Giữa trưa tháng sáu, mặt trời nóng cứ như lò lửa, hai vị Huyện thái gia mới đi ra đầu đã đầy mồ hôi, đành phải lui đến dưới mái hiên để tránh ánh nắng. Nhìn xung quanh thuyền bè càng tụ càng nhiều, Lữ huyện lệnh không hài lòng nói:
- Thẩm Mặc này ở bên trong làm không được hay sao, cớ gì phải chạy ra ngoài để gây chú ý?
Lý huyện lệnh mặt đầy tiếu ý nói:
- Ta thấy lão đệ đang sợ thì phải?
- Sợ?
Lữ huyện lệnh bĩu môi nói:
- Ta chỉ sợ các người mất mặt.
Tuy nói như vậy, nhưng thấy được bộ dạng bình thản của Thẩm Mặc, hắn khó tránh khỏi có chút chột dạ.
~~
Thuyền của Ân tiểu thư cũng vừa chạy tới bên trái thuyền hoa của Thẩm Mặc, nàng lẳng lặng ngồi ở bên trong màn cửa sổ xanh biếc, xuất thần nhìn chiếc thuyền hoa, không yên lòng thầm nghĩ: "Thiếu niên kia chắc cũng chỉ mười ba mười bốn thôi? Còn nhỏ hơn mình cả ba tuổi, sao lại thông minh như thế nhỉ?" đang nghĩ ngợi, rèm che trên thuyền hoa đột nhiên bị vén lên, một thiếu niên bận trường sam xanh nhạt, tự nhiên mà rơi vào mi mắt của nàng.
Thiếu niên da trắng nõn, vóc người thon gầy, dưới đôi lông mày rậm là một cặp mắt to sáng sủa đen láy. Cho dù cách tấm rèm, nàng vẫn có thể cảm nhận được thần thái ẩn chứa trong ánh mắt đó, một cảm giác khiến rung động lòng người.
- Đây là Thẩm Mặc. . .
Ân tiểu thư khẽ đưa tay vuốt đôi môi, thấp giọng hô một tiếng. Mặc dù trước đó chưa gặp y bao giờ, nhưng nàng không dùng từ 'à', mà trực tiếp dùng câu khẳng định luôn.
- Đúng vậy, tiểu thư.
Họa Bình rất đắc ý nói:
- Ánh mắt của muội không tệ chứ?
Ân tiểu thư không trả lời câu hỏi của nàng, nàng nhìn thiếu niên bạch y thướt tha trong cơn gió sông, hồi lâu mới định thần lại, buồn bã nói:
- Rất tốt.
Nhìn vẻ mặt vui cười hạnh phúc của tiểu tỷ muội, trong lòng nàng hiện lên vẻ lo lắng mơ hồ. . .
~~
Thấy Thẩm Mặc cùng mấy người nam tử đi lên boong thuyền, Họa Bình mừng rỡ kêu lên:
- Mau dừng thuyền mau dừng thuyền, lại có trò hay xem rồi!
Tôi tớ bên ngoài chỉ mong sao như vậy mà, lập tức hạ neo dừng thuyền, chạy hết lên mép thuyền xem náo nhiệt.
Chỉ thấy Thẩm công tử đặt một cái bình ngọc lưu ly trong suốt trong truyền thuyết lên một cái bàn tròn, sau đó cầm một cái bình khác giống vậy ở trong tay, đứng ở dưới ánh mặt trời, tay cầm bình còn hơi di động, tựa như đang mời thần 'phù kê' vậy.
- Tới cùng là làm gì vậy?
Họa Bình không hiểu ra sao:
- Khiêu vũ hả?
Ân tiểu thư khẽ lắc đầu, càng chăm chú nhìn vào cái bình đang đặt ở trên bàn, mặc dù không biết Thẩm Mặc muốn làm gì, nhưng nàng có thể nhìn ra điểm mấu chốt ở trên cái bình đó. Chuẩn xác mà nói, là đồng tiền ở trong cái bình đó. . .cùng với sợi tơ nhìn không thấy nhưng nó chính xác là tồn tại.
Khi nàng nói sự suy đoán này lại cho Họa Bình nghe, Họa Bình ngây ngốc nói:
- Chắc không phải muốn làm đứt sợi dây đó đấy chứ. . .
Nói rồi liền cười khanh khách:
- Vậy hắn chính là thần tiên rồi.
Lời còn chưa dứt, thì thấy trong bình hình như bốc lên một tia khói đen, ngay sau đó lại nghe 'leng keng' một tiếng, đồng tiền đã biến mất không thấy đâu, chắc là rơi xuống đáy bình rồi.
Phần lớn mọi người thấy rõ một màn này đều há hốc miệng, số còn lại thì vẫn chưa từng ngậm lại.
Ân tiểu thư thuộc về người trước, Họa Bình thuộc về người sau, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả vẫn như nhau cả. Hai người kinh ngạc không khép miệng lại được, cùng kêu lên nói:
- Hắn là người hay quỷ?
~~
Những người xem từ xa còn như vậy, người nhìn gần thì chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung. Họ mắt mở trừng trừng nhìn sợi tơ trong bình đột nhiên cháy đứt lìa, mà Thẩm Mặc từ đầu chí cuối vẫn luôn cách xa cái bình đó ba thước, chỉ giơ cái bình có chứa nước đứng ở một bên mà thôi.
Mọi người cảm thấy lạnh cả sống lưng, thực sự là tiêu nóng hạ nhiệt a.
'Leng keng' một tiếng, đồng tiền rơi xuống đáy bình, cũng kéo mọi người tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Thẩm Kinh phục hồi tinh thần lại trước tiên, líu lưỡi nói:
- Chuyện quái quỉ này là sao?
Vương Lão Hổ nói tiếp:
- Trò ảo thuật này chơi thế nào?
Hầu huyện thừa ngơ ngác nói:
- Mời tam thái tử phụ thể rồi hả?
Lữ huyện lệnh thì chậm rãi nói:
- Yêu quái?
Vẫn là Lý huyện lệnh, người lớn tuổi nhất, từng trải phong phú nhất, vô cùng trầm ổn nói:
- Không, là thần tiên!
Thẩm Mặc vốn định giả thần giả quỷ một chút, để tăng cảm giác thần bí cho mình, nhưng thấy phản ứng mạnh mẽ như vậy của mọi người, y đành phải bỏ ý định này, cười khổ một tiếng nói:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ, đây chẳng qua là biện pháp học sinh xem qua trên sách mà thôi.
Mọi người lúc này mới thở phào ra hơi, Lý huyện lệnh cảm thấy đắc ý nói:
- Hài tử nhà ngươi đọc sách lộn xộn quá, lại thấy được trên quyển sách nào nữa đây?
- Hồi tiên sinh, trong [Hoài Nam vạn tất thuật] của Tây Hán có nói 'tước băng làm viên, giơ lên hướng mặt trời, lấy cây ngải hứng lấy bóng, sẽ tự bốc cháy'*.
