Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 790: Luyện Hóa.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Sau trận đại chiến dữ dội, không gian khu vực này cũng đã trở nên an tĩnh lại, chỉ có điều sắc mặt Thải Tiêu lúc này cũng không dễ chịu gì cho lắm, mặc dù Phương Nghị chỉ cướp được một quả non, nhưng đối với nàng mà nói, cái hành động ám muội của hắn chỉ khiến nàng muốn đuổi theo tận chân trời góc bể đập cho một trận vương vãi răng hàm mà thôi.
- Tên kia thật gian xảo.
Mục Trần buông một câu mắng nhiếc, tư tưởng cảnh giác đối với Phương Nghị càng cao hơn. Có thể cướp đồ ngay trước mũi hắn và Thải Tiêu, năng lực gã Phương Nghị kia thật biến thái.
Mà cả hai cũng không biết hắn tới đây từ lúc nào và như thế nào, với sự cẩn thận của Thải Tiêu, đương nhiên hành trình này luôn cẩn thận tra xét trước sau, vậy mà vẫn không phát hiện được Phương Nghị bí mật đi theo. Xem ra lần đầu tiên bị Thải Tiêu phát hiện khi còn ở Long Phượng cổ thành, tên kia đã đổi cách tiếp cận.
Mà tên này cũng thật biết chờ thời cơ, lúc Thải Tiêu và Kim Giáp Thủ Hộ Giả đang giao chiến, hắn không liều mạng xông ra cướp đồ, mà đội đến khi Thải Tiêu dốc tuyệt kỹ tất sát, thể trạng yếu đi thì mới bất ngờ ra tay.
Chỉ đáng tiếc hắn vẫn đánh giá chưa hết thực lực Thải Tiêu, thành ra cuối cùng vẫn bị Thải Tiêu dí theo hung hãn cướp lại hai quả.
Lúc này hành tung của hắn đã bại lộ, có lẽ chặng đường tiếp theo sẽ không dám lò mò theo nữa, chứ bằng không để Thải Tiêu phát hiện được, cơn tam bành của nàng e rằng không dễ tiêu.
- Ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thải Tiêu cau mày tức tối, giọng nói lạnh lùng như băng. Nàng cũng thuộc dạng thù dai đặc biệt với những tên có hành vi đạo tặc này.
Mục Trần cười cười, trong lòng thương thay cho Phương Nghị. Bị Thải Tiêu nhắm vào, cho dù là đương kim đệ nhất Long Phượng Lục cũng chẳng dễ chịu gì.
- Ngươi luyện hóa Long Phượng Kim Giáp trước đi, lần này cho hắn thêm mười lá gan nữa cũng không dám trở về đây ngay đâu.
Thải Tiêu dằn cơn tức giận, nói với Mục Trần.
Mục Trần gật đầu, lắc mình bay đến một khối đá gần Long Phượng Trì, ngồi xuống, hai tay cầm chặt Long Phượng Kim Giáp.
Bộ kim giáp cực kỳ tinh xảo, phù văn kim sắc chạy dọc theo từng lớp long lân, và đặc biệt đáng kính ngạc là thứ này không phải do con người chế tạo, hoàn toàn do vảy Chân Long kết hợp với lông Chân Phượng, dung hợp vào tinh huyết cả hai, được thiên địa linh khí hình thành thần vật này.
Mục Trần nắm tay lại, linh lực tử hỏa hiện ra, bọc lấy Long Phượng Kim Giáp. Nhiệt độ cực cao làm khu vực này nhanh chóng nóng lên.
Tử hỏa nung Long Phượng Kim Giáp, Mục Trần cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu vào kim giáp, phát ra những tiếng xèo xèo.
Kim quang trên giáp dao động, như có tiếng long ngâm phượng hót, muốn ngăn cản sự xâm nhập của tinh huyết ngoại lai.
Bất quá Mục Trần không vội, từ tốn khống chế tử hỏa không ngừng hung nóng Long Phượng Kim Giáp. Thời gian dần trôi, kim giáp dần xuất hiện dòng chất lỏng kim sắc, đó chính là long lân bị nung bắt đầu chảy ra.
Nhưng dòng chất lỏng kim sắc này chỉ là lớp phòng ngự ngoài cùng của bộ giáp mà thôi, đối với Mục Trần cũng đã đổ mồ hôi, dù vậy cũng đã đủ. Hắn tập trung điều khiển tinh huyết di chuyển vào dung hòa với chất lỏng kim sắc, sau đó từng chút một phủ lên Long Phượng Kim Giáp.
Cả hai dung hợp lại, tinh huyết của Mục Trần trở thành một huyết ấn trên kim giáp, tạo mối liên hệ mật thiết giữa hắn và giáp.
Vốn dĩ luyện hóa một món thần khí không dễ dàng, nhưng bộ Long Phượng Kim Giáp vốn vô chủ, nên chẳng hề kháng cự lại người tìm ra nó, thêm nữa Mục Trần vừa luyện được Ngụy Long thể, có một chút khí tức Chân Long, nên bộ giáp cũng dễ chấp nhận ấn ký của hắn.
Mỗi thứ một chút, gộp lại thành một con đường thuận lợi.
Ấn ký vừa hình thành, Mục Trần lập tức nhận thấy mối liên hệ với Long Phượng Kim Giáp, môi nở nụ cười, sự thuận lợi này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn.
Nhẹ vung tay, kim giáp hóa thành kim quang bắn tới, chảy trên người như chất lỏng, rồi chớp mắt sau một Mục Trần uy vũ trong bộ kim giáp rực rỡ hiên ngang trên tảng đá.
Mục Trần nhìn bộ kim giáp, vuốt ve. Long lân lấp lánh chắc chắn vô cùng, phòng ngự mạnh mẽ như có thể chịu được bất kỳ công kích gì.
Mục Trần cảm nhận độ cứng cáp của kim giáp mà đắc ý, lúc này nếu tiếp tục tái đấu Liễu Viêm, cho dù tên kia có thi triển lại chiêu Phần Thiên Vũ cũng khó mà trọng thương Mục Trần được nữa.
- Thật là tuyệ thế bảo bối.
Mục Trần tấm tắc, lực phòng ngự của Long Phượng Kim Giáp mạnh hơn Lôi Thần Thể không ít. Bây giờ hắn có cả cơ thể tráng kiện lẫn giáp trụ chắc chắn.
Thoáng nghĩ một cái, Long Phượng Kim Giáp lập tức sáng lên, rồi ẩn dưới làn da. Chỉ cần hắn muốn, là kim giáp lập tức có thể được triệu hồi ra.
Luyện hóa xong xuôi Long Phượng Kim Giáp, Mục Trần đứng dậy, mắt nóng rực nhìn vào Long Phượng Trì lấp lánh ánh kim. Tinh huyết trong cái ao này đương nhiên vượt trội cái ao trước đó hắn đã tắm.
Hắn cũng háo hức muốn thử xem tính chất đặc thù của Long Phượng Kim Giáp có thật sự dung hợp được tinh huyết Chân Long và Chân Phượng, để rồi sẽ luyện hóa ra Long Phượng thể mà không ai hình dung được.
