Chúc mừng chưởng môn,phu nhân đã sinh hạ một vị công tử trắng trẻo anh tuấn !Bà đỡ nói.
Diệp Thừa Thiên mừng rỡ vội chạy vào phòng ôm chầm lấy nhi tử mở miệng cười vang :'Phỉ Nhi! Cảm ơn nàng ta mong chờ đứa bé này đã lâu lắm rồi!"
Diệp Thừa Thiên nguyên là chưởng môn đời thứ hai mươi chín của Hoa Sơn Phái,thư sinh anh tuấn văn võ song toàn.Năm mười tám tuổi xuất quan ra giang hồ lịch lãm đã để lại không ít chiến công vang dội.Một mình một kiếm tiêu diệt Hắc Phong Trại, đánh đổ Vô Song Cung,san bằng Hắc Đạo nhị phái :Thiết Sa bang,Kình Ngư bang, đạp bằng Kim Liên Giáo,không có kỳ tích nào không có dấu chân của ông.Năm hai mươi tuổi tỷ võ thắng thập đại môn phái nghiễm nhiên ngồi lên vị trí Võ Lâm Minh Chủ.
Khổ nỗi Diệp Thừa Thiên đam mê võ thuật,cả đời theo đuổi tối cao cảnh giới,ít quản mọi truyện trong giang hồ thường xuyên bế quan tu luyện nên chuyện chăn gối cũng rất ảm đạm. Cưới sư muội Lục Phi NHi mười hai năm rồi mà đây mới là đứa con đầu đời của y nên DiệpThừa Thiên vui sướng cũng là điều dễ hiểu.
"Thôi nào phu quân bốn mươi tuổi đầu rồi mà cứ như trẻ con vậy, nhi tử mới sinh sức khỏe còn yếu chàng mau đem nó lại đây nào!"Lục Phi Nhi hắng giọng.
"Nàng phải để ta bế nó một chút đã chứ ,nàng không biết nó là tuơng lai của Hoa Sơn Phái chúng ta sao"Diệp Thừa Thiên mỉm cười nói.
"Hi hi! Thì chàng cứ bồng nó vào đây đã nào ngoài trời gió rét lắm đấy!À phải rồi chàng định đặt tên con chúng ta là gì???"
"Thằng bé này căn cốt vững chắc tương lai nhất định sẽ thành rồng trong loài người.Hơn nữa nó lại ra đời vào mùa đông thời tiết giá rét.Thôi thì gọi nó là Diệp Phi Hàn đi."
"Diệp Phi Hàn, Diệp Phi Hàn..."Lục Phi Nhi lẩm nhẩm trong miệng rồi thốt lên:"Tên hay ,rất có ý nghĩa hy vọng tương lai nó sẽ phi long tại thiên phát huy quang đại Hoa Sơn Phái không phụ sự kỳ vọng cua chúng ta."
-----------------------------
Diệp Thiên nhìn hai người đối đáp mà ngơ ngác,đối với tao ngộ hiện giờ, thật không hiểu phải nghĩ thế nào. Ký ức của hắn hết sức rõ ràng, hắn đã chết ây vậy mà hiện giờ sống lại y như kỳ tích.
Mình như thế nào lại trở thành nhi tử của CHưởng môn phái Hoa Sơn?Mà Hoa Sơn phái là cái gì??À nhớ rồi có vài lần mình đọc truyện có nhận biết một ít về danh tự này !Ủa mà đây là một môn phái từ xa xưa cơ mà sao đến bây giờ vẫn còn tồn tại nhỉ?Chẳng lẽ mình quay ngược về quá khứ sao?
Trời ạ! Rốt cuộc là thế nào đây? Ta chẳng phải đã chết rồi sao? Sao lại nhập vào cơ thể của đứa tre mới sinh thế này?
Diệp Thiên vốn là một đặc công vô cùng nổi tiếng trên thế giới!Từ trước đến nay y chưa từng thất bại trong bất kỳ một nhiệm vụ nào được cấp trên giao phó. Trong một lần thực thi nhiệm vụ hắn bị kẻ địch bày mưu hãm hại đã không may tử trận.
Hối hận, hiện giờ trong lòng hắn vô cùng hối hận.Giá như lúc đó hắn nghe lời Thiên Phong thì đã không đến nỗi chết oan ức đến vậy.Trên thực tế trước đó đồng dội của hắn Thiên Phong đã nhièu lần cảnh báo đây là một cái bẫy mà y vẫn không nghe ỷ mình võ nghệ cao minh bất chấp tất cả đơn thương độc mã xông vào sào huyệt địch nhân để rồi bị loạn tiễn xuyên thân mà chết.
Diệp Thiên ỷ thế ta đây chấp mê bất ngộ, rốt cuộc nhận lấy hậu quả rồi mới tỉnh lại thì đã quá muộn.Nếu hiện giờ hoàn thành xuất sắc nhiêm vụ kê cao gối mà ngủ hắn tuyệt đối sẽ không hối hận, ngược lại có lẽ còn đến vài quán ba nào đó xả hơi cũng nên!
Nhưng cái gì đến cũng phải đến có lẽ đó là số phận,nếu ông trời để mình tái sinh thêm lần nữa mình nhất quyết sẽ phải sống thật tốt,nhất định phải cua thật nhiều mỹ nữ vào tay!
"Từ nay trở đi Diệp Thiên đã chết,ta chính là Diệp Phi Hàn,các mỹ nữ hãy đợi đấy ta sẽ đón các nàng về rinh nhanh thôi"Hắn mỉm cười tự gào thét trong đầu.
Thời gian thấm thoát trôi qua Diệp Phi Hàn từ một đứa bé nằm trong nôi đã trở thành thiếu niên anh tuấn!Từ lúc lên năm hắn đã được phụ thân truyền cho nhập môn tâm pháp của Hoa Sơn Phái, sáu tuổi đã hoàn toàn năm vững các công pháp cơ bản mà người bình thường phải mất đến ba bốn năm mới lĩnh ngộ được,bảy tuổi bước đầu đi trên con đường tu luyện kiếm pháp,13 tuổi thành thạo chín thức kiếm trong Độc Cô Cửu Kiếm.Diệp Phi Hàn chăm chỉ khổ tu ,hắn hiểu trên đời người có thực lực mới có quyền ngạo thị thiên hạ ,vơ vét mỹ nữ vào tay.
Bất chợt từ sau núi từng khúc đàn réo rắt vang vọng theo gió truyền đến. Diệp Phi Hàn phi thân nương theo tiếng đàn cứ thế phóng tới.
"Sư Cô đêm nay lại có tâm sự sao?"Diệp Phi Hàn đối với tiếng đàn này rất đỗi quen thuộc,mỗi khi sư cô của hắn có tâm trạng không tốt đều một mình thưởng nguyệt dùng tiếng đàn mà tĩnh tâm.Mà Diệp Phi Hàn chính trong mấy năm qua chính là người duy nhất có diễm phúc thưởng thức khúc nhạc này.
Xuyên qua từng đám cỏ, nhân ảnh của sư cô Ngọc Tu La đã hiện ra trứơc mắt hắn.Nàng đang ngồi trên một mỏm đá bên cạnh một dòng suối với chiếc cổ cầm trong tay.Một thân bạch y làm nổi bật lên phong cách cao quý, mái tóc dài đen tuyền buông xõa tựa như một dòng suối, phủ xuống tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ, ngũ quan ưu nhã tinh xảo. Đích thực là một tuyệt sắc giai nhân.
“Thực là vưu vật của tạo hóa!” Lưu Phong trong đầu khẽ thốt lên như vậy, hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.Nếu nói ra không biết nàng sẽ xưt trí hắn ra sao nữa.
Diệp Phi Hàn tiến gần đến tảng đá bên cạnh, mặc cho những giọt sương đêm rớt xuống. Hắn muốn tận hưởng cảm giác lạnh lẽo nhưng khoan khoái này.
“Hàn nhi, ngươi vẫn chưa ngủ ư?”Ngọc Tu La quay đầu lại chậm dãi hỏi.
"Tiểu nhi đang tọa thiền thì nghe thấy tiếng đàn u buồn của sư cô.Sư cô lại nghĩ đến truyện cũ sao?Mà tại sao tiếng đàn của sư cô đêm nay lại thê lương hơn hẳn mọi năm vậy?"Diệp Phi Hàn bình tĩnh đối đáp.
“Ta cũng không rõ tâm trạng của bản thân ta nữa,hôm nay quả thật nội tâm ta có chút
phiền muộn.” Ngọc Tu La thở dài, đột nhiên hỏi:
“Mười ba tuổi!Hàn nhi đã trưởng thành, ta cũng đã già!” Ngọc Tu La khẽ lên tiếng, giọng nói tựa hồ chứa đựng một chút cô đơn.
Diệp Phi Hàn mỉm cười nói :
"Sư cô nói vậy là không đúng rồi, nhìn bộ dáng người mới chỉ như thiếu nữ mười tám đôi mươi mà thôi.Nếu ai không biết rõ sự tình chắc sẽ nghĩ người là sư tỷ của Hàn nhi ý chứ.Trong mắt của ta thì người mãi là nữ tử đẹp nhất trên đời này."
Ngọc Tu La bật cười:
"Hàn Nhi công phu vỗ mông ngựa của ngươi càng ngày càng lợi hại đấy.Không biết khi ngươi xuất sơn sẽ có bao nữ nhi bị ngươi đánh cắp trái tim đây?"
Dù gì cũng đã trải qua hai kiếp người,Diệp Phi Hàn kiếp trước có truyện gì hắn chưa gặp qua ,chút ít võ miệng làm vui lòng nữ nhân hắn không biết mới là lạ.Lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ tựa thiên tiên của nàng,Diệp Phi Hàn nói:
"Dù cho Hàn nhi dối gạt tất cả mọi người trong thiên hạ cũng sẽ không dối gạt sư cô,những lời ta nói ra hoàn toàn là sự thật, người chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ."
“Hi Hi! Đứa tre ngốc này! Ngươi đã thấy qua được bao nhiêu nữ tử mà nói như vậy.Hơn nữa dung mạo ta sao dám sánh với mẫu thân ngươi nếu ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tại sao năm đó ..... ” Ngọc Tu La khuôn mặt từ tươi cười chuyển sang ảm đạm.
“Sư cô nói gì cơ?Dù gì Người vĩnh viễn là nữ nhân đẹp nhất trong,mắt Hàn nhi.”
Diệp Phi Hàn trong lòng thầm cười trộm nếu nàng biết những tao ngộ hắn đã trải qua từ khi có mặt trên cuộc đời này ắt hẳn nàng đã không nói thế.Kiếp trước hắn vốn là một tên đặc công danh tiếng, đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nữ cơ chứ nhưng cũng phải công nhận chưa có mỹ nữ nào có thể so sánh được với sư cô của hắn.Vì vậy hững lời hắn nói hoàn toàn là xuất phát từ trái tim mà ra.
“Hàn nhi, ngươi đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Diệp Phi Hàn trong đầu đnag toàn ý nghĩ đen tối xyz các kiểu thấy Ngọc Tu La quát hỏi thì giật mình khuôn mặt ửng đỏ,thân thể không tự chủ được mà run lên xém chút ngã quỵ.
"À không... không có gì Hàn nhi đang nghĩ đến con đường trước mắt mà thôi."Diệp Phi Hàn vội chuyển hướng sang chuyện khác nhằm che dấu nội tâm của bản thân.
" Hàn nhi, theo ta được biết sư huynh sắp tới sẽ đem bí kíp chấn phái Tử Hà Thần Công cho ngươi,ngươi nên tập trung tư tưởng mà tu luyện cho tốt tương lai Hoa Sơn Phái ta haonf toàn đặt lên vai ngươi đó.À mà ngươi có lý tưởng gì cho tương lai chưa?"
“Sư cô yên tâm ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người tương lai hàn Nhi sẽ xuất sơn lịch lãm tích lũy kinh nghiệm giang hồ một phen nếu có thể sẽ gây dựng một chút danh tiếng cũng nên."
Ngọc Tu La gật đầu nói:
"Ngươi suy nghĩ đúng lắm tuổi ngươi còn trẻ nên cố gắng phát huy tất cả khă năng vốn có của mình mà gây dựng sự nghiệp"
Thực chất nàng đâu có biết mục đích tu luyện của hắn cốt yếu là nhằm thu thập mỹ nữ vào tay còn việc khác hắn đâu có nghĩ tới.
Cả hai tĩnh lặng ngắm cảnh đêm.Ngọc Tu la cất giọng:
"Thôi đêm đã khuya ngươi về nghỉ ngơi trước ta muốn tĩnh tâm suy nghĩ một sỗ việc.''
"Sư cô cũng nghỉ sớm Hàn nhi xin phép về trước"Diệp Phi Hàn thấy nàng tâm tình đã tốt lên hơn trước rất nhiều liền đáp.
Ngày hôm sau ,Diệp Thừa Thiên gọi hắn vào thư phòng bảo:"Hàn nhi!Tương lai ngươi sẽ kế nhiệm chức vị trưởng môn của Hoa Sơn Phái,hiện nay ta sẽ truyền cho con tâm pháp tối cao của bổn phái là "Tử Hà thần công”,con nên chú tâm vào.,hy vọng mai sau con sẽ phát dương quang đại Hoa Sơn ta ."
Diệp Phi Hàn mỉm cười đáp:“Vâng”.
Nhãn thần Diệp Thừa Thiên lấp lóe tinh quang, Diệp Phi Hàn tập trung toàn bộ tinh thần vểnh tai chờ đợi, Diệp Thừa Thiên nói: “Đây là bí kiếp trấn sơn của Hoa Sơn, chỉ truyền nội bất truyền ngoại. Hiện tại ta truyền khẩu quyết cho con đồng thời sẽ chỉ điểm một số chỗ cần lưu ý, con phải dụng tâm lĩnh hội.”
Diệp Thừa Thiên bắt đầu đọc khẩu quyết:
"Âm dương bất hóa
Thuỷ hỏa bất điều
Phong vân thi tụ
Càn khôn ngã hành
Túc bất ly địa
Tốc độ chế chuyết lực
Phá lực bất vận lực
Sả khí chuyết lực
Giản dị chế phức tạp
Tự nhiên phá tự chương
Trực lộ chế hoành lộ
Hoành lộ chế trực lộ
Lai nghinh khứ tống
Vấn thủ Hộ thủ bất phân biệt
Vô thủ bất qui
Thoát thủ trực xung!"
Diệp Phi Hàn trầm ngâm lắng nghe phụ thân niệm khẩu quyết nhẩm lại từ đầu đến cuối,trong lòng thầm nghĩ:
"Âm âm dương dương,Phá lực sả khí là cái quái gì?"
Diệp Thừa Thiên thấy nhi tử lẩm nhẩm một mình bộ dáng ngơ ngac thì phì cười nói:
"Đây là tâm pháp tối thượng,nhất thời con không thể hiểu ngay được đâu chi bằng về phòng đóng cửa dụng tâm lĩnh hội một đêm xem sao,nếu có gì không hiểu sáng mai ta sẽ chỉ bảo cho."
Từ đó dưới sự chỉ bảo từng ly tưng tý của Diệp Thừa Thiên,Diệp Phi Hàn ngày ngày khổ tâm tu luyên.
Chẳng mấy chốc ba năm ròng rã đã trôi qua.
Trên thực tế từ hai năm trước Diệp Phi Hàn đã hoàn toàn thấu hiểu tâm pháp Tử Hà Thần Công đồng thời cộng thêm một năm bế quan tĩnh tu tại Tư Qua Nhai gần đây y càng nắm rõ ảo diệu trong đó.
Xuất quan ra ngoài việc đầu tiên hắn nghĩ đến là muốn thử thành quả đúc kết được trong suốt mấy năng qua.Diệp Phi Hàn quán triệt một phần nội lực vào tay phải khẽ phất chưởng về vách đá trước mặt.
"Ầm Ầm"mấy tiếng vang lên,đất đá rơi xuống như mưa ,điểm kỳ quái chính là sau khi bụi cát tan đi trước mặt lại xuất hiện một động khẩu nhỏ nhỏ.Diệp Phi Hàn giật mình thầm nghĩ:"Thế quái nào mà sau nùi lại có một sơn động nhỉ?"
Nhất thời nổi tính hiều kỳ y tung mình đằng vân lên trước cửa động,chậm dãi đi vào,càng vào sâu hắn càng cảm thấy kinh ngạc bề ngoài động khẩu tuy nhỏ nhưng bên trong lại vô cùng rộng lớn ,cơ hồ động phủ này được tạo nên nhờ khoét rỗng cả quả núi này cũng nên.Hơn nữa khắp động lại được khảm đầy Dạ Minh Châu càng làm ý chắc chắn suy đoán trong lòng :"Nơi đây ắt hẳn là chốn ẩn dật của một vị cao nhân tiền bối nào đây."
Càng vào sau bên trong quang mang càng sáng tỏ,cuối cùng đến cuối động Diệp Phi Hàn hát hiện một căn phòng nhỏ.Bên trong chỉ đơn sơ có một cái giường và một cái bàn đá hoa tinh xảo.Trên bàn có một cái rương bằng cẩm thạch,nghos nghiêng hồi lâu không phát hiện dấu vết của sự sống hắn mới chầm chậm tiến lại cái rương trước mắt.Trong rương là một thanh đoản kiếm trên thân khắc ba chữ vàng chói mắt:"Phi Long Kiếm" và một cuốn sách nhìn sơ qua tựa hồ đã rất cũ kỹ.
Diệp Phi Hàn thầm nghĩ "Phi Long Kiếm" chẳng phải cũng có chữ Phi giống tên mính sao chắc là hữu duyên thôi ta cứ tam thu nhận cái đã.Sau đó Diệp Phi Hàn chầm chầm lật trang sách đầu tiên ra,đập vào mắt hắn là 4 chữ :"Ngự Nữ Tâm Kinh" đã hơi sờn cũ.
"Ngự Nữ Tâm Kinh"cái này hình như kiếp trước mình cũng đã đọc qua vài tác phẩm có nhắc đến thì phải?Diệp Phi Hàn nheo mắt nghi hoặc.
Một lúc lâu hắn vỗ trán cười vang" Ha ha ! ta nhớ ra rồi,cái này với con đường huề mỹ về sau của ta rất có lợi ích thôi thì thuận tay dắt dê tiếp nhận nốt vậy."
Diệp Phi Hàn nhanh dựa vào trí nhớ siêu việt của kiếp trước đã nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ pháp quyết trong "Ngự Nữ Tâm Kinh".
Tự dưng thu được hai báu vật tâm tình Diệp Phi Hàn vô cùng sảng khoái,y tất bật xuống núi thăm phụ mẫu cúng sư huynh sư tỷ sau mấy năm xa cách.
-----------------------------
"Hàn Nhi ,lại đây mẫu thân xem con nào"Lục Phi Nhi nói.
"Mẫu thân,Hàn Nhi cũng nhớ người,một năm nay người cùng phụ thân con có khỏe không?"Diệp Phi Hàn ôm chầm lấy nàng xúc động hỏi.
"Ôi thôi con đừng nhắc đến lão già chết toi đó,suốt ngày chỉ lo bế quan tu luyện mọi chuyện đều đổ hết lên đầu ta mệt chết đi được."Lục Phi Nhi nhíu mày nói.
"Ha ha nương tử sao lại nói xấu ta trước mặt Hàn Nhi thế?"Thanh âm từ ngoài phòng vọng đến.
"Á!Phu quân chàng xuất quan rồi sao?Xem ra lần này chàng xuất quan sớm hơn dự định thì phải?"Lục Phi Nhi ôn nhu hỏi.
"Cũng không có thu hoạch được gì lớn.chẳng qua bất chợt ta nghĩ đến thời gian hàn NHi phá quan cũng săp tới lên muốn ra kiểm tra công lực của nó ra sao ý mà"Diệp Thừa Thiên bình tĩnh trả lời
"Phụ Thân yên tâm! Sẽ không khiến người phải thất vọng đâu"Diệp Phi Hàn liếc mắt nhìn phụ thân bĩu môi nói
"Tiểu tử một năm không gặp miệng lưỡi ngươi ngày càng lợi hại ,không biết võ công có tiến bộ như thế không?"Diệp Thừa Thiên cười rộ lên.
"Xì con cả phụ thân ra sau núi tỷ thí là biết liền à" Diệp Phi Hàn không chịu thua kém vội vã đáp trả.
"Thôi! Cho ta xin hai cha con ông không gặp nhau thì thôi hễ nhìn thấy nhau là lại động tay động chân.Trời tối rồi có gì để ngày mai tính bây giờ cả nhà ta quay quần ăn cơm đã ."Lục Phi Nhi gắt giọng.
"Tuân mệnh mẫu thân"
"Tuân mệnh hảo lão bà"
Hai cha con nhìn nhau cùng cất tiếng cười vang không khí vô cùng vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi hắn muốn đến vấn an sư cô Ngọc Tu La bất quá nàng đã xuống núi có việc, mấy vị đồng môn sư huynh sư tỷ cũng bận hết, một mình Diệp Phi Hàn cất bước dạo chơi trên núi.
Haizz, đôi lúc cô đơn ngồi ngắm trăng thế này, hắn lại bất giác nhớ về cố hương. Kể ra hắn đã từng có một cuộc sống không tồi. Là đặc công, hắn được suốt ngày đây đi đó thực thi nhiệm vụ, cuộc sống có thể nói là phẳng lặng. Ba mẹ hắn, anh chị em, .. Nhớ lại, hắn mới cảm thấy nôn nao. Dường như minh đã không để ý, quá vô tâm. Mọi người lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến mình, còn mình thì... Giờ đây hắn không thể nào gặp lại được họ. Vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Tâm tình trĩu nặng, hắn nhanh tay quệt đi chút lệ ướt vương mi. Thế rồi hắn lại nghĩ tiếp. Hắn từng có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng khổ nỗi đường tình duyên thì không hề suôn sẻ chút nào.
Diệp Phi Hàn từng hẹn hò với ba em, đều là sinh viên, nàng nào cũng chân dài mông cong eo thon ngực nở. Nhưng chưa lần nào vượt quá 2 tuần. Lúc thì do hắn chán, lúc thì do các nàng nản. Nói chung hắn vẫn chưa có cảm giác yêu thật sự. Hắn tự nghĩ vậy.
Dòng cảm xúc mơn man, đột nhiên hắn thấy nội lực trong cơ thể đang xung động ...
Hóa ra trong lúc hắn đang tưởng niệm lại ký ức kiếp trước thì công pháp Ngự Nữ tâm kinh lại tự động vận chuyển.Diệp Phi hàn hiểu rõ bây giờ nhất thiết phải đả tọa vận công ngay lập tức hắn liền tiến vào rừng sâu tìm nơi yên tĩnh để tu luyện.
Mồ hôi nhễ nhại, lúc này Diệp Phi Hàn cũng đã chính thức bước vào cảnh giới đầu tiên của công pháp.
.......................
Bất chợt hắn nghe thấy âm thanh gì đó.
Chăm chú lắng nghe.. bỗng mắt hắn sáng như sao đêm.Tiếng động.. Róc rách... róc rách... là lá la...
Tiếng nước chảy. Đúng. Và kèm theo đó là một giọng hát trong veo. Hắn phải căng tai ra mới nghe được.
Phải chăng đêm khuya thế này, có ai đó đang tắm tiên... biết đâu đó lại là một mỹ nhân.. Nghĩ đến đây, không tự chủ được nước giãi hắn bắt đầu chảy xuống.
Diệp Phi Hàn vận dung bộ pháp linh hoạt nhẹ nhàng phi thân đến gần địa phương phát ra tiếng động, càng gần hắn càng chắc chắn giả thuyết tiên nữ tắm đêm. Âm thanh ngày càng rõ ràng.
Oh My God.
Trước mắt hắn là một dòng suối nhỏ, chảy róc rách trong đêm. Nhưng cái làm hắn thầm thốt lên.. chính là có một thân ảnh uyển chuyển đang tắm ở đó.
Hắn cố gắng len lỏi lại gần, thật nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động nào. Đôi mắt vẫn căng ra nhìn khung cảnh ban đêm trước mặt.
Dưới ánh trăng, có thể thấy một thân hình cực kỳ hoàn hảo, làm rung động lòng người. Theo hướng hắn nhìn, mỹ nhân đó quay người ngược lại, chỉ thấy bộ mông tròn trịa, trắng mịn màng, theo dòng nước lấp lánh dưới ánh trăng. Phía trên là một bờ lưng mềm mại, với mái tóc đen mượt xoả xuống ngang lưng. Cảm giác vô cùng lung linh mỹ diệu.
Diệp Phi Hàn đang say sưa ngắm, bất chợt mỹ nhân quay mặt lại, phần phía trước đập ngay vào mắt hắn, làm hắn trước đó đã khó kiềm chế dục hoả nay lại càng bừng lên dữ dội hơn.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Diệp Phi Hàn không hề phát phát giác rằng hắn so với trước đây đã hiếu sắc hơn rất nhiều. Kiếp trước xuất ngoại làm nhiệm vụ thường xuyên gặp đủ các loại mĩ nữ tiếp cận, thậm chí còn ngủ chung giường nhưng chưa bao giờ ham muốn như hiện tại.
“Cực phẩm, cực phẩm à.Thanh lệ thoát tục tựa tiên tử a" Diệp Phi Hàn lẩm bẩm
Hăn cuối cùng cũng không nhịn được dụ hoặc mà chuyển thân nhằm thẳng thượng nguồn phi tới.
Diệp Phi Hàn cẩn thận ẩn núp sau hai lùm cây lớn quan sát.Đột nhiên Diệp Phi Hàn đứng sững lại, toàn thân chấn động nhìn về phía trước.Mặc dù chỉ có thể nhìn từ một phía của mĩ nữ nhưng như vậy lại càng dụ hoặc và hấp dẫn hắn. Diệp Phi Hàn chưa từng nhìn thấy một mĩ nhân nào hấp dẫn như vậy,nàng hoàn toàn có thể so sánh với sư cô của hắn, toàn thân nàng phát tán một ánh sáng thánh khiết,bất chi bất giác làm cho tâm linh hắn đắm chím trong đó.
Mỹ nữ dùng hai tay vốc nước lên, nhẹ nhàng để làn nước chảy khắp ngọc thể. Khi đôi tay nàng đưa lên ngọc nhũ kiêu hãnh thì cảnh tượng liền đập ngay vào mắt của Diệp Phi Hàn, hạt anh đào màu phấn hồng khiến cho khí huyết của hắn sôi sục, hạ thân dĩ nhiên là hùng dũng đứng lên.
"Ực,ực"Diệp Phi Hàn nuốt nước bọt hai mắt đỏ rực lên giống như một con sói đói khát đang muốn ăn tươi nuốt sống ngọc thể của nàng.
Ánh hào quang nhàn nhạt của vầng nhật nguyệt, vừa đúng chiếu tới trên người thiếu nữ trong hồ nước, làm thiếu nữ thêm một tầng mông lung mỹ lệ, quyến rũ mê người.
Diệp Phi hàn nắm chặt quyền thủ, toàn thân rung động, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu là chỉ muốn phóng qua đè lấy nàng, trên thân thể tuyệt mỹ đó tung hoành ngang dọc . Từng giọt mồ hôi lấm tấm từ trán hắn chảy xuống, hai mắt càng về sau càng trở nên mơ hồ .
"Tại sao,Tại sao mình lại trở nên háo sắc đến vậy."Diệp Phi hàn thầm than thở
"Ào Ao"Một loạt thanh âm vang lên .
Diệp Phi hàn ngay lập tức quay mắt nhìn lại,một chút thanh tỉnh cuối cùng đã biến mất, nhãn tình lập tức biến thành âm u trở lại, nguyên là thiếu nữ bổng từ nước bước ra, cả một ngọc thể trong suốt lộ ra trong không khí .
Cặp chân ngọc của nàng thon dài ưu mỹ,phì đồng căng tròn không tỳ vết và đáng chú y nhất là nhất là từ phía bên hông nàng Diệp Phi hàn nhìn thấy một giải đất nhỏ tam giác có lông tơ lớm chớm cuốn lên, làm mạch máu của hắn như muốn nổ tung, dục hỏa bùng lên không gì có thể kiềm chế được.
Mỹ nữ từng bước từng bước khoan thai tiến tới bên bờ, hai bờ mông nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, phong tư vô hạn, ngọc nhũ theo bước đi nhảy lên nhảy xuống, làm con tim của Diệp Phi hàn như muốn nhảy ra ngoài .Hắn thở hổn hển, tay phải nhanh chóng nắm chặt hạ thể mình xúc lên xúc xuống(Thẩm du ).
Mỹ nữ chậm rãi mặc lại từng món y phục từ trong ra ngoài,tiết lộ ánh xuân quang vô hạn, tay phải của Diệp Phi hàn động tác càng lúc càng mạnh mẽ.
Thời khắc nàng phủ lên lên người tấm y phục cuối cùng cũng là thời điểm Diệp Phi hàn đầu óc ong ong như bị sét đánh trúng nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng rồi bạo bắn....
"Là Ai?" Mỹ nữ kinh hoàng quát lên.
Diệp Phi hàn vội vã toàn lực vận động cước thủ, thân ảnh như quỷ mị biến mất, thân pháp lên đến tột đỉnh.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
“Xú hổn đãn, còn muốn chạy sao".Mỹ nữ tức đến độ cả thân thể run lẩy bẩy lập tức phi thân đuổi theo.
-Võ công mình không phải là kém ấy vậy mà có người nhìn từ đầu đến cuối cũng không phát giác ra thật là tức chết mà.Chẳng lẽ lại là mấy lão nhân biến thái trên giang hồ nổi sắc tâm sao?Mới nghĩ đến đó nàng không khỏi rùng mình ớn lanh.
Diệp Phi hàn nhanh chóng phi thân trở lại rừng ,hắn muốn lợi dụng từng tán cây lớn để che dấu cơ thể.Không phải hắn sợ võ công mình không bằng nàng mà hắn nghĩ đến dù sao bản thân cũng là nhi tử của chưởng môn nhân phái Hoa Sơn lại đi rình nữ nhân mộc dục nếu việc này truyền ra giang hồ e là sẽ bị phụ thân đánh chết mất.
"Ôi chao! Ngọc thể nàng mới đẹp làm sao chỉ tiếc là ta không có cơ hội thưởng thức.Nếu sau này gặp lại nàng nhất định phải thu nạp làm nương tử mới được."Diệp Phi hàn thầm nghĩ.
Đột nhiên một cảnh tượng vụt qua trong tiềm thức,hắn nhớ đến lúc mình rình coi mỹ nữ đó mộc dục có phát hiện sau lưng nàng xuất hiện một hình xăm Phượng Hoàng Lửa tung cánh.
Diệp Phi hàn giật thót mình ,hắn nhớ tới sư tỷ thường nhắc tới đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ hiện tại chình là Hỏa Phượng Hoàng -cung chủ của Phượng Nam Cung.Bất chi bất giác Diệp Phi hàn lẩm bẩm:"Trời ơi! không lẽ chính là nàng."
Nghĩ tới đây, Diệp Phi hàn không khỏi hoảng sợ ,sau lưng chảy từng dòng mồ hôi lạnh.Mặc dù nàng niên kỷ còn nhỏ nhưng Phượng Nam Cung quả nhiên không dễ trêu vào,nghe nói tất cả nữ nhân trong đó đều tu luyện một loại công pháp Thái Dương Bổ Âm,hễ thấy nam nhân bất kể thế nào đều thu hết vào hậu cung làm nam sủng.
"Chốn này chỉ có thể chốn tam thời không thể che dấu mãi được ,tốt nhất lên quay lại bản môn thôi."Diệp Phi hàn vội vã đứng lên chực muốn phi thân về phía trước.
Đột nhiên một thân ảnh chập chờn hiện lên trước mắt cản đường hắn,không sai thân ảnh đó không phải ai khác chính là cung chủ Phượng Nam Cung Hỏa Phượng Hoàng.
Diệp Phi hàn cố gắng che dấu nội tâm sợ hãi cất tiếng hỏi:
-"Đại tỷ thế này là có ý gì sai lại cản đường ta?"
Hỏa Phượng Hoàng trừng mắt chăm chú đánh giá toàn thân Diệp Phi hàn rồi phát ra thanh âm băng lãnh:
"Ngươi là ai tại sao đêm hôm khuya khắt lại chốn ở chỗ này?"
Diệp Phi Hàn khẽ rùng mình nhưng ánh mắt lại dán chặt trên bộ ngực của nàng,hắn đã sớm đem hai ngọc nhũ căng tròn này khắc sâu vào ký ức.
Hỏa Phượng Hoàng khuôn mặt lạnh băng bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn đang chăm chú quan sát thân thể mình thì không khỏi gương mặt đỏ bừng con tim nhảy loạn khẽ thốt lên:"Á"
Một lúc sau nàng mới lấy lại được tinh thần,sát khí nổi lên quát lớn:
"Sắc lang, ngươi muốn chết .”
Hỏa Phượng Hoàng bắt ngọc thủ vận dụng 3 thành công lực nhanh chóng bổ ra một chưởng.Quả không hổ với cái tên Phượng Hoàng chưởng lực nàng rực đỏ như lửa,chưởng chưa đến mà khí nóng đã qua tựa hồ muốn đem Diệp Phi Hàn nung chảy thành than.
Diệp Phi Hàn xuất thủ chống đỡ , Tử Hà Thần Công tự động vận chuyển khắp cơ thể tao thành một lớp khí chắn trước mặt ngang nhiên đón đỡ thế đánh của nàng.
"Bùng Bùng Bùng"Một loat thanh âm vang lên đinh tai nhức óc ,sau lượt chưởng đầu tiên không ai chiếm được ưu thế,cả hai đều lùi về phía sau môt bước.
Hỏa Phượng Hoàng thầm kinh hãi :"Không ngờ tiểu tử này còn nhỏ mà đã có công phu thế này chỉ đáng tiếc lại quá háo sắc chỉ e thêm mấy năm nữa sẽ có không ít nữ tử bị hắn xâm phạm mà thôi."
Hỏa Phượng Hoàng hai mắt phát ra quang mang hét lớn:
"Hay lắm coi như ngươi có chút bản lĩnh,tiếp thêm một chưởng này của ta xem sao."
Trên tay nàng nhanh chóng hình thành một quả hỏa diễm đẩy thẳng về phía Diệp Phi Hàn ,chưởng thế nhanh chóng khuyếch đại một hóa thành hai,hai hóa thành bốn.bốn hỏa thành tám....cả trời đầy lửa đỏ lũ lượt trút xuống địa phương Diệp Phi Hàn đang đứng
Diệp Phi Hàn thâm tâm khẽ rung động,hắn không ngờ nữ tử trước mắt tâm địa lại ác độc đến vậy nhất tâm dồn hắn vào chỗ chết.Nộ hỏa bốc lên Tử Hà Thần Công và Ngự Nữ tâm Kinh đồng thời vận khởi lấy đan điền làm trung tâm dung hợp vào nhau truyền đến quyền đầu phất ra.
"Ầm Ầm Âm" Một loạt âm thanh lại vang lên cây cỗi xung quanh bị chấn đứt đoạn núi đã thi nhau sụp đổ.
Hỏa Phượng Hoàng càng đánh càng kinh hãi,nàng không ngờ hắn có thể đỡ được một chưởng phát ra với 8 thành công lực của mìn mà không hề xây xát dù chỉ là một vạt áo.Phải biết rằng trên giang hồ người có thể đón được một chưởng này của nàng trừ mấy lão nhân cao thủ thì không có mấy người.
Tâm tình nàng nhanh chóng hào hoãn trở lại cất giọng hỏi:
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi là ai? Từ đâu tới ? vì sao xuất hiện ở đây ?”
"Đây là địa bàn của nàng sao? tại sao nàng có thể đến còn ta thì không?mà hình như ta không có nghĩa vụ phải hồi đáp lại câu hỏi của nàng thì phải"Diệp Phi Hàn ngang bướng trả lời.Trong thâm tâm hắn thầm nghĩ ta dù gì kiếp trước cũng vô cùng nổi tiếng ai ai nghe thấy tên cũng phải khiếp đảm chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám chọc giận lão tử,cho dù hôm nay có bỏ mạng cũng phải lột hết quần áo của ngươi mới cam lòng .
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma