|
|
10-09-2008, 12:04 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 6
Muốn Hại Hiá»n, Hại Äâu Có Nổi
Giả Là m Ngây, Là m Váºy Má»›i Tà i
Äây nói chuyện Tế Äiên chân thấp chân cao nÆ¡i theo bóng thông vá» nÆ¡i
thiá»n tá»± liá»n lần thẳng lên lầu Äại Bi mà ngủ. NgÆ°á»i thủ há»™ là Quảng
Lượng vốn cố tình quyết hại cho kỳ được nên sai ngÆ°á»i trá»±c sẵn, vừa
thấy Tế Äiên loạng choạng bÆ°á»›c lên lầu liá»n khiến phóng há»a đốt cho
bõ ghét, nhÆ°ng Tế Äiên đã tỉnh rượu, ra trÆ°á»›c cá»a lầu đứng ré chân chèo tuôn ra
má»™t bãi nÆ°á»›c tiểu tiện, ngay lúc ấy mÆ°a gió ầm ầm, lá»a liá»n tắt ngúm, Tế Äiên
không nói không rằng quay và o ngủ kỹ.
Ngà y hôm sau, có má»™t thà chủ đến chiêu hÆ°Æ¡ng cúng Pháºt, trong Chùa mÆ°á»i
phần náo nhiệt, chÆ° tăng thẩy Ä‘á»u trịnh trá»ng lên Pháºt Ä‘Æ°á»ng tụng kinh. Äúng
giá» ngá», bá»—ng thấy Tế Äiên loạng choạng Ä‘i và o, miệng nồng nặc những mùi
rượu, tay sách một đùi thịt, sán và o chỗ chư tăng đang tụng niệm ngồi phịch
ngay xuống trÆ°á»›c bà n thá» Pháºt, miệng ê a hát nghêu ngao, xen lẫn vá»›i tiếng
tụng kinh. Hát rồi lại sẻo thịt mà nhai ngồm ngoà m trông tháºt là thô bỉ. Quảng
Lượng thấy gai mắt không cầm lòng được, nổi nóng hét to:
- Äây là cá»a Pháºt trang nghiêm, huống chi lại có khách tháºp phÆ°Æ¡ng tá»›i đây
lá»… Pháºt, ngÆ°Æ¡i sao dám to gan tá»›i đây gẫy rượu thịt, ca hát quà ng xiên, là m bá»™
Ä‘iên cuồng rồ dại, là m nhiá»…u loạn nÆ¡i đất Pháºt trang nghiêm. Mau hãy bÆ°á»›c Ä‘i
cho khuất mắt kẻo ta sai tiểu tăng đánh đuổi thì chớ kêu la.
Tế Äiên khoát tay cÆ°á»i lá»›n và nói:
- NgÆ°Æ¡i bảo Pháºt nà o không trang nghiêm, Pháºt nà o trang nghiêm, Pháºt ở
trang nghiêm còn ta không trang nghiêm? Ta câm lặng nhÆ° phÆ°á»ng giá áo túi
cơm hay như phỗng sà nh tượng đá, thế thì trang nghiêm chắc ? Lũ chúng ngươi
chỉ giá»i ê a tụng kinh "chết" là m Ä‘iên đầu ngÆ°á»i sống, chÃnh ngÆ°Æ¡i bất quá là lÅ©
thầy TU trốn Ä‘á»i ăn bám, chỉ biết có chuyện hưởng của tháºp phÆ°Æ¡ng cúng dà ng,
ăn trá»™m hoa quả cúng chùa, sà i lạm tÃn thà chứ có biết thế nà o là tụng kinh hay
chẳng tụng kinh, trang nghiêm hay chẳng trang nghiêm?
Quảng Lượng nghe nói tức giáºn vô cùng liá»n dẫn thà chủ thẳng lên nÆ¡i
phương trược bạch cùng Nguyên Không trưởng lão. Nghe hết tự sự, Nguyên
Không truyá»n cho gá»i Tế Äiên và o hầu. Tế Äiên thung dung tiến và o tịnh
phòng, Nguyên Thông liá»n há»i:
- Hôm nay có vị thà chủ đây, nhân vì bà mẹ nhuốm bệnh nên khẩn cầu Ä‘Ã
lá»… Pháºt, kỳ nguyện cho mẹ dược tai qua nạn khá»i, ngÆ°Æ¡i đã chẳng thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i
mà giúp giùm thì thôi, sao chẳng để chư tăng là m tròn công quả, như thế không
sợ tội báo hay sao?
Tế Äiên kÃnh cẩn bẩm rằng:
- Mô Pháºt! Äệ tá» cÅ©ng vì cảm lòng thà nh của thà chủ đây nên má»›i ca hát
cầu an. ChÆ° tăng già há»ng kêu om, toà n thị những lá»i vô Ãch, thá»±c ra há» tụng
kinh mà tâm không tụng, đâu bằng đệ tỠhát mà thực lòng muốn hát "cho vui"
để ngừơi thoát khổ?
Vừa lúc ấy bá»—ng có ngÆ°á»i nhà thà chủ đến báo tin rằng:
- Lão phu nhân hiện giỠđã ngồi dáºy được. Nhân vì mÆ¡ mà ng chiêm bao
ngá»i thấy phảng phất má»™t tráºn hÆ°Æ¡ng vị rượu thịt thÆ¡m tho, bất giác tinh thần xúc
Ä‘á»™ng mà thà nh phấp khởi choà ng ngồi dáºy tá»±a ngÆ°á»i không bệnh.
Vị thà chủ nghe nói mừng rỡ quay sang láºy Tế Äiên và bạch:
- Tháºt nhá» thầy uống rượu ăn thịt mà thá»±c tâm chúc nguyện khiến mẹ tôi
cảm thấy hÆ°Æ¡ng vị mà hết Ä‘au, Æ¡n ấy tháºt là tái tạo.
Tế Äiên tránh ra, thoát cÆ°á»i rá»™ rồi ngất ngưỡng Ä‘i luôn, vừa Ä‘i vừa cÆ°á»i
không dứt tiếng. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngẩn ngÆ¡ không hiểu. Ngà y hôm ấy Tế Äiên
đắc chà rượu say lại vá» lầu Äại Bi an nghỉ.
Nguyên từ khi Tế Äiên chữa khá»i bệnh cho mẹ Triệu Văn Há»™i, được Văn
Há»™i hết sức trá»ng đãi, các thân hà o nhân sÄ© quanh vùng nghe tiếng thẩy Ä‘á»u bái
phục. Nguyên Không trưởng lão thấy váºy liá»n giao phó cho Tế Äiên là m chức
thÆ° ký nÆ¡i thiá»n tá»±. Quảng Lượng chỉ là chân thủ há»™ giữ chùa, thấy váºy lại cà ng
Ä‘em lòng ghen ghét, đã nhiá»u phen kiếm cá»› hại Tế Äiên mà sá»± không thà nh.
Quảng Lượng vẫn mang lòng oán háºn khôn cầm, nhân đêm nay Tế Äiên rượu
say túy lúy cà n khôn, vá» ngủ trên lầu Äại Bi liá»n cùng lÅ© tiểu thủ hạ phóng há»a
đốt lầu lần nữa.
Lá»a gặp gió lùa lan ra rất chóng, không mấy chốc ngá»n lá»a sáng rá»±c góc
trá»i, má»i ngÆ°á»i tri hô cứu chữa, riêng Quảng Lượng thấy lá»a cháy dữ dá»™i lòng rất
vui mừng vì đã thá»a tình báo háºn, phen nà y quyết giết được Tế Äiên.
Äôn dốc má»i ngÆ°á»i chữa lá»a cầm chừng, chá» cho ngá»n lá»a thiêu rụi toà n bá»™
lầu Äại Bi xong, Quảng Lượng há»›n hở Ä‘i lên Äại Hùng Bảo Äiện, chợt thấy Tế
Äiên đâm sầm Ä‘i tá»›i, miệng cÆ°á»i ha hả cất tiếng ngâm vang:
NgÆ°á»i định hại ngÆ°á»i đâu có nổi
Trá»i muốn giết ai, ai chạy khá»i
LÆ°á»›i trá»i lồng lá»™ng tránh sao qua
Thiện ác đáo đầu đừng có hối?
Quảng Lượng nghe ngâm tức giáºn trà n hông, căm gan, tÃm ruá»™t, thẹn quá
hóa giáºn liá»n phăng phăng chạy lên bạch cùng PhÆ°Æ¡ng trượng rằng:
- Bạch sÆ° phụ, lầu Äại Bi cháy chÃnh do nÆ¡i Tế Äiên thÆ°á»ng thÆ°á»ng tá»›i ngủ,
rượu say bất cẩn, phát cháy rụi luôn. Chiếu theo giá»›i luáºt, xin sÆ° phụ tịch thâu y
bát, lá»™t lấy pháp phục, giá»›i Ä‘iệp rồi Ä‘uổi ngay Tế Äiên ra khá»i thiá»n tá»±, nếu
không thì bắt hắn là m lại căn lầu.
Nguyên Không truyá»n cho gá»i Tế Äiên và o dạy rằng:
- NgÆ°Æ¡i là m nhiá»u việc quá quắt không sao che chở cho được, nay đã là m
cháy căn lầu, phải mau Ä‘i quyên bá tánh sá»a lại chu viên thì ta sẽ rá»™ng lòng tha
thứ cho. Công việc hóa duyên và sá»a lại lầu sẽ do Quảng Lượng định Ä‘á»at.
Tế Äiên quay sang Quảng Lượng há»i:
- Váºy ông định hạn cho ta bao lâu?
- Một tháng được chăng?
- Lâu quá
- Ba ngà y được chăng?
- Kể ra cũng còn lâu!
- Váºy thì ta hạn má»™t ngà y phải quyên cho đủ nghìn lạng.
Tế Äiên thốt quát to và bảo:
- Ta để ngươi đi quyên xem có được hay không?
ChÆ° tăng sợ xẩy ra chuyện không hay liá»n đứng già n hoà :
- Thôi cho hạn má»™t trăm ngà y, Tế Äiên chịu khó quyên cho kỳ được.
Tế Äiên nhoẻn miệng cÆ°á»i phì rồi gáºt đầu Æ°ng chịu. Nói xong, chạy thẳng
lên Chánh Ä‘iện tá»›i tượng pháºt Vi Phục vá»›i lấy, váºn đại và o cạp quần, rồi vừa Ä‘i
vừa hát nghêu ngao xuống núi.
ÄÆ°á»ng Ä‘i thoai thoải, thông hát vi vu, giữa cảnh trá»i nÆ°á»›c mênh mông, Tế
Ä‘iên ngá»a mặt Ä‘i vừa cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° dại. Khi Ä‘i qua má»™t quán ná», ngá»i mùi
rượu thoảng, Tế Äiên sắn áo vén rèm bÆ°á»›c vô. Chủ quán ngắm hình dung thấy
là một vị hoà thượng rách rưới, nghèo khổ thì không vui mà nói:
- Tiệm tôi má»›i khai trÆ°Æ¡ng, xin khất sÄ© Ä‘i nÆ¡i khác mà xin tiá»n chá»› bao giá»
bán buôn khấm khá sẽ xin cúng dÆ°á»ng.
Tế Äiên cÆ°á»i ngất và bảo:
- Sao ngươi dám khinh ta! Ta tới quán uống rượu chứ có quyên giáo ngươi
đâu?
- Bạch thầy, ngÆ°á»i tu hà nh sao lại uống rượu?
- Äừng nói chuyện Ä‘Æ°á»ng dà i, uống mà không uống, không uống mà lÃ
uống !!! Chứ dá»n bà n ra cho ta uống chÆ¡i, cho ta ăn chÆ¡i, ăn không cần no, uống
không quá say, đạo khác chi Ä‘á»i, Ä‘á»i mà là đạo, can gì phân hai? Nói xong vo
ãtay cÆ°á»i ngất và ngồi ngay và o thồi hà ng.
Chủ quán không biết nói sao, Ä‘Ã nh nÃn lặng sai tá»u bảo dá»n rượu. Tế Äiên
rót từng tô lớn uống ừng ực, thoáng hết hai vò, lấy tay quệt miệng và khen:
- Chà ngon! Ngon! Ngon mà không ngon, không ngon mà ngon!!! Hãy tÃnh
tiá»n coi!
Chủ quán bạch:
- Hết hai lạng.
Tế Äiên lại cÆ°á»i rồi bảo:
- Thế có là bao? Äợi ta và i ngà y ta sẽ trả cho.
Chủ quán nổi giáºn và mắng:
- Ta biết ngÆ°Æ¡i là ai? Tiệm má»›i khai trÆ°Æ¡ng, vì quá nể mà bá»n ta dá»n ra dẫy
đầy rượu thịt, ăn uống no say lại chá»±c liá»u mạng là m trây, ta nhất quyết không
buông tha cái phÆ°á»ng ăn quỵt.
Vừa lúc ấy từ ngoà i Ä‘i và o hai ngÆ°á»i đại hán, má»™t ngÆ°á»i trông thấy Tế
Äiên liá»n nói to:
- Bạch thầy, vì sao mà xôn xao là m váºy, ai dám giở giá»ng khinh khi vá»›i
Thầy, chúng tối đánh cho chết bá».
Chủ quán nhìn ra mới hay dó là hai chà ng liệp bộ (thợ săn) hảo hán trong
vùng. Má»™t ngÆ°á»i là Mỹ Nhiệm Công Trần Lý Hiếu và má»™t ngÆ°á»i là Bệnh Nhãn
Thần Dương Mãnh vội cung tay vái chà o và nói:
- Thưa hai quan nhân, tiệm tôi mới khai trương mà sư phụ đây tới ăn uống
hết hai lạng bạc, lại bảo rồi sau mới trả, như thế là m súi cho tiệm tôi, và còn
vốn đâu mà buôn bán.
Tế Äiên ngÆ°á»›c mắt nhìn lên thấy là hai ngÆ°á»i quen liá»n ôn tồn bảo:
- Äồ đệ, chẳng nên sinh sá»± mà chi? Ta ăn chịu, nó ăn chịu, ta trả, nó trả.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngẩn mặt và cho là lá»i nói say sÆ°a hà m hồ vô lý.
Trần Lý Hiếu quay bảo chủ quán:
- Các ngÆ°Æ¡i không biết sÆ° phụ đây sao? Ấy chÃnh là vị Pháºt sống ở chùa
Linh Ẩn, chÃnh là Tế Công Trưởng Lão, ngÆ°á»i thÆ°á»ng hay giả Ä‘iên rượu thịt say
sÆ°a nhÆ°ng thÆ°á»ng ngao du khắp dẫy Lâm An, cho thuốc cứu ngÆ°á»i, phổ Ä‘á»™ chúng
sinh, chÃnh chúng ta đây cÅ©ng là đệ tá» của ngÆ°á»i. Từ nay vá» sau, thầy ta có qua
đây ăn uống phải nên trá»ng đãi, hết bao nhiêu ta trả.
Chủ quán ngá» lá»i xin lá»—i. Trần Lý Hiếu móc túi trả tiá»n xong liá»n thỉnh Tế
Äiên cùng Ä‘i. Äi má»™t quãng xa, thấp thoáng có chà ng đạo sÄ© Ä‘i lại. Tế Äiên thốt
gá»i to:
- Lưu Thái Chân! Lưu Thái Chân!
Äạo sÄ© nghe gá»i tiến bÆ°á»›c, nhìn xem thấy má»™t hoà thượng hình thù quái gở,
mặt mà y lem luốc, quần áo rách rưới coi bộ khùng khùng, mặt đỠbừng tựa như
say rượu, chÆ°a từng quen biết bao giá» thì lấy là m kỳ, há»i:
- Chẳng hay đại sÆ° sao lại biết tôi ? NgÆ°á»i trụ trì chùa nà o ?
Tế Äiên nói:
- Ta tên là Khổ Não Thượng Nhân, ở chùa Hoà ng Liên nay tới thà nh Lâm
An nà y, vì tại đây có má»™t nhà ở Ä‘Æ°á»ng Thái Bình, há» Chu tên Bản Thanh, có con
bị yêu quái phá rối nên thỉnh ta tới trừ yêu.
LÆ°u Thái Chân nghe nói giáºt mình ngẩn ngÆ¡ nghÄ©:
- Nhà há» Chu đã rÆ°á»›c hoà thượng nà y sao còn má»i ta là m chi? Lạ tháºt, lạ
tháºt, ta phải đến há»i cho ra lẽ má»›i được.
Tế Äiên ngoảnh lại bảo Trần, DÆ°Æ¡ng hai ngươì ra vá», còn mình sóng vai
cùng đi với Lưu Thái Chân đến nhà hỠChu.
|
10-09-2008, 12:05 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 7
Trừ Yêu Quái Ra Tay Tế Äá»™
Thấy NgÆ°á»i Ngay Quyết Chà Khuông Phò
Nói vá» ngÆ°á»i gác cá»a nhà há» Chu chợt thấy từ xa Ä‘i lại hai ngÆ°á»i, má»™t
tăng nhân và má»™t đạo sÄ© thì hết sức ngạc nhiên vì ngÆ°á»i nhà chỉ Ä‘i
má»i LÆ°u Thái Chân nay sao lại có thêm vị hòa thượng.
LÆ°u Thái Chân tá»›i trÆ°á»›c cá»a liá»n bảo:
- Ngươi và o thông báo với viên ngoại có Lưu Thái Chân tới ra mắt.
ChÃnh lúc Chu Bản Thanh hết sức trông đợi, nghe gia nhân báo liá»n
hối hả ra ngoà i nghinh tiếp, trông thấy một hòa thượng cùng đi với Lưu Thái
Chân lại ngỡ là bạn của đạo sÄ©, nên cÅ©ng hết lòng cung kÃnh, má»i cả hai
ngÆ°á»i và o khách sảnh.
Vừa và o tá»›i nhà , chủ khách chÆ°a kịp phân ngôi, Tế Äiên đã bảo:
- Viên Ngoại hãy cho rượu khai tâm trước đi đã.
Lưu Thái Chân nghĩ thầm:
- Rõ tháºt chủ nhà đã má»i ngÆ°á»i nà y rồi lại má»i ta, tháºt là đáng giáºn.
LÆ°u Thái Chân còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© tức giáºn thì tiệc đã bà y ra, Tế
Äiên không há» khách khÃ, ngồi ngay và o tiệc, ăn uống tá»± nhiên, LÆ°u Thái
Chân dằn lòng không được liá»n há»i Bản Thanh:
- Phải viên ngoại đã cho đi rước vị nà y đến chăng?
Bản Thanh sá»ng sốt đáp:
- Tôi có cho rÆ°á»›c bao giá», chÃnh ông dẫn theo đó chá»›, sao còn há»i chi
lạ váºy ?
- Tôi nà o có biết gã là ai, chÃnh gã gặp tôi giữa Ä‘Æ°á»ng và nói là do viên
ngoại cho rÆ°á»›c. nói váºy thì hay váºy rồi cùng Ä‘i chá»› gã bạn bè chi vá»›i tôi
đâu ?
Tế Äiên nghe hai ngÆ°á»i cãi nhau liá»n ngÆ°á»›c lên bảo:
- Hai ngÆ°á»i bất tất phải cãi cá» là m chi, hãy cùng ta uống rượu có vui
không ?
Bản Thanh mặt đầy sắc giáºn mắng rằng:
- Ta đã sớm nghĩ là không phải Lưu đạo huynh dẫn ngươi cùng đến, cớ
chi chẳng ai thỉnh mà ngÆ°Æ¡i sừng sững và o nhà , còn đòi rượu thịt nháºu say?
Nói xong khiến gia nhân là Chu PhÆ°á»›c mau tống ra khá»i cá»a.
Chu PhÆ°á»›c vâng mệnh liá»n áp lại lôi sá»nh sệch Tế Äiên khiến tượng
thần Vi Phúc rớt xuống mà không hay biết. Bản Thanh trông thấy tượng
Pháºt rá»›t liá»n nhặt lên và bảo gia nhân:
- Hãy cất đi cho kỹ, nếu gã hoà thượng điên quay lại phải là m cho khổ
sở tột bực mới cho lấy.
Bấy giá» LÆ°u Thái Chân mÆ°á»i phần đắc ý, tá»± cho là mình đã là m má»™t
việc hợp lý vô cùng, nhất là tranh được mối hà ng trong phần việc trừ ma,
yểm quái liá»n nói vá»›i Bản Thanh:
- Trong nhà viên ngoại hiện có bao nhiêu loà i yêu là m lộng, xin cho
bần đạo biết để sắm váºt dụng trấn yếm, dùng thần thông mà trừ bá» lòng
hung.
Bản Thanh thưa rằng:
- Hiện nay chưa biết có bao nhiêu yêu quái, nhưng hiển hiện là có một
nữ yêu đêm đêm hiện hình tự xưng Vương Nguyệt Nga ở gần đây, lui tới mê
hoặc con trai tôi. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng đêm nà o chúng cÅ©ng rủ nhau ra vÆ°á»n hoa
thủ thỉ chuyện trò, là m việc giao hoan khiến con trẻ ngà y nay phỠphạc như
đứa mất hồn. Nữ yêu lại biến hóa khôn lÆ°á»ng, thốt hiện thốt biến. Nay đạo
gia muốn dùng váºt chi trừ được yêu quái, tôi đây xin lo liệu chu toà n.
Lưu Thái Chân nghe nói nữ yêu biến hóa thì lấy là m lo, suy nghĩ một
hồi rồi nói:
- Bần đạo bắt yêu chẳng giống ngÆ°á»i ta, cần phải có bảy ngÆ°á»i là m
bảy thần tÆ°á»›ng tiếp tay gá»i là "liên hoa thức" thì dù cho yêu quái biến hóa
tới đâu cũng phải chạy mất.
Bản Thanh liá»n sai Chu PhÆ°á»›c tuyển bảy tên gia nhân khá»e mạnh để
tiếp tay cùng với đạo gia.
Gia nhân nghe chuyện bắt yêu ai cũng ngần ngừ toan thoái thoát. Bản
Thanh phải hứa trá»ng thưởng, chúng má»›i gượng gạo vâng vâng dạ dạ.
Lưu Thái Chân lại kê khai tất cả những thứ và ng mã, hình nhân cùng
là váºt liệu thiết láºp Ä‘Ã n trà ng, tốn hao không Ãt, lại thêm má»™t bồn huyết chó
huyết dê để trấn trừ yêu. Rồi vẽ bùa Ä‘á»c chú, trống phách thanh la khua lên
rộn rà ng, ba đêm, ba ngà y trấn yểm khắp hết bốn phương tám hướng. Ngà y
thứ tư Lưu Thái Chân lên Pháp đà i dẫn theo bảy tên gia nhân ăn mặc theo
thần tướng hộ vệ, nhưng lòng vẫn nơm nớp không yên. Sau khi đốt hướng
là m phép bá»—ng từ phÆ°Æ¡ng Äông Nam gió dữ nổi lên, má»™t ngÆ°á»i con gái mặt
đẹp như hoa, uyển chuyển tiến và o, phun ra một là n hắc khà ngay mặt Lưu
Thái Chân. Lưu đạo sĩ vốn đã sợ hãi sẵn, tâm thần bất định, la lên một
tiếng ngãy quay xuống đất. Bảy tên thần tướng đứng hầu thất kinh, hồn bất
phụ thể vội và ng quỳ lạy Tiên cô xin tha mạng, chợt thấy một ánh hà o
quang rá»±c rỡ từ trong mình Chu PhÆ°á»›c sẹt ra trúng mình yêu nữ, nữ yêu liá»n
rùng mình biến mất. Mấy tên gia đinh súm lại mới hay Chu Phước đã chết
giấc mà ánh hà o quang sẹt ra chÃnh do nÆ¡i tượng Pháºt của Tế Äiên còn giữ
trong mình. Bản Thanh ở ngoà i chỠđợi thấy bắt yêu quái khá lâu nên sốt
ruột tiến và o, thấy Lưu Thái Chân nằm quay dưới đà i, mặt mũi xám xanh,
chân tay lạnh ngắt, lÅ© gia nhân thẩy Ä‘á»u hôn mê bất tỉnh duy còn tên Chu
Linh là nói được nhưng vẫn còn run.
Sau khi thúc hối gia nhân xông và o cứu chữa, một lúc sau bảy tên gia
nhân gia là m tÆ°á»›ng thần Ä‘á»u đã tỉnh hồn, kể lại tá»± sá»± việc xảy ra và đồng
ca tụng:
- CÅ©ng may mà hoà thượng bá» quên tượng Pháºt nên ánh hà o quang sẹt
ra mà yêu ma tan biến, nếu không chắc chết trăm phần. Hoà thượng điên
có tá»›i đòi xin phải há»i mua cho được để mà yểm trấn.
Bản Thanh còn Ä‘ang than thở, chợt nghe tiếng gõ cá»a, má»i ngÆ°á»i ai
nấy Ä‘á»u run. Äến khi nghe rõ tiếng ngÆ°á»i má»›i là m tỉnh mà ra mở cá»a thì
thấy Tô Bắc SÆ¡n cùng Ä‘i vá»›i Tế Äiên. Tô Bắc SÆ¡n lanh chanh nói ngay:
- Chu huynh, đệ tá»›i giá»›i thiệu cho huynh biết má»™t vị bằng hữu đây lÃ
Tế Äiên trưởng lão, trụ trì trong chùa Linh Ẩn, Tây Hồ. Äêm qua, ngà i có
tá»›i nhà đệ nói rằng huynh chÆ°a biết uy danh của vị Pháºt sống nên má»›i
khinh thÆ°á»ng. Vì váºy, hôm nay đệ dắt ngà i đến trÆ°á»›c là bắt yêu giúp huynh,
sau là lấy lại tượng Pháºt.
Bản Thanh thở dà i đem chuyện đại sĩ Lưu Thái Chân ở Tam Thanh
Quán đến bắt yêu bị yêu giết chết thuáºt lại má»™t hồi. Tô Bắc SÆ¡n trông ra
thấy Tế Äiên đứng lảng vảng ở mãi ngoà i xa dá»±a tÆ°á»ng mà nhìn trá»i ngắm
đất liá»n kêu to:
- Bạch thầy, sao đứng mãi ngoà i đó, xin má»i ngà i và o.
Tế Äiên cÆ°á»i lá»›n:
- Thôi, thôi, tôi chỉ sợ giáp mặt viên ngoại, đố khá»i bị viên ngoại cho
gia nhân nắm tay đuổi cổ ra ngoà i lại thêm xấu hổ.
Chu Bản Thanh nghe nói vội chạy ra phục lạy và bạch:
- Xin sÆ° phụ đại xá, vì tháºt tôi không biết nên má»›i xúc phạm.
Tế Äiên lại cÆ°á»i:
- À! Không biết thì không có lỗi, thôi thế là huỠ!
Chu viên ngoại hối gia nhân bầy tiệc, Tế điên gạt đi bảo:
- Khoan đã ! Äợi ta trừ yêu rồi sau ăn uống cÅ©ng không muá»™n.
Bản Thanh cả mừng láºt Ä‘áºt dẫn Tế Äiên và Tô Bắc SÆ¡n ra vÆ°á»n sau. Tế
Äiên thấy đạo sÄ© nằm co quắp chân tay, mình mẩy lạnh ngắt thì cả cÆ°á»i vÃ
há»i:
- Viên ngoại, hôm qua cho đạo huynh đây uống thứ rượu chi mà sao say
vùi chưa tỉnh thế ?
Bản Thanh lại Ä‘em tình hình bắt yêu thuáºt rõ má»™t lượt. Tế Äiên cả
cÆ°á»i, sai múc má»™t chén nÆ°á»›c, móc túi lấy viên thuốc nhá» tá»± tay mình hoÃ
thuốc đổ và o miệng đạo sĩ. Giây lát Lưu đạo sĩ cựa mình rên lên một tiếng
mở bừng mắt ra, ngồi dáºy má»a ra nhÆ° rồng phun rồi tỉnh lại. Tế Äiên vừa
cÆ°á»i vừa há»i LÆ°u đạo sÄ©:
- Äêm qua ngÆ°Æ¡i thấy bà con ra sao ?
Thái Chân ngạc nhiên:
- Có thấy bà con gì đâu ?
Tế Äiên bảo:
- Nữ yêu đẹp Ä‘á»… thế nà o nên ngà i thấy má»›i chết mê váºy chá»› !
Thái Chân mặt Ä‘á» tÃa tai, toan chạy Ä‘i cho đỡ ngượng, Tế Äiên ngăn
lại rồi bảo Bản Thanh:
- Viên ngoại hãy ban cho đạo huynh 50 lạng bạc kẻo mà tội nghiệp.
Bản Thanh vâng mệnh lấy tiá»n Ä‘Æ°a tặng, Thái Chân mặt thẹn chÃn rừ,
nháºn vá»™i số tiá»n rồi cáo từ Ä‘i mất. Bản Thanh khẩn khoản Tế Äiên cứu
bệnh cho con trai. Tế Äiên liá»n khiến dẫn Ä‘Æ°á»ng đến phòng thăm bệnh.
Tô Bắc SÆ¡n láºt Ä‘áºt theo và o, trông thấy sắc mặt Chu Chà Khôi xanh xao,
hình dung tiá»u tụy chỉ còn da bá»c xÆ°Æ¡ng thì than dà i mà rằng:
- Hình dung nhÆ° váºy, cháu ta còn sống là m sao ? Rồi òa lên khóc.
Tế Äiên nói:
- Äừng sợ!
Liá»n móc lÆ°ng lấy viên thuốc Ä‘en nhá» hòa thuốc đổ cho công tá», giây
lâu trông mặt Chà Khôi tim lại rồi Ä‘á» hồng, hồi sắc, tỉnh táo, chá»n vá»n đòi
ngồi dáºy.
Tế Äiên quát há»i:
- Cha ngươi có mấy đứa con.
Chà Khôi mệt má»i đáp:
- Chỉ có mỗi tôi.
Tế Äiên giáºn nói:
- Ngươi biết cha ngươi có một mình ngươi, thương ngươi biết là chừng
nà o sao nỡ sinh lòng là m quấy. Cũng bởi ngươi khởi lòng tà nên mới có sự
yêu ma mê hoặc. Ấy chÃnh do ngÆ°Æ¡i gieo vạ rồi rÆ°á»›c vạ, tâm tà nên má»›i
nhuốm tà . Ta cà ng thấy chừng nà o cà ng giáºn cho đứa con bất hiếu.
Nói xong, Tế Äiên giÆ¡ tay đánh mạnh má»™t cái. Chà Khôi la lên má»™t tiến
lăn ra chết giấc. Bản Thanh sợ con chết, Ä‘au Ä‘á»›n la hoảng. Vừa khi ấy ChÃ
Khôi tỉnh lại, lồm cồm bò dáºy, Tế Äiên chừng mắt ngó Chà Khôi và quát:
- NgÆ°Æ¡i còn sống lại, ta cà ng thêm giáºn đánh cho đến chết.
Nói rồi giÆ¡ tay toan đánh. Tô Bắc SÆ¡n láºt Ä‘áºt sấn lại can rằng:
- Chu huynh chỉ có má»™t mụn con, xin Thầy bá»›t giáºn.
Bản Thanh thì lòng giáºn tÃm gan nhÆ°ng không dám nói chỉ nghÄ© thầm:
"Không biết pháp lá»±c ra sao nhÆ°ng cá» chỉ tháºt là má»™t vị sÆ° Ä‘iên."
Tế Äiên biết rõ lòng dạ Bản Thanh liá»n tủm tỉm cÆ°á»i, bảo:
- Viên ngoại đừng oán trách gì tôi, hãy há»i công tá» Ä‘i rồi sẽ rõ nguồn
cơn.
Lúc ấy Chà Khôi đã sáng suốt tâm thần liá»n quỳ xuống và thÆ°a vá»›i cha:
- Xin phụ thân chá»› giáºn, nếu không có đại sÆ° đánh cho thì con đâu có
tỉnh, yêu quái chắc không chạy mà vẫn quanh quẩn nơi mình của con.
Tế Äiên bá»—ng trừng mắt nhìn Chà Khôi quát:
- Ta phải bắt yêu, mau đem thần tượng Vi Phục cho ta
Chu PhÆ°á»›c lãnh mạng Ä‘Æ°a tượng thần Vi Phục đến. Tế Äiên tiếp tay đỡ
lấy, vẽ má»™t đạo bùa lên không trung, bá»—ng nhiên má»™t tráºn cuồng phong nổi
dáºy, nữ yêu trông thấy Tế Äiên hiển hiện thần thông, hà o quang sáng chói,
nháºn rõ là Tri Giác La Hán, thất kinh rụng rá»i, ngay khi ấy Chà Khôi lăn
mình chết giấc, nữ yêu hiện hình là một hồ ly tinh cúi xin tha mạng cho
khá»i uổng công phu tu luyện đã mấy trăm năm.
Tế Äiên dại phát từ bi khoát tay tha mạng, hồ ly tinh rất Ä‘á»—i vui mừng, lạy
tạ biến mất. Äồng lúc Chà Khôi lồm cồm bò dáºy, tÆ°Æ¡i tỉnh nhÆ° má»™t ngÆ°á»i
thÆ°á»ng.
|
10-09-2008, 12:06 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 8
Oán Khà Xung Thiên Ra Tay Tế Äá»™
Từ Tâm Gá»™i Khắp Hòa Thượng Ban Æ n
Äây nói vá» chuyện hồ ly được Tế Äiên tha mạng, cúi đầu lạy tạ rồi
biến Ä‘i, Chu Chà Khôi cÅ©ng lồm cồm bò dáºy và khá»e khoắn nhÆ°
ngÆ°á»i thÆ°á»ng. Chu Bản Thanh khôn xiết vui mừng vô cùng cảm
khÃch thâm ân hoà thượng liá»n ngỠý vá»›i Tô Bắc SÆ¡n muốn dâng
tiá»n bạc cúng dà ng. Tô Bắc SÆ¡n gạt Ä‘i:
- SÆ° phụ đây tuy hình dung cổ quái nhÆ°ng tâm dịa tháºt vô cùng cao
rá»™ng, tế Ä‘á»™ khắp thẩy quần sinh, huynh dù muốn tặng tiá»n nhÆ°ng chắc sÆ°
phụ không nháºn. Tốt hÆ¡n nên mua hÆ°Æ¡ng hoa lá»… Pháºt, thế cÅ©ng là má»™t cách
đáp ơn.
Tế Äiên bá»—ng quay lại há»i:
- Hai ngÆ°á»i nhá» to chi váºy?
Bắc SÆ¡n liá»n bạch:
- Chu viên ngoại đầy ý muốn tặng tiá»n đáp Æ¡n sá»± phụ.
Tế Äiên liá»n nói ngay:
- Phải rồi! Phải rồi! Ta tá»›i đây là m việc phúc nhÆ°ng cÅ©ng cần có tiá»n
xà i nữa chứ!
Bắc SÆ¡n mỉm cÆ°á»i:
- Con được biết sÆ° phụ vốn không Æ°a tiá»n nên có bà n vá»›i Bản Thanh
huynh không được cúng tiá»n và đang tÃnh chuyện sÆ¡n son thiếp và ng tượng
thần Vi Phục để cung tạ thâm ân.
Tế Äiên thốt hét lá»›n:
- Hại quá, hại quá rồi.Ta tá»›i đây, nếu là m váºy thì còn Ä‘i đâu được chứ?
Bắc SÆ¡n há»i:
- Váºy sÆ° phụ còn muốn Ä‘i đâu ?
Tế Äiên quắc mắc và dằn từng tiếng:
- Lão Vi vốn cùng ta là bạn, không thÃch sa hoa lòe loẹt, hà o nhoáng.
Bá» ngoà i nhiá»u hà o nhoáng thì ngÆ°á»i dòm ngó, thÃch sa hoa thì lòng dá»… xao
xuyết không yên. Nếu đem sơn son thiếp và ng thì ngôi tượng gỗ nà y cũng
sinh lÆ°á»i biếng Æ°a chuyện trần gian mà mất hết linh thiêng, là m chi được
nữa ?
Bản Thanh vá»™i cung kÃnh chắp tay bạch:
- Váºy đệ tá» xin chu biện tiá»n bạc, xin sÆ° phụ nháºn cho!
Tế Äiên thốt cÆ°á»i lên:
- Hoan há»·! Hoan há»·! Lúc nà o cÅ©ng hoan há»·, được tiá»n hoan há»·, không
được tiá»n hoan há»· ?
CÆ°á»i dứt, vẻ mặt trầm ngâm tiến gần ghé tai Bản Thanh bảo:
- Vì ta còn báºn nhiá»u việc, ngÆ°Æ¡i muốn giúp tiá»n cho ta phải là m thế
nà y .. thế nà y ... hãy ghi nhá»› cẩn tháºn !
Nói xong kéo bừa hai ngÆ°á»i cùng ngồi và o tiệc không nói không rằng,
ăn má»™t thôi má»™t thốc. Tiệc tan, Tế Äiên dắt tượng thần Vi Phục và o cạp
quần rồi từ giã ra Ä‘i. Trên Ä‘Æ°á»ng bÆ°á»›c thấp bÆ°á»›c cao, gió chiá»u phÆ¡i phá»›i,
bóng tà dÆ°Æ¡ng đã ghé chếch non Ä‘oà i, ánh mây hÆ°á»ng đã ngả mầu sám
nhạt phủ lên bóng cây xanh, Tế Äiên cứ vừa Ä‘i thoắt lại ngá»a mặt lên trá»i
cÆ°á»i ngất. Äi tá»›i quán rượu bên Ä‘Æ°á»ng, Tế Äiên loạng choạng tiến và o. Má»i
ngÆ°á»i trong quán thấy má»™t hoà thượng mặt mà y lem luốc coi bá»™ nghèo khổ
Ä‘á»u có ý khinh bỉ, má»™t ngÆ°á»i cất tiếng:
- Hoà thượng kia tới đây có phải muốn hóa duyên chăng ?
