Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 60 : Chợ bán ngườii
Bây giờ là tháng 4, trời đang ấm dần lên.
Trường An là siêu thành thị, dân cư nghe nói tận 30 vạn hộ. Cứ trung bình một hộ khoảng 4 đến 5 người thì chỗ này gần 150 vạn người chen chúc. Nếu bình thường một châu chỉ có một phủ, ví dụ Tô Châu do phủ Bình Giang quản lý, thì riêng Trường An rộng gấp 4 lần, dân gian vẫn gọi thành tứ phương thành. Bốn thành này vây lấy hoàng thành của hoàng đế ở giữa. Tính ra một mình Trường An to bằng năm lần thành khác. Chưa kể phần ngoại quách bên ngoài.
Lớn như vậy nên Lăng Phong bấy lâu cũng chỉ quanh quẩn đông thành mà vẫn còn chưa biết hết. Mặc dù lúc trước hắn từng ở khu nghèo tây thành, hoặc lần trở về từ phương nam đi qua nam thành, nhưng ký ức đều không có gì.
Lâu lâu mới có cơ hội ngắm đường phố, Lăng Phong cùng ra ngoài ngồi đánh xe ngựa ... chính xác là xe lừa, với Mặc lão.
Gần tới Diên Hưng môn thì thấy nơi dán cáo thị đã chen chúc rất đông.
Lăng Phong đọc qua một lát.
"Hưng Nhân vương?"
Kẻ này bị tru di tam tộc, chứng tỏ mắc một trong 10 trọng tội về vương quyền, ví như tội làm phản.
Triều Tống tước vương có 2 mức, thân vương tên hiệu chỉ có một chữ, ví dụ Yên Vương, quan hệ họ hàng gần với hoàng đế. Còn quận vương thì hiệu lấy hai chữ, ví dụ Hưng Nhân vương này.
Thời này, mỗi lần xử tội, đặc biệt án lớn, số người chẳng làm gì cũng bị đem ra xử khá nhiều, tài sản còn bị tịch thu. Bình thường nếu án không quá to, Ngự sử đài và Đại lý tự bắt tay chắn lại được, thì khi thi hành có thể chấm mút một chút, kể cả xung vợ con tội nhân làm nô tỳ cũng sắp xếp chia chác lẫn nhau. Tuy nhiên vụ này có vẻ hơi lớn, hòang đế ở sau lưng nhìn xuống, đâm ra mới bày trò buôn bán này ra, công khai một chút.
"Thật đông vui nha." Lăng Phong vừa đi vào quảng trường vừa nghĩ.
Chỗ này như một cái chợ. Ở vòng ngoài thậm chí đã có đám bán hàng rong tụ tập kiếm ăn. Đi vào trong, Lăng Phong mới hiểu một cái phủ Vương gia sẽ lớn cỡ nào. Chỉ có nha hoàn hạ nhân mà đông cỡ này, vài trăm người chứ chả ít, thật mở rộng tầm mất.
Lăng Phong trong suy nghĩ rất phản đối trò đem người ra bán thế này. Lần trước Tô Đóa Nhi còn tốt, bây giờ xem những người này, thậm chí không khác gì hàng hóa ven đường, muốn chọn ai thì chọn vậy.
Chỉ có điều, rất ít người tỏ vẻ chán nản bức xúc, thậm chí có kẻ còn liếc mắt nhìn Lăng Phong chờ mong, khiến hắn không khỏi thấy tội lỗi.
Nói cho cùng, nếu lần này không có ai mua về phủ làm công việc mới, những người này nam phải sung quân đi đày, nữ thì sung quan kỹ, còn khổ cực gấp mấy lần.
Đi một vòng xem qua, Lăng Phong và Mặc lão cũng chọn được một vài tên thiếu niên phù hợp cho huấn luyện. Về phần nha hoàn, Lăng Phong nhìn mãi cũng chưa chọn được ai.
Mặc lão chỉ chỉ nói :
- Có lẽ cũng nên vào bên trong.
- Được!
Lăng Phong biết, ba cái trò buôn bán này, cái gì ở bên trong cũng sẽ thú vị hơn bên ngoài.
...
Chỗ này giống như một cái sàn đấu giá vật phẩm, ở trên cao là một người xướng tên, ở dưới có một vài nhóm người đang ngồi.
Đấu giá cũng đã bắt đầu được một lúc. Tên xướng hô lên :
- Tiếp theo là một tên hạ nhân.
"Có chút đặc biệt" Lăng Phong nhìn thấy không khỏi nghĩ thầm.
Đi lên đài là một tên thiếu niên, bù xù tóc tai, không thấy rõ mặt, cả người lại rách rưới, những chỗ rách còn lộ ra vết sẹo.
- Kẻ này thực ra là một trò chơi trong phủ tội nhân, có chút thần lực. Mời các vị đặt giá.
- Trò chơi? - Lăng Phong giật mình.
Có khả năng là kiểu trò chơi vứt vào chuồng hổ, hay chém giết lẫn nhau gì đó cho các ông lớn xem.
Ở dưới bắt đầu có tiếng ra giá.
Những người ở trong này hầu hết đều quan lại, hoặc nhà giàu kinh thành. Đại Tống thích phong hoa tuyết nguyệt, tuy yêu thích các trò giải trí, nhưng kiểu máu lạnh thì cũng không nhiều.
Đột nhiên Lăng Phong thấy một ánh mắt sắc bén nhìn ở dưới đống tóc tai kia nhìn lên. Đến Lăng Phong cũng không kìm được run một cái.
Mặc lão cũng nhận ra, nói nhỏ.
- Sát ý!
Sát ý, hình như là tầng thứ hai sau chiến ý.
Lăng Phong quay qua hỏi :
- Sát ý, hắn muốn giết ai sao?
- Không phải. Là từ nơi chém giết luyện ra, luôn luôn có trên người.
Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi quyết định, đi cả buổi mới thấy một kẻ đáng tiền.
- Ta sẽ mua hắn.
- Công tử chắc chắn? Những kẻ thế này rất khó quản thúc vào khuôn khổ.
- Ta cần người mạnh mẽ như thế này.
Lăng Phong đang đau đầu với mấy thiếu niên trong phủ.
Hầu hết đều không có cái sự máu me cần thiết, ra sân tập cho có hết ngày đến bữa ăn, khiến Lăng Phong ngán ngẩm. Hắn đang cần một đội luyện tập khắc nghiệt, để có gì chính Lăng Phong hắn cũng tham gia luyện cùng, vậy mới tiến bộ được. Tên Quyền thì ăn rồi toàn đùa cợt, không nghiêm túc nổi.
...
Lăng Phong đi tới mua lấy một cái thẻ bài đấu giá. Hắn cũng không vội ra giá, bắt đầu quan sát để ý hội trường. Có người ra giá, nhưng tăng không quá đột biến, Lăng Phong chờ về cuối rồi mới theo.
Hiện tại đang tranh chấp là một thương nhân bụng phệ, và một vị công tử trang phục quyền quý. Người trẻ này ăn mặc khá đặc biệt, áo liền mũ, màu tối, hai tay liên tục lăn qua lăn lại quả cầu sắt. Một lát sau, có lẽ nhận ra mình không bí hiểm bằng vị công tử nọ, tên nhà giàu đành dừng cuộc chơi.
Đang lúc tên công tử cười mỉm thắng cuộc, tiếng Lăng Phong vang lên.
- 100 lượng.
100 lượng bạc, chỗ tiền này đã có thể mua một cái TV xịn thời hiện đại.
Cả hội trường quay qua nhìn vào Lăng Phong, hắn phải bày ra một bộ mặt cười gian, lâu lâu mới được nhiều người để ý thế này.
Tên công tử kia hỏi nhỏ người hầu bên cạnh.
- Kẻ kia là ai?
- Để tiểu nhân đi tìm hiểu.
Tên công tử nọ nhìn chằm chằm Lăng Phong gằn giọng.
- 105!
- 110!
- 150!
- 155!
Lăng Phong ra giá rất bố láo, lấy khoảng thấp nhất 5 lượng cứ thế thêm vào.
Lần này đến cả Mặc lão cũng phải nhắc hắn. Hơn 150 lượng bạc trắng cho một tên thiếu niên, rõ ràng là hơi quá rồi. Phải biết với chỗ tiền này, Lăng Phong có thể tuyển một đội mấy chục thiếu niên có tư chất tốt.
Công tử kia nhìn Lăng Phong nâng giá :
- 200.
Nhìn ánh mắt tên nọ, lần này Lăng Phong dõng dạc hô :
- 250.
- Hừ!
Quả nhiên đoán trúng. Xem ra khả năng dự đoán ý chí người khác của Lăng Phong cũng khá tốt.
Một tên hầu vội chạy lại :
- Chúc mừng vị đại gia, tên nô lệ này đã thuộc về ngài.
Tên MC lại cao giọng :
- Sau đây là hai tỉ muội nha hoàn, xinh đẹp động lòng, gợi người thương xót.
"Nha hoàn lúc trước chả phải đều lên cả sao? Giờ này vẫn còn tiếp, không đơn giản." Lăng Phong nghe vậy liền dừng cười, chú ý nhìn.
Quả nhiên không đơn giản, khi có hai bóng hình đi lên giữa sân, Lăng Phong cũng phải nheo mắt nhìn.
Hai thiếu nữ mặc đồ nha hoàn, búi tóc tròn hai bên thả xuống. Nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống nha hoàn tẹo nào.
Vị tỷ tỷ, đằng sau sự rách rưới có gì đó khá lung linh, trang phục nha hoàn khá mỏng không thể che được. Nhìn đôi bàn tay thò ra ngoài là thấy mê. Mặc dù cô gái này dường như bị cố ý bôi lem luốc xấu xí, tóc cũng bị cắt nham nhở. Nhưng ánh mắt ngắm gái đúc kết bấy lâu, nhìn tổng thể Lăng Phong biết tuyệt đối đây là một tiểu thư thiên kim.
Vị muội muội đứng bên cạnh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng toát ra vẻ đáng yêu.
Đặc biệt là hai đôi mắt của bọn họ. Nếu đôi mắt của muội muội là vẻ tò mò sợ sệt, khiến nam nhân sôi máu muốn yêu thương. Thì đôi mắt của người tỷ tỷ khá tĩnh lặng, tuy mặt ngẩng lên nhưng đôi mắt lại hơi nhìn xuống không có tiêu cự. Nàng ta đứng hai tay nắm vào nhau, dáng vẻ cam chịu, đặc biệt kích thích ham muốn chinh phục.
Lăng Phong bỗng muốn mua hai nữ nhân này, tìm mãi nha hoàn chưa ra. Từ đầu tới giờ, những phụ nhân nha hoàn ngoài kia hắn gặp, đều lộ ra vẻ tham tiền tham mạng, chưa gì đã mồm mép liên tục, khiến Lăng Phong rất không ưa. Bây giờ nhìn cô gái này có lẽ phù hợp nhất. Mặc dù nếu đúng nàng ta là tiểu thư, vậy chỉ e không biết phục vụ người. Chuyện đó có thể luyện tập sau. Còn muội muội, lỡ vung tay thì đem cả hai về vậy. Hình như không mua lẻ được.
Lăng Phong đột nhiên nhận ra. Trong hội trường, rất nhiều ánh mắt hau háu nhìn vào thân thể 2 nữ tử kia, nhưng tuyệt đối không có kẻ nào nóng vội ra giá gì cả.
"Nhìn giống như là ... có sắp xếp ngầm?" Lăng Phong có linh cảm như vậy.
Mãi một lúc, mới có người hô giá. Lại là tên công tử kia.
- 250.
Chỉ giá khởi điểm đã cao như vậy, bằng hẳn tên vừa rồi?
Cũng khó nói, dù sao cũng là hai tỷ muội bán một lúc.
Kỳ lạ là ngay cả tên xướng cũng vội vàng, không giống như mọi khi chần chừ câu giờ.
- Nếu không có vị nào ra giá, vậy ...
- Khoan đã, 255 lượng. - Lăng Phong hô lên.
Cả hội trường đều nhìn hắn. Mặc lão cũng bất ngờ, 250 lượng cho một trợ thủ chiến đấu coi như được đi, nhưng lại 250 lượng cho hai đứa nha hoàn là ý gì?
Người ta nói không biết không có tội, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lăng Phong lăn lộn kinh thành ít, chả biết ai ra ai, thành ra làm việc khá tùy hứng, không cố kỵ gì mấy. Mặc dù nghi ngờ vẫn đánh liều hô ra.
Nói sao, đây là đấu giá nha. Đã đem ra đấu, ông có tiền thì ông đấu thôi.
Tên công tử kia lần này nhìn Lăng Phong như kiểu nhìn người chết, ánh mắt tràn ngập băng hàn.
Lăng Phong cũng nhận thấy áp lực ở đây không giống bình thường, tràn ngập nguy cơ, một thứ lo sợ vô thanh vô tức tràn lên.
"Hô, thôi vậy, ngươi mà trả tiếp ta sẽ rút lui." Lăng Phong nghĩ thầm.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 61 : Cao thủ 250, nha hoàn 400
- Trương huynh, cũng đang chọn người sao?
Lăng Phong lên tiếng chào.
- Ngươi cũng đấu giá?
Trương Bảo, cận vệ Triệu Khánh.
Lần trước Lăng Phong giúp Tần Vương thu Tô Đóa Nhi vào tay, Trương Bảo chính là người dẫn mối.
Hôm nay Trương Bảo đến đây cũng để chọn vài tên thủ hạ. Gần đây Tần Vương thu mình, không dính gì đến quân đội, không thể kéo người từ quân đội sang như trước.
Trương Bảo cũng không quá hy vọng vào kiểu chợ trời này. Chẳng qua, Hưng Nhân vương nghe nói có chút thế lực, vì thế gã mới cố đi xem. Buồn là đi cả vòng cũng không thấy ai, sợ rằng đã có người có mắt nhìn hớt hàng tốt cả. Lại không biết tên đó chính là ... Lăng Phong.
Đúng lúc này, tên công tử bên kia hô lên :
- 300 lượng.
Lăng Phong nói nhanh với Trương Bảo :
- Ài, tiểu nhân cũng đang vì điện hạ mà suy nghĩ đấy.
- Vì điện hạ? - Trương Bảo khó hiểu nhìn hắn.
- Tô cô nương cần có một nha hoàn, lại phải nha hoàn thật tốt mới được. Huynh xem ta không lo lắng cho điện hạ sao?
- Hừ, cũng đúng.
Trương Bảo cũng gật gù. Cả hôm nay đi chả thu hoạch được gì, nếu nhân chuyện này về báo cáo lại, không hẳn quá tệ.
Tên xướng suýt ngất, cả hội trường cũng nhìn. Kẻ này thật nhàn nhã, đang đấu giá gay cấn mà còn nói chuyện với bằng hữu như thường.
- 300 lượng lần thứ nhất. Không biết vị đại gia kia có ra giá tiếp không?
- 400 lượng bạc!
Có Trương Bảo ở đây, Lăng Phong liền ngầm quyết định theo, lại quay sang hỏi :
- Trương huynh biết tên kia không?
- Tên nào? Hắn? Hừm, quen mặt, nhất thời không nhớ. - Trương Bảo trầm ngâm.
- Tiểu đệ cũng vì điện hạ xông khói lửa, nhưng sợ đắc tội đại nhân vật.
- Hừ, hoàng tử điện hạ còn sợ đại nhân vật nào?
Trương Bảo nhìn thẳng sang phía tên công tử kia, tỏ ý dằn mặt. Hắn theo Tần Vương từ lâu, cũng chưa phải ngán đứa nào. Thậm chí lão Trương đây ra đường cũng có mặt mũi, ít nhất Giám Môn vệ giữ thành đều biết hắn.
"Làm sao Triệu Khánh lại thò tay vào chuyện này?"
Tên thiếu niên công tử kia hơi giật mình, gã nhận ra Trương Bảo. Gã không ngán tên Tần Vương kia, thân phận gã cũng chả thua kém Triệu Khánh. Có điều một số vướng mắc khiến tạm thời không thể làm căng tiếp.
Xung quanh lại rơi vào khó hiểu, đấu giá thật khôi hài, một thằng lo nói chuyện, một thằng nhíu mày suy nghĩ chuyện riêng.
Tên công tử đang gặp khó, chuyện hai nha hoàn kia, gã phải lợi dụng quan hệ trong triều, kể cả một chút phong quang của phụ thân, mới sắp xếp được vụ mua bán nguy hiểm này. Nếu là người khác, gã đã tuyệt đối xử đẹp. Nhưng thọc ra là đương kim hoàng tử, vậy khó xử hơn nhiều, kể cả rút lui cũng phải tính đến chuyện xử lý sạch vài việc khác nữa, vô cùng phiền.
Lỡ đâu ...
Lăng Phong nhìn sắc mặt kẻ ở xa, nói :
- Trương huynh, nếu giúp ta thành công chuyện này, chỗ này gửi huynh.
Mặc dù không biết có hiệu quả bao nhiêu, nhưng Lăng Phong tiếp xúc Triệu Khánh quá ít. Hắn cũng chỉ biết lão đại thích gái, thích đổ cược, ngoài ra không biết làm thế nào bám đuôi người ta. Lăng Phong tuyệt đối không muốn mất mối quan hệ này, vì vậy coi như đốt tiền đút lót đi.
Trương Bảo động tâm, chuyện này rõ ràng không làm thì là thằng ngu rồi. Vì vậy, Trương đại gia liền quay về phía tên công tử kia, cố ý hé ra kim bài trong tay áo, ra vẻ chuyện này đã có hoàng tử nhúng tay, tốt nhất ngươi nên rút lui.
Tên công tử kia bực dọc rút lui ra khỏi hội trường, vừa đi vừa thì thầm với hạ nhân, có vẻ là muốn bàn bạc gì đó. Lăng Phong dùng thần thức nghe vào tai, chỉ nhíu mày, chuyện hắn nghe được chỗ hiểu chỗ không, tạm vứt ngoài tai.
- E hèm ... Chúc ... mừng vị lão gia này lại mua được hai nha hoàn mới. Xin mời đại gia ra sau để bàn giao người.
- Haha, đa tạ các vị đã nhường.
Tên xướng run giọng, vì gã biết nội tình.
Hai chị em này rõ ràng đã được sắp xếp sẵn cho công tử gia mua, thế nào lại lòi ra thằng nhóc này. Không những phá vỡ sắp xếp ngầm, còn hớt luôn tên gia nô bù xù kia. Kỳ lạ là công tử gia cũng chỉ hậm hực rút lui.
...
Lăng Phong đứng ở cổng chờ người được dẫn ra. Vài thiếu niên được mua đều đã đứng sau lưng Mặc lão, Trương Bảo đã nhận tiền lót tay về từ lúc trước.
Kẻ đầu tiên đi ra là tên bù xù kia, thậm chí hai chân còn có cả xích sắt.
Nhìn qua thật thảm, giống như đang giữ thú dữ vậy. Kể cả tên giúp việc của chợ đấu giá cũng giao cho xong việc nhanh chóng rút vào trong, như kiểu vừa phải hộ tống một con thú đi ra.
Lăng Phong nhìn kẻ như ăn mày trước mặt hỏi :
- Ngươi tên gì?.
- ...
- Ngươi không nói, vậy tùy đi, bộ dáng ngươi như lang hổ, từ nay gọi ngươi là Hổ, Lăng Hổ.
Lăng Phong lấy chìa khóa xích sắt được bàn giao, cúi xuống tháo xích sắt chân A Hổ ra.
Xích sắt vừa tháo ra, tên thiếu niên liền gầm nhẹ, giống như một con hổ được tháo khỏi gông cùm, muốn gầm lên giải tỏa.
Lăng Phong đứng dậy nhìn thẳng vào cái đầu tóc kia nói :
- Ta không biết ngươi trước kia là có chuyện gì? Tuy nhiên, từ nay về sau, ngươi là trợ thủ của ta, cũng không phải đồ chơi gì đó.
"Ào"
Đột nhiên, A Hổ lại gầm lên vung hai tay. Hai bàn tay cong hình dạng như hổ trảo, phóng rất nhanh tới chỗ Lăng Phong.
Mặc lão cũng biến sắc mặt, phản ứng chậm một nhịp. Lão không ngờ tên này nhanh như vậy.
Tuy nhiên, Lăng Phong bây giờ đã khác xưa, hắn ngay lập tức dùng Hoạt Bất Lưu Thủ lùi ra. Mặc dù vậy, Lăng Phong cũng toát mồ hôi vì bất ngờ.
Vừa thoát khỏi tầm công kích của A Hổ, ngay lập tức Lăng Phong thi triển thần thức của mình, tập trung tất cả lên người A Hổ, nhằm chèn ép sát ý của hắn. A Hổ trong một khoảnh khắc cứng đơ người ra, sau đó ánh mắt nhìn Lăng Phong cũng biến đổi, không khinh thường như trước, bước chân cũng dừng lại.
- Ngươi lúc này phục hay không phục ta không quan tâm. Chỉ là nếu không theo ta, ngươi cũng chỉ là một thứ đồ vật tiêu khiển không hơn không kém.
A Hổ chỉ hừ nhẹ, xem như tạm thời phục tùng.
Lăng Phong đoán kẻ này tâm trí quá cực đoan vì thời gian dài bị đem ra làm trò, nhưng trí lực không phải là không có, nhìn ánh mắt của hắn lúc toát ra sát ý là thấy, có mục đích và suy tính.
...
Lát sau, hai tỷ muội kia đi ra.
Muội muội đang đi, vừa thấy A Hổ, khuôn mặt thế mà cười tươi lên, giống như quen biết. Lăng Phong đoán có thể cùng một phủ Hưng Nhân vương, bọn họ từng gặp qua.
Tỷ tỷ vẫn cái dạng bất cần kia, đại loại ra sao thì ra, mắt không có trọng điểm, chỉ có tay thì đặt sau lưng muội muội không rời.
Nàng cung thân, sau đó cất giọng nói :
- Nô tì và tiểu muội ra mắt công tử gia.
- Vừa đi vừa nói đi.
Lăng Phong cũng không muốn đứng một chỗ giữa trời thế này hỏi chuyện, đằng nào cũng mua rồi, về nhà tính sau.
Trên đường về, Lăng Phong nhận ra tiểu muội kia thi thoảng nhìn qua A Hổ, còn làm mặt quỷ chọc hắn. Tên A Hổ thế nhưng không hề phản ứng thái quá, giống như đã quen. Lăng Phong còn cảm giác, tên điên này hình như hiền hẳn ra.
- Hai tỷ muội ngươi tên gì?
- Ta ... nô tì tên ... Tiểu Mai, muội muội Tiểu Hiên. - Tỷ tỷ trả lời.
Giọng nói giống như nàng ta mới là chủ nhân. Ngoài ra, còn có chút sẳng giọng, khinh thường, chán ghét nữa.
Lăng Phong nhận ra thái độ nàng ta không tốt, chỉ nói bâng quơ :
- Ta không quan tâm trước kia xảy ra chuyện gì? Ngươi bây giờ là hạ nhân phủ của ta. Cố gắng làm lại từ đầu.
Đối với Lăng Phong, trước kia hai tỷ muội này có là gì đi nữa bây giờ số phận cũng đổi thay rồi. Chẳng qua Lăng Phong hiện đại tới, hắn sẽ không đối xử với hạ nhân như người cổ. Lăng Phong biết bây giờ vài câu nói chả thay đổi được gì, thời gian sẽ trả lời, coi như đánh cái chào hỏi là đủ.
Mặc lão bỗng nói.
- Công tử, có kẻ theo dõi.
- Ta biết, từ lúc rời chợ.
...
Về đến phủ, Lăng Phong giao A Hổ cho Mặc lão, sau đó dẫn hai tỷ muội Tiểu Mai Tiểu Hiên vào phòng Lâm thị.
- Nương, con đã tìm được nha hoàn.
Nói rồi quay sang Tiểu Mai :
- Từ nay ngươi là nha hoàn của mẹ ta. Còn muội muội ngươi, chốc nữa đi theo ta.
Tiểu Mai liền trừng mắt kéo muội muội lại :
- Ngưoi muốn làm gì nó? Muội muội phải ở cạnh ta.
Lăng Phong liếc mắt một cái liền đoán ra. Xem ra nàng ta đang nghĩ Lăng Phong có sở thích “loli”, muốn đem Tiểu Hiên làm nha hoàn của mình.
Lăng Phong nhếch mép. Đại gia hiện tại còn phải ở chung với hạ nhân, rãnh rỗi đâu mà thu nha hoàn.
Liền sẵng giọng :
- Muội muội ngươi sẽ làm nha hoàn cho một vị tiểu thư, cũng không phải ta, ngươi thái độ cái gì?
Tiểu Mai trong mắt một mảnh khó hiểu.
Đúng lúc này, Tô Đóa Nhi đi từ ngoài vào :
- Lăng đại ca, huynh vừa về sao?
Tô Đóa Nhi bây giờ đã biết thân phận kỳ quái của mình. Nàng đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Không thể phủ nhận, từ khi biết sự thật, nàng cũng hy vọng tương lai sẽ nhờ có vị Hoàng tử kia để đổi đời. Chỉ là mãi vẫn không thấy hoàng tử tới, Tô Đóa Nhi ngày nào cũng trong trạng thời thấp thỏm lo lắng.
Đối với Lăng Phong, Tô Đóa Nhi xưng thành huynh muội cho dễ gọi, vì nàng và hắn cũng thật không biết nên gọi thế nào. Gọi tiểu thư cũng không phải, phu nhân cũng không xong, lại khó giải thích với người ngoài, đành như huynh muội kết nghĩa.
Lăng Phong tất nhiên đồng ý ngay. Mục đích của hắn với Tô Đóa Nhi ngay từ đầu đã là như vậy, dùng nàng để đắp lên mối quan hệ với Hoàng tử.
Kẻ nào đó mắng hắn vô tình hay sao đó cũng được. Lăng Phong là diễn vai buôn bán, không phải diễn vai quân tử. Việc kinh doanh thất bại, lại dễ dàng bị kẻ khác gây sự, Lăng Phong nhận ra mình cần nhất là một chỗ dựa.
Nếu có thể bước lên cái cây quan hệ này, giả như về sau Tô Đóa Nhi được sủng ái, hắn được lợi cũng không chừng. Nếu nàng không được sủng ái, vậy cũng không có hại gì. Ít nhất Lăng Phong cũng dính một chút phong quang. Mà thực ra, Lăng Phong cũng không đặt hết niềm tin vào Tô Đóa Nhi, ai mà biết nàng ta đổi đời rồi có nhớ đến hắn hay không?
Đó cũng là lý do Lăng Phong không quá đầu tư thời gian tiền của vào chỗ Tô Đóa Nhi, tự lực cánh sinh vẫn là chính.
Lăng Phong quay sang nói với Tiểu Hiên :
- Tiểu Hiên, từ nay vị cô nương này là chủ nhân của ngươi.
- Nhưng ta là ...
- Tiểu Hiên!
Tỷ tỷ Tiểu Mai bỗng nhắc nhở muội muội, hình như sợ muội muội lại nói ra gì đó không đúng.
Tiểu Hiên vẻ mặt thì vẫn nhăn nhó khó chịu :
- Nô ... tì ra mắt tiểu thư.
Tô Đóa Nhi cũng nhanh chóng làm quen :
- Tiểu muội, làm sao mặt mũi lấm lem thế này?
Tô Đóa Nhi thân phận không phải khuê các gì, nhưng lúc trước còn làm tài nữ thuyền hoa, cũng đều có nha hoàn riêng hầu hạ. Nay ở đây thân phận loạn xạ, không tiện mở miệng nói với Lăng Phong.
Có điều, nhìn vị Tiểu Hiên muội muội này, không biết ai mới là người hầu hạ cho ai đây.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 62 : Kỹ năng tán gái
Phong Vân tơ lụa.
- Khương chưởng quỹ, buổi sáng tốt chứ?
- Tốt!
Đám người làm trong tiệm chỉ khúc khích cười.
Ai cũng biết Lăng chưởng quầy thường xuyên bị Khương chưởng qũy tỏ thái độ lạnh nhạt.
Ngay chính Lăng Phong cũng buồn bực. Hắn thực ra chỉ muốn cải thiện quan hệ với Khương Vũ Y một chút mà thôi. Coi như thủ trưởng và kế toán trưởng, quan hệ có tốt thì làm việc cũng dễ dàng.
Chỉ có điều, không cách nào đả động. Khương Vũ Y thái độ như ni cô, bài nào cũng không ăn.
A Quyền bên cạnh được thể trêu chọc không thôi, mấy lần còn bảo Lăng Phong bỏ cuộc để lão Quyền thay thế, đảm bảo thành công.
- Ta nói, Phong ca, loại nữ nhân này, đừng có chỉ nói, mà phải hành động?
- Hành động cái gì?
A Quyền nhỏ giọng, thần thần bí bí :
- Phải thuốc thôi.
- Thuốc? Nàng ta đâu có bị bệnh.
- Ặc, Phong ca, là thứ thuốc kia.
A Quyền chỉ chỉ trỏ trỏ, mắt láo liên liên tục.
Lăng Phong nghĩ đông nghĩ tây một lúc mới hiểu ra, lập tức tím mặt :
- Thuốc kia? ... Ngươi, con m* nó xúi bậy.
- Ấy ấy, Phong ca à. Đàn bà thôi, xong một lần khắc có tình cảm, lúc đó dễ hơn nhiều.
- Nói nhảm. Ông đây là tiếp cận nhân viên, cũng không phải tán nàng ta.
- Hôhô!
A Quyền đương nhiên không tin. Theo hắn thấy, đàn ông bắt chuyện đàn bà, thì chỉ có tán gái rồi đè ngã chứ làm gì có vụ “tiếp cận nhân viên” gì đó. Thực ra thì với đám thanh niên 20 kiểu A Quyền, thằng nào cũng sẽ nghĩ vậy. Đại khái, xung quanh cứ là nữ tính thì đều là “gái”.
Lăng Phong đúng là từng để ý Khương Vũ Y, nhưng hiện tại thì thấy nàng ta ngoài xinh xinh ra cũng không thu hút gì lắm. Nói sao, tương lai còn dài, nữ nhân chờ Phong ca còn rất nhiều, không cần thiết cố đấm ăn xôi. Nói một câu cấm kị, Phong ca thích ... Vân tỷ hơn. Khụ!
Chỉ là, xem chừng nhân phẩm sáng ngời của Phong ca đang bị hiểu lầm trầm trọng.
Vì vậy liền mở mồm gỡ gạc :
- Nói cho các ngươi biết. Lăng Phong ta, chỉ riêng việc tán gái đã nghiên cứu đã mấy chục năm. Nếu ta mà muốn tán nàng ta, còn cần các ngươi chỉ chắc?
- Từ khi sinh ra luôn?
- Trước cả khi sinh ra đã có.
Vài tên hạ nhân tuy mắt khinh thường nhưng cũng ghé lại, nghe anh Phong đang ngồi nổ giải buồn.
- Tán gái quan trọng phải có phong cách. Phong cách là gì? A Quyền ngươi là phong cách vô lại, còn ngươi, phong cách tiểu nhân. Đại khái không đủ hiểu biết thì đừng có bày đặt đi thử cái gì tân phong cách, sĩ tử thiếu gia này nọ, làm không ổn thành trò cười mà thôi.
- Không biết Phong ca phong cách là gì?
- Ta? Đa phong cách.
- Haha ... - Một đám cười rộ lên.
- Thứ hai, phải có cử chỉ đẹp, nụ cười đẹp, lời nói điêu luyện, ... nói chung cái gì cũng phải đẹp. Ngươi xem, ta đầy đủ các yếu tố đó.
- Ngưu, rất ngưu.
Cả đám giơ ngón giữa.
- Thứ ba, mặt dày, túi tiền phải to. Có cái gì cũng phải to và dày. Cái này, ta tạm thời đáp ứng được.
- ...
Xung quanh, triệt để im lặng, vì Khương Vũ Y đã tiến tới sau lưng Lăng Phong từ lúc nào.
Lăng Phong vẫn đang trong bài diễn văn :
- Cuối cùng, đó là cơ hội. Gật đầu cái gì mà gật đầu chứ? Cơ hội có thể do ông trời cho, nếu không ta tự làm. Nữ nhân thôi mà, tiểu thư nông phụ gì đều như nhau cả. Cái gì ấn tượng khó phai, ân nhân cứu mạng, tình cờ nắm tay ... Nháy mắt cái gì mà nháy mắt? Bản thiếu gia chưa ra chiêu mà thôi. Làm sao im hết thế?
Lăng Phong thao thao bất tuyệt thì thấy không đúng, liền quay ra sau.
Khương Vũ Y nhìn hắn nói :
- Lăng Phong, ngươi vào đây.
- Chuyện gì?
Lăng Phong bất ngờ, lần đầu tiên nàng ta chủ động nói chuyện.
...
Tình hình tiếp đó lại không vui vẻ cho lắm.
- Đáng lẽ ngươi là chưởng quầy, ta chưởng quỹ, ta không muốn làm ảnh hưởng đến công việc. Nhưng ngươi tốt nhất từ bỏ ý định theo đuổi ta. Bởi vì điều đó là không có khả năng.
- Ta theo đuổi cô?
Lăng Phong ngẩn ra.
Cảm phiền bà cô này cũng hiểu lầm như đám A Quyền rồi đi.
Chẳng qua, mình còn chưa nói gì đã bị nàng ta phũ như vậy, rất mất mặt nam chính nha. Vì vậy Lăng Phong cũng không nói rõ ra, chỉ hỏi :
- Vì sao không có khả năng?
- Thân phận ngươi ... không đủ.
Khương Vũ Y không dám nhìn, chỉ nói ngắt quãng. Chuyện này rõ ràng khó nói thẳng ra, dù ai cũng biết.
- Thân phận?
Lăng Phong buồn bực, cái thứ này nghe không biết lần thứ mấy rồi.
Ánh mắt Khương Vũ Y sắc lên, tỏa ra sự kiêu ngạo, sự thương hại, còn kèm theo chút muốn cười.
- Ngươi cũng biết ta là ai?
- ...
Lăng Phong cười khổ. Ta cũng không muốn tán cô, đương nhiên không buồn đi tìm hiểu cho hết. Nhưng hắn cũng biết sơ sơ nàng ta là tiểu thư đại gia tộc gì đó.
- Ngươi thông minh chắc chắn biết ta là tiểu thư thế gia. Nói cho ngươi cũng không sao. Gia tộc của ta là Khương gia, lập quốc thế gia, đương kim Võ Thánh. Ngươi nói ta và ngươi có thể sao?
- Hừ. Chả có gì không thể.
Lăng Phong nghe đến đó đã hiểu, nhưng sắc mặt cương ngạnh lên. Hắn không cam chịu cái lý do này, hắn là người hiện đại, thế gia với chả vọng tộc.
Nói tới nói lui, vẫn là chuyện danh phận địa vị. Lần trước lão phu nhân họ Khương kia cũng cái kiểu này, nói hắn đừng có mơ tưởng hão huyền. Lúc đó Lăng Phong còn nghĩ đám người già này cổ hủ cứng nhắc. Nay chính chủ Khương Vũ Y nói ý tứ y chang, Lăng Phong mới nhận ra, cái khoảng cách này đã ăn sâu vào tiềm thức tất cả người ở thế giới này. Lăng Phong nghĩ thoáng, không phải ai cũng nghĩ thoáng như hắn.
Môn đăng hộ đối, cho đến hiện đại vẫn chưa thể hết. Mấy cái kịch bản ăn khách đời sau, cái gì tiểu thư quý tộc bỏ trốn cùng trai nghèo, hoàng tử giành người yêu với hạ dân, chẳng qua đều là ... hư cấu.
Âu cũng là vì thị hiếu chung mà ra, đại đa số người trong thiên hạ đều nghèo, thân phận kém. Bọn họ không thể với tới tầng lớp cao, mới nghĩ ra những kiểu chuyện như vậy để giải trí, có khi để đả kích.
Nói cho cùng, bản thân Lăng Phong hắn nếu có tiền có địa vị, cũng sẽ đầu tiên đi tìm nữ nhân tương xứng với hắn, chả đâu lại chạy về chỗ nghèo mà tìm.
Khương Vũ Y cúi đầu :
- Dù ngươi là thiếu gia công tử, cũng không thể.
- Ý nàng là gì? - Lăng Phong giọng đã mang ý giận.
- Ngươi nhìn lại xem, ngay cả mục đích sống của ngươi là gì? Làm chưởng quầy sao? Ngươi có tài gì đó, nhưng những người theo đuổi ta, lập quân công có, sĩ tử đỗ cao có, tự mình làm giàu có, người nào cũng hơn ngươi cả. Ta chẳng qua không về Khương gia ở lại để trải nghiệm cuộc sống. Ta không muốn mình là nữ nhân tầm thường, vì vậy người ta thích cũng không thể tầm thường.
Khương Vũ Y làm chưởng quỹ, Lăng Phong tiện thể chỉ cho nàng con số Ả-rập, các phép tính nhanh, nhờ vậy nàng cũng đỡ mệt mỏi. Khương Vũ Y biết hắn có tài lặt vặt. Nhưng đối với tiểu thư Khương gia, mắt rất cao, trượng phu nàng phải có tài năng xuất chúng, kiểu nhỏ nhặt Lăng Phong không đủ nàng động tâm. Dù sao nàng cũng không khinh thường hắn như trước là tốt rồi.
Lăng Phong phản bác :
- Nàng chọn nam nhân cũng thật cao, như thế chẳng khác nào thi tuyển, ai mạnh hơn thì thắng?
- Vậy ngươi thì không tuyển chọn sao?
Lăng Phong dừng.
Đúng là hắn thấy Khương Vũ Y khá hơn người khác, tính tình nội liễm, cho nên ít nhiều mới để ý. Thế thì ngược lại, vây quanh Khương Vũ Y không thiếu nam nhân, nàng ta cũng có quyền so sánh để chọn mà thôi.
Chẳng qua, cũng không thể chịu thua ngay :
- Ta là nam nhân đặc biệt, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ chứng tỏ cho nàng biết.
- Ta không giống ngươi.
Một câu nói trúng hai điểm.
Lăng Phong muốn nói rằng, hắn là người tư tưởng hiện đại. Hắn cho rằng đám nam nhân cổ đại này đều trọng nam khinh nữ, chỉ có hắn đến từ hiện đại xem nữ nhân ngang hàng, nữ nhân nào yêu hắn là may mắn.
Tiểu thuyết xuyên không ăn khách đều là như vậy. Bởi vì nam chính ân cần dịu dàng, xem nữ nhân kể cả nha hoàn đều như nhau, khiến cho chị em thời cổ ai cũng phải cảm động, từ đó yêu nam chính đến chết.
Sự thật có như vậy không? Nam nhân cổ đại tất cả đều tệ như vậy chăng? Lăng Phong thực sự là nhân tuyển tốt nhất?
Cũng không chắc.
Khương Vũ Y không giống hắn, nàng không biết chuyện hắn là người thời nào. Và điều này thực ra không quan trọng.
Khi yêu một người, đối phương lúc nào cũng thu hút, chẳng cần biết hắn là khác bao nhiêu so với đám xung quanh. Trong mắt tình nhân, kể cả không khác biệt cũng nhìn thành khác biệt thôi.
Điều quan trọng hơn cả, nàng là nữ nhân, không giống Lăng Phong.
Khương đại tiểu thư lại có thể đi đánh đổi thanh xuân của mình "thử yêu" một người sao?
Đáp án là không.
Nàng không thể thử cả loạt người mà xem ai là người đặc biệt nhất. Cái tư tưởng “thử” này chỉ có Lăng Phong thời sau đem tới. Nữ nhân cổ rất xem trọng chữ chung tình. Nếu đã vậy, Khương Vũ Y thà rằng chọn một người khác, còn hơn "thử sự hơn người" của Lăng Phong, quá mông lung.
Vị Khương Vũ Y này, bình thường ít nói ít xuất hiện. Nay nói một lần, câu nào cũng sắc nhọn, khiến Lăng Phong nghẹn trong cổ, thở cũng khó khăn. Quả là con gái gia tộc quân đội, lời nói gang thép, đánh trúng trọng tâm, không có ngại ngùng bẽn lẽn gì cả.
Thực ra, Khương Vũ Y cũng không muốn nói thẳng quá như vậy. Bấy lâu nàng vẫn giữ thái độ im lặng cho qua chuyện. Chỉ là vừa rồi Lăng Phong không biết ngồi chém trúng câu nào đó, chọc phải lòng tự tôn của Khương đại tiểu thư, khiến nàng mới xổ hết ra như vậy.
Lăng Phong không muốn tranh cãi với Khương Vũ Y, cũng không muốn nói toẹt ra nàng ta đang tự tác đa tình. Vì nàng ta nói không sai, đã giúp thức tỉnh hắn.
Lăng Phong đang sống vì cái gì?
Hắn sống rất bình thường, chả vì cái gì cả. Sống, đơn giản để tiếp tục. Có cơ hội kiếm tiền thì kiếm tiền, có cơ hội học võ thì học võ. Mục tiêu cuối cùng của Lăng Phong có lẽ là ngày nào đó trở về được thế giới cũ.
Không sai, không tệ. Chỉ là không đủ.
Lăng Phong vẫn chỉ nằm ở hai chữ "tầm thường" mà Khương Vũ Y nói.
Những câu này của Khương Vũ Y, nhìn bây giờ thì thấy hơi quá đáng. Nhưng về sau, Lăng Phong phải cảm ơn nàng ta.
Rất nhanh, Lăng Phong mặt như đưa đám đi ra.
"Ông đây thề. Không khiến nàng ta tiếc nuối, không lấy vợ ... À, không ổn, hơi độc. Thề không lấy nhiều vợ đi."
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 63 : Giày cao gót
Lại một ngày.
Sảnh Phong Vân tơ lụa hiện đang có một đóa phù dung, Lăng Vân.
Lăng Vân ánh mắt thất thần nhìn gì đó, có vẻ đang có điều suy nghĩ. Lăng Phong thì lại không thấy đâu. Bình thường mỗi khi Lăng Vân ghé tiệm, Lăng Phong đều túc trực bên cạnh không chịu rời.
Lăng Vân đang chịu áp lực trong lòng, hôm nay nàng nhận được thư từ Lăng gia Tô Châu.
Từ sau khi Lăng Chiến Lăng Hùng chết, sinh ý Lăng gia từ từ đi xuống. Mặt ngoài tuy vẫn kinh doanh như cũ, nhưng là người nắm giữ huyết mạch buôn bán, Lăng Vân rất rõ ràng tình hình không khả quan.
Phong Vân tơ lụa là một điểm sáng, nhưng rất nhỏ nhoi.
Nàng cũng có ý định đưa mô hình Phong Vân tơ lụa làm lớn hơn. Nhưng rất tiếc, lại không thuyết phục được các trưởng lão khác, đành tạm thời dừng lại. Dù sao, một cái gia tộc kinh doanh lâu đời, không thể nói muốn thay đổi là đổi ngay được.
Lăng Vân kiên cường lo nghĩ, bôn ba lao lực, đến thời gian thở cũng không có. Cũng chỉ có Phong Vân tơ lụa này, tuy sinh ý không phải quá tốt, nhưng không hiểu sao lại đem đến gì đó tươi sáng nhẹ nhõm cho Lăng Vân. Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, nàng đều tới đây.
- Lăng chưởng quầy đâu?
- Bẩm, từ sáng đã đi tiệm giày đầu phố. Nói là có thứ gì đó muốn làm thử.
- Tiệm giày? Tên này lại muốn làm cái gì nữa đây?
...
Cùng lúc, ở một tiệm đóng giày gần đó.
Mấy hôm nay Lăng Phong đang xúc tiến một đồ vật mới.
Mặc dù đã quyết tâm ém các ý tưởng mới lạ lại, không đem ra kinh doanh, nhưng Lăng Phong vẫn không nhịn được làm thử vài thứ, chủ yếu phục vụ cho bản thân.
Lần này là giày cao gót.
Cứ mỗi lần nhìn thấy Lăng Vân, Lăng Phong lại không dừng được muốn “thử nghiệm” làm đẹp trên người nàng. Lần trước nội y bị Lý Minh Nguyệt cầm đi mất, Lăng Phong cũng đã lén lút làm lại vài bộ, nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho Vân tỷ, sợ tỷ ấy phản cảm về sau không thể thuyết phục cái khác được. Vì vậy hắn nghĩ đến giày cao gót. Đầu tiên đưa ra giày cao gót, rồi sẽ nói đến nội y.
Phong Vân tơ lụa cũng không kinh doanh giày, cho nên việc làm giày phải làm bên ngoài.
Để giấu diếm công thức “bí mật”, Lăng Phong buộc phải chia ra nhiều công đoạn, mỗi cái làm một chỗ.
Làm giày cao gót cũng không quá khó, hình thù ra sao Lăng Phong nhớ rõ, mất tầm một mày bôi bôi xóa xóa trên bản vẽ, tạm có thể chia làm 2 3 công đoạn tách biệt hẳn với nhau, làm đế, làm gót, làm da các loại. Phần đóng sản phẩm Lăng Phong sẽ tự làm.
Ngoài ra, còn có vài điểm tạm gọi là “bí mật chế tạo”, chỉ cần không để lộ ra, người khác khó lòng làm theo được.
Tỷ dụ, bởi vì giày cao gót thiết kế chịu lực nghiêng vài chục độ, gót giày cần phải có một cây tạm gọi là “đinh cường lực” để chịu lực. Nếu không có cây đinh này, gót giày căn bản không thể thừa nhận thể trọng của người mang. Dù cho người đó có nhẹ thế nào, mang giày vào đi hai bước lập tức sẽ bung bét.
Rút cục, sau vài ngày chạy đi chạy lại, một đôi giày cao gót thủ công thô sơ cứ thế ra đời.
Lăng Phong cầm thành phẩm, vui vẻ trở về.
Không nghĩ đến lại gặp Lăng Vân chờ sẵn trong tiệm.
- Vân tỷ, đến rồi sao?
- Ngươi đi đâu giờ này mới về?
Lăng Vân nhìn thứ gì đó hình thù cổ quái trên tay Lăng Phong vừa hỏi.
- Hềhề, tỷ theo ta vào trong là biết ngay thôi.
Gần đây Lăng Vân thường xuyên bàn bạc với Lăng Phong ở gian sau, cho nên nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều đứng lên đi vào. Thầm nghĩ có lẽ hắn lại có ý tưởng gì mới.
Mặt giày nghiêng nghiêng không chắc chắn, gót thì nhọn hẳn lên, chưa mang đã thấy không thể vững vàng. Chỉ sợ mang vào đứng một chỗ còn khó, đừng nói đi đường. Đi vài bước không khéo sẽ ngã dập mặt.
Lăng Phong e dè hỏi :
- Ngươi muốn ta mang nó?
- Đúng vậy, cái đôi giày này, tỷ đừng nhìn bề ngoài mà vội đánh giá. Nó chứa đụng ma lực đấy.
- Ma lực?
Lăng Phong cười bí hiểm :
- Tỷ hiện tại đã rất đẹp rồi. Nhưng có nó, sẽ giúp dáng người của tỷ còn đẹp thêm mấy lần nữa.
- Ngươi nói ba xạo cái gì đó.
Lăng Vân và Tiểu Tinh đồng thời tò mò nhìn lại đôi giày sẽ giúp “đẹp thêm mấy lần” kia.
- Tỷ cứ mặc vào là biết.
- Tiểu Tinh, giúp ta ...
- Ấy, đôi giày này phải đích thân ta chỉ cho tỷ cách mang mới được. Tiểu Tinh là không thể đâu.
Tiểu Tinh không phục nói :
- Mang giày thôi, có cái gì mà hiếm lạ chứ.
Lăng Phong khoanh tay.
- Không tin? Vậy ngươi thử đi.
Lăng Phong đương nhiên biết một người chưa mang giày cao gót bao giờ, sẽ khó mang nó thế nào. Đại khái liên quan đến thói quen giữ trọng tâm cơ thể, mang vài lần mới quen được.
Quả nhiên, đặt đôi giày xuống đất xong, Tiểu Tinh liền bối rối ra mặt, Lăng Vân cũng lưỡng lự không dám xỏ chân ngọc vào. Bất kỳ ai nhìn thấy một vật cố định trên cái gót nhọn như vậy đều sẽ thấy bất an.
- Lăng Phong, đi cái này sẽ ... an toàn chứ?
- Yên tâm đi. Ta làm sao có thể để tỷ gặp nguy hiểm chứ. Để ta giúp tỷ mang.
Lăng Phong nhìn đôi chân của Vân tỷ lấp ló dưới làn váy, hai mắt tỏa sáng, cố nén kích động. Hắn quỳ một chân xuống đất, nói :
- Vân tỷ, phiền toái tỷ đặt chân phải lên đùi ta.
- Đặt ... đặt lên đùi ngươi?
Lăng Vân lắp bắp.
- Tiểu Tinh, giúp Vân tỷ giữ thăng bằng.
Tiểu Tinh thiếu nữ tinh quái, cũng rất tò mò đôi giày “cổ quái” này, lập tức nghe lời, ôm lấy tay Lăng Vân.
Lăng Vân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thình lình chân ngọc đã bị Lăng Phong bắt lấy. Đáng nói là, hắn lại đang quỳ trước mặt nàng, mặt hắn cúi thấp ngay gần bụng nàng. Cũng may đôi chân bị làn váy dài che hết, bằng không chỉ sợ bắp đùi cũng sẽ lộ ra hết cho hắn nhìn.
“A, hắn đang ... nắm lấy chân ta sao? Hắn ... cúi ở đó làm gì?”
Lăng Vân đầu óc hỗn loạn, gần như không biết mình đang mang giày hay làm gì, một cỗ cảm giác xấu hổ bốc lên.
- Rồi, tỷ bám chắc vào Tiểu Tinh, đến lượt chân trái.
- A, trái ... chân trái?
Bất đắc dĩ Lăng Vân chỉ có thể mờ mờ mịt mịt làm theo.
- Oa, Đai tiểu thư, giống như ... quả thật là đẹp hơn trước.
- Phải không? Sao ta ... không thấy gì cả? Chỉ thấy hơi đau chân.
- Tỷ đi lại thử. Cố gắng đạp bằng mũi chân.
Lăng Vân dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tinh, giống như trẻ con tập đi, lững thững bước ra trước. Chỉ là, vì không có kinh nghiệm, cả người nàng cứ lung la lung lay, giống như gió nhẹ rung cành liễu, thân hình yểu điệu nghiêng qua nghiêng lại, phảng phất như muốn đùa cợt nam nhân.
Rút cục ...
- A!
Một tiếng hốt hoảng vang lên. Khi Lăng Vân thanh tỉnh lại, phát hiện ... thân mình đã nằm gọn trong lòng Lăng Phong.
Nàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lăng Phong cười cười nhìn mình, hai má nàng ửng đỏ.
- Đại tiểu thư, có sao không?
- Ta không sao.
Lăng Vân vội đứng thẳng, né tránh ánh mắt ai đó.
- Giày này ... thật là khó đi.
Tiểu Tinh thì lại hào hứng :
- Nhưng nó thực sự làm đại tiểu thư đẹp lên đó.
- Đẹp lên như thế nào?
- Muội cũng không biết nữa. Nhưng cảm giác ... là rất đẹp.
Lăng Phong tủm tỉm cười.
Đương nhiên phải đẹp hơn. Đây là vấn đề thẩm mỹ 3 vòng mà thế giới văn minh đúc rút ra. Mang giày cao gót, ngoài việc làm cơ thể cao lên, còn khiến vòng 3 nở ra sau một chút, vòng 2 hóp lại một chút, vòng 1 phải ưỡn ra trước một chút. Ba cái “một chút” này sẽ khiến số đo trở nên hoàn hào hơn, chính là tư thế “ngực tấn công mông phòng thủ” trong truyền thuyết, không đẹp hơn mới là lạ.
Lăng Phong nói :
- Tỷ tự mình nhìn vào gương đồng đi.
Lại nói, gương đồng trong phòng này là gương toàn thân, Lăng Phong cố ý đặt hàng. Tuy hơi mờ mờ nhưng cũng nhìn được, Lăng Phong cũng không biết làm thủy tinh.
Lăng Vân nhìn vào gương, hai mắt liền lộ vẻ không dám tin.
Nàng cũng không biết vấn đề ở đâu, nhưng quả thật là ... mình đẹp hơn trước thật.
- Ngươi muốn bán cái này sao?
- Không bán! - Lăng Phong cười đáp.
- Không bán?
Lăng Phong nghiêm túc nói :
- Đúng vậy, ta làm nó chỉ để riêng tỷ mang thôi, tạm thời không muốn bán cho ai hết. Cho nên tỷ cũng đừng để người nào khác cầm về nghiên cứu. Mà, đôi giày này tỷ cảm giác không sai, nó không tiện dùng hàng ngày, đi không quen rất dễ trẹo cổ chân.
“Riêng cho ta? Vì sao lại riêng cho ta?” Lăng Vân không khỏi nghĩ lung tung.
Ngoài mặt lại cố trấn tĩnh :
- Vậy thì ... ta giữ nó làm gì?
- Mỗi ngày tỷ có thể dùng nó tập luyện một chút, nó sẽ giúp dáng người tỷ hoàn hảo hơn.
Lăng Vân nhìn lại đôi giày “ma lực”, nửa tin nửa ngờ.
- Bây giờ thì tỷ đã tin ma lực ta làm ra chưa?
Lăng Phong liền rút ra một hộp nhỏ, nói :
- Kết hợp thêm cái này vào, ta đảm bảo tỷ sẽ là mỹ nữ đẹp nhất.
Lăng Vân không khỏi hiếu kỳ, mở hộp nọ ra.
Vừa mở ra liền đỏ mặt :
- Ngươi ...
- Làm sao vậy?
Lăng Vân sẵng giọng giận dỗi :
- Minh Nguyệt nói không sai. Ngươi bày trò một thôi một hồi, rút cục cũng chỉ vì muốn ta mặc cái thứ nội y ghê tởm này cho ngươi nhìn, đúng hay không?
- Vân tỷ, ta là thật sự ...
- Ngươi im đi! Ta cũng không phải ... không phải thê tử của ngươi. Ngươi muốn ta đẹp lên làm gì? Rõ ràng đều là nói dối. Ngươi là đồ biến thái!
Nói rồi Lăng Vân cùng Tiểu Tinh dùng dằng bỏ đi. Chỉ là, lại không quên cầm theo “giày cao gót”.
- Vân tỷ, Vân tỷ, ta muốn giải thích ...
Lăng Phong buồn bực ra mặt.
Làm ơn mắc oán. Đúng là hắn cũng muốn nhìn Vân tỷ mặc nội y thật, nhưng cũng chỉ là phụ thôi. Ý chính vẫn là vì tương lai hình thể của nữ nhân Đại Tống. Một bầu trời tư cách như vậy lại bị mắng là biến thái.
Nhọ!
Vân tỷ là người dễ nói chuyện “nội y” nhất, ngoài ra Lăng Phong chẳng biết nói với ai. Hắn còn chưa có người yêu. Không lẽ đi nói với Lâm thị? Thôi bỏ đi.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 64 : Thân phận hỗn loạn
Sân tập Lăng phủ, không khí căng thẳng.
- Mặc lão, thế nào rồi?
- Bọn chúng đã tập trung đến chục người, giả làm đủ thứ vây trước cửa phủ. Hạ nhân ra vào phủ đều bị theo sau.
- Nghiêm trọng như vậy?
- Vừa rồi xuất hiện thêm một cao thủ, lão e không bằng hắn. Người này nhiều khả năng là chỉ huy.
Lăng Phong thực sự lo lắng.
Thực ra, từ ngày mua A Hổ và tỷ muội Tiểu Mai về xong, hắn đã phát hiện có người theo sau. Nhưng bẵng đi mấy hôm ngoài việc bị theo dõi cũng không thấy động tĩnh gì đáng kể, mãi hôm nay mới căng như vậy.
- Là người của tên công tử kia?
- Cũng chỉ có thể là hắn. - Mặc lão trầm ngâm.
Lăng Phong vuốt cằm :
- Hai đứa nha hoàn và A Hổ kia quan trọng đến vậy?
Mặc lão nhìn Lăng Phong nhắc nhở :
- Công tử, chuyện này có lẽ phải hỏi kỹ một chút, không biết nội tình, rất khó xử lý tiếp.
- Được, ta sẽ quay lại hỏi Tiểu Mai.
Hắn tuy từ trước nghi ngờ hai nha hoàn kia không đơn giản, nhưng đến mức có kẻ vây phủ thế này là chuyện khác rồi.
Ngay cả Tần Vương cũng đã đem ra thị uy, đối phương vẫn còn theo đuôi, vậy không phải đùa được.
...
Lúc Lăng Phong quay lại phòng mẫu thân, thì vừa lúc thấy một nữ tử bưng chậu nước từ trong phòng ra.
- Thiếu gia.
- Ngươi ... là Tiểu Mai?
Lăng Phong suýt nữa không nhận ra người trước mặt.
Lúc mua Tiểu Mai, Lăng Phong cũng nhìn ra từ dáng người tuyệt đối không tệ, nhưng đến khi người ta tắm rửa thay đồ rồi, Lăng Phong mới biết hóa ra khá như vậy.
Tiểu Mai giống như vừa thoát kén, nói đúng hơn là trở về đúng những gì nàng ta có.
Nàng ta mặc một bộ áo váy đơn giản màu tím. Không trang điểm, không trang sức, nhưng rất đẹp mắt. Khuôn mặt nàng ta thon nhỏ thanh tú.
Lăng Phong nghĩ đến, nếu bị cướp một người đẹp thế này, gặp phải hẳn có khi cũng sẽ phái người muốn cướp về.
Chỉ là, Lăng Phong có cảm giác, nàng này có gì đó giống Lăng Vân.
Mạnh mẽ, quật cường, tự kiêu. Giống như ta là phượng hoàng, dù xưng hô thiếu gia với ngươi cũng chỉ là lời nói mà thôi.
- Thiếu gia có gì phân phó.
- A, ta muốn hỏi ngươi một số chuyện, cứ đặt chậu nước ở đó đi.
Lăng Phong cố kìm cảm xúc xuống, lúc này không phải lúc gái gú, ở ngoài còn cả chục thằng chằm chằm vào nhà.
Tiểu Mai có vẻ không muốn ở lại, cái vẻ sắc lang của Lăng Phong, cứ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng, nàng rất không thích, không muốn ở lại tiếp với hắn. Nàng ta rất thong dong, đại khái ngươi hỏi gì hỏi nhanh, bà đây còn đi tiếp.
- Nô tì còn phải chăm sóc cho phu nhân.
- Cứ để đó đi.
"Mồm gọi thiếu gia, thế mà nói gì cũng không chịu nghe, vậy kêu thiếu gia làm đếch gì nữa."
Lăng Phong sinh bực mình.
- Ngươi và Tiểu Hiên thực sự là thân phận gì?
- Thiếu gia ... không biết thân phận nô tì?
Tiểu Mai lúc này mới ngước lên nói một câu kỳ lạ. Câu này nàng cũng muốn hỏi Lăng Phong từ hôm trước.
- Ý gì? Ta đi mua nha hoàn, biết cũng chỉ biết ngươi là hạ nhân của tội phạm.
- Thiếu gia ... không phải là do người kia phái tới?
- Người kia? Người nào?
Lăng Phong bắt đầu thấy chuyện đi ra ngoài suy nghĩ của mình.
- Ngươi nói tên công tử mặt trắng cầm hai quả cầu kia?
"Hóa ra như vậy." Tiểu Mai nói thầm.
- Thiếu gia ... không biết hắn?
Ánh mắt nàng có vẻ như muốn cười, vừa muốn tức giận.
"Hóa ra như vậy." Đến lượt Lăng Phong nghĩ thầm.
- Vào phòng đi, ta muốn biết rõ chuyện này.
...
Lâm Nghi Anh thấy con trai sắc mặt nghiêm trọng đi vào, liền hỏi :
- Phong, có chuyện gì vậy?
- Mẹ, có vài chuyện cô ta giấu chúng ta. - Lăng Phong không nhìn chỉ đáp.
"Ta giấu? Là ngươi tự tung tự tác mà thôi."
Tiểu Mai nghe câu của Lăng Phong miệng nhếch lên.
- Kể đi, muốn kể gì thì kể đó. Nói cho ngươi biết, ngoài kia có một đống cao thủ đang âm thầm theo dõi, ta bây giờ cần biết ít nhất là chuyện gì đang xảy ra?
- Ta và muội muội là con gái của Hưng Nhân Vương.
"Phụt" Lăng Phong vừa nhấp được tách trà suýt nữa phun hết ra ngoài.
- Quận chúa?
Lần này cả Lăng Phong và Lâm Nghi Anh đều giật mình.
Nói đùa gì vậy, đứng trước mắt là một quận chúa, bây giờ là nha hoàn trong Lăng phủ?
Cũng may đã là chuyện quá khứ, nếu không mẹ con hắn phải quỳ hành lễ cũng nên.
Lăng Phong đoán đủ thứ, nhưng kiểu gì cũng không đoán nàng ta là quận chúa.
Lý do rất đơn giản.
Nàng ta phải chết rồi mới phải. Lão cha Hưng Nhân vương làm phản, tam tộc xử trảm, ngay cả em vợ cũng chết cả nhà nói gì con gái ruột.
Vả lại, cô gái này phải chăng làm quận chúa lâu quá nên đâm ra tự kiêu quên hết tất cả. Nàng ta có biết rằng, nàng ta đang là tử tội triều đình nha, cứ khoe ra tên tuổi mà cứ như không. Chẳng lẽ không sợ Lăng Phong đi tố cáo? Trừ phi nàng ta có gì đó tin tưuởngg Lăng Phong sẽ không tố cáo.
Lăng Phong không kìm được hỏi dò :
- Ngươi giả danh?
- Hừ, bản quận chúa việc gì phải làm điều đó?
Lăng Phong nghĩ thầm, xem ra nàng ta có tâm kế, chứ không phải ngốc.
Nói ra thân phận thực, thực tế muốn kéo luôn mẹ con Lăng Phong theo, chết thì chết chùm? Nếu bây giờ Lăng Phong đi báo quan, trong nhà mình có tội nhân làm phản chạy thoát? Quá ngu rồi, chính hắn sẽ bị chụp luôn vào. Đám quan kia chỉ sợ xử luôn Lăng Phong để che chắn. Bởi vì làm luật vụ to như thế lại để lọt tù nhân phản nghịch ra ngoài, như vậy sẽ chết cả đám, thà rằng quét luôn thằng thông báo coi như không có gì.
- Cô ngồi đi.
Lăng Phong cay đắng nhận ra, từ khi vị này nói ra thân phận cao quý của mình, hắn đúng là hết cách ra lệnh gì được. Còn giống như đang mời khách.
Kể ra Lăng Phong chỉ là chưởng quầy, có chút tiền thôi, còn về đẳng cấp thua người ta đến mấy vạn dặm. Lăng Phong trong xã hội này thuộc vào hàng số hiếm, hoàng tử cũng gặp, quận chúa cũng gặp. Nếu là bình thường hạ dân, có khi cả đời cũng không gặp nổi một người thân phận thế này, nó giống như gặp con trai Bộ trưởng Thủ tướng gì đó thời trước.
Thái độ của vị “Tiểu Mai quận chúa” cũng thay đổi 180 độ.
Nàng bắt đầu kể chuyện cho mẹ con Lăng Phong.
...
Hưng Nhân Vương Vương Vũ, phủ đệ nằm tại Dương Châu Hoài Nam.
Vương Vũ làm tướng quân, từng lập nhiều công tích, lấy được thân thích trong Triệu hoàng tộc, cho nên phong thành quận vương, con gái thậm chí được xưng quận chúa. Bình thường con gái quận vương chỉ có thể xưng huyện chúa.
Chỉ là, Hưng Nhân Vương sau đó lại phạm tội phản nghịch.
Phụ vương có đúng là mưu phản hay không Vương Diệu Mai không biết, nàng ta chỉ là giới nữ nhi.
Vương phủ gặp nạn, Vương Diệu Mai có thể nói sống không bằng chết. Đang từ một quận chúa cành vàng lá ngọc, được mọi người nâng niu tâng bốc. Đột nhiên rơi đùng một cái vào cảnh vạn kiếp bất phục, tội đồ triều đình.
Những ngày bị áp giải lên kinh thành, nàng ta chỉ biết ôm mẫu phi khóc vì sợ hãi. Những ngày tiếp đó là trong ngục tối.
Có điều, nàng cũng thấy kỳ lạ, vì mình và muội muội bị nhốt riêng một phòng, tách biệt với phòng của phụ mẫu, thành ra không hề biết tình hình của họ. Trọng yếu là, dù bị nhốt vẫn rất tốt, ít nhất là so với phòng bên cạnh nhốt nữ hạ nhân trong vương phủ thì hơn không biết bao lần.
Lúc đầu nàng còn nghĩ do thân phận cao quý. Về sau sau nghe bọn ngục bàn luận mới biết không phải thế, mà là có bàn tay ai đó che chở cho mình.
Cho đến một ngày, tên kia tới, cũng chính là tên công tử cầm hai quả cầu kia.
Triệu Hanh.
...
Triệu Hanh, con trai Yên Vương Triệu Doãn.
Yên Vương là em trai hoàng đế, thân vương, địa vị vô cùng cao, phủ đệ nằm ở Đại Danh Hà Bắc. Mặc dù không có chức, nhưng quyền lực của lão chỉ sợ dưới một người trên vạn người.
Yên Vương cũng là bậc kiêu hùng, Hưng Nhân vương từng một thời chiến đấu dưới trướng Yên Vương mà đi lên, được Yên Vương che chở cất nhắc lập công, dần dà mới đến phong quận vương. Mối quan hệ như vậy xem ra rất tốt.
Triệu Hanh vì là con trai Yên Vương, bị đưa đến kinh thành giam lỏng.
Hoàng đế tuy là bác ruột của hắn, nhưng bác là bác, thiên hạ là thiên hạ. Hoàng đế lo lắng thân vương âm thầm làm bậy, lấy lý do muốn thân thiết với con cháu, thực ra cố ý giam lỏng các con trai của thân vương ở kinh thành để kiềm chế. Vì vậy, sau khi đến kinh thành, Triệu Hanh sống tuy sung sướng không thiếu thốn gì, nhưng địa vị là con tin.
Triệu Hanh từ nhỏ từng quen biết Vương Diệu Mai. Có thể xem là một kẻ theo đuổi Vương Diệu Mai, nàng ta biết và cũng không từ chối. Mối quan hệ này môn đăng hộ đối, lại trai tài gái sắc. Thậm chí nghe nói hai bên đã định thời gian hôn ước.
Trong tử tù, nhìn thái độ của cai ngục đối với Triệu Hanh, Vương Diệu Mai lờ mờ đoán ra một ít. Lý do vì sao mấy hôm nay tỷ muội nàng lại được đối xử đặc biệt, xem ra nhờ gã ta.
Tuy mang tiếng bị giam lỏng ở kinh thành, Triệu Hanh cũng không phải con hổ giấy, nói đúng hơn là lão cha Yên Vương của hắn bàn tay thò rộng, có sắp xếp bí mật ở Trường An, nhờ thế Triệu Hanh vẫn có các mối quan hệ của riêng mình, ngay cả ngục của tử tù thiên lao cũng có thể thò vào.
Chỉ là ... thằng nhãi này không chỉ tay dài, gan cũng rất to.
Triệu Hanh thế mà dám tráo người, muốn cứu hai chị em này ra khỏi án tam tộc xử trảm.
Vương Diệu Mai thì không quan tâm nhiều như vậy, nghe nói có người chịu cứu liền vui mừng không kể xiết. Chỉ là, khi hỏi đến phụ vương và mẫu phi, thì Triệu Hanh lại ậm ừ qua chuyện, nói rằng còn đang điều tra.
Mãi đến một buổi, khi thức dậy Vương Diệu Mai mới nhận ra mình và muội muội nằm trong một phòng khác cùng nhiều nữ hạ nhân nàng không rõ là ai. Đoán đây là kế hoạch Triệu Hanh đã nói trước, cũng không nói gì âm thầm ôm muội muội chờ đón những ngày tiếp theo.
Sau cùng, ra chợ đấu giá, gặp lại Triệu Hanh mua mình như kế hoạch.
Chỉ là, nửa đường đâm ra một tên khác.
Nàng lúc đầu còn tưởng là kế hoạch của Triệu Hanh như thế, về sau dần dà hiểu ra, tên này về cơ bản chả là cái gì kế hoạch, mà đang phá kế hoạch của Triệu Hanh.