Đi khắp ngọn đồi, Tô Phong bỗng phát hiện ra vài dấu chân ở gần chỗ trước kia trồng “Thủy xương bồ”, nhìn xung quanh phát hiện không có ai, Tô Phong đi tới gần chỗ vết chân đó. Ngồi xuống sờ vào vết chân đó, Tô Phong có chút suy đoán: “Đối phương ít nhất cũng nặng bảy mươi cân, cao khoảng một mét bảy, là một kẻ có nội công trong người. Vì ở gần đó có một cành cây cao khoảng một mét sáu bị bẻ gãy, chắc hẳn cành cây đó chắn ngang mặt tên này nên mới bị bẻ gãy, thêm vào đó, Tô Phong phát hiện ở thân của cây ổi có một lỗ nhỏ to bằng ngón trỏ, xung quanh đó mấy thân cây cũng bị ngón trỏ đâm thủng.
Nhìn qua những thứ này, Tô Phong chắc rằng kẻ này tinh thông chỉ pháp, tính tình khá là nóng nảy. Suy tính một chút, Tô Phong đành đi về nhà tiếp tục tìm hiểu võ công trong “Cửu âm chân kinh”.
Nằm trên giường, Tô Phong thầm hô trở vào, ngay lập tức, Tô Phong xuất hiện tại thế giới tinh thần. Nhìn mấy bụi “Thủy xương bồ” bắt đầu ra hoa, Tô Phong cảm thấy vui mừng. “Thủy xương bồ” rất tốt cho những người luyện võ như Tô Phong, quả của chúng khá nhỏ, có tác dụng tẩm bổ kinh mạch còn củ của “Thủy xương bồ” thường giã ra, lấy nước uống vào có tác dụng tẩm bổ gân cốt.
Loại bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, Tô Phong bắt đầu chìm đắm vào chiêu thức “Cửu âm bạch cốt trảo”. Ở trong “Cửu âm chân kinh”, “Cửu âm bạch cốt trảo” được chia làm hai phần đó là “Cửu âm thần trảo” ở quyển thượng và “Cửu âm bạch cốt trảo” ở quyển hạ. Khi tu luyện, thường phải luyện “Cửu âm thần trảo” trước rồi mới luyện “Cửu âm bạch cốt trảo”.
“Cửu âm thần chảo” thiên về cương mãnh, khi luyện “Cửu âm thần chảo” thì chỉ dùng tay đánh vào vách đá để luyện tập. Còn “Cửu âm bạch cốt trảo” thiên về âm nhu, ở trong quyển hạ có ghi: “Năm ngón phát kình, không gì cứng không phá được, chụp vào đầu óc như xuyên vào đậu hũ”. Hồi tưởng lại trong phim “Anh hùng xạ điêu”, Tô Phong cảm thấy Mai Siêu Phong cùng Trần Huyền Phong thật ngu ngốc, đọc mấy câu ở trên thì bọn chúng lại tưởng phải dùng sọ người để tu luyên nên mới đi vào đường lối tà ác như vậy. Hoàng Thường sáng tạo ra bộ “Cửu Âm Chân Kinh” này vốn là đường lối học theo tự nhiên của Ðạo gia, xua quỷ trừ tà để trường sinh dưỡng mệnh chứ không phải giống Mai Siêu Phong đi vào con đương tà ác.
Nhìn trong thế giới tinh thần thì thấy mấy mảnh thiên thạch đang bay lơ lửng ở đó, Tô Phong liền chạy tới đó bắt đầu luyện tập “Cửu âm thần trảo” (Chú thích: Từ khi Tô Phong kí hiệp ước bình đẳng với hệ thống nên hắn có thể đi lại tùy ý chứ không bị trôi lơ lửng như trước”. Hít một hơi thật sâu, Tô Phong vận dụng chân khí từ trong đan điền chạy theo lộ tuyến của “Cửu âm thần trảo” tới bàn tay sau đó: “Bốp! Á á á”. Dùng hết sức lực, bàn tay làm động tác giương nanh, đập mạnh vào mảnh thiên thạch to bằng năm lần hắn cộng lại, hậu quả là Tô Phong ăn thiệt thòi.
Ngồi ôm bàn tay, Tô Phong cảm thấy tay của mình đau nhức đến tận xương tủy, mặc dù có chân khí bao bọc ở lòng bàn tay nhưng không ăn thua. “Ngu ngốc!” chẳng biết từ lúc nào, Số Mười đã đứng phía sau Tô Phong và phun ra hai chữ.
Nghe thấy giọng của Số Mười, Tô Phong cảm thấy có chút mất mặt nhưng không biết phản bác lại thế nào. Thấy Tô Phong im lặng, Số Mười lại nói: “Những mảnh thiên thạch này cứng gấp trăm lần kim cương, ngươi mới tu luyện “Cửu âm thần trảo” mà đòi dùng nó để luyện tập, đúng là không biết sống chết mà!”. Thấy Số Mười nói vậy, Tô Phong thấy mình ngu thật. Thảo nào, hắn đã vận dụng chân khí bao bọc ở bàn tay nhưng vẫn bị thương là như thế. Nói tiếng cảm tạ với Số Mười, Tô Phong liền ra bên ngoài.
Ra tới bên ngoài, Tô Phong cảm thấy tay vẫn còn có chút đau nhưng đỡ hơn so với lúc ở trong thế giới tinh thần. Ngồi trên giường, Tô Phong bắt đầu vận dụng tâm pháp của “Cửu âm chân kinh” để tu luyện nội lực. Không biết bao nhiêu lâu, Tô Phong mở mắt ra, thở ra một hơi một đoàn khí màu xám từ trong mũi của Tô Phong bắn ra đâm thẳng vào nền nhà thành một lỗ nhỏ bằng que tăm. Nhìn đoàn khí màu xám này, Tô Phong biết đây là những chất bẩn trong chân khí của hắn được đẩy ra ngoài.
Nhìn lên đồng hồ, Tô Phong thấy bây giờ đã là năm giờ, vội vàng từ trên giường nhảy xuống chạy ra mở cửa nhà để tí bố mẹ hắn còn vào. Mười phút sau, bố mẹ Tô Phong cùng những người trong tập thể đều về tới nơi, trên tay mỗi người đều xách thức ăn để nấu bữa tối.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Trong bữa tối, Đàm Thị Nguyệt nhìn Tô Phong rồi nói: “Tiểu Phong có muốn về quê chơi với ông bà ngoại không??”. Nghe thấy ông bà ngoại, mắt Tô Phong sáng lên nói luôn: “Có ạ!”. Trong kí ức của Tô Phong, ông bà ngoại cực kì cưng chiều hắn, ông bà ngoại của hắn sinh ra toàn con gái, các bá các gì của hắn cũng toàn đẻ con gái, riêng mẹ hắn là đẻ con trai nên hắn luôn được mọi người cưng nhất, có cái gì mọi người cũng để phần gửi cho hắn. Từ lúc sống lại đến giờ, Tô Phong chưa được gặp ông bà nên cũng cảm thấy khá là nhớ.
Nghe Tô Phong nói vậy, Đàm Thị Nguyệt vui vẻ nói: “Vậy mai mẹ dẫn Tiểu Phong về quê chơi vài hôm nhé!”, Tô Phong gật đầu liên tuc. Tô Văn Long thấy vậy thì nói: “Có gì em đưa Tiểu Phong về qua bên nội một tí!”.
Nghe thấy nhắc đến bên nội, Đàm Thị Nguyệt chưa kịp nói gì thì Tô Phong nói: “Con ứ thích về đấy đâu! Con muốn về nhà ông bà ngoại cơ!”. Nghe thấy Tô Phong nói vậy, Tô Văn Long đành thở dài không nói gì. Đàm Thị Nguyệt thấy như vậy cũng đành im lăng.
Sáng hôm sau, Tô Phong cùng mẹ hắn về quê. Nhìn khách khứa chen đầy trên xe, Tô Phong cảm thấy toát mồ hôi. Sau khi dùng những tuyệt chiêu như: “Khỉ ăn trộm đào, Bóp vếu long trảo thủ, Véo mông thần công, búng tiểu jj thần chỉ” Tô Phong cuối cùng cũng dẫn mẹ hắn chen vào được một chiếc ghế trống.
Nhìn Tô Phong đầu đầy mồ hôi, Đàm Thị Nguyệt lấy khăn mùi xoa từ trong túi ra lau cho hắn rồi nói: “Tiểu Phong của mẹ thật giỏi! Biết đường chen chúc để tìm được ghế ngồi!”. Tô Phong nghe mẹ mình nói vậy thì cười trừ. Vừa nãy có mấy người chen chúc chặn trước mặt hắn, khiến hắn phải vận dụng nội công tách bọn họ ra mới chen vào được, nếu không có nội công, Tô Phong mà chen vào chắc bị dẫm bẹp.
Xe bắt đầu chạy, nhìn cảnh vật dần dần trôi về phía sau, Tô Phong bất chi bất giác ngủ lúc nào không biết. Đang ngủ, Tô Phong bỗng nghe thấy có người gọi mình, mở mắt ra, thấy mẹ hẵn đang nhìn hắn mỉm cười rồi nói: “Dậy đi con trai, sắp về tới nhà ông bà rồi này!”. Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Tô Phong vội vang ngồi thẳng dậy nhìn ra bên ngoài.
Nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, Tô Phong không khỏi cảm khái chỉ cần vài năm nữa, ruộng đồng nơi này dần dần sẽ biến mất, thay thế chúng là những ngôi nhà hai tầng mọc lên san sát nhau.
Năm phút sau, xe dừng lại mọi người chen chúng nhau đi xuống, lần này Tô Phong và mẹ hắn đành phải đợi cho mọi người xuống bớt rồi mới đi xuống. Xuống xe, Tô Phong và mẹ hắn rẽ tay trái, nhìn cái đường đất đỏ bụi bặm này Tô Phong hơi nhăn mặt một chút vì khá bụi. Đi được một đoạn thì thấy một khu trợ, theo trí nhớ của Tô Phong nơi này thường mở rất sớm, bốn giờ sáng đã tấp nập người rồi.
Mười phút sau hai mẹ con hắn đã tới nhà ông bà ngoại, nhìn ngôi nhà ngói ba gian mới được quét vôi ve, Tô Phong thở phào vì đã tới. Chạy vào trong sân, Tô Phong thấy bà ngoại của hắn đang băm rau hẳn là để cho gà ăn, còn trong bếp bốc ra mùi thơm của thức ăn, không cần nhìn Tô Phong cũng đoán ra được chắc chắn ông của hắn đang nấu cơm vì bà ngoại của hắn rất ít khi nấu. (T/g: Thật hay chém? Tô Phong: Em thề những điều em nói là sự thật! T/g: Anh tạm tin chú!).
Nghe thấy tiếng dép (T/g: Thời xưa có dép lê đi đã oai lắm rồi =))), bà ngoại của Tô Phong quay người lại, vừa nhìn thấy hai mẹ con hắn, bà ngoại của Tô Phong lên mỉm cười nói: “Cháu của bà đã về rồi đấy à? Cháu có mệt không? Ra giếng rửa mặt mũi tay chân đi rồi chuẩn bị ăn vào ăn cơm nào!” rồi bà hướng phía nhà bếp nói: “Ông nó! Thằng cu Phong về rồi này!”.
Sau đó Tô Phong nghe thấy ông ngoại nói vọng ra từ bếp: “Tiểu Phong mới về đấy à! Vào nhà đi rồi chuẩn bị ăn cơm, ông nấu sắp xong rồi!”. Nghe những lời nói quan tâm từ ông bà, Tô Phong cảm thấy rất vui vẻ. Ăn cơm xong, Tô Phong ngồi vào lòng ông ngoại nghịch bộ râu dài của ông. Kiếp trước Tô Phong cực kì thích nghịch râu của ông ngoại, vài lần còn nhổ mất vài sợi râu của ông. Đang ngồi chơi, ông ngoại của Tô Phong nhìn mẹ của hắn rồi nói: “Lần này con với Tiểu Phong về chơi lâu không? Mà chồng con không về cùng à?”. Nghe thấy ông ngoại của Tô Phong nói vậy, mẹ của hắn trả lời: “Con với Tiểu Phong về chơi khoảng ba bốn hôm rồi lại đi! Còn chồng con dạo này nhà máy đang cổ phần hóa, công việc bên chỗ anh ấy nhiều hơn nên không nghỉ được!”.
Nghe mẹ của Tô Phong trả lời, ông của hắn gật đầu rồi nói: “Thế lần này con có định dẫn Tiểu Phong về bên nội của nó không? Đã về rồi thì tốt nhất nên dẫn Tiểu Phong về bên ấy cho Tiểu Phong chào hỏi bọn họ một chút kẻo lại có người nói ra nói vào!”.
Tô Phong thấy vậy nói: “Cháu ứ về bên ông bà nội đâu! Họ chẳng chơi với cháu!”. Thấy Tô Phong nói vậy, ông ngoại của hắn mỉm cười xoa đầu hắn rồi nói: “Cái này thì không được! Cháu cũng là cháu của họ, tất nhiên họ phải quý cháu rồi! Chắc bọn họ bận nên không chơi được với cháu…!”. Nói đến đây ông ngoại không nói tiếp, Tô Phong cũng hiểu ông ngoại không muốn người khác nói ra nói vào nên đành đồng ý.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Ngồi sau xe đạp mẹ hắn chở, nhìn cái khu nhà được xây từ thời Pháp ngay ở trước mặt, Tô Phong có chút lương lự không muốn bước vào. Khu này có khoảng vài chục hộ gia đình, trong đó có cả nhà ông bà nội của hắn. Lòng vòng mất năm phút, Tô Phong và mẹ của mình cũng tới nơi. Nhìn một căn nhà nằm ở tầng hai của dãy nhà này, Tô Phong hơi híp mắt lại, trong mắt toát ra một sự băng giá.
Đàm Thị Nguyệt thấy con của mình đứng nhìn mà không đi lên, đành phải xoa đầu Tô Phong rồi ôm lấy hắn đi lên, Tô Phong đành phải ngoan ngoãn chấp nhận. Tới cửa , Tô Phong nhìn vào thì thấy có bốn người đang ngồi trên ghế một một người ngồi trên giường, còn một người thì đang nằm ngủ ở một chiếc giường khác trong buồng.
Bon họ nhìn ra cửa thì thấy Tô Phong và mẹ của hắn đang đứng đây, người đàn ông đang ngồi ở ghế khoảng bốn mươi tuổi đứng dậy mỉm cười rồi nói: “Em với cu Phong về lúc nào thế? Nhanh vào nhà đi!”. Đàm Thị Nguyệt mỉm cười nói: “Em với cu Phong mới về từ lúc sáng!” sau đó mẹ của Tô Phong quay sang người đang ngồi ở giường rồi nói: “Con chào mẹ!”, đáp lại mẹ Tô Phong chỉ là một tiếng “ừh” nhạt nhẽo. Thấy vậy mẹ của Tô Phong cũng đành im lặng bước vào nhà.
Thấy như vậy, Tô Phong cũng có chút tức giận nhưng cố nín nhịn trong lòng. Thấy người đàn ông trung niên kia đang nhìn mình mỉm cười, Tô Phong cũng cười rồi nhanh nhảu nói: “Cháu chào bác Nga!”. Người đàn ông trung niên này không phải ai khác chính là anh trai của bố hắn tên là “Tô Văn Nga”, bên nội nhà hắn tổng cộng có bảy người con, trong đó hai người mất lúc còn bé, người đàn ông mà Tô Phong chào chính là bác cả, đây cũng là một trong hai người ở bên nội đối tốt với nhà hắn nhất, người còn lại là cô Mão, là em út của bố hắn.
Đời trước, Tô Phong nghe mẹ hắn kể rằng lúc bố mẹ hắn bị đuổi đi, ở bên nội chỉ có cô Mão là đứng ra ngăn cản nhưng cũng bị chửi và bị đuổi đi mãi vài tháng sau mới trở về. Còn bác cả của hắn nhà ở gần huyện mà bố mẹ hắn đang ở bây giờ nên không biết, mãi đến lúc bố mẹ hắn bị đuổi đi vài hôm thì bác cả của hắn mới trở về và biết được, sau đó bác cả của hắn đã cãi nhau với ông bà nội của hắn một trận rồi trở về cơ quan. Tô Phong còn nhớ, lúc hắn hai tuổi, bố mẹ hắn thường gửi hắn ở nhà bác cả để đi làm, nhà bác cả có mỗi một người con gái cũng là chị họ của Tô Phong, nên Tô Phong rất được quý lần nào bố mẹ hắn đón hắn từ nhà bác cả về là hắn đều được cho một hộp sữa.
Đến năm Tô Phong ba tuổi thì bố mẹ hắn cho hắn đi nhà trẻ nên hắn ít đi tới nhà bác cả hơn, nhưng tháng nào bác cả cũng đến nhà hắn cho hắn sữa rồi đưa cho bố mẹ Tô Phong năm mươi nghìn nói rằng tiền này là để mua quà cho Tô Phong và hầu như tháng nào cũng vậy. Thời ngày xưa năm mươi nghìn cực kì quý giá, lương một tháng của bố hắn cũng chỉ có hai trăm nghìn đồng.
Đang mải suy nghĩ thì một cô gái khoảng hai mốt tuổi nhìn cực kì xinh đẹp đi tới bế Tô Phong từ trong lòng mẹ hắn rồi thơm một cái vào má hắn rồi nói: “Tiểu Phong có nhớ cô không!” còn người này không phải ai khác chính là em út của bố hắn “Tô Thị Mão”. Tô Phong cười rồi nói: “Cháu có nhớ!”. Sau đó Tô Phong chào lần lượt tất cả mọi người. Trừ bác cả và cô út ra, Tô Phong chào những người khác đều là giọng lạnh như băng.
Mọi người ngồi nói chuyện, Tô Phong thấy trong nhà cũng chỉ có bác cả và cô út là hỏi thăm mẹ của hắn cùng bố hắn còn những kẻ khác coi hắn và mẹ của hắn như người dưng. Tô Phong kéo kéo áo mẹ của hắn, Đàm Thị Nguyệt hiểu ý con mình nên nhìn ông bà nội của hắn rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa con xin phép đưa Tiểu Phong về trước!”.
Thấy mẹ của Tô Phong muốn về, cô út của hắn vội nói: “Chị với Tiểu Phong ở lại ăn cơm rồi hãy về!”. Mẹ của Tô Phong chưa kịp trả lời thì bà nội hắn nói: “Nhà này cơm ăn còn không đủ lấy đâu ra cơm đãi người ngoài!”. Sau đó một giọng nói chua ngoa khác cũng vang lên: “Mẹ nói đúng rồi đây! Người ta thì cần gì ăn cơm ở đây!”. Nghe thấy giọng nói này, Tô Phong híp mắt nhìn về phía giọng nói vang lên.
Đó là một người phụ nữ cao khoảng một mét sáu, hơi béo, tóc xoăn dài chạm vai. Người này không phải ai khác chính là chị gái của bố hắn bác hai. Chưa ai kịp nói gì thì một giọng nói khác lại vang lên, người lần này là cô ba, người luôn xoi mói nhà của Tô Phong: “Người ta về, toàn về nhà ngoại trước, nhà mình có là cái gì đâu mà người ta thèm ở lại ăn cơm!”. Mẹ của Tô Phong chỉ biết im lặng, Tô Phong nắm chặt nắm đấm định chửi vài câu thì bác cả của hắn nói: “Tất cả thôi đi! Moi người lâu ngày mới gặp nhau chưa gì đã xét nét nhau rồi, em dâu có làm gì đâu mà các người suốt ngày xoi mói rồi nói móc thế thỉ!”. Nói xong, bác cả của hắn nhìn về phia ông bà nội của hắn rồi nói: “Con xin phép con về! Dạo này ở cơ quan việc bận quá nên con phải về sớm!” rồi bác cả của hắn ôm hắn ra ngoài, mẹ của Tô Phong cũng đi theo, thấy vậy cô út cũng chạy theo.
Ra đến ngoài đường, bác cả của Tô Phong nhìn mẹ hắn rồi nói: “Anh cũng đến chịu cái gia đình này mất!”. Nói xong , bác cả của Tô Phong thở dài, cùng lúc đó, cô út cũng đi tới rồi nói với mẹ của Tô Phong: “Chị đừng chấp bọn họ! Em ở hai chục năm rồi mà cũng sắp phát điên vì cái nhà này mất thôi!”. Mọi người đứng nói chuyện một chút rồi bác cả bắt xe khách trở về cơ quan, cô út cũng quay vào nhà, Tô Phong cũng được mẹ hắn lai trở về nhà ông bà ngoại.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Trong nháy mắt ba ngày trôi qua, ba ngày ở nhà ông bà ngoại, Tô Phong ngoài ăn, ngủ, hắn còn tìm vài tảng đá để luyện tập “Cửu âm thần trảo”. Nếu “Cửu âm thần trảo” là để tập luyện thì “Cửu âm bạch cốt trảo” lại dùng để chiến đấu nhưng rất tiếc Tô Phong chả tìm đâu ra mục tiêu để chiến đấu.
Ngày thứ tư, Tô Phong cùng mẹ hắn chào tạm biệt ông bà ngoại để trở về nhà. Ngồi xe khách mất hai tiếng, Tô Phong cùng mẹ hắn cũng trở lại khu tập thể. Bỏ hết mấy túi hoa quả treo trên người xuống cửa nhà, nói với mẹ hắn một tiếng, Tô Phong chạy thẳng ra phía sau đồi.
Đi lên đồi, Tô Phong giật mình khi thấy một người đang ngồi ngay gần gốc cây ổi, bình ổn lại hô hấp, khóa chặt chân khí trong người lại, Tô Phong thể hiện một cách tự nhiên hết mức có thể đi tới cây ổi. Khi Tô Phong xuất hiện trước mặt kẻ này, hắn cũng ngẩng đầu lên đánh gia Tô Phong. Nhìn người đàn ông trước mặt này, Tô Phong thầm đánh giá hắn: “Tên này cao một mét bảy, nặng từ bảy năm tới tám mươi cân, cơ bắp cuồn cuộn, ngón trỏ cả hai bàn tay đều to hơn bình thường, ánh mắt sắc như đao, đặc biệt là trên người kẻ này Tô Phong cảm thấy sát khí của hắn rất nặng, hẳn là hắn từng giết qua không ít người.
Hai người nhìn nhau một chút, tên kia bỗng cười lên rồi nói: “Anh bạn nhỏ, ngươi rất dũng cảm!”. Tô Phong giả nai cố tỏ ra một cách đáng yêu nhất rồi nói: “Tất nhiên rồi! Ước mơ của cháu là biến thành siêu nhân để đánh quái vật”. Nói xong, Tô Phong giật mình vì thời bây giờ làm gì có ai biết siêu nhân là cái gì đâu. Tên kia nghe Tô Phong nói vậy thì tỏ ra hứng thú hỏi: “Siêu nhân là gì thế cậu bé?”, Tô Phong nói: “Siêu nhân là nó có cái vòng gì ở lưng ấy xong nó cẩm cái tấm thẻ cho vào là biến được thành siêu nhân á!”.
Nghe Tô Phong giải thích, tên kia phì cười rồi nói: “Vậy à! Thế cháu lên đây một mình làm gì vậy? Bố mẹ cháu đâu mà để cháu chạy lung tung thế này?”. Tô Phong gãi gãi đầu rồi nói: “Bố cháu đi làm, còn mẹ cháu đang nấu cơm ạ! Cháu lên đây để vặt ổi hihi!”. Nghe Tô Phong nói vậy, tên này gật đầu rồi hỏi: “Cháu tên gì? Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”. “Cháu tên Tô Phong năm nay cháu ba tuổi ạ!”.
“Ồ” một tiếng, tên kia đứng dậy vặt vài quả ổi to đưa cho Tô Phong rồi nói: “Ổi của cháu này! Thôi về sớm đi kẻo bố mẹ cháu lo lắng!”. Tô Phong nghe ra hắn muốn đuổi khéo mình thì xị mặt ra nói: “Về bây giờ chán lắm! chẳng ai chơi với cháu cả! Cháu ở đây chơi với chú nhé! Tí cháu về!”. Nghe Tô Phong nói vậy, tên kia có vẻ hơi chần trừ một chút rồi gật đầu. Thấy hắn gật đầu, Tô Phong cười rồi móc từ trong túi ra một lọ nhỏ màu cam giơ lên rồi nói: “Chú thấy cái lọ này đẹp không!”, tên kia cười cười gật đầu. Tô Phong thấy hắn cười thì nói thầm trong bụng: “Cứ cười đi! Tí uống vào xem ngươi cười hay khóc hắc hắc!”. Sau đó Tô Phong mở nắm của chiếc lọ nhỏ ra, một hương thơm ngào ngạt từ trong chiếc lọ nhỏ bay ra ngoài, ngửi thấy mùi hương từ chiếc bình, tên kia có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi hương thơm như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của tên kia, Tô Phong cười thầm rồi kề chiếc lọ ngay sát miệng, uống một ít. (Tô Phong: Đại ca! Ngài tính cho ta thăng thiên đấy à? T/g: Chú mày yên tâm đê! Anh tính cả rồi cơ mà chú chết truyện anh viết tiếp kiêu gì haha! Tô Phong: ><). Rồi quay sang nói với tên kia: “Chú uống không? Ở đây cfn một ít này!”. Tên kia nghe Tô Phong nói như vậy thì co chút ngượng ngùng rồi nói: “Thôi cháu uống đi! Mà cái nước màu cam trong lọ là cái gì thế?”. Thấy tên kia hỏi Tô Phong trả lời: “Cháu cũng không biết nữa! Cái này mẹ cháu ngày nào cũng pha để cho cháu uống ý!”.
“Ồ!” tên kia nghe vậy thì gật gật đầu. Tô Phong đi tới cạnh hắn rồi đưa chiếc lọ ra rồi nói: “Chú uống đi! Ở nhà cháu vẫn còn nhiều lắm! Nếu chú thích uống thì chiều cháu cầm cho chú nhé!”. Thấy Tô Phong nhiệt tình như vậy, tên kia cũng có chút động lòng. Suy nghĩ một chút, hắn thấy Tô Phong vừa nãy đã uống rồi hẳn không sao nên hắn cầm lấy chiếc lọ lên rồi uống hết chỗ còn lại. Nhìn thấy tên kia uống hết, Tô Phong có chút đau lòng vì ở trên đồi này có mỗi một cây “Mã tiền” mà cây đó chỉ có vài quả thì đã bị Tô Phong vặt hết, mà cây đó hai năm mới ra quả một lần.
Một phút trôi qua, Tô Phong thấy trên mặt tên kia bắt đầu vặn vẹo thì nhẹ nhàng lùi lại vài bước. Thấy Tô Phong có biểu hiện lạ, tên kia cũng cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, hắn vội vàng chộp lấy cổ tay Tô Phong rồi nói: “Thứ ngươi cho ta uống là thứ gì?”. Tô Phong giả bộ bị ủy khuất rồi nói: “Cháu có biết đâu!” rồi hắn khóc ré lên. Thấy Tô Phong như vậy, tên kia càng nắm chặt cổ tay của Tô Phong khiến cổ tay của hắn có chút đau nhức rồi nói: “Nhóc con! Khôn hồn thì khai ra! Không ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết không xong!”. Tính toán thời gian hẳn là đã hơn một phút, Tô Phong bỗng cười rộ lên rồi nói: “Haha! Ta thật khâm phục ngươi! Đã trúng độc dược do ta chế tạo ra mà ngươi vẫn chưa ngã, ngươi được đây!”.
Nghe Tô Phong nói vậy, trên người tên kia càng nồng nặc sát khí gằn lên từng chữ: “Nhanh đưa thuốc giải ra đây không thì dù ta có chết cũng sẽ kéo theo ngươi!”. “Vậy á! Ta sợ quá đi mất!” Tô Phong khinh thường nói. Thấy Tô Phong không coi mình ra gì, tay trái của tên kia liền nắm lại, ngón trỏn duỗi thẳng đâm về phía trán của Tô Phong. Thấy tên kia xuất chỉ đâm về phía mình còn cách ba mươi phân, Tô Phong nhanh như chớp dùng tay phải nắm thành trảo đâm thẳng về phía cổ tay trái của tên kia.
Thấy tay phải của Tô Phong nắm thành trảo, tên kia chưa kịp làm gì thì “Phập” một tiếng, bốn ngón tay của Tô Phong đã cắm lụt cổ tay của tên kia, máu tươi chảy dòng dòng rơi xuống nhuộm đỏ cả mặt đất, “A….a!” tên kia kêu lên thảm thiết rồi bỏ bàn tay đang nắm cổ tay trái của Tô Phong. Nhìn tên kia buông tay trái của mình ra, ngay lập tức tay trái của Tô Phong cũng nắm thành trảo đâm thẳng vào tim tên kia.
Last edited by icyhot9x; 23-07-2015 at 08:39 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Thấy vậy, tên kia dùng hết sức giật mạnh tay trái đang bị trảo của Tô Phong cắm vào cổ tay rồi lùi lại phía sau, ngay lập, bốn vệt xâu hoắm kéo dài từ cổ tay đến bàn tay của hắn xuất hiện, máu càng chảy nhiều hơn. Thấy tên kia tránh được, Tô Phong lập tức lao tới vận dụng chân khí tới hai bàn tay, liên tục dùng “Cửu âm bạch cốt trảo” tung về phía tên kia. Nói thì lâu nhưng mọi việc diễn ra cực nhanh, Tô Phong liên tục dùng “Cửu âm bạch cốt trảo” đánh lên thân thể tên kia, trên người tên kia càng ngày càng xuất hiện nhiều vết thương, xung quanh chỗ Tô Phong đánh nhau, máu nhuộm đỏ cả mặt đất, xung quanh những cây cối nhỏ gần đó cũng bị gãy khá nhiều.
Tô Phong híp mắt lại nhìn tên kia, thấy hắn vẫn cố gắng đứng thẳng, nhìn chằm chằm Tô Phong. Tô Phong trong lòng thầm đếm: “3…2…1! Ngã”. Khi Tô Phong đếm tới một, tên kia liền ngã ngửa ra đằng sau, cơ thể hắn bắt đầu co giật sau đó không thấy động tĩnh gì nữa. Thấy tên kia không động đậy gì nữa, vì để chắc chắn rằng tên kia đã chết thật, Tô Phong lấy một viên đá nhỏ vận dụng chân khí bán thẳng vào tim của tên kia. Thấy viên đá đánh xuyên tim của tên kia, Tô Phong chắc chắn rằng tên kia đã chết.
“Trở vào!” Tô Phong hô thầm một tiếng, ngay lập tức hắn xuất hiện trong thế giới tinh thần, nhìn lên chiếc bảng lớn, Tô Phong thấy:
(*)Thông tin nhân vật:
- Kí chủ: Tô Phong (K/n: 0/1000)
- Quốc tịch: Việt Nam
- Danh hiệu: Tiểu tử phong lưu
- Đẳng cấp: 2
- Sức mạnh: 40
- Tinh thần: 120
- Nhanh nhẹn: 25
- Kinh nghiệm: Không
- Võ học:
+ Hạ cấp Cửu âm chân kinh (lĩnh ngộ 80%)
- Nhiệm vụ:
+ Giết chết một tên đạo tặc: Đang hoàn thành
+ Chú thích: Cơ thể người bình thường tất cả chỉ số là 100!
Nhìn thấy bên góc trái của nhiệm vụ ghi chữ hoàn thành, Tô Phong liền ấn vào đó. Ngay lập tức, giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ giết đạo tặc! Kí chủ được tặng 300 điểm kinh nghiệm, 40 bạc! Mong rằng kí chủ tiếp tục hoàn thành để thăng cấp!”.
Nghe thấy hệ thống nói vậy, nhìn lên bảng của hệ thống, Tô Phong thấy:
(*)Thông tin nhân vật:
- Kí chủ: Tô Phong (K/n: 300/1000)
- Quốc tịch: Việt Nam
- Danh hiệu: Tiểu tử phong lưu
- Đẳng cấp: 2
- Sức mạnh: 40
- Tinh thần: 120
- Nhanh nhẹn: 25
- Kinh nghiệm: Không
- Võ học:
+ Hạ cấp Cửu âm chân kinh (lĩnh ngộ 80%)
- Nhiệm vụ: Không
+ Chú thích: Cơ thể người bình thường tất cả chỉ số là 100!
Nhìn thông tin, Tô Phong không biết bao giờ hắn mới lên được đẳng cấp mười, Số Mười đã từng nói: “Khi lên đẳng cấp mười! Sẽ có nhiều chức năng khác mở ra!”. Gãi gãi đầu, Tô Phong phát hiện Số Mười đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào không hay.
Nhìn Số Mười, Tô Phong nói: “Này Số Mười! Sao ta không thấy có thông báo nhiệm vụ tiếp theo vậy?”. Nghe Tô Phong hỏi, Số Mười nói: “Hiện giờ nhiệm vụ tạm thời ngươi không có cách nào hoàn thành! Nên hệ thống quyết định mười năm sau hệ thống sẽ ban bố nhiệm vụ!”. “Vậy thời gian này ta phải làm gì?” Tô Phong nhíu mày hỏi.
“Ngươi cứ làm việc của ngươi đi! Trong mười năm, ngươi sẽ không vào được nơi này!” Số Mười nói. Thấy Số Mười nói vậy thì Tô Phong đành ủ rũ gật đầu. Khi Tô Phong chuẩn bị ra ngoài, Số Mười bỗng nói: “Hiện giờ hệ thống rơi vào tình trạng bảo trì! Hẹn ngươi mười năm sau gặp lại!”. Nghe Số Mười nói xong, Tô Phong vừa định hỏi thêm thì hắn cảm thấy một luồng sức mạnh đẩy hắn ra khỏi nơi này quay trở về thân xác.
Mở mắt ra, Tô Phong không hiểu nổi vì sao hệ thống lại bảo trì ngay lúc này, có khi nào hệ thống bị trục trặc ở chỗ nào không. Nghĩ mãi không ra, Tô Phong đành ủ rũ đào một cái hố chôn xác chết của tên đạo tặc kia, xoa sạch mọi dấu vết rồi Tô Phong chạy về chiếc bể của khu tập thể tắm cho tới khi hết mùi máu tanh, hắn liền trở về nhà.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x