Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 71: Tha Chết
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đến đầu giờ mão hoàng cung đã yên lặng trở lại, đám quân đội của Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng trong hoàng cung đều đã bị quét sạch.
Lúc này trong địa lao, Đường Huyền ngồi đối diện Tư Mã tể tướng cùng Tam vương gia.
Tam vương gia thở dài một hơi, trầm ngâm nói:
- Hoàng Thượng, được làm vua thua làm giắc, tội thần tội đáng chết, ngài xử thế nào cũng được, chỉ xin ngài hãy mau hạ lệnh đình chiến, miễn cho mấy vạn người ngoài kia vẫn phải hy sinh vô ích!
Việc cả Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng bị bắt đều chưa truyền ra ngoài. Ở ngoài hoàng thành mấy nhánh quân của Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng vẫn còn đang giao chiến, tính sơ sơ cũng còn gần chục vạn người nữa.
Đường Huyền cầm que tăm xỉa xỉa răng, cười khẩy:
- Tam hoàng thúc, thực ra con người trẫm cũng nhân từ lắm. Có điều, sau hôm nay ngươi bị xử tội chết, vậy đám quân đó về sau ai nuôi? Dù sao cũng đều là phản quân, chết bớt đi một chút càng tốt, tiền của trẫm còn phải dùng để tu sửa ngự hoa viên, không thừa thãi mà nuôi chúng!
- Ngươi…
Tam vương gia nghe vậy vô cùng phẫn uất, nhưng cũng không biết nói gì hơn. Theo ý tứ của tên hôn quân này, có lẽ mười vạn quân ngoài kia thực sự phải chết rồi. Lão cũng chẳng phải thương tiếc tính mạng mười vạn quân ấy, lão chỉ là còn nuôi một tia hy vọng, hy vọng rằng mười vạn quân kia tạm thời rút lui, chờ cơ hội cướp ngục cứu mình, hoặc chí ít là báo thù cho mình.
Đường Huyền híp mắt nói:
- Trẫm làm sao? Nhị vị ái khanh nuôi quân bao lâu không phải chỉ vì ngày hôm nay sao? Trẫm rất muốn xem rốt cuộc là quân của hoàng thúc hay quân của tể tướng mạnh hơn đây! Các ngươi thử nói xem, còn bao lâu nữa thì đám quân đó xông vào thành nhỉ?
Những người cùng phe Đường Huyền cũng thấy không nên cứ để gần mười vạn người mất mạng một cách vô ích như vậy, nhưng hiện tại là lúc nhạy cảm, không ai dám khuyên can hắn.
Tam vương gia trầm ngâm một lát, bèn dập đầu khóc lóc cầu xin:
- Hoàng Thượng, mọi chuyện đều do tội thần gây ra, họ chỉ là làm theo mệnh, xin ngài tha cho họ!
Tư Mã tể tướng cũng có cùng suy nghĩ với tam vương gia, liền cũng dập đầu khóc lóc cầu xin.
Đường Huyền ung dung nói:
- Hai vị ái khanh, trẫm thực ra rất nhân từ. Nhưng họ đều là phản quân, thả họ ra nếu họ lại âm mưu tạo phản thì sao? Trẫm vẫn còn muốn hưởng thụ thêm vài năm, còn muốn uống Tiêu Hồng thang, còn muốn gặp thích khách thêm vài lần nữa, các ngươi thấy có phải không?!
Vương gia cùng tể tướng nghe vậy thì hoảng sợ: “Thì ra tên hôn quân này đã phát hiện ra từ lâu. Hắn đã đề phòng chúng ta từ lâu, đã giăng sẵn bẫy, bảo sao chúng ta tất cả đều bị hắn lừa”.
Hai người ngẩn ngơ một hồi, sau đó thở dài cúi đầu xuống.
Đường Huyền nhổ que tăm, lắc cổ nói:
- Thực ra muốn tha cho bọn họ cũng không phải không được… Còn cả người nhà các ngươi nữa, họ cũng không nhất thiết phải chết…
Hai người vừa nghe vậy đôi mắt liền sáng bừng. Mười vạn quân không cứu được thì thôi, nhưng người nhà của họ, nếu không phải bị tội chết thì đúng là không khác gì đại ân. Phải biết tạo phản là tội tru di cửu tộc a!
- Hoàng… hoàng thượng, chỉ cần ngài đồng ý tha cho người nhà của ta, ngài bảo ta chết ngay bây giờ cũng được!
Hai người vội dập đầu cầu xin, bản thân chết đi cũng được, chỉ cần con cháu còn sống cũng coi như hương hỏa vẫn còn. Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Đường Huyền bèn đứng dậy, bước tới trước mặt hai người tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng đang quỳ dập đầu. Hắn ngồi xổm xuống, thở dài nói:
- Hai vị ái khanh, trẫm thực ra vẫn muốn hỏi các ngươi, các ngươi việc gì phải vì ngày hôm nay mà khổ cực như vậy? Trẫm làm hôn quân, các ngươi làm lộng thần, trẫm đi chơi, các ngươi nắm quyền triều chính, trẫm đi phao nữ nhân, các ngươi thoải mái tham ô. Chúng ta nước sông không phạm nước suối, các ngươi vì cái gì mà muốn tạo phản? Làm Hoàng Thượng thì có cái rắm gì tốt? Hàng ngày hết việc nọ đến việc kia, thời gian đi phao nữ nhân còn không có, đó các ngươi xem, có mỗi một tiểu di muội mà mấy tháng rồi trẫm còn chưa phao được, thử hỏi cái ngai vàng này có cái rắm tác dụng gì? Các ngươi ai muốn làm Hoàng Thượng trẫm liền nhường ngôi cho đó!
Đường Huyền càng nói càng hung hăng, nước bọt bắn tung tóe vào mặt hai người tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng.
Nói nhảm, muốn nhường sao không nhường lúc bọn ta chưa tạo phản, bây giờ lừa được bọn ta rồi mới giở giọng mèo khóc chuột, đồ khốn nạn!
Ai nấy nghe Đường Huyền tức giận chửi mắng đều thầm khinh bỉ.
Chỉ có Dư thái giám hiểu ý, vội tiến lên nói:
- Hoàng Thượng, ngài không nên xúc động, thiên hạ này không thể không có ngài a! Mất đi một minh quân như ngài thiên hạ sẽ đại loạn mất!
Ô thái sư cùng mọi người nghe vậy cũng liền hùa theo khuyên bảo.
Đường Huyền vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Thôi được, trẫm không vào địa ngục thì ai vào… Trẫm làm Hoàng Thượng tiếp cũng được, có điều các ngươi sau này nhớ phải chăm chỉ tự giác làm việc, không có gì quan trọng nhớ đừng làm phiền trẫm, trẫm còn phải dành thời gian cho ái phi cùng tiểu di muội a!
Mọi người nghe vậy đều đổ mồ hôi, cầu xin hắn làm Hoàng Thượng, còn phải làm hết mọi việc cho hắn có thời gian chơi, thật là ngưu bức a!
…
Đường Huyền ngồi lại ghế, nói:
- Nể tình các ngươi là trọng thần lâu năm, trẫm đành tha cho đám binh sĩ đó vậy. Hai ngươi hiện tại cùng Tần tướng quân đi thuyết phục họ buông vũ khí đầu hàng đi. Còn người nhà các ngươi thì hiện tại đã bị giam lỏng, thả hay không trẫm sẽ suy nghĩ thêm!