Mục Trần hít một hơi, nhìn Thải Tiêu gật đầu, rồi không do dự nữa, lắc mình nhảy ùm vào ao nước kim sắc. (LTC: ngồi dịch mà mắt muốn lác, cổ muốn mỏi với mấy cái vụ liếc mắt gật đầu của bọn này, haiz)
"Tủm tủm."
Nước ao bắn tung tóe, mỗi giọt nước như nặng nghìn cân, khi rơi xuống làm cho bên trong Long Phượng Trì nước nổi sóng lớn. (LTC: có cái gì đó vô lý và khó hiểu ở đây)
Lúc Mục Trần nhảy vào ao, hắn cũng nhận thấy cơ thể mình bị trì nặng xuống, nước ao ép lấy da thịt, làm cho hắn cảm thấy đau đớn. (LTC: hình như hồi chưa lên Chí Tôn luyện cái gì đó ở BT linh viện cũng nặng nghìn cân mà ta)
- Không hổ là Long Phượng Trì siêu cấp.
Nhưng mọi thứ không làm hắn kinh hoảng, mà còn kinh hỉ, vì rõ ràng độ đậm đặc của tinh huyết Chân Long Chân Phượng trong ao hoàn toàn không bị nhiễm một chút huyết dị thú nào khác, do đó chẳng cần phải luyện hóa. Độ thuần khiến của nó so với tinh huyết Long Phượng mà hắn luyện hóa từ tinh huyết Ma Viên không chỉ cao hơn vài lần.
Mục Trần dần chìm xuống đáy ao, gần như chịu đựng toàn bộ sức nặng của cả Long Phượng Trì, áp lực cực lớn làm cho da hắn nứt ra.
Nếu chưa từng tu luyện Ngụy Long thể, có lẽ lúc này hắn đã da tróc thịt bong.
Áp lực càng ngày càng tăng, Mục Trần vươn tay ra, múa may kết ấn, lực hút bắt đầu từ cơ thể toát ra.
"Vù vù."
Xoáy nước hình thành ở đáy ao, những dòng nước kim sắc gào thét quanh người, từng giọt chất lỏng màu ám kim ngưng tụ, chảy vào da Mục Trần.
Những giọt nước ám kim chạm vào da hắn, lập tức chui vào, làm cho cả người hắn sáng lên cùng với tiếng long ngâm phượng hót.
Làn da cũng xuất hiện hoa văn long phượng, nhưng khi hiện ra, chúng liền bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, dáng vẻ cứ như khi nào nuốt trọn đối phương mới ngừng lại.
- Quả nhiên lại bắt đầu đối chọi.
Mục Trần nhận rõ tình hình, hít một hơi, kim quang bộc phát, Long Phượng Kim Giáp liền hiện ra trên người.
Kim giáp xuất hiện, trên ngực Mục Trần một long ảnh kim sắc ẩn hiện, sau lưng phượng ảnh cũng xòe cánh.
Long Phượng ảnh hiện ra, Long Phượng Trì như có chuyển động, dòng nước kim sắc phân ra làm hai, chảy về trước sau không ngừng đổ vào Long Phượng ảnh.
Long Phượng gầm thét, hóa thành hai tia kim quang bắn ra, dung hợp trên đầu Mục Trần, nối với nhau tạo thành một vòng Long Phượng thần luân.
Hai dòng nước kim sắc tách ra lao đến, chảy vào Long Phượng thần luân, kim quang ngập tràn chói mắt.
Nhưng dù chói cỡ nào Mục Trần cũng căng mắt chăm chú nhìn không rời Long Phượng thần luân.
Càng nhiều tinh huyết Long Phượng đổ vào, bên dưới thần luân mơ hồ có kim quang lấp lánh.
Một lát sau kim quang ở vị trí đó chói sáng cực điểm, hai mắt Mục Trần trợn trừng, vì hắn nhìn thấy giọt máu ám kim sắc vừa thành hình .
Bên trong giọt máu, có thể nhìn thấy Chân Long Chân Phượng thu nhỏ đang vần vũ hòa minh, dao động khó hiểu không thể hình dung từ đó tản ra.
Mục Trần hít hà một hơi. Giọt máu này ngưng tụ đồng thời năng lượng Chân Long và Chân Phượng, quả nhiên Long Phượng Kim Giáp có năng lực thần kỳ!
Giọt máu ám kim sắc rung động, rơi xuống phía dưới, rớt vào giữa trán hắn, rồi nhanh chóng thấm vào.
Một tiếng nổ rền vang trong trí não, tiếng long ngâm phượng hót vang vọng từ xa xưa nổi lên!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 791: Long Phượng Thể.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Tiếng long ngâm phượng hót lảnh lót như vọng lại từ thời viễn cổ, xuyên qua thời không, tụ lại trong não Mục Trần, bỗng dưng hắn cảm thấy máu huyết sục sôi.
Kim quang chói sáng từ giữa trán lan ra, nháy mắt đã lan khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể Mục Trần. Kim quang khi xâm nhập vào máu thịt, một cảm giác nóng phỏng hầm hập bốc lên.
Nóng bỏng đến mức mặt mày Mục Trần nhăn nhó méo mó, run rẩy không ngừng, dưới da máu rỉ ra.
Một giọt tinh huyết Long Phượng mà bá đạo trên từng hạt gạo, cứ như nó muốn đốt cháy sạch sẽ máu thịt trong người.
Cái tình trạng này Mục Trần đương nhiên không thích chút nào, cái hắn cần là dung hợp tinh huyết, chứ không phải để cho tinh huyết thui hắn thành than, nếu cứ để giọt tinh huyết này phản khách vi chủ, thì hắn chẳng biết sẽ ra cái dạng gì.
- Vào người của ta mà còn ngang ngược, còn không mau ngoan ngoãn nghe lời!
Mục Trần nghiến răng gồng mình, linh lực vận chuyển tối đa, giảm tốc độ sôi sục của máu huyết bản thân.
Lúc này không thể nào dừng lại, dù cho tinh huyết Long Phượng bá đạo thế nào, hắn cũng không để nó đốt sạch cơ thể của mình.
Hào quang kim sắc thấm vào máu thịt, làm cho nó như được dát vàng, nhưng Mục Trần lúc này đã bắt đầu phản công, áp chế hào quang kim sắc nọ.
Hai bên giằng co trong máu thịt, mỗi tấc thịt giọt máu đều có sự rung động lớn, đau đốn dữ dội làm Mục Trần gào rú thê lương. Đau nhức loại này cứ như lột da xẻ thịt, khó ai mà chịu nổi.
Nhưng đến lúc này hắn đã không còn đường lui.
Muốn luyện ra Long Phượng thể, hẳn nhiên phải trả giá lớn.
Lúc này nếu người khác nhìn thân thể Mục Trần, sẽ thấy làn da hắn có hai màu đỏ máu và hoàng kim. Hai màu sắc tiếp xúc với nhau, cứ như đang bào mòn lẫn nhau, gương mặt Mục Trần nhăn nhó như con khỉ gió.
Cũng may tinh huyết Long Phượng dù bá đạo nhưng cũng chỉ có 1 giọt, nên đau khổ hồi lâu, kim quang cũng biến mất. Chính lúc Mục Trần vừa định thở phào, thì trên đỉnh đầu của hắn, dưới Long Phượng thần luân lại lần nữa có một giọt tinh huyết Long Phượng xuất hiện, rơi xuống giữa trán.
- Chết mẹ...
Mục Trần chỉ kịp rủa một câu, thi lập tức phải trở lại trạng thái chiến đấu kịch liệt trong cơ thể. Hắn lúc này chỉ đành tập trung để khống chế cục diện phức tạp này.
Thời gian tiếp theo, Mục Trần được tận hưởng đầy đủ cảm giác chết đi sống lại, máu thịt như bị cắt ra mấy trăm phần, mỗi lần cứ như bị con dao mổ thịt xâu xé từng bộ phận.
Hắn cũng không biết tình trạng của mình kéo dài trong bao lâu, chỉ biết đến một lúc nọ hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ còn ý niệm cố gắng trụ vững tinh thần, để bản thân không bị xóa sổ tư duy.
Đang trong lúc ý thức mơ hồ, hắn cũng không biết trong cơ thể mình bất chợt xuất hiện một tia máu ám kim sắc. Tia máu đó lan ra trong cơ bắp, cốt cách, chậm rãi nhúc nhích, mang theo sinh mệnh lực khủng bố.
Làn da bên ngoài của hắn cũng có hào quang ám kim, dường như có những chiếc vảy ám kim đang mọc lên.
Cả người như đang phát sinh biến hóa nnghiêng trời lệch đất.
Bên trong Long Phượng Trì, nước ao kim sắc giảm đi trông thấy, hào quang sáng chói cũng mờ đi nhiều, hẳn nhiên bởi vì năng lượng tinh huyết Long Phượng chứa đựng trong đó đã bị Mục Trần hấp thu quá nhiều.
Thải Tiêu đứng bên trên Long Phượng Trì nhìn xuống, thấy mặt nước không ngừng hạ thấp, ngay cả thân ảnh Mục Trần ngồi dưới đáy ao cũng mơ hồ thấy được.
Nhưng xem ra Mục Trần tu luyện vẫn chưa xong.
- Coi bộ tinh huyết trong cái Long Phượng Trì này cũng không đủ để luyện ra được Long Phượng thể.
Thải Tiêu trầm ngâm nhẩm tính, bất ngờ lật tay lấy ra quả Long Phượng, kim quang sáng chói như mặt trời nhỏ, năng lượng thập túc.
Tu luyện Long Phượng thể cần có tinh huyết Long Phượng, nhưng xem ra nhiều hơn số lượng Thải Tiêu dự kiến. Nếu cứ để như vậy, thì lần tu luyện này của Mục Trần vẫn không đạt được độ hoàn mỹ nhất, một khi tinh huyết Long Phượng cạn kiệt, tu luyện sẽ ngừng lại, mất đi cơ hội này chẳng biết lần sau là lúc nào và có thể đạt được như vậy nữa hay không.
Do vậy lúc này Thải Tiêu quyết đoán dùng một khỏa Long Phượng quả.
- Haiz, thật tiện cho tên này mà.
Thải Tiêu thở dài nhìn xuống, hếch môi nũng nịu, rồi ném Long Phượng quả thẳng vào Long Phượng thần luân trên đầu Mục Trần.
Long Phượng quả vừa lọt vào, lập tức có kim quang mãnh liệt bắn ra, một cột sáng kim sắc trăm trượng bắn thẳng lên trời, phạm vi nghìn dặm cũng có thể thấy rõ ràng.
Trong cột sáng đó còn vang lên tiếng long ngâm phượng hót cổ xưa vang vọng, thậm chí còn có ảnh Chân Long Chân Phượng vần vũ giữa trời.
Dưới chân cột sáng, Mục Trần vẫn yên lặng ngồi đó, tinh huyết Long Phượng màu ám kim chảy xuôi như dòng suối nhỏ lượn lờ quanh người hắn.
Tinh huyết Long Phượng chạm vào da thịt, như đốt cháy da thịt hắn, phát ra những tiếng xèo xèo, cứ như thể tinh huyết Long Phượng không phải máu đơn thuần, mà là dung nham đủ sức hòa tan kim thiết.
Mục Trần bị tinh huyết Long Phượng nung cháy nên run rẩy không ngừng, gầm gừ thống khổ, hai đấm nện điên cuồng xuống mặt đất (?), đánh nứt cả đáy ao.
(LTC: Theo mô tả ở vài chương trước thì cái ao này lơ lửng giữa trời giữa hai cái xương đầu mà..)
Thải Tiêu chăm chú nhìn hắn, bàn tay cũng nắm lại, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡng ép lôi hắn ro khỏi trạng thái tu luyện thất thường này.
Tình hình hiện tại nếu Mục Trần không kiên trì nổi, thì có thể lắm cả người hắn sẽ bị tinh huyết Long Phượng nung tan chảy
Cả hai đều đánh giá thấp sự bá đạo của tinh huyết Long Phượng.
- Cố lên nào..
Thải Tiêu lẩm bẩm, nếu như lỗ mãng kéo hắn ra khỏi trạng thái tu luyện thì thật uổng phí công sức từ đầu đến giờ, lại mất không một khỏa Long Phượng quả.
Hạ sách này nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể dùng.
Cột sáng kim sắc bắn lên trời, kim quang chói mắt suốt mấy canh giờ vẫn không hề giảm đi, chỉ có tiếng ầm ầm nện xuống đất thì dần an tĩnh lại, sự run rẩy kịch liệt của Mục Trần cũng thôi không còn nữa.
Thải Tiêu thấy Mục Trần không có động tĩnh gì, nhất thời biến sắc, nàng không cảm nhận được hơi thở của Mục Trần nữa, dường như đã rất yếu.
- Thất bại?
Thải Tiêu nghiến răng, lắc mình một cái đã xuống tới đáy ao, bàn tay ngọc ngà định chụp vào vai Mục Trần lôi hắn lên.
- Không. . . không cần....
Thình lình một tiếng rên khe khẽ làm cho nàng khựng lại.
Nàng chăm chú nhìn vào cột sáng, cuối cùng đành rụt tay lại. Mục Trần kiên trì cũng vượt ngoài dự liệu của nàng.
Kim quang vẫn sáng chói, nhưng theo thời gian cũng dần yếu bớt, cột sáng trăm trượng dần thu nhỏ lại, sau đó tan mất.
Cột sáng biến mất, tình trạng đáy ao trở nên rõ ràng, Thải Tiêu nhìn thấy bóng người bọc trong một lớp tinh thể kim sắc, cứ như con ruồi muỗi nào đó bị kẹt trong hổ phách, gương mặt nhăn nhó cứng ngắc, sinh cơ hầu như không nhận thấy.
Thải Tiêu chăm chú nhìn hắn, nàng không hề phát giác hơi thở nào của Mục Trần, nên cũng không biết tình huống này là thất bại hay đã thành công.
"Rốp!"
Thình lình, lớp tinh thể nứt ra một vệt nhỏ, sau đó nhanh chóng lan khắp tinh thể.
Đôi mắt nhắm chặt của Mục Trần cũng run lên, chớp chớp chậm rãi mở ra.
"Ầm!"
Kim quang chói mắt bắn ra mãnh liệt cùng tiếng nổ lớn, tinh thể kim sắc văng miểng tứ tung, sau đó bốc hơi.
Một thân ảnh phóng lên trời, ngửa mặt gầm thét, như tiếng long ngâm phượng hót rung động. Sau lưng hắn, ảnh long phượng ẩn hiện, áp lực khủng bố tràn ngập thiên địa.
Bóng người hoàng kim đứng giữa trời, Long Phượng hòa minh, như thần linh giáng phàm, bá khí tuyệt luân.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 792: Tám tòa Long Phượng Trì.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Kim quang rực rỡ tràn ngập bầu trời, ngay cả mây trời cũng bị nhuộm vàng một màu, khí thế hùng hậu.
Trên bầu trời, bóng người hoàng kim sừng sững hiên ngang, kim quang từ cơ thể hắn tỏa ra, Long Phượng ảnh múa lượn mang theo tiếng long ngâm phượng hót kinh thiên động địa, sau đó chui vào cơ thể hắn biến mất.
Mục Trần cúi xuống nhìn hai nắm đấm, sức mạnh cơ thể như đang gào thét trong nắm đấm cương mãnh, cảm nhận sức mạnh hung bạo đến cực độ một khi bạo phát sẽ long trời lở đất.
Sức mạnh cơ thể cường đại thế này trước nay hắn chưa bao giờ trải qua, ngay cả cửu văn lôi thể cũng không thể so sánh được, khoảng cách chênh lệch như trời cao với vực thẳm, đồng thời còn mang cho hắn sinh mệnh lực chưa từng có.
Khổ ải trải qua khi trước quả thật đáng giá.
Mục Trần nhếch miệng cười, lắc mình hạ cánh xuống cạnh bờ Long Phượng Trì, vẻ mặt chân thành ngắm nhìn Thải Tiêu:
- Đa tạ.
Dù hắn ở trong trạng thái tu luyện, nhưng vẫn nhận ra được năng lượng tinh huyết Long Phượng bỗng nhiên trở nên hùng hậu bất chợt, dễ dàng đoán ra đó không phải do Long Phượng Trì có biến động, mà chính là nguồn năng lượng quý hiếm vô cùng của Long Phượng Quả.
Nếu không có quả cây đó dùng đúng lúc, thì lần tu luyện này của hắn sẽ phải ngừng lại, Long Phượng Thể không cách nào tu luyện ra được, còn lãng phí Long Phượng Trì siêu cấp, có thể nói tổn thất rất lớn.
Do vậy hắn càng thêm cảm kích Thải Tiêu. Hai người hợp tác với nhau mà từ đầu đến giờ xem ra chỉ có hắn được lợi.
Thải Tiêu tỏ ra quảng đại, nhìn khắp người hắn đánh giá, đưa tay nhéo da thịt Mục Trần, cười tủm tỉm:
- Không hổ là Long Phượng Thể, cũng coi được.
Nàng có kiến thức rộng rãi, nhãn lực cao minh, đương nhiên thấy được sinh mệnh lực cực lớn của hắn. Với sinh mệnh lực cao như thế này, nếu không bị thương ở mức độ hủy diệt, thì hắn cũng có thể nhanh chóng hồi phục.
Mục Trần gật đầu cảm thán, Long Phượng Thể* mạnh mẽ thế này làm hắn rất thích thú, nếu hiện tại chạm trán Liễu Viêm lần nữa, thì thắng bại sẽ rõ ràng.
Thực lực Chí Tôn tam phẩm, cộng thêm Đại Nhật Bất Diệt thân và Long Phượng Thể, dưới Chí Tôn ngũ phẩm hắn nghĩ rằng hiếm có ai tay bo nổi với hắn.
- Sức mạnh của ngươi xem ra cũng khá.
Thải Tiêu khen một tiếng. Lần tu luyện này nếu là người khác, dù có thêm Long Phượng Quả cũng không thể nào luyện ra được Long Phượng Thể, vì nàng thấy thể chất này cực kỳ bá đạo, người có tố chất thân thể không đủ khỏe thì không thể nào chịu nổi năng lượng tinh huyết Long Phượng truyền thừa, khi đó không chỉ máu thịt của mình bị đốt cháy, mà cả cơ thể cũng sẽ bị hủy hoại.
Mục Trần mỉm cười, hắn luyện Lôi Thần Thể đến lúc này đã không còn là thủ pháp cao siêu gì nữa, nhưng nó có cái hay là rèn luyện thân thể cả trong cả ngoài, để cho cơ thể cường tráng khỏe mạnh khó tin, tạo khí lực cơ thể tốt, làm nền tảng tuyệt vời cho những công pháp luyện thể sau này.
- Nhưng dù ngươi đã luyện được Long Phượng Thể, chỉ với những kỹ năng tầm thường thì không thể nào thi triển hết uy lực của nó.
Thải Tiêu chợt trầm ngâm lên tiếng.
- Hả?
Mục Trần ngẩn ngơ ngạc nhiên.
- Dù gì ngươi cũng là người, đâu biết tiềm năng của Long Phượng Thể lớn thế nào. Nếu muốn tu luyện nó đến cực hạn, ngươi phải dựa vào phương pháp tu luyện Chân Long Chân Phượng.
Thải Tiêu nói.
- Tu luyện Chân Long Chân Phượng?
Mục Trần nhíu mày. Chân Long và Chân Phượng là hai sinh vật đỉnh cấp đứng đầu Long tộc cũng như Phượng tộc. Tu luyện pháp của họ đương nhiên là bảo vật trấn tộc, có thể xem như cấm vật. Nghĩ một chút, bất kỳ thế lực nào trên Đại Thiên thế giới cũng muốn có nó, nhưng rõ ràng chẳng ai đủ can đảm xông pha chém giết cướp đoạt nó cả.
- Cần gì phải chém giết, Long Phượng Thiên này không phải có rồi sao?
Thải Tiêu trừng mắt mắng Mục Trần.
Mục Trần hiểu ra:
- Ngươi nói đến truyền thừa của Chân Long Chân Phượng?
Bất chợt hắn trề môi. Long Phượng Thiên có đã bao nhiêu năm, nhưng chưa hề có ai nhìn thấy hay nhận được truyền thừa Chân Long Chân Phượng, hiển nhiên không đơn giản gì.
Hắn có tự tin cũng không mạnh miệng tuyên bố sẽ chiếm được truyền thừa. Chưa nói đến đám thiên tài quái tài tham gia Long Phượng Thiên cũng nhắm vào đó. Nào là Phương Nghị, U Minh hoàng tử, Tô Bích Nguyệt này nọ, nói không chừng có đủ năng lực giao đấu với Thải Tiêu, muốn tỏa sáng trước mặt họ thì nói dễ hơn làm.
- Sao chứ, sợ à?
Thải Tiêu mỉa mai.
- Cũng không đến nỗi là sợ, có điều không dễ ăn.
Mục Trần nhe răng cười, nhìn lên trời cao xa xăm, bất chợt chiến ý bừng lên trong mắt như ngọn lửa hừng hực.
- Nhưng mà... ta cũng rất muốn thử xem một phen, giữa những anh tài lãng tử hào hoa mưa gió Bắc giới này, có kẻ nào để ta phải sợ.
Thải Tiêu nhìn ánh mắt hắn, nàng thấy được dã tâm của hắn, sự truy cầu con đường tối cường, một cách kiên định vô cùng.
Điều này thậm chí khiến nàng bất giác tin tưởng rằng, không lâu nữa, tên thiếu niên này thật sự có thể đứng trên đỉnh thiên địa, nhìn xuống thế gian.
- Đi nào, có tán phét hay không thì lên Long Phượng Đài ắt sẽ rõ ràng ngay thôi"
Long Phượng Quả và Long Phượng Trì đều đã dùng sạch sẽ, cả hai không ai dừng lại, điều chỉnh trạng thái một chút liền khởi hành ngay.
Tính thời gian, họ vào Long Phượng Thiên cũng đã hơn một ngày, có điều Long Phượng Thiên không có ngày đêm, nên cũng không dễ nhận biết thời gian.
Một ngày cũng không tính là ngắn, theo hắn suy đoán, 5 vị trí Long Phượng Trì e rằng đã tranh nhau hết sạch, chỉ không biết 4 cái Long Phượng Trì kia là mấy đại ca nào cướp được?
Long Phượng Trì đã tranh giành hết, lúc này không ít cường giả thiên tài cũng sẽ hướng về Long Phượng Đài, đó chính là nơi mà người ta đồn rằng có truyền thừa Long Phượng.
Mục tiêu của Mục Trần dĩ nhiên cũng là nơi đó.
Hành trình tiếp theo cả hai chẳng chút dừng lại hay nghỉ ngơi, mở tốc độ tối đa vượt trùng trùng núi non, chỉ 2-3 canh giờ đã rời khỏi nơi hẻo lánh này.
Dọc đường Mục Trần nhìn thấy không ít cường giả kết lại thành những tổ đội lớn. Bọn người này không đi tranh giành Long Phượng Trì, mà chuyên núp lùm rồi chặn cướp những cường giả lẻ tẻ đi lạc.
Dù sao ở Long Phượng Thiên cũng chỉ có vài ba người đủ tư cách tranh đoạt Long Phượng Trì, mà không gian này lại có không ít kỳ trân dị bảo, thảo dược linh chi, đây cũng chính là mục tiêu của phần lớn những người tham gia Long Phượng Thiên.
Đám tổ đội kia cũng nhận ra cảm ứng được hai người, nên cũng giở trò chặn đường cướp bóc, kết quả là tự rước họa vào thân. Cũng nhờ đó, Mục Trần có cơ hội moi được khá nhiều thông tin về tình hình Long Phượng Thiên hiện tại.
Những tin tức đó, Mục Trần nghe xong liền thất kinh.
Long Phượng Thiên lần này, tính cả Long Phượng Trì bị hắn cướp lúc đầu, có cả thảy đến 8 vị trí có Long Phượng Trì!
Thông tin ban đầu chỉ thăm dò được 5 vị trí, vậy là trong một ngày qua lại có đến 3 vị trí mà đám may mắn nào đó phát hiện được Long Phượng Trì!
Người cướp được Long Phượng Trì cũng làm hắn kinh ngạc. Chi tiết hắn cướp được một, Vạn Thánh sơn Tô Bích Nguyệt và Yêu Môn Hồng Ngư, còn có Cự Tích linh tộc Đinh Tuyên mỗi người cũng cướp được một.
4 cái còn lại, tên U Minh hoàng tử chiếm hết hai. Gã Phương Nghị cướp Long Phượng quả của Thải Tiêu vậy mà cũng lẹ chân cướp được một, cái cuối cùng thuộc về Liễu Viêm.
- Bọn người kia cũng thật là lợi hại, vậy là họ cũng đã luyện ra được Ngụy Long thể hoặc Ngụy Phượng Thể, chẳng biết được mấy văn.
Phân tích thông tin, hắn cảm thán một hồi, đám thiên tài tham gia Long Phượng Thiên đúng là thiên chi kiêu tử.
- Bọn người kia thì có lẽ Phương Nghị và U Minh hoàng tử khó giải quyết nhất.
Thải Tiêu cũng nói.
Mục Trần gật gù. Phương Nghị dù chỉ cướp được một Long Phượng Trì, nhưng hắn còn có Long Phượng Quả tuy còn non, nhưng nếu luyện hóa thành công thì tinh huyết Long Phượng nhận được cũng hơn hẳn một cái Long Phượng Trì. U Minh hoàng tử thì thậm chí cướp được 2 cái, Ngụy Long thể cũng sẽ không yếu.
- Long Phượng Đài xem ra sẽ náo nhiệt lắm đây.
Thải Tiêu hứng chí cười nói:
- Long Phượng Thiên cũng có không ít dị vật hiếm lạ, nếu ai đó có được cơ duyên lớn ắt cũng kiếm được không ít thứ chưa đựng tinh huyết Long Phượng, khả năng họ cũng luyện ra được Ngụy Long thể, Ngụy Phượng Thể. Những kẻ đó cũng sẽ có tư cách trèo lên Long Phượng Đài.
Mục Trần gật đầu, hít một hơi rồi nhìn xa xăm, hắn như nhìn thấy một thạch đài cổ kính nguy nga.
Tất cả thiên chi kiêu tử Long Phượng Thiên này cuối cùng sẽ hội tụ ở đó, phân ra thắng bại.
Chiến trường này thật khiến người ta chiến ý ngút cao, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng cho dù thế nào, thì bất kể Ngụy Long thể hay Ngụy Phượng Thể, rồi cũng sẽ phải khuất phục dưới chân Long Phượng Thể chân chính.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 793: Cường giả tụ hội.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Long Phượng vực, chính là vùng đất trung tâm của Long Phượng Thiên, là khu vực trọng yếu nhất, vì Long Phượng Đài được đồn rằng có truyền thừa Long Phượng tọa lạc nơi này.
Khu vực này hoàn toàn không giống những nơi khác, không hề có những bầy dị thú bay nhảy hàng đàn, vì nơi này chính thị là địa điểm năm xưa Chân Long Chân Phượng cùng nhau vẫn lạc.
Uy áp còn tồn tại hàng vạn năm cho đến ngày nay, những dị thú dù có hấp thu tinh huyết Long Phượng cũng chẳng dám mò tới gần.
Do vậy khu vực này thường xuyên ở trong trạng thái tĩnh mịch yên ắng, ngay cả gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe được rõ ràng, giống như một vùng đất chết.
Nhưng vẻ tĩnh mịch thường ngày đó hôm nay đã không còn nữa, nơi này đã trở nên cực kỳ huyên náo và nhộn nhịp, vô số người tứ phương tám hương đổ về cả đoàn như trẩy hội, khắp trên trời lẫn dưới đất.
Đó hẳn nhiên chính là vô số cường giả hướng tới Long Phượng Đài. Họ lăn lộn trong Long Phượng Thiên này nguy hiểm trùng trùng nhưng cũng có thu hoạch lớn, hôm nay tất cả đều hướng về đây rõ ràng để xem tranh đoạt kinh thiên động địa vậy.
Thời gian dần trôi, số lượng cường giả hội tụ càng tăng chóng mặt, tiếng huyên náo chợ búa vang lên tận trời cao, ngay cả tầng mây dường như cũng bị âm thanh chấn tan đi.
Phía xa xa nơi chân trời, đột nhiên có một luồng dao động linh lực cường hãn tỏa ra thu hút sự chú ý và vẻ mặt kinh ngạc của nhiều người. Kẻ đó có tốc độ cực cao, chớp mắt xuyên qua bầu trời, rồi hạ xuống một đỉnh núi đơn.
"Đùng!"
Hắn xuất hiện khá ồn ào, chân giẫm lên đỉnh núi làm cả tòa núi nứt ra, chỉ chớp mắt đã khiến chân núi lên đỉnh núi lung lay sắp đổ.
Hào quang tan đi, lộ ra một thân ảnh cực cao lớn chừng 5-6 trượng, trên người mặc trọng giáp, tay xách búa to, khí thế dũng mãnh, như một tên to con hoang dã uy phong vô cùng.
- Đó là Đinh Tuyên của* Cự Linh Tộc!
Người này lộ diện, lập tức có kẻ nhận ra. Hẳn nhiên hắn không phải hạng vô danh, cũng là nhân vật tiếng tăm ở Bắc giới.
- Có lời đồn Đinh Tuyên cũng lấy được một Long Phượng Trì, luyện thành Ngụy Long thể. Cự Linh Tộc vốn là chuyên gia cận chiến, hắn lại được phụ thể như vậy chẳng khác nào hổ thêm cánh, xem ra thứ hạng của hắn ở Long Phượng Lục lúc này sẽ tăng thêm rồi.
Đột nhiên từ nơi xa xăm lại vang lên những tiếng xé gió mang theo linh lực chấn động kinh hồn.
Hai tia sáng trước sau bắn tới, xoắn vào nhau, ầm ầm va chạm.
Kình lực chấn tung, hai bóng người dội người ra, rồi mỗi người hạ xuống một đỉnh núi khác nhau.
- Hi hi, Tô tỷ tỷ đúng là thực lực tinh tiến không ít, khiến tiểu muôi đây hâm mộ không thôi.
Một giọng cười yêu mị vang lên, rõ ràng là cô nàng xinh đẹp Hồng Ngư trong bộ váy đỏ, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng làm cho nhiều kẻ ở đây phải thẫn thờ đăm chiêu.
- Hồng Ngư muội muội cũng đâu có tệ, Yêu Thần quyết có lẽ cũng luyện đến đại thành rồi nhỉ?
Đỉnh núi bên kia, cô gái trong trang phục trắng toát với dung nhan tuyệt sắc cùng khí chất thánh khiết cũng hiện ra rõ ràng, chính là Tô Bích Nguyệt của Vạn Thánh sơn.
Hai đại mỹ nhân lộ diện, lập tức mọi sự chú ý trong vùng đều hướng về 2 cô nàng này. Hai người không phải có thực lực mạnh nhất Bắc giới trẻ, nhưng vẻ xinh đẹp thì vô song khỏi phải bàn, do đó sức hút của hai nàng thậm chí còn cao hơn đệ nhất Long Phượng Lục Phương Nghị.
- Ta chẳng biết Ngụy Phượng thể của Tô tỷ tỷ đã luyện thành hay chưa vậy.
Hồng Ngư cười khúc khích quyến rũ, làm cho tà hỏa trong lòng mấy con dê cụ dưới kia cháy tán loạn.
Tô Bích Nguyệt chẳng trả lời thẳng:
- Hồng Ngư muội muội nếu muốn thì cứ việc ra tay thử xem...
- Ta cũng muốn lắm đó, chỉ có điều động thủ bây giờ chỉ tạo lợi thế cho kẻ khác. Ta thì không có gì, chỉ e ngại cái danh "thánh nữ bất bại" bị ô uế mà thôi.
Hồng Ngư cười tủm tỉm xỉa xói.
Hai nương tử kiều diễm hẳn nhiên chẳng ai vừa lòng ai, dù ngoài miệng thì tỷ muội nghe có vẻ thân thiết, nhưng dao găm luôn thủ sẵn sau lưng.
Tô Bích Nguyệt chỉ lắc đầu, có dây dưa với cô nàng này cũng chẳng ích gì, quét mắt quan sát chung quanh, hơi chú ý Đinh Tuyên một chút.
Sau khi Hồng Ngư và Tô Bích Nguyệt xuất hiện, khu vực này lại càng thêm náo nhiệt. Thời gian sau đó cũng có không ít cường giả mạnh mẽ nổi bật xuất hiện, thân thể tỏa ra uy áp của tinh huyết Chân Long Chân Phượng.
Hẳn nhiên họ là những người may mắn chiếm được những dị vật bảo dược mang tinh huyết Long Phượng, nên hoàn toàn có tư cách đăng đỉnh Long Phượng Đài.
Trong số họ, Liễu Viêm là kẻ làm người ta chú ý nhất, nhưng khi hắn đến, chỉ chọn một ngọn núi trống vắng hạ xuống, tỏa ra sát khí hung ác gào thét, làm bao kẻ lân la định lại gần sợ hãi rút lui.
Hành động này của hắn làm không ít người xì xào bàn tán.
- Có người nói Liễu Viêm lần đó tranh một Long Phượng Trì, bị thua Mục Trần của Đại La Thiên vực...
- Mục Trần? Chẳng lẽ là gã tiểu tử thực lực đó chẳng qua chỉ là Chí Tôn tam phẩm?
(LTC: đếch hiểu được cái thằng nói câu này nó được mấy phẩm mà láu cá)
- Chính là hắn, ngươi chớ có nghĩ thực lực của hắn gói gọn trong Chí Tôn tam phẩm. Lần đó Mục Trần vs Liễu Viêm ta cũng chứng kiến, tuyệt đối không tầm thường. Thậm chí Liễu Viêm thi triển Chí Tôn thần thông cũng không áp đảo được.
- Quả nhiên xem hổ không chỉ nhìn lông được, khó trách năm nay Đại La Thiên vực phái hắn đi.
Nghe được những tiếng bàn tán nọ vang lên khắp trời, mặt mày Liễu Viêm càng khó coi hơn, sát khí cũng dữ tợn hơn.
Tô Bích Nguyệt và Hồng Ngư cũng cảm thấy khó chịu liếc sang Liễu Viêm. Hai người đương nhiên có nghe về thông tin này, lúc đầu cũng cảm thấy khó tin, dẫu sao tiếng tăm Liễu Viêm thuộc hàng top đầu, so với Mục Trần hầu như vô danh, nếu như ngạnh đấu kết quả gần như khỏi nói cũng biết.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, Liễu Viêm vốn dĩ tất thắng, vậy mà tranh Long Phượng Trì vẫn thất bại...
- Mục Trần lại lợi hại như vậy sao
Hai cô nàng không hẹn mà cùng nghĩ như nhau. Hôm trước ở Long Phượng Các hắn cũng chỉ thể hiện đáng kinh ngạc, chứ đâu nghĩ thực lực Chí Tôn tam phẩm không chỉ có dũng khí mà còn đủ sức mạnh đối địch.
Hồng Ngư và Tô Bích Nguyệt đang đăm chiêu, đột nhiên giật mình kinh giác nhìn ra hai ngọn núi đằng xa, không gian đang biến dạng.
Hai bóng người xuất hiện đột ngột, không hề báo trước, lặng lẽ mà đến một cách quỷ dị làm cho những cường giả kinh ngạc phát hiện ra thoáng rùng mình.
- Đó là..
Nhiều kẻ nheo mắt nhìn cho rõ, rồi ai nấy lè lưỡi biến sắc, rõ ràng rất kiêng dè.
- Chính là U Minh hoàng tử và Phương Nghị!
- Họ cũng đã đến!
So với hai đại cường giả này, đám "cường giả" khác chẳng qua chỉ là cóc nhái.
Hai người bị vô số kẻ khác chú ý, họ vẫn thản nhiên đứng khoanh tay trên núi, một áo đen một áo trắng trở thành nhân vật đáng chú ý nhất trong thiên địa, bất luận hào quang cường giả nào khác cũng phai nhạt.
Trong Bắc giới trẻ, hai người này chính là bức màn chắn đối với bất kỳ một thiên tài nào, chưa ai vượt qua họ.
Thiên địa vì sự xuất hiện của họ mà trở nên yên ắng một chút, cảm giác như đang chịu áp lực của họ.
Cũng may áp lực đó không kéo dài quá lâu, lát sau có tiếng xé gió gấp gáp vang lên làm người ta tiếp tục chú ý.
Trong hai bóng người vừa xuất hiện, có một người chưa tới mà âm thanh đã ầm ầm hét lên giữa trời quang.
- Bọn chuột bọ trộm cắp, còn dám lộ diện ở đây, khi dễ ta không bắt được ngươi sao?
Cùng với tiếng la hét đó, một ngón tay chỉ tới, tia linh lực bảy màu bắn ra như điện.
Mọi người thất thần nhìn lại mục tiêu của đòn công kích kia, nhất thời kinh hãi ngạc nhiên, vì đó chính là đệ nhất Long Phượng Lục Phương Nghị!
Người tới là thần thánh phương nào, lại hung mãnh đến độ lập tức ra tay tấn công Phương Nghị!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 794: Long Phượng đài xuất hiện.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
"Ầm!"
Trong vẻ chấn động kinh hãi của tất cả mọi người, tia linh lực bảy màu như sét giật lao thẳng tới đỉnh núi Phương Nghị đang đứng.
Công kích bất ngờ đương nhiên làm tất cả chú ý, ngay cả Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng phải kinh ngạc, không biết là ai lại to gan ra tay quyết đoán như vậy.
Người kia là đương kim đệ nhất Long Phượng Lục đó nha!
Tất cả mọi người đang mắt tròn mắt dẹt, đang nghĩ trong đầu lại là một kẻ không tự lượng sức, thì lúc này hắn hành động làm cho người ta bất ngờ, thay vì phất tay cản đòn công kích, hắn lắc mình để lại vô số tàn ảnh, tìm cách tránh né công kích nọ.
Luồng linh lực bảy màu bắn trúng ngọn núi làm nó sụp xuống, đất đá vương vãi, cả tỏa núi bị san thành bình địa.
Giữa trời quang, hai người kia đã dừng lại, hiện rõ trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người.
- Đó chính là Mục Trần của Đại La Thiên vực?
- Bọn kia thật to gan, dám chủ động tấn công, muốn chết rồi à?
- Chọc giận Phương Nghị có muốn chết cũng khó nha...
Nhiều kẻ thất thanh, ánh mắt cũng quái dị nhìn Mục Trần. Cướp được một cài Long Phượng Trì trước mũi Liễu Viêm đã khiến hắn tiếng tăm vang dội, nhưng mà lần này là hắn dám công nhiên đối chọi với Phương Nghị, cái sự tình này sao mà dại dột quá đi mà.
Liễu Viêm cũng rất lợi hại, nhưng so với cái bức tường to lớn Phương Nghị, thì vẫn còn kém một bậc!
Dường như mọi người đã hoàn toàn bỏ qua cô gái xinh đẹp tuyệt sắc bên cạnh Mục Trần.
Mục Trần thấy người ta chú ý tới mình, chỉ nhướng mày mỉm cười, bất giác hắn cảm ứng được một cái nhìn đầy sát khí hướng tới hắn.
Đưa mắt nhìn về phía đó, còn ai khác ngoài Liễu Viêm căm hận hắn đến vậy.
Mục Trần khinh khỉnh nhìn Liễu Viêm, ánh mắt cũng lạnh băng. Trận trước khổ chiến kết quả lưỡng bại câu thương, nhưng hôm nay tái chiến, tin chắc gã kia sẽ bị đánh bại.
Hai người chiến bằng mắt giữa không trung, sát khí tràn ra không gian, hẳn nhiên chẳng ai ngại gì mà che giấu địch ý sát cơ trong lòng.
Mục Trần và Liễu Viêm gầm ghè nhau, thì phía bên ngọn núi vừa đổ sụp, bóng người áo trắng lại hiện ra, mái tóc đen của Phương Nghị lất phất thoát tục, ánh mắt nhìn Thải Tiêu, ôm quyền cười nói:
- Vị cô nương này, chuyện trước đó đúng là ta có quá đáng, nhưng mà Long Phượng quả chính là kỳ bảo Long Phượng Thiên, đương nhiên nếu có sẽ dễ dàng luyện ra Chân Long thể hoặc Chân Phượng thể. Ba khỏa Long Phượng quả, ta chỉ cướp được một quả còn non, trong khi hai quả chín lại thuộc về các ngươi.
Mục Trần nghe hắn nói vậy, nhất thời nét mặt sa sầm. Gã này cơ mưu cao thâm, trước mặt tất cả mọi người lại nói ra thông tin về Long Phượng quả, rõ ràng là tạo bất lợi cho hắn.
Đúng như Mục Trần vừa nghĩ, ngay khi Phương Nghị dứt lời, vô số ánh mắt trở nên nóng cháy, những âm thanh xì xào lập tức hướng về hai người.
- Bọn họ có được 2 khỏa Long Phượng quả?
- Cái này là kỳ trân dị bảo giúp người ta luyện ra Chân Long thể hoặc Chân Phượng thể đó a!
(LTC: vãi cả khán giả, cái đếch gì cũng biết)
Lúc này thậm chí những cường giả như Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng trở nên trừng mắt
Mục Trần nhìn thấy vô số ánh mắt nhằm vào mình, chân mày nhíu chặt, nhìn qua Thải Tiêu lại không thấy nàng biểu lộ gì, ánh mắt hờ hững không rời khỏi Phương Nghị. Nàng không nói gì, chỉ tiến lên một chút, thân hình biến mất.
Ngay lúc đó, Phương Nghị nheo mắt, tay liền kết ấn vỗ tới không gian trước mặt.
- Hư Không Đại Thủ Ấn!
Tiếng quát vang lên, không gian trước mặt biến dạng, mơ hồ tạo thành thủ ấn vô sắc, nhưng sức mạnh đáng sợ tỏa ra làm người ta sợ hãi.
Ngay khi thủ ấn vô sắc xé toang hư không, cô gái xinh xắn hiện ra, ngón tay chỉ tới, điểm vào Hư Không Đại Thủ Ấn.
- Phá!
Thiếu nữ hét to, ngón tay bắn ra một tia sáng trắng, không gian dập dờn vang lên một tiếng "phụp" đơn giản, Hư Không Đại Thủ Ấn đã bị một đòn xuyên thủng.
Chỉ kình xuyên phá Hư Không Đại Thủ Ấn, sau đó vẫn còn lực tiếp tục hướng tới mi tâm Phương Nghị, rồi nhẹ nhàng xuyên qua.
Ngay khi người ta giật mình bất ngờ, thì "Phương Nghị" trở nên mờ ảo, không hề đổ máu, rồi biến mất. Đó chỉ là tàn ảnh.
Cách đó vài trăm trượng, chân thân Phương Nghị cũng hiện ra.
Ngay lúc này, toàn khu vực trở nên an tĩnh vô cùng, ánh mắt mọi người nhìn Mục Trần và Thải Tiêu đã hoàn toàn khác, nhất thời ai nấy trở nên sợ hãi.
Họ đã minh bạch, cô gái đi cạnh Mục Trần không chỉ dung nhan tuyệt sắc, mà thực lực càng kinh hãi đáng sợ hơn!
Ngay cả nhân vật hùng mạnh như Phương Nghị cũng chịu kém vài phần.
Cô gái đó là thần thánh phương nào!
Mọi người run rẩy nhìn nhau, lúc này chẳng ai còn nghĩ đến chuyện cướp báu vật.
Mục Trần thấy vậy thì thở phào, Thải Tiêu thật siêu đẳng, Phương Nghị dùng Long Phượng quả trong tay nàng làm mồi dụ cho bọn người kia đỏ mắt, khiến hai người tứ bề thọ địch, nào dè Thải Tiêu càng ác chiến thi triển thực lực kinh hoàng, lập tức chấn nhiếp đám nhát gan kia ngay.
Trên vài ngọn núi, Hồng Ngư, Tô Bích Nguyệt, Đinh Tuyên này nọ đều đưa ánh mắt quái dị nhìn Thải Tiêu, trong lòng cũng rất chấn động. Không ngờ được cô nàng yếu đuối kia vậy mà có thực lực khủng bố đánh ngang tay Phương Nghị. Giới trẻ Bắc giới từ khi nào lòi ra một thiên tài yêu nghiệt khủng bố bực này?
Thải Tiêu hiên ngang giữa trời, sắc mặt khó chịu nhìn Phương Nghị:
- Hôm nay ngươi có giở trò gì, ta cũng không tha cho ngươi!
Người khác ở đây mà nói như vậy, e rằng mọi người cho hắn bị điên. Thế nhưng thực lực Thải Tiêu siêu cường như thế, mọi người đương nhiên không dám cười nhạo, trong lòng thì chấn kinh. Vốn dĩ ai nấy đều cho rằng Long Phượng Thiên năm nay chắc chắn Phương Nghị hùng mạnh nhất, ai ngờ tự nhiên trên trời rớt xuống cô nàng chẳng chút nào kém cạnh.
Long Phượng Thiên lần này chính thức có thêm một hồi long tranh hổ đấu rồi.
Phương Nghị nghe Thải Tiêu hăm dọa, trừng mắt lên, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười nói:
- Không biết cô nương đến từ phương trời nào, trong giới trẻ Bắc giới này có lẽ không tồn tại nhân vật như cô nương.
Thải Tiêu chẳng tỏ ra điều gì, hoàn toàn chẳng quan tâm đến câu hỏi của hắn, lắc mình trở về cạnh Mục Trần.
Phương Nghị thấy vậy cũng đành cười trừ, không hỏi gì nữa, một tay thả xuống bối sau lưng, ánh mắt lóe lên chẳng biết đang nghĩ gì.
Hào khí thiên địa trở nên tĩnh lặng quỷ dị, ai nấy đều rõ ràng những cường giả đỉnh cao đang ngầm so kè, nhưng chắc chắn không chính thức khai chiến ở đây, vì tất cả đều đang đợi Long Phượng đài xuất hiện. . .
Khi họ lên đến kia Long Phượng đài, đó chính là lúc cuộc chiến kinh thiên sẽ bùng nổ.
Mục Trần cũng cảm nhận được không khí đặc dị này, hắn nhắm mắt yên lặng vận chuyển linh lực, sự yên tĩnh này chẳng qua là khoảng lặng trước cơn giông mà thôi.
Nơi này cường giả tụ tập, Thải Tiêu xinh đẹp mạnh mẽ, Phương Nghị thâm trầm khó lường, còn có U Minh hoàng tử âm lãnh yên lặng như độc xà.
Lại còn thánh nữ bất bại Tô Bích Nguyệt, đệ nhất mỹ nhân Hồng Ngư, Đinh Tuyên của Cự linh tộc, và gã gã trai trẻ đằng đằng sát khí luôn nhìn thẳng vào hắn, Liễu Viêm.
Tất cả đều là nhân vật tuyệt cường, ngoài ra còn có bao nhiêu kẻ thực lực kinh người còn đang ẩn giấu dưới kia mà chẳng ai biết rõ.
Long Phượng đài năm nay sẽ không thiếu những trận chiến thảm thiết.
Hào khí nặng nề, cả nửa canh giờ sau, Mục Trần đột nhiên mở mắt ra. Cùng lúc đó Phương Nghị, U Minh hoàng tử này nọ cũng nhìn lên trời.
Không gian đó chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu biến dạng, mơ hồ toát ra cỗ khí tức cực kỳ cổ xưa.
"Graooooooo!"
Một tiếng long ngâm phượng hót xa xưa vọng lên, vô số người chú ý, một bình đài cổ kính to lớn chậm rãi hiện ra.
Bình đài cô xưa này có hình Chân Long Chân Phượng khổng lồ giao nhau, long phượng hòa minh quấn lấy nhau, tạo thành một chiến đài hoàng kim!
Mọi người lúc này đỏ mắt, Long Phượng đài rốt cục xuất hiện!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc