- Đồng chí Thượng úy, anh đây đang tấn công một Phó cục trưởng công an cấp thành phố. Anh phải nghĩ cho kỹ tính nghiêm trọng khi làm như vậy. Mặc dù nói anh là quân nhân, nhưng quân nhân cũng không thể xằng bậy.
Khổng Đoan vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Thủ trưởng, không phải Lưu Thành Thiết tôi tấn công ông ta, mà là ông ta tấn công chúng tôi khi đang thi hành mệnh lệnh của thủ trưởng Sư đoàn Hưởng Hổ. Chúng tôi hoàn toàn có lý do, có thể bắt ông ta lại đưa về quân đội. Không tin tôi lập tức gọi điện thoại cho sư đoàn trưởng chúng tôi xin chỉ thị xử lý việc xảy ra đột xuất này.
Lưu Thành Thiết rất thông minh, nhanh chóng đề xuất ra lãnh đạo trong Sư đoàn.
-Thôi vậy, hiểu lầm thôi mà, chúng ta đi.
Khổng Đoan ra hiệu cho Trì Hạo Cường cùng đỡ Đường Vân định đi xuống dưới lầu.
-Anh Khổng, tôi bị đánh, bị họ đánh. Tôi muốn đến đơn vị đồn trú tố cáo họ.
Đường Vân vô cùng tức giân, miệng run rẩy chỉ vào ba quân nhân quát.
-Đi về đi về!
Khổng Đoan cùng Trì Hạo Cường tóm Đường Vân ra ngoài. Kỳ thật Trì Hạo Cường không tự nguyện làm việc này chẳng qua Khổng Đoan ở đây cũng phải giả vờ giả vịt. Điều này đương nhiên là bởi nguyên nhân bình thường Đường Vân quá kiêu ngạo.
-Anh Khổng, Đường Vân tôi lẽ nào bị họ đánh trắng trợn như vậy. Việc này tôi không để yên, không để yên!
Đường Vân vừa giãy dụa vừa hét.
-Cậu còn muốn thế nào? Cậu í à, hôm nay xử lý công việc quá mất bình tĩnh. Cậu hung hăng với mấy binh sĩ đó làm gì, tìm họ cũng vô dụng, họ cũng là chấp hành nhiệm vụ.
Muốn tìm phải tìm thủ trưởng cấp trên của bọn họ. Hơn nữa Sư đoàn Hưởng Hổ nghe nói là bộ đội tinh anh. Thân thủ của mỗi người đều không tầm thường.
Cậu vừa rồi không phải đã lĩnh giáo rồi. Cậu còn đi càn quấy không phải tự mình rước nhục vào thân sao.
Khổng Đoan khuyên nhủ.
-Các quân quan của Sư đoàn Hưởng Hổ chúng ta đều không quen biết, đi đâu mà tìm họ?
Đường Vân đần thối ra nói.
-Nếu không tìm lãnh đạo của quân khu Tỉnh đi nói một tiếng có lẽ có chút tác dụng.
Lúc này Trì Hạo Cường nói.
-Vô dụng.
Khổng Đoan lắc đầu, nói,
-Sư đoàn Hưởng Hổ nghe nói trực thuộc quân khu Bắc Kinh, quân khu địa phương hay quân phân khu căn bản không quản nổi họ.
Đương nhiên những cái này không phải là tuyệt đối. Hệ thống quân đội vẫn có liên hệ, chẳng qua Sư đoàn Hưởng Hổ nghe nói khá đặc biệt.
Bọn họ ở quân khu Bắc Kinh là bộ đội chủ chốt. Bộ đội như loại này thật ra là con cưng của đại quân khu, người bình thường người ta đều sẽ không coi anh ra gì.
-Mặc kệ. Chỉ còn hai cách. Thứ nhất là trực tiếp tìm lãnh đạo của Sư đoàn Hưởng Hổ. Thứ hai chính là tìm cấp trên của họ ở quân khu Bức Kinh.
Đường Vân nói
-Cách thứ hai còn không bằng cách thứ nhất, thử trước nhé.
Khổng Đoan gật đầu nói.
Phòng làm việc của Bí thư Lâu Lan Chính của Uỷ ban kỷ luật Tỉnh vẫn sáng đèn, xem ra đang làm thêm giờ. Lan Chính chẳng những là nhân vật số một của Uỷ ban kỷ luật Tỉnh hơn nữa cũng là ủy viên thường vụ.
Ngay sau đó, chủ nhiệm Phòng giám sátthứ nhất Uỷ ban kỷ luật Tỉnh, đồng chí Kỷ Cương Thành mang cặp công văn vội vàng vào văn phòng của Bí thư Lan.
-Tình hình thế nào rồi?
Sau khi Lan Chính bảo Cương Thành ngồi xuống, liền hỏi.
-Trịnh Mãn, Thường Thanh còn cả Dương Lý, miệng của ba đồng chí đều rất chặt, xem ra là biết cho dù nói ra kết cục cũng rất đáng buồn. Rõ ràng bày biện tư thế lợn chết không sợ nước sôi. Mưu mẹo ở đây tương đối lớn. Một khi khiêu mở miệng ba người, phỏng chừng sẽ liên lụy tới một vài cán bộ cấp dưới.
Kỷ Cương Tài vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Cậu đoán trúng một ít. Tuy nhiên xem ra ba đồng chí vẫn ảo tưởng sẽ có người ra tay cứu họ.
Bí thư Lan châm một điếu thuốc, thản nhiên nhả khói thuốc.
-Ừ, ở đây hẳn là không riêng gì vấn đề của ba người. Là ai đề bạt bọn họ? Người khi đề bạt nói giúp họ chắc chắn có dính dáng đến việc này.
Khi Kỷ Cương Thành nói đến đây đột nhiên hai con mắt thần lộ ra ngoài.
-Cậu xem cậu xem, vừa nói đến tham quan lại có tinh thần rồi. Đặc biệt là các đồng chí có chức vị phải cao hơn hoặc cùng cấp với cậu, cậu càng có tinh thần rồi. Haiz, tôi thật sự hy vọng tinh thần của cậu không phải dùng trên mặt chống tham nhũng mà là trên mặt kiến thiết nước cộng hòa thì tốt.
Bí thư Lan thở dài, duỗi ngón tay khua khói thuốc màu xám
-Tôi chuyên làm chính là việc này. Hơn nữa chính Bí Thư Lan ngài đã nói như vậy. Tôi yêu nghề nghiệp của tôi. Cái này có lẽ chính là nghiện nghề nghiệp.
Song chính vì có nhóm người như chúng ta, mới có đội ngũ cán bộ thanh khiết.
Hơn nữa cũng gõ một hồi chuông cảnh báo cho những người phạm tội đang đứng sát mép núi , từ đó mới dừng trước bờ vực.
Kỷ Cương Thành dường như có chút cảm giác của thành tích.
-Tôi cảm thấy trong chuyện này có thật là có vấn đề hay không?
Lúc này, Lan Chính vẻ mặt sáng ngời nhìn chằm chằm Kỷ Cương Thành
-Tuyệt đối có vấn đề, dựa vào khứu giác của tôi làm việc ở Uỷ ban kỷ luật nhiều năm như vậy có thể cảm thấy được. Chỉ cần cho tôi thời gian nhất định bắt được ba bọn họ, hơn nữa còn cho một mồi lửa đào ra một đống ‘củ cải’
Kỷ Cương Thành tin tưởng gấp trăm lần.
-Haiz, việc này vẫn là để từ từ đi.
Không ngờ Lan Chính lại có chút buồn bực khoát tay.
-Từ từ, vì sao?
Kỷ Cương Tài thốt ra miệng, nhìn chằm chằm Bí thư Lan.
-Cứ từ từ là cứ từ từ, trì hoãn trước đã.
Lan Chính nói, đứng lên vỗ vỗ bả vai của Kỷ Cương Thành, thở dài,
-Có một số việc có chỗ vướng mắc, cậu dần dần sẽ hiểu.
-Người đó có phải không thể thả?
Kỷ Cương Tài đảo mắt liền hiểu, đoán chừng là có người gây áp lực rất lớn cho Lan Chính.
-Thả cái gì? Chúng ta khi làm việc cũng có lúc phải áp dụng sách lược. Khi cần trì hoãn thì trì hoãn một chút, khi cần nhanh chóng thì phải nắm chắc.
Xã hội này của chúng ta tóm lại là do con người cấu thành nên có phải không? Giữa người với người đều có quan hệ và tình cảm.
Ai có thể thực sự công chính nghiêm minh. Bao Hắc Tử chỉ có trong TV. Bao Hắc Tử không thể không có thất tình lục dục
Đương nhiên, Cương Thành, nếu như bây giờ cậu có thể lấy ra chứng cứ thì không phải trì hoãn nữa. Đối với côn trùng có hại thật sự, Lan Chính tôi tuyệt đối không nương tay.
Lan Chính càng nói sắc mặt càng sầm lại, ánh mắt cũng ngày càng sắc bén.
-Tôi hiểu rồi.
Kỷ Cương Thành gật đầu bất đắc dĩ, tuy nhiên lại có lửa toát ra trong ánh mắt.
Sau khi đi ra từ Uỷ ban kỷ luật, Kỷ Cương Thành cảm giác điên cuồng vô cùng, tự mình lái xe với tốc độ cao, thoáng cái đã lên tới 180 mã lực, xe cuồng phong mà đi.
