Một huyết nữ.
Trong đêm đen kịt.
Cự trạch mênh mông, ngập mùi tinh huyết.
Mùi máu sẽ khiến cho giác quan của ta càng thêm nhạy bén.
Ở phía trước mười thước, chính là con mồi lần này của ta.
Chiếu Minh cự trạch đã bị ta phá hủy toàn toàn, giữa đêm khuya, ánh trăng đối với con người mà nói, chẳng khác gì có mà như không. Có điều, hắn cư nhiên có thể bình tĩnh phán đoán hướng công kích của ta mà phòng ngự, cứ thế duy trì đã được 30 phút.
Nhưng mà, ta có được thể chất đặc thù giống y như mèo, là có thể nhìn thấu màn đêm. Mà con mồi của ta … đứng trong bóng đêm, hắn lạnh nhạt nở nụ cười.
Ta là một sát thủ …
Nhưng ta chán ghét mùi máu tươi …
Xưa nay, ta không thích dùng súng, chỉ yêu thích các loại vũ khí lạnh, như dao kiếm, lạnh đến thấu tận xương tủy. Chúng nó có thể dễ dàng làm rách da của con người, hơn nữa, nó tuyệt sẽ không làm bẩn hai bàn tay của mình.
Mỉa mai là, tay của ta rất ít dính máu, cư nhiên lại bị người đời gọi là “Huyết Nữ” – hay con gái của Tử Thần.
Máu …
Nhuộm đỏ bộ quần áo trắng của ta một cách quỷ dị. Nhưng, nó không khiến cho ta cảm thấy ghê tởm, mà là, xinh đẹp.
Không nghĩ tới, máu dính trên mình Huyết Nữ lại là máu của chính cô ta. Trải qua việc này, ta cảm thấy mình thật thất bại. Thân là một sát thú, lại không hiểu quy tắc của nó, không dùng vũ khí nóng thì chỉ có một đường đi, đó chính là tử lộ.
“Huyết Nữ sao …” Đế Tư Thương chậm rãi chỉa súng vào sau ót của ta. “Ta đã quên nói cho cô biết, ta cũng có khả năng nhìn thấu màn đêm. Tuy rằng, không sánh bằng Huyết Nữ cô.”
“Ta cũng quên nói cho ngươi một việc.” Nếu hắn cũng có thể nhìn thấy ta, thì ta cũng không keo kiệt nụ cười lạnh, cung cấp chút tin tức cho hắn.
Đứng phía sau hắn chính là Mặc Hồn, là người hợp tác của ta.
Ta đã quên nói cho hắn biết, ta chỉ là minh thương mà thôi. Tổ chức Tác Hồn xưa nay đều có hai người một tổ, một sáng một tối. Minh thương không đánh lại, thì ám tiễn mới ra tay. Mà Mặc Hồn, chính là cây ám tiễn đó.
Từ năm ta 13 tuổi, bắt đầu lần ám sát đầu tiên, chỉ cần ta làm minh thương, thì ám tiễn tuyệt đối không có cơ hội ra tay. Vì thế mới tạo thành cảnh giả là Huyết Nữ xưa nay chỉ độc hành một mình. Hôm nay cư nhiên phải nhờ đến ám tiễn bảo vệ, xem ra, ta thua rất thảm a.
“Tiểu Dạ Dạ, người ta giúp cô một đại ân, cô định hồi đáp người ta như thế nào nè?” Mặc Hồn lấy tay điểm điểm vào má lúm đồng tiền trên mặt, một bộ đáng tiểu đệ đệ ngây thơ, đáng yêu đã diễn suốt 5 năm qua, nên ta đã nhìn quen.
Thật khó tin được, người cầm đầu tổ chức sát thủ Tác Hồn này lại có bộ dáng như vậy. Nụ cười ấm áp như ánh thái dương kia, từng khiến cho ta chán ghét. Nhưng hôm nay, nụ cười đó, lại có vài phần dễ coi.
“Mặc Hồn, muốn ta báo đáp sao nè?” Cố nén cơn đau ở bàn tay, ta cố gắng khiến tiếng nói của mình trầm ổn thêm một chút, “Thời gian không còn nhiều lắm đâu.”
Bởi vì …
Sinh mạng của ta …
“Ách ?!” Mặc Hồn kinh hô.
Ta nhìn thấy, trong ánh mắt của hắn có mấy phần ngạc nhiên. Sau đó, là những tia sáng kì dị: “… Tiểu Dạ, ngươi rốt cuộc cũng đáp ứng ta …. chín năm rồi … người ta rất cảm động đó …” Nói xong, hắn không để ta phân trần, đã nhào bổ vào lòng ta, cọ quậy một hồi.
Đột nhiên …
Thân thể của hắn cứng đờ …
Ánh mắt dí dỏm chỉ trong nháy mắt đã đông cứng lại …
“Là máu của ai vậy?”
“Đây là phương pháp ngươi đối đãi với kẻ đang bị thương đấy hả ?” Ta lảo đảo một hồi, dựa lưng vào tường, mới miễn cưỡng đứng được.
“Chết tiệt, cô đã bị thương rồi phải không ?” Ngữ khí đứng đắn đến khó tin.
“Là chết mới phải.” Nhiệm vụ quan trong như vậy, chỉ bởi vì tính khinh địch mà suýt nữa đã bị hủy trên tay ta. Chỉ bằng việc này, đã đủ để tổ chức lấy mạng của ta, hà huống chi ta còn bị trọng thương nữa chứ.
“Mặc Hồn, tiễn ta một đoạn đi.” Súng của hắn, so với đao của ta nhanh hơn.
“Dạ Đồng.”
Tiếng nói của Mặc Hồn rất nhẹ …
Giống như hắn đang bị áp lực …
Trong trí nhớ của ta, đây là lần đầu tiên hắn thật sự gọi tên đầy đủ của ta.
“Ài, bài danh thứ hai ở Tác Hồn chết vì bị súng bắn, nghe tựa hồ cũng không tệ lắm.” Ta cúi đầu, cười thành tiếng: “Mỗi lần đi ám sát đều cố gắng không cho bản thân dính máu, nhưng nào ngờ, đến cuối cùng cũng phải dính máu đầy người mà chết … Ngay cả ông trời cũng trêu ta …”
“Vì thế … kiếp sau … đừng … nên … mặc … áo … trắng … !!!” Mặc Hồn nghiến răng, nói ra một câu.
“Kiếp sau hả? Ta … khụ khụ …” Cơn ho khan cắt ngang lời nói của ta. Chân ta rốt cuộc đã không thể đứng vững nữa rồi, thân thể ta nép vào tường, từ từ trượt xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất. Quần áo của ta ma sát vào vách tường, tạo ra tiếng rèn rẹt, bây giờ, trong đầu của ta chỉ có mỗi một suy nghĩ: chết tiết, quần áo của ta lại bẩn thêm một chút nữa rồi.
“Kiếp sau … ta … vẫn … mặc … áo trắng …”
Bằng không, ta sẽ không tìm được chính mình.
Bởi vì, ngoại trừ ta, sẽ không ai tìm ta nữa.
“Dạ Đồng !” Mặc Hồn sờ soạng trong bóng tối, muốn tìm ta: “Ta mang cô đi bệnh viện !”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
“Bệnh viện ? Không phải trở về tổng bộ sao ?”
“Ngốc, cô bị thương như vậy mà con muốn trở về tổng bộ hay sao?” Mặc Hồn chuẩn bị tiến lên ôm lấy bộ dáng sắp chết của ta.
Thiếu chút nữa, ta đã quên, trở về tổng bộ, chí khiến ta chết nhanh hơn.
Trong tổ chức Tác Hồn, bị thương chia thành ba cấp bậc ABC. Cấp C là vết thương nhẹ, thường thì sẽ tự lành lại, chỉ cần băng bó, tẩy trùng vết thương là xong việc. Cấp B thì hơi nghiệm trong một chút, nhưng chỉ cẩn nghỉ ngơi cho tốt, cộng thêm sự điều trị của các chuyên gia trong tổ chức thì chắc chắn sẽ khỏi. Còn cấp A là trọng thương, tức là người bị thương trong 1, 2 năm tới sẽ không thể phục vụ cho tổ chức. Những người bị như thế, chỉ có một kết cuộc mà thôi, đó là — bị xử lý. Đối với tổ chức mà nói, họ không cần phải nuôi một đám phế vật thương tật như vậy. Nhưng lại muốn phòng ngừa chuyện cơ mật của tổ chức bị tiết lộ, nên phương pháp duy nhất chính là biến đám phế nhân đó thành người chết.
Trọng thương thì sẽ chết, đây chính là điều mà mỗi tên sát thủ đều nên biết.
“Vậy ngươi giải thích như thế nào về vết thương của ta ?” Vết thương có lai lịch bất minh, kẻ nào dám vào bệnh viện để chữa trị chứ? Họ nhất định sẽ báo cảnh sát, chỉ sợ đến lúc đó, còn phải đối phó với đám cảnh sát phiền phức.
“Cùng lắm thì sau khi băng bó xong liền lập tức rời khỏi.” Mặc Hồn đề nghị.
Quả nhiên, đây là tác phong làm việc của Mặc Hồn a, nhưng, y vẫn có chuyện giấu diếm …
“Mặc Hồn, ta không muốn liên lụy cho ngươi.”
Cho dù có chết, cũng sẽ không chết ở nhà giam. Huống hồ, ta còn chuyện vẫn chưa thể giải quyết, quyết sẽ không chết oan như vậy. “Chúng ta đã hợp tác được chín năm, có đúng không ?”
“Phải !” Mặc Hồn tức thì thu hồi nét mặt dí dỏm của mình.
“Ta đây … muốn mượn ngươi một thứ, có được không ?” Dõi theo ánh mắt của hắn, ta ôn nhu nói, ngón tay của ta lướt qua ngực của hắn, kéo vạt áo của hắn xuống, mượn lực đứng lên.
“Được.” Hắn chợt mỉm cười, tay ôm vào eo của ta. “Tiểu Dạ … cho dù nàng muốn mượn thứ gì … ta cũng đều sẽ cho.”
“Sẽ không hối hận.”
“Phải.” Cái ôm của hắn ngày càng mạnh, khiến cho ta ngay cả hít thở cũng không nổi: “Ta biết, nàng muốn mượn mạng của ta, ta sẽ cho nàng mượn. Nhưng mà, về sau ta phải có lãi.”
“Chúng ta … đi đến gặp chủ nhân …”
Đi gặp tử thần chân chính, Thí Thần!
Đại điện lạnh lẽo u ám, tràn ngập khí tức âm lãnh.
“Mùi máu tươi, ngươi bị thương ?”
Hình dáng mờ ảo đứng trước điện thờ tản ra khí tức cường đại. Thậm chí, ngay cả lời quan tâm cũng đều khiến cho trong lòng của bọn ta ta run sợ.
“Chủ nhân thứ tội.”
“Nhiệm vụ ra sao?”
“Đã hoàn thành.”
“Tốt.” Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn ta. Cho dù không ngẩng đầu, nhưng ta vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén như lợi kiếm của hắn đang nhìn ta. “Huyết Nữ của ta, đây là lần đầu tiên con bị thương nặng như vậy.” Ngữ điệu hiền lành, nhưng lại có áp lực cực lớn, khiến cho ta ngay cả thở cũng không nổi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Gì vậy! Đối với vật thể đột ngột tập kích, ta căn bản không thể tránh thoát. Thân thể của ta ngã xuống nền gạch. Nguy rồi!
“Huyết nữ của ta — thật sự có chút luyến tiếc.” Chủ nhân từ từ bước tới gần ta, nâng cằm của ta lên, ép ta phải nhìn hắn. “Làm sao đây, thật khó nghĩ nha.”
Chủ nhân …
Người đã huấn luyện ta bốn năm …
Ban nhiệm vụ ám sát cho ta năm năm …
Nhưng …
Đây là lần đầu tiên ta thấy rõ khuôn mặt của người có quyền uy lớn nhất Tác Hồn …
Nhưng ta …
Không có bao nhiêu sợ hãi.
“Chuẩn bị nhận hình phạt đi, búp bê máu đáng yêu của ta.”
Quả nhiên …
Sau khi hắn biết một vật thí nghiệm như ta bị thương, chịu phạt chính là kết quả duy nhất mà ta đạt được. Ta không mỉm cười, chỉ thờ ơ hỏi: “Bao giờ cử hành nghi thức?”
Nghi thức Hồi Hồn …
Chính là nghi thức trước khi giết chết một sát thủ.
Mỗi một thành viên trước khi gia nhập Tác Hồn, đều phải ghi rõ họ tên, thân phận của hắn lên trên một khối ngọc, sau khi gia nhập phải đưa khối ngọc đó cho tổ chức giữ. Như thế, kể từ lúc đó hắn sẽ là một thành viên của Tác Hồn, hoàn toàn vứt bỏ thân phận, địa vị, tên tuổi trước kia, mà chỉ có thứ tự trên bài danh bảng. Mà Hồi Hồn, chính là thành viên trước lúc chết, có thể khôi phục lại thân phận của mình.
Tác Hôn, không muốn lưu tên của người đã chết.
Mà chẳng lâu nửa, ta sẽ mất đi tên hiệu, trở thành người chết.
“Ngay bây giờ.”
Quả nhiên … hiểu xuất rất cao.
“Thuộc hạ muốn tặng cho chủ nhân một phần lễ vật chia tay, có được không?” Ta từ tốn đứng lên, mỉm cười.
“Cái gì? — Mặc Hồn? — Các ngươi …” Thanh âm của chủ nhân rốt cuộc cũng có một chút lo lắng.
A, bị phát hiện rồi …
Bài danh thứ nhất ở Tác Hồn, không thuộc về chủ nhân.
Mà chủ nhân, sẽ vĩnh viễn không thể tin rằng, bài danh đệ nhất trong Tác Hồn lại vì ta mà phản bội tổ chức.
Cả đời này, hắn đã quyết định rất nhiều sự sống, cái chết của con người.
Mà lúc này …
Chính là lúc mà hắn phải chết!
“Bây giờ trong tổng bộ, nơi nơi đều là thuốc nổ.” Ta nhặt khối ngọc khắc thân phận của ta, vuốt ve cái tên xa lạ ghi trên đó. “Ta từ nhỏ đã rất sợ cô đơn, nên không muốn chết một mình. Đành phải kéo chủ nhân cùng cả tổ chức Tác Hồn theo bồi ta.”
“Chú nhân đang trách cứ ta sao?”
“Nhưng mà, được cùng chủ nhân chết chung, chính là giấc mộng từ rất lâu về trước của ta.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
“Còn 30 giây nữa ….”
Mặc Hồn, chắc cũng đã tới chổ an toàn rồi.
“Miếng ngọc này … kỳ thật đều là giả … nó lẽ ra chính là của chủ nhân.”
“Trả lại cho ông !” Ta đập mạnh khối ngọc về phía hắn.
Chín năm!
Thời gian thật dài!
Ta đợi thời khắc này đã được chín năm!
Cái tên này, ta sẽ trả lại cho hắn!
Tất cả, tất cả đều trả lại cho hắn!
“Tiểu Dạ Dạ, người ta còn chưa biết tên thật của nàng … chết cũng không nắm mắt à nha!” Phía sau ta vang lên tiếng nói, cư nhiên là Mặc Hồn!
“Mặc Hồn! Ngươi …”
Sao ngươi lại khờ vậy … sao lại đi theo ta chịu chết!
Ta trơ mắt nhìn Mặc Hồn tới bên cạnh ta, đỡ ta đứng dậy, sau đó ôm ta. “Tiểu Dạ Dạ, nàng tên là gì? Nói mau a … chỉ còn có 10 giây thôi …”
“Mặc Hồn, tại sao ngươi không biết quý trọng tính mạng của mình ?!”
Nếu đã vậy … vậy thì hãy cùng nhau rời khỏi chốn hồng trần này.
“Ta họ Triển, tên là …”
“Vũ … tên của ngươi là Vũ (Vũ: Múa, chứ ko phải Gió hay Võ)!”
Trả lời chính là chủ nhân … tên lúc trước của ta đều là giả.
“Đúng vậy, ta gọi là Triển Vũ. Mặc Hồn … nhớ cho rõ … kiếp sau … phải tìm ta để đòi … lãi … chủ nhân … ông còn nhớ rõ tên của ta … thật không dễ a.”
Thật sự không dễ gì a …
Cha …
Con còn tưởng rằng …
Cha đã sớm quên rằng …
Cha từng có một đứa con gái …
“Cùng nhau xuống suối vàng đi, cha.”
“Ầm —”
Thuốc nổ được kích hoạt, tất cả đều tan biến.
Triển Vũ … Dạ Đồng … Mặc Hồn … Cha của ta … Còn cả cơ nghiệp mà cha ta gầy dựng …
Tất cả …
Đều tan biến …
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma