Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 97 : Kho báu Tam Lang Giáo.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Nghe thấy Ngô Lương Phụ muốn dâng ra tài bảo của Tam Lang Giáo, Trần Đấu mừng rỡ thầm nghĩ: "Lý Lực Thế đã nói Tam Lang Giáo khắp nơi lập hương đàn, lừa được rất nhiều thiện nam tín nữ đi thắp hương, sau đó thu được không ít tiền tài, ha ha, không nghĩ tới có ngày rơi vào trong tay của ta."
Trần Đấu vội hỏi: "Tam Lang Giáo giấu bạc ở chỗ nào? Nói mau, nói ra ta sẽ thả ngươi."
Ngô Lương Phụ hiển nhiên không tin tưởng Trần Đấu, nói: "Nô tài nếu nói ra, đại nhân ngài thật sự sẽ thả nô tài sao?"
Trần Đấu cười nói: "Sao mà giả được, ta có được tiền tài, còn giữ ngươi lại làm gì."
Ngô Lương Phụ nói: "Nô tài xin khai hết, chỉ xin đại nhân thủ tín."
Trần Đấu nói: "Ta nói lời giữ lời, nói mau đi." Nhưng trong lòng đang nghĩ sau khi có được tiền làm thế nào để giết hắn bịt miệng.
Ngô Lương Phụ nói: "Theo nô tài biết, Tam Lang Giáo tiền tài phần lớn là đặt ở trong tiền trang Thịnh Vượng ở gần đây."
Trần Đấu vừa nghe xong giận dữ, nói: "Ngô tổng quản, ngươi đùa với ta sao , tiền hắn gửi trong tiền trang Thịnh Vượng, ngân phiếu là ở trong tay hắn , tiền trong cửa hiệu sợ là đã lấy đem đi mất rồi đâu đến phiên lão tử dùng."
Ngô Lương Phụ vội la lên: "Nghe nói tiền trang này là do Tam Lang Giáo mở ra, Tam Lang Giáo phân đàn khắp nơi, mỗi tháng sẽ đem bạc đưa tới đây, lúc này tiền trang mới in ngân phiếu. Vì vậy bạc trong tiền trang phần lớn là tài sản của Tam Lang Giáo."
Trần Đấu nghe vậy hứng thú, nói: "Nói như vậy tài sản của Tam Lang Giáo hẳn là đặt ở tiền trang Thịnh Vượng?"
Ngô Lương Phụ nói: "Đúng vậy."
"Con bà nó, lần này lão tử phát tài rồi, tiền trang trong kinh thành nơi nào không có vài trăm vạn lượng bạc, tiền trang Thịnh Vượng này, giữ phần lớn tài sản của Tam Lang Giáo, dĩ nhiên cũng không thể ít hơn nơi khác." Lúc này Trần Đấu nói với quan binh bên cạnh: "Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả binh lính bao vây tiền trang Thịnh Vượng lại."
Tên quan binh lĩnh mệnh rời đi, hắn lại nghĩ tới số bạc này chỉ sợ phải đem theo vài xe ngựa mới chở hết được, như vậy sẽ gây ra động tĩnh quá lớn chỉ sợ truyền tới tai hoàng thượng, liền còn gọi một quan binh khác, phân phó: "Ngươi đi báo cho Đa Long tổng quản, nói ta có chuyện quan trọng, kêu hắn đến tiền trang Thịnh Vượng chờ ta."
Sau khi mọi người đi rồi, Ngô Lương Phụ mới nói: "Đại nhân, nô tài đã nói tất cả, ngài thả ta đi."
Trần Đấu cười nói: "Không cần nóng nảy, hãy đợi ta lấy được bạc rồi tính tiếp." Nói rồi sai người trói Ngô Lương Phụ, dẫn đầu hướng tiền trang Thịnh Vượng đi tới.
Khi tới tiền trang Thịnh Vượng, quan binh đã vây quanh tiền trang một giọt nước cũng không để lọt, chưởng quỹ cùng người làm tất cả đều bị bắt hết, run rẩy quỳ ở trước cửa. Không lâu sau, Đa Long chạy tới, vừa thấy Trần Đấu liền nói: "Huynh đệ, vội vã kêu ta như vậy, không biết có chuyện gì?"
Trần Đấu liền kéo hắn tiến vào trong tiền trang, tiến vào một gian sương phòng, cười nói: "Đa đại ca, huynh đệ chúng ta lại có thể phát tài rồi."
Đa Long nghe được mừng như điên ngoác mồm cười ha hả rồi nói: "Hảo huynh đệ, hôm nay đã nhận mười vạn lượng bạc của hoàng thượng, thủ bút lớn như vậy Ngự Tiền Thị Vệ như chúng ta từ chưa từng nhìn thấy. Lúc này mới được chốc lát, ngươi lại đem tài bảo tới tiếp?"
Trần Đấu cười nói: "Tiểu đệ phụng mệnh hoàng thượng, đuổi bắt phẳn tặc Tam Lang Giáo, mặc dù không bắt được người, nhưng tra ra, tiền trang này là nơi cất giữ tài sản của bọn phản nghịch Tam Lang Giáo, hôm nay chúng ta niêm phong tịch thu nó lại. Huynh nói chúng ta nên làm gì với khoản tiền của phi nghĩa này đây?"
Đa Long nghe hắn nói trong lòng xúc động nói: "Tiền trang này không nhỏ nha, không biết có bao nhiêu bạc, chúng ta lần này phát tài rồi. Huynh đệ ngươi đúng là tri kỷ của ta, có chuyện tốt không bao giờ quên phần ta cả."
Hai người vừa ra khỏi phòng, liền bắt đầu sai người kê biên tài sản, sai một đám thị vệ như lang như hổ, lục xoát mọi thứ. Không lâu sau một thị vệ chạy tới báo: "Bẩm đại nhân, phát hiện kho bạc tiền trang tại hậu viện, cửa sắt bị khóa, các huynh đệ nạy không ra."
Đa Long tức giận mắng: "Ngu ngốc, gọi chưởng quỹ đi mở cửa." Nói xong, hắn quay sang Trần Đấu: "Huynh đệ, chúng ta đi xem một cái."
Hai người Trần Đấu đi theo thị vệ tới hậu viện, ở trong một gian phòng, quả nhiên có một cửa sắt lớn. Chưởng quỹ bị bắt đi vào nhưng sống chết không chịu mở cửa, một thị vệ lục soát lấy từ trên người hắn một cái chìa khóa, mở cửa ra. Trong đó là một gian thạch thất, có một con đường lát đá thông lên mặt đất, hai gã thị vệ rọi đèn đi xuống, không lâu sau chạy tới, nói: "Đại nhân, tìm được rồi, bạc toàn bộ ở phía dưới."
Trần Đấu cùng Đa Long vui mừng, liền đi xuống, đi hết hành lang, tức thì thấy một gian thạch thất khổng lồ, bên trong chứa đầy hộp gỗ, cũng phải mấy trăm cái. Trần Đấu tiện tay mở ra một hộp gỗ, chỉ thấy trong rương là từng dãy nguyên bảo sếp gọn gàng
Đa Long kích động vô cùng, nắm lấy tay Trần Đấu, kêu lên: "Huynh đệ, đây. . là bạc hết cả sao."
Trần Đấu phất tay cho đám thị vệ lui xuống, khẽ nói với Đa Long: " Đa đại ca, huynh đừng kích động quá sớm, những thứ bạc ở đây chưa đến lượt chúng ta lấy đâu."
Sau một lúc choáng váng, Đa Long mới bình tĩnh trở lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, huynh đệ, chúng ta làm sao bây giờ?"
Trần Đấu cười nói: "Đệ còn phải vào trong cung phục mệnh, chuyện nơi đây giao cho huynh, huynh kiểm kê số lượng đi rồi một lát vào cung tìm đệ, chúng ta thương lượng một chút."
Đa Long nói: "Tốt lắm, đệ nhanh đi đi, ta sẽ đích thân kiểm số bạc này."
Trần Đấu xem hắn có vẻ sắp phát điên rồi, nhiều ngân lượng như vậy, một mình kiểm kê chỉ sợ sang năm cũng không xong. Bất quá cũng khó trách, nhiều bạc như vậy, đồng nghĩa có thật nhiều ngân phiếu, bất kỳ người nào nhìn thấy chắc cũng bị chói mắt. Từ lúc Ngao Bái bị giết chết đến nay, số tiền lớn nhất lần đầu hắn thấy được cũng chỉ là ngân phiếu mười vạn lượng bạc Trần Đấu đưa. Hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một đống bạc, hắn có bị điên cũng không kỳ quái.
Trần Đấu lập tức cười, nói: "Huynh xem đi rồi làm, nếu đếm không hết, có thể gọi một vài tên thị vệ hỗ trợ, Sách đại ca ở phương diện này có kinh nghiệm, có lẽ nên gọi tới, cùng nhau phát tài. Sắc trời không còn sớm, đệ phải đi rồi."
Đa Long hai mắt vẫn không rời mấy hòm nguyên bảo, chỉ ậm ừ hai tiếng cho qua truyện làm cho trong nội tâm của Trần Đấu không khỏi buồn cười, cất bước đi ra ngoài.
Thấy ngân khố có nhiều bạc như vậy, Trần Đấu cũng không vội giết Ngô Lương Phụ nữa, ngẫm nghĩ: "Dù sao hắn cũng không biết bên trong có bao nhiêu ngân lượng, đến lúc đó ta có giao bạc cho hoàng thượng ít đi một chút, cũng không sợ hắn khai báo." Nghĩ đoạn, Trần Đấu liền sai người đưa Ngô Lương Phụ trở lại cung.
Đến thượng thư phòng, Khang Hi đang ngồi đọc sách, thấy hắn đến, vội hỏi có thu hoạch gì không, Trần Đấu nói: "Bẩm báo hoàng thượng, phản tặc Tam Lang Giáo tất cả đều chạy mất, bất quá nô tài bắt được một người là gian tế Tam Lang Giáo bố trí trong hoàng cung." Vừa nói liền đem lời khai của Ngô Lương Phụ đưa lên.
Khang Hi cầm lấy đọc lướt qua, giận dữ nói: "Cái tên Ngô Lương Phụ thật ghê tởm, mang hắn vào đây, trẫm muốn đích thân hỏi cung hắn."
Trần Đấu đã sớm gọi người giải Ngô Lương Phụ đến đợi ở ngoài cửa, vừa nghe lệnh lập tức kêu thị vệ dẫn vào, ném trên mặt đất. Ngô Lương Phụ vừa thấy được Khang Hi, nhất thời bị dọa sợ đến run rẩy, tuyệt vọng nhìn Trần Đấu , nói: "Vi đại nhân, ngài đã đồng ý thả ta đi."
Trần Đấu quát lên: "Ngô Lương Phụ, ngươi cho rằng đưa bạc của Tam Lang Giáo, là có thể thu mua được Vi Tiểu Bảo ta sao, nói cho ngươi biết, chỉ có nói hết cho hoàng thượng, ngươi mới có thể có một con đường sống"
Khang Hi nói: "Chuyện gì xảy ra, hắn dùng bạc mua ngươi?"
Trần Đấu nói: "Bẩm báo hoàng thượng, Ngô Lương Phụ vì cầu mạng sống, đem địa điểm Tam Lang Giáo giấu bạc nói cho nô tài, hòng xin nô tài len lén thả hắn, nô tài tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với hoàng thượng, vì vậy đã thông báo cho mọi người, đi tịch thu tài bảo của Tam Lang Giáo."
Khang Hi mừng rỡ, nói: "Tốt lắm! Tiểu Bảo, ngươi không vì Kim Ngân mà động tâm, đối với trẫm thật sự trung thành, trẫm sẽ trọng thưởng ngươi."
Trần Đấu đang muốn tạ ơn, lại nghe thấy Ngô Lương Phụ kêu một tiếng quái dị, giống như một tên điên, đột nhiên rút ra thanh đao từ một tên thị vệ ở phía sau, hướng về phía Trần Đấu cùng Khang Hi đánh tới. Phía sau thị vệ đưa tay bắt lấy hắn nhưng chỉ bắt được y phục của Ngô Lương Phụ, không thể ngăn hắn lại.
Mắt thấy Ngô Lương Phụ đã vọt tới trước mặt, Trần Đấu quýnh lên, một tay nắm lấy Khang Hi, kéo về phía trước thân thể của mình, vốn là muốn đem hắn chặn trước mặt mình, nào ngờ Khang Hi vóc người cao lớn hơn Trần Đấu, thể trọng cũng nặng hơn không ít, Trần Đấu lôi kéo không được, đứng yên cũng không xong, hai chân lảo đảo, thân thể nghiêng một cái, nhào tới trước mặt Khang Hi.
Đúng lúc ấy, Ngô Lương Phụ đã bổ đao xuống, chém lên vai của Trân Đấu. Hắn bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, há mồm kêu to: "Má ơi..." chỉ cảm thấy bả vai đau đớn, hẳn là đã bị đao chém trúng.
Lúc này thị vệ ở phía sau đã chạy tới, đoạt lấy loạn đao, đem Ngô Lương Phụ chém chết, máu dính lên hết mặt Trần Đấu, mắt thấy hắn đã chết. Thân thể Trần Đấu cũng chầm chậm té xuống, đụng tới chỗ Ngô Lương Phụ nằm, Khang Hi cúi xuống, gấp giọng hỏi: "Tiểu Bảo, ngươi sao rồi, Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! ! !"
Trần Đấu chịu đựng đau đớn, nói từng chữ: "Tiểu Huyền Tử, ta không thể cùng ngươi đánh quyền nữa rồi, ngươi hãy bảo trọng."
Một thị vệ cũng chạy tới, kiểm tra thương thế của Tần Đấu, Trần Đấu cảm thấy người bay bổng, tựa hồ tánh mạng đang dần mất đi.
Chợt nghe thị vệ nói: "Hoàng thượng không cần lo lắng, Vi đại nhân không có chuyện gì."
Trần Đấu đang hưởng thụ cảm giác kỳ diệu trước khi chết, tính toán thừa dịp trước khi tắt thở ủy thác hết ngân phiếu cho Khang Hi, nhưng nghe người khác nói vậy mất hứng, không khỏi giận tím mặt, quát lên: "Thúi lắm, lão tử bị chém một đao, đã sắp chết rồi."
Khang Hi cũng nói: "Hắn rõ ràng trúng đao, trên người còn chảy máu nữa, làm sao sẽ không có chuyện gì?"
Thị vệ kia nói: "Bẩm hoàng thượng, Vi đại nhân chẳng qua là áo ngoài bị rách, cũng không bị chảy máu, máu này là của Ngô Lương Phụ dính vào."
"Đúng rồi, lão tử trên người có bảo y đao thương bất nhập mà, ha ha, lão tử không chết được." Trần Đấu vui mừng trong lòng, cuống quít từ trên mặt đất bò dậy, lấy tay sờ sờ bả vai, quả nhiên không có chuyện gì, chỉ thấy chút đau đớn mà thôi.
Hắn vô cùng đắc ý, không khỏi cười ra tiếng, nói: "Thật a, ha ha, ta không có bị thương."
Khang Hi vỗ ngực một cái, nói: "Ngươi làm ta sợ chết, còn tưởng rằng ngươi bị trọng thương. Tiểu Bảo, nhờ có ngươi cản một đao kia. Nếu không, trẫm chẳng phải đã. . ." Vừa nói vừa hung hăng đá một cước vào thi thể Ngô Lương Phụ trên mặt đất.
"Thật là nguy hiểm, Khang Hi không biết ta muốn kéo hắn đến đỡ đao, lại tưởng ta thay hắn đỡ một đao chứ. Nếu hắn biết chân tướng, chỉ sợ đầu ta lập tức phải đổi hộ khẩu rồi." Trần Đấu trong lòng thầm hô may mắn.
Da mặt dày của hắn chỉ hơi hồng một chút, khoác lác nói: "Nô tài thấy hắn xông lại, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội dùng thân thể ngăn lại thôi. Chỉ cần hoàng thượng không có chuyện gì, nô tài đã an tâm rồi."
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 98: Tiền nhiều, gái đẹp.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch: Chu Duẫn
Biên: Tiểu Yêu Tinh
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Ra khỏi thượng thư phòng không xa, Trần Đấu nhìn thấy Đa Long, trong lòng hết sức kỳ quái, liền hỏi: "Đa Long huynh nhanh như vậy đã đếm xong?"
Đa Long ngượng ngùng cười, nói: "Huynh già nên hồ đồ rồi, nhìn phòng đầy nguyên bảo nên tâm thần rối loạn thầm nghĩ đếm từng hòm thì không biết khi nào xong, may là có thị vệ đưa ra chủ ý, chỉ đếm số nguyên bảo trong rương và số rương là có thể tính ra số bạc rồi."
Trần Đấu nghe vậy ha hả cười, nói: "Đa Long ca cũng có lúc như vậy sao?"
Đa Long nói: "Hảo gia hỏa, nhiều nguyên bảo như vậy, lão ca ta từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến bây giờ mới lần đầu tiên thấy được. Đây cũng là nhờ quen biết với huynh đệ tốt như ngươi, mới có cơ hội đó thôi."
Vừa nói hắn vừa lấy từ trong ngực một quyển sổ ghi chép, mở ra nói : "Trải qua kiểm tra, bên trong tiền trang tổng cộng có hai triệu sáu trăm ngàn lượng nguyên bảo, ngoài ra chúng ta còn lục soát kiếm ra được hơn chín mươi vạn lượng ngân phiếu, số ngân phiếu này cũng do tiền trang in ra. Huynh đệ, ngươi nghĩ xem, chúng ta bẩm báo Hoàng thượng như thế nào?"
"Ài, tiền trang bị niêm phong, tất cả bạc đều bị tịch thu hết, ngân phiếu của tiền trang dĩ nhiên trở thành giấy vụn rồi, không biết tên Đa Long này nghĩ thế nào lại lấy luôn cả số ngân phiếu này về nữa." Trần Đấu nói: "Ta toàn bộ nghe đại ca, ngươi nói nên báo cáo thế nào?"
Đa Long cắn răng, nói: "Khó có được cơ hội trời cho như vậy, huynh đệ chúng ta mỗi người ba mươi vạn lượng, đệ thấy thế nào?"
Trần Đấu vừa nghe xong liền cười lên ha hả: "Tên Đa Long này so với Sách Ngạch Đồ thật kém xa, hai triệu sáu trăm ngàn lượng bạc, vậy mà hắn cắn răng một hồi cũng chỉ dám lấy sáu mươi vạn lượng, thật là buồn cười chết ta."
Đa Long bị Trần Đấu cười có chút không hiểu, gãi gãi đầu hỏi: "Sao vậy huynh đệ, ta lấy nhiều lắm à?"
Trần Đấu cười nói: "Đại ca, ngươi cũng quá trung thực rồi, tiền trang này có bao nhiêu bạc, hoàng thượng làm sao biết được, hơn nữa, chúng ta vốn đến là để đuổi bắt phản tặc Tam Lang Giáo. Phát hiện tiền trang của bọn phản tặc chỉ là chuyện bất ngờ mà thôi, hoàng thượng sẽ không để ý bên trong có bao nhiêu ngân lượng, bất luận bao nhiêu, hoàng thượng cũng sẽ cao hứng."
Đa Long tỏ vẻ tán thành, hỏi dò: "Vậy chúng ta lấy bao nhiêu, tám mươi vạn?"
Lão Đa Long này thật đần độn, Trần Đấu khẽ nói: "Chúng ta cũng đừng quá tham lam, lấy hai trăm vạn lượng thôi, mỗi người một trăm vạn."
Đa Long nhất thời cả kinh nói: "Hai… hai… hai trăm vạn! ! ! ! Chỉ giao cho hoàng thượng sáu mươi vạn lượng, có ít quá hay không?"
Trần Đấu cười nói: "Không phải là sáu mươi vạn mà là ba mươi vạn lượng. Ba mươi vạn còn lại, lấy ra hai mươi vạn cho Sách đại ca, mười vạn lượng phân cho các huynh đệ thị vệ phòng."
Đa Long nói: "Phân cho Sách Ngạch Đồ cùng ngự tiền thị vệ, ta không có ý kiến, chẳng qua là chỉ báo cáo cho Hoàng thượng có ba mươi vạn lượng, việc này. . việc này. . Có phiền toái gì không?"
Trần Đấu thấp giọng nói: "Huynh đã quên, không phải là còn chín mươi vạn lượng ngân phiếu sao, cộng thêm cũng có một triệu hai trăm ngàn lượng rồi. Về phần có thể chuyển số ngân phiếu đó thành bạc hay không thì đó là chuyện của hộ bộ rồi."
Đa Long mừng rỡ, nói: "May là huynh đệ có biện pháp, ta đây phải đi bẩm báo với Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng đang ở trong ngự thư phòng đúng không?"
Trần Đấu nói: "Hoàng thượng đã quay về nghỉ ngơi, ngày mai đi bẩm báo cũng không muộn, thừa dịp hôm nay còn có thời gian, huynh tìm một tiền trang nào đó mà đổi bạc của chúng ta thành ngân phiếu đi, một đống hộp gỗ như vậy, nhà chúng ta không thể chứa hết đâu."
Đa Long vỗ mạnh đầu, luôn miệng nói: "Phải phải a, đúng là nhiều tiền quá ngu muội mất rồi, mới vừa rồi còn đang rầu rỉ, không biết đem bạc giấu đi đâu đây."
Trên đường trở về, Trần Đấu ghé qua ngự thiện phòng, dặn bọn họ chuẩn bị tiệc rượu đưa đến phòng. Quay lại phòng mình, ba cô nương đã sớm chờ hắn đến đói bụng, Trần Đấu ngày thường không thích ăn đồ ăn vặt, trong phòng tự nhiên không có gì cho ba người ăn, ba người lại không dám ra khỏi cửa, chỉ đành để bụng đói ở trong phòng.
Vừa thấy được Trần Đấu, Mộc Kiếm Bình vui vẻ nói: "Tiểu Bảo, huynh đã trở lại rồi, huynh làm chúng ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng huynh vì cứu Lưu sư ca mà gặp phải chuyện gì rồi chứ."
Trần Đấu thấy ba người các nàng mỗi người mỗi vẻ, Mộc Kiếm Bình thì cao hứng nói không ngừng, Dung nhi thì ánh mắt vô cùng nóng bỏng, Phương Di lại len lén nhìn hắn, mỗi nàng đều có phong thái riêng, trong nội tâm Trần Đấu vô cùng vui vẻ, một ngày mỏi mệt đảo mắt bị quét sạch, cùng các nàng cười đùa.
Không lâu sau ngự thiện phòng đưa tới tiệc rượu, bày ở trong sảnh. Chờ bọn họ đều thối lui, Trần Đấu cài lại cửa, gọi các cô nương đi ra ăn cơm, Phương Di lúc này đã có thể xuống đất, cùng Dung nhi, Mộc Kiếm Bình đi đến sảnh.
Ba người vừa ngồi xuống, Dung nhi liền hỏi: "Thế nào rồi, ngươi đã cứu được người chưa?" Trần Đấu thấy ánh mắt Phương Di vô cùng sốt ruột, biết nàng muốn hỏi tình huống của Lưu Nhất Chu, liền cúi đầu, thở dài, nhưng không nói chuyện.
Phương Di ánh mắt ảm đạm, thấp giọng nói: "Tiểu Bảo, ta biết chuyện này rất khó khăn, đã làm khó ngươi rồi. Mặc dù ngươi không thành công, nhưng lời của ta vẫn thực hiện."
Trần Đấu nghe nàng nói như vậy, trong lòng hết sức cao hứng, nhịn không được cười nói: "Nhìn nàng khẩn trương chưa kìa, yên tâm đi, mọi người đã được cứu ra ngoài."
Ba người vừa nghe cũng mừng rỡ, Mộc Kiếm Bình nói: "Thật sao? Tiểu Bảo, huynh đã cứu hết bọn họ ra ngoài à? Huynh không nói xạo chứ?"
Phương Di cũng nói: "Ngươi không lừa gạt ta chứ?"
Trần Đấu vênh mặt lên vỗ ngực nói: "Ta lừa nàng làm cái gì, chuyện Vi Tiểu Bảo ta muốn làm, không gì là không thể được."
Dung nhi thấy bộ dáng hắn vênh váo như vậy không nhịn được lấy tay che miệng cười khúc khích, nói: "Ngươi nha, không có lúc nào là đứng đắn một chút được."
Mộc Kiếm Bình cũng nói: "Đúng đó, huynh làm bộ thở dài, làm ta còn tưởng rằng chuyện không thành, đang buồn cho Ngô sư thúc đây."
Phương Di gương mặt ửng hồng khẽ mắng: "Nhìn bộ mặt xấu xa của ngươi, thật không biết câu nào nói thật, câu nào giả nữa."
Trần Đấu làm bộ vô tội gãi gãi đầu nhăn nhó nói: "Thật không có biện pháp, ông trời sinh ta ra bộ dáng như vậy, không thể sửa đổi được. Bất quá, nếu không phải ta có khuôn mặt như vậy, làm sao lừa gạt được ba người vợ xinh như hoa như ngọc các nàng làm vợ chứ."
Ba nàng nghe hắn nói như vậy thì đều không nhịn được cười khúc khích, Mộc Kiếm Bình cố nhịn cười nói: "Phi, người nào là vợ của ngươi."
Dung nhi chỉ mỉm cười nhưng không lên tiếng phản bác, Phương Di thì bĩu môi: "Đúng là mặt dày, thật không biết xấu hổ."
Thừa dịp các nàng đang cao hứng, Trần Đấu đột nhiên nói: "Người mặc dù đã cứu ra, chỉ là Mộc Vương Phủ lần này hành động thiếu suy nghĩ, nếu không có cách xử lí sẽ khiến mọi việc hỏng bét."
Phương Di ngưng cười, ngạc nhiên nói: “ Tại sao lại như vậy? Không lẽ hoàng thượng nhìn ra sở hở gì?"
Trần Đấu nói: "Hoàng thượng cũng không nhìn ra sơ hở gì, chỉ là Lưu sư ca của ngươi đã khai ra toàn bộ rồi."
Phương Di kinh hãi, nói: "Cái gì! Lưu sư ca hắn đã khai ra mọi việc?"
Trần Đấu gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra tờ lời khai của Lưu Nhất Chu, đưa tới, Phương Di cầm lấy, nhìn sơ qua một chút, nhất thời giận dữ, đập bàn quát: "Tên Lưu Nhất Chu này cư nhiên là tiểu nhân ham sống sợ chết, ta lúc đầu thật là mắt bị mù, lại... lại....", nói đến đây nghẹn lời không nói được nữa.
Dung Nhi cầm lấy tờ lời khai, nhìn thoáng qua, hỏi Trần Đấu: "Tiểu Bảo, cái này thật là do Lưu Nhất Chu viết hay sao?"
Phương Di nói: "Còn giả được sao, chữ của hắn ta biết được, phía trên này chính là ghi ra danh sách Mộc Vương Phủ chúng ta, điều này người ngoài không thể biết được."
Dung Nhi đem tờ lời khai đặt lại trên bàn, gật đầu không nói thêm gì nữa.
Mộc Kiếm Bình nói: "Lưu sư ca sao có thể làm như vậy được, Mộc Vương Phủ chúng ta đối đãi với hắn không tệ, vì sao lại bán đứng chúng ta, sớm biết như vậy chúng ta đã không cứu hắn rồi."
Phương Di nói: "Ngươi còn gọi hắn là Lưu sư ca, người này bán bạn cầu vinh, ta hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn."
Trần Đấu thấy Phương Di tức giận với Lưu Nhất Chu như vậy, thầm nghĩ rằng nàng hẳn sẽ không bao giờ nhớ tới tên tiểu nhân này nữa, trong nội tâm không khỏi sung sướng, nói: "Phương tỷ tỷ, chúng ta không nên vì loại người này mà tức giận, ngày sau nếu nhìn thấy hắn, cứ một đao giết chết, vết thương của nàng còn chưa lành, không nên vì tức giận mà ảnh hưởng thân thể."
Phương Di vành mắt đỏ lên, cảm kích nhìn Trần Đấu. Dung Nhi hỏi: "Tiểu Bảo, phần lời khai này hoàng thượng có nhìn thấy không?"
Trần Đấu thở dài nói: "Ta đang chính vì chuyện này mà lo lắng, Mộc Vương Phủ đã bị chết nhiều người như vậy, lại bị Lưu Nhất Chu phá hư toàn bộ kế hoạch. Ta hiện tại chỉ có thể tạm thời đem lời khai giữ trong tay, trì hoãn chưa đưa cho hoàng thượng chưa xem, chẳng qua là chuyện lớn như vậy, ta thật khó có thể che dấu được lâu."
Mộc Kiếm Bình vội la lên: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Phương Di nói: " Cho dù Hoàng thượng biết được, Mộc Vương Phủ của chúng ta cũng không sợ. Muốn bắt được chúng ta, cũng không dễ dàng như vậy."
Dung Nhi nói: "Nếu là như vậy, Những người trong Mộc Vương Phủ đã hy sinh vô ích rồi." Phương Di ngẩn ra, cắn răng nói: "Đều là do tên Lưu Nhất Chu này."
Dung Nhi khẽ mỉm cười, nói: "Phương cô nương, tiểu quận chúa, các ngươi đừng gấp, xem Tiểu Bảo có biện pháp gì không."
Phương Di cùng Mộc Kiếm Bình cũng nhìn Trần Đấu, Mộc Kiếm Bình nói: "Vi đại ca, chuyện này ngươi có thể giúp được hay không ?"
Trần Đấu cố ý do dự nói: "Chuyện này cũng không phải không thể gạt hoàng thượng, chẳng qua là phải gặp chút nguy hiểm, còn phải tốn không ít bạc để bịt miệng bọn thị vệ." Sau đó liếc nhìn Mộc Kiếm Bình một cái rồi cười nham hiểm: "Bất quá nếu là tiểu lão bà cầu xin ta thì chuyện gì ta cũng có thể che dấu được.”
Mộc Kiếm Bình sẳng giọng: "Ai nha Vi đại ca, ngươi xấu lắm, lúc này còn tâm tư đùa giỡn nữa."
Trần Đấu cười nói: "Người nào nói giỡn, tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy, ta không nhân cơ hội này, bắt chẹt nàng, đây chẳng phải đáng tiếc quá sao."
Mộc Kiếm Bình nói: "Ta là nha đầu xấu xí, sư tỷ cùng Dung tỷ tỷ mới xinh đẹp, huynh bắt chẹt các nàng được không?"
Trần Đấu nói: "Hai người các nàng vốn là vợ của ta rồi, chuyện của các nàng ta tự nhiên giúp đỡ, nàng còn chưa có đồng ý làm vợ ta, hảo muội tử, cầu xin nàng van cầu ta đi."
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 99: Gặp Trần Viên Viên.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch: Chu Duẫn
Biên: Tiểu Yêu Tinh
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Mộc Kiếm Bình nghe Trần Đấu nói vậy, cười nói: "Chưa từng thấy ai như huynh, coi như lần này là muội van xin huynh đi."
Trần Đấu nói: "Không có biện pháp, ta còn không phải là bởi vì Mộc Vương Phủ các muội sao."
Phương Di xì một tiếng nói: "Tự mình hoa tâm lại lấy tấm bảng Mộc Vương Phủ ra ngụy biện. Tiểu Bảo, lời khai này thật sự có thể giấu được sao?"
Trần Đấu gật đầu, nói: "Tuy có chút phiền toái, bất quá ba nàng đã là vợ của ta, cho dù khó khăn thế nào ta cũng có thể làm được."
Dung nhi cười nhưng không nói gì, nhẹ nhàng uống một hớp rượu. Phương Di nói: "Ngươi không phải mới nói Quận chúa đáp ứng làm vợ ngươi, tại sao lại lôi ta vào."
Trần Đấu hắc hắc cười gian hai tiếng, nói: "Vợ cả, tiểu lão bà người nào đáp ứng cũng giống nhau, dù sao các nàng cũng không trốn thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của ta đâu."
Mộc Kiếm Bình dùng ngón tay che mặt lại, nói: "Không biết xấu hổ, lại đem mình so sánh với Như Lai Phật Tổ."
Trần Đấu cười nói: "Đúng rồi, ta là Phật Như Lai, muội chính là Tôn hầu tử, không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta. Tiểu lão bà, đem tờ lời khai này đốt đi."
Mộc Kiếm Bình vui mừng, cầm lấy tờ lời khai Lưu Nhất Chu viết đem đi đốt, nhưng bị Phương Di ngăn cản, nói: "Cứ để đó đi, đợi trở về đem cho Liễu sư bá thấy, Lưu Nhất Chu là đồ đệ của sư bá, hãy để cho Liễu sư bá thanh lý môn hộ."
Mộc Kiếm Bình gật đầu, cất tờ lời khai vào. Dung nhi quan tâm đến Trần Đấu, hỏi: "Tiểu Bảo, ngươi làm như vậy có sao không, có thể bị liên lụy hay không?"
Trần Đấu thấy nàng quan tâm mình như vậy liền thò tay nắm lấy tay nàng, nói: "Hảo tỷ tỷ, nàng yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận."
Dung nhi đỏ mặt lên, vội rút tay về. Mộc Kiếm Bình cười khúc khích, nói: "Dung tỷ tỷ, ngươi cũng bị Vi đại ca thu phục rồi a."
Dung nhi vội vàng giả lơ, cầm ly lên uống một ngụm rượu, lại không cẩn thận bị sặc, ho khan. Phương Di cười nói: "Dung cô nương xấu hổ rồi kìa."
Trần Đấu biết Dung nhi ít nói, nếu bị hai nha đầu trêu chọc, căn bản không phản bác lại được, nói: "Dung tỷ tỷ chúng ta là vợ chồng rồi, các nàng sau này trở thành tỷ muội, chúng ta sắp xếp xem ai là vợ cả, ai là Nhị lão bà, ai là tiểu lão bà đây?"
Vừa nói liền đưa mắt nhìn Mộc Kiếm Bình, Mộc Kiếm Bình liếc nhìn Trần Đấu một cái, nói: "Muội không làm tiểu lão bà của huynh đâu."
Phương Di cười nói: "Vậy thì làm tam lão bà."
Mộc Kiếm Bình kêu lên: "Hảo sư tỷ, tỷ làm sao lại hùa theo hắn khi phụ muội, xem ra tỷ đang ngứa ngáy a." Nói rồi tiến tới cù vào nách Phương Di. Hai nàng đùa giỡn ầm ĩ cả lên. Trong phòng không khí tràn ngập tiếng cười.
Mấy người vừa cười vừa nói, bất giác đã uống cạn một vò rượu, ba cô nương trên mặt hồng hồng có vẻ đã hơi say. Trần Đấu nhìn thấy liền vui mừng trong lòng, lại mở thêm một vò rượu, mưu đồ chuốc say các nàng chiếm chút tiện nghi.
Uống thêm chốc lát, Kiếm Bình không thể chịu được nữa liền đi ngủ trước. Còn lại Phương Di cùng Dung nhi hai người phụng bồi Trần Đấu. Mắt thấy vò rượu này lại sắp hết mà hai nàng chẳng qua chỉ đỏ bừng mặt chứ chưa say, về phần Trần Đấu đã cảm thấy đầu óc cháng váng như đã say rồi.
Đến khi mở thêm bình rượu thứ ba, ánh mắt hắn đã mơ mơ hồ hồ, không phân rõ ai là ai nữa rồi, cùng Phương Di uống thêm mấy chén, Trần Đấu liền ngã quỵ, ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, Trần Đấu thấy Ngô Ứng Hùng tới tìm mình, bày một bàn tiệc rượu lớn mời Trần Đấu ăn cơm. Trong bữa tiệc Ngô Tam Quế cũng tới, cảm tạ việc Trần Đấu thay Bình Tây Vương Phủ giải quyết chuyện thích khách, sau đó lấy ra mười triệu lượng bạc để đền đáp, cuối cùng đem lão bà hắn là Trần Viên Viên tặng cho Trần Đấu làm tiểu thiếp. Trần Đấu dĩ nhiên không cự tuyệt ai, vui vẻ nhận lấy.
Trong lúc say sưa không thấy rõ tướng mạo của Trần Viên Viên, chỉ biết là nàng đang mời rượu mình, Trần Đấu liền ôm lấy nàng. Thỉnh thoảng Trần Viên Viên lại gắp cho Trần Đấu một món, hắn vô cùng hài lòng, cũng gắp một miếng cánh gà trên mâm nói: "Mỹ nhân, lão gia đút cho nàng ăn."
Trần Viên Viên liền mở miệng anh đào, cắn lấy một miếng gà, chợt cau mày nói: "Đại vương, cứng quá, thiếp không ăn được."
Trần Đấu cười ha ha, nói: "Cục cưng, là do miệng nàng quá nhỏ đó, để bổn vương cắn cho nàng." Vừa nói vừa đem cánh gà để trong miệng, dùng hết sức cắn một cái, bất chợt cánh gà kia phát ra một tiếng thét chói tai, nhất thời bay khỏi tay Trần Đấu. Hắn quýnh lên, buông Trần Viên Viên ra để đuổi theo, lúc này lại cảm thấy cánh tay như bị lay động, còn có người ở nói bên tai mình: "Tỉnh đi, Vi đại ca, mau tỉnh đi."
Trần Đấu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Mộc Kiếm Bình đang nhăn mặt. Mộc Kiếm Bình thấy Trần Đấu tỉnh dậy, nói: "Tiểu Bảo, huynh làm gì thế, sao lại cắn chân ta đau như vậy."
Trần Đấu a một tiếng vội vàng ngồi dậy, lại phát hiện hắn đang ngủ ở dưới chân các nàng, Mộc Kiếm Bình ôm chân ngồi xuýt xoa. Trần Đấu có chút không rõ, hỏi: "Muội tử, muội làm gì dậy sớm vậy, chân muội bị sao thế?"
Mộc Kiếm Bình nói: "Ta đang ngủ say, bị ngươi cắn đau quá nên mới tỉnh giấc. Tiểu Bảo, huynh có phải đang nằm mơ ăn cái gì hay không?"
Dung nhi cùng Phương Di nghe ồn ào cũng bị đánh thức, dụi mắt từ từ ngồi dậy.
"Nguyên lai là một giấc mộng sao, Mộc Kiếm Bình thiệt là, lão tử còn chưa chiếm được tiện nghi của Trần Viên Viên, đã lôi ta dậy rồi, ngay cả cái miệng cũng chưa được hôn một cái nữa." Nghĩ tới đây Trần Đấu theo bản năng quệt quệt mồm, nhưng chợt phát hiện khóe miệng mình ướt ướt.”Hả, mất mặt thật, nằm mơ lại chảy nước miếng" Trần Đấu vội vàng nhìn xuống chỗ mình ngủ, trên giường quả nhiên bị ướt một mảng lớn. Mộc Kiếm Bình lúc này cũng phát hiện ra, bật cười khanh khách.
Phương Di hỏi nàng cười cái gì, Mộc Kiếm Bình nói: "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo hắn. . .”
Không đợi nàng nói ra khỏi miệng, Trần Đấu gấp gáp nói: "Không thể nói."
Mộc Kiếm Bình liền không nói thêm gì đi nữa, vừa ngồi xoa dấu răng trên chân vừa cười khúc khích. Trần Đấu xấu hổ mặt đỏ bừng, mắt thấy sắc trời đã là sáng choang, vội vàng mang giày, chạy ra ngoài.
Đến thượng thư phòng, Khang Hi đang cùng Đa Long và Sách Ngạch Đồ nói chuyện. Thấy Trần Đấu đi vào, Khang Hi cười nói: "Nhất đẳng Tử tước của chúng ta đã tới."
Đa Long cùng Sách Ngạch Đồ trên mặt cười tươi, hướng Trần Đấu ra hiệu. Trần Đấu không hiểu, hỏi: "Hoàng thượng, ngài mới vừa nói...cái gì Nhất đẳng Tử tước?"
Đa Long nói: "Vi huynh đệ, hoàng thượng phong ngươi làm Nhất đẳng Tử tước rồi."
Trần Đấu nhất thời mừng rỡ, quỳ xuống nói: "Tạ long ân hoàng thượng."
Khang Hi nói: "Hôm qua ngươi lập công lớn, điều tra được lai lịch phản tặc, bắt được nội gian Ngô Lương Phụ, lại tịch thu được tài sản bọn phản loạn này cho nên trẫm phong cho ngươi làm Nhất đẳng Tử tước, cũng không có gì quá mức.”
Trần Đấu cười nói: "Cũng là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, nô tài không có công lao gì, chỉ là vận khí tốt thôi.”
Sách Ngạch Đồ nhân cơ hội nói: "Hoàng thượng, Vi đại nhân lập được kỳ công, thật đúng là đệ nhất phúc tướng của Đại Thanh.”
Khang Hi nghe nói mặt rồng nở rộ cười ha ha nói: "Đệ nhất phúc tướng, không sai không sai, Tiểu Bảo, danh hiệu đệ nhất phúc tướng Đại Thanh này ngươi hoàn toàn xứng đáng. Ha ha, ha ha."
Bọn Trần Đấu nhìn thấy Khang Hi cao hứng, tất cả cùng cười theo. Khang Hi cười một lát rồi giơ lên trang giấy trong tay nói với Sách Ngạch Đồ: "Ngươi thấy việc này như thế nào?"
Trần Đấu nhìn qua, nhận ra đây là lời khai Ngô Lương Phụ đã viết: "Xem ra Khang Hi đang thảo luận chuyện này cùng hai người họ."
Sách Ngạch Đồ nói: "Bẩm hoàng thượng, Ngô Ứng Hùng cùng thủ lĩnh phản tặc gặp mặt, đích thị là có mưu đồ bất chính, xin hoàng thượng gia tăng thủ vệ, đề phòng thích khách.”
Khang Hi gật đầu, nói: "Ba thế lực này vẫn là tâm bệnh của trẫm, mấy năm nay Ngô Tam Quế một mực chiêu binh mãi mã, hôm nay lại âm thầm liên lạc cùng phản tặc, không biết hắn rốt cuộc có mưu đồ gì.”
Sách Ngạch Đồ cùng Đa Long cúi đầu, không dám nói tiếp. Khang Hi chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, Sách Ngạch Đồ cùng Đa Long khom lưng đứng bên cạnh Khang Hi.
Một lát sau, Khang Hi thở dài, phất tay nói: "Các ngươi lui ra đi, Tiểu Bảo lưu lại, trẫm có việc muốn nói với ngươi.” Đa Long cùng Sách Ngạch Đồ “dạ” một tiếng rồi lui ra ngoài.
Trần Đấu thấy Khang Hi không vui, liền hỏi: "Hoàng thượng, ngài đang lo lắng chuyện Ngô Tam Quế sao?"
Khang Hi gật đầu, nói: "Trẫm lo lắng chuyện ở Tây Nam. Những năm trước đây Ngô Tam Quế vẫn thành thật, không có lộ ra dấu hiệu khả nghi gì, nhờ ngươi điều tra mới biết được lão ta đã bắt đầu hoạt động. Mặc dù một cái Tam Lang Giáo không thể tạo ra sóng gió gì, nhưng nếu cùng Ngô Tam Quế liên hợp lại, lại không thể không đề phòng. Chỉ tiếc Ngô Lương Phụ đã chết, không có cơ hội cho trẫm tra hỏi hắn, không biết hắn còn biết được bao nhiêu tin tức."
Trong lòng Trần Đấu lại nghĩ: "May mà Ngô Lương Phụ đã chết, nếu không để hắn nói ra chuyện tứ thập nhị chương kinh, lão tử sớm muộn cũng sẽ bị mất mạng.” Miệng nói: "Hoàng thượng, Ngô Ứng Hùng ở lại kinh thành, chúng ta chỉ cần ngày đêm theo dõi hắn, không tin không tìm ra đầu mối.”
Khang Hi gật đầu nói: "Không sai, chuyện này ta giao cho ngươi, ngươi gần đây hãy chủ động tiếp xúc với hắn, hy vọng có thể tra xét ra gì khác.”
Trần Đấu cảm thấy Khang Hi ra lệnh đã có phong thái của một người lãnh đạo, rất quyết đoán nếu ngươi đưa ra chủ ý gì hay, như vậy chuyện đó liền rơi xuống đầu ngươi. Trần Đấu rút kinh nghiệm thầm nhủ: "Lần sau nhất định phải biết cất giấu tâm tư, việc gì khó khăn thì ngàn vạn lần không được nói ra chủ ý gì với hắn."
Ra khỏi thượng thư phòng, Trần Đấu thấy Đa Long ở bên ngoài chờ mình , trong lòng vui mừng, biết lão ta đưa tiền tới. Quả nhiên Đa Long kéo Trần Đấu đến một nơi yên tĩnh, đưa cho hắn một cái túi. Trần Đấu vừa mở ra nhìn, bên trong tất cả đều là tờ năm ngàn lượng ngân phiếu, một trăm vạn lượng thật đúng là một xấp dày ngân phiếu. Trần Đấu cười với Đa Long nói: "Đại ca, chúng ta làm vụ này kiếm được một đống tiền, ngươi tính cưới thêm mấy vợ bé nữa ?"
Đa Long cười hắc hắc nói: "Vợ bé ta đây không dám lấy nữa, nếu lấy thêm hẳn là tám con cọp cái đang ở nhà kia sẽ lấy mạng ta.”
Trần Đấu cười ha ha. Đa Long lại nói: "Huynh đệ, ta mới lên chức không bao lâu, liền có được hơn một trăm vạn lượng bạc, ta cảm thấy đã thỏa mãn rồi, số bạc này cả đời xài cũng không hết, ta định từ quan, về nhà dưỡng lão, đệ thấy thế nào?"
Trần Đấu nghe xong ngẩn ra, nghĩ "Tên Đa Long này làm sao lại không có tiền đồ như vậy, lão tử thật không dễ dàng cho ngươi ăn no, chỉ để ngươi đi làm việc cho lão tử, cho ngươi cầm lấy bạc liền cáo lão về quê, vậy chẳng phải lão tử tốn công vô ích rồi sao."
Trần Đấu lập tức nói: "Đại ca, một trăm vạn lượng bạc này tính là gì, chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, sao lại có thể chỉ cầu hưởng lạc. Hôm nay hoàng thượng trọng dụng chúng ta, chính là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp, huynh ngàn vạn lần không thể bỏ qua.”
Đa Long ngượng ngùng cười, nói: "Ta cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Huynh đệ ngươi nói rất đúng, chúng ta muốn có tiền, cũng muốn thăng quan, mới không uổng sinh ra trên đời này. Buổi sáng ta đã đưa cho Sách Ngạch Đồ hai mươi vạn lượng, hắn mới vừa rồi muốn đợi đệ ra ngoài tạ ơn, sau lại nói có chuyện đi trước, nói buổi tối mời đệ uống rượu nghe hát."
Trần Đấu cười nói: "Uống rượu nghe hát cũng rất tốt, chẳng qua là mấy ngày nay đệ quá nhiều chuyện, không có thời gian, huynh nói với hắn một tiếng, qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật ngon, đem rượu trong nhà hắn uống hết.”
Đa Long cười ha hả nói: "Lão gia tử nhà hắn là Thủ Phụ đại thần, rượu ngon cất trong nhà chỉ sợ không ít đâu."
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 100 : Cay Chảy Nước Mắt
Convert: Đắc Kỷ
Dịch: Chu Duẫn
Biên: Tiểu Yêu Tinh
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Cáo từ Đa Long, Trần Đấu mang theo bọc đồ chạy thật nhanh về chỗ ở, ở đây hắn cất giấu bốn bản tứ thập nhị chương kinh, một hòm ngân phiếu, hơn nữa còn một rương châu báu nhỏ, Trần Đấu cảm thấy giấu nơi này không được an toàn, không phải là do hắn không tin tưởng Phương Di các nàng, chẳng qua mấy bản kinh thư này thật sự quá quan trọng, để trong cung không phải là cách tốt, thừa lúc Đa Long đưa ngân phiếu một trăm vạn lượng, Trần Đấu lấy hết đồ trong cung chạy về phủ tìm chỗ dấu đi.
Vừa vào phòng Trần Đấu liền kêu ba cô nương ra ngoài sảnh, còn hắn thì tự mình chui xuống giường đào lên hai hộp ngọc đặt mấy cuốn tứ thập nhị chương kinh cùng với quyển Dung nhi giao cho hắn và quyển tìm ra trên người Ngô Lương Phụ, bao lại một chỗ, rồi lấy một trăm vạn ngân phiếu Đa Long đưa bỏ vào, gói lại thành một bọc đồ. Ra đến ngoài sảnh, các cô nương hỏi Trần Đấu đang làm gì, hắn chỉ cười, nói: "Còn không phải vì chuyện khẩu cung, ta đành phải đem của cải tích lũy nhiều năm để bịt miệng bọn ngự tiền thị vệ đây."
Phương Di nhìn bọc quần áo không nhỏ trong tay Trần Đấu, nói: "Một bao lớn như vậy chắc là rất nhiều bạc."
Mộc Kiếm Bình thấy hắn vì Mộc phủ ngay đến tài vật cũng không thèm cảm động nói: "Tiểu Bảo, huynh thật là tốt, chuyện này huynh mất bao nhiêu bạc, chờ khi xuất cung ta sẽ đền lại gấp bội cho huynh."
Trần Đấu ha hả cười một tiếng, nói: "Khoảng trăm vạn lượng bạc, ta đây vẫn còn nhiều, dùng ít bạc cho việc của tiểu lão bà, nhiêu đây hẳn là đủ rồi."
Mộc Kiếm Bình le lưỡi, nói: "Cái gì, trăm vạn lượng cơ à, Mộc Vương Phủ chúng ta gom góp lại cũng không có nhiều bạc như vậy."
Phương Di thấy vậy liền nói: "Đừng nghe hắn nói nhảm, tiểu tử như hắn làm sao có thể kiếm ra nhiều bạc như vậy."
Trần Đấu cười nói: "Không tin chúng ta đánh cuộc một ván, ta nếu từ nơi này lấy ra một trăm vạn lượng ngân phiếu, nàng phải làm chủ đem Mộc Kiếm Bình gả cho ta làm vợ."
Phương Di nói: "Đánh cuộc thì đánh cuộc."
Mộc Kiếm Bình đỏ mặt phản đối: "Các ngươi đánh cuộc thì đánh cuộc đi, tại sao lại lấy ta làm tiền cược chứ."
Phương Di nói như đinh đóng cột: "Quận chúa yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không lấy ra được đâu."
Dung nhi cũng cười nói: "Hắn đã gào to muội là lão bà của hắn rồi, cùng hắn đánh cuộc có sao đâu."
Mộc Kiếm Bình nói: "Tốt, ta cùng huynh đánh cuộc, Tiểu Bảo, huynh nếu là dám gạt ta, hừ, sau này không để ý huynh nữa."
Trần Đấu mừng rỡ, mở bao đồ, lấy ngân phiếu bên trong ra. Ba cô nương nhìn thấy liền choáng váng, không ai nghĩ Trần Đấu thật sự lấy ra được ngân phiếu một trăm vạn. Mộc Kiếm Bình lắp bắp nói: "Vi. . . Vi đại ca, huynh đem tất cả tiền cầm đi giúp Mộc Vương Phủ chúng ta, vậy huynh chẳng phải tiếc lắm sao."
Trần Đấu cười nói: "Bản thân ta cảm thấy một trăm vạn lượng lại đổi được một tiểu lão bà xinh đẹp, rất đáng giá đây." Mộc Kiếm Bình nghe hắn nói vậy thì đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.
Vừa ra khỏi cửa, nghĩ đến Mộc Kiếm Bình căn bản đã nhận xưng hô tiểu lão bà, Trần Đấu đắc ý cười to không dứt "Ha ha ha, không nghĩ tới ta chỉ di chuyển tiền bạc đi nơi khác lại có thể lừa được một người vợ, lão tử đúng là thông minh nha."
Đang đắc ý, lại bị một người ngăn cản đường đi, Trần Đấu khẩn trương ôm chặt bao đồ, lúc này mới nhận ra, người tới chính là đệ tử của Huyền Trinh, một tiểu đạo sĩ quái dị tên là Đạo Phi Danh. Hắn không khỏi thở dốc một hơi, mắng: "Tên tiểu đạo sĩ này, làm ta giật cả mình, ta còn tưởng là gặp phải cướp đường nữa chứ."
Đạo Phi Danh ấp úng nói: “ Đã làm Hương chủ sợ hãi. Tiểu đạo phụng mệnh gia sư, mời Hương chủ đi một chuyến, Tổng đà chủ tới."
Trần Đấu vừa nghe mừng rỡ, nói: "Là sư phụ tới, thật quá tốt. Tiểu đạo sĩ, ngươi trước theo ta về phủ một chuyến, ta làm xong việc này rồi lập tức đi theo ngươi."
Có tiểu đạo sĩ hộ tống, trong lòng Trần Đấu yên tâm rất nhiều, không lâu sau quay về phủ, Trần Đấu nói tên tiểu đạo sĩ chờ ở đại sảnh, tự mình chạy về phòng ngủ. Tiểu Liên đã mấy ngày không gặp Trần Đấu, vừa thấy hắn liền vô cùng vui sướng nhưng lúc này Trần Đấu không thể thân mật cùng nàng.
Sau khi đem ngân phiếu giao cho nàng cất giữ, rồi chui vào gầm giường đào lên cuốn kinh thư lấy từ Khang vương phủ cùng với bôn bản lấy được từ trong cung giao hết cho Tiểu Liên, nói: "Tiểu Liên, năm bản kinh thư này không phải chuyện đùa, lần này phải làm phiền đến nàng rồi."
Tiểu Liên thấy hắn có việc nhờ mình hết sức vui mừng, nói: "Chàng muốn thiếp làm việc gì, hãy nói đi."
Trần Đấu nói: "Bên ngoài bìa năm bản kinh thư này có một ngăn phụ, trong đó cất giấu một tấm da dê, nàng hãy cẩn thận mở ngăn phụ này ra, lấy tấm da dê bên trong rồi đem kinh thư dán lại như cũ. Xong xuôi đâu đó hãy đem kinh thư cùng mấy tấm da dê mỗi thứ giấu kỹ vào một bao. Chuyện này phi thường trọng yếu, nhất định không để người khác thấy được."
Tiểu Liên nhìn thấy Trần Đấu mặt nghiêm trọng, chăm chú nghe rồi gật đầu, nói: "Được, thiếp sẽ cất cẩn thận, bất luận thế nào cũng không để người khác nhìn thấy"
An bài tốt chuyện tứ thập nhị chương kinh, Trần Đấu đã an tâm hơn rất nhiều, liền cùng tiểu đạo sĩ cùng đi đến Thiên Địa hội. Vừa thấy Trần Cận Nam, Trần Đấu liền cúi đầu lạy, nước mắt trào ra miệng kêu lên: "Sư phụ, lão nhân ngài nhà đã về rồi, đệ tử không có lúc nào là không nhớ tới người."
Trần Cận Nam cũng hết sức vui mừng, đỡ Trần Đấu dậy, nói: "Tiểu Bảo, chuyện tình ngươi làm ta đã nghe, làm rất tốt, vi sư thực vì ngươi mà cao hứng."
Trần Đấu lấy tay quệt nước mắt cười nói: "Đây cũng là nhờ có sư phụ dạy bảo, đệ tử mới có thể hoàn thành được. Lần này sư phụ trở lại, phải ở lại thật lâu, đệ tử muốn theo học một ít công phu của sư phụ."
Trần Cận Nam cười nói: "Ngươi ở trong hoàng cung lâu ngày, công phu vuốt mông ngựa cũng tiến bộ đó, bất quá vi sư cũng không bị ngươi lừa đâu."
Trầu Đấu bị sư phụ nhìn thấy, chỉ đành cười ngượng ngùng. Trần Cận Nam lại nói: "Ta lần này trở lại, chính là dự tính dạy cho ngươi chút ít công phu chân chính."
Trần Đấu lập tức mừng rỡ, nói: "Thật tốt quá, sư phụ, đệ tử mặc dù học được chút nội lực cùng điểm huyệt, nhưng nếu đem đi đánh nhau thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt, sư phụ có tuyệt chiêu gì có thể truyền luôn cho đệ tử được không?"
Trần Cận Nam nói: "Vi sư mấy ngày nay vẫn luôn đang suy nghĩ, nội lực của ngươi cùng người thường bất đồng, khiến cho hiệu quả cũng không giống nhau, vi sư đã suy nghĩ rất lâu, cũng không tìm ra phương pháp xử lí. Cho nên quyết định trước tiên dạy ngươi khinh công để cho ngươi chạy trốn. Như vậy ngươi ít ra có thể bảo vệ tính mạng, về phần sau này có thể học thành tuyệt thế võ công gì hay không, vậy thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi."
"Ngay cả Trần Cận Nam cũng không có cách nào để cho ta học võ công thượng thừa nữa. Xem ra ta khó có thể trở thành cao thủ rồi a. Haiz, không dễ gì trở về thời cổ đại, lại xảo hợp có được cao thủ như Trần Cận Nam làm sư phó, vậy mà lại không cách nào luyện thành tuyệt thế võ công, trở thành một đại hiệp. Thật sự làm cho người ta khóc không ra nước mắt mà."
Trần Đấu không khỏi thở dài, nói: "Sư phụ, đệ tử thật sự không có hy vọng gì sao?"
Trần Cận Nam thấy Trần Đấu đau lòng như vậy bèn nói: "Tiểu Bảo, trên đời có một số việc không thể cưỡng cầu. Tuy không có võ công, nhưng chỉ cần trong nội tâm có dân chúng trong thiên hạ, đều có thể trở thành nhân vật vang danh kim cổ, trở thành đại anh hùng, đại hào kiệt. Ngươi cũng không cần buồn đâu."
Trần Đấu gật đầu, nói: "Sư phụ, điều người nói con hiểu được."
Trần Cận Nam đóng cửa phòng lại, bắt đầu dạy cho Trần Đấu phương pháp vận khí khinh công. Thật ra thì khinh công rất đơn giản, chỉ cần điều chỉnh nội lực, đưa nội lực đến hai chân, là có thể chạy nhanh như bay rồi. Trần Cận Nam chỉ nói nửa canh giờ, Trần Đấu đã có thể nắm giữ điểm mấu chốt.
Lúc này Trần Cận Nam bảo Trần Đấu hãy thử một chút. Trần Đấu lập tức nhắm mắt lại, vận khí theo lời sư phụ, đem nội lực dồn đến hai chân, sau đó dùng lực nhảy lên. Hắn chỉ thấy thân thể chợt bay lên, tiếng gió vù vù qua hai lỗ tai hắn, mắt thấy đã nhảy qua đỉnh đầu của Trần Cận Nam, trong nội tâm hắn còn đang cao hứng không ngờ đúng lúc này lại nghe 'Binh' một cái, ót của Trần Đấu đập mạnh vào xà nhà.
Đầu ong lên, hai chân vung động, một cước đá bay một cái giỏ treo trên nóc nhà. Cũng không biết trong giỏ đựng gì mà bị Trần Đấu đá lật liền vung vãi ra một loại bột màu đỏ, dính đầy lên người của hắn. Trần Cận Nam tung người nhảy lên, nhẹ nhàng đỡ lấy Trần Đấu, hai người rơi xuống đất, trên mặt dính đầy đống bột màu đỏ kia.
Trần Đấu đầu thì đau, mắt và miệng lại bị dính vào rất nhiều bột đỏ, kêu lên: "Đây là cái gì, sao lại cay như vậy."
Ngay sau đó Trần Đấu liền cảm thấy hai mắt như bị lửa đốt lên, vừa nóng vừa rát. Trần Cận Nam kêu lên: "Không xong, là bột ớt." Trần Đấu lập tức hét thảm một tiếng. Bên ngoài nghe được động tĩnh, mấy huynh đệ trong Thiên Địa hội bèn vội chạy vào, nhìn thấy trong phòng bừa bộn, hỏi: "Tổng đà chủ, chuyện gì đã xảy ra?"
Trần Cận Nam nói: "Mau mang nước lạnh tới đây, ta và Tiểu Bảo cần phải rửa mắt." Ngay lập tức có người đi lấy nước lạnh, mang vào.
Mất một lúc lâu Trần Đấu mới có thể đem bột ớt rửa sạch, đôi mắt của hắn đau dữ dội, vừa đỏ vừa sưng, chỉ có thể nhìn hé hé mắt để nhìn. Trần Cận Nam cũng rửa xong, liền bảo mọi người lui ra ngoài.
Trần Đấu thấy tất cả mọi người lui ra, đôi mắt bị xót chảy nước mắt ra, nói: "Xin lỗi sư phụ, đệ tử đã gây họa."
Hơi hé mắt ra, Trần Đấu cũng nhìn thấy hai mắt Trần Cận Nam bị sưng đỏ lên. Trần Cận Nam cũng chảy nước mắt nói: "Không sao, ta có thể chịu được."
Trần Đấu nói: "Sư phụ, khinh công này thật lợi hại, làm sao đệ tử chỉ mới dùng chút sức, liền có thể nhảy cao như vậy?"
Trần Cận Nam phân tích: "Nội lực của ngươi tựa hồ rất thích hợp để luyện khinh công, ngươi mới vừa rồi nhảy một cái, đã như người khác tập qua vài chục năm rồi. Chẳng qua là ngươi chưa thuần thục, khống chế không tốt."
Trần Cận Nam nói: "Ngươi chớ đắc ý quá sớm, nội lực của ngươi mặc dù quái dị, nhưng vẫn quá ít, nếu gặp cao thủ thật sự, ngươi vẫn trốn không thoát được."
Trần Đấu nói: "Vậy chúng ta đi ra bên ngoài thử một chút, nhìn xem ngoại trừ nhảy cao, đệ tử còn có thể chạy nhanh hơn không."
Trần Cận Nam nói: "Phía ngoài có nhiều người nhìn, chờ chúng ta hết chảy nước mắt rồi đi ra sau."
Trần Đấu nói: "Sư phụ, đều do đệ tử không tốt, để đệ tử lau mắt cho người."
Trần Cận Nam lùi ra sau một bước, nói: "Trên người ngươi toàn là bột ớt, thôi cứ để mắt ta tự lành đi."
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển 2
Chương 1 : Thần hành hái hoa
Convert: Đắc Kỷ
Dịch: Chu Duẫn
Biên: Tiểu Yêu Tinh
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Một lúc sau, hai mắt của Trần Đấu và Trần Cận Nam bớt sưng, cũng không bị chảy nước mắt nữa, hai người liền ra khỏi phòng. Đám người Quan An Cơ và Huyền Trinh đang đứng chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy bọn họ, Quan An Cơ khuôn mặt đầy sợ hãi vội quỳ xuống nói: "Tổng đà chủ, tất cả đều do thuộc hạ không tốt. Thuộc hạ thích ăn cay nên mua về một túi bột cay, lại sợ chuột ăn vụng mất cho nên mới treo lên xà nhà, không ngờ lại làm cho Tổng đà chủ và Vi hương chủ bị vạ lây. Thuộc hạ vô cùng áy náy, xin Tổng đà chủ trách phạt."
Trần Cận Nam khoát tay nói: "Không sao, Quan nhị ca không cần để trong lòng. Tiểu Bảo, ngươi chạy một vòng trong sân này thử đi, nhớ chú ý cách vận khí."
Trần Đấu nói: "Dạ, sư phụ." Lập tức bước vào sân, khẽ vận lực ở đùi chạy vòng vòng. Lúc bắt đầu hắn không dám dùng quá nhiều sức sợ chạy nhanh quá gặp phải rủi ro gì. Chạy được hai vòng, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ hẳn, dưới chân như không chạm vào đất vậy.
Trần Cận Nam nói: "Tiểu Bảo, từ từ tăng tốc lên, nhưng cũng không được dùng quá nhiều sức."
Trần Đấu hô lên một tiếng: "Dạ." Lại tăng thêm lực trên đùi, tăng tốc độ lên. Cảnh sắc chung quanh càng ngày càng mơ hồ, khoảng thời gian thân ảnh của đám người Trần Cận Nam xuất hiện lại trong mắt Trần Đấu càng lúc càng rút ngắn.
Huyền Trinh và Quan An Cơ ban đầu còn thấy bình thường, nhưng sau một lát đã sợ hãi than thở: "Vi hương chủ làm sao lại đạt đến tốc độ nhanh như thế này chứ. Tổng đà chủ, chỉ nghe ngài chỉ điểm một chút thôi mà thân pháp hương chủ đã tiến bộ như vậy rồi, Tổng đà chủ ngài thật giống như thần nhân vậy."
Trần Đấu đang chạy bên ngoài, nghe như vậy lại càng hưng phấn, dưới chân không ngừng tăng lực, chỉ cảm thấy mình giống như đang chơi trò ngựa gỗ xoay tròn trong công viên, càng lúc càng xoay nhanh, thậm chí có khi còn nhìn thấy cả thân ảnh của mình đang chạy ở phía trước nữa.
Bỗng nhiên Trần Đấu dừng lại, người lắc qua lắc lại đứng không vững, ngã cái "phịch" ra đất, trong bụng sôi trào, "ọe" một tiếng ói ra. Trần Cận Nam và đám người Huyền Trinh vội vàng chạy tới, Trần Cận Nam lo lắng hỏi: "Tiểu Bảo, ngươi bị sao rồi?"
Chỉ thấy Trần Đấu vẫn nằm trên mặt đất rên hừ hừ: "Sư phụ, đệ tử ... đệ tử chóng mặt a."
Mọi người nghe vậy đều không nhịn được cười “phì” ra một tiếng, Trần Cận Nam nói: "Ai bảo ngươi chạy nhanh quá làm gì, không chóng mặt mới là lạ. Sau này ngươi phải thường xuyên luyện tập, dần dần sẽ thành thục hơn."
Nghe sư phụ nói như vậy, Trần Đấu vô cùng mừng rỡ, reo lên: "Sư phụ, đệ tử chạy rất nhanh sao?"
Trần Cận Nam nói: "Ta thấy ngươi đối với môn khinh công rất có thiên phú dị bẩm, học hiểu rất nhanh so với người khác. Ngươi có được tốc độ này thì kể cả ta muốn bắt được ngươi cũng rất khó."
Trần Đấu nhất thời hưng phấn, nhảy cẫng lên, nói: "Đệ tử bây giờ cảm thấy cả người khí lực tràn trề, đệ tử còn muốn chạy thêm vài vòng nữa."
Trần Cận Nam nói: "Hôm nay như thế là được rồi, ngươi về nghỉ ngơi, điều chỉnh nội tức một chút đi. Sau này hàng ngày nhớ chăm chỉ tăng cường tu luyện nội lực, chỉ khi nội lực của ngươi thâm hậu thì mới không còn cảm thấy chóng mặt choáng váng, hơn nữa tốc độ cũng sẽ được đề cao lên."
.......
Lúc Trần Đấu rời khỏi Thiên Địa Hội đã là qua buổi trưa, hắn chợt nhớ tới ba cô nương ở trong cung hẳn là chưa ăn uống gì, liền hướng về phía hoàng cung đi tới. Dọc theo đường đi hắn vô cùng phấn khích lại muốn sử dụng nội lực để chạy cho nhanh nhưng sợ trên đường đông người, làm như vậy sẽ gây chú ý, cho nên cuối cùng vẫn nhẫn nhịn thong thả đi bộ. Tới một góc đường, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dẫn theo một nha hoàn đang đứng chọn mua đồ, nhất thời trong lòng hắn nổi lên một ý dâm tà, âm thầm đề khí đến hai chân, đột nhiên phát lực, vọt tới phía trước. Lúc đi ngang qua cô nàng kia, hắn liền vỗ vào mông nàng ta một cái, liền chạy trốn ra thật xa, trên tay còn dư lại xúc cảm trơn láng tựa như được sờ vào da con nít vậy khiến cho hắn trong lòng vui mừng lâng lâng. Chợt phía sau một tiểu hài đồng khóc "oa oa" lên, sau đó liền có giọng nói một người phụ nữ: "Sỏa Ngưu con! Hừ, tên khốn kiếp nào đánh con của ta, cầu cho nhi tử của hắn sinh ra không có hậu môn." ()
Trần Đấu nghe vậy trong lòng buồn bực: "Ta ngất, làm sao lại đánh nhầm vào mặt của tiểu hài nhi đây chứ, chắc là do tốc độ quá nhanh rồi, hèn gì lại cảm thấy trơn tru giống như cô nương ấy không có mặc đồ vậy. Haizz xui thật, tiện nghi không chiếm được, trái lại còn bị trù ẻo. Mà cha mẹ của đứa nhỏ này cũng thật là, tên gì không đặt lại đặt cái tên xui xẻo như vậy, sau này không biết chừng lúc nào cũng bị người đánh thôi."(Sỏa Ngưu = con trâu ngu)
Trần Đấu vừa nghĩ vừa chạy như bay quẹo vào một ngõ khác, ngoặt qua ngoặt lại hai ba ngõ hẻm mới dừng lại, thở hổn hển, trên mặt xấu hổ nóng bừng: "Phù phù, may mà ta chạy nhanh, không bị ai nhìn thấy nếu không mặt mũi thật là vứt đi hết." Còn đang suy nghĩ, chợt bên cạnh xuất hiện một gã thư sinh, đi tới trước mặt hắn rồi bỗng nhiên xoay người lại, trên mặt nở nụ cười nhạt, nhìn hắn nói: "Vi hương chủ thật là bản lãnh a."
Trần Đấu ngẩn ra: "Mình có quen hắn đâu nhỉ, sao hắn lại nhận ra mình chứ, hắn nói mình thật bản lãnh, không lẽ hắn đã nhìn thấy một màn vừa rồi?" Trần Đấu liếc mắt nhìn hắn, nói:"Ngươi là ai? Làm sao nhận ra ta?"
Thư sinh kia cười ha ha nói: "Vi huynh là một trong mười đại hương chủ Thiên Địa Hội, người đã chính tay đâm chết Ngưu Bái, vang danh thiên hạ, ai mà không biết chứ. Tiểu sinh là một người vô cùng hâm mộ bản lãnh của Vi huynh, chẳng qua một chiêu Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Phách Mỹ Nhân Đồn vừa rồi của huynh dường như bị sơ sẩy một chút a."
Trần Đấu không nghĩ tới một màn vừa rồi cư nhiên bị hắn nhìn thấy, hơn nữa còn có thể nhìn ra chiêu thức võ công của mình, lập tức biết được người này tuyệt không đơn giản.
Mắt thấy bị vạch trần chuyện xấu, Trần Đấu không khỏi thẹn quá hóa giận, nghĩ muốn đánh hắn một trận nhưng lại sợ đánh không lại người, liền hung dữ dọa nạt: "Ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, lão tử ta còn có chuyện, thứ lỗi không thể tiếp." Vừa nói liền muốn đề khí chạy trốn. Thư sinh kia tựa hồ đoán được ý tứ của hắn, liền thoáng một cái, vọt đến trước mặt hắn chặn lại, cười lạnh nói: "Mọi chuyện trong thiên hạ ai thích quản thì quản chứ. Nếu Lý Tây Hoa ta bắt gặp thì ta nhất định phải quản."
Trần Đấu thất kinh, nghĩ: "Tên Lý Tây Hoa này không phải là nhân vật võ công cao cường, kiến thức uyên bác, một nhân tài hiếm thấy, con của Lý Nham đấy chứ?" Trong lòng nghi ngờ, hắn dò hỏi: "Ngươi... ngươi chính là Lý Tây Hoa?"
Lý Tây Hoa ngẩn ra, hỏi: "Ngươi nhận ra ta?"
Trần Đấu lại nói: "Ngươi là con của Lý Nham?"
Vừa nghe, Lý Tây Hoa sắc mặt liền đột biến, thân thủ bắt lấy cổ tay Trần Đấu, khẽ dùng sức khiến cho hắn cảm thấy cổ tay mình như muốn gãy lìa ra, kêu la oai oái. Lý Tây Hoa quát: "Ngươi làm sao biết được thân phận của ta. Nói!"
Trần Đấu giơ tay phải lên, điểm vào huyệt Khúc Trì của hắn, Lý Tây Hoa vội rụt tay lại, lui ra sau hai thước, khoanh hai tay lại nhìn chằm chằm vào Trần Đấu. Trần Đấu cả giận nói: "Ngươi làm cái gì đấy, khi không lại muốn bẻ gãy tay của ta, cánh tay của lão tử còn muốn giữ lại để ôm nữ nhân nữa, vặn tới vặn lui, sớm muộn gì cũng bị ngươi vặn cho gãy."
Lý Tây Hoa nói: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi nếu còn không nói, ta thật sự vặn gãy tay ngươi ngay lập tức."
Trần Đấu nói: "Chuyện này rất dài dòng, hơn nữa ta còn biết một vài chuyện rất trọng yếu đối với ngươi. Lý đại ca, phía trước có một tửu quán do huynh đệ ta làm chủ, chúng ta vào trong đó vừa uống vừa nói chuyện, ta sẽ đem mọi việc kể cho huynh hay."
Lý Tây Hoa do dự một chút, nói: "Hừ, xem ngươi muốn giở trò gì, đi."
Vừa đi tới cửa quán rượu, Trần Đấu thấy bên cạnh có một tiệm rèn, bỗng lóe lên một chủ ý, nói với Lý Tây Hoa: "Lý đại ca, huynh đứng đây chờ ta một chút, ta vào kia chế tạo một món đồ." Vừa nói vừa đi vào tiệm rèn, Lý Tây Hoa thong thả theo sau đi vào.
Trong tiệm có một ông lão thợ rèn, cùng với một đồ đệ đang đập búa, thấy bọn họ đi vào, liền ngừng lại công việc, chào đón: "Khách quan, ngài muốn mua thứ gì, tiệm rèn của chúng tôi đã kinh doanh mấy thập niên, sản phẩm làm ra đều rất tốt a, hàng xóm chung quanh đều thường xuyên tới ủng hộ chúng tôi, đặc biệt là đồ lão nhi rèn ra, nổi tiếng khắp cả kinh thành."
Trần Đấu nhìn khuôn mặt rỗ của ông ta, không khỏi nhíu mày nói: "Ta muốn làm một đôi thuần cương hộ oản, ngươi làm được hay không."
Lý Tây Hoa nghe hắn nói muốn làm bao cổ tay liền cười lạnh một tiếng. Lão đầu mặt rỗ vội nói: "Làm được làm được, một vài vũ sư ở các võ quán trong kinh thành cũng thường tới chỗ lão làm bao cổ tay. Bọn họ đều khen thủ nghệ lão mặt rỗ ta là tốt nhất."
Trần Đấu không thèm để ý lão ta lảm nhảm, lấy từ trong ngực một miếng vàng nhỏ, khoảng chừng năm lượng, vứt cho lão ta, nói: "Không cần nói nhảm, lão gia ta đang cần gấp, ngươi làm nhanh đi, một lát ta tới lấy."
Lão mặt rỗ đưa tay nhận lấy, nhất thời tươi cười rạng rỡ, nói: "Đa tạ lão gia, Tiểu Bát, mở lò chuẩn bị rèn cho vị đại lão gia này bao cổ tay nhanh."
Bước vào quán rượu, hai người Trần Đấu tìm một chỗ ngồi xuống, đợi tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên. Trần Đấu rót cho Lý Tây Hoa một chén rượu, hắn uống một hơi cạn sạch, nói: "Trước mặt ta ngươi căn bản không có cơ hội hạ độc đâu, hơn nữa ngươi có đeo thêm bao cổ tay, cũng không phải là đối thủ của ta. Ta hi vọng ngươi thành thật một chút, không nên giở trò gì chỉ tốn công vô ích mà thôi."
Trần Đấu cười ha ha tự rót cho mình một chén rượu, nói: "Lý đại ca hiểu lầm rồi, ta không có ý gì khác, chủ yếu chỉ muốn kết giao với huynh mà thôi. Chuyện vừa rồi tuyệt đối là hiểu lầm, ta thật sự chỉ là muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé kia một chút thôi."
Lý Tây Hoa nói: "Ngươi xem ta là kẻ ngu à?"
Trần Đấu cười nói: "Huynh không tin vậy thì thôi, chuyện này ta cũng không đề cập tới nữa. Huynh không phải muốn biết ta làm sao biết thân phận của huynh sao, thật ra thì rất đơn giản, huynh cũng biết ta là hương chủ Thiên Địa Hội, rải rác khắp nơi đều có vài chục vạn huynh đệ."
Lý Tây Hoa nói: "Nhiều như vậy?"
Trần Đấu cười hắc hắc hai tiếng, nói tiêp: "Tính cả gia thuộc cũng không ít hơn số đó là bao a. Có thể nói tai mắt của Thiên Đệ Hội rải khắp cả nước, có chuyện gì mà chúng ta không tra ra được chứ?"
Lý Tây Hoa không khỏi gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý."
Trần Đấu đáp: "Dĩ nhiên là có lý rồi, ta làm hương chủ Thiên Địa Hội, trong hội có tin tức cơ mật nào mà ta không biết chứ. Bởi vậy thân phận của huynh ta đã sớm biết đến rồi."
Lý Tây Hoa nói: "Thì ra là như vậy, hừ, thấy ngươi thành thật như vậy, hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng, cáo từ." Nói xong liền muốn đứng dậy rời đi.
Trần Đấu gấp gáp nói: "Lý đại ca, huynh đệ ta còn có một vài cơ mật đại sự, có liên quan hệ trọng đến huynh, huynh không muốn nghe sao?"
Lý Tây Hoa vừa nghe, liền nói: "Còn chuyện gì, ngươi hãy nói đi."
Trần Đấu cười cười: "Không vội không vội, ta muốn kết giao với huynh, vì vậy mới nói cho huynh nghe những lời này, mà huynh lại cứ xem ta như cừu nhân không bằng. Huynh muốn nghe ta nói tiếp, vậy thì ngồi uống mấy chén cùng ta nào."
Lý Tây Hoa nói: "Người tuy là hương chủ Thiên Địa Hội, nhưng còn có thân phận đại quan trong triều đình, đừng nghĩ là ta không biết. Ta đối với ngươi chẳng có chút lòng tin nào."
Trần Đấu cười ha ha, nói: "Thì ra là việc này sao, ta làm quan trong triều đình, các huynh đệ Thiên Địa Hội ai nấy đều biết cả, ta phụng mệnh sư phụ mới trà trộn vào trong cung để do thám đấy chứ."
Lý Tây Hoa nghe lời này của Trần Đấu có vẻ đã bớt đi vài phần địch ý, nói: "Ồ, thì ra là vậy, bấy lâu nay ta đã hiểu lầm ngươi rồi, còn cứ tưởng ngươi chân đạp hai thuyền, bán mạng cho triều đình cơ chứ."