, nâng A Tá», cùng hạ mình xuống, hai gót chân đáp và o má»™t má»m đá núi, rồi ông tiếp tục phi thân lao xuống dÆ°á»›i theo kiểu đó, sau đôi ba lần, há» chạm chân đáy cốc. Chỉ thấy chung quanh cá» má»c xanh rì, cây cao ngất trá»i, so vá»›i cảnh tượng Ä‘iêu linh ngoà i cốc thấy khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c, do nhá» vách núi cao ngăn trở bốn bá», khà lạnh không thâm nháºp được nhiá»u, cây cá» inh sôi tÆ°Æ¡i tốt. A TỠđặt chân xuống, cô dõi mắt nhìn, khi chỉ thấy cây rừng bạt ngà n, cô bất giác than:
- Không biết tìm thà y ở chá»— nà o trong vùng cây rừng ráºm rạp nà y?.
Tiêu Phong đáp:
- Mình cứ gắng tìm, thể nà o cÅ©ng thấy, hy vá»ng ngÆ°á»i đó có nhà .
Tiêu Phong cùng A Tá» băng rừng Ä‘i má»™t lúc, bá»—ng nghe bên tai rì rà o tiếng nÆ°á»›c chảy, Tiêu Phong lấy là m lạ, ông tá»± há»i, bên ngoà i cốc băng tuyết phủ đầy, vì sao trong nà y có tiếng nÆ°á»›c chảy?. Ông nhìn A Tá», há»i:
- A Tá», muá»™i nghe xem, hình nhÆ° có tiếng nÆ°á»›c chảy thì phải?
A TỠvểnh tai nghe ngóng một hồi, cô lắc đầu nói:
- Muội không nghe thấy gì hết, chắc tỷ phu nhầm, ngoà i kia đầy băng giá, là m sao có nước chảy cho được?
Tiêu Phong biết bằng và o nội công cao siêu, ông đã nghe đúng. Ông lắng tai phân biệt phương hướng, nắm tay cô, bảo:
- Theo ta.
Hai ngÆ°á»i thi triển khinh công, nhắm phiá có tiếng nÆ°á»›c chảy. A Tá» cảm giác tiếng gió phần pháºt bên tai, cô được Tiêu Phong nắm tay nâng đỡ, tuy phải chạy nhanh, nhÆ°ng cô không thấy mất sức, Äi được má»™t lúc, ra khá»i rừng cây, trÆ°á»›c mắt há» thoáng đãng, có má»™t dòng suối nhá» chảy vá» hÆ°á»›ng nam, tiếng rì rà o phát ra tá» dòng nÆ°á»›c đó. A Tá» vừa mừng vừa lo, cô chạy nhanh đến bên suối, Ä‘Æ°a tay vốc nÆ°á»›c rá»a mặt, rồi quay vá» Tiêu Phong, nói:
- Tá»· phu, nÆ°á»›c suối ấm lắm, huynh rá»a mặt Ä‘i.
Tiêu Phong bế đứa bé, đáp:
- Không thấy ai, mình phải nhanh chóng tìm thầy thuốc thôi - Rồi ông ngÆ°á»›c nhìn phÃa xuất phát của dòng suối, nói tiếp - Mình cứ men theo suối, thể nà o cÅ©ng đến nhà thầy thuốc.
Hai ngÆ°á»i lần theo ngá»n tiểu khê vá» phÃa nam, dá»c theo hai bên bá» suối thấy nở rá»™ má»™t thứ hoa và ng không rõ tên, hoa vá»n theo gió, phong cảnh cá»±c kỳ mỹ lệ. Cà ng Ä‘i xuống, mặt suối cà ng mở rá»™ng, cảnh sắc má»—i lúc má»™t đẹp khiến ngÆ°á»i ta say sÆ°a nhìn ngắm.Qua khá»i má»™t cánh rừng thÆ°a, trÆ°á»›c mắt há» mở ra má»™t khoảnh hồ mặt nÆ°á»›c nhÆ° gÆ°Æ¡ng, lặng tÄ©nh, ven hồ hoa lê cháºp chá»n trong gió, cánh hoa trắng ngần rụng đầy đất, má»™t số cánh hoa bị gió thổi ra hồ, nổi báºp bá»nh trên sóng nÆ°á»›c hồ trong vắt. Giữa rừng hoa lê, thấp thoáng bóng má»™t gian nhà nhá», nhìn xuyên qua tà ng cây ngợp trà n hoa lê, gian nhà nhÆ° ẩn nhÆ° hiện. Lúc đó buổi hoà ng hôn, bốn bá» vắng lặng, gió Ä‘Æ°a thoang thoảng mùi thÆ¡m của hoa lê, gây cho ngÆ°á»i ta cảm giác Ä‘ang lạc và o má»™t khung cảnh thần tiên. Suốt Ä‘á»i Tiêu Phong trải qua ánh Ä‘ao, mà u máu, ông chÆ°a từng thưởng lãm cảnh sắc tuyệt mỹ đó, bất giác ông thấy lòng lâng lâng, dấy lên má»™t cảm giác thÆ° thả khó tả nên lá»i. A TỠđứng ká» bên Tiêu Phong, nghÄ© thầm, được cùng chà ng sống suốt Ä‘á»i nÆ¡i nà y, dẫu chà ng không yêu mình, mình cÅ©ng mãn nguyện lắm rồi. Chợt Tiêu Phong nói nhá»:
- NgÆ°á»Ã¬ cÆ° ngụ chốn nà y, chắc thuá»™c hạng thần tiên, cái cao nhã của ngÆ°á»i đó không khá»i khiến ngÆ°á»i ta không Ä‘em lòng ganh tỵ - Dừng má»™t lúc, ông nói tiếp - Bá»n mình mau đến nhà đó há»i xem có thầy thuốc không, chỉ mong đứa bé nà y phúc pháºn lá»›n, sẽ được cao nhân cứu chữa.
Hai ngÆ°á»i men theo bá» hồ, bá»—ng nhiên nghe tiếng Ä‘Ã n trổi lên, khi cao tá»±a tiếng nÆ°á»›c suối vá»— và o đá, lúc thanh thì hệt tiếng châu ngá»c chạm nhau, âm thanh má»m mại, uyển chuyển nhÆ° nÆ°á»›c chảy mây trôi, cầm váºn thanh nhã, cao khiết, ngÆ°á»i nghe cảm giác trong lòng mê man, quên hết Æ°u phiá»n.
Tiêu Phong mừng rỡ, nói:
- Váºy trong nhà có ngÆ°á»i, ngÆ°á»i Ä‘ang dạo Ä‘Ã n ắt hẳn cao nhân mà lão y sÄ© đã nói.
Giá»ng má»™t nữ tá» chợt cất lên, há»i:
- Ai ở ngoà i ấy thế?
Tiêu Phong dịu giá»ng trả lá»i:
- Tại hạ Tiêu Phong cùng xá muá»™i A Tá», mạo muá»™i xin được cầu kiến. Chúng tôi quấy quả nhiá»u, mong tôn giá tha thứ.
Trong lòng ông thắc mắc:
- Äâu ngá» ngÆ°á»i là má»™t nữ tá», nghe giá»ng nói thấy tuổi còn Ãt, cá»› sao lão tiên sinh lại bảo có tà i khởi tá» hồi sinh, tháºt không hiểu đúng hay sai!
Nữ tá» không trả lá»i, sau má»™t lúc, từ giữa khung cá»a hiện ra má»™t thiếu nữ áo trắng thanh tú, cô liếc nhìn Tiêu Phong, há»i:
- Tiểu thÆ° ta há»i các hạ tìm đến vì việc gì?
Giá»ng không phải là của ngÆ°á»i vừa rồi lên tiếng, xem ra là má»™t nha hoà n.
Tiêu Phong chỉ và o đứa bé trong lòng, nói:
- Äứa bé nà y bị rắn Ä‘á»™c cắn, tÃnh mạng nguy ngáºp, tôi nghe nói quý chủ nhân có tà i khởi tá» hồi sinh, nên đã tìm đến, cầu xin ngÆ°á»i ra tay cứu chữa cho nó.
Ả nha hoà n đó nói:
- Tiểu thÆ° ta không chẩn mạch chữa bệnh ngÆ°á»i lạ, má»i quý vị lui gót trở vá» Ä‘i thôi.
Tiêu Phong Ä‘Æ°a đứa bé sang cho A Tá», ông chắp tay nhìn nha hoà n, nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng, thỉnh cầu cô nÆ°Æ¡ng thÆ°a cùng Tiểu thÆ° của cô, quy củ, lá» luáºt là do ngÆ°á»i đặt ra, đôi khi có thể thay đổi! Äây lại là má»™t đứa nhá» sắp chết, tôi hy vá»ng nó được chủ nhân cứu chữa. Sinh mạng nó trông và o cô nÆ°Æ¡ng, vì phúc đức thượng thiên, xin cô vui lòng thÆ°a cùng chủ nhân cứu chữa cho nó.
Nha đầu chau mà y, giáºm chân, nói:
- Quy củ nhà ta chÆ°a khi nao đổi thay. Tiểu thÆ° ta không thăm mạch chữa bệnh cho ngÆ°á»i, nhất là ngÆ°á»i bệnh nam giá»›i, các vị mau lui gót trở vá», tìm thà y thuốc cao tay khác, đừng chần chừ tại đây nữa!
Tiêu Phong thấy nha đầu khăng khăng chối từ, giá»ng Ä‘iệu cÆ°Æ¡ng quyết, ông biết có nói thêm cÅ©ng vô Ãch, nghÄ© bụng trên Ä‘á»i sao có ngÆ°á»ii thấy chết không cứu, mình chẳng thể cưỡng cầu, láºp tức ông thở dà i má»™t tiếng, quay nhìn A Tá» nói:
- Thôi ... Mình Ä‘i thôi, nói nhiá»u nữa cÅ©ng vô Ãch!
- ChỠmột chút đã! - Nữ tỠtrong nhà lên tiếng - đứa nhỠđó có phải là con của ông không?.
Tiêu Phong đáp:
- Không phải! Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, tôi tình cá» gặp nó, rồi vì tôi mà nó thụ thÆ°Æ¡ng, nó má»™t thân má»™t mình không nÆ¡i nÆ°Æ¡ng tá»±a, tôi không thể nhắm mắt là m ngÆ¡ được!
Nữ tá» trầm tÆ° hồi lâu, cô bá»—ng cao giá»ng bảo:
- Hạnh Nhi, ngươi bế đứa nhỠvà o đây.
- Dạ, Tiểu thư.
Nha đầu ứng tiếng đáp lá»i, cô Ä‘Æ°a tay đón đứa bé từ A Tá».
Tiêu Phong mừng quá, ông nhắm gian nhà , cúi mình vái dà i, nói:
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng!
Nữ tá» nhạt giá»ng trả lá»i:
- Bất tất đa lễ .
- Mơì hai vị chá» bên ngoà i - Nha đầu nói xong, cô bế đứa bé Ä‘i và o nhà , tiện tay đóng cá»a lại.
A Tá» Ä‘ang định Ä‘i và o theo, khi thấy cô đóng cá»a, A Tá» bất giác nổi giáºn:
- Là m gì nhÆ° trá»i váºy! Tháºt là khinh ngÆ°á»i thái quá!
Tiêu Phong khuyên can:
- A Tá», đừng nổi nóng, các vị đó cao nhân thế ngoại, chịu ra tay cứu chữa, đã hạ thể diện lắm rồi, bá»n mình chá» má»™t chủt, có sao đâu!.
Nói xong, ông ngồi xuống má»™t cái ghế đá đặt trÆ°á»›c cá»a nhà , má»™t là n gió nhẹ thổi qua, hoa lê rÆ¡i rụng nhÆ° tuyết, từng đợt từng đợt những cánh hoa trắng bay phÆ¡i phá»›i bên trên mặt bà n bằng đá, Tiêu Phong Ä‘Æ°a tay cầm má»™t cánh hoa, ông nhìn quanh, thấy núi biếc vây bá»c, mặt nÆ°á»›c hồ xanh trong tá»±a ngá»c bÃch, đón các cánh hoa nhẹ nhà ng rÆ¡i rụng, nhu tình phong nhã chợt dáºy trong lòng, ông chẳng khá»i than thầm:
- Thưởng thức cảnh đẹp nà y, được chút Ãt rượu ngon, má»›i là thú thần tiên!
Ông Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng cá»a nhà mở toang, nha đầu Hạnh nhi bÆ°ng trên tay má»™t khay có vò rượu và hai cái chén, cô đặt khay trên bà n đá, nói:
- Äây là Hạnh hoa tá»u, tiểu thÆ° ta kÃnh má»i đại hiệp thưởng thức.
Tiêu Phong bất giác mỉm cÆ°á»i, ông nghÄ© bụng "Cô tiểu thÆ° nà y tháºt thần thông quảng đại, biết mình Ä‘ang ao Æ°á»›c gì!"
Hạnh Nhi thấy ông cÆ°á»i, không trả lá»i, cô cÅ©ng nhoẻn miệng cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, há»i:
- Tại sao đại hiệp cÆ°á»i?
Tiêu Phong vui vẻ đáp:
- ChÃnh lúc tôi Ä‘ang thèm rượu, đã thấy cô nÆ°Æ¡ng Ä‘em ra cho.
Hạnh Nhi cÆ°á»i tủm tỉm, bảo:
- Nếu tháºt sá»± nhÆ° thế, đúng là Äại hiệp cùng Tiểu thÆ° ta tâm ý tÆ°Æ¡ng thông!
Tiêu Phong vá»™i và ng đứng dáºy, nói:
- Cảm Æ¡n Tiểu thÆ° cô nÆ°Æ¡ng lắm, Tiêu Phong tôi là kẻ thô biá»n, không khéo ăn nói, mong hai cô nÆ°Æ¡ng chá»› chấp.
Hạnh Nhi dẩu má», cô cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Äại hiệp chẳng nên quá câu nệ, Hạnh Nhi thuáºn miệng nói chÆ¡i, mong đại hiệp đừng để tâm.
Ả cúi mình thi lá»… cùng Tiêu Phong vả A Tá», thÆ°a:
- Xin hai vị chá» cho má»™t chút, tiểu nữ sẽ mang cÆ¡m nÆ°á»›c ra, không hiểu hai vị thÃch dùng món gì?
Giá»ng nói nói tháºt ôn nhu nhã nhặn, dá»… nghe!
Từ khi Tiêu Phong và o đến Trung nguyên đến giá», ông toà n bị ngÆ°á»i ta bủa vây, truy Ä‘uổi, có lúc thân suýt hãm tỠđịa, giỠđây, ông đến nÆ¡i thần tiên nà y, được nghe giá»ng nói ôn nhu êm tai đó, bất giác ông cảm Ä‘á»™ng, đáp:
- Tại hạ mạo muá»™i quấy rầy đã nhiá»u, không dám đòi há»i gì nữa, không dám là m phiá»n cô nÆ°Æ¡ng, để chúng tôi dùng lÆ°Æ¡ng khô được rồi.
Hạnh Nhi đáp lễ, nói:
- Äại hiệp là m khách quá, đấy là pháºn sá»± Hạnh Nhi trong nhà , đại hiệp không nói Æ°a ăn món gì, váºy để mặc Hạnh nhi tiện tay sắp xếp .. chắc cÅ©ng ổn! Xin hai vị chá» má»™t chút, cÆ¡m nÆ°á»›c sẽ Ä‘em ra ngay.
Nói xong, cô chẳng chá» Tiêu Phong trả lá»i, đã quay mình Ä‘i và o trong.
Tiêu Phong cảm giác trong lòng cá»±c kỳ êm Ä‘á»m, ông nâng chén uống má»™t ngụm, rựợu chÆ°a và o đến cổ há»ng, hÆ°Æ¡ng vị ngá»t ngà o đã thấm, mùi rượu thÆ¡m nồng, so vá»›i rượu Phần tại Tuý Tiên lâu, tháºt là má»™t tÆ° vị khác hẳn!
---- Xem tiếp hồi 53 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 18-01-2009 at 05:24 AM .
19-01-2009, 10:27 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 53: Äãn văn nhân ngữ hưởng
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 12: Anh hùng lạc nạn
Hồi 53: Äãn văn nhân ngữ hưởng
Äãn văn nhân ngữ hưởng(Từng nghe giá»ng nói ấy đâu đây?)
Chừng ná»a thá»i thần sau, Hạnh Nhi bÆ°ng ra má»™t mâm nhiá»u Ä‘Ä©a thức ăn nấu nÆ°á»›ng tinh vi, khéo léo, có "Tuyết bạch Ä‘Ãch hạnh hoa ngân nhÄ© thang" (Ä‘Ã i hoa lê trắng nhÆ° tuyết nấu nấm), canh "BÃch lục tiên nhân" (canh XÆ°Æ¡ng rồng), "Kim Hoà ng Cúc Hoa Giải Hoà ng" (Cà ng cua nấu hoa cúc), khiến ngÆ°á»i ta trông thấy mà nÆ°á»›c miếng ứa đầy. Tiêu Phong há»›p má»™t muá»—ng canh Tiên nhân chưởng, thấy vị ngá»t ngà o trong miệng , răng lưỡi thấm đượm hÆ°Æ¡ng thÆ¡m, ông bất giác gáºt gù khen:
- Hạnh cô nÆ°Æ¡ng tà i nghệ tuyệt vá»i, món canh nà y ngon quá!.
A TỠgóp thêm:
- Tiếc là nhà các cô kiêu ngạo, nếu không thì ăn còn ngon hÆ¡n nhiá»u!.
Hạnh Nhi nhếch mép cÆ°á»i nụ:
- Hai vị quá khen rồi, tôi nấu ăn thua xa tà i nấu bếp của tiểu thư, mấy món nà y do tiểu thư nấu, không ngon sao được!
- Ủa!! - Tiêu Phong ngạc nhiên, ông không thể tưởng tiểu thÆ° lại Ä‘Ãch thân xuống bếp! Còn Ä‘ang báºn tâm vì đứa bé, không muốn sa Ä‘Ã chuyện tiểu thÆ° nhiá»u, ông láºp tức há»i - Hạnh cô nÆ°Æ¡ng, liệu có cứu được đứa nhá» không? Nó bị rắn cắn nặng, y sÄ© ở tiểu trấn nói thần tiên cÅ©ng bó tay, không hiểu giá» tình trạng ra sao?
Hạnh Nhi đáp:
- Ông yên tâm, chỉ cần nó còn một hơi thở, là tiểu thư ta có cách cứu chữa! Nếu tiểu thư không chữa được, e rằng khắp thiên hạ chẳng ai cứu nổi nó. - Ngừng một chút, cô nói tiếp - Tiểu thư khoét rộng vết thương, trục hết máu độc, sau đó cho uống thuốc giải, hiện nó đang ngủ, Vì nhiễm độc không nhẹ, hiện nó còn mê man, nhưng tiểu thư bảo chỉ nội ngà y mai là sẽ tỉnh.
Tiêu Phong nghe nói, ông vui mừng khôn xiết, đáp:
- Äã là m tiểu thÆ° cá»±c khổ quá rồi, Tiêu má»— chẳng thể không báo đáp, sau nà y các vị muốn Tiêu Phong ta là m bất cứ gì, xin cứ sai khiến.
Hạnh Nhi cÆ°á»i mỉm, cô không trả lá»i, quay gót Ä‘i và o nhà .
Khi Tiêu Phong và A Tá» dùng xong cÆ¡m chiá»u, trá»i đã tối, gió đêm lạnh lẽo nổi lên từng cháºp, Hạnh Nhi thu dá»n xong bát Ä‘Å©a, cô má»i Tiêu Phong và A Tá»:
- Trá»i đã tối, thỉnh hai vị theo ta và o trong nghỉ ngÆ¡i.
Thấy nữ tá» chủ nhà trÆ°á»›c sau không xuất hiện, hiển nhiên cô không muốn gặp ngÆ°á»i ngoà i, Tiêu Phong ngần ngừ:
- Cái nà y . . . sợ là m quấy nhiễu thanh tĩnh của hai cô nương?.
Hạnh Nhi cÆ°á»i, đáp:
- Không sao, tiểu thÆ° Ãt thÃch gặp gỡ ngÆ°á»i ngoà i, sẽ ở phòng trong, hai vị tạm nghỉ tại phòng khách, đừng Ä‘i ra sau là được.
Vốn Ãt câu nệ, lúc đó Tiêu Phong suy nghÄ© má»™t chút, rồi ông chắp tay, nói:
- Tháºt đã quấy quả nhiá»u!
A Tá» bôn ba suốt má»™t ngà y má»™t đêm, vừa mệt vừa má»i, cô ngáp liên hồi, đứng dáºy Ä‘i và o nhà , nói:
- Cô ta không thÃch gặp ngÆ°á»i ngoà i, ta cÅ©ng chẳng muốn gặp cô ta! Buồn ngủ rÅ© ra rồi, các ngÆ°á»i không ngủ. mặc ... ta Ä‘i ngủ đây.
Hạnh Nhi không lấy thế là m giáºn, cô Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i và o nhà . Bên trong trần thiết rất giản dị, má»™t cái ghế dà i bằng tre bên cái bà n cÅ©ng bằng tre, cuối phòng kê má»™t giÆ°á»ng mây, ánh trăng lạnh chiếu qua khung cá»a sổ, hắt ánh sáng lên rèm cá»a, khung cá»a không có cánh ngăn, chỉ buông rèm trúc, không rõ cảnh bên trong phòng kia, chỉ thấy lù mù ánh đèn, hiu hắt hoà và o ánh trăng nÆ¡i phòng trÆ°á»›c. Tiêu Phong nói vá»›i và o trong:
- Äá»™i Æ¡n cô nÆ°Æ¡ng cứu giúp, Tiêu Phong vô cùng cảm Æ¡n, hôm nay phải quấy rầy thanh tÄ©nh của cô nÆ°Æ¡ng, trong lòng tôi bối rối vô ngần!
Tiếng nữ tỠtrầm trầm cất lên từ phòng trong:
- Bất tất đa lễ, được bằng hữu từ nơi xa ghé qua, tôi cũng vui lắm - nghỉ một chút, rồi cô bảo - Hạnh Nhi, tối lắm rồi, thu xếp chỗ ngủ cho hai vị đi.
Tiêu Phong chợt thảng thốt, âm thanh nữ tá» nà y nghe quen quen, mÆ°á»ng tượng giá»ng nói lên tiếng chỉ Ä‘iểm cho mình trên Tuý Tiên các trong dịp đánh bại "Ngã vi thÆ° cuồng" Lý phong Lam, có Ä‘iá»u, hồi ở Tuý Tiên các, thanh âm cá»±c nhá», nhiá»u khi nghe không rõ! HÆ¡n nữa, giá»ng nữ nhân trên Ä‘á»i cÅ©ng có chá»— đại đồng tiểu dị, ông không thể dá»±a và o đấy mà đoan chắc hai ngÆ°á»i là má»™t.
Lúc đó, Hạnh Nhi đã thắp sáng cây đèn trên bà n, cô ứng tiếng nháºn lệnh, rồi nhìn A Tá» và Tiêu Phong, cô nói:
- Má»i cô nÆ°Æ¡ng ngủ trên giÆ°á»ng, xin khuất tất Tiêu đại hiệp má»™t chút, ông tạm qua đêm trên sà n nhà .
Tiêu Phong vội nói:
- Không sao, Tiêu Phong má»— quen ngủ mà n trá»i, chiếu đất, bây giá» có được cái gối lót đầu, lấy là m mãn nguyện lắm rồi.
Hạnh Nhi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i thi lá»…:
- Váºy chúc hai vị ngủ ngon, xin cáo từ.
Nói xong, cô rá»i phòng, tiện tay khép cánh cá»a trÆ°á»›c.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘i nằm, há» sá»›m chìm và o giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tiêu Phong thức giấc khi nghe tiếng Ä‘Ã n dìu dặt, âm thanh uyển chuyển, nhè nhẹ tá»±a hồ nà ng thiếu nữ Ä‘ang tỉ tê tâm sá»±, khi thì cảm thấy con tim vui vẻ, khi thì giãi bầy tâm tÆ° sầu muá»™n. Tiêu Phong nghe má»™t chặp, bất giác ông bị lôi cuốn theo tiếng Ä‘Ã n, thầm nghÄ© "Cô gái nà y y thuáºt vô song dÆ°á»›i trá»i, lại cÆ° ngụ chốn Ä‘Ã o nguyên thế ngoại, lẽ ra khi cô hưởng đủ má»i hạnh phúc thiên hạ ai nấy Ä‘á»u mÆ¡ Æ°á»›c, chắng lo âu, chẳng buồn bá»±c, vì sao trong tiếng Ä‘Ã n ẩn hiện ná»—i niá»m Æ°u sầu không được cùng ai bà y tá»?". Ông tá»± dặn lòng "Bất kể cô Æ°u sầu vì đâu, ta nếu có thể giúp đỡ giải quyết được, nhất định sẽ đổ hết tâm sức cho cô ấy, báo đáp ân nghÄ©a nà y". NghÄ© đến đấy, ông lên tiếng há»i nhá»:
- Không hiểu cô nÆ°Æ¡ng vì sao sầu muá»™n váºy? Chẳng hay cô nÆ°Æ¡ng có thể nói cho tại hạ được rõ?
Tiếng Ä‘Ã n chợt tắt, nữ tá» không trả lá»i, sau má»™t lúc khá lâu, cô khẽ thở dà i, nói:
- Chẳng Æ°u sầu gì đâu, chỉ má»™t lúc trong lòng hÆ¡i vÆ°á»›ng mắc, đã dạo chÆ¡i khúc Ä‘Ã n giải khuây thôi - Dừng má»™t chút, rồi cô há»i - Sao các hạ biết Ä‘Æ°á»ng tìm tá»›i đây?
Tiêu Phong đáp:
- Nhá» vị lão tiên sinh nÆ¡i 'Khánh DÆ° Ä‘Æ°á»ng' mách bảo, chứ chốn nà y không dá»… tìm!
Nữ tỠnói:
- Ta cÅ©ng đã nghÄ© ông ấy chỉ, ngoà i ông ra, không ai khác biết được nÆ¡i nà y". DÆ°á»ng nhÆ° cô Ä‘ang tấu má»™t khúc Ä‘Ã n trong tâm tÆ°, thanh âm khi dồn dáºp, lúc đứt quãng ... Rồi nghe cô há»i:
- NgÆ°á»i từ đâu đến, rồi sẽ Ä‘i vỠđâu? Vì sao phải ra Ä‘i?
Tiêu Phong đáp:
- Ta từ nÆ¡i Mông Cổ miá»n bắc xuống, Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i phủ TÃn DÆ°Æ¡ng ở Hà Nam.
- TÃn DÆ°Æ¡ng? - Nữ tá» có chút thảng thốt, há»i - Äi TÃn DÆ°Æ¡ng là m gì?
Tiêu Phong đáp:
- Phần má»™ vong thê tại hạ ở TÃn DÆ°Æ¡ng, lần nà y xuống đấy tảo má»™.
- Vong thê? - nữ tá» thất thanh kêu lên - NgÆ°á»i . . . NgÆ°á»i nói má»™ phần vong thê cÅ©ng được táng tại TÃn DÆ°Æ¡ng?
- Äúng váºy , lâu lắm rồi, tại hạ chÆ°a có dịp Ä‘i viếng má»™ nà ng".
Tiêu Phong trả lá»i, ông nghe nữ tỠđó dùng chữ "cÅ©ng" , hình nhÆ° cô đã quá sức kinh ngạc, ông nghÄ© bụng, chẳng lẽ cô cÅ©ng có thân nhân hoặc bằng hữu táng tại phủ TÃn DÆ°Æ¡ng, nên cô bất ngá» khi nghe xảo hợp của cái tên đó.
Nữ tá» không nói gì thêm, cô trầm mặc hồi lâu, bá»—ng tiếng Ä‘Ã n lại trổi lên, lần nà y, nó ầm ầm khà thế ba quân Ä‘ang chiến đấu sa trÆ°á»ng, tiếng ngá»±a hÃ, tiếng binh khà sát phạt vang xa ngà n dặm.
Tiếng đà n khiến tâm tư Tiêu Phong bỗng dưng nổi sóng, ông không tự chủ được.
Lúc ấy, A Tá» cÅ©ng đã bị âm thanh khúc Ä‘Ã n đánh thức dáºy, cô lè nhè, cà u nhà u:
- Ai đâu kỳ thế! Má»›i tinh sÆ°Æ¡ng đã Ä‘Ã n địch ầm Ä©, phá giấc ngủ ngon của ngÆ°á»i ta!
Tiêu Phong nhìn cô, khua tay, ông ra hiệu bảo đừng nói nhÆ° thế nữa, Thấy Tiêu Phong hết sức kÃnh trá»ng nữ tá», , tá»± dÆ°ng trong lòng Acô Tá» thấy gai gai, cô uốn mình đứng dáºy, bÆ°á»›c ra giữa phòng, cong cá»›n nói:
- Ta phải xem xem bộ tịch cô mới được! Là m cái gì mà thần thần bà bà kỳ lạ!.
Lá»i chÆ°a dứt, cô đã thấy má»™t nhân ảnh vù ra ngay trÆ°á»›c mắt, ngÆ°á»›c nhìn, cô thấy Tiêu Phong sừng sững trÆ°á»›c mặt, chặn lối rèm cá»a, ông cất tiếng rầy la:
- A Tá», đừng nói năng vô lá»… phép nhÆ° thế!.
A Tá» biết có Tiêu Phong chặn Ä‘Æ°á»ng, cô không thể và o phòng trong được nữa, láºp tức cô bÄ©u môi, rồi tức tối trở vá» ngồi lại trên giÆ°á»ng, nói:
- Tỷ phu, muội thừa hiểu, huynh cũng muốn xem dung nhan cô chủ nhà ra sao?
Tiêu Phong đã trở vỠchỗ cũ, nơi ghế tre, ông nói:
- Thân phân là m khách, mình phải chiá»u ý chủ nhà , ngÆ°á»i ta cao nhân thế ngoại, đã không muốn gặp mặt, vả lại ngÆ°á»i ta đối đãi mình không bạc, mình không thể vô lá»… vá»›i ngÆ°á»i ta được!
A TỠlong lanh khoé mắt, nói:
- Muá»™i cho là cô có gÆ°Æ¡ng mặt cá»±c xấu, do đó, cô chẳng dám gặp ngÆ°á»i khác!
Tiêu Phong trầm giá»ng, mắng:
- A Tá», đừng ăn nói xà m xỡ!
Lúc ấy, tiếng đà n nhỠdần đi, rồi nghe tiếng nữ tỠthở dà i nhè nhẹ, cô bảo:
- Äúng váºy, cô nÆ°Æ¡ng đó nói không sai, Ä‘Ãch xác ta bị trá»i cho bá»™ mặt xấu xÃ, phải lẩn trốn nÆ¡i chốn không ngÆ°á»i nà y, để tránh gặp mặt ngÆ°á»i Ä‘á»i, tránh bị chê cÆ°á»i!
Nghe ngữ điệu hết sức thê lương đó, Tiêu Phong bất giác lên tiếng an ủi:
- Cô nÆ°Æ¡ng khéo tay tốt bụng, cứu giúp ngÆ°á»i Ä‘ang gặp nguy nan, trong con mắt ta, so ra còn hÆ¡n gấp trăm ngà n lần những cô gái mặt hoa da phấn, cô nÆ°Æ¡ng bất tất phải tá»± oán tá»± trách thế!
Nữ tỠđáp:
- NgÆ°á»i nói thì nói váºy, chỉ sợ lúc giáp mặt ta, lại kinh hãi!
Tiêu Phong cÆ°á»i ha hả, đáp:
- Tiêu má»— suốt Ä‘á»i nà y đã trải qua không biết bao nhiêu vụ kinh tâm Ä‘á»™ng phách rồi, nhÆ°ng đã chÆ°a khi nà o kinh hãi cả, cô nÆ°Æ¡ng nếu chẳng tin, cứ xuất hiện ra xem thá» xem nà o!
A TỠvỗ tay, phụ hoạ:
- Chẳng sai! Ta cÅ©ng đã từng gặp không biết bao nhiêu ngÆ°á»i xấu xà rồi, ta nghÄ© thể nà o mặt mÅ©i cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không đến ná»—i xấu xa, cô nÆ°Æ¡ng đừng tá»± nghÄ© mình xấu xà thế.
Nghe cô gái tá»± nháºn mặt mà y xấu xÃ, tâm lý thù địch A Tá» giảm Ä‘i nhiá»u.
Chợt nghe nữ tá» rẩu rầu thở dà i, há»i:
- "Phu nhân Tiêu đại hiệp lúc sinh thá»i chắc hẳn là má»™t ngÆ°á»i đẹp tuyệt thế vô song, phải không?
Tiêu Phong đáp:
- Không! Nà ng không đẹp tuyệt thế vô song đâu, nhÆ°ng trong lòng ta, dù cuá»™c Ä‘á»i xoay chuyển ra sao, thuá»· chung, nà ng vẫn là nà ng, không ai có thể sánh cùng được! - Ngừng má»™t chút, rồi ông tiếp - ChÃnh ra, dumg mạo đẹp xấu không quan trá»ng, cái đẹp bên trong, má»›i là cái đẹp tuyệt vá»i nhất thế gian! Vì váºy, trong mắt ta, coo nÆ°Æ¡ng hết sức đẹp đẽ, dù dung mạo cô nÆ°Æ¡ng ra sao Ä‘i nữa, má»™t ngà y nà o đó, nếu ta có thể là m gì giúp cho cô nÆ°Æ¡ng được, xin cô nÆ°Æ¡ng cứ sai bảo, Tiêu má»— dù có phải và o sinh ra tá», sẽ nhất định táºn tâm táºn lá»±c cho cô nÆ°Æ¡ng.
- Hay lắm! - Nữ tá» nói - Hôm nay được nghe lá»i đó, ta thấy đã không uổng phà mấy khổ cá»±c bấy lâu. Äứa bé nà y chỉ cần nghỉ ngÆ¡i ba ngà y nữa, ná»c Ä‘á»™c sẽ được giải xong, ngÆ°á»i lúc đó đã Ä‘i xa ngà n dặm vá» TÃn DÆ°Æ¡ng mất rồi!
Cô vừa nói đến đấy, chợt từ ngoà i sân, có tiếng con gái:
- Tiểu thÆ°, bên Lục gia trang sai ngÆ°á»i đến má»i tiểu thÆ°, nhá» thuá»™c hạ chuyển lá»i, má»i tiểu thÆ° ná»™i ngà y hôm nay lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Lục gia trang, cô nÆ°Æ¡ng ở đó bệnh tình trầm trá»ng, không thể chá» lâu hÆ¡n được!
Tiếng nữ tá» chủ nhà vá»ng ra trả lá»i:
- NgÆ°Æ¡i mau trở vá», nói vá»›i há» ta hiện cÅ©ng Ä‘ang có ngÆ°á»i bệnh phải chữa trị, bệnh tình của cô nÆ°Æ¡ng ấy, dù muốn dù không, cÅ©ng đã chỠđợi lâu rồi, lúc nà y, ta Ä‘ang báºn, khi nà o ta chữa bệnh nhân ở đây, ta sẽ qua bên đó.
Nữ tá» bên ngoà i nhà ứng tiếng nháºn lá»i, bá»—ng nghe từ xa có tiếng bÆ°á»›c chân dồn dáºp, ngÆ°á»i lạ mặt Ä‘i tháºt lẹ, đã tá»›i cá»a nhà , rồi giá»ng má»™t nam tá» trung niên cất lên:
- Lâm cô nương, cô nương không đi ngay được sao?
Cá»a trÆ°á»›c còn chÆ°a mở, theo giá»ng nói, Tiêu Phong thấy phảng phất khẩu âm ngÆ°á»i Giang Nam. Và o lúc ấy, Hạnh Nhi vén rèm, nói nhá» vá»›i ngÆ°á»i bên ngoà i:
- Tiểu thÆ° bảo, hai vị chẳng nên quản chuyện ngÆ°á»i ngoà i, và tiểu thÆ° cÅ©ng đã có nói không thể Ä‘i ngay, hãy nhá»› cho kỹ.
Nói xong, Hạnh Nhi đi và o nhà bếp lo bữa sáng.
Nữ tá» trong nhà lên tiếng há»i:
- Có phải Lục trang chủ đấy không? Ta liệu giúp được gì thế?
Nam tá» bêb ngoà i trả lá»i:
- Lục má»— mạo muá»™i đến quấy nhiá»…u, mong cô nÆ°Æ¡ng vui lòng lá»±ong thứ. Nếu việc không gấp rút, ta nhất quyết chẳng dám đến quấy rầy, chỉ vì mÆ°á»i ngà y trÆ°á»›c đây, có được thÆ° báo tin bệnh tình cô nÆ°Æ¡ng đó chợt trở nặng, không thể chỠđợi lâu hÆ¡n nữa. Lục má»— đặc biệt đến đây, thỉnh cô nÆ°Æ¡ng vui lòng dá»i gót, Lục gia trang ngà y đêm trông chỠđại giá cô nÆ°Æ¡ng quang lâm, mong cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© đến giao tình của ngÆ°á»i Ä‘á»i trÆ°á»›c, vui lòng nhanh chóng lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Lục gia trang.
Nữ tá» trong nhà giá»ng nhạt giá»ng bảo:
- Ta vừa má»›i nói đó, các hạ chắc đã nghe, trong nhà ta hiện cÅ©ng Ä‘ang có bệnh nhân, đứa bé nà y, tÃnh mạng đến Ä‘i trong sá»›m chiá»u, ông yêu cầu ta lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ngay, váºy thì đứa bé nà y phải là m sao bây giá»? TÃnh mạng Quách đại tiểu thÆ° đó, là mạng ngÆ°á»i, đứa nhá» nà y cÅ©ng chẳng thể bảo không phải má»™t sinh mạng đâu?.
Giá»ng nói chứa Ä‘á»±ng giáºn dữ, cô lạnh lùng tiếp:
- Má»i ông trở vá», hai ngà y nữa, ta chăm sóc đứa nhá» nà y xong, sẽ lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i quý trang.
---- Xem tiếp hồi 54 ----
Tà i sản của livan
19-01-2009, 11:05 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 54: Cầm âm kà tương tư
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 12: Anh hùng lạc nạn
Hồi 54: Cầm âm kà tương tư
Cầm âm kà tÆ°Æ¡ng tÆ° (Gá»i gấm nhá»› thÆ°Æ¡ng và o tiếng Ä‘Ã n)
Gã Lục trang chủ trầm ngâm má»™t lúc, có vẻ Ä‘ang kẹt trong thế 'tiến thối lưỡng nan', tháºt lâu sau, gã má»›i nói:
- Váºy tại hạ vá» nhà chá» cô nÆ°Æ¡ng, hy vá»ng cô nÆ°Æ¡ng sá»›m đến.
Nữ tá» trong phòng được gã gá»i tên 'Lâm cô nÆ°Æ¡ng' lạnh lùng đáp:
- Lục trang chủ đi đi.
- Xin cáo từ. - rồi từ bên ngoà i vá»ng và o tiếng bÆ°á»›c chân, má»—i lúc má»™t xa.
Cô gái đang chỠtrước sân nhà mới nói:
- Tiểu thÆ°, thuá»™c hạ còn má»™t việc quan trá»ng bẩm báo tiểu thÆ°.
Lâm cô nÆ°Æ¡ng há»i:
- Chuyện gì váºy?
- Cung chủ gá»i thÆ°, nói khi tiểu thÆ° đến Lục gia trang, sau khi chữa khá»i ngÆ°á»i bệnh, tiểu thÆ° hãy đến Liá»…u trang ở Giang Nam, Liá»…u công tá» có chuyện quan
trá»ng gì đó muốn bà n cùng tiểu thÆ°.
- Chuyện quan trá»ng gì? Là chuyện gì váºy? Äúng ra, ta má»›i là ngÆ°á»i cần há»i!
Ngữ Ä‘iệu Lâm cô nÆ°Æ¡ng cho thấy cô chẳng thÃch thú cái chuyện gì đó lắm!
- Cung chủ có nói sẽ thông báo đến tiểu thư sau.
Lâm cô nÆ°Æ¡ng im lặng, trầm mặc, má»™t lúc tháºt lâu sau, cô má»›i khẽ nói:
- Ngươi đi đi, ta hiểu rồi.
- Dạ, tiểu thư, thuộc hạ xin cáo từ.
Tiếng bÆ°á»›c chân bên ngoà i xa dần, từ nhà bếp, Hạnh Nhi Ä‘i vòng ra mở cá»a trÆ°á»›c. Tiêu Phong cùng A Tá» bÆ°á»›c ra ngoà i, thấy hoa lê trắng nhÆ° tuyết rÆ¡i nhè nhẹ
xuống, hương hoa man mác theo là n gió. Trên cà nh cao, ngà n đoá hoa lê đang khẽ khà ng nở trong ánh bình minh; bên ngoà i cốc trắng toát băng giá trà n lan,
bên trong cốc lại bừng thắm một phong cảnh mùa xuân.
Hạnh Nhi trong tay cầm má»™t cái thuổng từ Ä‘Ã ng sau nhà đi đến, cô nói Ä‘ang định ra vÆ°á»n quét dá»n cá» hoang, A Tá» nổi hứng, liá»n theo cô ra Ä‘i.
Tiêu Phong ngồi xuống ghế đá trÆ°á»›c sân nhà , khi nghÄ© đến ngữ khà không hà i lòng phải Ä‘i lo công chuyện mà Lâm cô nÆ°Æ¡ng vừa má»›i biểu lá»™, ông tá»± há»i "Chẳng
hiểu Cung chủ muốn nói chuyện gì, cung cách tháºt bà máºt, Lâm cô nÆ°Æ¡ng nà y dẫu chẳng bằng lòng Ä‘i, mà không thể trái lệnh Cung chủ kia.
"Toà n những mệnh lệnh, có vẻ chuyện gì gì đó Ä‘ang tạo khó khăn đầy rẫy cho cô, váºy khi mình tảo má»™ A Châu xong, sẵn Ä‘ang ở Giang Nam, mình nên nhanh
chóng đến giúp cô má»™t tay". Trong đầu láºp ý rồi, ông nhá» giá»ng há»i:
- Xin há»i Lâm cô nÆ°Æ¡ng, Liá»…u trang là ở đâu tại Giang Nam váºy?
Trong phòng trong, im lặng hồi lâu, rồi giá»ng nhạt nhẽo của Lâm cô nÆ°Æ¡ng há»i lại:
- Ông há»i thăm Liá»…u trang là m gì váºy? - có vẻ những gì đả Ä‘á»™ng đến Liá»…u trang Ä‘á»u là m cô bá»±c mình .
Tiêu Phong thấy khó bà y tỠthâm ý muốn giúp đỡ cô trong công việc thần bà gì gì đó tại Liễu trang, ông đáp ngay:
- Không có gì cả, tại trÆ°á»›c đây tôi từng cÆ° ngụ Giang Nam má»™t quãng thá»i gian, mà không biết có cái Liá»…u trang đó, nên sinh ra hiếu kì nhÆ° váºy.
- Liá»…u trang ở bên bá» Tây Hồ tại Hà ng Châu, phong cảnh đẹp lắm, ông đến đấy há»i thì rõ thôi.
Giá»ng cô lãnh đạm, mÆ°á»ng tượng biểu lá»™ không vui khi phải nói đến cái Liá»…u trang đó.
Tiêu Phong nghe thấy, ông nhanh chóng đổi đỠtà i, nói:
- Khúc Ä‘Ã n cô nÆ°Æ¡ng vÆ°Ã dạo, nghe tháºt tuyệt vá»i Æ°u mỹ, chẳng hay cô có thể vị tại hạ mà chÆ¡i thêm má»™t khúc nữa chăng?
Lâm cô nương đáp:
- Äược lắm. Trên Ä‘á»i nà y tri âm khó kiếm, hôm qua tôi vừa sáng tác má»™t khúc má»›i, vốn Ä‘ang định dạo lên nhá» các hạ phẩm bình. Nói xong, tiếng Ä‘Ã n dìu dặt trổi
lên, âm thanh uyển chuyển, là m rúng Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nghe nhạc bất giác mê mẩn tâm tÆ°, tình ý. Rồi cô hát theo:
'Thanh sÆ¡n ẩn ẩn thủy Ä‘iá»u Ä‘iá»u,
Thu táºn Giang Nam thảo vị Ä‘iêu
Nhị tháºp tứ kiá»u minh nguyệt dạ
Ngá»c nhân hà xứ giáo xuy tiêu?' (*)
tiếng hát êm ái dịu dà ng, hoà theo tiếng Ä‘Ã n dáºp dìu, triá»n miên, ý tứ lá»i hát liá»n lạc vá»›i tiếng Ä‘Ã n ...
Tiêu Phong nghe đến xuất thần, suốt Ä‘á»i rong ruổi giang hồ của ông, chÆ°a khi nà o được thưởng thức khúc nhạc lá»i ca siêu phà m thoát tục đến thế! Ông không
rà nh âm luáºt, nhÆ°ng trong khung cảnh thần tiên nÆ¡i nà y, ngón Ä‘Ã n của Lâm cô nÆ°Æ¡ng Ä‘iêu luyện xuất thần nháºp hóa, khiến ngÆ°á»i dù không sà nh sõi âm luáºt
cÅ©ng không khá»i bị khúc Ä‘Ã n đó cuốn hút. Tiếng Ä‘Ã n dứt đã lâu, Tiêu Phong vẫn hãy còn cảm giác dÆ° hưởng trong đầu, bất giác ông vá»— bà n khen:
- Khúc Ä‘Ã n, Ä‘iệu hát đó sánh ngang âm nhạc trên thiên giá»›i, ngÆ°á»i thÆ°á»ng trần gian mấy ai diá»…m phúc được nghe? Không hiểu khúc hát đó tên gì?
Lâm cô nương trầm ngâm hồi lâu, đáp:
- Khúc hát đó, cái tên chỉ có Ä‘á»™c nhất má»™t chữ, gá»i là 'TƯ' (nhá»›).
"TÆ°?" Tiêu Phong thầm nghÄ©, khúc hát nghe tháºt hay, có Ä‘iá»u nhất thá»i ông không hiểu tại sao mang tên 'NHỚ', vừa rồi cô bảo má»›i sáng tác hôm qua, ông bèn
há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng sá»an khúc nhạc đó chắc vì Ä‘ang nghÄ© nhá»› vá» bằng hữu phÆ°Æ¡ng xa? Có phải là bằng hữu ở Giang Nam?
Lâm cô nÆ°Æ¡ng im lặng hồi lâu, bá»—ng dÆ°ng giá»ng bá»±c bá»™i, cô nói:
- Tôi mệt lắm rồi, má»i Tiêu đại hiệp cứ thong thả, tá»± nhiên!".
Nói xong, trong phòng trở nên yên ắng.
Tiêu Phong không hiểu vì sao cô bá»—ng dÆ°ng nổi giáºn, ông nghÄ© ngợi giây lát, thấy mình đã không há» nói lá»i nà o đụng chạm đến cô, ông gượng cÆ°á»i, tá»± nhủ "Cô
nÆ°Æ¡ng nà y mang tâm sá»± tháºt kỳ quặc, vừa má»›i vui vui vẻ vẻ đó, đã phát cÆ¡n giáºn giáºn dữ dữ lên rồi.
Ông bèn đứng dáºy, ra ngoà i, bÆ°á»›c chân Ä‘i lang thang, thấy ngoà i hoa lê, chung quanh gian nhà trồng toà n dược thảo, từng cụm từng cụm xếp theo luống dà i,
kiến thức Tiêu Phong vỠdược thảo rất có hạn, các cây thuốc đó phần lớn ông không biết tên, ông thầm nghĩ "Thì ra cô phải ở trong đây, bên ngoà i cốc, băng
giá khắp nơi, đâu trồng được mấy cây thuốc nà y!"
Vừa nghÄ© đến đấy, ông chợt thấy A Tá» và Hạnh Nhi từ phÃa vÆ°á»n rau Ä‘i vá», trong tay A TỠôm đồm má»™t má»› những rau xanh, lại nghe cô nói:
- Ha! Nói thì nói váºy, chá»› tiểu thÆ° cô có xấu xà tháºt hay không?.
Hạnh Nhi cÆ°á»i rá»™, đáp:
- Xấu hay không xấu, ngà y sau tỷ gặp mặt thì biết ngay thôi.
A Tá» há»i:
- Ngà y sau? Ngà y sau, chỉ sợ bá»n ta Ä‘i mất rồi! Nếu lúc gặp lại, cô ấy vẫn cứ che mặt, ta là m sao biết mặt tháºt ra sao, gặp có gặp hay không ...cÅ©ng váºy thôi.
Rồi cô nÃu tay Hạnh Nhi, giục:
- Hảo muội muội, muội nói cho tỷ tỷ hay đi.
Hạnh Nhi dẩu má», tủm tỉm cÆ°á»i:
- Muội đã nói là tỷ từng gặp gỡ trước đây rồi, sao tỷ không chịu tin?
- Thế à ! Ta đã có gặp rồi? Ta gặp hồi nà o váºy?.
Mặt A TỠnhuốm đầy nét hoang mang.
Hạnh Nhi cÆ°á»i khanh khách:
- Là muá»™i thuáºn miệng nói nhăng, tá»· đừng tin?
Vừa nói, cô vừa định chạy và o nhà , do không để ý, cô va ngay và o Tiêu Phong Ä‘ang đứng đấy. Bị giáºt mình, cô cÆ°á»i, há»i:
- Tiêu đại hiệp, chẳng phải ông Ä‘ang trò chuyện cùng tiểu thÆ° ta sao, cá»› gì ông ra đứng nÆ¡i đây thế? Vóc ngÆ°á»i ông to cao nhÆ° thần, hại tôi sợ gần chết.
Tiêu Phong tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
- Ngượng qúa, ta đã là m Hạnh Nhi cô nÆ°Æ¡ng giáºt mình! Ta nói chuyện cùng tiểu thÆ° cô má»™t lúc, được dạo cho nghe má»™t khúc Ä‘Ã n, rồi cô ấy kêu mệt, ta bèn
loanh quanh ra đây chơi!
Ông giả vá» vô ý cản trở Hạnh Nhi, há»i:
- Hạnh Nhi cô nương, cô có biết lầu Túy Tiên các ở đâu không?
- Túy Tiên các? - Hạnh Nhi nhìn Tiêu Phong, cô lắc đầu đáp - Không rõ, Tiêu đại hiệp định tìm đến đấy à ?
Tiêu Phong nhìn má lúm đồng tiá»n trong nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa, ông nhất thá»i không rõ lá»i cô nói đó thá»±c bụng hay không .
Hạnh Nhi nhìn ông, cÆ°á»i tủm tỉm:
- Tiêu đại hiệp, ông chắn Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, chẳng thấy ngượng ngùng gì, ông muốn là m khó Hạnh Nhi chăng?
Lúc nà y, A TỠtừ đà ng sau đã đuổi đến kịp, cô bực tức bảo:
- Nha đầu nhà ngÆ°Æ¡i giá»i thá»±c, dám đùa cợt bổn cô nÆ°Æ¡ng, xem xem ta có vả và o cái miệng của ngÆ°Æ¡i không nà o!
Chặn phÃa Ä‘Ã ng sau, cô túm chặt Hạnh Nhi, rồi Ä‘Æ°a tay cù nách liá»n liá»n, là m Hạnh Nhi cÆ°á»i rÅ© rượi ... đến mặt mÅ©i thà nh tái xanh tái xám, phải năn nỉ:
- Hảo tỷ tỷ, tha muội đi mà , muội không dám giỡn nữa đâu.
A Tá» gặng há»i:
- Äiá»u ngÆ°Æ¡i vá»a nói đó, tháºt hay giả?
Hạnh Nhi ho sặc sụa, đáp:
- Giả! Toà n giả cả! Tha cho muội đi.
A TỠngừng tay, nói:
- Ta biết ngay! Nha đầu nhà ngÆ°Æ¡i lừa gạt ta mà ! Cho đến giá», ta chÆ°a khi nà o gặp mà không nháºn biết thứ yêu nữ thần y nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
Tiêu Phong biết ông chẳng thể dá» há»i thêm được gì khác, ông láºp tức bÆ°á»›c tránh qua má»™t bên, cÆ°á»i, nói:
- Hạnh Nhi cô nÆ°Æ¡ng, má»i cô ... Tiêu Phong chẳng dám chặn Ä‘Æ°á»ng đâu.
Chá» Hạnh Nhi và A Tá» Ä‘i rồi, Tiêu Phong ngẫm nghÄ© câu trả lá»i của Hạnh Nhi, ông tá»± nhủ "Có khả năng Lâm cô nÆ°Æ¡ng nà y là cô gái lên tiếng mách bảo mình ở
Túy Tiên các, chỉ có Ä‘iá»u, hồi đó, nghe giá»ng nói, mÆ°á»ng tượng mình đã có nghe và thấy ngÆ°á»i mang giá»ng nói ấy ở đâu đó, từ lâu trÆ°á»›c lúc đấy rồi, thế
nhÆ°ng, gặp và nghe được ở đâu? Trong trÆ°á»ng hợp nà o?". Ông vá»— trán, cố moi óc nhÆ°ng chẳng nhá»› được gì.
Sau bữa chiá»u, Tiêu Phong ngồi uống rượu liên miên, ông bá»—ng cất giá»ng ngâm:
'Quân bất kiến, Hoà ng Hà chi thủy, thiên thượng lai , bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Quân bất kiến, cao Ä‘Æ°á»ng minh kÃnh bi bạch phát , triá»u nhÆ° thanh ti, má»™ thà nh tuyết .
Nhân sanh đắc ý tu táºn hoan,
Mạc sá» kim tôn không đối nguyệt!' (TÆ°Æ¡ng tiến tá»u - thÆ¡ Lý Bạch)
Lâm cô nÆ°Æ¡ng bên phòng trong cÆ°á»i rúc rÃch, rồi há»i:
- Sao váºy? Tiêu đại hiệp bá»—ng dÆ°ng nổi hứng thÆ¡ phú, định há»c cái hứng cuồng si của Lý Bạch chăng?
Tiêu Phong cÆ°á»i đáp:
- Không dám ... Tiêu Phong ta là má»™t kẻ thô hà o, đâu dám há»c đòi vị đại thi sÄ© há» Lý, chỉ vì uống rượu, nhìn rượu, bá»—ng nghÄ© nhá»› vá» ná»—i vô duyên không được
gặp mặt cố nhân mấy hôm trước đây.
- Hả? - Giá»ng Lâm cô nÆ°Æ¡ng biểu lá»™ ngạc nhiên kỳ quái - Äã là cố nhân, vì sao bảo không có duyên được gặp mặt?
Tiêu Phong thở dà i, đáp:
- Nói cố nhân, thá»±c ra ... chỉ là thần giao, ngÆ°á»i ta cao nhân thế ngoại, tôi phà m phu tục tá», dẫu ngÆ°á»i ấy đứng trÆ°á»›c mặt, tôi cÅ©ng nhÆ° chỉ nhìn mà không
trông thấy!
Lâm cô nÆ°Æ¡ng thở dà i theo, giá»ng rầu rÄ©, cô đáp:
- Nhìn mà không trông thấy, có gì mà là m ra quan trá»ng chứ? Äá»i ngươì hợp tan, vô thÆ°á»ng, chuyện 'thân bất do ká»·' đầy rẫy khắp nÆ¡i, dẫu ông có thấy, chỉ sợ
bị thêm bi thương mà thôi!
Tiêu Phong bá»—ng cảm thấy phát rét trong lòng, ông nghÄ© thầm "Ngữ Ä‘iệu của cô, chẳng phải cô Ä‘ang thừa nháºn rằng cô là nữ tá»i trên Tuý Tiên các sao? NhÆ°ng
cô đã không tá»± nêu ra, mình cÅ©ng không nên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t ngÆ°á»i ta!"
Bá»—ng ông nghe Lâm cô nÆ°Æ¡ng ngáºp ngừng nói:
- Ta cÅ©ng váºy, ta tránh gặp ngÆ°á»i, thứ nhất, ngÆ°á»i sẽ thấy gÆ°Æ¡ng mặt xấu xà của ta, ta không muốn tạo cÆ¡ há»™i cho ngÆ°á»i cÆ°á»i nhạo mình, thứ hai, ta không
muốn dây dÆ°a vá»›i ngÆ°á»i khác, chỉ vi muốn ngà y sau chia tay, ta đỡ phải nghÄ© ngợi đến nữa, sẽ tránh phải suốt ngà y sầu nuá»™n!
Tiêu Phong nghe câu nói chầm cháºm của cô, tuyệti không phải lá»i nói bông lÆ¡n, ông nhất thá»i không có căn cứ để suy luáºn cô là nữ tá» trên Túy Tiên các!
Äến hết ngà y thứ ba, Ä‘á»™c tố trong đứa bé hoà n toà n giải trừ, qua sáng sá»›m ngà y thứ tÆ°, Tiêu Phong dẫn đứa nhá» cùng A TỠđến trÆ°á»›c phòng Lâm cô nÆ°Æ¡ng,
nói lá»i chà o từ biệt cô và Hạnh Nhi.
Tiêu Phong nói:
- "Cám Æ¡n cô nÆ°Æ¡ng đã trượng nghÄ©a, đã ra tay cứu giúp, Tiêu Phong giá» chÆ°a báo đáp được, ngà y sau cô nÆ°Æ¡ng muốn nhá» cáºy việc gì, dù ở nÆ¡i nao, tôi cÅ©ng
sẽ hết lòng là m theo cô nương phán bảo.
Lâm cô nÆ°Æ¡ng há»i:
- Ngay cả khi ấy tôi muốn gì, ông Ä‘á»u nhất má»±c là m theo?
Tiêu Phong nhấn mạnh:
- Không sai! Cô nương chỉ cần nói lên một tiếng là xong.
- Äược rồi! - Lâm cô nÆ°Æ¡ng đáp - Chỉ mong ông ghi nhá»› lá»i ông hứa hôm nay, ngà y sau, bất kể nhá» vả ông chuyện gì, ta mong ông đáp ứng!
Tiêu Phong nói:
- 'Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!'
Ông nhắm và o phòng trong, vái má»™t vái tháºt dà i, nói:
- Lâm cô nương, chúng tôi xin chia tay, rất mong sau nà y còn được gặp lại cô nương!
Nói xong, ông ngước nhìn Hạnh Nhi, chắp tay vái:
- Äa tạ Hạnh Nhi cô nÆ°Æ¡ng mấy ngà y qua đã khoản đãi thịnh soạn, Tiêu Phong nhất định sẽ không quên, mong rằng sau nà y còn được gặp lại cô nÆ°Æ¡ng .
Hạnh Nhi đáp lễ, nói:
- Không dám! Äó là pháºn sá»± nô tì, Tiêu đại hiệp và A Tá» cô nÆ°Æ¡ng, sau nà y có rảnh, xin nhá»› ghé thăm Hạnh Nhi.
Cô ngần ngừ, không giấu được cảm xúc trên mặt và trong giá»ng nói.
A TỠvỗ vai cô, bảo:
- Ta rất thÃch chốn nà y, thể nà o sau nà y sẽ trở lại.
Tiêu Phong dẫn đứa nhá» cùng A Tá» rá»i tiểu cốc, vượt khu rừng lê, men theo bá» hồ Ä‘i ra ngoà i. Ông chợt nghe tiếng Ä‘Ã n vang lên, tiếp theo đó là tiếng hát nhẹ nhà ng, chầm cháºm của Lâm cô nÆ°Æ¡ng:
'Äa tình tá»± cổ thÆ°Æ¡ng ly biệt,
Canh na kham lãnh lạc thanh thu tiết
Kim tiêu tá»u tỉnh hà xứ ?
Dương liễu ngạn,
Hiểu phong tà n nguyệt!
ThỠkhứ kinh niên
Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết
Tiện túng hữu thiên chủng phong tình
Canh dữ hà nhân thuyết !' (**)
(Tự cổ, đau nỗi đau ly biệt của kẻ đa tình,
Là m sao ta chịu nổi cái không khà lạnh trong của tiết thu,
Tối nay chợt tỉnh rượu ở chốn nà o đấy,
Bá» dÆ°Æ¡ng liá»…u xanh Æ¡i,
Gió sớm, trăng tà ,
Äã qua biết bao năm rồi!
Chắc là ngà y vui, cảnh đẹp rồi chỉ thà nh những lá»i nói xuông
Dẫu có ngà n vạn mối ân tình
GiỠbiết bà y tỠcùng ai đây!")
Tiếng ca trầm lắng, uyển chuyển, phảng phất ná»—i Æ°u sầu vô táºn!
Tiêu Phong nghe ca, trong lòng dấy lên niá»m Ä‘au, ông ngoảnh nhìn, thấp thoáng bóng gian nhà giữa rừng hoa lê, nÆ¡i trÆ°á»›c sân, Hạnh Nhi Ä‘ang giÆ¡ tay vẫy vẫy, ông cÅ©ng giÆ¡ tay vẫy chà o lại, rồi mắt trông ra Ä‘Ã ng trÆ°á»›c, ông cùng A Tá» và đứa bé chầm cháºm bÆ°á»›c Ä‘i, tiếng Ä‘Ã n và giá»ng hát má»—i lúc má»™t xa dần!
(*)Ký DÆ°Æ¡ng Châu Hà n SÆ°á»›c Phán quan (Äá»— Mục)
Thanh sÆ¡n ẩn ẩn thủy Ä‘iá»u Ä‘iá»u
Thu táºn Giang Nam thảo vị Ä‘iêu
Nhị tháºp tứ kiá»u minh nguyệt dạ
Ngá»c nhân hà xứ giáo xuy tiêu
Dịch nghĩa :
Núi xanh mỠmỠnước xa xa
Giang Nam cuối thu cỠcòn chưa xơ xác
Tại cầu Nhị tháºp tứ đêm trăng sáng
NgÆ°á»i đẹp biết ở đâu nhá» dạy thổi sáo
Chú thÃch:
- DÆ°Æ¡ng Châu: giá» là huyện Giang Äô tỉnh Giang Tô .
- Nhị tháºp tứ kiá»u: còn có tên là Hồng Dược Kiá»u, ở huyện Giang Äô, tỉnh Giang Tô .Thá»i xÆ°a có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên nà y .
Dịch thơ :
Núi mỠnước chảy xa xôi
Giang Nam cây cá» tiêu Ä‘iá»u vá» thu
Äêm nay trắng sáng cầu xÆ°a
Mà ngÆ°á»i dạy sáo bây giá» là đâu
Trần Trá»ng San
------------------------------------------------------------------------
(**)
雨霖鈴
寒蟬淒切
å°é•·äºæ™š
驤雨åˆæ‡
都門帳飲無緒
留戀處è˜èˆŸå‚¬ç™¼
執手相看淚眼
竟無語å‡å™Ž
念去去
åƒé‡Œç…™æ³¢
æš®é„沈沈楚天闊
多情自å¤å‚·é›¢åˆ¥
æ›´é‚£å ªå†·è½æ¸…秋節
今宵酒醒何處
楊柳岸曉風殘月
æ¤åŽ»ç¶“å¹´
應是良辰好景虛è¨
便縱有
åƒç¨®é¢¨æƒ…
更與何人說
Vũ lâm linh
Hà n thiá»n thê thiết
Äối trÆ°á»ng đình vãn
Sáºu vÅ© sÆ¡ yết
Äô môn trÆ°á»›ng ẩm vô tá»±
Lưu luyến xứ
Lan chu thôi phát
Chấp thủ tương khan lệ nhãn
Cánh vô ngữ ngưng yết
Niệm khứ khứ thiên lý yên ba
Mộ ải trầm trầm Sở thiên khoát
Äa tình tá»± cổ thÆ°Æ¡ng ly biệt
Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết!
Kim tiêu tá»u tỉnh hà xứ?
Dương liễu ngạn hiểu phong tà n nguyệt
Thứ khỠkinh niên
Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết
Tiện túng hữu
Thiên chủng phong tình
Cánh dữ hà nhân thuyêt?
(Liá»…u VÄ©nh)
Xuân Như dịch:
Ve kêu thảm thiết trong chiá»u lạnh
Bóng má»™t mình ai đối trÆ°á»ng đình
Gió mưa vừa tạnh.
Äô môn rượu tiá»…n bên thà nh
Sông xuôi thuyá»n giục không Ä‘Ã nh Ä‘i ngay
Cầm tay lưu luyến lệ đầy
Nghẹn ngà o không nói tráºn nà y ra Ä‘i
Phong sương còn thiết tha gì
Ra đi ngà n dặm mịt mù yên ba
Chiá»u buông mây Sở chốn nhÃ
Äa tình tá»± cổ thÆ°Æ¡ng ly biệt
Bồi hồi mỗi khi gặp thu tiết
Äêm nay tỉnh rượu nÆ¡i nà o
Trăng tà n bến liễu gió chà o sớm sang
Ra đi năm ấy lỡ là ng
Sớm nay cảnh đẹp chẳng mà ng thiết tha
Trăm năm cÅ©ng thế thôi mÃ
Phong tình muôn vạn cũng là hư không
Khôn khuây, ai tỠnỗi lòng
---- Xem tiếp hồi 55 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 20-01-2009 at 09:25 AM .
22-01-2009, 04:18 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 55: Kinh văn ác tấn
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 12: Anh hùng lạc nạn
Hồi 55: Kinh văn ác tấn
Kinh văn ác tấn (Giáºt mình nghe tin dữ)
Tiêu Phong bầu Ä‘oà n ba ngÆ°á»i ra khá»i cốc, trèo núi rồi xuống dốc phÃa bên kia, thấy hai con ngá»±a vẫn còn buá»™c dây ở chá»— cÅ©, có Ä‘iá»u đã bị đói hÆ¡n ba ngà y. Há» bèn nhanh chóng cho chúng ăn cá» khô dá»± trữ sẵn, ngay trên ná»n tuyết. Tiêu Phong đặt đứa nhá» lên lÆ°ng ngá»±a, nói:
- Bây giá» ta Ä‘Æ°a cáºu vá» nhà gặp lại ông ná»™i, được không?
Äứa bé gáºt đầu lia lịa, nhá» giá»ng há»i:
- Không biết ông nội đã vỠnhà chưa?
Tiêu Phong đáp:
- Chắc hẳn đã vá» nhà rồi, Cái Bang không sách nhiá»…u má»™t ngÆ°á»i già nhÆ° ông ná»™i nữa đâu, ngÆ°á»i há» muốn bắt giữ là ta, giá» ta chạy thoát rồi, há» sẽ phải thả ông ná»™i cáºu ra thôi.
A Tá» sá»±c nhá»›, cô há»i đứa bé:
- Cáºu nhá» nè, nghe ta há»i, cô trốn riết trong phòng, không Ä‘i ra ngoà i, hình dạng cô ấy ra sao? Coi đẹp không?
Äứa nhá» lắc đầu, đáp:
- Con không thấy mặt, vì trên đầu cô trùm má»™t cái khăn. Con há»i tại sao cô trùm khăn, cô nói vì mặt xấu quá, sợ con kinh hãi nếu nhìn thấy!
A Tá» cÆ°á»i cÆ°á»i, gáºt đầu nói:
- Thì ra váºy, cô ta đã không nói dối, nguyên mặt cô xấu tháºt!
Tiêu Phong không hiểu tại sao A Tá» quá quan tâm đến tÆ°á»›ng mạo Lâm cô nÆ°Æ¡ng, nghe giá»ng cô có phần 'hạnh tai lạc há»a', ông bất giác chau mà y, nói:
- Cô ấy tuy xấu, nhÆ°ng tâm nhân háºu gấp trăm lần muá»™i, nếu so sánh, cô đẹp hÆ¡n muá»™i nhiá»u!
A Tá» nghe ông nói, trong lòng chẳng vui, cô dẩu má», cãi lại:
- Nói vá» cái đẹp, trên Ä‘á»i chẳng có nam nhân Æ°a thÃch mặt mà y xấu xÃ, trừ huynh!
Tiêu Phong trợn mắt, nạt cô:
- A Tá», muá»™i đừng nói xà m! Ta chỉ kÃnh trá»ng cô, có khi nà o ta nói ta Æ°a thÃch cô ấy?
A Tá» thúc mạnh hai chân và o hông ngá»±a, giục nó phóng nhanh ra trÆ°á»›c, cô ngoái đầu lại cÆ°á»i, nói:
- Không Æ°a thÃch thì tốt thôi, muá»™i chỉ biết nam nhân vốn không ham nhìn bá»™ mặt xú bát quái chút nà o!
Nói xong, cô giáºt cÆ°Æ¡ng, hò hét liá»n miệng, xem ra không ăn thua gì, con ngá»±a dù chủng loại hãn huyết quý, nhÆ°ng nó bị bỠđói ba, bốn ngà y đêm, cô hò hét mấy Ä‘i nữa, nó cÅ©ng không thể phóng nhanh hÆ¡n được.
Tiêu Phong lắc đầu, ông không muốn tranh cãi nữa, vì Ä‘ang có đứa nhá» cưỡi cùng, ông cháºm rãi cho ngá»±a Ä‘i bÆ°á»›c má»™t Ä‘Ã ng sau
Quá ná»a ngà y, há» má»›i ra khá»i khu rừng, lúc lên đến quan đạo, di chuyển đã có thể nhanh hÆ¡n. Sau khoảng ná»a canh giá» nữa, khó khăn lắm há» má»›i tìm được má»™t tiểu Ä‘iếm bên Ä‘Ã ng. Tiêu Phong giục tiểu nhị Ä‘em cá» khô cho ngá»±a, rồi má»›i cùng A Tá» và đứa bé và o trong dùng cÆ¡m tối.
Äang lúcTiêu Phong uống rượu, ông nghe tiếng bÆ°á»›c chân của nhiá»u ngÆ°á»i, rồi thấy má»™t ngÆ°á»i mặc hồng bà o, vừa cao, vừa gầy, đỉnh đầu hõm và o, tá»±a hồ đã bị ai úp má»™t cái Ä‘iã lên đầu. ChÃnh là Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng! Tiêu Phong giáºt mình, ông đặt chén rượu xuống, tá»± há»i "Y không ở Mông Cổ há»™ giá Hốt tất Liệt, xuống đây là m gì?". Lão Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng song mục lấp loé tinh quang, vừa và o quán, đã nháºn ra Tiêu Phong. Lão khà độ hẹp hòi, lúc đối chưởng cùng Tiêu Phong bên ngoà i thà nh Lâm Hoà ng trÆ°á»›c mặt ngà n vạn binh sÄ© Mông Cổ, lão bị thua thê thảm, sau đó Tiêu Phong còn được Ä‘Ãch thân đại hãn Mông Cổ ngá»± bút gia phong chức vị Äông Liêu Äại tÆ°Æ¡ng quân, phục vụ dÆ°á»›i trÆ°á»›ng Hốt tất Liệt, cấp báºc trên tất cả má»i thuá»™c hạ khác, Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng dẫu là m Äệ nhất Há»™ Quốc đại sÆ° Mông Cổ quốc, vai trò của lão xem chừng chỉ là m há»™ vệ số má»™t cho Hốt tất Liệt! Bình nháºt, gặp Tiêu Phong, lão tuy chẳng mấy Æ°a thÃch ông, nhÆ°ng lão không thể bÆ°á»›c qua thủ tục lá»… nghi cuả kẻ dÆ°á»›i vá»›i ngÆ°á»i trên. Lúc nà y, bất đắc dÄ©, lão phải đến trÆ°á»›c Tiêu Phong, chắp tay, cúi mình vái chà o Tiêu Phong, nói:
- Tiêu đại tÆ°Æ¡ng quân, thì ra ông Ä‘ang tại đây, lão nạp xin cung kÃnh"
Tất cả nhÆ°ng ngÆ°á»i đồng hà nh kia Ä‘á»u phải quỳ xuống là m lá»… ra mắt Tiêu Phong.
Tiêu Phong đứng Ä‘áºy đáp lá»… má»i ngÆ°á»i, rồi há»i:
- Các vị khoẻ cả chứ? Äại sÆ° sao lại đến nÆ¡i nà y? Tứ vÆ°Æ¡ng gia có bình an không?
Sau kji chúng nhân lục tục ngồi xuống các bà n xung quanh Tiêu Phong, Kim Luân Pháp vương đáp:
- Tứ Vương gia bình an, duy công chúa Tân Nguyệt ...
Tiêu Phong giáºt mình:
- Công chúa sao rồi?
Kim Luân Pháp vương lắc đầu, đáp:
- Công chúa là m liá»u, hiện chỉ sợ Ä‘ang là nh Ãt dữ nhiá»u.
Tiêu Phong há»i, giá»ng dồn dáºp hÆ¡n:
- Rốt cục, là chuyện gì váºy?
Kim Luân Pháp vương chăm chú nhìn Tiêu Phong, nói:
- Nói đúng ra, chuyện nà y liên quan nhiá»u tá»›i Tiêu đại tÆ°Æ¡ng quân. Khi Tiêu tÆ°Æ¡ng quân Ä‘i rồi, Công chúa mấy ngà y không ăn uống, và i hôm sau, công chúa để thÆ° lại cho Tứ vÆ°Æ¡ng gia, rồi má»™t mình ra Ä‘i, nói là xuống Trung nguyên tìm Tiêu tÆ°Æ¡ng quân.
- Cô ấy . . Sao cô ấy liá»u lÄ©nh thế? - Tiêu Phong cau mà y, ông nghÄ© thầm, thân pháºn nhÆ° Tân Nguyệt, võ công kém cá»i, cô Ä‘i xuống Trung nguyên, sẽ là nh Ãt dữ nhiá»u theo lá»i Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng. Ông chăm chú nhìn Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng, há»i:
- Các ông Ä‘ang Ä‘i tìm Công chúa, phải không? Äã có tin tức gì chÆ°a?
- Có đấy ....- Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng chầm cháºm gáºt đầu - NhÆ°ng là má»™t tin rất xấu! Hôm trÆ°á»›c được máºt báo Công chúa lá»t và o tay Hoà ng Dung, Bang chủ Ä‘á»i trÆ°á»›c Cái bang. Hiện công chúa Ä‘ang bị áp giải, Ä‘Æ°a vá» Äại Thắng quan.
- á»’ ... - Tiêu Phong kinh hãi, ông nhăn tÃt hà ng lông mà y, há»i dồn - Tin đó xác thá»±c không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên xác thá»±c! Tứ vÆ°Æ¡ng gia giao nhiệm vụ trá»ng đại Ä‘i tìm, ta chẳng dám chần chá», đã tổ chức thám thÃnh và hay được. Ta đã láºp tức thông báo cho vÆ°Æ¡ng gia, rồi ta cùng mấy ngÆ°á»i nà y Ä‘ang ngà y đêm rong ruá»i vá» Äại Thắng quan! Ta chỉ sợ Hoà ng Dung Ä‘em công chúa vá» giam tại thà nh TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, vốn là chá»— quân Tống phòng thủ rất vững, có Quách TÄ©nh Ä‘Ãch thân Ä‘iá»u khiển, bên mình Ä‘iá»u đại quân đến đấy công thà nh, chÆ°a chắc cứu được Công chúa an toà n.
Tiêu Phong ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Hiện thá»i Công chúa bị giam giữ, để cứu cô, mình gắng tránh thÆ°Æ¡ng vong cho kẻ vô tá»™i khác, mình chỉ nên dùng trÃ, không dùng sức. Äại quân Mông Cổ tuy kiêu hùng, thiện chiến, nhÆ°ng không thể Ä‘em dùng.
Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng gáºt đầu, đáp:
- Ta cÅ©ng đã thấy váºy! Ta từng nghÄ©, dá»±a và o sức lá»±c của mấy ngÆ°á»i theo ta đây, là vô phÆ°Æ¡ng và o hang hổ cứu Công chúa. May gặp Tiêu tÆ°á»›ng quân, nhá» võ công Tiêu tÆ°Æ¡ng quân sánh ngang Quách TÄ©nh, những địch thủ khác ở thà nh TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thảy Ä‘á»u thua kém lão nạp cùng mấy ngÆ°á»i đây. Mình nhiá»u triển vá»ng cứu được Công chúa.
- Quách TÄ©nh? Äại sÆ° nói võ công của y tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng ta?.
Tiêu Phong đã có nghe A Tá» nói quan hệ Hoà ng Dung vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua. ChÃnh DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng từng bảo ông, trên Ä‘á»i, gã chỉ kÃnh phục có hai ngÆ°á»i, ngoà i mình, ngÆ°á»i kia là Quách bá bá, váºy thì Quách bá bá của DÆ°Æ¡ng Qua nhất định là Quách TÄ©nh. Tiêu Phong tá»± nhủ: "Äến võ công cao cÆ°á»ng nhÆ° DÆ°Æ¡ng Qua huynh đệ mà còn phải khâm phục, nhân váºt nà y nhất định tuyệt thế vô song, chuyện đối đầu Quách TÄ©nh không thể xem thÆ°á»ng".
Năm xÆ°a, Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng từng giao đấu Quách TÄ©nh nhiá»u lần, có lúc "Mông Cổ đệ nhất dÅ©ng sÄ©" Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng, thêm Tiêu tÆ°Æ¡ng tá», thêm Ni ma Tinh đồng lúc giáp kÃch Quách TÄ©nh, cÅ©ng chỉ cầm cá»± ngang tay, Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng tá»± thấy ngượng, lão chẳng dám đả Ä‘á»™ng tá»›i, bèn đáp:
- Lão nạp đã giao thủ y và i lần, cÅ©ng ngang tay, mấy năm rồi chÆ°a gặp lại, không biết võ công của y tiến triển nhiá»u Ãt thế nà o!
Tiêu Phong nghe lão nói, trong lòng ông hÆ¡i lo, ngà y ná», trÆ°á»›c Lâm Hoà ng thà nh, ông má»™t chưởng đánh bại Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng, tại tình thế nguy cấp hồi đó, ông đã Ä‘em trá»n tÃnh mạng mình ra đặt cuá»™c, ông Ä‘ang tráng niên, rồi ông chiếm thượng phong vì lúc đó Hốt tất Liệt lên tiếng dụ hà ng, là m lão bị bó tay, đồng thá»i ông cÅ©ng bị buá»™c phải đánh bại Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng. Bình thÆ°á»ng ra, đánh nhau vá»›i lão cả ngà n chiêu chÆ°a chắc đã kết thúc. Huống hồ võ lâm Trung nguyên là chốn tà ng long ngá»a hổ, nhân tà i Ä‘á»i nà o cÅ©ng đầy rẫy, muốn an toà n cứu Công chúa, thấy khó khăn vô cùng. Tiêu Phong lai nghÄ© đến ân tình của Tân Nguyệt dà nh cho mình, trong lòng ông rúng Ä‘á»™ng. Má»™t lúc sau, ông đứng dáºy, nhìn Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng, nói:
- Ná»™i ngà y nay, ta sẽ lên Ä‘Æ°á»mg Ä‘i Äại Thắng quan, vá»›i ngá»±a hay và cÅ©ng đã đụng Ä‘á»™ và biết bản lãnh Hoà ng Dung rồi. Bằng đủ má»i cách, không để há» Ä‘Æ°a Công chúa vá» giam tại TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng. Äại sÆ° theo sau, tụ táºp thêm ngÆ°á»i, bà n tÃnh kế sách cứu Công chúa.
NghÄ© đến việc Tân Nguyệt trong tay Hoà ng Dung, sẽ bị bà dùng là m quân bà i ngăn chặn bÆ°á»›c Nam hạ của Hốt tất Liệt! Coi theo tÃnh cách của Hốt tất Liệt, dẫu y hết sức thÆ°Æ¡ng yêu cô em gái Tân Nguyệt, nhÆ°ng y không phải ngÆ°á»i dá»… bị khuất phục, ngược lại, có khi y còn đẩy mạnh kế hoạch Nam chinh hÆ¡n nữa, quân Tống khi nổi giáºn, tất sẽ giết Tân Nguyệt để tiết háºn. Tiêu Phong nghÄ© đến đấy, trong lòng ông hết sức nôn nóng, ông nhìn Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng, chắp tay, nói:
- Chuyện gấp rút quá, ta phải láºp tức lên Ä‘Æ°á»ng xuôi Nam, xin cáo từ!.
Nói xong, ông dẫn A TỠvà đứa bé đi ra.
Khi cả ba đã lên ngá»±a xong Tiêu Phong nhìn đứa nhá», sau má»™t thoáng suy nghÄ©, ông láºp chủ ý, bảo A Tá»:
- Tình thế hiện rất khẩn cấp, mình không thể tiếp tục ngược bắc Ä‘Æ°a đứa nhá» nà y vá» nhà nó, nhỡ đụng Ä‘á»™ Cái bang lần nữa, dây dÆ°a ra, sẽ rất nguy hiểm cho công chúa Tân Nguyệt, Bây giá», mình chỉ có thể xuôi nam, Ä‘em đứa nhá» nà y đến phủ Äại đồng, nhá» quan quân ở đó tìm cách Ä‘em nó vá» nhà , đồng thá»i lo an toà n cho cả nhà nó.
Ông dẫu rất ngại kinh động đến quan quân Mông Cổ, nhưng lúc nà y không cách nà o khác, ông đà nh phải nhỠvả hỠthôi.
A Tá» vốn Ãt để tâm đến sinh tá» kẻ khác, nhÆ°ng vì Công chúa đã đối xá» vá»›i cô rất tốt, cho dù công chuá say mê Tiêu Phong quá sức, nhÆ°ng Tiêu Phong chẳng chút tình ý gì vá»›i cô, cho nên A Tá» chÆ°a khi nà o xem nà ng là địch thủ, cô nhanh chóng gáºt đầu, đáp:
- Äược, mình Ä‘i ngay Ä‘i.
Lúc nà y, hai con ngá»±a được ăn no, dÆ°á»›i sá»± Ä‘iá»u khiển của chủ nhân, cả hai con Ä‘á»u phóng Ä‘i nhÆ° gió. Äi chừng ná»a canh giá», đến phủ Äại Äồng, trá»i tối Ä‘en, cá»a thà nh đã đóng, Tiêu Phong cất tiếng gá»i:
- Trên đầu thà nh có ai đấy không? Xin mở cá»a thà nh gấp.
Tiếng Tiêu Phong đầy rẫy trung khÃ, truyá»n Ä‘i khắp nÆ¡i, quan quân thủ thà nh dù dang ngủ, Ä‘á»u bị đánh thức dáºy. Quả nhiên, trong giây lát, từ trên đầu thà nh có tiếng chá»i rủa vá»ng xuống:
- Con bà nó, giống gì ở đâu váºy ... Cá»a thà nh đóng rồi, sáng mai má»›i được và o!
Tiêu Phong nói:
- Ta là Tiêu Phong, Äông Liêu tÆ°á»›ng quân của Mông Cổ! Mở cá»a mau, ta có việc khẩn cần gặp chỉ huy của các ngÆ°Æ¡i!
Tên quân lÃnh cÆ°á»i ha hả, đáp:
- NgÆ°Æ¡i là Äông Liêu đại tÆ°á»›ng quân? Äại tÆ°á»›ng quân sao lại lần mò đến đây giá» nà y?.
Y tay tả giÆ°Æ¡ng cung, tay hữu nạp tên, "vù" má»™t tiếng, bắn mÅ©i tên xuống dÆ°á»›i, rồi cÆ°á»i hung ác, nói:
- Bắn chết đứa Ä‘ang đêm đến là m mất giấc ngủ của lão tá»!
Ngữ khà hung ác của y, đúng thuá»™c loại giết ngÆ°á»i nhÆ° ngoé!
Tiêu Phong tức giáºn, ông vung tay tả, ánh kim quang loé lên, má»™t tấm Ä‘Ãnh bà i bay lên đầu tÆ°á»ng thà nh. Tên quân chÆ°a kịp nhìn ra, đã nghe "bá»™p" má»™t tiếng, kim bà i Ä‘áºp và o đầu y, là m y đổ máu lênh láng! May phúc cho y, Tiêu Phong thủ hạ lÆ°u tình, không muốn giết chết tên quân lÃnh đó! Y còn Ä‘ang định tiếp tục chá»i rủam, đã nghe tiếng Tiêu Phong nói:
- Mở to cặp mắt chó của ngươi ra đi! Hãy xem cho kỹ tấm kim bà i đó!
Tên quân nhặt tấm kim bà i lên, y nháºn ra thông hà nh của quân Ä‘á»™i Mông Cổ. Quân lÃnh hạng thÆ°á»ng được cấp thiết bà i, đồng bà i, Ä‘Ãnh bà i trong tay y cÅ©ng cùng hình dạng, kÃch thÆ°á»›c, nhÆ°ng tấm nà y bằng và ng, lấp loé sáng trong đêm, là m y láºp tức tay chân bủn rủn, vá»™i vã hô hoán đánh thức đồng Ä‘á»™i dáºy, hò nhau nhanh chóng mở rá»™ng cá»a thà nh.
---- Xem tiếp hồi 54 ----
Tà i sản của livan
Từ khóa được google tìm thấy
àóäèîêíèãè , củ thiên ma , êîìñîìîëåö , ïåñíÿ , nh hết cjieeu , then ma hanh khong , thiÊn mà hÀnh khÔng , thiên mã hà nh không , thien ma hang khon , thien ma hanh khong , thien ma hanh khong 4vn , thien ma hanh khong full , thien ma hanh khong prc , thien ma khong prc full , thienmahanhkhong , tien ma hanh khong