Không đợi hắn nói, thanh âm Nhạc Tử Mẫn thật khẩn cấp từ bên trong điện thoại truyền ra: “Chào Trương tiên sinh, tôi là Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành, hiện tại anh đang ở chỗ nào?”
“Tôi đang làm việc.” Trương Văn Trọng biết rõ còn cố hỏi: “Thế nào, có việc gì sao?”
“Chỗ tôi có một bệnh nhân bị rong huyết nhưng lại không phải bệnh rong huyết bình thường. Chuyện này nói ra có chút phức tạp, đơn giản mà nói, chúng tôi đã dùng hết phương pháo vẫn không tạo được hiệu quả lớn, máu vẫn cứ chảy không ngừng. Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể tạm thời truyền máu cho cô ấy, để tránh việc cô ấy bị mất máu quá nhiều mà dẫn đến biến chứng khác.” Nhạc Tử Mẫn đang nói đến đây, giọng nói thể hiện sự lo lắng: “Không biết Trương tiên sinh đối với bệnh phụ khoa có tinh thông không?”
Quả nhiên là vị chuyện của Triệu Lâm Di mà đến.
Tuy rằng Trương Văn Trọng không hài lòng với thái độ của cha mẹ Triệu Lâm Di, nhưng đó cũng không đại biểu cho hắn sẽ cự tuyệt việc cứu trị Triệu Lâm Di. Tục ngữ nói, lương y như từ mẫu. Thân là một bác sĩ hợp cách, Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đối với bệnh nhân khoanh tay đứng nhìn.
“Biết qua.” Trương Văn Trọng đáp.
Nhạc Tử Mẫn nhất thời thở dài một hơi, sau khi kiến thức qua y thuật phi phàm của Trương Văn Trọng, hắn đối Trương Văn Trọng liền tràn ngập lòng tin.
“Hiện tại tôi đang lái xe trên đường tới đại học Ung Thành, anh ở trong phòng y tế chờ tôi trong chốc lát, tôi lập tức đi qua đón anh.”
“Tốt, ông qua đi.” Trương Văn Trọng dứt lời, cắt điện thoại, bỏ điện thoại kiểu lỗi thời trở vào trong túi quần.
“Anh có việc phải làm sao?” Vưu Giai mở miệng hỏi.
“Um.” Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Cần phải đến tận nơi khám bệnh.”
“Nếu như vậy tôi cũng không ở đây làm lỡ thời gian của anh nữa, tôi xin cáo từ trước.” Vưu Giai cẩn thận ôm bức Bách Thọ Đồ trong tay, rất sợ không cẩn thận sẽ làm nó bị hư hao. Trước khi đi nàng còn không quên nói: “Đừng quên anh đã đáp ứng chuyện của tối đó, cuối tuần, tôi sẽ trự tiếp tới đây đón anh.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Vưu Giai mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng cáo từ, hai tay cầm bức Bách Thọ Đồ đi ra khỏi phòng. Dương Nghị đi theo sát sau người nàng, bất quá lúc sắp rời phòng, hắn còn nghiêng đầu nhìn lại, trừng mắt với Trương Văn Trọng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ uy hiếp và đe doạ.
Trương Văn Trọng đạm mạc cười, hoàng toàn không đem việc này để trong lòng.
Vưu Giai và Dương Nghị vừa mới đi, Lâm Tử Mạn đã chạy tới, vẻ mặt hiếu kỳ, bát quái mười phần hói: “Hai người vừa rồi là ai vậy? Nam thì khó coi, nữ lại rất đẹp, còn rất có khí chất, uy, bác sĩ Trương, cô gái là thế? Không phải là bạn gái của anh đó chứ?”
“Làm gì có.” Trương Văn Trọng lắc đầu nói.
“Tôi cũng hiểu được không có khả năng.” Lâm Tử Mạn nói: “Cô gái kia, toàn thân trên dưới đều mặc hàng hiệu, tuỳ tiện một kiên là đủ một năm tiền lương của tôi rồi. Người như vậy, không giàu cũng quý. Nếu như nàng là bạn gái của anh, vậy anh còn có thể ở lại bên trong phòng y tế này để mỗi ngày phải chịu sự đè ép của Hồ Cương sao?”
Trương Văn Trọng bật cười nói: “Cô quán sát thật tỉ mỉ.”
“Dĩ nhiên.” Lâm Tử Mạn cười nói: “Phụ nữ trời sinh rất mẫn cảm đối với mấy thứ này.”
Ngay khi Lâm Tử Mạn và Trương Văn Trọng còn đang nói đùa, Vưu Giai cầm bức Bách Thọ Đồ đi ra khỏi trường đại học Ung Thành. Chiếc Cadillac màu hồng của nàng đang nằm trong bãi đỗ xe gần bên cửa lớn.
Dương Nghị đi theo sát phía sau nàng, cũng đi vào bãi đỗ xe, chiếc xe của hắn là Audi A3, nằm bên cạnh chiếc Cadillac của Vưu Giai.
Dương Nghị giả vờ đưa tay lên nhìn đồng hồ nói: “Vưu Giai, dù sao cũng sắp trưa rồi, không bằng chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi? Tôi vừa mới biết một nhà hàng Pháp không tệ, chỉ gần đây thôi. Chỗ bọn họ có một loại bơ, mùi vị ngon lắm.”
“Không có hứng thú, ngươi ăn một mình đi.” Vưu Giai mở cửa xa, cẩn thận bỏ bức Bách Thọ Đồ vào, lúc này mới xoay người lại nghin Dương Nghị nói: “Còn nữa, sau này ngươi không nên quấn láy ta nữa, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta đối với ngươi không hề có cảm giác. Nếu như ngươi còn dây dưa với ta như vậy, đừng trách
ta gọi điện thoại kêu cảnh sát kiện ngươi tội quấy rầy.” Dứt lời, Vưu Giai chui vào trong xe, đóng cửa cái phanh.
“Nè nè, Vưu Giai, cô sẽ không tuyệt tình đến vậy chứ?” Dương Nghị muốn giật cửa xe của Vưu Giai ra nhưng Vưu Giai đã khoá từ bên trong, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể sờ sờ vào cửa sổ xe nói: “Cha mẹ cô rất mong cô gả cho tôi, lẽ nào cô muốn vi phạm ý nguyện của hai người họ sao?”
“Ta phải gã cho ai, toàn bộ do chính ta làm chủ, ngươi đừng đem ý nguyện của cha mẹ ta ra áp bách ta.” Vưu Giai hé cửa sổ lộ ra một khe hở để Dương Nghị có thể nghe được lời nàng nói: “Hiện tại ta phải khởi động xe, mời tránh ra nhanh lên, nếu như là vì vậy để ngươi bị thụ thương, ngươi cũng đừng trách ta.”
Dương Nghị vốn đang muốn nói chuyện, thế nhưng ngay lúc này đột nhiên có một chiếc xe chạy vào trong bãi đỗ xe, dừng ngay đối diện chiếc xe của hắn. Người từ trên xe bước xuống là một người mà Dương Nghị phi thường quen thuộc, thường vụ phó viện trưởng Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành.
“Chào Nhạc phó viện trưởng, không nghĩ tới có thể gặp ông ở chỗ này.” Dương Nghị vẻ mặt tươi cười bắt chuyện.
Muốn nói Dương Nghị ở trong toàn bộ bệnh viện Ung Thành sợ nhất là ai, cũng không phải là Triệu viện trưởng, cũng không phải những phó viện trưởng khác, lại càng không phải Lưu chủ nhiệm của khoa kiểm nghiệm mà chính là vị thường vụ phó viện trưởng Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành đang đứng trước mặt này.
Bởi vì Nhạc Tử Mẫn là một người cương trực công chính, Dương Nghị có thân phận con trai của thường vụ phó cục trưởng cục vệ sinh nhưng trong mắt Nhạc Tử Mẫn cũng chẳng là gì. Mà Nhạc Tử Mẫn lại nổi danh chuyên gia y học toàn quốc, cho nên Dương Nghị cũng không có khả năng vận dụng quyền thế của cha mình đến uy hiếp.
Kỳ thực Dương Nghị cũng biết ngày trước mình tiến vào được bệnh viện Ung Thành đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm của khoa kiểm nghiệm thì từng lọt vào sự phản đối kịch liệt của Nhạc Tử Mẫn, nếu không phải Triệu viện trưởng vì muốn lấy lòng cha của hắn, kiên quyết giữ ý mình, chủ trương gắng sức thực hiện cho hắn làm chức phó chủ nhiệm khoa kiểm nghiệm chỉ sợ với bằng cấp của hắn muốn tiến vào bệnh viện Ung Thành căn bản là không có khả năng.
Chính vì đủ loại nguyện nhân nên Dương Nghị đối với Nhạc Tử Mẫn có một loại cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung. Lúc này gặp được Nhạc Tử Mẫn ở đây, Dương Nghị tuy giữ vẻ mặt tươi cười thế nhưng trong lòng liên tục hô mình xui xẻo.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Nhạc Tử Mẫn nhìn thấy Dương Nghị sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Bây giờ còn đang thời gian đi làm phải không? Anh đang trốn việc?”
Trong lòng Dương Nghị thầm mắng: “Mẹ nó, ngươi cũng đang trong thời gian làm việc chạy tới đây mà còn mắng ta?” Trên mặt hắn lai hiện nụ cười, giải thích: “Hôm nay tôi vừa lúc có thời gian rỗi, Nhạc phó viện trưởng nếu không tin có thể hỏi Lưu chủ nhiệm.”
Hôm nay Dương Nghị vốn không hề xin nghỉ làm, nhưng hắn tin tưởng, nếu như Nhạc Tử Mẫn thật sự hỏi việc này với Lưu chủ nhiệm khoa kiểm nghiệm thì Lưu chủ nhiệm nhất định sẽ nói hắn có xin nghỉ.
Nhạc Tử Mẫn cũng hiểu rõ chuyện này, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, xoay người hướng bên trong đại học Ung Thành mà đi.
Last edited by Minh Huệ; 12-05-2011 at 08:26 PM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao
Nhìn theo bóng lưng Nhạc Tử Mẫn đi xa, Dương Nghị có chút buồn bực: “Nhạc Tử Mẫn đang trong thời gian làm việc chạy tới đại chọ Ung Thành làm gì? Tuy rằng hắn là giáo thụ khách toạ của Đông Y hệ đại học Ung Thành nhưng gần đây cũng không có nghe nói hắn có buổi giảng mà.”
Ngay khi Dương Nghị còn đang ngây người, Vưu Giai vội vã khởi động xe, lái ra khỏi bãi, một đường đi thẳng.
Dương Nghị vô ý thức muốn lên xe đuổitheo Vưu Giai thế nhưng khi hắn ngồi vào chiếc Audi A3 của mình, khoé mắt đột nhiên liếc thấy chiếc xe của Nhạc Tử Mẫn đỗ ngay đối diện.
Dương Nghị suy nghĩ một chút, cuối cùng tắt máy xa bỏ qua việc đuổi theo Vưu Giai.
“Nhạc Tử Mẫn ngay trong lúc làm việc lại chạy đến đại học Ung Thành, khẳng định là có vấn đề. Lẽ nào hắn lại bao dưỡng một nữ sinh bên trong đại học Ung Thành? Lúc này chạt tới là muốn đón cô ta đi ăn trưa?” Dương Nghị suy bụng ta ra bụng người, đem Nhạc Tử Mẫn thành vô sỉ như hắn. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Dương Nghị liền chọn lưu lại, đồng thời cầm máy chụp hình kỹ thuật số trong xe, chui ra phía sau xe. Hắn chuẩn bị chờ Nhạc Tử Mẫn và nữ sinh viên được bao dưỡng đi ra, sẽ chụp vài ảnh, sau đó dùng để áp chế Nhạc Tử Mẫn.
Nghĩ tới việc rốt cuộc hắn có thể nắm giữ được nhược điểm của Nhạc Tử Mẫn, từ nay về sau không cần e ngại nữa. Dương Nghị rât hưng phấn, thậm chí còn ậm ừ một ca khúc trong miệng.
Thế nhưng khi Dương Nghị thấy rõ khuôn mặt người đi bên cạnh Nhạc Tử Mẫn thì không khỏi ngây người, kinh ngạc nói: “Thế nào lại là hắn?”
Người đi bên cạnh Nhạc Tử Mẫn chính là Trương Văn Trọng vừa làm hắn mất hết mặt mũi ngay trước mặt Vưu Giai.
“Hai người này, vì sao lại thông đồng cùng nhau vậy?” Dương Nghị không khỏi có chút hiếu kỳ.
Lúc này Nhạc Tử Mẫn và Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh xe, Nhạc Tử Mẫn còn tự mình mở cửa xe cung thỉnh Trương Văn Trọng lên xe.
Khi nhìn thấy một màn này, Dương Nghị càng thêm chấn kinh.
Dương Nghị rất rõ ràng Nhạc Tử Mẫn người này tuy rằng nhìn qua như rất hoà thuận thế nhưng ở trong bản năng của hắn cũng cất giấu một cỗ ngạo khí. Dù lúc đối mặt với quan lớn cấp tỉnh thành phố hắn vẫn có thể làm vẻ đúng mực như cũ.
Thế nhưng hiện tại một người ngông nghênh như hắn không ngờ lại chủ động thay một tên giáo y thái điểu vô danh mở cửa xe, đồng thời còn làm ra tư thế cung thỉnh, chuyên như vậy, có thể là thật sao?
Dương Nghị thật sự rất hoài nghi, mình có phải là đã hoa mắt nhìn lầm rồi hay không.
Hắn nhu nhu hai con mắt, lần thứ hai nhìn lại, Trương Văn Trọng đã ngồi vào trong ghế bên cạnh tài xế, mà Nhạc Tử Mẫn lại nhẹ nhàng thay hắn đóng cửa xe, mới xoay người đi qua bên ghế lái.
Ngay lúc này, Dương Nghị đột nhiên phát hiện, Trương Văn Trọng vừa ngồi vào trong ghế cạnh tài xế lại đột nhiên hướng chỗ hắn nhìn lướt qua một cái.
“Hắn phát hiện ta rồi?” Trái tim Dương Nghị chợt nảy lên, hắn tự an ủi mình: “Sẽ không đâu, ta giấu sau ghế xe, hắn làm soa có thể phát hiện được ta?”
Nhưng ngay lập tức Dương Nghị liền phát hiện, khoé miệng Trương Văn Trọng chợt nhếch lên, nhìn thấy rõ cả dáng tươi cười dào dạt trên mặt hắn.
“Hắn quả nhiên đã phát hiện ra ta.” Dương Nghị hoảng sợ, vội vã tụt xuống chỗ ngồi.
Sau vài giây kinh hoàng, Dương Nghị cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhíu nhíu mày lẩm bẩm: “Chờ một chút, vì sao ta phải sợ hắn? Coi như là bị hắn phát hiện ra núp trong xe, hắn có thể làm gì được ta chứ?” Hắn đối với sự khiếp nhược vừa rồi của mình cảm giác bất mãn sâu sắc.
Dương Nghị ngồi thẳng lên ở ghế sau, nhưng lúc này chiếc xe của Nhạc Tử Mẫn đã chạy đi.
Không biết vì sao, Dương Nghị lại thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nghị quay lại ghế lái, rút điếu thuốc ngậm trong miệng, châm lửa rít mạnh một hơi, trong lúc đang hút thuốc, đã không thể giải thích được mà suy nghĩ: “Tên giáo y thái điểu này đến tột cùng là ai? Vì sao Nhạc Tử Mẫn lại kính nể hắn như thế? Lẽ nào hắn là một người có bối cảnh thâm hậu? Dương Nghị lắc đầu thật nhanh, phủ định suy đoán này: “Nếu như giáo y thái điểu này thật là người có bối cảnh thâm hậy thì thế nào lại chịu đắm mình bên trong một phòng y tế đai học thế này? Chuyện này thật kỳ quái!”
Ngay khi Dương Nghị còn đang suy đoán thân phận của Trương Văn Trọng thì Trương Văn Trọng đang ngồi trên xe của Nhạc Tử Mẫn chạy tới bệnh viện Ung Thành.
Trên đường chạy tới bệnh viện Ung Thành, Nhạc Tử Mẫn đơn giản nói rõ ràng tóm tắt bệnh tình hiện tại của Triệu Lâm Di, miêu tả cho Trương Văn Trọng nghe một lần, đồng thời còn nói luôn những thi thố trị liệu và hiệu quả đạt được mà bọn họ từng áp dụng qua, đều kể lại toàn bộ cho Trương Văn Trọng. Hắn làm vậy chính là muốn cho Trương Văn Trọng càng hiểu rõ hơn bệnh tình hiện tại của Triệu Lâm Di.
Nhạc Tử Mẫn lái xe vừa nhanh lại ổn, rất nhanh đã đến bệnh viện Ung Thành, dừng bên trong bãi đỗ xe của bệnh viện.
Trương Văn Trọng vừa theo Nhạc Tử Mẫn đi ra khỏi bãi đỗ xe chuẩn bị đi tới phòng bệnh của Triệu Lâm Di, Trần Kiến đã chờ hắn từ lâu ngay cửa bệnh viện, vội vã chạy tới đón.
Tuy rằng hiện tại Trần Kiến bởi vì đầu lưỡi cứng không thể nói chuyện, nhưng hắn cũng có chuẩn bị mà đến. Vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng hắn vội vã giơ lên cuốn sổ trong tay, bên trên viết: “Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, ở trên tạp chí ngoại khoa toàn quốc phát biểu lời giải thích, ngươi có thể làm cho đầu luõi của ta khôi phục bình thường rồi chứ?”
Bởi vì đầu lưỡi của hắn vẫn ở trong trạng thái cứng đỡ làm cho hắn không thể nói chuyên mà ngay cả ăn uống cũng vô cùng trắc trở, công việc và sinh hoạt của hắn bởi vậy gặp phải ảnh hưởng rất lớn. Ở dưới tình huống này, tuy rằng Trần Kiến không cam lòng, nhưng không thể không chọn thoả hiệp đầu hàng.
Trần Kiến là một người tâm cơ thâm hậu, hắn biết nếu hắn thực sự sửa đổi lời giải thích, không chỉ tự tát vào mặt mình, đồng thời sẽ làm cho danh dự của hắn hạ thấp thật nhanh. Bởi vậy hắn chơi thủ đoạn, đem lời xin lỗi về Đông Y công bố ở tạp chí ngoại khoa toàn quốc.
Tạp chí y học tên là Toàn Quốc Ngoại Khoa, tuy rằng có danh hào là toàn quốc, nhưng trên thực tế nó chỉ là một tập san y học nằm trong khu vực nhỏ, hơn nữa lượng phát hành cũng rất có hạn. Kể từ đó, dù phát biểu xin lỗi của Trần Kiến đối với Đông Y bị truyền ra, người nhìn thấy cũng sẽ không nhiều lắm. Cứ như vậy, ảnh hưởng xấu sau này có thể áp chế xuống thấp nhất.
Trần Kiến muốn dùng phương thức như vậy để lừa dối qua cửa.
Thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không cho hắn được toại nguyện.
Trương Văn Trọng lắc đầu cười lạnh nói: “Xem ra, Trần chủ nhiệm không hề để ý tới ý tứ trước đó của ta. Ta muốn ngươi xin lỗi Đông Y, phát biểu trên sách báo y học mà ngươi từng phát biểu lời chê bai phê phán. Mà không phải đem danh hảo “toàn quốc” trên thực tế chỉ là tạp chí ngoại khoa phát hành trong khu vực nhỏ không hề đập vào mắt. Chờ ngươi thực sự làm theo lời yêu cầu của ta, mà không phải giở trò thủ đoạn để qua mặt ta, ta tự nhiên sẽ khôi phục lại đầu lưỡi cho ngươi. Bằng không, ngươi cứ tiếp tục chịu đưng đi.”
Dứt lời, Trương Văn Trọng không hề để ý tới Trần Kiến, cùng với Nhạc Tử Mẫn lưới qua người hắn đi vào bên trong bệnh viện.
Nhìn theo bóng lưng Trương Văn Trọng, sắc mặt Trần Kiến giận dữ lại bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ đành đem lửa giận phát tiết lên cuốn sổ, xé thành nát bấy.
Mẹ nó, vì sao ta lại trêu chọc phải tên sát tinh này? Ai, ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trần Kiến hai tay ôm đầu, ngồi bệch trên bật thang bằng đá cẩm thạch ngay cửa bệnh viện, bùi ngùi thở dài.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao
Dưới sự dẫn đường của Nhạc Tử Mẫn, Trương Văn Trọng đi qua toà lầu khắm bệnh cùng toà lầu nằm viện, đến một dãy phòng bệnh cao cấp hoàn cảnh lịch sự tao nhã.
“Triệu Lâm Di ở nơi này?” Trương Văn Trọng hỏi.
“Gia đình bệnh nhân yêu cầu được ở chỗ này.” Nhạc Tử Mẫn lắc đầu nói: “Nhất là Trần Uyển Dung cũng chính là mẹ của Triệu Lâm Di cứ nói mình là nhân vật nổi tiếng thượng tầng, chỉ có ở tại phòng bệnh cao cấp mới có thể bộc lộ ra sự tôn quý bất phàm của bọn họ.”
Trương Văn Trọng hồi tưởng từng cử chỉ lời nói của Trần Uyển Dung ngày hôm qua, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Rất nhanh, Nhạc Tử Mẫn dẫn theo Trương Văn Trọng đi tới lầu 4 dãy phòng bệnh cao cấp, ngừng lại trước căn phòng số 407 đẩy của đi vào.
Lúc này bên trong phòng bệnh 407 ngoại trừ một bác sĩ và hai hộ lý phụ trách chiếu cố suốt 24 tiếng đồng hồ, vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung cũng đang ở trong phòng bệnh, nhưng bọn họ cũng không thủ bộ bên cạnh giường bệnh mà đang ngồi trong phòng tiếp khách lo lắng chờ đợi.
Nhìn thấy Nhạc Tử Mẫn đi vào, Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung vội vã đứng dậy nghênh đón hắn.
Trần Uyển Dung vội vàng hỏi: “Nhạc phó viện trưởng, ông nói vị danh y kia, đã tìm được tới chưa?”
“Tìm được rồi.” Nhạc Tử Mẫn vội vã nghiêng người nhường đường cho Trương Văn Trọng, giới thiệu: “Vị này là bác sĩ Trương, là vị danh y mà tôi nói, hắn nhất định có biện pháp cứu trị cho con gái hai vị.”
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Văn Trọng, Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung đều biến sắc, cùng kinh hô kêu lên: “Sao là hắn!”
Nhạc Tử Mẫn không ngờ Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng lại có phản ứng như vậy, không khỏi sửng sốt hỏi: “Các vị biết nhau?”
Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung nhìn nhau, đều có vẻ nhăn nhó xấu hổ, không có ý tứ trả lời Nhạc Tử Mẫn.
“Hai vị, chúng ta lại gặp nhau.” Trương Văn Trọng đầu tiên nhìn vợ chồng Triệu Trác Khải cười cười, sau đó mới thay bọn họ trả lời câu hỏi của Nhạc Tử Mẫn: “Triệu Lâm Di ban đầu do bạn học nàng đưa tới chỗ của tôi, nhưng hai vị này cho rằng y thuật của tôi không qua cửa, không chịu cho tôi khám và chữa bệnh cho cô ấy, mạnh mẽ yêu cầu đưa cô ấy chuyển tới bệnh viện của các ông.”
“Ách, không phải chứ?” Nhạc Tử Mẫn nghe vậy thì sửng sốt.
Cũng không biết hắn quên mất hay làm người sảng khoái mà há mồm nói: “Y thuật của Trương tiên sinh làm lòng tôi vô cùng khâm phục, nếu như ngay cả y thuật của anh ấy cũng không được, chẳng phải y thuật của tôi sẽ xấu hổ tới chết sao?”
Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung xấu hổ không thôi.
Nếu như người nói ra câu này không phải là Nhạc Tử Mẫn, với tính cách mạnh mẽ của Trần Uyển Dung chỉ sợ đã sớm trợn mắt cãi nhau.
Tuy rằng Trần Uyển Dung không phải người trong ngành y nhưng bà ta cũng biết Nhạc Tử Mẫn ở trong giới y học toàn quốc đều có danh vọng rất lớn. Đừng nói là một thương nhân như bà, ngay cả nhiều quan lớn cấp tỉnh thành đều vô cùng khách khí đối với hắn, tôn kính vô cùng. Trần Uyển Dung biết rỗ nhân vật nổi danh như vậy không phải loại thương nhân có tiền như bà ta có thể đắc tội. Đồng thời bà cũng biết rõ, với danh tiếng uy vọng của Nhạc Tử Mẫn, tự nhiên cũng không mở miệng nói dối làm gì.
Thế nhưng …
Trần Uyển Dung nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trương Văn Trọng, thậm chí khuôn mạt vẫn còn mang theo nét trẻ con, bà thật sự rất khó tin tưởng, một giáo y tuổi còn trẻ như thế làm sao có được y thuật tài hoa chứ!
“Nhạc phó viện trưởng, ông … ông có phải lầm rồi hay không?” Trần Uyển Dung chỉ chỉ Trương Văn Trọng vẻ mặt hoài nghi: “Hắn trẻ tuổi như thế, thế nào có y thuật cao minh được?”
Trần Uyển Dung bởi vì thấy tuổi tác của Trương Văn Trọng còn quá trẻ, mà nghi vấn y thuật của hắn, điều này cũng là có căn cứ. Thế nhân đều nói “thiếu tài gặp lão y sinh”, cho rằng tuổi tác của bác sĩ càng lớn, như vậy y thuật cũng sẽ càng giỏi. Nguyên nhân rất lớn trong đó là mọi người đều cho rằng bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm lâm sàng phải phong phú hơn những bác sĩ trẻ tuổi. Cho nên khi mọi người đi khám bệnh, đều tình nguyện chọn bác sĩ lớn tuổi hơn mà không muốn tìm bác sĩ trẻ tuổi.
Nhìn thấy Trần Uyển Dung nghi ngờ y thuật của Trương Văn Trọng, Nhạc Tử Mẫn vô cùng kích động. Nếu không phải Trần Uyển Dung là người nhà bệnh nhân, chỉ sợ Nhạc Tử Mẫn đã nổi nóng lý luận cùng bà ta.
“Nhạc lão, đừng kích động.” Đối mặt sự nghi ngờ của Trần Uyển Dung, Trương Văn Trọng vẫn rất thản nhiên, công phu dưỡng khí cả ngàn năm qua làm hắn có thể làm được không bộc lộ chút xảm xúc nào ra ngoài.
Mắt nhìn vợ chòng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung, Trương Văn Trọng nói: “Tôi biết, các vị đang hoài nghi y thuật của tôi. Theo các người xem ra, một tiểu tử mao đầu như tôi thì không có khả năng có ý thuật tài giỏi gì. Tôi cũng không muốn giải thích điều gì, bởi vì miệng nói không bằng chứng. Tôi chỉ muốn nói với các người, nếu bệnh của Triệu Lâm Di đã trải qua sự hội chẩn của chuyên gia phụ khoa bệnh viện Ung Thành mà cũng không trở nên khởi sắc, vậy vì sao không thể để cho tôi tới thử xem? Nói một câu, dù là tôi cũng bó tay hết cách, nhưng so tình huống hiện tại cũng không thể tệ hơn chứ?”
Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung đến gần nhau thấp giọng thương nghị.
Tuy rằng bọn họ đối với y thuật của Trương Văn Trọng cũng không có nhiều lòng tin, nhưng bọn họ lại tin tưởng Nhạc Tử Mẫn.
Theo bọn họ thấy, có danh y như Nhạc Tử Mẫn bên cạnh áp trận, dù Trương Văn Trọng có gây ra sự cố khi chữa bệnh, phỏng chừng cũng sẽ rất khó. Đã như vậy, không bằng để hắn đến thử xem. Nếu như hắn thực sự được như lời của Nhạc Tử Mẫn, là một danh y có y thuật tài hoa, như vậy bệnh của Triệu Lâm Di xem như có thể chữa được. Nếu như hắn cũng không được như vậy đành chuyển Triệu Lâm Di đến bệnh viện trên kinh thành, hoặc là liên hệ xuất ngoại để chữa trị.
Thương nghị hoàn tất, Triệu Trác Khải nói: “Được rồi, chúng tôi đồng ý để anh chữa bệnh cho Di nhi.”
“Trước khi chữa bệnh cho Triệu Lâm Di, tôi có một yêu cầu.” Trương Văn Trọng nói.
Triệu Trác Khải còn chưa trả lời, Trần Uyển Dung đã gấp gáp nói: “Anh muốn tiền phải không? Chỉ cần anh có thể trị lành cho Di nhi, anh muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi đều cung ứng đủ.”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Tuy rằng hiện tại tôi đích xác rất thiếu tiền, thế nhưng quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, tôi tuyệt đối sẽ không thu thêm tiền của gia đình bệnh nhân.” (*: người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý.)
“Anh không cần tiền?” Trần Uyển Dung có chút ngạc nhiên, bà ta thật không ngờ, trên thế giới này lại có người không thích tiền. Bà nhíu mày chần chờ hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Tôi muốn các vị xin lỗi.” Trương Văn Trọng nói: “Nếu như tôi trị cho Triệu Lâm Di, như vậy vợ chồng hai người phải tự mình đi đến phòng y tế đại học Ung Thành, gặp bác sĩ Lâm Tử Mạn từng bị hai người uy hiếp để xin lỗi. Chiều hôm qua, nàng vốn một lòng muốn chữa trị cho con gái của hai người, thế nhưng hai người chẳng những không cảm kích người ta, trái lại còn uy hiếp cô ấy.”
“Cái gì? Xin lỗi!: Trần Uyển Dung đầu tiên là sửng sốt, sau đó biến sắc kêu lên: “Cái này sao có thể được? Vợ chồng hai người chúng ta, đều là nhân vật thượng tầng nổi tiếng trong Ung Thành, thế nào có thể hạ mình hướng một giáo y nho nhỏ xin lỗi? Điều đó không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”
Last edited by Minh Huệ; 12-05-2011 at 08:27 PM.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao
Nhìn Trương Văn Trọng thật lâu sau, Trần Uyển Dung ngập ngừng nói: “Anh hãy đổi một yêu cầu khác đi! Bằng không, nếu anh thật sự chữa khỏi bệnh cho Di nhi. Tôi sẽ cho anh và cái Lâm y sinh kia, mỗi người 10 vạn đồng, thế nào? 10 vạn đồng nha! Theo tôi nghĩ, một tháng tiền lương của anh, đai khái cũng chỉ hai ngàn đồng thôi phải không? Số tiền kia, các người có phấn đấu tích cực trong vòng mười năm cũng chẳng làm nổi đâu!”
“Bà thật sự cho rằng không có việc gì tiền bạc không làm nổi sao?” Trương Văn Trọng lắc đầu cười nhẹ: “Thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng cười!” Nói dứt lời, hắn xoay người định bỏ đi.
“Này, này, anh muốn đi thật ư?” Hành động của Trương Văn Trọng hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Trần Uyển Dung. Bất quá nàng cũng không có níu kéo Trương Văn Trọng mà lạnh giọng nói: “Đừng quên thân phận của anh, anh chỉ là một tên giáo y nhỏ nhoi, cư nhiên cũng dám sĩ diện ở trước mặt hai vợ chồng chúng ta. Hừ, anh thật sự nghĩ rằng, không có anh thì không thể cứu được Di nhi sao? Tôi sẽ liên hệ với chuyên gia phụ khoa ở kinh thành, nếu vẫn không xong, tôi sẽ chuyển Di nhi tới nước Mỹ! Coi như tại quốc nội Di nhi chữa không được, thì với kĩ thuật hiện đại của nước Mỹ chẳng lẽ còn sợ không chữa nổi hay sao?”
Bước chân ra đến cửa phòng khám, chuẩn bị đẩy cửa ra, nhưng Trương Văn Trọng nghe vậy liền ngừng bước, quay người lại nói: “Bệnh trạng của Triệu Lâm Di, thoạt nhìn chỉ là rong huyết thông thường, tuy nhiên vùng kín lại ra quá nhiều máu, nếu lựa chọn phương pháp chữa trị thông thường, sẽ không có bao nhiêu hiệu quả đâu.
Theo tôi được biết, cả ngành y học trong và ngoài nước người có thể chữa khỏi cho Triệu Lâm Di, tính cả tôi thì cũng không vượt quá 10 người.”
“Anh đang tính doạ nạt ai đó? Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng chẩn đoán của anh ư?” Trần Uyển Dung khinh thường nói, nàng căn bản không hề đem lời của Trương Văn Trọng để vào trong lòng.
“Trần phu nhân, tôi dám bảo đảm, Trương tiên sinh tuyệt đối phông bao giờ nói dối ở phương diện này đâu.” Nhạc Tử Mẫn đối với tính tình hách dịch của Trần Uyển Dung cũng không có hảo cảm, nếu không bởi suy nghĩ cho bệnh nhân, thì hắn thật sự chẳng cần quảng đến cái loại nữ nhân thiếu não này.
“Chuyên gia phụ khoa của bệnh viện chúng tôi đều là những nhân vật có uy tín trong ngành. Chẳng hạn như Lý chủ nhiệm cũng là nhân vật đầu não trong lĩnh vực phụ khoa. Nhưng ông ta đối với bệnh trạng của con gái bà cũng thúc thủ vô sách. Bởi vậy có thể nhìn ra, người chữa được bệnh cho con gái bà, thật sự cũng hiếm thấy.”
“Vậy thì sao?” Trần Uyển Dung mặc dù biết Nhạc Tử Mẫn nói có đạo lý, nhưng xuất phát trên phương diện mặt mũi, nàng ta vẫn cãi bướng: “Ngoại trừ hắn ra, không phải còn có những chín người có thể chữa khỏi bệnh cho DI nhi sao? Chúng tôi sẽ đi tìm những người đó!”
Nhạc Tử Mẫn cười lạnh hai tiếng nói: “Phu nhân có biết những người kia là ai không? Có biết bọn họ ở nơi nào không? Chẳng lẽ bà muốn chậm rãi đi tìm? Bệnh trạng của Triệu Lâm Di là không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Chẳng lẽ ông bà vì thể diện của mình mà muốn hại chết con gái mình ư?”
“Này …” Trần Uyển Dung ngây người.
Từ trước đến giờ Triệu Trác Khải luôn đứng ở phía sau không mở miệng. Lúc này cũng đi nhanh tới trước mặt Trương Văn Trọng, hướng hắn khom người một cái thật sâu, thành khẩn nói: “Bác sĩ Trương, tôi thay mặt vợ mình xin lỗi. Mong anh khoan dung đại lượng, đừng tính toán với nàng. Tôi đáp ứng yêu cầu của anh, vô luận anh có chữa khỏi bệnh cho Di nhi hay không, tôi đều sẽ tự mình đi tạ lỗi với bác sĩ Lâm Tử Mạn.”
“Triệu Trác Khải … ông …” Trần Uyển Dung như thế nào cũng thật không ngờ, chồng mình tự nhiên lại cúi đầu khuất phục trước một tên giáo y nhỏ nhoi. Hành động này phi thường tổn hại đến thân phận.
Triệu Trác Khải nghiêm mặt, xoay người nhìn sang nàng quát lớn: “Câm miệng, Uyển Dung, mau lại đây tạ lỗi với bác sĩ Trương! Mấy năm qua mọi chuyên tôi đều nuông chiều theo ý bà. Nhưng hiện giờ, tôi sẽ không tiếp tục như thế nữa, nếu không chữa khỏi bệnh cho Di nhi …” nói tới đây, Triệu Trác Khải ảm đạm thở dài một hơi: “… từ ngày chúng ta có tiền, bà cũng biến trở thành người khác. Yêu thích hư vinh, tự cao tự đại… Tôi thật sự vô cùng hoài niệm đến cuộc sống khó khăn ngày trước. Tuy rằng bần tiện nhưng mỗi ngày trong nhà đều tràn ngập tiếng cười, bạn bè hàng xóm chung quanh đối xử với nhau cũng thật lòng hơn. Không như hiện giờ … giao lưu cùng đám nhân vật thượng tầng trong xã hội, mỗi ngày đều có âm mưu thủ đoạn gian trá khôn cùng.”
Nghe Triệu Trác Khải biểu lộ tâm tình, Trần Uyển Dung hai mắt cũng trở nên đỏ ửng.
“Kỳ thật tôi cũng đâu muốn sống như vậy chứ? Từ ngày chúng ta có tiền cho tới nay, tôi không chỉ một hai lần nghe người ta bàn tán ở sau lưng là kẻ nhà giàu mới nổi. Tôi thật sự chán ghét cái kiểu ví von như thế. Cho nên tôi mới coi trọng thể diện đến vậy, thậm chí ép buộc ông đi tham gia dự tiệc cùng với đám nhân vật thượng tầng nổi tiếng. Là vì cái gì? Còn không phải chính là muốn bỏ đi cái danh xưng nhà giàu mới nổi hay sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy, hành vi cũng chúng ta trong mấy năm qua, càng giống với kiểu nhà giàu mới nổi ỷ thế hiếp người.” Triệu Trác Khải chậm rãi bước tới bên cạnh vợ mình, nhẹ nhàng kéo tay nàng, ôn nhu nói: “Có lẽ, chúng ta nên quẳng cục nợ này đi, không cần quản người ta dèm pha ở sau lưng thế nào, cứ sống bình lặng giống như ngày trước thôi.”
“Uhm.” Trần Uyển Dung dùng sức gật đầu, ở trong khoé mắt của nàng đã nhiều hơn một tầng hơi sương.
Triệu Trác Khải nắm tay Trần Uyển Dung đi tới trước mặt Trương Văn Trọng: “Bác sĩ Trương, vợ chồng chúng tôi hướng anh tạ lỗi vì thái độ bất hảo lúc trước. Hy vọng rằng anh sẽ nhận lời xin lỗi chân thành của vợ chồng chúng tôi.”
“Thực xin lỗi.” Trần Uyển Dung cùng Triệu Trác Khải đồng thời khom người hướng Trương Văn Trọng cúi đầu, thành khẩn tạ lỗi.
“Tôi ghi nhận lời xin lỗi của hai ông bà.” Trương Văn Trọng thản nhiên nói.
“Cám ơn.” Trần Uyển Dung và Triệu Trác Khải đồng thanh kêu lên.
Sau khi nhận được lời xin lỗi của hai vợ chồng Triệu Trác Khải, Trương Văn Trọng liền quay trở lại phòng khám, đi tới bên giường bệnh.
Lúc này Triệu Lâm Di sắc mặt tái nhợt, đang nằm ở trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn lên trần nhà, bộ dáng điềm đạm khả ái khiến cho người ta vô cùng thương xót. Trên chiếc kệ truyền dịch bên cạnh giường có treo một túi huyết dịch, truyền qua ống tiêm áp trên mu bàn tay của nàng, dùng phương thức này để bổ sung thêm máu cho cơ thể.
Chứng kiến Trương Văn Trọng đi tới giường bệnh, Triệu Lâm Di nhìn về phía cha mẹ mình.
Trần Uyển Dung vội vàng giải thích: “Vị này chính là bác sĩ Trương, ngày hôm qua đã sơ cứu cho con đó. Hôm nay mẹ đặc biệt mời anh ta đến xem lại bệnh trạng của con.”
Trương Văn Trọng vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Triệu Lâm Di, hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, bắt đầu cẩn thận bắt mạch.
Last edited by Minh Huệ; 12-05-2011 at 08:27 PM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao
Ngay tại khi Trương Văn Trọng chẩn mạch cho Triệu Lâm Di, thì Lý Uyển chủ nhiệm phụ khoa của bệnh viện Ung Thành nghe tin chạy đến.
Có thể trở thành chủ nhiệm phụ khoa bệnh viện Ung Thành, năng lực của Lý Uyển thật sự không cần phải nghi ngờ. Tại lĩnh vực phụ khoa trong quốc nội, cái tên Lý Uyển chính là biển vàng chữ bạc hàng thật giá thật. Nàng xuất thân từ một thế gia y học, nhiều năm trước từng đi du học ở Châu Âu, có thể tính là một nhân vật quán thông cả hai nền y học Đông Tây.
Đi vào trong phòng bệnh, thấy Trương Văn Trọng đang chẩn mạch cho Triệu Lâm Di. Lý Uyển nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Nhạc Tử Mẫn, nhỏ giọng nói: “Nhạc lão, vị bác sĩ trẻ tuổi này chính là danh y mà ông mời tới sao? Chẳng lẽ hắn chính là vị bác sĩ thần bí ngày hôm qua đã dùng thời gian ngắn ngủi hoàn thành hai ca phẫu thuật với hệ số khó khăn cực cao?”
“Đúng vậy, chính là hắn.” Nhạc Tử Mẫn gật đầu, sau đó lại mỉm cười nói: “Bác sĩ thần bỉ? Ha ha hắn có tên long như vậy từ bao giờ chứ? Bất quá cái danh tự này cũng rất chuẩn xác.”
“Ngày hôm qua, sau khi hắn hoàn thành xong hai ca phẫu thuật kia, sự tích cùng tên long của hắn đã truyền khắp cả bệnh viện. Huống chi, sau hắn còn mắng cho Triệu viện trưởng lầm vào hôn mê. Tôi nghe nói, rất nhiều hộ sĩ đã coi hắn trở thành thần tượng. Đương nhiên, cũng có nhiều người hoài nghi, không tin chuyện này.”
Lý Uyển đáp lời Nhạc Tử Mẫn xong liền hít mạnh một ngụm lương khí. Nàng nhẹ nhàng bước tới giường bệnh, muốn tận mắt nhìn xem có phải y thuật của Trương Văn Trọng cao minh như lời đồn đại hay không?
Hai phút sau, Trương Văn Trọng buông lỏng tay ra.
“Tình huống của nàng coi như không tệ lắm, chua thấy có chuyển biến xấu hơn.” Lời này của Trương Văn Trọng làm cho vợ chồng Triệu Trác Khải nhẹ nhàng thở phào một hơi may mắn.
Trương Văn Trọng nhìn người y tá bên cạnh phân phó nói: “Estradiol benzoate 4mg tiêm vào bắp thịt. Dung dịch đường Gluco 250 ml pha loãng cùng huyết thanh truyền qua tĩnh mạch …”
Nghe Trương Văn Trọng kêu tên thuốc, Lý Uyển khẽ cau mày, thầm nghĩ y thuật của người này cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt. Bất quá nàng không bộc lộ tâm tư ra mặt chỉ cẩn thận nhắc nhở: “Bác sĩ Trương, những tên thuốc anh nói, trước đó chúng tôi đều từng dùng qua nhưng hiệu quả rất nhỏ. Theo tôi nhận thấy thì bệnh trạng của Triệu Lâm Di cũng không phải loại rong huyết cơ năng bình tường, bởi vậy nếu dùng thủ đoạn trị liệu bình thường sẽ khó có được hiệu quả mong muốn.”
“Tôi biết.” Trương Văn Trọng cười nhạt nói: “Nếu chỉ sử dụng mấy loại thuốc đó tự nhiên là sẽ không đạt được hiệu quả. Nhưng nếu trị liệu bằng phương pháp Đông Tây kết hợp thì tự nhiên sẽ khác.”
Lý Uyển khẽ lắc đầu thở dài: “Trị liệu theo phương thức Đông Tây Y kết hợp, chúng tôi cũng từng thử qua rồi, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.”
Lúc này Lý Uyển có chút hoài nghi năng lực của Trương Văn Trọng, bất quá đang ở trước mặt người nhà bệnh nhân nên cũng không nói trắng ra.
Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười mà không định giải thích cái gì.
Bởi vì Trương Văn Trọng ưa thích dùng hành động để chứng minh hơn là dùng lời nói. Hắn kêu y tá mang giấy bút tới, chậm rãi viết xuống mấy tên vị thuốc, sau đó giao ngược trở lại cho nữ y tá, phân phó nói: “Trong bệnh viện hẳn là có giúp người bệnh sắc thuốc chứ? Lập tức chuẩn bị một ấm thuốc này bưng tới cho bệnh nhân. Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nhất định phải làm theo phương thức mà tôi ghi trên đơn thuốc, không được qua loa đâu đó.”
Lý Uyển tiếp nhận lại đơn thuốc từ trong tay nữ y tá, cẩn thận nhìn thấy trên mặt ghi hơn 10 vị thuốc Đông Y: “Bài thuốc anh dùng chính là canh bổ trung ích khí. Bỏ thêm hai lượng hải phiêu sao, tông lư thán cùng long cốt và mẫu lệ*. Nói như vậy, anh cũng cho rằng nàng là bị rong huyết hãm khí sao? Cơ bản thì phương thuốc này cũng không có gì đặc biệt, nhưng mỗi vị thuốc đều dùng liều lượng bất đồng. Di… cách thức nấu thuốc này…”
Khi Lý Uyển trông thấy phương thức nấu thuốc viết ở hàng dưới cùng thì nàng không khỏi sửng sốt.
“Đây là phương pháp cổ xưa, thời buổi hiện giờ có rất ít người hiểu được loại cổ pháp này. Tôi sẽ đích thân đi chuẩn bị, bởi vì trình tự nấy thang thuốc này có điểm phức tạp, tôi sợ bọn họ luống cuống tay chân sẽ làm chậm trễ bệnh tình của Triệu Lâm Di.”
“Phiền cô.” Trương Văn Trọng gật đầu cảm tạ.
“Không có gì.” Lý Uyển mỉm cười, cầm theo đơn thuốc của Trương Văn Trọng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn về phia Nhạc Tử Mẫn hỏi: “Nhạc lão, trong bệnh viện có kim châm không? Hoặc ngân châm cũng được. Bộ kim châm của tôi là đồ tự chế, rất nhiều thủ pháp muốn thi triển đều bị trở ngại. Hiệu quả châm cứu cũng giảm thiểu đáng kể.”
“Trong văn phòng của tôi còn một bộ kim châm, để tôi mang tới cho anh.” Nhạc Tử Mẫn nói xong liền xoay người rời đi, hắn nhanh chân bước về phía văn phòng của mình. Từ hôm qua, sau khi tận mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, Quan Khí Bát Pháp cùng Hợp Cân Tục Cốt Thủ xong, Nhạc Tử Mẫn thực sự chờ mong, hôm nay lại có thể trông thấy một vài kĩ năng Đông Y thất truyền nữa, để được mở rộng tầm mắt.
Cùng lúc đó, nữ ý tá cũng bưng khay dụng cụ tiêm thuốc quay trở lại phòng bệnh. Nàng rất nhanh tiêm vào bắp thịt cho Triệu Lâm Di 4mg Estradiol benzoate. Sau đó lại thuần thục chích ống truyền dịch lên mu bàn tay trái của Triệu Lâm Di, bắt đầu quá trình truyền đường Gluco pha loãng cùng huyết thanh.
Nữ y tá làm xong tất cả mọi chuyện này, Nhạc Tử Mẫn cũng quay trở lại phòng bệnh, hai tay mang theo hai chiếc hộp có phong thái cổ xưa.
“Trương tiên sinh, đây là hộp kim châm mà anh cần.” Nhạc Tử Mẫn vùa nói chuyên vừa cẩn thận mở nắp hộp ra cho Trương Văn Trọng thưởng lãm.
Bên trong chiếc hộp cổ hiện ra hơn 10 cây kim châm vàng óng rực rõ. Ngoại trừ những thứ này, còn có thêm một cục mã não thâm thuý. Bởi vì kim châm đều được dùng vàng mười đả tạo thành, rất mềm dẻo, nên hay xuất hiện tình trạng cong vênh. Cục mã não kia có tác dụng định hình, vuốt cho kim châm thẳng tắp trở lại.
-------------------------
Chú thích: Hải Phiêu sao là tổ con bọ ngựa phơi khô. Tông lư thán là sợi cây cọ được thu hái vào mùa đông sau đó đốt thành than. Long cốt là xương của loài động vật, chôn dưới đất lâu năm hoá đá, sắc trắng, chắc, cứng, có thứ sắc hơi nâu, xanh, vàng, hoặc lốm đốm. Để vào đầu lưỡi thì dính chặt.Mẫu lệ là vỏ con hà, sú, tên khoa học là Concha Ostreae, nhìn hơi giống vỏ con chai.
Last edited by Minh Huệ; 12-05-2011 at 08:28 PM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao