|
|
18-09-2008, 09:34 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 16
Sau má»™t đêm không ngủ, hạnh phúc chợt đến, đến nhanh đến ná»—i Phục không dám tin đây là sá»± tháºt. Khi những tia nắng đầu tiên ló qua khung kÃnh là báo hiệu bình minh, Phục còn chÆ°a muốn dáºy. Suốt đêm hôm qua, từ nụ cÆ°á»i cho đến nÆ°á»›c mắt của nà ng Ä‘á»u chiếm ngá»± tim óc chà ng. Có phải đây là sá»± xếp đặt của Thượng Äế chăng? Äể quả tim đã chết lâu ngà y của Phục bá»—ng hồi sinh vá»›i bóng Hồng nÆ¡i nông trại? Phục còn nhá»› đã có lần nghe lóm tiếng thÆ¡ trầm buồn trong thung lÅ©ng sa mù:
Nước sông còn có khi ngăn
Äá con còn có lúc lăn xuống đèo.
Buồn nà y đã tự hôm nà o
Vẫn còn canh cánh là m sao đứt đà nh.
GiỠđây nỗi buồn đã ra đi. Tình cảm cũng đổi mới. Phục muốn đổi lại câu hát:
Nước sông còn có khi ngăn
Äá cao còn có lúc lăn xuống đèo
Thì buồn cũng chẳng dà i lâu...
Phục vùng đứng dáºy Ä‘i rá»a mặt. Những tia nắng ấm là m chà ng khoan khoái. Nhá»› lại tối hôm qua, Phục không Ä‘Æ°a Hồng vá», vì khi há» ngồi bên nhau thá»i gian nhÆ° ngÆ°ng Ä‘á»ng hẳn. Mãi đến khi ông Cao đến rÆ°á»›c Hồng vá», thì Phục Ä‘Ã nh chịu theo, chà ng đứng tá»±a cá»a nhìn bóng Hồng khuất dần. Tà áo, mái tóc phất phÆ¡ theo gió, Phục kh ông hiểu mình vui hay buồn...
Äêm rồi Hồng có ngủ ngon không? Hay là cÅ©ng mất ngủ nhÆ° chà ng? Nà ng bây giá» dáºy chÆ°a? Nà ng ca hát, Ä‘i dạo ngang vÆ°á»ng hay Ä‘ang là m gi? Phục sốt ruá»™t muốn đến gặp Hồng ngay. NghÄ© đến việc tá»›i VÆ°á»n Sa Mù thăm Hồng, Phục má»›i nhá»› lại lá»i ông Châu. Nếu biết được chuyện nà y thì ông ta sẽ nghÄ© sao? Phản đối?? Cứng rắn? Má»i hà nh Ä‘á»™ng Ä‘á»u bất lợi cho mối tình của hai ngÆ°á»i. Lá»i nói của ông Châu còn văng vẳng bên tai "Vá»›i má»™t đứa con gái không thá»±c tế, sống nhiá»u cho ảo tưởng nhÆ° Hồng, khi đã yêu nói sẽ không nghÄ© đến Ä‘iá»u anh quá lá»›n so vá»›i tuổi của nó, đã có vợ con và là báºc cha chú của nó... "
Hừm! Thế má»™t ngÆ°á»i có vợ con thì không có quyá»n yêu à ? Ông Châu! Ông tháºt bất công, tại sao lại coi tình yêu là má»™t ngõ cụt? Chà ng thấy giáºn quá. Không thể được, ta không thể không đến gặp ông Châu. Ta phải Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i má»i khó khăn. Có thể gá»i đó là chông gai hay không? Chỉ có trá»i biết, vì có thể đó là má»™t hòn đá to giữ Ä‘Æ°á»ng không chừng.
BÆ°á»›c qua phòng khách, Phục đón nháºn nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i của bà cô.
- Sáng nay con muốn ăn gì hở Phục?
- Thôi con không ăn, con có chuyện phải đi ngay.
Bé Nhụy đứng bên đòi:
- Cha cho con đi theo nhé?
Bà cô vá»™i ôm bé Nhụy và o lòng vá»— vá».
- Cha con có việc phải cần Ä‘i gấi, con theo sao được. Ở nhà chÆ¡i vá»›i bà nhé. Quay sang Phục bà cô nói - Äi đâu Ä‘i ngay Ä‘i. Thế trÆ°a có vá» dùng cÆ¡m không?
- Có thể có, có thể không, cô đừng chá».
- Má»™t hay hai ngÆ°á»i.
Phục không hiểu, chà ng ngạc nhiên há»i lại bà cô:
- Cái chi?
- Thế cháu không Ä‘Æ°a Hồng vá» Æ°? Hôm nay cô sẽ là m gà tiá»m cho chúng bay dùng đấy.
Phục thấy khó chịu, chà ng vỗ nhẹ vai bà cô và đánh trống lãng:
- Con thÃch ăn gà nấu tÆ°Æ¡ng á»›t của cô hÆ¡n
BÆ°á»›c ra khá»i cổng nông trại, do dá»± má»™t lúc, Phục rẽ và o con Ä‘Æ°á»ng mòn. Hai hà ng cây phong bên Ä‘Æ°á»ng lúc nà y lá rụng tháºt nhanh. Những mầm non Ä‘á» chợt lú má»™ng. Äông đã gần tan, xuân lại đến. Lòng Phục chợt ấm lại
- Ồ! Ông Phục tôi định tìm ông đây.
Tiếng gá»i thanh tao là m Phục giáºt mình. A Hà , vẫn vá»›i bá»™ đồ Ä‘á» chói và đôi mắt to nhìn không chá»›p mi.
- Thì ra là cô, thế hôm nay cô không đến trÆ°á»ng Æ°?
- Ông tháºt đãng trÃ, tết đến nÆ¡i rồi, trÆ°á»ng há»c nghỉ hết từ lúc nà o rồi mà còn há»i. Tôi còn được nghỉ hai tuần nữa.
- Hèn gì mấy hôm rà y thấy bà cô và cô Liên phơi lạp xưởng mà tôi vẫn khônng để ý.
Lại Tết! Tuổi thêm má»™t, ngÆ°á»i già đi. Äối vá»›i Phục, cái Tết cà ng lúc cà ng mất Ä‘i sá»± nồng nà n.
- Cô bảo cô tìm tôi à ?
- Vâng
- Tôi cũng định đến gặp cha cô, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được chứ?
- Chuyện gì? chuyện của chị tôi à ?
Phục giáºt mình nhìn Hà . Cô bé dến đây nhất định đến đây có chuyện chi.
- Cô muốn nói Ä‘iá»u gi?
- Tôi muốn khuyên ông hãy bỠcuộc.
- BỠcuộc? à cô muốn nói chi?
- Anh DÆ°Æ¡ng đến gặp tôi nói cho tôi biết việc anh đến viếng anh ấy và chị Nhã ThÆ°á»ng, anh định biết Ä‘iá»u gì chứ?
- Bây giá» thì tôi không muốn biết Ä‘iá»u gì nữa cả. Phục nói tháºt nhá», Hà đứng yên nhìn. Không khà yên lặng bao trùm và ánh mắt thù nghịch của Hà đã biến mất.
- Ông Phục nà y, tôi mong rằng ông đừng nên biết nhiá»u quá vá» chuyện xÆ°a của chị ấy vì nó không có lợi, Tôi thà nh tháºt nói cho ông biết chị tôi tuy bá» ngoà i yếu á»›t, nhÆ°ng bên trong rất cứng cá»i. Anh Phi... tán tỉnh tôi, theo Ä‘uổi tôi... lúc đó tôi còn quá trẻ đâu biết gì? Anh ấy dạy tôi hôn, bảo tôi lấy anh... Tháºt tôi có lá»—i vá»›i chị Hồng quá, Hà lắc đầu - Tôi tháºt ngu tháºt khá», chỉ biết tin lá»i ngá»t máºt... Cho đến lúc chị Hồng biết chuyện...
- Cô không nói, tôi đã biết chuyện
- Sao? Thế ông định kể hết cho cha tôi nghe ư?
- Cha cô sẽ không biết gì hết.
Hà cuống quýt:
- Mong ông đừng nói lại với cha tôi, vì ông vẫn cho tôi là cô bé ngây thơ, không biết gì, được không ông Phục?
- Vâng, cô cứ yên tâm, tôi với cha cô đâu có liên hệ gì mà tôi đem chuyện đó kể lại cho ông biết là m gì?
Hà thở phà o nhẹ nhõm, hai ngÆ°á»i lại tiếp tục bÆ°á»›c Ä‘i.
- NhÆ°ng tôi cÅ©ng nói rõ cho chị Hồng biết. Ông thá» nghÄ© xem phản ứng của chị Hồng lúc đó ra sao? Chị ấy ôm chầm lấy tôi khóc ngất và nói lá»—i không phải ở tôi hay ở chị ấy mà lá»—i là ở Phi. Vì váºy sau cùng chị Hồng đã giáºn mà xô Phi xuống vá»±c.
Phục bực bội, chà ng gặng lại:
- Thế cô cÅ©ng nghÄ© là chÃnh Hồng giết Phi Æ°?
Hà lúng túng:
- Ông chÆ°a hiểu hết uẩn khúc đâu. Thôi được để tôi kể hết cho ông nghe. Khi chúng tôi phát hiện ra chị Hồng nằm cạnh bá» vá»±c thẳm thì chị Hồng không còn biết gì nữa. Cha tôi bồng chị ấy lên, lúc ấy tôi đứng bên cạnh và nghe chị Hồng nói "ThÆ°a cha, sau cùng rồi con cÅ©ng giết được hắn". Sau đó chị ấy ngất Ä‘i và bắt đầu quên hết. Cha tôi và tôi vì muốn bảo toà n sinh mạng của chị Hồng nên dấu kÃn chuyện đó. CÅ©ng chÃnh vì váºy mà chúng tôi không muốn cho ông biết sá»± tháºt.
Phục nhìn Hà , gÆ°Æ¡ng mặt cô bé đầy vẻ thà nh tháºt. Mặt trá»i sừng sững, trên bầu trá»i không má»™t áng mây, lòng Phục trÄ©u nặng.
- Tháºt ra thì Phi là tên đểu cáng. Trong chuyện nà y tôi cÅ©ng có phần trách nhiệm. Vì váºy đôi lúc tôi có cảm giác nhÆ° chÃnh mình má»›i là thủ phạm và chị Hồng hoà n toà n vô tá»™i. Tôi tháºt có lá»—i vá»›i chị tôi quá.
Trong đầu Phục bao nhiêu rối rắm. Äứng dừng lại, hÆ¡i thở dồn dáºp, mặt Phục á»ng Ä‘á», chà ng nói nhanh:
- Hà nà y, tôi cÅ©ng thú tháºt má»™t Ä‘iá»u vá»›i Hà là dầu cho bao nhiêu dữ kiện có chứng minh được Hồng là thủ phạm, cho đến lá»i thú tá»™i của chÃnh Hồng, tôi vẫn không tin rằng Hồng đã giết ngÆ°á»i. Vì Hồng dầu có giáºn dữ đến đâu, vá»›i má»™t bản tÃnh yếu Ä‘uối không giết được cả con sâu, ngá»n cá», thì Hồng vẫn không thể là m chuyện đó được, Tôi tin chắc Hồng không xô Phi xuống vá»±c, Hồng không phải là thủ phạm. Khi Ä‘au khổ tá»™t cùng, cùng lắm Hồng chỉ biết khóc, tá»± ngáºm lấy khổ Ä‘au mà thôi. Tôi biết chắc nhÆ° váºy, vì tôi hiểu Hồng, hiểu cả từng tế bà o của Hồng nữa.
Hà kinh ngạc nhìn Phục, rồi thở dà i nà ng há»i:
- Có phải anh đã yêu Hồng rồi không?
- Vâng, Phục đáp không che dấu - Tôi yêu cô ấy, tôi yêu cả chÃnh tôi. Cô biết ý tôi muốn nói gì không? Má»™t thân cây tà n héo đã đâm chồi. cuá»™c sống đã hồi sinh từ cái chết. Hà ạ. Tôi biết cô thÆ°Æ¡ng Hồng, muốn giúp chị, váºy cô hãy ráng giúp chúng tôi. Bây giá» tôi Ä‘i gặp cha cô, nhất định ngÆ°á»i sẽ chống đối, nhÆ°ng tôi sẽ cố gắng và cô hãy cố gắng giúp chúng tôi, Hà nhé!
Ãnh mắt Hà hiện rõ vẻ ngẩn ngÆ¡. Nà ng nhìn Phục xúc Ä‘á»™ng, rồi nà ng ngÆ°á»›c mặt hất lá»n tóc ra sau, sung sÆ°á»›ng Ä‘Æ°a tay ra. Hà hét:
- Anh Phục, bắt tay mừng Ä‘i nà o. Anh quả là ngÆ°á»i kỳ bÃ. Äến đây! Chúng ta sẽ liên mình vá»›i nhau, để là m xiêu lòng cha nà o!!
Phục xúc Ä‘á»™ng xiết chặt tay Hà . Con bé dá»… thÆ°Æ¡ng thà nh tháºt, đôi mắt nó má» lệ. Con gái dá»… chảy nÆ°á»›c mắt quá.
- Anh gắng bảo vệ chị ấy, chị ấy đã khổ vì tình nhiá»u rồi.
- Hà cứ yên tâm.
Buông tay ra, há» tiếp tục bÆ°á»›c, qua khá»i đỉnh sÆ°Æ¡ng mù, VÆ°á»n Sa Mù hiện ra trÆ°á»›c mắt, Phục nhÆ° nhá»› ra Ä‘iá»u gì, chà ng há»i Hà :
- Tôi có và i Ä‘iá»u muốn nói vá»›i cô.
- Chi anh?
- Hôm qua tôi đã gặp DÆ°Æ¡ng và tôi thấy rằng nếu cô không yêu DÆ°Æ¡ng thì cô quả là ngÆ°á»i dại nhất Ä‘á»i.
Mắt Hà sáng lên, mặt Hà đỠthẹn:
- Anh nói tháºt đó chứ?
- Tháºt?
- Váºy thì sẽ có ngà y chúng tôi cần tá»›i sá»± giúp đỡ của anh.
Há» nhìn nhau cÆ°á»i xòa. Sá»± cảm thông bà ng bạc và tình bạn bắt đầu thắm thiết. Hà nhìn đồng hồ chợt la hoảng:
- Chết rồi, ta phải đi mau, bằng không cha tôi đi là m mất. Suy nghĩ một lúc Hà tiếp - Tôi sẽ lên lầu với chị Hồng, anh ngồi bên dưới nói chuyện với cha tôi, như thế dầu ông có phản đối chị Hồng cũng không nghe thấy, không bị xúc động mạnh phải không anh.
Cô bé coi thế mà chu toà n quá. HỠđã đến cổng VÆ°á»n Sa Mù, Hà đứng lại dặn dò:
- Khi nà o ông phản đối cuá»™c hôn nhân của anh và chị Hồng thì anh há»i ngược lại xem lúc còn trẻ cha tôi đã yêu mẹ tôi nhÆ° thế nà o nhé.
- Thế là thế nà o?
- Tôi đã cho anh biết, mẹ tôi không phải là ngÆ°á»i yêu đầu tiên của cha tôi. TrÆ°á»›c khi mẹ chị Hồng mất, cha tôi yêu mẹ tôi vì váºy có nhiá»u dá»± luáºn cho rằng mẹ chị Hồng ghen mà chết Ä‘i. Mẹ chị Hồng chết chÆ°a đầy ba tháng, cha tôi đã cho ngÆ°á»i đến rÆ°á»›c mẹ tôi vá». Äiá»u nà y chứng tá» cha tôi phải biết tình yêu có mãnh lá»±c kỳ bà ra sao.
Phục liên tưởng những Ä‘iá»u Hồng nói trong nháºt ký, chà ng gáºt đầu:
- Cám Æ¡n Ä‘iá»u cô vừa cho tôi biết nhÆ°ng mong rằng tôi sẽ không phải xá» dụng đến vÅ© khà đó.
- Nói nhÆ° anh là không hiểu cha tôi chút nà o cả. Anh chỉ thấy được cái vẻ ôn hòa bên ngoà i của ngÆ°á»i chá»› không thấy rõ bản tÃnh của ngÆ°á»i. Äiá»u cần thiết nhất là anh phải là m sao thuyết phục được ngÆ°á»i nhé.
- Tôi không tin mình sẽ bị thảm hại.
