Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 7 : Lừa ngươi không có thương lượng.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Văn Khả Hân kể, nhà của nàng rất giàu có, phụ thân là chủ tịch một tập đoàn lớn, từ lúc sinh ra nàng đã có cuộc sống xa xỉ giàu có, làm người khác phải hâm mộ hoàn cảnh gia đình nàng. Nhưng từ nhỏ đến lớn, tuy là gia đình giàu có nhưng quản nàng cực nghiêm, cha mẹ quản nàng rất chặt, không cho nàng tùy ý ra ngoài, lại càng không cho nàng kết bạn với ai bên ngoài, dần lớn lên Văn Khả Hân không chịu được sự quản thúc của cha mẹ đối với mình.
Văn Khả Hân thừa nhận mình rất nghịch ngợm, mặc dù bình thường trước mặt cha mẹ, nàng luôn là đứa con gái ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại không muốn tiếp nhận sự quản giáo nghiêm ngặt của gia đình, cho nên, nàng thường xuyên lén trốn nhà đi chơi, tối nay, cũng là một lần như vậy.
Văn Khả Hân nói đến đây, sóng mắt lưu chuyển, tinh nghịch nhìn Trương Duy, ý tứ rất rõ ràng, vận khí hôm nay của mình không tốt, lại để hắn nhìn thấy đang trèo xuống.
Tuy nhiên, Trương Duy không bất mãn mà ngược lại còn cảm thấy nàng rất khả ái.
Nghe nàng nói đơn giản như vậy, Trương Duy cũng đã hiểu tại sao nàng lại trèo tường ra khỏi nhà, con gái nhà giàu trốn đi, chuyện không tính là ly kỳ.
Kế tiếp, Văn Khả Hân giải thích vì sao lại không muốn cảnh sát bắt, rất đơn giản, cha nàng là một người rất nổi tiếng ở Trung Hải, không ai là không biết, những cảnh sát kia cũng biết cha nàng, ngay cả bản thân nàng, cũng là đối tượng săn tin của các tạp chí.
Văn Khả Hân giải thích, nàng sợ cảnh sát đuổi theo biết nàng, đến lúc đó không những cha xấu hổ, vạn nhất cảnh sát gọi điện về nhà nàng, chuyện nàng trốn nhà đi sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó nàng không những bị dẫn về mà còn phải chịu gia pháp, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh cảnh sát.
Nói đến đây, ánh mắt Văn Khả Hân nhìn Trương Duy : “Trương Duy, gia pháp rất đáng sợ, cho nên, ta không thể để cảnh sát bắt được”
“Gia pháp?”
Trương Duy có cảm giác như nghe tiểu thuyết.
“Đúng a, gia pháp nhà ta rất nghiêm”
Văn Khả Hân không ngừng liên tục gật đầu nói :
“Giống như lần này ta lén đi ra ngoài, một khi bị phát hiện, ta liền bị nhốt vào phòng kín mấy ngày, ngươi không biết đâu phòng kín nhà ta có nhiều thứ kinh khủng lắm, bên trong có nhện, chuột … ai nha … Thật là đáng sợ”
Vẻ mặt Văn Khả Hân hơi tái, nhưng trong lòng lại vui mừng, hi, tiểu tử ngốc, nghe bổn tiểu thư thêu dệt, thấy ngu chưa?
Ách, đây là thế kỉ 21 sao? Loại chuyện này sẽ không có chứ? Trương Duy nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt Văn Khả Hân lại không giống như giả vờ.
Trương Duy trầm ngâm nói : “Văn tiểu thư, thế nào thì phụ thân cô cũng là người nổi danh ở Trung Hải, sẽ không vô tình với con gái của mình như vậy chứ?”
Trương Duy không khỏi đồng tình nói.
“Ai nha, chuyện nhà giàu, nói ngươi cũng không hiểu…”
Văn Khả Hân nói tiếp : “Đúng rồi, phụ thân ta ở Trung Hải rất nổi tiếng, tên là Văn Thiên Hào, ngươi nhất định là đã nghe thấy”
Văn Khả Hân hỏi, đôi mắt đẹp hiện ra vẻ ranh mãnh, chợt lóe lên rồi biến mất.
Văn Thiên Hào? Trương Duy thẹn đỏ mặt, mình mới về Trung Hải có mấy tháng, nào biết danh nhân ở Trung Hải.
Văn Khả Hân nhìn thấy vẻ mặt của Trương Duy cũng biết hắn chưa từng nghe nói đến, trong lòng không khỏi đắc ý : tiểu tử ngốc, đến bổn tiểu thư cũng không biết thì ngươi biết Văn Thiên Hào là ai chứ, ngươi biết mới là lạ đấy, kẻ hồ đồ như ngươi ngay cả bổn tiểu thư cũng không nhận ra thì còn nhận ra ai nữa? Hi, nếu bị người khác biết được sợ sẽ cười đến rụng răng.
Lúc này, Trương Duy không có hứng thú biết phụ thân Văn Khả Hân là ai, bắt đầu đổi đề tài :
“Văn tiểu thư, chẳng lẽ qua tối nay, ngươi không sợ cảnh sát nữa?”
Văn Khả Hân nháy mắt nói : “Dĩ nhiên không sợ a, đến lúc đó ta tìm một chỗ dừng xe, sau đó gọi cho bằng hữu, kể rõ nguyên nhân với bằng hữu, sau đó để cho vị bằng hữu đi nộp tiền phạt cho cảnh sát, nếu cảnh sát hỏi chuyện tối nay tự nhiên bằng hữu ta cũng nhận là mình đi xe, chịu hết trách nhiệm”.
Trương Duy cười nói : “Nói như vậy bằng hữu của ngươi rất trượng nghĩa sao”
“Đương nhiên, đó là bằng hữu của bổn tiểu thư mà”
Văn Khả Hân nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt, có chút đắc ý nói.
Trương Duy cười cười, không nói gì, bằng hữu là giả, tiền mới là thật. Tiền là thứ có thể mua được rất nhiều người.
Nghe Văn Khả Hân nói nhăng nói cuội nhiều như vậy, bất kể đúng sai, trong lòng Trương Duy vẫn nguyện ý tin tưởng nàng, cho dù nàng lừa gạt mình thì mình cũng không mất miếng thịt nào.
Cả chuyện này cũng giải thích rồi, cũng đã không còn nghe thấy còi cảnh sát nữa, Văn Khả Hân nhìn về phía đầu hẻm, vừa đi vừa nhìn Trương Duy hỏi : “Đúng rồi Trương Duy, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Trương Duy hơi suy nghĩ một chút nói : “ Tối nay ngươi trốn khỏi nhà là định đi đâu”
“Ta cũng không biết, mỗi lần ta trốn nhà cũng không nghĩ trước sẽ đi đâu, tùy tâm trạng thôi, không có nơi đến cố định”
Văn Khả Hân tùy ý đáp.
“Như vậy a …” Trương Duy trầm ngâm rồi nói “Nếu không, trước tiên tìm nơi đỗ xe đã, rồi ngươi tìm bằng hữu của ngươi giải quyết chuyện cảnh sát trước đi”
“Tìm bằng hữu đi báo cảnh sát cũng phải đợi đến ngày mai, ừ, hay là trước tiên cứ tìm nơi cất xe đã”
Nói tới đây, hai mắt Văn Khả Hân sáng lên nói :
“Đúng rồi, ta để xe ở gần nhà ngươi a, gần nhà ngươi có chỗ để xe không?”
“Ta ở cư xá, có nơi giữ xe, bất quá …”
Không đợi Trương Duy nói hết, Văn Khả Hân đã chen ngang nói :
“Có là được, tóm lại ta cũng muốn đưa ngươi về nhà, cứ quyết định như vậy đi”
Nói tới đây, Văn Khả Hân khởi động Porsche.
Lúc này, Văn Khả Hân có chút lo lắng hỏi :
“Trương Duy, theo ngươi cảnh sát có ngăn đón chúng ta không?”
Văn Khả Hân nói hai chữ “chúng ta” rất tự nhiên, tựa hồ muốn kéo Trương Duy thành đồng bọn.
“Chắc là có, bất quá cứ đi vòng qua, hẳn là không có vấn đề gì”
“Vậy đi đường nào?”
“Ân, trước tiên ngươi cứ đi đến con đường lúc trước rẽ phải lần đầu”
Văn Khả Hân ngẩn ra, kinh ngạc hỏi “Chúng ta mới thoát từ đường đó, quay lại không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
“Ngươi cứ nghe lời ta, cái này gọi là vòng quanh, chúng ta với cảnh sát đi vòng quanh, nơi cảnh sát vừa đi qua là nơi an toàn nhất, cứ đi đến đó rồi ta sẽ nói tiếp ngươi phải đi như thế nào”
Tựa như Trương Duy đã chấp nhận “chúng ta”.
Trong đôi mắt đẹp Văn Khả Hân lộ ra tia hân thưởng, cười hì hì nói : “Trương Duy, nhìn không ra ở lĩnh vực này ngươi hiểu biết nhiều a, ân, đúng rồi, vậy ngươi lái xe đi, để ngươi khỏi phải chỉ đường”
Văn Khả Hân cũng không hỏi Trương Duy có đồng ý không, cứ như vậy mở cửa xe đi xuống.
Trương Duy vối nói : “Uy, ta không mang bằng lái”
“Ai nha, cũng đã bị cảnh sát đuổi rồi, còn cần mang bằng lái sao, ngươi cứ đi đi”
Văn Khả Hân vừa dứt lời liền đi đến cửa xe bên kia, mở cửa ngồi vào trong.
Trương Duy bị Văn Khả Hân đẩy sang ghế lái, nam nữ thụ thụ bất thân a, cả người nàng tỏa ra mùi nước hoa cao cấp, là thiên kim tiểu thư nàng không để ý đến giá cả.
Trương Duy ngượng ngùng khi hai cơ thể thân mật ma sát nhau, không tự chủ ngồi sang ghế lái, giờ khắc này, hắn có cảm giác bị bắt làm việc vậy.
Đến nước này thì cứ thế đi, không cần hao tổn sức để tức giận, Trương Duy bất đắc dĩ thở dài.
Porsche chậm rãi chuyển động, Văn Khả Hân thoải mái ngồi bên cạnh len lén liếc mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ đắc ý, ánh mắt giảo hoạt, trong bụng thầm nghĩ : “Tiểu tử ngốc, ngươi cùng bổn tiểu thư đi …”
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 8 : Mỹ Nữ Cãi Lại Ngươi.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Mặc dù Trương Duy không mang bằng lái nhưng không có nghĩa hắn không biết lái xe, hơn nữa Văn Khả Hân cảm giác kĩ thuật lái xe của hắn không phải loại bình thường mà là rất tốt.
Lúc này là thời điểm Trung Hải bước vào cuộc sống về đêm, là giờ cao điểm rất đông xe cộ, Trương Duy lái xe trong dòng xe cộ tận dụng mọi lúc để vượt qua, tốc độ nhìn không nhanh, nhưng liên tục như nước chảy mây trôi, cứ thế vượt qua cực kỳ lưu loát.
Văn Khả Hân tự thấy mình lái xe cũng không tệ, nhưng cảm giác so với hắn còn thua, vốn là không cùng cấp độ, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn trầm ổn, lái xe chuyên chú, thật không hợp với dáng vẻ lôi thôi của hắn, tựa hồ như thành người khác, trong lòng không khỏi có chút hiếu kì.
Trương Duy lái xe thuộc hàng nhất lưu, đối với đường sá cũng cực kỳ quen thuộc, những đường nào có trạm gác, những đường nào không có đều biết rõ như lòng bàn tay, hơn nữa luôn chọn những đường ít xe mà đi. Qua bảy tám chỗ rẽ không lâu sau đã vượt qua cầu Phổ Đông, một đường thuận lợi tiến vào khu Phổ Đông.
Qua công viên thế kỷ là đến hoa viên thế kỷ, bảo vệ hoa viên thế kỷ đương nhiên biết Trương Duy, bởi vì bình thường bộ dáng lôi thôi của hắn tương đối bắt mắt.
Lúc bảo vệ nhìn thấy Trương Duy lái chiếc Porsche trong mắt lộ vẻ hoài nghi không hề che dấu, nhưng khi nhìn thấy Văn Khả Hân ngồi bên cạnh, bảo vệ không hỏi nữa, chỉ là cảm thấy ghen tỵ.
Không biết từ lúc nào Văn Khả Hân đã đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm lên, nhưng khí chất siêu phàm của nàng cũng không bị hai thứ đó che đi, huống chi, cái miệng, lỗ mũi xinh xắn cùng đường nét duyên dáng của khuôn mặt không bị che mất, nàng tuyệt đối là mỹ nhân nhất đẳng.
Trương Duy lái xe vào hoa viên thế kỷ, bảo vệ sững sờ ngẩn người nhìn theo đuôi xe, trong lòng hiện lên sự ghen tỵ, với bộ dáng của hắn cũng có thể lọt vào mắt mỹ nữ sao?
Trương Duy lái xe đến bãi đất trống cạnh thang máy đi lên phòng trọ thì dừng lại, tắt máy, đang muốn nói thông báo đến nơi rồi, thì bắt gặp ánh mắt Văn Khả Hân nhìn mình.
Ánh mắt bọn bảo vệ đã quen rồi nên Trương Duy cũng không trách, nhưng ánh mắt Văn Khả Hân làm hắn có chút buồn bực.
“Này, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Ngươi … ngươi ở đây?”
Giọng nói Văn Khả Hân có chút ngạc nhiên, hoa viên thế kỷ là nơi ở của giới thượng lưu, bộ dáng lôi thôi của hắn ta, nhìn không ra có dính dáng gì đến giới thượng lưu a?.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Văn Khả Hân, Trương Duy biết trong lòng nàng nghĩ gì, không khỏi có chút dở khóc dở cười, chuyện đời thay đổi, bây giờ trong mắt nàng mình lại thành tiểu thâu.
Trương Duy cũng lười giải thích với nàng, nói :
“Văn tiểu thư, xe của ngươi có thể để ở đây, lúc nào đến lấy cũng được, ân, đúng rồi, phí gửi xe ngươi chịu, không có chuyện gì thì ta đi trước đây”
Văn Khả Hân nghe thấy hắn muốn đi vội nói : “Uy, ngươi đi đâu?”
“Về nhà”
Trương Duy vốn định nói chuyện cùng nàng, mỹ nữ nha, khó có cơ hội gần gũi thế này, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của nàng trong lòng cảm thấy không thoải mái, nên không muốn ở cùng.
“Ngươi về nhà, ta làm sao bây giờ a?”
Văn Khả Hân vội hỏi.
Trương Duy nghe thế có chút đau đầu, tức giận nói :
“Văn tiểu thư, ngươi muốn gửi xe, ta tìm nơi gửi cho ngươi, coi như trả lại phần nhân tình ngươi cho đi nhờ xe, hiện tại hai bên đều không thiếu nợ, ngươi còn muốn thế nào a?”
Thấy Trương Duy không muốn đi cùng mình, trong lòng Văn Khả Hân rất bất mãn, mình là một đại mỹ nữ, nếu là người khác, không biết vui sướng thành bộ dáng gì, người này quả thực như không nhìn ra sự tồn tại của mình.
Trong lòng Văn Khả Hân không phục, thêm chút không cam lòng, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng suy tính.
Tâm niệm khẽ chuyển, trên mặt Văn Khả Hân lộ ra nụ cười ngọt ngào, nũng nịu nói :
“Trương Duy,ta bây giờ không có xe, nói thế nào ta với ngươi cũng chung hoạn nạn, ngươi có giúp ta được hay không?”
“Làm sao giúp?”
Ánh mắt Văn Khả Hân thực dụ nhân, âm thanh làm mềm lòng, Trương Duy theo bản năng hỏi.
“Nhà ngươi có điện thoại không?”
“Không có”
“Nếu không … ta đến nhà ngươi, mượn xe của ngươi?”
“Cái này …”
Trương Duy nghe nàng nói, trong lòng tự hỏi, nha đầu này muốn về nhà mình?
“Ai nha, điện thoại người ta bị hư, đều tại ngươi, ai bảo ngươi hiểu lầm ta là đạo tặc, ta chỉ mượn xe của ngươi thôi”
Văn Khả Hân bĩu môi, đem trách nhiệm hư điện thoại đổ lên người hắn.
“Ách, ngoài cửa có điện thoại công cộng, nếu không ta dẫn ngươi đi”
Trương Duy có chút do dự, không phải hắn không muốn, thật sự trong nhà hắn có “cọp mẹ” nghiêm cấm mình mang người lạ về nhà.
Văn Khả Hân nhìn ra Trương Duy không muốn mang mình về nhà, không nhịn được chu cái miệng nhỏ nhắn nói :
“Uy, ngươi có ý gì a, ngươi cũng biết dù sao ta cũng là người nổi danh, có thể khi đi gọi điện thoại bị người ta nhận ra, hừ, có phải ngươi không muốn dẫn ta về nhà, không muốn thì nói rõ, ta không cần nhờ ngươi, ngươi đi đi…”
Văn Khả Hân tựa hồ càng nói càng to, giống như không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa, xoay người lại, miệng lí nhí nói :
“Người ta có lòng tốt đưa ngươi đoạn xa như vậy, thật là bất cận nhân tình …”
Câu cuối tuy nhỏ nhưng Trương Duy lại nghe rất rõ ràng, hắn có chút ngượng ngùng, nàng nói đúng sự thật, mình không giúp nàng đúng là bất cận nhân tình.
Nhìn Văn Khả Hân thở mạnh quay lưng lại với mình, Trương Duy khẽ do dự nói :
“Văn tiểu thư, cái này … là ta suy nghĩ …. Như vậy đi, nếu ngươi không chê mời đến nhà ta làm khách”
Trương Duy tính toán, thừa dịp cọp mẹ không có ở nhà, lén lút đem mỹ nữ trở về, nàng cũng không biết.
Trương Duy vừa nói xong, khuôn mặt mỹ lệ của Văn Khả Hân lại vui vẻ, cái mũi khả ái chun lại : “Như thế còn được”
Mặc dù trên mặt vẫn còn vẻ hậm hực, nhưng ánh mắt của nàng hiện lên nét giảo hoạt, ánh mắt phong phú đến cực điểm.
Trương Duy nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt, trong lòng không khỏi suy nghĩ, bất quá liền xua đuổi suy nghĩ khỏi đầu, cho dù mắc mưu, mình cũng không thiệt gì cả, không lẽ còn sợ nàng cưỡng gian mình?
Tựa hồ Văn Khả Hân không ý thức có gì nguy hiểm, cùng Trương Duy về nhà hắn, trong lòng nàng, tiểu tử hồ đồ này đối với mình không có gì uy hiếp cả. Hơn nữa Văn Khả Hân cảm thấy ở cùng người này rất thú vị, tiểu tử này lại còn không biết mình là ai, hi, quả nhiên chơi thật hay.
Tòa nhà có mười hai tầng, Trương Duy trực tiếp đi lên tầng mười hai, thang máy chậm rãi đi lên, trong không gian chật hẹp trên người Văn Khả Hân tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, mặc dù lúc này Văn Khả Hân đang đeo kính râm không nhìn rõ vẻ mặt nàng, nhưng Trương Duy có thể nhìn thấy khóe miệng nàng đang nở nụ cười, cô nàng này đang rất vui mừng.
Trương Duy cảm thấy khó hiểu, theo lẽ thường, mang mỹ nữ về nhà, người nên vui mừng là mình mới đúng, nàng sao lại vui mừng?
Tầng mười hai chỉ có hai gia đình, nhà Trương Duy bên trái, vừa mở cửa đã ngửi thấy ngay mùi thơm dễ chịu.
Bật đèn lên, ngọn đèn hình dáng hơi lạ tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đây là phòng khách, bố trí cũng đơn giản, một bộ ghế salon màu vàng nhạt được làm bằng da thật, một bàn trà bằng thủy tinh, đối diện là TV tinh thể lỏng màn hình rộng, hai bên là bộ loa cao cấp, tường sơn màu xanh nhạt treo mấy bức tranh, trang trí tao nhã, làm cho người ta cảm giác thư thái thoải mái.
Bên trong phòng khách bố trí rất hợp lý, hơn nữa còn có mùi của nữ nhân rất nồng, Văn Khả Hân nhận thấy đây còn có nữ chủ nhân nữa, nhìn dáng vẻ lôi thôi của Trương Duy không thể sắp xếp như vậy được.
Nhà này thật sự của hắn? Lúc này, nhìn thấy phòng khách, nữ nhân giàu có này đánh giá, trong đôi mắt đẹp của Văn Khả Hân hiện lên vẻ nghi vấn không che dấu được.
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 9 : Cọp Mẹ.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Đương nhiên Trương Duy nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Văn Khả Hân, hắn ngồi lên ghế salon, đặt mình lên ghế salon mềm mại hắn thích ý thở phào một cái.
Là chủ nhà, Trương Duy lên tiếng :
“Nếu muốn uống gì thì tủ lạnh trong phòng bếp có đồ uống, đúng rồi, điện thoại trong phòng ngủ, ngươi cứ tự nhiên”
Văn Khả Hân “nha” một tiếng, tạm thời bỏ đi hoài nghi trong lòng, dù sao chính mắt nàng nhìn thấy hắn móc chìa khóa nhà trong túi quần ra.
Đây là một nhà bình dân, có một phòng ngủ, cửa phòng cũng không còn khóa, chỉ cần đẩy cửa là mở ra, Văn Khả Hân mở cửa liền ngửi thấy mùi nước hoa hiệu Chanel 5, Văn Khả Hân khẽ nhíu cái mũi đáng yêu, trong lòng giật mình, đây rõ ràng là phòng nữ nhân mà.
Công tắc đèn ngay cạnh cửa, nàng bật đèn lên, một chiếc giường đôi màu hồng đập vào mắt, trên tường treo một bức tranh nghệ thuật lớn, rất là bắt mắt.
Đó là bức tranh một nữ nhân, trong bức tranh nữ nhân mặc váy màu xanh ngọc, vóc người yểu điệu, tóc đen búi cao, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, mũi thon dài, nhìn không ra tuổi thật, nhưng lộ ra nét thành thục, một tia phong tình, có thể nói có phong vận mê người.
Người đẹp trong bức tranh là lão bà của tên kia? Văn Khả Hân sợ hết hồn, vội vàng thối lui khỏi phòng ngủ.
“Ngươi … ngươi có lão bà rồi?”
Ánh mắt Văn Khả Hân mang theo nét kinh ngạc, nhìn thế nào hắn cũng không xứng với nữ nhân trong tranh? Càng làm Văn Khả Hân lo lắng là người này đã có lão bà, mình tùy tiện đến nhà hắn, lão bà hắn về, biết nói sao đây, lúc này Văn Khả Hân rất hối hận, hối hận vì mình chưa hỏi rõ đã cùng hắn về nhà.
“Làm gì có, với bộ dáng hiện nay của ta bạn gái còn chưa có lấy đâu ra lão bà”
Trương Duy nói thật, hắn biết rõ bộ dáng hiện tại của mình không thể nói chuyện luyến ái.
“Kia … hình nữ nhân trong kia … là …là…”
Trong lòng Văn Khả Hân thả lỏng mỉm cười hỏi. Không phải lão bà thì dễ rồi, nếu không mình lại thành người thứ ba, mình có thể bị oan.
“Ách, là cọp mẹ nhà ta …” Trương Duy thuận miệng nói.
“Cọp mẹ?”
Văn Khả Hân hơi ngẩn ra, vậy không phải là lão bà của hắn sao.
“Ngô, nói rõ ràng với ngươi… tóm lại nàng không phải lão bà của ta, ngươi đừng suy nghĩ nhiều …”
Trương Duy trả lời hàm hồ, không nguyện ý giải thích gì thêm.
Văn Khả Hân có chút kỳ quái, nhưng nếu liên quan đến bí mật của hắn, nàng cũng không nên hỏi nhiều, bất quá một lần nữa nghe hắn thanh minh mỹ nhân kia không phải là lão bà của hắn, bao nhiêu lo lắng trong lòng Văn Khả Hân mất hết, không cần sợ bị hiểu nhầm.
“Kia … nàng ta lúc nào trở về?”
Văn Khả Hân hỏi, nếu nữ nhân kia sớm về, nàng không thể ở lại lâu.
“Nga, nàng đi công tác, vừa đi hôm nay, đoán chừng một tháng mới về”
Trong lòng Văn Khả Hân thở phảo nhẹ nhõm, nếu như vậy có thể yên tâm ở đây lâu chút.
Tâm tình Văn Khả Hân thả lỏng, cũng không vội gọi điện, liền đi đến ghế salon ngồi xuống.
Lúc này, không khí phòng khách có chút an tĩnh, Trương Duy vẫn duy trì tư thế lười nhác nằm trên ghế salon, không chủ động nói chuyện với nàng, bộ dáng tựa hồ buồn ngủ.
Văn Khả Hân cảm giác có chút nhàm chán, nhìn hắn một cái, thấy hắn không muốn cùng mình nói chuyện, không nhịn được nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Trương Duy”
“Ân?”
Mí mắt Trương Duy khẽ nâng lên.
“Nhà chỉ có một phòng ngủ sao?”
Văn Khả Hân biết rõ còn cố hỏi, chỉ có một phòng ngủ, trong lòng hơi có chút tò mò, người này không có quan hệ với cọp mẹ sao?
“Đúng vậy, thì sao?”
“Vậy bình thường ngươi ngủ đâu?”
“Ở đây”
Trương Duy vỗ vỗ lên ghế salon, lại nói : “Chỗ ngươi đang ngồi là ghế một không thể ngủ”
“Này… đây không phải là nhà ngươi?”
“Ngô, cọp mẹ mua, ta coi như là ở nhờ”
Văn Khả Hân nghe vậy trong lòng có chút thoải mái, xem ra người này nói thật, ta nghĩ đúng mà, nhìn thế nào hắn cũng không giống chủ nhà.
“Đúng rồi, Trương Duy,ngươi làm việc ở đâu a?”
Văn Khả Hân như tùy ý hỏi.
“Cái này … tạm thời nhàn rỗi”
Trương Duy hơi lúng túng nói, trước mặt mỹ nhân thừa nhận mình không có việc làm, cần có rất nhiều dũng khí.
Văn Khả Hân hỏi thăm mấy câu, đối với người trước mặt cũng hiểu được phần nào, không có việc làm, không có nhà cửa.
Lúc này, Trương Duy không muốn nhiều lời với nàng về chuyện của mình, liếc nàng một cái, nói :
“Văn tiểu thư, hiện tại ngươi có tính toán gì không? Khi nào thì ngươi gọi điện cho bằng hữu?”
“Ai nha, không vội, không vội, chờ chút nữa gọi điện cũng được, ta còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào”
Giờ phút này Văn Khả Hân thật vất vả mới tìm được chỗ đến, cũng chưa muốn gọi điện ngay, huống chi nàng còn chưa nghĩ ra nơi nào để đi.
Thấy ý tứ nha đầu kia muốn ở lại, Trương Duy nhìn nàng, mang vẻ đăm chiêu nói :
“Văn tiểu thư, tựa như ngươi rất tin tưởng ta a, một chút cũng không sợ ta?”
“Ta sợ ngươi cái gì?”
Văn Khả Hân hơi ngẩn ra.
Trương Duy khẽ cười không đáp.
Văn Khả Hân nhìn ánh mắt đang cười của hắn, lập tức liền hiểu ra tức giận ném cho hắn một ánh mắt khinh thường nói :
“Tại sao? Ngươi dám dám đem bổn tiểu thư làm thế sao?
Đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dáng bất mãn, lúc này ngay cả Văn Khả Hân cũng có chút kỳ quái, đúng là nàng không lo lắng hắn làm gì mình.
Trương Duy lại cười, lộ ra hàm răng trắng bóng đều đặn, nha đầu này, có ý tứ.
“Uy, ngươi cười cái gì, có gì đáng buồn cười chứ?”
Văn Khả Hân trong lòng nhảy lên, không thể phủ nhận, người này khi cười nhìn không tệ a.
“Ta cảm thấy có chút buồn cười, trong mắt ngươi, ta có phải quá thiện lương không?”
“… Ngươi a? ở trong mắt ta ngươi là một tiểu tử hồ đồ”
Văn Khả Hân nghĩ tới việc người này lúc đầu coi nàng là phi thiên đạo tặc, hơn nữa lại không biết mình - người mà mọi người đều biết không phải hồ đồ thì là gì? Văn Khả Hân mới nghĩ đã thấy đúng, còn có oán niệm là không nói ra.
“Ha hả, là ta hiểu lầm ngươi, hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, thì không được nói ta hồ đồ”
Đối với oán niệm trong lòng Văn Khả Hân Trương Duy vẫn còn không biết.
Nhìn bộ dáng của Trương Duy, sau khi oán niệm tiêu tán đi Văn Khả Hân lại thấy thú vị, nháy mắt nói :
“Thật ra thì … ta cảm thấy ngươi có chút kỳ quái”
“Ta kỳ quái?”
“Ta hỏi ngươi, bình thường ngươi xem gì trên TV?”
Đôi mắt Văn Khả Hân nhìn thẳng Trương Duy rất muốn biết đáp án”
“Uy, TV tinh thể lỏng lớn như vậy ngươi chưa bao giờ xem? Vậy mua TV về làm gì?” Văn Khả Hân vẫn chưa từ bỏ.
“Nga, TV là cọp mẹ mua về, nàng mua về tự nhiên là nàng xem”.
“Vậy ngươi thích làm gì? Bình thường hay làm những gì?”
Trong lòng Văn Khả Hân không khỏi thầm vui mừng, thì ra người này không xem TV, khó trách không biết mình, người như thế quả là hiếm.
“Ăn cơm, ngủ, ngắm sao hoặc là tìm nơi nào câu cá…”
Trương Duy thuận miệng nói, giờ này trong lòng hắn có chút trầm trọng.
“Ngươi … thích ngắm sao?”
Văn Khả Hân đánh giá Trương Duy, cảm thấy lời hắn nói khó tin.
“Không phải là thích, mà là để giết thời gian, ví dụ như tán chuyện với mỹ nữ trong quán rượu”.
Trương Duy nhìn nàng, trong mắt lô ra tia trêu chọc.
“Dừng, ai tin ngươi?”
Đôi mắt đẹp của Văn Khả Hân đón lấy ánh mắt trêu chọc của hắn, nàng tuyệt không sợ hãi hắn, huống chi, huống chi lời nói của hắn không thật, người này đối mặt với đại mỹ nữ như nàng còn cố xa cách, còn nói đến gần mỹ nữ?
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 10 : Mỹ Nữ Hàng Xóm.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Đối với chủ đề hai người đang tán gẫu Trương Duy không hề thấy hứng thú, không nhịn được ngáp hai cái, làm Văn Khả Hân rất là bất mãn, cùng đại mỹ nữ nói chuyện còn ngáp dài, đây tuyệt đối là người đầu tiên nàng gặp phải.
“Văn tiểu thư, ta thấy hơi mệt, tối nay ngươi có định ở lại đây cùng ta không?”
Đêm qua Trương Duy ở quán rượu đến hừng sáng, giờ phút này đúng là có chút hơi mệt, nhìn nàng tựa hồ còn chưa muốn rời đi, cũng không muốn nói vòng vo với nàng.
“A, cái này…”
Khuôn mặt Văn Khả Hân không khỏi nóng lên, người này nói quá trực tiếp, hơn nữa trong lòng nàng còn có tính toán.
“Nếu như ngươi định ngủ lại đây, ngươi có thể ở trong phòng cọp mẹ, dĩ nhiên, điều kiện là ngươi không sợ ta…” Trương Duy khi nói những lời này trong ánh mắt hiện lên vẻ trêu chọc.
Khuôn mặt Văn Khả Hân càng nóng lên nhìn vào đôi mắt trêu chọc của hắn, không nhịn được sẵng giọng :
“Qua đêm thì qua đêm, bổn tiểu thư còn lâu mới sợ ngươi”
Khuôn mặt Văn Khả Hân kiều diễm, lời nói mang theo phần quyến rũ, Trương Duy không khỏi có chút hoảng hốt.
Không thể phủ nhận, Văn Khả Hân là một đại mũ nữ, đối với nam nhân nàng có lực hấp dẫn rất mạnh, mỹ nữ trước mắt chỉ có thể thưởng thức, không được trêu chọc, không được trầm mê.
Trương Duy vẫn không quên, nửa năm trước hắn đã bị thua bởi tay một nữ nhân, ngã (té) rất thảm.
Trương Duy liếc mắt nhìn Văn Khả Hân nói :
“Hiện tại đã muộn, chuẩn bị nghỉ ngơi thôi, nếu ngươi muốn tắm rửa, phòng vệ sinh bên kia”
Vừa nói Trương Duy vừa chỉ cánh cửa gần phòng bếp.
Văn Khả Hân “nha” một tiếng, vẫn không động, tắm ở nhà một người xa lạ, Văn Khả Hân tự hỏi mình vẫn chưa có dũng khí đó.
Nhìn Văn Khả Hân vẫn không động đậy, Trương Duy cũng biết trong lòng nàng có điều cố kỵ, cười nói :
“Văn tiểu thư, xem ra ngươi vẫn có chút sợ ta a”
Văn Khả Hân bị hắn nhìn thấu suy nghĩ, gương mặt khẽ đỏ hồng lên, khẽ nhếch môi : “Sao phải sợ ngươi, ngươi là chủ nhà, ta là khách, bổn tiểu thư vào trước đây”.
“Ha hả, ngươi đã nói mình là khách nhân, ta là chủ nhà cũng nên nhường ngươi trước, đi đi, trong phòng vệ sinh không có lỗ nào đâu …”
Trương Duy nói, lời nói mang hàm ý trêu chọc.
Mồm chó không mọc được ngà voi mà. Văn Khả Hân tức giận nhìn hắn, rồi đứng lên, nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận mình sợ hắn.
Văn Khả Hân xách theo ba lô vào nhà vệ sinh, áo lót ở trong ba lô, nàng cũng không muốn bị nam nhân nhìn thấy những đồ đó.
Khóa chặt cửa phòng vệ sinh lại, Văn Khả Hân vẫn chưa yên tâm, thử chốt cửa lần nữa.
Phòng vệ sinh cũng khá là rộng, cạnh cửa là bồn rửa mặt, trên tường có một cái gương to, bồn tắm sạch sẽ, bên trên là nơi mắc quần áo.
Văn Khả Hân liếc mắt nhìn mắc quần áo, khẽ mỉm cười, trên mác là một cái quẩn lót nhỏ trong suốt mà tím, một đôi tất dài cũng màu tím dạng lưới rất gợi cảm bắt mắt tạo nên tình thú.
Văn Khả Hân thấy xấu hổ, tuy nàng là nữ nhân, nhưng nhìn những đồ lót này vẫn không nhịn được mặt đỏ đến mang tai.
Không cần đoán nhiều, những thứ này là của mỹ nhân trong bức tranh đó, Văn Khả Hân nhìn bộ quần áo dạ hội, có thể tưởng tưởng được người đẹp trong bức tranh mặc những đồ này sẽ gợi cảm, mê người đến nhường nào.
Trong lòng Văn Khả Hân nghĩ thầm, tên ngoài kia ở cùng với người đẹp lâu như vậy không phát sinh chuyện gì chứ? Ý niệm trong đầu vừa lóe, Văn Khả Hân không khỏi đỏ mặt, tim đập mạnh, thầm hít sâu, ai nha, mình đang suy nghĩ gì vậy? Đây là đời tư không thể tùy ý đoán mò.
Văn Khả Hân vội vàng thu liễm tâm thần, mở nước nóng ra.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm mơ hồ truyền ra, trong phòng tắm đang có một đại mỹ nữ, cảnh tượng hương diễm trong đó…, Trương Duy đang nằm trên salon không khỏi mơ màng liên miên.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Trương Duy đốt một điếu thuốc, rồi cứ thế nhả khói ra. Khói thuốc có thể làm tinh thần tỉnh táo, nhưng đôi khi cũng có thể thôi miên, bên trong phòng khách khói thuốc lượn lờ, tối hôm qua đã thức suốt đêm, mí mắt Trương Duy díp lại, chìm dần vào cơn buồn ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đang mơ mơ màng màng, cửa phòng tắm có tiếng động nhỏ, nhưng Trương Duy vẫn nghe thấy, mí mắt khẽ giơ lên hướng cửa phòng tắm nhìn lại.
Chỉ thấy Văn Khả Hân vừa hé đầu ra, mái tóc vấn cao còn mang theo hơi nước, khuôn mặt mỹ lệ kia sau khi tắm xong ửng hồng, lộ ra vẻ mê người. Thân thể nàng không có lộ ra, chỉ thò cái đầu ra quan sát trước, khi nàng nhìn về ghế salon, ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt Văn Khả Hân không khỏi nóng lên.
Lúc Văn Khả Hân mở cửa định đi ra thì từng tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng hai người nghe hết sức chói tai.
Văn Khả Hân sợ hết hồn, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Trương Duy đang nằm trên salon, không dám ra khỏi phòng vệ sinh.
Trương Duy cũng rất buồn bực, đã trễ thế này, ai còn gõ cửa? cọp mẹ có chìa khóa có thể tự mở cửa, Trương Duy lập tức nghĩ đến người khác.
Nhìn bộ dáng sợ sệt của Văn Khả Hân, Trương Duy phất phất tay, ý bảo nàng đợi trong phòng tắm. Đứng dậy đi ra mở cửa.
“Ai vậy?”
Trương Duy hỏi, trên cửa có miêu nhãn (lỗ để nhìn ra ngoài xem khách đến là ai), hắn cũng lười nhìn, hơn nữa đối với hắn, dùng miêu nhãn để nhìn ra ngoài là hành động nguy hiểm và ngu xuẩn.
“Là ta, hàng xóm của ngươi Hứa Tiểu Vi, tìm ngươi có chút việc, xin ngươi mở cửa”
Phía ngoài vang lên thanh âm còn trẻ, rất là dễ nghe, là nữ nhân.
Nữ hàng xóm? Trong đầu Trương Duy hiện ra hình dáng thanh tú tuyệt luân, đối diện đúng là có một nữ hàng xóm, còn trẻ tuổi, ăn mặc rất hợp thời trang, ngày thường thỉnh thoảng hắn cũng gặp. Chỉ là vị hàng xóm Hứa Tiểu Vi này chưa thèm nhìn hắn một cái, bây giờ là đêm khuya, nàng tới tìm mình có chuyện gì? Trương Duy hơi có chút buồn bực.
Văn Khả Hân trốn trong phòng tắm cũng nghe thanh âm dễ nghe của nữ nhân, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi hếch lên, nữ hàng xóm? Nhìn không ra người này lôi thôi nhưng lại có diễm phúc. Ý niệm này vừa xuất hiện, Văn Khả Hân nhịn không được khẽ thở dài. Quen biết người này không được bao lâu, trong đầu mình đã chui ra nhiều tục niệm như vậy.
Trương Duy quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng tăm, thấy cửa phòng tắm vẫn đóng, đoán chừng Văn Khả Hân không dám đi ra ngoài, hắn cầm nắm cửa mở ra.
Cửa mở, Trương Duy không khỏi sửng sốt.
Đứng ở trước cửa dúng là nữ hàng xóm Hứa Tiểu Vi, chẳng qua so với nàng bình thường một thân quần áo hợp thời trang thì không giống. Giờ phút này, nàng mặc cảnh phục (quần áo của công an, cảnh sát …), bộ cảnh phục ôm sát vóc người săn chắc của nàng càng tăng thêm phần ý vị.
Ánh mắt Hứa Tiểu Vi nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, đây là ánh mắt mà một cảnh sát luôn có, tuy không nói gì nhưng mang theo lãnh ý.
Nữ hàng xóm là cảnh sát, trong lòng Trương Duy hơi động, cảm thấy không ổn, hắn còn nhìn thấy hai gã cảnh sát nữa, hai gã đó cũng biết chọn vị trí, đứng dưới bậc thang, cho dù dùng miêu nhãn cũng không nhìn thấy.
Cục cảnh sát Phổ Đông thuộc Trung Hải, cảnh sát cấp ba, Hứa Tiểu Vi lộ ra giấy chứng nhận cảnh quan.
Không nghĩ tới nàng là đội trưởng cảnh sát hình sự. Trương Duy có hơi chút ngoài ý muốn.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì”
Trương Duy nhàn nhạt nói, cũng không tránh ra, ý tứ không muốn cho nàng vào nhà.
“Xin hỏi một chút, chiếc Porsche AVC900 màu đỏ đậu dưới nhà là của ngươi?”
Văn Khả Hân trốn trong phòng tắm nghe hỏi đến Porsche, trong lòng không khỏi trầm xuống, nàng liền cảm giác được có điều không ổn.
“Là của ta”
Trương Duy không một chút suy nghĩ liền trả lời, chẳng qua trong lòng hắn có chút khổ sở, dường như chuyện này đổ lên đầu mình.
Bất quá câu trả lời của Trương Duy làm Văn Khả Hân đang trốn trong nhà tắm thở phào.
“Là của ngươi, vậy mời ngươi đi theo ta một chuyến”
Khi Hứa Tiểu Vi nói hai gac cảnh sát tiến tới chặn ở cửa lạnh lùng nhìn hắn.
“Đi một chuyến, đi đâu?”
“Cục cảnh sát” Hứa Tiểu Vi vừa dứt lời, một gã cảnh sát bên cạnh nàng đã cầm còng.
Nhìn còng trên tay cảnh sát, Trương Duy lộ ra nụ cười khổ, phía sau im ắng, xem ra nha đầu Văn Khả Hân kia tính toán trốn luôn trong phòng tắm không ra.