Thằng cu nhà chủ đâu rồi rửa anh cái xe phát....
Nhường em rửa trước được không anh, em đang vội...
Nhường cái con cặc, bố cũng đang vội...ơ... chị .....
Mới có vài năm không gặp, mà càng ngày em càng thiếu đi sự ga lăng tối thiểu nhỉ...chẳng hiểu bao nhiêu cô gái cứ chết mê chết mệt vì em bởi cái gì, chị cũng không hiểu được....
Thì chị cũng nằm trong số những cô gái đó thôi....
... Phải gió cái thằng khỉ....
Chị, 197x, thành đạt, trẻ trung, giới trẻ vẫn gọi với cái tên thân mật đầy tính mạo hiểm:"máy bay", quen nhau trong một ngày xầm xì mưa gió, cũng tại con đường ấy, hàng cây ấy, tiệm rửa xe ấy, cảnh vật chẳng thay đổi, chỉ có con người là ngày càng già đi với thời gian thôi, ôi chao nghĩ lại sao thấy mình già đi nhiều quá. Ngày ấy mình nông nổi chơi bời xốc nách, chị điềm đạm nhẹ nhàng thoáng ưu buồn, hai nỗi niềm gặp nhau như ruồi bu phải mật, quyện lại, dính chặt hơn keo con voi....
Phải chăng ông trời xui khiến nguyệt lão tác thành, hai con người trầm lặng ấy không một câu nói, không một ánh mắt, cứ im lặng từ đầu chí cuối ở tiệm rửa xe, phải chăng hai thân xác ấy không có tình huống đặc biệt thì mãi mãi không bào giờ úp vào nhau trong tư thế nguyên thủy nhất của tạo hóa, phải chăng…
Con chó này, đi rửa cái xe cho bố mày mà lâu thế để bố phải đi bộ ra tận đây, con chó này láo…
Xong rồi anh ơi, hôm nay tiệm người ta hơi đông khách…
Lại dám cãi bố mày à…bốp… láo này… bốp…
Hai cái tát như trời giáng khiến người con gái đó ngã lăn ra, má đỏ ửng vì đau rát, mắt ươn ướt vì căm hờn, nhưng đôi môi vẫn luôn mím chặt không một lời oán trách, phải chăng cái số con người khổ thì mãi vẫn khổ, cái số lận đận thì cả đời mãi lận đận lao đao, nhiều lúc muốn vùng lên mà không thể được, nhiều lúc muốn có một chút tiếng nói thôi mà phát biểu sao cũng gượng ép khó khăn…thoáng liếc xéo qua một cái, một cảm giác thương xót chua chát pha lẫn bất lực chạy dọc từ sống lưng lên đến não bộ, và nhìn vào khuôn mặt ấy, một chút tình cảm chợt lóe lên, le lói như ánh đèn giữa đêm khuya thăm thẳm, mỏng manh như cánh chuồn chuồn giữa đêm giông, một chút anh hùng trong anh chợt ùa về, lóe lên rồi lại tắt lịm đi như sao băng rạng sáng… chuyện thiên hạ…chẳng liên quan đéo đến anh….
Chợt anh thấy cổ lành lạnh, một con dao của khựa hay nhìn thấy trong phim hành động Mỹ đã kề vào cổ anh từ lúc nào, một mặt có răng cưa, mặt kia anh đéo biết có sắc hay không nữa, tim anh đập liên hồi, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh…anh chờ cơ hội.
Đm thằng chó này, hẹn con ** ra đây thấy bố mày định chuồn phải không ? Hôm này mày chết rồi con chó…
Ấy chú ơi, chúng tôi là cửa hàng rửa xe nhỏ, chú nể mặt bà già này mà không gây rối lạn trật tự ở đây được không?
Nể cái con mẹ mày….
Chỉ chờ câu nói đấy, tay trái anh bóp chặt cổ tay cầm dao của bậc đàn anh hổ báo cáo chồn kia, tay còn lại theo đà anh vung một thế chém đẹp theo đường xẻ quạt vào giữa hầu bậc tiền bối, gọi thế cho nó đỡ tủi thân, chứ chẳng lẽ trong bài văn anh lại viết là cái thằng mặt lồn tâm hồn chó dại, hỏng mẹ hết văn anh, đang gay cấn tự dưng dính đến lồn chẳng hóa ra là đang viết dâm thư hay chuyện xếch, phỏng ? Có lẽ con chưa hả giận, anh sút bồi thêm phát giữa háng, chỉ nghe một tiếng kêu xé trời và một thân thể nằm quằn quại, chẳng tốn bao nhiêu công, anh rút di động gọi cho ông già điều công an đến tóm ông kễnh lên phường....oánh tiếp =))
Nhẹ nhàng đỡ chị dậy, đưa chị về tận nhà, nhà chị mặt phố, nằm chềnh ềnh chắn hết một góc của thủ đô ( chém gió tí =)) ), chị bảo lên nhà uống li nước, mình bảo không sợ chồng chị về à ? Chị bảo đây là nhà riêng của chị, sợ chi bố con thằng nào...mà chị bây giờ cũng chai lì với thằng đó rồi, kệ đời đi em ạ.
Ngồi buồn buồn kể chuyện trăng hoa chim bướm dưới biển trên trời, chị lặng yên ngồi nghe mình chém gió, thỉnh thoảng lại phì cười vì cái bậy bạ của mình. Rồi cũng đến lượt chị tâm sự, nhà chị ngày xưa nghèo lắm, có hai anh em, chị là em út, người anh đã qua đời trong trại, một mình chị gồng gánh lo toan chuyện gia đình, rồi chị bắt đầu buôn bán vật liệu xây dựng, khởi đầu thành công tốt đẹp, mua được đất, mua được nhà, lấy được tấm chồng mỗi tội mắc phải cái tật hơi xấu tí... nghiện, chính vì thế mà cho đến tận bây giờ chị vẫn chưa thể có con, phần vì chồng không còn khả năng sinh sản, phần vì chị cũng khó đậu thai. Nói về chuyện con cái hai mắt chị đỏ hoe, rưng rưng nước, một cơn gió lạnh bất chợt ùa vào phòng, tấm thân nhỏ bé của chị run rẩy, rung lên bần bật, rồi chị òa khóc to, khóc như cơn mưa rào đầu hạ, khóc như cơn lũ đổ về từ thượng nguồn, khóc như cơn giông bất chợt ập đến trong ngày hè oi ả. Anh luống cuống chẳng biết làm gì, với tạm tờ giấy ăn trên bàn đưa chị lau mắt, bỗng một cái gì đó liều lĩnh và táo bạo trong anh trỗi dậy, anh ngồi xuống cạnh chị, vòng tay qua ôm chị vào lòng, chị cũng cứ để kệ cho anh ôm, gục đầu vào ngực khóc ướt đẫm cả bờ vai anh. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc chị lau nước mắt lấm lem trên khuôn mặt chị, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi bờ môi của chị, cảm nhận cái ngọt ngào của nụ hôn, pha lẫn vị mằn mặn đặc trưng của nước mắt, anh và chị lao vào nhau như nắng hạn gặp mưa rào, chiếc ghế sô pha trở lên nóng hơn bao giờ hết, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng xào xạc của gió lùa trên những hàng cây, tiếng rên rỉ nỉ non kèm theo điệu nhạc nhún nhảy dập dồn, từng hơi thở, từng ngón tay, từng đường cong lả lướt quện chặt lại, mơ hồ, hoang mang, bàng hoàng, đê mê sung sướng...Anh gục đầu vào ngực chị, bàn tay anh cào trên da thịt chị, vòng tay chị rộng mở đón chào, đôi chân chị vòng qua, kẹp chặt lấy lưng anh, hai tay chị bóp chặt ngực anh, nắm tóc anh, hổn hển, khoảnh khắc hai tâm hồn giao thoa, nâng nâng, dìu dịu, nóng bỏng, miên man...
Chồng chị sốc ma túy chết, anh định mua chiếc bao cao su màu đen để tưởng nhớ người đã khuất.... đùa thôi chứ anh ở trần quen rồi, mặc áo mưa vào lại tỏ ra vướng víu. Tang lễ tổ chức đơn giản và gọn gàng, anh sớm tối tất bật chạy bàn trà thuốc, bố trí xe, điều đào khiêng quan tài, vật vã vất vả ba hôm thì cuối cùng cũng xong xuôi hết mọi việc, tắm giặt xong anh ngủ một giấc thật dài, cuộc đời anh có lẽ chưa bao giờ mệt thế, trong mơ anh thấy chồng chị mỉm cười với mình, bất chợt quần anh ươn ướt, hóa ra anh sợ vãi cả đái ra, phải chăng ma có thật, phải chăng nụ cười đó muốn gửi gắm gì ở nơi anh, phải chăng anh... thận yếu ?
Từ ngày quen chị anh bắt đầu thăm thú tăm tia chùa chiền, có thể nói là anh bắt đầu biết đi chùa vào mỗi dịp rằm và mồng 1, tay xách nách mang, anh đi theo chị, mắt nhắm, miệng niệm tâm tìm bình an, chẳng biết có phải trời phật phù hộ không nữa, nhưng mỗi lần anh xin xỏ thì tần suất ịch của anh lâu và trâu hơn hẳn những lần không xin xỏ, tâm linh là có thật, rất thật nữa he he.
Một ngày, sau khi ân ái triền miên, chị chợt khóc, anh ôm chị thật chặt vào lòng, dỗ dành, hỏi han tâm sự, chị im lặng, không nói, chỉ rướn lên hôn anh một nụ hôn thật dài, rồi chìm vào trong im lặng, sau hôm đó, anh không gặp chị nữa.
Trong đầu anh có hàng ngàn câu hỏi vì sao, hàng triệu điều trách móc, hàng tỉ nỗi tiếc nuối nhớ nhung...nhưng tất cả đều đã muộn, nhà chị đã bán, di động chị đã cắt liên lạc, bạn bè không môt ai hay biết chị đi đâu, chị tan biến, như khói tan trong không khí, như bong bóng xà phòng vỡ tan ra dưới ánh nắng ban mai, mãi mãi không trở lại....
Một ngày anh check mail....
Lại một ngày....
Rồi lại một ngày...
Cho đến một ngày....
" Em yêu quý của chị.
Từ ngày gặp em, từ ngày em giúp chị ở cửa hàng sửa xe máy đó, chị đã biết tình cảm của mình dành hết cho em, chị đắm chìm trong hạnh phúc, trong sự quan tâm mà em dành hết cho chị, nhưng đến lúc chị phải ra đi, chị không thể ích kỉ độc chiếm em làm của riêng cho chị được, đất trời bao la, tình cảm của một người đàn ông tiếc là cũng bao la và rộng hơn cả đất trời, đến một lúc nào đó, em sẽ có một người con gái khác, trẻ trung hơn chị, dịu dàng hơn chị, xinh đẹp hơn chị và có tất cả những thứ mà người con gái dành trọn cho người đàn ông của mình, điều đó chị không làm được.
Chị phải ra đi rồi, tạm biệt tình yêu của chị, trong sâu thẳm trái tim, chị rất muốn xin em một đứa con để mỗi lần nhớ đến em, chị toàn tâm mà chăm sóc nó. Nhưng chị không làm được, không thể em à.
Trái đất tròn, một ngày nào đó gặp lại, xin hãy coi chị như một người chị, một người bạn thân được không em?
Chị xin lỗi, xin lỗi em ngàn lần.
Tình yêu của chị...
Hôn em...
Tạm biệt chàng trai đa tình...
Forget me not, honey "
................
Cảm xúc bất chợt ùa về, như lũ tràn qua con đê vỡ... mắt mình cay cay, hai tay nắm chặt, móng tay bấu vào bàn tay... ứa máu.
Bên cạnh chị vẫn lặng im...
....
....
....
Trong nhà nghỉ....
Đừng ...đừng... ôi..., ôi...ơhhh, a..a..
Đừng xa em nữa....
Chị hứa....ôi...ôi...
Hứa nhé.....
Gió vẫn qua hàng cây, nhẹ nhàng, xào xạc, xào xạc...
Biết bao mùa khoai sọ...
Đến tận bây giờ mới được lọ mọ cùng ai...
Và cũng ngần ấy mùa khoai...
Cuối cùng cũng làm cho ai đó sung sướng...
Xin lỗi các bạn, nhưng anh viết thành mẹ nó chuyện xếch mất rồi...
Bất chợt lại nhớ đến câu nói của Mr Bình
Mạnh mẽ lên!
Ừ, mạnh mẽ...
Ôi...ôi...chị chết mất...đừng dừng lại....ôiii.......
ôi.....ôi...
.................................................. ....
Cuối năm 2011, giao thừa, hàng xóm nhà mình bị hội đòi nợ thuê mừng tuổi cả một xô cứ.t vào cửa, mình đang lúi húi khấn vái trên ban công cũng phải thò đầu xuống mà hóng, tiện thể bồi cho một câu: "sao không làm thêm 1kg châu chấu thả vào cùng nó bay cho đẹp", cánh bên dưới trả nhời: "mệt bỏ mẹ ra, hơi đéo đâu mà nghĩ ra châu với chả chấu", nhà nọ bán nhà chuyển đi mất. Năm nay lại kịch bản cũ, cũng đúng đêm giao thừa, lợi dụng lúc mình đang khấn vái, hội đồng hương lại mừng tuổi cho nhà mới chuyển đến nguyên xô cứ.t vào nhà, lần này mình không nói, mình giơ ngón tay cái lên, hội đồng hương gật gật đầu, phóng xe đi trong tiếng rú ga ầm ỹ....
Ở mảnh đất ấy có mả chơi lô đề bóng bánh nợ hay sao ý nhỉ, cứ nhà nào mua phải là y như rằng cũng có ông kễnh con phá gia chi tử, than ôi....
Mồng 1 đi chúc tết, qua nhà thằng bạn kể chuyện này cho nó nghe, nó buông ngay một câu:
"Sao không bảo nó làm thêm kg châu chấu vào nó bay cho đẹp!"
Ô hay...
Cái thằng bạn mình.....
Há há, đúng là bạn cứ.t, mình có kể chuyện châu chấu với nó bao giờ đâu...
Há há
Đầu năm dẫm phải cứ.t là hên lắm đấy =))
=))
Nghĩ cũng thương cho mấy đồng chí đêm hôm rồi còn phải lọ mọ vác xô cứ.t to đùng đi phát lộc lắm cơ...
Thương lắm...
Há há
Gay thật các bạn ạ, tình hình là con chọi con nhà anh rất thích cái ba lô này, mặc dù anh chẳng biết nguồn gốc xuất xứ của nó từ đâu mà ra, có thể là do chương trình khuyễn mãi sữa, hoặc cũng có thể là do công ty tuồn hàng ra bán... vân vân và vân vân... Nhưng cơ sự đối với anh đéo phải thế, anh đéo có thói quen uống sữa mà chỉ có thói quen bú sữa từ thủa hàn vi, bé bú mẹ nhớn tí bú bạn, đi làm bú... người yêu và có con thì bú vợ. Cuộc đời anh là những chuỗi ngày chìm nổi thăng trầm cùng với cả một gánh ti, loại nào cũng có, nhớn bé già trẻ thậm chí ngay cả người dân tộc anh cũng ko tha...Uầy, dài dòng văn tự lạc đề mất rồi, cho anh xin phép đi vào chủ đề chính ngày hôm nay, ba lô gấu trúc
Năm đó anh quen nàng khi còn là trưởng phòng của một công ty dịch vụ, tất nhiên hoàn cảnh cũng rất trớ trêu, anh điều người qua cài lại lap cho nàng, chẳng là nàng mua lap của công ty anh, năm đó anh 22, nàng 16.
Anh nhớ nhất là cái vẻ nũng nịu và cặp mắt to trong veo của nàng, hồi đó nàng đã khóc hết nước mắt cũng chỉ vì máy lởm, khiến nick Nga mi của nàng die, và tất nhiên trong game võ lâm truyền kì thì anh kém, đéo dìu dắt nàng như ở ngoài đời được, anh ko thừa tiền để đầu tư vào mấy cái game online rẻ rách nhưng có hàng triệu người chơi trên mạng như thế được, tiền anh để đầu tư cho cái khác xa hoa và lãng mạn hơn.... đó chính là gái.
Mấy thằng đệ công ty anh cứ thấy gái là chân tay bủn rủn ra, mồm lắp ba lắp bắp, đi đã đéo làm được việc rồi lại còn bị sếp mắng oan, và một trong những sếp mắng chúng nó tất nhiên là đéo thể thiếu tên anh được, nói vậy chứ, toàn anh em với nhau, anh quát mắng cho có hình thức thôi, sau lưng anh vẫn cởi truồng nằm cày võ lâm với chúng nó, đéo chơi với chúng nó thì ai cung cấp thẻ với kim nguyên bảo cho mình bây giờ.
Dài dòng quá khéo lạc đề mất, tình hình hồi đó rất là ban căng , anh đến nhà cô bé sửa máy tính tất nhiên với một mục đích cao cả là một đáng cứu thế cho đám đàn em, một phần nào đấy cũng là thể hiện bộ mặt của công ty anh đéo có thằng nào xuất sắc hơn anh cả. Anh nhớ như in trong đầu lúc anh rút cardvisit ra cả nhà cô bé đã ồ to thán phục, trẻ như anh mà làm chức trường phòng, chắc giỏi lắm đây nhỉ. Lạ đéo gì đâu, một cái công ty rẻ rách, toàn thằng ngu, lại ham chơi đéo chịu làm việc thì thằng khôn hơn 1 tí như anh, lại chăm chỉ cày tiền tất nhiên là phải được làm trưởng phòng con mẹ nó rồi, có phỏng. Khác đéo gì ở tổ dân phố nhà bạn anh, thanh niên toàn nghiện, mỗi mình thằng bạn anh ko nghiện thì được bầu làm bí thư đoàn, cũng thế cả, phỏng.
15 phút chỉ để ghost xong cái Win, cái thằng cu Lê Hiếu lợi hại thật, nó làm đĩa chuẩn ghost xong chẳng thiếu cái đéo gì, bố mẹ em đưa anh một xấp tiền , chắc cũng phải đến 1 triệu, anh từ chối đó lấy, bụng thì thèm lắm nhưng cái sĩ diện với gái nó át mẹ mất cái đói khổ cơ hàn của anh. Anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ đéo chắc có lần thứ 2 như thế, anh được gái đích thân pha cho một cốc sinh tố xoài to vật vã có khi phải 3 thằng như anh ăn liên tục một ngày mới xong, đoạn gái xin số anh để lúc nhỡ nhàng gọi cho tiện. Và tất nhiên khoản này thì anh đéo thể từ chối được rồi. Chuyện tình của anh bắt đầu từ đó....
Bẵng đi một thời gian, gái sang Châu Âu hay châu mỹ gì đó du học, anh cũng không còn nhận được những tin nhắn, những dòng tâm sự hay những lúc ol đi săn boss hoàng kim. Chỉ biết là anh đã rất đau khổ, lần đầu tiên trong đời nước mắt anh rơi vì một chữ yêu. Nhưng anh đã nhanh chóng tỉnh táo ra vì bên cạnh anh đã có một người khác vỗ về , an ủi, chia sẻ những nỗi đau cùng anh, người đó không ai khác chính là vợ anh bây giờ....
Một hôm, anh đang loay hoay không biết mua gì cho con chọi, vì anh hứa sẽ tặng quà nếu nó đi học đều, sư con nhõi rất hay trốn học, y như bố nó ngày xưa. Và cũng tình cờ anh mò ra được ba lô gấu trúc. Anh gọi điện đặt hàng nhưng kinh doanh bận vì quá đắt sô, đéo đứa nào giao tận cơ quan cho anh được. theo dòng người đổ ra đường, vật vờ một lúc anh cũng tìm được cửa hàng, một cửa hàng to đùng giữa phố. Hoành tráng với đồ dành cho mẹ và bé yêu. Anh bước vào hỏi thăm và chết điếng người khi nhận ra bà chủ, người mà năm xưa đã ra đi không một lời, người đã từng làm anh rơi nước mắt bao đêm, người mà ngay cả trong mơ anh cũng vô tình gào hét vì nhớ.
Có lẽ gái cũng nhận ra anh, sững sờ mất dăm bảy phút ấp úng, gái mời anh lên gác hai, gái tự tay làm cho anh một cốc sinh tố xoài to vật vã, anh phì cười. Gái bê cốc sinh tố ngồi ngay cạnh anh, dưới chiếc sô pha mềm mại và đầy hoa văn. Hai mắt nhìn nhau một hồi lâu không chớp, rồi gái ôm vật lấy cổ anh, hôn ngấu nghiến, nhanh và gấp gáp, nóng bỏng và hầm hập như cơn mưa rào đầu hạ đổ xuống đường (gái đã khóa cửa trước khi cả hai ngồi trong phòng rồi). Cốc sinh tố rơi xuống đũng quần anh, bắn tóe loa ra áo rồi hạ cánh an toàn xuống sàn nhà, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nhưng anh mặc kệ, anh đang bận với những môi hôn, với vòng tay âu yếm nóng bỏng, anh cởi phăng quần áo gái ra( gái mặc đồ ngủ, cởi dễ lắm nhé, còn cởi láo lót với quần chip là nghề của anh rồi), bế gái gọn trên chiếc sô pha mềm mại, và bọn anh quện vào nhau theo từng nhịp thở nóng bỏng, của những dồn dập đã ủ ấp bao nhiêu lâu, của những gì sâu thẳm tận đáy lòng mà hôm nay cuối cùng cũng được bộc phát, của ngọn lửa điên cuồng và gay gắt đã cư ngụ trong anh một quãng thời gian dài...gái rên rỉ, anh hì hục cày bừa. Năm đó anh 28, gái 22.
Anh không phải là Hec quyn thần thoại, càng không thể là Thạch Sanh có súng bắn mãi ko hết đạn, lại càng chẳng phải là nam diẽn viên phim cấp 3 nổi tiếng để cày lâu hàng tiếng đồng hồ, thời gian của anh có hạn, đủ là gái thỏa mãn và đưa gái lên đỉnh của những bậc cảm xúc đang lan tỏa, đang ngự trị trong cơ thể, trong từng hơi thở của gái. Anh và gái đi tắm, gái âu yếm, matxa cho anh rất lâu, thật thoải mái, điều này chỉ có ở những quán matxa đèn hồng mà mấy thằng bạn anh hay ghé thăm, anh thì tiệt, đéo bao giờ mò mẫm vào những chỗ đó, đơn giản một điều... anh có gái, rất nhiều.
Xong xuôi, nằm ôm nhau trên ghế, anh muốn nói rất nhiều, rất nhiều điều nhưng gái đặt 1 ngón tay lên môi anh ra điều im lặng, gái vuốt ve anh, nước mắt ướt đẫm ngực, gái bảo đau khổ lắm khi phải đi mà không một lời từ biệt với anh, nhưng gái phải làm thế ko thì anh sẽ chết ( anh quên chưa giới thiệu ông bà già gái là người trong ao hồ ý nhầm người trong giang hồ làm nghề cho vay nặng lãi, chuyên thu họ nổi tiếng đất Hà Thành). Nhà gái ép gái một là anh chết hai là gái phải đi du học xa anh, và gái đã chọn du học để đổi lại cuộc đời bình yên cho anh). Giờ thì cả ông bà già gái đều đang bóc lịch, gái đau khổ lắm, gái dựa vào số vốn mà ông già cho ngày xưa để mở cái shop con con, đủ nuôi sống miệng, gái để anh trai coi khi gái làm việc bên kia bầu trời. (mợ cái shop to nhất phố mà kêu bé, anh mơ còn đéo được). Gái bảo vẫn theo dõi anh thường xuyên qua YM, qua Blog và qua tin tức trên mạng. Gái cũng là một fan cuồng nhiệt giấu mặt hay vào 4vn. Chỉ có điều gái không lên tiếng, vẫn âm thầm chúc phúc cho anh.
Anh thấy cay khóe mắt, định nói với gái đôi điều thì điện thoại đổ chuông ầm ỹ, mẹ thằng nào quấy rối thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của ông. Tiễn anh về, gái đưa cho anh hai cái ba lô, một cho con anh, một để dành cho đứa nữa. anh hỏi có còn cơ hội gặp lại gái nữa không ? Gái đùa lại " ba lô hoặc cơ thể gái" tất nhiên anh sẽ chọn ba lô rồi. Còn cơ thể gái... anh đã có từ lâu lắm....
Anh với gái hẹn hò nhau thêm 1 tuần nữa thì gái bay, trưa cuối trước khi bay, nằm với gái, gái có hỏi anh ngực gái có đẹp không ? sau này có con ko biết sẽ thế nào nhỉ ? Anh phì cười: "cái gì cũng đẹp hết, và anh là một fan hâm mộ sữa Friso", nhờ có nó mà anh mới có gái, mới xóa được những thắc mắc, những hiểu lầm ấp ủ trong anh bấy lâu nay. Nhưng anh chỉ thích bú sữa chủ nhân con gấu, chứ anh tiệt đéo thích uống loại sữa bột có đường, chán chết. Anh với gái hôn nhau thật lâu, anh ôm gái trong vòng tay lần cuối, rồi anh tiễn gái ra sân bay... hoàng hôn tím, ảm đạm và đầy nước mắt.
Giờ viết lại nhưng dòng này, anh biết gái sẽ đọc, sẽ nt cho anh, ở phương trời xa xăm nào đó chúc em bình yên, hạnh phúc và may mắn, em yêu nhé. Anh nợ em quá nhiều rồi.
Thế nào là bựa ????
Có rất nhiều các khái niệm khác nhau về bựa , nhưng cho đến cuối cùng , bựa cũng chỉ là ..... một phần tất yếu chất thải của răng , của lưỡi mà hình thành.
Nhắc đến cái sự bựa , tôi lại nhớ lại đến 1 vài người bạn , có lẽ là họ xưng danh đệ nhị thì không ai dám nói là đệ nhất, đầu tiên là anh Trọng , người luôn bên tôi trong những năm tôi đi thực tập nhận thức tại một công ty... máy tính ở chùa Bộc, bựa từ nhân viên đến ông thực tập , làm thì đéo làm , suốt ngày cà phê , trà đá , rồi ra đường soi gái , bình luận , con này thế lọ , con kia thế chai, bla bla, thế là hết mẹ ngày làm việc.
Anh Trọng, dáng người lùn, vuông, hai mắt ti hí như mắt lươn, mặt chữ điền, râu lưa thưa lởm chởm, nhìn rất dâm ô ** điếm, con ông đéo nào trên bộ, làm to, vứt sang Nga ngố cho du học, nốc gần hết Voka với cô nhắc của xứ lật đật rồi quay trở về VN, về nước ông già lại vứt vào cty quen đi làm mấy tháng lấy kinh nghiệm để chuyển công tác, đèo mẹ, con vua thời lại làm vua, con ** ở truồng thời liếm lá đa, đèo mẹ.
Anh Trọng, có tài đi xe, anh đi xe thì chỉ có 3 từ có thể nói nên được: " vcl " xin lỗi các bác , hơi bậy tí ( từ này nó chỉ đến một sự việc nào đó quá thể, nói quá lên... Vd: xấu VL : rất rất xấu... ) nhưng cứ nghĩ đến là cười đau hết cả bụng , hôm tôi với anh ý qua đường , anh ngồi trên xe , chân đạp đạp xuống đất , chới với lê từng bước một qua đường , thỉnh thoảng lại nghiêng bên này , ngả bên kia như sắp ngã , đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ , anh ý dẫm số , vặn ga to đùng , còi inh ỏi , mấy bà đang đợi đèn đỏ sợ quá .... vượt đèn đỏ luôn , dạo đó hai anh em với con tếch già ( a tếch ) quậy tung đường phố HN, mỗi góc phố, mỗi người thót tim đều có dấu ấn riêng của anh với tôi, giờ anh em mỗi người 1 nơi , anh làm ông to, tôi làm cu li, mấy lần định tìm anh nhưng sợ cái sự khắm bựa của mình nó ảnh hưởng đến cái danh tiếng anh đang có được, tự dưng thấy nhớ quá, nhớ hồi mình với một ông to quậy tung đất HN =))
Đệ nhất Hà Thành này không ai có thể hơn được anh Lợi , anh em thân thiết chúng tôi vẫn gọi anh với cái tên trìu mến : Lợi già , hồi đi học trung cấp , anh ý cãi nhau với 1 ông thầy ở trường trong giờ thi , mặc dù ông ý đúng , nhưng cãi nhau với ông anh tôi thì đuối lí , cuối cùng nhồi máu cơ tim , may đưa đi cấp cứu kịp .... tí chết.
Lại nói về cái sự mồm mép , hôm cô giáo đang giảng bài về kinh tế chính trị , đến cái đoạn tiền hàng tiền , cô cho 1 câu hỏi , theo em thì tiền có phải là quan trọng nhất ko ? Và anh Lợi làm cho 1 tràng, đúng là tiền quan trọng nhất , nào thì tiền thế này , tiền thế kia , một lúc sau cô giáo ..... cho lớp nghỉ sớm và hôm sau cô giáo khác đến dạy hố hố.
Một hôm , tôi thấy anh Lợi đến lớp với 1 bộ Adiddas mới tinh , nuột nà , quần áo hàng hiệu , thấy lạ tôi liền hỏi : Anh Lợi mới mua bộ này à , đẹp nhẩy , bao tiền chỉ em chỗ em mua với . Câu trả lời là " Đm , hôm qua tao chở đúng phải thằng nghiện , đến nơi nó đéo có tiền , tức mình lột mẹ bộ quần áo " ( ông anh mình chạy xe trên bãi, thỉnh thoảng nghe đồn cũng kiếm được kha khá, khi thì bộ quần áo, lúc thì đôi giày, hoành tráng hơn là các chị U51, thịt kho tàu gọi bằng cụ, nhưng hợp miệng là chế biến thành món ăn hết, thịt kho tầu ngon phỏng? Trời ạ, thế còn phải hỏi.. ).
Nghĩ đến hồi còn đi học cũng hay , học sinh nghịch vui vãi , vào lớp lúc nào cũng vui như hội , bác nào mà vào lớp tôi hồi đấy thì toàn nghe thấy mấy cái từ như oh yes , yeah , Vải lon vải lon ( chế từ VL ) , Mấy thầy cô giáo trẻ cứ đc phân công dạy lớp tôi là sợ lắm , sợ anh Lợi , sợ luôn cái tập thể lớp, mặc dù chúng tôi chẳng làm gì, hay nói đúng hơn là không dám làm gì bởi tuổi đời quá trẻ, chưa có được cái bạo dạn chim gái hái hoa mạnh mẽ như bây giờ, bây giờ mà có dịp đi học lại, hị hị, có lẽ còn có cả đàn con đem về chứ chẳng chơi.
Sau đi làm , tôi có gợi ý anh Lợi vào công ty đầu tiên làm , quả thật bựa thì ở chỗ nào cũng như nhau , hôm nào muốn đi uống cà phê , anh lại vào internet , đổi cái mật khẩu ADSL , khách hàng gọi chúng tôi đến " hỗ trợ " , anh em thuê nguyên con Matizz đến , đỗ xịch phát xuống cửa , vào đổi lại mật khẩu , làm 100k về đi uống cà phê bét nhè, người thông minh làm việc thường hiệu quả, thiên tài cũng đa số sản sinh từ những ý tưởng như thế này.
Một hôm , anh chở tôi đi làm cùng vì có cái hợp đồng " khó quá " , mãi ko vào mạng được , qua ngã tư cửa Nam , anh ý dừng lại , tưởng gì , hóa ra là ra hỏi cảnh sát giao thông đường , anh ý bốc phét mấy cái đường ra làm chú cảnh sát nghĩ đau cả đầu , lúc sau bảo không biết , anh ý chửi luôn Đm mày , làm cảnh sát phục vụ nhân dân mà ngu như bò , hỏi cái đường cũng đéo biết thì còn làm đc cái gì , hai anh em cười khanh khách , còn chú kia tức lắm nhưng cũng chẳng làm gì được , tôi nghĩ hôm nay chú ra ngõ gặp gái nên mới thế này
Lát sau , đi qua đường Lê Duẩn , chỗ ngã tư cửa Nam , Lê Duẩn , Nguyễn Khuyến ... anh ấy lại dùng chiêu cũ , ghé vào hỏi đường rồi bất thình lình ..... bóp *** anh cảnh sát , tội nghiệp anh ý đau đến tím cả mặt , chửi ầm ỹ , còn tôi với anh Lợi đã cao chạy xa bay từ lâu rồi , một vài lần đầu tôi cũng thót tim , sau dần thành quen lại thấy hay và phục cái độ bựa của anh hết mình, giờ nghĩ lại thấy thật nguy hiểm, nhỡ bị tóm vô phường thì chúng nó bóp tập thể cho có mà vỡ bi =))
Một chuyện nữa là hôm về quê ông anh ở Hải Dương , xe chúng tôi kẹp 4 , anh Lợi cầm lái , đi đến gần chợ , anh ý bỏ luôn 2 tay ra , chân đạp đạp , mồm hết inh ỏi , lại còn loạng choạng nữa chứ , bà con sợ quá , dạt vào hết 2 bên đường , chợ ..... vắng teo, tôi nghĩ sau vụ đó, có lẽ một cơ số bà con nghỉ chợ ở nhà cho con bú hết, mỗi lần con ko chịu bú, bảo tao gọi ông Lợi vào bóp vú mẹ mày bây giờ, là phải ăn ngon hết.
Hôm hai anh em uống rượu ốc ở Quán Thánh , gần vườn hoa Hàng Đậu , đến hồi cao trào thì .... mót đái , anh Lợi rủ sang bên vườn hoa " hành lạc " , sang đến nơi , hai anh em đứng giữa trung tâm , xả xong mới nhìn thấy quanh đấy có các đôi tình nhân ngồi quanh ghế đá ôm nhau mặt đều quay hết đi , tôi còn chưa kịp chữa cháy thì anh Lợi đã hét lên làm cả phố nhìn vào :
" Anh kia , anh làm gì chị em thế kia , có buông chị em ra không , em về nhà mách mẹ em bây giờ , anh có bỏ cái tay ra không ..."
Vâng và tôi tuy vẫn còn sững sờ nhưng cũng biết ko nên ở lại lâu , cầm con hàng chưa vẩy hết nhét vội vào trong quần , kéo anh Lợi quay về hàng rượu ốc .... lát sau nhìn sang bên vườn hoa thấy vắng teo , khách bỏ về hết
Vâng , giờ anh ý đang làm ở một công ty máy tính rất nổi tiếng ở HN , lại ngay gần chỗ tôi , nhân dịp có khuyến mại giờ vàng giảm giá , đang định mua chiếc lap top , kiểu này lại phải nhờ đến đại ca Lợi ra tay rồi !!!
Còn tôi ????? tôi ko được như anh Lợi , nhưng nói chung là bạn nào tiếp xúc nhiều , sẽ từ từ hiểu tôi thôi Tôi ngây thơ lắm ý
Chỉ có đàn ông..... đọc xong truyện các bạn hãy điền vào ... còn lại
Sáng sớm tinh mơ, mới mở mắt ra là những âm thanh gợi tình hết sức quen thuộc văng vẳng bên tai nó, đôi tình nhân người Ukraina lúc nào cũng vậy, chỉ thích hành sự vào buổi sáng, khi mà con gà vẫn đang gáy, cái bụng vẫn đang sôi ùng ục vì đói, không như dân VN mình thì sáng dậy thường ít hành sự, thường thì một số dân văn phòng... tranh thủ buổi trưa, một số dân ăn chơi tranh thủ khi rượu say kết thúc bằng đêm tối trong nhà nghỉ, còn lại dân lao động như mình thường chọn cách quay để thỏa mãn nhu cầu và dục vọng của
bản thân, bao nhiêu năm đi làm, ngần đấy năm phấn đấu, cuối cùng cũng chỉ để phụt phụt ra mấy cái xong lấy giấy ăn lau đi là mãn nguyện lắm rồi, chẳng cần mơ ước cao xa ở đâu, thú vui tao nhã và giản dị, phỏng?
Lại nói về nó, nó năm nay xấp xỉ 20, năm thứ 2 đại học gì đéo biết, chỉ biết là thuê được một cái túc xá hết sức là hợp với túi tiền ở liền trong trường ĐH, xung quanh đó là một cơ số những người có học thức nhưng tính tình quái dị như : gã sinh viên người Pháp mê hoa hồng, mỗi lần đi qua nhà mà gặp nó y như rằng lúc nào cũng có một bông hồng khô trong túi lôi ra làm quà, kèm theo nụ hôn nồng nàn lên mu bàn tay nó, bông hồng ép khô lúc xanh, lúc đỏ, lúc vàng, lúc trắng, không bao giờ giống nhau cả, nhưng được cái nhìn y như hoa hồng thật, tiên sư cái thằng Pháp, giỏi thế không biết…kế bên nhà Pháp là cô gái bé nhỏ người Nga, cô bé này trầm tính, ít nói nhưng được cái tối nào cũng dắt ba bốn anh zai về nhà, để làm gì không biết, nhưng cứ sáng sớm tinh mơ ý như rằng mấy cái bóng say khướt sau một đêm tiệc tùng bấn loạn lại loạng choạng khoác vai nhau ra đường, có người tinh mắt còn nhìn thấy ba bốn đôi bàn tay ôm nhau ngủ bên cạnh cái cột đèn cao áp, một giấc ngủ thật bình yên và ấm áp cho ba bốn tấm lòng.
Nhắc đến hàng xóm, có lẽ không ai là không biết đến đôi uyên ương mà ở VN gọi là “sống thử” mang quốc tịch Ukraina, họ ở hai phòng sát nhà nó, mỗi đứa 1 phòng, nhưng cứ sáng sớm là y như rằng một tràng những tiếng rên rỉ như tra tấn đôi tai nó, phảng phất trong đầu một sức trẻ mới lớn suốt cả ngày, bọn này chịu khó lắm, ngày nào cũng vậy, chúng làm tình với nhau không biết mệt mỏi, cho dù mưa gió bão bùng, cho dù động đất, cho dù bầu Kiên có bị bắt, và cho dù đang ngày đèn đỏ thì tần suất ịch nhau vẫn không giảm tí nào, cứ đúng giờ đó, đúng vào lúc bình minh là nhạc nền lại nổi lên ỉ ôi rồi sau đó rộn rã, kết thúc bằng 1 tràng hú dài, ô hay tài thật, chỉ có nước bạn Ukraina mới làm được điều đó mà thôi, VN về độ trâu bò và độ quấn quýt còn thua xa lắm…
Không phải là nó không có người yêu, nhưng khổ nỗi thằng người yêu nó nghe đồn đâu yếu lắm, mới nhấp nháy được có 10 phút là có khi ra hết cả lòng mề rồi, thành ra nó chưa kịp thỏa mãn thì đã lâm vào trầm tư và nỗi buồn không tên, không thể nói nên lời, chỉ có thể gửi đi cho gió, với lại nó không bao giờ làm chuyện ấy ở nhà, có lẽ nó ngượng, ngượng vì sát vách, ngượng vì thời gian quá ngắn, và ngượng vì cả thiên hạ dồn đại rằng: “ cái thằng yếu sinh lý sao hôm nay đến sớm thế” ?
Cho đến một ngày, nó điện cho mình, anh qua ngay phòng em, việc gấp lắm, mình chẳng kịp ăn bát cơm, hối hả chạy qua kí túc xá, phi thẳng lên phòng với một tốc độ nhanh nhất: 3 bước chân 1 bậc cầu thang. Đến nơi, chưa kịp thở nó đã kéo vào, ôm chặt, nước mắt nó ướt hết bờ vai, nó khóc không thành tiếng, hàng xóm thấy lạ ngó sang, mình trừng mắt, mấy phòng trọ cửa bật mở, cô gái Nga, thằng Pháp, đôi uyên ương Uk ghé mắt nhìn vào, mình bảo: đéo có chuyện gì đâu, cút hết, cút hết! Bọn chúng lại càng nhìn tợn, cứ như là mình khỏa thân đứng giữa đám đông vậy, cực chẳng đã, mình chạy ra bóp *** thằng người Pháp, luôn mồm nói “Jơ tem, Jơ tem” ( Tiếng Pháp là anh yêu em), một lát sau thấy cô gái Nga lủi dần về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, mình gọi với theo: “em sờ lồn cô nhé, em sờ lồn cô nhé”, câu này để nói sang tiếng Nga, phải nói nhanh và eo éo giọng như kiểu giọng nhà quê ngày xưa kiểu:” Ba Vì có con bò vàng” ý. Để diễn tả thì rất khó, có dịp gặp gỡ và giao lưu mình sẽ nói theo cách để các bạn hiểu, không bậy chút nào đâu, thật đấy…Cuối cùng chỉ còn mỗi đôi tình nhân Ukraina, mình lườm 1 cái rồi bảo: “cút mẹ mày về phòng mà ịch nhau”, trịnh trọng và quả quyết, trang nghiêm và quyết liệt, mạnh mẽ mà không khô khan. Chẳng biết thế nào, chứ cùng với tiếng cửa phòng của đôi tình nhân đóng lại là tiếng đáp trả hết sức nhẹ nhàng: “ cút mẹ mày đi tu ( too )”, ơ cái bọn này cũng biết ít nhất là 3 thứ tiếng cơ à, Anh - U - Việt, mẹ bố tiên sư! Thôi thì người nhớn không chấp chuyện trẻ con, ông mà chấp, ông khai căn cả họ nhà mày, rồi ông chia cả họ mày ra lần nữa ông lại khai căn tiếp, chết với ông…
Lan man quá, vào chuyện chính của ngày hôm nay thôi, sau 1 hồi khóc và chùi hết nước mắt nước mũi ra cái áo sơ mi mới mặc có chưa đầy 30 phút của mình, nó ngước lên bảo người yêu em hôm qua vừa bảo chia tay, nó có người yêu mới rồi anh ạ, mình đáp lại: ô hay sướng thế còn đéo gì, thằng thằng đấy yếu bỏ mẹ, phải như anh đây này, nó phì cười, anh còn yếu hơn cả nó… tiên sư, mày đã thử chưa mà phán bừa, ông lôi mày lên giường ịch chết cha mày giờ, cho mày biết thế nào là yếu hay ko yếu…Ôi buồn ngủ quá rồi, các bạn thông cảm nhé, định viết thêm mấy tờ A4 đẫm nước mắt nữa nhưng mắt anh díu lại hết rồi, cho anh viết luôn hồi kết nhé, há há….
Tiếp tục nhé… nó bẩu em có xinh ko?? Mình đáp: có, em có hấp dẫn ko? Tất nhiên là có, vậy anh có muốn làm tình với em không, đậu xanh rau má, thằng nào nói không lúc này có lẽ thằng đấy gay mẹ rồi, tất nhiên là có, vậy anh hôn em đi, mình cúi xuống, nhẹ hôn lên má nó, đấy, được chưa, không còn gì nữa thì đi ăn sáng, nó phì cười, sáng nay em không muốn ăn sáng, em muốn làm tình với anh, và em muốn làm người yêu anh, được ko? Anh đồng ý đi nhé, đoạn nó cởi phăng quần áo ra, một cơ thể hừng hực sức sống, một cơ thể đầy đặn hiện ra trong mắt mình, bộ đồ lót màu đen, đê mê và rạo rực bó sát vào cơ thể tràn trề nhựa sống của tuổi thanh xuân, nó đẩy mình xuống giường, nằm lên phía trên cởi từng cúc áo….
I just had sex and it felt so good! Felf so good! Tiếng điện thoại trong túi quần mình réo liên hồi, hôm nay thế nào mà lại cầm con O2 nhỉ? Mọi ngày dùng 1280 làm đíu có nhạc này, trên màn hình hiển thị tên: “New Bồ”, tức là bồ mới he he, mình bật dậy, bấm nghe….
Anh à! Hôm nay em có việc bận, anh chờ em chút xíu nhé, dạ em chào anh ok ok….
Mình phi vào nhà vệ sinh tranh thủ xả một bãi, tiện cài lại cái cúc áo cho chỉnh tề, tư cách mình khác, không bao giờ lợi dụng hoàn cảnh để làm chuyện trái với lương tâm, đang mồm huýt sáo vang như con chim chích nhảy trên đường vàng thì có người gõ cửa, rồi nó mặc vội quần áo vào, ra mở cửa, người yêu cũ vừa mới chia tay của nó đang đứng ở ngoài…
Anh xin lỗi, tiếng người yêu nó nhẹ nhàng…
Anh cút đi…
Ai cho anh làm như thế với tôi…
Ai cho anh phản bội…
Anh xin lỗi…
Anh cút khỏi cuộc đời tôi ngay….
Cút…cút …cút..
Đã xong, anh lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể, để tránh chúng nó cãi nhau to hơn…
Ơ! Anh…
Ơ! Em…
Ơ hai anh biết nhau hả ? nó tò mò…
Anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục yêu em được nữa, anh yêu… anh yêu… anh ấy, người yêu nó nói rồi chỉ thẳng vào mình..
Cái gì…nó cười mà như mếu…
Anh cũng xin lỗi em vì anh không thể đáp ứng tiếng yêu vừa nãy của em được, mình nói…
Vì…
Mình giật cái máy trên tay thằng bé, nháy vào số mình rồi đưa cho nó, tiếng điện thoại réo rắt vang lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ….
New Bồ…
..........................
Nép tuyn hân hạnh tài trợ câu truyện này
Nép tuyn, hân hạnh đồng hành cùng bạn
Nép tuyn, điểm 10 cho chất lượng.Xem thêm