Đêm khuya, Richard đã tiến vào giấc ngủ từ lâu. Đó là một giấc ngủ không mơ, một giấc ngủ say giúp hắn khôi phục lại sau mệt mỏi. Dược tề khôi phục ma lực và tinh thần cũng nhanh chóng phát huy tác dụng.
Bộ lạc hôi ai nhân có một câu tục ngữ: thời gian là vàng bạc! Mà đây chỉ là đối với người bình thường hoặc vị diện cấp thấp mà thôi, như Richard và Tô Hải Luân thì thời gian không thể dùng kim tệ để đánh giá nữa rồi đặc biệt lại là thời gian chủ vị diện!
Richard biết bản thân đã bước được một bước quan trọng nên giấc ngủ này của hắn rất bình an nhưng là hắn còn chưa biết bức ma văn cấu trang của mình mang lại xung động như nào cho Thâm Lam!
Diện tích khu cư trú của Stevenson lớn hơn Richard, cũng ở tầng cao hơn 3 tầng. Dưới con mắt của người ngoài thì điều này chứng tỏ Stevenson được điện hạ coi trọng và sủng ải hơn, hơn nữa đây cũng là tiêu chí thân phận đệ tử hiển hách, chỉ có mình Stevenson biết cái giá duy trì thể diện là bao nhiêu…
Khu cư trú của Richard là hoàn toàn miễn phí mà khu cư trú của Stevenson lớn hơn, công năng đầy đủ hơn nên phải trả toàn bộ tiền thuê. Cho dù được gia tộc Suo Lamu ủng hộ thì khoản ba mươi vạn kim tệ đế quốc đối với Stevenson vẫn rất nặng. Mà hắn còn phải trả học phí ở đây, dù cho Suo Lamu công tước đã trả học phí mấy năm cho hắn nhưng khoản tiền khổng lồ này cũng sinh lãi từng tháng…
Gia tộc khổng lồ như Suo Lamu đương nhiên sẽ không đầu tư trên chỉ mình Stevenson mà hắn có thể được hội nghị gia tộc ủng hộ một phần rất lớn là vì hắn có đủ huyết mạch và tiềm lực cấu trang sư, đây là dã tâm mà gia tộc nào cũng thèm muốn. Randolph cũng nằm trong lựa chọn này nhưng hắn ngu xuẩn đến mức còn chưa bắt đầu đã thất bại. Stevenson liền nắm chặt cơ hội thuyết phục hội nghị gia tộc, hắn không chỉ là long mạch thuật sĩ mà còn có tiềm lực cấu trang sư, tài nguyên bản thân cũng vượt quá Randolph mà mấy năm gần đây cũng bắt đầu tham gia sự vụ trong tộc biểu hiện ra tài năng hơn người.
Nhưng là, gia tộc cần nhìn thấy hiệu quả đầu tư! Đặc biệt là sau chuyện Randolph, kiên trì của gia tộc càng thêm nhỏ! Suo Lamu công tước đã tiến vào truyền kỳ, nhiều nhất dùng hai ba năm củng cố cảnh giới là có thể quy mô lớn khuếch trương.
Ngoài ra Stevenson còn phải vác khoản học phí của Minnie. Bởi vì sau khi hôn ước thành lập, Mourinho công tước vội vã dừng hết các khoản chi trả cho nữ nhi cầu học.Tình hình chiến sự quả thật căng thẳng, tình huống tài chính của Mourinho hầu tước gần sát sụp đổ mà chiến hỏa chủ yếu thiêu đốt trên lãnh thổ hầu tước nên hầu tước có thể chống đỡ đến cuối năm sau hay không cũng là dấu hỏi lớn. Cuối cùng còn là vì thủ hạ của hầu tước quá vô dụng, đương nhiên trong cảm nhận của Stevenson danh sách người vô dụng còn có vị thúc thúc lĩnh quân đi chi viện của mình nữa.
Liên quân Mourinho và Suo Lamu có ưu thế binh lực tuyệt đối hơn nữa lại có ưu thế quen thuộc địa hình nhưng là không thể làm gì Alizee. Đừng nói là vây diệt hay đánh vỡ đội quân quy mô không lớn của nàng cho dù là chính diện đánh bại cũng chưa từng có. Nữ nhân kia có khứu giác chiến trường nhạy bén, dùng binh biến ảo bất lường, một khi tìm thấy điểm yếu của đối phương sẽ toàn lực công kích, thế đánh nhanh mạnh như sấm chớp! Nàng dùng binh lực không bằng 1/3 liên quân tác chiến trên địa hình rộng lớn phức tạp lại kéo liên quân chạy khắp nơi mệt mỏi không thôi mà nàng phá hoại nặng nề đồng ruộng, quáng trường, rừng rậm và thánh trấn, cướp sạch tài nguyên có thể cướp, không thể cướp thì phá sạch. Cho nên nàng đến nơi nào là hầu tước lại đau lòng không thể ngủ được.
Phía Mourinho yếu thế cũng làm những gia tộc gần đó ngo nghoe muốn động mà Suo Lamu mạnh mẽ xen vào cũng phải trả giá lớn! Theo thế cục dần rơi vào giằng co, lợi ích Suo Lamu gia tộc thu được từ Mourinho hầu tước hơn nửa đã tan biến, nếu để Alizee tiếp tục náo loạn thì rất nhanh sẽ biến thành lỗ lớn!
Stevenson thu được tin mới nhất là Suo Lamu gia tộc đã quyết định nếu như không thể giải quyết nữ nhân kia trong tuần tới thì đàm phán với nàng. Còn khoản bồi thường chiến tranh thì để cho Mourinho đau đầu đi!
Hơn nửa năm thời gian Stevenson vốn đã trang trí khu cư trú bản thân thành tác phẩm nghệ thuật. Nhưng là hiện tại từ phòng ngủ của hắn không ngừng vang lên âm thanh đổ vỡ, từng tác phẩm nghệ thuật bị Stevenson hung hăng đập vỡ, trên tường, trên đất các mảnh vỡ bắn tung tóe thệm chí còn có vài mảnh lướt qua mặt hắn để lại những vết máu nhàn nhạt. Áp lực vô hình hoặc hữu hình ép đến hắn gần như không thở nổi, chỉ có đập phá mới giúp hắn không bị điên dại vì áp lực.
"Lại là Archimonde! Lại là Archimonde! Bọn họ là một đám kẻ điên! Ma quỷ! Vì sao không xuống địa ngục hết đi! Vì sao lại chặn đường ta!" Stevenson không ngừng gầm gào chửi rủa nhưng như vậy còn không đủ giảm đi lửa giận ứ đọng trong lòng hắn.
Nhưng mà trong phòng ngủ không còn thứ gì có thể đập chỉ còn lại một bình hoa cổ. Đây vốn là đồ vật yêu thích của một vị hoàng đế vị diện nào đó, dù cho bỏ qua giá trị nghệ thuật, chỉ cắt tinh kim và tử thủy tinh cực phẩm thành khối đem bán cũng giá trị trăm vạn kim tệ. Stevenson căn bản không thể có được loại tác phẩm đỉnh cấp nghệ thuật như này, thật ra đây là đồ của Suo Lamu công tước đặt ở đây để giữ thể diện cho hắn.
Stevenson có tức giận đến đâu cũng biết kiềm chế, những trang sức mấy ngàn một cái thì đập cũng thôi nhưng dù cho Richard giẫm mặt hắn trước mặt mọi người hắn cũng không dám đụng vào bình hoa cổ này.
Minnie an tĩnh đứng trong góc, dáng vẻ nàng cô đơn mỹ lệ. Nàng đang tuổi trưởng thành, thân thể càng thêm uốn cong và khí chất rét lạnh của nàng càng làm nàng thêm hấp dẫn nhưng là trên mặt và cánh tay của nàng cũng có vài vết cắt, những mạnh vụn tung tóe là không có mắt!
Nhìn thấy Minnie, lửa giận trong lòng Stevenson càng thêm trào dâng. Lúc này trong mắt hắn, Minnie không phải thiếu nữ xinh đẹp hay pháp sư thiên tài mà là lỗ đen không đáy! Học phí của Minnie chỉ bằng 1/5 hắn nhưng cũng không phải khoản nhỏ mà khu cư trú của nàng tuy không bằng Stevenson và Richard nhưng không kém hơn ma đạo sư bình thường bởi thế tiền thuê khu cư trú của nàng còn lớn hơn học phí. Mà đấy còn chưa kể đến chi phí nàng dùng để tu luyện và thí nghiệm ma pháp.
Đối với Suo Lamu gia tộc mà nói thì nuôi thêm một Minnie cũng không khó nhưng số tiền dùng cho Stevenson đã lớn đến kinh người, giờ lại thêm khoản tiền cho Minnie nữa thì thật làm người không thở nổi. Thuyền đã nặng thì dù chỉ thêm một tảng đá nhỏ cũng làm người khác ngạt thở!
Stevenson hiểu rõ sau khi Suo Lamu công tước đầu tư lớn như vậy, hắn đã không được thất bại. Sinh mạng của nhân vật truyền kỳ vô cùng dài, trong quãng đời của ông sẽ không thiếu con cái đương nhiên cũng không thiếu kẻ có thiên phú.
Lão sư đầu tiên của Stevenson từng nói với hắn trước khi trở thành cường giả chính thức, thiên tài không có ý nghĩa gì cả. Trên đại lục mỗi năm sinh ra không biết bao nhiêu thiên tài, chỉ có những kẻ có đủ tài nguyên ủng hộ mới có thể trưởng thành mà những kẻ không có tài nguyên thì chỉ có thể đính lên danh hiệu nhìn qua tươi sáng mà thôi. Bởi vì sau khi bọn họ trưởng thành, cái gì cũng không phải, thậm chí bọn họ còn không bằng người thường bởi ánh sáng trước kia sẽ thành bóng ma cả đời của bọn họ! Randolph chính là ví dụ gần nhất!
Stevenson khát khao thành công mà cũng sợ hãi thất bại bởi vì con đường hắn đi là con đường tiến hướng địa ngục dù chỉ lùi một bước cũng sẽ tan xương nát thịt. Chỉ một long mạch thuật sĩ còn chưa xứng với khoản tiền lớn như vậy, tài năng xã giao cũng không đáng nhiều kim tệ như vậy, còn về quản lý sự vụ gia tộc thì với một gia tộc lâu đời có vô số nhân tài ở mặt này. Trên thực tế vì để trở thành đệ tử nhận truyền thừa cấu trang sư của Tô Hải Luân ngoài gia tộc Suo Lamu ra, hắn còn vận dụng lượng lớn nhân lực và vật lực gia tộc mẹ đẻ. Một khi gia tộc quyết định vứt bỏ hắn thì vận mệnh của hắn sẽ không tốt hơn những pháp sư bận rộn một lòng kiếm tiền ở Thâm Lam là bao.
Nhưng là trên con cầu độc mộc cấu trang sư này lại có bóng Richard đứng chắn, giống như Gus sơn mạch, "rãnh trời của thần" sừng sững bất động che trước mặt Stevenson.
Mà hắn tự chủ trương kết hôn với Minnie cũng làm Suo Lamu công tước phải chi tiền nhiều hơn. Thật ra chuyện này cũng không thể trách Stevenson được, hắn chỉ làm theo phép tắc quý tộc, dưới tình hình đó đưa ra quyết định có lợi nhất cho bản thân mà thôi. Bởi vì ngoài gia tộc bản thân ra thì gia tộc mẹ đẻ và gia tộc vợ cũng là một phần tài nguyên nhưng ai có thể ngờ Mourinho hầu tước lại vô sỉ và tuyệt tình đến mức trực tiếp vứt nữ nhi xuất sắc nhất cho Suo Lamu gia tộc?
Cho nên Stevenson gần như dán vào mặt Minnie gầm gào: "Ngươi! Ngươi nói xem hiện tại ngươi có tác dụng gì? Ngoài khoản tiền mỗi tháng phải trả cho ngươi, ngươi có gì giúp được ta? Là giúp ta trở thành cấu trang sư hay giúp ta thu được lão sư vui vẻ? Ngươi nói xem, hiện tại Richard đã vượt xa ta, ngươi nói xem ta nên làm gì đây?"
Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của nàng, Stevenson càng khó kiềm chế tình cảm bản thân, hắn cười lạnh nói: "Ta suýt thì quên ngươi còn là nữ nhân, ít nhất ngươi còn có thể lên giường. Hiện tại cởi sạch cho ta, lăn lên giường!"
Minnie cũng không tranh cãi hay phản kháng, nàng chỉ lặng lẽ cởi quần ào rồi nằm trên giường tách ra hai chân. Khi làm những chuyện này biểu tình của nàng rất bình tĩnh. Nhưng khi nằm xuống nàng lại nghiêng đầu qua một bên để che dấu những giọt nước mắt lăn dài.
Minnie nhắm thật chặt mắt lại, nàng đợi thật lâu cũng không có va chạm cuồng bạo. Qua hồi lâu nàng không nhịn được liền mở mắt ra, nàng thấy Stevenson đang đứng bên giường, tay nắm chặt miệng bình rượu nặng, thỉnh thoảng đồ ổng ộc vào miệng. Ánh mắt hắn vượt qua thân thể nàng đăm chiêu ngắm nhìn hải vịnh phía xa. Bến cảng trong màn đêm không phải đen nhanh mà chỗ nào cũng lóe lên ánh sáng phản chiếu từ băng đầy quỷ dị, nhưng lại không có dấu hiệu sinh vật nào hoạt động làm không gian càng thêm rét lạnh.
Hắn nhìn một chút Minnie rồi lành lạnh nói: "Ngươi là một nữ nhân thông minh, hiện tại không phải lúc ngươi buông thả hay chống đối. Nếu như ta không thể trở thành cấu trang sư như vậy mọi chuyện đều chấm dứt. Địa vị, vinh dự, kim tiền, lực lượng… cái gì cũng không còn. Ngươi nên hiểu rõ điểm này, Mourinho hầu tước đã vứt bỏ ngươi, vận mệnh của ta và ngươi đã liên hệ cùng một chỗ. Ngươi nên cảm thấy may mắn bởi đại quý tộc coi trọng hôn ước chính thức nên tạm thời ta chưa định vứt bỏ ngươi. Cho nên, ngươi cần tranh thủ cho tương lai chính mình, chứng minh ngươi có tác dụng với ta, với Suo Lamu gia tộc, chứng minh ngươi xứng đáng với con số năm mươi vạn kim tệ mỗi tháng. Nếu như ngươi không làm được hoặc không muốn làm, vậy ta không ép buộc ngươi, tháng sau ngươi cút khỏi Thâm Lam đi! Ta tin sẽ không có ai trả năm mươi vạn kim tệ mỗi tháng cho một con gái hầu tước rách nát mà thân thể còn bị người khác dùng rồi!" Mấy chữ cuối cùng Stevenson gần như rống lên.
Minnie ngây ngốc nhìn trần nhà không chút cử động.
Stevenson nói là sự thật, nàng tuyệt đối không thể mất đi khoản trợ giúp của Suo Lamu gia tộc được. Nếu như không có tiền thì địa vị của nàng sẽ rơi cả ngàn trượng, tình cảnh thậm chí còn hỏng bét hơn cả Irene. Bởi vì thân phận nàng từng cao quý nên những nam nhân muốn dày vò nàng nhiều hơn nhiều mà thiên phú ma pháp của nàng trong tình huống này không chút quan trọng!
Tô Hải Luân có một câu danh ngôn là: "Kim tệ là có hạn mà thiên tài thì rất nhiều."
Khoản hôn ước này công bằng mà nói thì đến hiện tại chỉ có Stevenson trả giá. Chốc lát sau Minnie cũng bắt đầu động đậy, nàng chầm chậm ngồi dậy. Biểu tình của nàng vẫn là lạnh lùng nhưng kiêu ngạo trong mắt đã thay bằng trắng bệch và u ám. Khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười trào phúng nhưng đối tượng lại là bản thân. Hai chân nàng chạm đất, cứ thế lõa lỗ đứng bên cạnh Stevenson cùng hắn nhìn cảnh ngoài cửa sổ nói: "Ta quả thực không có tư cách kiêu ngạo mà cũng không thể vứt bỏ hiện tại cho nên ta chọn đứng cùng ngươi, ngươi coi ta là nữ nhân cũng được, đồng bọn hay bạn bè cũng được dù là thuộc hạ cũng được nhưng ta không muốn làm đồ chơi."
Stevenson không trả lời, ánh mắt chỉ híp lại nhìn cảnh tượng phía xa.
Minnie thở dài một hơi tiếp tục nói: "Ngươi không cảm thấy chuyện này kỳ quái sao? Richard trước kia chưa từng học chế tạo ma văn cấu trang hoàn chỉnh. Ngươi có thánh Cruise chỉ đạo lại sử dụng tài liệu đỉnh cấp nhưng phải tốn hơn nửa tháng và thất bại bốn mươi mốt lần mới làm ra được cấu trang độ hoàn thành 20%. Richard sao có thể trực tiếp làm được cấu trang có thể làm vật cắm chứ?"
Lời của Minnie làm Stevenson rất nhanh bình tĩnh lại bắt đầu suy nghĩ: "Ý của ngươi là tấm ma văn cấu trang kia không phải Richard làm? Không, không thể nào! Phil đại sư sẽ không nói dối mà hắn cũng không cần nghiêng về gia tộc Suo Lamu hay gia tộc Archimonde. Chắc chắn là Richard làm ma văn cấu trang đó. Nhưng ngươi nói đúng, chuyện này rất kỳ quái, ta đã sớm lấy được khóa học của Richard theo khóa học này thì nhanh nhất một năm sau Richard mới bắt đầu học chế tạo cấu trang. Đằng sau chuyện này nhất định có yếu tố vô cùng quan trọng làm Richard phát sinh đột biến. Hiện tại chúng ta cần biết điều này là điều gì, dù cho ta không dùng được thì cũng thu được dẫn dắt."
Minnie nhíu mày nói: "Điều này rất khó."
"Đúng, là rất khó. Richard gần như không có bạn bè cũng rất ít tiếp xúc với người khác. Hắn tiếp xúc nhiều nhất là những ma đạo sư giảng bài mà những kẻ này sẽ không bán nhân tình cho ta. Nơi này là Thâm Lam, ta không thể theo dõi hắn được. Cho dù có thể thu mua hành tung của hắn thì động tĩnh cũng quá lớn." Stevenson không tự chủ được nhíu mày lại, vết xe đổ của Randolph còn ở trước mắt, trực tiếp biểu hiện ác ý với học sinh của điện hạ là chuyện vô cùng ngu xuẩn!
"Irene! Chúng ta có thể bảo nàng đi dò hỏi, biết đâu có được đáp án." Minnie kiến nghị: "Dù sao nàng cũng từng là nữ nhân đến gần Richard."
Stevenson lắc đầu nói: "Irene? Nàng có tác dụng gì chứ? Ta vốn cho rằng Richard thích nàng nên pháp sư chấp pháp mới hạ cấm lệnh với nàng ấy không cho nàng ấy lên giường cùng Richard. Ta xuống tay với nàng ấy trước là để đả kích Richard làm hắn tức giận hoặc suy sụp hay nếu như có thể kích thích hắn đối phó lại ta thì càng tốt. Nhưng ngươi nhìn thấy rồi đấy, chuyện này không có chút kết quả nào, học tập và sinh hoạt của Richard không chút biến hóa cả tâm lý không tốt cũng không biểu hiện ra chút nào. Đây là yêu thích sao? Mà thời gian qua lâu như vậy rồi Richard đã sớm mất đi hứng thú. Nếu như là bí mật quan trọng hắn sẽ nói với một nữ nhân không tác dụng gì sao. Hiện tại khác với lúc đó, nếu như chuyện giữa ta và Irene bị Richard biết thì hắn sẽ công kích lại. Hiện tại đám giáo viên kia đều đứng về phía hắn, đừng tưởng bọn họ là kẻ ngu!"
Minnie thì không cho rằng như vậy: "Thử chút cũng không sao. Mà ngươi không hiểu trái tim nữ nhân, ta nhìn được nàng yêu thích Richard nên chuyện giữa ngươi và nàng sẽ không bị nói ra. Mà nàng cũng đã xác định rõ giữa nàng và Richard không có tương lai nhất là sau khi bị ngươi dùng. Nếu như đã không có hy vọng gì sao không dùng khoản tình cảm này đổi một khoản tiền, chỉ cần khoản tiền này vượt quá giới hạn của nàng. Thật ra nữ nhân khu cạnh Thâm Lam đều như vậy nếu như nàng có thể kiên trì thì ngươi đã không xuống tay được rồi."
Stevenson do dự một chút rồi gật đầu. Nhưng là hắn lập tức thở dài một hơi mang vẻ chán nản nói: "Cho dù biết bí mật phía sau cũng rất khó bù đắp được chênh lệch. Tên kia tuy tổng hợp đánh giá chỉ là ưu tú, kém hơn ta không ít nhưng đánh giá không phải là tất cả chí ít thiên phú hắn biểu hiện không kém hơn ta. Hơn nữa…"
Stevenson tiếp tục cười khổ rồi nói: "Hiện tại tài nguyên hắn có thể sử dụng tu luyện hơn xa ta."
Minnie im lặng không nói. Quả thật như vậy, mỗi tháng thu nhập của Richard không phải bí mật quá lớn, chỉ cần có chút địa vị là sẽ thu được thông tin. Thật ra thu nhập của Richard không phải là cao đến bất thường nhưng khoản chi của hắn lại thấp hơn Stevenson nhiều. Đại đa khoản tiền Stevenson chi ra để trả tiền thuê khu cư trú, học phí của hắn và Minnie và còn khoản tiền xã giao nữa. Trừ đi những khoản này thì có thể dùng ở học tập, thí nghiệm ma pháp và tài liệu không bằng một nửa của Richard, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ học tập. Mà bức sơ cấp lực lượng kia lấy đi phần lớn tài nguyên của hắn.
Stevenson lại nốc một ngụm rượu mạnh rồi để mặc lửa nóng thiêu đốt cổ họng và lồng ngực, hắn đã cảm giác được sai lầm khi nỗ lực tiến vào Thâm Lam. Hắn đã từng dùng đủ âm mưu và dương mưu, lợi dụng Irene đả kích tâm lý đối thủ, lôi kéo mọi người cô lập đối thủ, dồn hết tài nguyên biểu hiện thực lực và thiên phú cấu trang sư của bản thân. Nhưng kết quả nhận được lại là một đòn hủy diệt hoàn toàn, Richard dùng một bức cấu trang hơn hắn hai đẳng cấp triệt để chiến thắng trận chiến còn chưa tuyên chiến này.
Stevenson bắt đầu tỉnh ngộ, hắn hình như làm quá nhiều điều dư thừa nếu như hắn có thể nỗ lực học tập thì có lẽ kết quả đã khác. Thâm Lam khác với thế giới bên ngoài, nơi này không cần vải che dư luận, không cần danh phận chỉ cần Tô Hải Luân vui vẻ và thực lực tuyệt đối.
Minnie nhìn vào nam nhân bừng bừng dã tâm giờ chán nản thoái chí, đột nhiên nàng thấy toàn thân lạnh run. Ngòn tay nhè nhẹ lướt qua da thịt non mềm nhưng lúc này nàng không thấy nhục nhã mà là lạnh lẽo. Nếu như Stevenson lựa chọn từ bỏ thì hắn còn có huyết thống long mạch thuật sĩ còn có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ mà nàng thì còn lại gì chứ?
Minnie do dự hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Có lẽ còn có một đường tắt dù khả năng không lớn."
"Biện pháp gì?" Hai mắt Stevenson đột nhiên sáng ngời, hắn vội vã dò hỏi giống như người chết đuối vớ được cọc.
"Nghĩ biện pháp tiếp cận lão sư, giành lấy tình cảm của nàng. Trực giác báo cho ta biết hiện tại tâm tình lão sư không ổn định, đây là thời cơ tốt. Lão sư dù là pháp sư truyền kỳ thì cũng là nữ nhân…"
Stevenson nghĩ một lát rồi hiểu ý của Minnie, tròng mắt của hắn sáng ngời lên. Đúng, pháp sư truyền kỳ cũng là nữ nhân, sao hắn lại không nghĩ đến chứ. Quả nhiên vẫn là nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất.
"Ngươi nói ta nên nghĩ biện pháp biến Tô Hải Luân thành nữ nhân của ta?" Stevenson khẽ trầm tư rồi nở nụ cười quý tộc không thể xoi mói. Dù cho thua thảm bại trên phương diện ma văn cấu trang thì phương diện này hắn vẫn áp đảo Richard. Trong xã hội quý tộc, chuyện này không hiếm thấy cũng không cần đỏ mặt vì nó dù cho đây là một chiến trường khác nhưng ảnh hưởng của nó còn lớn hơn chiến trường thật sự nhiều!
Tròng mắt Stevenson lóe lên tia kiên quyết: "Đó là một biện pháp nhưng khả năng thành công không cao. Không thể đặt hết hy vọng lên đó được! Ta ở Thâm Lam còn có mấy người có thể dùng nếu cần thiết có thể làm tên kia biến mất!"
Thời gian lặng lẽ trôi, trên những tảng băng nổi dần xuất hiện những kẽ nứt báo hiệu mùa xuân đã đến! Mà trời xuân luôn là mùa sinh sản của rất nhiều ma thú, từ nhỏ như chuột đất đến lớn như cự long.
Những người bên cạnh pháp sư truyền kỳ đều cảm giác được Tô Hải Luân có chút kỳ quái. Tâm tình nàng thường xuyên biến đổi mà lại nóng giận bất thường giống như một bé gái cố giấu tâm lý vậy. Điều này làm những ma đạo sư càng thêm cẩn thận cho dù là Phil đại sư địa vị siêu trác cũng cẩn thận hơn nhiều. Quả thực rất nhiều người đều âm thầm suy đoán pháp sư truyền kỳ động xuân tâm nhưng là với những đại ma đạo sư hiểu nhiều biết rộng thì ma thú vào kỳ phát tình mới là nguy hiểm nhất.
Buổi trưa hôm đó, ánh sáng long lanh. Pháp sư truyền kỳ lười nhác nằm lệch bên ghế dựa, không biết đang nghĩ gì nữa, cả trái cây ưa thích cũng không ăn. Mà trang phục trên người nàng cũng vô cùng tùy ý để lộ cả đôi chân trần gác bên kia ghế vịn, da thịt non mềm tỏa ánh nhu hòa như trân châu. Đó là một đôi chân vô cùng hấp dẫn, chỉ với nửa đùi lộ ra cũng đủ làm người khác suy nghĩ miên man về nơi sâu trong.
Nhưng là những người có thể đứng bên cạnh pháp sư truyền kỳ đều không phải hạng người vô tri cho nên hoàn toàn không nhìn cảnh xuân kia, trong lòng cũng không dám có ý nghĩ không nên có. Phần lớn những người này đã từng theo Tô Hải Luân chinh chiến vị diện, muộn nhất thì cũng từng cùng nàng sáng kiến Thâm Lam nên hiểu rất rõ thủ đoạn khủng bố của nàng. Ở trước mắt bọn họ không phải một nữ nhân da thịt non mềm gợi lên ham muốn nhào lên cắn một miếng mà là thượng cổ cự long hàng thật giá thật! Những kẻ không hiểu điều này thì đã sớm tan biến trong gió bão vị diện rồi!
Đám ma đạo sư theo lệ báo cáo sự vụ Thâm Lam nhưng là pháp sư truyền kỳ rõ ràng lười nhác không để ý thậm chí tròng mắt cũng nhắm lại. Lúc này một vị người hầu tiến vào bẩm báo với pháp sư truyền kỳ rằng đại sư hội họa muốn cầu kiến nàng. Ánh mắt Tô Hải Luân híp lại cả nửa ngày không mở ra, lâu đến nỗi vị người hầu bắt đầu không chịu được tư thế khom người báo cáo nên đánh mắt với những vị ma đạo sư xung quanh cầu trợ giúp thì nàng mới mở mắt ra khẽ gật đầu. Thế là đại sư hội họa ôm theo một bức tranh xuất hiện trước mặt Tô Hải Luân.
Bình thường vị đại sư này còn không đủ tư cách tham dự hội nghị cấp cao. Khi ánh mắt hắn nhìn đến đôi chân trần của Tô Hải Luân, vị nghệ thuật gia này lập tức nuốt nước bọt ừng ực. Cũng ngay lập tức, mấy ánh mắt sắc bén tập trung vào hắn làm hắn nháy mắt phát hiện bản thân thất lễ, mồ hôi lạnh trên người hắn ứa ra như suối. Cũng may là Tô Hải Luân điện hạ dù mở mắt thì thần tình hoảng hốt cũng không biết đang nghĩ gì nên không thấy hành động vô lễ và phản ứng thân thể mạnh mẽ của đại sư nghệ thuật.
Đại sư nghệ thuật đi tới bên ghế dài, cúi đầu thật sâu xuống để tránh nhìn đến nơi không nên nhìn. Hắn khẽ dâng lên bức vẽ rồi cung kính nói: "Điện hạ, đây là bức vẽ Stevenson học sinh của ngài vẽ ngài, vì bức vẽ này vô cùng có giá trị nghệ thuật nên thuộc hạ mới mạo gan quấy nhiễu thời gian quý báu của ngài."
Ánh mắt Tô Hải Luân đang híp lại dần mở ra, tiêu điểm cũng tập trung lại sau đó nàng như mèo lười phơi nắng không tình nguyện khẽ xoay người để nhìn thấy bức vẽ. Pháp sư truyền kỳ có rất nhiều đệ tử nên nàng cũng thu được rất nhiều lễ vật cổ quái nhưng đây là lần đầu tiên có người vẽ nàng.
Đó là một bức vẽ bán thân, bối cảnh là hải vịnh Băng Nổi vào xuân. Lúc này trên sơn mạch Hằng Đông phía xa đã điểm dần những sắc xanh mướt trên nền tuyết trắng quanh năm không tan. Biển vẫn bình tĩnh thâm thúy, trời vẫn cao xanh. Ở chính giữa bức vẽ, pháp sư truyền kỳ đang mặc bộ pháp sư bào màu xanh biển nàng thích nhất đứng ngắm phương xa.
Đó quả thực là một kiệt tác! Những bức vẽ pháp sư truyền kỳ không ít, trong đó cũng có không ít xuất phát từ những vị đại sư nhưng những bức vẽ trước kia đều làm nổi bật thân phận pháp sư truyền kỳ của nàng, luôn lấy uy nghiêm, đoan trang tô lên vẻ đẹp của nàng. Mà những tác phẩm đó hầu hết vẽ khi nàng chinh chiến vị diện lúc đó nàng xinh đẹp nhưng tràn ngập sát ý làm người khác khiếp phục!
Bức vẽ này lại như vẽ một thiếu nữ xinh đẹp u buồn. Cả bức vẽ lấy ba màu xanh lam, xanh lá và trắng làm chủ điểm, mỗi màu đều chú trọng tôn lên vẻ thuần khiết, ôn nhu, ngọt ngào. Dù nhiều màu như vậy nhưng lại xử lý vô cùng tốt, không màu nào lấn át nhân vật chính ngược lại còn tô thêm vẻ đẹp cho nàng. Nếu như không nhờ bộ ma pháp bào quen thuộc thì nàng cũng không nhìn ra được thiếu nữ u buồn mông lung trong tranh này lại là mình.
Tâm tư của Stevenson biểu hiện rất xảo diệu và kín kẽ qua bức tranh. Trong mắt Tô Hải Luân cuối cùng cũng có tia xúc động mà đại sư nghệ thuật cũng nắm được một tia này. Hắn đã từng đi rất nhiều quốc gia, đã từng là khách mời của nhiều nhà quý tộc và hoàng tộc, từng là sát thủ của vô số thiếu nữ thiếu phụ. Hắn đã thấy không ít ánh mắt như vừa rồi.
Đúng rồi, bao năm qua đi mọi người chỉ nhớ rõ thân phận pháp sư truyền kỳ của Tô Hải Luân, chỉ nhớ những ma pháp uy lực vô cùng của nàng, chỉ nhớ nàng có tài phú hơn cả cự long và cơ ngơi Thâm Lam phồn vinh mà quên mất nàng còn là một nữ nhân. Sinh mạng của pháp sư truyền kỳ thật dài nên tâm tình cũng biến hóa theo đó, theo thời gian già yếu rồi theo thời gian được thêm lại thành tuổi trẻ, tang thương rồi đạm mạc! Tinh linh từng huy hoàng trên Noland là ví dụ rõ rệt nhất!
Mà hiện tại Tô Hải Luân do tiến vào cảnh giới truyền kỳ quá sớm nên tính tình còn trẻ, chỉ độ hai mươi hay có khi chỉ mười tám? Mông lung và mê mang trong mắt nàng đại sư từng được chứng kiến ở rất nhiều thiếu nữ thiếu phụ quý tộc mộng tưởng về tình yêu bởi thế có thể thấy lực sát thương của bức vẽ này.
Đã từng, đại sư nghệ thuật cũng từng bị vẻ đẹp của nàng chinh phục làm hắn cam tâm vứt bỏ thế giới muôn vẻ bên ngoài tới Thâm Lam định cư. Nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảm đơn phương của hắn dần theo nước chảy. Tình cảm còn cần cơ sở hiện thực, khi nghệ thuật cần dựa vào tiền lĩnh từ tay Tô Hải Luân để duy trì thì giấc mộng đẹp đó càng lúc càng cách xa. Cho nên khi thấy tâm tư và nỗ lực của Stevenson thì đại sư không chút đố kỵ nào thậm chí những ký ức đã phủi bụi cũng dần hiện lên để hắn cảm thán gặm nhấm. Thay đổi này thật ra cũng đến từ tuổi tác thậm chí hắn còn giúp đỡ Stevenson nữa nếu như là mười năm trước thì chuyện này không thể xảy ra dù cho có nhận được một khoản tiền lớn.
Có lẽ là bị ánh mắt của đại sư làm kinh động, Tô Hải Luân đột nhiên hoàn toàn mở rộng tầm mắt, ánh mắt nàng bình tĩnh vô cùng làm đại sư vội vã cúi thấp đầu.
Pháp sư truyền kỳ có chút tham lam nhìn bức vẽ rồi mặt mày hớn hở cười tươi như hoa nói: "Vẽ rất tốt nhưng ta xinh đẹp vậy sao?"
"Đương nhiên! Ngài đẹp nhất trên đời!" Vị đại sư nghệ thuật vội vã cướp lời trước những vị ma đạo sư.
Tô Hải Luân có chút dè dặt cười nói với hôi ải nhân: "Hắc Kim! Stevenson cũng không tệ, như vậy đi tháng này cho hắn thêm một chút tỷ tỷ ta vui vẻ, về khoản tiền thì…"
Nói tới đây Tô Hải Luân đột nhiên nhìn vị đại sư còn ngẩn người nói: "Ngươi ra ngoài trước đi!"
Trong lòng đại sư nghệ thuật đang bách cảm đan xen nên nào dám ở lâu liền vội vã rời đi nhưng biết Tô Hải Luân vui vẻ vậy là đủ rồi. Tin tưởng tin tức này nhất định sẽ làm Stevenson hớn hở từ đó biểu đạt nhiều hơn. Nhưng là trên con đường đi tới truyền tống trận, vị đại sư nghệ thuật này đột nhiên buông chậm bước chân hơn nữa dần dần kinh ngạc. Hắn bắt đầu nảy sinh nghi hoặc trong lòng, từ khi nào thì hắn thay đổi kỳ quái như vậy, vì sao hắn lại giúp một quý tộc trẻ tuổi theo đuổi đối tượng bản thân ngưỡng mộ. Chỉ vì tiền thôi sao?
Lập tức trong lòng vị đại sư nảy sinh đấu tranh, có thanh âm liều mạng biện minh là vì Tô Hải Luân vui vẻ, có thanh âm lại phản biện chỉ vì kim tệ! Đến cả những đại ma đạo sư đều như thế thì một đại pháp sư nho nhỏ như hắn sao phải dè dặt chứ?
Nhưng là lý trí và kinh nghiệm lại vô tình nhắc nhở đại sư rằng hai việc này khác nhau. Tất cả đại ma đạo sư đều có giới hạn bản thân, bọn họ dùng phương thức bản thân cống hiến cho Thâm Lam từ đó thu được thù lao tương xứng. Khoản tiền Tô Hải Luân vui vẻ phần lớn là để thừa nhận công lao và thành tựu của bọn họ. Mà với những đại ma đạo sư lớn tuổi thì bọn họ đối đãi với Tô Hải Luân như một nữ hài nhỏ bé đáng yêu, bọn họ nguyện ý cùng chơi đùa với nàng. Đương nhiên trong đó cũng không phải không có người công tác vì kim tệ nhưng bọn họ có điểm chung là yêu nghề, mỗi đồng tiền kiếm được đều an tâm. Những kẻ không có giới hạn thì đã sớm bị đá đít đi rồi!
Mới nghĩ đến đây, đại sư nghệ thuật lập tức cảm giác được túi kim tệ và ma pháp thủy tinh trong túi áo nóng rực lên. Hắn không tự chủ được nghĩ đến liệu có phải bản thân đã dần trầm mê, vì điều này nên nhiều năm trở lại đây không thể sáng tác ra tác phẩm làm bản thân hài lòng?
Mà ở trong phòng khách, đợi khi đại sư rời đi, ánh mắt Tô Hải Luân vẫn nhìn chăm chú bức vẽ, biểu tình trong mắt nàng càng lúc càng phức tạp. Mà đám ma đạo sư thì người nhìn ta, ta nhìn người trên nét mặt bọn họ đều lộ rõ lo lắng. Dụng ý của Stevenson rất rõ rệt, bọn họ không lo Tô Hải Luân không nhìn ra nhưng là biểu hiện của nàng quá dị thường làm mọi người bất an. Nhưng là pháp sư truyền kỳ sẽ bị thiếu niên trẻ tuổi xảo trá đánh động sao?
Đợi thật lâu, cuối cùng hôi ải nhân nhịn không được ho khan dẫn đến Tô Hải Luân chú ý rồi lớn tiếng nói: "Điện hạ, ngài còn chưa quyết định phần thưởng tháng này của Stevenson!"
Tô Hải Luân nghe ra được ngữ khí không bình thường trong lời nói của hôi ải nhân nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm bức vẽ, thờ ơ nói: "Một trăm kim tệ đi."
"Gì cơ…" Đây là lần đầu tiên hôi ải nhân nghi hoặc với lỗ tai bản thân. Nhìn ở biểu tình say mê của pháp sư truyền kỳ thì dù nàng nói một trăm vạn hắn cũng không thấy kinh ngạc.
Pháp sư truyền kỳ cuối cùng rời mắt khỏi bức vẽ, có chút bực tức nói: "Một trăm! Ta nói không rõ sao? Hay là ngươi muốn đưa nhiều hơn? Lấy phần tiền của ngươi nhé?"
"A không! Đương nhiên không! Ngài cứ nói đùa, thuộc hạ làm gì có tiền chứ!" Hôi ải nhân vội vã phẩy tay với bộ dáng hoảng hốt. Hôi ải nhân này có sở thích như cự long, kim tệ với hắn không phải là hàng hóa lưu thông mà là hàng hóa dự trữ, càng có nhiều càng tốt! Bảo hắn bỏ ra một kim tệ thì còn khó hơn cả nhổ râu mép của hắn!
Cái mũi nhỏ của pháp sư truyền kỳ khẽ nhíu, nàng hừ một tiếng rồi nói: "Như vậy không được! Đúng rồi, tháng này cho tên vừa đi ra kia thêm một vạn. Bức vẽ này không tệ, đẳng cấp đã tăng không ít, phải thưởng cho hắn một ít."
Hắc Kim nhất thời không hiểu vì sao Tô Hải Luân vừa khen bức vẽ của Stevenson mà lại thưởng cho đại sư nghệ thuật. Mà những vị đại ma đạo sư như hiểu ra, họ cũng án theo quan hệ thân cận khẽ đánh mắt với nhau rồi gật đầu. Đương nhiên không ai định giải thích cho một hôi ải nhân không có một tế bào nghệ thuật nào.
Nhưng là Tô Hải Luân không định dấu diếm bọn họ, nàng giơ bức vẽ trong tay lên nói: "Các ngươi xem, kết cấu bố cục thậm chí là sắc điệu đều mang phong cách của tên kia chỉ có tô màu và nhân vật là không phải. Cho nên rõ ràng là tên kia đã vẽ bản thảo trước rồi cho Stevenson hoàn thành mà thôi! Hừ, các ngươi nhìn cái gì vậy? Hừ, nghĩ là tỷ tỷ ta không thấy được sao? Nhớ kỹ cho tỷ tỷ ta, cẩn thận hóa đơn cuối tháng của các ngươi đấy! Còn có, Hắc Kim, ngươi cũng học nghệ thuật đi! Đừng cả ngày làm bạn với kim tệ nữa!"
Hôi ải nhân vội vã liều mạng gật đầu nói: "Điện hạ yên tâm! Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận học tập, lần sau tham gia đại hội ở Thánh Thụ Vương Triều nhất định sẽ mang về được mấy bức danh họa!"
Ánh mắt Tô Hải Luân lại trở về bức vẽ, quyến luyến không rời rồi khẽ thở dài: "Thật ra bức vẽ này chỉ thúc đẩy ta đưa ra quyết định mà thôi. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Các ngươi còn có việc gì cần báo cáo nữa không?"
Phil lập tức tiến lên một bước tỉ mỉ kể lại chuyện Richard theo học Nayar.
Khi nghe đến chuyện Richard, hai mắt Tô Hải Luân sáng ngời lên, còn không đợi Phil nói hết đã nói: "Thảo nào Richard đột nhiên tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra vì tên này xen vào. Phil đại sư, ngươi cảm thấy điều này có ảnh hưởng đến tương lai Richard không?"
Phil đã sớm suy nghĩ cho câu hỏi này nên nhanh chóng lắc đầu nói: "Sẽ không, thậm chí có thể có ích với tương lai của Richard."
Hai mắt Tô Hải Luân lập tức sáng lên tia nguy hiểm: "Có người định ra tay với tiểu Richard?"
Phil vội vàng nói: "Không phải ý này nhưng là chúng ta có thể khẳng định Richard sẽ trở thành cấu trang sư mà cấu trang sư không thể không lên chiến trường được. Học thêm chút nghệ thuật hắc ám cũng trợ giúp hắn sinh tồn sau này."
Pháp sư truyền kỳ khẽ gật đầu nói: "Cũng đúng. Nhưng là Nayar không được ta cho phép đã lén dạy học sinh của ta, lá gan hắn vẫn lớn như năm xưa. Lúc đó Tai Họa là kẻ rất đáng ghét, ta đã từng rất mong cho hắn một bài học nhớ mãi không quên không ngờ tên này vừa thấy tình thế không đúng đã như chuột già trốn mất tăm mất tích. Thật không ngờ hắn lại trốn tới Thâm Lam, hắc hắc, rất tốt, rất tốt!"
Tiếng cười của pháp sư truyền kỳ càng lúc càng kỳ quái mặc cho đám đại ma đạo sư chán nản nhìn nhau. Lá gan Nayar quả nhiên rất lớn, hắn đã đắc tội Tô Hải Luân rồi còn dám trốn ở Thâm Lam nhưng thật sự thì đây cũng là ý tưởng hay. Nhưng là hiện tại thân phận của hắn đã công khai, có muốn lập tức rời khỏi Thâm Lam cũng không kịp rồi. Tô Hải Luân có lẽ không phải mạnh nhất trong những truyền kỳ nhưng tuyệt đối là người nhớ hận nhất cho nên năng lực truy đuổi của nàng cũng vô cùng nổi danh!
Còn về thân phận sát thủ của Tai Họa lại không được ai chú ý tới. Ở khu quanh Thâm Lam có đến mấy vạn người kiếm ăn, quy mô thậm chí không kém thủ đô một nước nhỏ nên đương nhiên trong đó sẽ có những người sống trong bóng tối. Chỉ cần bọn họ tuân thủ quy tắc của Thâm Lam thì không ai để ý bọn họ làm gì. Thâm Lam chỉ bảo vệ quy tắc của mình còn những quy tắc bên ngoài thì không quan tâm!
Tô Hải Luân khẽ cắn môi dưới, đau khổ suy nghĩ: "Tai Họa tuy từng đắc tội ta nhưng là nghĩ lại cũng chỉ là chuyện nhỏ mà ta còn tìm được ổ cất giấu mấy chục năm của hắn. A, nhiều năm qua như vậy rồi coi như bỏ đi. Hiện tại hắn còn rất biết điều, dạy Richard không chút giấu diếm nếu như xử lý không tốt thì…"
Lúc này hôi ải nhân lập tức bước lên trước nhắc nhở: "Điện hạ, thuế!"
"Cái gì?" Tô Hải Luân khẽ ngớ người ra. Không thể không thừa nhận phản ứng mấy ngày này của nàng chậm hơn không chỉ một nhịp.
"Điện hạ, Nayar còn chưa nộp thuế! Mỗi ngày hắn thu một ngàn kim tệ của Richard làm học phí mà chưa nộp thuế! Đây là trộm tiền của ngài trắng trợn!" Biểu tình của hôi ải nhân càng lúc càng kích động, thậm chí còn bắt đầu khoa chân múa tay.
Đôi lông mi của phía sư truyền kỳ cũng khẽ nhíu lại. Ở trình độ nào đó nàng cũng có chung sở thích với hôi ải nhân, đó chính là kim tệ. Nàng lập tức ngồi dậy nói: "Hắc Kim! Lập tức đi tìm Nayar, bảo hắn nộp thuế! Mang thêm mấy người vào, hắn còn có mấy đồng bọn!"
Thân hình của hôi ải nhân lập tức đứng thẳng lên, dùng sức đấm đấm lồng ngực bản thân gầm gào: "Không cần, mình thuộc hạ là đủ rồi! Đây là Thâm Lam!"
Hắn y như một dũng sĩ chân chính, bước chân đầy khí thế đi ra khỏi phòng nhưng là những vị ma đạo sư trong phòng lại khẽ khinh thường. Mọi người làm việc với nhau đã nhiều năm nên đều hiểu rõ sau khi ra khỏi phòng thì hôi ải nhân nhất định sẽ gọi cả chục pháp sư chấp pháp rồi mới dám đi tìm Tai Họa!
Nghị sự cũng dừng ở đây. Đợi khi đám đại ma đạo sư rời đi, Tô Hải Luân lại nhìn bức vẽ thật lâu sau đó bảo người gọi Richard tới.
Không gian Richard gặp mặt pháp sư truyền kỳ là một phòng nhỏ bố trí trang nhã ấm áp. Áo dài của nàng khẽ mở nơi cổ, cổ áo thêu hoa mỹ lệ làm tôn thêm vẻ thanh lệ non nớt trên mặt nàng, tóc dài được nàng buộc rối dùng hai răng rồng cắm lại coi như búi tóc. Mà mấy sợi tóc hờ hững trên bờ vai tròn trịa của nàng càng làm nàng thêm hấp dẫn.
Khi Richard tiến vào thì pháp sư truyền kỳ đang quỳ ngồi trên thảm sàn hồng, nửa người dựa trên bàn trà, gương mặt chăm chú nhìn cán cân bên trên. Hai đầu cán cân bày những vật nặng lớn nhỏ khác nhau, hiện tại cán cân đã ở trạng thái không cân, bên phải gần như đã chạm sàn. Mà tay trái Tô Hải Luân đang đùa một vật nhỏ đang do dự định đặt lên bên trái. Vật này vô cùng nhỏ, nhìn qua thì đặt bên nào cũng không ảnh hưởng quyết định được.
Nhưng là Richard nhạy cảm phát hiện cự long và ma quỷ khắc quanh cán cân phát ra khí tức ma pháp nhàn nhạt. Nhờ đó, hắn lập tức phát hiện đây là cán cân ma pháp, thứ nó cân không phải là trọng lượng vật phẩm mà là ma lực bên trong! Mà nó lại vô cùng mẫn cảm với hoàn cảnh, sản sinh cảm ứng với năng lượng nguyên tố biến ảo khó lường từ đó tạo thành trạng trái cân bằng. Cho nên nó là công cụ để kiểm tra chất lượng vật phẩm ma pháp cũng có thể dùng để chiêm tinh.
Richard bình tĩnh đứng đó không chút quấy nhiễu. Hắn rất thích không gian an tĩnh này, thích ngắm nhìn mị lực pháp sư truyền kỳ không để ý biểu lộ ra. Tô Hải Luân do dự lúc lâu, cả nửa ngày mới phát hiện Richard đứng ở phía sau, thế là thì thào nói: "non mềm ngon miệng", sau đó nàng ném vật nhỏ đó vào bên trái cán cân.
Keng! Thanh âm thanh thúy vang lên thật lâu không tan. Vật nhỏ đó lại như dãy núi trầm trọng, nhanh chóng kéo bên trái xuống đến sát đáy!
Tô Hải Luân nhìn Richard, rồi lại nhìn cán cân, cứ thế lặp đi lặp lại, gương mặt nàng vô cùng kỳ quái.
Vào ngày cuối cùng tháng tư mỗi năm, bảy mặt trăng ở Noland đại lục sẽ đồng thời treo trên trời đêm, nghe nói ngày này là ngày thay đổi vận mệnh của mỗi người cho nên nó được gọi là ngày vận mệnh. Ngày vận mệnh là ngày lễ của rất nhiều quốc gia, cũng là ngày lễ của vô số bộ lạc trí tuệ thấp như sài lang nhân, xà nhân, địa tinh… Mà kỳ dị nhất là huyệt cư quái quanh năm sinh hoạt trong lòng đất hay naga quanh năm sống trong nước cũng coi trọng ngày này dù cho những chủng tộc đó cả năm không thấy chút ánh trăng nào…
Trong truyền thuyết vào ngày vận mệnh chư thần sẽ lắng nghe thanh âm tín đồ thậm chí là phái xuống người phát ngôn hay còn trực tiếp hóa thân xuống thế gian nghe nguyện vọng của tín đồ. Những tín đồ giữ vững tín ngưỡng sẽ được thưởng còn những kẻ tín ngưỡng lung lay thì không có thu hoạch gì nhưng trong mắt những cường giả đã từng chinh chiến vị diện thì đều hiểu rõ đó chỉ là truyền thuyết thôi.
Nhưng là năm nay quả thật có rất nhiều người thay đổi vận mệnh vào ngày này!
Trong một chiến dịch đánh xuyên và vây đánh dũng mãnh, cấu trang kỵ sĩ trong tay Alizee cuối cùng xuất hiện trên chiến trường, chính thức quyết chiến cùng đội cấu trang kỵ sĩ liên quân Mourinho và Suo Lamu gia tộc. Hai mươi đấu với mười tám, liên quân hai gia tộc chiếm ưu thế về quân số dù cho rất nhỏ thì cũng là ưu thế nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng của mọi người, đội quân của Alizee trả giá 5 cấu trang kỵ sĩ cho chiến công diệt sạch tiểu đội đối phương!
Đây là chiến dịch quyết định cuộc chiến, đội cấu trang kỵ sĩ của Alizee như mũi nhọn hung hăng đâm xuyên trận tuyến liên quân, mở rộng những vết rách trên phòng tuyến làm vết thương lan rộng cuối cùng là chiến cuộc sụp đổ. Trận chiến kết thúc với phía liên quân tổn thất mấy ngàn tù binh, chết trận gần ngàn kỵ binh, Suo Lamu gia tộc chính thức tuyên bố rút khỏi chiến tranh và đại sứ của Mourinho nhanh chóng tiến đến đàm phán.
Giữa quý tộc luôn có những quy tắc từ cổ xưa, kết quả đàm phán thực ra đã được định trước ngay từ khi cuộc chiến kết thúc. Mourinho hầu tước mất đi 1/3 lãnh địa để đối lấy mười năm hòa bình mà Alizee thì thu được hoàn toàn số lãnh địa này, chiến công này giúp nàng có đủ lãnh địa hợp pháp và chỉ chờ hoàng đế Thần Thánh Đồng Minh ban chỉ dụ là danh hiệu của nàng sẽ lên thành Alizee bá tước.
Chiến tranh giữa cấu trang kỵ sĩ quyết định thắng thua mà mọi người bàn tán về chiến lực khác xa đưa đến thắng thua. Rõ ràng một thời gian dài sau này mọi người sẽ suy đoán xem vị cấu trang sư thần bí sau lưng Alizee là ai, ít nhất hắn cũng hơn thánh Cruise thành danh vài chục năm.
Ở phòng tuyến tây nam của Thần Thánh Đồng Minh, Alizee nhất thời trở thành nhân vật phong vân. Nhưng là trong toàn bộ đại lục thì mọi người lại chú ý đến Gordon Archimonde nhiều hơn! Gordon lựa chọn ngày vận mệnh để tiến đóng tòa thành truyền kỳ Faust!
Con đường tiến vào Faust trước giờ đều dùng máu tanh để trải, đông đảo thế lực sẽ ngoài sáng trong tối tạo ra trở ngại thậm chí có những thế lực còn trực tiếp phái quân ngăn cản. Đây là truyền thống của Thần Thánh Đồng Minh, cũng là sắc lệnh được hoàng đế đầu tiên ban xuống. Gia tộc không có năng lực phá vòng ngăn chặn thì không có tư cách tiến đóng Faust! Mà khi một gia tộc lựa chọn tiến đóng Faust thì các gia tộc khác đều được quyền công chiếm lãnh địa của gia tộc đó!
Trăm năm qua, đằng sau vinh diệu của mỗi gia tộc thành công tiến đóng Faust đều là con đường trải máu và hoa hồng nhưng là mọi người chỉ nhớ đến kẻ thành công mà quên đi có càng nhiều gia tộc đã triệt để suy sụp trên con đường này.
Quyết định của Gordon làm cả đại lục chú ý bởi vì nguyên nhân là gia tộc Archimonde tuyệt đối đủ thực lực khiêu chiến Faust nhưng trước giờ gia tộc này chưa từng đoàn kết! Gordon dù làm tộc trưởng thì cũng chỉ đại biểu bản thân hắn. Mà Gordon phát triển quá nhanh, trong mắt những quý tộc lâu đời thì hắn còn thiếu tích trữ. Tích trữ không chỉ là hai từ trống rỗng mà nó đại biểu vị diện bí mật, tài phú chồng chất như núi, cấu trang kỵ sĩ, quân đội trang bị tinh xảo và nhân tài! Tất cả những thứ này tổng hợp lại thành tích trữ, những thứ này phải tích lũy dần theo năm tháng!
Đây chính là nguyên nhân vì sao có kẻ phất nhanh rồi lại rơi nhanh không kém. Không chút nghi ngờ, Gordon Archimonde là điển hình bạo phát nhưng lại còn là kẻ ngu xuẩn nhất. Con đường đi hướng Faust chưa bao giờ bình thản nhưng hắn không điều động đại quân đột phá vòng ngăn chặn mà lại mệnh lệnh quân đội giữ vững lãnh địa và vị diện đề phòng gia tộc khác đánh cướp. Hắn thậm chí còn không sử dụng quyền uy tộc trưởng yêu cầu các thành viên khác trong gia tộc trợ giúp.
Khi Gordon Archimonde bước lên hành trình thì bên người hắn chỉ có mười ba vị cấu trang kỵ sĩ.
Vào ngày vận mệnh, khi Gordon Archimonde hiện ra trước cửa thành Faust thì cả Thần Thánh Đồng Minh chấn động. Đây là lần đầu tiên gia tộc Archimonde tiến đóng Faust cũng ý nghĩa gia tộc này đã chính thức trở thành một trong những gia tộc hiển hách nhất đại lục.
Ngày vận mệnh cũng là ngày đặc biệt với Richard bởi vì tối hôm đó lúc mười một giờ hắn được pháp sư truyền kỳ triệu kiến. Bản năng mách bảo hắn lần gặp mặt này sẽ vô cùng đặc biệt.
Màn đêm từ từ buông xuống hải vịnh, trong đêm đặc biệt này, cả Thâm Lam được thắp sáng. Ánh sáng xanh lam mênh mông không ngừng tỏa ra từ Thâm Lam chiếu thẳng lên tầng mây làm từ xa nhìn lại Thâm Lam như một tháp thủy tinh thần bí sừng sững phía cuối hải vịnh. Xung quanh Thâm Lam thiêu đốt hàng ngàn đống lửa, từ trên cao nhìn xuống tỏa ánh bập bùng trong trời đêm. Mọi người không thấy chút lạnh lẽo nào của đêm xuân cả, tất cả cùng tụ tập bên đống lửa nhảy múa hát ca và thưởng thức cảnh đẹp Thâm Lam thắp sáng mỗi năm chỉ có một lần. Đại đa bọn họ sinh hoạt xung quanh Thâm Lam, với bọn họ, Thâm Lam là nơi che chở cũng là cột trụ tinh thần của họ. Ngày nào tháp ma pháp này còn sừng sững thì kiêu ngạo trong họ sẽ lại tăng thêm một phần.
Mà trong đêm cuồng hoan này, những tầng trên của Thâm Lam lại vô cùng tĩnh lặng. Những đại ma đạo sư đã trải qua rất nhiều lễ hội nên đã sớm thờ ơ rồi, đối với bọn họ thì thế giới ma pháp vô cùng vô tận không cần dựa vào lễ hội để tự mê hoặc bản thân.
Thời gian hẹn đã đến. Ở trước mắt Richard, tượng ma pháp to lớn đẩy ra hai cánh cửa nặng trịch để lộ bậc thềm đi sâu vào trong. Cửa lớn vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Thâm Lam, trên bề mặt gần như nhẵn nhụi không xử lý chút gì, khí chất trầm trọng với những đường vân nguyên thủy không ngừng tỏa khí tức man hoang.
Từng bậc thềm nhẵn nhụi tinh mĩ tỏa ánh nhàn nhạt. Thoạt nhìn thì những ánh sáng này không có gì đặc biệt nhưng nếu chăm chú vào nó thì sẽ bị hôn mê hỗn loạn đến nỗi không thể phát hiện chất liệu bậc thềm là gì mà tay vịn lan can là những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật làm người say mê. Độ cao bậc thềm làm Richard có chút mê muội, nơi này đã là tầng cao nhất của Thâm Lam nếu tiến lên trên nữa là vào khu vực cá nhân của Tô Hải Luân, bình thường ngay cả những đại ma đạo sư cũng không có tư cách tiến vào.
Pháp sư truyền kỳ muốn gặp hắn trong khu vực riêng của mình sao?