Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Cho tới khi Vương Tông Cảnh đi ra cửa thì Tiểu Đỉnh đã dẫn Đại Hoàng Tiểu Hôi nhảy nhót tung tăng ra khỏi sân. Vương Tông Cảnh nhìn cái bóng dáng nhỏ xíu đó xa dần, lầm bầm vẻ cay cú: “Xú tiểu quỷ!” Tiếp đó trầm ngâm một lát rồi đi về phòng mình. Màn tu luyện đêm qua hầu như đã rút cạn tinh lực của nó, đó cũng là do cả người nó khí huyết tráng kiện khác hẳn người thường mới có thể gắng gượng ngồi dậy đi lại được, đổi là người khác e rằng đã nằm liệt giường liệt chiếu luôn rồi.
Bất quá tuy tu luyện có tác dụng phụ với cơ thể lớn như vậy, nhưng Vương Tông Cảnh sớm nay dậy liền cảm thấy ngay được sự bù đắp của việc từ cõi chết trở về, linh lực tại kinh lạc khí mạch trong cơ thể rõ ràng dồi dào hơn rất nhiều, so với quá khứ tu luyện Thanh phong quyết tuần tự dần dần dùng một tia linh khí di chuyển hết chu thiên thì hiệu quá ít nhất cũng tăng gấp mấy lần.
Có điều lúc nó đi ngang qua gốc liễu trong sân, trong lòng nghĩ lại chuyện đó thì vẫn còn hai nghi vấn, thủy chung bám riết trong đầu không xua đi được. Thứ nhất, pháp môn tu luyện kiểu này rõ ràng không hợp với quy củ của đạo gia, dùng bốn chữ “tăng tiếng mãnh liệt” mà hình dung thì e rằng vẫn chưa đủ, chính xác phải là “hết sức điên rồ, bất chấp tất cả” công pháp quỷ dị khiến người ta dựng hết tóc gáy. Nếu biết trước loại pháp môn này sẽ dẫn tới tình cảnh như vậy, Vương Tông Cảnh thực không rõ là mình sẽ có đủ dũng khí mà tu luyện hay không.
Thứ hai, vấn đề cổ quái cũng luôn quấy nhiễu mãi Vương Tông Cảnh chính là nằm trên cơ thể của Tiểu Đỉnh. Thằng nhóc này rõ ràng cũng tu luyện cùng một công pháp, sao bản thân mình phải dựa vào thân thể cường tráng bao gồm cả kinh lạc khí mạch đã được máu rắn cường hóa mới gắng gượng chịu nổi sự cắn trả của công pháp cổ quái ấy, vậy mà Tiểu Đỉnh mới tí tuổi đầu cớ sao lại giống như chẳng có vấn đề gì?
Lẽ nào kinh lạc trong thân thể thằng bé còn mạnh mẽ hơn cả Vương Tông Cảnh?
Vương Tông Cảnh bất tri bất giác dừng bước giữa sân, đứng dưới gốc cây cau mày trầm tư khá lâu, vẫn không có đáp án, cuối cùng lắc đầu cười khổ, cũng đành quy hết nguyên nhân vào việc kiến thức của mình quá hạn hẹp mà thôi. Thanh Vân Môn là danh môn ngàn năm, trong môn phái tàng long ngọa hổ, cha mẹ Tiểu Đỉnh chính là cao nhân lợi hại gì gì đó cũng không chừng.
Có điều công pháp quỷ dị này bản thân mình có nên tiếp tục tu luyện nữa không? Trong đầu Vương Tông Cảnh xuất hiện ý nghĩ đó, lại nhớ tới “thảm trạng” lúc tu luyện hôm qua, nó không nhịn nổi rùng mình, nỗi khổ sở như bị lăng trì ấy tựa hồ là thứ người thường tuyệt không chịu nổi. Nếu không phải nó bao năm qua được rèn luyện thành tính tình cường liệt, lại thêm năm xưa khi ngâm trong máu rắn cũng từng chịu cảm giác đau đớn tương tự, coi như đã có kinh nghiệm nên mới cố chịu đựng nổi, cuối cùng cũng kiên trì tu luyện được công pháp quỷ dị đó hết một vòng chu thiên.
Thế nhưng pháp môn tuy luyện này tạo ra tác dụng phụ cho cơ thể lớn đến thế, cho dù có thể vì được bái nhập vào Thanh Vân Môn mà cố chịu đau đớn kiên trì tu luyện, nhưng một hai lần còn chịu được, chứ phải kiên trì đằng đẵng theo tháng năm thì kể cả nó cũng phải lo thân thể mình có khi chịu không nổi.
Cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy, hàng loạt các ý nghĩ không ngừng quay cuồng trong đầu khiến Vương Tông Cảnh lòng rối như tơ vò. Sau cùng thì lắc đầu cười khổ, quay về phòng nằm vật ra giường, vùi đầu ngủ mất.
Sáng hôm sau, sau khi nó thực dậy cảm nhận bản thân, quả nhiên sức hồi phục của thân thể nó cực mạnh y như yêu thú, hôm qua còn mệt rã ra như vậy, mà tới hôm nay đã khôi phục được quá nửa. Do dự trong phòng rất lâu, tới cuối nó vẫn không dám tùy tiện thử tu luyện lại cái pháp môn quỷ dị đó, liền dùng công pháp Thanh phong quyết nguyên bản tu luyện một lần.
Lần tu luyện này rất thuận lợi, thậm chí bản thân nó còn cảm thấy thuận lợi tới mức không ngờ, so với bình thường thì cảm ứng thiên địa linh khí nhanh hơn hẳn, hấp nạp vào trong cơ thể cũng rất nhanh chóng, khống chế tia linh lực di chuyển trong người càng dễ dàng hơn thường ngày rất nhiều. Cái cảm giác đó rất cổ quái, tựa như sau khi trải qua màn chết đi sống lại khắc cốt ghi tâm, hiện tại pháp môn tu luyện phổ thông này đối với bản thân Vương Tông Cảnh hết thảy trở thành đặc biệt đơn giản.
Có điều cảm thấy đơn giản thì đơn giản, chứ hiệu quả của Thanh phong quyết vẫn y như cũ, tia linh khí yếu ớt vận hành trong cơ thể hết một vòng chu thiên xong, công hiệu cũng mỏng manh yếu ớt chẳng khác gì, so với pháp môn tu luyện cổ quái kia thật là cách biệt quá lớn.
Thả lỏng thân, Vương Tông Cảnh tùy ý nằm dài ra giường gỗ tùng, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng suy nghĩ vẫn vận động không ngừng, đồng thời trong lòng cũng rối tinh beng, hai pháp môn tu luyện đó thủy chung vẫn không sao chọn được một. Cứ như vậy một hồi, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, cùng lúc một giọng nói vọng vào:
“Tiểu đệ, đệ có trong đó không?”
Vương Tông Cảnh bật dậy, rảo bước tới mở cửa phòng, chỉ thấy bên ngoài quả nhiên là Vương Tế Vũ đang đứng tươi cười, nó không khỏi cười theo nói: “Tỷ, tỷ tới rồi.”
Vương Tế Vũ gật đầu mỉm cười, đi tới nhìn vào trong phòng, sau đó nói giọng trách móc: “Trời nóng thế này, đệ lại không có đạo hạnh trên thân, cho dù không mở cửa chính thì cũng phải mở cửa sổ cho thoáng chứ, chẳng lẽ không thấy bí bách sao?”
Nói đoạn Vương Tế Vũ đi tới bên cửa sổ đẩy tung hai cánh cửa ra, tức thì một cơn gió nhẹ thổi vào trong phòng, đồng thời căn phòng vốn hơi u ám cũng sáng hẳn lên.
Vương Tông Cảnh đi theo phía sau nàng, cười nói: “Tỷ, hôm nay tới phiên tỷ được nghỉ không phải trực à?”
Vương Tế Vũ gật đầu, đáp: “Phải.” Từ khi Vương Tông Cảnh vào Thanh Vân Biệt Viện bắt đầu tham gia Hội Thi Thanh Vân, Vương Tế Vũ cứ lúc nào rỗi rãi đều tới thăm, đối với đứa em ruột duy nhất này, nàng quả thực thương yêu vô cùng. Thật ra quy định của Thanh Vân Môn hầu hết những đệ tử tham gia Hội Thi Thanh vân sau khi vào Thanh Vân Biệt Viện, đặc biệt là sau khi Hội Thi Thanh Vân bắt đầu thì không cho phép người ngoài tùy ý vào thăm nữa, đây là do Vương Tế Vũ vốn là đệ tử Thanh Vân, sư tôn lại là vị trưởng lão quyền cao chức trọng, nên phàm là người biết nàng đều không khỏi phải nể mặt một chút, bởi vậy mới có thể thường xuyên tới thăm đệ đệ.
Hiện tại Vương Tế Vũ quay lại nhìn Vương Tông Cảnh, vốn khi bước vào còn chưa phát hiện ra, lúc này liền cau mày giống như cảm thấy gì đó, lại chăm chú quan sát Vương Tông Cảnh mấy lượt mới “úy” lên một tiếng, thốt: “Tiểu đệ, sắc mặt đệ sao trông khó coi thế?”
Vương Tông Cảnh hơi xấu hổ, không ngờ qua hai ngày rồi mà tỷ tỷ vẫn còn nhìn ra chút manh mối, vốn định nói thật hết ra, nhưng lời tới miệng, nhìn vẻ mặt quan tâm của Vương Tế Vũ, nó không khỏi dừng lại, bất giác đổi lời, nói: “Tỷ, đệ không sao, cũng là bởi hai ngày nay ngủ không ngon thôi.”
Vương Tế Vũ cau đôi mày thanh tú, quan sát nó từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới khẽ thở phào một hơi, kéo đệ đệ tới ngồi bên bàn, nói: “Tiểu đệ, tỷ biết tính đệ tử nhỏ đã háo thắng, cũng hiểu đệ thực sự muốn trổ hết tài năng trong Hội Thi Thanh Vân để bái nhập vào Thanh Vân Môn, bất quá có một số chuyện muốn gấp cũng không được, trong việc tu luyện kỵ nhất là nóng lòng muốn nhanh, nếu không sẽ đi vào tà đạo, biết chưa?”
Vương Tông Cảnh trong lòng chợt phát rét, mặt mũi biến sắc, có điều nhìn vẻ mặt quan tâm của Vương Tế Vũ đang ân cần dặn dò trông không giống như đã phát hiện ra bí mật gì đó, nên nó chần chừ giây lát rồi gật đầu đáp: “Đệ hiểu rồi, tỷ cứ yên tâm.”
Vương Tế Vũ mỉm cười nói: “Đệ hiểu được là tốt nhất rồi, bất quá coi như đệ số may, hôm nay lúc tỷ hạ sơn vừa vặn gặp ngay sư phụ, lão nhân gia người tâm tình đang tốt, tỷ lại nịnh thêm ông ấy mấy câu mới kiếm được một thứ rất hay, đem xuống núi cho đệ.”
Nói đoạn hé môi cười, từ trong lòng lấy ra một vật. Vương Tông Cảnh vừa nhìn thấy thì đã ngẩn người, chỉ thấy vật mà Vương Tế Vũ đích tay lấy ra đặt lên bàn lại chính là một cái hồ lô màu vàng, bề ngoài so với hồ lô Tích cốc đan mà mình vẫn dùng hàng ngày thì giống y hệt thì không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Tỷ, không cần cho đệ thêm Tích cốc đan đâu, ở đây đệ mỗi tháng đều được nhận theo kỳ…”
Lời chưa dứt thì đã thấy Vương Tế Vũ tỏ vẻ khinh khỉnh, Vương Tông Cảnh liền cảm thấy có lẽ mình đã hiểu sai, ngẫm nghĩ một chút liền bật cười, hỏi: “Tỷ, chẳng lẽ trong đây lại chứa thứ gì hay ho à?”
Vương Tế Vũ đẩy hồ lô về chỗ nó, nói giận: “Thằng ngố, tự xem đi.”
Vương Tông Cảnh đón lấy hồ lô, trước tiên dùng tay vuốt ve quan sát giây lát, phát hiện riêng hồ lô thì đích xác giống hệt hồ lồ đựng Tích cốc đan của mình, sau đó đưa tay bật nút hồ lô ra, chưa để gần đã ngửi thấy một mùi thuốc đậm đặc bốc lên, so với mùi thanh đạm của Tích cốc đan quả nhiên là khác hẳn.
“Đây là…” Vương Tông Cảnh giữ chiếc hồ lô, ngước đầu nhìn Vương Tế Vũ, trong mắt có ý hỏi.
Vương Tế Vũ thoáng tỏ ra đắc ý, cười cười nói: “Thứ đựng trong hồ lô này chính là một loại đan dược do sư phụ tỷ luyện thành, tên gọi là Dưỡng nguyên đan, bao gồm chín loại linh dược, dùng bí pháp của Thanh Vân Môn luyện chế ra, về mặt dưỡng khí củng cố bản nguyên công hiệu hơn xa Tích cốc đan, đệ cất cho cẩn thận.” Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Loại đan dược này không thể so như Tích cốc đan, độ linh nghiệm của thuốc có thể coi là linh đan của tiên gia, không nên để cho người ngoài nhìn thấy, cho nên tỷ mới lấy cái hồ lô màu vàng này đựng đem cho đệ. Đệ không được khoe khoang, nếu người ngoài biết được là sinh lắm chuyện đấy.”
Vương Tông Cảnh trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn Vương Tế Vũ đầy vẻ cảm kích. Vương Tế Vũ mỉm cười, nhưng lại mắng: “Đệ nhìn tỷ thế làm gì đây?”
Vương Tông Cảnh không nói gì, chỉ cười với nàng, rồi lại cúi đầu quan sát chiếc hồ lô trong tay, lấy nút bịt lại, trầm ngâm giây lát rồi cười nói: “Tỷ, tỷ yên tâm, đệ sẽ không để người ngoài biết đâu. Cũng may có tỷ ở đây, đệ coi như cũng được thơm lây.”
Vương Tế Vũ mỉm cười: “Tỷ làm những việc này đã tính là gì đâu, hiện tại trong Thanh Vân Biệt Viện kẻ thực sự có gia thế trợ giúp không biết bao nhiêu mà kể, đệ cho rằng bọn họ ngày nào cũng ăn Tích cốc đan ư?”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra, nhất thời im lặng.
Vương Tế Vũ nhìn nó, hỏi: “Sao thế, tiểu đệ, thấy không vui à?”
Vương Tông Cảnh lại im lặng thêm một lúc, sau đó ngẩng đầu cười, nói nhẹ: “Có gì đâu mà không vui.”
Vương Tế Vũ nhìn nó một hồi, rồi mới gật đầu nói tiếp: “Bình thường Dưỡng nguyên đan này đệ mỗi ngày uống một viên, tốt nhất là dùng trước khi tu luyện, công hiệu sẽ cao nhất, đồng thời có thể giảm mệt mỏi sau khi tu luyện rất tốt, bổ sung nguyên khí tinh thần.” Nói tới đây, nàng dừng một chút lại hỏi: “Hiện tại công pháp Thanh phong quyết kia, mỗi ngày đệ có thể tu luyện mấy lần?”
Vương Tông Cảnh chần chừ một chút, đáp: “Hai lần, trong quyển sách đó nói, tốt nhất là mỗi ngày luyện hai vòng chu thiên mà.”
Vương Tế Vũ trầm ngầm giây lát, gật đầu nói: “Sau khi đệ bắt đầu dùng Dưỡng nguyên đan, số lần tu luyện mỗi ngày tăng thành ba lần đi.”
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Vương Tông Cảnh ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt của tỷ tỷ thoáng có nét cười nhưng trông thần sắc rõ ràng đầy sự tin tưởng không hề có chút nghi ngờ nào, Vương Tông Cảnh đương nhiên không hoài nghi tỷ tỷ có lòng hại mình, có điều lúc này nó đột nhiên nhớ tới lời của Ba Hùng hôm trước nói tới mấy thiên tài có cảnh giới tu hành cực nhanh, lại nhìn hồ lô Dưỡng nguyên đan trước mắt, nhất thời cảm giác trong lòng đủ loại cảm xúc, miệng cũng thấy đắng dần.
“Đệ hiểu rồi, tỷ, tỷ cứ yên tâm.” Nó hít vào một hơi thật sâu, ngước đầu lên nở một nụ cười, gật đầu với Vương Tế Vũ.
Trong mắt Vương Tế Vũ thoáng hiện vẻ yêu thương, sau đó đứng dậy nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tỷ cũng sắp tới lúc phải trở lên núi rồi. Mấy hôm nữa, sẽ có Hạo Thiên Kiếm Phái ở bến Thượng Hải địa phận Vân châu tới Thanh Vân Sơn bái phỏng bản môn, cho nên thời gian này cần phải chuẩn bị, sau này khả năng sẽ không tới được.”
Vương Tông Cảnh cười đáp: “Không sao, đệ cũng lớn bằng này rồi, tỷ tỷ còn có gì không yên tâm chứ?”
Vương Tế Vũ lườm nó một cái, trong ánh mắt đầy cưng chiều, nghĩ một chút rồi lại nói: “Trong hồ lô này tổng cộng có sáu mươi viên Dưỡng nguyên đan, đủ cho đệ tu luyện hai tháng. Tới lúc đó, tỷ ắt sẽ có cách giúp đệ lấy đan được mới, đệ cứ yên tâm tu luyện là được.”
Vương Tông Cảnh gật đầu: “Đệ biết rồi.”
Hai chị em đi ra khỏi phòng, lại xuyên qua hành lang đi tới cổng sân, Vương Tế Vũ đứng trên bậc thềm chặn Vương Tông Cảnh lại nói: “Đệ đừng tiễn nữa, tỷ tự đi là được. Phải rồi, nếu ở trong biệt viện mà buồn quá, mấy hôm nữa là mười lăm tháng tám, trong thành Hà Dương cách đây không xa có lễ tế thần sông mỗi năm một lần rất náo nhiệt, đệ cũng có thể tới đó xem.”
Vương Tông Cảnh cười: “Hay lắm, bất quá theo quy định của Hội Thi Thanh Vân, những đệ tử như bọn đệ không được phép rời Thanh Vân Biệt Viện quá xa đâu.”
Vương Tế Vũ bật cười, nói: “Nói rất đúng, bất quá lễ tế thần sông này đích xác phi thường náo nhiệt, hơn nữa vì thành Hà Dương ở ngay gần Thanh Vân Sơn, hàng năm vẫn thờ đạo giáo Tam Thanh, những phụ lão trong thành thường sẽ mời trưởng lão trong môn phái ta tới chủ trì lễ tế. Bởi vậy trong Thanh Vân Môn, mỗi năm tới ngày này thường có rất nhiều đệ tử vào trong thành Hà Dương xem lễ, cứ theo quy định của mọi năm thì ngay cả đệ tử tham gia Hội Thi Thanh Vân cũng được phép tới đó cùng xem náo nhiệt.”
Vương Tông Cảnh “ồ” lên một tiếng, thốt: “Thì ra là thế.”
Vương Tế Vũ mỉm cười: “Đươc rồi, không nói nhiều nữa, tỷ đi trước đây.” Nói xong xoay người bước xuống thềm, đi thẳng về phía cổng lớn của Thanh Vân Biệt Viện.
Vương Tông Cảnh nhìn dáng lưng của nàng, trong lòng chợt thoáng động lại nhớ tới một chuyện, không kìm được vội bước theo mấy bước gọi Vương Tế Vũ, cười nói: “Tỷ, đệ có một việc mãi không rõ, hôm nay nhân tiện hỏi tỷ luôn.”
Vương Tế Vũ nhìn nó vẻ kỳ quái, hỏi: “Sao nào?”
Vương Tông Cảnh nghiêm túc nói: “Tỷ, tỷ rõ ràng có thể ngự kiếm phi hành trở về núi, cho dù có đi tới cổng Thanh Vân Biệt Viện cũng vẫn phải ngự kiếm mới về được, vì sao lại cứ phải đi tận ra ngoài biệt viện mới vận công làm phép ngự kiếm? Cứ ở đây trực tiếp ngự kiếm không được à?”
Vương Tế Vũ tròn mắt nhìn nó, nói giọng hơi bực: “Là chuyện này à, thằng ngố, bản môn từ lâu đã có quy định, không cho đệ tử trong môn phái ngự kiếm phi hành phía bên trên Thanh Vân Biệt Viện trong phạm vi hai mươi trượng. Thực ra chỗ cấm phi hành cũng không chỉ có ở đây, đa số những vị trí quan trọng hiện tại đều có thêm quy định không cho đệ tử tùy ý ngự kiếm tới gần, bình thường đều phải đi bộ tới. Chỗ khác không nói, hôm trước đệ có thấy Hồng Kiều bên cạnh Vân Hải chứ?”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Có nhớ, Hồng Kiều đó là một trong Thanh Vân Lục Cảnh, thật là tráng lệ hùng vĩ.”
Vương Tế Vũ nói: “Đầu bên kia Hồng Kiều, chính là Bích Thủy Hàn Đàm, nơi linh thú trấn sơn của bản môn Thủy Kỳ Lân cư ngụ, quan trọng nhất còn có Ngọc Thanh Điện cũng ở bên đó, cả đầu núi phía ấy đều không cho phép bất kỳ ai ngự kiếm tới gần.” Nói tới đây, nàng nhìn trái nhìn phải, ghé sát Vương Tông Cảnh hạ giọng nói: “Đệ đừng cho rằng đấy chỉ là những quy định sáo rỗng, nếu có người vi phạm xông qua đó, chỉ e lập tức nguy hiểm tính mạng ngay.”
Vương Tông Cảnh kinh hãi, bất giác ngước đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu bầu trời quang đãng, da trời xanh mây trời trắng, gió mát vi vu, ngoài ra không phát hiện thêm điều gì. Vương Tế Vũ ở bên cạnh chợt gõ vào trán nó, nạt: “Được rồi, đừng ngó nữa, Thanh Vân Môn vang danh thiên hạ mấy ngàn năm truyền lại cho tới giờ, có những nhân vật hay pháp bảo lợi hại hoặc đạo thuật cấm chế gì gì đó cũng có gì là lạ. Đệ chỉ cần nhớ rõ quy định, không được phép tùy tiện mạo hiểm, càng không thể vi phạm môn quy, biết chưa?”
Vương Tông Cảnh lại ngó lên trời thêm một lần, thở dài một hơi gật đầu đáp: “Đệ biết rồi.”
Vương Tế Vũ mỉm cười, lúc đó mấy xoay người rời khỏi.
※※※
Nhìn bóng dáng Vương Tế Vũ xa dần rồi mất hẳn, Vương Tông Cảnh mới quay về trong sân, lúc trở lại phòng mình, ánh mắt vô tình lướt qua, chợt phát hiện cánh cửa sổ phòng chữ Thủy không biết đã mở từ bao giờ, người con gái dịu dàng mỹ lệ vẫn như ngày thường, tựa cửa đọc sách, điềm đạm mà thanh tĩnh.
Nghe thấy bước chân Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh ngẩng đầu nhìn ra, sau đó nở một nụ cười gật đầu với nó, coi như chào hỏi. Vương Tông Cảnh dừng bước, nhìn nàng ta chăm chú, vốn chỉ cảm thấy người con gái mỹ lệ này mặt mũi thanh tú, tính tình ôn hòa, lúc này nhìn kỹ lại phảng phật như có nét thần bí không nói lên lời. Vương Tông Cảnh thầm nghĩ trong đầu, miệng thì cười hỏi: “Tô cô nương, hay thấy cô ở đó đọc sách, chẳng lẽ đều là đọc Thanh phong quyết à?”
Tô Văn Thanh rời mắt khỏi quyển sách ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nhưng lại mỉm cười đáp: “Vương công tử nói đùa rồi, tiểu nữ đọc không hẳn là Thanh phong quyết, bất quá tiểu nữ vốn thích đọc sách, bởi vậy tùy tiện đem theo mấy quyển tạp lục của tiền nhân xem chơi thôi.
Vương Tông Cảnh “ồ” lên một tiếng, chợt hỏi tiếp: “Không rõ Tô cô nương gần đây tu luyện có thuận lợi không?”
Tô Văn Thanh nhìn nó, ánh mắt loang loáng trong như nước, nhưng lại mơ hồ có vẻ cân nhắc khá kỳ quái, mỉm cười đáp: “Cũng được, còn Vương công tử?”
Vương Tông Cảnh nhướng mày nói: “Ồ, tại hạ cũng coi như qua loa.”
Tô Văn Thanh khẽ cười, không nói gì. Vương Tông Cảnh cũng chẳng có ý tiếp tục gợi chuyện, nói: “Vậy tại hạ về phòng.”
Vương Tông Cảnh gật đàu, xoay người trở về phòng chữ Hỏa của mình. Tô Văn Thanh từ đằng sau nhìn theo dáng nó, trong mắt lấp lánh ánh sáng, cũng không biết đang nghĩ gì, giây lát sau nàng cười nhạt thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn xuống quyển sách trong tay, lặng lẽ đọc sách.
Cùng lúc ấy, ở một chỗ khác trong Thanh Vân Biệt Viện, tại một khoảng sân vắng vẻ và bình thường, trong căn phòng chữ Hỏa đóng kín cửa, không gian vẫn u ám như thường, cho dù giữa ban ngày, ánh sáng tựa hồ cũng không thể chiếu tới nơi đây.
Sâu trong phòng, trên giường gỗ tùng, một thân hình nhỏ bé nằm co quắp, mặt mũi hơi mờ mịt, chỉ thoáng thấy cô ta nhắm mắt, hơi thờ đều và dài, thì ra đang trong giấc mộng.
Nơi u ám mơ hồ sâu thẳm, một luồng ánh sáng đỏ nhạt nhấp nháy trên lưng của thiếu nữ đang ngủ, mặc dù còn cách lớp áo vẫn tựa hồ có thể thấy lờ mờ ánh đỏ trên lưng cô ta đang chuyển động. Vẻ mặt thiếu nữ tựa như thoáng hiện vẻ đau đớn, bất quá gần như đồng thời, một đạo hào quang lặng lẽ từ ngực thiếu nữ từ từ tỏa ra, chính là từ miếng ngọc quyết hình rồng đang dán chặt vào da thịt cô, nó giống như đột nhiên có sinh mệnh, ánh đỏ lập lòe, cặp mắt rồng lóe sáng, hút hết ánh đỏ kia vào trong miếng ngọc quyết không một tiếng động. Còn thần tình của thiếu nữ cũng dần dần bình tĩnh trở lại, sắc mặt tỏ ra yên bình, đồng thời toàn thân giống như nhận được gì đó rất dễ chịu, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng tan đi rất nhanh sau đó, không thấy lại nữa.
Ánh đỏ kỳ dị ẩn nấp sau lưng thiếu nữ, cứ một lúc lại thức dậy một lần, bất quá mỗi lần đều bị miếng ngọc quyết hình rồng kia tiêu trừ hết. Trong lúc đó, thiếu nữ vẫn ngủ một cách yên lành, có điều thỉnh thoảng trong giác mộng, cô dường như đang bặm môi rồi phát ra những tiếng mê sảng rất khẽ không sao nghe rõ được, nhưng tiếng ấy như giọt sương sớm lặng lẽ rơi xuống bóng tối miên man, rốt cục cũng không để bất kỳ ai nghe thấy.
Giấc mộng ấy, vẫn nằm sâu trong bóng tối, lặng lẽ tiếp tục chưa từng tỉnh lại.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Nháy mắt đã tới ngày mười lăm tháng tám.
Trong thế giới phàm tục, hôm nay chính là tết Trung thu, là ngày tết sum họp cả gia đình, cũng là ngày tết quan trọng nhất trong năm của Thần châu hạo thổ. Tuy nói kẻ tu đạo đã vượt ra ngoài tam giới, rất ít người quan tâm tới phong tục của phàm trần, bất quá đại bộ phận thiếu niên ở trong Thanh Vân Biệt Viện đều còn ít tuổi, lòng phàm chưa dứt, cho nên ngày hôm nay vẫn náo nhiệt hơn ngày thường nhiều.
Mặc dù trước đó đã có không ít tin đồn, kể cả Vương Tế Vũ cũng từng nói rồi nhưng những vị trưởng bối sư huynh quản lý biệt viện của Thanh Vân Môn đều không có bất kỳ dấu hiệu nào, nên Vương Tông Cảnh cũng không chắc lắm. Cho tới tận sáng sớm ngày mười lăm tháng tám, kẻ ngao du quen biết rộng nhất sống cùng sân Ba Hùng xung phong đi nghe ngóng một hồi, sau đó phấn khởi bừng bừng chạy về báo với mọi người, quả nhiên vì có lễ tế thần sông trong thành Hà Dương mà hôm nay Thanh Vân Môn cho phép đệ tử trong biệt viện được đi Hà Dương chơi một ngày, bất quá muộn nhất là tới lúc hoàng hôn phải lâp tức trở về.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp Thanh Vân Biệt Viện, lập tức khiến đám thiếu niên thiếu nữ đã chán ỳ trong biệt viện suốt một tháng rưỡi qua đều trở nên hăng hái, ai ai cũng gọi bạn kêu bè, hoặc túm năm tụm ba, hoặc chửi mắng cười đùa lớp lớp đi ra khỏi Thanh Vân Biệt Viện. Trong sân hai mươi ba đường Ất, khi Ba Hùng cười ha ha bước vào sân thông báo kết quả, Vương Tông Cảnh cũng rất cao hứng, tính nó vốn thích động không thích yên, có cơ hội thế này lập tức định xông ngay ra ngoài.
Bất quá kẻ cao hứng nhất lại không phải nó, mà là Tiểu Đỉnh. Biết có thể đi thành Hà Dương chơi, Tiểu Đỉnh tức thì sướng nhảy tưng tưng, luôn mồm gọi mọi người đi mau đi mau. Vương Tông Cảnh thấy thằng nhóc hứng chí phi thường như thế, hỏi ra mới biết cha mẹ thằng tiểu quỷ này đều thích yên tĩnh, lúc rỗi rãi cũng không chịu ra ngoài, bởi vậy Tiểu Đỉnh lớn bằng này rồi mà vẫn chưa từng tới thành Hà Dương, ngược lại Tề Tiểu Huyên còn bé hơn nó một tuổi lại được theo Điền Linh Nhi đi mấy lần rồi, mỗi lần về đều mang cho Tiểu Đỉnh đồ chơi hoặc là mấy món ngon, kể những trò chơi mới mẻ trong thành khiến Tiểu Đỉnh hâm mộ chết đi được.
Hiện tại khó khăn lắm mới có một cơ hội thế này, Tiểu Đỉnh đương nhiên reo hò tung tăng.
Ba Hùng ở bên cạnh thấy bộ dạng của Tiểu Đỉnh thì xích cái bụng béo xệ tới sát Vương Tông Cảnh nói nhỏ: “Tông Cảnh, chúng ta dẫn nó đi không ổn lắm đâu, Tiểu Đỉnh mới bốn tuổi thôi, bé thế nhỡ xảy ra chuyện gì bất ngờ như lạc đâu mất thì làm thế nào?”
Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ ròi lại nhìn Đại Hoàng Tiểu Hôi đang dương dương bên cạnh Tiểu Đỉnh, lắc đầu đáp lời Ba Hùng: “Bỏ đi, phụ huynh của nó còn yên tâm để nó ở một mình tại đây, chúng ta cũng chẳng quản được nó mà.” Nói xong liền dừng một chút, nhìn về phía phòng chữ Kim bên kia, tiếp: “Tại hạ thấy chúng ta nên gọi Điêu Tứ thử xem.”
Ba Hùng gật đầu, đi qua bãi cỏ giữa sân gõ cửa phòng chữ Kim mấy cái, sau đó gọi lớn: “Điêu Tứ, hôm nay có cơ hội ra ngoài hiếm có, theo bọn ta cùng đi thành Hà Dương đi.”
Trong phòng nhanh chóng có phản ứng, giây lát sau “kẹt” một tiếng, cánh cửa gỗ mở bung, Cừu Điêu Tứ bước ra hơi cau mày ngó Ba Hùng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Vương Tông Cảnh với Tiểu Đỉnh đứng ở chỗ gốc liễu, nói: “Tại hạ không đi đâu.”
Vương Tông Cảnh cũng bước tới nhìn Cừu Điêu Tứ bên đó, chỉ thấy y sắc mặt hơi nhợt nhạt đầy vẻ mệt mỏi, liền kinh ngạc hỏi: “Điêu Tứ, huynh ngủ không ngon à?”
Sau cuộc nói chuyện giữa trưa hôm ấy, Cừu Điêu Tứ tính tình vốn cô độc đã có vẻ dễ gần hơn nhiều với hai người Vương Tông Cảnh và Ba Hùng, cũng có thể vì trước đây không quen giao tiếp nên mới tạo thành khoảng cách. Lúc này nghe Vương Tông Cảnh hỏi giọng quan tâm, Cừu Điêu Tứ rõ ràng chần chừ một chút rồi lắc đầu đáp: “Tại hạ không sao.”
Ba Hùng cũng nhận ra điều gì, liền nói lái: “Tại hạ trông huynh đó giờ quá ít ra ngoài, chắc là bị cớm nắng rồi. Thôi được, đừng nói linh tinh nữa, thừa dịp này chúng ta ra ngoài chơi thôi.”
“Phải đấy, đi nào đi nào, không thì muộn mất!” Câu này là lời giục dã của Tiểu Đỉnh đang dậm chân ở bên cạnh, mặt mũi không dấu được vẻ hưng phấn.
Mặt của Cừu Điêu Tứ có vẻ không thích lắm, có lẽ ở tịt trong phòng cả ngày mới là sự thoải mái nhất của y, bất quá lúc này bị tên béo Ba Hùng cười ha hả kéo đi, luôn miệng: “Đi nào, đi nào, huynh xem Tiểu Đỉnh cũng sốt ruột rồi này. Tại hạ biết huynh định dành tu luyện, nhưng cũng chỉ cỡ nửa ngày thôi mà, để tối tu luyện cũng được, hơn nữa đệ tử tập sự như chúng ta mỗi ngày tu luyện nhiều nhất cũng có hai lần, làm bù cũng dễ thôi.”
Cừu Điêu Tứ trông cũng có vẻ mất hết kiên nhẫn, nhưng lúc này cũng không có ý trốn tránh nữa, đành cười khổ đáp: “Được rồi được rồi, tại hạ đi cũng được.”
Tiểu Đỉnh hoan hô xoay đầu chạy trước nhất ra ngoài, phía sau Đại Hoàng sủa gâu gâu mấy tiếng rồi cõng Tiểu Hôi đuổi theo. Vừa chạy tới cổng chợt bên ngoài có bóng người. Một người đàn ông đi tới khiến Tiểu Đỉnh suýt nữa dừng không kịp tông thẳng vào, loạng choạng mấy lần mới khỏi bị ngã, lúc đó mới gắng gượng đứng lại ngẩng đầu nhìn, tức thì vẻ mặt liền không có chỗ nào gọi là dễ coi cả.
Kẻ đi vào chính là Ngũ công tử Tô Văn Khang của Lư Dương Tô gia, xem ra cũng bị giật nảy mình, tới khi nhìn thấy chỉ là một đứa bé nhỏ tuổi liền miệng méo xẹo, cũng không phát tác mà chỉ nhìn Tiểu Đỉnh một lần rồi đi về phòng chữ Thủy trong sân, chẳng thèm nhìn ba người bọn Vương Tông Cảnh nhát nào.
“Thanh muội, Thanh muội.” Hắn giơ tay gõ cửa, đồng thời cất tiếng gọi. Không bao lâu sau Tô Văn Thanh mở cửa phòng đón hắn. Thấy muội muội đi ra, Tô Văn Khang liền nở nụ cười, nói: “Thanh muội, hôm nay được ra ngoài giải trí thật là hiếm có, chúng ta cùng đi vào thành Hà Dương đi.”
Tô Văn Thanh cũng không dọ dự, mỉm cười gật đầu đáp ứng, sau đó thuận tay đóng cửa phòng lại rồi đi cùng Tô Văn Khang. Lúc đi qua sân, Tô Văn Thanh tỏ ra dễ thương hơn vị ca ca này nhiều, chào hỏi lễ số chu đáo với bọn Vương Tông Cảnh khiến người ta như gặp gió xuân, xua tan hết mọi địch ý.
Bất quá cũng có ngoại lệ, Tiểu Đỉnh đứng ở ngoài cổng vẫn nhìn Tô Văn Khang với vẻ mặt không thích, Vương Tông Cảnh đi tới phía sau thấy bộ dạng giận xoe xoe của nó rất đáng yêu, suýt nữa thì bật cười, thầm nghĩ thằng nhóc này chắc vẫn còn căm chuyện Tô Văn Khang ngày trước đòi mua Đại Hoàng của nó.
Đợi hai anh em nhà họ Tô đi xa rồi, ba người bọn Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh mới lên đường, chỉ thấy con đường bên ngoài khoảng sân có rất nhiều đệ tử, đa số đều đi về phía cổng lớn của Thanh Vân Biệt Viện, cả bọn cùng nhau tươi cười bước xuống bậc thềm hòa vào đám đông.
Quả nhiên dọc đường những đệ tử Thanh Vân ngày thường canh giữ nghiêm ngặt hôm nay đều không có ý ngăn cản, đội Vương Tông Cảnh thuận lợi men theo con đường đi ra tận tới bên khối đá khổng lồ khắc hai chữ Thanh Vân, đi tiếp là sẽ ra con đại lộ dẫn thẳng tới thành Hà Dương. Không ít thiếu niên tham gia Hội Thi Thanh Vân đều đi về phía đó, đám người Vương Tông Cảnh cũng chẳng chần chờ, cùng nhau đi ra đại lộ.
Tiểu Đỉnh càng lúc càng hứng trí, nhìn đông ngó tây nhảy tưng tưng trên đường, thật là một đứa tinh lực dồi dào. Cả đội Vương Tông Cảnh cũng đi theo đằng sau nó nhỏ to bàn tán. Dưới ánh mặt trời gió nhẹ thổi hiu hiu, trong thời tiết đẹp như thế này ngay cả Cừu Điêu Tứ vốn tính kiệm lời, nét cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều hơn, lúc tán chuyện với Vương Tông Cảnh và Ba Hùng cũng ba hoa chẳng ít.
Bất quá bốn người vừa mới đi được chừng một dặm, tên béo Ba Hùng đột nhiên biến sắc, mặt mũi nhăn nhó, kêu lên hai tiếng “Ai du, ai cha” đầy vẻ đau đớn. Vương Tông Cành và Cừu Điêu Tứ đều giật mình kinh hãi, quay lại đỡ lấy hắn hỏi dồn: “Sao thế?”
“Không xong rồi, bụng tại hạ đột nhiên đau quá đi mất, ngay cả đi cũng không nổi.” Ba Hùng vừa rên rỉ vừa nhó mặt nhăn mày đáp.
“Hả?” Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ quay sang nhìn nhau, nhất thời á khẩu, hầu hết thiếu niên tham gia Hội Thi Thanh Vân đều ăn Tích cốc đan, đứa nào không ăn ắt là được xài loại thuốc còn tốt hơn nữa, bởi vậy chưa từng nghe nói chuyện có người mót tiểu mót đại gì bao giờ.
Ba Hùng ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc bọn họ đều cổ quái, tựa hồ cũng đoán ra suy nghĩ của mấy đứa, cười khổ nói: “Mấy người đừng có đoán mò, tại hạ đau bụng là do lúc sớm tu luyện vội quá, không cẩn thận ăn luôn hai viên Tích cốc đan, xem ra chắc bây giờ bị phát tác rồi.”
Vương Tông Cảnh ngẩn người ra một lúc, cũng không biết nên nói thế nào cho phải, chẳng lẽ tên siêu béo này ngay cả thuốc cũng ăn tham? Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh vừa lắc đầu vừa đỡ thằng béo, nói: “Hay là huynh quay về nghỉ ngơi đi, tại hạ trông bộ dạng thế này chắc là không đi xa được đâu.”
Ba Hùng nhăn mặt gật đầu, sau đó uể oải xua xua tay, nói: “Tại hạ không sao, mấy người đi đi, không cần lo cho tại hạ đâu.”
Vương Tông Cảnh nhìn cái mặt béo của hắn lúc này mồ hôi mồ kê dầm dề, không đành lòng nói: “Huynh béo, huynh thật không sao chứ?”
Ba Hùng xua tay, vừa quay đầu đi về phía Thanh Vân Biệt Viện, vừa nói: “Không sao, không sao, mấy người không cần lo cho tại hạ, dịp hôm nay hiếm có, nên đi mau tới thành Hà Dương đi.”
Vương Tông Cảnh ngoái đầu nhìn Cừu Điêu Tứ, thấy hắn nhún vai nói: “Huynh béo đã nói như vậy, chắc là cũng không có gì đáng ngại, chúng ta đằng nào cũng đi rồi, tiếp tục tới Hà Dương cho xong.”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Cũng được.”
Nói xong hai người bọn họ cùng nhìn bóng dáng của tên béo một lượt rồi tiếp tục đi về phía trước. Còn Ba Hùng quay trở về, bước chân ban đầu còn chậm, nhưng bắt đầu nhanh dần, cũng không biết có phải vì bụng đau không chịu nổi hay là hắn ta đang sốt ruột.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Thành Hà Dương là tòa thành gần Thanh Vân Sơn nhất, đường đi giữa hai nơi cũng không tính là quá xa, nhưng người thường không có đạo thuật ít nhất cũng phải đi mất nửa ngày, bởi vì Thanh Vân Môn chính là nơi tu đạo nằm ngoài thế tục, đương nhiên sẽ không thể quá gần chốn ồn ào.
Có điều suốt dọc đường, Vương Tông Cảnh đầu tiên còn không để ý, nhưng dần dần liền phát hiện có chút khác thường, ba người đồng hành thoạt nhìn thì không thấy gì, nhưng tốc độ đi thì trong lúc bất tri bất giác đã nhanh hơn ngày trước rất nhiều, mà bất kể là ai, thậm chí cả Tiểu Đỉnh mặt mũi đều không tỏ ra chút xíu mệt mỏi nào. Khi bức tường cao vợi của thành Hà Dương xuất hiện trước mắt bọn họ, Vương Tông Cảnh nhìn trời thầm tính toán một hồi, tính đi tính lại thì từ Thanh Vân Sơn đi tới nơi này tối đa cũng chỉ mất xấp xỉ nửa canh giờ là cùng.
Trong thời gian qua, đặc biệt sau khi Vương Tế Vũ lén cho nó một hồ lô Dưỡng nguyên đan, mặc dù đối với sự đau đớn như lăng trì kia vẫn còn hơi sợ, nhưng để tương lai có thể thuận lợi bái nhập vào Thanh Vân Môn, Vương Tông Cảnh vẫn nghiến răng tu luyện pháp môn cổ quái mà phụ thân của Tiểu Đỉnh đã sửa đổi.
Vẫn đau đến chết đi sống lại, vẫn phải chịu cảm giác ngàn dao cứa thân như lăng trì, sống không bằng chết, nhưng sau những cơn đau mà người thường không sao chịu nổi ấy, Dưỡng nguyên đan quả nhiên phát huy diệu dụng của linh đan tiên gia, bổ thần vững khí, dưỡng nguyên điều tức khiến nó nhanh chóng từ cơn mệt mỏi do tu luyện hồi phục trở lại. Đồng thời pháp môn tu luyện cổ quái đối với việc tinh tiến đạo hạnh của Vương Tông Cảnh cực kỳ rõ ràng. Tuy không khoa trương tới mức vừa luyện là tu thành ngay tầng thứ hai Thanh phong quyết, nhưng cảm giác được linh lực rèn luyện khiến Vương Tông Cảnh tựa hồ có thể cảm nhận được tốc độ tích lũy cực nhanh của thân thể.
Ít nhất trong hai ngày nay, mỗi lần nó ra hậu sơn trèo lên cây cổ thụ trong rừng, liền cảm thấy bản thân cho dù là khí lực hay độ tinh nhạy cho tới dẻo dai đều tăng không ít, cứ thế này thì ắt cánh cửa của đạo môn tiên gia sớm muộn cũng sẽ mở ra trước mắt nó.
Bất quá bằng vào thân thể tráng kiện của nó hiện giờ, sau khi đi đoạn đường dài như thế tới thành Hà Dương, nhưng bất kể là Tiểu Đỉnh hay Cừu Điêu Tứ đều vẫn không bị rớt lại phía sau. Nói thực, đối với thằng nhóc mang màu sắc thần bí như Tiểu Đỉnh, Vương Tông Cảnh vốn chẳng có gì phải kinh ngạc, nhưng với Cừu Điêu Tứ, lúc này Vương Tông Cảnh dù đang đứng ngay trước cổng thành Hà Dương cũng phải thay đổi cách nhìn về y. Cũng không biết là do tên thiếu niên tính tình cô độc này trước khi tham gia Hội Thi Thanh Vân đã có mấy phần căn bản hay là bẩm sinh đã là thiên tài có căn cốt cực tốt, tiến bộ trong tu đạo cực nhanh.
Ngày trước hình như cũng chưa nghe đám thiên tài đang dần nổi danh trong Thanh Vân Biệt Viện kia mà Ba Hùng kể, có tên của y trong đó không?
Vào trong thành Hà Dương, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào, chỉ thấy đường lớn hẻm nhỏ đều chăng đèn kết hoa, người đi trên đường chen vai nhau đông như kiến, thực là náo nhiệt phi phàm. Lúc này Tiểu Đỉnh nhìn đến mãn nhãn toàn là thứ mới mẻ, tính tình thằng nhóc tức thì biểu lộ ra hết, sung sướng chạy loạn lung tung cả, xem cái này ngó cái kia, cực kỳ hứng trí.
Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ nhìn nhau, cả hai đành cười, bất quá Tiểu Đỉnh ngày thường tính tình vốn đã tinh nghịch ham chơi nên hai người cũng không lấy làm lạ, ngược lại cứ đi theo nó mà ngắm toàn thành náo động, thế tục phồn hoa cũng có một tư vị rất khác.
Đi như vậy một hồi liền nghe thấy đằng trước đột nhiên vọng tới một tràng tiếng chiêng trống ầm ĩ, tiếp đó là tiếng pháo “đì đùng” chói tai vang lên khiến cả đám đông xung quanh giật nảy mình, ngay cả Đại Hoàng Tiểu Hôi luôn ở phía sau Tiểu Đỉnh cũng nhảy dựng lên. Tiểu Đỉnh chạy tới bon bon như khói, nghển đầu nhón chân nhìn vào, khổ nỗi thằng bé còn nhỏ quá, không làm sao nhìn được náo nhiệt phía trước, trong lúc gấp gáp nó kéo Vương Tông Cảnh kêu: “Vương đại ca, bế em, bế em.”
Vương Tông Cảnh cười kha kha, cúi người khẽ dùng sức, chỉ cảm thấy tay hơi trầm xuống, thằng nhóc nặng ra phết. Tiếp đó nó phát lực đưa Tiểu Đỉnh lên cao quá đầu rồi để thằng nhóc ngồi ngay ngắn lên cổ mình, cười nói: “Giờ nhìn thấy chưa?”
Tiểu Đỉnh vỗ tay cười lớn, chỉ về phía trước kêu: “Đó, đó, mọi người xem, đó chính là đoàn đi đón thần kìa.” Tiểu Hôi ngồi trên lưng Đại Hoàng ở bên cạnh trông cũng kích động hẳn lên, tính con khỉ hiếu động còn hơn cả người, lúc này nhìn quanh kêu mấy tiếng “chi chi chi chi” rồi thình lình nhảy vọt lên, tùy tiện tóm lấy quần áo Vương Tông Cảnh khẹc khẹc mấy cái trèo lên. Vương Tông Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Hôi đã dễ dàng trèo ngay tới vai, sau đó “hù” một tiếng bắt chước tóm lấy Tiểu Đỉnh trèo ngồi luôn lên cổ nó, đưa tay che phía trên mắt như người nhìn xa, trông cực kỳ hoạt kê.
“Bịch!” Tiểu Đỉnh lại không thích, đưa tay đẩy con khỉ lông xám xuống, hậm hực nói: “Tiểu Hôi, mày nặng quá, sau này đừng có bắt chước Đại Hoàng, suốt ngảy chỉ biết ăn.”
Tiểu Hôi suýt nữa từ trên người Vương Tông Cảnh lăn xuống đất, may mà tay chân nhanh nhẹn tóm được một góc áo rồi trèo trở lại, lần này thì thành thực ngồi lên vai Vương Tông Cảnh ngay cạnh người Tiểu Đỉnh, mặt rõ là không vui, quay xuống đất kêu “chi chi chi chi” mấy tiếng liền, giây lát sau Đại Hoàng thình lình sủa hai tiếng “Uâu Uâu” nhìn Tiểu Đỉnh với Tiểu Hôi vẻ cay cú.
Đoàn đón thần từ đằng xa khua chiếng đánh trống đi tới, người trên đường lớp lớp dạt sang hai bên nhường đường. Bọn Vương Tông Cảnh đứng giữa đám đông, nghe tiếng dân chúng bàn tán với nhau đầy hứng khởi cũng biết được đại khái đây là lễ tế thần sông mỗi năm một lần, bách tính khu vực xung quanh thành Hà Dương đều tụ tập về đây xem lễ. Đoàn người dài đẵng vừa đi qua đây chính là đem cống phẩm tới bên bờ con sông lớn ở ngoài thành, cầu đảo thần sông cho mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu.
Những người xung quanh hầu hết đều tới xem náo nhiệt, Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ cũng xem đến say mê, lại thêm tiếng cười nói vui vẻ của bách tính, thật không uổng chuyến đi lần này. Có điều đúng lúc này Tiểu Đỉnh vốn đang hứng trí bừng bừng trên cổ Vương Tông Cảnh chợt ngây ra, sau đó ngoái đầu về phía đám đông cách đó mấy trượng hét toáng lên:
“Lâm thúc, Lâm thúc…”
Vương Tông Cảnh bị nó dọa cho giật nảy mình, thuận theo hướng nó gọi mà nhìn chợt sững người, thì ra giữa biển người mênh mông, giữa những tiếng nói cười ồn ào của đám đông, có một người đàn ông khí vũ bất phàm, mặt mũi anh tuấn, sau lưng đeo một thanh trường kiếm màu xanh lục, đang khoanh tay đứng nhìn đoàn đón thần. Sắc mặt y vô ý tỏ ra hơi mù mịt, thì ra đang ngẩn ngơ tới xuất thần. Vô số người vây quanh y nhưng tựa như không sao che đi được ánh sáng từ người y tỏa ra, thứ ánh sáng vượt hẳn người thường giống như ánh kiếm đeo sau lưng y.
Không phải Lâm Kinh Vũ thì là ai?
Vương Tông Cảnh trong nháy mắt vừa vui sướng vừa kinh ngạc, ở bên kia Lâm Kinh Vũ cũng cảm nhận được, xoay đầu nhìn lại, trước tiên nhìn Tiểu Đỉnh sau đó nhìn tới Vương Tông Cảnh, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, đi về phía bọn nó.
Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh cũng phát hiện Lâm Kinh Vũ đang bước lại, người này vừa nhìn là biết ngay không phải kẻ phàm tục, trong lòng cũng kinh ngạc hỏi Vương Tông Cảnh: “Người này là ai?”
Vương Tông Cảnh nhất thời cũng không cách nào kể với y, đành nói: “Cũng là một vị tiền bối của Thanh Vân, trước đây ở U châu có cứu tại hạ một mạng.”
Cừu Điêu Tứ ồ lên một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ đứng yên một bên quan sát Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ đi tới trước nhìn Tiểu Đỉnh, mặt thoáng hiện vẻ phức tạp, nhưng giây lát sau vẫn tỏ ra yêu thương nói: “Tiểu Đỉnh, con sao lại tự chạy tới thành Hà Dương thế?”
Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, bật cười “hắc hắc” đáp: “Lâm thúc, thúc đừng có nói với mẹ con nha.”
Lâm Kinh Vũ nhíu mày, không lý gì tới tên tiểu quỷ mà quay sang nhìn Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh mừng rỡ tiến thêm một bước nói: “Tiền bối, con…”
Lâm Kinh Vũ nhìn nó nở nụ cười, nói: “Xem ra cậu đã thông qua kiểm tra, tham gia vào Hội Thi Thanh Vân rồi?”
Vương Tông Cảnh liên tiếp gật đầu, đáp: “Vâng, đều nhờ ơn tiền bối ngày trước chỉ điểm.”
Lâm Kinh Vũ lắc đầu, nói: “Không việc gì phải ơn, sau này còn phải dựa vào chính bản thân cậu, nếu sau một năm cậu có thể lọt vào trong bốn mươi người, tới lúc đó cứ tới tìm ta là được.”
Vương Tông Cảnh nhất thời tựa hồ không dám tin vào tai mình, ngay cả Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh cũng chấn động, mặt đầy vẻ quái dị. Giây lát sau Vương Tông Cảnh mặc kệ Tiểu Đỉnh phản đối, nhấc thằng nhóc đặt xuống đất, sau đó hơi lắp bắp nói với Lâm Kinh Vũ: “Lâm, Lâm tiền bối, người vừa rồi nói thật chứ?”
Lâm Kinh Vũ nhìn nó đầy thâm ý, mỉm cười không đáp.
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy một niềm vui sướng dâng lên trong lòng, nháy mắt tỏa ra khắp toàn thân khiến cả người dường như nhẹ bỗng, trong cơn cuồng hỉ nó chẳng nói được gì, trong bụng ngàn lời mà cuối cùng nắm tay nghiến răng tới đỏ cả mặt cũng chỉ hóa được thành một câu nói: “Tiền bối yên lòng, con nhất định sẽ không để người thất vọng.”
Lâm Kinh Vũ cười đưa tay vỗ vào vai Vương Tông Cảnh.
Tiểu Đỉnh ở bên cạnh đối với cuộc nói chuyện này chẳng có hứng thú, mà nó cũng chẳng xem xét được gì nữa. Có điều Vương Tông Cảnh trong lúc kích động, mắt chỉ còn mỗi một mình Lâm Kinh Vũ mà thôi, nào có lý gì tới nó, kệ cho nó gọi mấy lần cũng chẳng phản ứng. Tiểu Đỉnh đành quay sang bám lấy Cừu Điêu Tứ, nhờ y cõng mình lên.
Lâm Kinh Vũ nói với Vương Tông Cảnh mấy câu, ánh mắt lại hướng về phía đoàn người đón thần. Vương Tông Cảnh vui sướng đầy bụng, đang không biết nói gì mới phải thì chợt nghe thấy Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh bước tới, nhưng lại hỏi Lâm Kinh Vũ: “Tiền bối, vãn bối có chuyện chưa rõ, xin thỉnh giáo.”
Lâm Kinh Vũ quay lại nhìn y, rồi lại nhìn Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh vội vàng nói: “Huynh ấy là Cừu Điêu Tứ, cũng là đệ tử tham gia Hội Thi Thanh Vân, cùng con ở chung một sân.”
Lâm Kinh Vũ lúc này mới gật đầu, Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh thấy y không có ý từ chối, trong lòng cũng hơi kích động, liền bước tới trước một bước trầm giọng hỏi: “Tiền bối, thành Hà Dương này cách Thanh Vân Môn không xa, theo như vãn bối được biết thì xung quanh địa phận dãy Thanh Vân Sơn đều tin thờ đạo gia Tam Thanh, vì sao trong thành Hà Dương lại có phong tục tế thần sông, loại tiểu thần này không hợp với giáo lý của đạo gia, Thanh Vân Môn sao lại không cấm cản?”
Lâm Kinh Vũ cau mày, nhìn Cừu Điêu Tứ một lượt, cái nhìn này cũng không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho trái tim Cừu Điêu Tứ nảy tưng tưng, suýt nữa hất ngã cả Tiểu Đỉnh. Lâm Kinh Vũ trầm mặc giây lát rồi nói giọng nhàn nhạt: “Thần sông ở đây đích xác không hợp với giáo lý của Thanh Vân, nhưng lễ tế thần sông này đã có từ rất lâu đời, e rằng không dưới ngàn năm, cũng có thể coi là một dạng gửi gắm của hương thân phụ lão trong và ngoài thành, không phải là chuyện sai lầm thương thiên hại lý gì, cũng không phải bàng môn tà đạo, cùng lắm là cầu đảo cho điềm lành mưa thuận gió hòa. Ngược lại các hương thân phụ lão trong thành Hà Dương rất tin trọng Thanh Vân Môn chúng ta, năm nào cũng mời trưởng lão trong môn phái tới chủ trì lễ tế, bởi vậy lễ tế thần sông này chẳng có điểm nào xung đột đối với Thanh Vân Môn cả.”
Y xoay người nhìn về phía xa, thấy những cảnh tượng náo nhiệt, chính là thời gian ấm cúng nhất của thế tục, vẻ mặt bình tĩnh không biết vì sao dường như vừa thoáng hiện qua một tia đau thương và hơi buồn bã, lặng lẽ nói: “Đoàn đón thần này năm nào các hương thân phụ lão gần thành Hà Dương cũng đều tới xem, cho dù là người già, thanh niên, phụ nữ hoặc là… trẻ con…”
Giọng nói của y nhỏ dần, thần tình cũng trở nên lãnh đạm, chỉ có cặp mắt vẫn yên lặng nhìn đoàn người đón thần từ từ đi xa, nghe tiếng nói cười chiêng trống xa dần, giống như một đoạn ký ức đã từng bị chôn vùi theo năm tháng bỗng nhiên trở về xong lại đi mất không một tiếng động, cho tới cuối cùng hóa thành khói bụi rồi lặng lẽ tiêu tan không để lại chút dấu tích nào.
Thời gian như nước, cuối cùng cũng xóa tràn những chuyện xưa trong quá khứ, không có cách nào trở lại được.
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn: qkamejoko.wordpress.com
Trong đám đông vui vẻ ồn ào, đoàn người đón thần như tượng trưng cho sự phồn hoa của thế tục, chầm chậm bước đi trong tiếng reo hò của vô số người. Lâm Kinh Vũ quay đầu lại, vẻ mặt dửng dưng, có điều cả người trông vẫn thấy có nét đìu hiu, ngay cả giọng nói nghe cũng hơi phiêu hốt: “Theo phong tục ở Hà Dương, đoàn đón thần này trước tiên sẽ đi tới bờ sông ở ngoại thành để tế lễ, sau khi lễ tế và dâng cúng vật cho thần xong thì xin nước sông đem vẩy hết khắp nơi trong thành, lúc đó mới kết thúc. Mấy người cứ ở đây xem, ta đi trước.”
Nói xong cũng không đợi bọn Vương Tông Cảnh có phản ứng gì, chỉ vẫy tay một cái rồi xoay người đi luôn. Vương tông Cảnh chưa kịp níu kéo thì đã thấy y rẽ ngang rẽ dọc trong đám đông, nháy mắt không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn về hướng mà Lâm Kinh Vũ bỏ đi, Vương Tông Cảnh lắc đầu tiếc nuối, không ngờ Lâm Kinh Vũ nói đi là đi liền, nó vốn còn muốn nói thêm mấy câu với vị tiền bối Thanh Vân mà nó rất kính trọng này.
Bất quá nghĩ lại, Vương Tông Cảnh vẫn không nén được tiếng cười, lần này đúng là chuyện vui từ trên giời rơi xuống, ý trong lời của Lâm Kinh Vũ không thể rõ ràng hơn được nữa, nếu mình quả nhiên có thể xuất sắc trổ tài trong Hội Thi Thanh Vân thì ông ta sẽ thu mình vào làm đệ tử. Nghĩ tới đó, nó thậm chí còn kích động tới mức không kìm được phải vung tay thở hắt ra, nét cười trên mặt quả thực có giấu cũng chẳng nổi.
Đứng ở bên cạnh nó, Cừu Điêu Tứ vẫn cõng Tiểu Đỉnh. Đối với chuyện vừa rồi, Tiểu Đỉnh chẳng có cảm giác gì, chỉ liều mạng nghển cổ nhìn đoàn đón thần ở bên kia đang đi xa dần, đám người ở đó mới thực sự là điểm hấp dẫn lớn nhất với nó. Còn Cừu Điêu Tứ thì đã im thít tự bao giờ, lẳng lặng đứng giữa đám đông, vẻ kích động trên nét mặt vừa xuất hiện không bao lâu trước kia hiện tại đã tan biến. Y đứng ở một bên ngó Vương Tông Cảnh mặt mày hớn hở, cặp môi mấp máy một chút dường như đang nói gì đó, nhưng lại không có tiếng nào phát ra. Một lát sau, y quay đầu vùi ánh mắt của mình vào trong đám đông.
Nháy mắt đã sắp không nhìn thấy đoàn đón thần ồn ào kia đâu nữa, kẻ ưa náo nhiệt như Tiểu Đỉnh cảm thấy luyến tiếc, liền giục Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ tiếp tục đi theo xem, bất quá hai người bọn họ đều là người mới tới thành lần đầu, sau khi bàn bạc đơn giản mấy câu liền quyết định đi dạo trong thành. Tiểu Đỉnh lúc đầu còn không bằng lòng, nhưng trong thành Hà Dương hôm nay cũng náo nhiệt phi thường, hàng quán tràn ngập, các trò chơi vừa vui vừa mới lạ nhiều không kể xiết khiến Tiểu Đỉnh lập tức quên ngay, cười đùa chạy nhảy say sưa trên những con đường sầm uất.
Ba người đi dạo lung tung trong thành Hà Dương, cảnh tượng náo nhiệt trong thành cũng tuyệt không phải chỉ có mỗi ở chỗ đoàn người đón thần mà thôi, dường như để chúc mừng ngày tết mỗi năm chỉ có một này, không đường lớn hẻm nhỏ nào không chăng đèn kết hoa, trên đường cũng có rất nhiều gánh tạp kỹ mãi nghệ, vô số bách tính vây xem dày đặc, tiếng cười nói reo hò liên miên. Tiểu Đỉnh mừng cỡn chạy trên đường, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đi theo phía sau nó. Đi lại trong thành lâu dần, bọn nó có vẻ như cũng bị nhiễm cái bầu không khí vui tươi này, mặt mày hớn hở, cho dù là kẻ thường ngày luôn u ám như Cừu Điêu Tứ cũng không ngoại lệ.
Đang lúc đi ngang một đoạn đường rộng, nhìn qua thấy đèn đỏ treo cao, lầu cao kết hoa, tiếng oanh ca yến vũ cười cợt vọng ra liên miên, Tiểu Đỉnh tức thì hiếu kỳ chạy về phía đó mấy bước ngó xem. Vương Tông cảnh với Cừu Điêu Tứ theo tới vừa nhìn đã thấy các cô nương má hồng cười toe toét, tiếng tơ tiếng trúc(*) miên man lả lơi, mùi son hương phấn dường như cũng đang lan tỏa nhàn nhạt trong không khí.
Vương Tông Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì Cừu Điêu Tứ đã biến sắc, nhất thời mặt lạnh như sương, hừ một tiếng bước tới trước giơ tay kéo Tiểu Đỉnh lại, nói: “Chỗ này không phải chỗ chơi của trẻ con, chúng ta đi mau thôi.”
Tiểu Đỉnh ngơ ngác và có vẻ không phục, hậm hực nói: “Cái gì chứ, chỗ đó là chỗ nào, dựa vào cớ gì mà em không thể tới, em muốn xem, xem muốn xem cơ…”
Lúc này Vương Tông Cảnh đã ngó thêm mấy lầntình cảnh trong lầu ở đường đó, nhanh chóng cũng đã nhận ra, lại nghe Tiểu Đỉnh đòi vào đó chơi suýt nữa toát hết mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu để tên tiểu tổ tông nhà ngươi đi vào, lúc về mà lộ ra cho Thanh Vân Sơn biết thì ắt ăn phải quả đắng ngay. Nghĩ đoạn vội vàng chạy qua cùng tóm lấy Tiểu Đỉnh, vừa dụ vừa kéo nó đi. Tiểu Đỉnh hãy còn ấm ức, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn, kêu: “Làm gì mà không cho em đi xem, trong đó là chỗ nào hai ca ca nói em nghe, nói cho em đi mà?”
Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ nào dám giải thích cho nó, trong lúc khẩn cấp liền bịa ngay ra một lý do, nói bậy rằng những người con gái gì gì đó ở trong đều là do hổ biến thành vân vân, chỉ mong lôi được tên tiểu quỷ này đi ngay. Ai ngờ Tiểu Đỉnh lại là một đứa bé rất khác thường, những đứa khác nghe tới hổ thì đã hết hồn, nhưng nó thì ngược lại rất hưng phấn, gọi lên mấy tiếng hô hô liền có Đại Hoàng Tiểu Hôi lập tức nhảy tới bên cạnh ưỡn ngực hóp bụng dương oai. Tiểu Đỉnh nói vẻ đắc ý: “Đã thấy chưa, nhà em nuôi hai đứa này còn sợ hổ báo gì chứ, mấy đám đấy trên Thanh Vân Sơn chỉ hơi lớn một chút là đều bị hai đứa nó tóm lại đánh cho một trận.”
“Uâu Uâu Uâu Uâu !” Đại Hoàng xoay đầu nhìn quanh cất tiếng sủa, cái mặt chó đầy vẻ trang nghiêm làm bộ uy phong khí thế của đệ nhất chó già, thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.
Vương Tông Cảnh cuống lên, bất kể Tiểu Đình nì nèo thế nào cũng kéo nó đi, cũng may Đại Hoàng với Tiểu Hôi bình thường thấy hắn với Tiểu Đỉnh như vậy đã quen nên không có phản ứng gì, nếu không đã xông lên nhe nanh múa vuốt cắn cho mấy cái. Sau cùng cũng rời được khu vực phấn son đó khá xa, sự chú ý của Tiểu Đỉnh cũng đã chuyển sang những chỗ khác vui hơn thì mới coi như kết thúc. Vương Tông Cảnh lắc đầu cười khổ, nói với Cừu Điêu Tứ: “Cũng may huynh phát hiện sớm, không thì suýt nữa đã để Tiểu Đỉnh lọt vào chỗ đó mất.”
Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh nó, sắc mặt ngơ ngẩn, khuôn mặt vốn cứng quèo dường như lại âm trầm thêm một chút, bất quá y cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Ba người đi một hồi trong thành, dọc đường ngoại trừ bách tính của thành Hà Dương, bọn nó cũng thi thoảng gặp được mấy khuôn mặt quen thuộc, hầu hết là thiếu niên nam nữ cùng ở trong Thanh Vân Biệt Viện, đang thừa dịp đi giải trí giống như bọn nó. Cứ đi chơi như vậy chẳng bao lâu, đột nhiên từ phía trước có mùi nhang bay tới, Tiểu Đỉnh “úy” lên một tiếng chạy về phía đó, Vương Tông Cảnh ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám đông đang vây thành vòng ở bãi đất rộng, ở giữa tạo thành một khoảng trống, trong khoảng trống chỉ có một chiếc giếng rất cũ, dọc bên bờ giếng là một hàng tràn đầy những hoa quả cúng tế, không ít người già đang quỳ ở đó, miệng lầm rầm như đang nói gì đó.
“Kia là gì thế?” Tiểu Đỉnh hiếu kỳ chạy tới trước tiên, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ theo sau nhìn cũng ngơ ngác, dỏng tai nghe những người vây quanh bàn tán một hồi mới hiểu được. Thì ra trong lễ tế thần sông mỗi năm một lần, lễ này có thể lưu truyền cả ngàn năm không ngưng cũng là có chỗ thần quái của nó. Mỗi năm vào ngày mười lăm tháng tám, trong thành Hà Dương có một cái giếng cạn nhiều năm cứ hôm đấy lại đầy nước trong, kéo dài một ngày một đêm nước mới rút hết không còn dấu vết. Chẳng ai biết được nước này rốt cục là từ đâu ra, cũng có kẻ to gan chui xuống dưới chiếc giếng cạn để tìm hiểu nhưng luôn không có kết quả gì. Mấy chục năm trước nghe đồn còn có người chết ở dưới giếng, từ đó về sau không ai dám xuống dưới đó nữa.
Tóm lại, hiện tượng lạ của cái giếng mỗi năm một lần này chưa từng ngắt quãng, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi. Đối với bách tính trong thành Hà Dương thì hiện tượng lạ này từ xưa tới này cũng chưa tạo ra phiền phức gì, cho nên lâu ngày đã trở thành một phần của câu chuyện thần thoại thần sông hiển linh. Chỗ trước mắt chính là chỗ chiếc giếng cạn đó, các bô lão trong thành hàng năm đều thờ cúng tại nơi di tích thần sông hiển linh này giống như bây giờ đây.
Vương Tông Cảnh nghe xong liền nhìn về phía xa, chỉ thấy bên bờ giếng có con đường nhỏ được lát bằng đá xanh, cũng có thể vì khô cạn nhiều năm nên bờ giếng cũng không ẩm thấp rêu phong như những chiếc giếng thường thấy, ngay cả cây cỏ cũng không mọc, có thể coi là chuyện lạ. Còn trong giếng thì bởi cách quá xa nhìn chẳng rõ được nên Tiểu Đỉnh nóng ruột, lắng nghe chuyện của một người dân đang xem ở bên cạnh. Đó là một ông lão, thấy Tiểu Đỉnh hoạt bát đáng yêu nên cũng yêu thích, liền kể cho nó nghe. Thì ra hiện tượng giếng cạn tái sinh năm nay vẫn còn chưa bắt đầu, nghe nói năm nào cũng tới đêm khuya giờ hợi thì mới xuất hiện, nước trong thình lình từ tứ phương tám hướng tràn vào trong giếng kèm theo những tiếng ầm ầm, có lần còn có hiện tượng nước phun lên thành cột rất thần kỳ.
Theo phong tục của thành Hà Dương truyền lại, nước giếng chảy vào chiếc giếng cạn tái sinh vừa trong vừa ngọt, uống vào còn có công dụng kỳ diệu lùi bệnh trừ tà, thân thể cường tráng vân vân. Vương Tông Cảnh ở bên nghe tới á khẩu, nhìn Cừu Điêu Tứ chợt phát hiện vẻ mặt của y cũng tỏ ra nhạt nhẽo không quan tâm, rõ ràng là không tin những lời đồn đại này. Trong ba người chỉ có Tiểu Đỉnh là nghe tới tin sái cổ, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc, không ngừng gật cái đầu tròn xoe, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng “ồ, ồ”, trông thần sắc có vẻ khá thích thú.
Qua một lúc, Tiểu Đỉnh chợt quay đầu lại nói với hai người Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ: “Vương đại ca, Cừu đại ca, chúng ta chờ ở đây tới tối nhé, xem xem cái giếng này khi nào có nước, được không?”
Vương Tông Cảnh lập tức lắc đầu nói: “Không được, Tiểu Đỉnh, khi chúng ta ra ngoài đã rõ quy định rồi mà, trước hoàng hôn phải quay về Thanh Vân Biệt Viện. Cái giếng cạn này mà có nước thì phải giờ hợi mới phát sinh, tới lúc đó thì trời tối om từ lâu rồi, không được, không được.”
Tiểu Đỉnh tức thì trề môi, ngoái lại nhìn Cừu Điêu Tứ đang định nói, thì Cừu Điêu Tứ lại lắc đầu tiếp, thần sắc rất kiên quyết, nói luôn: “Tiểu Đỉnh, chuyện này không được.”
Tiểu Đỉnh tỏ ra không vui, hậm hực xoay người bước đi, vừa đi vừa nì nèo: “Cái gì chứ, xem cái giếng mà cũng không được, còn nói cho người ta ra ngoài chơi, xem có cái giếng cũng không cho, nói mà chẳng tính toán…”
Vương Tông Cảnh khẽ lắc đầu đi theo, Cừu Điêu Tứ cũng theo ngay bên cạnh, mặt cười khổ nói nhỏ: “Lai lịch của Tiểu Đỉnh thế nào, sao lại ương bướng như vậy?”
Vương Tông Cảnh vừa định nói, lời ra tới miệng thì chợt thấy Tiểu Đỉnh đã đi khá xa, liền ra hiệu cho Cừu Điêu Tứ đi theo, vừa đi vừa gọi: “Tiểu Đỉnh chậm thôi, đợi bọn ta với.” Gọi xong quay lại nói với Cừu Điêu Tứ, “Kỳ thực Tiểu Đỉnh cũng không tính là ương bướng, chỉ là tính trẻ con thôi mà, trước giờ lại chưa từng xuống núi cho nên thấy cái gì cũng mới mẻ.”
Ánh mắt Cừu Điêu Tứ hơi hấp háy, nói: “Nghe đồn cha mẹ Tiểu Đỉnh đều ở trong Thanh Vân Môn, huynh có biết bọn họ là ai không?”
Vương Tông Cảnh do dự một chút, nhìn Cừu Điêu Tứ rồi đáp: “Tại hạ cũng không rõ lắm.”
Cừu Điêu Tứ “ồ” lên một tiếng, cũng không quá để tâm, có điều ánh mắt y tùy ý nhìn về phía trước, chợt sững người, sau đó tròn mắt la lên thất thanh: “Tiểu Đỉnh đâu rồi?”
Vương Tông Cảnh giật nảy mình, vội vàng quay lại nhìn, tức thì cảm thấy trái tim nhảy lên một cái như bị người ta bóp lại, phía trước biển người mênh mang, bọn Tiểu Đỉnh cùng Đại Hoàng Tiểu Hôi vốn đang đợi nó ở cách đấy không xa lắm, chỉ trong lúc nói mấy câu đã không còn thấy đâu nữa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Vương Tông Cảnh cảm thấy toàn thân bỗng nhiên lạnh toát.
—
Ghi chú (*) Tơ trúc: ý nói tới hai loại nhạc cụ phổ biến đàn (có dây) và tiêu, sáo (làm từ trúc).