Sau khi dặn dò xong, há» má»›i bÆ°á»›c và o trong vÆ°á»n. Ông Châu Ä‘ang đứng trÆ°á»›c hoa viên đợi lão Cao đánh xe ra. Hà vá»™i bÆ°á»›c tá»›i nói:
- Thưa cha, có ông Phục đến thăm.
Ông Châu ngạc nhiên nhìn Phục, gÆ°Æ¡ng mặt trịnh trá»ng của chà ng khiến ông nghi ngá», nhất là suốt ngà y qua Hồng ở nhà Phục. Gáºt đầu chà o Phục xong, ông Châu lặng lẽ quay lÆ°ng bÆ°á»›c và o phòng khách, Phục theo sau. Hà đưa mắt nhìn theo, nà ng ra dấu chúc Phục thắng cha, xong chạy lên lầu. Tiếng hát của Hồng vá»ng lại vá»›i bản nhạc: Bảo tôi sao không nhá»› chà ng.
Äây là lần thứ hai, Phục ngồi trong thÆ° phòng nà y nói chuyện vá»›i ông Châu. Lần đầu là má»™t đêm tháºt khuya, bây giá» là buổi sáng sá»›m. Váºy thì hai cuá»™c nói chuyện nà y, trên bất cứ phÆ°Æ¡ng diện gì, từ hình thức đến ná»™i dung Ä‘á»u có hoà n cảnh khác biệt hẳn nhau.
Äốt má»™t Ä‘iếu thuốc, ngồi trầm lặng chỠđợi, thái Ä‘á»™ Ông Châu có vẻ chuẩn bị ứng chiến hoà n toà n. Không khà gian phòng ngá»™t ngạt, Phục cÅ©ng đốt Ä‘iếu thuốc, hÃt má»™t hÆ¡i dà i, xong nói má»™t cách từ tốn:
- Thưa ông, hôm nay tôi đến đây có một chuyện muốn thưa lại với ông là xin ông cho tôi cưới Hồng là m vợ.
Ông Châu trố mắt nhìn Phục. Tuy biết Phục đến đây là có chuyện liên quan đến Hồng, nhÆ°ng không ngá» Phục và o Ä‘á» má»™t câu chói tai nhÆ° váºy. Cố nén cÆ¡n giáºn, hÃt má»™t hÆ¡i thuốc, nhả là n khói đục, ông nhìn thẳng Phục:
- Anh Phục, có lẽ anh là m việc quá độ, mệt rồi chăng?
Tháºt ra ông Châu muốn nói - Nà y anh Phục, anh có Ä‘iên không? Phục biết chà ng khẽ chau mà y, chà ng cố gắng giữ vẻ cả quyết:
- ThÆ°a ông, tôi không há» mệt má»i, tôi cÅ©ng không đánh mất lý trÃ. Tôi biết tôi Ä‘ang nói gì, và điá»u tôi nói sẽ bị Ông phản đối. Những lá»i hôm trÆ°á»›c ông cảnh giác tôi chÆ°a quên, nhÆ°ng tôi vẫn yêu cầu ông cho tôi cÆ°á»›i Hồng.
Ông Châu giáºn Ä‘iên ngÆ°á»i trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ Ä‘iá»m tÄ©nh của Phục. Lúc cho Phục đến nông trại, ông có ngỠđâu chuyện xảy ra thế nà y.
- Ông tưởng rằng ông xứng đáng với con tôi lắm ư?
Ông Châu có cảm giác nhÆ° mình là kẻ "dẫn sói và o nhà ". Ông không những giáºn Phục mà giáºn cả chÃnh mình. Phải chi đốt luôn nông trại đó ra thà nh than cho xong, tham má»™t má»› tiá»n còm để gặp bao nhiêu phiá»n muá»™n. Không thể thế nà y được Phục nghÄ©, ta không thể chịu thua!
- Thưa ông, tôi nghĩ rằng tôi có thể mang lại hạnh phúc cho Hồng.
- Anh đã không trả lá»i đúng ý tôi há»i, tôi láºp lại anh có nháºn thấy anh đủ Ä‘iá»u kiện để kết hôn vá»›i con gái tôi không chứ?
- Ông muốn bảo tôi không đủ Ä‘iá»u kiện Æ°? Tôi nghÄ© rằng quan niệm của ông vá» tình yêu chắc chắn không giống nhÆ° của bất cứ má»™t ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng nà o. Vì váºy, thÆ°a ông xin ông thà nh tháºt cho tôi biết, Ä‘iá»u kiện mà ông muốn là điá»u kiện nà o, thú tháºt lúc má»›i đến tôi cÅ©ng không ngá» mình lại yêu Hồng, vì váºy trong lần nói chuyện trÆ°á»›c vá»›i ông tôi đã cá»± tuyệt những Ä‘iá»u ông tiên Ä‘oán. NhÆ°ng... Phục thở dà i - Có phải chăng định mệnh đã an bà i nhÆ° váºy?
Ông Châu nhÆ°á»›ng mà y, há»i gặng:
- Äịnh mệnh à ? Ông Phục, ông dùng hai tiếng tháºt khó nghe. Mối tình giữa ông và công Hồng tôi là định mệnh đó Æ°? Äừng quên má»™t Ä‘iá»u là ông lá»›n nó những mÆ°á»i mấy tuổi, ông lại là má»™t nhà văn, kinh nghiệm vá» cuá»™c sống và tình ái bao giá» cÅ©ng hÆ¡n ngÆ°á»i, còn Hồng nhà tôi?? Nó bệnh hoạn thế nà y lại sống quanh quẩn giữa rừng núi sa mù, nó yếu Ä‘uối dÆ°á»ng nà o. Nếu ông chinh phục nó tôi thấy chẳng quân tá» tà nà o cả.
Những lá»i mạt sát của ông Châu là m Phục bá»±c bá»™i. Lá»i dặn dò của Hà tháºt chẳng sai. Chà ng cố gắng đè nén, vì sá»± giáºn dữ ở đây chỉ mang đến thất bại.
- Vâng, tôi lá»›n hÆ¡n Hồng mÆ°á»i mấy tuổi, tôi là nhà văn, má»™t nhà văn từng có vợ, có kinh nghiệm vá» Ä‘á»i sống tình ái... NhÆ°ng tất cả những Ä‘iá»u đó đâu đủ lý do bắt tôi không được yêu Hồng, hay Hồng không yêu tôi?? Tình yêu không cần má»™t lý do gì để giải thÃch. Khi nó đến là đến, má»i Ä‘iá»u kiện Ä‘á»u trở thà nh thứ yếu.
Ông Châu cắt ngang:
- Ông Phục, tôi không cần ông giảng bà i vá» tình ái, vì Ä‘iá»u đó đối vá»›i tôi không cần thiết. Váºy thì có phải anh đến đây để há»i ý tôi vá» việc cÆ°á»›i Hồng chứ gì?
- Vâng.
- Tôi có thể trả lá»i vắn tắt vá»›i anh là tôi không đồng ý, vì anh Phục ạ, anh mà là m rể tôi thì e lá»›n quá.
Phục Ä‘á» mặt trÆ°á»›c lá»i châm biếm, chà ng không Ä‘iá»m tÄ©nh được nữa:
- Thưa ông, Hồng đã 24 tuổi, trên tuổi vị thà nh niên rồi ạ.
- Vâng nhÆ°ng ông quên má»™t Ä‘iá»u là Hồng nó bị bệnh thần kinh, tôi có giấy chứng nháºn của bác sÄ©, nên quyá»n quyết định không phải là ở Hồng.
Phục nhìn ông Châu. NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y có vẻ mÆ°u mô quá!
- Có lẽ lúc xÆ°a Phi cÅ©ng gặp những khó khăn nhÆ° tôi hôm nay váºy. Phục lỡ miệng khiến ông Châu giáºn dữ, chồm ngÆ°á»i lên ông chỉ và o mặt Phục hét lá»›n:
- Anh đừng nhắc đến tên lÆ°u manh đó. Nếu muốn, anh đợi con gái anh lá»›n rồi gả cho hạng đó, chá»› còn tôi thì không bao giá» tôi có quyá»n lo bảo vệ hạnh phúc cho con tôi.
Phục nói nhanh:
- Váºy thì nếu ông vì hạnh phúc của con ông, nếu ông tháºt tình thÆ°Æ¡ng con gái ông, xin ông đừng can thiệp và o tình yêu của tôi vá»›i Hồng, Hồng khổ lắm, cứ sống mãi trong bóng tối của đáy giếng, trằn trá»c vá»›i tiếng nấc trong đêm. Hồng khổ nhÆ° thế mà ông nà o có biết, ông không giúp đỡ gì được cho nà ng lại ngăn cấm tình yêu của nà ng. Ông Châu, ông lầm rồi. Những gì ông nghÄ© là bảo vệ chÃnh là điá»u hại con ông đấy. Tôi đã giúp nà ng mang lại tiếng hát, sá»± yêu Ä‘á»i cho nà ng. trong khi ông, ông là m cho nà ng cà ng lúc cà ng héo hon hÆ¡n.
Phục nói không nghÄ© suy, trong cÆ¡n giáºn dữ chà ng trút tất cả những gì mình Ä‘ang muốn nói, đến khi nói xong Phục má»›i thấy hốà háºn. Ông Châu ngồi yên lặng nghe, hai huyệt thái dÆ°Æ¡ng trên trán Ä‘áºp nhanh:
- Anh bảo sao? Anh là m Æ¡n nói rõ Ä‘iá»u mà anh bảo tôi là m con tôi héo hon.
PhụchÃt má»™t hÆ¡i dà i, Ä‘iếu thuốc trên tay run run. Không ngá» gần 40 năm trá»i mà chà ng vẫn xúc Ä‘á»™ng dá»… dà ng. Phục cố gắng trấn tÄ©nh:
- Ông Châu, những Ä‘iá»u nói ban nãy chỉ có mục Ä‘Ãch thÆ°a vá»›i ông là Hồng có thể chất yếu Ä‘uối, mối tình đầu khiến nà ng thất Ä‘iên bát đảo, nếu bây giỠđể nà ng Ä‘au khổ nữa, tôi sợ. Hồng khó sống nổi.
- Anh tưởng rằng bi kịch trước kia là do tôi dà n cảnh ư?
- Tôi không nghÄ© nhÆ° váºy. Tôi biết Phi là thằng lÆ°u manh, đểu cáng, vì váºy bi kịch kia không thể không xảy ra được, nhÆ°ng tôi muốn tránh cho Hồng má»™t thảm kịch thứ nhì.
- Äúng, thảm kịch thứ hai có thể tránh được, nếu lúc đầu tôi đừng quá tá» tế, đừng cho anh đến ở nông trại thì đâu có việc gì xảy ra. Anh Phục, tôi cứ tưởng anh là ngÆ°á»i đứng đắn chá»› đâu ngá» anh cÅ©ng chỉ là hạng sở khanh?
Phục nhảy nhá»m, lần đầu tiên trong Ä‘á»i chà ng thấy nhục nhã nhÆ° váºy:
- Ông Châu, vì thương con gái ông mà ông nỡ xúc phạm nhân cách tôi. Ông nghĩ kỹ lại đi, vì việc xúc phạm ở đây cũng không thể giải quyết được gì cả.
Ông Châu cương quyết:
- Tôi có cách giải quyết. Tốt nhất anh nên dá»n ra khá»i nông trại, đừng ở gần gia đình chúng tôi, Ä‘i Ä‘i, tháºt xa và tôi sẽ đốt tất cả là xong.
- ThÆ°a ông, ông có nghÄ© đến háºu quả không? Ông có biết là m váºy là ông sẽ giết Hồng không?
Ông Châu giáºn dữ quát:
- A, ông Ä‘em sinh mệnh của Hồng ra dá»a tôi Æ°? Hồng là con của tôi, tôi quyá»n nghÄ© đến quyá»n lợi của con tôi, đến Ä‘á»i sống của nó. Lần đầu, nó yêu nhằm thằng lÆ°u manh, lần thứ hai lại gặp má»™t thằng già láo khoét.
- Ông Châu! Phục đứng báºt dáºy, cắt đứt những lá»i giáºn dữ của ông Châu, chà ng gằn giá»ng - Ông Châu, tôi biết không còn gì để nói vá»›i ông nữa. Có má»™t Ä‘iá»u, tôi lấy là m lạ là không hiểu tại sao nhiá»u ngÆ°á»i đến năm sáu mÆ°Æ¡i tuổi, sống tá»›i nữa Ä‘á»i ngÆ°á»i kinh nghiệm lại không biết xá» thế. Những kinh nghiệm vá» tình ái, há» cÅ©ng đã sống, đã trải qua, thế mà chỉ trong và i năm sau là quên hết. Äến khi sá»± Ä‘au khổ hằn lên Ä‘á»i sống con cháu há» thì há» là m ra vẻ bà ng quan nhÆ° không thèm để ý đến nhÆ° váºy có đáng ná»±c cÆ°á»i không? Ông Châu, Khi má»›i quen ông, tôi vẫn tưởng ông là má»™t ngÆ°á»i biết suy tÆ°, thông cảm, có linh tÃnh, thế mà giỠđây tôi má»›i thấy là mình lầm, ông chỉ ngÆ°á»i thô lá»—. Ông Châu, tôi không nói chuyện vá»›i ông nữa, và xin thÆ°a cùng ông, tôi không Ä‘i đâu hết, ông muốn là m gì thì là m nhÆ°ng nếu ông phá vỡ tình yêu của tôi vá»›i Hồng thì ông sẽ hối háºn. Ông có vợ đẹp con ngoan, nhÆ°ng nếu ông muốn, hạnh phúc sẽ mất ngay.
Khoác áo lên vai, Phục định bÆ°á»›c ra cá»a. Tiếng ông Châu vá»ng theo:
- Anh Phục khoan đã!
Phục quay đầu lại:
- Anh Phục, anh đừng lắm mồm, ở đây không ai nghe đâu. Ngà y mai ông hãy dá»n khá»i nông trại nà y ngay cho tôi.
Phục đáp tháºt bình tÄ©nh:
- Ông không có quyá»n Ä‘uổi, vì khi dá»n và o nông trại tôi có ký giao kèo vá»›i ông rồi cÆ¡ mà . Bây giá» chÆ°a đến ná»a năm, mà tôi cÅ©ng không thiếu tiá»n phố, ông không có quyá»n Ä‘uổi nhà tôi váºy.
- Phục anh là thằng tồi, từ đây tôi cấm anh không được và o VÆ°á»n Sa Mù nà y nữa.
- Ông Châu, ông đã từng yêu chưa?
Ông Châu sững sá»:
- Äiá»u đó không liên hệ gì tá»›i anh, anh đừng lợi dụng tiếng yêu để che dấu hà nh Ä‘á»™ng mỠám của mình. Khi yêu ngÆ°á»i phải cân nhắc xem mình và ngÆ°á»i mình yêu có tÆ°Æ¡ng xứng nhau không, nhÆ° thế má»›i đẹp chứ? Còn anh, anh thá» nhìn lại mình xem có đủ tÆ° cách để gá»i đó là tình yêu hay không? Anh nên nhá»› má»™t Ä‘iá»u là mối tình đầu của anh vá»›i bà vợ đã ly dị đã là m chấn Ä‘á»™ng má»i giá»›i. Anh đã từng có vợ anh cÅ©ng biết là vá»›i những mối tình bất chÃnh thì không ai có thể gá»i đó là tình yêu mà phải coi đó là má»™t thứ tá»™i lá»—i.
Phục cắn răng:
- Cám Æ¡n lá»i chỉ dẫn quý báu của ông. Tôi nháºn thấy rằng những sá»± lạm dùng tình yêu Ä‘á»u là tá»™i lá»—i. NhÆ°ng thÆ°a ông, tôi xin mạn phép há»i, có phải mối tình đầu của ông cÅ©ng hoà n toà n là mối tình đứng đắn chăng?
Nói xong, Phục bá» Ä‘i, chà ng muốn rá»i khá»i căn nhà nà y để đến ngay nông trại hÃt thở khà trá»i tÆ°Æ¡i mát. Vừa mở cá»a, Phục chạm ngay bà Linh PhÆ°Æ¡ng. Nhìn bà , Phục biết bà Châu đã đứng đây lâu, lâu lắm rồi, tất cả những Ä‘iá»u gì vừa nói vá»›i nhau, nhất định bà đã nghe hết. Ấm ức còn lại Phục trút luôn lên ngÆ°á»i bà Châu bằng cách trừng mắt ra nhìn bà , xong bÆ°á»›c thẳng. NhÆ°ng bà Linh PhÆ°Æ¡ng, lúng túng Ä‘Æ°a tay ra:
- Anh Phục!
Nhưng Phục không nghe thấy, chà ng bước ngay ra cổng. Bà Châu thở dà i quay bước và o phòng. Ông Châu như con thú dữ, tới lui mãi trong phòng khách:
- Em biết vừa xảy ra chuyện Ä‘á»™ng trá»i gì không?
BÀ Linh PhÆ°Æ¡ng gáºt gù:
- Biết, em biết cả rồi, Em đứng bên ngoà i đã nghe hết.
- Em thấy đó, những Ä‘iá»u em tiên Ä‘oán Ä‘á»u đúng. Hồng chỉ là con khùng mÆ¡ má»™ng. Còn thằng Phục nó là má»™t thằng Ä‘iếm không biết nhục.
Bà Châu nhìn chồng không nói, đôi mắt u sầu. Bà đến bên cạnh Ông Châu nhỠnhẹ:
- Ngồi xuống đi anh.
Ông Châu vẫn còn giáºn nhÆ°ng cÅ©ng ngồi xuống, lấy thuốc ra báºt lá»a đốt. Bà n tay ông run nên lá»a không bắt được, ông chá»i đổng. Bà Châu vá»™i Ä‘Æ°a báºt lá»a tá»›i gần môi ông đốt xong Ä‘iếu thuốc, ông hÃt hÆ¡i dà i, xong liệng báºt lá»a lên bà n:
- Rồi em xem anh là m nó nhục nhã ê chỠcho em xem!
- Có phải chăng vì Phục đã khơi vết thương lòng của anh.
- Em nói thế là sao?
Bà Linh Phương vuốt nhẹ mái tóc ông, nói:
- Anh Châu, tháºt ra những Ä‘iá»u anh Phục vừa nói cÅ©ng không hoà n toà n vô ý.
- Sao? Em cũng cho là nó có lý sao? Không lẽ em...
- Äừng nóng anh, anh cÅ©ng biết em đâu có đồng ý mối tình đó. HÆ¡n nữa, ngay lúc đầu em khuyên anh nên ngăn chặn cho kịp thá»i kia mà . NhÆ°ng anh Châu ạ, nhân định là m sao qua được thiên định. Chúng ta ngăn chặn mối tình của Hồng để kết quả Ä‘i đến thảm kịch bi đát. Vì váºy, hôm nay em nghÄ© rằng đừng nên dồn Hồng và o chân tÆ°á»ng mà chúng ta nên cho nó má»™t lối thoát. Dây Ä‘Ã n căng quá sẽ đứt. Phi là má»™t thằng đểu cáng, chúng ta không chấp nháºn được. Trái lại Phục thì...
- Sao? Em cho nó là ngÆ°á»i đứng đắn Æ°?
Bà Châu xoa dịu ngay cÆ¡n giáºn của chồng:
- Ông sao nóng nảy quá, em nói chÆ°a hết câu mà ... em cÅ©ng biết Phục không xứng vá»›i Hồng. NhÆ°ng ở những phÆ°Æ¡ng diện khác nhÆ° há»c thức, tÆ° tưởng, danh vá»ng xã há»™i.... thì em thấy hắn cÅ©ng không đến Ä‘á»—i nà o. Theo trá»±c giác em, mối tình của Hồng vá»›i Phục cùng có vẻ tháºt tình lắm.
Ông Châu chau mà y, xoay ngÆ°á»i lại nhìn vợ:
- Coi bộ bà có ý định là m mẹ vợ lắm rồi...
- Anh! Bà Châu đặt tay lên đùi chồng - Anh đừng ngăn cách há», em sợ Hồng sống không nổi - Anh biết không, Hồng ca hát suốt sáng nay, đó là hiện tượng mà từ lâu rồi em không há» trông thấy. Nó còn thay áo má»›i, anh hiểu Ä‘iá»u đó có ý nghÄ©a gì không? Kẻ sÄ© có thể chết vì đại kỹ, con gái thì chỉ sung sÆ°á»›ng khi biết có kẻ hiểu được mình. Ông Châu vẫn yên lặng. Bà Châu tiếp - Nếu anh nhìn nó, anh sẽ thấy sắc mặt tÆ°Æ¡i hồng của nó. Anh Châu, đúng nhÆ° lá»i Phục vừa bảo, con nói giống nhÆ° kẻ chết Ä‘i vừa sống lại.
Ông Châu suy nghĩ một lúc lắc đầu:
- Không được, anh không chấp nháºn, anh không thể đồng lõa cho mối tình không chÃnh đáng đó được
- Sao, anh lại bảo đó là mối tình không chÃnh đáng? Anh thá» so sánh vá»›i hình ảnh lúc trÆ°á»›c của mình xem sao?
Ông Châu đứng báºt dáºy:
- Tại sao em lại so sánh như thế. Hoà n cảnh lúc trước với bây giỠhoà n toà n khác nhau mà .
- Anh ạ tình yêu thì bao giỠcũng thế.
- Bà có Ä‘iên không? Lúc nà o mặc cảm tá»™i lá»—i cÅ©ng đầy có bà là m bà không sáng suốt được. Vá»›i má»™t nhà văn bà dám tin rằng đó là tình cảm tháºt của há» Ã ? Quá khứ chứng minh hiện tại, nếu sau nà y Phục lại bá» rÆ¡i con Hồng, thì con nhá» sống sao nổi? Bà nghÄ© sao nổi? Bà nghÄ© sao thì nghÄ©, tôi vẫn cÆ°Æ¡ng quyết không chấp thuáºn.
- Sao anh không để từ từ nghÄ© suy cho chÃn chắn rồi hãy kết luáºn?
- Không cần, không có gì phải suy nghĩ cả.
Bà Linh Phương buồn bã:
- Váºy thì, anh hãy chấp nháºn cho em má»™t Ä‘iá»u, là đừng nên mạnh tay cấm Ä‘oán Hồng quá. Chúng ta cứ giả vá» nhÆ° chẳng biết gì cả, nhÆ°ng chúng ta sẽ tìm cho Hồng má»™t bạn trai má»›i, Hồng đã 24 tuổi rồi. Sao, anh thấy sao?
- Thế cÅ©ng được. Nếu tÃnh trÆ°á»›c nhÆ° váºy thì khá»e biết chừng nà o. Bây giá» trÆ°á»›c mặt Hồng chỉ có Phục. Ta cố gắng để má»™t đám thanh niên trẻ tuổi vây quanh con bé, chắc chắn Phục sẽ bị rÆ¡i ngay. Äược rồi, bà giúp tôi má»™t tay nhé?
- Giúp Ä‘iá»u chi?
- Thì chúng ta tổ chức má»™t buổi tiếp tân, rồi cho má»i đám thanh niên trẻ tuổi có danh vá»ng đến dá»±, được không?
- Anh nhắm có kết quả không chứ?
- Nhứt định rồi.
Bà Linh PhÆ°Æ¡ng không nói gì cả lẳng lặng đứng dáºy. Trong đáy mắt bà vẻ tin tưởng mãnh liệt của chồng không là m bà vững lòng cho lắm.
|
18-09-2008, 09:34 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 17
Buổi chiá»u, ngồi trong thÆ° phòng Phục bứt rứt không yên. Những lá»i đối thoại sáng nay cứ ám ảnh chà ng. Chà ng tá»± trách mình tại sao nóng nảy đến ná»—i là m vỡ lỡ hết. NhÆ°ng khi nghÄ© đến những câu nói khinh miệt của ông Châu là Phục lại nóng mặt. Bà cô là ngÆ°á»i rất hiểu Ä‘á»i, nhìn dáng dấp thiểu não của Phục, bà biết rằng sá»± việc đã không êm đẹp nhÆ° bà tưởng. Vì váºy, sau khi xong món gà nấu tÆ°Æ¡ng á»›t là bà đưa bé Nhụy Ä‘i chÆ¡i, để Phục được yên tÄ©nh nghÄ© ngÆ¡i.
Buổi chiá»u sao lại dà i quá thế. Phục sốt ruá»™t ngóng trông Hồng. Má»™t phút trôi qua nhÆ° có tiếng chuông báo tá». Vừa lo sợ thá»i gian qua mau, vừa lo lắng thá»i gian kéo dà i buồn tẻ, không đầy mÆ°Æ¡i phút mà Phục đã nhìn đồng hồ hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i lần. Sau cùng, dụi tắt trên mÆ°á»i tà n thuốc, Phục đứng dáºy đếm bÆ°á»›c. Äã hÆ¡n bốn giá», nhÆ° váºy là Hồng không đến được. Hay là nà ng bị Ông Châu cấm Ä‘oán? Phục băn khoăn, đứng tá»±a cá»a sổ, nhìn cảnh hoà ng hôn mà lòng xót xa. Quay lÆ°ng lại, chà ng đốt thêm Ä‘iếu thuốc nữa.
Có tiếng gõ cá»a, tìm Phục Ä‘áºp nhanh nhÆ° muốn thoát khá»i lồng ngá»±c, liệng Ä‘iếu thuốc và o gạt tà n, chà ng bÆ°á»›c nhanh sang phòng khách. Cá»a mở, Phục thất vá»ng vì đây không phải là ngÆ°á»i mà chà ng chỠđợi. Không phải là Hồng mà là bà Cao.
- À, thì ra là bà .
Bà Cao vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i và đưa hai phong thÆ¡ cho Phục.
- Cô chủ tôi nhá» mang thÆ¡ nà y đến cho ông, cô Hà lẫn cô Hồng Ä‘á»u bảo tôi giữ kÃn đừng để ngÆ°á»i ngoà i biết.
Phục vá»™i Ä‘á»c thÆ¡:
Anh Phục,
Cha mẹ tôi vừa bà n tán vá»›i nhau là đồng ý là tạm thá»i không can thiệp và o việc của anh vá»›i chị Hồng, để tránh là m cho chị ấy bị xúc Ä‘á»™ng mạnh. NhÆ°ng không phải là cha mẹ tôi không có kế hoạch khác để đối phó vá»›i anh đâu. Bây giá» thì tôi chÆ°a rõ, bao giá» biết được tôi sẽ cho anh biết. Hãy cố gắng tranh thủ thá»i gian đừng nóng giáºn mà hÆ° việc nhé.
Bà Cao nhà tôi biết tất cả chuyện của anh, nhÆ°ng là ngÆ°á»i cùng phe vá»›i mình, anh cứ tin bà .
Tâm Hà ,
Bức thứ hai, chỉ vá»n vẹn mấy chữ:
Má»i tôi ăn cÆ¡m chiá»u nay nhé? Äược không?
Tâm Hồng.
Xếp thÆ° lại, tim Phục Ä‘ang reo vui, chà ng mỉm cÆ°á»i vá»›i bà Cao:
- Cám Æ¡n bà ! cám Æ¡n bà nhiá»u lắm!
- Hai cô chủ sắp đến rồi đó, tối ông nhà tôi sẽ đến rÆ°á»›c hai cô ấy vá», ông cứ yên tâm.
- Không cần, tôi có thể đưa chị em Hồng vỠđược mà .
- Nhìn tình hình tôi biết nhất định ông chủ tôi sẽ cho chồng tôi đến đón hai cô ấy vá».
Bà Cao đã Ä‘i từ lâu mà Phục vẫn còn đứng ngá»› ngẩn nhÆ° bức tượng. Và nhÆ° chợt tỉnh chà ng quay tháºt nhanh và o nhà gá»i bà cô. Bà cô đã vỠđến nhà , bà vá»™i vã bÆ°á»›c ra há»i:
- Sao có chuyện gì mà là m nhÆ° cháy nhà váºy?
- Vâng, tim con Ä‘ang muốn cháy ra than đây nè. Cô mau sá»a soạn món gà tiá»m á»›t của cô nhanh lên Ä‘i, có khách đến viếng.
Trở vá» thÆ° phòng, lòng Phục nôn nao thấp thá»m không yên. Chà ng đặt hai chiếc ghế bên cạnh lò sưởi rồi pha má»™t bình trà tháºt ngon. Rồi chà ng lôi ra má»™t đôi bạch lạp vá»›i đôi chân đèn chạm trổ tinh vi, đặt lên bà n ăn. Phục thÃch khung cảnh mỠảo của đèn sáp hÆ¡n là vẻ chói chan của đèn Ä‘iện. Cuá»™c trang hoà ng hoà n tất, thì Hồng cÅ©ng vừa đến cá»a.
Nhìn thấy Hồng là Phục vui ngay, chÆ°a bao giá» chà ng thấy ngÆ°á»i con gái đẹp hiá»n dịu nà y trang Ä‘iểm lịch sá»± nhÆ° thế nà y. Nà ng mặc áo dà i nhung Ä‘en vá»›i chuá»—i xoà n lóng lánh trên cổ trắng, bên ngoà i khoác thêm chiếc áo lông, tóc cà i trâm bạc, má phá»›t nhẹ là n phấn, môi son hồng mỉm cÆ°á»i. Nà ng để mặc cho Phục ngắm nghÃa, vẻ đẹp cao quà thanh nhã khiến Phục sững sá» má»™t lúc má»›i lên tiếng được:
- Hồng, em đẹp quá, đẹp khiến anh muốn... đau tim
ÄÆ°a Hồng và o thÆ° phòng, khép cá»a lại, mở áo khoác cho Hồng, Phục ôm ngÆ°á»i con gái và o vòng tay. Trang trá»ng hôn nhẹ lên mắt, lên môi tÆ°ng tiu nhÆ° bảo váºt dá»… vỡ. Hồng yên lặng táºn hưởng hạnh phúc. Rồi Phục lại hôn Hồng, những nụ hôn nhÆ° mÆ°a bấc.
- Cha mẹ biết em đến đây không?
- Cha đến sở, em có dặn mẹ là em không dùng cÆ¡m chiá»u. Mẹ không nói gì cả. Có lẽ mẹ cÅ©ng biết là em đến đây, vì ngoại trừ nÆ¡i nà y, em không hỠđến má»™t nÆ¡i nà o khác.
Phục yên lặng suy nghÄ©, chà ng không hiểu vợ chồng ông Châu Ä‘ang âm mÆ°u Ä‘iá»u chi, nhÆ°ng Phục có thể Ä‘oan chắc má»™t Ä‘iá»u là há» sẽ không dám là m mạnh vì sá»± yếu Ä‘uối của Hồng. Äó cÅ©ng chÃnh là cái cá»› để Phục nắm phần cán. NhÆ°ng Phục biết rằng mình không thể là m gì hÆ¡n được, chỉ chỠđợi, chỠđợi định mệnh, vì định mệnh đã Ä‘Æ°a Hồng đến cho chà ng, thì nhất định định mệnh sẽ an bà i má»i chuyện.
Hồng nhìn Phục, đôi mi dà i ngước lên chỠđợi:
- Anh có chuyện gì bực mình, nói cho em biết đi.
Phục năm tay Hồng dìu đến cạnh lò sưởi:
- Khônng có chuyện gì cả, tại sao em hẹn anh chiá»u mà giá» nà y em má»›i đến.
- Thế tại sao anh không đến vÆ°á»n Sa Mù đón em? Không lẽ để em đến đây tìm mãi anh sao? bắt ngÆ°á»i ta chiá»u chuá»™ng mãi rồi hÆ° ngÆ°á»i cho xem! Hồng trách yêu Phục, xong lại nồng nhiệt - NhÆ°ng dù sao em mong sẽ chiá»u anh mãi mãi, anh muốn gì em cÅ©ng sẽ nghe theo, vá»›i Ä‘iá»u kiện anh phải yêu em, thÆ°Æ¡ng em, và nếu anh muốn em sẽ đến đây dùng cÆ¡m vá»›i anh má»—i ngà y.
Phục xúc Ä‘á»™ng! Nà ng ngây thÆ¡ quá, những lá»i nà y đúng ra phải do mình nói má»›i đúng. Trong giây phút xúc Ä‘á»™ng, Phục đã định kể hết những chuyện ban sáng cho Hồng nghe, nhÆ°ng chà ng kịp thá»i ngăn lại, giả vỠđáp:
- Em biết không, tại vì nhà em thì lắm ngÆ°á»i. Còn anh, anh chỉ muốn được riêng vá»›i má»™t mình em mà thôi.
Hồng Ä‘Æ°a tay lên miệng Phục cháºn lại
- Suỵt! đừng nói thế chứ, anh không cần giải thÃch gì cả. Em đã thuá»™c vá» anh, anh muốn là m gì thì là m, em không dám ngăn cản anh và nếu có thể anh bảo em là m gì, em sẽ là m theo ngay. Anh là linh hồn của em mà !
Phục nâng tay Hồng lên hôn nhẹ từng ngón một, cố gắng ngăn chặn sự xúc động trà n lên mắt:
- Hồng nà y, em là m anh cảm Ä‘á»™ng chết Ä‘i được! Cho anh biết, sao em yêu anh nhÆ° váºy?
- Em cÅ©ng không biết. Trong thá»i gian dưỡng bệnh, em thÆ°á»ng xem tiểu thuyết của anh, em coi anh nhÆ° thần tượng và luôn há»c thuá»™c lòng má»™t số câu. Lúc cha cho cả nhà hay có má»™t nhà văn muốn mÆ°á»›n lại nông trại, em không ngá» nhà văn đó là anh. Cho mãi đến lúc biết được anh chÃnh là nhà văn Kiá»u Phong thì em nhÆ° chợt tỉnh và có cảm giác nhÆ° tất cả những Æ°á»›c mÆ¡, những khát vá»ng của em đã thà nh sá»± tháºt. Em không thể diá»…n tả hết bằng lá»i nói được. Chỉ má»™t Ä‘iá»u em má»›i khám phá ra những gì ở quá khứ mà em gá»i là tình yêu thì đó chẳng phải là tình yêu. Phi chỉ mang đến cho em sá»± bao phiá»n lụy, bao Ä‘au khổ, sợ hãi. Tất cả những thứ đó là m cho đầu óc em quay cuồng. Còn anh, anh đã mang đến cho em thứ tình cảm êm Ä‘á»m, ấm áp. Em nhÆ° kẻ Ä‘i lạc trong sa mạc mê man lâu ngà y, chợt má»™t ngà y tìm ra được ánh sáng, NÆ°á»›c uống và gia đình. Anh hiểu ý em muốn nói gì không?
Phục xiết chặt tay Hồng, không đáp. Hồng cÅ©ng yên lặng, cả hai nhìn nhau say đắm. Gian phòng chìm trong sá»± yên tÄ©nh, chỉ có tiếng lách tách trong lò sưởi. Bên ngoà i, mặt trá»i lặn tá»± bao giá», mà n đêm chầm cháºm đặt chân qua cá»a leo và o phòng. Bóng tối che phủ cảnh váºt, thế mà há» vẫn bất Ä‘á»™ng. Những tia lá»a Ä‘á» trong há»a lò ẻo lả nhìn đôi tình nhân.
- Hồng em!
- Dạ!
- Anh có món quà tặng em
- Cái gì thế anh?
Phục thở dà i đứng dáºy bÆ°á»›c lên bà n lấy má»™t mảnh giấy thảo, và báºt đèn lên, xong trao mảnh giấy cho Hồng. Má»™t bà i thÆ¡ mang tên là "Sông Sao" Äây là công trình sáng tác của chà ng sau bao đêm không ngủ. Nà ng cháºm rãi Ä‘á»c:
Sông Sao
Ở má»™t góc trá»i ta đã đứng
Äã ká» vai cùng ngắm sao khuya
Gió muôn PhÆ°Æ¡ng lồng lá»™ng thổi vá»
Và đom đóm láºp loè trên ngá»n co?
Cùng yên lặng giữa cảnh trá»i lá»™ng gió
Äể lòng mình rá»™ng mở vá»›i trá»i cao
Ngước mắt nhìn lấp lánh ngà n sao
Sương khuya lạnh giăng mỠkhắp chốn
Mây cuồn cuộn nổi lên như sóng
Mà chiếc cầu ô thước ở nơi đâu?
PhÆ°Æ¡ng trá»i nà y ta còn đứng bên nhau
Äá»c xong, Hồng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh:
- Cho em nhé!
- Ừ! Phục cúi xuống hôn lên trán Hồng. Cô bé lại mở trang giấy Ä‘á»c thêm lần nữa, nÆ°á»›c mắt chan hòa. Bá»—ng nà ng nắm lấy áo Phục nói:
- Giữa hai đứa mình sẽ không bao giỠcó con sông sao đó ngăn cách đâu anh!
- Ừ! Phục choà ng tay qua vai kéo ngÆ°á»i yêu đến cá»a sổ. Há» cùng tìm coi sông sao trên mà n đêm vừa buông xuống, sông sao chÆ°a xuất hiện. Má»™t và i cánh sao rải rác. Há» tá»±a ngÆ°á»i và o nhau đếm từng cánh sao má»›i xuất hiện. Hồng nói tháºt khẽ:
- Phục em yêu anh!
Phục xiết nhẹ Hồng, chà ng tá»±a cầm lên mái tóc huyá»n yên lặng.
Bá»—ng có tiếng gá»i dùng cÆ¡m của bà cô vang lên. Hồng và Phục bÆ°á»›c ra phòng ăn. Vá»›i tình ái dâng men Æ°Æ¡m đầy, dÆ°á»›i ánh bạch lạp sáng má», phòng ăn trở nên ấm cúng, đẹp nhÆ° mÆ¡. Phục và Hồng yên lặng trong suốt buổi cÆ¡m, há» chỉ nói vá»›i nhau bằng ánh mắt say sÆ°a của những kẻ yêu nhau. Bà cô và bé Nhụy ngồi bên cạnh, ánh mắt tinh quái của bà lúc nà o cÅ©ng dò xét, nhÆ°ng phản ứng tháºt thân thiện cho mối tình. Còn bé Nhụy? Vá»›i đôi mắt Ä‘en ngây thÆ¡ nó lạ lùng nhìn Hồng và há»i:
- Dì Hồng Æ¡i. Tại sao dì có nhiá»u tên quá váºy?
- Gì bé? Hồng há» Æ¡ há»i.
- Tại sao bà bảo cháu lúc trÆ°á»›c kêu dì bằng chị rồi bây giá» kêu bằng dì. Bà còn bảo sau nà y phải gá»i dì là mẹ nữa cÆ¡? Tại sao thế?
Tiếng tằng hắng của bà cô khiến con bé không dám nói tiếp, nói cúi đầu nhìn xuống. Bà cô ngại ngùng, trong khi Hồng Ä‘á» cả mặt, nà ng không biết trả lá»i ra sao. Phục nhìn bé Nhụy, lá»i nói của con khiến chà ng xúc Ä‘á»™ng. Mỹ NhÆ° đã bá» Ä‘i từ khi bé Nhụy chÆ°a biết gì, vì váºy con bé NhÆ° chÆ°a biết tình mẫu tá». Nắm tay con, Phục âu yếm há»i:
- Nà y Nhụy, con có thÃch dì Hồng là m mẹ con không?
Nhụy Ä‘Æ°a mắt hiếu kỳ nhìn Hồng, nó há»i:
- Dì Hồng là m mẹ con rồi có đến đây ở chung với mình không hở cha?
- Có chứ.
Äứa bé sung sÆ°á»›ng, hét to:
- Thế thì kể từ hôm nay dì là m mẹ cháu đi.
Hồng ho má»™t tiếng, nà ng cả thẹn trong khi bà cô vui hẳn lên, Phục mỉm cÆ°á»i hôn nhẹ lên trán con gái, con bé nà y dá»… thÆ°Æ¡ng là m sao.
Những lá»i nói trên ảnh hưởNg mạnh đến Hồng. Sau bữa ăn, nà ng dạy con bé hát, dạy là m bà i và kể chuyện Ä‘á»i xÆ°a cho nó nghe nữa. Trẻ con thÆ°á»ng ngủ sá»›m, vừa tám giá» tối đã lên giÆ°á»ng. Hồng đợi bé Nhụy ngủ yên, má»›i rá»i khá»i giÆ°á»ng đến bên Phục, nà ng nói:
- Chúng ta đi dạo một lúc nhé anh?
Phục lấy áo khoác, khoác lên vai nà ng, xong dìu nà ng bÆ°á»›c và o ánh trăng trên đồi. Phục tránh không Ä‘i qua rừng phong sau nhà . Chà ng Ä‘Æ°a nà ng và o con Ä‘Æ°á»ng mòn trong núi. SÆ°Æ¡ng giăng khắp nÆ¡i vá»›i bóng cây, bóng núi má» má» xa xa. Trên trá»i, sao đã phủ vòm, gió lạnh từ núi đá thổi vá» rung nhẹ những đám lá xà o xạc. Äêm đẹp quá, đẹp mê hoặc lòng ngÆ°á»i. Má»™t thứ tình cảm tinh khiết nhẹ dâng. Tình yêu đẹp nhÆ° bà i thÆ¡. Choà ng tay qua ngÆ°á»i Hồng, Phục hôn nhẹ, rồi há» lại ngẩng đầu lên ngắm trăng sao trên cao.
- Em Ä‘ang Æ°á»›c má»™t Ä‘iá»u
- Äiá»u gì em?
- Anh có biết Phùng Viên trong vở kịch "NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà sống lâu " không?
Phục biết, nhÆ°ng chà ng mong được chÃnh môi nà ng Ä‘á»c ra.
Tiệc xuân mởi, rượu nồng uống cạn
Tay nâng ly Æ°á»›c ba Ä‘iá»u
Äiá»u thứ nhất xin chà ng nhiá»u sức lá»±c
Äiá»u thứ hai em vui vẻ quên sầu
Äiá»u thứ ba tình khắng khÃt bá»n lâu
Cùng sống mãi đến bạc đầu chưa dứt.
Tiếng ca của nà ng trầm và ngá»t, trữ tình nhÆ° ru hồn Phục. Há» sánh đôi dÆ°á»›i ánh trăng. Không gian trầm mặc huyá»n bà nhÆ° có sá»± hiện diện của thánh thần, chứng giám cho lá»i nguyá»n, vì đây là lá»i nguyá»n xuất phát từ tim Hồng cÆ¡ mà . Chợt Hồng kêu lên:
- Anh xem kìa có một vì sao đã tắt!
Vâng, có má»™t cánh sao đã rÆ¡i trên giòng sông sao. Nó tách xa khá»i lÅ© sao hạn, vụt bay và o ná»n trá»i tối tăm rồi biến mất. Phục chìa tay ra nhÆ° đón nháºn. Hồng cÆ°á»i há»i:
- Anh là m gì thế?
- Sao đã rÆ¡i và hứng lấy để tặng em. Em có nghe nói gì không? Trong giấc má»™ng, em đã mÆ¡ được chèo thuyá»n trên giòng sông sao, vá»›t lấy từng cánh sao, vì má»—i má»™t cánh sao là giấc má»™ng anh tặng em tặng cả hai. Chà ng giả vỠđặt và o lòng tay Hồng, Hồng cÅ©ng giả vá» nháºn rồi bá» và o túi, cả hai nhìn nhau cÆ°á»i.
Trên cao, đám sao trá»i vẫn lấp lánh, Hồng khẽ ngâm.
Ở má»™t góc trá»i ta đã đứng,
Äã ká» vai cùng ngắm sao khuya
Gió muôn phÆ°Æ¡ng lồng lá»™ng thổi vá»
Và đom đóm láºp loè trên ngá»n co?
Cùng yên lặng giữa cảnh trá»i lá»™ng gió
Äể lòng mình rá»™ng mở vá»›i trá»i cao...
Hai ngÆ°á»i đứng đấy, yên lặng...
|
18-09-2008, 09:35 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 18
Äá»i Hồng bắt đầu thay đổi hẳn. NhÆ° nà ng công chúa ngủ trong rừng suốt má»™t mùa đông chợt thức giấc. Vừa mở mắt ra là đối mặt vá»›i mùa xuân xanh tÆ°Æ¡i chan hòa nắng ấm. Äá»i sống má»›i trá»—i dáºy vá»›i bao tiếng cÆ°á»i rạng rỡ và má»™t sức sống trà n đầy mãnh liệt.
Không biết tá»± bao giá», cÆ¡n ác má»™ng xÆ°a đã biến mất. Má»—i đêm Hồng chìm đắm trong hạnh phúc tuyệt vá»i. Sáng thức giấc vá»›i nụ cÆ°á»i vô tÆ°. Ãnh mắt lấp lánh. TrÆ°á»›c mặt đó giá» chỉ còn bóng dáng ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông vững chãi, vá»›i lưỡng quyá»n cao, mắt sáng. Äó là Phục ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đã mang nà ng ra khá»i vùng khủng hoảng.
Sá»± thay đổi của Hồng cả nhà ai cÅ©ng thấy rõ, vì tiếng cÆ°á»i dòn tan của nà ng lúc nà o cÅ©ng vang vang. Nà ng nhÆ° má»™t cánh bÆ°á»›m lúc nà o cÅ©ng muốn vÆ°Æ¡n mình ra khá»i VÆ°á»n Sa Mù qua thung lÅ©ng để đến nông trại, và đến tối mù má»›i trở lại nhà . Bà Linh PhÆ°Æ¡ng vẫn còn thức chá», Hồng vá»™i ngã và o lòng mẹ hét:
- Mẹ dễ thương quá, con sung sướng vô cùng.
Tất cả những sự việc xảy ra đã gây nên những phản ứng khác nhau.
Bà Cao thì vui lắm, bà bảo với bà Châu:
- Bà chủ ơi, cô chủ của chúng tôi là nh bệnh rồi.
Và bà Cao coi Phục nhÆ° má»™t lÆ°Æ¡ng y báºc nhất đã mang đến cho cô chủ đáng yêu của bà má»™t thần dược hiệu nghiệm. Hồng sai khiến bà là m Ä‘iá»u gì cho Phục, bà đá»u tuân lệnh nghiêm chỉnh nên rất được Hồng và Phục tin cáºy. Riêng bà Châu ở thế nan giải bà không biết được mối tình giữa Hồng và Phục có thà nh không, nhÆ°ng vẫn không dám dò xét vì mặc cảm. Cánh cá»a VÆ°á»n Sa Mù vẫn đóng kÃn không ai nhắc đến Phi, vì váºy vá»›i Phục lại cà ng khó khăn hÆ¡n. Nhìn nét vui sống của con bà thấy thÆ°Æ¡ng hại và thấy rằng nếu ngăn cản mối tình nà y thì nhÆ° bóp chết lòng con má»™t lần nữa. NhÆ°ng, khi nghÄ© đến hoà n cảnh và quá khứ của Phục rồi so sánh vá»›i gia đình mình, bà nháºn thấy những Ä‘iá»u chồng bà lo lắng rất đúng. Ở vị thế kế mẫu kinh nghiệm đắng cay đã là m bà chua xót thế nà o, bây giá» lại nhìn con, bà lo lắng, buồn bã không muốn con rÆ¡i và o hoà n cảnh tÆ°Æ¡ng tÆ°.
Còn ông Châu? Thá»i gian nà y ông hay nổi giáºn bá»±c bá»™i bất thình lình. Muốn ngăn cản không cho Hồng đến nông trại, muốn tống khứ Phục ra khá»i đỉnh đồi nhÆ°ng không biết phải là m sao. TrÆ¡ mắt bất lá»±c nhìn mối tình Phục - Hồng cà ng lúc cà ng mặn nồng, ông giáºn chết Ä‘i được. Bá»±c quá, ông cho vá»i má»™t nhân viên trẻ tuổi của công ty đến nhà dùng cÆ¡m. Cho vá»i má»™t số con cháu bạn bè đến viếng VÆ°á»n Sa Mù. NhÆ°ng Hồng vẫn tảng lá». Thấy kết quả không nhÆ° ý, ông lại cho mở những buổi khiêu vÅ© gia đình má»™t hay hai lần má»™t tuần. Äây không phải là cÆ¡ há»™i dà nh riêng cho Hồng mà ông còn muốn tìm bạn trai cho cả Hà nữa.
Kiểm soát tình cảm của con cái là má»™t Ä‘iá»u khó khăn nhất. Äó là ná»—i khổ tâm của báºc cha mẹ Ông Châu đâu ngá» rằng Ä‘iá»u mình là m cho con trẻ không được Ä‘á»n đáp bằng sá»± biết Æ¡n mà lại còn bị Oán háºn. Ở nhà tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lo nghÄ© việc của Hồng mà quên Ä‘i sá»± hiện diện của Hà . Hôm nà o, Hà cÅ©ng vắng nhà . Bà Linh PhÆ°Æ¡ng nghÄ© rằng, vá»›i bản tÃnh chuá»™ng bạn chuá»™ng bè của con, chắc Hà đến Äà i Bắc thăm bạn bè chứ không có gì cả. Ông Châu thì cÅ©ng vẫn tin tưởng Hà con trẻ con lắm, nên cÅ©ng không lÆ°u ý đến việc Ä‘i lại của Hà . Cả hai có ngỠđâu trong suốt thá»i gian đó Hà lại có mặt thÆ°á»ng xuyên ở má»™t nông trại gần thị trấn, chuyện trò vá»›i bà lão hoặc cùng chà ng trai trẻ đèo nhau trên gắn máy Ä‘i khắp nẻo Ä‘Æ°á»ng là ng.
Hồng vui vẻ không thôi. sá»± vui vẻ trà n trỠđến Ä‘á»—i đôi lúc nà ng muốn mang cả niá»m vui của mình chia sá»›t cho kẻ khác. Nà ng muốn có bạn để trút bá»›t tâm sá»±. Bà Cao tuy tâm phúc, nhÆ°ng quá cục mịch, hiá»n là nh. Bà Linh PhÆ°Æ¡ng lại không là mẹ ruá»™t. Ông Châu thì khá»i nói, nhìn vẻ mặt xa vắng của ông bao nhiêu hứng thú của Hồng cÅ©ng phải tan rã. Chỉ còn có Hà , nhÆ°ng Hà lại bấn quấn, lo lắng không thua Hồng. Có đêm Hà chạy và o phòng chị, leo lên giÆ°á»ng nằm cạnh Hồng:
- Nà y chị Hồng, em biết tất cả rồi, chị phải bảo anh Phục mua kẹo đãi em mới được.
Hồng đỠmặt không vì e thẹn và vì sung sướng:
- Cha mẹ chắc cũng biết rồi hở em? Có phản đối chuyện của chị không?
- Em nghĩ chắc ba mẹ biết hết nhưng giả bộ không hay biết.
- Tại sao váºy? Cha mẹ phản đối tình yêu của chị nhÆ° lúc trÆ°á»›c hả? Dù sao chị cÅ©ng phải cám Æ¡n cha mẹ trong việc ngăn cản tình yêu giữa chị và Phi, bằng khôing bây giá» là m sao chị có thể gặp được Phục
Hà yên lặng. Theo lá»i Phục thì Hồng đã hồi phục được phần ký ức đã mất, nhÆ°ng hồi phục được bao nhiêu rồi?
- Chị còn nhớ Phi không
Hồng chau mà y:
- Cái gì? Äừng nhắc đến Phi nữa, hãy nói vá» Phục Ä‘i, em thấy Phục ra sao?
- Má»™t ngÆ°á»i tinh cảm phong phú, có há»c và có tÆ° tưởng. Chị Hồng! Chị nên yêu Phục, vì Ä‘á»i con gái chúng ta đâu dá»… gì gặp được thÃch hợp lý tưởng nhÆ° thế, nếu để trôi qua thì đáng hối tiếc lắm đấy!
Hồng ngạc nhiên:
- Hà ! Hôm nay chị má»›i nhá»› ra là em đã lá»›n, những lá»i nói vừa rồi xác định em không còn là má»™t con nhóc con nữa. Hãy cho chị biết Hà đã có gì thay đổi? Äã yêu chÆ°a mà có vẻ sà nh Ä‘á»i quá váºy.
- Chị nà y!
Hồng ôm sát Hà :
- Äúng không, thú tháºt Ä‘i nà o. Nhìn mắt cô tôi đã biết tất cả rồi. Có phải tim cô bị cÆ°á»›p mất rồi phải không?
Hà nhìn chị cÆ°á»i thú nháºn, nà ng nói khẽ:
- NgÆ°á»i đó chị biết mà !
- Ai nói cho tôi nghe xem nà o.
- Có tháºt chị muốn biết không chứ?
Hồng hồi há»™p, nà ng trầm giá»ng:
- Ai cũng được nhưng miễn không là Phục là được rồi...
- Trá»i Æ¡i, chị nói gì lạ váºy? Hà kinh ngạc. À thì ra... thì ra chị Hồng cÅ©ng đã nhá»› ra chuyện giữa ta và Phi - Chi, em không có yêu ngÆ°á»i chị yêu... ThÆ°á» xÆ°a chị cÅ©ng biết em còn non dại còn Phi... Phi thì...
- Thôi đừng nói nữa, đừng nhắc chi đến chuyện cÅ©, hãy quên Ä‘i và nói chuyện hiện tại, sao, ngÆ°á»i yêu của cô bây giá» là ai?
Hà cắn môi:
- Chị đừng mách lại cho cha mẹ nghe em mới nói.
- Em cứ yên tâm, ai thế?
- Anh DÆ°Æ¡ng.
LÆ° Vân DÆ°Æ¡ng! Ba tiếng khô khan bá»—ng dÆ°ng mang gian phòng rÆ¡i và o sá»± yên lặng nặng ná». Hồng ngẩn ngÆ¡ nói không thà nh tiếng. Trong óc nà ng má»™t đống hình ảnh lẫn lá»™n. Bắt đầu từ buổi khôi phục được phần ký ức rồi đến mối tình nồng thắm đắm Ä‘uối của Phục, Hồng không có cÆ¡ há»™i nghÄ© vá» Phi nữa. Hay nói đúng ra nà ng không dám nghÄ© vì sợ là m hoen ố mối chân tình của nà ng vá»›i Phục. Bây giá» Phi ở đâu? Là m gì? Vẫn còn là má»™t bà máºt trong đầu nà ng. Những lá»i Hà vừa buông ra đã quay lại má»™t phần đã quay lại khúc phim quá khứ.
- Chị Hồng, chị sao thế? Sao chẳng chịu nói gì cả.
- Äể chị nghÄ© má»™t lúc
- Chị nghĩ chuyện gì?
- Nghĩ vỠPhi. Hồng nắm chặt tay Hà - Em cho chị biết, bây giỠPhi ở đâu?
- Chị Hồng!
- Nói đi em, đừng sợ gì cả, chị không ngất đâu. Phi bây giỠở đâu, là m gi? Tại sao em lại gặp Dương? HỠcó còn ở nông trại ngoà i thị trấn nữa không? Nói đi Hà , nói đi, chị muốn gột bỠnhững tấm mà n đen trong óc.
- Anh ấy... anh ấy, Hà do dá»± má»™t lúc xong quyết định nói toạc ra, vì biết đâu nhÆ° Phục đã bảo vết thÆ°Æ¡ng đâu thể che Ä‘áºy mãi được, sá»± che Ä‘áºy chỉ tổ gây thêm khổ Ä‘au mà thôi - Anh ấy đã chết rồi chị ạ.
- Hả? Hồng thắc sắc - Bệnh chết à ?
- Không phải, chết vì tai nạn... Anh ấy chết vì rơi xuống hố.
Hồng im lặng, đôi mắt mở lớn kinh hãi:
- Lúc nà o? Mùa thu năm trước hả? Lúc đó có ai tại đó không?
- Vâng, mùa thu năm trÆ°á»›c và lúc đó chỉ có chị tại nÆ¡i đó thôi. Khi cha, em và bà Cao đến thì gặp chị nằm bất tỉnh bên bá» lan can. Em nghÄ© có lẽ chị nhìn thấy táºn mắt lúc anh ấy ngã xuống hố.
- Äó là nguyên nhân chứng bệnh mất trà của chị không?
- Em nghÄ© váºy.
Hồng chau mà y suy nghĩ, nà ng cố nhớ lại cảnh cũ nhưng vẫn không nghĩ ra được:
- Sao lại xảy ra tai nạn đó?
- Gá»— lan can đã mục và lúc anh Phi đứng tá»±a lÆ°ng và o lan can để nói chuyện vá»›i chị thì lan can gẫy nên anh ấy bị té xuống vá»±c. Má»™t tai nạn bất ngá», không ai thể ngá» trÆ°á»›c được.
Hồng ngồi báºt dáºy:
- Äúng rồi, chị đã nghÄ© ra rồi.
- Sao?
- Không phải chuyện đó, mà là ... Phi rồi, mấy tháng trÆ°á»›c khi anh Phục vừa dá»n đến, chị đã bị bà lão nÃu kéo, bà bảo chị là thủ phạm giết con trai bà và bắt chị phải trả con lại cho bà , thì ra... thì ra bà ấy là mẹ của Phi, đứa con trai nhá» là DÆ°Æ¡ng... Há» Ä‘á»u thù chị hết.
- Vâng, bà lão đó chÃnh là mẹ của Phi. Từ sau ngà y mất con bà bị suy nhược thần kinh. Vì váºy, bà cỠđổ lá»—i chị Bây giá» bà lão cÅ©ng đã khá»i bệnh, chỉ có má»™t Ä‘iá»u là bà không nháºn Phi đã chết và cứ mãi há»i thăm chi.
- Tội nghiệp bà . Chị có thể đến đấy thăm bà không hở em?
- Em nghĩ là có thể chứ
- Bây giá» chị hiểu rồi, hiểu tại sao không ai muốn chị khôi phục lại ký ức. Ai cÅ©ng sợ chị sẽ khổ sở. Vì váºy, bây giá» chị má»›i biết tại sao má»—i lần nhìn thấy hà ng lan can Ä‘á» trên bá» vá»±c là chị lại khiếp sợ. Hà ng lan can đó má»›i đổi phải không em?
- Vâng, sau khi chuyện xảy ra, tiếng đồn lan truyá»n đến chợ, mấy đứa chăn trâu bò thÆ°á»ng thả trâu thả bò ở đấy nên cha đã cho là m lại hà ng lan can và sÆ¡n Ä‘á».
- À!... gÆ°Æ¡ng mặt Hồng trắng xanh, lá»i giải thÃch của Hà không là m nà ng ngất xỉu nhÆ°ng cÅ©ng đủ khiến nà ng rùng mình dá»… sợ tháºt
Tâm Hà vội trấn an:
- NhÆ°ng tất cả những chuyện đó Ä‘á»u qua rồi. Chị đừng nghÄ© tá»›i là m gì. Bây giá», chị đã có má»™t Ä‘á»i sống má»›i, má»™t tình yêu má»›i. Thôi được rồi... em xin chúc mừng cho tình chị vá»›i anh Phục.
Hồng vẫn còn nghĩ quanh, nà ng lo lắng:
- Hà ơi, em và DÆ°Æ¡ng có tháºt yêu nhau không? DÆ°Æ¡ng có thù ghét chị không?
- Không đâu chị. DÆ°Æ¡ng không thù chị đâu. Khi tai nạn xảy ra anh ấy cÅ©ng buồn lắm nhÆ°ng khi nghÄ© kỹ rồi anh ấy thấy lá»—i không hẳn ở chị. Bây giá» DÆ°Æ¡ng yêu em, DÆ°Æ¡ng mong chị sá»›m tìm lại được hạnh phúc. Chúng em chỉ sợ cha và mẹ Lúc trÆ°á»›c cha cho Phi là lÆ°u manh đểu cáng, thì bây giá» vá»›i DÆ°Æ¡ng, em sợ ngÆ°á»i có tiên kiến không tốt. Sau khi đã giải quyết má»i chuyện êm đẹp, cha cÅ©ng bảo là mong rằng từ rà y vá» sau, gia đình ta sẽ không còn liên hệ gì nữa vá»›i nhà há» LÆ° nữa. Chị Hồng Æ¡i, em khổ tâm là m sao, nếu cha mẹ chống đối mối tình của em và DÆ°Æ¡ng có lẽ em sống không nổi.
- Cũng tại chị cả, nếu không có chuyện giữa chị và Phi có lẽ tình hai em đã êm đẹp.
- Chị đừng nghÄ© nhÆ° váºy. Chị đâu có lá»—i gì. Cha tốt nhÆ°ng tánh cha hÆ¡i cố chấp. Không biết lúc nà o thuáºn tiện để em thú tháºt chuyện giữa em vá»›i DÆ°Æ¡ng cùng cha me.
- Chị cũng gặp khó khăn như em.
Hai chị em yên lặng nhìn nhau, một lúc sau Hà lên tiếng:
- Chị có để ý thấy cha lúc nà y thÆ°á»ng cho má»i mấy con trai đến đây không?
- Thấy.
- Em nghĩ đó là vì chị đấy.
- NhÆ°ng tại sao không thấy cha má»i Phục? Lúc xÆ°a cha khen Phục lắm mà ?
- Vì cha mẹ cho Phục đã qua má»™t Ä‘á»i vợ, lại có con nên...
- Thế lúc cha lấy mẹ, cha cÅ©ng là ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đã có vợ có con cÆ¡ mà ?
Hà thở dà i:
- Nếu cha chịu nghÄ© nhÆ° thế thì tốt biết mấy. NgÆ°á»i lá»›n thÆ°á»ng dá»… quên những gì Ä‘a qua trong Ä‘á»i mình thá»i niên thiếu. Há» nghÄ© rằng há» có công sinh chúng ta ra, nuôi chúng ta lá»›n là có quyá»n định Ä‘oạt cả cuá»™c Ä‘á»i của chúng ta.
- Hà a, em nên biết rằng, dÆ°á»›i mắt cha mẹ chuÃng ta không bao giá» lá»›n. Há» không chịu nhìn sá»± tháºt là chúng ta cÅ©ng có tÆ° tưởng và cuá»™c sống Ä‘á»™c láºp. Vì khi chúng ta Ä‘á» cáºp đến vấn đỠđó thì há» cho là chúng ta phản phúc, chống đối. Vì váºy khoảng cách giữa cha mẹ và con cái cà ng lúc cà ng rá»™ng. Không hiểu khi chúng ta lá»›n lên, già đi rồi có mắc phải táºt đó nữa không?
- Em nghĩ cũng có thể lắm.
- Chị cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy. Bây giá» chúng tra ở vai trò con cái, nhÆ°ng đến lúc đó chúng ta ở và o thế là m cha mẹ thì quan niệm chúng ta có thể đổi khác chứ.
- Thôi đừng nói đến chuyện đó, còn sớm chán, để hai ba mươi năm sau khi con cái chúng ta lớn lên gặp phải những đau khổ vỠtình ái thì lúc đó chúng ta nhớ đến buổi tối hôm nay.
- Äược rồi.
- Ngóeo tay nà o?
Hà đưa ngón tay út ra, hai chị em câu tay nhau cÆ°á»i vang.
- Chị Hồng, đúng ra chúng ta nên là hai chị em cùng cha cùng mẹ mới phải.
- Äừng nói lá»›n, vì mẹ đối vá»›i chị còn tốt hÆ¡n cả mẹ ruá»™t.
- Tối nay em không vỠphòng, em ngủ tại đây với chị nhé?
- Ừ...
Hai chị em nằm kỠbên nhau, hỠcảm thấy gần gũi hơn bao giỠhết...
|
18-09-2008, 09:36 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 19
Chiá»u hôm sau, khi Phục Ä‘ang ngồi là m việc trong thÆ° phòng thì Hồng đến Ä‘em tất cả những lá»i của Hà kể lại cho chà ng nghe. Vá»›i ánh mắt trách há»n, Hồng nói:
- Tại sao anh không cho em biết chuyện Phi rơi xuống vực chết?
- Hồng ạ, em bệnh nhÆ° thế nà y anh là m sao nỡ mang chuyện kia ra kể để em khổ có Ãch lợi gì. Anh nghÄ© rằng má»™t ngà y nà o đó tá»± nhiên em nhá»› lại tất cả, có phải hay hÆ¡n anh kể không chứ?
Hồng trầm ngâm:
- Nếu anh kể em nghe, em thấy cÅ©ng không đến ná»—i nà o. Anh biết không, lúc đầu má»›i vừa nghe em cÅ©ng thấy khó chịu ghê Ä‘i, nhÆ°ng bây giá» thì hết rồi, tâm hồn em cảm thấy khá»e khoắn nhÆ° vừa xóa được má»™t ám ảnh ghê gá»›m. Có má»™t Ä‘iá»u em không hiểu tại sao vá»›i Phi, ngÆ°á»i em đã má»™t thá»i yêu quÃ, em vẫn không thấy nuối tiếc thÆ°Æ¡ng hay Ä‘au khổ khi biết tin, trại lại còn tiếp nháºn tin trên má»™t cách tá»± nhiên. Tại sao váºy? Có phải vì đã có hình bóng anh hở Phục? Anh thấy em có đáng tởm không, khi có tình yêu muá»›i là phụ rẫy ngÆ°á»i cÅ©?
Phục kéo Hồng và o lòng:
- Em không có lá»—i gì cả. Äừng nghÄ© suy nhiá»u chả Ãch lợi gì.
- Em thấy mình có lá»—i nhiá»u vá»›i bà mẹ của Phi. Em muốn là m má»™t Ä‘iá»u gì để guÃp bà ấy. Anh giúp em mhé?
Phục gáºt đầu:
- Anh nghÄ© anh có thể là m được Ä‘iá»u đó.
- Ta sẽ là m gì anh?
- Từ từ đã nà o. Bây giỠnếu em đừng nghĩ ngợi gì nữa, anh sẽ có món quà cho em.
Hồng sung sướng:
- Thế à , món gì đấy anh?
- Nhắm mắt lại, xoè tay ra xem nà o.
Hồng nghi ngá»:
- Nhưng không được lợi dụng nhé.
- Danh dự mà !
Hồng xoè tay ra rồi nhắm mắt lại. Phục nhìn những sợi mi cong vút nhấp nháy trên mắt, chiếc miệng nhá» xinh xắn Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i trông tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng. Chà ng không tá»± chủ được cúi xuống hôn nhẹ trên lòng bà n tay. Hồng rút tay lại. há»i:
- Äây là tăng váºt của anh đấy à ?
- Không phải còn nữa.
Má»™t váºt nhẹ và mát nằm gá»n trong tay Hồng. Hồng mở vá»™i mắt ra. á»’, má»™t cánh sao lấp lánh, nà ng sung sÆ°á»›ng hét to. Má»™t chiếc má» Ä‘ay hình sao mà u bạc, trên cẩn những há»™t đá quà lóng lánh. Vẻ rá»±c rỡ của quà trang sức là m cho Hồng kinh ngạc nhìn Phục:
- Anh... có ý định gì đây?
- Cánh sao từ dòng sông sao rÆ¡i xuống. Anh đã nhặt và gá»i tăng em. Má»—i cánh sao là má»™t giấc má»™ng, váºy em muốn biết bên trong cánh sao nà y mang giấc má»™ng gì thá» mở ra xem.
Thì ra chiếc mỠđay hình cánh sao giống như những quà trang sức khác nhưng bên trong có thể mở ra được. Hồng mở ra, bên trong là đoạn đầu của bà i thơ " Sông Sao":
Ở má»™t góc trá»i ta đã đứng
Äã ká» vai cùng ngắm sao khuya
Gió muôn phÆ°Æ¡ng lồng lá»™ng thổi vá»
Và đom đóm láºp loè trên ngá»n co?
Cùng yên lặng giữa cảnh trá»i lá»™ng gió
Äể lòng mình rá»™ng mở vá»›i trá»i cao.
Hồng sung sướng:
- Anh mua ở đâu váºy?
- Ở trên trá»i!
Phục cÆ°á»i, chà ng Ä‘Æ°a tay nâng lấy sợi dây chuyá»n máng và o cổ Hồng:
- Äẹp quá! Anh tháºt khéo chá»n, không ai ngá» rằng em đã mang cả cánh sao trá»i vá»›i giấc má»™ng tuyệt vá»i thế nà y. NhÆ°ng có tháºt rồi đây chúng ta sẽ ká» vai nhau nhìn sao suốt Ä‘á»i không anh?
- Chắc chắn nhÆ° váºy. Phục cúi xuống hôn Hồng - Em có vui không?
- Vui!
- Sung sướng không?
- Sung sÆ°á»›ng!
- Yêu Ä‘á»i không?
- Yêu!
- Không buồn chứ!
- không!
- Váºy thì chúng ta Ä‘i dạo má»™t vòng nà o?
- Äi đâu?
- Äến thăm ngÆ°á»i bạn.
Hồng không há»i nữa, chỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn Phục, thấy chà ng mang theo hai há»™p sữa bá»™t và má»™t số thÆ°c phẩm.
- Bây giỠta đi nà o.
- Anh định đến Äà i Bắc hả? Muốn giá»›i thiệu em vá»›i bạn anh à ? Có cần thay áo khôeng?
- Äừng há»i lẩm cẩm nhÆ° váºy. Theo anh và ráng giữ bình tÄ©nh nhé.
Phục dặn dò bà cô không ăn tối, xong rá»i nông trại. Suốt con Ä‘Æ°á»ng ra phố, Hồng không há»i gì thêm nữa. Nà ng tin tưởng nÆ¡i Phục, Phục muốn Ä‘Æ°a nà ng đến đâu Hồng cÅ©ng vui lòng. Chẳng mấy lúc đã đến chợ, qua khá»i con hẻm dà i, hỠđến má»™t tiệm may, Hồng há»i:
- Anh định may áo cho em ư?
- Äừng há»i lôi thôi, theo anh sẽ được giải đáp ngay.
BÆ°á»›c lên thang gác á»p ẹp, Phục dừng lại nói:
- Em hứa với anh vẫn bình tĩnh nhé!
- Vâng, nhưng anh định là m gì, muốn nhát em à ?
- Không bao giá», anh định giá»›i thiệu em vá»›i má»™t ngÆ°á»i con gái nghèo, cần bạn bè. Từ khi biết cô ấy anh thÆ°á»ng đến đây luôn, cô ấy cÅ©ng biết chuyện của chúng mình, em có sẵn lòng là m bạn vá»›i cô ta không?
Hồng đưa mắt hồ nghi nhìn Phục:
- Em sẵn sà ng.
- Váºy thì ta và o nà o.
Phục Ä‘i trÆ°á»›c, vừa bÆ°á»›c, chà ng há»i to:
- Có ai ở nhà không? Có khách đến thăm nà y.
Nhã ThÆ°á»ng bÆ°á»›c ra, tay bồng con vui vẻ.
- Ông Phục đấy à ?
NhÆ°ng khi nhìn thấy Hồng, cô ta khá»±ng lại ngay. Phục mỉm cÆ°á»i đáp:
- Tôi hứa sẽ dẫn Hồng đến thăm cô mà , hai ngÆ°á»i không cần tôi giá»›i thiệu phải không?
Hồng sững ngÆ°á»i, hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà lẳng lặng nhìn nhau, sau cùng Nhã ThÆ°á»ng lên tiếng:
- Chị Hồng, tôi tháºt không ngá»...
- Tôi cÅ©ng ở cảnh nhÆ° chị, anh Phục nói là đưa tôi đến gặp má»™t ngÆ°á»i nhÆ°ng không nói rõ là đến gặp chị, thà nh ra... thà nh ra... Mà sao chị lại ở đây chứ?
Nhã ThÆ°á»ng không giấu diếm tình cảnh mình:
- Phòng nà y do anh DÆ°Æ¡ng thuê, sau ngà nh tôi sanh bé trai tôi đây ở đến giá».
Hồng nghi ngá» nhìn đứa bé trên tay Nhã ThÆ°á»ng:
- Con của chị đây à ?
- Vâng, tôi đã từng nói vá»›i chị là tôi có thai chị không nhá»› à ? Hôm ở thung lÅ©ng đó. Tôi đặt tên nó là Bá»u, nói chÃnh là con của Phi.
Hồng rối rắm, đầu óc lá»™n xá»™n. Trong ký ức nà ng những hình ảnh há»—n tạp loanh quanh, nhìn đứa bé Hồng luống cuống. Nhã ThÆ°á»ng nói:
- Thì ra chị vẫn chÆ°a nhá»› ra được. Quay sang nhìn Phục rồi lại nhìn Hồng. Nhã ThÆ°á»ng cÆ°á»i chua xót - Bây giá» thì đỡ rồi vi nhá» có anh Phục và anh DÆ°Æ¡ng giúp đỡ. Chá»› lúc trÆ°á»›c Ä‘á»i tôi khổ lắm chị Æ i. CÅ©ng tại cái nỡ nà y.
Nhã ThÆ°á»ng Ä‘Æ°a đứa bé vá» phÃa trÆ°á»›c:
- Chị bế cháu giùm tôi tà để tôi pha trà má»i khách chứ?
Hồng máy móc đỡ đứa bé. GÆ°Æ¡ng mặt bụ bẫm Ä‘ang mỉm cÆ°á»i vá»›i Hồng. Thằng bé tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng. Nó Ä‘Æ°a những ngón tay bé tà lên sá» mặt Hồng, miệng nhi nhô. Nhã ThÆ°á»ng đã mang trà ra, Hồng trách Phục:
- Sao anh dấu em chuyện đứa bé nà y?
- Nếu ngà y qua Hà không Ä‘em chuyện Phi té xuống vá»±c chết kể cho em nghe thì chắc anh cÅ©ng chÆ°a Ä‘Æ°a em đến đây, em phải biết rằng anh là m sao có thể Ä‘oán được những gì sẽ xảy ra khi bất ngá» em gặp Nhã ThÆ°á»ng chứ?
- Anh ngại gì? Em sợ? Em ghen? Hay là đối vá»›i Phi em vẫn còn thÆ°Æ¡ng nhá»›? Tá»™i cho Nhã ThÆ°á»ng quá, nếu em sá»›m biết cuá»™c Ä‘á»i của chị ấy khổ nhÆ° váºy, em đã giúp đỡ hết sức mình.
- Bây giá» vẫn chÆ°a muá»™n. Nhã ThÆ°á»ng sống Ä‘á»i cô láºp và bị ngÆ°á»i Ä‘á»i khinh rẻ từ lâu. Nà ng rất cần bạn bè, em hãy đến vá»› cô ấy nhé em.
- Phi chết, con tôi trở thà nh đứa bé không cha. Giáºn Phi, tôi giáºn luôn nó, muốn bá» nó luôn cho rồi nhÆ°ng không đủ can đảm. Tôi đến tìm anh DÆ°Æ¡ng để nhá» anh ấy giải quyết giùm. Anh DÆ°Æ¡ng bảo tôi, nếu bây giá» bá» mặc thằng bé Phi tá»™i cho nó quá, vì nó có tá»™i tình gì đâu? Và DÆ°Æ¡ng đã bá» tiá»n ra lo việc sinh sản của tôi. Anh ấy bảo nếu tôi không muốn nuôi thì để cáºu bé đó lại cho ảnh. Không ngá» khi sinh thằng bé ra, nhìn thấy nó tôi không rá»i nó được.
Äỡ đứa bé dáºy, hôn và o mặt và o cổ, thằng bé nhá»™t, khúc khÃch cÆ°á»i. Nhã ThÆ°á»ng tiếp:
- Bây giá» thì nó chÃnh là cuá»™c Ä‘á»i của tôi, nếu mất nó cuá»™c Ä‘á»i tôi sẽ không còn ý nghÄ©a.
Hồng lẳng lặng nghe, mắt nà ng Ä‘á»ng lệ. Những lá»i nói của Nhã ThÆ°á»ng là m gian phòng rÆ¡i và o trạng thái nặng ná». Hồng nói:
- Chị ThÆ°á»ng, tôi tháºt có lá»—i vá»›i chi.
- Tại sao? Có phải vì cái chết của Phi không?
- Vì nếu chẳng có tôi chen và o, chắc anh ấy đã không chết.
- NhÆ°ng nếu không chết thì Phi sẽ ra sao? Ở bên chị? Ở bên tôi?? hay ở bên ngÆ°á»i con gái nà o khác? Oan nghiệt hÆ¡n, lÅ© con không cha sẽ nhiá»u hÆ¡n. Chị Hồng, chị không bao giá» hối háºn cả. Tôi không bao giá» oán há»n chị, ngÆ°á»i tôi oán, tôi giáºn không phải là chị mà là Phi.
Những Ä‘iá»u ngÆ°á»i thiếu phụ trẻ vừa nói ngoà i sá»± tiêu liệu của Hồng. Có tháºt Nhã ThÆ°á»ng thà nh tháºt không oán trách nà ng, không nghÄ© nà ng là thủ phạm giết chết Phi nhÆ° bà lão nghi ngá» chăng? Hồng cảm thấy an ủi. ÄÆ°a mắt dịu dà ng nhìn Nhã ThÆ°á»ng, hai ngÆ°á»i con gái chợt cÆ°á»i, trong nụ cÆ°á»i đó tình bạn vừa nở hoa:
- Thằng bé được một tuổi chưa chị?
- Chưa, mới tám tháng thôi, nhưng trông cứng cáp quá hở chị?
Tia mắt Nhã ThÆ°á»ng kiêu hãnh vì có con đẹp. Hồng không dừng được hiếu kỳ:
- Chị cho em bế cháu.
Äây là con Phi! NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà tà nữa đã là chồng của nà ng. Nhã ThÆ°á»ng trao con cho Hồng đứng dáºy nói:
- Chị bế cháu hộ, tôi đi là m sữa cho nó.
Phục xúc Ä‘á»™ng ngồi yên lặng má»™t bên, chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang xóa bá» thù hằn để trở nên những ngÆ°á»i bạn tốt. Tháºt cảm Ä‘á»™ng. Bá»—ng có tiếng chân ngÆ°á»i chạy lên cầu thang, tiếp theo là giá»ng nói của ngÆ°á»i con gái:
- Chị ThÆ°á»ng có nhà không? Chúng em đến thăm chị nà y.
Nhã ThÆ°á»ng đứng báºt dáºy. Phục và Hồng cÅ©ng thế. Vì trÆ°á»›c mặt há» là Hà và DÆ°Æ¡ng:
- Ủa? Tại sao mấy ngÆ°á»i lại ở đây?
Hồng cÆ°á»i trÆ°á»›c cái ngạc nhiên của Hà :
- Thế cô đến đây, chúng tôi không biết đến hay sao?
DÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tay bắt tay Phục, tay còn lại của anh chà ng đầy những há»™p sữa bá»™t và gói giấy. Phục chà o DÆ°Æ¡ng, tháºt là má»™t cuá»™c há»p mặt lạ lùng. Những tình cảm kỳ diệu bao trùm cả gian phòng. Nhã ThÆ°á»ng sung sÆ°á»›ng nói:
- Hôm nay là ngà y gì mà hay thế nà y? Mấy ngÆ°á»i có hẹn vá»›i nhau không mà gặp mặt đông đủ thế?
Dương để quà bánh xuống, lạ lùng nhìn Hồng đang bế trẻ:
- Không hẹn mà gặp hay quá!
Hồng chạm phải tia nhìn của DÆ°Æ¡ng, nà ng lo ngại pháºp phồng, nhÆ°ng rồi không khà vui vẻ thân máºt cÅ©ng là m má»i ngÆ°á»i quên hết. DÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Hồng:
- Rất mừng được gặp chi.
Nụ cÆ°á»i Ä‘iểm trên môi, ánh mắt thân thiện DÆ°Æ¡ng đã không còn DÆ°Æ¡ng đêm kinh hoà ng. Chà ng đã quên hết háºn thù. Chà ng luôn miệng gá»i tên Hồng. Nhã ThÆ°á»ng chợt nhá»› sá»±c lại vai trò chủ nhân của mình, nà ng lên tiếng:
- Má»i ngÆ°á»i ngồi xuống nà o, đứng mãi váºy? Mấy ngÆ°á»i ở đây nhé. Lâu lắm má»›i được má»™t buổi há»p mặt vui vẻ nhÆ° váºy. Äể tôi xuống chợ mua thêm và i món vá» dùng cÆ¡m nhé.
Dương chen và o:
- Äợi tà nà o, má»™t mình là m sao là m cho xuể.
- Äể tôi phụ vá»›i. Hồng nhanh nhẩu.
Phục ngăn lại, chà ng không muốn thấy má»i ngÆ°á»i cãi nhau:
- Tôi Ä‘á» nghị là nếu má»i ngÆ°á»i không phản dối, xin má»i tất cả đến Äà i Bắc dùng cÆ¡m.
- Ăn cù lao, cải muối chăng? Tôi đồng ý ngay.
Sau lá»i tán đồng của Hà , Hồng há»i:
- Có mang theo chú bé nà y không?
- Äể tôi gởi bà chủ bên dÆ°á»›i. Mấy ngÆ°á»i đợi tÃ, tôi cho nó bú xong cái đã nhé.
Nhã ThÆ°á»ng bÆ°á»›c ra sau nhà . Äây là má»™t ngà y vui đối vá»›i cuá»™c Ä‘á»i đầy khốn khổ của nà ng. Những niá»m vui vẻ trung của thá»i xÆ°a cÅ© nhÆ° trở lại. Trong đám bạn bè tuổi trẻ nà y, Nhã ThÆ°á»ng biết há» Ä‘á»u mong má»i má»™t Ä‘iá»u nà ng vui sống. Tháºt cảm Ä‘á»™ng, cảm Æ¡n má»i ngÆ°á»i đã mang đến cho Ä‘á»i nà ng cuá»™c Ä‘á»i má»›i.
Chỉ má»™t lúc sau, đám ngÆ°á»i ồn à o lên Ä‘Æ°á»ng. Há» mang theo tiếng cÆ°á»i vá»›i niá»m hy vá»ng vô biên cho má»™t tÆ°Æ¡ng lại đẹp. TÆ°Æ¡ng lai là má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng thần bà mà há» cần dò dẫm, tìm kiếm trong những ngà y tá»›i.
NhÆ°ng con Ä‘Æ°á»ng tÆ°Æ¡ng lại kia có phải là má»™t con Ä‘Æ°á»ng phẳng lặng, không chông gai, sá»i đá? Hay há» sẽ phải đối đầu vá»›i giông tố nguy hiểm? Là m sao Ä‘oán được.
Mấy ngà y liá»n, ông Châu cho má»i bạn bè đến nhà dùng cÆ¡m. Thanh niên, thiếu nữ ra và o VÆ°á»n Sa Mù tấp náºp. Hồng và Hà tháºt khó chịu, nhÆ°ng pháºn là m con là m sao dám cãi, vì váºy Hồng và Hà bắt buá»™c phải tiếp khách. Ông Châu là ngÆ°á»i có đôi mắt biết nhìn ngÆ°á»i, nên những ngÆ°á»i ông chá»n phần lá»›n là những chà ng trai trẻ thông minh, có tÆ°Æ¡ng lai sáng sủa. Trong số đó có anh chà ng Khang rất được Hồng và Hà mến chuá»™ng. Và há» rất thân nhau.
Khang không đẹp trai, dáng ngÆ°á»i cao lá»›n, miệng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i. Khang 28 tuổi, cha mẹ mất sá»›m, nhÆ°ng khổ há»c nên ngÆ°á»i. Tốt nghiệp nghà nh mỹ thuáºt ra là và o là m cho ông Châu, và được ông Châu trá»ng dụng. Chị em Hà mến Khang vì Khang là má»™t tay violin tà i tá».
Nhá» thông minh, vừa bÆ°á»›c và o vÆ°á»n là Khang hiểu ngay ý định của ông Châu. Khang mến nét dịu hiá»n của Hồng, nhÆ°ng cÅ©ng quý tÃnh trẻ thÆ¡ của Hà . NhÆ°ng tháºt ra, đến VÆ°á»n Sa Mù không hẳn Khang vì hai ngÆ°á»i con gái mà là vì khung cảnh hạnh phúc của gia đình nà y.
Äối vá»›i đứa con côi, VÆ°á»n Sa Mù quả là má»™t thiên Ä‘Ã ng. Vì váºy, đối vá»›i chị em Hồng, Khang không có ý định theo Ä‘uổi, tán tỉnh do đó Hồng và Hà rất yêu mến chà ng.
Äến Phục cÅ©ng thÆ°á»ng nghe nhắc đến tên Khang. Chà ng không nói gì, chỉ lẳng lặng dò xét. Có lần khi Hồng cố gắng há»c Ä‘Ã n Violin thì Phục Ä‘ang ngồi bên cạnh vụt đứng dáºy hôn nhẹ nà ng:
- Em thấy anh có cần há»c Ä‘Ã n không?
Hồng xô Phục ra:
- Anh tháºt khùng, má»™t trăm anh Khang đổi má»™t anh em còn không chịu nữa...
Từ đó Phục không bao giỠđể ý đến Khang nữa, chà ng lại còn mong có dịp là m quen.
Má»™t hôm, VÆ°á»n Sa Mù có dạ vÅ©. Hồng và Hà vẫn không vui vì số ngÆ°á»i đến dá»± phần lá»›n là bạn bè của ông Châu. Bạn bè của Hồng và Hà đã lâu không còn qua lại. Hồng muốn giam mình ở chá»— yên lặng bên nông trại, bên Phục. NhÆ°ng Hồng cÅ©ng biết nếu mình là m thế cha sẽ buồn, nà ng Ä‘á» nghị má»i Phục đến dá»±, thì ông Châu bảo:
- Äây là trò chÆ¡i của giá»›i trẻ, ông ấy không đến dá»± đâu.
- NhÆ°ng anh ấy chÆ°a già mÃ
- Cũng không còn trẻ gì.
Ông Châu nói xong, đứng dáºy toan bÆ°á»›c Ä‘i, Hồng nói:
- Nếu anh ấy thÃch đến thì sao?
Ông Châu dừng lại, mắt ông tóe lá»a:
- Nếu hắn muốn đến thì cứ cho hắn đến.
Nhưng Phục đã khước từ, ôm ngang lưng Hồng chà ng nói:
- Mục Ä‘Ãch của cha em khi tổ chức buổi dạ vÅ© nà y là để tìm bạn trai cho em. Anh đến thì tháºt không phải tà nà o. Hồng, đừng ép anh, anh không thÃch đến đâu, nhÆ°ng anh mong khi đám con trai quay quanh em, em cÅ©ng đừng quên anh nhé.
Phục khứơc từ vì chà ng nhất định ông Châu phải có dụng ý gì. Phục không sợ gì cả mà chà ng nghĩ rằng khi đến chung vui với hỠmà gặp phải thái độ lạnh lùng của ông Châu thìnhục nhã thê nà o. Hồng biết ý Phục, nà ng không nà i ép, nhưng đêm dạ vũ nà y nà ng không thấy hứng thú gì cả.
Riêng Hà , nà ng lại Ä‘á» nghị má»™t Ä‘iá»u ngoà i sá»± tưởng tượng của ông Châu:
- ThÆ°a chạ con muốn má»i thêm hai ngÆ°á»i bạn
- Ai?
- Anh LÆ° Vân DÆ°Æ¡ng và chị Nhã ThÆ°á»ng.
- Dương à ?
Ông Châu nhăn mặt. DÆ°Æ¡ng thì ông biết quá nhiá»u, riêng Nhã ThÆ°á»ng là ai thì ông không biết. Nghe Ä‘á» nghị hai cái tên trên, ông Châu cho Nhã ThÆ°á»ng là bạn của DÆ°Æ¡ng, chá»› đâu nghÄ© DÆ°Æ¡ng và Hà đang yêu nhau.
- Tại sao lại má»i DÆ°Æ¡ng? Gia đình há» LÆ° kia mang đến cho ta bao nhiêu phiá»n phức chÆ°a đủ sao? Cha không muốn thấy ngÆ°á»i của há» bÆ°á»›c và o khu vÆ°á»n nà y nữa.
- Thưa cha, oán thù không nên kết. Sao ta không lợi dụng cơ hội nà y để kết thân lại với gia đình hỠchứ.
- Tại sao phải là m quen vá»›i há»? Cái thằng DÆ°Æ¡ng kia cứng đầu hÆ¡n cả thằng anh của nó. Tao muốn giúp đỡ, nó nói chua vá»›i cay đủ Ä‘iá»u. Vá»›i những thằng Æ°Æ¡ng nghạnh không biết trá»i đất là gì nhÆ° váºy, má»i nó đến là m gì?
- ThÆ°a cha, dù sao bây giá» anh ấy cÅ©ng là má»™t kỹ sÆ° được trá»ng dụng, không tin cha cứ há»i xem. Ai không chịu luồn cúi cha thì Ä‘á»u là những ngÆ°á»i phạm tá»™i cả sao?
- Hà mà y dám nói vá»›i cha mà y những câu vô lá»… nhÆ° váºy Æ°? Tại sao con muốn hỠđến dá»± chứ? Lúc xÆ°a cha giúp đỡ mà há» còn không nháºn thì bây giá» con má»i liệu há» có đến dá»± không chứ?
- Nhưng nếu hỠđến?
- Äến thì má»i hỠđến.
Ông Châu bá»±c mình. Con cái ngà y nay sao lắm Ä‘iá»u, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng dù sao ông cÅ©ng không lo lắm, hắn đến thì háºn thù có thể xem nhÆ° giải, bằng không đến thì thôi.
Khi Hà đi má»i DÆ°Æ¡ng, thì DÆ°Æ¡ng đáp ngay:
- Anh không thể đi được.
- Tại sao?
- Vì anh không thá» không bao giỠđặt chân trở lại VÆ°á»n Sa Mù.
- Anh tháºt cứng đầu bảo sao chẳng giáºn. Không lẽ anh định thù háºn gia đình em mãi sao? Sao không lá»±a cÆ¡ há»™i nà y để là m hòa vá»›i cha em để xóa bá» háºn thù cÅ©. DÆ°Æ¡ng không trả lá»i, Hà tiếp - Sao anh ngu quá váºy? Em định Ä‘Æ°a anh đến gặp cha, để cho cha biết rằng không má»™t gã con trai nà o khác ngoà i anh là m em xiêu lòng được
Dương cảm động ôm chầm lấy Hà và o lòng:
- Sao bây giỠđi không chứ?
- Äi thì Ä‘i!
- Dẫn chị Nhã ThÆ°á»ng đến vá»›i nhé.
- Thế em định dùng cô ấy là m bình phong à ?
- Không phải thế, mà em muốn chị ấy tìm lại tuổi trẻ, vì anh của anh đâu cần chị ấy thủ tiết? Chị ThÆ°á»ng má»›i có 22 tuổi à !
- Em tốt quá.
Thế là , và o đêm dạ vÅ© khu vÆ°á»n Sa Mù trở thà nh má»™t thiên thai. Má»—i cà nh cây trong vÆ°á»n Ä‘á»u kết đèn xanh Ä‘á», lấp lánh nhÆ° những cánh sao trá»i, hòn non bá»™, núi đá... nhÆ° ở thượng giá»›i.
Trong phòng, Khang Ä‘á» nghị thay đèn Ä‘iện bằng những ngá»n đèn bạch lạp gian phòng thi vị nhÆ° mÆ¡.
Khang là má»™t nghệ sÄ© lại chuyên vá» trang trÃ, nên buổi dạ vÅ© hôm nay chà ng đã ra sức rất nhiá»u, Hồng luôn đứng phụ bên cạnh. Vẻ khắng khÃt của hai ngÆ°á»i khiến ông Châu mừng thầm, bà Linh PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng cảm thấy vui sÆ°á»›ng.
Khách đến tháºt đông đảo, từ má»i khÃa cạnh cho thấy buổi lá»… hết sức thà nh công. DÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a Nhã ThÆ°á»ng đến, hôm nay Nhã ThÆ°á»ng mặc áo dà i xanh, đầu búi cao lại Ä‘eo khoen và ng trông tháºt đẹp. Sá»± xuất hiện của nà ng lôi cuốn ngay đám đông. DÆ°Æ¡ng mặc âu phục Ä‘en, cà vạt Ä‘á», thân hình cao lá»›n, mà y sáºm, mắt sáng trông tháºt uy quyá»n. ÄÆ°a Nhã ThÆ°á»ng đến trÆ°á»›c mặt bà Linh PhÆ°Æ¡ng và ông Châu, chà ng nói tháºt lá»… Ä‘á»™:
- Chà o hai bác đây là cô Nhã ThÆ°á»ng.
Ông Châu thầm khen hỠxứng đôi. Bắt tay Dương, bao nhiêu vẻ khó chịu trên mặt ông biến mất. Thù nghịch đã xóa.
Khang hì hục bên máy, Hồng đứng cạnh. Hôm nay, Hồng mặc áo dạ há»™i mà u bạc, mái tóc vẫn xõa dà i trên vai, nà ng không mang món nữ trang gì ngoà i chiếc dây chuyá»n hình cánh sao của Phục tặng. Khang đặt Ä‘iã nhạc và o máy, xong lịch sá»± quay sang Hồng má»i mở đầu buổi lá»…:
- Xin phép được má»i cô.
Hông cÆ°á»i đồng ý, há» cùng bÆ°á»›c ra sà n nhảy, Hà bản đầu tiên khá»i nói là cÅ©ng dà nh riêng cho DÆ°Æ¡ng. Vá»›i sắc đẹp nhÆ° Nhã ThÆ°á»ng, nà ng đã có ngay ngÆ°á»i má»i nhảy. Má»i ngÆ°á»i quay cuồng trên sà n, trong tiếng nhạc, trong ánh nến. Ông bà Châu ngồi ở má»™t góc, mỉm cÆ°á»i hà i lòng.
Nhã ThÆ°á»ng nhảy tháºt giá»i, bÆ°á»›c chân nhẹ nhà ng lượn nhanh, má»—i lần quay, chiếc áo xanh của nà ng quay tròn trông tháºt lá»™ng lẫy. Khang nhìn Hồng há»i:
- Cái cô mặc áo xanh kia là ai váºy?
- Äẹp không?
- Äẹp lắm. Sang lắm, cách trang Ä‘iểm lại hợp vá»›i dáng ngÆ°á»i.
Hồng mỉm cÆ°á»i, quay lại nhìn Nhã ThÆ°á»ng. Bây giá» cô ta Ä‘ang nhảy vá»›i DÆ°Æ¡ng. Vòng sau Khang lại phê bình:
- Cái anh chà ng Ä‘ang nhảy vá»›i cô ta có vẻ thá» Æ¡ quá, hình nhÆ° anh ta thÃch Hà hÆ¡n.
- Anh chà ng ấy tên DÆ°Æ¡ng, còn cô kia là Nhã ThÆ°á»ng, há» chỉ là bạn thÆ°á»ng thôi, vì DÆ°Æ¡ng đã có ngÆ°á»i yêu. Còn Nhã ThÆ°á»ng là má»™t ngÆ°á»i con gái có cuá»™c Ä‘á»i buồn thảm.
- Thế à ?
Ãnh mắt hiếu kỳ của Khang ngừng lại nÆ¡i Nhã ThÆ°á»ng, chà ng dìu Hồng đến gần. Hồng giá»›i thiệu.
- Anh DÆ°Æ¡ng, đây là anh Khang ngà nh thiết kế mỹ thuáºt. Còn đây là anh DÆ°Æ¡ng kỹ sÆ°, đây là chị Nhã ThÆ°á»ng, Hông giá»›i thiệu xong, nói vá»›i DÆ°Æ¡ng - Tôi có chuyện muốn nói vá»›i anh, đổi nhé!
DÆ°Æ¡ng buông Nhã ThÆ°á»ng, Hồng Ä‘Æ°a mắt xin lá»—i Khang xong quay Ä‘i vá»›i DÆ°Æ¡ng. Vẻ thân máºt của hai ngÆ°á»i khiến ông bà Châu ngồi ở góc phòng để ý, ông Châu nói:
- Em thấy không? Äúng ra chúng ta nên tổ chức buổi dạ vÅ© sá»›m hÆ¡n má»›i phải, em thấy tất cả Ä‘á»u giải quyết cả rồi đó chứ?
- Vâng em mong nhÆ° váºy.
Dạ vÅ© cà ng kéo dà i tình cảm giữa con ngÆ°á»i cà ng thắm thiết, há» thay những bản nhạc êm dịu bằng những bản nhạc kÃch Ä‘á»™ng. Không khà cà ng lúc cà ng sôi Ä‘á»™ng và Hồng đã trút bá» vẻ âu sầu thÆ°á»ng ngà y, nà ng nhảy nhót không thấy mệt. Äêm cà ng lúc cà ng khuya, đèn sáp tà n dần, khách khứa ra vá» dần. Má»™t số bá» Ä‘i ra dạo quanh vÆ°á»n. Ông Châu có vẻ mệt má»i, nãy giỠông không để ý đến Hồng, bây giá» chợt phát giác ra cả Hồng và Khang Ä‘á»u biến mất. Ông Châu lên tiếng:
- Hai đứa nó đâu mất rồi?
Hà trả lá»i:
- Có lẽ hỠđi bắt đom đóm rồi đấy.
- Bắt Ä‘om đóm à ? Ông Châu kinh ngạc nhìn vợ, rồi ông reo lên nhÆ° phát giác Ä‘iá»u gì - Phải rồi, gần đây Ä‘om đóm nhiá»u lắm, thôi để mặc chúng nó.
Ông Châu mỉm cÆ°á»i, Hà cÆ°á»i đồng lõa, nhÆ°ng đôi mắt nà ng nhìn ra ngoà i có vẻ lo lắng.
Äêm đó, đối vá»›i Phục quả là má»™t đêm dà i khó ngủ... Dùng cÆ¡m tối xong, chà ng không thể nà o ngồi yên trong nhà được, thả dá»c ra khá»i nông trại, chà ng Ä‘i vá» phÃa VÆ°á»n Sa Mù. Ãnh đèn lấp lánh, tiếng trống tiếng kèn từ xa vá»ng lại nhÆ° xoáy trong tai. HÃŒnh ảnh Hồng quay cuồng trong vòng tay những chà ng trai xa lạ là m tim Phục Ä‘au nhói.
Äốt bao nhiêu Ä‘iếu thuốc vẫn không bình tÄ©nh lại được Phục thở dà i Ä‘Æ°a mắt nhìn trá»i cao, hôm nay sông sao không đến để mặc bầu trá»i tối Ä‘en. Hồng Æ¡i Hồng, em có vui không? Có còn nhá»› đến má»™t ngÆ°á»i lẻ loi trong đêm thâu nhÆ° váºy không chứ? Chợt nhÆ° để trả lá»i chà ng, má»™t giá»ng nói êm Ä‘á»m bên tai chà ng:
- Anh có cần ngÆ°á»i để cùng anh ngắm sao hay không?
Phục ngạc nhiên quay lại thì đã thấy Hồng đứng sau lưng mình.
Ở má»™t góc trá»i ta đã đứng
Äã ká» vai cùng ngắm sao khuya
Chà ng nhớ lại câu thơ cũ, và thấy Hồng với khuôn mặt rạng rỡ, thanh thoát, một cánh sao bạc lấp lánh trên ngực áo dạ hội. Chà ng cuống quýt:
- Hồng, em đến với anh đấy à ?
- Vâng em đã đến, em đã đóng kịch suốt buổi để được đến vá»›i anh mà cha mẹ không nghi ngá». Em phải đến vì nếu không đến đêm nay em không thể nà o ngủ được. Lại đây, lại đây anh, em giá»›i thiệu cho anh ngÆ°á»i bạn má»›i.
Lúc bấy giỠPhục mới để ý thấy bên rừng phong còn một bóng dáng cao gầy.
- Ông Kiá»u Phong, nghe tên ông đã lâu giá» má»›i gặp. Tôi đã nghe chị Hồng nói hết chuyện của hai ngÆ°á»i, nên tôi sẵn sà ng giúp ông nếu ông cần.
Phục siết chặt tay Khang, cảm động nói:
- Chúng ta vỠnhà , uống trà nói chuyện chơi nhé.
Hồng quay sang Khang nói:
- Tối nay em không vỠcha em lo quáng lên, tưởng anh Khang dụ dỗ em thì sao?
Phục khôi hà i:
- Nếu tháºt váºy thì khổ cho tôi.
Má»i ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i lá»›n Ä‘oạn bÆ°á»›c và o nhà .
- Lúc má»›i đến, em định dà nh cho anh má»™t ngạc nhiên nên nhẹ bÆ°á»›c và o phòng khách rồi phòng là m việc nhÆ°ng chẳng gặp ai cả, em nghÄ© có lẽ anh ngủ không được nên bÆ°á»›c ra ngoà i bóng mát, quả nhiên Ä‘iá»u em Ä‘oán trúng phóc.
- Thế mà anh cứ nghĩ là có một linh hồn nà o đó đang lên tiếng chứ.
- Nhưng em có giống ma không nà o?
- Gần gần thôi.
Má»i ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i. BÆ°á»›c và o thÆ° phòng, Phục pha cà phê. Má»i ngÆ°á»i ngồi đối diện nhau. Bên ngoà i, trá»i tối Ä‘en nhÆ° má»±c, nhÆ°ng sá»± tÄ©nh mịch đêm nay sao tuyệt diệu!!
|
18-09-2008, 09:36 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 20
Hôm ấy lần đầu tiên Phục Ä‘Æ°a Hồng đến thăm mẹ DÆ°Æ¡ng, có cả Khang cùng Ä‘i. Khang cÅ©ng thấy hứng thú trong việc tìm hiểu cuá»™c Ä‘á»i của Hồng.
Hôm ấy là ngà y chủ nháºt, DÆ°Æ¡ng ở nhà . Hồng Ä‘oán Hà cÅ©ng đến đây, vì trá»i vừa má» sáng là Hà vắng bóng. BÆ°á»›c và o ngôi nhà lụp xụp, Hồng có vẻ rụt rè. Hình ảnh bà lão đêm ná» nÆ¡i thung lÅ©ng lúc và o cÅ©ng lảng vãng trÆ°á»›c mắt.
- Em là m sao thế? Phục lo ngại với dáng dấp thiếu tự nhiên của Hồng.
Hồng lo lắng:
- Anh thấy sự hiện diện của em có là m cho bệnh bà lão tái phát không? Tại sao bà ấy cứ cho rằng em là thủ phạm giết Phi không không hở anh?
- Theo anh thì không có gì trở ngại cả, vì kể từ đêm đó đên giá» bà hoà n toà n bình tÄ©nh. Äã mấy lần anh đến đây anh thấy bà ấy tháºt hiá»n, tháºt là nh. Chỉ có Ä‘iá»u là bà vẫn tưởng Phi còn sống. Vì váºy em nên tuyệt đối chiá»u theo lá»i bà , đừng cãi lại là m gì, nhÆ°ng mà ... nếu em không muốn thì mình có quyá»n bá» cuá»™c viếng thăm nà y váºy.
Hồng đã lấy lại bình tÄ©nh, nà ng nhìn Phục cÆ°á»i đáp:
- Không sao anh ạ. Em muốn gặp bà . Nếu không có em thì Phi đâu có chết và bà đâu có bị loạn trà phải không anh. Tuy đó là một tai nạn, nhưng em cùng có phần trách nhiệm, em phải gặp bà để an ủi bà .
- Lòng em tốt nhÆ° váºy, trá»i sẽ giúp em.
Khang nhìn Hồng, chà ng biết Ä‘iá»u Phục vừa nói không hẳn là để khÃch lê. Hồng mà là để nói cái chết mỠám của Phi. Nhìn gÆ°Æ¡ng mặt Hồng, Khang vẫn không tìm thấy nét gì chứng to? Hồng là kẻ sát nhân.
- Em nhớ chuyện xưa như một giấc mộng.
Phục há»i thêm lần nữa:
- Thế em có muốn và o không? Bây giá» chúng ta vẫn còn đủ thá»i giá» rút lui kia mà .
Hồng lấy hết can đảm, nà ng sợ là m Phục phiá»n lòng:
- Em sẽ cố gắng.
ÄÆ°a tay xoay nắm cá»a, Hồng tá»±a sát ngÆ°á»i và o Phục. Và ngoà i sá»± tưởng tượng của má»i ngÆ°á»i, ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra đón há» không phải là DÆ°Æ¡ng, cÅ©ng không phải là Hà mà là Nhã ThÆ°á»ng. Phục ngạc nhiên:
- Ủa sao cô lại ở đây?
Nhã ThÆ°á»ng cÅ©ng kinh ngạc không kém. Nhìn Nhã ThÆ°á»ng, Khang không ngá» ngÆ°á»i thiếu phụ trẻ đẹp đã là mẹ. Chà ng thấy khó chịu. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngỡ ngà ng cố lấy lại bình tÄ©nh. Nhã ThÆ°á»ng mở rá»™ng cá»a:
- Anh DÆ°Æ¡ng có việc báºn Ä‘i đến Äà i Bắc, mẹ anh ấy lại không khá»e nên anh ấy nhá» tôi đến trông bà giùm.
Phục hoảng hốt:
- Sao bác ấy lại trở bệnh à ?
Nhã ThÆ°á»ng vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh:
- Không! bác chỉ đòi gặp Phi.
- Cô nháºn thấy sá»± hiện diện của Hồng có đáng ngại không?
Chà ng sợ Hồng gặp chuyện bất ngá», Nhã ThÆ°á»ng đáp:
- Không sao đâu.
Phục nhìn đứa con trong lòng ThÆ°á»ng, chà ng há»i nho?
- Cô có nói tháºt vá»›i bác đây là cháu của bà không?
Nhã ThÆ°á»ng Ä‘á» mặt:
- Tôi không dám nói tháºt, chỉ bảo là tôi đã có chồng, và đứa bé nà y là con của tôi. Bác ấy nói cÅ©ng phải, vì thằng Phi gặp ai cÅ©ng đèo, lấy nó không hạnh phúc đâu.
- Kể ra bà ấy còn tỉnh táo lắm chứ?
Nhã ThÆ°á»ng lắc đầu:
- Tôi cÅ©ng không dám chắc, vì có lúc bà nói chuyện tỉnh táo hẳn hoi, nhÆ°ng có lúc lại nói những câu không đầu không Ä‘uôi gì cả. Bà ấy dá»… quên lắm, cứ há»i thằng bé con của ai hoà i. Mấy ngÆ°á»i đến tháºt đúng lúc, và o xem có thể giúp gì cho bà được không?
BÆ°á»›c và o trong, Hồng vẫn e dèm bám sát Phục. Khi Nhã ThÆ°á»ng sá»a soạn Ä‘i tìm thì bà xuất hiện. Bà mặc áo xanh, bên ngoà i khoác thêm chiếc áo len Ä‘en. Mái tóc muối tiêu trên khuôn mặt hốc hác nhÆ°ng dáng dấp coi sạch sẽ và tháºt hiá»n là nh. Nhìn thấy má»™t đám ngÆ°á»i ùa và o, bà phát hoảng quay sang há»i Nhã ThÆ°á»ng:
- ThÆ°á»ng Æ¡i, hỠđến để là m gì thế nà y?
Nhã ThÆ°á»ng chỉ Hồng nói ngay:
- Thưa bác, đây là chị Hồng, bác quên rồi sao?
Hồng bước tới trước vừa nhìn thấy bà là nà ng quên hết sự rụt rè mà thấy thương hại bà vô cùng. Nắm tay bà mắt nà ng mỠlệ.
Bà lão trừng mắt nhìn Hồng má»™t lúc, rồi chợt mỉm cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i hiá»n là nh:
- Ờ Hồng đấy à ? Con Ä‘i vá»›i thằng Phi phải không? Thế còn thằng Phi đâu sao không thấy nó hở? Sá»± Ä‘au khổ lại hiện lên mặt, bà lão bắt đầu xúc Ä‘á»™ng mà run rẩy tiến tá»›i. Nhã ThÆ°á»ng vá»™i và ng cản ngăn:
- Bác ơi, bác là m sao thế? Chị Hồng đâu có đi chung với anh Phi mà biết anh ấy ở đâu?
Câu nói của Nhã ThÆ°á»ng có hiệu lá»±c ngay. Bà lão dừng lại, nhÆ°ng vẫn đăm đăm nhìn Hồng:
- Con không biết thằng Phi Ä‘i đâu à ? Cái thằng tháºt chẳng nên thân gì cả, thôi đừng buồn nhé con, Ä‘Ã n ông đứa nà o cÅ©ng váºy, đợi khi nó trở vá», bác mắng nó cho.
Hông không dằn được cảm xúc, nÆ°á»›c mắt trà n ra mi, bà lão nhìn thấy những giá»t lệ kia cà ng buồn.
ÄÆ°a tay vuốt nhẹ lÆ°ng Hồng bà nói:
- Äừng buồn con, để rồi bác sẽ la nó.
Phục nhìn cảnh trÆ°á»›c mắt, chà ng không thể tin được Ä‘iá»u Ä‘ang xảy ra trÆ°á»›c mắt. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà hung hăng đêm ná» lại có thể dịu dang nhÆ° váºy sao. Khang bÆ°á»›c đến cạnh Phục há»i nho?
- Anh nháºn thấy việc mang chị Hồng đến đây có gì trở ngại không?
- Anh thấy sao?
- Anh không thấy chị ấy xúc động thái quá à ?
- Tuy thế, nhÆ°ng nhÆ° váºy vẫn hay hÆ¡n, Hồng có thể bá»›t Ä‘i mặc cảm phạm tá»™i. Anh không thấy há» Ä‘ang thân máºt vá»›i nhau sao? Tình trạng nà y kéo dà i Hồng sẽ bá»›t Ä‘i má»™t mối nguy hiểm, phải không anh?
Khang nhìn bà lão, chà ng nói với Phục:
- Chúng tra không giúp gì cho bác được trừ trÆ°á»ng hợp là m cho Phi sống lại là chuyện ngoà i khả năng con ngÆ°á»i. Bệnh thần kinh của bà mẹ anh DÆ°Æ¡ng lại bất thÆ°á»ng nên sá»± thân máºt cÅ©ng không đáng tin cho lắm.
Phục thấy Ä‘iá»u Khang vừa phân tÃch cÅ©ng có lý, chà ng vá»™i bÆ°á»›c tá»›i kéo Hồng ra khá»i tay bà lão. Ngay khi đó, đứa bé trên tay Nhã ThÆ°á»ng khóc thét lên, bà lão bá» quên Hồng, và quay sang Nhã ThÆ°á»ng nói:
- Sao nó khóc váºy?
- Dạ nó tè Æ°á»›t cả quần nên nó khóc đó. Äể con thay tã cho nó.
ThÆ°á»ng do dá»± không biết giao con cho ai. Khang chìa tay ra nói:
- Äể tôi bế cháu cho.
Nhã ThÆ°á»ng Ä‘á» mặt không biết là m sao má»›i phải, lúng túng trao con cho Khang xong bÆ°á»›c nhanh và o trong. Khang nhìn theo, cảm giác xót thÆ°Æ¡ng cho ngÆ°á»i con gái len nhẹ và o hồn.
Nhã ThÆ°á»ng bÆ°á»›c ra, ngÆ°á»i tá»› gái theo sau mang trà . Khang giao cáºu bé lại cho Nhã ThÆ°á»ng thay tã lót, đứa bé nằm trên bà n trông tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng. Bà lão bÆ°á»›c tá»›i gần há»i:
- Con ai đây?
Nhã ThÆ°á»ng đáp:
- Con đã nói với bác nó là con của con rồi mà .
- Thế à ?
Bà lão há»i xong Ä‘oạn rụt rè Ä‘Æ°a tay ra sá» nhẹ:
- Cho bác bế cháu nhé.
Có phải chăng tình máu mủ lôi cuốn? Thằng bé nhoẻn miệng cÆ°á»i Ä‘Æ°a tay lên đòi bế. Nhã ThÆ°á»ng cảm Ä‘á»™ng, bế con lên trao cho bà nhÆ°ng lòng pháºp phồng lo sợ cÆ¡n bệnh của bà nổi lên bất thình lình thì khổ cho con nhá».
Äứa bé nằm gá»n trong lòng mà bà n tay bụ bẩm cứ Ä‘Æ°a lên sá» và o da mặt nhăn nheo, miệng nhi nhô không ngá»›t. Ãnh mắt bà lão tháºt hiá»n, tháºt là nh, tình bà cháu khắng khÃt. Má»i ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau. Hai hà ng lệ chảy dà i trên má Nhã ThÆ°á»ng, Khang khuyên:
- Con ngÆ°á»i ai lại không má»™t lần chết, chỉ có Ä‘iá»u chẳng sá»›m thì muôn.
Nhã ThÆ°á»ng lắc đầu:
- Không phải tôi khóc vì Phi, vì anh ấy chết cũng đáng lắm. Tôi khóc là khóc cho một bà lão mất con và một đứa bé mất cha.
Má»™t giá» sau, há» rá»i khá»i nhà há» LÆ°, Khang nói:
- Nếu tôi là anh Dương, tôi sẽ để bà lão ở bệnh viện hơn.
Nhã ThÆ°á»ng chen và o:
- NhưNg bác ấy đã mất một thằng con trai thì là m sao có thể xa thằng còn lại? Tội nghiệp cho anh Dương phải gánh nặng quá.
- Theo tôi biết, nhà hỠLương sẵn sà ng chi phà cho bác ấy mà ?
- Thế anh tưởng và o bệnh việc là bác ấy có thể hết bệnh được sao.
Phục yên lặng, để mặc Khang nói chuyên vá»›i Nhã ThÆ°á»ng. NghÄ© vá» cuá»™c Ä‘á»i, vá» tình nhân loại... chà ng thở dà i, Hồng bá»—ng lên tiếng:
- Tá»™i em nhiá»u quá!
Phục vá»™i cháºn lại
- Hồng, em đừng mang nặng mặc cảm nhÆ° váºy. Tá»™i lá»—i chÆ°a hẳn do em gây ra thì em bứt rứt là m gì?
Äôi mắt Hồng mông lung, má»™t cái gì thoáng hiện qua óc, Hồng lảo đảo.
- Hồng! Hồng! Em là m sao váºy?
- Không có gì cả. Em thấy hình như có mộtcái gì hiện thoáng ra trong đầu. Hình như một đêm... Thôi em không biết gì nữa.
- Äừng nghÄ© gì hết em ạ, hãy bá» mặc tất cả Ä‘i. Chúng ta trở vá» nông trại nhẻ? Con gái tôi mà trông thấy con chị Nhã ThÆ°á»ng chắc nó thÃch lắm.
Nhã ThÆ°á»ng mỉm cÆ°á»i, tất cả cùng Ä‘i vá» nông trại.
|
|
|
| |