Tế Äiên đáp:
- Không đâu! Không đâu, Ta đến đây để bán pho tượng Vi Phục.
- Hòa thượng ở đâu đến! Äịnh bán bao nhiêu tiá»n má»™t pho tượng?
Tượng thế nà o, đẹp không?
- Äẹp hay xấu là ở tâm ngÆ°á»i ? Bán hay không là ở tâm ta ? Tượng nà y
đáng giá 100 lạng, nhưng nếu muốn mua thì phải hai trăm ?
- Sao lại có chuyện bán đắt nhÆ° váºy ?
- Thế nà o là đắt? Thế nà o là rẻ. Ngươi thỉnh pho tượng đẹp mà nó chỉ
là pho tượng thì có Ãch gì? Thỉnh pho tượng xấu mà cung kÃnh tôn thá», linh
thiêng rất mực, tượng ấy giá đáng bao nhiêu ?
- Nhưng tượng bằng gì mới được chớ?
- Tượng bằng cây má»™c! Äừng thấy má»™c mà khinh, hà y nghe đây:
Chùa mua chùa được linh thiêng
NgÆ°á»i mua thì được bình yên trong nhà !
Nói rồi cÆ°á»i hả hả và gá»i tá»u bảo:
- Dá»n rượu ta uống mau.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác, thầm thì bà n tán ông Tăng lạ lùng. Tá»u bảo
bÆ°ng rượu ra. Tế Äiên vá»›i lấy dốc tuốt và o miệng uống ừng á»±c, là m má»™t hÆ¡i
cạn vò rồi ghé tai tá»u bảo cÆ°á»i mà dặn rằng:
- Ta gá»i pho thần tượng Vi Phục nÆ¡i đây nhá» ngÆ°Æ¡i coi chừng. Ta có
việc đi đằng nà y một chút rồi sẽ trở lại.
Nói xong vùng đứng dáºy bá» Ä‘i nhÆ° bay. Tá»u bảo Ä‘em sá»± việc trình bầy
với chủ quán và trao lại pho tượng nhỠcon. Chủ quán nghĩ bụng, thôi ông
sÆ° khùng uống hết vò rượu, gá»i lại tượng thần thì cÅ©ng không sao ? Vốn lòng
tÃn ngưỡng liá»n Ä‘em pho tượng đặt lên bà n thỠđịnh bụng nếu vị sÆ° khùng
không đến lấy lại thì sẽ để thá». Chợt nhìn ra phÃa ngoà i thấy có năm, sáu vị
hoà thượng khác tiến và o, vừa đi vừa nói lao xao:
- Chắc tại nÆ¡i đây - rồi cất tiếng há»i chủ quán - NÆ¡i chùa chúng tôi có
một vị hòa thượng mắc chứng phong điên, lấy trộm tượng thần Vi Phục đem
bán. Chúng tôi vâng mạng Lão Hòa Thượng đến để mong thà chủ phát Bồ
đỠTâm, nếu trót mua xin hoà n lại?
Chủ quán nghe váºy, cung kÃnh và o lấy pho tượng trao lại cho các vị
hoà thượng và bạch nguyên do, lại ngỠý không dám lấy tiá»n chuá»™c vì cÅ©ng
chẳng đáng bao nhiêu.
Chúng tăng Ä‘á»u hoan hỉ quay ra. Lát sau, Tế Äiên trở lại, vẻ mặt
nghiêm trang há»i chủ quán:
- Váºy chứ tượng thần Vi Phục ta gá»i lại đâu ?
- Bạch ! Có năm, sáu vị hoà thượng bảo ngà i lấy trộm của chùa nên lại
thỉnh vỠrồi !
- A ! Ta gá»i thì ngÆ°Æ¡i biết ta! Ta lấy trá»™m hay hoà thượng kia tá»›i lừa,
các hòa thượng có nói ở đâu không ?
Chủ quán thưa:
- Chúng tôi thấy là hòa thượng, tin mà không há»i nên cÅ©ng không
hay quý vị đó trụ trì tại đâu.
Tế Äiên kêu lên:
- Cha chả! Thấy hoà thượng là tin ? Ta đây không phải hoà thượng ư ?
Hay là ta là hoà thượng áo rách thì ngÆ°Æ¡i không tin? Các ngÆ°Æ¡i chỉ tin hoÃ
thượng áo là nh, mặt mà y đẹp đẽ ăn nói nhẹ nhà ng, đấy má»›i là ngÆ°á»i tu hay
sao ?
Chủ quán vội nói:
- Không phải thế, cÅ©ng bởi chúng tôi thà nh tâm cung kÃnh nên má»›i tin
các hoà thượng, vả lại pho tượng nhỠcon chẳng đáng là bao ?
Tế Äiên quát lên:
- Sao bảo chẳng đáng là bao ? Tượng đó đáng 200 lạng ngươi bảo cung
kÃnh thà nh tâm, váºy ngÆ°Æ¡i phải Ä‘Æ°a cho ta đủ 200 lạng. Nếu không việc
phải đến quan ? Äâu phải hoà thượng là tin ? Äâu phải áo là nh là kÃnh, áo
rách thì khinh đâu ?
Nói xong phăng phăng bá» Ä‘i khiến má»i ngÆ°á»i chẳng ngá»›t Ä‘Ã m tiếu
nghị luáºn. Vừa ở quán ra, Tế Äiên ngá»a mặt lên trá»i thấy má»™t vừng oán khÃ
xông thẳng tá»›i mây liá»n hiển linh quang mà xem rồi gáºt đầu:
- Là nh thay! là nh thay! Ta là hòa thượng thấy việc oán há»n chẳng gánh
vác sao ?
Nói xong cắm cổ chạy một mạch thẳng tới Tam Thanh quán của Lưu
Thái Chân gõ cá»a. Má»™t tên đạo đồng bÆ°á»›c ra há»i:
- Äại sÆ° muốn há»i thăm ai ?
- Ta đến thỉnh thầy ngươi đi bắt yêu.
- Thầy tôi không có nhà , hiện lên núi hái thuốc chÆ°a vá». Äại sÆ° không
thấy tấm bảng từ khách treo kia sao ?
Tế Äiên từ tốn bảo:
- Mi cứ và o thÆ°a vá»›i Thầy rằng có ta là Tế Äiên qua thăm. Ta biết thầy
ngươi hiện ở thư phòng.
Äạo đồng nghe nói khôn xiết ngạc nhiên vì sá»± việc quả nhiên thế tháºt
liá»n phải trở và o thông báo. LÆ°u Thái Chân vá»™i và ng ra chà o và há»i:
- Sư phụ đến có việc chi chăng ?
Tế Äiên nói:
- Chuyện của tôi ông không cần há»i. Riêng ông hiện nay sao không Ä‘i
bắt yêu ?
- Bạch sư phụ, chẳng nói dấu chi ngà i, từ ngà y xảy ra câu chuyện ở
nhà hỠChu, riêng những thẹn thầm, không dám lấy nghỠbắt yêu là m kế
sinh nhai nữa. Vì váºy có ai tá»›i thỉnh Ä‘á»u nại cá»› lên núi hái thuốc mà từ
chối.
- Thế nà y thì thầy trò ông lấy gì sinh nhai ?
Thái Chân tỠvẻ buồn rầu bạch:
- Tháºt cÅ©ng là chuyện khổ tâm nhÆ°ng biết là m sao? SÆ° phụ đến đây
hẳn có chước hay dạy bảo ?
- Có chứ, có chứ, để ta dạy cho một phép.
- Chẳng hay phép chi, có khó không ?
- Phép nà y gá»i là phép "ngÅ© quá»· đạo" tức là năm con quá»· Ä‘i ăn trá»™m.
- Sao lại có phép "ngÅ© quá»· đạo" lạ lùng váºy ? Phép nà y sao lại là phép
lương thiện được ?
- Ông đâu có hiểu. Phép ấy mà há»c được thì muốn tiá»n bạc, muốn áo
quần hay muốn bất cứ thức váºt gì, chỉ cần niệm lên mấy câu thần chú tá»±
nhiên trong bóng tối hiện ra năm con quá»· lấy đồ váºt, Ä‘em đến cho mình
khá»i phải nhá»c công ?
Thái Chân cả mừng, nói:
- NhÆ° váºy xin sÆ° phụ dạy bảo cho.
Tế Äiên nói:
- Chỉ ngại má»™t Ä‘iá»u là muốn há»c phép ấy ông phải lạy tôi là m thầy vÃ
ngà y ngà y phải cấp dưỡng rượu thịt cho tháºt đầy đủ má»›i được.
Thái Chân vá»™i sụp láºy là m lá»… bái sÆ° và thÆ°a:
- Äệ tá» xin tình nguyện hết lòng.
Tế Äiên cả cÆ°á»i:
- Äược váºy tốt lắm! Tốt lắm! TrÆ°á»›c hết ông phải há»c cúi đầu, má»—i ngà y
cúi 1.000 lần, cúi đủ 49 ngà y ta sẽ dạy niệm thần chú. Tới chừng lầu thông
thần chú, muốn Ä‘iá»u chi cÅ©ng được vừa lòng.
Thái Chân sốt sắng mà nói:
- Bạch SÆ° phụ ! Chừng nà o thì khởi sá»± há»c được ?
- Bắt đầu sáng mai. Còn bây giá» hãy Ä‘Ãnh thân mua sắm tiệc rượu cho
ta tẩy trần trước đã.
Thái Chân nhất nhất vâng lá»i dá»n tiệc đãi đằng. Qua ngà y hôm sau, Tế
Äiên đếm 1000 há»™t Ä‘áºu, lên ngồi chá»…m chệ trên bồ Ä‘oà n và bảo Thái
Chân:
- Há»… ta niệm má»™t tiếng Vô Lượng Thá» Pháºt thì ngÆ°Æ¡i phải cúi đầu lạy
má»™t cái, lấy má»™t há»™t Ä‘áºu để riêng ra, chừng nà o hết Ä‘áºu là đủ số ngà n lần.
Thái Chân đáp:
- Xin vâng.
Tế Äiên liá»n ngồi tá» chỉnh trên bồ Ä‘oà n bắt đầu niệm:
- Nam mô Vô Lượng Thá» Pháºt.
Thái Chân nghe xong cúi đầu rồi lấy má»™t há»™t Ä‘áºu để riêng. Nà o hay
má»›i cúi có ba chục lần thì cảm thấy lÆ°ng má»i cổ Ä‘au chân te, mình á»›n.
Thái Chân nghÄ© thầm: "Nếu cứ nghe lá»i cúi 1000 lần nhÆ° thế nà y thì mạng
ta cÅ©ng đến Ä‘i Ä‘á»i." liá»n lén ngÆ°á»›c mắt ngó lên, thấy Tế Äiên đôi mắt
nhắm nghiá»n dÆ°á»ng nhÆ° ngủ gà ngu ûgáºt liá»n vá»›i tay toan bốc má»™t nắm Ä‘áºu
mà để riêng cho mau hết. Tế Äiên vụt mở mắt quở rằng:
- Tu luyện mà còn có lòng gian thì thà nh công sao được.
Thái Chân má»™t má»±c kêu khổ vì là m chÆ°a quen, Tế Äiên bảo:
- Thôi hôm nay đã trót lỡ rồi ta cho phép sáng mai là m lại. GiỠđi là m
rượu cho ta.
Bốn năm hôm sau cũng lại như thế, hễ cứ cúi đầu khoảng trăm cái hơn
là lại má»i mệt không sao chịu nổi và Tế Äiên lại bắt là m lại từ đầu, mÃ
ngà y nà o cũng phải rượu thịt cung phụng đầy đủ. Thái Chân luôn mồm kêu
khổ, sau mạnh bạo mà bạch rằng:
- Äệ tá» cung phụng sÆ° phụ ngót ná»a tháng nay tháºt đã kiệt sức, những
tưởng há»c phép thà nh thuá»™c sá»›m rồi sai khiến năm con quá»· lấy trá»™m theo
nhÆ° ý muốn thì lo chi chẳng đủ cung phụng. NhÆ°ng nay phép chÆ°a há»c
xong mà tiá»n nhà đã cạn, đệ tá» không biết là m sao, xin sÆ° phụ dạy bảo mau
mau, đệ tá» xin sẽ Ä‘á»n Æ¡n xứng đáng ?
Tế Äiên cÆ°á»i ngặt nghẽo mà bảo:
- Ta nà o biết quái quỷ chi đâu ?
Thái Chân không tin, bạch:
- SÆ° phụ giáºn đệ tá» mà nói váºy chứ có lẽ nà o ... ?
Tế Äiên nói:
- Nếu nhà ngÆ°Æ¡i hết tiá»n thì ta Ä‘i cho được việc.
Thái Chân kêu khổ và bạch:
- Xin sÆ° phụ thÆ°Æ¡ng cho, nhÆ° váºy thì thầy trò tôi chết đói còn chi?
Tế Äiên dạy:
- Thôi ta cũng cám cảnh mà thương giùm, nay ta chỉ cho một chước -
Hãy lấy quần áo của ta mà mặc, lấy mũ của ta mà đội, đi thẳng ra lối sông
Tiá»n ÄÆ°á»ng, tá»›i má»™t nÆ¡i gá»i là Lãnh Tuyá»n đình, ngÆ°Æ¡i và o đó nghỉ ngÆ¡i rồi
lá»›n tiếng kêu gá»i ba lần: "Lý Quốc Nguyên! Lý Quốc Nguyên! Muốn gặp Tế
Äiên, chẳng cần Linh Ấn, cứ nói thế ba lần tá»± nhiên có Ä‘iá»u hay." Thái
Chân trÆ°á»›c đã thấy Tế Äiên có nhiá»u chÆ°á»›c thuáºt kỳ lạ nên rất tin tưởng,
nhÆ°ng khi thay đồ rách rÆ°á»›i hôi hám gần nhÆ° lá»™n má»a, lại ná»a cái mÅ© Liên
Hoa vừa dầy, vừa bẩn, mùi hôi nồng nặc, cá»±c chẳng đã cÅ©ng phải vâng lá»i
theo. NhÆ°ng lại gặng há»i:
- Bạch sÆ° phụ, gá»i nhÆ° thế biết đến chừng nà o má»›i có kết quả ?
Tế Äiên bảo:
- NgÆ°Æ¡i cứ rao Ä‘i, tá»± khắc có ngÆ°á»i tá»›i đó.
Thái Chân ra khá»i Tam Thanh Quan, mình mặc chiếc áo rá»™ng thùng
thình, dÆ¡ bẩn, thẳng nẻo Lãnh Tuyá»n đình Ä‘i tá»›i. Lối sông Tiá»n ÄÆ°á»ng lÃ
má»™t đại lá»™, Lãnh Tuyá»n Äình lại là nÆ¡i thắng cảnh, du khách dáºp dìu ngÆ°á»i
qua kẻ lại đông như đám hội. Thái Chân mặt thẹn đỠbừng, bất đắc dĩ tới
đình Lãnh Tuyá»n dừng lại gá»i lá»›n:
- Lý Quốc Nguyên! Lý Quốc Nguyên! Muốn gặp Tế Äiên, không cần
lên Linh Ấn.
NgÆ°á»i qua kẻ lại Ä‘á»u trố mắt mà nhìn không hiểu sao thầy đạo sÄ© Thái
Chân tá»± nhiên lại nổi khùng nhÆ° váºy. NhÆ°ng trong đám đông có hai ngÆ°á»i
nói chuyện vá»›i nhau: "Hiá»n đệ coi, Thánh Tăng có tà i biết trÆ°á»›c!"
Rồi hai ngÆ°á»i lách đám đông tiến thẳng và o Lãnh Tuyá»n đình. Thái
Chân trông ra là má»™t ngÆ°á»i ăn mặc theo lối viên ngoại, phÃa sau là chà ng
trai trẻ tuổi ra dáng văn sinh, ăn mặc theo lối công tá». Hai ngÆ°á»i nhìn bá»™
dạng Thái Chân má»™t lúc, vị viên ngoại thốt há»i lá»›n:
- Ngươi là ai mà dám mặc đồ của Tế Công hay đã hại Tế Công rồi giả
dạng lừa ngÆ°á»i ?
Thái Chân cả sợ mà đáp:
- Ta chẳng có hại ai. ChÃnh đại sÆ° trao áo mÅ© cho ta và dặn là m nhÆ°
váºy chắc có chuyện hay.
Vị viên ngoại đó chÃnh là Triệu Văn Há»™i còn công tá» Ä‘i theo là Lý
Quốc Nguyên hết sức vui mừng vì hai ngÆ°á»i dang muốn tìm gặp Tế Äiên,
nghe Thái Chân thuáºt lại thì Ä‘á»u vô cùng kinh ngạc, há»i dồn:
- Tế Công hiện nay ở đâu ? Phiá»n ngÆ°á»i dắt ta tá»›i yến kiết cho mau.
Thái Chân vá»™i Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i vá» Tam Thanh Quan thì thấy Tế Äiên
đang dựa ghế mà ngủ, tiếng ngáy pho pho như đang kéo gỗ. Văn Hội tiến
và o đánh thức và chà o há»i lại bảo thÆ° sinh thi lá»…. Lý Quốc Nguyên thấy má»™t
nhà sÆ° bẩn thỉu thì thầm khinh ngÆ°á»i bần tiện nhÆ°ng bất đắc dÄ© mà phải
bÆ°á»›c tá»›i vái chà o. Tế Äiên dõng dạc há»i:
- Hai ngÆ°á»i có chuyện chi?
Văn Hội tiến lên nói:
- Bạch sÆ° phụ, nhân vì ná»™i tÆ°á»›ng của Lý hiá»n đệ đây mắc bệnh kỳ lạ,
má»i khắp thầy lang Ä‘iá»u trị không khá»i, sau có ngÆ°á»i mách là nhà há» Äá»— có
lá bùa "NgÅ© Lôi Bát Quái" trấn trừ được hết yêu ma. May mà có ngÆ°á»i bạn
của Lý Quốc Nguyên ly Lý Xuân SÆ¡n ngồi dạy há»c nÆ¡i nhà há» Äá»— nên Lý
hiá»n đệ cầu mượn lén để vá» trấn trạch, nà o ngá» bịnh chÆ°a khá»i mà lá bùa
bị mất, dò xét má»›i hay kẻ trá»™m lấy lá bùa bán trong dinh quan tể tÆ°á»›ng há»
Tần. Việc tháºt khó khăn gấp rút không biết liệu sao nên phải Ä‘i cầu sÆ° phụ
nghÄ© tình đệ tá» mà cứu Lý hiá»n đệ má»™t phen.
Tế Äiên gáºt đầu Æ°ng thuáºn, nhÆ°ng bảo:
- Nhưng Lý công tỠđâu có chịu tin ta ?
Lý Quốc Nguyên cả sợ vì Tế Äiên nói trúng ruá»™t gan nên vá»™i quỳ xuống
thú thá»±c ý nghÄ© của mình. Tế Äiên cÆ°á»i khà và bảo:
- Thôi được, ta sẽ giúp cho, nhưng nhất nhất bảo gì phải nghe mới
được.
Nói xong gá»i Thái Chân lại dặn dò và truyá»n Quốc Nguyên cấp 50
lạng bạc cho Thái Chân rồi theo gót hai ngÆ°á»i vá» Lý gia trang. Khi đến nÆ¡i
Tế Äiên bảo:
- Äể ta chữa bệnh cho phu nhân rồi sau sẽ liệu lấy đạo bùa vá». Trong
khi ta chữa bệnh có việc gì quái lạ chớ nên nghi ngại.
Lý Quốc Nguyên thì nghe váºy nhÆ°ng lòng vẫn không tin, Ä‘Ã nh chỉ im
lặng mà xem nhÆ°ng tháºt tình trong dạ không vui. Triệu Văn Há»™i liếc nhìn Lý
Quốc Nguyên mặt buồn rÆ°á»i rượi có vẻ không tin liá»n nói:
- Hiá»n đệ chẳng nên Ä‘a nghi, Tế Công trưởng lão vốn là Pháºt sống Ä‘á»i
nay, hễ khi đã nói là quyết không sai.
Lý Quốc Nguyên nÃn lặng, giắt Tế Äiên và o phòng thăm bệnh cho vợ
là Lan Thị, bụng nghĩ: "Nếu ông ta chữa được cho vợ thì ông ta hãy chữa
bệnh cho ông ta trước đã"
Lúc ấy Lan Thị bị giam nÆ¡i buồng kÃn, tay có xiá»ng xÃch. Tế Äiên thấy
váºy vá»™i sai mở cá»a phòng giam, khiến ngÆ°á»i gỡ xiá»ng. Ai nấy cả sợ bạch
rằng:
- Phu nhân Ä‘iên khùng, mở xiá»ng thì sẽ hà nh hung không ai chống lại
được, xin đại sÆ° cẩn tháºn kẻo di hại cho cả gia nhân.
Tế Äiên cÆ°á»i bảo: "Không sao, không sao!"
Tuy váºy các a hoà n cÅ©ng mở xiá»ng, vừa mở cá»a vừa run. Cá»a phòng
vừa mở, Lan thị ngÆ°á»›c mắt thấy má»™t vị hòa thượng ngó mình lÆ°á»m lÆ°á»m,
xiá»ng vừa mở ra, Lan thị rú lên má»™t tiếng chạy vụt ra ngoà i. Tế Äiên Ä‘uổi
theo tá»›i vÆ°á»n sau, Lan Thị chạy lại hồ nuôi cá toan nhảy xuống nÆ°á»›c. Tế
Äiên nạt lá»›n:
- Còn chưa chịu tỉnh nữa sao? Hay phải đợi ta rượt đánh.
Lan thị nghe quát mình mẩy run như cầy sấy, tay chân run rẩy trông
tháºt đáng thÆ°Æ¡ng, bá»—ng nấc khóc lên má»™t tiếng, miệng má»a vá»t ra cục Ä‘á»m
xanh, mùi tanh nồng nặc, phú chốc trong lòng thấy sảng khoái, thần trÃ
minh mẫn xem lại thân hình bẽn lẽn khép nép tự nghĩ sao mình lại kỳ hình
dị dạng thế nà y? Mặt Ä‘á» bừng bừng, dáng Ä‘i ngượng ngáºp, cúi đầu Ä‘Ãnh lá»…
Tế Äiên.
Bá»n a hoà n thấy váºy Ä‘á»u reo vui, Lý Quốc Nguyên lòng mừng há»›n hở
vội sai a hoà n dìu phu nhân và o chốn lan phòng.
|
10-09-2008, 12:06 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 9
Nơi Tướng Phủ Võ Sinh Gặp Bạn
Lầu Các Thiên Vi Phục Hiển Linh
Lại nói chuyện Lan Thị nhỠđược Tế Äiên quát há»i bá»—ng khóc nấc lên
khiến Ä‘Ã m xanh vá»t ra mà khá»i bệnh, các a hoà n thấy váºy vui mừng
liá»n vá»™i vá»±c và o lan phòng.
Nguyên Lan Thị có ngÆ°á»i em trai, cha mẹ qua Ä‘á»i để cho má»™t gia tà i
khá lá»›n. Lan thị theo chồng xuất giá, nên tất cả gia tà i nhÆ°á»ng hết lại cho
em. Nà o ngá» cáºu em há»c thói công tá» phong lÆ°u ăn chÆ¡i Ä‘Ã ng Ä‘iếm, không
đầy một năm mà phá tan hết sạch, phải tha phương cầu thực.
Ngà y kia ngÆ°á»i em nghèo khổ quá liá»n lần vá» nhà chị xin tiá»n. Lan thị
trông em rách rÆ°á»›i, do dáng dạng hình, trong lòng vừa giáºn vừa thÆ°Æ¡ng
thêm tủi hổ nên máu uất xông lên, nÆ°á»›c mắt rà n rụa, nghẹn ngà o, Ä‘Ã m khÃ
sôi sục, lăn ra bất tỉnh.
Cả nhà ai nấy hốt hoảng, xô và o cứu chữa, ngÆ°á»i em thấy hoà n cảnh
ấy lẳng lặng bá» Ä‘i. Kịp khi Lan thị tỉnh dáºy, ngá»› ngẩn nhÆ° ngÆ°á»i mất hồn,
rồi sau thoắt nói, thoắt cÆ°á»i mê mê tỉnh tỉnh, dại dại, Ä‘iên Ä‘iên.
May thay gặp Tế Äiên liệu biết nguyên do, ra tay cứu chữa, Ä‘Ã m uất
tiêu tan, ngÅ© quan thông lợi, tinh thần sáng suốt nhÆ° cÅ©. Tế Äiên lại ban
cho Ãt thuốc, Lan thị uống rồi, bịnh dần lui Ä‘i. Lý Quốc Nguyên bấy giá» má»›i
thá»±c lòng bái phục Thánh Tăng, liá»n thỉnh ra nÆ¡i khách sảnh sụp lạy tạ lá»—i
và hối gia nhân dá»n tiệc đãi đằng vô cùng trá»ng háºu.
Trong tiệc, Lý Quốc Nguyên lại đem chuyện mất đạo bùa thần, thỉnh ý
Tế Äiên từ bi giúp há»™. Tế Äiên nói:
- Có khó chi đâu việc đó, đợi ta gá»i lão Vi Phục vỠđây, sai Ä‘i lấy bùa
mới được !
Tiệc tan, Tế Äiên ra Ä‘i hẹn chiá»u trở lại và sẽ sai thần Vi Phục Ä‘i lấy
lại đạo bùa. Cả ngà y hôm đó, Triệu Văn Hội và Lý Quốc Nguyên ngong
ngóng đợi chá», cho mãi giá» Dáºu, ánh nắng đã tắt hẳn, chim chóc lao xao
trá»i má» má» sám má»›i thấy Tế Äiên ngất ngưỡng, say tÃt cung trăng, chân
nam đá chân chiêu vừa cÆ°á»i vừa nói đẩy cá»a mà và o.
Triệu, Ly hai ngÆ°á»i hết sức mừng rỡ, xúm lại há»i han. Tế Äiên ná»a say
ná»a tỉnh, lÃu rÃu bảo rằng:
- Canh ba đêm nay thiết láºp hÆ°Æ¡ng án, ta sẽ triệu thần Vi Phục Ä‘i lấy
bùa cho.
Nói xong nằm lăn ngay xuống dÆ°á»›i sáºp, ngáy lên khò khò. Quốc
Nguyên muốn há»i cho rõ ngá»n ngà nh nhÆ°ng khi lại gần thì ngÆ°á»i đã ngủ
say, Ä‘Ã nh hối gia nhân dá»n bà y hÆ°Æ¡ng án rồi má»i Triệu viên ngoại và o thÆ°
phòng Ä‘Ã m đạo, đợi chá».
Tiếng mõ cầm canh vừa Ä‘iểm lên ba tiếng thì nÆ¡i nhà khách Tế Äiên
vÆ°Æ¡n vai ngồi dáºy, há»i to:
- Hương án đã bà y chưa ?
Lý Quốc Nguyên ứng thanh bạch rằng má»i việc đã xong xuôi rồi cùng
Triệu viên ngoại ra nhà khách, thỉnh Tế Äiên ra chốp Pháp Ä‘Ã n. Tế Äiên
vẫn nguyên áo quần xốc xếch đến trước hương án vớn nhang châm đốt, đốt
xong, chụp ba cây nhan và o nhau hướng lên thinh không quơ quơ mấy cái
miệng thét to:
- Lão Vi nghe đây! Ta là Äạo Tế chùa Linh Ẩn có lệnh triệu dụng. Giá»
nà y chưa tới còn đợi chừng nà o?
Chợt nghe văng vẳng có tiếng đáp lại:
- Có tôi hầu lệnh!
Lý, Triệu Ä‘á»u giáºt nẩy ngÆ°á»i, gia nhân đứng chung quanh Ä‘á»u sởn gai
ốc, nhÆ°ng khi nhìn ra thì ngÆ°á»i ứng thanh đáp lại chẳng phải Thần mà lÃ
một Tráng sĩ trong vùng hỠTriệu tên Võ.
Äây nói vá» thân phụ Triệu Võ là Triệu Công vốn tay anh hùng hảo hán,
lão luyện giang hồ, ngoà i Triệu Võ ra, vị anh hùng còn dạy được hai ngÆ°á»i
trò giá»i. Má»™t ngÆ°á»i quê ở Giang Tây, huyện Ngá»c SÆ¡n, oai trấn tám phÆ°Æ¡ng,
tên gá»i DÆ°Æ¡ng Minh và má»™t ngÆ°á»i đồng huyện há» Y tên SÄ© Hoằng.
Triệu Võ chuyên táºp võ nghệ, nối nghiệp kiếm cung, Ä‘ao thÆ°Æ¡ng giáo
kÃch thẩy Ä‘á»u tinh thông, tÃnh tình hà o hiệp, võ nghệ cao cÆ°á»ng, thÆ°á»ng là m
việc trừ bạo an dân.
Triệu Công mất đi, Triệu Võ còn mẹ là Mai thị, nên phải lo toan bán
buôn tần tảo là m kế sinh nhai, không có dịp nà o tá» tà i võ thuáºt.
Một ngà y kia nhân đi buôn bán qua miệt Tây Hồ, khi hà ng đã bán hết,
và o tá»u quán uống rượu, xem hoa. Trong xứ có má»™t gã côn quang công tá»
tên gá»i Hoa Hoa Thái Tuế há» VÆ°Æ¡ng tên Thắng thÆ°á»ng là m chuyện hà hiếp
dân là nh, nhân trÆ°á»›c tá»u quán là m việc cưỡng bức gái tÆ¡ nói lá»i dâm ô vô
sỉ. Triệu Võ nghe thấy nổi giáºn đùng đùng, đứng ra can thiệp "anh hùng
thấy chuyện bất bình không tha" nên dở mấy miếng nhà nghỠđánh Vương
Thắng chết tươi.
Quan quân truy bắt thì thá»i may Tế Äiên quen lá»›n che chở, rồi sau tìm
phÆ°Æ¡ng cứu gỡ khiến án văn hủy bá». Triệu Võ cô cùng cảm ân liá»n nháºn Tế
Äiên là m thầy.
Sáng nay trong lúc ra Ä‘i, Tế Äiên gặp lại trò xÆ°a liá»n dặn dò má»i ná»—i,
nên Triệu Võ lẻn nấp trên mái nhà , khi nghe Thánh Tăng kêu gá»i liá»n vá»™i
tụt xuống khoanh tay chá» lệnh. Tế Äiên hét to:
- Lão Vi! Mau mau đến TÆ°á»›ng phủ há» Tần, ra nÆ¡i vÆ°á»n hoa, lên lầu Các
Thiên lấy ngay cho ta lá bùa trấn yểu "NgÅ© Lôi Bát Quái" kÃp kÃp qui hồi,
nếu trái lệnh không được việc ta sẽ trị tội.
Triệu Võ giả dạng tuân lãnh pháp chỉ, thoáng cái vá»t lên mái ngói Ä‘i
thẳng. Trong nà y Triệu, Lý hai ngÆ°á»i quả có thấy má»™t vị thần từ cao tụt
xuống, ăn măïc oai phong, bộ dạng đúng là Thần tướng, lại thấy thoắt cái
nhẩy vụt lên mái nhà biến mất, Ä‘á»u tin chắc Thánh Tăng có nhiá»u đệ tá»
thần thông, sai đi lấy bùa trấn yểm, sự việc tất thà nh, vội thỉnh hoà thượng
và o nÆ¡i khách phòng dá»n rượu thết đãi.
Äây nói Triệu Võ vốn được Tế Äiên chỉ dẫn tá» tÆ°á»ng thẳng nẻo hÆ°á»›ng
nam, tìm đến Tướng phủ, nhưng không biết cái lầu nà o là Các Thiên, đi
quanh má»™t lượt, chợt thấy phÃa đông bắc có má»™t nhà lá»›n, ánh đèn leo lét
hắt ra nên len lén tá»›i trÆ°á»›c cá»a nhà , ngó qua song cá»a dòm và o.
Trong căn nhà bầy biện tháºt là tráng lệ, giữa nhà bầy má»™t cái bà n bát
tiên, hoà nh phi, ghế gụ, trần thiết đúng mức quan liêu. Trên tÆ°á»ng treo má»™t
cây bảo Ä‘ao, vá» nạm sà cừ lóng lánh, bên tÆ°á»ng có má»™t ghế dá»±a chạm
rồng, trên ghế ngất ngưởng một ông già khoảng ngoại 60, gương mặt
phương phi, tóc bạc như tơ, bên cạnh là một võ sanh đứng hầu khoảng trạc
30, oai nghi lẫm lẫm.
Triệu Võ lắng nghe, thấy ông lão nói:
- Tráng sĩ, ta rất phục tà i và yêu đức, nhưng lão đây có một việc luống
những lo âu. Nếu tráng sĩ giúp cho xong việc thì lão sẽ đỠbạt là m chức
Tổng Binh, hoặc Ãt ra cùng là má»™t tÆ°á»›ng quân dÆ°á»›i trÆ°á»›ng của quan tể tÆ°á»›ng.
Việc tuy khó nhưng tráng sĩ tiểu tâm thì sự tất thà nh.
Nói xong gá»i tiểu đồng lấy má»™t gói bạc trao cho tráng sÄ© ná» and dặn :
- Äây chỉ là má»™t chút quà má»n trao tay, nếu là m xong việc sẽ có trá»ng
thưởng.
Tráng sĩ từ chối hai ba phen, nhưng ông già nhất định không nghe,
cuối cũng đà nh vâng lệnh cầm lấy, với tay rút bảo đao, nghiêng mình chà o
lão trượng và dặn:
- Thảng hoặc bên ngoà i có sự chi động rộng chớ nên nghi ngại. Trong
giây lát xin báo tin mừng.
Nói xong tráng sÄ© băng mình ra khá»i cá»a. Triệu Võ thấy sá»± lạ cÅ©ng theo
bén gót. Tráng sĩ lầm lũi đi một mạch tới gian phòng ở dẫy nhà hướng bắc.
Triệu Võ tim nÆ¡i ẩn thân, lén nhìn và o phÃa trong thấy má»™t chà ng văn
sinh dang ngồi Ä‘á»c sách, phÃa sau lÆ°ng có má»™t bõ già đứng hầu. Cánh cá»a
mở ra, vị tráng sĩ bước và o, dằn mạnh bảo đao xuống bà n hét lớn:
- Hãy kể lai lịch ta nghe, ta tới đây để kết liễu tánh mạng các ngươi.
Chà ng văn sinh cùng ông bõ già đá»u tái mặt vá»™i và ng sụp lạy, quì xin
tha mạng. Tráng sÄ© cÆ°á»i lạt:
- Tha sao được mà tha, ta được lệnh đến đây lây đầu ngÆ°Æ¡i chẳng lẽ vá»
không ?
NgÆ°á»i bõ già thấy tình trạng ấy liện mạnh bạo nói lên:
- Xin tráng sĩ hãy dẹp cơn thịnh nộ để tôi xin nói rõ nguyên do.
Nguyên tiểu chủ nhân tôi đây là Từ Chi Bình, con trai của lão chủ nhân Từ
Chiếm Khôi. Hồi còn sinh tiá»n, lão chủ nhân vốn là bạn rất thân vá»›i Tổng
quản hoa viên Hà n Äiện Nguyên. Há» Hà n có ngÆ°á»i con gái hứa gả cho
công tá» tôi, nhÆ°ng không may lão chủ nhân qua Ä‘á»i, gia đình gặp nhiá»u tai
biến, gia sản tiêu tan. GiỠđây, công tỠtôi nghĩ đến nhạc phụ, muốn sự
nÆ°Æ¡ng nhá», không may Äiện tÆ°á»›ng công thấy chủ nhân tôi ăn mặc lam lÅ©
có ý không vui, nói lá»i khinh rẻ, những toan hồi hôn nên bảo công tá» tôi
tạm nấn ná nÆ¡i đây dạy há»c. Nay hắn ta lại khiến tráng sÄ© tá»›i lấy đầu thì
tháºt là bất nghÄ©a, trăm ngà n lần mong tráng sÄ© rá»™ng dung.
Vị tráng sĩ thốt buông đao thở dà i bảo:
- Ta chẳng ngá» Äiá»n Nguyên là phÆ°á»ng quá ác nhÆ° váºy. Sá»± tình đúng
váºy, ta nỡ nà o giúp kẻ ác là m việc dữ cho Ä‘Ã nh.
Hai thầy trò lÃu rÃu quỳ má»p tạ Æ¡n tha mạng. Tráng sÄ© móc túi lấy gói
tiá»n Äiện Nguyên trao cho ban nãy, Ä‘Æ°a hết cho văn sinh và bảo:
- Bạc má»n nà y là của Äiện Nguyên thuê tôi Ä‘i giết hai ngÆ°á»i, nhÆ°ng
nay tôi trao lại, hai ngÆ°á»i nên kÃp Ä‘i tìm phÆ°Æ¡ng xa lánh nạn, công tá» phải
cố công mà i giÅ©a nghiên bút, há»c táºp thà nh tà i khá»i phụ lòng tôi.
Triệu Võ rình xem thấy váºy, trong lòng vô cùng cảm phục, thốt khen
lên tiếng:
- Khó kiếm được ai hà o hiệp nhÆ° váºy !
Vị tráng sÄ© nghe tiếng biết có ngÆ°á»i theo dõi, sợ lá»™ chuyện vá»™i vung Ä‘ao
nhảy vá»t ra ngoà i cá»a sổ. Khi nháºn rõ có bóng đứng rình liá»n sấn lại giÆ¡ Ä‘ao
toan chém. Triệu Võ láºt Ä‘áºt lùi lại, rút Ä‘ao ra nghinh địch. DÆ°á»›i ánh trăng
sáng lá» má», hai chà ng tráng sÄ© quần thảo vá»›i nhau, ánh bảo Ä‘ao nhÆ° rồng
cuốn, chiếc Ä‘ao bén tá»± mãnh hổ băng ngà n, mÆ°á»i hiệp có qua không phân
thắng bại. Triệu Võ nháºn định phép múa Ä‘ao của tráng sÄ© giống nhÆ° Ä‘ao
pháp nhà mình, nghÄ© thầm: Quái lạ! ngÆ°á»i nà y Ä‘ao pháp tinh thông, sao
cách múa Ä‘ao giống ta nhÆ° hệt, hẳn có duyên cá»› chi đây!" liá»n gạt mạnh
đao nhảy ra ngoà i vòng chiến quát lớn:
- Tráng sÄ© hãy cho ta biết tên há» là chi? Äao pháp cá»› sao giống Ä‘ao
pháp của giòng hỠTriệu ?
Nghe đến ba chữ giòng hỠTriệu, tráng sĩ thốt kêu lên:
- Phải giòng hỠTriệu, tôi đây là Y Sĩ Hoằng môn hạ của Triệu anh
hùng.
Triệu Võ nghe nói vội kể lại lai lịch mình, cho biết cha mình đã từ trần
từ mấy năm qua, nói xong cúi đầu thi lễ.
Y sÄ© Hoằng khôn xiết vui mừng liá»n là m lá»… tÆ°Æ¡ng bái, nháºn Triệu Võ lÃ
báºc thế huynh. Triệu Võ khiêm tốn mà rằng:
- Äại huynh lá»›n hÆ¡n, xin cứ gá»i tiểu đệ là em cho dá»… bá» nói chuyện.
Y sÄ© Hoằng liá»n dắt Triệu Võ và o nhà , khiến thầy trò Từ Chà Bình mau
mau lánh Ä‘i rồi quay sang há»i Triệu Võ:
- Chẳng hay hiá»n đệ đêm hôm lần tá»›i tÆ°á»›ng phủ là m chi vây?
Triệu Võ liá»n Ä‘em chuyện Tế Äiên sai Ä‘i lấy lá bùa bát quái thuáºt rõ
một lượt. Sĩ Hoằng reo lên mà bảo:
- Tháºt là may mắn cho hiá»n đệ, hôm nay gặp ta, nếu không gặp ta thì
tháºt trăm ngà n sá»± khó.
Ngay lúc đó Từ Chà Bình cùng ngÆ°á»i lão bá»™c vẫn loanh quanh trong
nhà vội bước ra thưa rằng:
- Ngay Ä‘ang đêm hôm tăm tối, khắp nÆ¡i Ä‘á»u có tuần canh khám xét,
nếu hai vị ân công không tìm được phương kế chi, chúng tôi đà nh chịu chết
nơi đây !
Y sÄ© Hoằng quay há»i Triệu Võ:
- Hiá»n đệ có cách gì Ä‘Æ°a há» Ä‘i không, không lẽ để chỠđến sáng mai
má»i việc bại lá»™ thì nguy, và còn việc Ä‘i lấy trá»™m đạo bùa thì sao ?
Triệu Võ sốt sắng nói:
- Äại huynh yên tâm, xin hãy nán chỠđệ nÆ¡i đây, đệ dẫn hai ngÆ°á»i
nà y đi tạm lánh rồi sẽ quay lại.
Nói xong, há» Triệu thân dẫn hai thầy trò há» Từ tìm lối ra khá»i hoa viên.
Vừa Ä‘i má»™t khoảng Ä‘Æ°á»ng, bá»—ng thấy từ xa, má»™t ngÆ°á»i vùn vụt Ä‘i lại. Triệu
Võ thất kinh. NhÆ°ng khi nhìn kỹ má»›i hay đó là Tế Äiên liá»n đến trÆ°á»›c tâu
lại chuyện của há» Từ. Tế Äiên vá»™i xua tay bảo:
- Ta hiểu rồi! ChÃnh vì thầy trò hắn mà ta phải tá»›i giải quyết cho xong
đây.
Từ Chà Bình há»i nhá» Triệu Võ:
- Äại sÆ° nà y là ai váºy?
Triệu Võ nói:
- ChÃnh là sÆ° phụ tôi Tế Công trưởng lão
Từ Chà Bình vá»™i và ng thi lá»…. Tế Äiên bảo Triệu Võ phải trở lại hoa viên
lo việc lấy bùa, còn mình thì dẫn thầy trò hỠTừ vỠthẳng nhà Lý viên
ngoại, bảo dá»n má»™t căn nhà và chu biện má»i sá»± nuôi dưỡng cho Từ công tá»
an tâm ăn há»c.
Lý Quốc Nguyên thấy Từ Chà Bình vẻ dáng văn nhân nhã khÃ, hết sức
vui mừng, hối gia nhân dá»n dẹp phòng ốc, rồi lại sai dá»n tiệc thế đãi. Rượu
mới soà ng soà ng, bỗng nghe trên vang tiếng:
- Thần đã vỠhầu.
Tế Äiên láºt Ä‘áºt khoát tay đứng dáºy ra sân nghênh tiếp.
|
10-09-2008, 12:06 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 10
Trổ Thần Thông Giúp NgÆ°á»i Tìm Vợ
Dâng Lá» Váºt Giả à KÃnh GiÃ
Nói vá» Tế Äiên bảo Lý Quốc Nguyên lo liệu má»i bỠăn ở cho thầy trò
hỠTừ xong, đương lúc vui vầy tiệc rượu, bỗng nghe thinh không
vá»ng xuống:
- Thần đã vỠhầu.
Tế Äiên láºt Ä‘áºt khoát tay ra sân nghênh đón đã thấy Triệu Võ từ trên
nóc nhà nhẩy xuống quỳ dâng Tế Äiên má»™t cái há»™p xinh xinh. Tế Äiên mở
xem quả thấy đạo bùa bát quái liá»n trao lại cho Quốc Nguyên. Há» Lý hết
sức mừng rỡ giÆ¡ tay đón nháºn, rồi má»i Triệu Võ cùng Y SÄ© Hoằng và o vầy
vui tiệc rượu.
Sáng hôm sau Lý Quốc Nguyên sai ngÆ°á»i Ä‘em lá bùa sang trả Lý Xuân
SÆ¡n, và háºu tạ cho Triệu, Y hai vị tráng sÄ©. Tế Äiên thấy má»i việc xong xuôi
cả, từ giã ra vá». Lý viên ngoại hết sức quyến luyến không muốn rá»i xa. Tế
Äiên bảo:
- Trên Ä‘á»i má»i việc có tan có hợp, cái gì cÅ©ng là nhân duyên, là m là nh
gặp là nh, quyến luyến Ãch chi ?
Lý Quốc Nguyên thấy giữ lại không được liá»n cùng Lan thị sụp lạy tạ
Æ¡n và là m tiệc linh đình để tiá»…n biệt. Tế Äiên thản nhiên ngồi và o tiệc rượu
ăn uống say sÆ°a rồi truyá»n cho Triệu, Y hai ngÆ°á»i trở vá», rồi cÅ©ng thất thểu
ra Ä‘i.
Vừa vỠđến triá»n núi, thì thấy có ngÆ°á»i ngó ngang dáo dác liá»n há»i:
- Ông là ai? Äến đây có việc chi ? Tìm kiếm ai ?
NgÆ°á»i lạ bạch rằng:
- Tôi Ä‘i tìm hoà thượng Tế Äiên vá» chữa cho chủ tôi bị đánh rất Ä‘au
rên la thảm khốc, lăn lá»™n trên giÆ°á»ng, không phÆ°Æ¡ng cứu chữa. Có ngÆ°á»i
mách là chỉ tìm được hoà thượng Tế Äiên chữa chạy má»›i là nh. Chủ tôi liá»n
sai lên đây kiến thỉnh.
Tế Äiên cÆ°á»i ha hả mà rằng:
- Có phải chữa cho Hà n Äiện Nguyên chăng?
NgÆ°á»i lạ thất kinh vá»™i đáp:
- Dạ phải ! Nếu ngà i biết bệnh chủ tôi, vây chắc phải là Tế Công ?
Tế Äiên bảo:
- Ta đã biết rõ cả rồi. Nói xong trở gót theo ngÆ°á»i lạ trở lại hoa viên
tướng phủ.
Nguyên khi sai Triệu Võ đến hoa viên gặp Y Sĩ Hoằng đưa thầy trò Từ
Chà Bình vá» Lý gia trang, hai tráng sÄ© trở lại hoa viên tìm găp Hà n Äiện
Nguyên đòi tìm lá bùa, Äiện Nguyên từ chối không chịu chỉ, Triệu Võ nổi
hung liá»n ná»c Äiện Nguyên ra đánh 40 roi, khi ấy Äiện Nguyên má»›i chỉ
chá»—, lấy được bùa rồi, Triệu Võ trở lại bảo cho biết phải tìm Tế Äiên chữa
cho má»›i khá»i, nên liá»n cho gia nhân Hà n Thá» lên chùa Linh Ẩn tìm thỉnh.
Tế Äiên vừa và o tá»›i cá»a hoa viên liá»n thét to:
- Là m là nh được là nh, là m ác phải chịu tá»™i, tháºt có oan uổng chi đâu.
Rồi Ä‘i thẳng và o chá»— giÆ°á»ng nằm của Hà n Äiện Nguyên, sai gia nhân
lấy rượu, uống phun đầy mình, và lấy ra một viên thuốc hòa cho uống,
thoáng cái Äiện Nguyên hết Ä‘au, lồm cồm ngồi dáºy, định lá»… sám hối.
Tế Äiên ngồi ngay lên giÆ°á»ng nháºn lá»… rồi truyá»n rằng:
- Sám hối là phải thá» nguyá»n rÅ© sạch những ác nghiệp, hối lại những
chuyện lỗi lầm, nay ngươi phải đem con gái gả cho hỠTừ và nuôi hắn ăn
há»c cho đến thà nh đạt, đó má»›i là ngÆ°Æ¡i hối lá»—i trÆ°á»›c.
Rồi cÆ°á»i ha hả:
- Thôi, dá»n rượu ra cho ta uống, má»i việc yên vui rồi !
Tiệc xong từ biệt ra vá», Ä‘i khá»i Hà n Äiện Nguyên má»™t Ä‘á»—i, thấy trÆ°á»›c
mặt vòng ngÆ°á»i bao quanh đông nghẹt, giữa vòng có luồng oán khà xông
lên. Tế Äiên giÆ¡ tay bấm đốt, biết rõ sá»± tình, than dà i má»™t tiếng, rồi ngất
ngưỡng tiến thẳng và o đám đông dẹp má»i ngÆ°á»i ra mà xem, thấy má»™t ngÆ°á»i
dáng Ä‘iệu há»c trò, trên tay bế má»™t đứa bé dang nói rêu rao vá»›i má»i ngÆ°á»i:
- Äứa bé đây má»›i sinh hai tháng, mẹ nó qua Ä‘á»i, tôi không đủ sức nuôi
dưỡng nên xin liệt vị, vị nà o có lòng thÆ°Æ¡ng, nháºn lấy nuôi dùm, tôi xin Ä‘á»™i
Æ¡n.
Tế Äiên ứng tiếng mà bảo:
- Äể ta nuôi cho !
NgÆ°á»i ấy nhìn sững Tế Äiên thấy là má»™t ông thầy chùa rách rÆ°á»›i nghèo
khổ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Ngà i vốn ngÆ°á»i tu hà nh chuyên lo khất thá»±c, nuôi trẻ là m sao được ?
Tế Äiên bảo:
- Ta vá»›i trẻ nà y vốn có túc duyên, vì váºy muốn nuôi cho là m đệ tá».
- Trẻ con măng sữa, cần phải chăm nom bú má»›m, là m há»c trò thầy sao
nổi ? Nó chưa ăn cơm được mà ?
Tế Äiên quát lên:
- Ta há»i xin nó là vì đứa trẻ nà y mẹ nó còn sống, ta ở ngay ngôi chùa
cổ gần nhà của ngÆ°Æ¡i, rõ biết hết cả. Phải ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i ở Ä‘áºu trong nhà há»
Ngô ? Ta có cách cứu.
NgÆ°á»i đó nghe nói quả tháºt không sai liá»n nói hết sá»± tháºt:
- Mẹ đứa trẻ nà y còn sống, nhưng nghèo khổ qúa, chẳng chết nay thì
cÅ©ng chết mai. Tôi tháºt tên là Mã Tá»± Nhiên, từ nhá» chỉ chuyên lo đèn sách,
cưới vợ là Chu thị, hai vợ chồng có một phần gia tà i do ông cha để lại,
nhưng rồi miệng ăn núi lở, thế rồi vợ chồng dắt nhau lưu lạc, lần tới chốn
nà y, may gặp ông Ngô Bá Chu nháºn giúp đỡ cho coi mấy chiếc thuyá»n,
hà ng ngà y chở củi, lá»i lãi chút đỉnh, há» Ngô chia cho là m kế sinh nhai.
Chẳng ngá» thá»i váºn còn Ä‘en, má»›i đây có bốn tên côn đồ tác oai tác
quái, giữ quyá»n qua lại trên sông, há» Ngô sợ chúng nên thôi không chở củi
nữa, vợ chồng tôi bỗng dưng thà nh thất nghiệp, chẳng lẽ ngồi nhà nhìn
nhau chịu đói, vợ tôi má»›i bà n tÃnh để con cho tôi giữ, và đi ra ngoà i may
thuê, vá mÆ°á»›n kiếm ăn. Tôi bây giá» bối rối trăm Ä‘Æ°á»ng Ä‘Ã nh để vợ Ä‘i. Sau
tôi lại nghÄ© pháºn tôi là kẻ Ä‘Ã n ông váºy mà không đủ sức nuôi nổi vợ con,
khiến vợ phải lăn lóc kiếm ăn qua ngà y nên rất lấy là m tủi hổ, có ý định
Ä‘em cho đứa con, may ra nó gặp được ngÆ°á»i hảo tâm nuôi nấng, còn tôi, tôi
sẽ tự vẫn cho rồi. Nói xong khóc lên rưng rức.
Tế Äiên ha hả cÆ°á»i bảo:
- Chết đi! Chết đi! Mắc lấy nghiệp si! Ngươi còn nặng nợ, chết không
Ãch gì! Ta đã liệu biết hết rồi, nghÄ© cÅ©ng thÆ°Æ¡ng tình. Äể ta giúp cho ngÆ°Æ¡i
tìm thấy vợ, mẹ con lại được gần gÅ©i nhau, rồi đó ta sẽ toan việc cho mÃ
là m ăn.
Mã Tự Nhiên trông bộ dạng ông thầy chùa còn rách rưới nghèo khổ
hơn mình, nghĩ bụng, là m sao mà giúp mình cho được. Nhưng thế cùng, bất
đắt dĩ đà nh phải theo.
Lúc ấy Tế Äiên muốn mua mấy món thiết dụng, nhÆ°ng trong túi chẳng
còn lấy má»™t đồng kẽm, bá»—ng thấy trÆ°á»›c mặt có ngÆ°á»i xách má»™t tảng thịt Ä‘i
lại, liá»n chúm chÃm cÆ°á»i và há»i:
- Thịt của chú béo quá, sắc đỠmà thơm ắt là ngon lắm ?
NgÆ°á»i xách tảng thịt báºt cÆ°á»i nói:
- SÆ° mô gì mà lại thèm thịt - rồi ná»a đùa ná»a tháºt - Bạch Ngà i thịt chó
đấy ạ. Ngà i có thèm chăng để tôi xin cúng một miếng.
Tế Äiên cả cÆ°á»i mà nói:
- Thịt nà o không là thịt, chay nà o chả là chay ! Chú tháºt tốt bụng, đúng
nhÆ° lá»i xÆ°a có nói:
Kiếm báu trong tay ngÆ°á»i hiệp sÄ©
Má hồng dà nh để khách tà i hoa
Chú có hảo tâm cúng dÆ°á»ng nên cho má»™t miếng kha khá. NgÆ°á»i xách
thịt cà ng lấy là m lạ lùng, liá»n cắt cho hai miếng. Tế Äiên tạ Æ¡n, gói lấy
miếng thịt, cho và o bá»c rồi dẫn Mã sinh bÆ°á»›c thấp bÆ°á»›c cao, nhằm ngả
Phụng Sơn đi tới.
Äến má»™t nhà ná» coi bá»™ già u có, nhà cao cá»a rá»™ng, cá» quạt giăng mắc,
đèn treo hoa kết, xe ngá»±a Ä‘áºu đầy. Tế Äiên dừng lại dứng ngắm cÆ°á»i lên ha
hả.
Nguyên nhà nà y là nhà già u có báºc nhất ở châu thà nh. Chủ nhà há»
Trịnh tên Hùng, mặt Ä‘en nhÆ° sắt nên má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tôn là Thiết Diện
Thiên Vương. Hôm nay nhân ngà y lễ bái thỠbà mẹ nên quan viên trong
thà nh Ä‘á»u đến khách chúc. Tế Äiên ká» tai nói nhá» vá»›i Mã sinh, dặn nhÆ°
váºy ... nhÆ° váºy ... sẽ có chuyện hay.
Mã sinh vâng lá»i bồng con tìm chá»— mà ẩn. Còn Tế Äiên vẻ dáng tá»±
nhiên săm săm bÆ°á»›c lên thá»m nhà mà nói to:
- Xin các ngà i cho tôi há»i ?
Trong nha Ä‘i ra má»™t ngÆ°á»i, ngắm kỹ hình dáng Tế Äiên thấy là má»™t
thầy tu nghèo khổ liá»n bảo:
- Äại sÆ° tá»›i sá»›m quá, chừng nà y tiệc chÆ°a tan đâu, chỠđợi lát nữa mãn
tôi sẽ lấy đồ dư mà đãi ngà i.
Tế Äiên quát lên:
- Báºy nà o, ta tá»›i đây để bái thá» lão phu nhân, có Ä‘em lá»… váºt, cá»› chi
ngươi dám coi ta là kẻ ăn xin ? Không nên thấy hình dáng bỠngoà i của ta
mà buông lá»i vô lá»….
NgÆ°á»i gia nhân kia nghÄ© thầm: "Chủ nhân vốn giao thiệp rá»™ng, thÆ°á»ng
kết bạn cùng khắp cả giang hồ hảo hán. Có lẽ hoà thượng nà y cũng có thân
tình giao kết chi đây". Bèn há»i:
- Bạch ngà i ở đâu ? Chúng tôi không biết, xin được miễn chấp. Xin
ngà i cho biết quý danh để và o thông báo. Lá»… váºt có những món chi để cho
gia nhân ra nháºn lãnh ?
Tế Äiên bảo:
- NgÆ°Æ¡i cứ và o nói là hoà thượng chùa Linh Ẩn, lá»… váºt ta Ä‘em theo sẵn
trong mình, gặp chủ nhân sẽ đưa ra.
Gia nhân lễ phép:
- Bạch thầy, chủ nhân tôi có lệ phải thu lá»… váºt nÆ¡i đây rồi má»›i thông
báo, xin ngà i hoan hỷ.
Tế Äiên liá»n moi trong bá»c ra má»™t quả cau, má»™t gói trà nhá» và má»™t gói
thịt chó trao cho gia nhân. Gia nhân nhìn qua lá»… váºt, vẻ mặt khinh bỉ, nháºn
rồi quăng xuống đất.
Tế Äiên quát to, mắng rằng:
- Bay khinh ngÆ°á»i quá lắm! Lá»… váºt là lá»… váºt, má»™t chút cÅ©ng lòng thà nh,
cớ chi ngươi lại dám quăng đi ?
Lúc ấy trong nhà đang báºn rá»™n khách khứa đông đảo, có mặt các vị
nhÆ° Tam Quan Äiện chủ trụ trì Tăng là Quảng Huệ, các báºc thân hà o,
tráng sĩ, lại có cả hai vị hảo hán Dương Mãnh và Trần Hiếu, đang dự tiệc.
Nhân thấy Quảng Huệ ăn nói kiêu căng, dương dương tự đắc, Dương
Mãnh có ý không phục liá»n há»i:
- Bạch thầy, tôi nói thầy nghe tên vị tăng nà y thầy có biết chăng ?
Quảng Huệ bảo:
- ThỠnói nghe xem!
Dương Minh dõng dạc:
- Trong vùng, tu hà nh đắc đạo chỉ có Tế Công trưởng lão chùa Linh Ẩn,
đại sư có biết chăng?
Quảng Huệ trỠmôi đáp:
- Tưởng ai! Té là ra gã sÆ° Ä‘iên, Ta đây há»c chung vá»›i sÆ° phụ nó, so vai
vế nó còn là hà ng sÆ° Ä‘iệt ta, trÆ°á»›c đây nó muốn theo há»c đạo nhÆ°ng thấy
nó điên khùng mà đuổi đi không dạy.
DÆ°Æ¡ng Minh nghe qua lá»a giáºn phừng phừng quát mắng:
- Không được nói báºy, đáng tiếc là thầy ta không có nÆ¡i đây để trị cho
ngươi biết thế nà o cho rõ mặt.
ChÃnh lúc DÆ°Æ¡ng Mãnh Ä‘Æ°Æ¡ng quát tháo thì nghe phÃa ngoà i có tiếng
la:
- NgÆ°Æ¡i có nhặt ngay lá»… váºt bÆ°ng và o hay chăng?
DÆ°Æ¡ng Mãnh vừa nghe biết ngay là Tế Äiên vá»™i và ng đứng dáºy mà gá»i:
- Trần huynh, thầy ta tới rồi đó!
Trần Hiếu liá»n cùng DÆ°Æ¡ng Mãnh ra xem, quả tháºt là Tế Äiên. DÆ°Æ¡ng
Mãnh hếât sức vui mừng nói:
- Thầy tá»›i đây có chuyện chi bá»±c mình mà la lá»›n nhÆ° váºy ?
- Rất buồn gia nhân không chịu thông báo lại Ä‘em lá»… váºt quăng Ä‘i nên
ta phải la lên cho chủ nhân biết !
Dương Minh khúm núm:
- Bạch thầy, gia nhân mắt thịt biết sao được nổi thầy, xin thầy đại phát
từ bi miễn trách.
Nói xong kÃnh cẩn má»i Tế Äiên và o. Trần Hiếu thì Ä‘i báo vá»›i Trịnh
Hùng.
Trịnh Hùng lăng xăng tiếp má»i và há»i:
- Thầy đây trụ trì nơi đâu ?
DÆ°Æ¡ng Minh đỡ lá»i:
- Trịnh đại ca, tôi thÆ°á»ng vẫn nói vá»›i đại ca vị Pháºt sống Ä‘á»i nay lÃ
Äạo Tế đại sÆ°, huynh đã quên rồi sao ?
Trịnh Hùng vui mừng khôn tả là m lễ chà o mừng và nói:
- Hữu hạnh, hữu hạnh! Té ra là Äạo Tế Thánh Tăng, vạn cam thất
kÃnh!
Miệng nói thế, nhÆ°ng trong bụng lại nghÄ© thầm: "Ôi bất quá là ông hoÃ
thượng nghèo và điên, xin ăn qua bữa, chớ tà i cán gì đâu. Ngặt vì Dương,
Trần kÃnh ngưỡng, không má»i tưởng cÅ©ng khó coi."
ÄÆ°Æ¡ng lúc Trịnh Hùng ngẫm nghÄ©, Tế Äiên đã sá»›m biết liá»n bảo:
- Trịnh đại quan nhân! Hôm nay tôi biết quà phủ là m lá»… thiên thu thá»
mệnh cho lão thái phu nhân, hiện cao thân, quý hữu đầy nhà , xét phần tôi
lam lÅ© đã quen, tháºt nhiá»u hổ thẹn, váºy gá»i là có chút lá»… váºt dâng lên, khi
khác lại đến bái kiến.
Nói xong Tế Äiên lấy gói lá»… váºt mà gia nhân quăng Ä‘i nhặt lại trao cho
Trịnh Hùng. Trịnh Hùng sợ DÆ°Æ¡ng, Trần phiá»n lòng, cá»±c chẳng đã phải
gượng nháºn gói lá»… váºt, trao cho gia nhân cất giữ rồi nói:
- Bạch sư phụ ở xa tới, lẽ đâu chẳng vị tình tôi và Dương, Trần hai quý
hữu đây mà lÆ°u lại xÆ¡i chén rượu nhạt. Luáºn coi bá» ngoà i mà chi, xin đại sÆ°
chớ có để tâm.
DÆ°Æ¡ng Mãnh cÅ©ng tiếp lá»i khuyên má»i. Tế Äiên vốn thừa biết Trịnh
Hùng chỉ khéo léo cái miệng chứ thực tâm không muốn, nhưng giả đò như
không hay biết mà nói:
- Trịnh đại quan nhân đã có bụng yêu, hiá»n đồ lại năn nỉ, tôi lẽ nà o lại
không chung vui chén rượu mừng thá» thái phu nhân. Váºy để tôi và o lạy
mừng cho phải phép.
Nói xong Tế Äiên vén áo sồng sá»™c bÆ°á»›c và o, DÆ°Æ¡ng Mãnh thì mừng
thầm: "Phen nà y thá» xem Quảng Huệ còn coi thÆ°á»ng thầy ta là cháu nữa
thôi ?" NhÆ°ng Trịnh Hùng thì vẻ mặt sượng sùng lo phiá»n lắm ná»—i.
|
|
|
| |