Ý hắn là nếu hai người vẫn còn muốn giở trò thì người nhà của hai người sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Hai người vội tạ ơn, sau đó cùng Tần lão tướng quân mang theo tám vạn quân đi ra phía cổng thành. Đường Huyền nghĩ nghĩ một lát, lại nhờ sư thái cho mượn một trăm nữ đệ tử Thiên Mi phái, cho đi theo Tần lão tướng quân.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 72: Đình Chiến
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Bên ngoài công thành, lúc này gần mười vạn quân đang hỗn chiến kịch liệt, máu chảy thành sông, mỗi binh sĩ đều mang một tâm lý không chết không ngừng.
Tần lão tướng quân cùng hai người tam vương gia, Tư Mã tể tướng thấy vậy đều cảm thấy khó mà ngăn họ lại được. Đôi bên đang hăng máu chém giết, đâu thể nói buông vũ khí là buông?
Chợt lúc này một trăm nữ đệ tử Thiên Mi phái ăn mặc trang điểm vô cùng diễm lệ, thong thả bước lên tường thành.
Binh sĩ đôi bên đang ngươi sống ta chết, chợt thấy từ đâu ra một đoàn mỹ nhân ai nấy dung mạo như thiên tiên, lập tức đứng ngẩn ra nhìn quên cả đánh nhau. Binh sĩ ngày thường bị cấm tửu sắc, thấy gái đẹp bình thường đã khó, đẹp đến mức như các đệ tử Thiên Mi phái thì càng chưa từng thấy.
Mọi người đánh nhau cả nửa ngày, đánh đến lúc nóng máu nên không thấy mệt mỏi, hiện tại vừa phân tâm sang đám mỹ nữ thì cơn mệt liền kéo tới, chiến ý cũng giảm sút quá nửa.
Tần lão tướng quân thấy vậy thầm than: “Không ngờ mỹ nhân kế còn có thể phát huy độc đáo đến mức độ này, cho dù là lão phu vào hai mươi năm trước cũng chưa chắc đã qua được ải mỹ nhân này! Hoàng Thượng của là đáng khâm phục!”
Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng liền nhân cơ hội tiến lên kêu các thủ hạ đình chiến.
Các binh sĩ thủ hạ của họ thấy có lệnh đình chiến thì đều kinh ngạc, địch nhân còn chưa tiêu diệt xong, chẳng lẽ cứ thế gác kiếm đi về? Hay là các cấp tối cao đã quyết định chia đôi thiên hạ mỗi người nắm quyền một phương?
Sau đó bằng cách nào đó mà hai người tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng đã thuyết phục được đám thủ hạ buông vũ khí đình chiến.
Mọi chuyện kết thúc trong hòa bình, khi mọi người đang muốn ai về nhà nấy ngủ một giấc, thì chợt một tên lính hô to:
- Mấy mỹ nhân trên kia, đã có chồng hay chưa, hay là về làm vợ ta đi, ta cái gì cũng không có, nhưng bản lĩnh trên giường thì rất tốt, đảm bảo các nàng không phải hối hận!
- Mỹ nhân, gả cho ta đi, ta sẽ thương ngươi cả đời!
Ha ha ha…
Vô số tướng sĩ liền hướng phía tường thành hô gọi ầm ầm, khiến đám nữ đệ tử Thiên Mi phái hoảng sợ, lập tức xuống khỏi tường thành bỏ chạy.
- Hôn quân khốn kiếp! Tức chết ta rồi!
Tần Diễm Diễm về đến ngự hoa viên, dậm chân bình bịnh ghắt. Ban đầu thấy hắn muốn mượn một trăm nữ đệ tử phái đi theo Tần tướng quân, nàng còn tưởng lần này được tham gia đánh giặc, được xông trận bắt tướng địch, hay chí ít cũng là một vài việc gì đó có ý nghĩa, góp chút sức lực cho thiên hạ, không ngờ… không ngờ…
…
Đường Huyền lúc này đang ngồi cho tiểu đệ đệ sưởi nắng.
Hắn đang nghĩ xem nên giết hay nên tha cho Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng.
Hai người này quyền cao chức trọng, căn cơ xây dựng đã hàng chục năm, gốc rễ lan ra khắp thiên hạn, xét về độ nguy hiểm thì nên lập tức giết đi trừ hậu họa. Nhưng muốn giết cũng không phải dễ. Rất nhiều quan lại trong khắp các cơ quan là người của chúng, giết đi thì không biết bao nhiêu mà kể, khi đó không còn cách nào khác là phải xây dựng lại toàn bộ đất nước. Là một người bận rộn, Đường Huyền tất nhiên sẽ không muốn mất thời gian để xây dựng một bộ máy chính quyền mới, thời gian của hắn còn phải dành để vui chơi và phao nữ nhân.
Đúng lúc này Tần lão tướng quân cùng hai người tam vương gia, Tư Mã tể tướng quay trở lại.
Biết tình hình đã được giải quyết, Đường Huyền lúc này bèn cao giọng:
- Hai ngươi đã biết tội chưa?!
Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng lập tức quỳ lạy nói:
- Tội thần biết tội, xin hoàng thượng ban chết!
Hai người biết bản thân đã không còn đường sống, chỉ bằng tỏ ra ngoan ngoãn một chút, cho tên hôn quân kia cao hứng có khi hắn tha cho người nhà.
Đường Huyền vênh mặt hừ một tiếng nói:
- Niệm tình hai ngươi là trọng thần nhiều năm, trẫm cho các ngươi được chọn kiểu chết!
- Việc này…
Hai người lúc này lại chần chừ. Nếu cứ sai người đem họ đi chém, họ cũng không do dự hay sợ chết. Nhưng ngược lại lúc này cho họ chọn kiểu chết, họ lại không biết nên chọn kiểu nào. Nếu chọn chém đầu thì tuy rằng phập một cái là rơi đầu, nhưng nghe nói kiểu hành hình này rất hay gặp rủi ro, ví dụ như chém một nhát mà đầu không rơi, hay đầu rơi xuống lăn đi không tìm được… Hay là chọn chết bằng cách uống thuốc độc? Nhưng nghe nói chết theo kiểu này người chết sẽ có hình dạng rất là kinh dị. Thắt cổ? Cách này trước khi chết sẽ phải chịu dày vò đau khổ, rất đáng sợ…
Hai người nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa tìm ra được phương pháp nào vẹn cả đôi đường.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 73: Kết Thúc
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Hừ, trẫm đang tính hay là cho các ngươi chết già, sau đó cả nước lập đại tang, rồi xây một cái miếu to, cho vạn dân mỗi ngày đều có thể phúng viếng. Chết như vậy hẳn là rất vinh quang đi!
Đường Huyền sắc mặt bất thiện, cười gằn nói. Tư Mã tể tướng cùng tam vương gia nghe vậy đã biết Đường Huyền lại đang muốn mắng chửi mình thêm một trận, vội cúi gầm đầu nói:
- Tội thần không dám! Tội thần đáng chết!
Đường Huyền cười khẩy nói:
- Tạo phản các ngươi còn làm, có gì mà không dám nữa?
- Thực ra không ngại nói thẳng với hai ngươi, trẫm thích nhất chính là có kẻ tạo phản, như vậy trẫm có thể danh chính ngôn thuận tiêu diệt các ngươi, tha hồ vét hết tài sản của các ngươi. Còn cái gì phiên vương, cái gì Liên Hoa giáo, tốt nhất là cũng tạo phản sớm một chút, dạo này đang thiếu tiền xây ngự hoa viên!
Tư Mã tể tướng cùng tam vương gia thầm nghĩ lại, hai người tổng cộng có tới hơn hai mươi vạn quân, vậy mà còn tạo phản không thành công, đã thế cấm vệ quân của Hoàng Thượng còn không mất quá một phần, như vậy đủ thấy hắn không phải nói khoác. Càng nghĩ lại cả hai càng cảm thấy xấu hổ, bèn dập đầu nói:
- Hoàng Thượng anh minh, tội thần đáng chết, chỉ xin Hoàng Thượng có thể nương nhẹ cho người nhà tội thần, cho dù bị thiên đạo vạn quả tội thần cũng cam lòng!
Hai người bây giờ sợ nhất là Đường Huyền đổi ý muốn giết cả nhà họ. Dù sao hắn cũng chưa hứa hẹn chính thức là sẽ tha chết.
Đường Huyền híp mắt nhìn hai người, sau đó cười lạnh:
- Các ngươi cũng biết đến người nhà sao? Lúc tạo phản các ngươi có nghĩ đến họ không? Còn hai mươi vạn binh sĩ và người nhà họ, các ngươi có nghĩ đến không? Hừ, muốn chết cho yên thân sao, nghĩ hay lắm! … Các ngươi chưa được chết! Các ngươi phải sống tiếp, phải trả lại món nợ mà các ngươi đã gây ra, trẫm tính sơ sơ thì tiền bồi thường cho hai mươi vạn binh sĩ, tiền bồi thường phí tổn thất tinh thần cho trẫm, tiền thuế, tiền lạm phát… tổng cộng làm tròn là một ngàn vạn lạng bạc, thiếu một xu thì bán một người trong nhà các ngươi đi trả nợ!
Hai người vừa nghe liền ngẩn ra, sau đó điều kinh hoàng phát hiện, thì ra Hoàng Thượng không ngờ lại không giết họ, việc này… Từ cổ chí kim đã có kẻ nào tạo phản mà vẫn được sống?
Nhưng họ cũng không đủ bình tĩnh để suy nghĩ xem tại sao Hoàng Thượng lại tha chết cho họ. Được trở về từ cái chết khiến họ nhất thời vô cùng kích động, sau đó vội vàng dập đầu:
- Tạ ân Hoàng Thượng! Tội thần… tội thần nhất định hối cải, quay đầu làm lại từ đầu, nguyện cả đời cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng, vì thiên hạ!
Đường Huyền giơ tay ra hiệu ngừng lại, nói:
- Các ngươi ít nói nhảm đi, cái trẫm cần là ngân lượng, các ngươi liệu mà chuẩn bị đủ một ngàn vạn cho sớm, bằng không thì lúc đó có muốn xin được chết cũng không có cửa đâu!
Dứt lời Đường Huyền phất tay bỏ đi.
Cùng ngày hôm đó, Tần tướng quân nhận chỉ đi phát bạc trấn an các binh sĩ.
Các binh sĩ tạo phản được miễn tội, các tướng quân cũng được tha bổng, nhưng phải giao ra toàn bộ binh quyền, chờ ngày phân phối lại. Sau đó quân đội hai bên Tư Mã tể tướng và Tam vương gia được hợp lại làm một, toàn bộ giao cho Tần lão tướng quân quản lý.
Trên triều đình Ô thái sư đã chuẩn bị sắp xếp lại các chức quan, người của phe Tam vương gia và Tư Mã tể tướng đa phần bị loại bớt ra, thay vào đó là các phạm nhân trong ngục đã được Đường Huyền ân xá.
Đợt sóng gió đầu tiên dưới triều đại của Đường Huyền coi như kết thúc.
…
Mấy ngày trôi qua, Đường Huyền nhàn nhã đi rất nhiều. Cả ngày hết ăn lại ngủ. Hôm nay hắn mới nhớ ra phải đến ngự hoa viên thăm tiểu di muội. Hắn không biết hiện tại Tần Diễm Diễm chính là đang cầm kiếm đứng đợi hắn sẵn ở đó.
“Hôn quân, có gan thì cứ tới đây, lần này bổn cô nương nhất định không mềm lòng nữa!”
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 74: Mâu Thuẫn
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Tiểu di muội thân ái, ngươi mới thay kiếm à, thanh này đẹp ghê! Ai nha, kiếm đẹp nhưng tay người cầm kiếm còn đẹp hơn a!
- Nga, tiểu di muội, trẫm mấy ngày không thấy ngươi, nhớ đến chết a, trẫm có bao nhiêu chuyện muốn kể cho ngươi mà chưa có cơ hội… Di? Tiểu di muội, sao ngươi lại khóc? Bụi bay vào mắt à, tới đây trẫm thổi cho!
Đường Huyền bước vào ngư hoa viên, thấy Tần Diễm Diễm cầm kiếm hầm hầm đứng đó, không những không sợ mà ngược lại lập tức chạy tới, hi hi ha ha nghịch ngợm hết chỗ này đến chỗ khác.
Tần Diễm Diễm lúc mới gặp Đường Huyền, chỉ giơ kiếm lên là hắn sợ tới tè ra quần, bây giờ nhìn lại, kề cả kiếm lên cổ mà hắn vẫn trơ trơ cười, còn đâu cái cảm giác làm nữ hiệp vì dân trừ hại như trước đây nữa! Cũng không biết là do kiếm mình cùn đi, hay là da mặt hắn dày hơn.
Nhưng đáng hận nhất, chính là dù rất căm ghét hắn, nhưng nàng không làm sao có thể thực sự đâm hắn một nhát được. Do hắn là Hoàng Thượng? Nàng trước nay chưa coi Hoàng Thượng ra gì. Do hắn từng liều mạng cứu hai tỷ muội nàng một lần? Lần đó hình như hắn không liều mạng thì hai tỷ muội nàng cũng sẽ không việc gì. Vậy rốt cuộc là tại sao?... Hắn mỗi lần gặp mặt là lại càn rỡ thêm một chút, từ lần đầu chỉ dám đứng xa xa nhìn nàng, cho tới hiện tại hết sờ tay sờ chân lại tới ôm ôm ấp ấp, đối với nàng đó chính là sự ô nhục lớn nhất, nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn không thể đâm hắn.
Càng suy nghĩ càng mâu thuẫn, càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nước mắt nàng không tự chủ được rơi xuống từ lúc nào.
Chính vào lúc nàng đang phân tâm này, Đường Huyền nhẹ nhàng gạt đầu kiếm, dễ dàng vòng ra bên cạnh ôm lấy nàng, nhỏ giọng an ủi vài câu, lấy cớ lau nước mắt nhưng thực ra là xoa xoa má nàng, chiếm chút tiện nghi.
Tần Diễm Diễm vẫn còn chưa tỉnh táo lại, thầm nghĩ đến đoạn tên hôn quân này tốt xấu cũng là vua một nước, vậy mà mỗi ngày mình đều uy hiếp mắng chửi hắn, hắn đều không trách móc, còn hết lòng nhường nhịn mình, ngay cả hiện tại, mình dùng kiếm kề lên cổ hắn, hắn trái lại còn an ủi giúp mình lau nước mắt…
- Cái gì? Lau nước mắt?... Aaa! Khốn kiếp, ai cho ngươi ôm ta!
Tần Diễm Diễm chợt tỉnh lại, đạp Đường Huyền sang một bên, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay lưng bỏ đi.
Đường Huyền thấy Tần Diễm Diễm tự nhiên bỏ đi thì gãi gãi đầu, bèn đứng dậy đi về phía Ngọc Lăng cung, qua thăm ái phi một chút.
…
Tần Phỉ Phỉ chạy một mạch về trong Thiên Mi phái, trốn vào phòng mang nước trà ra dốc vào mồm như nước lã. Nàng cảm thấy cả người đang nóng bừng, cảm giác nôn nao rất khó chịu.
“Sao ta lại phải chạy? Sao ta lại phải tránh hắn, bổn cô nương làm sao phải sợ hắn? Nhưng tại sao ta không dám nhìn vào mắt hắn? Không đúng, không phải là ta không dám, mà là mắt hắn quá háo sắc, quá hạ lưu. Nhưng hình như hắn từng cứu ta hai lần. Ta mỗi ngày đều mắng hắn người xấu… không, hắn chính là người xấu! Mỗi ngày đều mắng hắn, làm hắn mất thể diện, nhưng sao hắn vẫn nhường ta, vẫn dỗ ta? Hắn còn… Aaa, phiền chết ta mất!
Cộc cộc
Tần Diễm Diễm càng nghĩ càng rối rắm, đang muốn đi ngủ một giấc, chợt từ ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 75: Làm Mối
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Sư phụ?!
Tần Diễm Diễm mở cửa thì thấy người gõ cửa là sư phụ nàng.
Sư thái bước vào, khẽ nhìn gương mặt Tần Diễm Diễm, sau đó ôm nàng vào nhẹ nhàng nói:
- Diễm Nhi, sư phụ vừa thấy con hớt hải chạy từ ngoài về, có chuyện gì à, sao sắc mặt kém như vậy?
Tần Diễm Diễm lập tức lắc đầu nói:
- Không… không có chuyện gì đâu, sư phụ người mau ngồi, để Diễm Nhi châm trà.
Tần Diễm Diễm vội quay người chạy vào trong.
Tần Diễm Diễm bưng trà ra, nhưng tâm hồn giống như treo trên cây, mặt đất bằng phẳng nhưng vẫn vấp ngã. Sư thái vội đưa tay ra đỡ lấy nàng và chén trà.
- Diễm Nhi, con từ nhỏ được lão tướng quân đưa lên núi, sống cùng ta mười mấy năm, còn có chuyện gì có thể giấu được ta nữa, có tâm sự gì chẳng lẽ không thể nói cùng ta sao?
Tần Diễm Diễm làm sao có thể nói nàng đang suy nghĩ về tên hôn quân, chỉ gục đầu chối:
- Không có gì thật mà…
- Có phải là chuyện liên quan tới Hoàng Thượng không?
Sư thái cười mà như không cười nói.
- A! Không! Không phải! Không phải đâu…
Tần Diễm Diễm giật nảy mình, lắc đầu quầy quậy.
- Con đó, còn muốn giấu ta sao, thế con vừa đi tìm ai tính sổ?
Sư thái khẽ cười nói.
Tần Diễm Diễm đỏ mặt ấp úng:
- Ai… ai bảo hắn xấu xa, kêu người ta đi làm cái chuyện vừa xấu hổ vừa đáng giận đó!
Sư thái nhẹ nhàng nói:
- Về chuyện hôm đó, Hoàng Thượng làm như vậy đúng là có lỗi với các con, nhưng thực ra cũng là do hoàn cảnh bắt buộc thôi. Chẳng phải cũng nhờ kế sách đó mà mười vạn quân sĩ có thể đình chiến rất nhanh sao. Nếu các con không xuất hiện ở đó, ai biết họ còn có thể chém giết tới bao giờ? Tuy là chịu ủy khuất một chút, nhưng lại có thể cứu mạng hang ngàn hang vạn người, như vậy có thể coi như công đức vô lượng a! Chẳng phải ngay cả Tần lão tướng quân cùng Ô thái sư cũng đều khen ngợi biện pháp này đó thôi.
Tần Phỉ Phỉ phụng phịu nói:
- Sư phụ, người sao cứ nói tốt cho hắn thế, hắn từ đầu tới cuối cái gì cũng không thấy động vào, toàn là ngồi một chỗ chỉ trỏ lung tung a!
Sư thái hiểu tính cách của đồ đệ mình. Đứa nhỏ này trước nay vẫn luôn ngang bướng không chịu thua kém ai. Nhưng hiện tại nhìn Tần Phỉ Phỉ mỗi ngày đều cãi nhau với Hoàng Thượng, sư thái lại thầm nghĩ tới chuyện gì đó.
- Được rồi, vi sư cũng không khuyên con nữa, vi sư chỉ muốn nói một câu công bằng. Hoàng Thượng dù bề ngoài xấu xí, hành sự không đứng đắn, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, còn con người Hoàng Thượng thực ra rất tốt, nhất là đối nhân xử thế với người thân, Hoàng Thượng là người có tình có nghĩa, đáng để gửi gắm cả đời…
Tần Phỉ Phỉ càng nghe càng thấy không đúng, vội ngắt lời:
- Sư phụ, người nói đi đâu thế! Diễm Nhi cả đời sẽ ở bên hầu hạ người, chuyện chung thân đại sự của con sẽ gửi gắm cho sư phụ, hì hì!
Sư thái cười lắc đầu:
- Vi sư là nói thật lòng, con nghĩ sao thì nghĩ.
- Sư phụ, không nói chuyện này nữa. Diễm Nhi nghĩ kỹ rồi, con muốn ra ngoài cung dạo chơi một thời gian, ở đây lâu thật là bí bức.
Sư thái liền gật đầu nói:
- Cũng được, công phu của con cũng rất tốt rồi, nên ra ngoài lịch lãm một chút. Nhưng ra ngoài không nên tùy tiện gây sự, nơi đây là Hoàng Thành, không phải như dưới chân núi Thiên Mi đâu.
Tần Diễm Diễm vội gật lấy gật để, cũng không biết nghe lọt tai câu nào không.
…
Đường Huyền lúc này đang ở trong Ngọc Lăng cung, nằm gối đầu lên đùi Tần Phỉ Phỉ, vừa nằm vừa nói chuyện trên trời dưới biển.
- Hoàng Thượng, nô tỳ nghe mọi người trong cung nói, tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng tạo phản, ngài không những không xử họ tội chết mà còn cho họ cơ hội chuộc lỗi, hiện tại ai ai cũng khen ngài là một hoàng đế nhân từ a!
Đường Huyền nghe vậy vô cùng thích chí, cười ha hả nói:
- Chuyện này là tất nhiên rồi, con người trẫm bản tính nhân từ khoan dung độ lượng, từ trước tới nay chưa biết thù hằn ai là gì a! Nhưng cũng phải nói gần đây người hâm mộ trẫm ngày càng nhiều, trẫm chính là muốn khiêm tốn một chút, nên trốn vào Ngọc Lăng cung lánh mặt mọi người, ở đây trò chuyện với nàng.
Tần Phỉ Phỉ khẽ cười:
- Hoàng Thượng lại nói đùa rồi, nếu tiểu muội ở đây nhất định sẽ lại cãi nhau với ngài.
Đường Huyền cười nói:
- Tiểu di muội gần đây có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều rồi, biết hai vợ chồng chúng ta cần có không gian riêng nên không tới làm phiền nữa. Nhưng mà nàng có tới thì cũng không sao, trẫm rất thích cãi nhau với nàng.
Tần Phỉ Phỉ trầm ngâm, nghĩ tới điều gì đó. Chợt nói:
- Hoàng Thượng, ngài thấy tiểu muội nàng thế nào?
Đường Huyền không cần suy nghĩ lập tức nói:
- Tốt, rất tốt a… Ái phi, hay là nàng muốn làm mối cho ta cùng tiểu di muội? Thực ra nàng là muội muội của ái phi, trẫm cũng không tiện… nhưng mà nếu ái phi thích, trẫm liền nguyện ý. Ái phi hay là chọn lấy một ngày lành, tốt nhất là sớm một chút, miễn cho nàng mỗi lần thấy chúng ta hai người thân mật lại cảm thấy tủi thân. Ái phi, nàng nói xem, sính lễ bao nhiêu thì thích hợp? Đêm tân hôn nàng nói trẫm nên mặc trang phục gì thì đẹp…
- A… Hoàng Thượng…
Tần Phỉ Phỉ vốn chỉ là tùy ý thăm dò một chút, không ngờ Đường Huyền đã tự biên tự diễn ra phần sau. Nếu để cho hắn nói tiếp, có thể ngay cả tên hài tử sau này hắn cũng đặt luôn…