Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 221: Nói ra đả thương người.
Nguồn: Sưu Tầm
Tiêu Hùng tự nhiên biết Sử gia tuyệt đối không phải dễ bắt nạt, sở dĩ hắn dám to gan làm ra chuyện bắt cóc Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều, cũng là vì tăng thêm một ít lợi thế cho bên mình mà thôi, Trên thực tế, hắn cũng không dám làm gì Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều.
Cũng không phải là không dám, mà là còn chưa tới thời điểm phải liều mạng.
Bắt lấy Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều, chủ yếu là làm cho trong lòng Sử Phụng Quân có chỗ cố ky mà thôi, giúp giảm bớt độ khó khi cứu ra Mạc Khai Sơn cùng Mạc Không mà thôi.
Ai bảo Sử gia cường đại, Mạc gia nhỏ yếu cơ chứ?
Tiêu Hùng đã đem tất cả những khó khăn mà Mạc gia gặp phải nói cho Phủ Cuồng, Phủ Cuồng cũng rất buồn bă, cũng với Tiêu Hùng, nếu sự việc thật sự không thể cứu vãn, thì thôi kệ, nhưng mà Tiêu Hùng đâu thể để cho Phủ Cuồng thất vọng được?
Cao Phi bị đám người Tiêu Hùng bắt đứng ở bên ngoài, tuy rằng biết được tiến vào Sử gia cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà ai biết đối phương có thể giống chó điên cắn loạn tùm lum hay không?
Có Cao Phi ở bên ngoài, nếu như đám người mình thật sự gặp phải chuyện gì, vậy ít nhất còn có người truyền tin tức trở về, đương nhiên, làm như vậy chủ yếu là để đe dọa Sử gia, tránh Sử gia biến thành chó cùng rứt giậu mà thôi.
Thời điểm đám người Tiêu Hùng bước vào Sử gia, có rất nhiều ánh mắt căm thù liền rơi vào trên người mọi người, sắc mặt đám người Tiêu Hùng đều không hề thay đổi, bản thân Gia Cát Phong là đệ tử Gia Cát gia, thường xuyên gặp mặt gia chủ Gia Cát gia, làm sao phải e ngại
Phong Lôi Phủ Sử gia?
Về phần Tiêu Hùng, hai năm nay đã trải qua nhiều trận chiến lớn, đối mặt với khí thế kinh người của gia chủ và trưởng lão của Tiêu gia, đứng đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người ở trong thần điện Tây Hoang, ở trên đại điện hoàng cung Yêu Tộc thì trực tiếp đối mặt với sự đánh giá của Yêu Hoàng, thì Sử gia ở trước mặt đâu tính là gì?
Ở bên trong mọi người, thì Ngưu Phấn là kẻ có vẻ mặt khẩn trương nhất, Tiêu Hùng cảm nhận được hơi thở khẩn trương của hắn, mỉm cười quay đầu lại nói: "Không cần khẩn trương, bọn họ sẽ không dám làm gì chúng ta...".
Ngưu Phấn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đám người Tiêu Hùng, trên mặt toát ra vài phần khâm phục, mấy người này còn trẻ, nhưng đi vào trong nhà kẻ địch như thế này, lại cũng không hề sợ hãi, chỉ bằng phần dũng cảm này, cũng đủ để cho người ta khâm phục rồi.
"Ta không sao!".
Ngưu Phấn gật đầu, ánh mắt lại sáng hơn, ngực lại ưỡn lên bước đi.
Sắc Vi, Mân Côi đi theo phía sau Tiêu Hùng, trong ánh mắt toát ra vẻ cảnh giác, các nàng tới đây là vì sự an toàn của Tiêu Hùng, tại thời điểm như thế này, các nàng tự nhiên sẽ tập trung hơn.
Lúc trước bắt cóc Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều đều là do hai người bọn họ ra tay, tuy rằng thực lực của những hộ vệ kia cũng không tệ, nhưng mà hai tỷ muội liên thủ, uy lực kinh người, những hộ vệ cũng không thể ngăn cản được, tuy rằng Sử Khắc là thiên tài, nhưng dù sao thì cũng mới mười lăm tuổi, Sử Phượng Kiều lại chỉ là một nàng tiểu thư kiêu căng, thực lực còn không bằng Sử Khắc, bên cạnh hai người cũng không có tên hộ vệ cao thủ nào, có lẽ không có ai ngờ rằng, sẽ có người dám ra tay với người của Sử gia ở trong này.
Hai người Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều đều bị nhốt ở một chỗ bí ẩn, tuy rằng Mạc gia đã suy sụp, nhưng tốt xấu thì vẫn là truyền nhân chính tông của Phong Lôi Phủ, tuy rằng thế hệ sau không bằng thế hệ trước, nhưng mà thuyền nát còn có ba cân đinh, muốn tìm một ít chỗ mà thế lực của Sử gia không thể thẩm thấu cùng phát hiện ra, vẫn là chuyện có thể làm được.
Tiêu Hùng vừa mới đặt chân vào đại sảnh Sử gia, ánh mắt cũng đã rơi vào lão giả có thân hình cao lớn ngồi ở vị trí cao nhất, mặt hắn tràn đầy hồng quang, sắc mặt lại có chút ác liệt, thậm chí mang theo vài phần tàn khốc, giống như là một thanh đao đã rút ra khỏi vỏ.
Đây chắc là gia chủ Sử gia Sử Phụng Quân, theo giới thiệu của Mạc Ngôn thì Sử gia có được bốn tên võ giả Chiến Thánh, mà tên Sử Phụng Quân này đó là một trong bốn người đó, tuy rằng hắn chỉ ngồi ở chỗ kia, nhưng lại làm cho người ta cảm giác giống như là một con mãnh thú đang nằm im, đang tìm kiếm cơ hội nhào tới, dùng một đòn trí mệnh tấn công người khác.
Mạc Ngôn nhìn Sử Phụng Quân ngồi ở phía trên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã biến thành một mảnh màu đò, nàng đứng lại ở trong đại sảnh lạnh lùng này, giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: "Sử gia chủ, không biết ngươi phái người bắt phụ thân cùng ông nội ta, là muốn như thế nào?".
Mạc Ngôn cũng không hề chào hỏi khách sáo, dù sao cuối cùng vẫn phải xé rách da mật, chỉ còn lại quyết đấu tàn khốc, một khi đã như vậy, thì cần gì phải khách sáo?
Ánh mắt Sử Phụng Quân nhìn chăm chú đám người Mạc Ngôn, bỗng nhiên đập mạnh một cái lên tay vịn của ghế, lạnh lùng quát lên: "Các ngươi thật to gan!".
Cả người Sử Phụng Quân dâng lên một cỗ sát khí lạnh thấu xương, sát khí kia giống như vật có thật, tràn ra, trực tiếp bao lấy đám người Tiêu Hùng.
Sắc Vi cùng Mân Côi liếc nhìn nhau, một trái một phải, đồng thời bước về phía trước, đứng ở phía trước Tiêu Hùng, trên người đồng thời bạo phát ra khí thế mãnh liệt, chống lại khí thế áp bách mạnh mẽ của Sử Phụng Quân.
Ánh mắt Sử Phụng Quân hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm hai cô gái xinh đẹp này, hừ lạnh nói: "Xem ra người ra tay bắt cóc nhi tử cùng nữ nhi của ta chính là hai người các ngươi rồi?".
Vẻ mặt Sắc Vi cùng Mân Côi không hề thay đổi, Tiêu Hùng nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sử Phụng Quân, cười nói có chút gian nan: "Phong Lôi Phủ Sử gia, quả nhiên là quá oai phong, mặc kệ là ai tới, đều dùng khí thế của cường giả Võ thánh áp bách một chút rồi nói sau...".
Ánh mắt Sử Phụng Quân dừng ở trên mặt Tiêu Hùng, hừ nói: "Ngươi là ai, đây là ân oán giữa Sử gia chúng ta cùng với Mạc gia, liên quan gì tới nhân loại các ngươi? Các ngươi chạy đến đế quốc Vạn Thú để xen vào chuyện này, có phải bàn tay quá dài hay không?".
Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười nói: "Người thông minh không thèm nói dài dòng, Sử gia chủ cần gì hỏi cho có lệ như vậy, chuyện chúng ta là ai, tên mỗi người trong chúng ta là gì, có lai lịch ra sao, thì chắc chắn Sử gia chủ đều đã biết rõ rồi...".
Thân hình Sử Phụng Quân hơi dựa vào phía sau, thu lại sát khí lạnh thấu xương trên người hắn, hừ lạnh nói: "Nói như vậy, ngươi chính là Tiêu Hùng, người tự xưng là nhận được truyền thừa của Huyết Phủ Mạc Lý Cam của Mạc gia bốn trăm năm trước phải không?".
Tiêu Hùng mỉm cười, nhún nhún vai: "Nếu ta chối bò, chẳng phải là có lỗi với đám người tìm hiểu tin tức của Sử gia các ngươi hay sao, đúng, lão sư của ta đúng là Mạc Lý Cam, cho nên đối với ta mà nói, thì Mạc gia cũng không phải là người ngoài, mà bọn họ là bằng hữu của ta, tự nhiên sẽ giúp đỡ ta rồi...".
"Cho tới bây giờ, Mạc gia vẫn là gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ chính tông nhất, mặc dù thế lực hiện tại của Mạc gia đã không bằng Sử gia các ngươi, thậm chí còn không bằng những chi mạch khác, nhưng điều này không thể thay đổi được sự thật Mạc gia là gia tộc truyền thừa chính tông, các ngươi liều lĩnh ra tay bắt người như vậy, có phải quá mức độc đoán hay không?".
Sử Phụng Quân nhìn chằm chằm Tiêu Hùng đang bình tĩnh, ánh mắt lại nhìn lướt qua tên thanh niên anh tuấn có đôi mắt tà mị ở bên cạnh, như vậy người này chính là Gia Cát Phong được Gia Cát gia coi trọng nhất rồi.
Hình như đoán được ý nghĩ của Sử Phụng Quân, Gia Cát Phong cười tủm tỉm chắp tay hướng về phía Sử Phụng Quân nói: "Gia Cát Phong chào Sử gia chủ.".
Sử Phụng Quân quét qua đám người một lần, lại phát hiện trong đám người này thiếu đi một người, trong lòng không khỏi giật mình, những người này đúng là quá cẩn thận, còn để lại người canh gác ở bên ngoài, nếu có gì không đúng, thì bọn họ có thể đem tin tức truyền ra ngoài, nói cho cùng, chính mình đúng là không dám giữ lại những người này ở đây.
Sự phẫn nộ của Gia Cát gia, tuyệt đối không phải là điều mà Sử gia có thể thừa nhận.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 222: Tai nạn xấu hổ ngày xưa(1)
Nguồn: Sưu Tầm
Sắc mặt Sử Phụng Quân có vài phần âm trầm, nhìn chăm chú mấy người trước mật, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi mới vừa nói, người thông minh không thèm nói dài dòng, ta chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, nhi tử cùng nữ nhi của ta có phải bị các ngươi bắt đi hay không?".
Trên mặt Tiêu Hùng toát ra vài phần kinh ngạc: "Kh nãy đi vào cổng thì ta đã nghe thấy chuyện này, nhưng mà đến bây giờ thì ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nghe theo lời của Sử gia chủ thì... Nhi tử cùng nữ nhi của ngươi bị người nào bắt đi rồi hả?".
Sử Phụng Quân nhìn dáng vẻ Tiêu Hùng hoàn toàn không muốn thừa nhận, trong lòng thầm mắng kẻ lưu manh, trừ bọn ngươi ra, còn có ai dám ra tay chống lại Sử gia?
"Nói như vậy là các ngươi cũng không biết được chuyện này, thế nhưng ta thật sự nghĩ không ra, còn có ai dám ra tay đối với người của Sử gia chúng ta, huống chi các ngươi vừa mới đến, thì nhi tử cùng nữ nhi của ta liền xảy ra chuyện, có phải quá trùng hợp rồi hay không?".
Tiêu Hùng giương cổ lên, giống như bị đổ oan, cực kì tức giận nói: "Sử gia chủ, đồ thì có thể ăn bậy, nhưng nói cũng không thể nói lung tung, trên đời này, chuyện trùng hợp vốn có rất nhiều, cũng không phải chỉ có chúng ta mới có thể bắt nhi tử nữ nhi của ngươi, nếu ta nhớ không lầm, các ngươi đang muốn Mạc gia dùng Trảm Long phủ để trao đổi phụ tử Mạc gia, ai biết có phải có người muốn bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau hay không, bọn hắn bắt lấy con ngươi để uy hiếp ngươi, dùng việc này để có được Trảm Long phủ thì sao?".
Sử Phụng Quân nhíu mày càng sâu, tên tiểu tử này nói có chút đúng.
Chẳng lẽ thật sự không phải do bọn hắn ra tay?
Thế nhưng thời gian lại trùng hợp như vậy...
Không có khả năng, chuyện này nhất định là do đám tiểu tử này làm, bọn họ đang cố ý làm làm cho mình nghi ngờ lung tung, tự rối loạn suy nghĩ trước, sau đó bọn họ sẽ thừa cơ tiến tới!
"Được rồi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện về Trảm Long phủ, Trảm Long phủ là tín vật để chứng minh truyền thừa chính thống của Phong Lôi Phủ, là thứ mà người mạnh nhất Phong Lôi Phủ mới có tư cách có được, Sử gia chúng ta đã kế thừa Trảm Long phủ rất nhiều đời, đã không ngừng phát triển, hiện giờ đã vô cùng cường đại, mà Mạc gia các ngươi lại không ngừng suy yếu, thậm chí ngay cả con trai cũng không có, sinh ra một đứa con gái, nhưng lại là một hồ nữ... Ngươi cảm thấy các ngươi còn có tư cách quản lý Trảm Long phủ hay sao?".
"Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần các ngươi giao ra Trảm Long phủ, thì ta lập tức đem phụ thân cùng ông nội ngươi đưa trở về một cách cung kính, hơn nữa còn bày tiệc rượu để xin lỗi bọn họ...".
Mạc Ngôn lạnh lùng hỏi chen vào: "Nếu không thì sao?".
Sử Phụng Quân hừ nói: "Vậy thì mời bọn họ sống trong này đi, khi nào nghĩ thông suốt, nguyện ý dùng Trảm Long phủ để đổi lấy, thì ta sẽ đưa bọn họ về, đương nhiên, trong gia tộc Sử gia chúng ta có một ít đứa nhỏ có tính cách tương đối xúc động, khi bọn hắn ở trong Sử gia, thì ta không dám cam đoan sẽ không có chuyện gì xảy ra...".
Gia Cát Phong mỉm cười, chậm rãi mở miệng nói: "Sử gia chủ, ta muốn hòi, Phong Lôi Phủ Sử gia so với Hồng Nguyệt đại lục Gia Cát gia thì như thế nào?".
Sắc mặt Sử Phụng Quân biến đổi, trở nên vô cùng âm trầm, hắn không nghĩ đến Gia Cát Phong lại xảo quyệt như thế, vừa mở miệng liền hỏi câu hỏi như vậy, câu hỏi như vậy, rất dễ khiến cho hai bên tranh chấp.
Nếu như mình nói Sử gia lợi hại hơn Gia Cát gia, thì không dám chắc sau khi Gia Cát Phong trở về có thêm mắm thêm muối hay không, lỡ ngày nào đó Gia Cát gia nhàn rỗi, phái mấy cao thủ đến đây luận bàn một phen, xác minh xem vì sao Sử gia lại lợi hại hơn Gia Cát gia...
Nếu như mình nói Gia Cát gia lợi hại, thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình hay sao?
Nhưng mà Gia Cát gia mạnh mẽ hơn, là sự thật, cho dù Sử Phụng Quân không thừa nhận cũng không được, cho nên dù hắn rất căm tức, nhưng vẫn phải thở dài trả lời: "Không bằng.".
Gia Cát Phong cười nhạt, hắn không thấy kinh ngạc khi Sử Phụng Quân trả lời như vậy, liền thò tay chỉ Tiêu Hùng ở bên cạnh: "Cám ơn ngươi khen ngợi, ta còn muốn hỏi vấn đề thứ hai, Sử gia so với Bạch Hổ Vương Tiêu gia thì như thế nào?".
Sử Phụng Quân nhìn theo hướng Gia Cát Phong chi, trong lòng đột nhiên cảm thấy khiếp sợ.
Tiêu Hùng, Bạch Hổ Vương Tiêu gia?
Chẳng lẽ bản thân Tiêu Hùng là người của Bạch Hổ Vương Tiêu gia?
Tiêu Hùng hơi nhíu mày, hắn tự nhiên hiểu rõ Gia Cát Phong hỏi như vậy để làm gì, nhưng mà chỉ Gia Cát gia cũng đã đủ cho Sử gia kiêng kị, nếu thêm một cái là Tiêu gia, vậy chắc chắn sẽ làm cho Sử Phụng Quân cảm thấy áp lực thật lớn, tuy rằng hiện tại hắn cũng không cho rằng mình là người của Bạch Hổ Vương Tiêu gia, nhưng lúc này, rõ ràng không phải là cơ hội tốt để phản đối...
Một tên nam nhân trung niên đứng ở trước mặt Sử Phụng Quân liền nhìn chằm chằm vào Tiêu Hùng, sắc mặt bỗng nhiên hơi đổi, hình như nhớ ra điều gì đó, đi lên hai bước, thấp giọng nói vài câu với Sử Phụng Quân.
Sử Phụng Quân cau mày, ánh mắt sắc bén giống như một thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hùng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh: "Người của Tiêu gia?".
Gia Cát Phong cười ha hả: "Có phải ngươi muốn nói Tiêu Hùng đã thoát ly khỏi Tiêu gia, không tính là người của Tiêu gia nữa phải không?”.
Đúng là Sử Phụng Quân vừa mới nghe được tin tức có liên quan tới Tiêu Hùng, nhưng mà nghe thấy Gia Cát Phong nói như vậy, cũng nhịn không được nữa, hừ lạnh nói: "Nếu tin tức không sai, thì chỉ sợ hiện tại Tiêu Hùng không những không phải là đệ tử của Tiêu gia, mà lại còn có quan hệ rất xấu với Tiêu gia đi...".
Gia Cát Phong lại gật gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng là Tiêu Hùng có không ít mâu thuẫn với người của Tiêu gia, nhưng mà các ngươi cũng biết, gia chủ cùng trưởng lão của Tiêu gia đã từng tự mình đến thành Lam Phong gặp cha con Tiêu Hùng...".
"Đối với một gia tộc mà nói, việc đã qua, không đáng để quá quan tâm nữa, điều mà mọi người càng quan tâm chính là tương lai, bất kể như thế nào, thì Tiêu Hùng vẫn mang theo dòng máu của Tiêu gia, hiện giờ xuất hiện giống như một thiên tài thế này, ngươi cho rằng Tiêu gia sẽ không quan tâm?".
"Đệ tử của Tiêu gia, truyền nhân của Phong Lôi Phủ, tinh thông các loại Dược Thiện, là phó hội trưởng tổng hội công hội Dược Thiện, là đồng bọn hợp tác quan trọng của Gia Cát gia, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của học viện Cuồng Sư...".
Gia Cát Phong mỉm cười, trên mặt nở nụ cười tự tin: "Ta nghĩ, Sử gia chủ sẽ vẫn phải nể mặt một chút đi?".
Gia Cát Phong nói một cách khách khí, thế nhưng sắc mặt Sử Phụng Quân lại vô cùng khó coi, bởi vì trong mắt của hắn, đây không phải là đề nghị, mà đây là uy hiếp!
Thế nhưng sự uy hiếp này đúng là có tác dụng!
Tuy rằng Sử gia cũng không yếu, nhưng mà so với những thế lực mà Gia Cát Phong vừa kể ra, lại kém quá xa rồi.
Tuy rằng những thế lực mà Gia Cát Phong vừa kể ra chưa chắc sẽ ra mặt vì bọn họ, nhưng mà nó cũng cho thấy Sử gia không thể tùy tiện bắt nạt những người này giống như bắt nạt Mạc gia.
Vốn còn có thể lấy cớ rằng đây là chuyện giữa các gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ, thế nhưng Tiêu Hùng lại là truyền nhân của Huyết Phủ Phong Lôi Phủ...
