Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 765: Long Phượng Lục.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Mục Trần rung động nhìn xuống cảnh tượng quân đội tinh nhuệc cung kính cúi chào. Đại La Thiên quân, quân đội hùng mạnh nhất Đại La Thiên vực.
Cửu U vệ có tiềm lực rất tốt, nhưng thực lực cũng còn lâu mới sánh được. Hiện tại nếu hai quân đánh nhau, e rằng vài phút là đủ cho Cửu U vệ toàn quân nằm sải lai trên đất. Nói gì thì nói, rõ ràng chiến sĩ Đại La Thiên quân ít nhất cũng phải là cường giả Chí Tôn cảnh.
Uy lực quân đội này, e rằng trong vực chỉ có Tam Hoàng mới chống cự được, chư Vương cũng khó là đối thủ.
Đại La Thiên quân lợi hại như thế, trở thành thống lĩnh của họ đương nhiên không dễ. Dù cho hôm nay hắn đã phá trận, nhưng bản thân hiểu, trong lòng nhiều chiến sĩ dưới kia cũng chưa tâm phục khẩu phục, bởi vì thực lực của hắn bất quá cũng thuộc dạng đại trà, chênh lệch đến 2 phẩm so với các thống lĩnh khác.
Nhưng hắn cũng không thấy khó chịu, dù rằng còn thua kém, nhưng hắn có thời gian, một ngày kia từ trên xuống dưới trong Đại La Thiên quân sẽ chẳng còn ai dám coi thường hắn.
Mục Trần hạ xuống một bình đài, hướng về phía vực chủ Mạn Đà La, lòng bàn tay là một cái bình ngọc lập lòe linh lực hai màu tím và vô sắc, bên trong bọc lấy chín giọt máu đỏ và rực lửa như dung nham.
Đó là tinh huyết thượng cổ Viêm Long.
- Tất cả đều thuộc về ta?
Mục Trần lên tiếng hỏi Mạn Đà La.
Đối với tinh huyết thượng cổ Viêm Long, Mục Trần đương nhiêm là thèm thuồng. Thượng cổ Viêm Long là thần thú xếp hạng cực cao, thực lực có lẽ cũng chẳng yếu hơn Bắc Minh Long Côn.
Nhớ năm xưa Mục Trần tốn bao nhiêu công sức ở Bắc Thương linh viện mới kiếm được một giọt tinh huyết Bắc Minh Long Côn cho Cửu U, hôm nay phá một trận tự nhiên có được đến chín giọt, đương nhiên là phải vui mừng.
Mạn Đà La gật đầu xác nhận. tinh huyết thượng cổ Viêm Long tuy có quý, nhưng với nàng thì thật ra chẳng là gì.
- Ngươi đã vượt ải Cửu Cửu Viêm Long trận, vậy thì tư cách đại diện Đại La Thiên vực chúng ta tham gia Long Phượng Thiên chắc chắn thuộc về ngươi.
Mạn Đà La lườm Mục Trần:
- Long Phượng Thiên là một sự kiện hệ trọng của thế hệ trẻ Bắc giới, mỗi người tham gia đều có thiên phú trác tuyệt, bối cảnh gia thế đều thuộc loại cường đại vô song.
Mục Trần gật đầu, hắn tự nhiên biết rõ đám thiên chi kiêu tử kia sẽ được các thế lực hàng đầu bồi dưỡng ra sao, chỉ cần nhìn Liễu Viêm của Huyền Thiên điện cũng đủ làm cho hắn phải cẩn trọng.
- Trong Long Phượng Thiên có cấm chế, bọn ta không ai vào được, chỉ có thể tự lực cánh sinh. Đến lúc đó dù có bị người ta chém chết, thì bọn ta cũng chẳng lôi xác ngươi ra được.
- Đại La Thiên vực chúng ta ngày trước đã từng có ai tham gia Long Phượng Thiên không?
Mục Trần suy nghĩ một chút, cất tiếng hỏi.
- Có, nhưng tham gia chưa được bao lâu đã bị người của U Minh cung giết mất.
Mạn Đà La thoáng khó chịu, chuyện này năm xưa khiến cho Đại La Thiên vực bị cười chê không ít.
- Từ trước tới nay, trong giới trẻ tuổi Đại La Thiên vực và những thế lực cấp cao cũng có nhiều chênh lệch. Ha ha, vực chủ xưa nay không quan tâm vấn đề này cho lắm.
Thiên Thứu hoàng mỉm cười giải đáp cho hắn.
- Ai rảnh rỗi mà ngồi chờ cái đám "thiên tài trẻ tuổi" kia lớn lên chứ. Thiên chi kiêu tử cái gì, ta quơ tay ra là bắt cả rổ, bồi dưỡng gì cơ chứ? Chỉ cần có ta tồn tại, Đại La Thiên vực vĩnh viễn trường tồn, nếu không có ta ở đây, bao nhiêu thiên chi kiêu tử cũng chẳng có chỗ mà dùng.
Mạn Đà La trừng mắt nhìn Thiên Thứu hoàng, khẽ mắng.
Mục Trần nghe mà đơ cả lưỡi. Mạn Đà La bề ngoài thì nói vậy, nhưng có lẽ cũng nghĩ khác. Nhiều năm nay không thể nào cô nàng không chú ý bồi dưỡng lớp trẻ, nhưng có vẻ chưa có được người nào làm cho nàng ta hài lòng.
Nhưng nàng ta nói hoàn toàn chính xác, Đại La Thiên vực có thể sừng sững giữa Bắc giới là một trong những thế lực cực đại, nguyên nhân rõ ràng vì có nàng là siêu cường giả Địa Chí Tôn. Nàng còn tồn tại, không ai dám dòm ngó Đại La Thiên vực. Nàng mất đi, thì có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi cũng không thể chống đỡ sự xâu xé của bao nhiêu thế lực khác.
- Ha ha, Long Phượng Thiên lần này cũng mong Mục Trần biểu hiện cho ra vẻ một chút, để Bắc giới phải biết, Đại La Thiên vực chúng ta cũng có những người trẻ tuổi khó lường.
Thiên Thứu hoàng khoái trá cười nói.
Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ta sẽ dốc hết toàn lực
Tham gia Long Phượng Thiên đều là thiên chi kiêu tử của các đại thế lực, nhưng hắn cũng đâu cần phải sợ, bản thân Mục Trần hắn cũng chẳng phải là người đơn giản.
Ngay cả tự tin cũng không có, thì làm sao hắn có thể tiến lên đến bước này.
- Đạt thành tích đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà đừng để mấy tên vô danh giết chết một cách nhảm nhí là được, bằng không tiếng tăm ngươi gầy dựng cả năm nay sẽ hoàn toàn vào tay người ta đó. Đến lúc đó lại liên lụy Đại La Thiên vực mất mặt.
Mạn Đà La bồi thêm một câu khích tướng.
Mục Trần nhịn không được, nghiến răng bật lại:
- Có ai làm vực chủ như ngươi không...
Đám cường giả có mặt ở đó nghe hắn trả lời mà lạnh mình. Đại La Thiên vực, Mạn Đà La là kẻ thống trị độc tài, ai có gan xàm ngôn loạn ngữ trước mặt nàng? Cho dù hiện tại lộ bản thể là một tiêu cô nương kiều mị đáng yêu, nhưng có ai dám không kính sợ? Họ thấy Mục Trần đối đáp chát gừng với Mạn Đà La, nhất thời cả đám im thin thít.
Trong khi một bầy cường giả hoa mắt chóng mặt, Mạn Đà La lại không hề tức giận, mà chỉ hếch miệng khinh khỉnh, tay chắp sau lưng, quay người khoan thai cất bước, giọng nói lảnh lót để lại.
- Đi theo ta mau, chỉ còn lại 5 ngày, Long Phượng Thiên sẽ khai mạc, ta cho ngươi một thứ, miễn trách vực chủ ta không quan tâm thuộc hạ.
Mục Trần cũng giật mình, cúi chào Cửu U rồi nhanh chóng đi theo.
Hai người rời đi, Tam Hoàng nhìn nhau, chẳng biết mô tê quan hệ giữa tên tiểu tử kia với vực chủ thế nào, cách nói chuyện chẳng có gì giống như quan hệ chủ-bộc. Nếu như khi trước, kẻ nào ăn nói như Mục Trần thế này, e rằng chớp mắt một cái đã nát ra thành cám rồi.
Cửu U cũng chỉ cười cười nhún vai, Mạn Đà La quan tâm Mục Trần dĩ nhiên nàng là người vui mừng nhất. Nàng dẫn hắn đến Đại La Thiên vực, chính yếu là để cho hắn có điều kiện tu luyện hoàn mỹ hơn,. Dù nàng cũng rất tò mò không rõ vì sao Mục Trần lại có mối quan hệ vi diệu với Mạn Đà La như thế, nhưng xét cho cùng cũng không phải xấu.
. . .
Mục Trần bay theo Mạn Đà La, xuyên qua Đại La Thiên, rồi hạ xuống một ngọn núi ở trung tâm. Trên đỉnh núi, có một tòa nhà cổ kính để biển "Tàng Kinh Lâu".
Mục Trần đi đến trước cổng Tàng Kinh lâu, mắt quét nhìn, bất chợt giật mình căng thẳng, vì nơi này toát ra dao động cực kỳ nguy hiểm.
- Đây là Tàng Kinh Các của Đại La Thiên vực, bao năm chinh chiến cướp đoạt các tông phái, chủng tộc, những thần thuật, linh trận, truyền thừa này nọ đều đưa về đây. Đây là trọng địa Đại La Thiên vực. Mặt khác nơi này còn là chỗ bế quan của tiểu Mộng.
Mạn Đà La tùy ý cất lời.
- Tiểu Mộng?
Mục Trần ngẩn người, bất chợt hiểu ra. Danh từ mỹ miều trong miệng nàng ta hình như là Thụy hoàng, nhất thời run rẩy nín cười. Đường đường là vị đứng đầu Tam Hoàng, Mạn Đà La lại dùng cách xưng hô cu-te đến như vậy.
- Thì ra là nơi Thụy hoàng trấn thủ.
Mục Trần thả lỏng, lúc này mới hiểu cảm giác nguy hiểm kia là gì. Trọng địa có cường giả cấp độ đó trấn thủ, e rằng người thường chẳng ai dám tới gần.
- Hôm nay ngươi đột phá, nhưng vẫn mới chỉ là Chí Tôn tam phẩm, đem so với đám thiên chi kiêu tử kia vẫn chẳng là cái đinh gì. Liễu Viêm Huyền Thiên điện đã Chí Tôn tứ phẩm từ lâu, còn mạnh hơn Tần Bi nhiều.
Mạn Đà La thản nhiên chê bai Mục Trần.
- Mà ngươi còn cả gan phế tên Liễu Minh, lẽ đương nhiên Liễu Viêm sẽ không nhiều lời với ngươi, trong Long Phượng Thiên không cần nói cũng chắc chắn chủ động tìm ngươi gây chiến.
Mục Trần gật đầu, Liễu Viêm đúng là rất lợi hại, vượt xa Tần Bi.
Mạn Đà La phất tay, cánh cổng Tàng Kinh Các chầm chậm mở ra, dao động kinh người từ bên trong phả ra ngoài, thế nhưng đến trước mặt Mạn Đà La cũng không làm lay động được góc quần của cô nàng.
Mạn Đà La bước vào, Mục Trần nhanh chóng nối gót vào trong. Một khung cảnh ngũ quang thập sắc tràn ngập vào mắt, những bệ đá chồng chồng lên nhau, đầy dẫy những lỗ hõm vào. Bên trong những lỗ hõm đó, là những quyển trục đang lơ lửng.
Chúng nó toát ra dao động linh lực mạnh mẽ, xem ra không có thứ nào trong này là tầm thường.
Kho tàng rực rỡ làm cho Mục Trần há mồm không ngậm lại được, chép miệng liên hồi. Đây mới chính là nội lực của một thế lực hùng mạnh hàng đầu cấp đại lục. Không biết đã bao nhiêu thế lực tông phái to nhỏ xui xẻo bị giày xéo dưới chân họ.
Mạn Đà La không để hắn lựa chọn tùy ý, mà giơ tay ra, một tia sáng bắn tới chui vào bàn tay nàng. Nàng cầm lấy nó rồi ném cho cho Mục Trần.
- Đã tham gia Long Phượng Thiên, ngươi phải biết người biết ta. Mảnh đồ lục này ghi chép lại những anh tài trè nổi bật hiện nay của Bắc giới, nên xem để có chuẩn bị chu đáo phòng khi giáp mặt.
Mục Trần mắt sáng rỡ, lập tức nhận lấy thứ kia. Hào quang tan đi, lộ ra quyển trục bằng đồng, hai bên có long phụng vần vũ, mơ hồ vang lên tiếng long ngâm phụng khiếu lảnh lót.
Chầm chậm mở ra, kim quang chói lòa, khắc vào trong mắt hắn là ba chữ rồng bay phượng múa.
"Long Phượng Lục"
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 766: Mạn Đà La Diệt Thiên Quang.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Nương theo lấy đồng quyển triển khai, kim quang dũng mãnh vào Mục Trần trong mắt, cái kia lóe ra hào quang cổ xưa kiểu chữ chính là giống như phục sinh bình thường, du động tại Mục Trần trước mắt.
"Long Phượng Lục thứ chín, Xà Thần Điện Xích Huyết, bản thể là Xích Huyết Thần Mãng, có được Thần Thú huyết mạch, trời sinh tính hung tàn, khát máu, từng tàn sát trên trăm thành thị."
". . ."
"Long Phượng Lục thứ bảy, Cự Linh tộc Đinh Tuyên, trời sinh Thần lực, có thể vượt qua núi cao, từng khiêu chiến bốn phương, kinh nghiệm bách chiến, bại trăm vị Chí Tôn."
"Long Phượng Lục thứ năm, Yêu Môn Hồng Ngư, đẹp đẽ chói mắt, tươi đẹp danh vang Bắc giới, vô số con cưng của trời chịu si mê, từng lại để cho một vị cực hạn thế lực đào tạo nhiều năm con cưng phản tông mà đi."
". . Nguồn tại TruyenFull.vn. ."
Mục Trần nhìn đến đây, lập tức có chút trợn mắt há hốc mồm, người này gọi Hồng Ngư nữ tử cuối cùng được xinh đẹp tới trình độ nào, lại có thể câu dẫn biết dùng người liền tông phái cũng không muốn rồi.
"Lợi hại." Mục Trần chậc chậc tán thưởng, tuy rằng phía trên này cũng không có viết rõ người này Hồng Ngư nữ tử có gì chiến tích, nhưng Mục Trần tự nhiên sẽ không ngu xuẩn đến cho rằng loại cô gái này có thể cao cư trú thứ năm, chỉ là bởi vì vẻ đẹp của nàng tươi đẹp.
"Cái kia Huyền Thiên điện Liễu Viêm đâu?"
Mục Trần trong lòng khẽ nhúc nhích, tiếp tục xem đi lên, dùng cái kia Liễu Viêm thiên phú cùng thực lực, sẽ không thể nào tại đây bảng thượng vô danh, mà cũng hoàn toàn chính xác không ra Mục Trần sở liệu, ở đằng kia thứ tư vị trí, hắn đã tìm được cái này tên quen thuộc.
"Long Phượng Lục thứ tư, Huyền Thiên điện Liễu Viêm, sở tu Vạn Viêm Pháp Thân, bá đạo tuyệt luân, Thiên Hỏa lướt qua, vạn vật cháy sạch, từng cùng Ngũ phẩm Chí Tôn giao thủ, toàn thân trở ra."
"Vạn Viêm Pháp Thân. . ." Mục Trần hai mắt có chút ngưng tụ, cái này Vạn Viêm Pháp Thân tuy rằng cùng cái kia Thiên Viêm Pháp Thân chỉ vẹn vẹn có một chữ chi chênh lệch, nhưng so với người sau, nhưng lại không biết cường hãn bao nhiêu, bởi vì ở đằng kia chín mươi chín loại Chí Tôn Pháp Thân ở bên trong, Vạn Viêm Pháp Thân bài danh cao tới sáu mươi chín, nghe nói muốn tu luyện loại này Chí Tôn Pháp Thân, cần tiếp thu mấy trăm loại trong Thiên Địa kỳ Hỏa, dùng kia nung khô Linh lực, mới có thể ngưng luyện ra Vạn Viêm Pháp Thân, một khi tu luyện mà thành, cực đoan bá đạo.
Cái này Liễu Viêm so với cái kia Liễu Minh, hoàn toàn chính xác cường hãn rất nhiều, hơn nữa để cho nhất được Mục Trần kinh ngạc là, gia hỏa này lại vẫn đã từng cùng Ngũ phẩm Chí Tôn đã giao thủ, hơn nữa toàn thân trở ra.
Xem ra vượt cấp đối chiến, cũng không chỉ là hắn độc quyền, những thứ khác những cái kia con cưng của trời, đồng dạng là có được lấy thủ đoạn có thể làm được điểm này.
"Đích thật là cái khó giải quyết gia hỏa a."
Mục Trần thì thào lẩm bẩm, xem ra ở đằng kia Long Phượng Thiên trong hắn muốn ở lâu một ít tâm nhãn rồi, có loại này đối thủ đang âm thầm nhìn chằm chằm, không được phép hắn có chút chủ quan.
Trong nội tâm xẹt qua đạo này ý niệm trong đầu, Mục Trần ánh mắt lại lần nữa bên trên dời, hiện tại hắn đối với cái này Long Phượng Lục hứng thú càng lúc càng lớn, liền cái kia Liễu Viêm đều vẻn vẹn chỉ có thể vỗ vào thứ tư, cái kia ba thứ hạng đầu, lại đem sẽ là hạng gì mãnh nhân?
Kim quang bắt đầu khởi động, màu vàng kiểu chữ phiêu động, Mục Trần ánh mắt, dừng lại tại thứ ba vị trí.
"Long Phượng Lục thứ ba, Vạn Thánh sơn Tô Bích Nguyệt, thánh khiết chi nữ, mỹ danh đủ để so sánh Yêu Môn Hồng Ngư, hành tẩu Bắc giới, ra tay số lần tuy rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần ra tay, mười hiệp ở trong, tất bại đối thủ, từng cùng Yêu Môn Hồng Ngư giao thủ, dùng tiểu thắng kết thúc."
"Mười hiệp tất thắng?"
Mục Trần mắt lộ kinh hãi, cái này Long Phượng Lục hàm Kim số lượng cũng quá cao, cái này mỗi một cái đều là cường hãn đến không hợp thói thường, cái này mười hiệp tất thắng ma chú, chỉ là ngẫm lại đều bị người cảm thấy đáng sợ.
"Long Phượng Lục thứ hai, U Minh Cung U Minh Hoàng tử, U Minh Cung dùng luyện cổ chi pháp, bồi dưỡng thiên tài, vạn tên thiên tài bên trong, cuối cùng chỉ có một người đi ra, mà đi ra chi nhân, là U Minh Hoàng tử."
Mục Trần nhìn chằm chằm vào hàng này tản ra kim quang văn tự, nhưng trong lòng thì cảm giác được nhàn nhạt hàn ý, phía trên này cũng không có ghi cái này U Minh Hoàng tử là bất luận cái cái gì chiến tích, thế nhưng rải rác mấy lời, nhưng là làm cho người ta cảm giác được tim đập nhanh.
Dùng phương pháp nuôi sâu độc, đào tạo thiên tài, như vậy thủ đoạn, coi được là tàn khốc hai chữ rồi, mà cái này U Minh Hoàng tử có thể từ trong lúc này đi tới, hắn chỗ kinh nghiệm đấy, tất nhiên là Tu La giống như sát phạt.
Tại mấy tháng trước, Mục Trần liền nhớ rõ cái kia Liễu Thiên Đạo tựa hồ đã từng nhắc tới qua cái này U Minh Cung, cái này chính là Bắc giới trong uy tín lâu năm cực hạn thế lực, hơn nữa giống như cùng bọn họ Đại La Thiên Vực quan hệ không được tốt lắm.
Mục Trần nhìn chằm chằm vào cái kia U Minh Hoàng tử, yên lặng đưa hắn vạch đến nguy hiểm trong danh sách, tuy rằng hắn còn chưa chưa từng gặp qua người này, nhưng nếu như song phương quan hệ không tốt, cái kia tự nhiên cũng là được chú ý cẩn thận một ít.
"Cái kia đệ nhất đâu?"
Mục Trần trong lòng khẽ nhúc nhích, liền cái này U Minh Hoàng tử đều vẻn vẹn chỉ có thể bài danh thứ hai, cái kia bài danh thứ nhất đấy, lại nên sẽ là thần thánh phương nào?
Tại Mục Trần ánh mắt vừa di động, cái kia màn sáng trên nhất phương, một nhóm cổ xưa kiểu chữ, lặng yên hiển hiện.
"Long Phượng Lục thứ nhất, Thần các Phương Nghị."
Một chuyến này số lượng từ, giới thiệu rải rác không có mấy, nhưng chính là cái này vô cùng đơn giản giới thiệu, nhưng là làm cho Mục Trần thần sắc ngưng trọng lên, một cái bằng vào đơn giản như vậy giới thiệu là có thể ổn thỏa tại đây Long Phượng Lục đệ nhất người, tuyệt đối chỉ có dùng khủng bố hai chữ mới có thể hình dung.
"Thần các xem như hôm nay Bắc giới bên trong nội tình dài lâu nhất cực hạn thế lực, đã trải qua năm lần Đại Thú Liệp Chiến mà không diệt, cái này Phương Nghị cũng là tuyệt đại Thiên Kiêu, những năm này bị Thần các liều mạng bồi dưỡng, tựa hồ là ý định làm cho kia xưng là Thần các kế tiếp nhiệm Chưởng Khống Giả." Mạn Đồ La non nớt tiếng nói từ tiền phương ung dung truyền đến.
Mục Trần âm thầm tặc lưỡi, có thể được Thần các cái loại này nội tình đã lâu cực hạn thế lực dốc sức bồi dưỡng, khó trách cái này Phương Nghị như thế khủng bố.
"Cái này Bắc giới thật đúng là tàng long ngọa hổ." Mục Trần thiệt tình thở dài, quả nhiên chỉ có tiến nhập cái này đại thế giới, mới có thể biết thế giới này mênh mông vô tận, bất quá cũng đúng là như thế, cái này thế gian vừa rồi đặc sắc, con đường cường giả, vốn là tràn ngập gặp trắc trở, chỉ có từng bước một về phía trước, cuối cùng mới có thể chính thức khinh thường quần hùng.
"Cái này ngươi biết tham gia Long Phượng Thiên đều là một ít gì nhân vật lợi hại rồi a? Cũng đừng cho rằng trước thắng một ít không nhập lưu gia hỏa, liền tâm cao khí ngạo." Mạn Đồ La dạy dỗ, chẳng qua là cái kia lão khí hoành thu bộ dáng, cùng cái kia non nớt tiếng nói, thật sự là một chút cũng không xứng đôi.
"Ai nói ta tâm cao khí ngạo rồi hả?" Mục Trần liếc nàng một cái, hắn tuy rằng tự tin, nhưng cũng không lỗ mãng, tự cho là vô địch thiên hạ cái chủng loại kia chuyện ngu xuẩn, hắn thật đúng là làm không được.
"Quản chi không có?" Mạn Đồ La cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nói: "Còn dám đi tham gia sao?"
Mục Trần nhìn chằm chằm vào trong tay Long Phượng Lục, nhưng là mỉm cười, trở tay đem thu hồi, nói: "Đợi đến Long Phượng Thiên chấm dứt lúc, cái này mười thứ hạng đầu vị, ta tất ở trong đó."
Những thứ này trên bảng con cưng của trời, hoàn toàn chính xác đều là nhân trung long phượng, nếu như cùng bọn họ giao phong, nghĩ đến đối với hắn mà nói, cũng sẽ là khó được ma luyện, mà đối với loại này ma luyện, Mục Trần cho tới bây giờ đều không có sợ hãi qua.
Nhớ ngày đó hắn mới tới Bắc Thương Linh Viện, khi đó Thẩm Thương Sinh, Lý Huyền Thông đám người, đồng dạng là trong mắt của hắn cao không thể chạm cường giả, mà khi hắn ly khai Bắc Thương Linh Viện thời điểm, hắn đã đứng ở đỉnh phong.
Có lẽ hắn xuất thân cũng không có những cái kia con cưng của trời như vậy hiển hách, nhưng hắn vẫn cũng không cho là hắn sẽ yếu hơn bất luận kẻ nào, bởi vì hắn có chính mình truy đuổi, hắn đã đáp ứng phụ thân, sẽ mang về mẹ của hắn.
Hắn cũng đã đáp ứng cái kia làm cho hắn nhớ thương nữ hài, hắn sẽ trở thành cái thế cường giả, vì nàng ngăn cản cố gắng hết sức mưa gió.
Cho nên, tại trên con đường này, hắn sẽ không sợ hãi, ánh mắt của hắn, thủy chung ngắm nhìn phương xa.
Mạn Đồ La nhìn qua Mục Trần trên mặt mỉm cười, màu vàng trong con ngươi ngược lại là xẹt qua một tia kinh ngạc, chợt nàng vỗ nhè nhẹ bàn tay nhỏ bé, cười nói: "Đúng vậy, coi như là có điểm khí độ, mặc dù là bên ngoài mạnh mẽ bên trong làm, nhưng cũng không tính là nhục rồi" Vạn Cổ Bất Diệt Thân" người thừa kế tên tuổi."
"Cho đồ đạc của ta đâu?" Mục Trần cũng không để ý nàng, trực tiếp là vươn tay ra, cười tủm tỉm đòi hỏi nói, dùng Mạn Đồ La địa vị, đều muốn cho hắn tất nhiên không phải là phàm vật.
Hôm nay đã được biết đến tham gia Long Phượng Thiên đều là một ít biến thái, Mục Trần cũng là không thể chờ đợi được đều muốn làm cho thủ đoạn mình thêm nữa một ít, bởi vì mặc dù tự tin như hắn, tại kiến thức cái kia bài danh ba thứ hạng đầu cường nhân về sau, cũng biết đây tuyệt đối là siêu cấp kình địch.
Mạn Đồ La quăng Mục Trần một cái liếc mắt, sau đó quay người đối với Tàng Kinh Các ở chỗ sâu trong mà đi, Mục Trần thấy thế, thì là đuổi theo sát.
Một đường ghé qua qua từng tòa hào quang bắn ra bốn phía bệ đá, tuy rằng phía trên phần đông quyển trục tại phóng thích ra mạnh mẽ chấn động lớn, nhưng Mạn Đồ La bước chân nhưng là không chút nào ngừng, như thế ước chừng mười phút sau, bước tiến của nàng rút cuộc bắt đầu chậm lại, mà Tàng Kinh Các cũng là xuất hiện phần cuối.
Mạn Đồ La bước chân cuối cùng ngừng lại.
Mục Trần cũng là vào lúc này ngẩng đầu, chỉ thấy được ở đằng kia Tàng Kinh Các phần cuối, có một tòa thấy không rõ bộ dáng tượng đá, tượng đá toàn thân u ám, nó một tay kết ấn, hướng lên trống không xuất hiện, mà lúc này, tại lòng bàn tay của nó phía trên, lơ lửng một đóa kỳ hoa.
Kỳ hoa hiện ra màu tím sắc thái, cánh hoa đẹp đẽ, phảng phất là có tia sáng yêu dị lưu chuyển, một loại ba động kỳ dị phát ra, làm cho Mục Trần ánh mắt đều cũng có điểm hoảng hốt, trong lúc nhất thời, thậm chí ngay cả tâm thần cũng là muốn bị hấp lướt mà đi.
Ầm ầm.
U Minh Tâm Ma Lôi tại Mục Trần trong nội tâm đột ngột nổ vang, lập tức làm cho hắn tỉnh táo lại, lúc này hắn vội vàng lui ra phía sau một bước, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào cái kia một đóa màu tím kỳ hoa, thứ này lại có thể dẫn động tâm thần say mê.
Mạn Đồ La bàn tay nhỏ bé một chiêu, chỉ thấy được màu tím kia đóa hoa bồng bềnh rơi xuống, cuối cùng rơi vào trong tay của nàng, nàng đưa mắt nhìn một lát, cong ngón búng ra, cái kia đóa hoa chính là bay về phía Mục Trần.
Mục Trần cẩn thận từng li từng tí tiếp được, mà theo hoa này đóa rơi vào trong tay, hắn lúc này mới phát hiện, tại đóa hoa trên mặt cánh hoa, tựa hồ là khắc rõ một ít cổ xưa văn tự.
"Đây là một bộ Viễn Cổ Thần Thuật, tên là Mạn Đà La Diệt Thiên Quang, lúc nó thi triển mà mở, Thiên Địa đều ám, một phương Thiên Địa đều bị kia xoắn giết, uy lực xem như chính thức hủy thiên diệt địa."
Mạn Đồ La thản nhiên nói: "Bất quá đều muốn đem nó tu luyện mà thành, nhất định tá trợ lấy Thượng cổ Thần hoa Mạn Đà La lực lượng."
Mục Trần sững sờ, Thượng cổ Mạn Đà La Hoa chính là trong Thiên Địa cực kỳ thần kỳ tồn tại, bọn chúng có đủ lấy linh trí, mỗi một đóa Mạn Đà La Hoa, đều có thể so với siêu cấp cường giả, cái này muốn hắn như thế nào đi mượn nhờ?
Mạn Đồ La làm như nhìn ra Mục Trần nghi ngờ trong lòng, vì vậy nàng duỗi ra bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng gật Mục Trần trong bụng, nơi đó là Chí Tôn Hải ẩn nấp vị trí, mà ở cái kia Chí Tôn Hải bên trong, ẩn nấp lấy một tờ thần bí giấy đen. . .
Mục Trần giật mình, chợt mắt lộ vẻ mừng như điên, bởi vì ở đằng kia Bất Diệt Chi Hiệt bên trong, thế nhưng là phong ấn lấy một đóa Mạn Đà La Thần hoa Thần Văn, nói như vậy mà nói, cái này "Mạn Đà La Diệt Thiên Quang" , ngược lại là vì hắn số lượng thân chế tạo rồi!
Người khác không có biện pháp đem nó tu luyện ra , hắn nhưng là có thể hoàn mỹ vừa người!
Giờ khắc này, dù là dùng Mục Trần định lực, đều là nhịn không được bật cười lên tiếng, Mạn Đồ La phần này lễ, thật đúng là thật thích hợp!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 767: Lên đường.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Mấy ngày sau đó, Mục Trần gấp rút bế quan trong Cửu U cung, mục đích đương nhiên là nghiên cứu nội dung Mạn Đà La Diệt Thiên Quang.
Dần dần hắn cảm nhận được sự huyền ảo khó lường của bộ thần thuật cổ xưa này. Dù Mạn Đà La không nói rõ cấp bậc bộ thần thuật này như thế nào, nhưng hắn cũng có thể lờ mờ phỏng đoán ít nhất đạt đến đại viên mãn.
Vậy thì đây chính là thần thuật mạnh nhất mà hắn có được. Ngay cả Cửu Long Cửu Tượng thuật cũng chỉ mới đạt tới cấp độ chuẩn đại viên mãn mà thôi.
Lẽ dĩ nhiên, thần thuật đẳng cấp càng cao thì càng khó tu luyện. "Mạn Đà La Diệt Thiên Quang khó đến mức hắn cứ phải ngồi tặc lưỡi suy tư.
Mấy ngày trôi qua, dù được Mạn Đà La gợi ý chỉ điểm, nhưng hắn chỉ có thể nắm bắt được sơ khởi bên ngoài. Cũng may hắn còn có thần văn hoa Mandala, giúp cho hắn có lòng tin lớn khi tu luyện thần thuật này, chuyện thành công chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hắn cũng rất háo hức mong chờ giây phút được thử nghiệm uy lực chân chính của Mạn Đà La Diệt Thiên Quang sau khi tu luyện thành công.
Trong những ngày này, hắn cũng đồng thời dành chút thời gian nghiên cứu linh trận, dù rằng đến lúc này khi giao chiến hắn ít khi sử dung linh trận, nhưng đây cũng là một thế mạnh của hắn, mà rõ ràng là thiên phú linh trận của hắn còn cao hơn tu luyện linh lực.
Nói gì thì mẫu thân chân chính là Linh Trận đại tông sư, chắc chắn ngay cả Mạn Đà La cũng chẳng dám đối địch.
Nhiều khi hắn còn nghĩ, nếu như người ta biết Mục Trần hắn có mẫu thân với thực lực sánh ngang siêu siêu cấp cường giả Thiên Chí Tôn, có lẽ người ta sẽ không ai dám trêu ghẹo đến hắn nữa nha.
Nhưng mà ý nghĩ đó cũng nhanh chóng vụt tắt, chưa nói tới mẫu thân có lẽ hiện tại cũng đang lâm vào khốn cảnh, mà với tính cách của hắn cũng khó làm cái chuyện cáo mượn oai hùm như thế.
Hắn thở dài ta thán, xem ra cái kiểu "cường nhị đại" cũng không phải nói khơi khơi là làm được, tự lực cánh sinh mới đáng tin. Thời gian rãnh rỗi, Mục Trần tranh thủ vào Tàng Kinh Các, tìm vài linh trận tu luyện. Hắn cảm thấy Long Phượng Thiên là một hồi tranh đấu long trời lở đất, thêm một chiêu thì mạng sống tăng thêm một thành.
Đám mãnh nhân top 10 Long Phượng Lục kia, Mục Trần đương nhiên phải cảnh giác, không thể nào coi thường.
Mạn Đà La thấy hắn như vậy cũng cho phép hoàn toàn, để hắn có thể tự do ra vào Tàng Kinh Các, thậm chí còn có thể ở lại đó tu luyện. Ưu tiên như thế thật sự đến chư vương cũng tỏ ra ghen tị thèm thuồng. Tàng Kinh Các là bảo tàng khổng lồ của thế lực, ngay cả họ cũng đâu có tư cách tự tiện tiến vào.
Nhưng có thèm thì cũng thế, chẳng ai dám nói nửa lời, có mù cũng nhìn ra được mối quan hệ giữa Mục Trần và vực chủ thật sự không bình thường. Có chỗ dựa to như thế, trong Đại La Thiên vực này thực sự không ai dám ho he bàn tán bêu rếu gì về Mục Trần. Ngay cả Huyết Ưng vương cũng không dám giở thủ đoạn gì ngáng đường hắn nữa, lỡ như để vực chủ khó chịu, thì cái ghế của hắn, thậm chí là cái đầu cũng không giữ được.
Vài ngày nhanh chóng trôi qua, ngày thứ năm.
Cửu U cung hôm nay rất náo nhiệt, đoàn đoàn các lộ nhân mã tứ phương trong Đại La Thiên đều tề tựu đến đây, Mục Trần liên tiếp phải chào hỏi những nhân vật quan trọng.
- Chuẩn bị xong xuôi thì mau chóng đi đi, bọn ta không tiễn. Long Phượng Thiên sẽ khai mạc ở một vùng phía tây bắc Bắc giới, Long Phượng sơn mạch, tự mình đi tới đó đi.
Mạn Đà La phất phất tay ra vẻ không hài lòng lắm với cái điệu rề ra của hắn, nhàn nhạt ra lệnh.
- Ta đi một mình?
Mục Trần tròn mắt ngẩn ngơ. Dù hắn đến Bắc giới cũng được gần năm, nhưng phần lớn thời gian chẳng rời khỏi Đại La Thiên vực, vốn nghĩ sẽ có phái đoàn hộ tống hắn, nói gì cũng là đại diện của một thế lực siêu cấp đại lục, cũng nên có thanh thế chấn nhiếp mấy đám cắc ké cướp đường chứ.
- Đâu phải trẻ lên ba, không lẽ phải tìm người bồng ngươi đi sao? Nếu như không đủ bản lĩnh tự mình đi tới Long Phượng sơn mạch, vậy thôi thì ở nhà đi, khỏi đi làm chi cho mất mặt.
Mạn Đà La hất mặt khinh rẻ
Mục Trần tức đến nóng mắt, nếu như tiểu cô nương kia không phải có năng lực búng tay cho hắn ra tro thì e rằng phải tự tay "dạy dỗ" cô nàng một phen.
- Vực chủ không nói đùa với ngươi đâu. Long Phượng Thiên chỉ những ai tham gia mới có tư cách tiến vào, những người thực lực hùng mạnh càng không thể vào, do đó mọi thế lực đều cử người tự mình mà đi, không có cường giả hộ tống.
Cửu U bên cạnh cười nói:
- Hành trình Long Phượng Thiên, dù gặp tình huống thế nào ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mục Trần thở ra, lần này đúng là tự mình bươn chải.
- Cầm lấy này.
Mạn Đà La đột nhiên ném ra, một tia hào quang bay vào trong tay Mục Trần. Đó là một mảnh cổ ngọc với dao động kỳ dị.
- Nếu lâm vào tử cảnh, thì bóp nát nó đi.
Mạn Đà La chẳng giải thích dài dòng.
Mục Trần giật mình, nhớ lại Cửu U có nói Long Phượng Thiên có cấm chế, thực lực cấp độ Mạn Đà La rất khó tiến vào, sẽ gây ra phiền phức lớn. Cổ ngọc mà cô nàng đưa cho hắn, có lẽ khi bóp nát, nàng ta sẽ cảm nhận dao động mà xé rách không gian xâm nhập.
Có điều e rằng một khi làm như vậy sẽ trả giá không nhỏ.
Mục Trần cảm thấy hơi cảm động, tay cầm chặt cổ ngọc, không nói gì, cất vào. Long Phương Thiên này thật sự hắn phải từng giây phút cẩn thận. (LTC: lịch sự tối thiểu cũng không có, ghi khắc tạc dạ thì cũng phải mở lời cám ơn một tiếng chớ)
- Ha ha, Mục Trần à, dù rằng bọn ta không đến Long Phượng sơn mạch, nhưng sẽ luôn chú ý mọi động tĩnh ở Long Phượng Thiên. Tất cả mọi người Đại La Thiên vực đều sẽ đợi ngươi xông qua ải.
Thiên Thứu hoàng đến bên cạnh cười nói.
- Danh tiếng Đại La Thiên vực chúng ta, lần này sẽ đặt trên vai ngươi.
Thụy hoàng cũng lên tiếng
Mục Trần cung kính chào Tam Hoàng:
- Tam Hoàng đại nhân xin yên tâm, ta sẽ dốc hết khả năng!
Dứt lời, hắn không nấn ná nữa, lắc mình định bay lên trời.
- Nếu lần này ngươi thuận lợi trở về, vị trí Thập Vương Đại La Thiên vực sẽ dành cho ngươi.
Mạn Đà La lại bất ngờ lên tiếng.
- Ha ha, vậy đa tạ vực chủ đại nhân, vị trí đó thật thích hợp cho ta!
Mục Trần cười lớn, thân hình hóa thành tia sáng xuyên qua chân trời, chớp mắt đã biến mất.
Mọi người cảm thán thở dài nhìn theo.
- Vực chủ, Long Phượng Thiên lần này sẽ có tranh đấu kịch liệt nhất. Những thế lực kia đều phái đi những kẻ tuyệt đại thiên kiêu của họ.
Linh Đồng hoàng quay sang nói chuyện với Mạn Đà La:
- Xưa nay Đại La Thiên vực chúng ta đều lép vế ở Long Phượng Thiên, Mục Trần tuy rằng không đơn giản, nhưng chỉ sợ...
Vài cường giả cũng gật gù tán thành. Đại La Thiên vực ngày trước cũng từng cử đi những thiên tài trẻ tuổi tham gia Long Phượng Thiên, nhưng lần trước vừa vào đó, đã bị kẻ đến từ U Minh cung giết chết. Lần đó khiến cho danh tiếng Đại La Thiên vực giảm sút vô cùng, đến nỗi vài kỳ Long Phượng Thiên đều bỏ qua. Lần này Mạn Đà La phái Mục Trần cũng khá bản lĩnh, nhưng mấy kẻ tham gia của các thế lực khác đều vượt xa Mục Trần, e rằng hắn sẽ mau chóng thất thủ, danh tiếng Đại La Thiên vực lại chịu đả kích.
- Nhiều năm làm con rùa rụt cổ, phải ló mặt ra một chút chứ. Ta biết các ngươi không tin tưởng hắn lắm, nhưng ta tin là được rồi. Kết quả thế nào, cứ chờ mà xem.
Mạn Đà La cười nhạt, chẳng mấy quan tâm.
Vực chủ đã lên tiếng, Linh Đồng hoàng cũng không dám căn vặn gì, chỉ đành gật đầu. Hắn cũng không phải nhắm vào đả kích Mục Trần, chẳng qua nói lời thật lòng, Mục Trần so với những kẻ kia quả thật chênh lệch quá lớn.
Thế nhưng vực chủ đã tin cậy, thì hắn cũng phải tin theo. Hy vọng lần này không mất mặt quá như lần trước, lúc đi là người, lúc về cả cái bóng cũng không có...
Đám đông nhìn lên trời, nao nao tưởng tượng. Vùng tây bắc kia, thời gian tới sẽ là tâm điểm chú ý của mọi thế lực trên Bắc giới.
Vô số thiên chi kiêu tử tranh hùng tại đó, có người sẽ nổi lên, có kẻ sẽ vĩnh viễn chìm xuống.
Bất kể thế nào, ngay khi Long Phượng Thiên chấm dứt, Long Phượng Lục sẽ có sự thay đổi lớn.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 768: Thâm sơn tao ngộ.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Long Phượng sơn mạch, một địa vực nổi tiếp khắp Bắc giới. Sở dĩ danh tiếng như cồn, chính vì Long Phượng Thiên ẩn chứa trong nó.
Tục truyền thời viễn cổ, từng có một con Chân Long và Chân Phượng khai chiến với nhau, phạm vi mấy chục dặm đều bị san thành bình địa, cả vòm trời cũng bị chấn nát.
Trong Long tộc và Phượng tộc, Chân Long và Chân Phượng chính là cường giả tối cường của tộc, thực lực đáng sợ cấp bậc Thiên Chí Tôn.
Trận đại chiến kinh thiên khiến cho hai sinh vật khủng bố cùng ngã xuống, vùng đất làm nấm mồ cho chúng trở thành Long Phượng Thiên, nơi rải đầy tinh huyết của cả hai, rồi trở nên cực kỳ thần dị. Những bảo vật thuốc quý khó tìm sinh trưởng đầy khắp Long Phượng Thiên.
Nếu như có thể chiếm được tinh huyết Chân Long hoặc Chân Phượng, luyện hóa nó, thì sẽ có được cơ hội tu luyện Chân Long thể và Chân Phượng thể, tăng cường sức mạnh thân thể, trở nên cường tráng hùng mạnh như Long tộc, Phượng tộc chân chính.
Và mấu chốt chính là tinh huyết của chúng khiến người ta mang lấy sinh mệnh lực cường đại. Thần thú vốn dĩ đáng sợ vì chúng có sinh mệnh lực mà con người không cách nào hình dung được. Nếu con người cũng có được nó, thì con đường tu luyện rộng mở thênh thang.
Ngoài ra, nghe đồn Long Phượng Thiên còn ẩn chứa truyền thừa của Chân Long, Chân Phượng. Bất cứ ai nhận được nó, thì có thể nói "nhất bộ đăng thiên".
Thế nhưng bao năm nay, Long Phượng Thiên nhiều lần khai mạc, nhưng truyền thừa Chân Long, Chân Phượng vẫn là ẩn số chưa ai giải được, cuối cùng người ta nói rằng đó chỉ là tin đồn vịt gà mà thôi.
Nhưng dù vậy, mỗi lần Long Phượng Thiên mở ra, không chỉ các thế lực Bắc giới, mà những thế lực bên ngoài với nội lực siêu cấp cũng thèm thuồng phái người đến đây.
Cho nên dần dà Long Phượng Thiên trở thành thước đo cân lượng của thế hệ trẻ trong Bắc giới. Long Phượng Lục vì đó mà sinh ra.
Dù chuyện gì xảy ra, mỗi khi Long Phượng Thiên khai màn, đều trở thành sự kiện trọng đại được chú ý vô cùng nơi Bắc giới...
Mục Trần rời khỏi Đại La Thiên vực, đẩy tốc độ tối đa hướng về Long Phượng sơn mạch. Chặng đường khá xa xôi, dọc đường không biết phải vượt qua lãnh địa của bao nhiêu thế lực cường đại.
Nhưng tổng thể mà nói đường đi cũng suôn sẽ, hắn bay tốc độ cao như thế chỉ hai ngày ngắn ngủi đã gần đến vùng phương Bắc của Bắc giới.
Càng đến gần, hắn càng nhận ra có nhiều dao động đặc biệt cũng hướng về một mục tiêu như hắn, rõ ràng chính là những người tham gia Long Phượng Thiên.
Những người đó cũng đều trẻ tuổi, thực lực cũng tốt, bất quá chẳng đáng kinh ngạc cho lắm. Họ vốn dĩ cũng chỉ ngang ngửa Từ Thanh, Chu Nhạc mà thôi.
Mục Trần không chủ động đến kết bạn với họ, mà còn tránh đi, chọn con dường thâm sơn mà hành tẩu. Hành trình này thỉnh thoảng cũng gặp trắc trở khi vài ngọn núi lớn có linh thú cường đại án ngữ, nhưng phần lớn thời gian cũng an tĩnh, đủ cho hắn có thể tận dụng nghiên cứu Mạn Đà La Diệt Thiên Quang .
...
Bóng đêm phủ xuống rừng rú, thỉnh thoảng có vài tiếng gầm gừ của dị thú săn đêm, vang đi xa xăm mông lung.
Một đống lửa bập bùng giữa rừng vắng soi bóng gã du hành cô độc, đang yên lặng ngồi xếp bằng, mắt nhắm lại. Trong lòng bàn tay hắn, đóa hoa tím yêu dị xoay tròn chầm chậm.
Ánh sáng tím lập lòe làn tỏa, dường như có những văn tự cổ xưa chui ra, theo bàn tay thấm vào trng người, tạo thành những đường gân tím kỳ ảo trên cánh tay hắn
Gã du hành kia còn ai khác ngoài Mục Trần, hai ngày nay hành tẩu trong thâm sơn, hắn tranh thủ thời gian nghiên cứu cũng có chút thu hoạch.
Ánh tím cuộn tròn khoảng một canh giờ, rồi tan mất, hắn cũng mở mắt ra, nhìn đóa hoa tím trong tay, rồi nhẹ nhàng cất đi.
- Quả nhiên rất huyền ảo, dù ta có thể tìm hiểu thần văn hoa Mandala, nhưng vẫn chỉ mới sơ sơ bên ngoài.
Mục Trần ta thán, Mạn Đà La Diệt Thiên Quang không hổ là thần thuật đại viên mãn, độ khó tu luyện nó thật sự rất đau đầu.
Mục Trần thở ra, tịnh tâm định tiến vào trạng thái tu luyện.
"Hử?"
Bất ngờ thần sắc biến đổi, hắn vung tay dập tắt đống lửa trước mặt, nhưng con báo đen giữa đêm nhẹ nhàng lướt đi nơi khác, xuyên qua rừng rậm tối tăm.
Xuyên qua cây cối, lát sau hắn hạ xuống một nhánh đại thụ, đưa bàn tay khẽ gạt tán lá nhìn lại.
Lúc đó, đôi mắt hắn sững sờ một lúc.
Bên kia là một hồ nước yên tịnh, bóng trăng treo trên đầu, nghiêng xuống ánh lên những tia sáng bạc cùng mặt nước lăn tăn. Dĩ nhiên hắn không sững sờ vì cảnh sắc thơ mộng này.
Mà vì trong hồ nước kia có một cái bóng trắng muốt mượt mà đang tao nhã tắm táp. Góc nhìn của hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt người con gái, nhưng một kẻ được diện kiến lắm mỹ nhân tuyệt sắc như hắn cũng phải cảm thấy kinh diễm.
Chân mày nhọn như ngọn núi xa xa, chiếc mũi tinh xảo ngạo nghễ cùng với cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn như đá mặt trời, da thịt lóng lánh phát quang như ngọc ngà.
Mục Trần không nhịn được nhìn xuống, một cái cổ trắng muốt thanh cao như thiên nga, đặt trên cặp xương quai tinh xảo và gợi cảm. Xuống dưới chút nữa, thân thể nàng đã chìm trong nước hồ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong sung mãn đầy sức sống và gợi tình.
Cô gái kia nếu xét về chuẩn xinh đẹp, chắc chắn phải nằm trong top 3 giai nhân tuyệt vời nhất mà hắn từng gặp. Hắn nghĩ, có lẽ nữ quái Hồng Ngư của Yêu môn nổi tiếng Bắc giới cũng chưa chắc hơn được nàng.
"Rầm rầm."
Lúc hắn còn đang mê mẩn nhìn ngó cô gái nhỏ kia, đột nhiên mặt hồ sau lưng cô bé bắn lên một cột nước lớn, một con cự mãng bảy màu xuất hiện, lao thẳng đến chỗ cô bé.
Mục Trần giật mình biến sắc, như một phản xạ xông ra, nhưng ngay sau đó hắn khựng lại.
Vì hắn nhìn thấy nàng cười, tiếng cười như hạt trân châu rơi xuống khay bạc, thanh thúy và trong vắt. Cánh tay thon thả vươn ra, múa may gì đó, con cự mãng bảy màu nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn khoảng bàn tay, quấn theo cánh tay nàng rồi trèo lên vai xinh.
Thì ra quái xà bảy màu là thú cưng của nàng ta nuôi.
Mục Trần thở phào, định lặng lẽ rút lui, nhưng bất chợt đôi mắt đen sáng ngời như ánh mặt trời chiếu thẳng vào hắn.
- Bị phát hiện...
Mục Trần thất kinh, nháy mắt lui gấp.
Cô bé kia bề ngoài hấp dẫn gợi cảm, nhưng rõ ràng cô nàng ta không hề đơn giản, tốt hơn không nên trêu vào.
"Véo!"
Mục Trần tăng tốc cực nhanh, nháy mắt đã bay đi cả nghìn trượng. Thế nhưng bất ngờ hắn cứng người, hạ xuống một nhánh cây to, mắt chăm chăm nhìn ra trước. Trên một cành cây phía trước, rõ ràng có bóng người thanh niên mặc đồ đen đang dựa lưa vào thân cây, tủm tỉm cười hắn.
Gã thanh niên với gương mặt thanh tú, nụ cười ấm áp, nhưng chẳng hiểu sao khi mới thoáng thấy hắn ta, Mục Trần cảm thấy căng thẳng tột độ. Từ người gã kia toát ra khí vị gì đó cực kỳ nguy hiểm.
- Vị bằng hữu này... ngươi như vậy mà còn chạy, thì ta sẽ bị đánh đó.
Gã áo đen gãi đầu, bất đắc dĩ nói với Mục Trần, rồi hắn cất bước.
Mục Trần trừng mắt, lại cấp tốc bay lui.
"Vù!"
Nhưng hắn cũng nhanh chóng dừng lại, vì gã thanh niên kia như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn một khoảng. Gã kia đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, linh lực trong cơ thể lập tức ngưng chuyển động.
Mục Trần chấn động, thực lực gã thanh niên này khủng bố đến vậy sao, chắc chắn tuyệt đối hắn không trẻ như vẻ ngoài như vậy.
Gã áo đen thộp lấy vai Mục Trần, lắc mình một cái. Mục Trần cảm thấy hoa mắt, định thần lại thì đã thấy cả hai trở lại hồ nước.
Mục Trần run rẩy bước lui, định lên tiếng giải thích, thì cô bé kia đã quần áo chỉnh tề một màu trắng muốt trong sáng cất bước chân trần tiến đến gần hắn.
Mục Trần lúc này được chân chính chiêm ngưỡng dung nhan. Cô nàng này có thể nói chỉ là thiếu nữ, tuổi tác cũng không lớn, chân mày lại toát ra cảm giác rất mê hoặc, phối hợp với tuổi tác tạo ra sự hấp dẫn vô cùng.
Cô nàng bước tới, gã thanh niên thực lực khủng bố kia lại nở nụ cười ngu ngốc như nịnh nọt, chẳng khác nào nô bộc với nữ chủ nhân, vui vẻ nhưng ra vẻ sầu khổ lên tiếng:
- Tỷ, ta mới đi lòng vòng quanh đây đuổi linh thú, đâu dè tên tiêu tử này lại thừa cơ chui vào, cũng không phải là thủ hộ bất lực đâu!
Mục Trần tròn mắt. Cô nàng thiếu nữ trẻ trung như thế, mà gã thanh niên thực lực kinh khủng kia gọi là tỷ tỷ? Nhưng rõ ràng dao động linh lực của cô bé đâu có mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Đôi mắt câu hồn đoạt phách của nàng liếc nhìn gã thanh niên, rồi nàng đi tới chỗ Mục Trần. Con rắn bảy màu kia cũng bò lên vai, lưỡi rắn thò ra thụt vào.
- Chuyện này...
Mục Trần tằng hắng, định mở lời phân bua, nhưng cô nàng nọ lại xòe tay ra, giọng lảnh lót cất lên trong màn đêm làm Mục Trần hóa đá tại chỗ.
- Ngươi có mùi tinh huyết thượng cổ Viêm Long, bồi thường cho ta năm giọt.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 769: Thiếu nữ và thanh niên.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Thiếu nữ yêu cầu một cách nhẹ nhàng nhưng rõ ràng rất quá đáng, khiến cho Mục Trần tròn mắt kinh ngạc nhìn mãi bàn tay trắng nõn đang xỏe ra kia, đến một lúc sau mới hồi tỉnh lại, cười khan:
- Ta không có!
Đùa chứ, tinh huyết thượng cổ Viêm Long hắn phải tốn bao nhiêu là công sức ở Cửu Cửu Viêm Long trận mới chiếm được 9 giọt, sau đó còn gửi cho Cửu U 4 giọt để hỗ trợ nàng tu luyện. Trong tay hắn lúc này cũng chỉ có vừa đủ 5 giọt, bà cô tiểu nãi nãi này lại muốn một họng tọng hết hay sao...
- Không có á?
Thiếu nữ khẽ cười, đôi mắt sáng trong rực rỡ, vẻ đẹp kiều mị kinh người làm cho ánh trăng cũng bị lu mờ.
Mục Trần nhìn đăm đăm vào gương mặt kiều mị kia, thất thần hốt hoảng. Bất giác có một mệnh lệnh nào đó trong lòng khiến hắn không tự chủ lấy tinh huyết thượng cổ Viêm Long định đem ra.
"Ầm ầm!"
Thình lình lôi âm vang vọng, hắn lập tức thanh tỉnh, giật mình. Cái nụ cười yêu dị kia đúng là cực kỳ mê hoặc.
"Vù!"
Mục Trần tỉnh lại, lập tức bỏ chạy, tàn ảnh liên miên giữa không, hắn nhanh chóng lủi vào rừng rậm.
- Tiểu Lâm.
Thiếu nữ cũng kinh ngạc khi khả năng mê hoặc của nàng không tác dụng với Mục Trần, sắc mặt khó coi, nàng chỉ chỉ theo hắn rồi quay lại gọi gã thanh niên.
Gã kia thở dài, bất đắc dĩ gật đầu rồi bất ngờ biến mất tại chỗ.
Mục Trần biến mất vào rừng cũng khoảng vài giây, đến khi gã thanh niên kia xuất hiện trở lại, hắn đã xách theo Mục Trần.
- Bằng hữu à, ngươi đừng có chạy nữa, chọc giận tỷ của ta thì phiền thêm đó.
Gã áo đen chán nản nhún vai nhắc nhở Mục Trần..
Mục Trần không thể rời mắt khỏi gã, người lạnh hết cả xương. Thực lực tên này quá kinh khủng, hoàn toàn không cùng một cấp độ so sánh.
Đã trốn không thoát, hắn đành quay sang cô gái kia, giơ tay phân bua:
- Ta xin lỗi, vừa nãy chỉ vì nghe có dị động nên mới chạy tới đây, ta không cố ý!
- Ta biết!
Cô gái nhỏ mỉm cười nựng nịu con rắn nhỏ trên vai:
- Bằng không ta đâu chỉ đòi ngươi trả tinh huyết thượng cổ Viêm Long....
- Bằng vào cái ngươi chạy không thoát.
Cô nàng mỉm cười trả lời.
Mục Trần mặt méo mó, suy sụp. Hắn cũng biết rõ tình cảnh, vung tay lên ném bình ngọc ra cho cô gái.
Nàng tay không đón lấy, mà con rắn nhỏ trên vai lại lao ra như điện, vẫy đuôi đập nát bình ngọc, hố mồm nuốt sạch 5 giọt tinh huyết.
Mục Trần ngạc nhiên trừng mắt, quái dị nhìn con rắn nhỏ kia. Xem ra hắn có mắt như mù, con rắn bảy màu kia mới thật sự kinh khủng, tinh huyết thượng cổ Viêm Long ẩn chứa năng lượng và ý chí thượng cổ Viêm Long cực mạnh, nó lại nuốt dễ dàng như thế, cái bộ dáng vui vẻ dường như rất thích thú.
- Tiểu Thải tuy không phải là thần thú của Đại Thiên thế giới này, nhưng khi nó thức tỉnh cũng chẳng yếu hơn đám thần thú đứng đầu danh sách đâu nha.
Cô gái vuốt ve con rắn nhỏ với thân thể bảy màu bóng lưỡng.
Mục Trần kinh ngạc. Con rắn bảy màu kia không phải linh thú Đại Thiên thế giới? Vậy chẳng lẽ đến từ hạ vị diện? Vậy thì hai người trước mặt này cũng vậy sao?
Nuốt hết 5 giọt tinh huyết thượng cổ Viêm Long, con rắn dường như muốn luyện hóa năng lượng đó, nên nhanh chóng chui vào tay áo cô gái nằm ngủ. Cô nàng thấy vậy thì mỉm cười, nụ cười tỏa nắng.
- Xem ra tinh huyết thượng cổ Viêm Long rất có ích cho tiểu Thải nha, phải đa tạ ngươi rồi.
Thiếu nữ cười mỉm nhìn hắn.
Mục Trần tức anh ách trong bụng, nhưng không dam nói. Nửa đêm vô duyên vô cớ cướp đoạt bảo vật của ta, hỏi sao hắn không đau lòng, tức giận hậm hực:
- Bây giờ ta đi được rồi chứ?
Hai người này thần bí quá mức, e rằng không phải hạng cắc ké lôm côm, hắn cũng không muốn dính dáng quá sâu, hành tẩu giang hồ cần phải thận trọng một chút.
- Ha ha, bằng hữu đừng nóng, mọi người gặp nhau xem như có duyên, ngươi đãi tiểu Thải món đồ kia, thì để ta mời lại ngươi.
Gã áo đen cười tủm tỉm choàng vai Mục Trần, bộ dáng như quen thân lắm.
Hắn nghe mà muốn hộc máu. Cái gì mà mời con rắn kia ăn chứ? Các ngươi không ép ta làm sao ta phải đem tinh huyết thượng cổ Viêm Long quý báu lãng phí cho nó!
Thứ đó hắn đang chuyển bị để rèn thân luyện thể đó!
- Không cần.
Mục Trần cự tuyệt, nhưng cái sự nhiệt tình thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của gã thanh niên kia nắm vai hắn kéo lại chẳng cho hắn cơ hội bỏ chạy. Dưới vầng trăng sáng, ngọn lửa bốc cao, thịt nướng vàng nhỏ những giọt mỡ óng ánh xoay tròn trên lửa.
- Nào, ăn thôi!
Mục Trần chẳng kịp từ chối, gã kia đã nhét xiên thịt vào tay, rồi mặc cho Mục Trần đơ mặt, hắn nhai thịt như sói đói lâu ngày, tốc độ bão táp mưa sa làm cho Mục Trần ngẩn ra hồi lâu, cứ như gặp phải một con thú quý hiếm giữa đêm đen.
Mục Trần thở dài buồn bã than trời, hắn cũng chẳng biết làm sao, thực lực đối phương vượt trội hơn hắn, chẳng có thủ đoạn nào có thể bù đắp lại được, hắn đành im lặng thin thít nhai từng mẩu thịt.
Hai nam tử ngồi ăn, cô gái chỉ ngồi cạnh bên chống cằm, đôi mắt rực rỡ im lặng quan sát.
Trăng sáng vằng vặc, đống lửa nướng thịt nhanh chóng chỉ còn lại đống xương bừa bộn.
Mục Trần dựa vào gốc cây, vuốt ve cái bụng no căng. Đã lâu lắm rồi không ăn uống thịnh soạn như vậy, khi người ta tu luyện đến trình độ cao thâm rồi, tích cốc là chuyện rất dễ dàng.
(LTC: không hiểu chữ tích cốc, không dịch được, có lẽ là kiểu không cần ăn vẫn sống)
- Ha ha, bằng hữu thật là thoải mái, tại hạ Cổ Lâm, đây là tỷ tỷ ta...
Gã áo đen chùi miệng, tỏ vẻ thỏa mãn cười nói với Mục Trần.
- Thải Tiêu.
Thiếu nữ liếc Cổ Lâm, tự giới thiệu.
Mục Trần trợn mắt, lấy tên giả cũng không chú ý một chút sao, thở dài đáp lại:
- Tại hạ Mục Trần, chuẩn bị đến Long Phượng Thiên.
- Long Phượng Thiên? Gần đây đi đâu cũng nghe nói cái vụ này nha.
Cổ Lâm gãi đầu, tỏ vẻ tò mò.
- Các ngươi không phải người ở Bắc giới?
Mục Trần tròn mắt kinh ngạc, nếu đã đến Bắc giới không thể nào không biết Long Phượng Thiên.
- Đúng, bọn ta không phải người ở Thiên La đại lục, tới đây có chút chuyện.
Cổ Lâm cười nói.
Mục Trần giật mình gật đầu, hắn nhìn Cổ Lâm hồi lâu, không kềm được hỏi:
- Ngươi tu luyện đã bao nhiêu năm?
Cổ Lâm tỏ ra không lớn tuổi, nhưng thực lực lại rất mạnh, khiến bản thân hắn cảm thấy bị đả kích. Nếu đúng tên này tuổi trẻ như vẻ ngoài của gã, thì hắn treo cổ chết đi cho rồi.
Cổ Lâm nghe vậy, chỉ cười cười, nói bâng quơ:
- Ngươi đừng tự so với ta, thời gian ta tu luyện chắc chắn lâu hơn.
Mục Trần thở phào, nếu như gã cũng trẻ như vẻ ngoài, thì thật sự từ yêu nghiệt cũng chưa đủ miêu tả được.
Mục Trần lại nhìn sang cô bé xinh đẹp kia, mắt tỏ ra quái đản. Nàng ta là tỷ tỷ của Cổ Lâm, mà Cổ Lâm... vậy tuổi của nàng ta...
Mục Trần bỗng dưng nổi da gà.
Như hiểu rõ suy nghĩ trong ánh mắt của hắn, Thải Tiêu trừng mắt, hàng chân mày dựng đứng, nghiến răng:
- Ta không phải bà bà lão yêu!
Cổ Lâm thì cười nắc nẻ không thôi, nói nhỏ với Mục Trần:
- Tỷ của ta thể chất khá đặc biệt, thường hay ngủ say, do đó tuổi của nàng ta đúng như vẻ ngoài.
Mục Trần mới vỡ lẽ, mặc dù cũng còn tò mò cái "thể chất đặc biệt" của nàng ta là gì, nhưng cũng không dám hỏi.
Thải Tiêu nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên hỏi:
- Nghe nói Long Phượng Thiên có tinh huyết Chân Long?
Mục Trần nghe vậy, hiểu ra bọn họ thực sự chẳng biết tí gì về Long Phượng Thiên, mới tận tình kể ra những sự tích và thông tin sơ sơ về Long Phượng Thiên.
- Thật có* tinh huyết Chân Long ư...
Mục Trần kể xong, hai mắt Thải Tiêu lóe sáng.
Cổ Lâm thì tim đập thình thịch, vội ngăn lại::
- Tỷ, nhiệm vụ chúng ta ra ngoài lần này không phải Long Phượng Thiên kia nha, việc lão gia giao cho còn chưa làm xong đó.
- Nhiệm vụ đó mình ngươi đi làm là được, ta sẽ đến Long Phượng Thiên, nếu có thể đoạt được tinh huyết Chân Long, tiểu Thải có lẽ sẽ tiến hóa hoàn toàn, ta không cần thỉnh thoảng phải ngủ vùi vậy nữa.
Thải Tiêu chẳng thèm quan tâm.
- Á?
Cổ Lâm phát hoảng:
- Tỷ muốn đi một mình? Không được, cha nói ngươi không được đi một mình, nếu để cha biết...
- Ngươi không nói cha làm sao biết? Mà ngươi biết kết quả một khi dám phản bội ta chứ?
Thải Tiêu cười khẩy nhìn hắn, dứ dứ cái nắm đấm
- Tỷ, đừng như vậy!
Cổ Lâm rên rỉ, rồi hắn trừng mắt dọa Mục Trần. Sớm biết như vậy mời thằng này ngồi ăn làm gì.
Mục Trần mặt cúi gằm, giả lơ không thấy, sờ sờ cái mũi đứng dậy đính cáo từ, tự thấy nên tránh xa hai kẻ này một chút thì hơn.
- Này!
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thải Tiêu phóng ánh mắt yêu mị tới hắn, duyên dáng mỉm cười:
- Lại phải phiền ngươi một chút, dẫn ta đến tham gia Long Phượng Thiên nhá.
Mục Trần cứng đờ cả người, nhìn qua cặp mắt tóe lửa của Cổ Lâm, rốt cục hiểu được cái cảm giác cục đá trên trời rớt vào chân nó như thế nào.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc