oOo
Đệ tử Thánh Tông không ngừng ngưng tụ, đoàn kết với nhau, cùng chống kẻ thù bên ngoài.
Già Lam phong, Đan Đỉnh phong đã có thêm vô số đệ tử tới tụ họp, bọn họ đều là những người vừa được đám Trương Nhị Cẩu cứu, tạm thời thoát khốn cảnh.
- Các sư đệ, các sư muội, mọi người đoàn kết, đi tới bên ngoài đại điện, hội hợp cùng các trưởng lão.
Trương Nhị Cẩu hô lớn, đan dược trong nhẫn trữ vật giống như không có lúc cạn, điên cuồng ném đi ra. Diệt Cùng Kỳ vẫn tiếp tục điên cuồng giết chóc, thủ đoạn tàn nhẫn, chiến ý vô song, giết đám Cửu Tiêu Tông không có lực hoàn thủ.
- Chết cho lão tử.
Lúc này một gã đệ tử Cửu Tiêu Tông nhảy tới từ bên sườn, một đao xé gió chém về Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ đã giết đỏ cả mắt, gầm một tiếng, vừa muốn cản lại, đã thấy một chưởng giáng từ trên trời xuống, đập gã đệ tử đánh lén kia thành bụi phấn.
Diệt Cùng Kỳ nhìn lại, mỉm cười:
- Sư đệ chưởng pháp không tồi.
Chiến thần chuyển kiếp Mạnh Hạo cười nhạt đáp lễ, tròng mắt lóe tinh quang nhìn về phía Diệt Cùng Kỳ:
- Sư huynh chí cương chí mãnh, cũng rất cường đại.
Khoảnh khắc hai người đối mặt, có một luồng chiến ý được thiêu đốt lên.
- Sư đệ rất không tồi, nhưng tu vi quá thấp, chờ khi đệ đuổi kịp ta, chúng ta đánh một trận.
Diệt Cùng Kỳ nói.
- Tốt.
Mạnh Hạo cũng không tức giận. Lời đối phương là thật, cảnh giới của hắn không cao, nhưng chiến ý dạt dào kia lại không giảm chút nào.
Đây có lẽ là cạnh tranh giữa thiên kiêu với thiên kiêu đi.
Lúc này, lại có người từ bốn phương tám hướng đến.
Là đám người Kiếm Vô Địch, Tông Hận Thiên, Lỗ Viêm.
- Vị sư đệ này ẩn núp thật sâu, bình thường chưa từng thấy hiển lộ.
Mạnh Hạo nhìn về phía Lỗ Viêm nói.
Lỗ Viêm không giải thích nhiều, chỉ đơn giản nói:
- Các vị sư huynh, hiện giờ tông môn hết sức nguy nan, cũng không phải thời điểm thảo luận chuyện này.
Sau đó Lỗ Viêm nhìn về phía Trương Nhị Cẩu, trong ánh mắt lóe ra một tia căm giận cùng không phục, nhưng cũng không nói thêm cái gì, sau đó đưa mắt nhìn về phía đại điện.
- Tốt, các vị sư huynh đệ đều tới rồi, như vậy chúng ta tới bên ngoài đại điện, trợ giúp các thái thượng trưởng lão thôi.
Thanh danh của tổ cứu viện bốn người lan xa trong chiến đấu, cứu vãn được rất nhiều sư đệ. Đối với Trương Nhị Cẩu mà nói, đây là một loại thể hiện giá trị bản thân.
Có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn,Thánh Ma Tông tuy rằng là một tông môn riêng, nhưng Thánh Tông vẫn là nơi không thể chia lìa.
- Thiên sư đệ...
Lúc này Tông Hận Thiên nhìn thấy một người trong tổ cứu viện bốn người, nhất thời không dám tin hô.
Thiên Vũ nhìn thấy Tông Hận Thiên, khẽ gật đầu:
- Tông sư huynh, mọi chuyện đợi tông môn giải quyết khó khăn xong lại nói.
Tông Hận Thiên trông thấy Thiên Vũ sư đệ, trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng gật gật đầu, hắn hiểu được hiện giờ còn không phải lúc.
- Đi...
Trương Nhị Cẩu hét lớn, Thánh Tông từ trên xuống, đoàn kết nhất trí.
- Đuổi đám xâm nhập...
- Thánh Tông vô địch...
- Thánh Tông vô địch...
Chúng đệ tử cao giọng quát. Chuyện hôm nay, bọn họ ghi nhớ trong lòng. Đây là chuyện Thánh Tông lần đầu tiên gặp phải suốt mấy ngàn năm qua. Nhìn thấy các sư huynh đệ chết ngay bên cạnh đã kích phát lửa giận trong lòng bọn họ.
Đây là một loại lịch lãm, lịch lãm tâm linh.
Trương Nhị Cẩu nhìn mọi người, trong lòng cũng là đã tràn ngập động lực. Chỉ cần đoàn kết, sẽ không sợ trở ngại.
Bên ngoài đại điện, đám người Trương Nhị Cẩu đã tới, nhìn thấy tông chủ được một trưởng lão bảo hộ ở một bên thì vội vàng tiến lên.
Giờ phút này, vô số đệ tử Cửu Tiêu Tông đang đứng ở sơn môn. Ban nãy chỉ có một ít đệ tử tu vi thấp tiến vào, đám tu vi cao thì đợi cả bên ngoài, đợi Hàn tông chủ diệt sạch chiến lực cao nhất của Thánh Tông, sau đó sẽ tràn lên, triệt để xóa tên Thánh Tông.
Bọn chúng đều là hạng vô cùng hung ác, tâm linh sớm đã vặn vẹo, lấy giết chóc làm niềm vui. Hàn Tông chủ thay đổi, làm cho bọn chúng hưng phấn không thôi.
Trong thế giới của bọn chúng, chỉ có một chữ.
Giết!
Người không phục, giết, người phản kháng, giết, giết, giết hết, lấy giết chứng đạo.
Trên bầu trời, sấm chớp lóe lên, hư không nổ tung, giống như tận thế.
Thiên địa quy tắc ở một khắc này đã xảy ra thay đổi, giống như muốn hỏng mất.
Thái thượng trưởng lão của Thánh Tông đánh với những trưởng lão của Cửu Tiêu Tông trong hư không. Hơn mười cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn chiến đấu, lực lượng cường đại khiến không gian đã muốn không thể thừa nhận nữa rồi.
- Thật mạnh, đây là cường giả lĩnh ngộ dây chuyền quy tắc sao?
Diệt Cùng Kỳ ngưng thần nhìn. Đối với thiên kiêu như Diệt Cùng Kỳ, dây chuyền quy tắc cũng không phải bí mật. Hắn tuy rung động với dạng chiến đấu này, nhưng lại không khiếp sợ, bởi vì hắn biết mình sẽ trưởng thành đến trình độ này.
Dây chuyền quy tắc không ngừng chuyển động, giống như thuồng luồng, ẩn vào trong hư không, sau đó phóng ra những tia sáng chói lòa trong nháy mắt.
"Uỳnhhhhh..."
Trong một sát na, đất trời chấn động, một luồng sáng lóe lên, trực tiếp chấn nát một mảnh không gian.
"Rầm..."
Một đạo thân ảnh giống như sao băng, bay cực nhanh từ trên trời xuống.
- Đó là thái thượng trưởng lão Vô Nhai.
Đám người Trương Nhị Cẩu vừa nhìn, nhất thời cực kỳ hoảng sợ.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai ngã xuống trước mặt mọi người, toàn thân đầy vết máu, khí tức suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
- Trưởng lão...
Trương Nhị Cẩu tiến lên, lập tức đỡ lấy.
Yến Hồng Vũ nhíu mày, ngay cả Vô Nhai sư đệ cũng bại, Hàn Vĩnh Nghị này mạnh đến thế nào chứ?
Vô Nhai sư đệ có tu vi sàn sàn với mình, nhưng hiện giờ thua ở trong tay Hàn Vĩnh Nghị, như vậy chính mình dù cho không có bị thương, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Hàn Vĩnh Nghị.
Giờ phút này, Hàn Vĩnh Nghị lơ lửng trên không. Lão cũng không để ý tới trận chiến ở khắp nơi, mà chỉ đưa mắt nhìn về phía dưới.
Đó là ánh mắt như máu, dữ tợn, kinh khủng, để đệ tử Thánh Tông sinh lòng sợ hãi.
- Bảo hộ tông chủ cùng trưởng lão.
Tông Hận Thiên hét lớn một tiếng, che trước người thái thượng trưởng lão Vô Nhai và Yến tông chủ.
- Ha ha...
Hàn Vĩnh Nghị cười đến điên loạn, trong mắt lóe huyết quang, khí đen phủ lấy toàn thân giống như một con ác long đang dữ tợn gầm thét.
- Đi chết đi.
Bỗng lão quát lớn, một chưởng mang theo uy thế vô cùng từ trên trời giáng xuống, khiến người sinh lòng tuyệt vọng.
- Tông chủ...
Các thái thượng trưởng lão của Thánh Tông đang chiến đấu trên hư không, thấy một chưởng này thì đều lộ vẻ kinh hoảng, thế nhưng hiện giờ có cường địch kiềm chế, bọn họ không thể phân thân.
Mà vừa lúc này, Diệt Cùng Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế tăng vọt, thân hình lóe lên một cái, vọt tới, chống đỡ một chưởng này.
- Bất Tử Bất Diệt...
Diệt Cùng Kỳ gầm lên, máu tươi theo lỗ chân lông trào ra, lực lượng cường đại từ một chưởng kia khiến chân nguyên trong người hắn hỗn loạn, nhưng vẫn không thể khiến hắn lùi bước.
- Đại Thiên Vị lại như thế nào, Diệt Cùng Kỳ ta hôm nay muốn đồ thiên.
Diệt Cùng Kỳ bá đạo gầm lên giận dữ, chiến ý hung mãnh thiêu đốt lên tận trời.
- Chúng ta giúp ngươi...
Giờ khắc này, các đệ tử thiên kiêu của Thánh Tông đột ngột xông lên, không sợ sinh tử vọt tới.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Giờ khắc này, Mạnh Hạo, Kiếm Vô Địch, Lỗ Viêm, Tông Hận Thiên, Diệt Cùng Kỳ năm người, bộc phát ra chiến lực mạnh nhất, ngăn cản một chưởng từ trên trời giáng xuống kia.
- Ta sao có thể mặc mọi người một mình đối mặt? Hôm nay bản Nhị Cẩu có tan hết vốn liếng, cũng phải trợ giúp mọi người một tay.
Máu trong người Trương Nhị Cẩu sôi lên, sau đó vung tay áo, đủ loại đan dược bay lên đầy trời.
Thế nhưng trong một sát na, những đan dược kia va chạm với khí thế của Hàn Vĩnh Nghị thì lập tức nổ tung, không tạo thành chút tác dụng nào.
Trương Nhị Cẩu vừa nhìn, bất đắc dĩ thở dài.
- Đúng là ta vẫn còn rất phế.
Trương Nhị Cẩu có chút thất vọng.
Nhưng khi nhìn được vẻ sùng bái của các sư đệ, Trương Nhị Cẩu cũng vui lên, sau đó nhìn phương xa. Diệt sư đệ gặp phải nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?
- Các ngươi tới đây làm gì? Nơi này chỉ cần một mình ta là được.
Diệt Cùng Kỳ có lòng tự trọng rất mạnh, thấy mọi người lại đây hỗ trợ, cũng có chút không vui.
- Diệt sư huynh, lần này tông môn ngộ nạn, cũng không thể để huynh một mình độc chiếm nổi bật.
Mạnh Hạo cố nở nụ cười, nói.
- Còn nói nhiều cái gì, người này quá mạnh mẽ, chúng ta khó mà đối phó.
Kiếm Vô Địch ngưng thần nhìn về hư không.
- Các ngươi đều là đá kê chân của ta, sao có thể chết ở chỗ này.
Lỗ Viêm bá đạo nói.
- Sư đệ, thật can đảm.
Diệt Cùng Kỳ nhìn thoáng qua Lỗ Viêm, cười lạnh.
. . . .
- Hừ, một đám đom đóm, cũng dám so sáng với ánh trăng?
Trong hư không, Hàn Vĩnh Nghị khinh thường nói.
- Hừ, Diệt Cùng Kỳ ta tuy chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nhưng hôm nay muốn xem Đại Thiên Vị ngươi mạnh đến thế nào. Bất Diệt Chi Thể.
Diệt Cùng Kỳ gầm lên, Bất Tử Bất Diệt điên cuồng vận chuyển, một luồng khí thế đồ thiên diệt địa bạo phát ra. Phía sau Diệt Cùng Kỳ bỗng xuất hiện một đạo hư ảnh thượng cổ, chợt quát một tiếng, uy thế vô thượng bộc phát ra.
- Chiến thiên diệt địa.
Kiếm Vô Địch, một kiếm hủy diệt thiên địa, kiếm ý tung hoành ngưng tụ lại, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, phóng lên cao.
- Trấn áp...
Lỗ Viêm quát, toàn thân sáng rực ánh vàng, hư ảnh vô số phật đà chắp tay trước ngực xoay quanh hắn, miệng niệm kinh văn thần bí, lực lượng cuồn cuộn ngăn cản một chưởng từ trên trời giáng xuống.
. . . .
Lúc này, một chưởng kinh khủng kia lại bị mấy người mạnh mẽ chống đỡ, làm cho các đệ tử Thánh Tông trợn mắt há hốc mồm.
Yến tông chủ thương thế không nhẹ, thấy một màn này thì cũng tươi cười trong lòng. Thánh Tông bất diệt, nhiều đệ tử thiên kiêu như thế, bất kể thế nào, cũng không thể để những đệ tử này chết đi.
- Hừ, phế vật...
Hàn Vĩnh Nghị hừ lạnh một tiếng, uy lực một chưởng kia đột nhiên bạo tăng.
"Ầmmmm..."
Tiếng thét thảm vang lên. Hư ảnh phật đà quanh thân Lỗ Viêm không ngừng vỡ nát, sau đó hắn phun máu tươi như điên, bắn ra ngoài. Mà kiếm ý của Kiếm Vô Địch cũng không ngừng gấp khúc, cuối cùng hóa thành tro tàn.
- Thật mạnh...
Sắc mặt mọi người đại biến, quả thật không hổ là cường giả giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, thât sự quá cường đại.
- Ta liều mạng với ngươi, Vạn Cổ Câu Diệt.
Giờ khắc này, chỉ còn duy nhất Diệt Cùng Kỳ miễn cưỡng chống đỡ được. Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ toàn thân, khí tức càng lúc càng mạnh, đạo hư ảnh thượng cổ sau lưng hắn giống như có thể trảm diệt tất cả, chứng vĩnh hằng chi vị.
- Ngươi cũng thú vị đấy, đáng tiếc, uổng phí thời gian.
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh, khí tức lại tăng thêm.
"Phụtttt..."
Đối mặt áp lực đột ngột tăng cường, Diệt Cùng Kỳ hộc máu không dứt, đạo hư ảnh thượng cổ nháy mắt vỡ nát. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả công pháp nghịch thiên đều không có chút tác dụng nào.
- Sư đệ...
Trương Nhị Cẩu nhất thời kinh hoảng một tiếng, vội chạy tới đỡ Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ luôn lãnh khốc, lúc này ánh mắt thất thần, giống như lúc nào cũng có thể mất đi ánh sáng.
- Sư huynh, đệ đã tận lực, không có bôi nhọ uy danh Thánh Ma Tông.
- Sư đệ, đệ đừng nói nữa, đệ đã rất lợi hại rồi, cho dù tông chủ có ở đây, cũng tuyệt đối không thể chê trách điều gì.
Trương Nhị Cẩu nhìn vẻ thê thảm của Diệt Cùng Kỳ thì rơi lệ đầy mặt. Tuy sư đệ này luôn lạnh nhạt, nhưng ngẫm lại thì hắn vẫn rất tôn trọng mình.
- Không, tông chủ để đệ bảo vệ Thánh Ma Tông, dù có chết trận, đệ cũng không thể khiến tông chủ thất vọng.
Mà vừa lúc này, đôi mắt đã sắp vô thần của Diệt Cùng Kỳ lại lóe lên hào quang, khí tức toàn thân vốn đã tiêu tán, lại bạo phát đi ra.
- Sư đệ.
Trương Nhị Cẩu vừa nhìn bộ dáng của Diệt Cùng Kỳ, kinh hoảng quát.
- Aaaaaaaaaa...
Diệt Cùng Kỳ trôi nổi tại trong hư không, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ:
- Dù cho chiến hết một giọt máu cuối cùng, ta cũng phải bảo vệ Thánh Ma Tông, quyết không để bất luận kẻ nào xâm lấn nửa bước.
- Sư đệ, đủ rồi, đệ đã làm đủ rồi, không cần đi nữa, đệ sẽ chết.
Trương Nhị Cẩu vừa khóc vừa quát.
- Không, dù cho chiến hết một giọt máu cuối cùng, đệ cũng phải bảo hộ Thánh Ma Tông an toàn. Vạn Giới Câu Diệtttttt...
Diệt Cùng Kỳ gào thét một tiếng, chân nguyên toàn thân sôi trào, máu tươi trong cơ thể phóng ra như mưa, tô đỏ cả thiên địa.
- Hừ, không biết sống chết.
Hàn Vĩnh Nghị khinh thường cười lạnh, đánh ra một chưởng còn mãnh liệt hơn chưởng ban nãy.
- Aaaaaa.... Cho dù hồn phi phách tán, ta cũng phải bảo vệ Thánh Ma Tông.
Giờ khắc này, Diệt Cùng Kỳ bạo phát ra lực lượng trước nay chưa từng có.
- Diệt cho ta.
Diệt Cùng Kỳ thiêu đốt lên sinh mệnh, đánh ra một chưởng che khuất bầu trời về phía Hàn Vĩnh Nghị.
Hàn Vĩnh Nghị biến sắc, giống như cảm nhận được cỗ lực lượng kia không thể khinh thường, cũng gầm lên:
- Hám Thiên Chưởng.
Hàn Vĩnh Nghị khí tức cuồng bạo, chân nguyên vặn vẹo, dưới lòng bàn tay của lão, kiến trúc trong Thánh Tông không ngừng vỡ nát.
Vì thủ hộ tông môn, Diệt Cùng Kỳ đã muốn chuẩn bị liều chết, bạo phát ra lực lượng cuối cùng. Nhưng đúng lúc này, Diệt Cùng Kỳ biến sắc, nhìn thấy kiến trúc đang vỡ nát ở phương xa thì vội vàng chuyển hướng, bay về phía xa kia.
Nơi đó là Vô Danh phong, là nơi sư muội mà tông chủ thích nhất, Chỉ Kiều sư muội đang ẩn náu.
. . . .
Ở trong mật thất, Chỉ Kiều rúc vào trong lòng Cung Băng Dạ. Hai người đã nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
- Cung tỷ tỷ, bên ngoài không có sao chứ.
- Không có gì đâu.
Cung Băng Dạ an ủi nói, nhưng là trong lòng nàng cũng không hề chắc chắn.
Thánh Tông chính là đại tông, giờ phút này bị người đánh đến tận cửa, vậy khẳng định là cường địch.
- Không tốt...
Vừa lúc đó, Cung Băng Dạ biến sắc, nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đang đánh úp về phía này.
Mặt Cung Băng Dạ trắng bệch, sau đó cắn chặt răng, đặt Chỉ Kiều nằm bên dưới thân thể mình.
- Cung tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy.
Chỉ Kiều hỏi.
- Đừng sợ.
Cung Băng Dạ môi trắng bệch, thân mình khẽ run, sau đó nhắm mắt lại, đợi cỗ lực lượng kia giáng xuống.
"Ầmmmmm..."
Trong phút chốc, trời sụp đất nứt, một tiếng hét thảm truyền đến.
Khi Cung Băng Dạ mở to mắt, lại phát hiện Diệt Cùng Kỳ đã đỡ cả lấy cỗ lực lượng kia, giờ đang suy yếu nằm trên mặt đất.
- Diệt Cùng Kỳ...
Cung Băng Dạ vẻ mặt dại ra nhìn lên tất cả chuyện này.
- Bảo hộ... bảo hộ sư... sư muội...
Khí tức của Diệt Cùng Kỳ càng ngày càng yếu, tới lúc nói xong chữ cuối cùng thì không còn nhúc nhích nữa.
Chỉ Kiều nhìn một màn trước mắt, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Sư huynh...
Chỉ Kiều tránh khỏi thân thể Cung Băng Dạ, lập tức chạy đến bên người Diệt Cùng Kỳ, cũng không để ý tới cái túi vải chứa đồ của mình đã rách tan, mảnh vải bay theo gió, mà không ngừng lắc cánh tay Diệt Cùng Kỳ.
- Sư huynh, sư huynh mau tỉnh lại đi...
Đôi mắt thật to của Chỉ Kiều trào ra nước mắt. Ở Thánh Ma Tông, ngoại trừ Lâm Phàm, nàng thích nhất là Trương Nhị Cẩu và Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ tuy rằng lãnh đạm vô cùng, nhưng lại rất yêu thích tiểu sư muội, bởi vậy ở mỗi lần không có người, đều mang tiểu sư muội bay lượn dạo đất trời, nhìn đủ loại sinh vật kỳ quái.
Còn khi có nhiều người, Diệt Cùng Kỳ mới khôi phục thần sắc lãnh đạm, phảng phất là đang nói cho bất luận kẻ nào, ai cũng chớ chọc hắn.
- Sư huynh, huynh mau tỉnh lại đi mà...
Chỉ Kiều sư muội khóc lớn lên, không ngừng lắc Diệt Cùng Kỳ.
Thế nhưng Diệt Cùng Kỳ giống như đã chết, nằm im không nhúc nhích, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Gràoooo..."
Tuyết Vương Sư nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhảy khỏi lòng của Chỉ Kiều, chạy về phía xa.
- Chỉ Kiều, muội đừng đi ra.
Cung Băng Dạ cuống lên, cũng chạy vội ra theo.
. . . .
- Sao lại vậy, Diệt sư đệ làm sao đột nhiên đổi phương hướng.
Trương Nhị Cẩu nhất thời nghi hoặc vạn phần, mà khi nhìn về phía phương xa, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Nơi đó là Vô Danh phong...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dưới lực lượng cuồng bạo của Hàn Vĩnh Nghị, kiến trúc trên Vô Danh phong ầm ầm sụp đổ. Sắc mặt của đám người Trương Nhị Cẩu theo đó trở nên trắng bệch.
- Các sư đệ, các đệ mau đi Vô Danh phong.
Trương Nhị Cẩu quát.
Thiên Vũ và Phong Bất Giác không chút suy nghĩ, chạy vội về Vô Danh phong.
- Hừ, muốn chạy trốn? Đã chậm!
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh một tiếng, lại đánh ra một chưởng, toàn bộ hư không giống như bị đè ép.
Thiên Vũ và Phong Bất Giác tức thì ói máu như điên, thân hình bị đập chìm vào trong lòng đất.
- Sư đệ...
Trương Nhị Cẩu nhìn thấy hai người không biết sống chết thế nào, lo lắng gào lên. Hàn Vĩnh Nghị kia giống như một ngọn núi lớn, che hết tất cả mọi con đường.
Giờ phút này, mấy trận chiến trên hư không cũng đã đến phút cuối cùng.
Thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong đánh chết một gã thái thượng trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, nhưng cũng trọng thương, khí tức hỗn loạn, hạ từ hư không xuống.
Mà ở trong một sát na này, một bóng người cũng rơi thẳng xuống từ trên không.
- Nhan sư đệ...
Vô Nhai vừa nhìn, hai mắt trợn muốn lồi ra, điên cuồng hét lên.
Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn của Thánh Tông, thương thế trên thân kinh khủng đến độ khiến người ta không dám nhìn lâu, xương trắng lộ cả ra ngoài. Cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn lại chịu thương tổn nặng như thế, quả thực là chưa từng có.
. . . .
- Thánh Tông, hôm nay chính là tận thế của các ngươi rồi.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn một màn trước mắt, cười đến điên dại.
Thánh Tông tổn thất thảm trọng, đại bại trong mấy trận chiến võ lực cao cấp.
Thái thượng trưởng lão Già Lam Phong là một bà lão, lúc này cũng gian nan giữ vững thân thể trong hư không, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.
- Sư phụuuu...
- Trưởng lãoooo...
Các đệ tử Già Lam phong nhìn thấy bộ dáng của bà, gào thét đến tê tâm liệt phế.
Bà lão nhìn thoáng qua chúng đệ tử, ho ra một ngụm máu tươi, mặt lộ vẻ kiên quyết:
- Đệ tử Già Lam phong nghe lệnh, từ nay về sau, phong chủ Già Lam phong sẽ là đại sư tỷ Mộ Băng Yên của các ngươi, các ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của đại sư tỷ.
- Sư phụ...
Mộ Băng Yên nhìn thấy sư phụ như vậy, cũng khóc lên thất thanh.
- Băng Yên, chớ để sư phụ thất vọng.
Thái thượng trưởng lão Già Lam phong nhìn thoáng qua đồ đệ, phóng một cái lệnh bài tới tay Mộ Băng Yên, sau đó nhìn về phía đám Yến tông chủ:
- Các vị sư huynh, sau này xin mọi người chiếu cố Già Lam phong nhiều hơn. Còn hôm nay, hãy để sư muội bảo vệ tông môn.
- Sư muội, đừng...
Các thái thượng trưởng lão muốn ngăn bà lại, nhưng bản thân đều đã bị trọng thương, không kịp làm gì cả.
Thái thượng trưởng lão Già Lam phong nói xong câu cuối, khí thế toàn thân tăng vọt.
- Già Lam Tịch Diệt.
Mười dây chuyền quy tắc từ cơ thể bà bay ra ngoài, bắt đầu bốc lên một ngọn lửa thần bí, mà tích tắc sau, một luồng hào quang tràn ra.
Thân hình của thái thượng trưởng lão Già Lam Phong nháy mắt tiêu tán, chỉ còn lại một cỗ lực lượng ngập trời, đánh về phía Hàn Vĩnh Nghị.
Hàn Vĩnh Nghị bình thản nhìn tất cả chuyện này, chợt cười lạnh.
Một cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn thiêu đốt bản thân, bạo phát ra một kích mạnh nhất.
Nhưng mà rất đáng tiếc...
Mấy gã thái thượng trưởng lão đứng sau Hàn Vĩnh Nghị, cảm nhận được cỗ lực lượng này thì cũng biến sắc.
Bọn lão không thể trấn định như Hàn Vĩnh Nghị, bởi nếu bọn lão bị cỗ lực lượng này đánh trúng, chỉ sợ sẽ phải chết ở nơi này.
- Sư muộiiiii...
Các thái thượng trưởng lão Thánh Tông nhìn một màn trước mắt, trong mắt tràn vẻ bi thương.
Mà vừa lúc này, Hàn Vĩnh Nghị đơn giản nhấc tay lên, dùng một tay đỡ lấy cỗ lực lượng cường đại kia.
- Không biết tự lượng sức mình.
Hàn Vĩnh Nghị lạnh lùng nói.
- Sao có thể như vậy...
Bên phía Thánh Tông, mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn thấy một màn này cũng triệt để ngây ngẩn cả người. Đây là chiêu cuối cùng của sư muội, cực kỳ cường đại, làm sao có thể ngăn đơn giản như vậy được?
Như thế Hàn Vĩnh Nghị phải mạnh đến cỡ nào? Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng...
- Thánh Tông hôm nay tất diệt, các ngươi còn bản sự nào khác không?
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh.
Giờ phút này Hàn Vĩnh Nghị giống như một ma vương khủng bố, nắm quyền sinh sát trong tay.
- Chẳng lẽ, thật sự một điểm hy vọng cũng không có sao?
- Thánh Tông thật sự sẽ bị diệt sao? Ai có thể giúp chúng ta đây?
Giờ khắc này, bất kể là đệ tử nội môn hay là đệ tử ngoại môn đều bi thống không thôi. Kẻ địch quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức bọn họ không thể phản kháng.
- Các vị sư đệ, hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng.
Yến Hồng Vũ nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
- Tông chủ...
Các thái thượng trưởng lão đều đã trọng thương, nhưng giờ liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn thương thế nặng nhất cũng cố sức đứng lên.
- Vốn tưởng rằng cả đời sẽ không gặp chuyện này, nhưng hiện giờ vì bảo vệ tông môn, vì báo thù cho sư muội, chúng ta cam tâm tình nguyện. Nếu có kiếp sau, ta hy vọng chúng ta vẫn có thể làm sư huynh đệ.
Tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt nhuốm màu hoài niệm.
Bọn họ đã quyết dùng tính mạng của mình để đổi lấy tương lai của Thánh Tông. Chỉ mong những đệ tử còn sống hôm nay, sau này sẽ thành trụ cột vững chắc, khôi phục lại Thánh Tông.
Giờ khắc này, tông chủ và các thái thượng trưởng lão Thánh Tông đứng cạnh nhau, khí tức không ngừng chấn động, dây chuyền quy tắc phát hết ra ngoài.
Các đệ tử Thánh Tông cảm nhận được khí tức trên thân tông chủ và các thái thượng trưởng lão không đúng, cũng không rõ họ định làm gì. Nhưng bọn họ lại phát hiện tử khí trên người tông chủ và các thái thượng trưởng lão dần dần nồng đậm lên.
- Sau này, các ngươi nhất định phải tạo vinh dự cho Thánh Tông, lấy lại huy hoàng cho Thánh Tông.
Yến tông chủ lớn tiếng nói.
- Tông chủ...
Các đệ tử Thánh Tông giờ khắc này xiết chặt nắm tay.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn tình huống phía dưới, khóe miệng nhếch một nụ cười khinh miệt.
Lão biết đây là đòn sát thủ cuối cùng của Thánh Tông, nhưng lại không hề úy kỵ.
- Tiểu Bạch, quay lại...
Mà vừa lúc đó, một cái bóng trắng nhỏ bỗng bay vút lên không. Đó chính là con Tuyết Vương Sư con Tiểu Bạch, thân hình nó bắt đầu không ngừng biến hóa.
Hàn Vĩnh Nghị liếc mắt một cái, khinh thường hừ lạnh, một con Tuyết Vương Sư con cũng dám càn rỡ. Lão búng một ngón tay ra.
"Xoẹtttt..."
Tiểu Bạch biến lớn lên, cái miệng khổng lồ muốn cắn về hướng Hàn Vĩnh Nghị, giờ khắc này giống như trúng phải một đòn công kích vô hình, thân thể không ngừng run lên, sau đó bị một luồng sáng sắc bén xuyên thủng.
"Rầmmmm..."
Tiểu Bạch ngã lăn trên mặt đất, thân hình dần dần thu nhỏ lại, bộ lông trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Tiểu Bạchhhh...
Chỉ Kiều nhìn thấy Tiểu Bạch rớt xuống từ không trung, bị dọa đến bối rối, vội tới ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, rồi chỉ biết đứng im khóc lớn lên.
- Tiểu sư muội, mau tới đây...
Trương Nhị Cẩu biến sắc, cũng không để ý sinh tử xông tới.
- Đại sư huynh, muội sợ...
Chỉ Kiều ôm Tiểu Bạch, khóc càng thêm lớn.
- Thú vị...
Hàn Vĩnh Nghị cười một tiếng, vươn đầu ngón tay, chân nguyên ngưng tụ thành một điểm sáng, bắn về phía tiểu cô nương.
- Tiểu sư muội, mau tránh ra.
Trương Nhị Cẩu thấy một màn như vậy, hét đến muốn vỡ cổ họng, tốc độ của hắn căn bản không thể kịp nổi.
Giờ khắc này, Trương Nhị Cẩu tuyệt vọng nhìn trước mắt, không còn nữa kịp rồi.
"Xẹtttt..."
Lúc này, Cung Băng Dạ lại đuổi tới, đẩy Chỉ Kiều ra, chính mình hứng lấy điểm sáng kia, thân thể bị bắn thủng, máu tươi phun như mưa.
- Cung tỷ tỷ...
Thái Chỉ Kiều bị đẩy ngã trên mặt đất, nhưng khi quay đầu lại, lại thấy Cung tỷ tỷ ngã xuống trong vũng máu.
Tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão Thánh Tông nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng tràn lửa giận, nhưng giờ phút này bọn họ không thể động, bằng không tất cả sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Dây chuyền quy tắc trên thân bọn họ quấn quanh cùng một chỗ, ngưng tụ trong hư không, giống như sẽ dung hợp lại.
- Yến Hồng Vũ, các ngươi đừng phí sức vô ích. Muốn dung hợp dây chuyền quy tắc, lấy thương thế của các ngươi hiện giờ, chỉ sợ không chống đỡ nổi một khắc. Không bằng chầm chậm thưởng thức cảnh tượng môn hạ đệ tử của các ngươi chết dần đi, bắt đầu từ con nhóc này.
Hai con mắt toàn tròng đen của Hàn Vĩnh Nghị nhìn về phía Thái Chỉ Kiều.
- Hàn Vĩnh Nghị, ngươi không xứng làm tông chủ Cửu Tiêu Tông...
Yến Hồng Vũ khàn giọng rống giận.
Trương Nhị Cẩu sắc mặt kịch biến, ôm tiểu sư muội, nhìn các sư đệ ngã xuống không dậy nổi, lại nhìn ma vương trên hư không, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bi thương.
- Tông chủ, ta đã tận lực...
Hàn Vĩnh Nghị giơ bàn tay lên, khí thế bạo tăng, làm cho người ta sinh ra một cảm giác vô lực.
Tất cả đều muốn kết thúc rồi...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Mẹ nó chứ, côn bằng này thật sự là quá tốn kém.
Giờ phút này, có hai bóng người xuất hiện ở trên Vô Danh phong.
Tiêu hao lớn như thế, triệu hoán côn bằng đi ra, lại chỉ tồn tại được một thời gian ngắn đã biến mất, để bọn họ rơi tự do từ hư không xuống.
Còn may là vừa kịp đến Thánh Tông, lên đỉnh Vô Danh phong mới biến mất, bằng không phiền toái rồi.
Thế nhưng khi Lâm Phàm định thần lại, nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Lâm huynh, nơi này...
Tân Phong còn chưa kịp hoàn hồn sau cú rơi tự do từ lưng côn bằng, có điều nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phàm thì cũng cả kinh, đến khi rõ ràng trước mắt là Vô Danh phong bị tàn phá thì sắc mặt của Tân Phong cũng kịch biến.
Chẳng lẽ đã chậm rồi sao?
- Nhị Cẩu, các ngươi ở đâu...
Tâm tình thoải mái ban đầu của Lâm Phàm đã biến mất sạch, thay vào đó là vẻ sốt ruột.
Mà khi Lâm Phàm nhìn được người nằm bất động như một cái xác dưới đất thì sắc mặt triệt để thay đổi.
Đó là Diệt Cùng Kỳ...
Giờ phút này Diệt Cùng Kỳ nằm im lìm trong vũng máu, sinh tử chưa rõ.
Mà khi Lâm Phàm tiến lên, một cơn gió thổi tới, một mảnh vải màu hồng bay đến, khiến Lâm Phàm hoảng hốt.
Lâm Phàm dùng tay phải run run cầm lấy mảnh vải kia.
Đây là một cái tay nải...
Là tay nải của đồ đệ mình...
Diệt Cùng Kỳ sớm đã hôn mê, ở một khắc này giống như hồi quang phản chiếu, hơi hơi mở mắt, khi thấy được bóng người đằng trước, thều thào hô:
- Tông chủ...
- Diệt Cùng Kỳ, mọi người đâu...
Lâm Phàm lập tức tiến lên hỏi, thế nhưng Diệt Cùng Kỳ đã lại chìm vào hôn mê.
- Lâm huynh, thương thế của hắn rất nặng, nếu chậm trễ cứu chữa, sẽ chết.
Tân Phong tiến lên, dò xét một phen rồi nói ra.
Lúc này, tại đại điện ở phía xa truyền đến một luồng khí tức khủng bố.
Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn vô cùng, một ngọn lửa giận trong lòng không ngừng bốc lên.
- Lâm huynh...
Tân Phong vừa muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lâm Phàm giờ phút này thì nội tâm cũng run lên kịch liệt.
Còn cánh tay trái đã đứt đoạn kia, lại đang không ngừng mọc dài ra.
Mà làm cho Tân Phong càng thêm hoảng sợ đó là, giờ phút này khí tức của Lâm Phàm trở nên vô cùng khủng bố.
"Ầmmmm..."
Toàn bộ Vô Danh phong không ngừng rung lắc.
Tay phải của Lâm Phàm nắm chặt lại, cánh tay đã dung hợp "Cánh Tay Tuyên Cổ" này, ở một khắc này bạo phát ra khí thế vô cùng.
- Đám khốn khiếp, ta muốn các ngươi phải chết.
Lâm Phàm thật sự nổi giận, mái tóc dài phiêu dật kia tản ra từng đợt hào quang màu đen, chấn nhiếp tâm thần người khác, khiến người ta hoảng sợ.
"Ầmmmm..."
Lâm Phàm chỉ tay truyền một luồng lực sinh mệnh vào thân thể Diệt Cùng Kỳ, tạm thời bảo trụ tính mạng của hắn, sau đó dậm chân một cái, thân hình Lâm Phàm biến mất trong nháy mắt, đã thấy bay lên phóng về hướng đại điện.
. . . .
Giờ phút này, Trương Nhị Cẩu ôm thật chặt tiểu sư muội. Luồng khí tức trong hư không kia thật sự quá mạnh mẽ, đồng thời nó giống như đã tập trung cố định lên người bọn hắn, căn bản không thể trốn.
"Phụt..."
Mà vừa lúc này, càng làm cho đệ tử Thánh Tông hỏng mất là, tông chủ của bọn họ phun máu tươi như điên, dây chuyền quy tắc ngưng tụ ở giữa không trung đã hoàn toàn biến mất.
- Ta đã nói, lấy tình huống suy yếu của các ngươi là không thể dung hợp dây chuyền quy tắc mà. Ngoan ngoãn chờ chết đi.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn đám người Yến Hồng Vũ, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Đám người Yến Hồng Vũ ngã ngồi lên mặt đất, khí tức càng thêm suy yếu.
Xong rồi, tất cả đều đã xong rồi.
- Tông chủ...
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn tông chủ, buồn bã lắc đầu, đã không còn hy vọng nào nữa.
Các đệ tử Thánh Tông giờ khắc này muốn hỏng mất, bọn họ phát hiện tử vong càng ngày càng gần.
- Nhóc con, có thể đi chết rồi.
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh một tiếng, một chưởng ẩn chứa uy lực vô thượng từ trên trời giáng xuống.
Mặt Trương Nhị Cẩu trắng bệch, ôm thật chặt lấy tiểu sư muội, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
- Tông chủ, Nhị Cẩu không thể hầu hạ người nữa rồi...
Nhị Cẩu chỉ còn biết lẩm bẩm như đã mất hồn.
- Đại sư huynh...
Phong Bất Giác nằm trong vũng máu, run rẩy giơ tay lên, muốn cứu người, đáng tiếc lại bất lực.
Mọi người Thánh Tông cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra.
- Ai dám động đến người của ta...
Mà đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ từ hư không truyền đến. Toàn bộ thiên địa giống như cũng bị âm thanh này làm chấn động.
"Uỳnh...."
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tốc độ của Lâm Phàm vượt qua tất cả, xuất hiện trước mặt Trương Nhị Cẩu, đánh ra một quyền, phá tan một chưởng từ trên trời giáng xuống kia.
Trương Nhị Cẩu nghe được giọng nói này, lập tức mở mắt, rồi khi thấy được bóng lưng kia, hắn kích động đến mức điên cuồng hét lên.
- Tông chủuuuuuu...
Chỉ Kiều bị sợ hãi thật sâu, nhìn rõ người vừa tới thì cũng khóc ầm lên, kêu to sư phụ.
- Là Lâm sư thúc...
- Lâm sư thúc trở về, cứu chúng ta rồi.
- Lâm sư thúc...
Đệ tử Thánh Tông nhìn rõ bóng người kia thì cùng hét lên hưng phấn.
Yến Hồng Vũ và tất cả trưởng lão nhìn thấy người đến, lại biến sắc. Bọn họ không hề mong muốn Lâm Phàm trở về vào lúc diệt môn này.
Xác định Trương Nhị Cẩu và Chỉ Kiều không có việc gì, Lâm Phàm thở phào một hơi.
- Tông chủ...
Phong Bất Giác và Thiên Vũ ngã trong vũng máu, thấy tông chủ trở lại, tâm tình tuyệt vọng lại có lại một tia hy vọng.
Lâm Phàm gật gật đầu, không có việc gì, tất cả không có việc gì là tốt rồi, thật sự dọa chết người.
Trong lòng hắn, Thánh Ma Tông là quan trọng nhất, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy diệt nó.
- Lâm Phàm, ngươi...
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn thấy người đến là Lâm Phàm, nhất là cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng trên người hắn thì trong lòng cũng khiếp sợ vạn phần.
- Giao cho ta, mọi người nhìn kỹ là được.
Lâm Phàm nhìn mọi người nói, sau đó nhìn về hư không.
Giờ khắc này, bóng lưng của Lâm Phàm ở trong lòng các đệ tử Thánh Tông biến thành vô cùng cao lớn. Mái tóc dài phiêu dật theo gió, bóng lưng gầy gò mà lại như che chắn được hết thảy, tất cả phối với nhau trở nên chói lọi đến khó nhìn rõ ràng.
- Ngày hôm nay, người tới đều phải chết.
Trong mắt Lâm Phàm lóe ra tinh quang, nhìn thẳng những bóng người trong hư không.
- Hừ, khoác lác không biết ngượng. Cũng tốt, tự mình đưa đến cửa, như vậy chẳng thể trách người khác.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn Lâm Phàm, cười lạnh, vung tay lên, một gã thái thượng trưởng lão đứng sau lão lập tức bay từ trên trời xuống, phóng về phía Lâm Phàm.
- Lâm sư thúc, cẩn thận...
Đệ tử Thánh Tông thấy một màn như vậy, lo lắng hét lên.
Đám người Yến Hồng Vũ cũng lo lắng không thôi, những kẻ kia đều có tu vi Đại Thiên Vị đại viên mãn, thực lực cường hãn.
Tuy rằng Lâm Phàm trở về mang đến một tia hi vọng cho bọn họ, nhưng cũng chỉ là một tia mà thôi. Đối phương nhân số đông đảo, thực lực cực mạnh a.
- Ài, ngươi không nên trở về...
Vô Nhai lắc đầu thở dài, có lẽ Thánh Tông hôm nay muốn hoàn toàn diệt vong rồi. Thế nhưng thái thượng trưởng lão Vô Nhai vừa dứt câu, nháy mắt tiếp theo đã nhìn mà choáng váng.
Không chỉ là Vô Nhai trợn tròn mắt, mỗi người trong Thánh Tông cũng đều bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, nói năng lộn xộn.
"Ầmmmmm..."
Một quyền, duy nhất chỉ một quyền.
Trưởng lão Cửu Tiêu Tông từ trên trời bay xuống kia lại trực tiếp bị một quyền của Lâm sư thúc đập nát đầu.
Giờ khắc này, toàn bộ thiên địa yên tĩnh trở lại, mọi người ngừng cả hô hấp, tim đập không khỏi nhanh hơn.
- Oaaaaaaaa...
Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, một trận tiếng hoan hô vang vọng cả không gian.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Các ngươi thấy chưa, Lâm sư thúc quá mạnh mẽ.
Một đệ tử vẻ mặt hưng phấn nói.
- Ta thấy được, thấy được.
Các đệ tử xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn rõ tất cả trước mắt.
- Lâm sư thúc vô địch...
- Lâm sư thúc vạn tuế...
Đối với những đệ tử vừa dạo một vòng quỷ môn quan này, một quyền như sấm sét vừa rồi của Lâm Phàm đã đẩy mạnh hy vọng sống sót cho họ.
Đám người Trương Nhị Cẩu lúc này cũng ngây ngẩn, tông chủ khi nào thì biến thành cường đại đến vậy, chỉ một quyền, đánh cường giả cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn đến nát mất cái đầu.
- Tiểu tử này, từ khi nào biến thành khủng bố như vậy rồi.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai không dám tin nói.
Yến tông chủ mở to mắt Lâm Phàm, một quyền vừa rồi, cho dù là bản thân ông ta lúc mạnh nhất cũng không chịu nổi.
Sau đó Yến tông chủ có chút thất thần, nếu Lâm Phàm có thể về sớm hơn một chút...
Ài...
Yến Hồng Vũ lắc lắc đầu, thế gian nào có nhiều chuyện được như mong muốn chứ.
"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng tám triệu."
. . . .
Lâm Phàm thu thi thể vào túi chứa đồ, sau đó nhìn lên hư không.
Hàn Vĩnh Nghị lúc này cũng nhíu mày. Tình huống vừa rồi nằm ngoài dự liệu của lão. Mà những thái thượng trưởng lão Cửu Tiêu Tông sau lão lại khẽ run lên, một quyền kia, không người ai có thể ngăn cản a.
Lâm Phàm nhìn thấu Hàn Vĩnh Nghị, khí đen quấn quanh thân hình lão, giống như trường hợp của Lương Dịch Sơ, cũng không biết là bị cái gì đoạt đi thể xác.
- Tiểu tử, rất không tồi...
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh, giống như không sợ chút nào. Thế nhưng vừa lúc đó, một màn làm người khác kinh ngạc lại xảy ra.
- Ta không muốn nói nhảm với các ngươi, các ngươi có thể đi chết rồi.
Lâm Phàm lạnh lẽo liếc nhìn Hàn Vĩnh Nghị, rồi bất ngờ đánh ra một quyền.
Nhất thời một cỗ khí thế cuồn cuộn từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra. Lực lượng trên cánh tay phải không ngừng va chạm với không khí, không gian xung quanh không ngừng vỡ tan.
- Đi chết đi...
Lâm Phàm quát lớn. Một quyền hủy thiên diệt địa, phát ra ánh sáng chói mắt.
Đám trưởng lão sau lưng Hàn Vĩnh Nghị cảm nhận được cỗ lực lượng này, mặt cùng tái nhợt.
- Càn rỡ...
Hàn Vĩnh Nghị nổi giận gầm lên một tiếng, khói đen không ngừng phun ra theo lỗ chân lông, phát ra một cỗ khí tức làm lòng người sinh cảm giác e ngại.
Tiếp đó, lão đánh ra một quyền che khuất bầu trời, hào quang vàng tỏa ra chói lọi. Đó là một quyền do chân nguyên và quy tắc ngưng tụ, đủ để hủy diệt thiên địa.
Thế nhưng chỉ một sát na sau, lão lại hoảng sợ phát hiện, mình không thể ngăn cản một quyền của Lâm Phàm.
"Ầmmmm..."
Một quyền không thể chống đỡ kia nháy mắt đánh tới Hàn Vĩnh Nghị.
- Aaaaaaa...
Một tiếng hét thảm vang vọng không gian.
Đệ tử Thánh Tông nhìn về hư không, không biết chuyện gì xảy ra.
Đám người Yến Hồng Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả trước mắt. Bọn họ đã bị một quyền này làm chấn động. Cái khí thế cường đại kia khiến tim bọn họ đập đến mãnh liệt.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn thẳng Hàn Vĩnh Nghị. Thực lực của kẻ này không khỏi khiến hắn phải đánh giá lại.
Dưới một quyền như vậy mà lại không có chết.
- Aaaa..., không có khả nănggggg...
Tiếng rít gào của Hàn Vĩnh Nghị vang vọng thiên địa.
Lúc này, hào quang tiêu tán, các đệ tử đang nhìn chằm chằm lên hư không, thấy cảnh trước mắt thì không khỏi hít một hơi lạnh.
Hàn Vĩnh Nghị vừa rồi còn giống như tuyệt thế hung ma, giờ lại chỉ còn một nửa thân mình, nửa bên kia đã bị một quyền đập nát, biến mất.
Máu tươi phun ra trên không, tràng cảnh thê thảm đến cực điểm, làm người ta không dám tin.
Đám người Yến Hồng Vũ nhìn trước mắt một màn này cũng là ngây dại, bọn họ không ngờ Lâm Phàm lại cường đại đến bực này.
- A, Lâm sư thúc quá mạnh mẽ.
- Lâm sư thúc, giết lão đi.
- Lâm sư thúc vạn tuế.
- May mắn chúng ta còn có Lâm sư thúc, bằng không đã bi kịch rồi.
Đệ tử Thánh Tông hoan hô ầm ĩ, giống như để xóa tan đi nỗi sợ hãi suốt một thời gian dài.
- Tông chủ...
Đám thái thượng trưởng lão Cửu Tiêu Tông hoảng sợ nhìn thảm trạng của tông chủ, sắc mặt nhanh chóng biến hóa. Tông chủ vô địch trong lòng bọn lão, lại bị người một quyền đánh cho không còn thân hình, điều này sao có thể?
Bọn lão muốn chạy, nhưng ngay một tích tắc sau, một màn để bọn lão hoảng sợ đã xảy ra.
Lâm Phàm đột ngột bay lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt bọn lão.
- Hừ, nếu tới rồi, hôm nay đều ở lại đây đi.
"Ầmmmm..."
Lâm Phàm đánh ra một chưởng, một gã trưởng lão Cửu Tiêu Tông chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, bỏ mình ngã xuống.
"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng tám triệu."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Tiểu Thiên Vị trung giai (mười triệu/ba tỷ.)
. . . .
- Oa, mọi người xem, Lâm sư thúc một chưởng đập chết một gã trưởng lão.
- Lâm sư thúc quá khí phách rồi.
- Ha ha, muốn diệt Thánh Tông chúng ta, có Lâm sư thúc, các ngươi có bản lãnh này sao?
Đệ tử Thánh Tông nhìn thi thể rơi xuống từ trên không kia, kích động đến nói năng lộn xộn.
- Lâm sư thúc lại mạnh đến mức này...
Tông Hận Thiên ngây ngốc nhìn tiếp cảnh thêm một loạt thi thể từ trên không rơi xuống, cả người đờ đẫn.
Lỗ Viêm nắm chặt nắm tay, hắn muốn chứng minh với đối phương rằng, ngày ấy ngươi không chọn ta là tổn thất của ngươi. Thế nhưng hiện giờ thấy một màn như vậy, hắn đột nhiên phát hiện, ý tưởng luôn được mình coi là động lực buồn cười đến thế nào.
Đệ tử của Già Lam phong thì lại bi thương xen lẫn kích động. Phong chủ chết rồi, nhưng giờ từng người sát hại phong chủ đã chết đi, nội tâm các nàng cũng reo hò.
- Đừng...
Một gã trưởng lão Cửu Tiêu Tông, nhìn bóng người so với sát thần còn giống sát thần hơn trước mắt, bị dọa đến mặt tái xanh.
- Hừ, lại còn là cường giả Đại Thiên Vị, ngay cả đệ tử tông môn cũng không bằng, đáng chết.
Lâm Phàm khinh thường nói.
"Rầmmmm..."
Lại là một chưởng, trưởng lão Cửu Tiêu Tông này giống như diều đứt dây, rơi như đạn pháo xuống mặt đất.
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Tiểu Thiên Vị cao giai. (một trăm triệu/bốn mươi tỷ)"
Hiện tại chỉ còn một mình ngươi. Bản thân ta muốn nhìn, ngươi có bản sự gì diệt Thánh Tông ta.
Lâm Phàm phẫn nộ quát, thân ảnh bá đạo kia khiến Hàn Vĩnh Nghị không khỏi hoảng hốt.
- Tông chủ...
Lúc này, Tân Phong từ đằng xa chạy tới, nhìn thấy bóng người không ra người trên hư không kia, cũng không biết phải làm sao.
- Ha ha... Muốn giết ta không dễ dàng như vậy đâu. Hôm nay Thánh Tông các ngươi sẽ phải chôn cùng.
Hàn Vĩnh Nghị gầm lên, khí đen từ toàn thân phát ra che cả một khoảng trời, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên bạo phát ra.
- Lão ta muốn tự bạo.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai vừa nhìn đã biết chuyện gì sắp xảy ra, kinh hô lên.
- Ha ha... Các ngươi đừng tưởng rằng có thể thắng. Tất cả nhân loại ti tiện trên Huyền Hoàng giới đều phải chết.
Hàn Vĩnh Nghị rống giận, khí tức toàn thân bành trướng đến cực điểm, lúc nào cũng có thể nổ tung.
- Hừ, ngu ngốc...
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức vọt đến bên cạnh Hàn Vĩnh Nghị.
- Ngươi...
- Chết một mình đi.
Lâm Phàm chạm vào thân thể chỉ còn một nửa của Hàn Vĩnh Nghị, sau đó quát lên:
- Cút vào Thiên Địa Dung Lô cho ta.
Nháy mắt sau, Hàn Vĩnh Nghị đã biến mất trong hư không.
Lâm Phàm lơ lửng trên không trung, nhìn toàn bộ Thánh Tông, giang hai tay:
- Chúng ta thắng rồi...
Một câu này truyền vào tai tất cả mọi người, sau đó là tiếng hò reo rung trời.
- Chúng ta thắng rồi...
Đông đảo đệ tử ôm nhau mà khóc. Vốn tưởng phải chết, lại không ngờ Lâm sư thúc về kịp, tình hình thay đổi trong nháy mắt.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†