Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 1 - Phần 1
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Xuyên qua nhập vào thân của 1 nữ nhân không ra gì.
Nữ nhân này khi sống ôm một mối hận, ra tay hạ độc thủ giết hại hắn. Không phải là chuyện do ta gây ra nhưng hiện nay lại chính là ta, ai bảo ta giờ chính là nàng.
Một lòng một dạ muốn giúp đỡ, ít nhiều có chút tình cảm, liệu có thể giúp hắn xóa tan ưu sầu?
Tình cảm của nàng khiến hắn cảm động, nàng sẽ dùng đủ mọi cách khiến hắn trở thành người của nàng…
Câu chuyện của những người đã lớn. Tốt xấu đều vì yêu.
Một thiên tình sử cảm động lòng người.
Cứ thong thả mà thưởng thức.
Tối hôm đó uống rượu, tự nhiên lại bị xuyên qua.
Thật ra ta cũng chỉ uống 1 ít rượu nhưng vào lúc đó bụng lại không có gì, tuy khó chịu nhưng lại không nôn ra được, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lùi về phía sau, ngã xuống giường.
Mơ mơ hồ hồ, ta thấy ta đang ở 1 cái phòng tối đen, bóng tối thực cũng không đáng sợ, chỉ là do ta quá mệt mỏi nên không thể nói nên lời. Chỉ có thể cảm nhận, không thể nhìn,bỗng nhiên cảm thấy có 1 cái gì đó giống như 1 linh hồn khẽ chạm vào ra. Không nói được tiếng nào, chỉ biết cảm thấy cái linh hồn đó giống như đau đớn, tuyệt vọng, thật rất bi thương.
Vừa mở mắt, trời đã sáng. Đầu ta đau như búa bổ, mắt cũng vô cùng mệt mỏi. Ta cảm thấy như vẫn còn đang nằm mơ, bởi vì ta nhìn thấy trên đầu giường ta là 1 bức màn trướng được thêu 9 con phượng đang tung cánh bay vút lên trời, thật là quá sức tinh xảo, chắc chắn đây không phải là giường của ta.
Ta không dám ngẩng đầu, sợ đầu càng đau hơn, liền đưa mắt khẽ nhìn xung quanh, quan sát 1 chút. Cảm thấy đỡ hơn 1 chút, ta bèn ngồi dậy, nhưng lúc này đầu lại đau, ta bất quá hét lên 1 tiếng. Ta ôm đầu lại nhìn xung quanh, vẫn là không biến mất, vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt ta!
Đột nhiên ta thấy một người người trần truồng, máu chảy đầm đìa đang bị treo bên cạnh giường ta, cách chừng vài bước chân, bát giác nhìn kĩ hơn 1 chút, thì ra là 1 nam nhân . Đầu của hắn rũ xuống trước ngực, mái tóc rối tung che khuất gương mặt. Trên người hắn có rất nhiều vết thương, mới có cũ có, mũi chân cách mặt đất nửa thước, tay hắn bị treo lên, rũ xuống đất, từ đó có vài giọt máu đen thẫm chảy ra.
Ta run lên, ta là xuyên không đến đúng nhà giam hay sao? Vậy kế tiếp có phải là ta hay không ? Nhưng cái khung cảnh này thật không giống nhà tù…
Nghe tiếng hét của ta, một nữ hài tử sợ hãi vội vàng đi đến. Nhìn dáng điệu nàng cũng khỉ khoảng 17-18 tuổi, sắc mặt hơi xanh xao, mặt mũi ngoan ngoãn, dáng người xinh xắn. Nàng đến bân cạnh ta, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người có muốn dùng canh giải rượu không? Nô tỳ đã chuẩn bị sẵn rồi ạ”
Xem ra nàng cũng không giống cai ngục, liền chỉ vào cái nam nhân đang bị treo ở phía kia hỏi: “Này, đây là… sao lại thế này?”
Cô gái kia mở to hai mắt nhìn thấy ta, run rẩy nói: “Tiểu thư, nô tỳ không hề đụng đến hắn. Hôm qua khi người treo hắn lên, nô tỳ tuyệt đối không dám đụng đến.”
Ta đau đầu nghĩ rằng liệu hôm qua ta có quên cái gì không, liệu có phải là ta nghe nhầm không? Ta cau mày nói: “Là ta đem hắn treo lên ?”
Cô gái kia càng nói càng run: “Là, ngài treo hắn lên.”
Ta ôm đầu: “Là ta thật sao ?”
Cô gái kia nói tiếp: “Là người đem hắn treo lên, nói muốn đánh đủ một trăm roi, dùng sắt nung nóng hành hạ da thịt hắn đủ ba mươi lần, xem hắn có mở miệng cầu xin hay không…
Ánh mắt ta trợn tròn lên, ngơ ngác hỏi “Cái gì…cái gì? Có thật là ta làm không?”
Cô gái kia vội vàng nói: “Vâng, tất cả đều do người làm. Nô tỳ nghe nói người còn muốn dùng muối xát vào vết thương của hắn, sau đó đánh hắn thêm trăm roi nữa. . .”
Ta hô to lên: “Cái gì? Ta thật sự là bị điên rồi !”
Cô gái kia nhanh chóng nói: “Tiểu thư, người không điên! Người chỉ là bị say rượu thôi .”
Đáng lý ta không nên tò mò, nhưng trước giờ ta vẫn là 1 kẻ ngốc, không thể kiềm chế được bèn hỏi: “Vậy hắn có cầu xin tha thứ không?”
Cô gái hơi do dự nói: “Hắn không có, nhưng khi người đánh hắn…hắn có rên 1 tiến, cho nên, tiểu thư, vẫn là người thắng…”
Ta vội vàng xua tay: “Thắng hắn cái gì chứ. Chuyện đó không quan trọng. Mau qua giúp ta đem hắn xuống!”
Ta đứng lên, đầu lại đau, ta liền hét lên 1 tiếng, cô gái kia có vẻ lo lắng: “Để nô tỳ đi lấy cho tiểu thư canh giải rượu. . .”
Ta ngay lập tức quát nàng: “Cứu người quan trọng hơn. Ta chỉ là đau đầu, không chết được đâu.” Cô gái kia há hốc miệng, ta mặc kệ, quay lưng lại tìm ghế “Hắn bị treo như thế nào ?”
Cô gái chỉ vào góc tường nơi có sợi dây thừng nói: “Dây thừng ở phía kia…”
Ta nhìn kỹ, trên xà nhà có 1 cái vòng sắt, sợi dây thừng được treo xuyên qua cái vòng đó rồi tiếp tục xuyên tới góc tường, được cột chặt ở đó. Ta nhìn cô gái kia dáng người nhỏ nhắn liền nói: “Ngươi đi cởi dây thừng, ta ở đây ôm lấy hắn.”
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 1 - Phần 2
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Cô gái kia kinh hãi kêu lên: “Tiểu thư muốn ôm hắn?”
Ta hỏi: “Bao giờ những người khác đến?”
Cô gái kia hốt hoảng nói: “Tiểu thư, là người vốn không cho ai đến gần mà”
Ta nghi ngờ nói: “Vậy bình thường làm sao hắn xuống?”
“Bình thường tiểu thư hay thả dây thừng cho hắn tự rơi xuống”
Ta càng ngày càng kinh hãi hơn: “Hả? Vậy đây không phải lần đầu sao?”
Cô gái kia nhìn chằm chằm vào ta vẻ kì lạ nói: “Tiểu thư, suốt 1 tháng qua, gần như ngày nào người cũng treo hắn lên đánh hắn, hành hạ hắn…Người không sao chứ?”
Ta toát mồ hôi lạnh, ta bây giờ nhập vào cái loại người gì thế này? Ta quay sang chăm chú nhìn cô gái kia, nàng coi bộ có vẻ rất sợ hãi nhưng không hề chút gì gọi là xấu xa, ta hỏi tiếp: “Từ trước tới nay ta không hề nói dối, ta là sau khi tỉnh rượu, cái gì cũng đều không nhớ. Vậy ngươi tên là gì?”
Nàng nhìn ta, lắp ba lắp bắp: “Tiểu thư, nô tỳ tên Hạnh Hoa”
Ta vui vẻ nói: “Tên rất hay”
“Là do người đặt, người nói, nếu đến cái tên cũng không hay thì sẽ khiến người khác đến liếc mắt nhìn qua cũng không muốn”
Ta hạ giọng nói tiếp: “Hạnh Hoa, ngươi đi cởi dây thừng, chúng ta mau đem hắn hạ xuống đi”
Hạnh Hoa cẩn thận từng bước từng bước đi đến chỗ sợi dây, ta ở lại ôm lấy cái nam nhân người đầy máu kia nhìn Hạnh Hoa mà ra lệnh: “Mau cởi ra đi”
Hạnh Hoa từ từ tháo sợi dây ra, cánh tay hắn từ từ hạ xuống, hắn lập tức đổ xuống người ta. Ta ngay lập tức lui lại vài bước, vô tình đụng trúng cái giường, thật là không đứng vững nổi, ngay lập tức té xuống, ta hét to 1 tiếng, đầu đau nhu búa bổ, thiếu chút nữa là tắt thở. Hắn hiện nằm bẹp trên người ta ho khan 1 tiếng.
Hạnh Hoa sợ hãi quá chạy ngay đến bên ta, gấp gáp hỏi: “Tiểu thư, người thế nào rồi?”
Ta thở phì phò trả lời: “Mau giúp ta nâng hắn lên, nếu không ta sẽ bị hắn đè chết”
Hai người chúng ta cùng nhau nâng hắn lên, đặt nằm ngay ngắn trên giường, cánh tay hắn vẫn còn vướng dây thừng, ta liền cởi ra cho hắn, đem cánh tay cứng ngắc của hắn đến đặt bên cạnh hắn. Hắn lại ho thêm 1 tiếng. Ta biết máu ở trên người hắn vẫn không ngừng tuôn ra, chắc là đau đớn lắm. Ta ném sợi dây thừng đi, thấy tóc hắn lòa xòa che mất khuôn mặt, ta tiện tay vén lên, ngay lập tức giật mình.
Trắng mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, hàng lông mi dài rậm đen nhánh tuyệt đẹp, chân mày hắn hơi nhíu lại. Lông mi hắn vừa cong vừa dài, cứ như cánh quạt che khuất đôi mắt đen sâu thăm thẳm đẹp mê hồn. Mũi hắn thẳng tắp, đôi môi xinh đẹp kia tái nhợt, khép kín, rõ ràng là hắn ngậm chặt hai hàm răng, không chịu mở miệng. Tuy hắn cũng có 1 ít râu nhưng vẫn là bộ dạng nho nhã tuấn mỹ muôn phần xinh đẹp (bé bự: mỹ nam từ a…*hai mắt sáng rỡ*)
Ta bất giác thở dài: “Ta còn tưởng là mối hận nợ máu của hai gia đình, kì thật, lại là do tiểu thư nhà ngươi yêu thích vẻ tuấn mỹ của hắn”
Hạnh Hoa kinh hãi, hình như nói không ra lời: “Tiểu thư, người, người chưa từng nói thẳng ra như vậy bao giờ….Ngươi, ngươi thật ra là ai?”
Ta đứng lên hỏi: “Hạnh Hoa, có thuốc trị thương không?” Hạnh Hoa run run, chỉ tay về phía đầu giường, chỗ có cái lọ to hơn 1 nắm tay 1 chút. Ta cầm lấy cái lọ, đi đến ngồi bên cạnh hắn, đầu tiên lấy cái mền đắp lên nửa thân người dưới của hắn, tay mở bình, quay sang nói với Hạnh Hoa: “Lấy cho ta cái khăn sạch”. Hạnh Hoa đưa cho ta cái khăn, tay không ngừng run rẩy, nhìn ta giống như nhìn quái vật.
Ta bắt đầu lau từ bả vai của hắn, lấy khăn nhẹ nhàng lau đi chỗ máu còn đọng lại, sau đó đem thuốc mỡ bôi lên những chỗ bị phỏng. Phía trước ngực hắn mới thật là bi thảm, khắp nơi đều bị thương nặng, máu chảy tràn lan. Ta cẩn thận lau cho hắn, giận mình không cách nào làm cho hắn bớt đau đớn, lại tiếp tục lấy thuốc mỡ bôi cho hắn. Hắn cắn chặt răng, không hề có 1 tiếng kêu rên, thỉnh thoảng lông mày hắn nheo lại, thoáng run lên, nhưng cũng không hề mở mắt ra.
Ta ra hiệu kêu Hạnh Hoa ngồi xuống nhưng nàng không dám, cứ đứng mãi ở đó. Ta vừa đưa khăn cho nàng, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, hạ gióng nói: “Hạnh Hoa, ta thật sự không phải tiểu thư của ngươi”
Nàng sợ tới mức khóc ré lên: “Vậy…ngươi…ngươi là quỉ sao?”
Ta cười: “Ngày hôm qua ta uống 1 bình rượu, sau khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong phòng này, lại còn ở trong thể xác tiểu thư của ngươi. Chắc hiện tại, tiểu thư của ngươi đang nằm trên giường ta, khi tỉnh lại chắc cũng sẽ rất ngạc nhiên”
Hạnh Hoa vừa khóc vừa nói: “Ngươi chính là muốn đến đây hại chúng ta…”
Ta cười khổ: “Hạnh Hoa, đừng nghĩ ta xấu xa như vậy, ta đây mới đúng là người cần sợ hãi. Ta là ai? Sau này ta sẽ phải sống ra sao? Phải làm sao mới có thể trở về. Ta hiện nhiều việc như vậy, thời gian đâu mà đi hại các ngươi…”
Hạnh Hoa nín khóc, mỉm cười nói: “Tiểu thư, người thật…”. Nhưng ngay lập tức lại sỡ hãi không nói nữa, đưa mắt nhìn ta chăm chú.
Ta cười hì hì nói: “Hạnh Hoa, ở nơi này ta chỉ có mình ngươi là bạn, đừng gọi là tiểu thư, lại gần đây ngồi đi”
Hạnh Hoa chớp mắt không nói lời nào, ta tiếp tục ôn hòa nói tiếp: “Hạnh Hoa, ta là ai?”
Hạnh Hoa run rẩy nói: “Tiểu thư, người là con gái của thái phó đương triều Đổng Chi Bằng, tên gọi Đổng Ngọc Khiết”
Ta thực là quá đỗi vui mừng: “Tốt, dù sao cũng vào nhà quan lớn, cơm áo không cần phải lo”. Ta thực không để ý ngay dưới tay ta là vết thương của hắn, vô tình đánh xuống 1 cái, hắn xem chừng hơi thở ngày càng yếu, ta vội bỏ tay ra: “Thực sự xin lỗi…”
Hạnh Hoa nói tiếp: “Lão gia ở trong triều là dưới 1 người trên vạn người”
Ta liền lo lắng hỏi: “Chắc là sẽ không chuyên quyền có mưu đồ tạo phản chứ?”
Hạnh Hoa ngơ ngác hỏi: “Vậy là có ý gì?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 1 - Phần 3
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Ngón tay ta khẽ lau qua chỗ miệng vết thương của nam nhân kia, chỗ vết thương đó đột nhiên chảy ra 1 ít máu, ta vội vàng trấn an hắn: “Chịu đau 1 chút”. Ta lại lấy khăn lau đi chỗ máu đó rồi nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, “Đã xong rồi”. Nam nhân kia vừa mới không nghe thấy hơi thở, bây giờ có vẻ đã đỡ hơn 1 chút. Ta thay 1 cái khăn mới và tiếp tục lau những nơi khác (bé bự: những nơi khác…??? Hắc…hắc…hắc…*che miệng cười nham*)
“Ngươi nói tiếp đi. Ta có anh chị em gì không?” – ta quay sang hỏi Hạnh Hoa.
“Người có 1 caca, tên gọi Đổng Ngọc Thanh”
Ta cười ra chiều thú vị: “Ngọc Thanh, Ngọc Khiết? Thanh khiết? Thêm 1 cái hôn ước, hẳn ta chắc sẽ phải bỏ nhà mà đi mất?”
“Tiểu thư, người đang nói cái gì?”
“Không có gì. Mà ta đã có hôn ước với ai chưa?”, đừng nói ta còn phải đi đào hôn đấy nhé.
“Tiểu thư, không phải người nói với lão gia, phu quân của người nhất định phải do người chọn hay sao?”
“Phù…vậy thật là quá tốt”. Rồi ta quay sang nhìn nam nhân kia. “Vậy hắn là ai?”
Hạnh Hoa lại nhìn ta chăm chú, có vẻ thực sự ngạc nhiên: “Tiểu thư, người thật sự không nhớ gì sao?”
“Hạnh Hoa, ta là từ nơi khác đến, tuyệt đối không phải tiểu thư của nhà ngươi.” Ngàn vạn lần đừng có quên điều này.
Hạnh Hoa nhìn ta thở dài 1 cái, nhìn sang nam nhân bên cạnh ta nói: “Hắn tên Tạ Thẩm Ngôn, vốn là con trai của Tạ Trung Dự ngự sử đại nhân. Hắn từ nhỏ văn võ song toàn. Một năm trước, khi hắn 18 tuổi, sau 1 cuộc thi, hắn trở thành người nổi tiếng cầm kì thi hoa không hề có đối thủ nên được danh xưng đệ nhất tài tử”
“Vậy tiểu thư nhà ngươi thật sự rất yêu thích hắn có đúng không?”, ta hắc hắc cười.
“Đúng vậy, tiểu thư đến tận bây giờ vẫn không nói cho ai khác biết chuyện người giả nam trang trà trộn trong đám người đi xem Tạ công tử thi đấu. Tiểu thư từ đó tương tư, một đêm mất ngủ liền chạy đi tìm lão gia nhất quyết đòi gả về Tạ gia.”
Ta bất giác thở dài. Hạnh Hoa ngơ ngác hỏi: “Tiểu thư, vì sao lại thở dài?”
“Nhất định là không thành, nếu không thì làm sao bây giờ lại xảy ra cái cơ sự này”
Hạnh Hoa gật đầu nói: “Lão gia nói với tiểu thư Tạ ngự sử tính cách cực kì bảo thủ, ở trong triều luôn cùng lão gia đối đầu. Lão gia chỉ sợ tạ ngự sử sẽ không chấp nhận hôn sự này. Nhưng nếu tiểu thư một mực kiên quyết, lão gia sẽ chiều theo ý người”
“Thật ra có ai mới nhìn thấy qua 1 lần đã đòi lấy người đâu? Tiểu thư nhà ngươi nếu như làm quen và trở thành bạn của hắn có phải sẽ tốt hơn không? Nếu như vậy lo gì sau này không có cơ hội. Thật là không suy nghĩ thấu đáo”
“Tiểu thư nhà ta thật ra tính tình cũng không tốt lắm, thật ra rất yêu thích hắn nhưng cũng biết bản thân không có cơ hội”
“Vậy sau khi kết hôn, hắn ta không yêu thích nàng chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Chuyện tình cảm có khi nào ép buộc được chứ”
“Tiểu thư cảm thấy chỉ cần kết duyên với hắn, được ở cùng 1 chỗ với hắn thì đã toại nguyện lắm rồi”
“Kết duyên vợ chồng thì không khó nhưng chiếm được trái tim hắn mới khó. Cứ để như vậy thật không biết sau này sẽ sống ra sao”
“Tiểu thư lại càng lo lắng chuyện người nhà hắn hơn. Cái hôm bà mai đi cầu thân, ta và tiểu thư cải trang đi theo. Nhưng Tạ ngự sử vừa nghe đến chuyện cầu thân đã phẫn nộ quát to, nói lão gia cậy quyền không tuân theo phát quốc, nhiễu loạn triều đình, muốn 1 tay che trời. Gia đình nhà hắn đời đời trung quân, tuyệt không kết thông gia với chúng ta, không bao giờ cùng lão gia làm chuyện không phải đạo. Vừa vặn khi đó hắn trở về, nghe tới tên họ tiểu thư đã mắng tiểu thư là 1 nữ nhân không hiểu phép tắc, vẫn chưa được gả về nhà họ Tạ mà đã không chịu an phận, tất là có chuyện mờ ám. Tạ ngự sử nghe xong liền gật đầu đồng ý rồi nói nhà họ Tạ và nhà họ Đổng không bao giờ kết giao, tự nhiên hôm nay lại đến cầu thân nhất định là do tiểu thư không được tốt, muốn gả về để bôi tro trát trấu nhà họ Tạ”
Ta khẽ lắc đầu: “Tiểu thư nhà ngươi nhất định là tức đến chết”
“Tiểu thư lửa giận đùng đùng. Người ngay từ nhỏ đã học qua võ công, tính tình nóng nảy lại thường hay ra ngoài, tính cách đương nhiên không phải là 1 thục nữ”
Ta quay sang nam nhân kia, từ từ bôi thuốc cho hắn: “Nói như vậy nhưng cũng không trách nàng được”. Tay ta tự nhiên cảm thấy thân người phía dưới của hắn run lên, ta vội vàng nói tiếp: “Nhưng tiểu thư nhà ngươi cũng thật khác người. Tuy hắn nói không hay về nàng nhưng cũng không nên ra tay tàn độc như vậy. Không để ý tới hắn nữa là được”. Nam nhân kia nghe được bèn ho lên 1 tiếng, tiếp tục nằm yên.
“Tiểu thư tức giận về nhà vớ được cái gì là ném cái đó, sau đó bỏ ra ngoài đi ngao du. Ba tháng trước nghe người ta đồn, Tạ ngự sử chống đối hoàng thượng, nói đi nói lại vẫn không chịu nhận sai. Hoàng thượng tức giận đem tạ ngự sử đi lưu đày, gia sản sung vào ngân khố, Tạ phu nhân thì qua đời, 2 người con trai thì đem đi làm nô dịch”
“Cái này chắc chắn là do lão gia nhà ngươi trả thù”, ta lắp bắp kinh hãi.
“Nghe tin, tiểu thư ngay lập tức trở về, gặp mặt láo gia hỏi cho ra lẽ nhưng láo gia chỉ cười nói: ta là hạng người gì? Nghe xong tiểu thư nói nếu lão gia thật sự không có hãm hại nhà họ Tạ thì người đã yên tâm hơn rồi. HiệnTạ công tử giờ đã trở thành nô dịch, bị đem bán cho gánh hát chi bằng mua hắn về hầu hạ tiểu thư. Coi như hắn gây tội thì giờ phải chịu tội”
“Tiểu thư ngươi cũng thật là độc ác”
“Tiểu thư từ nhỏ đã không có mẹ, cư xử với mọi người đều thô lỗ như vậy”
“Thấy Tạ công tử thế này, thật có thể thấy tiểu thư nhà ngươi tàn bạo thế nào”
Hạnh Hoa thờ dài nói tiếp: “Một tháng trước, tiểu thư đi đến quan nô mua Tạ công tử đem về, vừa mắng vừa chửi, vừa hành hạ…”. Ngưng lại 1 chút, nàng liếc nhìn ta, thấy ta không tỏ thái độ gì mới an tâm nói tiếp: “Sau đó ngày đêm tra tấn hắn, nhất định bắt hắn cầu xin tha thứ, tự nhận mình đã sai. Nhưng Tạ cong tử 1 lời cũng không thèm nói, kết quả khiến tiểu thư tức giận, càng ngày càng hành hạ nhiều hơn…hành hạ mọi chỗ trên người hắn…chỉ trừ có khuôn mặt…”
“Đương nhiên, tiểu thư ngươi ngày trước cũng là do yêu thích cái khuôn mặt hắn mà”
Đang nói chuyện thì thấy hắn kêu lên 1 tiếng có vẻ như đang từ từ tỉnh lại, ta dừng tay lại nhìn hắn chăm chú, hắn cau mày lại, ho 1 tràng, thở phì phò, vẫn là không chịu mở mắt. Ta nghi ngờ nhìn qua Hạnh Hoa, Hạnh Hoa nói tiếp: “Sau lần đó, tiểu thư đem hắn đi ngâm nước lạnh 1 đêm, sau đó lại lấy ớt hòa với nước tưới lên người hắn làm hắn liên tục ho khan.”
“Á! Tiểu thư ngươi so với cẩm y vệ càng đáng sợ hơn”, ta thật sự bị dọa đến chết.
“Cẩm y vệ là cái gì?”
Ta nhanh chóng nói tiếp: “Vậy có trị bênh cho hắn chưa?”
Hạnh Hoa lắc đầu. Ta vội nói: “Mau đi tìm thầy thuốc đến đây”. Nhìn sơ qua ta thấy tay và chân hắn cũng không bị thương nặng lắm, sau đó ta kêu Hạnh Hoa giúp ta xem toàn thân hắn. Ta nhìn sơ qua, thấy thật rõ những vết thương đó, chắc là đau lắm. Sau đó ta lấy cái mền đắp lên cho hắn, lập người hắn lại, bắt đầu thoa thuốc phía sau lưng cho hắn. Phía sau lưng hắn đầy vết thương nghiêm trọng, ta thở dài đau xót: “Tiểu thư nhà ngươi hôm qua uống rượu chắc cũng vì chuyện này?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 1 - Phần 4
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Hạnh Hoa cúi đầu, khẽ nói: “Tiểu thư vốn ngay từ đầu chỉ là muốn dọa hắn, muốn hắn cầu xin tha thứ nhưng hắn 1 lời cũng không nói. Sau đó tiểu thư cho người đem hắn trói lại…Vài ngày sau hắn vẫn nhất quyết không mở miệng. tiểu thư tức giận bèn ra lệnh nhất định không cho hắn ngủ…Ba ngày ba đêm, hắn vẫn không mở miệng. Đêm qua, tiểu thư đem hắn vào phòng trói lại, vừa uống rượu, vừa đánh hắn, vừa khóc…”
Nam nhân kia thân thể khẽ run rẩy tỉnh lại, ta thở dài 1 cái thật sâu, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, lo sợ sẽ làm cho hắn đau đớn, hắn thật sự là đã chịu nhiều đau khổ. Tay của ta nhẹ nhàng vỗ về an ủi lên vết thương trên lưng hắn, hi vọng sự cảm thông của ta hắn có thể hiểu. Qua 1 lúc lâu, hắn mới ngừng run rẩy.
An ủi hắn thật cũng làm cho tâm trạng ta thoải mái được 1 chút: “Tiểu thư nhà ngươi làm chuyện không phải, trong lòng chắc cũng không hề vui vẻ gì. Ta cảm thấy những việc nàng làm là do nàng quá đau khổ, quá bi thương…”
“Tiểu thư, làm sao người gặp được tiểu thư của ta? Chẳng lẽ người cũng…”
“Ta thật sự không thể giống như tiểu thư ngươi, không thể làm được những chuyện như vậy…”
“Vậy người từ đâu tới? Người là ai?”
Lòng ta thực sự hiểu rõ, nhất định phải để cho bọn họ hiểu, ta không phải cái vị tiểu thư nhẫn tâm kia: “Ta lạc tới đây…mà có nói ngươi cũng không hiểu…Ta, có thể nói là, tự nhiên thấy đầu óc choáng váng, tỉnh lại thì đã thấy ở đây. Vốn dĩ, hôm nay là ngày ta kết hôn…”
“Kết hôn? Phu quân của tiểu thư là ai?”
“Một lời khó mà nói hết. Đại khái là chúng ta quen nhau cũng được 20 năm rồi…”
Hạnh Hoa kinh ngạc nói: “Hả? Hai mươi năm? Vậy năm nay tiểu thư bao nhiêu tuổi?”
“Ta đã 25 tuổi, già rồi đúng không? Đừng có nhìn ta như vậy, ngươi để cho ta 1 ít mặt mũi đi”
Vẻ mặt Hạnh Hoa nghệt ra như tượng, nhìn ta giống như nhìn 1 bà già. Ta cười ầm lên: “Tiểu thư ngươi nam nay bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay vừa tròn 17 tuổi”
Ta thật vui mừng: “Thật là tốt, 25 năm ta trải qua nhiều sóng gió, giờ trở lại tuổi 17 xuân xanh. Ông trời đối đãi ta như vậy cũng thật tốt”
“Vậy làm thế nào người quen được với phu quân vậy?”
Ta thở dài nói: “Vừa gặp đã yêu. Năm ta 5 tuổi được đưa đến nhà trẻ, chính là cái nơi dành riêng cho trẻ con vui chơi. Ngay từ đầu, khi ta vào, lớp đã rất đông, không có ai muốn chơi với ta cả. Chỉ có duy nhất 1 đứa bé đi tới, cho tay vào túi, lấy ra 1 món đồ chơi, lúc đó món đồ chơi đó là loại mới nhất, hiếm có nhất, tên là Transformers rồi cùng chơi với ta. Đến khi ra về, ta trả lại cho hắn món đồ chơi đó nhưng hắn lại cười bảo là tặng cho ta. Hắn nói, hắn thích ta” (bé bự: con nít quỉ a…) Ta chợt dừng lại, tình cảm 20 năm quay trở lại khiến ta tự nhiên cảm thấy thật hạnh phúc nhưng nó cũng chính là lưỡi dạo đâm xuyên trái tim ta, làm ta đau đớn.
“Tiểu thư thật là chung tình, tình cảm của 1 đứa trẻ 5 tuổi vốn chỉ là…”
Ta vội vàng đính chính: “Không phải là đùa giỡn, tuyệt đối không phải. Đó đều là những tình cảm thật sự. Từ đó về sau, chúng ta cùng nhau chơi, cùng nhau lớn lên, cùng nhau 16 năm đọc sách…”.
Hạnh Hoa ngạc nhiên: “16 năm? Tiểu thư cũng đi học?”
“Đúng vậy, ta thật sự học rất nhiều thứ. Chỉ là…học rồi lại quên…”
Hạnh Hoa cười ồ lên, ta cũng cười: “Chúng ta vốn là cùng tuổi, 18 tuổi cùng nhau vào đại học, học quản trị kinh doanh, chờ đến khi học xong sẽ…Mà thôi, ngươi còn nhỏ, nói cũng sẽ không hiểu…”
Hạnh Hoa mắt sáng lên, mơ mộng nói: “Ta đương nhiên biết, tiểu thư với hôn phu vốn là thanh mai túc mã, tâm đầu ý hợp. Vậy hình dáng của hắn ra sao?”
Ta nhất thời không nói lên lời, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên người của nam nhân kia, trong lòng cảm thấy thật đau đớn. Cố gắng gượng cười nói tiếp: “Ta khi nhỏ không hề cảm thấy hắn đẹp nhưng khi lớn lên, hắn thật sự trở thành mỹ nam tử, hào hoa tuấn tú…” Ta thở dài nghĩ, vì cái chuyện đó mà ta đến bây giờ đã có thể thản nhiên đối xử với các mỹ nam tử (bé bự: ôi, em không làm được thế đâu…), ta đã quá quen với những cái gọi là mỹ nam tử kia rồi, đã quá nhiều năm rồi. (bé bự: em thật hâm mộ tỷ quá…)
“Tiểu thư, có phu quân đẹp không phải là điều tốt sao?”
Ta khẽ lắc đầu: “Tốt cái gì mà tốt! Thật sự là rất phiền toái! Ta thực hâm mộ tiểu thư của ngươi, có thể yêu thích bộ dạng đẹp đẽ của hắn. Ta nói với ngươi, ta đã dùng cả sinh mạng để nhận ra 1 điều, nếu ngươi cảm thấy hắn đẹp, người khác cũng sẽ thấy hắn đẹp” (bé bự: cái này chưa chắc…đôi khi yêu quá hóa khờ…giống như câu: tình nhân trong mắt ngỡ Tây Thi á…)
Hạnh Hoa cười ồ lên: “Tiểu thư, người còn dùng đến cả sinh mệnh để ngộ ra…”
Ta có phần hơi tức giận: “Hạnh Hoa, là ta đánh đổi cả tuổi thanh xuân để nhận ra điều đó. Sớm biết trước như vậy thì từ khi 5 tuổi, ta sớm để ý đến dung mạo hắn 1 chút, sẽ không yêu hắn, chỉ xem hắn như đồ chơi. Ngươi nghĩ đi, người tốt như vậy, có ai lại không muốn gần? Mỗi ngày lúc nào cũng có 1 đám yêu nữ vây quanh hắn, mời gọi hắn…Hắn như cá gặp nước, quan hệ với không biết bao nhiêu phụ nữ, quả thực là nhiều không kể xiết…” Ta ngừng lại, cảm thấy trong lòng, lửa giận bốc lên, quay sang nam nhân kia, tập trung bôi thuốc…
Hạnh Hoa hình như không hiểu, cứ nghệt mặt ra nhìn ta: “Ngươi còn nhỏ, thật sự là không thể hiểu”
Hạnh Hoa suy nghĩ 1 chút, kinh ngạc hô to: “Vậy là hắn muốn cưới rất nhiều vợ sao?”
“Ở chỗ của ta, hôn nhân vốn là chỉ 1 nam 1 nữ. Nhưng những chuyện trăng gió thì…nhiều không kể xiết”
“Nhưng nếu trinh tiết đã mất, vậy sau này…”
“Ở chỗ chúng ta, thật sự không quá coi trọng trinh tiết. Người muốn kết hôn chính là người thật lòng mong muốn chung sống cả cuộc đời, trinh tiết chẳng qua chỉ là 1 thứ vô tri trên người. Phẩm giá quan trọng hơn trinh tiết rất nhiều”
“Tiểu thư, người đang tức giận sao?”
Ta thở dài: “Chỉ có 3 từ ‘tức đến chết’ để nói về tâm trạng ta lúc này. Cứ mỗi lần như vậy, chỉ cần hắn nói vài ba câu, ta lại không thể giận hắn được…”
“Hắn thực là dẻo miệng a, thật không giống Tạ công tử… Hắn đối với người chắc là thật lòng, tiểu thư à, người hãy tha thứ cho hắn đi”
“Tha thứ…tất nhiên là tha thứ…lại còn là rất nhiều lần…nếu không sẽ không kết hôn với hắn…”
“Nếu hắn thật muốn cưới tiểu thư, nhất định là rất yêu tiểu thư”
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, đương nhiên ta hiểu được điều này. Nhà hắn có xí nghiệp rất lớn, sau này khi hắn tiếp quản, muốn gì được nấy…Nhà hắn giàu có vô cùng. Vậy nên nữ nhân theo hắn nhiều không kể xiết nhưng hắn lại kiên quyết kiếp này chỉ lấy 1 mình ta, những người khác đều là muốn tiền của hắn, chỉ có ta là thực lòng yêu hắn. Đáng tiếc…”, ta thở dài, “thứ ta muốn hắn lại không thể cho ta được…”
“Ta nghe nói, nam tử chính là như vậy…Rồi sao nữa?”
“Ba tháng trước, ta nói với hắn, đã nhiều năm như vậy rồi, ta thật sự không chịu đựng được nữa. Nếu hắn không chấm dứt tất cả các mối quan hệ, ta với hắn nhất đao lưỡng đoạn. Hắn liền thề thốt với ta đủ điều, nói đã chán ghét tình trường, thật muốn sống 1 cuộc sống yên bình. Ta biết là hắn nói dối nhưng ta lại đi tự lừa chính mình, nói thật, ta cũng chưa nghĩ qua sẽ rời xa hắn. Hắn đối với ta từ trước tới nay đều rất tốt, lúc nào cãi nhau cũng nhường ta. Ta đã lớn tuổi như vậy, thật là muốn có 1 đứa con…Ta thật là đã yêu hắn, giờ làm sao có thể đi tìm người khác?...Chúng ta bèn đi đăng kí kết hôn, phát thiếp mời, còn dự định mời cả ngàn người đến dự, nào bạn bè thân hữu, nào đối tác làm ăn…áo cưới cũng đã chọn xong …Đáng lý hôm nay sẽ diễn ra…”
“Tiểu thư, không phải là hắn…”
Ta gật đầu nói: “Cho nên ta mới nói, kết hôn cái gì là khó nhất? Chính là tìm được người chung tình…ta tự mình không chịu hiểu, nên giờ phải gánh hậu quả. Chúng ta đã nhận giấy kết hôn, chuyện kia cũng…Theo lý lẽ thì đã là vợ chồng. Nhưng hắn lại nói, theo phong tục, trước khi đám cưới không nên gặp nhau, sẽ không may mắn…Ta ở nàh cha mẹ, đêm hôm cảm thấy khó ở…Nửa đêm đi đến phòng tân hôn xem thử, thì thấy…Bọn hắn vốn là không thấy ta. Ta tự mình về nhà, uống hết 1 bình rượu, ngã ra giường…đến khi tỉnh lại, đã thấy biến thành tiểu thư nhà ngươi…” Ta đột nhiên hiểu ra vấn đề: “Đúng vậy, Hạnh Hoa, đừng nên lo lắng quá…Chuyện này chắc chắn là sẽ không kéo dài”. Ta nén xuống trong lòng 1 ít chua xót: “Thật ở đây cũng không tệ, ở thêm bảy tám năm nữa cũng…”
“Vậy tiểu thư, có thể hay không thể trở về…?”
Ta gượng cười: “Vậy ngươi muốn hay không muốn ta trở về?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Ái mạc năng khí
Tác giả: Thanh Thủy Mạn Văn
Chương 1 - Phần 5
Dịch giả: Bé Bự
Nguồn: http://camelliagarden.wordpress.com/
Hạnh Hoa khẽ cúi đầu nói: “Tiểu thư tính tình so với tiểu thư nhà ta…thật tốt hơn rất nhiều”
Ta khiêm tốn nói: “Tính tình tốt thật có ích lợi gì, ngay cả 1 tấm chồng cũng không giữ được. Với lại, ta vui buồn thất thường”. Khuôn mặt Hạnh Hoa hơi chùn xuống, ta vội vàng nói tiếp: “Không không, ta sẽ không có đánh ngươi đâu…Khi nào nóng nảy quá, bất quá ta chỉ tức giận, không thể nhỏ nhẹ với ngươi được…”. Ta đột nhiên lại nảy ra 1 suy nghĩ: “Hạnh Hoa, ta nghĩ tiểu thư nhà ngươi có thể sẽ hợp với vị hôn phu của ta hơn ta…”
Hạnh Hoa ngạc nhiên: “Tại sao lại như thế?”
Ta thở nhẹ 1 tiếng nói: “Ta đối với hắn luôn luôn mềm lòng. Hắn biết điều đó, nên mỗi khi phạm lỗi, hắn chỉ cần năn nỉ 1 lúc, ta tuyệt đối sẽ không thể nào giận hắn được. Tiểu thư ngươi chắc chắn sẽ không giống ta, ắt sẽ có cách trị hắn.” Ta ngẫm nghĩ, có khi nào nàng dùng roi đánh hắn không nhỉ, ta liên tưởng tới cảnh đó, thật thấy vui sướng.
“Tiểu thư của ta từ nhỏ đã tập võ, cầm kì thi họa đều tinh thông, không chắc vị phu quân của nàng sẽ hợp mắt tiểu thư ta đâu?”
“Hạnh Hoa à, phu quân của ta từ nhỏ đã học đàn, vẽ tranh cũng rất đẹp, ăn nói hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa hắn cũng rất đẹp trai, lại có nhiều tiền , từ trước tới nay ai gặp hắn cũng thích, chỉ cần hắn gật đầu, tất sẽ có 1 loạt các nữ nhân bám theo hắn. Hắn từng nói, trên đời này, nữ nhân có thể chống lại mê lục của hắn thật sự chưa sinh ra đời đã bị chết mất xác rồi. Ngươi nói xem, hắn có thật là đáng giận không? Vậy nên mới nói, tiểu thư nhà ngươi chắc chắn sẽ hợp với hắn. Tiểu thư nhà ngươi nhất định sẽ thích hắn. Nàng ấy thập phần thô bạo, kết hợp với hắn, chắc chắn sẽ thành 1 đôi vợ chồng có 1 không hai.”
Hạnh Hoa cười ầm lên, nhưng bỗng nhiên ngưng lại, chăm chú nhìn ta từ từ lau vết thương cho nam nhân kia, nàng có phần hơi bối rối: “Nếu tiểu thư của ta cùng hôn phu của người kết đôi, vậy người có phải nên cùng…”
Ta biết nam nhân kia tuy không mở mắt nhưng thực ra là đang tỉnh, thỉnh thoảng hắn lại ho vài tiếng. Ta vội vàng nói: “Hạnh Hoa! Điều đó tuyệt đối không thể. Ta chưa bao giờ làm điều không phải với phu quân ta, trừ những lúc ta giận hắn không chung thủy, còn lại đều rất tốt. Phu quân của ta vốn là yêu vẻ bề ngoài của ta, tiểu thư của ngươi ở trong thể xác ta, tuyệt đối phu quân của ta sẽ không chán ghét nàng. Hơn nữa chúng ta đã từng thống nhất, kết hôn xong, ta sẽ ở nhà, không có đi làm. Tiểu thư của ngươi thông minh, ắt sẽ học hỏi rất nhanh. Còn chuyện ở nơi này cũng thật khó, tiểu thư nhà ngươi làm tổn thương Tạ công tử, nếu hắn thấy bộ dạng này của ta, chỉ sợ hắn hận không thể đem ta đi lột da thôi…”
Hạnh Hoa nhất thời run run, nam nhân kia ho lên vài tiếng, ra vẻ đồng tình. Ta vui vẻ nói: “Tiểu thư nhà ngươi thật đã đi thay ta trả thù. Ta ở đây lại không hề phải thay tiểu thư nhà ngươi trả thù bất kì ai, ta nghĩ sống trong thể xác này cũng thật không tệ.”
Hạnh Hoa đưa mắt nhìn ta: “Nhưng tiểu thư cùng Tạ công tử…”. Thân thể nam nhân kia đột nhiên run lên 1 cái.
Ta thở dài, đánh nhẹ nàng 1 cái, hiện ta đang bôi thuốc lên vết thương trên đùi hắn (bé bự: óe…đùi…đi lên trên là…*đỏ mặt…tưởng tượng*), ta bôi tiếp tục lên những vết thương trên chân hắn, tự nhiên cảm thấy tim mình đau thắt lại. Vị tiểu thư kia hành hạ hắn như vậy cũng thật…Nhưng bây giờ kẹt nỗi, hắn sẽ tưởng ta là vị tiểu thư kia, cái chuyện ngày xưa ta và hắn, phải mau mau làm sáng tỏ.
“Hạnh Hoa, ta thật sự học không được tốt lắm, bình thường ngay cả đường đi cũng không nhớ được, đi mua sắm xong cũng không nhớ được mình đã mua hết bao nhiêu tiền. Nhưng đối với phu quân của ta, mỗi khi tuyển nhân viên hay bàn chuyện làm ăn, hắn đều dẫn ta theo. Ngươi biết vì sao không?”
Hạnh Hoa lắc đầu. Ta từ từ nói tiếp: ‘Bởi vì trực giác của ta rất tốt, có thể nhìn bề ngoài mà đoán được tâm tư người khác”
Theo như mọi người nói, ta là 1 nữ nhân thông minh sắc sảo, có thể hiểu thấy tâm sự của người khác. Đã có rất nhiều người muốn cùng ta nói chuyện, chỉ mong muốn ta có thể giúp họ giải tỏa tâm tư chất chưa trong lòng. Ta bình thường đi ăn cơm, luôn được người khác mời. Ta thật có thể bằng miệng mà kiếm tiền, không phải bởi vì tài ăn nói, mà là vì ta nhạy cảm, có thể đồng cảm với người khác. Ta không nói ta là bà đồng, thậm chí cảm giác của ta cũng lúc có lúc không. Những suy nghĩ thoáng qua của ta thường là những suy nghĩ kì quái, lúc thì có, lúc thì không, đôi khi cũng không biết là thật hay giả, hơn nữa 1 khi ta thật sự thân thiết với ai hoặc có tình cảm sâu đậm với họ, linh cảm của ta chắc chắn sẽ không sai. Chỉ là ta vốn không quen dùng khả năng này để đọc suy nghĩ của người khác.
Nhưng buồn cười nhất chính là ta đối với tương lai và việc của bản thân lại không hề đoán biết được, giống như việc của ta là 1 bí mật đối với ta vậy. Ta biết cái gọi là thiên cơ bất khả lộ, dù có thiên nhãn thì cũng thể biết được tương lai của bản thân.
Ta thở dài: “Ta vừa nhìn thấy Tạ công tử liền biết ngay tiểu thư nhà ngươi là do yêu hắn mới tra tấn hắn, ta thật cũng hiểu được…” , ta ngập ngừng 1 chút, cảm giác của ta chính là: “Tạ công tử đối với tiểu thư của ngươi…” Thật ra là cái gì? Là hy sinh? Là trả giá?...Ta thật ngạc nhiên với điều này: “Là thích nàng?”
Nam nhân đang nằm kia bỗng nhiên cơ thể giạt mạnh, Hạnh Hoa miệng há hốc ra. Ta nhìn sang hắn 1 chút, thấy tất cả các vết thương đều đã được bôi thuốc tỉ mỉ, ta an tâm đứng dậy: “Dù sao ta cũng không dám chắc cho lắm…nhưng at nghĩ là cũng có tình cảm…Nếu không như vậy sao lại chịu để cho tiểu thư nhà ngươi tra tấn như vậy?”
“Tiểu thư nói nếu Tạ công tử dám cắn lưỡi tự vẫn, tiểu thư sẽ đem của quí của hắn cắt đi…(bé bự: mẹ ơi…đại gian ác…>_<) sau đó đem hắn trả về cho phụ thân hắn, cho hắn thấy con hắn đến khi chết cũng không được trọn vẹn”
Ta thật sự kinh hoàng: “Tiểu thư nhà ngươi sao lại ra nông nỗi như vậy? Có còn là người không? Như vậy Tạ công tử sẽ không bao giờ tha thứ cho tiểu thư ngươi”. Bỗng nhiên ta nhận ra 1 đạo lý: “Hạnh Hoa, giờ ta đã biết vì sao ta đến nơi này. Ta đến đây là để thay tiểu thư nhà ngươi cứu hắn. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ chết trong tay tiểu thư nhà ngươi.” Ta cố tình nói cho hắn biết, từ nay về sau sẽ không tra tấn hắn nữa.
Ta nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn sau đó quay qua Hạnh Hoa nói: “Ta muốn xem dung mạo hiện nay của ta như thế nào” . Hạnh Hoa dẫn ta đến chỗ 1 cái gương đồng, ta chăm chú nhìn cái khuôn mặt này, mặt trái xoan, da trắng nõn, lông mày lá liễu, mắt trong như nước hồ, sâu thẳm ẩn chứa nét nhu mì, mũi hồng nhỏ nhắn, thật sự là rất xinh đẹp. Đối với cái dạng người không xem trọng bề ngoài như ta, thật sự là cảm thấy phiền phức (bé bự: tỷ ko cần…cho em đi…). Ta khẽ nở nụ cười, chỉ thấy khuôn mặt càng thêm phần xinh đẹp.
Hạnh Hoa ngạc nhiên nói: “Tiểu thư cười trông thật là xinh đẹp”.
“Trước kia tiểu thư nhà ngươi không có cười sao?”
“Không, tiểu thư nhà ta mặt mày lúc nào cũng rất hung dữ. So với dáng vẻ hiện tại của tiểu thư, thật là đã xinh đẹp hơn rất nhiều”
Ta nhẹ lắc đầu: “Dung mạo xinh đẹp thì có ích gì, trên đời này thiếu gì người xinh đẹp. Dung mạo này cũng chỉ như 1 lớp vỏ mà thôi”
“Tại vì tiểu thư vón xinh đẹp, nên mới có thể nói như thế”
Ta nhìn Hạnh Hoa cười nói: “Hạnh Hoa nói vậy cũng có lý, chúng ta khi có thì không cảm thấy nó quí, khi không có mới biết nó thật sự là rất quí, có phải không?”
Hạnh Hoa cúi đầu nói: “Tiểu thư, làm sao ta dám nói như thế”
“Hạnh Hoa, tất cả mọi chuyện ta đều đã nói cho ngươi nghe, ngươi có thể giúp ta không?”
“Giúp như thế nào?”
“Ta vốn không phải tiểu thư của ngươi, mọi chuyện trong nhà ta đều không biết, nếu như lão gia thật sự không thích ta, ta sẽ bỏ đi”
Hạnh Hoa vội nói: “Tiểu thư, người không thể đi. Lão gia sẽ càng đau lòng hơn”
Ta trợn tròn mắt: “Cái gì? Lão gia hiện tại đang đau lòng sao?”
“Tiểu thư không đồng ý cho lão gia lập thêm thê thiếp, người đã không nói chuyện với lão gia hơn 1 tháng rồi”
“Vậy lão gia có bao nhiêu thế thiếp?”
“Lão gia chỉ có 1 mình phu nhân, chính là mẫu thân của tiểu thư, từ khi phu nhân qua đời, lão gia vẫn chưa lấy vợ khác’
“Vậy chắc phu nhân mất cũng đã lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, phu nhân mất năm tiểu thư 2 tuổi, đã được 15 năm rồi”
“Lão gia bao nhiêu tuổi rồi?”
“41”
Ta hét lớn: “Như vậy đâu có còn trẻ nữa? Đã lâu như vậy vẫn không lấy vợ? Chuyện này tiểu thư nhà ngươi thật không có lý lẽ. Hạnh Hoa, ta và ngươi đi gặp lão gia, giúp người chọn lựa vài người”
Hạnh Hoa cười ầm lên: “Lão gia sớm đã có người rồi”
“Đã vậy ta càng phải xem đó có phải người tốt hay không. Ta nói cho ngươi biết, ta có linh cảm rất tốt, lúc còn ở nhà, rất nhiều bạn bè nhờ ta đi xem giúp người yêu, ta nói được là họ đồng ý ngay, ta nói không được bọn họ tuyệt đối không chọn. Sau này, ta sẽ giúp ngươi chọn phu quân”
Hạnh Hoa xấu hổ nói: “Tiểu thư, ngươi thật tốt…Nhưng mà người đừng gọi là lão gia, phải kêu là cha”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma