Sở Nghị Phong trên tay điện quang chớp động, đem đầu rắn nhỏ kia sợ tới mức đá qua một bên, sau đó quay đầu, mới thận trọng tiến vào trong nham thạch.
Mà Sở Nghị Phong rất nhanh cầm lấy sí dương thạch, mạnh mẽ nhập vào tay, lập tức cảm giác một cỗ hỏa nhiệt truyền đến, vì một chút là Sở Nghị Phong đem tới tay là sí dương thạch, mặc dù cuối cùng không có chuyện gì, nhưng cũng chỉ có thể hai tay không ngừng đem cỗ hỏa nhiệt từ sí dương thạch hoán đổi, như là cầm một củ khoai nóng.
Đông tây này nên đúng là sí dương thạch, nóng đến như vậy, đều phải đem năng lượng ra hóa giải. Mặc dù có tiên giáp hộ thể, nhưng Sở Nghị Phong tự mình công lực quá yếu, cũng không thể hoàn toàn phát huy uy lực tiên giáp, cho nên vẫn như cũ còn cảm giác được sóng nhiệt từ sí dương thạch truyền đến, làm hắn chịu một trận miệng khát lưỡi khô.
Sở Nghị Phong cuối cùng cũng đem sí dương thạch ném vào trong trữ vật giới chỉ, chính khi hắn xoay người rời đi, lại đột nhiên phát hiện mặt sau sí dương thạch xuất hiện một bàn tay, dọa sợ Sở Nghị Phong, còn tưởng rằng nơi này có người khác.
Bất quá, nhìn kỹ, nguyên lai chỉ là hình dáng một bàn tay, Sở Nghị Phong cẩn thận cầm lấy, phát hiện ra đó là một cái giáp bảo vệ tay, nhưng chỉ có cánh tay phải, ngoài ra không thấy bộ phận khác.
Sở Nghị Phong không biết vì sao nơi này lại xuất hiện một cái giáp tay, nhưng hắn lại nghĩ đến, là ai đó cũng tìm kiếm sí dương thạch, nhưng đã chết ở nơi này, các bộ phận có thể đã bị dung nham dung hóa, chỉ còn lại có một phần bộ giáp.
Mang theo nó, có lẽ từ nay về sau có thể nhận biết được cái hộ giáp này, cũng để thân nhân hắn biết tin tức chủ nhân hộ giáp. Sở Nghị Phong nghĩ như vậy, cũng đem cái hộ giáp mang theo.
Trở lại chỗ nham thạch, cũng không cần suy nghĩ đến nham thạch đang sụt lún nữa, trực tiếp nhảy vào .
Xa xa là nham thạch, Sở Nghị Phong mới phát hiện mảnh hộ giáp tàn phiến trong tay mình tự nhiên lóe ra quang mang màu đỏ, không khỏi động lòng :”Vừa rồi ánh xạ ra từ nham thạch tưởng là phản quang, bây giờ xem ra cái hộ giáp này không phải vật phàm?”
Cảm thấy tò mò, Sở Nghị Phong đem hộ giáp mang vào tay phải mình.
Di, rất thích hợp! Sở Nghị Phong nhìn cánh tay, nắm tay, phát hiện tựa như chế tạo cho chính mình mang, thậm chí còn truyền đến da một cảm giác thanh lương dẽ chịu, tựa hồ hộ giáp này có thể chống cự nhiệt độ cao.
Sở Nghị Phong không khỏi muốn đem chân nguyên rót vào đó, nhưng vừa mới nghĩ đến việc này, dị biến đã phát sinh……
Từ nham thạch đột nhiên toát ra liên tiếp khí nóng sôi sục lên, sau đó một con nhện khổng lồ từ nham thạch chui ra, nhe nanh múa vuốt hướng Sở Nghị Phong phóng tới.
Sở Nghị Phòng nhìn con nhện có kích thước khổng lồ, không khỏi da đầu run lên, bất chấp làm cái gì, chân nguyên không tự chủ được bắt đầu vận hành, nhưng vào lúc này Sở Nghị Phong đột nhiên phát hiện trong cơ thể mình chân nguyên toàn bộ tập trung vào tay phải.
Mà ánh mắt Sở Nghị Phong nhìn vào tay phải, lúc này phát hiện trên tay phải đã ngưng tụ lượng lớn hồ quang điện, hình thành một điện cầu đường kính nửa thước xung quanh, điện cầu màu tím phát ra một loạt âm thành rung động lòng người “Chi Chi”, mà Sở Nghị Phong cũng cảm giác được trên cánh tay phải tràn ngập lực lượng bạo phát, thậm chí cả cánh tay phải đều có chút phình ra, có một loại sức ép không thể hình dung được.
Con nhện khổng lồ cũng thấy được điện cầu trên tay phải Sở Nghị Phong, lập tức không tiến tiếp nữa, ngược lại chậm rãi lui về phía sau, năng lượng điện cầu gây ra cho nó cảm giác sợ hãi, nó dường như sẽ mang đến cho con nhện thương tổn phi thường nghiêm trọng.
Rốt cục, Sở Nghị Phong không thể khắc chế nguồn năng lượng trong tay phải, một quyền mãnh liệt đánh ra, quyền phong bay ra, chỉ thấy một đạo hồ điện phóng ra từ bàn tay.
Xẹt xẹt…… âm thanh cộng hưởng, lượng lớn hồ quang điện đánh trúng chuẩn xác con nhện khổng lồ, Sở Nghị Phong nhìn đến hồ quang điện cự nhiên kích trúng con nhện đen khổng lồ, mà hồ quang điện vẫn như cũ không có dừng lại. đánh thẳng đến lớp nham thạch của sơn động, nhất thời hàng loạt đá bụi mịt mù bay ra,cả sơn động đều lay động, phảng phất như muốn sập.
Mà con nhện khổng lồ tám chân đều bắt đầu méo mó, tiếng kêu thảm thiết truyền ra sau đó, ngã mạnh xuống đất, trên người mới chậm rãi toát ra từng làn khói nhẹ, tự nhiên là bị Sở Nghị Phong một quyền lôi điện đánh chết!
Sở Nghị Phong nhìn hết thảy trước mắt, tựa hồ có chút không tin, nhưng lúc đó thì trong đại não truyền đến một trận mê muội, lỗ tai phát ra tiếng ong ong, hiển nhiên là không thể khống chế nguồn năng lượng thật lớn trong cơ thể, tâm thần có một chút thương tổn, đồng thời trong cơ thể đã sớm trống rỗng, một tia năng lượng cũng không có.
Ngọn núi cũng không lay động nữa, Sở Nghị Phong ngồi tĩnh tọa trên mặt đất, có chút lân lân nhìn tay phải mình, tự nhủ : “Ta khi nào mà lợi hại như vậy, một quyền đủ để phá một quả núi.”
Nhìn lại mảnh giáp cũng sáng lên, Sở Nghị Phong hiểu ra một kích năng mạnh bạo vừa rồi phát ra, nhất định có liên quan đến mảnh giáp này, Sở Nghị Phong lúc này mới cẩn thận cởi mảnh giáp ra, mảnh giáp hiện ra màu hắc hồng, từ từ tỏa sáng, trên bàn tay có khắc một ít hoa văn đơn giản, rồi lại có một ít phù chú gì đó, mà lại nhìn chỗ khe nứt, không giống như bị tàn phá, mà làm cho người ta có cảm giác nguyên lai đúng là như vậy.
Nhưng rốt cục mảnh giáp này là cái gì, Sở Nghị Phong đúng là đau đầu cũng không nghĩ ra được, bởi vì hắn thật sự là một người thế tục, căn bản không ra, Sở Nghị Phong cũng không để ý, trực tiếp đem mảnh giáp quăng vào trong trữ vật giới chỉ.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sở Nghị Phong đã cảm giác khỏe hơn một chút, chậm rãi đứng lên, đi ra phía ngoài.
Đi được chừng nửa giờ, đột nhiên nghĩ đến sơn động thật sự lay động, Sở Nghị Phong thầm nghĩ :”Không ổn!” lập tức phi thân chạy ra ngoài, mặc dù năng lượng không đủ, nhưng lực lượng đơn thuần trong cơ thể cũng đủ để Sở Nghị Phong bay.
Trải qua thời gian ngắn (hoặc là vách đá), cũng không do dự, hơn nữa lần này dễ dàng hơn, không có biến lại thành hồ lô trơn nhẵn, thuận lợi phóng qua.
Nhưng ngay sau đó, những con ruồi hút máu bị kinh động đến, lập tức ào ào bay ra, đuổi sát theo sau Sở Nghị Phong, so với Sở Nghị Phong vừa mới tiến tới thanh thế còn muốn lớn hơn.
Bất quá chúng không đuổi kịp Sở Nghị Phong, rất nhanh Sỏ Nghị Phong đã thấy được ánh sáng của miệng động.
Anh Hoa khép lại hai cánh tay khẩn trương nhìn phương hướng sơn động. Anh Hoa từ trong sơn động ra, biết hắn gặp được lũ ruồi hút máu, bọn họ cũng hiểu được là nguời của ba tổ có thể đã dữ nhiều lành ít, hơn nữa đã qua thời gian dài, còn không có một người ra, Anh Hoa nghĩ bọn họ không có khả năng còn sống, trong lòng mặc dù khó khăn, nhưng cũng không dám một mình đi vào tìm các huynh đệ dưới tay, hết thảy đành phải đợi Sở Nghị Phong đến nói sau.
Bất quá đồng dạng cũng đã qua một thời gian dài, Sở Nghị Phong cũng không có ra, người dưới tay Anh Hoa cũng lăng lẽ hỏi :”Đội trưởng, vị thiên nhân kia như thế nào còn không ra, có thể hay không xảy ra chuyện gì?”
Không nói bậy, thiên nhân như thế nào lại có chuyện? mặc dù nói vậy, nhưng Anh Hoa chính mình cũng không biết có phải là Sở Nghị Phong đã xảy ra chuyện, bởi vì trong truyền thuyết, cũng có thiên nhân chết ở trong Ô Nha Sơn.
Ba người cảm thấy bất an suy nghĩ, đột nhiên Ô Nha Sơn bắt đầu lay động dữ dội, nhưng một lát sau cũng yên tĩnh xuống.
Trong đó một người hoảng sợ lên tiếng :”Có phải là ma quỷ tức giận?”
Nói hưu nói vượn cái gì, nào có ma quỷ gì? Một người khỏe mạnh khác đang tự mình đả khí, nhưng hắn cũng không biết vì sao Ô Nha Sơn lại lay động.
Đã qua một đoạn thời gian, đúng là Sở Nghị Phong quay trở lại, Ô Nha Sơn bắt đầu lay động kịch liệt.
Ba người hoảng sợ nhìn sơn động, đột nhiên bóng đen chợt lóe, Sở Nghị Phong xuất hiện trước mắt bọn họ.
Anh Hoa mừng rỡ nhìn vào trong, lập tức lảo đảo hướng Sở Nghị Phong, trong miệng hô lên : “Tiền bối, ngài ra rồi!”
Ân! Sở Nghị Phong mặc dù cũng đang mệt mỏi, nhưng vẫn như cũ lãnh đạm : “Những người khác đâu?”
Anh Hoa sắc mặt buồn bã, ưu thương nói : “vẫn chưa có đến, có thể đã lành ít dữ nhiều……”Anh Hoa thanh âm có chút nghẹn ngài.
Sở Nghị Phong nhíu mày, tiếp theo nói : “trước tiên mặc kệ bọn họ, các ngươi đi nhanh lên.”
Vĩ đà, mặc dù quen thuộc hành tẩu trong sa mạc nhưng tốc độ chạy của chúng thì không nhanh, so với tốc độ bay của lũ Hấp Huyết Đăng thì chậm hơn nhiều.
Sở Nghị Phong nhìn thấy bọn ba người Anh Hoa có chút bối rối trèo lên Vĩ đà, còn chưa đi được vài bước thì Hấp Huyết Đăng đã từ trong động bay ra.
Theo lý thuyết thì Hấp Huyết Đăng sống trong nơi âm u, khi ra ngoài phải chịu sự chi phối phần nào của ánh sáng. Nhưng đối với chúng, đám thực vật phía trước mang lại lực hấp dẫn quá lớn nên hướng bốn người Sở Nghị Phong bay tới.
Sở Nghị Phong cũng không dám coi thường. Nếu lúc này lại bị Hấp Huyết Đăng vây quanh, có lẽ ngoại trừ hắn ra còn bọn Anh Hoa không ai có thể chạy thoát. Bởi vì trong cơ thể Sở Nghị Phong chân nguyên còn không nhiều, đã rất khó khăn phát ra điện hoa trên nắm tay.
Cho nên Sở Nghị Phong thân vừa động liền mỗi tay nắm lấy một người còn Anh Hoa thì được hắn vác trên vai, khẽ quát một tiếng: “Nắm chắc! ”
Sở Nghị Phong liền tăng tốc độ, như một trận khói vụt qua, hất bụi đất tung bay phía sau, cuối cùng cũng rời xa được lũ Hấp Huyết Đăng.
Ba người bị Sở Nghị Phong nắm lấy, nhìn cảnh vật phía trước nhanh chóng lui về phía sau, ai cũng run sợ thậm chí lo lắng chính mình sẽ bị gió thổi bay đi….(cứ làm như tên lửa…hahaha)
Sở Nghị Phong chạy một hơi năm mươi dặm đường cho đến khi không nhìn thấy một con Hấp Huyết Đăng nào nữa mới dừng lại.
Quẳng ba người xuống đất. Sở Nghị Phong đã cảm thấy mệt mỏi, dù sao trong tình cảnh chân nguyên không đủ, chỉ nương nhờ vào thể lực mà cõng ba người chạy như thế…. không mệt mới là lạ.
Cũng may Hấp Huyết Đăng không có đuổi theo. Sở Nghị Phong lập tức xuất ra một khối linh thạch từ trong trữ vật giới chỉ, hấp thu năng lượng trong đó bổ sung chân nguyên. Còn bọn người Anh Hoa thì đang cố bình phục tâm tình sau trận khiếp sợ. Qua độ một giờ, bốn người mới đứng dậy đi về phía ốc đảo.
Nơi đó mặc dù còn một con Vĩ đà nhưng Sở Nghị Phong cũng không muốn cùng bọn họ trở về, cho nên tiếp tục mang bọn họ đi tiếp, vì hắn đi hai giờ bằng Vĩ đà đi 20 giờ…. (woa..sức trâu…)
Lúc này màng đêm cũng phủ xuống, Sở Nghị Phong đặt bọn Anh Hoa xuống, chỉ nói: “Ta muốn tĩnh tu, không việc gì đừng tìm ta.”
Nói xong, Sở Nghị Phong tìm một nơi yên tĩnh lẳng lặng ngồi xuống. Trước hết hắn nhìn một chút trên mặt hộ giáp tàn phiến. Chỉ là, nhìn như thế nào cũng không phát hiện chút gì cổ quái, vì vậy quyết định khi nào tới Lôi nguyên tinh phải hỏi Dương Lâm sư huynh.
Sau đó hắn cũng không quan tâm đến nữa, bắt đầu cầm tinh thạch tu luyện theo Lôi tiêu thần đạo kinh.
Ban đêm ở Hoàng Qua tinh cũng dài như ban ngày, chỉ khác là ban đêm ở sa mạc có chút lạnh, nhưng Sở Nghị Phong thì một chút cảm giác lạnh cũng không có. Toàn thân kinh mạch, điện quang chớp loé, bắt đầu hấp thu luyện hoá năng lượng trong tinh thạch. Mà năng lượng sau khi vận chuyển một vòng trong cơ thể, chậm rãi nhập vào trong Chanh Sắc kim đan biến thành chân nguyên chính mình. Cùng lúc đó, còn một bộ phận năng lượng trong quá trình vận hành nhập vào cơ thể, cốt cách và kinh mạch, giống như trước không ngừng cải thiện cơ thể Sở Nghị Phong, khiến cơ thể hắn càng ngày càng ngưng kết.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Nghị Phong sau khi trải qua cả đêm tu luyện chân nguyên trong cơ thể cũng khôi phục được bảy, tám phần nhưng Anh Hoa lại tìm đến Sở Nghị Phong nói là muốn dẫn vài người trở lại Ô Nha Sơn, mời Sở Nghị Phong đồng hành. Sở Nghị Phong cũng muốn trở lại xem Ô Nha Sơn thế nào. Vì vậy cùng bọn họ trở lại Ô Nha Sơn.
Khi đoàn người quay trở lại Ô Nha Sơn thì phát hiện tất cả Vĩ đà chỉ còn Bì mao và hài cốt, máu huyết toàn thân đã bị hút sạch. Mà lúc này, Hấp Huyết Đăng cũng không còn thấy bóng dáng.
Nhóm mười mấy người lúc trước tiến vào Ô Nha Sơn giờ cũng không thấy bóng dáng, thậm chí cả khi tiến vào bên trong động bọn Sở Nghị Phong cũng không phát hiện ra dấu vết của họ. Sở Nghị Phong ngẩng đầu quan sát xung quanh, rõ ràng Ô Nha Sơn so với ngày hôm qua đã nhỏ đi rất nhiếu, tự nhiên cả bộ phận lớn của ngọn Ô Nha Sơn đã tiến sâu vào đất.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngày hôm qua ta chỉ đánh có một quyền mà làm lún cả ngọn núi sao?”
Chả cần biết hắn như thế nào… chứ mấy người từng tiến vào sơn động thì chẳng ai về được.
“Tiền bối, bây giờ không vào được sơn động Ô Nha Sơn. Sí Dương Thạch phải làm sao bây giờ?” Anh Hoa hỏi với vẻ mặt ưu sầu.
“Ta đã lấy được rồi” . Sở Nghị Phong mặt không chút thay đổi nói.
“A, tiền bối đã lấy được Sí Dương Thạch rồi sao? Thật tốt quá, tốt quá…!” Anh Hoa vô cùng cao hứng, thậm chí có phần thất thố. Mà cũng đúng, tính mạng cả nhà hắn đều có liên quan tới Sí Dương thạch .
Những người khác sau khi nghe được cũng đồng dạng hưng phấn.
Sau khi mang tất cả Vĩ đà đã chết đi mai táng, chúng nhân liền rời khỏi ốc đảo. Sở Nghị Phong vốn định mang Sí Dương thạch giao cho Anh Hoa rồi một mình rời đi, nhưng Anh Hoa quỳ xuống trước mặt hắn khóc cầu, thỉnh Sở Nghị Phong cùng theo hắn đi Xích Viêm Quốc.Thứ nhất, mang Sí Dương Thạch giao cho Hoàng Thượng. Thứ hai, muốn mời Sở Nghị Phong trị khỏi bệnh cho Hoàng Thượng. Hắn sợ vạn nhất Sí Dương thạch cũng trị không hết bệnh cho Hoàng Thượng, khi đó Hoàng Thượng có thể giết chết bọn họ và cả người nhà.
Bất đắc dĩ Sở Nghị Phong phải đáp ứng Anh Hoa.
Mọi người từ Ốc đảo trở về Xích Viêm Quốc, cả đoạn đường Sở Nghị Phong chỉ an tĩnh ngồi trên Vĩ đà. Tuỳ ý theo đại đội nhân mã mà đi, bản thân hắn thì tay cầm kim giản xem xét lúc này có thể sử dụng pháp quyết công kích hay phòng thủ nào. Bởi vì Sở Nghị Phong phát hiện hắn bây giờ cái gì cũng không biết, việc gì cũng toàn nương nhờ vào cường đại chân nguyên và cường tráng thân thể.
Mà hắn đọc kim giản thì mới phát hiện phương pháp công kích hay phòng thủ thích hợp cho Chanh Lôi kì không có, với công lực bây giờ hắn cũng không thể bày được trận, không khỏi khiến hắn buồn bực.
Dù sao loại công pháp này cũng là thượng cổ thi kì tu thần công pháp nên cũng có khuyết điểm. Bởi vì tại thượng cổ thi kì còn không có một bộ tu hành công pháp đầy đủ, phần lớn tất cả người tu hành đều tự lục lọi tìm tòi lấy. Mà trước khi bọn họ có thể nắm giữ được pháp quyết cao thâm, trong quá trình chiến đấu hay chinh phục thiên nhiên họ cũng phải nương nhờ vào thân thể và võ công mà thôi.
Quan trọng là hiện giờ Sở Nghị Phong chút võ công cũng không có, cho nên hắn muốn sử dụng cũng không được.
Bất quá hắn cũng có chút thu hoạch. Lúc mới đầu, hắn cũng không biết làm như thế nào mới tập trung điện hồ trên tay, chỉ biết là khi nào hắn dùng sức thì trên tay liền xuất hiện điện quang. Trong lúc nghiên cứu Lôi tiêu thần đạo kinh, hắn đã không cần dùng sức, chỉ cần trong lòng vừa động lập tức chân nguyên vận chuyển, nơi tay sẽ dễ dàng toát ra điện hoả nhè nhẹ.
Mặc dù như thế nhưng Sở Nghị Phong đối với việc không có công kích, phòng thủ pháp quyết vô cùng nuối tiếc. Cho nên hắn lập tức hạ quyết tâm nhanh chóng đột phá tới Hoàng Lôi kì. Bởi vì tới Hoàng Lôi kì mới có vài pháp quyết thích hợp để sử dụng.
Bởi vậy trên đường đi Sở Nghị Phong một lòng tu luyện, cũng vì hắn không cần ăn, uống khiến bọn Anh Hoa càng cảm thấy cao thâm khó lường, đối hắn càng tỏ ra bội phục.
Nửa tháng sau, Sở Nghị Phong và đám người cũng đi ra khỏi sa mạc, xuyên qua ải khẩu nơi ngọn núi mà Lan thần phi thăng, tiến vào thảo nguyên. Không quá vài ngày đã tới kinh thành Xích Viêm Quốc.
Sở Nghị Phong cũng dừng lại việc tu luyện, đột phá thì chưa có nhưng chân nguyên hắn ngày càng tinh thuần hơn, Chanh Lôi trung kì cảnh giới đã vô cùng ổn định.
Vừa vào kinh thành Sở Nghị Phong có cảm giác như mình vừa trở lại Hán đại, trên đường mọi người ai cũng ống tay áo thùng thình chỉ có hắn là ngoại lệ, trông như là người hành tinh khác... Mà sự thật hắn có phải người hành tinh này đâu.
Anh Hoa lập tức cho người an bài lữ quán tốt cho Sở Nghị Phong, hắn tự mình tiến cung bẩm báo.
Không quá bao lâu một đội nhân mã tiến vào nơi Sở Nghị Phong đang ngụ, Anh Hoa cùng một vị bộ dáng như là quan cao cấp tới gặp Sở Nghị Phong.
“Tham quan” Đó là điều đầu tiên Sở Nghị Phong nghĩ đến khi thấy Tống Hiển. Bởi vì tên quan cùng đi với Anh Hoa quá giống, chỉ mới nhìn cái dáng cao cao là có chín phần mười là tương tự rồi.
Đầu tiên Anh Hoa chạy đến bên người Sở Nghị Phong, cảm kích nói: “Tiền bối, Hoàng thượng đã hạ lệnh phóng thích thân nhân chúng tôi, tất cả đều là nhờ ở ngài”
Sở Nghị Phong chỉ thản nhiên cười, dời tầm mắt về phía Tống Hiển.
Thấy thế Anh Hoa lập tức giới thiệu: “ Vị ….này là tể tướng Tống Hiển đại nhân”
Sau đó lại giới thiệu Sở Nghị Phong: “ Vị này…là Sở công tử”
Anh Hoa không quên những lời Sở Nghị Phong từng nói nên không công khai thân phận Sở Nghị Phong, mặc dù đã có người biết Sở Nghị Phong là Thiên nhân.
“Sở công tử”. Tống Hiển cười cười đi về phía Sở Nghị Phong, “Nghe nói Sở công tử đã tìm được Sí Dương thạch cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nghe được phi thường vui vẻ, cho nên sai hạ quan đến mời công tử tiến cung, Hoàng thượng tất có trọng thưởng.”
Sở Nghị Phong nghe Anh Hoa và Tống Hiển xưng hô, cảm giác như các tuồng kịch đã xem trong TV, nhưng ngẫm lại cũng không biết đây là thời đại nào?
Bất quá rất nhanh Sở Nghị Phong cũng thích ứng, lập tức trở thành một nhân vật trong vở kịch, hắn nghe được Tống Hiển nói Hoàng thượng sẽ có trọng thưởng không khỏi nghĩ đến một việc, liền hỏi: “Trọng thưởng cái gì?”
Tống Hiển cũng không nghĩ tới Sở Nghị Phong sẽ hỏi như thế. Trước tới giờ đã có ai dám hỏi Hoàng thượng thưởng cái gì, đây chẳng phải ra điều kiện với Hoàng thượng sao, đại nghịch bất tạo nha! Nhưng Tống Hiển lại không chút kinh hoảng, ngược lại ngầm cảm thấy vui mừng.
Còn Anh Hoa thì gấp đến độ nhảy dựng lên, thầm nghĩ: “ Sở tiền bối tất nhiên không hiểu lễ tiết cho nên mới hỏi như vậy, vạn nhất Tống Hiển nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng rất nóng tính, khẳng định sẽ trách tội. Mà Sở tiền bối lại là tiên nhân, so với Hoàng thượng thì lợi hại hơn, cuối cùng mà xuất cái gì, hoạ thế nào cũng tính hết lên đầu mình.”
Vì vậy vội vàng thế Tống Hiển hỏi: “Không biết Sở công tử muốn gì?”
Sở Nghị Phong cũng không khách khí, trực tiếp nói: “Ta nghĩ hoàng cung các ngươi chắc chắn phải có võ công bí kíp, cho ta xem một chút là được”
Anh Hoa cùng Tống hiển liếc mắc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ : “Cái này mà cũng là thưởng sao, chỉ cần nhìn bí kíp ?”
Nhưng là do Sở Nghị Phong nói, Tống Hiển cũng không thể cự tuyệt, hơn nữa hắn nghĩ Võ công bí kíp trong hoàng cung cũng không phải loại gì cao thâm, hắn muốn xem thì cho xem, nên liền đáp ứng Sở Nghị Phong.
“Sở công tử, có thể lấy Sí Dương thạch ra cho hạ quan nhìn một lần?” Tống Hiển cuối cùng nói.
“Có thể” Sở Nghị Phong liền lấy Sí Dương thạch từ trong trữ vật giới chỉ ra.
Trước đó Sở Nghị Phong đã thu tiên giáp, bởi vì tiên giáp không thể tuỳ tiện lộ ra ngoài, bất quá độ nóng của Sí Dương thạch cũng giảm đi rất nhiều, nên Sở Nghị Phong không cần mặc tiên giáp tay không cũng có thể cầm lấy.
Mà cho dù như thế thì nhiệt độ của Sí Dương thạch người bình thường cũng không chịu đựng nổi, chỉ thấy trong tay Sở Nghị Phong hồng quang chợt loé, liền nổi lên một ngọn lửa to, cao đến tận nóc nhà.
Ngay cả Tống Hiển và Anh Hoa do đứng gần Sở Nghị Phong nên áo quần cũng bắt đầu bóc cháy.
Lập tức bên trong quán rối loạn, có người lo cứu hoả, người thì vọt tới Anh Hoa, Tống Hiển mà dập tắt lửa trên người bọn họ.
Sở Nghị Phong không ngờ xảy ra tình huống này, nên không khỏi thầm trách mình, vì vậy lập tức phóng Sí Dương thạch trở lại trữ vật giới chỉ.
Qua hồi lâu lửa mới được dập tắt hết. Sở Nghị Phong đi tới bên người Tống hiển, mang vẻ bất đắc dĩ, nói: “ngươi thấy đó, Sí Dương thạch nhiệt độ cao lắm, người bình thường không thể tới gần , nên tốt nhất vẫn để ta giữ, các ngươi khi nào cần thì ta lại lấy ra”
Lúc này, ánh mắt Tống Hiển nhìn Sở Nghị Phong khác hẳn vừa rồi. Mới đây chính hắn cảm nhận nhiệt độ toả ra từ viên đá đó, dù cách một khoảng nhưng thiếu chút là bị thiêu chết. Vậy mà Sở Nghị Phong cầm nó trong tay lại chả có việc gì. Nên hắn nghĩ Sở Nghị Phong không phải người thường, cũng có thể cùng vị đại phu kia giống nhau đều là “Thiên nhân”.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Tống hiển trở nên khó coi, bởi vì hắn không nghĩ đột nhiên lại xuất hiện thêm một Thiên nhân, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch mình.
Bất quá, Tống hiển cũng rất nhanh trấn định xuống, hắn nghĩ phải thương lượng lại với hai vị thiên nhân sau lưng mình một chút.
“Cũng tốt, Sí Dương thạch công tử cứ giữ, ta đi thỉnh Hoàng thượng, để ngài cho mời công tử tiến cung..” Tống hiển khách khí nói xong, lập tức rời đi.
Rất nhanh sau đó Tống hiển quay lại mời Sở Nghị Phong tiến cung theo ý chỉ Hoàng thượng.
Sở Nghị Phong mặc trang phục bình thường, ung dung tự tại đi phía sau Tống Hiển. Bọn họ không đi hoàng cung chánh điện , mà đi qua ngự hoa viên. Mặc dù như thế nhưng trên đường đi “Kim ngoã hồng tường, sâm nghiêm bích luỹ”, vệ đội hoàng gia, khôi minh giáp lượng…. đều hiện lên khí thế uy nghi của hoàng gia.
Đi vào ngự hoa viên Sở Nghị Phong thấy đủ loại kì hoa dị thảo, cây xanh , núi giả rất ưu nhã điềm tĩnh, thật là địa phương tốt để nghỉ ngơi.
Tống Hiển mang theo Sở Nghị Phong đi vào một toà cung điện không quá lớn, Sở Nghị Phong nãy giờ đi qua không ít cung điện nên không còn cảm giác hứng thú trước các kiến trúc này.
Rất nhanh liền nghe âm thanh thái giám truyền ra, mời Tống hiển cùng Sở Nghị Phong đi vào.
Tống hiển lập tức cúi đầu đi vào cung điện, còn Sở Nghị Phong không thèm để ý, cứ ngẫng đầu mà đi tới.
Chứng kiến Hoàng thượng Xích Viêm quốc, Sở Nghị Phong liền phát hiện hắn bệnh tình không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, mắt lờ đờ, khoé miệng thì chảy cả nước miếng ra, tứ chi không cách nào hoạt động, bàn tay phải ló ra bên ngoài thì co rút lại…Đây là di chứng sau khi trúng phong. Sở Nghị Phong tại Đại học y khoa cũng không phải chuyên về loại bệnh này…bất quá hắn không biết Sí Dương thạch đối với trúng phong có tác dụng trị liệu gì.
“Lớn mật, thấy hoàng thượng sao còn không quỳ?” Một vị võ sĩ bên cạnh trực trùng Sở Nghị Phong quát.
Sở Nghị Phong ánh mắt phong lãnh nhìn qua. Người nọ cả người run run, cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh chảy ròng,
Sở Nghị Phong đối với vị Hoàng thượng này, không có chút sùng kính nào, nên khỏi nhắc tới việc kêu hắn quỳ…..
“Sở công tử, ta nghe Anh Hoa nói, ngươi tìm được Sí Dương thạch, việc này có đúng hay không?” một vị phu nhân quần áo hoa lệ, từ bên giường hoàng thượng đứng lên chặn lời tên võ sĩ hỏi.
“Đúng vậy, ta đã tìm được Sí Dương thạch, nhưng cũng không biết phải sử dụng nó như thế nào?” Sở Nghị Phong sắc mặt bình tĩnh, hắn đoán vị phu nhân này không là Hoàng hậu thì cũng là quí phi.
“Việc này không sao, ta có ngự y. Không biết Sí Dương thạch có được mang theo bên người hay không?”
“Có”
“Vậy có thể mang ra cho ta xem được không”
“Không được”
“Vì sao?” Trên mặt vị phu nhân hiện ra vẽ không hài lòng.
Tống Hiển tại một bên vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương, Sí Dương thạch nhiệt độ rất cao, sẽ xảy ra hoả hoạn mất.” Trên mặt hắn còn mang theo tia hoảng sợ, tất nhiên sợ lại bị hoả thiêu.
Vị phu nhân nhìn thoáng qua Tống hiển rồi quay sang hỏi thái giám: “Ngươi đã đi mời Trương ngự y chưa”
“Đã phái người mời..” Thái giám nhỏ giọng đáp.
Chỉ chốc lát, có người bẩm báo Trương ngự y tới.
Sở Nghị Phong nhìn thấy một vị lão đầu đi vào cung điện, nhưng Sở Nghị Phong lại cảm nhận được trên người lão đầu có sự lưu động của chân nguyên.
“Người tu chân” Sở Nghị Phong trong đầu lập tức đưa ra phán đoán.
Mà kiền sấu lão đầu trong mắt lộ ra tia tinh minh, cũng mang ánh mắt chú ý tới trên người Sở Nghị Phong, bởi vì trên người Sở Nghị Phong hắn cũng cảm nhận được sự ba động cường đại của chân nguyên.
Bị ánh mắt lãnh đạm của Sở Nghị Phong nhìn, trong lòng hắn không khỏi có chút phát run.
Sở Nghị Phong đối mặt cùng vị tu chân giả. Bất quá, hắn tịnh không có chút gì là khẩn trương cả. Mặc dù là người tu chân nhưng nếu đem người này cùng Lan thần so sánh thật quá mức khập khiễng. Với người trước mặt này, Sở Nghị PHong có thể dễ dàng nhìn thấu tu vi, cùng lắm chỉ là Kim Đan sơ kì tu chân giả mà thôi.
Lúc này Sở Nghị Phong đã vào mức Chanh Lôi trung kỳ, mặc dù không có hình thành Nguyên anh nhưng chân nguyên cũng có thể so sánh với người tu chân ở mức Nguyên Anh kỳ .
Tại tu chân giới, người có tu vi cao hơn có thể thấy rõ tu vi của người kém hơn. Nhưng người có tu vi kém hơn không thể nhìn thấu người có tu vi cao hơn được. Cho nên lão đầu kia chỉ biết là Sở Nghị Phong so với hắn cường đại hơn rất nhiều nhưng cụ thể là ở mức nào thì không thể nhìn ra.
"Trương ngự y, vị này là Sở công tử. Vừa rồi vì Hoàng thượng mà tìm Sí Dương thạch, xin người giám biệt một chút." Hoàng hậu nói chuyện đồng thời hướng tới Trương ngự y nên việc Sở Nghị Phong cùng người đối thị căn bản là không phát hiện ra .
“Thần tuân chỉ”. Trương Tuyên nhân cơ hội này tránh đi ánh mắt lạnh lùng mà thâm thúy của Sở Nghị Phong. Nhưng ánh mắt của Sở Nghị Phong khiến hắn có chút bất an, tựa hồ như có dự cảm bất hảo nhưng không biết lúc nào xảy ra.
“Sở công tử, người đem Sí Dương thạch giao cho lão hủ có được không?” Trương Tuyên tránh ánh mắt của Sở Nghị Phong, nhưng vẫn tiến lên muốn lấy Sí Dương thạch.
“Ngươi tìm một chỗ nào đi?”. Sở Nghị Phong không vì xuất hiện một người tu chân mà thay đổi, vẫn như cũ, bất lãnh bất nhiệt.
“Gì?” Trương Tuyên nhất thời không rõ ý tứ của Sở Nghị Phong.
Tống Hiển thấy thế lập tức tiến lên nhẹ nhàng nói vào tai Trương Tuyên mấy câu. Trương Tuyên tựa hồ như bị dọa nạt, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ nhưng rất nhanh đã đã khôi phục vẻ bình thường.
Một lát sau Trương Tuyên đi tới bên Sở Nghị Phong, cung kính nói: “ Sở công tử, xin mời đi theo ta.”
Nói xong Trương Tuyên hướng tới Hoàng hậu thi lễ, chậm rãi đi khỏi. Nhưng Sở Nghị Phong chỉ gật đầu với Hoàng hậu, rồi theo Trương Tuyên ra khỏi cung điện.
Lúc đi ra Trương Tuyên lập tức hướng tới Sở Nghị phong thi lễ, miệng hỏi: “ Đạo huynh là người tu chân?”
“Đúng”. Đương nhiên Sở Nghị Phong sẽ không nói mình không phải là người tu chân mà là tu thần. Kỳ thật có nói ra thì người khác cũng sẽ không tin.
“A, thật tốt quá, ta xem tu vi của Sở đạo huynh nhất định là tinh thâm hơn ta. Bệnh tình của Hoàng thượng có thể trị được rồi”. Trương Tuyên mặc dù nói như vậy nhưng người lại cúi thấp xuống, trong mắt lóe hàn quang.
“Ngươi cũng là người tu chân, bệnh của Hoàng thượng các ngươi ta sẽ không trị, chỉ là thay bọn Anh Hoa tìm Sí Dương thạch đưa tới. Mặt khác sẽ lấy đi một số vật, còn sự tình gì ta cũng không quản."
“Việc này…..” Trương Tuyên tưởng rằng Sở Nghị Phong được người khác mời đến xem bệnh cho Hoàng thượng nhưng không ngờ Sở Nghị Phong lại nói vậy. Một chút tà tâm vừa nổi lên giờ đã vô dụng rồi. Bất quá hắn lợi hại như vậy mà không trở thành địch nhân vậy là rất tốt rồi.
“Tìm nơi nào đó đi, ta đem bỏ Sí Dương thạch cho ngươi." Sở Nghị Phong không chờ được nữa, hắn chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của Hoàng đế Xích Viên quốc. Bây giờ quan trọng là phải tăng cường thực lực của mình, tham khảo võ công bí kíp của Xích viên quốc.
Trên một cái hồ, ở giữa có một lương đình khiến cho người ở ngoài không thể vào được, thật là một nơi thích hợp đem Sí Dương thạch ra.
Sở Nghị Phong tay vừa động lập tức Sí Dương thạch hỏa hồng xuất hiện ở trên tay, cùng lúc sóng nhiệt cuồn cuộn tỏa ra bức Trương Tuyên phải lui về phía sau và dùng hai tay che mặt.
Tức thì bốn phía trên mặt hồ xuất hiện đầy vụ khí, tạo thành một mảng dày bao vây lấy lương đình.
Trương Tuyên giật mình nhìn kê đản, lớn nhỏ Sí Dương thạch. Không nghĩ tới lại sinh ra lượng nhiệt lớn như vậy. Trong thời gian ngắn cũng không biết làm thể nào để cầm lấy Sí Dương thạch cả. Bất quá nhìn qua đã biết cái này tuyệt đối là bảo bối .
Trương Tuyên vội vàng vận công, tại thân người bố trí một đạo hộ thân cương tráo rồi mới chậm rãi lại gần. Nhưng chỉ là đi tới chứ không có xuống tay cầm Sí Dương thạch.
“Như thế nào, ngươi không tiếp lấy sao?”
“ Việc này …. ta không thể cầm được." Trương Tuyên có chút xấu hổ nói, nhưng lại lập tức nói: “Ngươi thật sự muốn đem Sí Dương thạch cho Hoàng thượng ?”
“Không cần nói nhảm, đồ vật này ta không cần.” Sở Nghị Phong nói như vậy bởi vì hắn không biết giá trị của Sí Dương thạch cho nên mới hào phóng như vậy. Nếu biết giá trị chính thức của nó thì hắn sớm đã cất đi, không đem toàn bộ tặng cho người khác.
“Sở đạo huynh xin chờ ta chốc lát, ta quay lại ngay. Nói xong, Trương Tuyên che dấu thân phận thiên nhân của mình, trực tiếp đi bộ.
Sở Nghị Phong trong lòng buồn bực, nhưng chỉ trong chốc lát Trương Tuyên mang theo một người nữa quay lại. Người nọ trẻ hơn một chút, cũng mặc trường bào trên người, bên hông có đeo một cái đai lưng rất tinh tế.
“Sở đạo huynh, vị này là sư huynh ta Vương Bá Chí”
Sở Nghị Phong nhìn rới. Vương Bá Chí cũng là một người tu chân, tu vi cũng đã tới Kim Đan trung kỳ, bất quá không biết hắn dẫn thêm một người tới làm gì.
“Sở đạo huynh” Vương Bá Chí thi lễ.
“Ân” Sở Nghị Phong không có vẻ lễ phép nhưng Trương, Vương hai người cũng không để ý, bởi vì bọn họ cảm giác được áp lực của Sở Nghị Phong đem lại. Ở tu chân giới vốn là cường giả vi tôn, nên việc Sở Nghị Phong không để ý tới họ cũng rất bình thường
“Sư huynh, dùng trữ vật yêu đái.” Trương Tuyên nhắc nhở Vương Bá Chí. Không phải bất cứ ai ở tu chân giới cũng giống Sở Nghị Phong ngay lúc đầu đã có trữ vật giới chỉ, thường dùng nhiều nhất chính là trữ vật yêu đái, thậm chí như Trương Tuyên ngay cả trữ vật yêu đái cũng không có.
“Được”. Vương Bá Chí nhìn Sí Dương thạch phát ra hỏa nhiệt, lo lắng cho bảo bối của mình bị phá hủy.
Sở Nghị Phong chứng kiến Vương Bá Chí cẩn thần đem trữ vật yêu đái xuống, chầm chậm hướng Sí Dương thạch, sợ bị sóng nhiệt ảnh hưởng. Cuối cùng, Sí Dương thạch cũng được Vương Bá Chí thu vào trữ vật yêu đái .
“Đa tạ Sở huynh” Trương Tuyên kéo tay Vương Bá Chí cùng nhau hành lễ.
“Không cần, những gì ta cần đâu?” Sở Nghị Phòng bây giờ chỉ nghĩ tới võ công bí kíp.
“Tống đại nhân đã thay đạo huynh chuẩn vị rồi”
Sở Nghị Phong nghe xong không thèm để ý đến hai người, trực tiếp đi tìm Tống Hiển.
Còn Trương Tuyên và Vương Bá lặng lẽ đối thoại.
“Sư huynh, người xem tu vi của Sở Nghị Phong ở mức nào?”
“Nhìn không rõ lắm, ít nhất là Kim Đan trung kỳ, thậm chí là Kim Đan hậu kỳ”
“Hắn sẽ không đem thêm phiền toái cho chúng ta chứ?”
“Sẽ không, ta xem hắn có vẻ là đệ tử trẻ tuổi của môn phái nào đó đi du lịch. Ngươi xem trong mắt hắn không có chúng ta. Tiểu tử này cái gì cũng không hiểu, đến bệnh của Hoàng thượng cũng không có nhìn. Thật là tiện nghi, chúng ta lại được bảo bối như vậy.
“Ân! Ra hắn chính là đệ tử trẻ tuổi đi du lịch "
“Tốt quá! xem ra sau khi chuyện của chúng ta thành, hắn hoàn toàn có thể thế tội thay chúng ta."
“Ý của ngươi là…”
Trật tuần sử với việc tu chân giả tham gia vào việc của phàm nhân xuất thủ phi thường lãnh khốc. Không bằng chúng ta đem chuyện có hắn báo lên trên, đến lúc đó…”
“hắc hắc”
Lúc này, Sở Nghị Phong không biết mình đã rơi vào kế của người khác. Hắn đang ở thư khố hoàng cùng. Thấy người ta vì hắn đang chuẩn bị võ công bí kíp.
" Ngươi có khả năng mang đi không“ Người kia nhìn Sở Nghị Phong hỏi.
“Có thể”
Như để chứng minh cho câu trả lời. Sở Nghị Phong vung tay lên, bí kíp chất đống như một tòa tiểu sơn đã bị hắn cất vào trữ vật giới chi. Người khán thủ nhìn hắn há mồm trợn mắt, sợ đến mức u mê.
Sở Nghị Phong từ hoàng cung trở về, ở lại trong quân dịch. Lúc này tuy lửa đã được dập tắt nhưng căn phòng đã bị thiêu huỷ, bất quá lính canh cửa đã biết thân phận của Sở Nghị Phong không bình thường, liền lập tức bố trí cho hắn một căn phòng cao cấp.
Sở Nghị Phong vào phòng liền phân phó không cho ai quấy rầy, sau đó lập tức bắt đầu nghiên cứu tập luyện võ công. Thân thể hắn vốn do Tử Tinh ngọc hồ lô cải tạo qua, lại tu luyện Lôi Tiêu thần đạo kinh nên não bộ đã chứa kinh nghiệm tu luyện lôi điện. Cho nên lúc này não bộ linh hoạt dị thường, nghiên cứu hoàn toàn thông suốt, đọc sách hầu như siêu khoái, đã đọc qua là không quên được. Mà trong võ công bí kíp tối quan trọng các loại nhân thể đồ hình, Sở Nghị Phong chỉ nhìn một lần là có thể diễn lại, cũng bởi vì cơ thể hắn được quy công Lan thần cải tạo, đạt tới nguyên anh kỳ, làm cho cơ thể linh hoạt thông suốt dị thường. Bởi vậy hắn chỉ cần nhớ kỹ hình đồ chiêu thức là có thể sử dụng tự nhiên linh hoạt thậm chí một số động tác còn tinh thâm hơn cao thủ nhiều năm kinh nghiệm.
Sở Nghị Phong đem tất cả bản sao chép các bí kíp võ công đọc qua một lần, tất cả đều ghi nhớ vào trong đầu, hơn một trăm bí kíp võ công hắn chỉ dùng một ngày đã xem hết, sau đó tìm một nơi rộng rãi bắt đầu diễn luyện.
Ưng trảo công, liên hoàn thối, La Hán quyền, Truy Hồn kiếm, Đoạn hồn đao… Sở Nghị Phong luyện một bộ rồi lại một bộ không biết nhiều ít bao nhiêu, chỉ là không chút ngơi nghỉ hơn nữa còn không nói ra ngoài, từ buổi sáng luyện đến tối khiến quan viên của dịch quán, người hầu đều bị hấp dẫn đi tới.
Tại đây bọn họ nhìn thấy các loại võ công rất cao minh mà thân thể Sở Nghị Phong cũng ngày càng linh hoạt, cuối cùng họ chỉ nhìn thấy một cái bong đen, không ai nhìn thấy thân hình, ngay cả các võ quan của dịch quán cũng không thấy qua.
Sở Nghị Phong chỉ cần có hai ngày đã trở thành tuyệt thế cao thủ, nói ra không ai tin nhưng sự thật hắn so với người thường đã thành tuyệt thế cao thủ.
Nhưng mà Sở Nghị Phong không phải từ võ ngộ đạo cho nên những quyền cước chỉ là che mắt người thường, làm cho họ không nhận ra bản lĩnh chân chính của hắn là lôi điện, do Lôi Tiêu thần đạo kinh phát ra.
Tại dịch quán Sở Nghị Phong an tĩnh tu luyện, nhưng có người không muốn cho hắn an nhàn như vậy.
Vừa mới sử một trăm chiêu thức võ công, Sở Nghị Phong cảm thấy thông suốt cả quá trình diễn luyện của mình. Đột nhiên hắn nghe thấy người trong dịch quán la to. Ngay sau đó là một đội khôi giáp chiến sĩ vọt tới trước cửa phòng.
Trong phòng Sở Nghị Phong nghe được tiếng nói: “Bao vây căn phòng lại, Sở Nghị Phong mưu đồ bất chính âm mưu hại Hoàng Thượng, phụng mệnh hoàng hậu, tróc nã Sở Nghị Phong, nếu phản kháng giết không tha”.
Mưu hại Hoàng Thượng? Ta khi nào lại mưu hại Hoàng Thượng nhỉ? Sở Nghị Phong đương nhiên biết nhìm không hại Hoàng Thượng. Trên thực tế hắn giao khối Sí Dương thạch cho Trương Tuyên và Vương Bá Chí, kẻ đã mưu tính giết vua lên ngôi hoàng đế.
Bên ngoài còn không ít người nhưng hắn không sợ hãi, cho dù là Trương Tuyên và Vương Bá Chí đến thì hắn cũng tin tưởng đánh bại bọn chúng. Sở Nghị Phong cao nhân đại đảm, trực tiếp từ trong phòng đi ra.
“Các ngươi nói gì? ta mưu hại Hoàng Thượng, ta nhưn thế nào mà lại mưu hại Hoàng Thượng? hai ngày hôm nay ta đều ở trong dịch quán, mọi người ở đây đều có thể làm chứng” mặc dù không sợ bọn chúng nhưng Sở Nghị Phong không nghĩ người khác vu oan, nghiêm mặt hỏi.
“Chúng ta phụng mệnh hành sự, có việc gì thì nói với nhiếp chánh đại nhân”. Thủ lĩnh của đám lính nhìn Sở Nghị Phong lạnh lùng, cũng có chút khiếp đảm nhưng cũng cứng rắn nói.
“Nhiếp chánh đại nhân? Tống đại nhân? Tống Hiển?”
“Bớt nói nhảm đi, lập tức đi theo bọn ta.” Bọn lính trông thấy Sở Nghị Phong có chút chần chừ nghi hoặc, còn tưởng rằng hắn sợ hãi, cho nên khí thế cũng bắt đầu to lên.
“Hừ, nếu ta không đi, các ngươi có thể làm gì ta?" Sở Nghị Phong trừng mắt, hai tròng mắt toát ra hai đạo thiểm diện.
Bọn lính sợ hãi giật lùi một bước nhưng tên đầu lĩnh nói: "Các huynh đệ lặp tức bắt Sở Nghị Phong, hoàng hậu có thưởng, nếu để hắn chạy thoát chúng ta chịu tội không nổi đâu. Tiến lên.”
Nói xong hắn lấy hết can đảm vọt lên.
Sở Nghị Phong cũng nhìn ra ý tứ bên trong lời nói tên đầu lĩnh, nên hắn cũng không hận bọn binh sĩ này. Sở Nghị Phong biết, muốn biết rõ chân tướng sự việc chỉ có đi tìm Trương Tuyên, Tống Hiển cùng hoàng hậu. Vì vậy hắn đối mặt với đám lính xông lên này không muốn hạ thủ, ngược lại muốn đem đám lính làm vật thí nghiệm những võ công vừa học. Cho nên Sở Nghị Phong không dùng chân nguyên mà chỉ dùng thân thể cùng võ công đấu với chúng.
Dù vậy, đám lính này cũng không phải là đối thủ của hắn. Sở Nghị Phong ra quyền tung cước, trong nháy máy mắt cả đám lính không có kẻ nào còn đứng vững.
“Hừ, đừng ẩn náu nữa.”
Hắn chưa dứt lời thì sau lưng truyền tới tiếng xé gió. Sở Nghị Phong cúi người xuống một chút, một đạo hồng mang bay qua sát người, để lại một tia khí nóng.
Sở Nghị Phong tập trung nhìn, thì là là một thanh phi kiếm màu đỏ ẩn chứa hoả tính, hiển nhiên là phi kiếm hoả hệ.
Lần đầu Sở Nghị Phong cùng tu chân giả đối địch cho nên không dám khinh thường, vội vàng từ trữ vật giới chỉ xuất ra một thanh thượng phẩm linh kiếm, nhưng không phải là lôi hệ linh kiếm, bởi vì lôi hệ không thuộc ngũ hành cho nên lôi hệ pháp bảo rất ít, bởi vậy Sở Nghị Phong tạm dùm một thanh thương phẩm linh khí kim hệ.
Hoả hệ phi kiếm đánh lén Sở Nghị Phong hiển nhiên là do có người thao túng, một kích không trúng liền quay lại, hướng về Sở Nghị Phong lần nữa, tốc độ lại càng nhanh hơn, chỉ thấy hồng quang, không thấy thân kiếm.
Nếu chỉ có thế Sở Nghị Phong an tâm không sợ, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể quán nhập vào linh kiếm của mình, ngắm kỹ kiếm đến, phóng thẳng lên.
Chỉ nghe "Đang” một tiếng. Phi kiếm màu đỏ lập tức bị đánh bay ra ngoài, mà Sở Nghị Phong vẫn an nhiên bất động, một chút ảnh hưởng cũng không có.
Cùng lúc đó, trên đỉnh một toà nhà cách dịch quán không xa, Vương Bá Chí thân thể run lên nhổ ra một ngụm máu.
Nguyên nhân là hoả hệ phi kiếm là phi kiếm của hắn, cấp bậc không cao, chỉ là hạ phẩm linh khí, kém hơn pinh kiếm của Sở Nghị Phong hai bậc, vừa rồi va chạm đã bị đánh khuyết một mảnh, tâm thần của hắn đặt trên thân kiếm, lập tức bị thương nên bị thổ huyết.
Vương Bá Chí bị thương chân nguyên chấn động, Sở Nghị Phong phát hiện ra tức thời phóng lên cao tiến về phía hắn.
Vương Bá Chí, hoảng lọan trong lòng, vội vàng triệu hồi phi kiếm chạy đi trối chết. Mà phía sau Sở Nghị Phong đuổi sát không tha.