TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 509: Lại vào Hoàng Long. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Thế nhưng Từ Huyền lại không làm vậy, mà lựa chọn loại phương pháp nhìn như rất phiền toái này.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tam đại Ngưng Đan, liên tục chiến đấu ở các chiến trường của Hoàng Long Linh Thành..
Từ đầu đến cuối, Từ Huyền không ra tay, chỉ ẩn nấp trong tầng mây ở phụ cận, để Đổng Băng Vân và Nhạc Phong đánh chiếm các tài nguyên trọng địa khác của Đông Phương gia.
Có vài quặng mỏ số lượng tu giả không ít, lấy lực hai ngươi cũng rất khó giết vào.
Ngẫu nhiên, Từ Huyền cũng phái ra bốn đầu khôi lỗi có thực lực luyện thần đỉnh phong để hiệp trợ giết địch.
Ở Hoàng Long Linh Thành, cường giả luyện thần đỉnh phong về cơ bản có thể hoành hành bễ nghễ, số lượng cực nhỏ, cơ hồ không có có bao nhiêu tu giả có thể ngăn cản.
Liên tục mấy ngày, ba người Từ Huyền dẹp xong hơn bốn Bí Cảnh chung quanh, các loại quặng mỏ hơn mười chỗ.
Khi đánh những tài nguyên trọng địa này, Đổng Băng Vân phát hiện mục đích của Từ Huyền không phải vì đoạt những tài nguyên này, chỉ là vì giết địch thôi!
Bởi vì xuất chinh Hoàng Long Linh Thành chỉ có ba người bọn họ, sau khi tấn công những tài nguyên trọng địa này thì không có người nào để trấn thủ cả.
Mà mỗi một lần, Từ Huyền đều yêu cầu không để cho một địch nhân nào chạy thoát cả.
Từ Huyền sừng sững trong đám mây, từ trên không bao quát xuống dưới, nỉ non lẩm bẩm:
- Đánh hạ Hoàng Long Linh Thành, cũng không khó, nhưng mục tiêu của ta không phải là một tòa linh thành, mà là chính là diệt toàn bộ Đông Phương gia! Dùng hết thảy thủ đoạn, phá hủy sinh lực của Đông Phương gia!
Nếu như một lần hành động đánh hạ Hoàng Long Linh Thành, cường giả Đông Phương gia tất sẽ nhanh chóng lui lại, bảo tồn nguyên khí.
Bởi vậy, Từ Huyền không trực tiếp đánh Hoàng Long Linh Thành, mà đánh về cac tài nguyên trọng địa phân tán của Đông Phương gia.
Chạng vạng tối một ngày này, Đổng Băng Vân và Nhạc Phong vừa mới tấn công linh quáng kế tiếp, sau lưng đã truyền đến tiếng xé gió.
Sưu sưu, hai đạo độn quanh một xanh một trắng bức tới nơi này, xem khí thì nghiễm nhiên lại là Ngưng Đan cao nhân.
- Phương Thiên trọng thành không dám chính diện tác chiến với Đông Phương gia chúng ta lại sử dụng ra loại thủ đoạn này, thật làm xấu hổ thân phận Ngưng Đan cao nhân! Có bản lĩnh thì đánh với chúng ta một trận đi.
Một thanh niên áo trắng trong đó lạnh lùng cười dài một tiếng, BOANG... một tiếng, một thanh ngọc kiếm gần như trong suốt như chớp ra khỏi vỏ, trong hư không sinh ra một đạo như kiếm hà màu trắng như hồ quang điện.
Kiếm đạo khí tức rét lạnh thấu xương bay thẳng mà đến.
Hiển nhiên người này là một vị kiếm tu cấp đan đạo, một sát na ngọc kiếm ra khỏi vỏ liền khiến Nhạc Phong sinh ra một tia cảm giác nguy cơ.
Một lão giả áo bào xanh khác thì mặt lộ lệ quang, trong tay xuất hiện một cái hồ lô, lăng không phóng đại đến một hai chục trượng, tách ra tam sắc quang hoa quanh quẩn, mặt ngoài còn di động một tia hồ quang điện, thế như phá núi đánh tới mấy người.
Hai người này, theo thứ tự là một vị ngưng đan sơ kì kiếm tu, một người là cường lực tiên tu Ngưng Đan trung kỳ, thực lực không phải chuyện đùa.
Đổng Băng Vân và Nhạc Phong nhao nhao nghênh đón, triển khai một hồi tranh phong giữa đan đạo cường giả.
Vừa mới giao thủ, Từ Huyền ẩn nấp trong tầng mây liền phân biệt ra rõ ưu khuyết.
Lấy tạo nghệ tiên pháp của Đông Băng Vân đối chiến với lão giả áo bào xanh kia, không những không thiệt thòi, ngược lại còn mơ hồ chiếm cứ thượng phong nữa.
Nhưng trái lại ở một bên, Nhạc Phong bị kiếm tu áo trắng kia đánh cho phải liên tiếp bại lui.
Công kích của Kiếm tu lăng lệ ác liệt tấn mãnh, kiếm quyết của hắn cũng biến hóa vô cùng, có lẽ không có uy năng hiệu quả như tiên pháp, nhưng lại truy cầu lực công kích cực hạn mà đơn giản, mỗi một đạo kiếm quyết, có thể thiết cát nát bấy tiên pháp, có được lực công kích cường đại. Thường thường trong giao chiến cùng giai, một khi bị kiếm tu chiếm trước tiên cơ thì rất là không xong.
Nhạc Phong giờ phút này chính là gặp phải tình huống này, hơi chút sơ xuất, sắp bị kiếm quyết lăng lệ ác liệt kia đâm thủng cổ họng.
Nhưng Từ Huyền ẩn nấp trong tầng mây tự nhiên sẽ không cho phép loại tình huống này xảy ra rồi.
Hắn những ngày này, một mực ẩn nấp không ra, chính là vì muốn dụ dỗ cường giả Đông Phương gia trong Hoàng Long Linh Thành.
Một khắc trong khi đang giao chiến, giữa tầng mang truyền đến một tiếng bạo liệt, một đạo thân ảnh quanh quẩn màu vàng kim nhạt như Ma Thần bay thẳng mà xuống.
Oa!
Kiếm tu áo trắng kia lập tức nhổ ra một búng máu, cơ hồ ngay lập tức trọng thương! Kiếm tu vốn có công kích cực hạn đồng thời thì thủ đoạn phòng ngự cũng là một uy hiếp của họ.
- Người nào...
Mặt khác lão giả áo bào xanh Ngưng Đan trung kỳ kia khí huyết quay cuồng, quá mức sợ hãi.
Hắn trơ mắt nhìn thân ảnh màu vàng kim nhạt kia vọt tới trước mặt kiếm tu áo trắng, đánh ra một quyền vô cùng đơn giản, mà kiếm tu áo trắng kia phảng phất như trì độn vậy, kiếm hà màu trắng quanh thân vung vẩy, bị xé nát dễ như trở bàn tay, tiếp theo nội tạng, cốt cách toàn thần trong khoảnh khắc liền nát bấy, vẫn lạc tại chỗ.
- Ngươi... Ngươi là Từ Huyền?
Lão giả áo bào xanh hít một hơi lãnh khí, quay người muốn chạy đi, lại bị Đổng Băng Vân điều khiển một mảnh băng sương hạn chế tốc độ.
Rất nhanh, khí tức cường đại kinh nhiếp huyết dịch pháp lực kia lại áp bách mà đến.
Lão giả áo bào xanh thi triển ra tất cả vốn liếng, nhưng dưới một quyền vô cùng đơn giản của Từ Huyền liền nát bấy như gỗ mục, không chịu nổi một kích.
Mắt thấy Từ Huyền trong thời gian cực ngắn diệt sát hai đại Ngưng Đan, Đổng Băng Vân lộ ra vẻ chẳng thèm ngó tới, nhưng trong lòng lại rất chấn động. Tuy rằng ngang cấp, nhưng nàng ở trước mặt Từ Huyền lại không thể ngăn nổi một quyền.
- Chém giết hai tên Ngưng Đan này, nghĩ đến đan đạo cường giả của Hoàng Long Linh Thành cũng không còn thừa lại bao nhiêu nữa.
Từ Huyền cười nhạt một tiếng.
Kế tiếp, hắn để hai người tĩnh dưỡng tại chỗ hai canh giờ, khôi phục nguyên khí. .
Đêm đó, ba đạo thân ảnh phát ra khí tức cường đại chậm rãi hàng lâm dưới ánh trắng mông lung, Hoàng Long Linh Thành mê ly như huyễn.
Hoàng Long Linh Thành, bao phủ dưới một tầng kết giới màu vàng khổng lồ, dưới sự chiếu rọi của dạ nguyên mông lung trông hệt như một khối minh ngọc óng ánh, bên trong quang hoa du động, mê ly như huyễn.
Trong bầu trời đêm, phi hành pháp bảo lướt qua vòng bảo vệ, đủ mọi màu sắc, sáng lạn như lưu tinh, lui tới mà đi, khiến cho cảnh đêm ở đây càng tăng thêm vài phần mê ly huyến mỹ.
Nhìn qua tòa thành phồn hoa này, thần sắc Từ Huyền có vẻ hơi phức tạp, vẻ mặt hiện lên thần sắc nhớ lại. Ngày xưa khi vẫn còn là Luyện Khí cấp thấp, tình cảnh rung động khi lần đầu tiên được nhìn thấy linh thành như hiện ra trước mắt
Cách hơn hai mươi năm, Hoàng Long Linh Thành so với ngày xưa cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ có trên tường thành lưu lại một vài vết nứt khiến nó so dĩ vãng, càng lộ ra tang thương cũ kỹ.
- Từ sư đệ, như vậy có được không?
Thanh âm của Nhạc Phong đã cắt đứt suy nghĩ Từ Huyền.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 510: Quét ngang linh thành
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Lòng hắn đầu tâm thần bất định, dù đã tấn chức Ngưng Đan, thực lực tăng nhiều, nhưng dựa vào lực ba người, khiêu chiến một phương linh thành khổng lồ thì vẫn có chút vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đổng Băng Vân một thân váy trắng trắng noãn, theo gió phất phới, khuôn mặt kéo căng, như một khối hàn ngọc, trầm mặc không nói lời nào.
Nhưng đã đến thời khắc mấu chốt nhất, trong lòng nàng cũng xiết chặt, cũng có chút tâm thần bất định. Dùng lực mấy người khiêu chiến đối kháng một tòa linh thành phòng giữ sâm nghiêm, cuối cùng cũng có chút hoang đường.
Giờ phút này, Tam đại Ngưng Đan hàng lâm phía trên Hoàng Long Linh Thành, khí tức cường đại kinh động rất nhiều linh giả trong thành.
- Mau nhìn! Là Ngưng Đan cao nhân!
- Ông trời... ơ... i, một lần đã đến vài vị Ngưng Đan cao nhân!
Bên trong Hoàng Long Linh Thành nổi lên oanh động không nhỏ.
Mà tu giả đóng trong Hoàng Long thành thì nguyên một đám kinh hãi biến sắc, ngoài đệ phòng ra cũng không tự chủ được lộ ra vẻ kính sợ ngưỡng mộ.
Đan đạo cường giả, bao trùm trên luyện phàm tam cấp, nắm giữ nhiều loại pháp lực thần thông, bao quát hàng thiên thiên vạn vạn tu giả tầng chót ở côn vân tu giới. Bọn hắn thân ở trên đám mây cao cao tại thượng, đối với rất nhiều tu giả mà nói, đó chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng là rất nhanh, luyện thần cường giả của Đông Phương gia liền kinh hô thất sắc:
- Không tốt! Đó là đan đạo cường giả của Phương Thiên trọng thành.
Cho dù hai đại Ngưng đan Từ Huyền và Nhạc Phong đột nhiên hàng lâm Hoàng Long Linh Thành nên sẽ có chút lạ lẫm, nhưng Đổng Băng Vân nàng này thì một ít cao tầng Đông Phương gia đã rất nhanh nhận ra rồi.
- Địch nhân xâm lấn! Chuẩn bị chiến tranh! Toàn thành chuẩn bị chiến tranh!
Tu giả đóng quân của Đông Phương gia một hồi luống cuống tay chân.
Chỉ qua một lát một phương linh thành tràn ngập tiếng kim thiết, khí tức âm trầm áp lực kia khiến rất nhiều tu giả không thở nổi.
Sưu sưu sưu, đại lượng tu giả Đông Phương gia bay về phía đại môn linh thành.
Từ Huyền lẳng lặng đứng trên không linh thành, trên mặt không hề bận tâm, hắn nhắm mắt lại chậm rãi triển khai thần cảm.
Hai người Đổng Băng Vân và Nhạc Phong đều ngưng trọng vẻ mặt.
Ngày càng nhiều tu giả chạy tơi trước cổng linh thành, tu giả ngoài luyện thần kỳ chỉ sợ có gần trăm vị, tu giả còn lại ít nhất cũng ngoài Luyện Khí thất trọng, số lượng đạt gần một ngàn.
- Nhiều năm như vậy chưa trở về, thực lực Hoàng Long Linh Thành được tăng cường hơn trước kia nhiều.
Khóe miệng Từ Huyền nổi lên một tia vui vẻ không thể nắm bắt.
- Ha ha ha... Phương Thiên trọng thành không người, chỉ phái ba người đến đánh Hoàng Long thành ta sao?
Từ chỗ sâu trong linh thành bay tới một vị mặc Huyền Giáp, vóc người vạm vỡ, tay cầm một cái quỷ đầu đại chùy, khí thế hung thần.
- Người nọ là người Đông Phương bổn tộc, Đông Phương Hùng, đại chùy trong tay một kiện pháp bảo hạng nặng, đạt tới cấp bậc nhị phẩm Bảo Khí, bản thân có tu vị Ngưng Đan trung kỳ, thực lực không thể...
Đổng Băng Vân nhúc nhích bờ môi nhắc nhở Nhạc Phong ở bên cạnh.
Đông Phương Hùng bay đến trên không linh thành, ánh mắt hung lệ, liếm liếm đầu lưỡi, liếc qua Đổng Băng Vân:
- Đổng mỹ nhân của Phương Thiên thành, Đông Phương Hùng ta khuyên ngươi một câu, chọn lương mộc mà dựa, gia nhập Đông Phương gia. Đừng tưởng rằng đánh thắng một trận thì có thể tự cho rằng có thể chống lại bổn tộc. Một khi bổn tộc dọn ra tay chân, tiêu diệt một tòa trọng thành cũng chỉ là trò đùa thôi!
Hắn chỉ nhận thức Đổng Băng Vân, về phần Từ Huyền và Nhạc Phong ở bên cạnh thì lại không thèm để ý đến.
- Nếu như Hoàng Long Linh Thành chỉ có một Ngưng Đan như ngươi, vậy thì không khác gì tự chịu chết cả. Không bao lâu nữa, ngươi sẽ giống như hai người chạy đến mỏ quặng chịu chết lúc trước thôi.
Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, trong mắt chớp động sát cơ đặc thù.
- Ngươi là người nào!
Đông Phương Hùng chấn động, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát, hai đại Ngưng Đan phái ra khỏi linh thành lúc trước đến bây giờ vẫn chưa quay về.
- Ta chính là đệ tử Nhạc Phong của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày trước, hôm nay cùng sư đệ Từ Huyền cùng nhau trở về Hoàng Long, muốn nhổ cỏ tận gốc Đông Phương gia các ngươi!
Thanh âm Nhạc Phong tràn đầy chính khí.
- Từ Huyền!
Đông Phương Hùng thần sắc bỗng dưng biến đổi, nhìn về phía thanh niên anh tuấn vẻ mặt không chút sợ hãi đứng giữa ba người.
Cùng lúc đó, ở bên trong Hoàng Long Linh Thành, đại đa số tu giả đều nhao nhao lên.
- Từ Huyền! Chính là Từ Huyền mười mấy năm trước! Hắn trở về rồi...
- Nghe nói hắn ở Phương Thiên trọng thành, chém liên tục mấy đại Ngưng Đan, còn tự tay giết chết một Kim Điện Vương nữa!
- Tên sát tinh này vậy mà giết lại Hoàng Long thành rồi.
Trong linh thành, rất nhiều thế lực cao tầng, kinh hoảng hỗn loạn, cũng có không ít người trong lòng cuồng hỉ.
Tình hình như thế khiến Nhạc Phong và Đổng Băng Vân rất kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ dựa vào cái tên "Từ Huyền" thôi đã khiến một phương linh thành hỗn loạn oanh động như thế.
Mắt thấy tu giả Đông Phương gia sĩ khí đại ngã, Đông Phương Hùng cao giọng quát lạnh:
- Hừ, Ngưng Đan trong bổn thành cũng không chỉ có mỗi ta đâu. . . Kết trận!
Âm thanh ra lệnh vang lên, hơn mười tên tu giả luyện thần phân thành vài đội, ở trên không linh thành kết xuống trận thế, tầng tầng tia chớp chớp động, thạch sắc lộng lẫy, rực rỡ tươi đẹp.
Cùng lúc đó, còn có một bộ phận luyện thần tu giả, dẫn đầu chúng Luyện Khí kỳ tu giả, cố thủ trước linh thành.
- Cho các ngươi chừng ấy thời gian, đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Từ Huyền ở giữa ba người rốt cục lên tiếng, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Lời vừa nói ra, tu giả bên trận doanh Đông Phương gia tâm thần chấn động, khó có thể tin nhìn về phía nam tử đang rất nhàn nhã kia.
Chuẩn bị?
Chẳng lẽ đối phương căn bản là đang trêu đùa mình sao?
Loại thái độ không thèm đếm xỉa đến này của Từ Huyền đã khiến bọn người Đông Phương Hùng khiếp sợ, gầm lên "Cuồng vọng tự đại". Đồng thời cũng khiến cho Nhạc Phong và Đổng Băng Vân giật mình ngoài ý muốn.
Cũng như lúc trước khi đánh các tài nguyên trọng địa của Đông Phương gia, mục đích của Từ Huyền chủ yếu là giết địch, khiến nguyên khí của Đông Phương gia tiêu hao một cách lớn nhất
Còn lần này, mục đích của Từ Huyền còn một điểm nữa, đó chính là chấn nhiếp, giết gà dọa khỉ!
Dùng thực lực tuyệt đối, đánh bại địch nhân dễ như trở bàn tay, một khi hôm nay đại thắng, Đông Phương gia tan tác, đông đảo thế lực trong linh thành cũng sẽ sinh lòng kính phục chính thức!
Đến lúc đó, không cần bao nhiêu binh lực, chỉ cần ba người, thậm chí một người là đã có thể thu phục chiếm được một phương linh thành rồi!
Nghĩ tới đây, Đổng Băng Vân thầm sinh lòng thán phục, Từ Huyền chẳng những thực lực khủng bố mà thực lực cũng vượt hẳn thường nhân.
- Đánh cho ta!
Đông Phương Hùng vung tay lên, trên trăm tu giả trên thànhh phát động công kích trong trận thế, pháp quang diễm khí sáng chói chói mắt và công kích đủ mọi màu sắc điểm lấm tấm, phóng tới ba người trên linh thành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 511: Đông Phương Quý. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Bá bá!
Đổng Băng Vân và Nhạc Phong ngay ngắn thối lui, tự nhiên sẽ không ngốc mức đối chiến với công kích như nước lũ này.
Sau khi nhanh chóng thối lui, hai người đột nhiên phát hiện, Từ Huyền căn bản không động.
Khi pháp quang diễm khí trùng kích đến khi ở vị trí trước kia còn đứng lấy một thanh niên, quanh thân thể ánh lên một tầng quang mang vàng nhạt, chậm rãi thu liễm.
Tu tập lực lượng tu giả Đông Phương gia trong một thành, tạo thành trăm đạo công kích như nước lũ vậy mà không thể làm tổn thương nam tử kia chút nào.
Thoáng chốc, một phương linh thành tĩnh mịch im ắng.
Đông đảo tu giả của Đông Phương gia tâm thần rung động, vô số người hít một hơi lãnh khí.
- Thực lực của người này, đến cùng đạt đến tình trạng như thế nào rồi. . .
Đông Phương Hùng đồng tử ngưng co lại, biểu hiện trên mặt cứng lại, trên trán chảy ra mồ hồi, cánh tay nắm chặt quỷ đầu đại chùy không ngừng run rẩy:
- Hôm nay, Từ mỗ tái nhập chốn cũ, là vì khu trừ Đông Phương gia, những người không liên quan nhanh chóng thối lui!
Trong mắt Từ Huyền lóe lên một tia hàn quang, một tay vẽ một cái.
Xuyến!
Trong hư không đột nhiên chấn động, phảng phất có một Cự Thú nào đó hiện thân.
Sau một khắc, chỉ thấy một đầu Thiết Dực Long khổng lồ há miệng, một cổ khí lãng chấn minh linh hồn như long ngâm giống chấn động Thiên Hư. Đồng thời hai cánh chấn động, ở trên không linh thành lờ mờ nổi lên một trận gió lớn, thanh thế to lớn kinh người.
- Đó là quái vật gì thế. . .
Tu giả Đông Phương gia tu vừa trải qua một phen giãy dụa vô lực, giờ phút này trong lòng càng thêm sợ hãi..
So sánh với ngày xưa, Thiết Dực Long hiện giờ trải qua nhiều phiên tinh luyện tăng lên, thực lực có thể so với Ngưng Đan hậu kỳ rồi.
Hô oanh, Thiết Dực Long huy động cánh sắt, trong miệng rít gào ra khí lãng kinh thiên, trong bụi cát bay mù mịt dẫn động ra cương phong phấn kim toái thiết, giết vào Hoàng Long Linh Thành.
....
Trận thế của tu giả Đông Phương gia trong khoảnh khắc bị kích phá, thậm chí căn bản không có dũng khí đối chiến.
Trong lúc nhất thời, Thiết Dực Long cực lớn ở bên trong Hoàng Long Linh Thành giương nanh múa vuốt, như vào chỗ không người, ngay cả Đông Phương Hùng Ngưng Đan trung kỳ kia cũng không thể chính diện chống lại, bị một trảo đánh bay thổ huyết.
Chỉ trong chốc lát, Thiết Dực Long diệt sát gần trăm tu giả, đại sát tứ phương, cả tòa linh thành, không người đối chiến.
Từ Huyền lơ lửng trên không linh thành, sắc mặt tỉnh táo, nhìn kĩ linh thành hỗn loạn bên dưới.
Lúc này, cho dù những tu giả không tham chiến trong linh thành cũng đều kinh hãi lạnh mình, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
- Sát!
Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, xông vào linh thành, giết cho Đông Phương Hùng phải chạy trối chết, cũng nhanh chóng chém giết các tu giả đang chạy thục mạng.
- Đông Phương gia, cứ như vậy không chịu nổi một kích, không dám chính diện xuất chiến sao?
Từ Huyền phiêu phiêu trên không, tiếng cười nhạo quanh quẩn toàn bộ linh thành.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng ra tay, chỉ bằng một thân Kim Cương khí lực, một đầu khôi lỗi đã thế thế lực chấn thủ một phương linh thành, sụp đổ phải chạy thục mạng.
- Tiểu tử. . . đừng vội càn rỡ, bổn tọa muốn ngươi phải trả một cái giá thảm thiết gấp mười lần!
Nhưng vào lúc này, một cổ khí tức đáng sợ kinh thiên triệt để từ một chỗ trong Hoàng Long Linh Thành thức tỉnh, thanh âm kia kỳ dị bén nhọn, lại ẩn chứa một loại cảm giác quỷ thần khó lường.
Thân hình Từ Huyền trôi nổi giữa không trung bỗng dưng cứng đờ, đó là một cổ khí tức đủ để uy hiếp đến cảm giác của hắn.
Đồng thời bên trong linh thành xuyên thẳng qua Nhạc Phong và Đổng Băng Vân đang giết chóc, tâm thần hai người đồng thời run lên.
- Thanh âm kia. . .
Nhạc Phong kêu rên một tiếng, sợ hãi không thôi, trong óc chấn động, có một loại cảm giác trời đất quay cuồng.
- Không tốt! Đó là khí tức của đan đạo bước thứ hai... Lúc trước sau khi hắn và lão viện trưởng đại chiến vẫn một mực chưa từng xuất hiện, không ngờ vẫn dừng lại ở Hoàng Long Linh Thành!
Khuôn mặt Đổng Băng Vân trở nên trắng bệch, trong mắt đầy vẻ lo âu, lộ ra chân tay luống cuống.
Chẳng ai ngờ rằng bên trong Hoàng Long Linh Thành này còn ẩn núp tồn tại Nguyên Đan kỳ đan đạo bước thứ hai nữa.
Khí tức đan đạo bước thứ hai trong nháy mắt kia như một bàn tay nguy hiểm vô hình, che phủ toàn bộ Hoàng Long Linh Thành.
Tu giả Ngưng Đan kỳ ở đây tâm thần đều rung động.
Tam đại Ngưng Đan phe Từ Huyền đều bị uy áp khí cơ thông thiên triệt địa, mênh mông vô tận kia tập trung, trong một giai đoạn đồng nhất, loại cảm giác kia thật giống như sự khác nhau giữa một đứa bé và trang hán trưởng thành vậy.
Cường giả Nguyên Đan kỳ còn chưa hàng lâm, thanh thế khí tức này đã khiến Ngưng Đan bình thường như lâm vào vực sâu vô tận rồi.
Nhạc Phong lúc nghe được thanh âm kia, ngoại trừ sợ hãi run sợ ra, hắn còn sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
Thanh âm này. . . Trước kia đã từng nghe qua, một đoạn trí nhơ u ám đau đỡn bỗng hiện lên.
Duy nhất có thể lập tức xác định chủ nhân thanh âm kia chính là Đổng Băng Vân, khuôn mặt biến sắc, trong lòng nổi lên cổ sợ hãi không hiểu, vội vàng thần thức truyền âm, nói với Từ Huyền:
- Không tốt, người nọ là lão tổ của Hoàng Long Đông Phương ngày xưa -- Đông Phương Quý!
Đông Phương Quý? Đông Phương Quỷ?
Từ Huyền hơi lộ ra một tia kinh ngạc, hắn cảm nhận được lo sợ bất an trong lòng Đổng Băng Vân.
Bất quá, nghĩ đến lão tổ của Hoàng Long Đông Phương ngày xưa, trong trí nhớ Từ Huyền cũng hiện lên một hình tượng thân ảnh đáng sợ.
- Thật tốt quá, Đông Phương Quý rốt cục cũng xuất thủ!
Đông Phương Hùng lúc trước bị giết phải chạy trối chết, suýt nữa chết cuối cùng cũng thở phào một hơi, phảng phất vào thời khắc nàycho dù trời sập xuống, cũng có thể bình thản ung dung vậy.
Khí tức Nguyên Đan kỳ sau khi xuất hiện một lát, một cổ cuồng phong rít gào phô thiên cái địa lên vang lên trên không Hoàng Long Linh Thành, mắt thường mơ hồ có thể thấy được nơi hạch tâm có một tầng gió lốc màu vang, sức gió cương mãnh cường đại, đủ phấn kim toái thiết, có thể ảnh hưởng đến trình độ nhất đinh trong phạm vi mười dăm, phạm vi quảng đại, kinh thiên động địa.
Cả tòa linh thành đều có thể nghe thấy tiếng gió rít gào này, có thể nói gần mười vạn tu giả trong nội thành đều kinh hãi bất an, một loại áp lực trầm trọng, xâm nhập vào tâm linh, như bóng mờ không thể xóa đi được.
Đám Từ Huyền đồng tử co lại, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào màu bạc trong cơn lốc vàng kia.
Đột nhiên xem xét thì thân hình kia giống như một một nữ tử xinh đẹp, khi gió lốc màu vàng quanh thân hắn dần dần ổn định, chấn động rít gào bốn phía cũng dần dần dẹp loạn.
Lúc này, thân ảnh man tử áo bào bạc thon dài mảnh khảnh kia, toàn bộ thân hình đều triển lộ ở trước mặt mọi người, một bộ mặt trắng nõn, có vài phần tuấn tú, một đầu tóc tím, cùng với một đôi mắt xếch!
Đây là một nam tử có thể nói là yêu dị, hắn từng xuất hiện trong trí nhớ còn sót lại của đệ tử may mắn sống sót của Tinh Vũ Sơn nhất mạch, không thể nào xóa nhòa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 512: Đông Phương Quý. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Đông Phương Quý. . . Là hắn!
Trong mắt Nhạc Phong hiện ra cừu thị sát ý khắc cốt minh tâm, thân hình ẩn ẩn run lên.
Tràng tai họa ngập đầu của Tinh Vũ Sơn mười mấy năm trước là do Đông Phương gia chủ dẫn đầu, nhưng người tạo ra uy hiếp chính thức lại chính là Đông Phương lão tổ, nam tử rất tuấn mỹ kia.
Năm đó, Đông Phương Quý nhẹ nhõm chiến thắng Phong Vũ lão tổ, thậm chí khiến hắn phải tự bạo, đó là sự cường đại bễ nghễ bực nào chứ.
Mà ở hôm nay, sự cường đại của Đông Phương Quý còn hơn xa trước kia vài lần!
Trong thời gian vài chục năm, đối phương vậy mà đột phá gồng cùm xiềng xích của đan đạo bước đầu tiên Ngưng Đan kỳ, tiến vào cảnh giới Nguyên Đan kỳ.
Trong mắt Từ Huyền hiện lên một tia kinh dị, hắn lần này quay về Phương Thiên, phát hiện những người của Đông Phương gia ngày xưa tu vị đột tiến, đều vượt qua tưởng tượng.
Vô luận là Đông Phương Uy hay là Đông Phương lão tổ lúc này, kể cả Đông Phương Bá kia nữa, hắn càng được liệt vào trong "Côn Vân tứ kiệt", tiến bộ cực nhanh, vượt qua tưởng tượng.
Dưới tình huống bình thường, lấy linh khí, tài nguyên, thậm chí độ phồn hoa tu luyện ở Côn Vân Quốc mà nói, đây là chuyện hoàn toàn vượt qua lẽ thường.
- Từ Huyền, hôm nay Hoàng Long Linh Thành có Nguyên Đan kỳ lão quái trấn thủ, sợ khó phá được, chúng ta hay là trước tiên cứ lui lại bàn bàn kỹ lưỡng hơn đi.
Đổng Băng Vân trong nội tâm gấp gáp, thần thức truyền âm với Từ Huyền nói.
- Lui lại?
Từ Huyền lắc đầu, thần sắc trong mắt dần lộ ra lăng lệ ác liệt:
- Trước khi đánh Hoàng Long Linh Thành, kết quả xấu nhất trong kế hoạch chính là có Nguyên Đan kỳ tọa trấn, bây giờ xuất hiện rồi. Bất quá, chuyến đi hôm nay, đoạt lại Hoàng Long Linh Thành đã là tình thế bắt buộc rồi!
Trở về Hoàng Long, đường báo thù nhất thiết phải cường thế quét ngang, dễ như trở bàn tay, nhất cổ tác khí, không thể có nửa điểm yếu thế, nếu không không cách nào rung chuyển được địa vị vô địch không thể đối kháng của Đông Phương gia được.
- Nhạc sư huynh, Đổng Băng Vân, hai người các ngươi phụ trách khống chế linh thành phía dưới, Đông Phương Quý kia giao cho ta!
Từ Huyền phiêu lập trên không linh thành, khuôn mặt vẫn trấn định như trước, chỉ là cũng hiện ra một chút ngưng trọng.
Lời vừa nói ra, trong mắt Nhạc Phong và Đổng Băng Vân đều lộ ra một tia sầu lo.
Cũng không phải là bọn hắn không tin tưởng thực lực Từ Huyền, mà là lấy tu vị Ngưng Đan trung kỳ đối kháng với Nguyên Đan lão quái đan đạo bước thứ hai, dù nghĩ thế nào cũng không được ổn cả.
Chênh lệch giữa cảnh giới đan đạo, chính là cách biệt một trời một vực.
Phóng mắt khắp toàn bộ Côn Vân Quốc, số lượng Nguyên Đan kỳ lão quái cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bọn mới là người đứng trên đỉnh phong chính thức, nắm giữ ảnh hưởng đến vận mệnh một quốc gia tu giới.
Trong gần vạn năm qua, từ khi Côn Vân Quốc thành lập cho tới bây giờ, còn chưa từng nghe qua tình huống có tu giả Ngưng Đan kỳ có thể vượt cấp địch nổi Nguyên Đan kỳ lão quái.
Nhưng Từ Huyền biết rõ, loại tình huống này từ xuất hiện qua ở Cửu thành Thần Hoang, hắn thậm chí từ tận mắt thấy qua "Người kia" .
"Người kia" chính là nam tử xấu xí của Thiên Hạt tộc, vốn dưới tình huống có Di Lạc Côi Bảo đã từng vượt cấp đánh lui qua lão quái Nguyên Đan kỳ.
Nhưng hiện giờ, trong tay Từ Huyền cũng không có Di Lạc Côi Bảo, tu vị cũng không phải là Ngưng Đan hậu kỳ như người nọ.
- Từ sư đệ, chúng ta cùng tiến lên, sao có thể để ngươi một mình ứng phó cường định bực này được.
Nhạc Phong thanh âm run run, không thể nào đành lòng nổi.
- Không cần!
Thanh âm Từ Huyền lạnh như băng, không mang theo một tia chỗ trông để quay lại, thân hình chậm rãi dời về phía gió lốc màu vàng đang gào thét ở trung tâm kia.
Mà ở trong mắt Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, Từ Huyền phảng phất như đang mạo hiểm đi từng bước một về phía một cây cầu độc mộc vậy. . .
Thế nhưng thanh âm của Từ Huyền lại lạnh băng quả quyết như vậy, một mình một người nghênh chiến Nguyên Đan lão quái.
Đổng Băng Vân xoay đôi mắt đẹp lại, như có điều suy nghĩ, nàng chỉ có thể nghĩ đến lấy tu vị ngưng đan sơ kì, trung kỳ, rất khó nhúng tay vào chiến đấu cấp bậc Nguyên Đan, hoặc là nói, căn bản tác dụng quá mức bé nhỏ, thậm chí sẽ cản trở.
Trừ phi tu vị đạt tới Ngưng Đan hậu kỳ hoặc là Ngưng Đan đỉnh phong, mới có thể ở trong đại chiến nhiều người kiềm chế được Nguyên Đan lão quái.
Đột nhiên, một thanh âm vang vọng trong đầu Đổng Băng Vân và Nhạc Phong:
- Trận chiến hôm nay, nhất định phải một mình ta, chiến thắng hoặc chém giết Đông Phương Quý! Như thế mới có thể lưu lại trong nội tâm ngàn vạn tu giả Côn Vân Quốc là Đông Phương bổn tộc cũng không phải không thể đánh bại, các ngươi đừng vội nhúng tay!
Một mình chiến thắng hoặc chém giết Nguyên Đan lão quái, cái này và nhiều người vây công mà thắng có hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Cái này tỏ rõ Từ Huyền cường thế trở về, muốn từ mặt tinh thần trọng thương Đông Phương gia, tạo nên quyết tâm cường đại và tăng mạnh sĩ khí cho mọi người.
Nghe được thanh âm này, Nhạc Phong và Đổng Băng Vân chấn động trong lòng.
Ý tứ của Từ Huyền chính là hoàn toàn muốn dựa vào lực lượng một người để chiến Nguyên Đan lão quái, nếu như thắng, có thể nhất phi trùng thiên, uy chấn côn vân tu giới, trở thành nhân vật đỉnh phong chí cao vô thượng.
Còn nếu bại bởi Nguyên Đan lão quái, khi đó không nói đến ảnh hưởng đến sĩ khí, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng mà bảo vệ được. . .
Nhưng hai người không thể ngăn cản bộ pháp của Từ Huyền, càng khó cải biến ý chí của hắn.
- Ngươi. . . Chính là tân tú Từ Huyền kiệt xuất nhất của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa sao?
Đông Phương Quý ở giữa gió lốc màu vàng, thanh âm kỳ dị lanh lảnh, một đôi mắt xếch hơi hứng thú đánh giá Từ Huyền, phối hợp với khuôn mặt nhỏ hết sức yêu dị kia, mơ hồ lộ ra vài phần vũ mị.
- Không nghĩ tới các hạ lại biết danh tiếng của Từ mỗ.
Khí lực cường đại của Từ Huyền dùng thái độ cường thế, trực tiếp vang lên trong một mảnh phong ba, tất cả kình phong tiếp cận hắn, đều tại trong khoảnh khắc hóa thành nát bấy.
Những kinh phong kia, nguyên bản dưới sự ảnh hưởng từ võ tu chân lực của Đông Phương lão tổ thì dư âm cũng đủ để uy hiếp Ngưng Đan bình thường, nhưng ở trước mặt Từ Huyền lại không có bất kỳ tác dụng.
Trong mắt Đông Phương Quý xẹt qua một tia kinh ngạc:
- Những ngày này, chuyện liên quan đến ngươi đã xuất hiện quá nhiều trong Hoàng Long thành. Hơn nữa tốc độ phát triển của ngươi cũng vượt qua dự kiến của bổn tọa, đợi một thời gian, quả thật có thể uy hiếp đến Đông Phương gia. Nhưng ngươi lại phạm vào một sai lầm quá lớn.
Sai lầm?
Từ Huyền từ chối cho ý kiến cười cười.
- Đó chính là chính là. . . Gặp mặt chính diện với ta quá sớm.
Trong mắt Đông Phương Quý lóe lên hàn quang, trên người rồi đột nhiên tản mát sát một cổ hàn ý trí mạng.
Chỉ một thoáng, sức gió trong hư không bên này trở nên như đao phong, khí tức lạnh như băng ngưng kết phong kín phạm vi mười dặm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 513: Đâm chết ngươi. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Phạm vi mười dặm kia, giống như một lĩnh vực chết lạnh như băng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Xùy~~ chi ~
Bên ngoài thân Từ Huyền bỗng dưng nổi lên một tia hỏa tinh thật nhỏ, phảng phất bị lưỡi đao thật nhỏ thiết cát nhiều lần vậy.
Tình hình như thế khiến sắc mặt hắn khẽ biến.
- Nghe nói ngươi là Thể Tu hiếm thấy trong tu giới, mà lại không giống với Thể Tu bình thường, thân thể quả nhiên cường đại! Nhưng hôm nay, Đông Phương Quý ta sẽ đích thân xé nát thần thoại phòng ngự của ngươi!
Đông Phương Quý dứt lời, trong cơ thể trào lên ra một cổ chấn lực bàng bạc bành trướng, trên bầu trời kình phong rít gào, một mảnh quang mang màu vàng rét lạnh chói mắt như ngàn vạn kim mâu biến ảo, đâm thẳng bốn phương tám hướng, muốn phá hủy hết thảy trước mắt.
Một khắc này, hắn giống như một phương Vũ Thần, giơ tay nhấc chân đều có thể tịch diệt hết thảy vậy.
Uy năng đại thế phô thiên cái địa như phong bạo đầy trời, thổi khiến vô số sự vật trong linh thành tung bay, ép cho vô số tu giả, không thể thở dốc.
Đổng Băng Vân và Nhạc Phong đang khống chế tình hình linh thành bên dưới, tâm thần run lên, uy thế của Nguyên Đan kỳ so với trong tưởng tượng còn khủng bố hơn rất nhiều.
Dưới uy thế bực này, Từ Huyền cảm giác mình là một con thuyền trong biển lớn, đang vật lộn với gió lốc đầy trời vậy.
Chênh lệch giữa cảnh giới cấp độ được hiện ra rất rõ ràng.
Hắn hít sâu một hơi, từ trong khí lực bỗng nhiên dâng lên một cổ khí thế bá tuyệt thiên địa, thân thể nổi lên một tầng kim loại sáng bóng màu vàng nhạt.
Trong nháy mắt, toàn thân hắn phảng phất như cao lớn lên, lộ ra thần võ cao lớn, càng có một cổ khí tức Viễn Cổ chất phác phủ khắp bốn phía.
Xa xa nhìn lại, thân ảnh anh tuấn trong bầu trời đêm như một Kim Cương đại thần, trầm trọng áp bách, khí tức bá đạo bễ nghễ nghênh tiếp Nguyên Đan lão quái sừng sững đưng ở đỉnh phong Côn Vân tu giới...
Oanh!
Một thân Lôi Đình hét lớn, quanh quẩn giữa tầng mây, cũng chậm rãi trèo cao, thân thể Từ Huyền nhảy lên cao, bay lên đám mây rất cao, giao thoa với cương phong lôi minh giữa Cửu Thiên.
Cái gì!
Đông Phương Quý sắc mặt ngưng tụ, cảm nhận được từ trong khí lực của Từ Huyền tỏa ra một cổ khí tức khiến sinh linh đời sau phải sợ run.
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, đối phương vậy mà một lần hành động nhảy lên tận Thiên Hư.
Hư không giao diện của thế giới này càng lên cao, áp lực càng lớn, lấy thực lực luyện thần tu giả thì không cách nào vượt qua được đám mây, đó là cao độ thuộc về đan đạo cường giả.
Giống nhau, lấy tụ vị Ngưng Đan kỳ không cách nào bay lên cao độ thuộc về hư không giao diện của Nguyên Đan lão quái được nếu không không chỉ qua một lát liền sẽ bị cương phong khí lưu xé nát ngay.
Mà giờ khắc này khiến Đông Phương Quý khiếp sợ chính là, Từ Huyền trực tiếp bay vọt đến cao độ đối ứng với Nguyên Đan lão quái, cái này ý vị như thế nào?
Khi Từ Huyền dùng tư thái bá mãnh cường thế vượt qua đến giao diện trên tầng mây, cổ khí tức kia trực tiếp nghịch từ trên xuống phát ra khiêu chiến với Nguyên Đan lão quái đan đạo bước thứ hai, cũng thành công sinh ra trùng kích nhất định cho Đông Phương Quý.
Dù sao Từ Huyền hiện giờ đã bay đến độ cao giao diện đối ứng với Nguyên Đan kỳ, nhưng cương phong loạn lưu lại không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn nào cho hắn, rất thong dong tự nhiên!
Trong cùng thời khắc, Ngưng Đan cao nhân ở bên dưới, Đổng Băng Vân, Nhạc Phong, thậm chí là Đông Phương Hùng phía quân địch, đều cảm giác sâu sắc được khí tức đáng sợ từ trong khí lực của Từ Huyền, cổ khí tức đầy lực uy hiếp kia cũng không thấy hơn Đông Phương Quý bao nhiêu Nguyên Đan kỳ.
- Thực lực của Từ sư đệ lại mạnh như vậy! Lúc trước chỉ sợ hắn vẫn một mực không sử dụng toàn lực a!
Nhạc Phong trong lòng chấn động.
Lúc gặp lại Từ sư đệ ở U Ám Cổ Lâm, hắn một mực cảm giác thấy vị sư đệ này thâm bất khả trắc, hoàn toàn không thể nhìn ra sâu cạn.
Thanh thế mặt ngoài giờ phút này cho dù Từ Huyền không địch lại Nguyên Đan kỳ lão quái, nhưng cũng sẽ không kém quá lớn.
- Từ Huyền che dấu quá sâu, nếu như hắn hôm nay chính thức có thể chiến thắng Đông Phương Quý, như vậy thì khả năng diệt đi Đông Phương gia chỉ sợ sẽ vượt qua ba thành...
Trong đôi mắt đẹp của Đổng Băng Vân chớp động lên cảm xúc phức tạp, khi Từ Huyền biểu hiện ra thực lực xuất chúng vượt ngoài ý liệu mọi người, phản ứng đầu tiên trong nội tâm nàng chính là kinh hỉ, sau đó mới là lo lắng và băn khoăn.
Ban đầu lúc ở Phương Thiên học phủ, khi đánh bạc ước chiến với Từ Huyền, nàng từng cho rằng khả năng đối phương có thể thực hiện đổ ước thắng lợi là gần như là bằng không. Dù sao Đông Phương gia ở Côn Vân tui giới chính là một quái vật khổng lồ, một tay che trời, có thể nói là thế lực lớn siêu cấp, sao lại bị diệt bởi lực lượng của một người được.
Nhưng là hôm nay, ý nghĩ này lại hoàn toàn bị dao động.
Tiêu diệt Đông Phương gia, ở trong tay Từ Huyền cũng không phải là hi vọng quá mức xa vời.
- Đông Phương Quý, hôm nay Từ Huyền ta bỏ qua thân phận, đơn thương độc mã phát ra khiêu chiến với ngươi, có dám ứng chiến không? Nếu không thì ngươi dẫn theo dư nghiệt Đông Phương gia cút ra khỏi Hoàng Long Linh Thành đi!
Từ Huyền lơ lửng trong cương phong loạn lưu cuồng bạo, thanh âm như sấm, trong giọng nói mang theo ý tứ bức hiếp rõ ràng.
Gần vạn năm qua, từ một khắc khi Côn Vân Quốc sáng lập, hậu bối dám chính diện phát ra khiêu chiến với Nguyên Đan kỳ lão quái như thế, chỉ sợ rải rác không có mấy, dưới sự chú mục của thiên thiên vạn vạn tu giả Hoàng Long Linh Thành, Đông Phương Quý cũng không có đường lui.
Hắn càng thêm không có lựa chọn lui về phía sau, liền nghiêm mặt bay lên.
Hô oanh --
Dưới sự quanh quẩn của một cổ gió lốc màu vàng cường đại, Đông Phương Quý bay đến trên tầng mây, xa xa giằng co với Từ Huyền, sắc mặt âm trầm, hơi trào phúng:
- Không có cấp độ lực lượng và cảnh giới chính thức, ngươi vĩnh viễn không cách nào minh bạch được hàm nghĩa của hai chữ "Nguyên Đan" trong Đan đạo Tam Cảnh đâu.
Ngưng Đan, Nguyên Đan, Kim Đan.
Ở trong đó Ngưng Đan chỉ là sơ bộ ngưng kết pháp lực hoặc là chân lực trong người cố định hóa thành "Đan. " Hoặc xưng là nội đan, dùng đó để khiến lực lượng bản thân sinh ra bay vọt về chất, pháp lực thần thông, siêu thoát phàm tục. Nhưng mà, Ngưng Đan kỳ, chỉ mới là bước vào đại môn của cấp độ này, sơ bộ ngưng kết ra nội đan, nó giống như một khỏa hạt giống, một cây cây non, chưa thể phát triển khỏe mạnh được.
Mà đan đạo bước thứ hai, chính là khiến nội đan lớn mạnh phong phú, đại khái đạt đên tình trạng sung mãn, cho nên xưng là "Nguyên Đan". Cái này cũng giống như tiểu thụ sinh trưởng thành đại thụ, đứa bé biến thành tráng hán vậy.
Đối mặt với cách nói này, bất luận một Ngưng Đan nào cũng đều tự ti mặc cảm, chột dạ không thôi.
- Ha ha ha... Hiểu biết đối với Nguyên Đan kỳ, Từ mỗ còn rõ hơn ngươi. Nếu là cần, ta ngay cả áo nghĩa của ‘ Bất Hủ Kim Đan ’ cũng biết được một hai đấy.
Từ Huyền nghe vậy, lại cất tiếng cười to, mặt mũi tràn đầy trào phúng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart