Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Mốt
Lan Tộc
Cách nhìn nhận của Nhược Hàn về hai người Bạch Vân Thành có một nửa là đúng , nghĩa là Độc Cô Thiên Phi đích thị là một ả cứng đầu , kiêu kỳ . Còn Vạn Đạo Sơn thì trái hoàn toàn với những gì hắn đoán . Gã trong Bạch Vân Thành trang nghiêm bao nhiêu thì khi ra ngoài này nhảy nhót vui vẻ bấy nhiêu , trông thật chẳng khác gì con khỉ ! Lâm Bảo Quân ghé tai Nhược Hàn nói :
-Xem ra sư huynh cũng không đến nỗi lạc loài đâu !
Nhược Hàn thở dài , hắn cũng chẳng biết bình luận thế nào cho phải với tên họ Vạn kia ... Đạo Sơn không hiểu họ nói gì , hắn chạy đến chen vào giữa Nhược Hàn với Bảo Quân ngước đầu cười :
-Đây là lần đầu tiên đệ được đi xa thế này , thật so với Bạch Vân Thành muôn bề khác lạ !
Thiên Phi "hứ" một tiếng rồi quay mặt đi , dường như gã sư đệ này làm nàng ta mất "giá" rất nhiều ! Nhược hàn dí ngón tay vào trán Vạn Đạo Sơn nói :
-Xem ra không những ngươi là con khỉ hiếu động mà còn rất thích phá người ta !
Lâm Bảo Quân lui ra xa , nàng nghe hắn nói vậy thì đưa tay bưng miệng cười mấy tiếng .
Nhược Hàn là kẻ nhỏ nhen , hắn thích xếp mình vào hạng tiểu nhân chứ không phải hạng quân tử . Bởi vì hắn cho rằng ngụy quân tử đôi khi còn đáng đáng ghét hơn bọn tiểu nhân ! mà đã xếp mình vào tiểu nhân rồi thì hắn tất nhiên có "thù" là phải báo , bằng hình thức nào cũng được ! Thấy thái độ của Thiên Phi mấy phần tự đại giống hệt nội tổ cô ta thì cũng lấy làm ghét . Hắn mỉm cười nhìn hai đệ tử Khai Minh Viện hỏi :
-Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài cho nên Độc Cô thành chủ đã phó thác cho ta trông nom , mọi bề phải nhất nhất nghe theo lời ta , rõ hay không ?
Vạn Đạo Sơn nhanh nhảu nói :
-Ta sẽ nghe theo lời Hàn đại ca , chỉ cần người đừng quản thúc ta như trong Bạch Vân Thành là được !
Độc Cô Thiên Phi trừng mắt phượng lườm hắn , Đạo Sơn đành im lặng . Nhược Hàn cười "hê hê" nói :
-Tất nhiên , ngươi cứ việc vui vẻ thoải mái , nhưng nên đến tâm sự Giang Huy ấy , gã có rất nhiều trò hay !
Giang Huy thầm kêu khổ trong lòng , gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Đạo Sơn nhảy tót lên lưng , bá cổ , vò tóc . Nhược Hàn chẳng bận tâm , trút gánh nặng cho người khác là hắn khóai trong lòng ...
Nhược Hàn quay sang Thiên Phi hỏi :
-Cớ sao nội tổ cô nương không mời đệ tử Bích Du Cung hay Minh Nguyệt Cung mà lại mời bọn ta đi cùng hai người ?
Thiên Phi khi ở Bạch Vân Thành thấy hắn xun xoe nịnh hót nội tổ mình cũng lấy làm khinh bỉ , khi nãy lại mục kích hắn lên giọng kẻ cả thì tâm tư mười phần bức xúc , nhưng là vì Độc Cô Hồng đã dặn dò kỹ lưỡng cho nên đành lạnh nhạt đáp :
-Tại vì Nội tổ ta thân thiết với Ngọc Hư chân nhân hơn hai người kia , có thế cũng phải hỏi !
Nhược Hàn gật đầu vừa ý , đoàn người đi tầm chính ngọ thì đến một tiểu trấn . Nhược Hàn giả lả cười nói :
-Chúng ta nghỉ lại ăn uống rồi đi tiếp !
Độc Cô Thiên Phi cùng Vạn Đạo Sơn từng nghe nói Ngọc Hư cung toàn ăn chay cho nên cũng không thỏai mái trong dạ về vấn đề sinh hoạt chung . Bọn họ ở Bạch Vân thành ăn toàn cao lương mỹ vị nên vốn chẳng ưa gì mấy món nhạt thếch đó .
Nhưng lúc này thấy Nhược Hàn đứng trước một tửu lâu lớn thì cũng thở phào một cái , cả hai toan bước vào thì Nhược Hàn quay gót rẽ tọt vào một gian lều lụp xụp đề mấy chữ " Bán Mỳ Chay" bên cạnh tửu lâu , ai nấy nhăn nhó , Vạn Đạo Sơn lầm bầm :
-Tại sao một quán mỳ rách nát ở bên một tửu lâu lớn mà còn chưa sập tiệm nhỉ ?
Ai nấy bước vào rồi mới thấy , thực ra tiệm mỳ này chẳng còn gì để mà "sập" . bàn ghế dường như cả thế kỷ không thèm lau , lão chủ quán thì lôi thôi trông như kẻ mới từ dưới lỗ móc lên . Ngay cả trầm lặng như Bảo Quân cũng không khỏi cau mày !
Thiên Phi hừ lạnh hỏi :
-Ngươi định cho bọn ta ăn cái thứ gì đây ?
Nhược hàn đắc ý nói :
-Đường xa , tìm linh khí Ngũ Hành như mò kim đáy biển , hải biết tiết kiệm !
Thiên Phi tức giận "hừ" nhạt một cái toan bước ra ngoài nhưng Vạn Đạo Sơn nói :
-Sư tỷ ! Thành chủ đã dặn ...
Nàng ta sững người lại rồi cũng miễn cưỡng kéo áo ... Vạn Đạo Sơn lau bụi trên ghế ngồi xuống !
Nhược Hàn cười nhạt gọi :
-Cho ba bát mỳ chay !
Khi lão chủ quán mang mỳ đến , Vạn Đạo Sơn nhăn nhó hỏi :
-Tại sao quán của lão nằm ngay bên tửu lâu lớn kia mà làm ăn vẫn lời được nhỉ ?
Lão chủ quán mỉm cười đáp :
-Chơi bời trong tửu lâu mãi rồi cũng hết tiền , mà hết tiền thì chỗ lão phu là nơi hợp nhất để đến !
Lão nói xong đặt mỳ xuống rồi đi vào ! Nhược Hàn từng sống trong khổ cực cho nên mấy cái món ăn này đối với hắn chẳng có gì là vấn đề khó khăn để không nuốt được . Hắn ngồi ăn ngon lành , Giang Huy sau một hồi nghe bao tử gào réo thảm thiết cũng nhắm mắt ăn . Lâm Bảo Quân ban đầu nhất quyết không đụng đũa , nàng nhìn Nhược Hàn mấy phần không vừa ý . Nhưng lúc đấy tự nhiên hình ảnh căn nhà lụp xụp của hắn hiện ra trước mặt , nàng thở dài một cái rồi cũng cầm đũa lên . Chỉ còn Vạn Đạo Sơn ăn lách nhách mấy tý , Độc Cô Thiên Phi thì nhất quyết không chịu ăn tẹo nào , chỉ giương mắt tức tối nhìn Nhược Hàn như muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh . Nhưng Nhược Hàn chẳng để ý , làm cho "kẻ thù" tức tối nghĩa là mình dễ chịu vậy !...
Lão chủ quán nói cũng không sai , Nhược Hàn vừa ăn xong bát mỳ thì bên ngòai mấy gã ăn mặc sang trọng nhăn nhó bước vào , bọn chúng miễn cưỡng phủi bụi ngồi xuống . Một vài tên nhìn sang bàn bọn Nhược Hàn bằng ánh mắt đồng cảnh khiến Thiên Phi càng thêm bề uất ức ! Quả thật đối với một con người luôn kiêu kỳ , tự đại về dòng dõi mà bị người ta nhìn nhận như thế thì còn đau hơn ... hoạn !
Bọn họ rời khỏi căn quán rách nát đến tiêu điều tiếp tục cuộc hành trình . Độc Cô Thiên Phi đói cồn cào , nàng ta ngó vào tửu điếm lớn mấy cái nhưng sợ bước vào thì bọn người này sẽ bỏ rơi mình cho nên đành lầm lũi đi theo . Đi được hai canh giờ thì cơ hồ cái đói hành hạ nàng đến dã rời chân tay , mặt mày tái nhợt . Lâm Bảo Quân thấy vậy cũng động lòng , nàng bước đến đưa cho Thiên Phi một lá Ngải nói :
-Nó giúp người ta không bị đói trong bảy ngày !