Những điều này tồn tại trong trí nhớ của kiếp trước, vậy nên Thẩm Mặc trả lời rất lưu loát.
(*)dễ hiểu là: thấu kính hội tụ ánh sáng mặt trời thiêu cháy lá cây.
- Cái gì? Dùng băng dẫn lửa?
Mọi người giật mình nói, họ chỉ nghe qua 'băng hỏa bất tương dung', chứ chưa từng nghe qua 'băng có thể dẫn lửa', không khỏi nhìn sang nhị vị tiến sĩ lão gia, hy vọng họ có thể phân biệt một chút thật giả trong đó.
Lữ huyện lệnh thầm đỏ mặt, quyển sách này hắn chỉ nghe nói qua, nhưng chưa có xem qua. Kỳ thực quyển sách này cũng không phải hàng hiếm gì, có thể mua được nó trong hiệu sách ở thành Thiệu Hưng. Chỉ là Lữ huyện lệnh gian khổ học tập hơn mười năm, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, toàn bộ tinh lực đều tặng cho tứ thư ngũ kinh, tặng cho sự nghiệp khoa cử vĩ đại, nào có lòng thanh thản mà đọc mấy bộ sách thượng vàng hạ cám này.
Kỳ thực Lý huyện lệnh năm đó cũng vậy, chỉ là mấy năm nay ông ta rảnh rỗi nên đọc rất nhiều sách, đối với những lời này vẫn có ấn tượng, hơi trầm ngâm hỏi:
- Không sai, quả là có những lời này, nhưng trên sách nói 'tước băng làm viên', ngươi cũng không có băng mà.
- Hồi bẩm tiên sinh.
Thẩm Mặc mỉm cười giải thích:
- Cái gọi là tước băng làm viên, chẳng qua là vì đạt được một mặt hình cung trong suốt mà thôi. Hiện tại học sinh dùng bụng bình hình tròn trong suốt đựng nước, hiệu quả cũng như nhau.
- Chính là dùng cái bình này để dẫn lửa?
Lý huyện lệnh giật mình nói:
- Đây là đạo lý thế nào chứ?
- Ánh nắng giữa trưa rất gay gắt, khi trải qua cái bình này tia sáng hội tụ lại một điểm, tương đương với việc nhiệt độ đã gia tăng lên mấy lần.
Thẩm Mặc dùng từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích:
- Di chuyển điềm này lên sợi bông, sợi bông chịu nóng không được, và sẽ bốc cháy.
Mọi người không khỏi 'a a' một hồi, mặc dù trên cơ bản nghe không hiểu, nhưng vẫn bội phục khen ngợi liên tục.
Thẩm Mặc hoàn toàn cho rằng họ sẽ tranh nhau để thử xem nhiệt độ của điểm sáng, ai ngờ căn bản không người để ý. . . Kỳ thực họ cũng không quá quan tâm đây là vì sao, có náo nhiệt để xem là sướng rồi, đâu cần quản nghe có hiểu hay không, có minh bạch là được rồi.
Lúc này Lý huyện lệnh cười ha ha nói:
- Lữ lão đệ vẫn thua nhé, mau mau mở tiệc mời khách đi.
Dù sao đối phương là tôn sư một huyện, không thể tuỳ tiện làm nhục được.
Lữ huyện lệnh cười khổ một tiếng nói:
- Có chơi có chịu.
Nói rồi nói với Hầu huyện thừa:
- Dẫn Diêu Trường Tử ra đây.
Trong những tiếng trầm trồ, thuyền bè bốn xung quanh dần dần tản đi, Hầu huyện thừa đi thu xếp yến tiệc, Lữ huyện lệnh đi thay y phục, Diêu Trường Tử rốt cuộc cũng thấy lại ánh mặt trời.
Sau mười ngày xa cách, Thẩm Mặc và Thẩm Kinh cuối cùng cũng nhìn thấy Trường Tử, hai người kích động chạy tới, mỗi người nắm một bên tay hắn, đồng thanh hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Trường Tử y phục tả tơi đã nghe nói vì cứu mình mà bọn họ đã tốn không ít công sức, bất giác hai mắt đỏ hoe, nói:
- Không sao...
Thẩm Mặc nhìn hắn khắp một lượt, thấy hắn gầy đi không ít, trên mặt trên người cũng có chút thâm tím, nhưng tinh thần còn tốt, tựa hồ cũng không bị thương gì.
Nhưng để cho cẩn thận, y quyết định lập tức đưa Trường Tử đi khám đại phu, kiểm tra xem có ẩn họa gì hay không. Nhưng khi y từ biệt, Lý huyện lệnh lại nhỏ giọng nói:
- Bảo Mã điển sử và người bạn kia của ngươi đưa hắn đi, ngươi ở lại bồi tiếp ta.
Thẩm Mặc chỉ đành nghe theo, dặn dò Thẩm Kinh chú ý một chút, nếu không có gì đáng ngại thì đưa Trường Tử về nhà, rồi lại nói với Trường Tử:
- Đây không phải là chỗ nói chuyện, trở về rồi ta đi tìm ngươi.
Trường Tử cười toét miệng:
- Không cần lo lắng, ta chỉ đói thôi, trở về ăn chút gì là được.
Rồi theo Mã điển sử và Thẩm Kinh rời khỏi hoa thuyền đi lên thuyền nhỏ.
Đợi Thẩm Mặc từ bên thuyền trở về, Lý huyện lệnh vẫn đứng trên boong thuyền, Hầu huyện thừa thì ở bên trong khoang đi ra mời vào bàn tiệc.
Lý huyện lệnh gật đầu:
- Thẩm Mặc chúng ta vào đi.
Thẩm Mặc ngoan ngoãn theo ở phía sau, liền nghe thấy huyện lệnh đại nhân khẽ nói:
- Võ không được thì dùng văn, đó là cái trò bọn chúng quen dùng.
Thẩm Mặc gật đầu, lại nghe nói tiếp:
- Mấy ngày qua bị tên họ Liễu làm tức chết, lát nữa giúp ta trấn áp bọn chúng.
Nói xong ngậm miệng lại, mang theo Thẩm Mặc một lần đi vào trong khoang thuyền.
Vừa vào liền nhìn thấy một cái bàn tròn lớn, Thẩm Mặc nhìn kỹ, té ra là cái bàn gỗ kia thêm vào một cái mặt bàn, rồi trải lụa thẫm màu ở bên trên mà thôi.
Trên bàn đủ mọi loại chay ngọt bánh trái, trước mỗi một chỗ ngồi đều đặt một phần hoa quả đắt tiền, một món bánh điểm tâm. Còn về những thứ khác trên bàn thì khỏi phải nói, đã bày đặt hết sức chỉnh tề thỏa đáng rồi.
Lúc này Lữ huyện lệnh đổi một thân trường sam màu hạt dẻ xuất hiện trước bàn tiệc, hai vị huyện lệnh khách khí giả dối nhường nhìn nhau một phen, rồi vẫn là Lý huyện lệnh ngồi trước, Lữ huyện lệnh thì làm chủ tọa. Hầu huyện thừa ngồi ở chỗ cuối cùng gần cửa, còn Thẩm Mặc thì được an bài ngồi đối diện với Lý huyện lệnh.
Hai chủ hai khách ngồi giao nhau, kẻ tôn quý ngồi đối diện với cửa, kẻ thấp kém thì ngồi quay lưng ra cửa, vừa tiện chiếu cố khách, vừa giữ nghiêm tôn ti, thực sự là ... Phiền toái con bà nó.
Tiếp theo đó thị nữ mang thức ăn, sơn hào hải vị muốn gì có đó. Tựa hồ như được ra lệnh, các thị nữ đặt những món ăn hương sắc mê người ở trước mặt Thẩm Mặc, hiển nhiên là muốn tên tiểu tử nghèo này thèm nhỏ giãi mà bêu xấu.
Nhưng làm Lữ huyện lệnh thất vọng là Thẩm Mặc từ đầu tới cuối nghi biểu đoan chính, mắt không nhìn nghiêng, phảng phất như quý công tử bẩm sinh, đã nhìn quen tất cả mọn ăn thịnh soạn, căn bản không động lòng chút nào.
"Nhất định là làm bộ!" Lữ huyện lệnh thầm nhủ:" Lúc này đã quá trưa rồi, tới ta còn bụng lép kẹp, thầm nuốt nước bọt, chỉ cần bắt đầu ăn, tên tiểu tử này đảm bảo sẽ như hổ đói báo vồ, lộ tẩy ngay." Liền cười nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, chư vị cũng đói cả rồi, chúng ta cứ ăn trước chút điểm tâm trước rồi hẵng uống rượu.
- Được.
Lý huyện lệnh gật đầu cười nói, hai vị còn lại thì không có quyền lực phát biểu ý kiến.
Mọi người liền bắt đầu ai dùng món của người đó, Lý huyện lệnh ban đầu hết sức lo lắng Thẩm Mặc bêu xấu, đợi thấy y thong thả cầm bát cơm, là nhìn ngay ra không phải tư thế một sớm một chiều mà tạo nên được, tức thì yên tâm.
Nhìn thấy Thẩm Mặc rõ ràng đã đói lắm rồi nhưng vẫn cứ ăn nhã nhặn như thế, Lữ tri huyện không khỏi hết sức thất vọng, vùi đầu ăn uống, thầm oán hận nhủ :" Ta phá không cho ngươi ăn." Liền cười giơ chén rượu lên, kính rượu Lý huyện lệnh, Thẩm Mặc và Hầu huyện thừa chỉ đành nâng chén bồi tiếp.
Liên tiếp kính liền ba chén, mọi người uống cả ba lượt, đáng lý phải nên dừng chén ăn cơm rồi. Lữ huyện lệnh lại cười khà khà nói:
- Chư vị ngồi đây kém nhất cũng là đồng sinh...
Hai vị huyện lệnh xuất thân tiến sĩ, Hầu huyện thừa cũng là tú tài, chỉ có Thẩm Mặc là đồng sinh nho nhỏ, đây chẳng phải chỉ hòa thượng mắng trọc đầu, nói y là kẻ kém nhất sao.
Thẩm Mặc thầm tức giận, nhưng bề ngoài lại không thể hiện ra, chỉ nghe Lữ huyện lệnh nói tiếp:
- Tốt xấu gì cũng coi là văn nhân, hay là chúng ta chơi tửu lệnh, đối trúng được ăn, đối không trúng thì phạt rượu, ý chư vị ra sao?
- Biện pháp này rất hay.
Lý huyện lệnh cười khà khà:
- Lão đệ thoải mái ra đề.
Loại trò chơi này ông ta thích nhất, hơn nữa ông ta cũng không lo cho Thẩm Mặc, bằng vào sự nhanh trí của tên tiểu tử đó, tuyệt đối là cao thủ.
Hơi trầm ngâm ngâm một chút, Lữ huyện lệnh cười nói:
- Chiếu cố một chút tới tiểu bằng hữu, chúng ta không chơi trò quá khó. Hay là dùng "tứ ngôn bát cú đi", mỗi người ra một đề mục, bắt đầu từ lão ca ca.
Cái gọi là tứ ngôn bát cú, nghĩa đúng như tên, trước tiên nói một câu bốn cầu trường đoản, âm vận phải hợp chưa nói, còn đúng với mệnh đề của người ra đề tài.
Lý huyện lệnh liền vuốt rầu cười nói:
- Đề mục của lão phu là bất minh bất bạch, minh minh bạch bạch, dung dịch dung dịch, nan đắc nan đắc.
Dựa theo quy củ người ra đề phải tự đáp một cái, chỉ nghe Lý huyện lệnh cười nói:
- Tuyết tại thiên thượng, bất minh bất bạch; hạ đáo địa thượng, minh minh bạch bạch; tuyết hóa vi thùy, dung dịch dung dịch; thủy hóa vi tuyết, nan đắc nan đắc.
Chimcanhcut dịch:
Tuyết ở trên trời, không rõ không ràng.
Rơi xuống dưới đất, rõ rõ ràng ràng.
Tuyết hóa thành nước, dễ lắm dễ lắm.
Nước hóa thành tuyết, khó thay khó thay.
Mọi người luôn miệng khen hay, Lý huyện lệnh liền gắp một miếng cá cho vào bát, cười nói:
- Tiếp theo là Lữ hiền đệ.
Lữ huyện lệnh tốt xấu gì cũng xuất thân tiên sĩ, tất nhiên không bị làm khó, vuốt râu một lúc rồi cười đọc:
- Mặc tại dạ trung, bất minh bất bạch ; tả xuất tự lai, minh minh bạch bạch ; mặc biến vi tự, dung dịch dung dịch ; tự biến vi mặc, nan đắc nan đắc.
Nói rồi cũng gắp một món ăn, nói:
- Hai người ai tiếp.
Hầu huyện thừa tranh:
- Để ti chức.
Bụng hắn ít chữ, chỉ sợ câu từ khó khăn lắm mới nghĩ ra bị Thẩm Mặc tranh trước, liền vội nói.
- Đàn tại diêu trung bất minh bất bạch, nã tương xuất lai minh minh bạch bạch, đại đàn trang tiểu dung dịch dung dịch, tiểu đàn trang đại nan đắc nan đắc.
Lữ huyện lệnh cười một hồi, liền chuyển ánh mắt sang Thẩm Mặc:
- Còn lại ngươi thôi.
Thẩm Mặc chỉ vào bình rượu trên bàn, cười ha hả:
- Tửu tại hồ trung, bất minh bất bạch ; đảo tiến bôi lý, minh minh bạch bạch ; ngã yếu cật tửu, dung dịch dung dịch ; tửu yếu cật ngã, nan đắc nan đắc.
Rượu ở trong bình, không rõ không ràng.
Đem rót vào chén, rõ rõ ràng ràng.
Ta muốn uống rượu, dễ lắm dễ lắm.
Rượu muốn uống ta, khó thay khó thay.
Mọi người cười nghiêng ngả một hồi, nhưng không thể nói được là y sai.
Thấy lần này không làm khó được Thẩm Mặc, Lữ huyện lệnh cười khan một tiếng nói:
- Tới lượt bản quan rồi, đề mục là "đoàn đoàn viên viên, khiên khiên liên liên, thiên thiên vạn vạn, thiên nan vạn nan."
Nói rồi cao giọng ngâm ra tám câu đã nghĩ sẵn trước:
- Húc nhật đông thăng, đoàn đoàn viên viên ; thiên thượng thải vân, khiên khiên liên liên ; dạ không tinh nhi, thiên thiên vạn vạn, yếu trích hạ lai, thiên nan vạn nan.
Mặt trời mới mọc, tròn xoe tròn xoe.
Mây màu trên trời, liên tục liên tục.
Bầu trời sao đêm, trăm trăm ngàn ngàn.
Muốn đem hái xuống, trăm khó ngàn khó.
Lý huyện lệnh vân vê ria mép hồi lâu, đột nhiên vỗ tay cười:
- Có rồi, nghe ta đọc đây : "trì trung hà hoa, đoàn đoàn viên viên ; diệp hạ ngẫu căn, khiên khiên liên liên ; ngẫu đoạn hữu ti, thiên thiên vạn vạn ; dụng tha chức bố, thiên nan vạn nan."
Mọi người liền vỗ tay khen hay, mặc dù câu chữ không được trang nhã như của Lữ huyện lệnh, nhưng một người ra đề, một người đáp, hai bên ai dễ ai khó, khỏi nói cũng biết.
Đề này có hơi khó, Hầu huyện thừa nghiền ngẫm nửa ngày không ra, chỉ đành gõ chén, cười khổ nói:
- Đói rồi.
Sau đó uống một chén rượu.
Thẩm Mặc là người cuối cùng, trong lòng sớm đã nghĩ kỹ, nhìn Lữ huyện lệnh cười.
- Tứ nhân vi tọa, đoàn đoàn viên viên ; quang trù giao thác, khiên khiên liên liên ; hành quá tửu lệnh, thiên thiên vạn vạn ; phạt ngã hát tửu, thiên nan vạn nan.
Bốn người ngồi quanh, tròn xoe tròn xoe.
Ăn uống linh đình, liên tục liên tục.
Bèn chơi tửu lệnh, trăm trăm ngàn ngàn.
Phạt ta uống rượu, trăm khó ngàn khó.
- Kha kha kha kha...
Nhìn thấy Lữ huyện lệnh mặt mũi méo xệch, Lý huyện lệnh cười phá lên khoan khoái, lau nước mắt vỗ bàn nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi xảo quyệt thật đó.
Phong thủy luân chuyển, nhìn thấy "ruồi xanh" nếm trái đắng, Lý huyện lệnh thiếu chút nữa hô lên :" Thẩm Mặc, ta ủng hộ ngươi."
Hai mắt Lữ huyện lệnh nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, Thẩm Mặc mỉm cười nhìn lại, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào. Y đã nhìn thấu rồi, hai vị huyện lệnh này tựa hồ đã thành nước với lửa, bản thân không may trở thành thứ bọn họ đấu nhau, cho dù có nhún nhường nhẫn nhịn, cũng đã bị Lữ huyện lệnh hận thấu xương rồi. Cho nên y mới dứt khoát khua chiêng giống trống khai pháo với Lữ huyện lệnh, lại có thể lấy danh nghĩa tranh giành vinh quang cho huyện Hội Kê, lấy chuyện công báo thù riêng một cách thống khoái.
Lữ huyện lệnh bị chơi ngầm, lâu lắm mới bình tĩnh lại, hai tay chống lên mặt bàn:
- Thẩm Mặc, ngươi dám đơn đấu với ta không?
- Xin mời tự nhiên.
Thẩm Mặc khẽ mỉm cuời.
- Nghe ta ra lệnh đây.
Lữ huyện lệnh vỗ bàn, trợn mắt nói:
- Vế thượng liên là:" đại ngư cật tiểu ngư, tiểu ngư cật hà, hà cật thủy, thủy lạc thạch xuất."
- Khê thủy quy hà thủy, hà thủy quy giang, giang quy hải, hải khoát thiên không.
Thẩm Mặc đáp, bốn câu đầu đuôi tiếp nghĩa, hơn nữa từng tầng nối tiếp.
*** Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, tôm ăn nước, nước rạt lòi mặt cỏ.
Nước suối chảy ra hồ, hồ chạy ra sông, sông ra biển, biển trời rộng mênh mông.
- Thủy hữu trùng tắc trọc, thủy hữu ngư tắc ngư, thủy thủy thủy, giang hà hồ miểu miểu.
Lữ huyện lệnh lại ra thượng liên.
- Mộc chi hạ vi bổn, mộc chi thượng vi mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm.
Thẩm Mặc không hề chớp mắt một cái đối ngay, tức thì khiến Lý huyện lệnh reo hò.
*** Nước có sâu ắt đục, nước có cá ắt bắt, nước nước nước, sông hồ suối mênh mông.
Ở dưới cây là gốc, ở trên cây là ngọn, cây cây cây, thông tùng bách um tùm.
*** Mặc 默 là chữ chó 犬 + chữ đen 黑
Lữ huyện lệnh trừng mắt lên, trực tiếp chửi luôn.
- Mặc thị hắc khuyển, cẩu đảm cú đảm phệ đại nhân!
Câu này trực tiếp khêu chữ từ họ Thẩm Mặc ra chửi.
" Mẹ nó, dám chửi ta là chó à?" Thẩm Mặc tức thì không khách khí nữa, cười lạnh nói:
- Lữ hữu song khẩu, nhất khẩu nhất khẩu cật tiểu dân.
Hắn cũng từ chữ Lữ của Lữ huyện lệnh, lấy chữ, chửi hắn ỷ thế khinh người, ức thiếp tiểu dân.
*** Mặc là chó đen, gan chó cả gan cắn đại nhân.
Lữ có hai mồm, mồm này mồm kia ăn tiểu dân.
- Hay!
Lý huyện lệnh lại lớn tiếng kêu hay, ông ta phát hiện ra, tên Thẩm Mặc này thật là tuyệt, bất kể là thơ đối gì cứ mở miệng ra là có, mình đúng là nhặt được của báu rồi.
Lữ huyện lệnh thì mất hết thể diện, bất đắc dĩ than:
- Hữu mộc dã thị kỳ, vô mộc dã thị kỳ. Khứ liễu kỳ biên mộc, thiêm khiếm liền thành khi. Ngư du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi.
Câu này hắn chửi Thẩm Mặc không biết tốt xấu, dĩ hạ phạm thượng, như tôm lộn *** lên đầu.
- Đại nhân nặng lời rồi.
Thẩm Mặc nhướng mày lên:
- Hữu thủy dã thị khê, vô thủy dã thị hề. Khứ liễu khê biên thủy, thiêm điểu liền thành kê. Đắc thế miêu nhi hùng tự hổ, thốn mao loan phượng bất như kê.
Thẩm Mặc uyển chuyển nói với Lữ huyện lệnh, sở dĩ ông oai phong là vì địa vị của ông mà thôi. Nếu hai người đổi chỗ cho nhau, uy phong của chúng ta sẽ đảo lộn.
***
Có mộc (木) cũng là kỳ (棋 - Cờ), không mộc cũng là kỳ (其 - Nó). Kỳ (棋) mất đi mộc, thêm thiếu (欠) liền thành khinh (欺 ức hiếp) . Cá lội nước cạn bị tôm nhờn, hồ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Có nước (水) cũng là khê ( 溪 - Suối), không nước cũng là hề ( 奚 - Sao? đồng âm với khê). Bỏ đi thủy bên khê, thêm vào điểu (鸟) thành gà. Được thế khinh người chó như gấu, bỏ đi lông vũ phượng chẳng bằng gà.
Chữ khê mặc dù không có thủy, nhưng có ba dấu chấm thủy cũng là thủy. Đau đầu quá...
- Hay!
Lý huyện lệnh hưng phấn vỗ tay:
- Đối hay lắm.
Bị người ta đối một cách hoàn mỹ, Lữ huyện lệnh chỉ đành uống liền ba chén, vò đầu bứt tai nói:
- Tinh tự tam cá nhật, thì tương hữu nhật tư vô nhật, nhật nhật nhật, bách niên tam vạn lục thiên nhật.
- Phẩm tự tam cá khẩu, nghi đương trương khẩu thả trương khẩu, khẩu khẩu khẩu, khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu.
Thẩm Mặc cười khà khà nâng chén lên.
*** Chữ Tinh (晶 sáng, trong suốt ) ba chữ nhật (日- Ngày), không ngày nào không nhớ, ngày ngày ngày, trăm năm ba vạn sáu nghìn ngày.
Phẩm (品 quan phẩm) có ba cái miệng, hèn gì lúc nào cũng phải há miệng, miệng miệng miệng, khuyên ngài cạn thêm một chén nữa.
Lữ huyện lệnh chỉ đành uống một chén, biết cứ đối tiếp như thế này, mình không say chết mới lạ, trong lòng cuối cùng cũng phục. Vừa muốn lên tiếng muốn nhận thua, thì một nha hoàn từ tầng hai hoa thuyền đi xuống, giả vờ rót rượu, len lén nhét cho hắn một trờ giấy.
Lữ huyện lệnh kín đáo mở ra trong lòng bàn tay xem, bất giác mừng ra mặt, cười ha hả nói:
- Thẩm Mặc, ngươi đúng là cao thủ trong nghề, nhưng bản quan còn có một vế, nếu ngươi đoán được, hôm nay coi như ngươi thắng.
Vừa rồi hai bên đối chọi, kỳ thực hắn đã phục hoàn toàn rồi, chỉ có điều hắn bản tính kiêu ngạo, không biết chữ thua viết thế nào mà thôi.
Cảm nhận được thái độ của đối phương đã hòa hoãn lại, Thẩm Mặc tất nhiên cũng vui vẻ xuống thang, liền gật đầu nói:
- Đại nhân đúng là tài cao, học sinh hết cách chỉ đành cố hết sức thôi.
Lý huyện lệnh cũng thấy hôm nay thắng đủ rồi, cười ha hả nói:
- Hai vị là kỳ phùng địch thủ, tài cao gặp nhau, lão phu và Hầu đại nhân được mở rộng tầm mắt rồi.
Hầu huyện thừa vội gật đầu phụ họa:
- Đúng là quá đã.
- Ta thấy không bằng đối câu cuối cùng, chúng luận bàn với nhau, không luận thắng bại.
Lý huyện lệnh cười nói:
- Xưa nay văn vô đệ nhất, tranh đi tranh lại có nghĩa lý gì.
"Vì ông tranh đủ rồi." Lữ huyện lệnh thầm rủa, nhưng cũng lo lắng chẳng may mà thua thì không xuống nước được, chỉ đành cười khan một tiếng:
- Được rồi.
Nói rồi hắng giọng:
- Lần này chúng ta dùng Bảo tháp từ.
- Đối Nhất thất lệnh sao?
Thẩm Mặc mỉm cười hỏi. Bảo tháp từ còn gọi là Nhất thất lệnh, từ một chữ tới bảy chữ thành câu, thành vần. Vì mỗi câu, hoặc hai câu phải tăng số chữ lên , hình như bảo tháp cho nên mới có cái tên này.
Từ xưa chỉ nghe nói có người làm Bảo tháp thi, Bảo tháp từ. Nhưng chưa nghe thấy ai dùng nó để đối. Vì sao? Vì nó quá khó, không chỉ vẹn vẹn nghiêm ngặt theo số chữ thành vần, hơn nữa mỗi câu phải chỉnh với đối phương, cuối cùng đối xong, bảy câu còn phải thành bài thơ hoàn mỹ ... Thứ phải kiêm cố quá nhiều, thường thường được cái này mất cái kia, chưa nghe nói ai đối được.
+++
Hồi dịch mình CPGD toàn là câu thơ đối nổi tiếng nên search trên mạng là ra, nhẹ người, còn láo tác giả này đa phần là do lão sáng tác nên dịch mấy chương kiểu này rất cực.
Những chiếc thuyền xúm đông xúm đỏ vây quanh tan đi, hoa thuyền của bọn Thẩm Mặc liền trở nên có chút cô quạnh.
Nhưng không khí ở bên trong thuyền lại náo nhiệt tới cực điểm.
Chỉ nghe Lữ huyện lệnh hắng giọng, ngâm câu đầu tiên:
- Trúc, trúc.
Lý huyện lệnh không khỏi hít sâu một hơi, không ngờ là câu kép trùng cực khó.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng đứng dậy, tới bên lan can nhìn ra, thở dài một hơi nói:
- Thi , thi.
Sự thanh cao của trúc chỉ có thơ ca kiệt xuất có thể xưng được, ở lập ý không thua.
Nhưng còn phải xem tiếp, Lữ huyện lệnh khẽ độc:
- Sâm hàn, khiết lục.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Khi mỹ, quật kỳ.
- Tương giang tân, vị thủy khúc.
Lữ huyện lệnh cũng đứng dậy, đi tới trước mặt Thẩm Mặc nói.
- Trùy tâm bi, triển nhan hỉ.
Thẩm Mặc thoải mái ứng đối.
- Duy mạn thúy cẩm, qua mâu thương ngọc.
Lữ huyện lệnh đề cao giọng.
- Xuân hoa thu nguyệt, giang nam yên vũ.
