Đối với đám cán bộ công nhân viên chức xã Tây Hà Tử, những ngày nay chuyện bọn họ bàn luận nhiều nhất chính là chủ tịch Triệu Liên Sinh đi khám chữa bệnh, người chủ trì công tác của khối chính quyền cũng không còn là Trương Dân Cường giống như năm xưa mà biến thành Cừu Gia Thành. Dù sắp xếp như vậy thật sự vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng không ai dám chậm trễ với Cừu Gia Thành.
Nhưng nguyên nhân của kết quả phân công như vậy thì ai cũng mở miệng cho rằng mình nói đúng, mọi người bàn tán xôn xao, chẳng qua chỉ có một phiên bản giống nhau, đó chính là cuối cùng ai cũng nói vì bí thư Vương vung tay giải quyết dứt khoát nên mọi việc được định đoạt.
Những ngày Triệu Liên Sinh xin nghỉ thì đám cán bộ thôn xóm giống như rất linh mẫn, bọn họ tỏ ra rất tôn kính Vương Tử Quân, đám người phụ trách tuyến dưới cũng bắt đầu thường hay ra vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, trong đó kẻ chạy đến nhiều nhất chính là trạm trưởng trạm y tế, là Cao mập.
Hai ngày qua ủy ban xã rất trật tự, tất cả công tác đều tốt đẹp, dù Chu Thường Hữu muốn biểu hiện trước mặt Vương Tử Quân, nhưng hắn dù xem xét kỹ lưỡng thế nào cũng không phát hiện ra chút động tĩnh gì khác biệt. Càng như vậy thì Vương Tử Quân càng không dám khinh thường, hắn thấy bầu không khí yên tĩnh này quá kỳ dị, giống như báo hiệu giông bão sắp bùng lên.
- Bố, con muốn ăn nho!
Đứa bé dùng ánh mắt ngập ngừng nhìn bố. Nhìn gương mặt vàng vọt nhỏ nhắn của con gái, thầy giáo Triệu Tân Phổ của trường trung học trong xã Tây Hà Tử cảm thấy chua xót, nước mắt sắp rơi xuống, con bé nhà mình thật sự là thiếu chất dinh dưỡng.
Khi con gái được sinh ra thì vợ cũng vì đẻ khó mà chết, đã có lúc Triệu Tân Phổ cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé của con mình quá mạnh mẽ, mạnh đến mức phải lấy cả tính mạng của vợ mình để đánh đổi. Lúc bắt đầu thì hắn cũng mơ hồ có chút bài xích với con gái, nhưng sau đó hắn nhanh chóng không còn như vậy.
Những năm tháng khổ sở đã làm cho đứa con gái yêu quý của Triệu Tân Phổ ngày càng gầy yếu, đến lúc này đi đường còn lắc lư như lá vàng, cũng giống như một thân cây non nớt sắp mất đi gốc rễ vậy.
Đã từng có một lần Triệu Tân Phổ dạy thêm cho học sinh, vì không có người trông nên hắn đưa con đến nói đứng đó chơi. Con gái của hắn cũng giống như những học sinh cấp hai khác, nó ngồi yên nơi đó không động đậy, khát nước thì lấy bình nước luôn mang theo bên người để uống, đói bụng cũng sẽ uống nước, đến khi bố nó dạy thêm xong thì con bé đang ngủ vùi bên bờ tường.
Con bé ngoan đến mức làm cho Triệu Tân Phổ cảm thấy đau lòng, con bé lặng lẽ phát triển trong cuộc sống thanh đạm, ngày từng ngày lớn lên, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút áy náy, chỉ có thể thương yêu con gái nhiều hơn.
Đã sáu tháng chưa phát lương, Triệu Tân Phổ đã phải nhịn ăn nhịn mặc, thậm chí con gái thích ăn nho cũng không dám mua.
Triệu Tân Phổ nhìn ánh mắt chăm chăm của con gái vào chùm nho, ánh mắt rất thèm thuồng, điều này làm cho ánh mắt của hắn có hơi ươn ướt. Hắn ôm lấy con gái, khẽ dỗ dành:
- Tiểu Vũ ngoan, hôm nay chúng ta không ăn, đợi ngày mai phát tiền lương, bố sẽ mua cho con một đống lớn, để cho con gái của bố ăn no một bữa.
- Ba ba sẽ mua một đống lớn sao? Không cần, Tiểu Vũ không cần, chỉ cần một chùm nhỏ là được rồi.
Tiểu Vũ lúc đầu còn tỏ ra vui mừng, nhưng sau đó nó nhanh chóng lắc đầu nói.
- Không muốn tốn tiền lãng phí sao? Không có gì đau, lúc bố nhận lương thì sẽ thành tiểu phú ông, chờ đó, bố không gạt con đâu, ai gạt người sẽ là đứa ngốc.
Triệu Tân Phổ nghiêm trang nói với con gái.
- Ôi, ngày mai có thể ăn nho, ba ba, ngoắt tay cái nào, không được đổi lời đấy nhé?
Tiểu Vũ giống như lây nhiễm tâm tình vui sướng của bố, nó cũng có chút hưng phấn, thế là nghịch ngợm ngoắt ngón út với bố, lúc này mới đi vào cổng trường.
Khi đưa con vào trường, mãi đến lúc không còn thấy hình bóng gầy yếu kia thì Triệu Tân Phổ mới bỏ đi. Ngày mai sẽ phát lương, dù khất nợ sáu tháng, bây giờ chỉ phát lương ba tháng nhưng cũng đủ giải quyết nhiều chuyện, hắn cảm thấy rất mỹ mãn hưng phấn, thậm chí còn có chút kích động.
Triệu Tân Phổ đi vào trong trường, hắn đi đến phòng làm việc của mình, bên trong rất đơn sơ, vài chiếc bàn cùng kê vào một chỗ, ngoài vài dụng cụ dạy học thì chi có một chồng vở bài tập.
Triệu Tân Phổ đi vào văn phòng và cảm thấy có gì đó không đúng, những đồng sự lúc này vốn phải ngồi đây chấm bài, bây giờ trong phòng lại không có người nào.
- Mọi người đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ đi tìm kế toán Tôn? Chẳng lẽ phát lương trước thời hạn?
Triệu Tân Phổ kích động mà cũng không nghĩ nhiều, hắn đi về phía phòng tài vụ, trước cửa đã đầy ắp người, còn chưa đi đến gần đã nghe có người dùng giọng nóng như lửa đốt để hỏi thăm:
- Kế toán Tôn, cô nói thật sao?
- Đúng vậy, ban tài chính của xã đưa ra thông báo, trước mắt tài chính căng thẳng, tiền lương của chúng ta có lẽ phải giữ lại một thời gian.
Kế toán Tôn càng nói càng nhỏ, nhưng âm thanh vẫn như một cây gậy đập vào đầu Triệu Tân Phổ.
Tài chính căng thẳng, trước mắt không lương, tạm hoãn lại, đây chính là những lý do mà đám thầy cô giáo vốn không khá giả gì đã nghe mà đầu mọc kén. Triệu Tân Phổ nghĩ đến những lời hứa hẹn với con gái, trong lòng càng căm tức, hắn cảm thấy khó thở, lại căm tức, thế là hỏi:
- Kế toán Tôn, tin tức của cô có xác thực không? Cũng đừng đùa như vậy, đừng nói là không có, chúng tôi cũng không còn gì ăn, nửa năm không phát lương, chúng tôi là người không nhiễm khói lửa nhân gian sao?
- Thầy Triệu, không phải tôi đã nói sớm cho mọi người sao? Lúc này xã không có tiền, anh nói xem, tôi bây giờ biết làm gì hơn?
Vì những chuyện liên quan đến báo cáo thu chi mà trước kia kế toán Tôn không có quan hệ hòa hợp với Triệu Tân Phổ, hôm nay thái độ lại khá khách khí.
Nhưng Triệu Tân Phổ căn bản không có tâm tư để ý đến thái độ của kế toán Tôn, hắn thất vọng và dùng giọng không cam lòng hỏi:
- Không phát được ba tháng lương, chẳng lẽ một tháng cũng không có?
Một câu hỏi này của Triệu Tân Phổ thật sự đã mang theo tất cả phẫn nộ và lo lắng.
- Đúng, ba tháng không phát thì phát một tháng cũng được, đã bao lâu rồi chưa phát lương cho chúng tôi? Muốn làm gì đây?
- Chúng ta vất vả hơn nửa năm nhưng không lấy được đồng lương về nuôi gia đình, thậm chí tết trung thu cũng không tiền, rõ ràng là bắt ngựa chạy nhưng không cho ngựa ăn cỏ, là chuyện gì đây?
Những âm thanh nghị luận vang lên đủ cả thượng vàng hạ cám, người người cùng đặt câu hỏi. Triệu Tân Phổ không nói lời nào, gương mặt giống như ngàn năm chưa thấy mặt trời, có màu nâu nhạt, cặp mắt không còn ánh sáng, chút hy vọng vừa bùng lên đã tan tành.
- Các thầy cô, tôi nói thật, các anh chị cũng đừng làm khó tôi, tôi cũng không gánh được việc này. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở, tôi nghe nói phải đến tết mới phát lương.
Lời nói đến tết mới phát lương của kế toán Tôn thật sự như sét giữa trời quang, trong đám người vang lên những âm thanh nghị luận nỏ ầm ầm, tảng đá trong lòng mọi người đã rơi xuống vỡ thành từng khối nhỏ, sau đó tất cả dồn lại một chỗ, sinh ra áp lực càng lớn.
- Tôi cũng thấy lạ, nếu không có tiền thì cơ quan xã sao vẫn phát lương đúng hạn? Cái gì là tài chính căng thẳng? Tôi thấy tất cả chỉ là chuyện khôi hài.
Một âm thanh thẳng thắn vang lên từ trong đám người, câu nói phẫn hận này giống như một que diêm đốt bùng lên ngọn lửa trong lòng mọi người.
- Đúng là quá kém, cũng là lấy lương từ ban tài chính, dựa vào cái gì để đám giáo viên chúng tôi khổ sở cả ngày không nhận được lương? Còn đám công bộc của dân ngày ngày đi xe, giữa trưa ăn ngon, tối ăn nhậu phủ phê, đến tháng lại có lương? Tôi thấy rõ ràng là đám khốn kiếp không chịu phát lương.
- Bây giờ tôi mượn tiền từ anh trai, cũng có thể chống đỡ đến tết không chết đói...
Đủ mọi âm thanh vang lên, một giáo viên thể dục chụp lấy vai kế toán tôn nói:
- Kế toán Tôn, tôi cũng không quan tâm, hôm nay anh phải phát lương, tôi cần lương để lấy vợ...
- Triệu Liệt, anh có giết tôi cũng không có tiền, hơn nữa tiền này cũng không phải tôi phát, là cán bộ xã phát xuống, nếu có bản lĩnh thì đến ủy ban mà nói, đừng nói với tôi.
Kế toán Tôn đẩy tay Triệu Liệt ra rồi la lớn.
Những âm thanh ồn ào lắng xuống, nhưng tất cả chỉ là tạm thời, Triệu Tân Phổ đứng giữa đám người cảm thấy trong lòng bốc hỏa, tất cả đang thiêu đốt trong bụng, cổ họng nóng rát, miệng khô nứt. Ủy ban xã có thể phát lương cho cán bộ, như vậy dựa vào điều gì mà mình cả nửa năm không có xu nào.
Đúng, phải tìm bọn họ, tìm bọn họ nói rõ ràng.
- Tất cả các thầy cô giáo, chúng ta đi tìm bọn họ nói lý lẽ, nếu hôm nay không nói cho rõ thì chúng ta lên huyện náo loạn.
Không biết là ai dẫn đầu hô lên như vậy, đám người phẫn nộ lại nổi điên lên
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Trong tiếng la hết ầm ĩ, cả trăm giáo viên của xã bắt đầu xuất phát, tất cả đều phóng về phía ủy ban xã với bộ dạng tràn đầy căm phẫn. Hai người kế toán Tôn và Triệt Liệt vừa rồi mới hung hăng giật dây đám giáo viên, bây giờ cũng cùng đội ngũ chạy ra ngoài cổng trường, sau đó lén chạy về phía một ngôi nhà gần đó.
- Tổ trưởng Địch, trưởng ban Ý, mọi việc đã làm thỏa đáng.
Kế toán Tôn đi vào trong phòng, cầm lấy một ly nước uống, bỏng đến mức liên tục khoát tay, liên tục kêu la.
Lý Nguyên Ý tùy tiện ngồi trước mặt tổ trưởng tổ giáo giục Địch Vạn Thần, hắn cười hì hì nói:
- Làm tốt lắm, anh Địch, binh tướng hừng hực, thủ hạ của anh quả nhiên đông đúc, đợi đến khi Triệu đại ca quay lại, tôi sẽ nói rõ chi tiết chuyện này với anh ấy.
Địch Vạn Thần năm nay hơn bốn mươi tuổi, tuy người không cao nhưng lại đầy thịt thừa, sau khi nghe câu nói khích lệ của Lý Nguyên Ý thì ngồi thẳng người trên ghế sa lông, sau đó vung bàn tay mập mạp vuốt mái tóc, lại phụ họa:
- Ôi, dù sao thì anh cũng đi theo Triệu đại ca kiếm ăn, quán lớn thì việc vặt cũng nhiều, còn tôi thì thật sự không chịu nổi. Sau này tôi còn cần phải dựa vào anh nói tốt vài câu, có thêm chút kinh phí văn phòng, nếu không thì anh Địch này cũng chết đói.
- Không có vấn đề, anh Địch cứ yên tâm, đợi đến khi Triệu đại ca đi về, tôi sẽ nói không thể bỏ qua công lao của anh, hễ là những việc có lợi cho anh thì tôi sẽ tranh thủ giúp; đúng rồi, còn chuyện ở trường tiểu học sắp xếp xong chưa? Chỉ dựa vào đám giáo viên của trường trung học thì có hơi ít, vẫn chưa là gì cả, không đạt được quy mô hiệu ứng.
Lý Nguyên Ý coi như vỗ ngực đảm bảo, sau đó lại nhắc đến chuyện kích động đám giáo viên tiểu học.
- Anh Dịch của cậu đã ra tay, cậu còn chưa yên tâm sao? Theo tôi phỏng đoán thì bây giờ các giáo viên tiểu học của mười lăm điểm trong xã cũng đang trên đường đến, đến khi các giáo viên của trường trung học cơ sơr đến ủy ban xã, có lẽ bọn họ sẽ đến đúng lúc tụ họp.
Lý Nguyên Ý gõ ngón tay xuống bàn rất có tiết tấu, hắn nở nụ cười đắc ý:
- Hì hì, anh Địch, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, hai ngày qua bí thư đang khá nhàn rỗi, có tài mà không có chỗ thi triển, chúng ta xem như nghĩ cho lãnh đạo, coi như trăm phương ngàn kế tạo điều kiện cho lãnh đạo kiến tạo chiến tích.
Trời rất xanh, có nhiều mây trắng bay, coi như là một ngày thu đẹp nắng, Y Phong chạy xe đạp khẽ hát một bài chạy đi làm, quần jean bó sát lấy hạ thân thanh xuân, toàn thân bùng ra sức sống bừng bừng, cơ thể nhìn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Khi vào sân trường thì những âm thanh ê a đọc sách vang lên, Y Phong hít vào một hơi thật sâu, nàng thích hoàn cảnh như vậy, trong lòng thầm cảm thán, làm con nít cũng thật vui vẻ.
- Cô Triệu, mọi người đang làm gì vậy?
Y Phong nhìn đám người đang đứng túm tụm trong văn phòng mà dùng giọng kỳ quái hỏi.
Cô Triệu đã hơn bốn mươi tuổi, cơ thể có hơi mập, là một giáo viên có năng lực nghiệp vụ hạng nhất ở điểm trường tiểu học thôn Hồng Lĩnh, rất có uy vọng. Sau khi nghe thấy Y Phong hỏi, nàng nghiêng đầu lại nói:
- Tiểu Y, em còn chưa biết sao? Vừa mới nhận được thông báo của tổ giáo dục xã, lần này nếu không chờ đến tết thì đừng hòng nhận được lương.
- Cái gì? Không phát lương?
Y Phong nghe những lời này mà lắp bắp kinh hãi, dù nàng đang vào độ tuổi thanh niên sung sức, bình thường có cha mẹ tiếp tế, nhưng tin tức này vẫn làm cho nàng mất hứng.
- Vài ngày trước không phải nói đến trung thu là phát lương sao? Thế nào lại đổi ý rồi?
Y Phong còn chưa nói hết câu thì một giọng nói quái dị vang lên:
- Còn chuyện gì nữa, Hừ, tiền lương phát cho chúng ta giống như đã bị đám cán bộ xã bỏ túi hết rồi vậy, chúng ta ở đây khổ sở dạy dỗ con em, đến lúc phát lương thì lãnh đạo chi cần mở miệng nói một câu, như vậy sẽ không có xu nào, coi như vất vả uổng công, còn có muốn chúng ta sống nữa không?
Người lên tiếng càu nhàu không phải là ai khác, chính là phó hiệu trưởng Thái Đông Quân của trường tiểu học thôn Hồng Lĩnh. Thái Đông Quân là người của thôn Hồng Lĩnh, bình thường dạy học cũng không chú tâm, lại thường hay lui tới với các lãnh đạo trong tổ giáo dục xã, có hơn phân nửa tâm tư đều dùng để vuốt mông ngựa. Trong hệ thống giáo dục của xã Tây Hà Tử, những trò hắn bày ra có thể nói là kinh điển.
Nghe nói thầy Thái đi dạy học thường nói câu lời ít ý nhiều, thích khái quát, một tiết của học sinh tiểu học chỉ có bốn mươi lăm phút, hắn chỉ nói ba câu: Câu đầu tiên là mở vở ra xem, chỉ một câu đã mất hơn mười phút; câu thứ hai là tự đọc, mất hơn mười phút; câu thứ ba là tự ghi chép, mất hai mươi lăm phút, sau đó tiếng trống tan tiết vang lên.
Dù lười nhác và làm nhiều trò nhưng thành tích dạy học của thầy Thái luôn rất cao, đó là những học sinh được học hắn đi thi đều có điểm số rất cao.
Đừng nghĩ rằng thầy Thái dạy học không tích cực, nhưng hắn lại giỏi nịnh bợ lãnh đạo, thu thả tự nhiên, khiến cho lãnh đạo từ trên xuống dưới cảm thấy rất thoải mái, lúc nào có chuyện cũng gọi hắn chạy đến. Thời gian dài các giáo viên khác thấy hắn thì đề phòng như kẻ cướp, không đám nói ra một câu bực tức. Không ngờ vào đúng lúc này Thái Đông Quân lại giống như mặt trời bừng lên, lớn tiếng chỉ trích.
- Hiệu trưởng Lý, đã nửa năm rồi không phát lương, nếu không phát thì Trung Thu cũng không có xu nào, trực tiếp đi xin cơm cho rồi.
Một giáo viên nói về phía vị hiệu trưởng đang chau mày ngồi trước bàn làm việc.
- Hiệu trưởng Lý, hôm nay ở trước mặt anh, tôi cũng không sợ mọi người chê cười, khoảng thời gian này tôi thường đến chợ làm vài thứ lặt vặt, ví dụ như lột rau cải, ngoài miệng nói là làm việc giết thời gian, thật ra không phải kiếm được đồng nào hay đồng nấy sao? Người cùng chí ngắn, chính mình đến đường cùng thì chỉ có thể tự tìm kế sinh nhai, tự tôn cũng không thể ăn thay cơm, nếu người ta biết được tôi là giáo viên, cũng đừng trách tôi làm tổn hại hình tượng của lãnh đạo trường học.
Mọi người đưa mắt nhìn sang, thì ra là một vị giáo viên đang rất ủ dột. Y Phong cũng thầm oán hận đám quan viên, nàng đến thôn Hồng Lĩnh dạy học chưa được một năm, nhưng dù sao cũng khá quen thuộc hoàn cảnh của những giáo viên tiểu học nơi đây.
Đừng nghĩ rằng giáo viên chính là hình tượng của cán bộ nhà nước, mà cuộc sống của bọn họ rất khốn đốn, đặc biệt là thầy Triệu, con đang học phổ thông, thời gian bình thường càng thêm khó khăn.
- Đã hơn nửa năm rồi chưa phát lương, đúng là ép chúng ta bãi công. Tôi nghe nói các thầy cô giáo trong xã cũng có đi tìm hiểu, những năm nay trừ khi mình có thể gây chú ý, mới được giải quyết vấn đề, nếu không thì đừng hòng.
Thái Đông Quân rống lên một tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.
- Đi tìm bọn họ, tìm đám lãnh đạo xã, để hỏi xem vì sao không phát lương cho chúng ta.
- Đúng, đi tìm bọn họ, trước đó chủ tịch Triệu nói sẽ phát lương, sao bây giờ bí thư mới đến nhận chức thì như vậy? Không thể được, chúng ta phải lên huyện tố cáo mới được.
Dưới sự kích động của Thái Đông Quân, đám giáo viên chợt kích động như nước lũ vỡ đê, bọn họ sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề và xuất phát.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Bí Thư Trùng Sinh Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 33: Tôi không phải là ai khác, tôi là Vương Tử Quân.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Y Phong nhìn những đồng sự đang xúc động mạnh, nàng nghĩ đến chuyện mình đã ba lần từng tiếp xúc với Vương Tử Quân, dựa vào khả năng quan sát của nàng, nàng cảm thấy bí thư Vương cũng không phải loại người như những gì Thái Đông Quân đã nói. Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều chỉa mũi dùi về phía hắn, nàng cũng không ngăn cản đồng sự, cũng không thể nào giải thích được, nàng chỉ có thể nhìn mọi người cố gắng dùng mọi phương thức để bảo vệ lợi ích của mình.
- Y Phong, còn đứng ngây ra đó làm gì? Cô có thù oán với tiền lương sao? Còn không mau cùng đi?
Cô Triệu có quan hệ không tệ với Y Phong, nàng nghiêng đầu phát hiện Y Phong đang đứng ngây người, thế là vội vàng dùng giọng oán trách nói.
Lúc này Y Phong mới hòa hoãn trở lại, lên tiếng nói:
- Chờ tôi với, tôi cũng đi.
Dưới sự tổ chức của những người khác, đám giáo viên mười lăm phân điểm tiểu học và một phân điểm trung học hầu như ào về phía ủy ban xã, hai lực lượng này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người, cũng không phải vì bọn họ nhiều người, mà là vì những người này kêu oan rất đặc sắc. Tất cả các giáo viên như những cánh quân tham chiến, đều sắp xếp thành đội ngũ, nhanh chóng tạo nên những hình tượng đẹp trên đường cái xã Tây Hà Tử.
Trong đám người xem náo nhiệt cũng có không ít những kẻ đã từng thấy qua nhiều tình huống kêu oan ghê gớm hơn, nhưng chưa từng thấy những đội ngũ chỉnh tề như vậy, thế cho nên bọn họ vừa vỗ tay ủng hộ các thầy cô giáo vừa cảm thán, xem như thế sự thứ gì cũng có.
Khi đội ngũ giáo viên kéo vào trong ủy ban xã thì Vương Tử Quân đang cùng Cừu Gia Thành bàn về công tác của khối chính quyền. Thông qua những ngày qua, Vương Tử Quân đã có được những hiểu biết đại khái về phân công công tác ở khối chính quyền xã.
Khi hai người đang cười cười nói nói thì Chu Thường Hữu chạy đến vã mồ hôi hột:
- Bí thư Vương, chủ tịch Cừu, không tốt, các thầy cô giáo trong xã đang chặn cổng ủy ban.
Giáo viên chặn cổng ủy ban? Cừu Gia Thành đang cúi đầu uống nước chợt cảm thấy sững sốt, thiếu chút nữa đã đánh vỡ chiếc ly trong tay. Hắn là người xã Tây Hà Tử, trong lòng hắn biết rõ những trò kêu oan như vậy có ý nghĩa như thế nào.
Vừa nghe nói giáo viên đến kêu oan thì Vương Tử Quân đã mẫn cảm ý thức được đây chính là bố cục mà Triệu Liên Sinh bày ra, hắn cũng không tỏ ra kinh hãi, mỗi ngày hắn đều chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón âm mưu.
Vương Tử Quân biết rõ tính nghiêm trọng của những vụ kêu oan tập thể, hắn cũng không biết rõ vì sao giáo viên trong xã lại đến kêu oan, thế nhưng hắn biết rõ một điều: Tình huống càng khó khống chế thì càng cần phải bình tĩnh, tỉnh táo.
- Thường Hữu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh từ từ nói.
Vương Tử Quân rất bình thản, giống như Định Hải Thần Châm, làm cho Chu Thường Hữu cũng phải bình tâm trở lại, hắn lau mồ hôi trán, trái tim cũng dần bình ổn.
- Bí thư Vương, giáo viên trong xã đến phản đối, tôi đãc tranh thủ cho người đóng cổng ủy ban chặn bọn họ ở bên ngoài. Yêu cầu của bọn họ chính là phát lương đã nợ sáu tháng qua, bí thư Vương, anh xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Khất nợ sáu tháng lương?
Vương Tử Quân thật sự lắp bắp kinh hãi, kiếp trước sau khi từ chức ở xã Tây Hà Tử, hắn có nửa đời đi dạy học, hắn biết khất nợ lương giáo viên là tình huống khốn đốn cỡ nào, thế là hắn cũng sinh ra cảm động lây, hiểu rất rõ tình huống.
- Bí thư Vương, tôi đi trước để đàm phán với các giáo viên, anh triệu tập người phụ trách của ban tài chính và tổ giáo dục, để bọn họ nghĩ biện pháp phát hai tháng lương cho các giáo viên. Trước tiên phải đẩy các giáo viên về trường, đừng làm cho sự việc náo loạn.
Cừu Gia Thành trầm ngâm một phen, sau đó nhanh chóng quyết định nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này đề nghị của Cừu Gia Thành là suy nghĩ vì mình, dù thế nào thì Cừu Gia Thành cũng là một phó chủ tịch xã công tác lâu năm, ít nhất cũng quen thuộc tình huống hơn mình. Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì khẽ gật đầu:
- Chủ tịch Cừu, tạm thời cứ làm thế, anh đi ra ổn định cảm xúc của đám giáo viên, chỉ cần có yêu cầu hợp lý thi đồng ý ngay, ngàn vạn lần đừng để mâu thuẫn gay gắt.
- Chúng tôi muốn tiền lương, chúng tôi muốn ăn cơm.
- Chúng tôi muốn gặp lãnh đạo xã, dựa vào cái gì mà không phát lương cho chúng tôi?
- Mong mọi người yên lặng, yên tĩnh một chút, chủ nhiệm Chu đã đi gọi bí thư Vương, bí thư sẽ lập tức đến gặp mọi người.
- Tất cả các vị giáo viên, mọi người phải tin vào chính quyền, bí thư Vương và...
- Đỗ Hiểu Mạn, cô đừng đứng đó mà lắm mồm, năm qua không phát lương cho cô, như vậy cô mới biết chúng tôi khổ sở thế nào. Mỗi tháng cô đều được nhận lương, cuộc sống tươi đẹp, cô có biết chúng tôi sống thế nào không?
Cừu Gia Thành đi ra ngoài thì những âm thanh náo loạn có hơi lắng xuống một chút, nhưng tất cả chỉ là tạm thời, còn Vương Tử Quân bây giờ đang ngồi trong phòng làm việc nghĩ đối sách.
Nếu Triệu Liên Sinh đã giở trò như vậy với mình, không cần nghĩ cũng biết lúc này ban tài chính sẽ không còn tiền. Vương Tử Quân nghĩ đến ban tài chính, hắn tiện tay lật sổ điện thoại, thấy có ba chữ bắt mắt “Lý Nguyên Ý” trong danh mục ban tài chính.
Vương Tử Quân nhìn ba chữ kia mà trong lòng khẽ động, hắn trầm ngâm một chút, sau đó phân phó Chu Thường Hữu:
- Anh thông báo cho các thành viên ban ngành với trưởng ban tài chính là tổ trưởng tổ giáo dục xã, nhanh chóng đến phòng làm việc của tôi họp khẩn cấp.
- Vâng, tôi sẽ đi thông báo, bí thư Vương!
Chu Thường Hữu đồng ý rồi đi ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước thì dừng lại:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy anh luôn có chuẩn bị tâm lý, trước đó chủ tịch Triệu xin nghỉ, bây giờ giáo viên trong xã gây loạn, đây có phải là trùng hợp không?
Phản ứng của Chu Thường Hữu làm cho Vương Tử Quân có chút thỏa mãn, điều này nói rõ vị phó chủ nhiệm Chu Thường Hữu này đã bắt đầu dựa về phía mình.
- À, Thường Hữu, rất tốt, có tính mẫn cảm chính trị rất mạnh, có tương lai.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Thường Hữu, trong miệng nói lời khẳng định.
Nếu như ban tài chính không có tiền, giáo viên trong xã lại kéo đến kêu oan, như vậy Vương Tử Quân là bí thư xã Tây Hà Tử không thể trốn khỏi trách nhiệm. Chu Thường Hữu nghĩ đến hậu quả của sự việc mà không khỏi có chút phát run.
Bí thư Vương không thể ngã, không thể tan đàn xẻ nghé, nếu bí thư ngã thì mình biết dựa vào ai?
- Bí thư Vương, trước mắt chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chu Thường Hữu vô thức hỏi một câu.
- Trời sắp mưa, con gái lớn sắp lấy chồng, cứ để cho bọn họ đứng bên ngoài la hét, chúng ta thông báo họp cái đã.
Vương Tử Quân tiến lên vỗ bả vai Chu Thường Hữu rồi thản nhiên nói.
Chu Thường Hữu tuy không biết bí thư có biện pháp gì hay, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hầu như còn lóe lên chút cảm xúc trấn định tự tin, thế là trong lòng cũng an tâm hơn.
- Chủ tịch Cừu, chúng tôi cũng biết anh không có quyền hạn trong chuyện này, cũng không muốn làm khó anh, anh mau đi ra, để bí thư xã đến nói chuyện với chúng tôi.
- Đúng, chúng tôi muốn nói chuyện với bí thư xã, bí thư không đi ra chúng tôi sẽ lên huyện, sẽ đối thoại với lãnh đạo huyện.
- Để Vương Tử Quân đi ra, có gan sắp xếp như vậy, sao không có gan nói chuyện với chúng tôi?
Đám người kêu oan lại tiếp tục bạo động, Vương Tử Quân nghe được những âm thanh này xen lẫn âm thanh an ủi của Cừu Gia Thành, thế là hắn đẩy cửa bước ra.
Lúc này ngoài cổng ủy ban đứng đầy các vị giáo viên, Cừu Gia Thành đang đứng ngoài đại sảnh, cố gắng giải thích với các giáo viên.
Vương Tử Quân đứng từ đằng xa nhìn một lúc, sau đó phát hiện chỉ có vài người là la hét lớn nhất.
- Tất cả các vị giáo viên, các người hãy nghe tôi nói, chính quyền xã nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho mọi người một cái tết trung thu vui vẻ, tôi đảm bảo với mọi người như vậy. Cừu Gia Thành tôi nói lời là giữ lời, mong mọi người cứ về trường dạy học, tiền lương thiếu nợ sẽ được phát trước tết.
Cừu Gia Thành không biết có phải vì nói nhiều quá hay không, lúc này âm thanh đã có hơi khàn.
- Cừu Gia Thành, đã nói rồi, anh cũng đừng nói lung tung, trừ khi bí thư đến đây, nếu không chúng tô đừng hòng bỏ đi, không bao giờ đi.
Thái Đông Quân đứng trong đám người và lớn tiếng hô hào.
- Đúng, Cừu Gia Thành, chúng tôi không tin anh, anh trang thủ cút sang một bên đi.
- Cừu Gia Thành, anh nói sẽ phát lương, lấy gì bảo chứng? Lời này ai tin?
Cừu Gia Thành giải thích nhiều lời, cảm thấy khô cả họng, nhưng đám giáo viên vẫn tiếp tục châm chọc khiêu khích, căn bản là không nghe.
- Tất cả các vị giáo viên, chủ tịch Cừu đã nói sẽ phát lương trước tết, tuyệt đối không phải nói lời bịa đặt, mong mọi người tin tưởng anh ấy.
Một âm thanh vang dội phát ra từ sau lưng Cừu Gia Thành, một câu bày tỏ thái độ làm cho đám người la hét ồn ào chợt yên tĩnh.
Mọi người đưa mắt nhìn, làm một tên thanh niên đi từ bên trong ra ngoài.
- Cậu là cán bộ nào? Có tư cách lên tiếng ở đây sao?
Kế toán Tôn thấy đám giáo viên câm miệng thì không khỏi tự mình ra trận.
- Chào mọi người, tôi không phải là ai khác, chính là Vương Tử Quân.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Bí Thư Trùng Sinh Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 34: Mọi người vỗ tay.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Ba chữ Vương Tử Quân đại biểu cho cái gì thì đám giáo viên trong xã Tây Hà Tử đều biết rõ, đám giáo viên vừa rồi còn kêu gào muốn gặp Vương Tử Quân bây giờ chợt tắt lửa như rút củi đáy nồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt chần chừ của đám giáo viên, hắn tiến lên một bước nói:
- Các đồng chí, hôm nay mọi người đã đến ủy ban xã đòi lương, đây là chúng tôi công tác sai lầm, tôi đầu tiên đại biểu cho đảng ủy chính quyền xã nói lời xin lỗi với mọi người.
Vương Tử Quân nói xong thì khẽ cúi người về phía các giáo viên.
Hành động của Vương Tử Quân khiến cho đám giáo viên bất ngờ, bọn họ căn bản không ngờ một vị bí thư xã lại không có khí chất quan liêu, càng có thể cúi người nói lời xin lỗi với mình. Thế cho nên vẻ mặt đám người tuy vẫn rất lạnh nhưng tâm tình ngột ngạt cũng thoải mái hơn.
- Hôm nay các vị đến đây đều là những thành phần tri thức của khối giáo dục, tôi tin tưởng điểm xuất phát của mọi người chính là muốn đến ủy ban xã phản ánh tình huống, mục đích cuối cùng là lấy được tiền lương mà chính quyền đang nợ mình. Vì thế căn cứ vào mục đích giải quyết vấn đề của mọi người, tôi cho ra hai ý kiến: Thứ nhất mời các vị thầy cô giáo cùng chủ tịch Cừu đến hội trường lầu ba nghỉ ngơi, mọi người đứng lâu như vậy cũng đã mỏi mệt, Hiểu Mạo, cô và chủ nhiệm Chu ra ngoài mua bánh trái để mọi người lót dạ; thứ hai, mọi người tuyển ra ba đại biểu đến phòng làm việc của tôi, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện. Được rồi, bây giờ nếu các vị đồng ý với ý kiến của tôi, như vậy cứ làm theo những gì tôi đã nói.
Đám giáo viên vừa rồi còn rất hăng hái, bây giờ thấy Vương Tử Quân cho ra sắp xếp hợp tình hợp lý thì cảm thấy rất đồng tình, đám người đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu mà không nói nên lời. Bọn họ dù sao cũng là giáo viên, công nhân viên nhà nước, vẫn rất quan tâm đến thân phận giáo viên của mình, nếu không phải bị ép thì sẽ chẳng đến ủy ban xã gây rối. Hôm nay bọn họ sắp đạt đến mục đích kêu oan, ngược lại cũng không biết làm sao.
- Được, đi thì đi, chúng ta không trộm không cướp, sợ cái gì?
Ngay sau đó vài kẻ kích động được Địch Vạn Thần sắp xếp cũng chủ động đứng lên đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Đám người nhanh chóng an tĩnh trở lại, bọn họ ngoan ngoãn đi theo Đỗ Hiểu Mạn lên phòng họp lầu ba, thế là trước cổng ủy ban đã trống rỗng, chỉ còn Cừu Gia Thành đứng một bên thở dài một hơi. Hắn liên tục cảm thán, bí thư Vương xem ra giải quyết khá ổn, biến mâ thuẫn thành vô hình, chỉ vài câu đã làm cho đám giáo viên không tiếp tục đề phòng.
Vương Tử Quân vừa đi về phía phòng làm việc của mình vừa nghĩ đối sách, hắn biết rõ vài tên đi theo mình về phòng làm việc chính là người được Triệu Liên Sinh sắp xếp sẵn, chính mình cũng không thể làm nổ tung vấn đề không phát lương, cũng không thể nói bừa để lừa bọn họ. Nếu không một khi xử lý không tốt, hậu hoạn vô cùng, thậm chí còn có cớ cho những kẻ khác đâm thọc.
Sau khi quay lại phòng làm việc, vẻ mặt ôn hòa của Vương Tử Quân đã không còn, gương mặt trở nên âm trầm, hắn bắt đầu lớn tiếng:
- Trong ba người ai là đảng viên, mời giơ tay.
Ba người đi theo Vương Tử Quân thì một là Triệu Liệt, một là Thái Đông Quân và người còn lại là người nhà của Địch Vạn Thần, ba người bọn họ đều không biết vì sao Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, thế cho nên đều ngoan ngoãn giơ tay.
- Được rồi, buông tay, ba người ai là lãnh đạo trong trường, là nòng cốt dạy học thì giơ tay.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, lại ngoan ngoãn đưa tay lên, Triệu Liệt là giáo viên thể dục, hắn có chút chần chừ, nhưng cuối cùng hắn cũng giơ tay lên. Lẽ ra hắn không tính là lãnh đạo của trường, hắn chỉ là một cán sự bậc trung mà thôi, nhưng mỗi lần mở đại hội giáo viên thì hắn là người được hiệu trưởng cho làm bản ghi chép, thế nên cảm thấy mình hơn giáo viên bình thường.
- Bốp!
Vương Tử Quân vỗ mạnh xuống bàn với gương mặt âm trầm làm cho ba người kia khiếp sợ phải ngẩng mặt lên.
- Làm một đảng viên, lại là lãnh đạo trong trường, các anh không chịu khó nghiên cứu nghiệp vụ dạy và học, lại kích động, kêu gọi, ức hiếp, đứng phía sau thao túng các giáo viên đến ủy ban xã đòi tiền lương. Tính giai cấp của các anh để đi đâu rồi? Còn có tính kỷ luật tổ chức nữa không? Các anh nói tôi nghe xem?
Vương Tử Quân nổi giận như một con sư tử, hắn đi tới đi lui trước bàn làm việc:
- Trước mắt tài chính của chúng ta khó khăn, khất nợ giáo viên quá lâu, đảng ủy chính quyền cũng thông cảm với sự khó xử của mọi người, nhưng tôi nhắc nhở, đừng quên các anh là đảng viên, còn là lãnh đạo trong trường, xe lửa được kéo đều nhờ đầu xe, nếu như các anh căn bản không có tác dụng làm gương, để tư tưởng của mình hạ thấp đến mức như nhân dân bình thường, xem các anh còn dùng để làm gì nữa? Các anh quay về viết bản kiểm tra tường trình, cuối năm sẽ xem xét ưu khuyết điểm, vấn đề đề bạt và trọng dụng sẽ được tôi xem xét lại, căn cứ vào biểu hiện của từng người.
Vương Tử Quân nói xong cũng không quay đầu mà đi ra ngoài, ba người cũng đi theo, đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Từ khi ba người đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, căn bản không có ai có cơ hội mở miệng.
Vương Tử Quân đi đến phòng họp ở lầu ba, lúc này Đỗ Hiểu Mạn và Cừu Gia Thành đang phân phát bánh bao cho mọi người. Bánh bao này mới mua, còn nóng hổi, khi mọi người nhận bánh bao thì cảm xúc cũng không còn mạnh mẽ như trước.
- Bí thư Vương, hôm nay anh chỉ cho chúng tôi ăn bánh bao thôi sao?
Có người thấy Vương Tử Quân đến thì lên giọng nói.
Vương Tử Quân thấy bầu không khí đã hòa hoãn rất nhiều thì khẽ mỉm cười, hắn lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, mọi người đều là tri thức hiểu lễ, tôi tính cho mọi người xem, cứ mỗi năm một vị dạy vài chục học sinh, như vậy sau năm năm mười năm thì số lượng học sinh sẽ là thế nào? Dù cho học sinh ra đi không quay trở lại nhưng ít nhất mọi người cũng đã làm tốt công tác của người đưa đò, coi như nhóm lên những ánh đèn lớn bừng sáng ngoài xã hội. Vài chục năm sau còn ai nói xã Tây Hà Tử chúng ta nghèo hèn? Những lợi ích kinh tế chính trị của quốc gia đều bắt nguồn từ giáo dục, nói từ phương diện này thì các vị chính là báu vật vô giá của Tây Hà Tử.
- Trước mắt xã chúng ta nghèo hèn, hôm nay Vương Tử Quân tôi chỉ có thể móc tiền túi mời mọi người ăn bánh bao, tương lai khi kinh tế phát triển, điều kiện tốt lên, tôi mời mọi người đến khách sạn ở Giang Châu, coi như trả ơn cho các vị công thần của xã Tây Hà Tử. Bây giờ chỉ còn cách trung thu hai ngày, hôm nay tôi là một bí thư đảng ủy xin lấy chức danh của mình đứng ra bảo chứng, hai ngày sau sẽ phát lương đến tận tay mọi người.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thật sự có sức ảnh hưởng rất mạnh, đám giáo viên bên dưới đều đưa mắt nhìn hắn, gương mặt của bí thư góc cạnh rõ ràng, âm thanh du dương trầm bổng, rất có khí phách, thậm chí ngay cả việc giơ tay nhấc chân cũng tỏ ra trưởng thành cơ trí, quyết đoán khôn khéo.
Nhưng một vị bí thư đảng ủy trẻ tuổi với tương lai đầy hứa hẹn như vậy rõ ràng cầm chiếc mũ quan của mình ra đảm bảo hai ngày sau sẽ phát lương, điều này không những làm cho đám giáo viên khiếp sợ, còn rất cảm động.
- Tất cả các thầy cô giáo, bí thư Vương là người tốt, hai ngày trước đã đóng tiền viện phí giúp cho học sinh Tiểu Linh, khi đó bí thư tự bỏ tiền túi ra giúp đỡ. Bây giờ bí thư đã đứng ra đảm bảo, mọi người nên tin tưởng anh ấy.
Y Phong ngồi dưới đài do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng đứng lên nói lời giải thích.
- Ôi, Y Phong, là bí thư Vương sao? Hì hì, sao cô không nói sớm, bí thư Vương, chỉ cần chuyện này thì tất cả giáo viên thôn Hồng Lĩnh chúng tôi thật sự tin tưởng anh.
Hiệu trưởng Lý của phân hiệu trường tiểu học thôn Hồng Lĩnh đứng lên nói với các thầy cô giáo trường mình.
Thầy hiệu trưởng Lý nói như vậy thì các vị giáo viên khác cũng lên tiếng hưởng ứng, ăn bánh bao xong thì chuẩn bị rời đi.
Vương Tử Quân vung tay lên gật đầu nói:
- Cám ơn mọi người đã tín nhiệm, chỉ còn hai ngày nữa là đến trung thu, mong tất cả các thầy cô giáo cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng cho mọi người một trung thu thật vui vẻ.
Dưới đài vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, những âm thanh khác đều bị áp chế.
Y Phong khẽ nháy mắt, gương mặt hơi ửng hồng, nụ cười nở trên môi, hai bàn tay nhỏ bé thì vỗ thật mạnh. Dù những tiếng vỗ tay là dành cho người trên đài, âm thanh dồn dập làm cho nàng giống như đang bay lượn trên những con sóng âm thanh, trong lòng thoải mái, sung sướng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Trong phòng họp lầu ba vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, tiếng cười lại nối tiếp sau đó, coi như sự kiện giáo viên kêu oan biến thành một trò vui không hơn không kém.
Lưu Căn Phúc trốn trong phòng làm việc của Trương Dân Cường lại đang nín thở, hắn bóp mạnh đầu thuốc rồi hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, hai ngày sau không phát được lương thì sẽ phải từ chức, vị bí thư Vương này xem ra rất lớn lối, lớn tiếng. Có tên này thì sợ rằng tất cả mọi người trong xã không cần làm gì cũng được nuôi không.
Trương Dân Cường không mở miệng, hắn giống như đang suy xét điều gì đó. Hắn là phó bí thư xã Tây Hà Tử, Trương Dân Cường cũng từng nhiều lần xử lý các vụ việc kêu oan tập thể, vài năm liền được bầu làm phó bí thư tiên tiến trong huyện, nhưng hôm nay sau khi thấy Vương Tử Quân xử lý vụ việc thì trong lòng giống như mắc xương, cuống họng nghẹn đến mức khó chịu.
Đám giáo viên cười đùa từ trên lầu đi xuống, trước khi đi còn nói vài lời vui đùa với Vương Tử Quân, nhìn bộ dạng của đôi bên thì giống như là bạn tốt lâu năm gặp lại vậy.
Một nguy cơ có thể nói là nguy hiểm lại bị Vương Tử Quân hóa giải một cách hời hợt như vậy, nhưng theo sau chính là áp lực chưa từng có.
Cừu Gia Thành đi theo Vương Tử Quân về phòng, sau đó hắn cẩn thận nhắc nhở:
- Bí thư Vương, tiền lương của các giáo viên trong xã hơn một trăm ngàn, dù phát ba tháng cũng không phải con số nhỏ.
Cừu Gia Thành nói rất uyển chuyển nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng, hắn không dám trực tiếp nói là Vương Tử Quân quá xúc động, quá võ đoán. Lúc này hai bên đang kết hợp thành một mặt trận thống nhất, nếu như Vương Tử Quân mà bị điều đi hay gặp vấn đề, như vậy Cừu Gia Thành cũng chỉ có thể bị người ta cho ra rìa.
- Chủ tịch Cừu, có người dám bày trận thì có kẻ tiếp chiêu, đám người kia dám nắm trò này để làm bậy, hừ, là lấy đá đập chân mình.
Vương Tử Quân đưa cho Cừu Gia Thành một điếu thuốc, sau đó lạnh lùng nói.
Cừu Gia Thành cũng biết rõ, dù tài chính trong xã khó khăn nhưng cúng có chuẩn bị để phát tiền lương cho giáo viên trước tết trung thu, nhưng Triệu Liên Sinh quyết định nắm số tiền đó để làm khó Vương Tử Quân, dĩ nhiên lại là một chuyện khác.
- Bí thư Vương, tôi đến chậm, tôi có lời xin lỗi với anh, tôi không quản lý tốt các giáo viên, chuyện này là trách nhiệm của tôi, mong anh cứ kiểm điểm.
Địch Vạn Thần chạy đến với gương mặt tràn đầy mồ hôi và sợ hãi, khi thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng mở miệng giải thích.
Vương Tử Quân tuy chưa từng gặp qua Địch Vạn Thần nhưng cũng có được phán đoán sơ bộ, Triệu Liên Sinh có thể kích động tất cả giáo viên trong xã đến ủy ban gây rối, như vậy vị tổ trưởng Địch này phải phát huy tác dụng không nhỏ.
- Tổ trưởng Địch, anh đến không sớm cũng không muộn, coi như rất kịp thời.
Cừu Gia Thành đứng bên cạnh Vương Tử Quân, thấy Địch Vạn Thần ngoài miệng nhận sai lầm nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô tội thì châm chọc không chút khách khí.
- Chủ tịch Cừu, anh như vậy là oan uổng cho tôi, tôi nhận được tin thì lập tức chạy đến, không ngờ đám giáo viên kia lại bí mật chạy đến đây, gạt cả tôi. Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi quay về sẽ xử lý bọn họ.
Địch Vạn Thần cũng không thèm quan tâm đến Cừu Gia Thành, hắn nhìn Vương Tử Quân và dùng giọng son sắt nói sẽ xử lý vấn đề.
Cừu Gia Thành nhìn gương mặt béo núc của Địch Vạn Thần mà hận đến mức ngứa răng, định tiếp tục nói móc vài câu, nhưng hắn thấy Vương Tử Quân khoát tay và nói:
- Chủ tịch Cừu, đây là ai vậy?
Vương Tử Quân nói như vậy thật sự giống như cho Địch Vạn Thần một tát thật mạnh, những lời nói lấy lòng của Địch Vạn Thần thật sự giống như đông cứng trong ngày tuyết rơi. Tổ trưởng tổ giáo dục dưới xã là một nhân vật lợi hại, vài trăm giáo viên thuộc quyền quản lý của hắn, dù không phải là cán bộ cấp phó khoa nhưng nếu nói về quyền lợi cũng là kẻ hô phong hoán vũ, lợi ích thực tế không kém ai.
Địch Vạn Thần chạy đến vội vàng nhưng Vương Tử Quân lại không phán đoán ra hắn là ai, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy hồ đồ, hắn nghi ngờ đối phương đang cố gắng hạ uy thế của mình. Không phải anh rất vênh váo sao? Ở chỗ tôi anh cũng chẳng là loại chó má gì.
- Bí thư Vương, tôi là tổ trưởng tổ giáo dục xã, là Địch Vạn Thần!
Địch Vạn Thần vừa cảm thán quan lớn đè chết người vừa trịnh trọng giới thiệu thân phận của mình cho Vương Tử Quân.
- Sao? Anh là tổ trưởng tổ giáo dục xã? Chuyện vừa rồi phát sinh anh biết nhanh vậy à?
Vương Tử Quân lập lại một lần nữa, vẻ mặt trẻo nụ cười thản nhiên.
Vương Tử Quân tuy không nóng không lạnh nhưng gương mặt thì lạnh như sắt nguội, Địch Vạn Thần cảm thấy đối phương giống như một ngọn núi băng lạnh ghê người, cảm thấy sau lưng như hóa băng, đầu óc rối loạn, quên mất những gì mình đã sắp xếp sẵn.
- Bí thư Vương, các giáo viên đến gây rối có trách nhiệm của tôi, tôi không làm tốt công tác, mong bí thư nghiêm trị.
Địch Vạn Thần tỏ ra vô cùng đau đớn, cũng không đợi bí thư mở miệng mà dùng giọng thành khẩn phê bình chính mình.
- Anh thì có gì sai? Không phát tiền lương cũng không phải lỗi do anh!
Vương Tử Quân khoát tay nói, hắn chợt đặt một câu hỏi với Địch Vạn Thần:
- Tổ trưởng Địch, vừa rồi tất cả giáo viên trong xã đều tập hợp đến ủy ban phải không?
- À, tất cả đều đến đây, à, không...Có lẽ...Có lẽ cũng không kém...
Địch Vạn Thần vô thức đáp lại một câu, nhưng hắn chợt ý thức lời nói của mình là không ổn, thế nên tranh thủ thời gian đổi giọng.
Vương Tử Quân bình tĩnh hỏi làm cho Địch Vạn Thần thật sự lo lắng bồn chồn, bây giờ hắn thật sự hy vọng Vương Tử Quân sẽ mở miệng mắng lớn, vì hành động của bí thư vào lúc này rất khác thường, khiến cho hắn cảm thấy càng thêm khó chịu và trầm trọng.
- Tất cả giáo viên trong xã đều đến đây, anh là tổ trưởng tổ giáo dục mà không có chút phản ứng sao? Anh làm tổ trưởng cũng quá quan liêu rồi, cũng không liên lạc được với các cán bộ cấp dưới của mình.
Vương Tử Quân lớn tiếng chất vấn, Địch Vạn Thần cảm thấy phát run.
- Tôi...Tôi thật sự có trách nhiệm, tôi công tác bất lực, đã làm cho lãnh đạo rơi vào tình huống bị động.
Trên trán Địch Vạn Thần bắt đầu vã ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn bắt đầu hối hận vì nghe theo lời của Lý Nguyên Ý.
- Bí thư Vương, tổ trưởng Địch rõ ràng có trách nhiệm ở phương diện không quản lý cho tốt, tôi thấy không bằng cho anh ấy lấy công chuộc tội, đi trấn an cảm xúc của các giáo viên vào lúc này.
Trương Dân Cường đẩy cửa tiến vào, hắn lên tiếng xin xỏ cho Địch Vạn Thần.
- Đúng thế, anh Địch trước nay làm rất tốt công tác đề cao năng lực cho giáo viên trong xã.
Lưu Căn Phúc cũng nhanh chóng phụ họa theo Trương Dân Cường.
- Hừ, bây giờ tất cả các giáo viên đều đã về trường, còn để cho Địch Vạn Thần gọi bọn họ ra khỏi lớp học, tập hợp tất cả lại để trấn an sao? Chẳng phải quá buồn cười sao?
Vương Tử Quân cũng căn bản không thèm nhìn mặt Trương Dân Cường, hắn trực tiếp phân phó Chu Thường Hữu:
- Thường Hữu, anh đi khởi thảo một văn kiện miễn đi chức vụ tổ trưởng tổ giáo dục của đồng chí Địch Vạn Thần, nếu đồng chí Địch Vạn Thần có năng lực nghiệp vụ tốt, lại không biết quản lý, như vậy cho anh ấy xuống làm giáo viên. Làm lãnh đạo thì phải nắm rõ phạm vi công tác của mình, nếu không làm tốt thì chỉ có thể đi xuống cho người khác lên thay, như vậy mới xem như tận dụng người có năng lực, nếu để người có nghiệp vụ nhưng không giỏi quản lý làm lãnh đạo thì cũng xem như lãng phí nhân tài.
- Bí thư Vương, anh không thể làm như vậy, nếu muốn miễn chức của tổ trưởng tổ giáo dục, ít nhất phải mở hội nghị ban ngành để nghiên cứu xem xét, cuối cùng mới quyết định có thông qua hay không.
Trương Dân Cường lúc này lên tiếng có hơi cứng rắn, lúc đầu hắn còn nén giận vì sự cường thế của Vương Tử Quân, nhưng bây giờ hắn là một người ở lại phụ trách mọi việc của Triệu Liên Sinh, tất nhiên phải bảo vệ Địch Vạn Thần, ép Vương Tử Quân nuốt lời nói vừa rồi trở về.
- Sẽ mở hội nghị ban ngành, nhưng không phải nghiên cứu vấn đề của Địch Vạn Thần, mà nghiên cứu làm sao để phát lương cho các giáo viên trong xã.
Vương Tử Quân vung tay lên, sau đó nói lời khiển trách với Chu Thường Hữu còn đang đứng ngây người không biết phải làm sao:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Anh là nhân viên văn phòng, cũng không cần phải hỏi tôi nên sử dụng văn bản nào chứ?
Trương Dân Cường căn bản không ngờ Vương Tử Quân lại chẳng nể mặt như vậy, dù tâm lý bức bối nhưng thật sự không thể tránh được. Hắn là một cán bộ thâm căn cố đế ở xã Tây Hà Tử này thì thế nào? Nếu so về quyền uy vẫn kém hơn đối phương một bậc.
- Bí thư Vương, nếu anh chuyên quyền độc đoán như vậy, rơi vào tai lãnh đạo tuyến trên sẽ sinh ra phiền toái.
- Hừ, rơi vào tai lãnh đạo huyện là chuyện đươgn nhiên. Bí thư Trương, dù anh là phó bí thư phân công công tác chính trị, nhưng lại là người nắm công tác văn thư, anh có nghe thấy sự việc nửa năm chưa phát lương cho giáo viên chứ?
- Điều này, tôi cũng biết rõ vài tin tức...
Trương Dân Cường đối mặt với Vương Tử Quân cũng có chút sợ hãi.
- Anh biết rõ? Thế anh công tác thế nào? Rơi vào tai tuyến trên thì không phải một phó bí thư nắm văn thư như anh không có trách nhiệm sao? Hôm nay thượng cấp đã đưa ra năm điều với công tác văn thư, đó là tìm hiểu những vụ kêu oan tập thể, tiêu diệt các trạng thái bất ổn định, nếu truy cứu trách nhiệm thì anh là người không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy có xử phạt cũng đáng.
- Được rồi, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của anh, thông báo cho các thành viên ban ngành, chúng ta họp khẩn cấp.
Vương Tử Quân nói xong thì xoay người đi về phía phòng họp.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế