Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 23-05-2008, 04:58 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Âm Dương Thần Chưởng -Trần Thanh Vân

Trần Thanh Vân


Âm Dương Thần Chưởng



Hồi 1


Len lá»i trong lượn sóng ngÆ°á»i cuồn cuá»™n trong thị trấn, Thảo SÆ°Æ¡ng nắm chặt lấy tay Hồ SÆ¡n và Giang Lâm há»i han tíu tít. Cả ba dừng lại trÆ°á»›c má»™t gian hàng lá»›n lá»±a chá»n. Chiá»u mai là ngày mừng tuổi thá» của sÆ° phụ Lâm Bình nên ba ngÆ°á»i rủ nhau ra thị trấn mua sắm lá»… vật.

Lát sau mua hàng xong, hỠdắt nhau trở ra ngoài quan lộ.

Bá»—ng má»™t chiếc kiệu từ từ lÆ°á»›t qua, Ä‘á»™t nhiên dừng lại, má»™t tên võ sÄ© bÆ°á»›c lại gần ba ngÆ°á»i nói giá»ng cợt nhã:

− Äại công tá»­ mượn tiểu cô nÆ°Æ¡ng này má»™t đêm, xin hai thiếu hiệp vui lòng nhận lá»i cho.

Thảo SÆ°Æ¡ng tròn mắt há»i ngây ngô:

− Tôi là ngÆ°á»i chứ có phải đồ vật đâu mà đại công tá»­ há»i mượn chứ? Mà ngÆ°á»i mượn ta vỠđể làm chi?

Má»™t tên võ sÄ© khác cất giá»ng đểu cáng:

− Äể làm vợ chứ làm chi? Nếu nàng khéo chìu chuá»™ng ngài sẽ ban tặng nhiá»u vàng bạc lắm đó.

Thảo Sương đỠmặt thét:

− Lũ khốn kiếp, đừng ăn nói hồ đồ. Ta đi thôi hai anh.

Cả ba ngÆ°á»i im lặng lÆ°á»›t tá»›i, nhÆ°ng bốn tên này đã rút kiếm ra khá»i vá»:

− Äứng lại.

Giang Lâm bậm môi, lá»­a giận bừng bừng, liá»n rút nhanh thanh kiếm của mình ra.

Hồ Sơn vội đưa tay chặn lại:

− Khoan đã! Nhị đệ chỠta thương lượng cùng công tử đã.

Nói xong Hồ SÆ¡n tiến đến bên chiếc kiệu nói gì đó, nhÆ°ng chủ nhân chiếc kiệu dÆ°á»ng nhÆ° chẳng bằng lòng nên vẻ mặt chàng đã biến đổi. Chàng bÆ°á»›c lại gần Giang Lâm và Thảo SÆ°Æ¡ng nói nhá»:

− Chúng ta đã gặp phải cá»p dữ rồi, hắn là đại công tá»­ của Thái An Hầu. SÆ° phụ đã dặn chúng ta đừng gây sá»± vá»›i bá»n này. Hãy nhịn chúng má»™t bÆ°á»›c.

Thảo Sương nheo nheo con mắt trái:

− Nhịn là sao hở đại ca?

− Bây giá» muá»™i tạm theo hắn vá» phủ, đợi hai anh vá» bẩm vá»›i sÆ° phụ rồi ngÆ°á»i sẽ xuống cứu em vá».

Giang Lâm dựng cặp lông mày lưỡi kiếm:

− Äại ca! Anh nói gì lạ vậy? Sao lại để cho Thảo muá»™i vào đó. Rủị..

Hồ Sơn đưa mắt nhìn bốn tên võ sĩ nói nhanh:

− Vá»›i uy tín của chưởng môn nhân Thái Bình giáo. SÆ° phụ thừa sức lãnh Thảo muá»™i vá» mà không tốn má»™t giá»t mồ hôi.

Giang Lâm quắc mắt:

− Äành rằng vậy! NhÆ°ng không thể để cho bá»n này ngang ngược nhÆ° thế được.

Äệ quyết bảo vệ Thảo muá»™i đến cùng.

Tên võ sĩ tiến tới quát:

− Sao? Bàn tính đã xong chưa?

Hồ Sơn vội nói:

− Xin quý ngài thÆ° thả cho má»™t chút rồi cô em tôi sẽ vâng lá»i đại công tá»­.

Thảo Sương kêu lên kinh ngạc:

− Äại ca bá» em sao?

Giang Lâm nắm tay nàng:

− Muội an tâm, ca ca còn muội còn, ca ca mất muội mới mất.

Hồ Sơn tức giận:

− Nếu đệ không nghe lá»i đại ca, hậu quả sẽ không lÆ°á»ng. Äại ca vá» báo vá»›i sÆ° phụ đây.

Nói xong, chàng phi thân phóng qua đầu bốn tên võ sĩ mất dạng. Thảo Sương buông theo một câu tức giận:

− Äồ hèn nhát.

Rồi nàng cÅ©ng rút kiếm ra khá»i vá» hét lá»›n:

− Bá»n cẩu trệ hãy xem kiếm của bổn cô nÆ°Æ¡ng.

Ãnh kiếm chá»›p lòa, Thảo SÆ°Æ¡ng đã Ä‘á»™ng thủ. Äồng thá»i, Giang Lâm cÅ©ng vừa vung kiếm nhảy vào vòng chiến.

Trong chá»›p mắt bốn tên võ sÄ© đã bị hai ngÆ°á»i sát hại. Cùng lúc, cánh cá»­a chiếc kiệu bật mở. Má»™t chiếc bóng lao ra ngoài. Äó là đại công tá»­ Hắc Chiêu.

Hắc Chiêu quát:

− Các ngươi muốn chết!

Lập tức thanh đoản đao to lớn của hắn chém thẳng xuống đầu Giang Lâm nhanh như làn chớp.

Thảo Sương hốt hoảng phóng tới vung kiếm đón đỡ.

Xoảng!

Hàng trăm ngàn tia lửa bắn xẹt ra khi hai món vũ khí va chạm vào nhau. Thanh kiếm của Thảo Sương đã bị bảo đao chặt đứt một nửa.

Nàng lùi lại trố mắt nhìn.

Giang Lâm lập tức đẩy nàng sang một bên:

− Muội dang ra để mặc ngu ca.

Thanh kiếmt rên tay chàng cÅ©ng chỉ là má»™t thanh kiếm thÆ°á»ng, nhÆ°ng vì ná»™i lá»±c của chàng khá cao nên từ nãy đến giá» thanh bảo Ä‘ao chÆ°a làm gì cả. Tuy gần chợ nhÆ°ng hai ngÆ°á»i giao đấu đã lâu mà chẳng có má»™t ngÆ°á»i dân nào dám bén mảng lại gần. Há» sợ bị liên lụy vì Hắc Chiêu công tá»­ là má»™t tên hung ác khôn lÆ°á»ng. Tiếng kiếm khí dập vào nhau chan chát, mồ hôi bắt đầu thấm Æ°á»›t trên lÆ°ng Giang Lâm. Phía xa lại có tiếng quát tháo vang dá»™i, đó là viện binh của tên công tá»­ Ä‘ang kéo đến.

Giang Lâm vội hoành kiếm theo thế “Giao long đoạt nhãn†trong lúc tay kia vận kình lực lên chỠsẵn.

Hắc Chiêu vừa tiến lên là chàng tung lưỡi kiếm lên không, tay kia phóng theo một luồng kình lực. Nhưng hắn nào phải tay vừa. Tay trái múa bảo đao, tay phải phóng ra một luồng kình lực mạnh bạo nhằm giữa ngực Giang Lâm.

Giang Lâm vá»™i tréo chân chùn ngÆ°á»i xuống tránh khá»i, cùng lúc Ä‘Æ°a song chưởng đánh lên. Hắc Chiêu bất ngá» bị chưởng phong đánh trúng té ngá»­a ra sau. Tiếng quan huyện Äạt Khanh kêu lên hốt hoảng:

− Trá»i! Tên tiểu tá»­ đánh công tá»­ bị trá»ng thÆ°Æ¡ng rồi! Mau Ä‘Æ°a ngÆ°á»i vá» phủ.

Hắc Chiêu được bá»n thuá»™c hạ dìu Ä‘i. Äạt Khanh quát:

− Các ngÆ°Æ¡i, trói nó Ä‘em vá» huyện Ä‘Æ°á»ng cho ta.

Vòng vây bao lấy Giang Lâm vào giữa. Thảo Sương bị gãy mất gươm đành bất lực đứng yên nhìn chàng tả xông hữu đột giữa vòng vây trùng điệp.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 23-05-2008 at 05:24 PM.
  #2  
Old 23-05-2008, 05:07 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 2


Vì muốn lập công vá»›i Thái An Hầu, nên khi vừa nhận được tin báo, tên huyện quan nịnh bợ liá»n xua quân tá»›i cứu viện.

Giữa lúc trận chiến Ä‘ang diá»…n ra ác liệt, hàng loạt tá»­ thi ngã gục vá»›i Ä‘Æ°á»ng kiếm oai hùng của Giang Lâm, chợt có tiếng hét vang lên sang sảng:

− Giang nhi dừng tay!

Tiếp theo tiếng thét là một bóng trắng đáp xuống giữa vòng vây. Giang Lâm vội ngừng tay bái lạy:

− Ra mắt sư phụ.

Tên quan huyện bước vào giữa đám quân đưa tay bái chào Lâm Bình một cái:

− Kính chào Lâm tiên sinh, thì ra tên nghịch tặc này lại là đồ đệ của ngÆ°á»i.

Lâm Bình cũng vội đưa tay lên thi lễ:

− Ra mắt huyện quan, lão nhân đến chậm để nghịch đồ xúc phạm đến ngÆ°á»i, xin được nhận lá»—i.

Äạt Khanh vui vẻ:

− Với lão thì chẳng sao. Nhưng tên tiểu tử này đã làm thỠthương đại công tử Hắc Chiêu. Tôi e rằng...

Lâm Bình thất sắc:

− NhÆ° vậy là quả đáng tá»™i, Giang nghịch đồ sẽ phải bị trừng phạt đích đáng. Kính thỉnh đại quan theo lão nhân lên võ Ä‘Æ°á»ng uống má»™t vài chung rượu. Rồi xem lão trị tá»™i nghịch đồ.

Khuôn mặt phì ná»™n của tên huyện quan nở má»™t nụ cÆ°á»i tá»± đắc. Hắn ra lệnh cho quân lính:

− Quân bay thu dá»n chiến trÆ°á»ng rồi trở vá» phủ huyện. Ta lên xem thá»­ coi Lâm tiên sinh hành Ä‘á»™ng thế nào.

Lâm Bình quay sang Giang Lâm và Thảo Sương hét lớn:

− Nghịch đồ, mau trở vỠnúi.

Giang Lâm và Thảo Sương hốt hoảng nắm tay nhau phi nhanh mất dạng.

Lâm Bình quay sang Äạt Khanh ân cần:

− Má»i đại quan.

NÆ¡i sảnh Ä‘Æ°á»ng trang trí thô sÆ¡ nhÆ°ng không kém phần cổ kính. NÆ¡i đây có bàn thá» tổ sÆ° Thái Bình giáo, nhang trầm nghi ngút thoảng mùi thÆ¡m. Lâm Bình má»i Äạt Khanh vào ngồi trên bệ cao, rót trà, lá»… phép:

− Má»i huyện quan dùng trà.

HÆ°Æ¡ng trà “Hồng Sen†thÆ¡m dìu dịu, chÆ°a uống nhÆ°ng đã thấy ngất ngây. Äạt Khanh lên tiếng ngợi khen:

− Từng nghe tiếng Hồng Sen nay má»›i thấy lá»i đồn quả không sai.

Lâm Bình kê tách trà lên môi. Lão thích thú, cÆ°á»i vui nói:

− Hồng Sen này tá»± tay lão tinh chế lấy. Nếu đại quan thấy vừa ý, lát nữa lão sẽ biếu ngÆ°á»i má»™t ít.

Äạt Khanh cÆ°á»i tít mắt vì khoái nhÆ°ng vẫn giả vá» nói:

− Xin đa tạ Lâm tiên sinh, bổn quan nào dám...

Lâm Bình nghiêm trang:

− Còn bây giá» kính má»i đại quan xem lão nhân trừng trị tên nghịch đồ, Hồ SÆ¡n đâu?

Hồ SÆ¡n bÆ°á»›c ra trong bá»™ võ phục của môn phái thật oai nghi, vá»›i chiếc uy hiệu đại đệ tá»­, cúi quỳ dÆ°á»›i sảnh Ä‘Æ°á»ng:

− Äệ tá»­ chá» lịnh dạy.

Lâm Bình vuốt râu, hài lòng:

− Con hãy đánh trống triệu tập tất cả đệ tử đến cho ta dạy việc.

Hồ Sơn bước ra mái hiên đánh lên một hồi trống lịnh dồn dập.

Không đầy hai phút sau phía dÆ°á»›i sảnh Ä‘Æ°á»ng hÆ¡n má»™t trăm môn đồ vá»›i võ phục chỉnh tỠđứng ngay hàng thẳng lối. Vẻ mặt căng thẳng chỠđợi.

Hồ Sơn dẹp dùi đến trước mặt sư phụ quỳ xuống:

− Tất cả đệ tử của Thái Bình giáo tham kiến sư phụ.

Tất cả các môn sinh đồng quỳ xuống kêu vang:

− Tham kiến sư phụ.

Mắt Lâm Bình sáng long lanh, đưa tay cho các đệ tử đứng lên rồi ôn tồn nói:

− Ta gá»i các con đến đây để xem ta trị tá»™i hai nghịch đồ Giang Lâm và Thảo SÆ°Æ¡ng.

Äã làm trái môn qui, vi phạm vào chữ nhẫn mà ta thÆ°á»ng dạy. Hồ SÆ¡n! Con là đệ tá»­ lá»›n nhất của ta, con hãy thay ta trừng trị hai kẻ nghịch đồ.

Hồ SÆ¡n thất sắc, chàng định mở lá»i nhÆ°ng phạm phải tia mắt trang nghiêm của sÆ° phụ đành phải cúi đầu:

− Äệ tá»­ xin lãnh lịnh.

Giá»ng chàng vang lên trang trá»ng:

− Äem hai kẻ phạm tá»™i vào đây.

Lập tức, Thảo SÆ°Æ¡ng và Giang Lâm bị bốn đệ tá»­ khác giải vào. Cả hai quỳ xuống trÆ°á»›c sảnh Ä‘Æ°á»ng:

− Nghịch đồ thỠtội.

Äạt Khanh chen vào:

− Này lão tiên sinh, cô nương kia không có phạm tội, chỉ có tên tiểu tử này thôi.

Lâm Bình lắc đầu:

− Nó là nguyên nhân nên nó phải cùng thỠtội với Giang Lâm.

Äạt Khanh không bằng lòng:

− Lão tiên sinh hãy vị tình ta mà tha cho cô gái đó Ä‘i. Ta không thích nhìn ngÆ°á»i đẹp bị đòn Ä‘au đâu.

Tia mắt Lâm Bình nhìn xuất hiện hai kẻ nghịch đồ Ä‘ang quỳ chịu tá»™i, cất giá»ng ôn tồn:

− Thảo Sương hãy đến tạ ơn đại quan xin tội cho đi.

Nàng vẫn không nhúc nhích:

− Không, con cùng chịu tội với nhị ca thôi.

Lâm Bình đập mạnh tay xuống bàn:

− Nghịch đồ, ngươi dám cãi lịnh ta à?

Chưa có bao giỠThảo Sương thấy cha giận như bây giỠnên nàng nói gần như khóc:

− Äa tạ đại quan, Ä‘á»™i Æ¡n cha.

Lâm Bình thở ra:

− VỠchỗ, Hồ Sơn bắt đầu đi.

Thảo Sương đứng dậy lau nước mắt, lui vỠđứng chung với các đệ tử, tất cả lặng yên. Hồ Sơn bước lên một bước:

− Theo môn quy của tổ sư để lại, kẻ vi phạm môn quy bị đánh một trăm roi, giam ba ngày vào thạch động.

Chỉ có tiếng sụt sùi của Thảo SÆ°Æ¡ng. Hồ SÆ¡n lại cất giá»ng khó khăn:

− NghÄ©a đệ, Trí đệ, phiá»n hai em thi hành án lệnh.

Từ hàng đệ tử, hai môn đồ bước ra đến bên giàn giáo lấy ra hai chiếc roi to bện bằng da thú, đến trước mặt Giang Lâm chấp tay cung kính:

− Giang huynh, xin thứ lỗi.

Giang Lâm không nói, lẳng lặng cởi chiếc áo môn sinh Ä‘ang mặc ra, cúi đầu thá» tá»™i. Những làn roi bắt đầu quất lên tấm lÆ°ng trần nhÆ°ng cả hai ngÆ°á»i chẳng có ai nỡ lòng đánh mạnh tay. Äôi mày Äạt Khanh khẽ chau. Lâm Bình hét lá»›n:

− Hồ SÆ¡n, con đứng yên đó nhìn lÅ© đệ tá»­ xem thÆ°á»ng lịnh của ta à? Tá»± tay con phải thi hành án Ä‘i thôi.

Hồ Sơn rùng mình, nhưng chàng vẫn phải bước đến giằng hai cây roi hét lớn:

− Dang ra.

Rồi chập hai cây roi vào nhau, nhảy lên bục đá cao, nghiến răng vụt lia lịa vào ngÆ°á»i Giang Lâm nhÆ° Ä‘iên dại. Máu từ tấm lÆ°ng Giang Lâm bắn lên dính đầy áo chàng nhÆ° chiếc áo hoa.

Äến lúc Giang Lâm gục xuống vì Ä‘au thì chàng cÅ©ng gục xuống theo vì kiệt sức.

Nhưng Hồ Sơn lại phải bật nhanh dậy vì tia mắt của sư phụ:

− Truyá»n Ä‘em giam Giang Lâm vào thạch Ä‘á»™ng.

Hai tên đệ tá»­ bÆ°á»›c ra lôi Giang Lâm xá»nh xệch trên ná»n đá. Toàn thân chàng rÅ© ra má»m nhÅ©n.

Các đệ tá»­ lục đục tản hàng, Lâm Bình kính cẩn trao phong thÆ¡ cho Äạt Khanh:

− Äại quan đã chứng kiến cảnh nghịch đồ thá» tá»™i, xin vá» báo giùm cho đại công tá»­ được hay. Lão nhânx in gởi ngÆ°á»i bức thÆ° tạ tá»™i này.

Äạt Khanh đón bức thÆ° vui vẻ:

− Äược, được ta sẽ vá» kể lại. À! Cái mùi trà Hồng Sen này thật là ngon, uống từ nãy giá» mà vị ngá»t vẫn còn nguyên nÆ¡i cổ.

Biết hắn nhắc khéo nên Lâm Bình mỉm cÆ°á»i:

− Hồ Sơn, con vào đem hộp Hồng Sen ta mới ướp ra tặng đại quan vỠuống chơi.

Hồ SÆ¡n vâng lịnh Ä‘em há»™p trà ra dâng cho Äạt Khanh, hắn cầm lấy thích thú:

− Ồ, hộp trà làm bằng vàng?

Hồ Sơn cung kính:

− Vâng, hộp bằng vàng thì mới xứng.

Äạt Khanh cÆ°á»i lá»›n vá»— vai Hồ SÆ¡n:

− Khá, khá lắm, chú em này tên gì vậy?

− Tại hạ tên Hồ Sơn.

− Hồ Sơn!

Hắn gật gù:

− Ta nhá»› tên chú em rồi, ta sẽ vá» bẩm vá»›i đại công tá»­ giùm cho. ÄÆ°á»ng thăng quan tiến chức Ä‘ang rá»™ng mở đấy.

Hồ Sơn lộ vẻ vui mừng:

− Äa tạ đại quan.

Tiễn chân tên quan huyện vỠrồi, Hồ Sơn bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Chàng định quay vỠthư phòng an nghỉ nhưng sực nhớ đến Giang Lâm bèn vào thạch động ghé thăm.

NhÆ°ng chàng đành phải nép ngoài ghá»nh đá vì Thảo SÆ°Æ¡ng Ä‘ang bận chăm sóc cho Giang Lâm trong ấy.
Tài sản của ngocvosong1986

  #3  
Old 23-05-2008, 05:08 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 3


Giang Lâm nằm úp ngÆ°á»i xuống ghá»nh đá để Thảo SÆ°Æ¡ng thoa thuốc cho mình, vừa làm nàng vừa khóc nức nở:

− CÅ©ng tại muá»™i mà nhị ca bị nhÆ° thế này, lần nào em cÅ©ng làm cho nhị ca bị phạt Tấm lÆ°ng chàng khẽ cá»±a rồi má»™t giá»ng cÆ°á»i vang lên:

− Muội xức thuốc cho nhị ca, muội đừng khóc, nước mắt rớt xuống lưng nhị ca nhột lắm.

Nàng nhẹ phủ mảnh vải lên lưng chàng:

− Lúc nào cÅ©ng đùa được cả, bá»™ không biết Ä‘au sao mà cÆ°á»i hoài vậy?

Vì chàng úp mặt nên nàng không nhìn thấy được mặt chàng khi nói:

− Äau thì có Ä‘au, nhÆ°ng vui vô cùng, vì có phải bao giá» cÅ©ng được muá»™i săn sóc và khóc nhÆ° vầy đâu.

Thảo Sương đỠmặt:

− Ừ, được rồi, để muá»™i bảo cha phạt nhị ca thêm vài trận nữa, xem nhị ca có còn cÆ°á»i nổi không cho biết.

Giang Lâm trầm ngâm:

− Bị phạt lần này ngu ca buồn ghê lắm. Làm gì mà phải sợ bá»n chúng đến nhÆ° thế chứ? Mai mốt lành bịnh gặp bá»n nó ngu ca vẫn đánh nhÆ° thÆ°á»ng.

Thảo Sương thở dài:

− Äại ca thật ác, đánh mạnh nhÆ° vậy?

Giang Lâm nổi giận:

− CÅ©ng tại đại ca vá» mách vá»›i sÆ° phụ. Nếu để mình giết hết bá»n chúng rồi chạy vỠđâu có chuyện gì rắc rối.

Nàng hạ giá»ng:

− Muội biết sao đại ca làm như vậy rồi?

− Sao?

− Vì đại ca ghét nhị ca đó.

Chàng cãi lại:

− Làm sao đại ca ghét ngu ca được? Mấy nămt rá»i chung há»c, trái quít cÅ©ng xẻ hai.

Äại ca cÅ©ng chung số phận mồ côi vá»›i ngu ca, đã kết nghÄ©a huynh đệ, xem nhau nhÆ° ruá»™t thịt. Thảo muá»™i nói bậy quá, đại ca sợ bá»n chúng thì có.

Thảo Sương gay gắt:

− Äã bảo là không phải mà, đại ca ghét nhị ca vì đại ca yêu em mà em không yêu lại.

Giang Lâm sửng sốt:

− Như vậy thì đại ca phải ghét muội chứ sao lại ghét nhị ca được.

Nàng giúi đầu chàng:

− Ngốc ơi! Vì muội yêu nhị ca chứ gì?

Lá»i nói vô tình thốt ra làm cả ba ngÆ°á»i phải bàng hoàng. Thì ra nàng không còn là cô gái quá Ä‘á»—i ngây thÆ¡. Giang Lâm sá»­ng sá» quên cả Ä‘au quay sang nhìn nàng chăm chú.

− Muội vừa nói gì vậy?

Nàng cúi đầu e thẹn:

− Thì nói vậy chứ nói gì?

− Äiên, ngu ca mách sÆ° phụ, nhị ca còn nhá» chÆ°a biết mấy chuyện đó đâu.

Giang Lâm sung sướng vỠlập lại câu nói của nàng.

Thảo Sương bĩu môi:

− Cho mách, muội chẳng sợ!

Giang Lâm ngồi dậy, mặc kệ tấm vải trên lưng rơi xuống, nắm lấy tay nàng bối rối:

− Thôi đừng mách nữa, hai đứa mình thá»­ làm ngÆ°á»i lá»›n má»™t chút Ä‘i.

− A!

Tiếng nàng la lớn:

− Nhị ca làm gì vậy? Muội mách sư phụ cho coi. Nhị ca dám...

Lá»i nàng bị cắt ngang bởi nụ hôn của Giang Lâm vừa dán chặt vào đôi môi nàng.

Hồ SÆ¡n buồn bã quay lÆ°ng, nhÆ° thế là thật rồi. Thảo SÆ°Æ¡ng sẽ vÄ©nh viá»…n không bao giá» là của chàng nữa. Chàng gục đầu vào vách đá nghe bão lòng dâng ngập. Trong phút chốc nghe toàn thân rã rá»i, ý chí nghị lá»±c nhÆ° bị tiêu tan.

Má»™t bàn tay nóng đặt lên vai chàng. Hồ SÆ¡n quay lại gục đầu vào lòng ngÆ°á»i má»›i đến khóc nấc lên nhÆ° mượn dòng nÆ°á»›c mắt rá»­a trôi bao phiá»n muá»™n trong ngày:

− Sư phụ!
Tài sản của ngocvosong1986

  #4  
Old 23-05-2008, 05:14 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 4


Äá»c xong bức thÆ° của Äại công tá»­ Hắc Chiêu, Lâm Bình hốt hoảng trao lại cho Hồ SÆ¡n:

− Hồ Sơn! Con xem đây!

Hồ SÆ¡n đón lấy bức thÆ¡, Ä‘á»c xong mồ hôi rịn ra khắp trán. Giây lâu chàng quay sang há»i sÆ° phụ, mặt tái xanh:

− Sư phụ định thế nào?

Phải hÆ¡n má»™t phút trôi qua để trấn áp cho lòng mình dịu xuống, Lâm Bình má»›i cất lá»i:

− Äành phải tuân theo lịnh ngÆ°á»i thôi.

Hồ Sơn thất sắc nắm tay sư phụ:

− Sư phụ, con chỉ sợ nhị đệ không chịu nổi, những vết thương đêm quạ..

Lâm Bình đặt tay lên vai chàng:

− NhÆ°ng nếu không vâng lá»i ná»™p Giang Lâm cho hắn, ta e võ Ä‘Æ°á»ng này chỉ còn lại đống tro tàn. Hồ nhi, con đừng quên đại cuá»™c.

Ãnh mắt Hồ SÆ¡n khẩn thiết van nài:

− Nhưng sư phụ không thể dung uy tín của mình để can thiệp được sao?

Lâm Bình lắc đầu:

− Nể ta lắm hắn mới không bắt Thảo Sương vỠlàm tì thiếp. Như thế cũng là khoan hồng rồi.

Hồ Sơn khổ sở:

− Như vậy sư phụ đành để Giang Lâm bị lưu đày đến vùng Miêu Cương độc địa sao?

− Ta không thể làm khác hơn được! Thôi con đừng làm đau lòng ta thêm nữa. Hãy chuẩn bị hành trang cho nó, ta vào thạch động đây.

Nói xong Lâm Bình đứng dậy bÆ°á»›c Ä‘i, má»›i có má»™t ngày đêm mà Hồ SÆ¡n trông thấy sÆ° phụ già Ä‘i nhiá»u lắm. Có ai hiểu ngÆ°á»i bằng chàng đâu, đêm qua má»™t giá»t máu của Giang Lâm rÆ¡i xuống là má»™t vết dao cứa nát lòng sÆ° phụ. Còn chàng, ai hiểu giùm chàng đây, má»—i tia mắt lạnh lùng của Thảo SÆ°Æ¡ng là má»™t nhát kiếm đâm vào tim chàng.

Lá»i buá»™c tá»™i của nàng hồi đêm đã làm tan nát lòng chàng. Thảo SÆ°Æ¡ng sao em chẳng hiểu? Anh có vui sÆ°á»›ng gì khi nhìn Giang Lâm quằn quại Ä‘á»›n Ä‘au.

− Äại ca! Bây giá» thì anh hài lòng rồi chứ?

Thảo Sương gay gắt nói.

Hồ SÆ¡n giật mình gượng dậy, cố nở má»™t nụ cÆ°á»i:

− Thảo muội, em nói gì lạ vậy?

Nàng nhếch môi cÆ°á»i lạt:

− Hừ, anh đừng giả vỠđóng kịch bi thương. Tôi biết rõ tâm địa của anh rồi.

Hồ Sơn cau mày:

− Thảo muội, sao em lại muốn gây sự với đại ca?

− Gây sự với anh làm gì? Tôi nói anh là một thằng chẳng ra gì.

Chàng giật nảy ngÆ°á»i:

− Thảo Sương, em sẽ bị phạt vì hỗn đấy.

Nàng khóc tấm tức:

− Dù chết em cÅ©ng vẫn cứ nói, chứ anh không thấy là ngÆ°á»i ta đày nhị ca lên tít vùng Miêu CÆ°Æ¡ng sao?

Chàng vụng vỠlau lệ cho nàng:

− Ngu ca có muốn vậy đâu? Sao em lại trách ngu ca chứ?

Thảo SÆ°Æ¡ng vùng ra khá»i ngÆ°á»i chàng:

− Tại vì đại ca yêu em rồi đại ca ghét nhị ca, đại ca muốn đày nhị ca đi xa cho chết chứ còn gì nữa.

Hồ Sơn lắc đầu buồn bã:

− Äại ca không tầm thÆ°á»ng nhÆ° muá»™i nghi vậy đâu? Tại sao đại ca phải lÆ°u đày Giang Lâm chứ? Nghe tin này, từ sáng đến giá» ngu ca cÅ©ng chết cả ngÆ°á»i đây, muá»™i hãy bình tÄ©nh đừng có những cá»­ chỉ lá»i nói kkhông hay mà làm buồn lòng sÆ° phụ.

Thảo Sương đưa tay lau nước mắt:

− Cả cha em nữa! NgÆ°á»i cÅ©ng giống anh thôi. Ai cÅ©ng thù ghét nhị ca cả.

− Thảo SÆ°Æ¡ng, muá»™i còn nông nổi lắm. Có ngÆ°á»i sÆ° phụ nào mà Ä‘i ghét đệ tá»­. Có ngÆ°á»i anh nào ghét bá» em của mình đâu?

Thảo Sương đứng dậy:

− Thôi, đại ca đừng có giở trò đạo đức giả nữa. Nhị ca mà bị lưu đày muội thỠkhông bao giỠnhìn mặt đại ca nữa đâu?

Nói xong nàng ôm mặt chạy vào trong. Hồ Sơn đứng nhìn theo xuôi tay bất lực.
Tài sản của ngocvosong1986

  #5  
Old 23-05-2008, 05:15 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 5


Äêm đã khuya lắm rồi, ánh trăng hạ tuần vượt cao lên khá»i ngá»n núi, cả bầu trá»i đắm chìm vào giấc ngủ đê mê. Không gian nín lặng chỉ có tiếng quạ kiếm mồi vang lên trong đêm vắng nghe buồn não ruá»™t.

Lâm Bình nhẹ bÆ°á»›c vào thạch Ä‘á»™ng. Ngá»n nến nhá» trên tay phát ra luồng ánh sang lập lòe, làm lÅ© dÆ¡i hoảng hốt bay loạn xạ.

Trên ná»n đá lạnh, Giang Lâm Ä‘ang ngủ mê man. GÆ°Æ¡ng mặt trẻ hồng lên vì hạnh phúc, khóe miệng trá»… xuống nhÆ° thể Ä‘ang cÆ°á»i giữa giấc mÆ¡ hoa.

NgÆ°á»i sÆ° phụ già đặt ngá»n nến lên ghá»nh đá, ngồi xuống cạnh bên đệ tá»­, nhẹ tay vuốt lên mái tóc bồng, mân mê từng Ä‘Æ°á»ng nét than quen trên khuôn mặt đẹp sáng ngá»i mà không cầm được nÆ°á»›c mắt tuôn rÆ¡i.

Trừng phạt há»c trò, lòng ngÆ°á»i đâu muốn, nhÆ°ng để chuyện lá»›n xảy ra thì đại sá»± không thành, bởi võ lâm trong thá»i kỳ loạn lạc. Giang Lâm Æ¡i! Con hãy còn nông nổi lắm, tuổi trẻ ngôn cuồng, hiếu thắng để giỠđây phải trả má»™t giá đắt, và bị lÆ°u đày, còn lòng thầy thì quá xót xa.

Tình thÆ°Æ¡ng dâng trào trong tâm tưởng, không hiểu vì sao trong hàng trăm đệ tá»­, Lâm Bình chỉ Ä‘em lòng Æ°u ái ban tặng cho hai ngÆ°á»i là Giang Lâm và Hồ SÆ¡n. Có lẽ tại chúng thông minh, tÆ° chất hÆ¡n ngÆ°á»i. Vá»›i Hồ SÆ¡n tình thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i mênh mông nhÆ° phẳng lặng. Còn vá»›i Giang Lâm, ngoài tình thÆ°Æ¡ng còn có má»™t cái gì nhÆ° ná»—i âu lo, bởi vì so vá»›i Hồ SÆ¡n, Giang Lâm hãy còn quá trẻ.

Mãi suy tư, bàn tay của Lâm Bình dừng lại hơi lâu trên cánh mũi của Giang Lâm.

Chàng khẽ cựa mình mở mắt, chợt nhận ra sư phụ, chàng hốt hoảng ngồi dậy:

− Sư phụ....

Lâm Bình đưa tay cản lại, nói yêu thương:

− Giang nhi, ta muốn xem qua thương tích của con.

Giang Lâm quay lÆ°ng vạch áo cho sÆ° phụ xem những vết roi bị phạt. Äược Thảo SÆ°Æ¡ng tận tình chăm sóc nên đã bắt đầu lành miệng, nhÆ°ng cÅ©ng không ngăn sÆ° phụ thốt lên lá»i thÆ°Æ¡ng cảm:

− Tội nghiệp con ta!

Giang Lâm quay lại ôm lấy sư phụ cảm động:

− SÆ° phụ, con gần lành rồi không sao đâu, ngÆ°á»i đừng lo.

Lâm Bình đặt tay lên vai chàng như nói với một đứa con:

− Giang nhi, chuyện con làm đã gây ra hậu quả không lÆ°á»ng. Sáng mai này con sẽ phải bị lÆ°u đày lên tận miá»n rừng núi Miêu CÆ°Æ¡ng.

Äôi mắt chàng mở to kinh ngạc rồi chuyển thành giận dữ:

− Lũ ác ma ngông cuồng, chúng đừng hòng bắt được con.

Lâm Bình lắc đầu:

− Ngày mai chính tay ta sẽ trói con ná»™p cho bá»n chúng.

Giang Lâm bật khóc:

− SÆ° phụ. NgÆ°á»i không còn thÆ°Æ¡ng con nữa hay sao?

Lâm Bình cố lấy giá»ng lạnh lùng:

− Biết làm sao được? Ta đã hứa rồi.

Mắt Giang Lâm ngầu Ä‘á»:

− Con nguyện sống chết cùng bá»n chúng, xin sÆ° phụ hãy để cho con trốn khá»i nÆ¡i này.

Giá»ng Lâm Bình cứng rắn:

− Không, bổn phận ta là phải bắt nộp nghịch đồ giao cho công tử.

− Nhưng con không phải nghịch đồ, con không vi phạm môn qui. Con chỉ tự vệ vào cứu em Thảo Sương thôi.

Lâm Bình quắc mắt:

− Ta không cần ngÆ°Æ¡i cứu nó, nếu công tá»­ muốn ta sẽ Ä‘em dâng con cho ngÆ°á»i làm tì thiếp.

Giang Lâm bật dậy hét lớn:

− SÆ° phụ! Con không ngá» ngÆ°á»i lại hèn nhát nhÆ° vậy.

− Câm ngay! Nghịch tử Lâm Bình cũng đứng dậy:

− Nếu ngÆ°Æ¡i còn má»™t câu lá»™ng ngôn nào nữa, hay có má»™t tiếng xúc phạm đến bá»n chúng, ta sẽ đòi lại những gì ta đã dạy.

− Äệ tá»­ không cần! Xin trả lại cho sÆ° phụ những gì đã há»c. Từ nay con sẽ không phải là ngÆ°á»i của Thái Bình phái, má»™t giáo phái hèn nhát đã bán rẻ há»c trò cho kẻ khác.

Nói xong, Giang Lâm đưa tay lên cao định tự phế võ công nhưng Lâm Bình đã nhanh tay bế cứng huyệt đạo của chàng:

− Nghịch nhi, hãy đứng đó mà nghiá»n ngẫm tá»™i của mình.

Nói xong, ngÆ°á»i quay quả bÆ°á»›c Ä‘i, nét mặt bừng bừng sắc giận, nhÆ°ng đôi mắt lại chan chứa ân tình.

Bị sư phụ điểm cứng huyệt đạo nên Giang Lâm không tài nào nhúch nhích được.

Chàng đành phải đứng yên nhìn sÆ° phụ bÆ°á»›c Ä‘i, thầm giận mình quá nóng đã nặng lá»i cùng sÆ° phụ.

Chợt có tiếng động nhẹ ở sau lưng, Thảo Sương hiện ra như một con mèo, mắt đỠhoe vì mới khóc xong, giỠthấy Giang Lâm nàng lại bật lên nức nở.

− Nhị ca, nhị ca ơi, sáng maị..

Rồi nàng nghẹn ngào không nói được.

Giang Lâm đưa mắt nhìn, nói đắng cay:

− Muá»™i khá»i cần nói, sáng mai này, ngu ca sẽ bị lÆ°u đày lên tận vùng rừng núi Miêu CÆ°Æ¡ng. Äể lại nÆ¡i này muá»™i cùng đại công tá»­ vui duyên cầm sắc.

Thảo Sương giật mình:

− Nhị ca, anh nói gì lạ vậy? Ồ! Ai điểm huyệt anh vậy?

Nàng vừa nói vừa vung tay giải huyệt cho chàng.

Giang Lâm ngồi xuống phiến đá:

− Sư phụ đã nói với anh như vậy, muội còn đến đây để làm gì? Thương hại tôi chăng?

Nàng lạ lùng quá quên cả khóc:

− á»’! Nhị ca đừng nói bậy chá»›. Hay là... đúng rồi, nhị ca khinh em, cho em là hạng gái hèn hạ chứ gì? Äược rồi, để em chết cho nhị ca tin.

Thảo SƯơng nhảy dựng lên đầu đập vào cột đá, Giang Lâm hốt hoảng ôm cứng nàng vào lòng, sung sướng nói:

− Muội dữ quá, mới thử một chút đã tự vận rồi.

Nàng rúc đầu vào ngực chàng:

− Ai bảo nhị ca xúc phạm tiểu muội chi? Muội đã nói rồi, yêu ai là yêu hoài đến chết, nhị ca không yêu em, em cũng còn yêu mãi.

Chàng phì cÆ°á»i, vuốt chiếc mÅ©i thanh thanh:

− Hiểu rồi mà, bây giỠhai đứa mình ngồi đây tâm sự cho hết canh tư. Muội cho nhị ca ôm như vậy hoài nhé! Mai xa nhau rồi, nhớ em nhị ca biết phải làm sao?

Thảo Sương rưng rưng:

− Muá»™i vừa má»›i mắng đại ca xong và đã thá» trá»n Ä‘á»i không thèm nhìn đến mặt.

Cũng tại đại ca mà hai đứa mình xa cách.

Giang Lâm lắc đầu:

− Nhị ca thì khác, anh không giận đại ca mà chỉ trách sÆ° phụ. NgÆ°á»i chẳng thÆ°Æ¡ng anh.

− Không phải đâu, cha em thương nhị ca lắm đó.

Chàng cÆ°á»i buồn:

− ThÆ°Æ¡ng anh mà ngÆ°á»i không cho anh bá» trốn, ngÆ°á»i bắt anh phải bị lÆ°u đày để đẹp lòng tên công tá»­ Hắc Chiêu.

Nàng thở dài:

− Em không biết, mà thôi mình đừng nói chuyện đó nữa, hãy nói chuyện của chúng mình đi.

Chàng cúi nhìn nàng âu yếm:

− ChỠanh em nhé.

Nàng nói trong lúc giá»t châu thánh thót tuôn rÆ¡i:

− Vâng! Chá» anh đến trá»n Ä‘á»i trá»n kiếp.

Tiếp theo đó ngôn ngữ được dẹp bá» má»™t bên, nhÆ°á»ng lại cho há» những hÆ°Æ¡ng nồng tình ái, tay trong tay không nói má»™t lá»i, ánh mắt chứa chan lệ nồng cùng bá» môi nóng bá»—ng giao ká», còn hÆ¡n ngàn câu Æ°á»›c hẹn. Từ nụ hôn đầu của hai trẻ biết yêu, hỠđã lá»›n lên thành cặp tình nhân trÆ°á»›c phong ba bão tố.

Tiếng gà giục giã phía rừng xa, báo hiệu giỠyêu đương đã hết, sóng gió đã bắt đầu.

Trong vòng tay lÆ°u luyến, những nụ hôn vá»™i vã trao nhanh và tiếng hẹn thá» không nói được thành câu. Há» rá»i nhau trong tiếng nấc nghẹn ngào
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
åâðîïåéñêèé, áîäèáèëäèíã, äîñóã, õèëòîí
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™