Thẩm Mặc cười.
- Tâm hư dị chủng thảo, tíết kính du phàm mộc.
Giọng Lữ huyện lệnh càng cao hơn.
- Điều thanh kim thạch oán, ngâm khổ quỷ thần bi.
Thẩm Mặc cao giọng ứng đối.
- Hóa long trượng nhập tiên pha, hô phong luật minh thần cốc.
Lữ huyện lệnh từng bước ép tới.
- Lâm mâu trúc ngữ như tố, nham tĩnh tuyền thanh tự khấp.
Thẩm Mặc không lui một bước.
- Nguyệt nga cân bí tĩnh nhiễm nhiễm, phượng nữ sanh vu thanh tốc tốc.
Lữ huyện lệnh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc.
- Thanh ngâm thiển xướng thần nữ túy, ly từ hoa chương tiên tử mê.
Thẩm Mặc như có thần linh phù trợ đáp.
- Hay! Lần này không chỉ Lý huyện lệnh nữa, mà cả Hầu huyện thừ cũng lớn tiếng phụ họa.
Khi mọi người cho rằng hai bên đã kết thúc thì Lữ huyện lệnh tiếp tục ngâm:
- Lâm gian ẩm tửu thối ảnh diêu tôn, thạch thượng vi kỳ thanh âm phúc cục.
Không ngờ còn có câu thứ tám.
Sắc mặt Thẩm Mặc dần trở nên nghiêm túc, đọc ra từng cầu một:
- Nguyệt hạ thái bạch cử thương túy vũ, giang biên tử mỹ ngưỡng thiên bi thán.
Lữ huyện lệnh không chịu buông tha:
- Khuất đại phu trục khứ đồ duyệt tiêu lan, đào tiên sanh quy lai đãn tầm tùng cúc.
Thẩm Mặc trán đã toát mồ hôi:
- Tỳ bà hành thương hoài châu ngọc hàm lệ xuất tắc khúc thiết đảm trần sa quyển thạch.
- Nhược luận đàn loan chi thao vô địch vu quân, dục đồ tiêu sái chi tư mạc hiền nhị phó.
Lữ huyện lệnh đọc ra câu cuối cùng rồi im lặng nhìn Thẩm Mặc, vẻ mặt hết sức phức tạp.
- Công nhận thi ca chi thịnh mạc quá vu đường ; đãn cầu phong nhã chi cực hoàn khán chu sở.
Thẩm Mặc cảm thấy mình đã hết sức rồi.
May mà Lữ huyện lệnh cũng không đọc nữa, hướng y vái thật sâu:
- Thụ giáo rồi.
- Không dám nhận.
Thẩm Mặc vội hoàn lễ.
Trúc , trúc.
Um tùm, xanh mướt.
Mép Tương Giang, khúc Vị Thủy.
Màn che như gấm, giáo thương như ngọc.
Làm trăm cỏ hổ thẹn, vượt qua thứ gỗ thường.
Hóa gậy rồng vào tiên pha, rít gió mạnh vang thần cốc.
Khăn choàng Nguyệt Nga lặng lẽ trôi, tiếng kèn Phượng Ngữ ngân cao vút.
Uống rượu trong rừng nhìn bóng lay động, đánh cờ trên đá nghe tiếng gươm đao.
Khuất tiên sinh theo đuổi cái thú tiêu lan , Đào tiên sinh trở về tìm vui tùng cúc.
Nhược luận đàn loan chi thao vô địch vu quân
+++
Thơ, thơ.
Đẹp đẽ, cao quý.
Nát cõi lòng, vui con tim.
Xuân hoa thu nguyệt, giang nam yên vũ.
Thanh trong vàng ngọc oán, âm đục quỷ thần sầu.
Lâm mâu trúc ngữ như tố, nham tĩnh tuyền thanh tự khấp
Tiếng ngâm êm đềm thần nữ say, văn chương hoa mỹ tiên tử mê.
Dưới trăng Lý Bạch nâng chén say múa, bên sông Tử Mỹ ngửa mặt thở than.
Tỳ bà hành đau buồn châu ngọc châu ngóc ứa lệ, xuất tắc khúc rắn rỏi cát bụi cuốn đi.
Công nhận thi ca hưng thịnh không qua được Đường, nhưng cầu phong nhã thì phải nhìn Sở.
*** Dịch đại khái ngữ nghĩa thôi.
....
Thuyền hoa cập bến, đôi bên cáo biệt.
Lý huyện lệnh và Thẩm Mặc đi lên cỗ kiệu đã đợi từ lâu rời đi.
Hầu thuyện thừa cung kính nói:
- Đại nhân, ti chức cũng phải về nha môn thôi.
Lữ huyện lệnh gật đầu, Hầu huyện thừa liền lên xe ngựa, đi về phía huyện nha.
Đứng trên boong thuyền một lúc, Lữ huyện lệnh quay về trong khoang thuyền.
Thấy y lên lầu, một cô gái váy trắng như tuyết, mặt mày như tranh vẽ cười tươi đi lên, dịu dàng nói:
- Cha, người kia đi rồi ạ?
Lữ huyện lệnh gật đầu cười:
- Đi hết rồi.
Hắn có hai đứa con sinh đôi, tuổi chừng mười ba mười bốn. Con trai tên Lữ Khác, sinh muộn hơn một chút, tính cách trầm ổn hướng nội, chính đang miệt mài học vỡ lòng. Con gái nhũ danh Uyển Nhi, tuổi lớn hơn một chút, thông minh lanh lợi, rất được hắn yêu thích. Mặc dù không thể đi đọc sách, nhưng Lữ huyện lệnh cũng vẫn mời thầy về dạy tại nhà, vốn muốn dạy cho nàng cầm kỳ thư họa, thi ca tử phú, một là có thể giải sầu, hai là bồi dưỡng con người.
Ai ngờ cô nương này thiên phú cực cao, cái gì cũng học một cái là biết, học rồi là tinh thông, chỉ vài năm trình độ đã vượt quá thầy. Tiên sinh không còn mặt mũi nào dạy dỗ nữa, chỉ đành chủ động xin nghỉ. Sau đó Uyển Nhi không cần thầy nữa, tự đọc tự học, tự vui một mình, cũng hết sức khoan khoái.
Thế nhưng có một điều nàng cả ngày nhốt mình trong nhà, khó trách khỏi cảm thấy buồn chán. Lữ huyện lệnh hết sức thương yêu nữ nhi, hôm nay tới xem náo nhiệt, liền đưa nàng theo. Mặc dù Uyển Nhi luôn đợi ở trên lầu, nhưng cái nên xem cũng xem không sót cảnh nào, cái nên nghe cũng không lỡ một chữ, tới ngay cả "nhất thập lênh" cuối cùng Lữ huyện lệnh viết ra kia cũng là do nàng viết, sai nha hoàn mang cho cha.
Hiện giờ hai cha con liên thủ cũng không làm gì nổi Thẩm Mặc, làm Uyển Nhi có chút tò mò:
- Người tên Thẩm Mặc này có hơn được Thanh Đằng tiên sinh không?
- Khả năng không lớn.
Lữ huyện lệnh lắc đầu:
- Cho dù hai bên thông minh tài trí khó phân cao thấp, nhưng Từ Vị nhiều tuổi hơn y không ít, cũng từng trải phong phú hơn, đó là sự chênh lệnh.
- Chẳng phải phụ thân nói hậu sinh khả ủy sao?
Lữ Uyển Nhi che miệng cười:
- Ít nhất hai người đều là người thông minh tuyệt đỉnh phải không ạ?
- Đúng thế.
Lữ huyện lệnh thở dài:
- Ông trời thật thú vị, cho ta một Chư Đại Thụ, liền cấp Lý tiền bối một Đào Đại Lâm; cho ta một Từ Vị liền cho ông ấy một Thẩm Mặc, quả nhiên là không thiên vị một bên nào.
- Con thật mong nhìn thấy Thẩm Mặc và Thanh Đằng tiên sinh tỉ thí một trận.
Lữ Uyển Nhi mơ mộng nói.
- Không được.
Lữ huyện lệnh cả quyết lắc đầu:
- Năm nay là năm thi lớn, Từ Vị phải tham gia hội thí, không thể để hắn ta phân tâm vào lúc này.
- Ồ.
Lữ Uyển Nhi nhíu hàng mi thanh tú:
- Cha, hay là cha khuyên Thanh Đằng tiên sinh, bảo tiên sinh đem văn phong vui buồn mừng giận thu lại, mặc dù mọi người rất thích, nhưng hẳn khi đi thi sẽ bị thiệt thòi.
Lữ huyện lệnh cười khổ:
- Cha đã khuyên nhiều lần lắm rồi, bảo với hắn muốn thi trúng phải thu mình lại, đừng nên quá phô trương, càng đừng nên châm biếm thói hư tật xấu, nhưng hắn cứ khư khư ý mình.
Nói rồi lắc đầu:
- Có lẽ vấp té sẽ làm hắn tỉnh ra.
- Tốt nhất vẫn nên thuận lợi đỗ cao thì hơn.
Uyển Nhi chắp tay lại, chân thành cầu chúc cho Từ Vị đại thúc.
....
Lại nói về cỗ kiệu lớn kia, Lý huyện lệnh tươi cười ngồi đối diện với Thẩm Mặc, huyện thái gia càng nhìn Thẩm Mặc càng cảm thấy vui vẻ, trong lòng cứ như đổ mật vậy, ngọt tới phát ngấy. "Làm sao muốn ngủ mà lại có người mang gối tới nhỉ? Xem ra lão phu bĩ cực thái lai rồi." Lỹ huyện lệnh trước tiên mơ tưởng một hồi, sau đó thấy nên luận công ban thường rồi, liền mỉm cười nói với Thẩm Mặc:
- Năm nay ngươi thi huyện đi, vị trí đầu ắt thuộc về ngươi.
Dựa theo thông lệ, phàm là người đứng đầu thi huyện, thi phủ đều có được tư cách sinh viên. Điều này chính là nói với Thẩm Mặc: “Chỉ cần ngươi làm bài không quá tệ, ta sẽ tặng cho ngươi cái danh tú tài.”
Thẩm Mặc cười khổ:
- Cám ơn mỹ ý của tiên sinh, thế nhưng học sinh đang chịu tang, hai năm sau không thể khảo thí.
Dựa theo Đại Minh hình luật, sau khi tang phụ hoặc tang mẫu, trong vòng ba năm không cho phép khoa cử, không có phép kết hôn, dù có kết hôn cũng không được ở cùng phòng. Về phần lễ mừng không được phép cử hành, tới ngay cả năm mới cũng không được đi chúc tết thân thích.
Vậy thì còn có thể làm gì? Trừ thực sự hết sức đau thương tiền nhân ra còn có thể đọc sách dạy học, lấy danh nghĩa du học đi du lịch khắp nơi cũng được.
- Thục sư của trường học Thẩm gia là vị nào?
Lý huyện lệnh hỏi, ông ta định chuyển chỗ ở cho Thẩm Mặc, để y tới trường học tốt nhất trong huyện.
- Nghe Thẩm Kinh nói.
Thẩm Mặc đáp:
- Là Thanh Hà tiên sinh.
- Hả, Thẩm Thuần Phủ?
Lý huyện lệnh hơi cả kinh:
- Không ngờ ông ấy đích thân lên lớp?
- Học sinh còn chưa tới trường họ tộc báo danh, nhưng nghe nói là như thế.
Thẩm Mặc gật đầu nói.
- Được Thanh Hà tiên sinh giáo huấn là phúc cả đời của ngươi đấy.
Lý huyện lệnh cười khà khà nói:
- Vốn muốn đổi chỗ đọc sách cho ngươi, thế này thì không cần làm chuyện thừa rồi.
Liền nghiêm mặt nói:
- Thanh Hà tiên sinh từ nhỏ thông minh, tài học tuyệt luân. Hai mươi tư tuổi trúng cử nhân, ba mươi mốt tuổi đỗ tiến sĩ. Sau đó làm quan thanh liêm, chấp chính vì dân, bách tính không một ai không coi như phụ mẫu. Tương lai nếu ngươi muốn đi trên sĩ đồ, thì ông ấy chính là hình mẫu tốt nhất của ngươi.
Thẩm Mặc cung kính thủ giáo, lại nghe Lý huyện lệnh than thở:
- Nhưng tính cách của ông ấy cương trực, không a dua xu nịnh, ngược lại còn chống đối quan trên, cho nên mãn khóa chẳng được thăng tiến. Trước khi chịu tang là tri huyện, cũng không biết sau khi hết tang xong có bị giáng chức hay không.
Nói rồi chân thàn khuyên bảo:
- Về điểm này ngươi không nên học ông ấy. Đời người ngắn ngủi, sĩ đồ càng ngắn, có cơ hội thi triển tài hoa, có được danh tài mới là điều quan trọng nhất.
- Cho nên phải học cách biến báo, phải biết bảo vệ bản thân.
Thấy Thẩm Mặc chăn chú lắng nghe, Lý huyện lệnh hài lòng gật đầu, nói nhỏ:
- Giống như hôm nay ngươi so tài với Lữ huyện lệnh, tất nhiên là hết sức hả hê, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Chẳng may hắn ta ghi hận trong lòng, cản trợ học nghiệp của ngươi thì làm sao?
Thẩm Mặc cười khổ:
- Học sinh cũng chẳng bận tâm được nhiều tới vậy.
Trong lòng thì lại khó chịu :" Nếu ta không ra mặt thay cho ông thi ông sẽ ghi hận chứ còn nói chuyện ôn hòa thế này với ta sao? Sớm đã cho ta tới chỗ mát ngồi hóng gió rồi!" Kiếp sống quan trường trước kia nói cho y biết, khi không thể không quyết định thì tuyệt đối không thể đứng bên này trông bên nọ, vọng tưởng thuận lợi mọi bề, kết quả sẽ là đắc tội với cả hai đằng, chẳng phải người của ai. Chẳng bằng giúp một người đánh một người, tốt xấu gì cũng có chỗ dựa phải không?
Giống như lúc này đây, rõ rành rành Lý huyện lệnh muốn y ra mặt đối phó với Lữ huyện lệnh, nếu như không nghe lời, Lữ huyện lệnh sẽ chẳng nhớ ơn y còn Lý huyện lệnh nhất định sẽ ghi hận y. Thực tế, y không hề có lựa chọn.
Tuy nhiên y biết rằng, Lý huyện lệnh nói như thế là thể hiện rất hài lòng với mình, từ đó hi vọng tình cảm kéo gần thêm một chút, xác lập tình sư đồ. Nếu như mình biết điều, sẽ ra sức vun đắp. Nghĩ tới đó Thẩm Mặc tỏ vẻ sợ hại rất đúng mực, vừa có chút lo lắng lại vừa có chút bối rối.
Lý huyện lệnh cười thầm trong lòng, quả nhiên quay sang an ủi:
- Hôm nay ngươi không cần lo lắng, lão phu biết tên Lữ ruồi xanh kia khinh người thái quá, nhất định sẽ che chở cho ngươi. Hơn nữa lão phu cũng biết, tính cách Lữ huyện lệnh có hơi hẹp hòi, thế nhưng cũng xem như là quân tử lỗi lạc, sẽ không dâm sau lưng ngươi đâu.
Nói rồi ngữ điệu trầm xuống:
- Nhưng lão phu không thể bảo vệ cho ngươi cả đời, ngươi cũng không thể gặp được quân tử mãi, cho nên trước khi ngươi trở nên hùng mạnh, phải biết thu mình lại.
Thẩm Mặc nghiêm trang nói:
- Học sinh ghi nhớ lời giáo huấn của ân sư.
Lão Lý đã nói tới nước này rồi, Thẩm Mặc sao có thể không thức thời.
- Khà khà, kỳ thực với sự thông minh của ngươi, tự mình có thể hiểu được điều này.
Lý huyện lệnh cười:
- Lão phu nói những lời ấy chẳng qua là hi vọng ngươi bớt đi vào đường vòng mà thôi.
Thẩm Mặc lần nữa vâng lời, cảm kích nói:
- Đa tạ ân sư giáo huẩn, học sinh ghi nhớ trong lòng, suốt đời không dám quên.
Thấy Lý huyện lệnh gật đầu, y lại ngượng ngùng hỏi:
- Ân sư, không biết tới mức độ nào mới được coi là đủ hùng mạnh.
Câu hỏi này nhìn tựa như âu trĩ, nhưng muốn làm rõ quy tắc quan trường Đại Minh thì cần phải hỏi như thế.
- Điều này thì vô chừng, quan trọng phải nhìn hoàn cảnh của ngươi ra sao.
Nếu như hai bên đã xác lập quan hệ sư đồ, Lý huyện lệnh liền thẳng thắn hơn nhiều, chỉ thấy ông ta vuốt râu nói:
- Nếu như chỉ xét huyện Hội Kê của chúng ta, một nha huyện nho nhoi như lão phu đây là đủ hùng mạnh rồi. Nhưng nếu nhìn từ Đại Minh triều, cho dù là các lão cũng phải khom mình làm người.
Cười khà khà hỏi:
- Có biết Đại Minh ai mạnh nhất không?
- Đương nhiên là hoàng đế rồi.
Thẩm Mặc giả ngốc.
- Ngươi nói cũng không sai.
Lý huyện lệnh vẫn vuốt râu, nói nhỏ:
- Nhưng đương kim thánh thượng của chúng ta là người trong cõi thần tiên, đem hết tục vụ nhân gian phó thác cho Nghiêm các lão.
Nói tới đó càng hạ thấp giọng hơn nữa:
- Nhớ kỹ đây, đương kim thiên hạ người có thể định đoạt được là Nghiêm các lão và Tiểu các lão, mà Tiểu các lão chính là người thù dai nhất thiên hạ. Cho nên ngươi nhớ kỹ cho lão phu, bất kể như thế nào cũng không được trêu chọc Nghiêm đảng, nếu không sẽ chết không có đất chôn.
Thẩm Mặc vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại chẳng tán đồng.
Dọc đường cứ thì thầm nói chuyện, khi tới phường Vĩnh Xương, Thẩm Mặc cáo từ xuống kiệu, Lý huyện lệnh vén rèm kiệu lên, thò đầu ra nói:
- Lão phu đã ra lệnh xuống, để một vị trí trong huyện nha cho cha ngươi. Đợi ông ấy khỏe rồi, bảo cha ngươi tới huyện nha tìm lão phu hoặc Trương huyện thừa cũng được, ông ta sẽ an bài thỏa đáng.
Thẩm Mặc tạ ơn, đưa mắt tiễn kiệu huyện thái gia rời đi rồi mới chân lướt như sao băng trở về.
Chính đang chạy trên đường thì có người nhận ra y reo lên:
- Thẩm công tử trở về rồi.
Tức thì đưa tới rất nhiều ánh mắt, đám đông vây quanh, đưa ngón tay cái lên, nói nhao nhao cả lên, khen ngợi:
- Thẩm công tử đã xả hận cho Hội Kê chúng ta rồi.
- Phải đó phải đó! Từ khi có Từ Văn Thanh, tú tài của chúng ta thua kém hoàn toàn, hôm nay công tử cuối cùng cũng gỡ lại một ván, thật sự quá tốt rồi.
Bên đường có người bán hoa quả từ sau quầy chạy ra, ôm một sọt long nhãn tươi tới nói:
- Thẩm công tử cầm lấy ăn thử đi, xem ra cứ như thế này là diệt luôn được cả Từ Văn Thanh rồi.
- Đúng thế, công tử cầm lấy cái tim heo này đi.
Được người đầu gợi ý, một người bán thịt cũng có lẽ vật, mong y nhất định phải bồi bổ tim vì huyện Hội Kê.
Người buôn bán xung quanh không chịu thua kém, lũ lượt chọn đồ từ trong sạp hàng, đưa tới trước mặt Thẩm Mặc nói:
- Công tử nhất định phải nhận Hạch Đào nhé, bổ não lắm.
- Lấy của tôi nữa, táo đỏ bổ máu đấy.
- Rượu của tôi còn tráng dương nữa..
Thẩm Mặc toát mồ hôi, cười khổ:
- Tại hạ còn đang chịu tang.
Tức thì trên đường phố không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt, không ngờ làm giao thông ùn tắc.
Tửu quán sát đường cũng có thực khách ở trên lầu nhìn xuống, hô cao:
- Thẩm công tử lên đây đi, chúng tôi gom tiền gọi cho công tử một bàn tiệc ngon nhất.