Tuy nhiên sau khi xe đi như bão tố Kỷ Cương Tài mới dần dần bình tĩnh trở lại, vì thế mà tốc độ cũng chậm lại. Lúc này Kỷ Cương Thành mới cảm giác được vài thứ.
Vì thế lại thử giẫm lên chân ga, rồi lại chạy chậm một đoạn, sau vài lần như vậy Kỷ Cương Thành có thể khẳng định, chiếc xe vùng khác mang biển số Bắc Kinh phía sau tuyệt đối là đang theo dõi mình.
Mình bị theo dõi, phản ứng đầu tiên của Kỷ Cương Tài là như thế. Đại não của anh ta vận hoạt động với tốc độ cực nhanh, đang nghĩ tới việc thoát thân.
Việc như vậy Kỷ Cương Thành chưa phải chưa gặp bao giờ, cho nên, Kỷ Cương Thành cũng không hoảng hốt. Đây là tố chất cần thiết của một cán bộ Uỷ ban kỷ luật thành thục.
Tuy nhiên chính lúc này điện thoại lại reo lên, vừa nhìn biết là số lạ, tuy nhiên với thói quen nghiệp vụ, Kỷ Cương Thành vẫn nhận, bên trong truyền đến giọng của một người đàn ông nói:
-Anh là chủ nhiệm Kỷ Cương Thành của Uỷ ban kỷ luật phải không?
-Anh là ai?
Kỷ Cương Thành không trả lời hỏi lại.
-Tôi không có ác ý, chỉ là muốn giúp đỡ anh.
Gã kia nói
-Rất xin lỗi, tôi không cần giúp đỡ.
Kỷ Cương Thành lập tức cự tuyệt.
-Các anh không phải đang thẩm lý vụ án ba người Trịnh Mã, Thường Thanh, Dương lý sao?
Người kia nói ra sự tình
-Anh rốt cuộc là ai? Tôi muốn nói cho anh biết, tà không thể thắng chính.
Kỷ Cương Thành vừa nói xong định gác điện thoại nhanh chóng thoát khỏi chiếc xe phía sau, vì anh ta nghĩ người gọi điện thoại kia đang ở trong xe phía sau
-Đừng tăt điện thoại, tôi đến từ bộ công an. Không tin phía trước có một khu phục vụ, anh xuống xe tôi co giấy chứng nhận.
Âm thanh gào thét kia.
-Bộ công an, được, đến khu phục vụ phía trước.
Kỷ Cương Thành có chút tin tưởng, đến khu phục vụ cũng không sợ đối thủ làm gì. Hơn nữa muôn nói dối hà tất phải nhắc đến bộ công an.
Sau mấy phút xe tiến vào khu phục vụ Tín Hà.
Ngay sau đó xe Cherokee đằng sau cũng dừng lại. Kỷ Cương Tài nhìn chằm chằm chiếc xe, chuẩn bị kỹ càng, phát hiện bên trong có một người.
Vì thế trong đầu thư dãn dần, sau đó trong xe có một người đàn ông rất cương mãnh đi ra. Người kia liếc nhìn Kỷ Cương Thành một cái, vẻ mặt cười nói:
-Để Chủ nhiệm Kỷ hiểu lầm rồi, tôi tên Vương Triều, Phó cục trưởng cục công an hình sự, đây là giấy chứng nhận.
-Xin chào Cục trưởng Vương.
Kỷ Cương Thành cũng giơ tay ra bắt tay đối phương, sau khi xác nhận giấy chứng nhận một cách tỉ mỉ có thể khẳng định giấy chứng nhận này là thật.
Sau đó đem giấy chứng nhận trả lại cho đối phương, nói,
-Nếu Phó cục trưởng Vương đã nhắc đến ba người này, anh nhất định đã có chuẩn bị. Cương Tài nghe anh nói muốn giúp đỡ tôi, tôi vẫn nghĩ anh sẽ giúp tôi thế nào đây?
Đến lúc này, Kỷ Cương Tài cũng cho rằng Vương Triều đến xin hộ. Cho nên ngữ điệu có vẻ mỉa mai.
-Ba người Trịnh Mãn không phải rất kín mồm kín miệng hay sao?
Vương Triều vẻ mặt bình tĩnh, hỏi.
-Điều này đối với các anh mà nói không phải là quá tốt hay sao?
Kỷ Cương Thành nói chệch đi.
-Không tốt.
Vương Triều lắc đầu lia lịa, liếc nhìn Kỷ Cương Thành một cái, nói,
-Tôi đến để giúp đỡ các anh, tôi phải khiến ba người họ mở miệng.
-Tôi không rõ ý của ngài?
Kỷ Cương Thành lạnh lùng hừ nói, vẫn không tin Vương Triều
-Bởi vì tôi biết rõ việc thư báo.
Vương Triều thuận miệng nói ra nội dung tố cáo của bức thư, Kỷ Cương Tài bụng dạ thâm sâu, ánh mắt có chút kinh ngạc vẫn hiện ra.
Bởi vì, tài liệu tố cáo này chỉ có anh ta và Bí thư Lan mới biết được. Tuy nhiên sau đó Kỷ Cương Thành cũng bình thường trở lại. Cho rằng biết cái này cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì nghe nói tài liệu tố cáo này mấy bản chính lãnh đạo thành ủy Tỉnh đều có.
-Biết cái kia chỉ có thể chứng minh một vài đồng chí chúng ta trong lúc vô ý làm lộ nội dung.
Kỷ Cương Thành nói.
-Nếu anh tin tưởng tôi thì dẫn tôi đi. Đảm bảo với anh một đêm có thể khiêu mở miệng ba người.
Vương Triều rất tự tin nói.
-Mục đích của anh là gì? Nếu như anh không thể nói với tôi quân bài chưa lật thì tôi không thể dẫn anh đi được. Như vậy là vi phạm quy định, mặc dù anh nhậm chức ở Bộ công an, nhưng cũng không có quyền yêu cầu chúng tôi làm như vậy.
Kỷ Cương Thành vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Triều.
-Chúng tôi muốn làm rõ ràng chuyện của trạm phát điện Hồng Cốc, hết thảy là vì trại dân Hồng Cốc, cậu đã rõ chưa?
Vương Triều nhìn chằm chằm Kỷ Cương Thành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
- Anh quen phóng viên ở Hồng Cốc Trại?
Kỷ Cương Thành đã hiểu lầm. Bởi vì tố cáo trong tài liệu là thư tố cáo nặc danh, chính là phóng viên Uông Minh Đông của nhật báo Đồng Lĩnh tố cáo.
- Ừ, phóng viên Uông lần này đã dùng bất cứ giá nào rồi. Tôi rất cảm động, hơn nữa, cũng đã điều tra từ trước. Thật ra, nội dung trong thư tố cáo đa số là lúc đầu tôi điều tra ra. Nếu không, tôi sẽ không biết rõ như vậy.
Vương Triều lấy một tập tài liệu từ trong cặp ra. Sau khi nhận lại Kỷ Cương Thành cận thận xem qua, cuối cùng thì tin.
Bởi vì, tài liệu này y thu thập được chỉ có một, hơn nữa trên đó còn có chữ ký của Uông Minh Đông, chắc có lẽ không phải là giả. Dù sao thân phận của Vương Triều đã rõ, hơn nữa có Vương Triều hỗ trợ Kỷ Cương Thành cũng tin tưởng hơn.
Hai chiếc xe đi thẳng đến chỗ giam giữ ba người Trịnh Mãn, còn chuyện của Vương Triều Kỷ Cương Thành cũng không báo cáo Lan Chính.
Bởi vì, Kỷ Cương Thành đến bắt ba người trước xong mới báo có cho Bí thư Lan. Bởi vì Bí thư Lan đã dặn trước, nếu như có thể làm cho ba người khai ra thì Bí thư Lan đồng ý ra tay.
Người đầu tiên muốn bắt đương nhiên là Trịnh Mãn.
Người này ở trong này một ngày một đêm sắc mặt cũng có chút tiều tụy, đầu tóc ủ rũ.
- Nói thật, tôi đã dùng hết các cách mềm rắn. Tuy nhiên, Trịnh Mãn vẫn không khai gì, nếu trong ba người có thể thu thập được tin tức gì đó thì là một đột phá lớn.
Kỷ Cương thành có chút bất đắc dĩ nói.
- Ha ha, tôi không khách khí nữa.
Vương Triều thản nhiên đi vào.
- Đại ca, trò hay rồi đây.
Trong một phòng riêng ở Thúy Hoa lầu ở Đồng Lĩnh Tề Thiên cười cười.
- Thế nào, thưởng lớn có phải không? Xem ra cậu làm được đấy.
Diệp Phàm cười nói
- Anh không biết, trong bệnh viện kia trình diễn nhiều đấy. Ban đầu là Cục công an thành phố sau đó đến Trịnh Mãn đến, cuối cùng là Đường Vân cùng với quân của tôi đánh nhau. Cuối cùng đương nhiên bị đánh là y rồi. Tôi đã nói với Lưu Thành Thiết rồi, nếu những người khác không thức thời phải ra tay các anh để cấp dưới của tôi đánh người là được.
Hung hăng đánh làm hỏng Tề Thiên tôi chịu trách nhiệm. Đương nhiên đừng đánh chết là được.
Tề Thiên cười nói.
- Không phải đánh Đường Vân, xem cậu mừng đến nỗi không biết phương hướng gì nữa. Nhị công tử của Tấn Lĩnh, Tề đại thiếu gia lại có tính tình này thật sự là …
Diệp Phàm khẽ lắc đầu.
- Đại ca, tôi làm cho anh hết giận rồi.
Tề Thiên thiếu chút nữa hét lên.
- Nhắc nhở cậu một chút đấy.
Diệp phàm tức giận hừ nói. Quay sang chuyện khác hỏi:
- Việc này nếu Liễu Nguyệt còn không sợ, hơn nữa còn báo án rồi, chuyện ở khe suối ngày đó còn tưởng là chúng ta nói ra. Có lẽ cha của Liễu Nguyệt Liễu tin Đông cũng biết rồi.
- Tôi cũng buồn bực, Liễu Tin Đông đến điện thoại cũng chưa gọi đến. Tôi thật sự không biết suy nghĩ của lão già này. Người ta nói gần vua như gần cọp, Liễu Tin Đông là lãnh đạo trực tiếp của tôi, thủ trưởng số hai của Quân khu Bắc Kinh. Tôi không nghĩ ra có chút lo lắng rồi.
Tề Thiên xoa xoa đầu, có chút buồn bực nhấp một ngụm rượu.
- Ha ha ha, cậu cũng biết sợ sao, mặt trời mọc lên từ phía tây rồi.
Diệp Phàm tỏ vẻ vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Sao không sợ, người ta là lãnh đạo, nếu chọc giận ông ấy cho tôi một chưởng thì xong đời,
Tề Thiên vẻ măt cay đắng nói.
- Thật ra, tôi nghĩ việc này cũng không phải sợ. Tôi nghĩ trước tiên Liễu Tín Đông biết chuyện này xong sẽ rất giận.
Việc này Liễu Tây Hà nhất định sẽ nói với y. Y chắc chắn sẽ không thôi hồng anh cho Đường Sở súc sinh này. Tuy nhiên, việc này y biết lại giả vờ không biết, thực sự là có chút âm mưu.
Chẳng lẽ là vì nghi ngờ, dù sao việc này liên quan đến con gái của y, mặc dù là không ra mặt tin rằng tòa án quân khu cũng sẽ không bỏ qua cho Đường Sở.
Nếu y ra mặt ngược lại có chút lúng túng.
Diệp Phàm phân tích.
- Có lẽ là ông ta nghĩ như vậy rồi. Lão Liễu dùng chiêu này lợi hại, giết người trong lúc vô tình. Tòa án quân khu sẽ không ai nể mặt y.
Kết cục của Đường Sở chắc chắn là rất thảm. Ngoài ra, tôi nghe thầy thuốc nói vật dưới háng của Đường Sở hình như bị hỏng rồi.
Còn phải chờ hiệu quả phẫu thuật, nếu có thể khôi phục được còn có một chút năng lực. Nếu không khôi phục tốt, có lẽ ‘đồ chơi’ này chỉ có thể làm vật trang trí thôi.
Nếu không chúng ta bí mật trêu ghẹo một chút, để thằng nhóc này mãi mãi không thể giao hợp rồi.
Tề Thiên cười nói.
Diệp Phàm không khỏi rùng mình một cái nói:
- Cô nàng Liễu Nguyệt thật đúng là độc, Tiểu Tề, tôi ban đầu còn cho rằng cậu muốn trêu hoa ghẹo nguyệt đấy. Tuy nhiên, từ chuyện này xong xem ra cậu đánh chết cũng không dám có ý nghĩ này. Cô là một mẫu người không khác con cọp. Loại đàn bà này vẫn phải kính trọng giữ khoảng cách.
- Đó là đương nhiên, tôi ban đầu căn bản cũng không dám có suy nghĩ đó. Chỉ là con gái yêu của lãnh đạo xuống tôi làm vệ sĩ thôi. Tuy nhiên, đại ca, tôi thật ra cảm thấy lạ.
Lúc này Tề Thiên nhìn nhìn Diệp Phàm.
- Lạ cái gì?
Diệp Phàm hỏi, nhấp một ngụm súp.
- Tôi cảm giác anh bị người ta theo dõi.
Tề Thiên cười cười uống một chén rượu, hà một tiếng.
- Theo dõi, ai theo dõi tôi, cậu định nói cái gì?
Diệp Phàm có chút không hiểu nhìn Tề Thiên.
- Liễu Nguyệt, cô nàng kia bình thường thì kiêu ngạo, anh thấy không, ở suối Cốc Khe, có phải cô đang cố ý đối nghịch với anh không? Việc này không có hận vốn không yêu, đại ca, anh phải cẩn thận một chút rồi. Theo kinh nghiệm của tôi nhiều năm nay, đây là biểu hiện của cô nàng bắt đầu yêu ai đó. Nếu sâu săc, đại ca, anh nên tự cầu nguyện đi.
Tề Thiên cười nói.
- Cậu bậy bạ lộn xộn cái gì, cô nàng kia hận tôi thật sự, lại nói gì đến yêu yêu, yêu cái con khỉ.
Diệp Phàm đưa tay ra chụp một cái, quay sang chuyện khác:
- Tuy nhiên Tề Thiên, chuyện này tôi cảm thấy Liễu Tín Đông tuy nói đang giả bộ ngốc nhưng cậu lại không thể giả ngu.
- Đại ca có ý gì?
Tề Thiên sửng sốt sau đó nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Chủ động báo cáo chuyện này cho Tướng quân Liễu. Đương nhiên, có việc không cần báo cáo cũng không báo cáo. Khi báo cáo cậu phải chú ý dùng từ, nếu không, ngàn vạn lần đừng lộ liễu.
Diệp Phàm nhắc nhở Tề Thiên.
- Việc này, ôi… xong rồi, chỉ có thể như thế. Nếu giả ngu có lẽ Liễu tướng quân đang suy đoán. Việc này, thôi vậy trốn cũng không được.
Tề Thiên than vãn, giọng run run rồi.
- Ha ha, cậu cũng có hôm nay rồi. đồng chí, đắc tội lãnh đạo là chuyện ngàn vạn lần đừng làm. Không được, cậu hiểu được là vui rồi.
Diệp Phàm đắc ý cười to một tiếng cầm lấy chén rượu uống hết.
- Đại ca, cô bé người Nga thế nào? Khác quốc gia khác tư tưởng, chắc chắn thú vị đặc biệt có phải không?
Tề Thiên cười khan một tiếng.
- Cậu nghe ai nói, lộn xộn còn nói đến cô em người Nga?
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Ha ha, thiên hạ này không có tường nào gió không lùa được. Đương nhiên, lão đại tin rằng anh em ta đã biết cũng không có gì có phải không? Chúng ta dùng từ nào để hình dung, đúng rồi, gọi là một gò đất.
Tề Thiên cười nói.
- Cá mè một lứa, tôi với cậu cũng không phải cùng một đường, ít nhất là bên trên.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy rồi, đại ca ở đâu vẫn là đại ca, em trai là thúc ngựa cũng không đuổi kịp rồi. Mặc dù là trong phương diện này em vẫn phải gọi anh là đại ca.
Tề Thiên cười, đúng lúc này Vương Triều gọi điện thoại đến, nói ba tiếng sau đến Đồng Lĩnh.
- Tề Thiên, mang mấy món về nhà đợi lát Vương Triều sẽ đến chờ tôi tiếp Bộ trưởng Phong xong ba anh em mình uống một bữa.
Diệp Phàm nói.
- Chú Phong, ông ấy cũng đến Đồng Lĩnh rồi à?
Tề Thiên hơi có vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, ngày mai bộ Tài chính tiến hành nghi thức ký kết hợp tác giúp đỡ trại Hồng Cốc. Ban đầu nói buổi chiều đến, tuy nhiên, có việc nên đến muộn. Ba cậu và Chủ tịch Điền đều đến. Tuy nhiên, vì buổi chiều có hội nghị khẩn cấp cho nên, có lẽ phải sáng mai mới đến sớm.
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa dứt lời điện thoại Tề Thiên vang lên, ừ à một hồi sau đó cười nói:
- Ông già thật đúng là muốn đột nhiên tập kích.
- Sao thế, chú Tề đến rồi sao? Sao không báo cho tôi một tiếng?
Diệp phàm thực sự có chút kinh ngạc.
- Cha nói không muốn làm kinh động đến các đồng chí phía dưới. Tuy nhiên cùng tới còn có Chủ tịch Điền, anh đi đón một chút, đoàn xe của họ sắp đến Đồng Lĩnh rồi.
Tề Thiên cười nói.
Diệp Phàm lập tức thông báo cho những người liên quan.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều là gà bay chó sủa. Khổng Đoan và Đường Vân bàn bạc đi tìm người nào, vừa nhận được điện thoại của Diệp Phàm cũng vội vàng xuất phát.
Tuy nói là buổi tối nhưng các đồng chí tới cũng thật sự đúng lúc. Không đến 15 phút không ngờ tập trung đầy đủ trước pho tượng nghệ thuật trước cửa tòa nhà.
Gió lạnh thổi, mặc cho mọi người đứng trong gió lạnh nhưng không ai oán giận.
Tề Thiên thật ra đã chuồn từ trước rồi, nói như gã chính là không muốn làm cho người khác biết gã cùng Tề Chấn Đào có quan hệ.
Khi thấy thành phố Đồng Lĩnh phô trương như vậy Tề Chấn Đào cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, mắng:
- Thằng nhóc này.
Rồi bước xuống xe.
Hàn huyên vài câu xong theo xe cảnh sát dẫn đường đi thẳng đến nhà khác thành phố Đồng Lĩnh.
Không lâu sau đoàn người của bộ trưởng cũng đến. Hai đoàn người tập trugn lại một chỗ trong nhà khách Đồng Lĩnh.
Ăn khuya xong mọi người có thể nghỉ ngơi, bởi vì đi đường cũng mệt rồi. Tuy nhiên, Diệp Phàm bị Tề Chấn Đào gọi đến.
Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy thứ trưởng Phong Thanh Lục ở phòng khách.
- Đến đây ngồi đi Tiểu Diệp.
Thứ trưởng Phong nhiệt tình nói.
Diệp Phàm chào hỏi rồi ngồi xuống.
- Diệp Phàm, tiền cấp cho Cổ Xuyên đã đưa xuống rồi, đến tài khoản của tỉnh Nam Phúc rồi. Cậu bảo các đồng chí ở Mặc Hương và Cổ Xuyên hỏi, nhanh lấy về đừng kéo dài thời gian.
Phong Thanh Lục khẽ cười nói.
- Nhanh như vậy sao, thật sự là cảm ơn chú Phong rồi. Tuy nhiên không biết chú Phong cho nhiều hay ít?
Diệp Phàm cười ha ha, mặt dày hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
- Cậu cũng hiểu được khi giơ tay thì chú Phong của cậu nhanh chóng biến thành túi tiền có phải không? Không phải là cậu làm khó chú Phong của cậu sao? Đồng Lĩnh người ta có thể cho cậu không ít, không thể tưởng tượng được Cổ Xuyên bên kia còn giơ tay. Diệp Phàm, làm người phải biết thế nào là đủ, tham quá sẽ dọa người ta chạy mất đấy.
Tề Chấn Đào nghiêm túc phê bình Diệp Phàm.
- Có cách gì đâu chú Tề, Cổ Xuyên cũng là quê của cháu. Nhân dân Cổ Xuyên còn muốn đuổi cháu ra ngoài, quê hương, dù sao cũng phải làm chút việc có ích đúng không? Nếu không, có lỗi với quê hương đã nuôi dưỡng cháu trưởng thành.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Cậu còn hiểu được tình yêu quê hương, tuy nhiên chuyện này cậu phải để ý. Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.
Tề Chấn Đào khoát tay áo nói.
Diệp Phàm thấy Phong Thanh Lục giơ ba ngón tay, hiểu được là ba mươi triệu, nhanh chóng ôm quyền tỏ vẻ cảm ơn. Hắn liền bước vào nhà vệ sinh gọi cho Tạ Quốc Trung của thành phố Mặc Hương.
- Ở tỉnh còn chưa có thông báo, không thể tưởng tượng được quyết định cấp xuống nhanh như vậy. Bí thư Diệp, thật sự phải cảm ơn anh rồi.
Tạ Quốc Huy giọng đầy cảm kích nói.
- Nói gì thế, chuyện lần trước tôi vẫn đang còn ngại đó. Lần này chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phàm nói.
- Không việc gì, không có việc gì.
Tạ Quốc Trung nói
- Chuyện Trịnh Khinh Vượng cùng Tạ Đoan đều đã có quyết định rồi. Ngày mai sẽ tuyên bố, Trịnh Khinh Vượng được điều chỉnh đến đảm nhiệm Cục trưởng phòng Nhân sự, Tạ Đoan thì làm phó bí thư quân ủy khu Lâm Tuyền.
Diệp Phàm lại tỏ vẻ cảm tạ, không thể tưởng tượng Trịnh Khinh Vượng đến cuối cùng lại nhặt được chiếc bánh thơm ngon, lấy được vị trí còn béo bở hơn Cục Lâm nghiệp nhiều.
- Ân tình này đã xong rồi nhé.
Diệp Phàm vừa mới từ phòng vệ sinh ra, Tề Chấn Đào nhìn hắn liếc mắt một cái hỏi.
- Ha ha, đây là ân tình mà chú Phong cho, là ân tình của người ta, không phải bán.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Diệp Phàm, nghe nói trại Hồng Cốc lại không có nước?
Phong Thanh Lục ngừng cười hỏi.
- Đúng vậy, tập đoàn Vạn Thắng cấp trên của trạm phát điện Liễu Tây Hà đã đấu với tôi.
Lần trước ông trời phù hộ làm cho miệng cống hỏng. Mới làm cho dân chúng của Hồng Cốc Trại được một năm thật tốt.
Không thể tưởng tượng được Liễu Tây Hà đúng thật là tích cực, dùng tiền để trả công cao cho công nhân làm miệng cống trong tết.
Buổi sáng hôm nay còn tổ chức một nghi thức long trọng ở đập Cốc Khê. Phó chủ tịch Trần và mấy người nữa còn đến đấy.
Diệp Phàm nói, trên mặt cũng không cười.
Mặc kệ việc chính để tham gia góp vui. Một số đồng chí của chúng ta lại thích những việc này. Ánh mắt dù tốt như thế nào cũng không thể nhìn như thế được.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng tất nhiên là phê bình Trần Húc rồi.
- Không việc gì, có lẽ một vài ngày nữa lại có nước thôi. Diệp Phàm cười thần bí.
- Hả, nói nghe một chút xem, nước từ đâu đến?
Phong Thanh Lục hứng thú, nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng không nói dối, nói qua mọi chuyện.
- Việc này cậu phải thận trọng một chút, Liễu Triết Minh là lãnh đạo của Cơ quan kiểm toán nhà nước. Tuy nói chỉ có thể kiểm tra về tài chính nhà nước, nhưng theo quy định của hiến pháp, cơ quan Kiểm toán thuộc cơ quan của Chính phủ, dưới sự lãnh đạo của Thủ tướng, do Thủ tướng phụ trách.
Kiểm toán là cơ quan không chịu sự can thiệp gì của chính quyền và các đoàn thể. Nghiêm khắc mà nói Thủ tướng cũng không có quyền can thiệp công việc của Kiểm toán.
Cho nên, quyền lực của Kiếm toán khá lớn. Đương nhiên, trên thực tết trong qua trình làm việc cũng có thể bị cản trở.
Nhưng nếu bọn họ thật muốn kiểm toán cậu, vậy thì cậu khó giải quyết rồi. Làm việc không thể không có bất kỳ chút việc nào.
Mặc dù cậu liên khiết nhưng không thể cam đoan cấp dưới của cậu liêm khiết, trong các công trình cũng có thể tìm ra một chút lỗ hổng.
Vẻ mặt Phong Thanh Lục nghiêm túc nói.
Lần trước trong phiên họp quốc hội, cơ quan Kiểm toán nhà nước có công bố báo cáo kiểm toán: công trình đê Trường Giang có nhiều sai phạm, một số huyện lưu vực Sông Hoài đã tham ô tiền vốn xây dựng đê.
Vụ án này liên quan đến Ủy ban phát triển và Kế hoạch cùng với hơn mười công ty thuộc Bộ và các Ủy ban trung ương . Cho nên, việc này cậu phải làm thận trọng.
Nếu không, cậu sẽ rước lấy phiền toái lớn.
Tề Chấn Đào cũng thận trọng nhắc nhở.
- Hơn nữa cũng không ai có thể hoàn mỹ, làm việc cũng không thể không có chút sai sót nào.
Cậu không tham nhưng cũng không có nghĩa là cấp dưới của cậu không tham. Cậu có thể đặt người dân trong lòng nhưng các đồng chí khác cũng có thể làm được sao?
Không thể có khả năng đó. Ngay cả bỏ qua chữ tham, nhưng cái gì gọi là tham ô, có chút tiền hay có tiền nhưng không dùng đúng chỗ cũng gọi là như vậy.
Có lẽ theo quan điểm của cậu nhất định là phải như ậy, nhưng theo quy định của kiểm toán nhà nước đó là hành vi vi phạm quy định.
- Chú Tề, chú Phong, có một số việc buộc chúng ta phải làm, nói như trạm phát điện Hồng Cốc mà nói mặc kệ không có nước, nhưng không có nước thì dân trại Hồng Cốc không thể sinh sống bình thường được.
Vấn đề làm giàu cơ bản là hoa trong kính và trăng trong nước thôi.
Chuyện này cháu luôn suy nghĩ mãi, nhất định phải ra tay. Đương nhiên, cháu sẽ không ngu ngốc đến mức cứ cứng rắn đối đầu, chỉ là điều tra chuyện này để ép Liễu Tây Hà thôi.
Anh ta nhất định sẽ liên lụy, chỉ cần anh ta đồng ý thôi chuyện này cũng bỏ qua. Cháu chỉ cần nước, đối với việc chống tham nhũng hay cái gì đó cháu không có hứng thú.
Hơn nữa, cháu cũng không muốn nhắm vào nhà họ Liễu.
Diệp Phàm kiên quyết nói.
- Đứng ở góc độ của cậu cũng không có chút lỗi nào, cho nên, cậu tự cân nhắc là được.
Hơn nữa, hành động không nên quá lớn, có thể giải quyết chuyện về nước là rất tốt.
Đương nhiên, bộ dạng chúng ta như vậy cũng không thể dung túng cho bọn tham ô mà phải xử lý.
Nếu phải xử lý chúng ta không thể nương tay.
Tề Chấn Đào hừ nói.
Đó là việc đương nhiên, cậu cũng không thể quá băn khoăn. Cậu nói đúng, muốn làm việc sẽ đắc tội với người khác.
Có một số việc nhất định phải đắc tội với người khác khi có có cách nào lo lắng, lo ngại. Hơn nữa, Liễu Triết Minh là lãnh đạo của cơ quan Kiểm toán nhà nước, tôi tin vào nguyên tắc và tính giai cấp của ông ấy.
Trong chuyện này, cơ bản ông ấy cũng không đồng tình. Chỉ có điều, là có ảnh hưởng đến người thân của ông ấy thôi.
Phong Thanh Lục cũng gật gật đầu.
Về đến nhà Tề Thiên đã chuẩn bị đồ ăn xong, đang ngồi nói chuyện với Vương Triều.
- Thế nào, trước tiên nói qua tình hình xem nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Trên cơ bản đã điều tra xong, phân cân thác cốt thủ của tôi ba người đều chiêu. Bọn họ thú nhận người khởi xướng là con của Liễu Tây Hà Liễu Sướng.
Cậu nhóc này lấy năm mươi triệu của cha mình đi thành lập công ty, gọi là công ty Liễu Mạn.
Tuy nhiên, nếu như ông ta đang ở dưới cờ của cha mình có thể lợi dụng tài nguyên của tập đoàn Vạn Thắng.
Chỉ có điều người này quá kiêu ngạo, đã tranh cãi nhiều lần với cha mình sau đó tự mình ra ngoài phát triển. Nghĩ nếu dựa vào bản lĩnh của mình có thể kiếm được tiền, nhưng sự thật khác xa so với tưởng tượng.
Mã Liễu Sướng lại không muốn quay về nhận sự sai bảo của cha mình, có lẽ cảm thấy mất mặt. Sau đó trong một trường hợp ngẫu nhiên gặp Bí thư huyện ủy huyện Hồng Lĩnh Trịnh Mãn, sau đó lại gặp Thường Thanh cùng Dương Lý Tài.
Đang nói đến chuyện trạm phát điện Hồng Cốc thì người này liền để ý. Cuối cùng dùng một số mánh lới để mua lại trạm phát điện Hồng Cốc.
Đương nhiên, trong đó có hơn năm mươi triệu giá chênh lệch. Thật ra, ngay từ đầu bọn họ bắt đầu Liễu Tây Hà đã chú ý.
Sau đó thấy đứa con giải quyết không được tốt, bởi vì Liễu Tây Hà biết, giấy không gói được lửa, việc này một khi có người chú ý con trai mình sẽ dính vào đó.
Hơn nữa, Liễu Tây Hà cũng biết con trai mình luôn tự hào là bác sĩ du học ở nước ngoài về, không muốn về cầu cứu mình.
Bởi vậy, liền dùng một mánh lới. Quay đi quay lại, cuối cùng lấy danh nghĩa tập đoàn Vạn Thắng có công ty con là công ty Liễu Mạn để bàn về vấn đề trạm phát điện Hồng Cốc.
Vương Triều nói.
- Có phải trong việc mua bán công ty Liễu Mạn xuất hiện trước có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ.
Vương Triều gật gật đầu, uống một ngụm canh gà nói:
- Đúng vậy, đầu tiên bàn về chuyện trạm phát điện Hồng Cốc hẳn là công ty Liễu Mạn.
Sau đó tập đoàn Vạn Thắng lại cùng công ty Liễu Mạn tiếp tục. Hơn nữa, đã bổ xung hơn năm mươi triệu chênh lệch giá bổ sung rồi.
Trên thực tế, mua bán trạm phát điện Hồng Cốc đầu tiên là công ty Liễu Mạn do Liễu Sướng sáng lập dùng giá thấp để mua vào. Trong đó có sáu mươi triệu là dùng mưu mẹo.
Đương nhiên, nếu bán đi với giá tiền này thì nhất thời cũng khó tìm được ông chủ. Rồi sau đó đến bán cho tập đoàn Vạn Thắng, cũng trả giá đúng hơn sáu mươi triệu. Trên thực tế, vừa qua tay thì Liễu Sướng đã lời sáu mươi triệu.
Sáu mươi triệu này nhìn ngoài là Liễu Tây Hà bí mật cho, trên thực tế, Liễu Tây Hà cũng không lỗ vốn. Tiền trên thực tế là huyện Hồng Lĩnh thanh toán.
Mà Liễu Sướng chắc chắn biết rõ dụng tâm của cha mình, tuy nhiên, người ta đồng ý ra tiền, Liễu Sướng đương nhiên cũng giả ngu một lần cất tiền của cha vào túi mình.
Đương nhiên tập đoàn Vạn Thắng cũng không lỗ vốn. Bọn họ chỉ là đưa ra thị trường giá trị thực thôi. Người thanh toán thật sự của cuộc mua bán này chính là nhân dân huyện Hồng Lĩnh.
Sau đó Liễu Sướng lại dùng một chút thủ đoạn nhờ thế của nhà họ Liễu để Thường Thanh cùng Dương Lý Tài thăng chức một chút, tất cả đều vui có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
Nói về việc này lại phải nói đến con trai của Liễu Triết Minh Liễu Thái Lai. Liễu Thái Lai là con trai của Liễu Triết Minh, cũng không khác gì con trai của Liễu Tây Hà Liễu Tin Đông.
Theo cấp bậc thì Liễu Sướng phải gọi Liễu Thái Lai một tiếng chú, tuy nhiên, Liễu Triết Minh và Liễu Tây Hà không thua kém tuổi tác cho nên mấy chú cháu cũng không hơn kém nhau nhiều tuổi.
Con trai của Liễu Thái cũng gần bằng tuổi Liễu Sướng, chỉ hơn có vài tuổi. Vì tuổi tác không sai biệt nên hai chú cháu hay chơi cùng nhau.
Bình thường căn bản cũng không nói đến chuyện chú cháu, chỉ coi là anh em. Hơn nữa, hai người thật ra đều là công tử con nhà quyền quý cả, đều có suy nghĩ thích sang.
Tốt nghiệp đại học Kiêu Nhân, rất hợp nhau, khiến cho quan hệ của hai người rất tốt. Liễu Triết Minh tuy nói là lãnh đạo cấp nhà nước nhưng ngoài tiền lương cùng với phúc lợi thật ra cũng không có bao nhiêu tiền cung cấp cho Liễu Thái Lai tiêu xài.
Mà Liễu Thái Lai từ nhỏ tiều xài thoải mái đã quen, bình thường đều là Liễu Tây Hà cho tiền bọn họ. Mỗi tháng có thể cấp một nghìn tiền tiêu vặt.
Tuy nhiên, gần đây Liễu Thái Lai nói chuyện một người bạn gái, là một người mẫu, tên là Thôi Cầm. Thôi Cầm tuy nói là người mẫu nhưng cũng không nổi tiếng.
Bây giờ không có chỗ dựa, không có tiền muốn trở thành người mẫu là rất khó,gần như là không thể. Quy tắc ngầm của giới giải trí không phải thế sao?
Chúng ta đều được nghe những việc này. Cho nên, vì để Thôi Cầm trở thành người mẫu, Liễu Thái Lai xài tiền như nước, mời lãnh đạo các công ty giải trí ăn cơm hay quà cáp.
Những việc này đều cần một khoản tiền lớn. Chỉ với tiền tiêu vặt mà cha của anh họ Liễu Tây Hà cho cơ bản là không đủ.
Mà Liễu Thái Lai lại không phải là diễn viên, chỉ là một cán bộ nhà nước thôi, lấy đâu ra nhiều tiền đến như vậy. Kết quả việc này Liễu Sướng biết hết, mà hai chú cháu phối hợp rất ăn ý.
Liễu Sướng trao mấy trăm nghìn để giúp Thôi Cầm. Liễu Thái Lai báo đáp chính là dùng danh nghĩa nhà họ Liễu giải quyết chuyện đề bạt của ba người Trịnh Mãn.
Đương nhiên, trong chuyện này chỉ có thể coi là Liễu Thái Lai và Liễu Sướng liên kết làm thôi.
Vương Triều nói.
- Kỳ lạ, việc này theo lý mà nói thì Liễu Sướng làm sao có thể để ba người Trịnh Mãn biết được?
Tề Thiên có chút nghi ngờ nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Con người, đối khi uống rượu say thì tự nhiên sẽ nói hết ra. Huống chi, ba người Trịnh Mãn lại giới thiệu cho Liễu Sướng hai cô nàng xinh đẹp.
Lúc đó với uy danh Bí thư huyện ủy của Trịnh Mãn, thu phục mấy cô nàng xinh đẹp không là vấn đề gì.
Mà Liễu Sướng vì khoe khoang ba người Trịnh Mãn đã mưu lợi vì mình, cho nên, cũng giới thiệu Liễu Thái cho ba người Trịnh Mãn.
Vương Triều nói.
Kỷ Cương Thành thái độ như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
Ông ta không tỏ thái độ. Tuy nhiên, tôi thấy ông ta điều tra xong rõ ràng rất phẫn nộ. Tuy nhiên, ông ta nói việc này sẽ báo cáo Bí thư Lan.
Còn cấp trên xử lý thế nào phải xem ý của cấp trên. Tôi lo lắng bọn họ sẽ bí mật xử lý bỏ qua chúng ta.
Đến lúc đó, chỉ cần Liễu Tây Hà đem tiền bổ sung vào thì Liễu Sướng sẽ không việc gì, quá lắm thì ba người Trịnh Mãn chịu tội thế thôi.
Vương Triều có chút buồn bực, tuy nhiên y nhìn Diệp Phàm một cái đột nhiên cười nói:
Tuy nhiên tôi có một suy nghĩ.
Suy nghĩ, như thế nào?
Tề Thiên truy hỏi.
Lúc đó tôi lấy danh nghĩa là phóng viên xuất hiện ở Hồng Cốc Trại. Cho nên, đương nhiên phải đứng cùng phía với nhân dân Hồng Cốc Trại rồi. Cho nên, tôi nhắc nhở một câu, đó là vấn đề nước phải giải quyết. Nếu Liễu Tây Hà có thể bắt tay với Lan Chính thì những lời này mới có thể gây cho gã.
Vương Triều cười khan một tiếng.
Cậu cũng không ngốc nhỉ.
Diệp Phàm cười, nói, - Tôi muốn xem con trai của Liễu Tây Hà lau mông này như thế nào. Nếu cấp trên muốn chuyện lớn hóa nhỏ thì trước khi chuyện nước được giải quyết Diệp Phàm tôi tuyệt đối không đồng ý.
Không chừng Liễu Tây Hà lấy việc quyên tặng là cách bồi thường cho huyện Hồng Lĩnh đấy.
Tề Thiên cười nói.
Điều này cũng có thể coi là một cách tốt.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Sáng thứ hai.
Mấy người Diệp Phàm cùng Chủ tịch tỉnh Tề cùng lãnh đạo các bộ đến huyện Hồng Lĩnh.
Bên này, đài truyền hình tỉnh cùng đài truyền hình Đồng Lĩnh đều cử người theo đưa tin, trông rất hoành tráng.
Trông giống như đang quay phim truyền hình. Đến tận 11 giờ trưa mới đến Hồng Cốc Trại, vội vàng ăn cơm xong lập tức tiến hành nghi lễ cắt băng khánh thành.
Nghi thức cứ như vậy tiến hành, vì Hồng Cốc Trại đến bây giờ đường vẫn chưa thông xe, cho nên, một số thiết bị đều được ngựa trở đến, mà một số nhân viên của đài truyền hình cũng đã đi suốt đêm đến đây. Thật ra, cũng không có chút thú vị nào.
Tam Thúc Công và hiệu trưởng Mã Đằng là người có uy tín ở Hồng Cốc Trại, cho nên, hai đài truyền hình đều muốn phóng vấn hai người họ.
Hai vị đều rất tôn sùng Diệp Phàm.
Tuy nhiên, đúng lúc này phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình kiêm người chủ trì chuyên mục phong thái Miêu Chúc đột nhiên hỏi Tam Thúc Công:
Nghe nói trại của các anh thiếu nước có phải không?
Trước kia thiếu nước nhưng từ năm ngoái Bí thư Diệp cùng Thứ trưởng bộ Tài chính Phong Thanh Lục cùng Phó chủ tịch tỉnh Điền đã đi kiểm tra qua.
Bọn họ suy nghĩ cho nhân dân, đặc biệt là Bí thư Diệp và Chủ tịch Ngọc, đã lo lắng cho trại của chúng ta.
Cuốc cùng, cuối năm trước đã giải quyết xong vấn đề nước sinh hoạt cho trại chúng tôi. Khiến cho khe suối khô hạn vài năm nay một lần nữa khôi phục sức sống.
Hơn nữa, Bộ trưởng Phong cũng giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh nghèo khó, hôm nay lại một lần nữa đến Hồng Cốc Trại của chúng tôi cùng với bộ Tài chính hoàn thành việc giúp đỡ này.
Ủng hộ tiền và nhiều mặt khác cho Hồng Cốc của chúng tôi.
Tam Thúc Công tươi cười đáp.
Đương nhiên, vì có thể trả lời tốt vấn đề, Tam Thúc Công cũng vì điều này mà vất vả. Hiệu trưởng Mã đã buộc ông ta đọc bảy tám trang tài liệu có liên quan đến trả lời phỏng vấn. Nếu không chưa chắc có thể trả lời tốt như vậy.
Không sai, nếu nước của khe suối khôi phục lại một nửa của ban đầu, vì sao hôm nay chúng tôi không thấy có nước chảy?
Tuy nói phía dưới có xây dựng mấy để ngăn sông nhưng nước đều là nước lặng. Chúng tôi không thấy nhiều nước nữa.
Cứ như thế này có lẽ vài ngày nữa toàn bộ nhân dân của trại các anh vấn đề nước dùng cũng sẽ là vấn đề lớn, đừng nói đến nước cho sản xuất.
Đã không có nước thì cuộc sống của các anh sau này làm thế nào bây giờ? Hơn nữa, tôi còn nghe nói, năm trước Bí thư Diệp có trả lời các anh trong một tháng có thể giải quyết vấn đề nước.
Hiện giờ đã hơn một tháng rồi.
Miêu Trúc vừa nói ra xong Tâm Thúc Công lập tức giật mình, không biết phải trả lời thế nào y nhìn hiệu trưởng Mã.
Phóng viên Miêu, việc này khó khăn chỉ là tạm thời thôi. Bởi vì gân đây thượng du của suối Khe Cốc miệng cống bị hỏng. Ngày hôm qua vừa mới lắp lại.
Cho nên, cũng phải trữ một lượng nước nhất định để không làm hỏng con đập.
Cho nên, đập suối Cốc Khê phải trữ nước một lần nữa. Chờ cho họ trữ được một lượng nước nhất định sau đó sẽ lại mở cống xả nước.
Về việc này Bí thư Diệp nói là không cần nhiều thời gian sẽ giải quyết hoàn toàn vấn đề này.
Hiệu trưởng Mã linh động thay mặt Tam Thúc Công trả lời.
Nước của Suối Cốc Khe là nước mà trạm phát điện dùng để phát điện làm sao có thể để nước chảy mất.
Vừa rồi khi phỏng vấn tôi có nghe quần chúng phản ứng, rất lo lắng một thời gian nữa trại Hồng Cốc lại lâm vào cảnh thiếu nước khốn khổ.
Mà Bí thư Diệp hứa hẹn hình như không làm được có phải không Bí thư Diệp? Nếu không, sẽ không xuất hiện tình huống như thế.
Mầm Trúc hôm nay nhất định cố ý đến đây rồi, micro vừa chuyển đã quay sang Diệp Phàm đứng bên cạnh Chủ tịch tỉnh Tề.
Ha ha, trong này có một số khó khăn. Phóng viên Miêu, nhiều việc không thể việc nào cũng có khả năng thuận buồm xuôi gió có phải không? Tuy nhiên, Diệp Phàm tôi đã hứa nhất định sẽ làm được. Cho tôi một thời gian ngắn tôi sẽ hoàn toàn giải quyết vấn đề nước sinh hoạt cho nhân dân Hồng Cốc Trại.
Diệp Phàm tự tin nói.
Không ai có thể độc hơn hắn một đòn đã làm cô phóng viên choáng. Trong lòng tự nhủ, cô nàng này không biết đã chịu sự sai khiến của ai để chỉnh ông đây
Trước kia Bí thư Diệp cũng đã hứa trước mặt mọi người giải quyết vấn đề nước của người dân Hồng Cốc Trại trong một tháng, đến giờ lại không giải quyết được. Tôi không hiểu lời nói của Bí thư Diệp có mấy phần chắc chắn?
Miêu Trúc vẻ mặt cười cười nói, rõ ràng muốn làm Diệp Phàm xấu hổ, mọi người ở đây đều thấy.
Ha ha, phóng viên Miêu, việc giải quyết vấ đề nước cũng là một vấn đề lớn. đồng chí Diệp Phàm là Bí thư thành phố Đồng Lĩnh cũng rất quan tâm đến việc này.
Nếu không, cũng không có ngăn đập nước. Làm một bí thư Thành ủy, toàn bộ người dân của thành phố đang nhìn.
Công việc thì rất nhiều, cũng không thể luôn theo dõi Hồng Cốc Trại có phải không? Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm đã cho đồng chí Ngọc Xuân Phong đóng quân tại Hồng Cốc Trại để giải quyết vấn đề này. Đây cũng nói rõ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quan tâm đến vấn đề này.
Giải quyết vấn đề nước cũng phải tiến hành theo trình tự, một lần có thể giải quyết không là điều không thể.
Trong chuyện này, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng thấy quyết tâm của Ủy ban nhân dân và Thành ủy Đồng Lĩnh. Cho nên, hôm nay tôi cũng xuống đây.
Tề Chấn Đào cười muốn nói sang chuyện khác, giải vây cho Diệp Phàm.
Đúng vậy, vì vấn đề của Hồng Cốc Trại, Bí thư Diệp gần như cách ngày đều gọi điện thoại thúc giục bộ Tài chính vấn đề giúp đỡ tiền.
Tôi muốn nói là vấn đề ở trại Hồng Cốc nếu không có đồng chí Diệp Phàm lo lắng như vậy, bộ chúng tôi chưa chắc đã đồng ý giúp đỡ. Đương nhiên, cấp xuống một khoản tiền giúp đỡ coi như là không thể.
Dù sao, những nơi gặp phải vấn đề nước như Hồng Cốc trên cả nước không ít. Bọn họ cũng phải đợi chúng tôi giải quyết.
Không phải Phong Thanh Lục tôi không nghĩ đến mà là bận quá không qua nổi. Hôm nay lại làm chúng tôi đến giúp đỡ Hồng Cốc Trại. Công lao của đồng chí Diệp Phàm không thể bỏ qua.
Phong Thanh Lục cũng đang muốn giải vây cho Diệp Phàm. Phó chủ tịch tỉnh Điêu nhìn Miêu Trúc, ý nói cô thấy thì tốt rồi, đứng cứ càn quấy tiếp tục như vậy nữa.
Chủ tịch tỉnh Tề, Thứ trưởng Phong, các anh đang nói là trên phương diện khác của Bí thư Diệp. Tôi vẫn muốn hỏi một chút, vấn đề nước của Hồng Cốc Trại có thể nói rõ thời gian giải quyết không?
Hôm nay Chủ tịch Tề cùng Thứ trưởng Phong cùng cả Phó chủ tịch Điền đều ở đây, Bí thư Diệp có dám hứa hẹn với lãnh đạo và hàng ngàn nhân dân Hồng Cốc Trại không?
Bí thư Diệp nhất định là đảng viên, làm việc không thể chỉ là lời nói có đúng không? Nếu Bí thư Diệp trả lời không làm được, đây có phải là lừa gạt lãnh đạo và dân chúng không?
Nếu Bí thư Diêp không giải quyết được vấn đề nước, có thể giải thích. Đài truyền hình tỉnh chúng tôi lần này cử tôi xuống đây muốn tìm một điển hình để tuyên truyền phong cách của cán bộ.
Chuyên mục của chúng tôi là chuyên mục Phong cách. Tôi hi vọng có thể thấy được phong cách của Bí thư Diệp.
Hôm nay Miêu Trúc thật đúng là muốn thách đấu với Diệp Phàm. Hai chữ Phong cách cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh.
Trong vòng một tháng, trước mặt lãnh đạo tỉnh, cùng lãnh đạo Đồng Lĩnh, còn có nhân dân Hồng Cốc Trại Diệp Phàm tôi trịnh trọng cam kết.
Từ hôm nay trở đi, trong vòng một tháng nếu vẫn không giải quyết hoàn toàn vấn đề nước sinh hoạt và sản xuất cho nhân dân Hồng Cốc Trại thì Diệp Phàm tôi sẽ về nhà bán khoai lang.
Trời đất chứng giám lời này.
Diệp Phàm nói những lời này rất uy phong, có khí phách, lập tức được mọi người hưởng ứng.
Mấy nghìn dân Hồng Cốc Trại lập tức vỗ tay như sấm dậy, chấn động cả núi rừng. Tề Chấn Đào cùng với Phong Thanh Lục tuy nói là nhíu mày nhưng cũng vô tay rồi.
Mà mấy người Khổng Đoan cùng Trì Hạo Cường cũng mỉm cười vỗ tay, nhưng đều nhếch mép bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện.
Lời nói của Bí thư Diệp che chín tầng mây, hi vọng Bí thư Diệp có thể nói đi đôi với làm. Chuyên mục phong cách của đài truyền hình tỉnh sẽ theo dõi phỏng vấn trong vòng một tháng.
Nếu Bí thư Diệp thực sự làm được, anh sẽ là nhân vật của chuyên mục chúng tôi tháng này.
Đương nhiên, nếu Bí thư Diệp không làm được, chúng tôi sẽ theo dõi phỏng vấn, đến lúc đó, Bí thư Diệp cũng là nhân vật của chuyên mục chúng tôi.
Miêu Trúc thật đúng là đọc, làm được cũng là phong cách, không làm được cũng là phong cách. Thì lúc đó Diệp Phàm trở thành điểm hình phản diện.
Ha ha, xem ra, phóng viên Miêu không để cho tôi một đường sống rồi, sao tôi lại có cảm giác muốn lên Lương Sơn.
Diệp Phàm thản nhiên, đưa mắt nhìn mọi người một cái nói:
Hôm nay, Diệp Phàm tôi đã nói rồi, hôm nay là ngày 1 tháng 3.
Tháng sau, là ngày 1 tháng tư nếu không thể giải quyết vấn đề nước thì con đường làm quan cũng kết thúc.
Đến lúc đó kính xin phong viên Miêu làm chứng.
Diệp Phàm cười, nói rất nhẹ nhàng nhưng vừa nói xong tiếng vỗ tay lại nổi lên một hồi như thủy triều.
Ngay cả Miêu Trúc cũng hơi sửng sốt, nhìn Diệp Phàm một cái, có lẽ đang suy nghĩ xem mình làm thế có đúng không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
- Bí thư Diệp, ngài là ân nhân của Hồng Cốc Trại chúng tôi, không có ngài Hồng Cốc Trại chúng tôi không có tương lai. Một tháng giải quyết không xong thì một năm cũng được. Chúng tôi mãi mãi ủng hộ Bí thư Diệp. Ngài là Bí thư thật tốt của Đồng Lĩnh chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để ngài kết thúc con đường làm quan vì dân ở đây.
Không thể tưởng tượng được Hiệu trưởng Mã đột nhiên hô lớn, lập tức mấy ngìn dân Hồng Cốc Trại đều hô theo.
- Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!
Dân chúng Hồng Cốc Trại hào hứng.
- Cảm ơn mọi người, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Diệp Phàm tôi không dám tự xưng là quân tư nhưng Diệp Phàm tôi là một đảng viên.
Diệp Phàm nói to.
Đột nhiên, Diệp Phàm giơ tay chỉ vách đá phía sau, nói;
- Mọi người nhìn trên vách đá hình như có gì đó có phải không?
Nghe hắn vừa nói, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn lên vách đá phía sau. Lập tức tất cả mọi người đều ngây người, tất cả mọi người đều như hóa thạch.
- Hình như là chữ.
Vương Triều trốn trong đám người đột nhiên hét lên một tiếng, thật ra, hắn hôm nay hóa trang đứng xen lẫn với dân Hồng Cốc Trại.
Tuy dân chúng của trại thấy người này hình như không quen biết nhưng họ đều tưởng là người thân của ai đó trong trại đến đây chơi cũng không hỏi han gì.
- Không đúng, hẳn là tranh vẽ.
Có một cậu nhóc mắt tinh hét lớn.
- Đúng là chữ.
- Là chữ!
- Là tranh vẽ!
…
Nhất thời không ngờ chia làm hai phái tranh luận.
- Là chữ hay là tranh chúng ta đến gần không phải là có thể nhìn rõ sao?
Diệp Phàm nói lớn qua loa. Lập tức Chủ tịch tỉnh Tề đi đầu, một hàng người tiến về phái am Ngọc Diệp.
Thật ra, vừa rồi Diệp Phàm cách vách đá này hơn một dặm. Tuy nhiên, vừa rồi hắn dùng phi đao đem hạt cát lật hết đám rêu che phủ, bản lĩnh hiện giờ của Diệp Phàm có thể làm được trong khoảng cách một dặm.
Những chữ giả thư pháp này bị phủ bởi rêu xanh, giờ rêu bị những hạt cát làm bung ra, rơi xuống lộ ra những chữ bên trong. Đây chính là tác phẩm của Diệp Phàm và Thiên Thông làm trong hai buổi tối.
Mọi người đến gần.
Tất cả đều hào hứng, có người hét lên:
- Trời ạ, đúng là chữ, đây chẳng lẽ là tổ tiên chúng ta khắc lên hay sao?
- Chữ viết này thật tốt, chẳng lẽ là của học giả có tiếng tăm?
- Nhìn xem, lạ thật tại sao không có câu đề tặng, rốt cuộc là ai lại khắc lên vách đá lớn như vậy?
Ngay cả Tề Chấn Đào cũng nhỏ giọng hỏi.
- Có thể khắc được câu thơ dài như vậy là có công phu rồi, lão Tề, chúng ta có chuyên gia khảo cổ về phương diện này không? Bảo họ kiểm tra một chút?
Phong Thanh Lục vẻ mặt cười cười nói.
- Hay là dùng máy bơm để rửa vách núi một chút làm cho chữ lộ ra, chúng ta cũng có thể thưởng thức được kiệt tác của đại sư vô danh.
Diệp Phàm đề nghị.
- Cách này không tồi. Dùng nước chắc chắn sẽ không làm hỏng chữ. Nếu không thì nhìn rất mờ.
Phong Thanh Lục gật gật đầu.
- Cách này không ổn.
Đúng lúc này một lão già vội vàng kêu lên.
- Vì sao lại thế thưa ông cụ?
Điền Sơ Nhất không kìm nổi hỏi.
- Phó chủ tịch tỉnh Điền, ông ấy là Phó giám đốc bảo tàng tỉnh Dương Thanh Tùng, chúng tôi đến đây muốn nghiên cứu một chút về lịch sử văn hóa của Đồng Lĩnh.
Phó Giám đốc Dương đang nghiên cứu một bộ sách về lịch sử văn hóa của Đồng Lĩnh. Hơn nữa Phó Giám đốc Dương cũng là Phó hội trưởng hiệp hội khảo cổ tỉnh.
Vể vấn đề khảo cổ rất có quyền uy.
Lúc này một người trung niên đeo kính nói.
- Hả, Phó Giám đốc Dương, anh nói một chút, làm thế nào thì tốt?
Diệp Phàm không ngại học hỏi kẻ dưới.
- Không thể lộn xộn. Hơn nữa, phải cử người bảo vệ những chữ này. Nhìn niên đại của thơ có thể thấy là của thi sĩ đời Tam Quốc thậm chí đời Đường.
Thí dụ như lấy rượu làm nhạc, có bao nhiêu người? Thí dụ như sương mai, đi ngày khổ nhiều, khảng khái lúc đó, ưu tư khó quên. Dùng cái gì giải lo, chỉ có Đỗ Khang, xanh biếc chỉ có Tào Tháo, thủy điều ca có Tô Thức…
Hiện giờ có thể thấy từ ngữ trong mấy bài thơ này là từ thời Đại Tống hoặc về sau đó.
Ít nhất cũng có mấy trăm năm lịch sử, cho nên, phải bảo vệ, làm không tốt sợ rằng vách đá phía sau chữ sẽ bị tổn hại.
Như vừa rồi các anh đề nghị dùng nước để phun, nước tuy nói là vật mềm, nhìn ngoài thì không làm hỏng vách đá.
Nhưng vì chữ khắc trên đó đã có lịch sử mấy trăm năm, mà không bị ai phát hiện bởi vì trên mặt chữ phủ một lớp rêu.
Nếu chúng ta làm rêu kia rơi xuống thì vách đã sẽ có độ bào mòn nhanh hơn. Như vậy thì thật là đáng tiếc, những chữ này có giá trị nghiên cứu đấy.
Phó Giám đốc Dương nhìn vách đá nói, rồi nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Bí thư Diệp nhất định phải dặn dò nhân dân Hồng Cốc Trại bảo vệ tốt những chữ này. Tốt nhà là chính quyền có thể cử một vài người đến trông giữ. Buổi chiều tôi về lập tức báo cáo Giám đốc , chậm nhất chiều mai có thể đưa thiết bị đến đây nghiên cứu một chút.
- Không thành vấn đề, Chủ tịch thành phố Ngọc, anh phụ trách xây dựng Hồng Cốc Trại đó. Về việc bảo vệ vách đá do anh sắp xếp người.
Diệp Phàm quay đầu nhìn Ngọc Xuân Phong nói.
- Bí thư Diệp, các anh không cần lo lắng. Những chứ này rất có thể là tổ tiên của Hồng Cốc Trại chúng tôi khắc lên, người nào dám xằng bậy tôi không đồng ý. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ sắp xếp những thanh niên bảo vệ những chữ này 24/24.
Tam Thúc Công chen lên đầu nói.
- Tốt lắm, như vậy đi, Phòng công an Hồng Lĩnh cũng cử ra ba cảnh sát phối hợp với các ông.
Diệp Phàm nói.
Những nhà nhiếp ảnh và quay phim của đài truyền hình tỉnh cũng không bỏ qua phát hiện lớn này, trong một khoảng thời gian đèn flash không ngừng sáng liên tục.
Miêu Trúc hình như cũng rất hào hứng, cầm lấy microphone đứng bên cạnh vách đá nói không ngừng.
Hắn nhân dịp người khác không chú ý, giơ tay giả vờ vuốt tóc đột nhiên vung lên, phi đao trong nháy mắt đã bay ra ngoài.
- A! Mau tránh ra.
Mọi người đều sợ ngây người, bởi vì một hòn đá bằng nắm tay mang theo cả rêu xanh đang chuẩn bị rơi xuống đầu Miêu Trúc đang đứng quay lưng vào vách đá.
Hòn đá rơi rất nhanh, người đối diện cơ bản không kịp nói với Miêu Trúc. Mà quay phim cũng sợ ngây người, khiêng máy móc chạy quên hết mọi chuyện.
Miêu Trúc vẫn chưa hiểu ý của mọi người, mắt thấy tảng đá sắp rơi xuống đầu phóng viên.
Lúc này, đột nhiên một bóng người đẩy đám đông ra lao về phía trước. Bụp một tiếng, bóng người ôm lấy Miêu Trúc quay mấy vòng trên không trung mới dừng lại được.
- A! là Bí thư Diệp, anh không sao chứ?
Mễ Nguyệt hét lên. Mấy người lập tức liền vây quanh.
Hắn có sao mới là lạ.
Vương Triều đứng trong đám người thấy hết mọi thứ, nhỏ giọng khách sáo nói một câu, một vị anh hùng cứu mỹ nhân.
- Cái gì có việc gì mới là lạ? Vừa rồi thật nguy hiểm, may là không bị thương đấy.
Lúc này một ông cụ đứng cạnh Vương Triều hừ nói, không thể tưởng tượng được ông lão này tai thính thật sự, không ngờ nghe được lời nói thầm của Vương Triều.
Diệp Phàm hình như dùng quá nhiều sức mạnh, nhất thời hơi choáng, toát mồ hôi. Hai tay Bí thư Diệp vẫn ôm chặt lấy phóng viên Miêu, bộ ngực hai người thiếu chút nữa hòa làm một, Cũng không biết Diệp Phàm có cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của cô nàng không.
- Không sao chứ Bí thư Diệp, phóng viên Miêu…
Vương Long Đông nhẹ nhàng hỏi.
- Mau gọi bác sĩ đến xem.
Phó chủ tịch tỉnh Điền vội vàng nói, hai người bác sĩ đi theo vội vàng chạy đến. Hai y tá xinh đẹp cầm hòm thuốc cũng chạy ngay đến, bộ ngực cũng quay cuồng.
Miêu Trúc hơi choáng đi, tuy nhiên, vừa mở mắt phát hiện mình không ngờ đang bị Bí thư Diệp ôm chặt.
Hai cánh tay mạnh mẽ của Bí thư Diệp ôm chặt quanh người cô. Ngực cô cũng bị Bí thư Diệp ôm chặt.
Miêu Trúc có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cơ thể Bí thư Diệp, cảm giác an toàn lập tức lan tỏa khắp người.
Vừa mở mắt nhìn Miêu Trúc lập tức đỏ mặt. Bởi vì xung quanh cô có rất nhiều người. Hai người ôm nhau như vậy giống một đôi tình nhân đang ôm nhau làm gì đó trong công viên.
Tuy nhiên, Miêu Trúc phát hiện, hai mắt Bí thư Diệp nhắm nghiền, còn tưởng rằng đang hôn mê, cho nên, cũng không dám đẩy hắn ra.
Lúc này, bác sĩ đã chạy đến một bác sĩ trung niên giơ bàn tay nhẹ nhàng sờ vào người Diệp Phàm.
- Ừ…
Diệp Phàm có chút mệt mỏi mở mắt ra, nhìn xung quanh một cái, sau đó nhìn đối diện mới phát hiện mình đang ôm một cô nàng. Vội vàng đứng phắt dậy, tuy nhiên, chân giường như mềm nhũn ra.
Tay vừa buông Miêu Trúc ra, thấy Diệp Phàm như muốn ngã xuống. Miêu Trúc vội vàng ra sức dùng tay đỡ Diệp Phàm. Diệp Phàm rõ ràng đang giả vờ, khẽ dựa vào Miêu Trúc.
- Không sao chứ Bí thư Diệp?
Bác sĩ hỏi.
- Không việc gì, không việc gì, vừa rồi chỉ hơi choáng đầu thôi. Giờ tốt hơn nhiều rồi, không việc gì, tôi có thể đi.
Diệp Phàm giơ tay chống vách đá, trông như rất mệt mỏi.
- Cho nằm nghỉ ngơi một lát.
Bác sĩ bảo y tá, mấy người nhanh chóng đem cáng qua. Diệp Phàm đương nhiên cũng giả bộ nằm trong chốt lát, coi như làm tốt hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân của mình.
Trong lòng hắn cười đắc ý. Trong lòng nhủ thầm, Miêu Trúc ơi Miêu Trúc xem cô còn có thể ép tôi nói trái ý mình trên chuyên mục Phong cách của cô không.
Tuy nhiên, trong mấy vị lãnh đạo chỉ có Tề Chấn Đào lẩm bẩm trong lòng. Bởi vì lão Tề tuy không biết thân thủ thật sự của Diệp Phàm, nhưng Tề Thiên thì ông rõ nhất.
Nghe Tề Thiên nói đại ca y thân thủ còn hơn hắn, cho nên, lão Tề không tin một chút như vậy đã làm Diệp Phàm té xỉu. Đương nhiên, lão Tề không vạch trần hắn. Hơn nữa còn ân cần hỏi thăm.
Dù sao, Diệp Phàm biệt hiện càng tốt, lão Tề cũng cảm thấy vinh dự có phải không?
Sau khi từ chỗ vách đá có chữ về các vị lãnh đạo đều nghĩ đến việc này.
Buổi tối, Diệp Phàm ngồi cùng Vương Long Đông và Vương Triều. Phong Thanh Lục và Tề Chấn Đào đã về ngay trong đêm. Dù sao, lần này chỉ là tạo thế cho Diệp Phàm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương