Mâu Tu bẻ khớp ngón tay răng rắc – “Các ngươi muốn một chọi một hay lên toàn bộ?”
Mấy học sinh năm hai không ngờ rằng Mâu Tu lại thật sự dám động thủ – “Sợ ngươi sao!”
Chỉ là học sinh có mặt ở phòng huấn luyện không ít, vừa thấy Mâu Tu liền biết có kịch hay để xem, gã này là chuyên gia gây rối.
“Tất cả dừng tay lại, đã có quy chế không cho phép đánh nhau trong trường, mấy người cho rằng nội quy là trò đùa sao!” Một giọng nói vang lên ngăn cản mọi người, mấy gã năm hai nghe vậy liền tránh sang bên. Người tới chính là No.1 của năm hai – Gasde.
“Nếu học đệ này hứng thú thì ta sẽ tiếp vài chiêu cùng ngươi, thế nào?” Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn thấy Gasde, Mâu Tu tuy rằng vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng thái độ hung hăng cũng đã giảm xuống không ít.
“Nghe danh học trưởng đã lâu, cũng đang muốn lĩnh giáo Tinh Biến Quyết của ngươi!”
Tinh Biến Quyết là công pháp tấn cấp của các tinh anh học viện Tinh Không, cũng là chiêu bài của Tinh Không. Gasde là No.1 của năm thứ hai, tuyệt đối có thực tài.
“Hai người sao lại vì chuyện nhỏ này mà tranh đấu, nếu muốn luận bàn thì cũng nên tìm thời điểm khác, chứ cứ như vậy thì chỉ kết thù oán mà không được ích lợi gì”
Người dám xen vào chuyện của Gasde và Mâu Tu ở học viện Tinh Không này tuyệt đối không nhiều, hơn nữa đối phương chỉ là học sinh năm một.
Mâu Tu đang khó chịu, liền quay ngoắt đầu lại định mở miệng mắng, nhưng vừa nhìn thấy người thì nghẹn lại, đành hừ mạnh một tiếng.
Gasde mỉm cười – “Patroclus, ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến trường”
“Học trưởng, dù sao ta cũng là một thành viên của học viện”
“Hừ, nếu không có chuyện gì, ta đi” Cho dù Mâu Tu luôn thích gây loạn cũng đành nhịn xuống, hắn biết đánh không lại người này.
Patroclus là No.1 trong đám tân sinh, cũng có thể là No.1 trong cả Tinh Không, bởi vì hắn có một gia tộc huy hoàng và tổ tiên vĩ đại.
Patroclus Doyle, con cháu của Lilan Garros. Mới tiến vào học viện Tinh Không năm nay, sự xuất hiện của hắn tựa như một vầng hào quang chói mắt, nghe nói bởi vì hắn chọn Tinh Không, khiến cho hiệu trưởng các học viện cấp S khác của loài người buồn bã không thôi.
“Xem ra Mâu Tu đã được ngươi cho ăn quả đắng nên khi thấy ngươi cũng thành thật hơn” Gasde cười nói. Thấy Mâu Tu như vậy quả là chuyện hiếm thấy.
“Học trưởng khéo nói đùa, thực lực của bạn học Mâu Tu cũng rất giỏi”
“Được rồi, được rồi không đôi co với ngươi nữa, ta đang muốn làm vài trận, nếu không thì nhờ ngươi chỉ điểm vậy?” Gasde mặc dù là No.1 của năm hai nhưng khi đứng trước người được xưng là có thiên phú nhất trong ba trăm năm của của gia tộc Doyle cũng không dám lỗ mãng. Ngay cả kẻ chuyên gây rối như Mâu Tu khi thấy Patroclus cũng phải cong mông mà chạy, có thể thấy được thực lực của người này.
Patroclus cười rạng rỡ, nụ cười khiến cả những thiếu nữ xinh đẹp nhất cũng cảm thấy thẹn không bằng – “Học trưởng, xin cứ tự nhiên. Ta đang muốn đi tới thư viện kiếm một ít tài liệu, không quấy rầy các ngươi nữa”
Gasde nhún vai, không cưỡng cầu. Người này từ khi sinh ra đã hơn người, thời gian trôi qua, một gia tộc người Inventer có thể tồn tại không suy sụp quả thực không nhiều lắm, mà gia tộc Doyle chính là một trong số đó. Thực lực hiện tại cũng rất mạnh, Thiên Vương Quyết gia truyền cũng là tuyệt học siêu cấp của người Inventer. Chỉ là nghe nói tu hành tuyệt học này vô cùng khó khăn, có yêu cầu hà khắc nhất trong năm đại tâm pháp. Vấn đề Lilan Garros tướng quân năm đó lưu lại chính là chỉ có người hoàn mỹ mới có thể tu luyện tâm pháp hoàn mỹ, nếu không trọn vẹn rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên tuyển chọn người tu luyện Thiên Vương Quyết đều vô cùng cẩn thận, chỉ có điều tìm kiếm được người hoàn mỹ đâu có dễ. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kỳ thật, gia tộc Doyle đã có hai đời không thể kế thừa Thiên Vương Quết, cho đến tận khi Patroclus xuất hiện thì Thiên Vương Quyết mới lại thấy ánh mặt trời.
Tuy trên vai gánh trọng trách nặng nề của cả gia tộc, nhưng cuộc sống của Patroclus vẫn rất vui vẻ, bình thản.
“Đi thôi, không cần nhìn nữa. Hắn và chúng ta vốn không cùng một loại người”
“Lão đại, hắn mạnh như thế sao?’
“Đúng vậy, trông không có vẻ gì giống cao thủ”
Gasde cười khổ - “Đúng là không biết thì không sợ, hắn mạnh đến mức nào thì ta không biết, nhưng cũng có thể xác định được một chút. Khi nhìn thấy hắn thì ta không có chút tin tưởng nào vào bản thân. Đi thôi”
Ngay cả Gasde là No.1 của năm hai còn chưa chiến đã thừa nhận tài không bằng người – quả là một chuyện không dễ thấy. Mà Patroclus nhìn thế nào cũng giống một anh chàng đẹp trai, ôn hòa.
Cuối tuần thật tốt, Vương Động cũng được xả hơi. Mấy ngày hôm nay tinh thần chiến đấu của hắn như hồi còn ở Norton mới có thể hoàn thành chương trình học, nên ngủ một giấc tới tận mười hai giờ. Chờ xem có thông báo gì không, đáng tiếc là không có tin tức gì. Vương Động hít sâu một hơi, quyết định bắt đầu một ngày của mình.
Tuy rằng phải ôn tập bài vở nhưng hắn không hề buông lỏng việc tu luyện bí quyết Đao Phong – đây là mệnh căn của hắn. Chẳng qua, Võ Thần Tự Nhận cũng đã nói: luyện quyền mà không luyện công thì là công dã tràng, mà luyện công không luyện quyền thì cũng không được. Nếu bị người công thực yếu hơn đánh bại thì quả là xấu hổ.
Vương Động vệ sinh cá nhân xong thì ăn trưa qua loa. Phàm là người còn sống sót tại Norton đều rất quý trọng thức ăn, thứ gì cũng là mỹ vị, hơn nữa cơm trưa trong trường lại còn rất rẻ.
“Tiểu thư, cuối tuần sao lại không đi chơi đâu, thời tiết hôm nay rất đẹp”
“Ta còn chưa làm xong bài”
Đại tiểu thư của FFC có một biệt thự riêng của mình.
Ở nhà, Mã Tiểu Như mặc cả cây trắng, liếc qua điện thoại không thấy có tin nhắn. Tên ngu ngốc này, cuối tuần mà cũng không chủ động được một chút.
Vương Động lại tới Thiên Đường Mộng Ảo quen thuộc, vẫn là chỗ cũ – phòng số 5. Vương Động vừa bước vào thì thấy lưu lượng người hôm nay nhiều kinh khủng.
Như kiểu toàn bộ người trên thế giới chạy hết về đâu, Vương Động níu một người lại hỏi mới biết. Hóa ra người chơi ở TPA và IPA là có cùng chung thời gian, chủ yếu là để người chơi TPA biết một chút cao thủ chân chính đánh như thế nào.
Đương nhiên cũng có một số người chơi IPA muốn khoe siêu cấp chiến giáp của mình trước mặt người chơi TPA.
Người chơi ở TPA cũng có một phần là học sinh, tất cả đều hiếu kỳ muốn nhìn xem áo giáp võ trang tưởng tượng – coi như là thư giãn.
Lúc mở ra, người chơi vô cùng náo nhiệt, nhưng hai nhóm người chơi luôn có sự phân chia rõ ràng. Chỉ có điều tính huống đối chiến của hai bên cũng ít thấy, người chơi IPA thì tất nhiên là muốn được thử cảm giác làm cao thủ, nhưng người chơi TPA sau vài lần ăn quả đắng cũng không để cho bên kia có cơ hội như thế.
Các loại áp giáp võ trang quái đản, đề thăng sức chiến đấu rất nhiều nên chắc chắn khi đánh sẽ thua thiệt, mà thua thì quả là xấu mặt.
Võ Trang Gió Lốc
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh
Chương 37: Áo giáp ẩn hình
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tập
Vương Động cũng không quan tâm là IPA hay TPA gì, chỉ cần đánh được là được. IPA tuy rằng không thực tế nhưng vấn đề lớn nhất không nằm ở áo giáp võ trang mà là phần lớn người chơi đều chưa khai khiếu, bọn họ tất nhiên không cần tu luyện hạch lực hay tinh thần lực mà tất cả đều theo cấp bậc của bọn họ.
Mở tin nhắn, một người chơi có ID ‘Điên Cuồng Kim Cương’ bên phía IPA đập vào trong mắt, cấp 37, chứng tỏ có thể có được cao nhất là 100 tác tinh thần lực. Tinh thần lực của người chơi IPA là cố định, bởi vì đây không phải thuộc tính của bản thân cho nên cũng không có chuyện gia tăng hay giảm xuống. Chỉ là loại tinh thần lực ổn định này trong chiến đấu cũng rất đáng sợ. Nói cách khác là sẽ không sợ tiểu hao.
Cấp 37 là khá cao, Dream để kiếm tiền chắc chắn sẽ không để cho người chơi IPA dễ dàng thăng cấp, cấp bậc của người chơi quyết định cấp bậc của áo giáp. Điên Cuồng Kim Cương chỉ có thể dùng áo giáp cấp ba.
Vương Động nhận thấy người này tương đối xuất sắc nên trực tiếp tuyển chọn, chưa đầy ba giây sau đối phương đã có trả lời.
Thời điểm Vương Động bắt đầu trận đấu đã có đến mấy trăm người tụ tập, đa số là người chơi IPA, đại khái bọn họ cũng không nghĩ rằng lại có người chơi TPA chấp nhận loại khiêu chiến này, khi thấy chiến tích của đối phương thì lập tức hiểu được, hóa ra cũng không phải là kẻ tay mơ không có kinh nghiệm, nhưng như thế lại càng hay. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Điên Cuồng Kim Cương nhìn qua Võ Thần Tự Nhận – “Ngươi xác định sẽ đánh với ta?”
“Không thành vấn đề”
“Nhưng ta sử dụng áo giáp võ trang, nếu có thua cũng đừng đổ lỗi ta chiếm tiện nghi”
Vương Động khẽ cười rồi gật đầu, hắn cảm giác những người chơi đứng ở đây vô cùng hào hứng, chỉ là bọn họ thì quan tâm tới thắng bại còn hắn lại quan tâm tới việc tích lũy kinh nghiệm.
Cho nên đối thủ càng mạnh càng tốt.
“Khải hóa!” Hai tay Điên Cuồng Kim Cương đan chéo vào nhau, động tác rất tự nhiên. Hào quang lập tức bùng lên. Một kiện áo giáp mỹ lệ đã xuất hiện trên người Điên Cuồng Kim Cương.
Mị ảnh tam hình – áo giáp cấp ba. Người chơi IPA tươi cười, không cần nói đến vấn đề tinh thần lực, mà ngay cả áo giáp võ trang này đều có được năng lực đặc thù, chính là khắc tinh của người chơi TPA. Đây chính là thứ khiến bọn họ không thể phát huy kinh nghiệm chiến đấu, bọn họ thà đối chiến cùng thực hình IPA chứ không muốn đối chiến với loại áo giáp có thể biến hình này, nói đơn giản đây chính là thứ áo giáp vô lại.
Điên Cuồng Kim Cương đắc ý cười vang, quả thật hắn thông qua cấp bậc cùng việc hoàn thành nhiệm vụ mà có được, áo giáp mị ảnh này đủ để khiến cho đại đa số người chơi TPA thất bại trở về. Hắn chỉ ngẫu nhiên mời đánh, chứ không nghĩ tới việc thực sự có người chơi TPA chấp nhận. Mặc dù chỉ là một tay mơ, nhưng có còn hơn không.
“Có thể bắt đầu rồi chứ?” Vương Động khẽ bẻ khớp tay, lắc cổ. Đối với hắn thì đối thủ càng mạnh càng tốt.
“Tất nhiên, ngươi khải hóa đi”
“Đến khi cần sẽ làm” - Vương Động lười không muốn giải thích.
“TPA quả nhiên là khinh thường chúng ta, vậy thì ta sẽ không khách khí!” Đại khái Vương Động cũng không phải kẻ đầu tiên nói vậy, nhưng chỉ là kết quả của những kẻ đó đều rất thảm.
Người chơi IPA chỉ là người bình thường, chỉ khi lên PA thì mới hóa thân thành cao thủ. Nếu không hiểu được điểm này thì quả là thiệt thòi lớn.
Vũ khí của Điên Cuồng Kim Cương là kiếm, hắn nhanh chóng bổ một kiếm về phía Vương Động. Vương Động lùi lại, tránh sang một bên; hắn muốn hoạt động gân cốt một chút. Mà Điên Cuồng Kim Cương thấy đối phương lùi lại đằng sau thì lập tức triển khai công kích điên cuồng, xung quanh hầu như toàn là người chơi IPA nên tất nhiên sẽ cổ vũ cho Điên Cuồng Kim Cương. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thế công của Điên Cuồng Kim Cương càng lúc càng hung mãnh, dường như phải một kiếm đem Vương Động chém chém thành thịt nát. Đừng tưởng rằng người chơi IPA chỉ biết đánh loạn, họ chỉ khó khăn trong việc tu luyện tinh thần lực nhưng đối với việc sáng tạo chiêu thức thì sức tưởng tượng của họ không hề kém người chơi TPA. Nhất là trong quá trình PK sẽ không có gì hạn chế, trong lòng cũng không có quá nhiều gánh nặng, thắng thua là chuyện bình thường. Cho nên nếu đánh liên tục cùng người chơi TPA thì bọn họ sẽ không sợ bị tiêu hao tinh thần lực như người chơi TPA, đối với IPA thì đây chỉ là một trò chơi nên lực chiến đấu và ưu thế của bọn họ luôn được tăng lên gấp bội.
Thẳng thắn mà nói, người chơi TPA không hề muốn chiến đấu cùng IPA, bởi vì nếu có thể thắng đối phương thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi nhưng không thu được chút kinh nghiêm thực chiến nào, còn thua thì sẽ rất mất mặt.
Rất nhanh, Vương Động liền phát hiện những đòn tấn công của Điên Cuồng Kim Cương không hề hỗn loạn mà rất có tiết tấu, điều này chứng tỏ đối phương cũng tốn rất nhiều công phu. Tuy rằng không đến mức tinh diệu nhưng cũng tương đối khá. Mà Điên Cuồng Kim Cương cũng cảm thấy di chuyển của đối thủ dường như rất đơn giản nhưng kỳ lạ là không sao đánh trúng.
Cho dù đánh không trúng nhưng xét trên khía cạnh tiêu hao chiến thì Điên Cuồng Kim Cương vẫn có lợi, dù sao tinh thần lực của hắn là cố định nhưng đối phương thì bất đồng, theo chiến đấu diễn ra sẽ bị tiêu hao.
Điên Cuồng Kim Cương lấy hai chữ ‘điên cuồng’ làm đầu cũng rất hợp lý. Rất nhanh, công kích của hắn về phía Vương Động đã bắt đầu trở nên điên cuồng, kết cấu có chút hỗn loạn khiến Vương Động liên tiếp lui về sau. Sở dĩ đối phương tấn công không hề cố kỵ như vậy là vì hắn tin tưởng vào lực phòng ngự của áo giáp.
Trong nháy mắt Vương Động gia tốc, đấm ra một quyền vào trước ngực Điên Cuồng Kim Cương – đây chính là sự khác biệt. Một cao thủ chân chính chắc chắn sẽ không đánh loạn xạ như vậy, mà khi chân chính đối chiến thì tất cả mọi người đều sẽ lộ ra sơ hở, nếu không cẩn thận thì chỉ cần một lần cũng sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Oanh…
Điên Cuồng Kim Cương thấy vậy liền lui, nhưng một quyền của Vương Động đã tới. Một quyền này đánh cho Điên Cuồng Kim Cương lộn nhào mấy vòng trên không trung rồi mới rơi xuống đất. Vương Động có chút kỳ quái,… Người này có điểm quái lạ, theo lý thuyết thì khi trúng một quyền này sẽ rất khó chịu, vậy mà đối phương lại có thể đứng ngay dậy như chưa có gì.
Một quyền của Võ Thần Tự Nhận khiến cho đám đông đang huyên náo dừng lại. Người tinh tường mới biết được tinh túy bên trong, người kém cỏi chỉ nhìn thấy cái vỏ bề ngoài. Ngay từ đầu người chơi IPA chỉ thấy Võ Thần Tự Nhận bị Điên Cuồng Kim Cương đánh cho không thể trả đòn, trốn chui trốn lủi như chó nhà có tang, ai ngờ lại đột ngột đấm ra một quyền đánh bay đối phương.
Sau khi rơi xuống đất Điên Cuồng Kim Cương cũng không nóng lòng công kích, cả người bỗng nhiên nhạt dần rồi biến mất trong không khí.
Đây là mị ảnh tam hình – năng lực của áo giáp võ trang cấp ba IPA, có khả năng ẩn thân. Đây cũng không phải đơn giản là đánh lừa thị giác mà bản thân áo giáp có thể hấp thu sóng tinh thần, cho nên mặc dù là cao thủ muốn tra xét cũng không có hiệu quả. Năng lực này ở trong hiện thực tất nhiên là không có, nhưng chỉ có các loại áp giáp đặc chủng từ cấp bốn trở nên mới có thể có trang bị, được bố trí cho việc điều tra, ám sát của bộ đội đặc chủng.
Nhưng ở IPA tuy ít nhưng cũng không đến mức hiếm thấy.
Võ Trang Gió Lốc
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh
Chương 38: Dũng Sĩ quyền
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tập
Cho nên đánh cùng mị ảnh tam hình là không có ý nghĩa, mấy người chơi TPA khác cũng lắc đầu. Người này nghe có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó, nhưng quả thực quá đần. Cho dù muốn kiếm một gã IPA để thỏa nghiền, thể hiện một chút phong phạm cao thủ thì cũng không nên tìm tới mị ảnh tam hình. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trừ phi có được năng lực điều tra đặc thù, chứ thật khó có thể phát hiện người chơi mặc áo giáp loại này.
Bỗng nhiên cả người Vương Động bay lên rồi ngã xuống mất đất – đây chính là sự khác biệt.
Căn bản không hề cảm giác thấy đối phương, vừa nãy đối phương đánh hắn một quyền, tuy quyền này không quyết định thắng bại nhưng cảm giác đau thì không giả.
Người chơi IPA đồng loạt hoan hô, kỳ thật thắng như vậy thì có ý nghĩa rồi, nhưng coi như hạ nhục gã TPA này một chút.
Chỉ là… Vương Động lại lồm cồm bò dậy, ôm ngực – “Mia, đau quá!”
Nếu ở trên chiến trường thì đây đã là một đòn trí mạng, vạn nhất mà mình gặp phải loại hình này thì sẽ rất nguy hiểm.
Bỗng nhiên Vương Động không cần xuy nghĩ gì mà bay ngược lại đằng sau, đúng lúc một kiếm của Điên Cuồng Kim Cương chém xuống. Hiển nhiên Điên Cuồng Kim Cương không ngờ một quyền cực nặng của mình lại không thể đánh ngã đối thủ ngay cả khi hắn không mặc áo giáp.
Nhưng điều không ngờ nhất là một kiếm này lại thất bại, mị ảnh là áo giáp ẩn hình, ngay cả ở IPA cũng không được hoan nghênh. Nếu như không có kĩ năng tương ứng thì sẽ không thể thực hiện tốt, nên thực lực cũng không thể nghi ngờ.
Điên Cuồng Kim Cương đương nhiên không tin đối phương có thể khám phá được kĩ thuật ẩn hình, lại tiếp tục đâm một kiếm, nhưng… Võ Thần Tự Nhận lại chạy!
Mọi người đứng ngoài đang xem Võ Thần Tự Nhận cố gắng tránh né một ẩn hình chiến sĩ truy sát.
Thực tế là tinh thần lực không thể che dấu tốt như vậy, mà chỉ là trên giả thuyết. Cho nên loại chức năng ẩn hình này chỉ nhắm gia tăng tính giải trí, nhưng đối với người chơi TPA thì quả thực là ác mộng.
Còn không nhận ra vị trí của đối thủ thì đứng nói tới công kích.
Vương Động mặc dù đang chạy trốn, né tránh nhưng vẫn cố gắng xác định vị trí đối thủ thông qua dao động không khí mỗi lần đối thủ ra tay. Chỉ là tốc độ của đối phương cũng không chậm khiến hắn cực kỳ bị động
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Vương Động quả thật bị đánh cho tơi tả vô cùng, nếu tinh thần lực đủ mạnh thì hắn đã công kích liên tục khắp nơi, cho dù đối phương ở nơi nào cũng phải chết.
Kỳ thật VươngĐộng vẫn có thể, nhưng hắn tới nơi này cũng không phải để giành chiến thắng bằng mọi giá. Phải giải quyết vấn đề này, bằng không sẽ không thể an tâm mà sống, sẽ rất khó chịu.
Khả năng truy tìm của tinh thần lực quả thật không có hiệu quả, mà tinh thần lực bị hấp thu cũng không có khả năng trở lại, chờ đến khi kịp phản ứng thì đối phương đã thay đổi vị trí.
Oanh…
Công kích liên tục, rốt cục Vương Động cũng không tránh khỏi chỉ có thể cố gắng đưa tay trái lên đỡ lấy. Máu chảy, quyền phải theo đó mà đánh ra nhưng đối thủ đã lại biến mất.
Có lẽ do đau đớn kích thích nên hai mắt Vương Động bỗng phóng xuất cường quang – một thân ảnh mơ hồ xuất hiện.
Điên Cuồng Kim Cương biết đối phương dựa vào tiếng gió rít mà cảm nhận, quả là cao thủ. Nhưng cho dù cao thủ thế nào cũng sẽ bị hạ bởi tay mình.
Ánh mắt của hắn có vẻ bi ai, phẫn nộ, không cam lòng. Vô số thế hệ đi trước đều là chiến sĩ võ trang, vậy mà đến hắn lại không thể khai khiếu, nhưng lỗi này cũng không phải do hắn. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một kiếm này, ngươi còn có thể tránh được sao!
Vụt…
Nhưng mà một kiếm đoạt mạng này đã bị né, mà Võ Thần Tự Nhận lúc này đã tung ra một quyền đánh bay Điên Cuồng Kim Cương. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
…Đối phương sao lại có thể đánh trúng, tại sao…
Vương Động vẫy vẫy tay – “Trụ cột của ngươi tựa hồ không tồi, sao không xuất ra!”
“Cút, những người như các ngươi sao có thể hiểu được!”
Mị ảnh vừa hiện hình đã lại biến mất tiếp tục công kích Vương Động; nhưng… công kích lại thất bại, Vương Động đá một cước điểm tới cổ hắn rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống. Người ngoài thì chỉ nhìn thấy một cước này đá vào khoảng không, nhưng có vẻ chạm phải cái gì. Mà Điên Cuồng Kim Cương thì sợ tới mức lùi nhanh ra xa.
Đối phương cố ý nương tay với hắn.
“Ngươi không cần ẩn thân nữa, sao không chân chính đánh một trận” – Vương Động cười nói. Mới lúc đầu chiến đấu thì Điên Cuồng Kim Cương không tồi, nhưng từ khi khởi động năng lực đặc thù của áo giáp thì cả người hắn đều đã thay đổi.
Thân hình Điên Cuồng Kim Cương lại hiện ra, áo giáp mị ảnh biến mất để lộ ra một khuôn mặt tái nhợt – “Ngươi cảm thấy đánh một trận cùng ta rất đáng giá sao?”
“Đáng giá, nếu không ta đã không để lãng phí thời gian” – Vương Động thản nhiên nói. Hắn không biết đối phương tại sao lại vậy, nhưng ngay ở lúc mới bắt đầu chiến đấu thì trụ cột của hắn vô cùng vững chắc, ngay cả di chuyển cũng rất vững vàng, ngay cả bản thân mình cũng không có được, một người chơi IPA càng không có khả năng có được.
“Được, ta sẽ đánh với ngươi một trận công bằng!”
Người chơi IPA ngây người, gã Điên Cuồng Kim Cương này ấm đầu rồi sao?
Một người chơi IPA lại không mặc áo giáp để chiến đấu cùng cao thủ có thể phá giải mị ảnh ẩn thân.
Gã này cho rằng mình là ai!
Hống…
Tinh thần lực bùng nổ, tuy rằng tinh thần lực này cũng là hư cấu nhưng hắn nguyện ý cùng đối thủ trước mắt đánh một lần.
Hắn không sử dụng kiếm mà lại dùng quyền, một quyền này xuất ra tại tạo ra tiếng hổ gầm.
Vương Động không khỏi kinh ngạc, quyền pháp thật cương mãnh. Người có thực lực thế này sao lại lẫn trong người chơi IPA.
“Dũng Sĩ quyền của Dũng Sĩ tướng quân!”
Bỗng dưng có người sợ hãi kêu lên.
Dũng Sĩ tướng quân là một trong 10 đại danh tướng của Liên Bang, Dũng Sĩ quyền được mệnh danh là cương quyền đệ nhất của nhân loại, quyền xuất ra sẽ mang theo tiếng hổ gầm, khiến tộc Zago nghe thấy đã sợ vỡ mật, lại uy chấn thế giới loài người. Chỉ là… cách đây không lâu có một chuyện chấn động toàn Liên Bang, con trai của Dũng Sĩ tướng quân lại khai khiếu thất bại!
Điều này cơ hồ là không có khả năng, xác xuất di truyền thành công của gien hạch lực lên tới 99%, không dám nói con trai Dũng Sĩ tướng quân nhất định sẽ trở thành cao thủ, nhưng chuyện khai khiếu nhỏ nhặt là không đáng nhắc tới, coi như là chuyện đương nhiên.
Nhưng, ông trời lại quá vô tình, quá trình khai khiếu đã thất bại. Đây quả thật là một tổn thật lớn cho cả Liên Bang.
Chỉ có trong trò chơi hư ảo này, Vương Bí mới có thể sử dụng được Dũng Sĩ quyền gia truyền. Gã tự ti, hối hận, từ bảy tuổi gã đã bắt đầu tu luyện, chỉ chờ đến thời khắc khai khiếu để có thể kế thừa y bát của cha. Chuyện này vốn nắm chắc, vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
Chuyện này gây được chú ý rất lớn, ngay cả Vương Động cũng biết.
Đối mặt với cương quyền đệ nhất của liên bang Địa Cầu, Võ Thần Tự Nhận không hề có ý định lui lại mà… tiến lên.
Oanh…
Cả hai dùng quyền quyết đấu, cứng chọi cứng. Một quyền này vang rền khắp toàn trường.
Đây mới là chiến đấu thực sự!
Một quyền thật hung mãnh, quả là rất chân thật, một chiếc áo giáp mị ảnh tưởng tượng đâu có khả năng sánh được.
Bởi vì quyền pháp thấu nhập tình cảm của con người bên trong, chuyện đầu tiên mỗi sáng khi Vương Bí thức dậy là đánh đủ 1000 quyền!
Hết ngày này đến ngày khác, hết năm này qua năm khác, Vương Bí kế thừa vinh quang của cha, gã cần làm một quân nhân huy hoàng.
Gầm…
Chân dẫm thật mạnh xuống đất, khiến toàn trường chấn động. Tuy lực lượng chỉ có 100 tác nhưng dưới một đòn của Vương Bí lại trở lên đầy khủng bố.
Một quyền này chứa toàn bộ uất hận, áp lực của gã. Dưới tình huống cả hai đều không mặc áo giáp thì Dũng Sĩ quyền xuất ra càng hung mãnh, cho dù chặn được cũng phải chết.
Gã hận ông trời, nếu ông trời đã để hắn sinh ra tại một gia đình quân nhân, sao lại còn tước đoạt khả năng trở thành chiến sĩ của gã.
Gầm….
Mãnh hổ khiếu thiên, tất cả sự chống cự hay phòng ngự đều là vô nghĩa, cũng giống như khi Dũng Sĩ tướng quân tung hoành chiến chường, một quyền này đã tới mức tinh túy.
Tất cả đều kinh sợ, chẳng ai ngờ rằng một trận đấu mang tính giải trí lại xuất hiện con trai của Dũng Sĩ tướng quân, đúng vậy, chín phần là gã. Dũng Sĩ quyền chỉ có gia đình này mới có thể thi triển, mà cũng chỉ có Vương Bí không thể khai khiếu mới lưu lạc tới IPA.
Tuy rằng Vương Bí không thể khai khiếu nhưng Dũng Sĩ quyền của gã là thật sự, do từ nhỏ khổ luyện mà thành.
Cho dù đối thủ là ai thì đều chỉ có thể rút chạy mà thôi!
Nhưng… Võ Thần Tự Nhận phía đối diện lại cũng khẽ gầm nhẹ lên một tiếng, không hề tránh mà đánh thẳng ra một quyền!
Đây là lần Vương Động thỏa mãn nhất sau khi đăng nhập vào TPA, lần đầu tiên hắn cảm nhận được vinh dự của một chiến sĩ, cho nên hắn quyết định dùng quyền đầu của mình để biểu đạt lòng tôn kính tới đối thủ.
Mọi người đổ dồn sự chú ý tới Dũng Sĩ quyền, trong khoảnh khắc đó không ai để ý tới Vương Động.
Oanh…
Mọi người đều hiểu đây là một trận chiến đầy cao thượng, với tất cả sự tôn kính hai đối thủ dành cho nhau…, tất cả đều im lặng.
Cả hai đứng sững lại một chỗ, Vương Bí từ nhỏ đã là thiên tài được cả liên bang Địa Cậu biết tới, vấn đề duy nhất của gã chính là không thể khai khiếu. Nhưng tại thế giới PA hắn có thể sử dụng tinh thần lực, hơn nữa ai cũng có thể lường được sự hung mãnh của Dũng Sĩ quyền của Vương Bí sau 10 năm khổ luyện. Nếu người này có thể khai khiếu thì nhân loại nhất định sẽ có thêm một cao thủ trẻ tuổi.
Thắng là điều đương nhiên.
Cả hai vẫn đứng yên không động, hệ thống đột ngột đưa ra kết quả… Võ Thần Tự Nhận thắng!
“Không thể nào, điều đó là không thể!”
“Mia, nhất định là bị lỗi rồi!”
Danh tiếng của Dũng Sĩ tướng quân tại liên bang Địa Cầu rất lớn, Vương Bí tuy ở thực tại không là gì, nhưng ở nơi đây có được tinh thần lực thì gã tuyệt đối là cao thủ hàng đầu, làm sao có thể thua một tên gà mờ được!
“Thất bại chỉ là một sự khởi đầu mới, ta rất mong có thể cùng ngươi đánh một trận thực sự!” – Vương Động chân thành nói.
Vương Bí sững sờ, gã cắn chặt răng – “Được!”
Một lần khai khiếu thất bại thì vĩnh viễn không thể khai khiếu sao?
Quả thật là tỉ lệ thành công lần sau sẽ rất nhỏ, nhưng không thử thì sao biết được!
Thất bại chỉ là một sự khởi đầu mới!
Thoát khỏi PA, Vương Bí vẫn nhẩm lại từng câu từng chữ, hai tay nắm chặt lại. Vào ngày khai khiếu thất bại mẹ gã đã khóc, cha gã ổn định như núi Thái Sơn cũng thở dài. Ngày đó gã không khóc nhưng hôm nay gã đã khóc. Đây là lần thất bại đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, bởi vì gã nhất định sẽ đứng dậy! Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Con trai Dũng Sĩ tướng quân xuất hiện tại IPA quả là một việc xôn xao dư luận, cẩn thận ngẫm lại…, một thiên tài được mọi người kỳ vọng quá nhiều rồi đến thời khắc mấu chốt lại bỗng nhiên thất bại trong gang tấc – đây quả thực là một đòn đả kích trầm trọng.
Nhưng việc xuất hiện tại IPA quả thật đã khiến nhiều người bất ngờ.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, Dũng Sĩ quyền của thằng bé này rất tốt, trụ cột vững chắc như thế mà không thể khai khiếu, quả thật rất đáng tiếc!”
“Ha ha, tướng quân, Vương Bí tuy rằng đáng tiếc nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Ngài xem chàng trai trẻ này, bởi Vương Bí ở IPA có tinh thần lực duy trì nên có thể hoàn toàn phát huy Dũng Sĩ quyền, nhưng chàng trai này lại có thể dùng quyền đối quyền để đánh bại Vương Bí.”
Vừa là đối thủ, vừa là bằng hữu của Dũng Sĩ tướng quân, là một trong mười đại danh tướng của liên bang Địa Cầu – tướng quân Otto quả thật rất tiếc cho Vương Bí, ông ta muốn sự cạnh tranh này còn tiếp diễn đến đời sau, đáng tiếc là con của ông ta thì thành mà con của đối phương lại thất bại. Đều này khiến ông ta cũng rất thất vọng. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Là một cao thủ, tất nhiên Otto không thể không chú ý tới Võ Thần Tự Nhận, chỉ là kẻ bại là con của bạn thân khiến ông ta cảm thấy cảm khái mà thôi. Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai quyền kia đều là để phát tiết nỗi lòng nên rất nhiều sơ hở, cũng là sự bùng nổ của Vương Bí sau khi chịu áp lực quá lâu nên lực đạo mới cương mãnh đến vậy. Chỉ cần tránh được là thắng, nhưng đối thủ lại lấy cương đối cương phá giải Dũng Sĩ quyền của Vương Bí. Chắc chắn đây là tương lai của liên bang Địa Cầu, cho dù là người của Lý gia chỉ sợ cũng phải đếm trên đầu ngón tay.
“Ha ha, có thể là người của Lý gia đang giả thần giả quỷ”
“Tướng quân, tôi đã hỏi qua nhưng người của Lý gia phủ nhận. Hơn nữa bọn họ cũng không cần phải nói dối, hơn nữa tôi đã sưu tập một số đoạn video chiến đấu của người này, dựa theo phân tích thì chắc chắn hắn không phải là đệ tử thế gia”
“Ồ?”
“Cần phải theo dõi thêm”
“Đúng vậy”
Mấy trận đấu lúc trước của Võ Thần Tự Nhận cũng rất đặc biệt, chỉ là PA lớn như vậy lại nhiều người tham gia nên mỗi này đều có đủ loại ‘kỳ tích’ xuất hiện. Võ Thần Tự Nhận chỉ là một trong số đó mà thôi, chỉ là thân phận của Vương Bí quá mức thu hút sự chú ý khiến Võ Thần Tự Nhận cũng được thơm lây.
Dũng Sĩ quyền và vô danh cương quyền. Kết quả Dũng Sĩ quyền bị đánh bại. Hơn nữa người này lại không cần áo giáp có thể phá giải được năng lực mị ảnh ẩn thân – đây là điều không thể tưởng tượng!
Dường như mọi người đã cảm nhận được điều gì đó, nhưng cũng không dám đặt hi vọng quá cao. Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Mấy trăm năm qua đã chứng minh điều đó, có một số việc là không thể lặp lại.
Đối với sự kiện này, phóng viên không tới tìm Vương Bí phỏng vấn mà Dũng Sĩ tướng quân lại bề bộn công việc, hiển nhiên sẽ không dính vào cánh phóng viên lắm chuyện. Nhưng việc này cũng không ảnh hướng tới bọn họ, đã lâu không náo nhiệt rồi.
Đối với Dream, bọn họ nguyện ý tạo ra một nhân vật truyền kỳ, chỉ là tại Địa Cầu, Mặt Trăng, Sao Hỏa, thậm chí cả chòm sao Tiên Nữ đang phát triển thì ngay cả người của Lý gia cũng không dám vỗ ngực tự xưng vô địch, đấy là còn chưa kể đến người Katy có ưu thế về tinh thần lực so với nhân loại.
Trải qua vô số thất bại, Dream cũng đã trở nên cẩn thận hơn, sẽ không cố gắng tạo đi tuyền truyền mà tất cả để thuận theo tự nhiên.
Đại đa số người chơi cũng chú ý tới việc này, xem ra trận chiến vừa rồi đã gieo mầm mống vào trong lòng mọi người.
Trận đấu chấm dứt, Vương Động rời khỏi Thiên Đường Mộng Ảo. Có một số người luôn khát khao được trở thành chiến sĩ, vậy mà vận mệnh lại trêu ngươi. Hắn cảm giác được mình vẫn còn rất hạnh phúc. Sau trận chiến cùng Vương Bí đã để lại cho Vương Động vô số cảm xúc trái chiều.
Hơn nữa cũng khiến hắn phát hiện ra một thứ, đó chính là thân thể. Thân thể Vương Bí luôn tràn đầy sinh mệnh lực, thứ này không có liên quan đến tinh thần lực. Từ khi phát hiện được cách sử dụng não vực thứ tám thì tất cả mọi người đều tập trung tu luyện tinh thần lực, việc rèn luyện thân thể đã xếp xuống hàng thứ yếu. Chỉ là trong trận chiến vừa rồi, hắn lại có cảm giác, nếu sức mạnh thân thể được tăng cao thì có thể phát huy tốt hơn hạch lực khi chiến đấu không? Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Các nhà khoa học đã nghiên cứu qua, hiệu quả là có nhưng vô cùng nhỏ bé, quyết định thắng bại vẫn là tinh thần lực. Nhưng Vương Động lại không hề để ý các nhà khoa học nói gì, thời điểm ở hành tinh Norton vừa chiến đấu vừa rèn luyện thân thể. Nếu cả ngày ở trong TPA, tuy rằng có thể tích lũy kinh nghiệm chiến đấu nhưng thân thể sẽ không còn được vận động nhiều như trước.
Xem ra hắn cần chú ý tới việc này, thảo nào gần đầy cảm thấy khó chịu. Vấn đề có lẽ chính là đây.
Hiểu được điều này, Vương Động trở lên vui vẻ. Để mừng thắng lợi, hắn quyết định đi ăn một bữa – đây chính là một sự hưởng thụ của chiến sĩ sau mỗi trận đấu.
“Oa, tiểu công chúa của chúng ta cũng khắc khổ quá, tháng sau đành phải trông chờ vào em đấy.” – Samantha dựa người vào cánh cửa cười nói.
Mã Tiểu Như đang huấn luyện, mồ hôi toát ra như tắm. Ma Nữ Quyết của Lý gia rèn luyện tinh thần lực, nhưng hạch lực cùng thể lực thân thể lại là hai việc khác nhau, là cao thủ chân chính thì hoàn toàn không thể bỏ qua rèn luyện thể lực. Các đợt huấn luyện trước kia luôn được hoàn thành trong những cuộc chiến đấu liên miên, chiến đấu là một cách để rèn luyện cơ thể; nhưng bây giờ còn chưa tiến vào chiến trường, nên cơ hội cũng quá ít, cho nên cần phải chăm chỉ rèn luyện thể lực. Tất nhiên Mã Tiểu Như luôn nghiêm túc chấp hành.
Nhìn thấy Samantha, Mã Tiểu Như dừng luyện tập, lấy khăn bông lau mồ hôi trên mặt, trong lúc lơ đãng để lộ ra vẻ quyến rũ mê người khiến ngay cả Samantha cũng phải ngẩn ngơ.
“Tiểu Như nhà ta quả là một đại mỹ nhân, không biết gã nào có phúc lấy được em, hay là để chị chiếm tiện nghi một chút đi…” – Samantha trêu đùa.
“Úi, chị của em. Em thấy chị mới hợp để tu luyện Ma Nữ Quyết đấy, tuyệt đối sẽ trở thành một đại ma nữ!”
“Vào đây nào, ài, xem ra có một số việc không đơn giản như chúng ta tưởng. Từ khi trở thành hiệu trưởng, chị cảm thấy mình già mất mấy tuổi, em thử xem có nếp nhăn nào không?” – Samantha tại trường tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hơn nữa lại còn mang thêm cặp kính khiến cô trở lên thành thục; nhưng khi ở đây thì lại thật tự nhiên, thoải mái. Quả thực cô nàng cũng không lớn hơn Mã Tiểu Như bao nhiêu.
“Đâu có, không phải tất cả đều rất thuận lợi ư? Chẳng lẽ là chuyện tháng sau tới học viện cấp A Bernabeu?”
“Đúng vậy, lần này bọn họ chủ động như vậy hiển nhiên là cố ý chèn ép chúng ta”
“Trong bảng xếp hạng thì trường ta xếp dưới bọn họ, nên đâu gần gấp như vậy.” – Mã Tiểu Như cười nói – “Chị à, đi uống nước thôi.”
Hoàn cảnh tại biệt thự rất tốt, ngay cả không khí cũng được lọc sạch. Ở đây nằm dài tắm nắng nhìn mây bay, uống một chút gì đó thì quả thật là sự hưởng thụ tao nhã của người giàu có.
Nhiệt độ tự điều chỉnh nên không cần lo lắng có gì không ổn.
“Do có em và Hồ Dương Hiên tới, gần đây chúng ta lại rót thêm vốn khiến thực lực Alan cũng được đề cao, khiến bọn họ cảm thấy áp lực nên muốn bóp chết chúng ta từ trong trứng nước”
“Vậy thì phải cho họ biết sự lợi hại của chị em ta” – Mã Tiểu Như cười nói, cô cùng Samantha nằm dài trên ghế. Quản gia đã bưng đồ uống tới, hiển nhiên hiểu rất rõ tính cách của hai vị đại tiểu thư.
Mã Tiểu Như và Samantha đều lớn lên trong hoàn cảnh này, thói quen xa hoa đều như hô hấp. Nhưng bởi vì một người khổ tu Ma Nữ Quyết tại Lý gia, còn một người luôn quan tâm đến sự nghiệp của mình nên cũng không quá mê luyến cuộc sống thế này. Cũng bởi vì lý do như vậy nên các cô càng có tỏa ra mị lực mê hồn.
“Một trận của em, nhất định bọn họ sẽ bỏ qua để tập chung vào các trận đấu khác. Các nam sinh tại Alan chị đã điều tra qua một chút, quả thật là khá kém, nhất là sự chênh lệch của năm ba và năm bốn. Đối với lớp tân sinh chị còn có chút tin tưởng, nhưng nếu lần này thất bại thì sẽ khiến lòng tin của họ bị đả kích.” Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Vậy ý của chị là lần này chúng ta phải thắng, hơn nữa phải thắng đẹp!”
“Em rất thông minh, nếu Vương Động chịu tham gia thì chúng ta sẽ có thêm cơ hội, chỉ là tên nhóc này trơn như cá chạch, lại dám cự tuyệt. Mà chị lại không muốn dùng vấn đề thành tích đệ ép buộc hắn, nếu ép quá hắn chạy sang trường khác thì có mà khóc không ra nước mắt.”
Làm một học sinh ưu tú thì rất dễ dàng bởi vì chỉ cần chăm lo cho bản thân. Lúc Samantha còn là học sinh thì cũng rất nổi tiếng, nhưng bây giờ làm hiệu trưởng thì khác xa, sẽ không chỉ là lo cho bản thân mà còn phải lo cho rất nhiều người khác. Cô vì Alan đã tốn rất nhiều công sức, chẳng qua nếu không có thử thách thì đâu có thể khiến Samantha hứng thú.
Điểm này cô và Mã Tiểu Như giống nhau, cả hai đều là con nhà giàu, không thiếu thứ gì, ngay bản thân cũng rất giỏi. Chỉ cần một địa điểm để phát huy tài năng.
“Hắn lại dám cự tuyệt?” – Mã Tiểu Như cảm thấy bất ngờ, xem ra hắn ta cũng rất ‘nhạy cảm’. Khó có được cơ hội lấy lòng hiệu trưởng vậy mà lại có thể bỏ qua.
“Việc này, chị cũng cảm thấy bất ngờ. Chị cũng đang tìm kiếm những mục tiêu khác nhưng không có bột sao gột được nên hồ, người có thể lựa chọn quả thật không nhiều.” Truyện "Võ Trang Gió Lốc " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chị à, vậy thì để em thử xem?” – Mã Tiểu Như uống một ngụm. Nhưng hành động của cô nàng sao có thể qua được một chuyên gia tâm lý như Samantha. Một người muốn che dấu tâm sự của mình thì luôn dùng một số động tác để che đi, ví dụ như dùng chiếc cốc để che đi ánh mắt của mình.
“Chị à…, nhìn gì em thế!”
“Tiểu Như, chẳng lẽ em…”
“Không có, điều này là không thể, chị đừng suy đoán lung tung. Hắn vẫn chưa đạt tới trình độ đấy, mà chỉ là có chút thú vị. Em không có chuyện gì đâu.
“Úi dà, Tiểu Như, không phải em tu luyện Ma Nữ Quyết rồi biến thành ma nữ đi lừa gạt tình cảm của một nam sinh ngây thơ bé bỏng chứ.” Samantha tỏ vẻ khổ sở.
“Chị à…, chị lại nói xấu người ta… không chơi với chị nữa!”
“Thôi được rồi, được rồi, sợ em rồi. Chị tưởng khi còn nhỏ mới thế hóa ra lớn lên em vẫn dùng chiêu này…!” – Samantha cười rộ lên, cả hai vui đùa ầm ĩ thật giống như một bức tranh giai nhân sống động, chỉ tiếc là người khác không có phúc để ngắm.
“Đúng rồi, em nghe chuyện về Vương Bí rồi chứ?’
“Con trai của Dũng Sĩ tướng quân, hắn sao vậy?” Mã Tiểu Như bình thường rất ít chú ý tới những chuyện loại này.
Samantha sau khi kể tóm tắt lại thì nói – “Quả là đáng tiếc cho tên nhóc Vương Bí này, quả là trời ghét người tài khiến hắn không thể khai khiếu.”
Tình huống này rất khác so với của Samantha, cô không thích hợp tu luyện nên ngay từ đầu đã bỏ qua, nhưng Vương Bí thì lại khác, trên vai mang đầy hi vọng của mọi người. Tiểu dũng sĩ gặp phải việc này không điên lên mới là lạ.