Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 76
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền thấy Tần Phỉ Phỉ ngơ ngác nhìn mình, lập tức ngượng ngùng cười, thầm mắng: “Lại quá vội vàng rồi, phải giả vờ từ chối mới đúng!”
Hắn vội chuyển đề tài:
- Ái phi a, lần trước trẫm hứa tặng quà sinh nhật cho nàng, tới tận bây giờ vẫn chưa tặng, trẫm rất là băn khoăn a!
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy ôn nhu nói:
- Hoàng Thượng, sinh nhật nô tỳ qua đã lâu rồi. Hơn nữa hôm đó nếu không phải Hoàng Thượng liều mình cứu, chỉ sợ…
Tần Phỉ Phỉ tới bây giờ vẫn còn tưởng ngày hôm đó Đường Huyền thực sự tự sát.
Đường Huyền vội cười nói:
- Có thể hy sinh tính mạng vì ái phi chính là nguyện vọng của trẫm, đâu có tính là gì!
Đường Huyền chỉ thuận miệng ba hoa, cũng không biết có bao nhiêu phần là thật, nhưng vào tai Tần Phỉ Phỉ, nàng lại cho rằng đó là lời nói phát ra từ trái tim hắn. Nghĩ lại ngày hôm đó hắn cả người đầy máu, nàng liền cảm thấy thương tâm.
- Hoàng Thượng, ngài tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ sợ rằng cả đời này không báo đáp được!
Đường Huyền liền ôm nàng vào, nói:
- Ái phi, chúng ta là phu thê, nói chuyện báo đáp làm gì. Nhưng quà sinh nhật nàng trẫm nhất định phải tặng, cả các lần sinh nhật sau này, trẫm nhất định sẽ nhớ kỹ, rồi sau này con cháu chúng ta ra đời, ta cũng phải bảo chúng nhớ kỹ!
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy trong lòng run lên, hai mắt ướt lệ, nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ… nô tỳ tạ ân Hoàng Thượng!
Đường Huyền vội lau nước mắt cho nàng, cười nói:
- Ái phi, trẫm đã nói lúc không có người thì nàng gọi trẫm là lão công a! Ha hả, tới gọi một tiếng “Lão công, ta yêu ngươi” ta nghe xem!
Tần Phỉ Phỉ đỏ mặt, nhỏ giọng gọi:
- Lão… lão công, ta yêu ngươi!
Đường Huyền nghe vậy vô cùng sảng khoái, hung hăng hôn nàng một cái, lại nói:
- Lão bà, ta cũng yêu nàng…
Hai người quấn quýt cả nửa ngày trời mới tách ra. Đường Huyền thấy trời gần tối, bèn cho gọi Giang Bắc Thiên tới, đem theo ít thành viên Phi Hổ đội ra ngoài thành, tới chỗ tập binh của Tần lão tướng quân.
Những ngày gần đây Tần lão tướng quân vô cùng bận rộn, mặc dù các tướng quân của các nhánh quân đã được di chuyển đi, nhưng việc chỉnh đốn lại hang vạn quân sĩ cũng không phải dễ dàng. Cũng may Tần lão tướng quân trước đây uy vọng cực lớn, lại có kinh nghiệm lâu năm, nên dù hơi vất vả một chút nhưng vẫn có thể kiểm soát đám binh sĩ này.
Mọi việc Tần lão tướng quân đã làm gần xong. Hôm nay Đường Huyền muốn tới gọi là trấn an binh sĩ một chút, động viên một chút, rồi lại phong thưởng một chút, nếu không thực sự có thể người ta sẽ quên đi mất thiên hạ này còn một ông vua là hắn.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 77: Cứu Tế
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền đêm nay không hiểu sao lại không ngủ được, mất ngủ nguyên một đêm, ngày hôm sau lên triều hai mắt đã thâm quầng.
Quần thần thấy vậy vội khuyên bảo hắn không nên quá lao lực vì quốc sự, dù sao hiện tại phản loạn coi như đã tạm yên ổn, phải lấy long thể làm đầu…
Đường Huyền gật gù tỏ vẻ đã biết, hai mắt thì díp cả lại.
Hai vị tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng hiện tại bị tước đi binh quyền nhưng chức tước vẫn chưa bị động tới, hai người thấy lúc này cần phải tỏ rõ thái độ hối cải, vội vàng bước ra quỳ xuống hô:
- Tội thần phạm tội đại nghịch bất đạo, khiến hoàng thượng long thể bất an, xin hoàng thượng trừng phạt!
Đường Huyền đang lấy tay xoa xoa thái dương, hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nghe hai lão già hô như vậy, hắn liền xua xua tay nói:
- Lỗi lầm gì, trẫm không nhớ gì hết! Các ngươi hiện tại là tể tướng và vương gia, việc của các ngươi bây giờ là thay trẫm lo chuyện quốc sự đi, để trẫm còn có thời gian nghỉ ngơi a! Cái gì nội loạn, cái gì thiên tai, cái gì biên giới… Các ngươi phải tự giải quyết đi, bớt làm phiền trẫm một chút là trẫm tự nhiên sẽ khỏe ngay!
- Tạ ân Hoàng Thượng!
Hai lão già nghe vậy liền biết Đường Huyền coi như đã tha bổng cho họ, vội vàng điên cuồng vái tạ. Họ cũng không thực sự cho rằng Hoàng Thượng tốt bụng đến thì, có thể hắn đang muốn làm âm mưu gì đó. Nhưng họ cũng không quá bận tâm, dù sao hiện tại cả hai đã già, sống cũng chẳng được bao lâu nữa, quan trọng là bây giờ tội danh tạo phản của họ được bỏ qua, như vậy khi chết đi cũng không bị thiên hạ chửi rủa, con cháu họ cũng không bị gắn cái mác phản tặc, như vậy là mãn nguyện lắm rồi.
Đường Huyền thấy hai lão già cứ quỳ lạy hô hào, bèn nháy mắt ý bảo Tần lão tướng quân đỡ họ dậy lôi sang một bên. Sau đó lại nhìn thấy Ô thái sư có vẻ đang muốn tâu gì đó, bèn nói:
- Ô thái sư, hôm nay có hung tin gì thì mau báo lên đi.
Ô thái sư ngượng ngùng cười, bèn bước ra tấu:
- Hoàng Thượng, khu vực Cát Đông gặp đại thiên tai, mặc dù đã phát bạc tới, nhưng một là quan viên địa phương làm việc chậm chạp thiếu hiệu quả, hơn nữa vi thần còn nghi ngờ rằng có tham ô, hai là thiên tai quá lớn, số bạc cứu tế vẫn chưa đủ…
Đường Huyền nghe xong, liếc mắt sang nhìn tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng. Quan lại mấy tỉnh vùng sâu vùng xa, không phải người của hai lão già này thì của ai. Nhất là có liên quân tới tham ô thì không nhầm đi đâu được. Hai người nghe tấu chương cũng thấy chột dạ, cúi đầu tránh ánh mắt Đường Huyền. “Mẹ kiếp mấy thằng ngu, đã dặn thời gian này tạm thời dừng hoạt động, không ngờ vẫn tính chó thèm phân…”
- Tam hoàng thúc, tể tướng, hai vị thấy sao, mấy tên quan lại địa phương này có nên…
Đường Huyền cười nói.
Hai người không cần chờ Đường Huyền nói hết câu, lập tức cương quyết chém đinh chặt sắt:
- Hoàng Thượng, loại tham quan hại nước hại dân bất tài vô dụng như thế này thiết nghĩ phải lập tức trừng phát, tốt nhất là phải tru di cửu tộc.
Đường Huyền nghe vậy tay đang với chén trà tí thì làm rớt. Tru di cửu tộc? Hai lão già các ngươi tạo phản còn sống sờ sờ đây, người ta mới tham ô có tí bạc đã đòi diệt cửu tộc a!
Hắn cũng không thực sự hy vọng hai lão già này nghĩ ra biện pháp gì. Một lát sau liền nói:
- Cho truyền Kỷ Tuyên Đình!
Kỷ Tuyên Đình cùng các phạm nhân khác đã được miễn toàn bộ tội danh, đang giữ chức văn quan nhỏ, nhưng chưa đủ tư cách vào triều. Lúc này thái giám truyền chỉ, Kỷ Tuyên Đình liền bước lên điện.
- Kỷ Tuyên Đình, trẫm hiện tại phong ngươi làm …
Đường Huyền đang nói thì khựng lại, quay sang hỏi Dư thái giám: “Xử lý thiên tai là trách nhiệm của bộ nào nhỉ?” . Dư thái giám liền nói nhỏ: “Công bộ thưa Hoàng Thượng”.
- Ân, phong ngươi làm Công bộ thị lang, kiêm khâm sai đại thần, đem theo năm vạn quân sĩ lập tức lên đường tới Cát Đông, không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, nếu có thể giúp nơi này chống lại thiên tai, trẫm sẽ trọng thưởng!
Kỷ Tuyên Đình sở học lớn nhất là thiên văn địa lý, trước nay chỉ hận không có cơ hội thể hiện tài năng. Lúc này nghe vậy cả mừng, vội dập đầu tạ ơn.
Đợi Kỷ Tuyên Đình lui ra, Ô thái sư lại tâu tiếp.
- Hoàng Thượng, bốn vị phiên vương đang rục rịch có hành động, sắp tới là mùa xuân, chỉ e họ sẽ thực sự hành động. Còn nữa, gần đây các phiên cũng có qua lại rất gần với Liên Hoa giáo, nhiều khả năng là muốn mượn sức lẫn nhau để mưu nghịch tạo phản.
Lại muốn tạo phản, hừm, đang thiếu tiền cứu tế, tốt lắm, cứ đến cả đây!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 78: Ý Trung Nhân
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Sau đó là một số chuyện khác, quanh đi quẩn lại cũng toàn vấn đề mà Đường Huyền không hiểu cũng như không giải quyết nổi, đành ậm ừ vài câu rồi động viên Ô thái sư cùng các quan lại cố gắng làm việc, sau đó phủi mông bãi triều đi về.
- Hoàng Thượng, nô tỳ có chuyện muốn nói với người, là chuyên của muội muội…
Đường Huyền nghe vậy hai mắt tỏa sáng hắc hắc cười nói:
- Có phải là chuyện muốn gả tiểu di muội cho trẫm không? Ai nha, trẫm quên mất hôm nay chưa chuẩn bị sính lễ. Hay là cứ cưới trước, sau này trẫm cho mang tới sau a! Có được không ái phi!
Tần Phỉ Phỉ thấy hắn lại hiểu sai ý, bèn mỉm cười nói:
- Hoàng Thượng, nô tỳ muốn hỏi ngài một câu, ngài thực sự thích tiểu muội sao?
Nàng vừa nói vừa nhìn vào mắt hắn, muốn tìm được câu trả lời chân thật nhất. Đường Huyền bị nàng nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói:
- Ái phi, thực ra… thực ra trẫm vốn là muốn cả đời sống bên một mình nàng, nhưng… nhưng… Nói thế này vậy, ái phi giống như mùa xuân, còn tiểu muội thì giống như mùa hạ, trẫm đối với cả hai đều… đều…
Tần Phỉ Phỉ thấy hắn ấp úng như vậy thì bật cười nói:
- Hoàng Thượng nói nô tỳ là mùa xuân, tiểu muội là mùa hạ, vậy hẳn là còn muốn tìm thêm hai vị phi tử mùa đông và mùa thu đi!
Đường Huyền nghe vậy ngẩn người, càng thêm lúng túng:
- Cái này… cái này… a, thực ra đối với trẫm một năm mười hai tháng chỉ có hai mùa xuân và hạ thôi!
Đường Huyền toát mồ hôi, thầm nghĩ ái phi hẳn là sẽ không tức giận đi, nghe nói nữ nhân ghen lên rất đáng sợ.
Hắn lấm lét nhìn Tần Phỉ Phỉ, sau đó cười cầu tài:
- Ái phi, nàng đừng… đừng giận, đều tại trẫm quá tham lam, đừng tức giận a! Cười vui vẻ một cái đi, nàng cười như vậy trẫm có chút sợ hãi a!
Tần Phỉ Phỉ thấy hắn là vua một nước, ngày thường hậu cung ba ngàn phi tử, nhưng lại quan tâm tới cảm giác của mình như vậy, trong lòng nàng vừa cảm động vừa có chút buồn cười. Nàng nắm tay hắn nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng, nô tỳ làm sao có thể tức giận với ngài. Chỉ là có một chuyện về tiểu muội, nô tỳ nói ra sợ ngài mất hứng.
Đường Huyền nghe vậy liền biết hẳn là có chuyện xấu rồi. Mà nhìn tình hình này, hắn hơi suy nghĩ, liền vội vàng hỏi:
- Chuyện gì? Có phải… tiểu di muội có ý trung nhân rồi không?
Tần Phỉ Phỉ gật đầu nói:
- Hoàng Thượng, tiểu muội sáng nay mới rời cung, nàng nói muốn ra ngoài giải sầu. Sư thái có nói lại với thiếp nàng nhiều khả năng đã có ý trung nhân, nhưng không muốn cho người khác biết… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài sao thế?
Đường Huyền mới chỉ nghe từ câu đầu tiên đã bị đả kích nặng nề, trong lòng thầm chửi rủa: “ Là thằng nào, là thằng khốn kiếp nào?! A, nhớ rồi, hôm trước tên Bạch Hồng Kiều kia làm thơ, tiểu di muội có vẻ rất hâm mộ hắn, chẳng lẽ… chẳng lẽ… Aizz, nếu xem xét kỹ thì hai người đúng là trai tài gái sắc, tiểu di muội gả cho hắn cũng coi như xứng đáng… Nhưng ta thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại phải trơ mắt nhìn nàng đi theo người khác?”
Nghĩ tới đây, Đường Huyền buồn bã, ngã gục đầu vào lòng Tần Phỉ Phỉ, thều thào:
- Tiểu di muội đi rồi sao? Có phải người nàng thích là Bạch Hồng Kiều không? Aizz, thật sự là trai tài gái sắc. Trẫm đành chúc phúc cho họ vậy…
“ Hừ, không được, không thể được. Nhất định phải tìm ra biện pháp ngăn cản họ, tiểu di muội của trẫm không ai có thể cướp đi được! Nhưng phải làm cách nào nhỉ… Nga, đúng rồi, phải lập tức tìm cho họ Bạch kia một cô nương, sau đó bắt hắn cưới luôn, nhưng làm vậy liệu tiểu di muội có hận ta không? Hay là cho hắn đi xứ, cho đi chỗ nào xa xa một chút, tốt nhất là mười hai mươi năm, đợi ta phao được tiểu di muội rồi cho hắn về? Nhưng nhỡ tiểu di muội lại đi theo hắn thì sao? Chậc, phải làm sao mới tốt đây!”
Tần Phỉ Phỉ thì không biết trong đầu hắn đang âm mưu những gì, chỉ thấy hắn suy sụp như vậy thì cảm thấy có vẻ Hoàng Thượng thực sự yêu thích muội muội mình, không nỡ để hắn đâu khổ như vậy, bèn nói nhỏ vào tai hắn:
- Hoàng Thượng, ý trung nhân của muội muội không phải Bạch Hồng Kiều…
“Cái gì?!! Không phải, thế thì là thằng mặt trắng nào? Hừ, nếu là Bạch Hồng Kiều trẫm còn có thể nương tay, dù sao hắn cũng là nhân tài, nhưng nếu là tên mặt trắng nào dám dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa tiểu di muội của trẫm, trẫm liền… Hừ!”
Đường Huyền lập tức trong đầu nghĩ ra hàng trăm phương pháp hành hạ tên mặt trắng kia.
Tần Phỉ Phỉ lại cười nói:
- Hoàng Thượng, người muội muội thích bề ngoài không xuất chúng, hành sự có chút quái dị, ngốc nghếch, lời nói đôi khi có chút khinh bạc…
Tần Phỉ Phỉ mới nói tới đó, Đường Huyền đã không nhịn được hô lên:
- Là tên vương bát đản nào, điều kiện nào cũng không có mà đòi cưới tiểu di muội của trẫm sao, đúng là cóc ghẻ đòi cưỡi thiên nga! Không được, trẫm nhất định không đồng ý. Nàng không cần ngăn cản trẫm, cho dù tiểu di muội không cưới trẫm, trẫm cũng phải tìm cho nàng một đấng lang quân như ý mới được, không phải đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất thì cũng phải là một thiếu hiệp cao thủ võ lâm…
“Tốt lắm, còn tưởng là tên mặt trắng nào, hóa ra chỉ là một kẻ tầm thường như dân chợ búa, hừ, chắc chắn là hắn ta dùng thủ đoạn gì đó lừa gạt tiểu di muội rồi! Hừ, đừng để rơi vào tay ta, nếu không…”
Đường Huyền còn đang híp mắt suy nghĩ, chợt lại nghe Tần Phỉ Phỉ nói:
- Nhưng tiểu muội còn nói, người này cũng có khi rất trượng nghĩa tìm cảm, có những lúc hành sự vô cùng sáng suốt anh minh…
Đường Huyền lập tức xua tay nói:
- Nhảm nhí, nhất định là tiểu muội bị lừa gạt rồi, hừ, làm gì có tên nào vừa xấu xí vừa hạ lưu mà còn trọng tình cảm…
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 79: Xuất Ngoại
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Thấy Đường Huyền ngốc ngốc nhìn mình, Tần Phỉ Phỉ bật cười nói:
- Đây là lời của sư thái, thực hư ra sao có lẽ phải chờ muội muội trở về mới biết được! Ngài cũng không cần lo lắng cho tiểu muội, sư thái nói công phu của nàng cũng rất khá rồi, hành tẩu giang hồ sẽ không gặp phải việc gì đâu.
Đường Huyền còn đang ngây ra thì một tên thái giám từ ngoài chạy vào báo tin Thanh Liên cô nương đã mất tích. Đường Huyền cả kinh, đoạn thời gian này nhiều việc quên bẵng đi mất Thanh Liên. Hiện tại Tần Diễm Diễm ra ngoài, Thanh Liên mất tích, vậy hắn biết tìm ai chơi đùa bây giờ? Còn đang muốn tìm mấy tên bảo vệ Thanh Liên chửi một trận cho bõ tức thì Tần Phỉ Phỉ ở bên cạnh chợt mỉm cười ôn nhu hỏi:
- Hoàng Thượng, Thanh Liên là vị cô nương nào thế?
Toát mồ hôi! Đường Huyền giật nảy mình như gian dâm bị bắt quả tang, ấp úng chối:
- Ơ…À à là bạn ta, là một người bạn thôi, nàng đừng để tâm…
Trong vòng hai tháng sau đó, hoàng thành dần trở lại bình yên sau cuộc đảo chính bất thành của Tư Mã tể tướng và Tam vương gia. Phố xá lại đông đúc, người người lại tấp nập trên đường phố, Đường Huyền lại tiếp tục cho Phi Hổ đội đi thu phí bảo kê. Tư Mã tể tướng cùng Tam vương gia chưa bị cách chức, nhưng thực lực đã suy giảm rất mạnh, các thương nhân trong thành đã không còn chỗ dựa vững chắc như trước, đành phải ngoan ngoãn trả phí bảo kê là tám phần lợi tức cho Phi Hổ đội. Nói là tám phần, nhưng thực ra cũng chẳng ai đi thống kê lợi nhuận của họ, lúc trả phí chỉ cần không trả ít quá thì Phi Hổ đội cũng vui vẻ mà rời đi. Lấy phí bảo kê Đường Huyền tất nhiên cũng không thể ăn không của đám thương nhân này, phải bỏ bớt một số điều luật hạn chế thương nhân đi, cho họ thoải mái một chút, vùng vẫy một chút thì mình mới có cái mà ăn.
Mặc dù Đường Huyền chỉ nhìn qua bộ luật rồi tùy tiện bỏ đi vài điều cho nó hao hao giống với luật pháp ở kiếp trước, nhưng khi thi hành ra các thương nhân được hưởng lợi không ít, số lợi đó áp dụng trên phạm vi lớn khiến cho trong thời gian ngắn giới thương nhân cả nước giàu lên trông thấy, một chút tiền bảo kê họ cũng không coi vào đâu nữa.
…
Một ngày đẹp trời, thiên hạ coi như thái bình, thì một tin tức động trời xuất hiện. Đệ nhất tài tử Bạch Hồng Kiều có gian tình với phi tử của Hoàng Thượng, đôi gian phu dâm phụ này liều mạng cùng nhau bỏ trốn, khiến Hoàng Thượng vô cùng giận dữ, lập tức cho truy nã toàn quốc.
Dân chúng được tin liền biến sự kiện này thành một giai thoại. Một câu chuyện tình cảm động ra đời. Bạch Hồng Kiều trước khi đỗ tiến sĩ có một người con gái thanh mai trúc mã. Người con gái này bị tên hôn quân vừa ý, hắn liền bàn mưu tính kế, gán tội cho Bạch Hồng Kiều rồi giam vào ngục ba năm. Trong ba năm này tên hôn quân liền bắt vị nữ tử nọ vào cung làm phi tần. Ba năm sau Bạch Hồng Kiều mãn hạn tù, tên hôn quân cũng dần quên đi chuyện ba năm trước, bèn cho hắn vào triều làm quan. Tại đây đôi uyên ương gặp lại nhau sau ba năm xa cách. Vì tình yêu, Bạch Hồng Kiều chấp nhận từ bỏ chức vị hiện tại, từ bỏ tương lai rộng mở, cùng ý trung nhân bỏ trốn khỏi hoàng cung…
- Cảm động quá!
Đường Huyền ngồi nghe kể câu chuyện này cũng sụt sùi chấm nước mắt.
…
Một buổi tối đẹp trời, Đường Huyền cho gọi Giang Bắc Thiên cùng hai trăm người Phi Hổ đội xuất ngoại một chuyến, đích đến là địa bàn của tứ đại phiên vương.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 80: Nghỉ Chân
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Thời tiết hiện tại tuy vào đầu xuân nhưng lại vô cùng rét, trong đêm tối gió lạnh rít từng đợt, tuyết rơi mù trời. Đội nhân mã đội tuyết mà đi, tiến vào một tòa thành nhỏ. Người trong thành thấy đội nhân mã tên nào tên nấy cao to lực lương, tướng mạo lại hung hăng, liền tự giác tránh xa một chút. Các chủ khách điếm, quán ăn thấy họ cũng hoảng sợ, vội vàng đóng cửa quán.
Bộp bộp bộp!
- Mở cửa! Mở cửa ram au, bằng không các đại gia đây liền đốt cái khách điếm này!
Một người trong đội nhân mã tiến lên đập cửa ầm ầm.
Chưởng điếm cùng tiểu nhị nghe tiếng đập cửa mà run cầm cập, trong lòng thầm cầu khấn bồ tát mau đuổi lũ yêu quái này đi, nhưng vẫn phải lấy can đảm nói vọng ra:
- Các đại gia thông cảm, tiểu điếm hiện tại đã hết phòng trống, các ngài hay là thử tới nơi khác…
Đại hán ở bên ngoài lập tức quát:
- Con mẹ nó cái gì mà hết phòng trống, có mở cửa hay không, đừng để lão tử phải dùng vũ lực…
Người trong điếm sợ run, chủ điếm đang phân vân rốt cuộc có nên mở hay không thì một giọng ôn hòa vang lên:
- Thôi bỏ đi, người ta đã nói hết phòng thì thôi, chúng ta là người tri thức, sao có thể động tí là quát mắng đe dọa người khác như vậy?
Người này có vẻ như là địa vị cao nhất trong đám hán tử kia, tên đại hán vừa đập cửa nghe vậy liền kính cẩn đáp:
- Vâng thưa công tử!
Người trong điếm nghe vậy đều thầm thở phào, may mà vẫn còn vị công tử kia biết lễ nghĩa.
Vị công tử nọ ừ một tiếng, sau đó lại nói tiếp:
- Lần sau không cần phải đe dọa nhiều làm gì, cứ thẳng tay mà đốt luôn! Trời đang lạnh, chúng ta cần có chút lửa để sưởi ấm mới được!
- Vâng thưa công tử!
Người trong điếm vừa mới nhẹ nhõm được một chút, nghe vậy thì chết lặng! Chưởng quỹ hoảng sợ, run rẩy nói vọng ra:
- Các… các ngươi dám đốt nhà giữa ban ngày… chẳng lẽ không coi vương pháp ra gì sao?!
Vị công tử vẫn giữ giọng ôn hòa nói:
- Cái này ngươi không cần phải nhắc. Nếu quan quân tới chúng ta chỉ việc lên ngựa bỏ đi, bọn chúng đuổi không kịp đâu. Dọc đường tới đây ta cũng đốt gần chục cái khách điếm rồi, kinh nghiệm đã rất phong phú, tốt nhất là ngươi nên lo cho khách điếm của ngươi, liệu lúc quan quân tới có còn mảnh tro nào không?
Chưởng quỹ toát mồ hôi, cuối cùng suy đi nghĩ lại đành phải chấp nhận thỏa hiệp:
- Vậy… được rồi, các ngươi đừng đốt, ta mở cửa là được!
Vừa mở cửa thì một khuôn mặt vừa xấu vừa khó coi đập ngay vào mắt, khiến tiểu nhị suýt nữa té ngã ra sau, cũng may xung quanh nhiều người, bằng không hắn thực sự tưởng mình gặp quỷ.
Người này chính là Đường Huyền. Hắn đưa mắt nhìn vào trong, thấy ai nấy đều đang sợ hãi nhìn mình, bèn cười nói:
- Các vị không cần sợ hãi, chúng ta là người tri thức, biết lễ nghĩa, không ép buộc ai bao giờ, nếu thực sự khách điếm đã chật thì chúng ta cũng không miễn cưỡng… Chỉ xin ít lửa để sưởi ấm thôi!
Chưởng quỹ trong đầu thầm chửi rùa đồ tiểu nhân, đồ đạo đức giả, đồ… abcxyz… nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
- Thực ra vừa rồi tiểu nhị kiểm toán sai, khách điếm vẫn còn nhiều phòng trống, các vị hảo hán cứ việc vào trọ!
Đường Huyền nghe thế cũng không vào ngay, ngẩng mặt nhìn trời, ung dung hỏi:
- Nói như vậy chúng ta vào đây trọ vẫn là đôi bên thuận mua vừa bán có phải không? Các vị sẽ không nhân lúc chúng ta nghỉ ngơi mà báo quan chứ?
Chưởng quỹ đúng là đang suy nghĩ tới phương pháp này, nghe vậy liền lắc đầu quầy quậy nói:
- Làm gì có chuyện đó, chúng ta mở khách điếm tất nhiên là cho khách nhân vào trọ, đâu có chuyện báo quan gì ở đây!
Đường Huyền cười, rút ra một thỏi bạc đút vào tay chưởng quỹ:
- Thế thì tốt, chỗ này thưởng trước cho ngươi, phục vụ tốt sẽ có thêm.
- Tiểu nhân hiểu, nhất định sẽ làm các đại gia hài lòng.
Chưởng quỹ thấy tiền thì sáng bừng mắt, cái gì xấu xí, cái gì thổ phỉ, cứ đưa nhiều tiền thì đều là khách quý hết.
Ba mươi người tiến vào khác điếm, chỗ còn lại thì đi tới các khách điếm khác, dù sao đông người như vậy cũng không thể tập trung trong một khách điếm được.
Đám người Phi Hổ đội ở trong kinh thành tập luyện quá lâu, cho nên hiện tại được ra ngoài hít thở ai nấy đều rất hung phấn. Dọc đường đi ầm ĩ náo nhiệt vô cùng, ngay cả hiện tại đã vào khách điếm nghỉ ngơi họ vẫn rất ồn ào, khiến người trong thành đều hoảng sợ.
Đường Huyền thấy vậy bèn nói:
- Năm mươi người theo ta đi dạo xung quanh chơi một chút cho thư giãn, đám còn lại ở yên đây nghỉ ngơi, sau này sẽ tới lượt, cấm ồn ào gây sự, nghe chưa!
Đường Huyền dù đi đường cả ngày trời, nhưng hắn không thấy mệt, vì xe ngựa của hắn vừa to vừa rộng, trong đó có cả giường chiếu chăn nệm, người khác cưỡi ngựa vất vả nhưng riếng hắn thì chỉ việc cả ngày nằm ngủ. Chính vì ngủ ngày nhiều nên đêm đến ngứa ngáy khó chịu, phải ra ngoài vận động một chút.
Tòa thành này dù không lớn lắm, nhưng cũng khá náo nhiệt. Kỹ viện tửu lâu cũng không ít.
Đường Huyền tùy tiện thả đám người Phi Hổ đội từ đi các nơi, thích chơi gái hay đánh bạc đều được. Còn hắn và Giang Bắc Thiên bước lên lầu một kỹ viện gọi một bàn rượu.
Hai người đang nói chuyện phiếm, chợt nghe tiếng gọi từ đâu vọng ra:
- Ai nha, mụ mụ, nàng… nàng hình như không được rồi!
Tú bà trừng cô nương vừa lên tiếng nọ một cái, sau đó vội cười bồi với khách nhân xung quanh:
- Không có việc gì đâu, các đại gia cứ từ từ uống rượu!
Dứt lời vội vàng rời đi.
Đường Huyền chính là đang rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn suy nghĩ: “Nghe giọng nói có vẻ gấp gáp, ở kỹ viện này thì có chuyện gì được nhỉ? Chắc không phải là hành vi cưỡng ép con gái nhà lành chứ? Nghe nói thời xưa cũng rất nhiều kỹ viện bắt cóc con gái nhà lành rồi ép làm kỹ nữ… Hừ, có nên anh hùng cứu mỹ nhân hay không nhỉ?”
Hắn bèn nháy mắt cho Giang Bắc Thiên. Giang Bắc Thiên hiểu ý, lập tức rời đi, một lát thì quay lại nói:
- Hoàng Thượng, trong phòng đó có một nữ tử đang nằm bất động, có vẻ như sắp chết rồi!
Đường Huyền nhàn nhạt hỏi:
- Nàng đó dung mạo thế nào?
Giang Bắc Thiên thầm suy nghĩ, trả lời:
- Nếu so với tỷ muội họ Tần thì cũng không kém!
Đường Huyền đang uể oải uống trà, nghe vậy đặt chén bộp một cái xuống bàn, sáng bừng mắt nói:
- Có thật không?! Bổn công tử xưa nay luôn hành hiệp trượng nghĩa, thấy chết luôn cứu, đi, chúng ta qua đó xem một chút!