Độc Cô Thiên Phi nheo mắt nhìn nàng một hồi rồi cũng cầm lấy ngậm , cũng chả mở lời cám ơn một câu . Nhựơc hàn có mấy hần không vừa ý nhưng cũng chẳng tiện phản đối , hắn nhếch mép cười rồi đi tiếp .
Đột nhiên đằng xa xa bụi bay mù mịt rồi một đoàn ngựa phi nước đại đến , Nhược Hàn hơi ngạc nhiên vì hắn nhận ra mấy chục người này đều là nữ nhân ăn vận cổ quái hở cả bụng và ngực . Trên đầu ai nấy buộc một cành hoa với những cánh hoa trắng mỏng như giấy phất phơ rung lên theo gió , chúng xếp ngang một dải quanh cọng cuống dài và đối nhau tựa cánh chuồn chuồn . Nhược hàn từng gặp qua loài hoa này nên đoán được đấy là Hoa Lan rừng .
Hắn đoán xong được loại hoa kia thì mấy chục thiếu nữ xinh tươi bất phàm ấy cũng ghì cương ngựa lại , một người trẻ tuổi nhưng dáng dấp xinh đẹp nổi trội bước xuống ngựa . Nhược Hàn thấy phía trước bộ ngực tròn lẵn , đầy đặn và trắng muốt được vải vóc che chỉ độ một phần ba ấy , treo một cái vòng lớn xâu chuỗi từ hàng trăm cái răng thú . Bộ váy ngắn màu hoa cà hình xẻ tà theo kiểu cánh sen ngang đùi cộng với cái áo tựa cánh dế màu xanh nhạt ba phần hở , một phần kín thật khiến người ta rúng động . Đáng tiếc thay chuỗi vòng toàn răng ấy hạ thấp đi mấy phần gợi cảm !
Nhược Hàn đang đăm đăm nhìn từ ngực đến đùi nàng ta thì bị Bảo Quân nhéo cho một cái , hắn giật mình như thóat khỏi cơn mộng . Chỉ thấy Thiên Phi cười nhạt "đồ háo sắc" gì đấy , còn thiếu nữ gợi cảm kia chẳng phản ứng , dường như nàng ta bị nhìn như vậy nhiều nên quen rồi !
Thiếu nữ đăm đăm nhìn ... Giang Huy rất lâu khiến hắn đỏ tấy cả mặt mày , điều này làm một kẻ bảnh bao như Vạn Đạo Sơn bực bội lắm , hắn tuy rằng tính cách có hiếu động nhưng "nhan sắc" cũng được xếp vào hàng mỹ nam tử hiếm có , vậy mà bọn nữ nhân kia chẳng lý đến ! Nhược Hàn cũng lấy làm khó chịu ghê người . Nhưng lời nói của thiếu nữ sau đấy làm họ mấy phần được an ủi còn Giang Huy thì tụt hẳn cảm xúc :
-Bắt tên heo mập này lại cho ta !
Giang Huy lùi lại hai bước , chân diện từ đỏ ửng chuyển sang màu nhợt nhạt . Nhược Hàn thấy vậy thì giả lả cười hỏi :
-Sư đệ đã làm gì người ta mà khiến họ nặng lòng đến đây đòi bắt về thế ?
Giang Huy định lên tiếng phủ nhận thì một thiếu nữ khác xen vào :
-Cái tên chẳng ra gì này , coi chừng tộc trưởng cắt lưỡi bây giờ !
Nhược Hàn nghe vậy thì hồn phách lên mây , hắn không phải sợ hãi vì bị cắt lưỡi , mà sợ hãi vì nghĩ đến chuyện khác , hắn lắp bắp :
-Các người là ... A Tu La bộ tộc ...?
Thiếu nữ tộc trưởng cười nhạt trừng mắt quát :
-Ngươi điên khùng đủ chưa ? Bọn ta là Lan Tộc , A Tu La là cái gì ?
Nhược hàn thở phào một cái , hắn đưa tay lên cản mấy người đang định tiến lại chỗ Giang Huy nói :
-Các vị tại sao lại bắt hắn ?
Tộc Trưởng lạnh lẽo đáp :
-Mấy năm gần đây chúng ta ngưng hội đua thuyền trên Đông Lai hồ cho nên Thần Long rất hay nổi giận !
Bảo Quân thở dài :
-Các người đua thuyền hay không thì liên quan gì đến Giang Sư huynh ?
Tộc Trưởng cau mày , thái độ mấy phần bực dọc vì bị chất vấn nhưng biết cá đã nằm trong lưới cũng khó mà thóat nên kiên trì nói :
-Các bộ tộc quanh đấy đều rất nhiều nam nhân , chỉ có bộ tộc ta là ít , năm nay thiếu một người mới đủ để tham dự hội đua ấy cho nên ...
Nhược Hàn đã hiểu rõ mọi chuyện , thì ra họ chú ý đến Giang Huy là vì gã có thân hình mập mạp , dáng vóc khỏe mạnh rất hợp để làm mấy việc tay chân ấy chứ chẳng phải thích thú gì . Hắn kéo năm người lại nói :
-Xem ra bọn đàn ông bị mấy ả hung dữ này làm cho sợ quá mà trốn hết rồi , nhưng các người có nghe nàng ta nói đến Thần Long gì đó không ?
Mọi người nghe vậy thì hiểu ý hắn muốn nói gì cho nên dồn mắt về phía Nhược Hàn chờ đợi kế sách của hắn . Vạn Đạo Sơn hỏi :
-Hàn đại ca định làm thế nào ?
Nhược Hàn lắc lư đầu nhìn Giang Huy nói :
-Phải dùng khổ nhục kế thôi !
Nói đoạn thì thầm mấy câu , Thiên Phi hừ nhạt :
-Nhân cách chẳng ra gì nhưng đầu óc không đến nỗi đần độn !
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Hai
Thiên Đường Hoa Lan
Nhược Hàn quăng cho nàng ta một cái nhìn ra vẻ "người lớn không thèm chấp trẻ con" rồi bước lại chỗ thiếu nữ đẹp như đóa Lan rừng hỏi :
-Các người chỉ muốn bắt mình hắn đi thôi sao ?
Thiếu nữ nghe hắn hỏi vậy thì cũng mấy phần ngạc nhiên . Những trai đinh trong bộ tộc của nàng đều rất sợ hãi tính hung dữ của nữ nhân , cho nên mới bỏ trốn hết sang các tộc quanh đấy . Vì vậy Lan Tộc sống theo kiểu mẫu hệ , đàn ông thiếu trầm trọng ! Vậy mà mấy tên này dường như lại muốn đến , nếu chúng đã thích thì cho nếm vài mùi lợi hại cũng không sao !
-Ngươi hỏi vậy là ý làm sao ?
Nhược Hàn lắc lư đầu đáp :
-Bọn ta đều là những người đẹp trai và khỏe mạnh , tất nhiên muốn đến chỗ nàng dạo chơi mấy ngày , không hiểu có phiền hay không ?
Tộc trưởng cười nhạt :
-Tự nhiên !
Nói đoạn vẫy tay sai người đến trói ngoắc Giang Huy lại , thái độ tỏ ra mấy phần nghi hoặc bọn này sẽ bất ngờ mà dở chứng . Tuy nhiên Giang Huy xưa nay hết sức sùng kính sư huynh nên nghe theo kế hoạch của hắn , chẳng thèm phản kháng , thái độ thản nhiên !
Tộc trưởng sợ rằng bắt Giang Huy chạy bộ sẽ khiến hắn mệt mỏi , việc đua thuyền tất nhiên bất lợi cho mình ! Nàng sai một ả nữ nô vắt ngang Giang Huy trên mình ngựa rồi nhảy vọt lên con ngựa của mình quất roi phóng đi vùn vụt , cũng chẳng thèm quan tâm xem bọn Nhược hàn có chạy theo hay không !
Các đệ tử Bạch Vân Thành cùng Ngọc Hư cung đều được học qua đạo bùa sơ cấp " Truy Phong Bùa " cho nên niệm chú chạy theo chẳng mấy khó khăn . Thiếu nữ tộc trưởng chạy được một đoạn dài thì ngoảnh lại , trong lòng mười phần tin tưởng rằng bọn người lạ mặt kia đã bị bỏ lại tít đằng sau , nếu không cũng thở hộc máu mồm .
Tuy nhiên khi nàng nhìn lại thì thấy ai nấy vẫn chạy theo đều đặn , thần sắc chẳng hề tỏ ra một chút mệt mỏi , hơn nữa Nhược Hàn còn ngó nghiêng như kẻ đi thưởng ngoạn khung cảnh , miệng thi thoảng lại huýt sáo . Thái độ cực kỳ an nhàn . Nàng ta hốt hoảng nghĩ : "Không hiểu bọn người này là ai mà lợi hại đến vậy !" Nàng vội vung roi quất mạnh ngựa cho chúng chạy nước đại .
Hơn một canh giờ sau chỉ thấy lũ ngựa tóat mồ hôi nhớp nháp khai rình , còn bọn Nhược Hàn vẫn chẳng hề gì gọi là mệt mỏi . Thiếu nữ tộc trưởng sợ hãi tột độ . Những thiếu nữ còn lại chân diện cũng chẳng hơn gì nàng . Tộc trưởng lo lắng trong lòng không hiểu bọn này rốt cuộc là hạng người thế nào ? Tuy thế tự nhiên trong lòng xen lẫn nỗi lo lắng lại ánh lên mấy phần hớn hở .
Trước đây bộ tộc của nàng chỉ vì thiếu bóng nam nhân mà chẳng năm nào đạt được thứ giải cao trong hội đua thuyền . Nay có mấy gã "thần kỳ" này trợ giúp thì lại chẳng rạng rỡ hay sao ?
Nàng quất ngựa nhanh hơn . Khoảng chiều tối thì phía trước họ xuất hiện một cánh rừng thưa nhặt cây cối . Phía trong khu rừng này cơ hồ còn tỏa ra sự ẩm ướt .
Thiếu nữ tộc trưởng dơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại . Đoạn nàng ta cởi trói cho Giang Huy , kéo lại quần áo xộc xệch cho hắn rồi cùng bọn nữ nhân đi cùng bàn tán một hồi , sau đấy đến quỳ rạp xuống trước mặt Nhược Hàn nói :
-Không biết các vị là những thần tiên giáng phàm cho nên mới hành động hồ đồ , mong các ngài thứ tội !
Nhược Hàn cùng mấy người nhìn nhau hơi ngơ ngẩn một chút ! Lại thấy thiếu nữ dập đầu nói :
-Mấy năm nay Lan Tộc chưa năm nào thắng cuộc trong hội đua thuyền cho nên rất mong kỳ này các vị thần tiên sẽ giúp chúng tộc nhân được toại nguyện ! Nếu được như vậy thì chúng tôi nguyện kết cỏ ngậm vành mà tạ ơn !
Lần này thì Nhược Hàn thấy cảm động lắm ! Những bộ ngực tròn lẵn kia cứ theo từng cái dập đầu mà phập phồng , rồi cả mấy cái váy ngắn củn cứ theo từng nhịp cúi đầu mà hở dần ra lại chẳng khiến cho người ta không cảm động sao được !
Hắn cúi xuống dán mắt vào mấy cái bộ phận đầy mị lực kia , bàn tay huơ huơ định đỡ họ dậy , mọi người thấy bộ dạng hắn như thế không khỏi cười thầm , Bảo Quân thì nhíu mày một cái . Độc Cô Thiên Phi sôi máu mới nhằm mông hắn mà đạp cho một đạp . Vậy là vị "thần tiên" cắm đầu xuống đất như cây cù , trông hết sức thảm thương .
-Đúng là đồ chẳng ra gì !
Lâm Bảo Quân cùng Giang Huy vội chạy đến đỡ hắn dậy , tất cả nữ nhân trong Lan Tộc cũng vội quây lấy vị "thần tiên" , khuôn mặt đầy lo lắng . Nhược Hàn nhổ mấy ngọn cỏ đang hòa lẫn đất cát trong miệng ra mắng :
-Đúng là đồ la sát khốn kiếp !
Hắn nói xong lại thấy hai hàm đau nhói liền đưa tay xoa xoa . Lâm Bảo Quân niệm chú chữa trị cho hắn hỏi :
-Sư huynh không sao chứ ?
Nhược Hàn mếu mó :
-Muội hãy bảo ả ra đây ta đạp một cái xem có sao không là biết liền !
Tộc trưởng thấy hắn nói vậy thì tưởng hắn muốn bắt Độc Cô Thiên Phi thật nên ra hiệu cho các đệ tử Lan Tộc vây lấy nàng ta , đoạn nói :
-Thần tiên đã bảo vậy thì cô hãy làm theo đi !
Độc Cô Thiên Phi trừng mắt :
-Cái tên vô sỉ này mà cũng đòi làm thần tiên sao ? Các ngươi có mù không ?
Nhược Hàn phủi bụi tay , hắn tính cản lại nhưng trông bộ dạng Thiên Phi thật dễ ghét liền hững hờ nói :
-Trói ả lại rồi tính sau !
Độc Cô Thiên Phi định niệm bùa kháng cự nhưng mấy thiếu nữa nhanh như sóc đã trói gọn nàng ta . Độc Cô Thiên Phi mắt bừng lửa giận nhìn Nhược Hàn mắng :
-Đúng là cái tên siêu cấp vô lại lẫn bỉ ổi !
Lâm Bảo Quân chạy đến kéo áo Nhược Hàn nói :
-Sư huynh ! Hãy bảo họ thả nàng ấy ra !
Vạn Đạo Sơn cũng bước đến nói :
-Thủy Nhược Hàn đại ca , xin hãy thả sư tỷ ta đi , từ nay ta đảm bảo không quậy phá và tuyệt đối nghe lời người !
Thiên Phi trừng mắt nhìn sư đệ quát :
-Ngươi có còn là đệ tử của Bạch vân Thành nữa không ?
Nhược Hàn thấy vậy cũng chẳng còn hứng thú vui đùa nữa , hắn dơ tay nói :
-Hãy thả nàng ta vậy !
Bọn nữ nhân như được ban chiếu chỉ liền răm rắp làm theo . Độc Cô Thiên Phi tính lao đến tẩn cho Nhược Hàn một trận hạ hỏa nhưng Lâm Bảo Quân cản lại nói :
-Thôi nào , chúng ta nên bảo họ dẫn đường vào bản kẻo tối bây giờ !
Nhược hàn hý hửng , hắn lấy lại bộ dạng uy nghi nói :
-Hãy đưa bọn ta vào bản xem tình hình thế nào rồi mới giúp được !
Thiếu nữ tộc trưởng vội dắt ngựa đi trước dẫn đường . Mọi người cũng bước theo . Họ đi qua một quãng rừng ngắn thì tiếp nhập một bờ hồ rất lớn , hoàng hôn phủ kin mặt hồ khiến họ không thể nhìn thấy nổi bờ bên kia , hoặc giả là cái hồ này lớn đến độ chẳng thấy bờ cũng nên !
Tộc trưởng chỉ tay nói :
-Đây là Đông Lai hồ , rộng lớn mênh mông không có bờ !
Nhược Hàn lắc đầu :
-Chả phải cô bảo rằng hằng năm vẫn tổ chức đua thuyền trên này hay sao ? Nếu không thấy bờ thì đua thế nào được ?
Tộc trưởng giải thích :
-Mọi người cứ bơi thuyền miết , khi nào đụng "Thần Long" thì quay ngược lại . Thuyền của bộ tộc nào chạm bờ trước coi như thắng !
Năm người nhìn nhau , Thiên Phi cười nhạt :
-Chẳng lẽ Thần Long thấy mọi người chèo thuyền đến mà không thèm phản ứng gì hay sao ?
Thiếu nữ trầm ngâm đáp :
-Ta cũng chưa đi lần nào , vì chỉ nam nhân mới được đua thuyền , nhưng nghe nói Thần Long đó là một cột nước khổng lồ hình con rồng , trông rất kỳ vỹ !
Năm người lại nhìn nhau cái nữa , trên chân diện lộ ra mấy sắc thái mừng rỡ . Nhược Hàn muốn chắc ăn liền hỏi :
-Cô bảo mấy năm nay không tổ chức hội đua thuyền cho nên "Thần Long" mới nổi giận là duyên cớ gì ?
Thiếu nữ thở dài nói :
-Thường thì Thần Long chỉ xuất hiện vào dịp hội đua thuyền diễn ra , tức là thời điểm ba ngày nữa . Tuy nhiên năm ngoái và đầu năm nay nước dâng cao mấy lần xuýt nhấn chìm Ngô Tộc và Lúa Tộc , chẳng phải "Thần Long" nổi giận là gì ?
Mọi người nghe nàng ta nói tên mấy bộ tộc thì bật cười , Giang Huy thấy đói bụng liền hỏi :
-Tên bộ tộc của các cô toàn là những đồ ăn được à ?
Tộc trưởng mỉm cười nói :
-Con người tồn tại được là vì có thứ để ăn , lấy lương thực mà đặt tên cho bộ tộc chẳng phải là điều rất vinh dự hay sao ?
Chân lý này quả thật khó phủ nhận ! Nhược Hàn lắc đầu nhìn đám thiếu nữ xinh đẹp như hoa nói :
-Tộc của các cô mang tên Lan rừng vậy !
Tộc trưởng cười :
-Ấy là vì bộ tộc tiểu nữ trồng rất nhiều Lan để đem đổi cho các bộ tộc kia lấy lương thực !
Vạn Đạo Sơn cười hê hê nói :
-Các vị ở nơi hoang vu này mà cũng lãng mạn gớm !
-Không phải như vậy ! Vào ngày hội đua thuyền thì thuyền của bộ tộc nào cũng phải rải hoa Lan , càng nhiều càng may mắn !
Mọi người gật đầu , hoàng hôn dày đặc buông lơi từng mảng đen xuống mặt hồ mênh mông .
Phía xa xa bên bờ hồ nơi bọn họ đang đi , lúc này xuất hiện những tán cây khổng lồ . Đi gần hơn một chút Nhược Hàn trông thấy dưới những tán cây xum xuê ấy loáng thoáng có những căn nhà sàn gỗ dựng tựa vào thân gốc cây . Trên mái những căn nhà này loáng thoáng màu trắng của vô số cánh hoa . Đây có lẽ là Lan Tộc !
Trên bãi cát dẫn vào Lan Tộc có một con đường nhỏ , con đường này chạy thẳng xuống đến mặt hồ , trông như một vết sẹo lớn trên bờ cát bằng phẳng .
Khi đến gần Nhược hàn mới quan sát kỹ . Trên mái những căn nhà sàn này mọc chi chít thứ hoa lan cánh to như hai ngón tay , mà mỏng tựa giấy , chúng phất phơ bay theo gió dập dìu như sóng trên Đông Lai Hồ .
lại nhìn xuống phía dưới , trên những cây cột chống mái nhà được đục đẽo thô sơ , treo rất nhiều giỏ được đục đẽo từ vỏ dừa . Ở mỗi giỏ đều có những khóm Lan màu sắc và hình dạng khác nhau được trồng tươi tốt . Nhược Hàn không phải người lãng mạn cho nên hắn không quan tâm đến các lòai hoa nhiều , tuy nhiên khi đứng trước khung cảnh này hắn không khỏi xao xuyến .
Ngay cả trên những cành cây mọc bên đường mòn hay trồng trước mỗi căn nhà sàn đều treo những giỏ hoa Lan lớn . Thật đúng là thiên đường của hoa Lan . Lấy tên loài hoa thanh khiết này mà đặt tên cho bộ tộc cũng không sai !
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Ba
Đêm Trăng
Mọi người bước trên con đường rải một thứ sỏi nhỏ như đầu ngón tay vàng chói lóa , tiếp nhập Lan Tộc . Một vài nữ tộc dân nhìn thấy Tộc trưởng dẫn theo nhiều người về thì chạy vút đi đập cửa các nhà thông báo . Chỉ lát sau , rất nhiều nữ nhân chạy ra cúi đầu chào đón .
Thiếu nữ Tộc trưởng khóat tay nói :
-Hãy đến nhà Hoa đánh trống kêu mọi người tập trung !
Những nữ nhân mới đến vội quay mình chạy đi ! Dáng dấp mấy phần vui thích . Nhược Hàn nom qua thấy tất cả nữ nhân trong Lan Tộc đều vận thứ y phục giống nhau , bất kể địa vị ra sao ! Chỉ duy một điều làm hắn cực kỳ ngạc nhiên , đấy là không có bóng nam nhân !
Bọn hắn đi thêm một đoạn dài thì mấy nhà ven con đường mòn có vài gã nam nhân đang lóay với công việc , chẳng hề để tâm đến ai . Nhìn công việc họ đang làm Nhược Hàn không khỏi bật cười một cái . Tại sao lại có chuyện ngược đời đến thế cớ chứ ?
Nguyên là những nam nhân vạm vỡ này đang mãi mê bên ... khung cửi dệt vải . Họ vận trường bào dài che kín từ cổ đến chân , chỉ lộ ra đôi tay rắn chắc ! Thật không thể tưởng nổi ! Nữ nhân thì hở hang , nam nhân thì kín đáo !
Ai nấy chưa hết ngạc nhiên thì đã đến tận cùng con đường , nơi này xung quanh cây cối um tùm bao bọc một khoảng đất rộng gần một trăm trượng vuông . Ở giữa khoảnh đất lớn này dựng một căn nhà bằng gỗ đục đẽo qua loa , trên mái cao có một hình tháp nhọn chỉ thẳng lên trời . Ở mái nhà khổng lồ ấy mọc vô số hoa lan màu tím hồng , trông như một rừng hoa thu nhỏ dập dìu trong gió đêm .
Trên những thân gỗ lớn dùng để dựng nhà cũng đục khoét rất nhiều lỗ , trong những cái lỗ trống ấy cũng trồng nốt hoa lan . Thật gọi bằng nhà Hoa cũng không sai .
Đằng trước nhà Hoa , ở đầu hồi trái đặt một cái trống trạm khắc hình hoa lan , bên cái trống này một nam nhân đang cầm dùi đánh lên những tiếng nghe rung động màng ta . Dưới cái hè lớn với năm bậc thang gỗ là một cái bếp khổng lồ . Năm , sáu nam nhân thô kệch đang vác củi xếp vào nhóm lửa ! Xung quanh vô số nữ nhân đủ cả già lẫn trẻ xếp thành vòng tròn lớn vây lấy bếp lửa !
Thiếu nữ Tộc trưởng dẫn mọi người rẽ đám đông bước lên năm bậc thềm ghỗ , hướng xuống chúng tộc nhân nói :
-Đây là các vị thần tiên ta mới mời được về giúp chúng dân Lan Tộc trong hội đua thuyền sắp tới , mọi người hãy mau quỳ xuống đáp tạ ân tình của các vị ấy !
Mọi người được lệnh Tộc trưởng thì đồng loạt quỳ xuống , y phục hở hang phô trương cơ thể nõn nà :
-Đa tạ các vị thần tiên tương trợ !
Nhược Hàn đang đăm mắt nhìn mấy thứ mê lực thập thò thì nghe Thiên Phi lạnh nhạt nói :
-Các vị nên đứng dậy thôi , nếu không có vị "thần tiên" sẽ nổ mắt đấy !
Nhược Hàn vội ngó lơ lên trời , hắn xua tay :
-Các vị tự nhiên !
Ai nấy nhìn Tộc trưởng thấy nàng khẽ gật đầu mới dám đứng dậy , thiếu nữ tộc trưởng chỉ tay vào ngôi nhà Hoa nói :
-Chỗ này là nơi tổ chức lễ hội và tiếp đón khách của Lan Tộc ! Trong ấy rất rộng rãi , đủ để các vị nghỉ ngơi mấy ngày !
Nói xong liền ra lệnh cho chúng nhân đốt lửa lên rồi mang rất nhiều vò rượu được ướp hoa lan cùng đồ ăn đến . Các nam nhân cũng lẳng lặng xếp những dãy bàn ghế dài ra cho nữ nhân ngồi ! Thiên Phi liếc Nhược Hàn nói :
-Ngươi thích tộc trưởng thì hãy ở đây làm mấy công việc này cũng không đến nỗi quá vất vả !
Nhược Hàn cười nhạt :
-Ta mà ở đây thì sẽ bắt cô làm nô tỳ mới bõ !
Thiên Phi tính mắng lại thì nghe "rầm" một cái . Chúng nhân đặt chén rượu ngó về hướng tiếng động phát ra .
Chỉ thấy phía đó Vạn Đạo Sơn đang lóp ngóp bò ra từ vô số giỏ hoa lan , thân hình hắn vốn bảnh bao , bây giờ thêm những cánh hoa điểm xuyến thật chẳng khác vị thiên thần trong Thiên Tộc . Tuy nhiên chẳng ai thưởng thức cái đẹp đó mà đều bưng miệng cười !
Vạn Đạo Sơn lúng túng bước lại chỗ tộc trưởng nói :
-Xin lỗi ! Chỉ là ta muốn xem những cây hoa kia kỹ hơn một chút ...
Tộc trưởng sai mấy gã nam nhân đi thu dọn , đoạn mỉm cười :
-Không sao ! Ở đây hoa rất nhiều , hỏng một ít cũng không ảnh hưởng !
Thiên Phi lườm sư đệ mấy cái rồi cũng quên bẵng mất chuyện tranh cãi khi nãy . Chúng nhân đối đáp chuyện trò bên bếp lửa đến khi ánh trăng dập dìu lên cao mới giải tán .
Thiếu nữ tộc trưởng kia nói không sai ! Bên trong ngôi nhà Hoa quả thật rất rộng và ấm áp . Hắn hỏi dò thì cũng biết được nơi này tên ai cũng có chữ lan theo cùng . Chẳng hạn tộc trưởng tên Thi Lan , mấy thiếu nữ mà Nhược hàn lân la hỏi chuyện thì người là Mai Lan , người lại Vân Lan , Từ Lan , La Lan ,...
Nhược Hàn định đi ngủ thì thấy tộc trưởng Thi Lan bước vào , nàng ta hỏi :
-Thần tiên ở nơi này có thấy tiện hay không ?
Nhược Hàn khóat tay nói :
-Ta tên Nhược Hàn , tôn trọng thì thêm một chữ "huynh" là được rồi , không phải thần tiên gì đâu !
Thi Lan mỉm cười nói :
-Bất kể các vị là ai , miễn sao giúp Lan Tộc thắng cuộc thì bọn tiểu nữ phải hầu hạ hết mình !
Nhược Hàn sáng mắt hỏi :
-Có thật không ?
Thi Lan gượng cười :
-Tất nhiên là thật !
Nhược Hàn nhìn thoáng qua mấy bộ phận đầy mê lực của nàng ta thì xúc cảm cuộc mây mưa với Hạ Tuyết Hà lại bừng dậy , hắn lâng lâng bước đến đưa tay nâng cằm Thi Lan lên , nàng ta nhắm mắt không phản ứng . Thân hình khẽ run lên một cái . Đúng lúc hắn sắp đặt môi mình lên bờ môi mọng tình của nàng thì bên ngòai có tiếng bước chân chạy đi . Hắn mở mắt bước vội ra , chỉ thấy dưới bóng trăng mờ nhạt là bóng hình Bảo Quân , bờ vai run run !
Nhược Hàn không kịp nghĩ ngợi vội chạy theo gọi :
-Sư muội !
Bảo Quân chạy thẳng ra con đường mòn , Nhược hàn băng theo . Bảo Quân chẳng lý đến , nàng ta chạy ngày càng nhanh hơn , đến cuối con đường nơi giáp ranh với bờ hồ thì Nhược hàn chắc mẩm nàng sẽ dừng lại . Nhưng Bảo Quân chỉ hơi khựng người rồi rẽ ngược lại hướng hồi chiều vào Lan Tộc lao đi . Nhược hàn kêu khổ trong lòng , hắn toan chạy theo thì vướng phải một hòn đá ngã lăn xuống đất kêu thảm một tiếng ...
Chân tay Nhược Hàn tê buốt , ngực thì đập xuống sỏi đá nên có cảm giác như bị muôn ngàn mũi tên cắm vào , hắn lồm cồm bò dậy nhăn nhó rên la rồi vươn tay tóm lấy hòn đá định vứt xuống hồ cho bõ ghét .
-Sư huynh có sao không ?
Nhược Hàn ngó lên thấy Lâm Bảo Quân nét mày u ám thì cười xòa , hắn đặt viên đá nhẹ nhàng xuống đất như đặt một bảo vật nói :
-Ngươi nằm đúng chỗ ghê !
Bảo Quân thở dài :
-Thật chứng nào vẫn tật nấy !
Nàng quay mình đi ngược vào con đường mòn , Nhược Hàn chạy theo hỏi :
-Muội đi đâu đấy ?
-Đi về !
Nghe giọng nói mấy phần buồn rầu ấy hắn thấy lòng thắt lại một cái , vội hỏi :
-Muội còn giận ta sao ?
Lâm Bảo Quân cười nhạt :
-Muội là gì của huynh mà giận ? Huynh muốn làm gì thì làm !
Nhược Hàn khựng người , Bảo Quân cũng dừng lại hỏi :
-Không đúng sao ?
Hắn đăm mày suy nghĩ , ánh mắt mầy phần mơ hồ bước đến . Bảo Quân thấy vậy lùi lại hỏi :
-Sư huynh định làm gì ?
Nhược hàn ôm lấy nàng , Bảo Quân đẩy ra hốt hoảng nói :
-Sư huynh thả muội ra nếu không ...
Nàng chưa nói hết câu thì hắn đã dùng môi khỏa lấp đi ... Bảo Quân cũng chẳng chống cự thêm mà nồng nhiệt ôm lấy cổ hắn chứ không vô hồn như đêm nào ở tiểu trấn sầm uất ...
Phía xa xa có bóng hình một thiếu nữ thẫn thờ nhìn đôi tình nhân âu yếm , nàng buông tiếng thở dài như muốn kéo tuột ánh trăng xuống rồi quay mình bước đi ...
Lan tộc sống như một đại gia đình lớn , tuy rằng ai ở nhà nấy nhưng hoa lan là tài sản chung . Vào dịp hội đua thuyền và các hội lặt vặt khác diễn ra , những bộ tộc quanh đấy đem lương thực đến đổi lấy hoa . Số lương thực này được phân phát đều cho các nhà , không phân biệt !
Sáng hôm sau , đại diện của Ngô Tộc , Lúa Tộc , Kê Tộc , Sắn Tộc , Khoai Tộc cho người mang lương thực đến đổi hoa để chuẩn bị cho hội đua thuyền . Họ mang theo rất nhiều người và ngựa chở lương thực cho nên khá ồn ào . Nhược Hàn mới tinh mơ đã bị đánh thức bởi tiếng náo nhiệt ấy . Hắn định ra trách mắng vài câu cho đỡ bực nhưng nhớ tới lời Thi Lan thì thở dài lẩm nhẩm :
-Nơi này họ dùng để tiếp đón khách nhân nên cũng khó trách !
Hắn đành phụng phịu bước ra . Ở ngoài khách sảnh có nhiều người chia bàn ngồi . Cũng giống như Lan Tộc , các bộ tộc còn lại đều đeo biểu tượng các loài lương thực lên người . Ba bộ Tộc , Lúa , Ngô , Kê nhìn còn gọn gàng . Chứ Sắn Tộc đeo một củ sắn trước ngực , Khoai tộc lại đeo củ khoai lang to đùng khiến Nhược Hàn không khỏi phì cười .
Hắn nhìn quanh thấy bên phía Ngô Tộc có hai thiếu nữ rất quen , Nhược Hàn giật mình cái thót khi nhận ra đấy chính là Tuyết Anh và Tiểu Ngọc . Hẳn là hai nàng ta cũng tới đây để thu nhận linh khí Ngũ Hành !
Hai nàng thấy hắn quần áo xộc xệch bước ra thì cũng lấy làm ngạc nhiên , nhưng sau đấy thì quăng cho Nhược Hàn một cái nhìn khinh khi rồi quay đi chỗ khác !
Hắn ngó quanh lại thấy tiếp hai gã đạo sỹ Bích Du cung bên phía Khoai Tộc , trông chúng đeo hai củ khoai lang to tướng thì Nhược Hàn ôm bụng cười ngất ngưởng . Đạo sỹ lớn tuổi trừng mắt quát :
-Ngươi cười cái gì ?
Nhược Hàn cũng thấy đau thắt bụng nên dừng cười nói :
-Ngươi đeo cái ... đấy rất hợp !
Đạo sỹ quay sang lão già lực lưỡng ngồi bên cạnh cúi đầu :
-Phó tộc trưởng , tên ô uế kia dám sỉ nhục bộ tộc ngài , nên cho hắn một bài học !
Lão già béo mập giận giữ nhìn Nhược hàn , lão đạp bàn đứng dậy quát :
-Ngươi dám sỉ nhục chúng ta ư ?
Nhược Hàn thấy lão hộ pháp như vậy cũng lấy làm sợ ! Đang lúc định lấp liếm thì Thi Lan cùng mấy tỳ nữ bước vào , nàng nói :
-Đấy là khách quý của bọn ta , có gì ngài hãy bỏ qua cho !
Các đại diện bộ tộc đang ngồi trên bàn thấy nàng bước vào đều đứng dậy cúi đầu chào , thái độ mấy phần cung kính . Lão già Khoai tộc cũng không dám nói thêm !
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Tư
Bí Sự
Lúc này ở phía trong xuất hiện bốn nhân ảnh , rồi Lâm Bảo Quân , Vạn Đạo Sơn , Độc Cô Thiên Phi cùng Giang Huy cũng bước ra .
Trông thấy quang cảnh trước mắt ai nấy không khỏi ngạc nhiên . Vạn Đạo Sơn chạy đến mân mê mấy thứ được Khoai Tộc và Sắn Tộc tôn sùng mà treo ở trước ngực , hắn cười lớn hỏi:
-Hơ ! Các người đeo cái này làm gì vậy ?
Mấy lão già của hai bộ tộc chưa kịp phản ứng thì nghe Thiên Phi quát :
-Ngươi có quay về không thì bảo ?
Vạn Đạo Sơn nhanh như sóc vội chạy lại . Mấy lão già nhìn bọn người hiếu kỳ này bằng ánh mắt bực bội cực kỳ ! Tuy nhiên cũng biết họ là bằng hữu của Thi Lan nên chẳng dám ho he , ai nấy đều sợ Lan Tộc chuyển ý không đổi hoa lan thì sẽ đắc tội với thần linh !
Thi Lan an tọa xong mới bắt đầu bàn chuyện trao đổi .
Lâm Bảo Quân chỉ tay về phía Tiểu Ngọc và Tuyết Anh cười :
-"Ý trung nhân" và khắc tinh của sư huynh cũng tới đây kìa !
Nhược Hàn nhăn nhở :
-Chuyện này mà sư muội cũng đùa được !
Giang Huy ngó mắt qua quan sát một vòng , hắn sững sờ nói nhỏ :
-Có cả hai tên đạo sỹ Bích Du Cung , dường như họ đến đây cũng là để thu nhận linh khí Ngũ Hành !
Nhược Hàn gật đầu , hắn thấy bốn người này đang đứng chứ không được phép ngồi thì cười nhạt :
-Bọn chúng e rằng cơ cực hơn chúng ta đấy !
Thực ra nói là bàn chuyện trao đổi cho nó có nghi lễ vậy thôi , chứ quy tắc thì muôn đời nay đã đặt ra rồi , cứ một giỏ hoa Lan đổi lấy một giỏ lương thực . Cho nên cuộc bàn tán ấy nhanh chóng kết thúc . Các lão già đóng khố của năm bộ tộc liền cùng chúng tộc nhân đi thực hiện trao đổi . Thi Lan lại chỗ Nhược Hàn hỏi :
-Huynh quen biết mấy người trẻ tuổi đó sao ?
Mọi người thấy nàng ta đổi cách xưng hô thì cũng mấy bề khó hiểu . Lâm Bảo Quân nghĩ đến chuyện tối qua liền thở dài một cái . Nhược Hàn giả lả cười đáp :
-Cũng quen biết , tuy nhiên chẳng ai ưa gì nhau !
Độc Cô Thiên Phi nhếch đôi môi hàm tiếu , khinh khi nói :
-Ngươi thì có ai ưa nổi !
Nhược Hàn định đốp chát lại thì thấy Thi Lan cất giọng lo lắng hỏi :
-Chẳng hiểu họ có thần thông như các vị không ?
Ai nấy biết nàng ta lo lắng chuyện gì cho nên nhìn nhau , Giang huy cười hê hê đáp :
-Bọn họ dù có tài giỏi nhưng số lượng ít hơn , cô nương bất tất phải lo !
Thi Lan nghe thấy có lí nên gật đầu rồi bước ra trông nom việc đổi chác . Bọn Nhược Hàn cũng vội đi theo . Hắn ra đến ngòai khoảng đất lớn phía trước nhà Hoa thì thấy Tuyết Anh , Tiểu Ngọc , hai gã đạo sỹ Bích Du cung đang khom người ôm mấy giỏ lương thực . Nhược Hàn đắc ý cười liên hồi .
Tiểu Ngọc đỏ mặt , ánh mắt nảy lửa nhìn hắn định phát tác nhưng Tuyết Anh vội kéo đi . Tên đệ tử lớn tuổi Bích Du cung đập mạnh giỏ khoai xuống mắng :
-Cái tên bỉ ổi này , thật ...
Hắn chưa nói hết câu thì đã bị bàn tay hộ pháp của lão già phó tộc trưởng tát cho một cái vào gáy , lão hằn học nói :
-Ngươi dám làm lăn lóc khoai xuống đất thế kia sao ?
Tên đạo sỹ xuýt nữa ngã chúi đầu xuống đất , hắn chờn vờn định thân . Đoạn xoa đầu mấy cái rồi cùng sư đệ nhặt khoai vào giỏ bê đi .
Nhược Hàn cùng Vạn Đạo Sơn cười rũ rượi , tuy nhiên tên đạo sỹ không nhìn nữa . Thủy Nhược Hàn hết hứng thú , hắn bước lại ngồi xổm xuống chỗ xe kéo chở lương thực bên Ngô Tộc hỏi Tiểu Ngọc :
-Tại sao các người cũng biết đường mà tới đây ?
Nhược Hàn gật gật đầu lảm nhảm :
-Linh khí Ngũ Hành khó kiếm vô cùng , ngay như sư huynh Lãnh Nhân cũng chưa thu nhận đủ , lần này coi như ta và các cô may mắn đấy !
Tiểu Ngọc bê giỏ ngô đi , nàng đá mắt sang Khoai Tộc nói :
-Ngươi bỏ quên chúng rồi sao ?
Nhược Hàn trầm ngâm , hắn chạy lại chỗ Thi Lan hỏi :
-Mọi năm vào dịp đua thuyền không có ai tới đây sao ?
Thi lan lắc đầu đáp :
-Ta mới trông coi bộ tộc vài năm nay , nhưng nhớ không lầm thì chưa năm nào có người lạ dự cả !
Nhược Hàn thở dài một tiếng , mày kiếm trùng xuống , hắn bước đi chậm rãi nói một mình :
-Lạ thật ! Lạ thật ! Nếu đúng như vậy thì tại sao các vị trên Ngọc Hư Cung và Bạch Vân Thành lại chỉ cho bọn mình đi theo hướng này ... Phải rồi , họ đều là những người thu phục đủ năm loại linh khí . Nhưng tại sao trước đây không cho chúng đệ tử biết ? Bây giờ cho bọn mình rõ địa điểm là có ý làm sao ?
Hắn mới lên Ngọc Hư cung được hơn một năm mà biết bao nhiêu chuyện kỳ bí làm hắn phải đau đầu . Hắn vốn dĩ chẳng thích ngoáy vào chuyện của người khác , nhưng những chuyện như vậy thật khiến tâm tư người ta khó bề kìm nén !
Bảo Quân thấy thần sắc hắn đột nhiên ủ dột khó hiểu thì bước lại hỏi :
-Sư huynh có chuyện gì sao ?
Hắn nắm tay nàng kéo ra hướng Đông Lai hồ nói :
-Mọi chuyện lần này rất lạ , muội có nhận ra hay không ?
Bảo Quân thở dài , nàng định đáp thì thấy cánh tay Nhược Hàn khoác lên vai mình . Bảo Quân định chui ra nhưng Nhược Hàn đoán được tâm ý liền chùng tay xuống kéo nàng lại gần hơn . Bảo Quân cũng thấy có chút cảm giác khác lạ nên chẳng phản ứng nữa ! Nàng lắc đầu :
-Sư huynh không nghiêm túc hơn được sao ?
Nhược Hàn cười :
-Như vậy có gì là không nghiêm túc ?
Bảo Quân chẳng tiện nói thêm , hai người ra khỏi Lan Tộc , Nhược Hàn lại bị óc tò mò hành hạ nên giục :
-Muội không nhận ra sự lạ nào hả ?
Bảo Quân đăm chiêu hỏi :
-Sư huynh muốn nói đến chuyện chuyến đi lần này sao ?
-Chính thị ! Muội thử nghĩ xem tai sao trước đây các vị ấy không cho những lớp đệ tử kia rõ về vị trí của Ngũ Hành ?
-Muội cũng chưa am tường hết , nhưng mà họ làm gì thì tất có nguyên nhân , muội không tin họ có ý hại bọn mình đâu !
-Ai nói là ta bảo họ có ý muốn hại mình , muội chỉ khéo suy diễn !
Lâm Bảo Quân đột nhiên nghiêng đầu tựa vào vai hắn , ánh mắt nàng trở nên mơ hồ hỏi :
-Huynh từng nghe chuyện hơn sáu nghìn năm trước hay chưa ?
Nhược Hàn cười :
-Tất nhiên là có nghe , đệ tử nào nhập môn mà chẳng biết ?
-Vậy huynh nhìn nhận thế nào ?
Nhược Hàn khựng người lại hỏi :
-Ý muội là gì vậy ?
Lâm Bảo Quân chớp mắt mấy cái , tâm tư như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị , nàng thóat ra khỏi vòng tay hắn , đoạn cất bước đi tiếp nói :
-Muội nói vớ vẩn đấy , sư huynh đừng bận tâm !
Nhược Hàn đăm chiêu , hắn đã suy đoán ra vài chuyện , tự nhiên không lạnh mà run lên từng hồi . Hắn đăm mắt nhìn theo bước đi uyển chuyển của Lâm Bảo Quân , tâm tình rúng động dữ dội .
Hắn bước nhanh đến ôm lấy Bảo Quân , gục vào vai nàng nói :
-Chuyện gì về muội ta cũng không biết , và không cần biết ! Đừng có để tâm !
Bảo Quân mắt hiu hắt buồn , nàng đưa tay ngọc xiết lấy cánh tay hắn đang ôm chặt eo mình . Cũng chẳng nói thêm gì . Không gian trầm lắng khác lạ , chỉ dào dạt vài ngọn sóng lăn tăn táp vào bờ cát ...
Đột nhiên phía mặt hồ mênh mông có một con thuyền dập dìu bơi vào . Trông con thuyền này như làm bằng hoa Lan , hai bên mái chèo lững lờ sải từng đoạn . Đây hẳn là con thuyền sẽ dự vào cuộc đua hai ngày nữa !
Khi con thuyền đáp vàp bờ , Nhược Hàn thấy nó có tất cả hai mươi mái chèo chia làm hai bên , mỗi mái chèo do một tráng đinh khiển , đầu mũi thuyền bọc kín hoa lan có một khoảng trống nhỏ dành cho người ngồi khiển đoàn trai tráng bơi chèo . Nhìn qua cách ăn vận của hơn mười tay chèo thì có thể thấy họ thuộc Lan tộc , chắc là đang tập dượt !
Nhược Hàn vội thả Bảo Quân ra bước đến chỗ mấy tráng đinh hỏi :
-Các vị đang chuẩn bị cho hội đua thuyền sao ?
Bọn tráng đinh này đều đã từng thấy qua năm người do Tộc trưởng mời về nên một gã lớn tuổi nhất cúi đầu đáp :
-Đúng vậy , bọn tiểu nhân đang kiểm tra thuyền xem hoạt động có tốt hay không ?
Nhược Hàn gật đầu rồi hỏi tiếp :
-Xem ra huynh đài là người lớn tuổi nhất , hẳn hiểu biết cũng nhiều , chắc đã tham gia nhiều kỳ đua thuyền rồi hả ?
Tráng đinh nói :
-Đúng vậy ! Không kể mấy năm vừa rồi không tổ chức thì tiểu nhân tham gia năm lần đại hội !
-Huynh đài đã có dịp diện kiến Thần Long hay chưa ?
-Ai tham dự hội đua thuyền cũng đều sẽ gặp , bởi vì chỉ khi nào gặp Thần long thì các tay chèo mới được phép quay thuyền !
-Nếu như không gặp thì sao ?
-Không thể nào , truyền thống này có từ vạn năm , chưa thấy nói năm nào là không gặp được Thần Long cả !
-Vậy hình dạng Thần Long thế nào ?
-Chỉ là một cột nước khổng lồ vươn lên tận mây xanh , bơi đến chỗ này thì không thể bơi tiếp được cho nên mới phải quay lại ! Tuy nhiên nom kỹ cũng giống một con rồng cỡ lớn trườn mình trên mặt hồ , cho nên các tộc mới tôn xưng là Thần Long !
Nhược Hàn cũng không còn thắc mắc nhiều , hắn nhìn cái thuyền hoa hỏi :
-Con thuyền này chạy tốt chứ ?
-Tuy đã hai năm không dùng nhưng vẫn hoạt động rất tốt !
-Kể cũng lạ , Đông Lai hồ lớn như vậy mà tại sao không thấy bộ tộc nào sinh sống bằng nghề chài lưới ?
-Đối với các bộ tộc quanh đây , tất cả những gì thuộc về Thần Long thì không ai được phép lấy , nếu không mặt hồ sẽ dâng nước nhấn chìm tất cả !
Cái quan niệm này đối với Nhược Hàn có mầy phần buồn cười và khó tin nhưng hắn không tiện thể hiện ra ngòai , đành gật đầu cười :
-Cám ơn huynh đài !
-Các vị đã giúp chúng ta rất nhiều , sao lại nói như thế ?
Đoàn trai tráng đến cúi chào hai người rồi bơi thuyền dọc theo bờ hồ , chẳng hiểu đi đâu nữa !
Lâm Bảo Quân đứng không xa nên nghe đủ mọi lời đối đáp , nàng bước đến chỗ hắn nói :
-Xem ra đấy đúng là thuộc tính Thủy của Ngũ Hành rồi , nhưng những người chèo thuyền không cho nữ nhân đi , bọn muội làm sao thu nhận được đây ?
Truyền Thuyết Côn Lôn Nguyên Tác : Văn Càn Khôn
Hiệu Đính : Vũ Dạ Tiêu Tử
Chương Hai Mươi Lăm
Thần Long
Nhược Hàn vốn cũng có nghĩ đến chuyện này khi đến đây , đối với những kẻ như hắn , cái mưu kế to lớn nào khó nghĩ ra chứ ba cái mẹo vặt thì cũng tạm gọi là thông thạo . Hắn nhìn Bảo Quân mỉm cười đáp :
-Muội biến mình thành nam nhân là được thôi !
Lâm Bảo Quân nghe hắn nói vậy thì ửng hồng chân diện , nàng bước đi nói :
-Muội là nữ nhân làm ...
Nàng đột nhiên hiểu ý hắn nên dừng lại , đoạn cười tươi hỏi :
-Phải chăng sư huynh muốn bọn muội cũng giả thành nam nhân ?
-Nếu muội không thích thì đợi họ đua thuyền xong , ta chở muội ra đó thâu nhận vậy !
Bảo Quân lườm hắn một cái :
-Một năm nó mới dâng sóng một lần vào thời khắc ấy ! Không chịu sao được ?
Nói đoạn tiến đến khoác tay hắn lôi đi . Nhược Hàn lắc đầu than thở :
-Mới có một ý kiến nhỏ mà được đối xử tử tế thế này , nữ nhân đúng là ...
Bảo Quân không để tâm , nàng ngắt ngang :
-Này ! Sư huynh nghĩ xem bọn họ có nghĩ ra cách này hay không ?
Nhược Hàn biết nàng muốn nói đến ai nên mỉm cười :
-Ả a đầu bướng bỉnh kia đầu óc cũng không đến nỗi tệ , hề hề !
-Nhưng liệu tộc trưởng có đồng ý để bọn muội làm thế hay không ?
Nhược Hàn cười :
-Muội quên rằng chúng ta là thần tiên của họ hay sao ?
Bảo Quân trầm ngâm :
-Muội không nghĩ thế , nếu cô ta đồng ý thì hẳn vì lý do khác !...
Hội đua thuyền mỗi năm đều diễn ra tại bến nước bên Lan Tộc , mỗi bộ tộc sẽ mang đến một cái thuyền độc mộc , trên thuyền được gắn rất nhiều hoa Lan . Mỗi tộc cũng có tất thảy hai mươi mốt người lên thuyền , trong đấy có một người ngồi ở mũi thuyền điều khiển các tay chèo , hai mươi người còn lại chia nhau giữ các mái chèo .
Vào ngày hội này thì tất cả chúng nhân của các bộ tộc đều tập hợp về đây , cho nên bờ hồ đông nghẹt người , trên tay ai cũng có một đóa lan rừng với màu sắc khác nhau . Thật đúng là một rừng hoa ! Thi Lan cho Nhược Hàn làm chủ , ngồi ở mũi thuyền để điều khiển , hắn rất lấy làm thỏa mãn về chuyện này .
Nhược Hàn cũng không mất nhiều thời gian thuyết phục Thi Lan về chuyện để Lâm Bảo Quân và Độc Cô Thiên Phi chèo thuyền . Chỉ có điều Lâm Bảo Quân nói cũng chính xác , Thi Lan nhìn hắn mấy cái rất có ý nghĩa rồi mới gật đầu , chứ không phải ý tứ tôn thờ như hôm đầu . Với một vài chuyện thì hắn lưu tâm , còn hầu như tất thảy hắn đều vô tâm , cho nên có vẻ không nhận ra điều này !
Cũng may là những bộ tộc gần đấy đều không có quy định rõ ràng về loại trang phục phải mặc khi đua thuyền , vậy nên Bảo Quân và Thiên Phi ăn mặc khá thùng thình , điều đấy phần nào che dấu đi dáng hình uyển chuyển của họ . Tuy vậy trông khuôn mặt lại thật giống một mỹ nam tử khiến mấy cô gái của bộ tộc khác ngơ ngẩn mà rối tơ lòng !
Nhược Hàn lần đầu tiên được đặt vào vị trí quan trọng , quyết định đến danh dự của cả một tộc người cho nên hắn khá run . Sau khi chập chững bước lên mũi thuyền , hắn đột nhiên thấy yêu quý những người chốn thâm u này lạ , có thể do họ biết được "giá trị" của hắn , mà cũng có thể ở đây họ hòa ái hết mực chứ không tranh đoạt một cách tham lam đến gian xảo như những nơi hắn đến !
Nhược Hàn đưa mắt dạo một vòng quanh các thuyền khác , hắn đoán quả cũng không sai ! Phía Ngô Tộc không hiểu bằng cách nào , Tuyết Anh cùng Tiểu Ngọc cũng được giả trang mà lên thuyền . Kim Tuyết Anh vốn dĩ nhan sắc động tâm can , so với Lâm Bảo Quân cùng Độc Cô Thiên Phi lại có bề lấn lướt cho nên khi giả trang thật khiến bọn nữ nhân "háo sắc" đăm mắt mà nhìn !
Nhược Hàn tự xem mình là kẻ đa tình , cho nên hắn nhìn cánh tay ngọc ngà trắng muốt của Tuyết Anh , đung đưa khóat nước thì thấy lòng khẽ lâng lâng ! Nhưng đột nhiên nghĩ đến Bảo Quân thì không khỏi giật mình một cái !
Hắn đưa mắt sang Khoai tộc , thấy hai gã đạo sỹ gầy còm vận áo ba lỗ phơi hết cả xương ra ngòai . Nhược Hàn không phải là kẻ bi ai , hơn nữa lại rất có tính hài hước cho nên cười ngặt nghẽo . Thái độ bất thường của hắn đương nhiên khiến nhiều người phải dồn mắt lại !
Thi Lan cùng năm vị tộc trưởng bước lên cái đài nhỏ được dựng từ đêm qua . Họ đồng loạt nhìn xuống chúng nhân và bọn "thuyền phu" ra hiệu hãy chuẩn bị . Đoạn sáu người nhìn nhau cùng nói :
-Bắt đầu !
Những chiếc thuyền rẽ nước mà lao đi , Nhược Hàn khóai trí , hắn tý tởn múa máy chân tay nói :
-Các vị bằng hữu cố lên nào , đừng để ta mất mặt !
Mọi người chèo bở hơi tai , tất nhiên chẳng hơi đâu lưu tâm . Nhược Hàn ngó qua thấy bên Kê Tộc , một hán tử ngồi đầu mũi thuyền liên tục phất cờ , miệng hô :
-Trái , phải !
Và cái thuyền đó quả nhiên đi nhanh hơn , phút chốc đã vọt lên đầu ! Hắn cũng muốn thể hiện chút oai phong , liền phất cây cờ vải , thêu chi chít hoa lan nói :
-Trái !
Mấy tay chèo bên trái thuyền liền mạnh tay , con thuyền chao đảo , tựa hồ muốn quay mũi . Nhược hàn hoảng sợ , thuyền của hắn bây giờ bị tụt lại sau . Hắn lo lắng hô loạn lên :
-Trái ,... phải ,... trái ,... trái !
Con thuyền xoay tít thò lò và chẳng chịu tiến thêm . Giang Huy vội nói :
-Sư huynh làm ơn ngồi im , đừng hô khẩu lệnh linh tinh !
Hắn vội quay lại nói :
-Sư đệ nói đúng ! Hãy cho thuyền đi thẳng đi !
Chúng nhân trên thuyền nghe vậy thì nghĩ rằng khi nãy hẳn chỉ nói đùa nên đều tay chèo , con thuyền lại phăng phăng lướt đi ! Hắn thở phào một cái !
Độc Cô Thiên Phi đang mệt đứt hơi nhưng vẫn mắng :
-Đúng là đồ nhiễu sự !
Nhược Hàn không để tâm , hắn đang sốt ruột tột độ , con thuyền của họ đã bị bỏ lại sau một quãng dài , e rằng có chèo hết tốc lực cũng khó đuổi kịp . Nhất là Thiên Phi , Bảo Quân , Giang Huy cùng Vạn Đạo Sơn chẳng thông thạo gì việc chèo thuyền !
Đột nhiên hắn thấy con thuyền phóng đi nhanh vù vù . Nhược Hàn ngó lại thấy Bảo Quân đang dụng một đạo bùa cổ quái tạo thành hình một cái đuôi rồng lớn quẩy liên tục ở phía đuôi thuyền . Hắn mừng rỡ hét :
-Hay quá ! Sắp đuổi kịp bọn họ rồi !
Chúng nhân đều lác mắt ngạc nhiên , Độc Cô Thiên Phi dằn mái chèo xuống , nàng hậm hực nói :
-Cô nương quảng đại như vậy mà còn bắt bọn ta chèo đứt hơi !
Lâm Bảo Quân ngưng niệm chú mỉm cười :
-Vì chúng ta bị tuột lai cho nên ta mới phải làm thế , khi nào đuổi kịp họ thì các vị phải chèo thuyền lại , kẻo họ nghi ngờ thì hỏng chuyện !
Bọn tráng đinh Lan Tộc từng nghe tộc trưởng nói rằng đám người này là thần tiên , giờ chứng nghiệm thì đương nhiên tôn sùng hết mức , chúng nhất tề gật đầu . Thiên Phi đành miễn cưỡng cầm chèo lên . vạn Đạo Sơn hớn hở nói :
-Bùa chú này hay thật , khi nào về Lâm tỷ nhớ dạy ta nhé !
Thiên Phi trừng mắt quát :
-Chân tu của Bạch vân Thành ngươi đã học hết rồi sao ?
Đạo Sơn vội im lặng không dám ho he nửa lời !
Lúc này thuyền của Lam Tộc cũng bắt kịp các con thuyền khác , Bảo Quân nhanh chóng thu bùa chú , chúng nhân lại vận sức mà chèo , tuy nhiên có chút thời gian nghỉ ngơi nên sức lực hồi lại , tay chèo vì thế mạnh hơn hẳn . Con thuyền rẽ nước phăng phăng tiến lên !
Trong các con thuyền thì dẫn đầu vẫn là Kê Tộc , hai thuyền đi sau cùng đương nhiên là Khoai Tộc và Ngô Tộc , họ mỗi thuyền có hai tên "không chuyên nghiệp" nên yếu hẳn . Cũng may bên Lan Tộc , Bảo Quân thông thạo các đạo bùa "gia truyền" kỳ bí cho nên mới không bị thua thiệt . Thuyền của họ nhanh chóng sánh ngang với Kê Tộc , cùng rẽ nước mà đi !
Các tộc khác thấy thuyền của Lan Tộc nhanh lên một cách khác thường thì cũng lấy làm ngạc nhiên . Tuy vậy , quan sát một hồi cũng chẳng thấy gì khác lạ thì đành chú mục vào mái chèo của mình !
Nhược Hàn quay lại thấy Lâm Bảo Quân , Thiên Phi , bên kia Tuyết Anh , Tiểu Ngọc đều rịn mồ hôi trán thì lòng cũng thấy chút rung động , tuy nhiên hắn cũng không biết làm thế nào cho phải , đành thở dài một tiếng vỹ đại !
Tầm một khắc sau , phía trước sóng bắt đầu trập trùng hơn , thi thoảng một vài con sóng bạc đầu táp vào mạn thuyền khiến nước bắn lên tung tóe . Các tay chèo tuy rằng đang mệt mỏi cực độ nhưng vẫn hét lớn :
-Thần Long , Thần Long sắp xuất hiện rồi !
Nhược hàn cũng mừng ra mặt , hắn liền moi móc trong đầu óc hỗn độn của mình các câu khẩu quyết đã học thuộc chuẩn bị tụng niệm !
Quả nhiên phía trước bắt đầu sóng cuộn dữ dội , những con thuyền liên tục chao đảo , rồi từ đằng xa một cột sóng nước vỹ đại từ từ dâng lên , uy thế như muốn nhấn chìm cả nhân gian . Nhược hàn động tâm , hắn đưa mắt quan sát thấy chúng nhân ai nấy trên chân diện có nhiều nét lo lắng nhưng không dấu nổi vẻ phấn khích .
Những con sóng dữ dội cũng bắt đầu lắng xuống , thật kỳ diệu !
Cột nước khổng lồ tựa như một con sóng khổng lồ đang dâng lên giống như một bức tường vạn lý . Liền đấy nó uốn éo dị dạng dập dềnh xoay chuyển , tựa hộ như một con vật khổng lồ đang cựa mình thóat khỏi cái vỏ bọc vạn năm , chúng nhân ngừng chèo , đưa mắt quan sát !
Cột sóng vỹ đại định dạng dần thành một con rồng lớn xanh xanh màu nước vẫy vùng , chắn ngang mặt hồ . Cũng thật kỳ lạ , con thần long luân chuyển liên hồi , không gian cuộn gió lạnh nhưng tuyệt đối mặt hồ không dậy sóng !
Có lẽ chính điều thần kỳ này đã khiến dân chúng trong các bộ tộc gần đấy tôn sùng !
Nhược hàn quay sang thấy mấy bọn bảo Quân đang bắt đầu niệm chú thì cũng vội chắp tay đọc .
Hắn đọc đến đâu thì thấy Thần Long méo mó , dị dạng đi đến đó , cuối cùng khi ai nấy đọc xong khẩu quyết thì thần long vươn mình lên cao , khiến sóng nuớc đột nhiên nổi lên liên miên . Cuối cùng Thần Long phiêu phất thành những dải tiên khí nhàn nhạt bao trùm chúng nhân .
Nhược hàn thấy toàn thân lành lạnh , tiếp đấy máu trong người như đóng băng , kinh mạch trùng xuống , tay chân vô lực . Hắn hoảng sợ nhưng không dám phản kháng . Chợt thấy đạo tiên phép bao trùm chúng nhân mờ nhạt đi như làn sương mù dưới nắng mai , rồi toàn thân hắn thấy vạn phần dễ chịu !
Sóng trên mặt hồ cũng bắt đầu lặn xuống , chúng nhân các tộc dường như chưa chứng nghiệm quang cảnh vỹ đại khi Thần Long tan biến như vậy bao giờ cho nên sững sờ .
Những trai đinh tham dự vào các kỳ trước chỉ thấy thần long là quay đầu , còn lần này tận mắt mục kích thần long "phi thăng" tất nhiên tinh thần hưng phấn tột độ , họ gieo hò vang dậy mặt hồ .