Mũi cứ nghẹt mãi. bệnh mất rồi.
Nước mắt chực tràn ra, có lẽ 1 phần vì bệnh một phần vì tức và buồn.
Câu nói vốn dĩ vô tình nhưng lại đụng đến nổi lòng của mình.
Mệt mỏi quá! Chẳng lẽ lại buông xuôi, ko ai như mình... Khờ thật. Nhưng chuyện này cứ tiếp tục có lẽ mình sẽ buông xuôi thật, bỏ lại tất cả... Chuyện này mình đã nghĩ nhiều lần lắm rồi, mỗi khi quá mệt mỏi. Có rất nhiều người quan tâm mình nhưng mình thật sự là ko thể nói cho ai nghe về chuyện này cả. Đôi lúc tự hỏi " Tại sao lại ko chịu nói? Sao cứ tự làm lòng mình nặng nề như thế...?" Biết làm sao khi đã từ lâu rồi mình chưa thật lòng tâm sự cùng ai.
Tất cả mọi suy nghĩ cứ dồn nén... " Sao mình lại phải chịu đựng 1 mình vậy nhỉ?"... Có lẽ là do thói quen.
Ừ, có lẽ vậy...
Mình nặng lòng quá, sắp tràn ra rồi, chực tràn rồi. Chỉ 1 chút nữa thôi là mình sẽ khóc. Khóc 1 mình... À ko, Ông Trời cũng đang khóc kia mà... Chắc chỉ có mình Ổng mới thấu hiểu được mình...
Tràn ra rồi...
Nước mắt và... nổi buồn.
Nước mắt lăn dài trên đôi má
Nỗi lòng sáng tỏ cùng ai đây
Nuốt trôi tận sau trong kí ức
Bước tiếp bình minh ánh dương quang...
@greentear: trong 20k mem tham gia diễn đàn thì may có 10,20 người bạn là ai.
Trong 10-20 người đó may có 1 người biết bạn ngoài đời là ai.
Nên cứ nói ra thì may mới có 1 người biết.
Cứ nói ra thì chắc có chúc người chia sẻ tâm sự cùng đới
Thân!!!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nấm
Đôi lúc cũng muốn thổ lộ lắm nhưng cứ nghèn nghẹn ko bik bắt đầu từ đâu thế là lại thôi...
Đôi lúc cũng thèm nghe anh an ủi nhưng trớ trêu thay những lúc đó anh lại ko có ở bên... đành im lặng cho anh 1 phút bình yên.