Sử Phụng Quân nhìn chằm chằm Tiêu Hùng nói: "Ngươi nói ngươi là truyền nhân của Huyết Phủ Mạc Lý Cam ở bốn trăm năm trước, ngươi có gì để chứng minh?".
Tiêu Hùng cũng không vội vả chứng minh, mà chỉ bình tĩnh hỏi: "Sử gia chủ không tin thứ ta tu hành là Phong Lôi Phủ, hay là không ta là truyền nhân của Huyết Phủ Mạc Lý Cam?".
Khóe miệng Sử Phụng Quân hơi nhếch lên, cười lạnh nói: "Ta biết ngươi tu hành Phong Lôi Phủ, nhưng mà hiện tại, số gia tộc tu hành Phong Lôi Phủ có rất nhiều, thì làm sao ta có thể biết được ngươi có phải là truyền nhân của Huyết Phủ, có thể đại biểu cho Mạc gia được hay không?".
Khóe miệng Tiêu Hùng hơi hơi nhếch lên: "Sử gia chủ, nếu ta có thể có được vũ khí mà sư phó Huyết Phủ của ta sử dụng khi trước, thì đó có thể coi là thứ để chứng minh hay không?".
Đương nhiên Sử Phụng Quân sẽ không biết vũ khí mà Huyết Phủ sử dụng mới là Trảm Long phủ thật sự, hắn thấy bộ dáng Tiêu Hùng nói như đinh đóng cột như vậy, ánh mắt không khỏi hơi nheo lại: "Ngươi có thể lấy ra sao?".
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 222: Tai nạn xấu hổ ngày xưa(2)
Nguồn: Sưu Tầm
Ánh mắt của Mạc Ngôn đang đứng ở bên cạnh Tiêu Hùng cũng sáng lên, vũ khí mà Mạc Lý Cam sử dụng, làm sao lại không phải là Trảm Long phủ mà Mạc gia đang muốn tìm?
Nếu như Mạc Ngôn tìm được Trảm Long phủ, thì khi rơi vào đường cùng, nàng cũng sẽ dùng Trảm Long phủ để đổi lấy sự bình an cho Mạc gia, mặc dù thần binh tốt, nhưng lại có thể đưa tới hiểm họa lớn, hiện giờ Mạc gia đã không thể chịu bất cứ sức ép nào nữa rồi.
Thế nhưng hai thanh niên trước mật, lại nói chuyện với Sử Phụng Quân, làm cho Sử Phụng Quân giống như không thể làm được gì, điều này làm cho Mạc Ngôn lại có một cảm giác hoàn toàn khác.
Hình như Phong Lôi Phủ Sử gia, cũng không mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng của nàng, đối mặt với thế lực càng mạnh mẽ hơn, thì bọn họ cũng sẽ do dự, cũng sẽ lo lắng...
Tiêu Hùng nhún nhún vai: "Tạm thời ta không thể lấy ra được, nhưng mà ta biết nó ở nơi nào, sư phó nói cho ta biết chỗ hắn để di vật...".
Nhìn Sử Phụng Quân thở dài nhẹ nhòm một hơi, Tiêu Hùng cười nói: "Nhưng mà ta có thể nói ra một chút tin tức về Sử gia mà sư phó của ta lưu lại...".
Sắc mặt Sử Phụng Quân hơi đổi, hắn chợt nhớ tới một việc, chẳng lẽ chuyện hắn muốn nói là..
"Tính tình của sư phó ta vốn nóng như lửa, rất hay bực tức, cho nên đi đến đâu, cũng đều làm cho rất nhiều người không vừa mắt, hơn nữa lúc ấy trong tất cả các võ giả tu hành Phong Lôi Phủ thì hắn là người có thiên phú cao nhất, thế nên đã bị rất nhiều người ghen ghét, có không ít người công khai hoặc len lén khiêu chiến sư phó của ta...".
Sắc mặt Sử Phụng Quân bỗng nhiên xanh mét, quát lên: "Dù sao thì hắn cũng đã chết, hơn nữa còn là chuyện của mấy trăm năm trước, ngươi tự nhiên có thể nói dối được.".
Tiêu Hùng tỏ ra vô cùng kì quái, nhìn chằm chằm Sử Phụng Quân: "Ta còn chưa nói gì, thì tại sao Sử gia chủ lại biết ta đang nói dối, à, ta hiểu rồi, chắc là Sử gia chủ cũng biết chuyện ta muốn nói là gì phải không, mà chuyện này, đúng là làm cho Sử gia rất mất mặt...".
Gia Cát Phong ở bên cạnh nghe thấy Tiêu Hùng nói như vậy, lòng hiếu kỳ cũng bị kích thích lên, ở bên cạnh hỏi: "Chuyện gì, nghe có vẻ rất hấp dẫn?".
Tiêu Hùng liếc mắt nhìn Sử Phụng Quân một cái, Sử Phụng Quân tỏ ra phẫn nộ, nhưng lại không chịu mở miệng, bởi vì hắn biết, một khi hắn mở miệng ngăn cản, thì chẳng khác nào thừa nhận đối phương là đệ tử của Huyết Phủ.
Nhìn Sử Phụng Quân không hề nói gì, dĩ nhiên Tiêu Hùng sẽ không cần lưu lại mặt mũi cho hắn, dù sao hắn cũng không thừa nhận chính mình có tư cách tham gia việc này, đúng là vẫn phải dùng thủ đoạn khác.
"Lúc trước Sử gia cũng có võ giả thiên tài có thực lực rất tốt, tên võ giả này thích một nữ nhân, lại chính là nữ nhân mà sư phó của ta thích, nên hắn âm thầm khiêu khích sư phó Mạc Lý Cam của ta, tiền đánh cuộc là người thất bại phải rời khỏi cô gái kia, hành vi của hắn chọc giận sư phó Mạc Lý Cam của ta, vì thế sư phó của của ta liền thêm vào một điều kiện, nếu người thua nhìn thấy người thắng, đều phải cung kính kêu một tiếng ông nội...".
Gia Cát Phong mở to hai mắt nhìn, chợt nghĩ tới thân phận của Tiêu Hùng, hình như đã hiểu vì sao sắc mặt Sử Phụng Quân lại xanh mét như vậy.
Người thua chắc chắn sẽ không phải là Mạc Lý Cam, người nọ nhất định là lão tổ của Sử gia, hắn còn phải kêu Mạc Lý Cam là ông nội, vậy, Tiêu Hùng là đệ tử của Mạc Lý Cam... Thì Sử Phụng Quân nên xưng hô Tiêu Hùng như thế nào?
Đương nhiên, việc này đã cách mấy trăm năm, đã không có ai truy cứu nữa, nhưng chỉ nghe một chút đã làm cho người khác cực kì khó chịu.
Tên Tiêu Hùng nầy, đúng là xấu xa.
Trong đại sảnh có rất nhiều người của Sử gia, trên cơ bản thì bọn họ cũng không biết tới chuyện cũ này, nghe Tiêu Hùng chậm rãi nói ra, lại nhìn lại sắc mặt Sử Phụng Quân, trong lòng bọn họ liền cảm thấy giật mình, chẳng lẽ người nầy thật sự là đệ tử của Huyết Phủ Mạc Lý Cam?
"Tên thiên tài của Sử gia kia bị Mạc Lý Cam đánh cho một trận te tua, theo hắn miêu tả thì đánh thành một cái đầu heo, quỳ trên mặt đất gọi sư phó ta là ông nội, từ nay về sau nhìn thấy sư phó ta liền trốn thật sa... Sử gia chủ, ngươi là gia chủ Sử gia, chắc phải hiểu rõ lịch sử của Sử gia, việc này chắc chắn ngươi sẽ biết, ta không có nói láo đúng không?”.
Nhìn Sử Phụng Quân vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tiêu Hùng cười hì hì nói: "Nếu không, chúng ta cùng thề độc, ai nói láo thì người đó đoạn tử tuyệt tôn...".
Sử Phụng Quân vừa định nói, liền bị chặn ở trong cổ họng, hắn oán hận nhìn tên tiểu tử liều mạng không sợ gì ở trước mắt, trong lòng xuất hiện vô hạn sát khí!
Tên tiểu tử này quá càn rờ, hắn cho rằng ta không dám giết hắn hay sao?
Tiêu Hùng nhìn trong mắt Sử Phụng Quân lộ ra sát khí, trong lòng cười lạnh, chắc là người này đã muốn giết mình rồi.
Ngưu Phấn ở bên cạnh nhìn Tiêu Hùng cùng Gia Cát Phong kể lại chuyện xấu hổ của Sử gia, trong lòng lại khâm phục phục sát đất, mặc kệ kết quả như thế nào, thì hai người bọn họ cũng đều quá trâu bò rồi.
Quá khâm phục rồi, quả thật là thần tượng lớn.
"Sử gia chủ, những chuyện như vậy, ta nghĩ ngươi cũng không muốn ta kể thêm, hôm nay chúng ta tới đây, là vì nghe nói ngươi mời cha con Mạc gia tới đây làm khách rồi, ta nghĩ cũng đã đến lúc hai người bọn họ nên về nhà rồi?".
Sử Phụng Quân nhìn Tiêu Hùng chuyển hướng câu chuyện, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, hắn thật sự không biết nếu Tiêu Hùng nói tiếp, hắn có nhịn được không ra tay đánh chết hai tên tiểu tử này ngay tại chỗ hay không.
Ánh mắt Sử Phụng Quân nhìn chăm chú Tiêu Hùng: "Nhi tử cùng nữ nhi của ta, có phải ở trong tay các ngươi hay không?".
Tiêu Hùng lắc đầu: "Làm sao lại có chuyện như vậy, chúng ta rất kính trọng Sử gia chủ, huống chi Phong Lôi Phủ Sử gia lớn mạnh như thế, chúng ta cũng không dám ra tay với người nhà ngươi, nhưng mà ta thấy Sử gia vừa bắt lấy cha con Mạc gia, liền đánh mất hai đứa con, không biết có phải là do có tiền bối cao nhân nào thấy không vừa mắt hay không...".
Nói tới đây, Tiêu Hùng còn thở dài một tiếng nói: "May mắn là người ngươi bắt không phải là cha ta, cũng không phải là ông nội của ta, người bị bắt trong nhà ngươi cũng không phải là nhi tử nữ nhi của ta, dù có ai thiếu tay thiếu chân, thì cũng không ảnh hưởng gì đến ta, tuy rằng sư phó của ta bảo ta trợ giúp Mạc gia, thế nhưng ta chỉ có chút năng lực như vậy, cũng không được Sử gia chủ để vào mắt, nói chuyện cũng không có sức nặng...".
Nói tới đây, Tiêu Hùng chắp tay hướng về phía Sử Phụng Quân nói: "Nhưng mà ta vẫn mong Sử gia chủ giơ cao đánh khẽ, thả cha con Mạc gia.".
Sử Phụng Quân cau mày, nhìn chằm chằm Tiêu Hùng nói: "Vậy Trảm Long phủ thì sao? Trảm Long phủ mà ta muốn đâu?".
Tiêu Hùng nhún nhún vai, chỉ chỉ vào Mạc Ngôn ở bên cạnh rồi nói: "Trảm Long phủ... Thật ra đã không còn ở Mạc gia từ lâu rồi, đã bị trộm mất cách đây mấy trăm năm rồi...".
Sử Phụng Quân lập tức mở to hai mắt nói: "Cái gì, điều đó không có khả năng!".
Mạc Ngôn bước ra từng bước, lớn tiếng nói: "Hắn nói là sự thật, không tin các ngươi xem...".
Mạc Ngôn từ trong không gian Huyết Giới lấy ra một thanh chiến phủ khổng lồ, đỏ bừng, giống như là ngọn lửa đang rực cháy, làm cho ánh mắt rất nhiều người đều sáng ngời.
Trảm Long phủ!
Mạc Ngôn đem món vũ khí này giơ lên trên không trung, nói với Sử Phụng Quân ở phía trên: "Ngươi xem đi, món vũ khí này chính là Trảm Long phủ mà các ngươi muốn, nếu các ngươi muốn, thì ta có thể lập tức đưa cho các ngươi, nhưng mà các ngươi phải lập tức thả cha cùng ông nội ta!".
Sử Phụng Quân từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt mọi người, cầm lấy thanh Trảm Long phủ kia từ trong tay Mạc Ngôn, cẩn thận quan sát, liền cau mày lại.
Rõ ràng, hắn cũng đã phát hiện ra món vũ khí này, thoạt nhìn giống ý chang thần binh Trảm Long phủ, nhưng trên thực tế lại chỉ là một thanh linh binh.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn: "Dùng một thanh linh binh cùng một câu nói dối để đuổi ta sao, ngươi cho ta là trẻ em ba tuổi hay sao?".
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 223: Ý tưởng điên cuồng.
Nguồn: Sưu Tầm
Đối mặt Sử Phụng Quân ép hỏi, Mạc Ngôn cũng không hề sợ hãi, đứng thẳng người, lạnh giọng nói: "Cho tới nay, chúng ta không muốn giao ra Trảm Long phủ, không phải là vì chúng ta tiếc của, mà bởi vì chúng ta biết các ngươi sẽ không tin tưởng.".
Sử Phụng Quân nhìn Mạc Ngôn nói năng rõ ràng, đầy lý lẽ, lập tức chau mày, hắn chưa từng nghĩ tới tình huống này, vốn tưởng rằng làm như thế nào thì Mạc gia cũng không chịu giao ra Trảm Long phủ, là vì Trảm Long phủ đại biểu cho gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ chính tông, không thể ngờ rằng còn có một nguyên nhân như vậy.
Những gì nàng nói, rốt cuộc là thật hay là giả đây?
Mạc Ngôn nhìn thẳng Sử Phụng Quân không hề sợ hãi, Sử Phụng Quân nhìn nàng một lúc lâu, không có nhìn thấy sự bối rối, sợ hãi ở trong mắt của Mạc Ngôn, liền thu hồi ánh mắt nhìn về thanh Trảm Long phủ kia: "Vậy rốt cuộc là ai tráo đổi mất món vũ khí này, các ngươi biết được chuyện này từ khi nào?".
Mạc Ngôn lắc lắc đầu nói: "Thật ra chuyện này đã được phát hiện ra từ hơn ba trăm năm trước, nhưng vì không biết rốt cuộc là ai đã lấy mất Trảm Long phủ thật đi, nên Mạc gia cũng chỉ có thể nén giận, một bên âm thầm tìm kiếm, một bên giấu diếm tin tức này, nhưng kết quả cuối cùng, vẫn không thể tìm được thanh thần binh Trảm Long phủ thật sự kia..".
Ngón tay Mạc Ngôn chỉ vào thanh Trảm Long phủ giả màu đỏ rực kia: "Nếu các ngươi không tin, thì có thể tìm người xem xét thời đại của chuôi Trảm Long phủ này, nhìn xem có phải nó có lịch sử lâu dài như vậy không, ba bốn trăm năm trước thì Mạc gia vô cùng mạnh mẻ, chắc chắn không cần tạo ra một thanh Phong Lôi Phủ giả để lừa bịp người khác.”.
"Ngươi bắt phụ thân cùng ông nội của ta, không biết có hỏi bọn họ chưa, nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi bọn hắn xem có chuyện như vậy hay không?".
Sử Phụng Quân hơi sửng sờ, Mạc Ngôn nói cũng có đạo lý, ba bốn trăm năm trước Mạc gia vô cùng mạnh mẻ, mấy chi mạch khác đều kém rất nhiều, vốn không thể chống lại Mạc gia, nên Mạc gia cũng không cần phải tạo ra một món đồ giả để lừa người khác...
Thanh Trảm Long phủ này nhìn qua thì có vẻ rất mới, nhưng người rèn đúc giỏi cũng có thể dùng một ít biện pháp, kiểm tra ra khoảng thời gian mà thanh vũ khí này được đúc, nếu Mạc Ngôn đã nói như vậy, thì chắc là thật.
Chẩng lẽ Mạc gia thật sự không có Trảm Long phủ sao?
Ý nghĩ này hiện ra ở trong đầu Sử Phụng Quân, làm cho Sử Phụng Quân vừa giật mình lại vừa tức giận, giật mình vì nếu như đó là thật, vậy phải đi đâu tìm Trảm Long phủ thật đây, tức giận là vì mình tìm lâu như vậy, lại có kết quả như thế!
Tiêu Hùng nhìn vẻ mặt của Sử Phụng Quân, biết được Sử Phụng Quân đã hơi tin tưởng, trong lòng liền thở dài nhẹ nhòm, những việc tiếp theo, sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Sử Phụng Quân ném Trảm Long phủ đang cầm trong tay cho một người của Sử gia ở bên cạnh, rồi chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm đám người Tiêu Hùng rồi nói: "Ta có thể thả cha con Mạc gia, nhưng mà ta có mấy yêu cầu sau...".
Nghe thấy Sử Phụng Quân chịu thả người, tất cả mọi người là thở phào nhẹ nhòm, Mạc Ngôn lại vô cùng vui mừng, liền mở miệng nói: "Ngươi nói đi!".
"Ta thả cha con Mạc gia, thì nhi tử cùng nữ nhi của ta phải trở về một cách an toàn, nếu chúng bị thương, thì đừng trách ta trở mặt vô tình..." Mạc Ngôn cũng không thèm quay đầu nhìn Tiêu Hùng, mà lại ra vẻ có chút khó xử nói: "Chúng ta cũng không biết là ai ra tay, nhưng mà nếu như đối phương ra tay là vì Mạc gia chúng ta, thì sau khi cha cùng ông nội ta không có việc gì trở về, thì ta nghĩ người làm chuyện này, cũng sẽ thả con của Sử gia chủ, nhưng mà hiện giờ chúng ta cũng không biết rốt cuộc là ai ra tay, cho nên không dám cam đoan với Sử gia chủ.".
Sử Phụng Quân nhìn chằm chằm Mạc Ngôn, cười lạnh hai tiếng: "Tốt!".
Tuy rằng Mạc Ngôn cùng đám người Tiêu Hùng đều không lộ ra chút manh mối nào, nhưng mà Sử Phụng Quân lại dám khẳng định người ra tay nhất định là đám người Tiêu Hùng, nhất là Tiêu Hùng và Mạc Ngôn đã nói nếu hắn thả cha con Mạc gia, thì có lẽ người làm chuyện này sẽ thả nhi tử cùng nữ nhi của hắn, nên hắn càng khẳng định chuyện này.
Sử Phụng Quân không có bất kỳ chứng cớ nào, cũng kiêng kị thế lực của Gia Cát gia và Tiêu gia, điều quan trọng hơn là Trảm Long phủ thật đã biến mất không có tin tức, mới khiến cho hắn quyết định tạm thời buông tay.
"Thứ hai, nếu Trảm Long phủ đã sớm bị mất đi, tuy rằng Mạc gia các ngươi khó thoát khỏi tội này, nhưng mà ta cũng lười truy cứu, nhưng mà nếu bị ta phát hiện ra các ngươi nói dối, thì ta sẽ không khách khí với các ngươi như vậy nữa.".
Mạc Ngôn thản nhiên gật đầu, bởi vì Trảm Long phủ đã mất thật rồi, căn bản không sợ điều tra.
"Thứ ba, các ngươi đã làm mất Trảm Long phủ, hơn nữa Mạc gia đã suy sụp rồi, đã không còn tư cách giữ vị trí truyền thừa Trảm Long phủ chính tông, ta sẽ triệu tập những gia tộc khác, tổ chức một lần thi đấu, xác định xem từ nay về sau thì ai là người đại biểu cho gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ, hơn nữa sau khi quyết định chuyện này, thì các gia tộc khác phải nghe lệnh của gia tộc đó.".
Mạc Ngôn mở to hai mắt, nàng rất không cam lòng, Mạc gia vẫn luôn là đại biểu cho truyền thừa chính thống Phong Lôi Phủ, thế nhưng hiện giờ, lại sẽ thuộc về gia tộc khác, trước kia nói tới Phong Lôi Phủ Mạc gia, thì ai cũng biết, ai cũng rõ, thế nhưng thế lực bây giờ của những chi mạch khác, nhất là Sử gia, đã vượt qua Mạc gia rất nhiều, hiện tại có rất nhiều người chỉ biết đến Phong Lôi Phủ Sử gia, mà không biết đến Mạc gia.
Sử Phụng Quân vốn muốn có được Trảm Long phủ, cũng muốn có được vị trí này, thế nhưng Trảm Long phủ đã biến mất rồi, nên Sử Phụng Quân cũng chỉ có thể mượn lý do này, trừ bỏ tư cách đại biểu cho Phong Lôi Phủ của Mạc gia, sau đó chuẩn bị mời các gia tộc khác họp bàn, hoàn toàn thay thế địa vị của Mạc gia, bằng thực lực của Sử gia lúc này, thì nhất định sẽ là kẻ chiến thắng.
Nhưng mà mặc kệ Mạc Ngôn có không cam lòng như thế nào, thì nàng cũng đã không thể thay đổi được chuyện này, nàng chỉ có thể cắn răng nói: "Thi đấu như thế nào? Võ giả Chiến Thánh so đấu với nhau?".
Sử Phụng Quân lắc lắc đầu nói: "Tương lai sẽ thuộc về thế hệ trẻ tuổi, nên sẽ do bọn họ quyết định chuyện này, các gia tộc chúng ta sẽ chọn lựa ra một số người, tiến hành thi đấu, người thắng sẽ làm đại biểu!”.
Tiêu Hùng nghe thấy Sử Phụng Quân nói, trong lòng hơi động một chút, Sử Phụng Quân cũng không nói đến võ giả Chiến Thánh so đấu, chắc là vì Sử gia có nhiều võ giả Chiến Thánh nhất trong các chi mạch Phong Lôi Phủ, thực lực toàn gia tộc cũng cực mạnh, nhưng nếu so sánh thực lực của từng võ giả, thì bọn hắn lại thua kém một chi mạch khác là Hà gia, có lẽ vì nguyên nhân này, nên hắn mới nghĩ ra cách chọn lựa thế hệ trẻ tuổi tiến hành so đấu.
Dù sao thực lực của toàn gia tộc, thì gia tộc Sử gia là chi mạch mạnh nhất trong các chi mạch.
Mạc Ngôn khẽ cắn môi, trong ánh mắt toát ra vẻ kiên quyết: "Vậy Mạc gia chúng ta cũng muốn tham gia, nếu Mạc gia chúng ta thắng, thì Mạc gia chúng ta vẫn là truyền thừa chính thống Phong Lôi Phủ như cũ!..".
Sử Phụng Quân giống như nghe thấy chuyện cười, nhìn chằm chằm Mạc Ngôn, cười lạnh nói: "Mạc gia các ngươi còn người nào giống võ giả sao, hình như cũng chỉ có một mình ngươi, nhìn qua còn có một chút tiềm lực...".
Mạc Ngôn ưỡn ngực: "Cho dù chỉ có một mình ta, thì ta cũng sẽ đại biểu cho Mạc gia chúng ta tham gia thi đấu!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 224: Việc khó nói(1)
Nguồn: Sưu Tầm
Sử Phụng Quân cười ha ha nói: "Ngươi cần phải suy nghĩ kỳ, cuộc so tài này là sinh tử tự chịu, mặc dù ngươi là một nữ nhân, nhưng trong lúc chiến đấu, cũng sẽ không có ai thương hoa tiếc ngọc đâu!
Sắc mặt Mạc Ngôn hơi biến đổi, nhưng mà dáng vẻ vẫn kiên quyết như cũ: "Ta muốn tham gia!
Sử Phụng Quân nhìn dáng vẻ của Mạc Ngôn, trong lòng cười lạnh, hiện tại Mạc gia đã không có võ giả nào có tiềm lực, chỉ có Mạc Ngôn này gia nhập học viện Thái Thản, chưa chắc tương lai sẽ không trở thành tai họa, nếu lợi dụng thi đấu để tiêu diệt nàng, vậy Mạc gia sẽ thật sự xong đời, như thế cũng không tệ.
"Tốt, dù sao mọi người cũng nói chuyện bằng thực lực, ngươi muốn tham gia thì tham gia đi.".
Tiêu Hùng lắng nghe hai người nói chuyện, cũng không vội vả tỏ thái độ, trong lòng Mạc Ngôn cảm thấy vội và, hắn cũng biết, nhưng mà đối với hắn mà nói, việc này còn cần tìm hiểu một chút, cân nhắc một chút.
"Người đâu, đem cha con Mạc gia ra đây.".
Sử Phụng Quân quay đầu quát lên, một nam nhân trung niên rời đi thật nhanh, sau khi trở về, phía sau đã có hai tên nam nhân đi theo, một người khoảng bốn mươi tuổi, bộ mặt trung thực, có vài phần tương tự với Mạc Ngôn, chính là phụ thân của Mạc Ngôn là Mạc Không, một người sáu bảy mươi tuổi, tóc trắng xoá, chính ông nội của Mạc Ngôn là Mạc Khai Sơn.
"Phụ thân, ông nội!".
Mạc Ngôn nhìn thấy hai người, liền vô cùng kích động, đi nhanh đến đón hai người.
Tiêu Hùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất kể như thế nào, cứu ra cha con Mạc gia, vậy cũng là một chuyện tốt, nhưng mà không biết Sử gia, có thể nén được cơn giận này hay không, sau này nhóm người mình cần phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Tuy rằng phụ thân cùng ông nội của Mạc Ngôn đều là võ giả, nhưng lại chỉ là Chiến Hồn võ giả, thực lực không bằng cả Mạc Ngôn.
Sau khi đoàn người trở lại Mạc gia, hai người nghe nói Mạc Ngôn muốn đại biểu cho Mạc gia tham gia thi đấu, đều vô cùng kinh hãi, đều muốn ngăn lại.
"Coi như hết, bọn họ muốn tranh giành thì để cho bọn họ tranh giành đi, không phải chúng ta không muốn tranh giành, mà vốn là không thể tranh được, hiện tại Mạc gia không bằng bất cứ gia tộc chi mạch nào rồi...".
"Đúng thế, Mạc Ngôn, nghe ông nội nói, không cần tham gia, ngươi thật vất vả mới có thể tiến vào học viện Thái Thản, có tương lai rất tốt, cần gì phải tham gia trận đấu nguy hiểm như vậy? Nếu ngươi đi, thì chắc chắn bọn họ sẽ đối phó ngươi trong khi thi đấu...".
Đối mặt với sự khuyên can của hai người, Mạc Ngôn lại không hề lay chuyển: "Không, đây là vinh quang của Mạc gia chúng ta, tại sao lại có thể để cho người khác cướp đi một cách dễ dàng như vậy...".
Phụ thân của Mạc Ngôn là Mạc Không thở dài một hơi nói: "Gia tộc đại biểu cho Phong Lôi Phủ vốn có quyền sai phái những chi mạch gia tộc khác, nhưng tất cả đều phải dựa vào thực lực, trong vòng một hai trăm năm gần đây, Mạc gia chúng ta càng ngày càng suy yếu, bọn họ đâu còn nghe theo mệnh lệnh của chúng ta...".
Tiêu Hùng nghe thấy hai người nói, trong lòng vừa động, hỏi: "Gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ chính thống, có được quyền lợi khống chế chi mạch gia tộc khác sao?".
Mạc Không gật gật đầu nói: "Đúng, quan hệ giữa các gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ lúc trước, thật ra là một chủ bốn phụ, nhưng mà Mạc gia chúng ta càng ngày càng suy yếu, mới có kết quả như bây giờ...".
Ánh mắt Tiêu Hùng sáng lên, Gia Cát Phong ở bên cạnh nhìn ánh mắt của Tiêu Hùng, liền tiến sát lại, thấp giọng nói: "Không phải ngươi đang muốn nhằm vào những chi mạch này chứ?".
Trong lòng Tiêu Hùng cảm thán về ánh mắt sắc sảo của Gia Cát Phong, trong lòng mình mới toát ra ý tưởng to gan này, thì Gia Cát Phong đã đoán ra ngay rồi.
"Đúng vậy, ta đúng là có ý nghĩ này, nhưng mà... Ngay cả chính ta cũng cảm thấy hình như hơi điên cuồng một chút...".
Đúng là Tiêu Hùng có một chút động tâm, hoặc có thể nói hắn vừa nghĩ tới một ý tưởng phi thường điên cuồng.
Mình là đệ tử của Huyết Phủ Mạc Lý Cam, cũng có thể xem như là người của Mạc gia, nếu như mình có thể dùng thân phận là người của Mạc gia tham gia trận đấu mà Sử gia sắp sửa tổ chức, hơn nữa còn đạt được thắng lợi, thì chẳng phải là mình có thể sai khiến bốn gia tộc đó?
Đây chính là gia tộc mạnh mẻ có được võ giả Chiến Thánh...
Nhưng mà, ý nghĩ này cũng quá điên cuồng rồi, hơn nữa, còn khó thành sự thật, không, phải nói vô cùng không thực tế.
Không nói đến Sử gia có nhiều cao thủ như vậy, chỉ nói đến lần thi đấu này là do Sử gia tổ chức, thì phương thức thi đấu chắc chắn sẽ có lợi nhất cho Sử gia, huống chi, mặc kệ phương thức gì, thì người của Mạc gia, cũng không tìm được ai khác rồi, ngay cả chính mình, cũng chỉ là Chiến Linh nhị trọng...
Hơn nữa, coi như mình thật sự chiến thắng, thì Mạc gia vẫn duy trì thân phận truyền thừa chính thống như trước, nhưng mà Mạc gia vốn thế yếu, căn bản không có khả năng mệnh lệnh cho những chi mạch gia tộc kia, tình huống hiện tại của Mạc gia không phải là như thế sao?
Nhưng ý nghĩ này, lại giống như là một hạt giống điên cuồng, một khi xuất hiện, liền không ngừng nẩy mầm mọc rể, không thể xóa đi được.
Tiêu Hùng có một ý tưởng, đầu tiên là cố gắng đem chủ tư cách trong một chủ bốn phụ nắm giữ ở trong tay Mạc gia, ngay tại lúc này mình còn yếu thế, cũng không có nghĩa là về sau mình cũng sẽ vẫn yếu như vậy, sẽ có một ngày chính mình sẽ có được thực lực mạnh mẽ, đến lúc đó không sợ bốn gia tộc không theo!
Gia Cát Phong vô cùng hiểu rõ Tiêu Hùng, mới nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Hùng thay đổi, cũng đă đoán ra ý tưởng của Tiêu Hùng, nhìn ánh mắt cực nóng giống như có ngọn lửa nhảy lên của Tiêu Hùng, trong lòng Gia Cát Phong cũng không khỏi cảm thấy ý nghĩ này của Tiêu Hùng là quá điên cuồng.
Đúng là điên cuồng.
Chẳng qua chuyện này, hình như rất thú vị...
Nếu Tiêu Hùng có thể thành công, thì đúng là phát đạt rồi.
Ở vương triều Hồng Nguyệt, Tiêu Hùng là đệ tử học viện Cuồng Sư, là phó hội trưởng tổng hội công hội Dược Thiện, là ông chủ giấu mặt của Bách Thiện Đường, vẫn là đệ tử Tiêu gia, tương lai rộng mở...
Ở hoàng triều Linh Nguyệt, Tiêu Hùng là người thủ hộ của Tây Hoang Yêu Tộc Thánh nữ, là bạn tốt của Chiến Thánh Yến Xích Phi- đệ tử của đại sư cổ Tinh Mộc, đã có danh vọng rất cao trong Tây Hoang Yêu Tộc, lại là truyền nhân Nguyệt Thần Tiễn, trong hoàng cung đánh chết đệ tử của Lạc Nhật Tiến tông, thanh danh truyền xa...
Hiện giờ Tiêu Hùng lại nhằm vào vài cái chi mạch gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ ở Thú Tộc, nếu Tiêu Hùng thật sự thành công, vậy chẳng phải ở trong ba vương quốc của ba chủng tộc, thì hắn đều có được thân phận độc đáo, cùng thế lực riêng?
Mặc dù Gia Cát Phong là đệ tử của Gia Cát gia, sóng gió gì cũng có thể nói đã gặp qua, nhưng vẫn bị Tiêu Hùng làm cho hoảng sợ, thậm chí từ đáy lòng còn có vài phần khâm phục.
Tiểu tử này, quả thật đúng là to gan lớn mật.
Nhưng mà việc này, nếu muốn làm được, thật sự quá khó khăn...
"Hắc hắc, nếu ngươi muốn làm, thì ta sẽ giúp ngươi.".
Tiêu Hùng lắc lắc đầu nói: "Việc này sẽ không đơn giản như vậy, có lẽ là ta ý nghĩ quá đơn giản rồi, đến lúc đó rồi nói sau.".
Mạc Ngôn tự nhiên không đoán được trong lòng Tiêu Hùng lại có dã tâm lớn như thế, nàng còn đang cãi cọ với phụ thân cùng ông nội của nàng, đến lúc đó nhất định phải tham gia cuộc thi, thay Mạc gia lấy lại vinh dự.
Mạc Khai Sơn nhìn Mạc Ngôn quật cường, bỗng nhiên thở dài: "Mạc Ngôn, quên đi, nếu như có thể tranh giành được thì cũng có thể như thế nào, Mạc gia đến thế hệ này, đã không còn con trai, nhất định sẽ không có người nối dòi, ngươi kế thừa đặc tính Hồ Tộc của mẫu thân ngươi, cho dù ngươi muốn sinh một đứa nhỏ hổ tộc cũng không được...".
Phụ thân Mạc Ngôn, cũng chính là Mạc Không, nghe phụ thân hắn nói chuyện, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ xấu hổ: "Phụ thân, là ta có lỗi với Mạc gia...".
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai