Trần Hạo Minh còn phải đấu hai trận nữa thì mới có thể chính thức dành được chiến thắng.
Đối với hắn thì chuyến đi này đúng là thu hoạch khá lớn rồi, có thêm ba người thủ hạ nhân tài, nói theo cách nói hiện đại thì có thêm một chính khách, một khoa học gia và một đại cao thủ.
Nhưng việc thu phục thêm nhiều nhân tài là không thể dừng lại nên Trần Hạo Minh cũng tìm hiểu khá kỹ về đối thủ trận sau của hắn.
Nhưng tìm hiểu xong thì hắn lại cảm thấy thất vọng.
Đối thủ trận tiếp theo của hắn là Mộ Dung Tùy, là một trong những đại thiên tài của Mộ Dung sơn trang. Tuy nhiên hắn lại là kẻ mắt để trên đầu, lại bá đạo luôn cho mình là đúng nên không ít lần làm mấy chuyện cưỡng bức hay giết người phóng hỏa.
Nếu nói về độ rác rưởi thì tên này còn rác rưởi hơn cả lục hoàng tử hắn năm xưa. Ít ra năm xưa hắn cũng không làm một chuyện gì thương đến mạng người.
Nếu để hắn đi cảm hóa một tên rác rưởi như thế này thì hắn đúng là không có tinh lực, mà cũng không biết làm thế nào.
Dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, không thể hành động kiểu “tay thì gõ đầu, miệng thì niệm đạo đức” được, vì đạo đức là cái gì hắn cũng không có khái niệm rõ ràng, hắn chỉ biết một đạo lý là “lợi mình không hại người, không trái lương tâm” mà thôi.
Vì vậy cách để giải quyết một tên như Mộ Dung Tùy chỉ có một chữ.
Giết.
Loại người này nếu đánh bại hắn thì hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn âm độc để đối phó ngươi, Mộ Dung Tùy này trong thông tin tìm hiểu được lại càng là như vây, Trần Hạo Minh không ngại phiền phức nhưng để xử lý thì lại mất thời gian, cái mà hắn thiếu lại chính là thời gian chứ không phải là gì khác.
Giết hắn thì Mộ Dung thế gia cũng sẽ bất mãn nhưng còn ngại hoàng thất Võ Phong nên không thể động đến hắn, dù sao hắn cũng danh chính ngôn thuận giết người, họ không có lý do để sinh sự.
Còn việc diệt sạch Mộ Dung gia cho khỏi phiền thì hắn không bao giờ nghĩ đến, diệt sạch cả nhà người ta chỉ vì mình giết con người ta, nói ra thật là day dứt á.
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh vẫn đến muộn giống như hôm trước nhưng đối thủ của hắn lần này là Mộ Dung Tùy lại đang kêu gào xử hắn thua luôn vì tội “không tôn trọng đối thủ và hoàng thất”.
Nhưng mà hoàng thất cũng không thèm để ý, chuyện sinh hoạt của người ta đến giờ nào thì cũng không vì đại hội mà thay đổi, nếu thế sẽ ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu, đó là điều mà hoàng thất không muốn xảy ra.
Trần Hạo Minh bước lên đài, tên Mộ Dung Tùy không thèm chào hỏi gì hết mà hất hàm nói như ra lệnh:
- Ngươi nên cút xuống dưới đài và tuyên bố thua cuộc, nếu không thì ta nghĩ ngươi cũng không còn mạng để mà về đâu.
Là ngươi muốn giết ta trước đấy nhé, Trần Hạo Minh lại có thêm một lý do để xử đẹp tên này mà không cần áy náy này nọ.
Khẽ lắc đầu, Trần Hạo Minh lấy “Ức biến” ra biến thành thanh Katana giống như lần trước, hắn muốn cho tên này chết nhanh nhanh một chút.
Lại tư thế cầm kiếm tay phải, tay trái án lên chuôi kiếm và trùng người xuống. Tư thế quái dị của Trần Hạo Minh làm không ít người cảm thấy tò mò. Còn tên Mộ Dung Tùy kia thì cười cười mỉa mai, hắn được học kiếm thuật của Mộ Dung sơn trang là phải xuất kiếm trước, đoạt tiên cơ, tên này lại dám để kiếm trong vỏ, không phải tìm chết sao? Cả cái thứ mà hắn cầm trên tay đao không ra đao, kiếm không ra kiếm, đúng là một tên quái dị.
-Có phải ngươi đang cười nhạo thứ mà ta đang làm bây giờ?
Trần Hạo Minh cất tiếng hỏi làm cho Mộ Dung Tùy sững sờ giây lát, nhưng sau đó lại nở nụ cười lạnh. Hắn còn chưa kịp nói vài lời mỉa mai thì khuôn mặt đã biến sắc.
Chỉ thấy một luồng kiếm khí không biết xuất hiện từ đâu, từ lúc nào đã xẹt qua búi tóc trên đầu hắn, chém rơi cả cái “bánh bao” trên đầu Mộ Dung Tùy xuống làm tóc tai hắn tán loạn.
- Khinh địch là lý do cực kỳ thường thấy của một sự thất bại. Mắt ngươi luôn không thèm nhìn vào những thứ ta làm, những thứ ta chuẩn bị nên ngươi không thể biết được ta đã làm thế nào. Thất bại, cùng cái chết sẽ là kết cục của ngươi.
Những lời kinh điển thốt ra như một câu phán xét của tử thần đã đạt được mục đích hù dọa của nó, chỉ thấy Mộ Dung Tùy bối rối, bộ dạng hơi hoảng hốt.
Trần Hạo Minh cũng là chờ giờ khắc này, hắn luôn bộc lộ ra tu vi của tôn sư trung kỳ, mà tên này đã sắp bước vào cảnh giới nhân tiên nên muốn không bại lộ tu vi mà thắng hắn thì giờ phút này là tốt nhất.
Kiếm xuất ra mang theo kiếm khí nóng bỏng không khách khí mà chém lên người Mộ Dung Tùy với tốc độ nhanh như sao xẹt, trong vòng một giây, Trần Hạo Minh đã xuất ra tổng cộng ba mươi sáu kiếm, hoàn toàn nhằm vào nửa thân trên và cổ họng của Mộ Dung Tùy. Lúc hắn tra kiếm lại vào bao với một tư thế thật tiêu chuẩn, chỉ thấy một tiếng cạch vang lên, thân thể Mộ Dung Tùy đổ ập xuống, khắp người rách ra từng vết thương đang đổ máu ồng ộc, mắt trợn trừng lên, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Trần Hạo Minh cũng khống chế kiếm khí rất vừa phải, chỉ giết người chứ không làm thân thể tan vỡ, giết người cũng không nên quá đáng, dù sao hắn cùng Mộ Dung Tùy cũng không có đại hận gì, không nên làm sự hận thù của Mộ Dung thế gia trở nên nghiêm trọng.
Trần Hạo Minh không cần trọng tài tuyên bố đã nhảy xuống đài và biến mất trong ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người. Trong đó có một đôi mắt tỏ ra rất tán thưởng và một đôi mắt cực kỳ oán hận và tàn độc.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:35 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lên tiếng là một ông lão râu tóc bạc phơ, nhìn qua cũng gần bảy mươi tuổi nhưng da mặt lại hồng hào, tràn đầy sinh khí.
- Kiếm pháp cực kỳ quái dị, xuất chiêu từ trong bao kiếm, không hề toát ra một tia kiếm khí nào trước đó làm địch thủ không biết đường nào mà đề phòng. Hơn nữa hắn xuất thủ cũng cực kỳ nhanh và chuẩn xác. Mỗi nhát kiếm đều chém trúng nội tạng hoặc mạch máu, nhát đầu tiên đã xẹt qua cổ họng không cho Mộ Dung Tùy kia cơ hội rên lên một tiếng nào. Cũng không biết là cao nhân nào sáng tạo ra bộ kiếm pháp này. – Trả lời là một người trung niên mặc hoàng bào, đúng là đương kim hoàng đế của Võ Phong quốc.
Ông lão lại lắc lắc đầu mà nói:
- Ngươi chỉ để ý đến kiếm pháp mà không để ý đến nguyên nhân hắn giết người, theo ta thấy từ trên vẻ mặt của tên kia thì hắn thừa biết nhân phẩm của Mộ Dung Tùy nên không muốn thêm phiền phức, dứt khoát ra tay diệt luôn hậu họa. Hắn thắng trận này chắc chắn sẽ đạt được ngôi bảng nhãn hoặc trạng nguyên nên Mộ Dung thế gia sẽ không tùy tiện ra tay với hắn, có thể nói tính toán của hắn cực kỳ kĩ càng và tỉ mỉ, đúng là vừa có võ lực vừa có suy nghĩ rất chín chắn.
- Lão tổ cao minh.
- Ta muốn biết nhiều hơn về đứa nhỏ này, ngươi đi tìm hiểu đi.
Nói xong ông lão cũng không thèm để ý đến Võ Phong hoàng đế nữa mà tập trung xem trận đấu tiếp theo.
Hôm nay Trần Hạo Minh cũng không có gì khó chịu trong người như hôm qua nên quyết định dắt Huyền Cầm ra một chỗ ít người để quan sát trận đấu tiếp theo.
Dù sao thì hôm qua vẫn chỉ nghe ngóng được về đối thủ của mình còn hôm nay thì nên ngồi quan sát trực tiếp đối thủ tiếp theo là người ra sao.
Lên đài lúc này là hai bóng người một đen một trắng.
Bóng người màu trắng là một người trung niên khuôn mặt phúc hậu, dáng người cũng coi là trung bình, tuy hơi lùn một chút nhưng lại không béo không gầy.
Còn bóng người màu đen thì là một lão già vẻ mặt âm hiểm, gọi là lão già cũng có vẻ không đúng vì tóc của hắn đen nhánh không khác gì người trẻ tuổi, chỉ là da thịt của hắn nhăn nheo lại như miếng thịt bò khô trông xấu xí vô cùng.
Khẽ vỗ vai một tên đang xem thi đấu, Trần Hạo Minh tươi cười hỏi:
- Vị huynh đệ này, cho hỏi hai đối thủ kia là người thế nào vậy?
- Ngươi không biết sao… a, ngươi không phải là tên vừa sử dụng thứ kiếm pháp quái dị sao? À không, ý ta là kiếm pháp của ngươi rất lợi hại…
Ngắt lời cái kẻ đang bối rối này, Trần Hạo Minh hỏi lại hắn với vẻ không có chút nào phật lòng. Tên kia cũng bình tĩnh lại, thủ đoạn giết người vừa nãy của Trần Hạo Minh khắc sâu vào lòng hắn nên hắn có chút lúng túng khi đứng trước mặt Trần Hạo Minh, nhưng thấy vẻ mặt ôn hòa của Trần Hạo Minh thì hắn cũng đỡ lúng túng hơn.
Hai ngươi kia là đại diện của hai tử đối đầu, người bạch y kia là người của Y môn, được dân chúng tôn sùng là cứu khổ chi phái, chuyên hành y tế thế, giải quyết bệnh dịch của dân chúng. Hàng ngày cũng thường mở phòng khám để giúp người nghèo được chữa bệnh, ngay cả ta cũng từng chịu ơn của Y môn.
Tên hắc y kia thì ngược lại, là người của Độc môn, chuyên dùng y thuật để phối độc, hạ độc người ta. Có lần chúng chỉ vì nghiên cứu độc bệnh mà làm cho dịch bệnh lây lan trong dân chúng, cũng may có Y môn cản lại, cũng vì nhiều lần xung đột như vậy gây nên hận thù giữa hai môn phái này. Lần này người của Y môn tham gia cũng chính là để ngăn cản người của Độc môn học được chân truyền của lão tổ, gây hại cho dân chúng.
Trần Hạo Minh nghe đến đó thì đã hiểu được phần nào, một bên cứu người một bên hại người, không chán ghét nhau mới lạ. Hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với Y môn, một môn phái cứu người thì luôn có tác dụng rất lớn trong việc chiếm lòng dân chúng. Chỉ là các thánh nhân xưa nay cao ngạo, luôn nghĩ rằng đạo nghĩa của mình là quá đủ để dân chúng nghe theo nên không thèm quan tâm đến những cái này.
Trần Hạo Minh lúc này thấy hai người trên đài đang tranh cãi cái gì đó rất kịch liệt, người áo trắng mặt đỏ bừng cực kỳ tức giận còn tên áo đen thì cười khằng khặc âm hiểm. Không cần nghe cũng biết là xung đột về quan điểm nhân mạng giữa hai môn phái rồi.
Bóng người màu trắng kia dường như không thể nhịn nổi được nữa mà bắt đầu động thủ, động thủ rất kịch liệt như cuồng phong bạo vũ.
Chỉ thấy từ ống tay áo của người bạch y bắn ra một trận mưa châm. Từng cây châm cứu mỏng manh như tử thần đòi mạng bắn về phía những tử huyệt của người áo đen.
Đối thủ cũng không vừa, chỉ thấy hắn nhảy vọt lên một cái đã né tránh được trận mưa châm kia, đồng thời hắn móc trong người ra một viên đan dược, bóp nát thành bụi phấn rồi tung về phía bóng người áo trắng làm thành một mảng không gian bụi độc mù mịt.
Khi bụi đã tan đi thì người ta nghe thấy hai tiếng thét đau đớn phát ra, nhìn lại lôi đài thì thấy người áo trắng tay đang ôm vai, máu độc màu đen đang chảy ra ròng ròng. Đối thủ của hắn thì khá hơn, chỉ bị thương một vết dài ở cánh tay, tuy không tiện dùng nữa nhưng chiến lực vẫn mạnh hơn nhiều người áo trắng.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:36 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thực ra trong cái khoảnh khắc mà bụi độc lan tràn ấy, người mặc bạch y đã lấy ra một con dao nhỏ trong người, đâm thẳng về phía đối thủ. Mà tên áo đen lại không thèm tránh né, lấy ra một cái chủy thủ đen ngòm đâm thẳng về vai của người áo trắng, hình thành thế lưỡng bại câu thương nhưng lại có lợi cho hắn.
- Khặc khặc! Bạch Thiện, nhận thua đi. Ngươi đã trúng phải "phế mạch hóa cân tán" của ta, sau này ngươi chẳng khác gì phế nhân, ha ha.
Người áo đen cất giọng cười âm hiểm.
Bạch Thiện tuy đang đau đớn tới mức khuôn mặt vặn vẹo nhưng vẫn cất giọng cười lạnh:
- Ngươi tưởng ngươi đã thắng sao, Độc ma. Độc môn của ngươi bây giờ chỉ còn một mình ngươi mà thôi, vì thế giết chết ngươi thì sẽ không còn Độc môn nữa, hôm nay dù có liều mạng ta cũng sẽ nhất quyết giết ngươi cho bằng được.
Nói xong Bạch Thiện lấy trong người ra mấy cây kim, vận hết sức lực còn lại trong người đâm mấy cái vào đỉnh đầu và đan điền của mình. Độc ma thấy thế tuy gấp gáp nhưng thương thế lúc nãy không chỉ ở cánh tay mà còn ở mấy chỗ khác nên bây giờ hắn không có năng lực đi ngăn cản Bạch Thiện.
Sau khi rút châm ra, khuôn mặt Bạch Thiện đột nhiên trở nên hồng nhuận, máu đen lại càng chảy ra nhiều cho tới khi hóa thành màu đỏ thì chậm rãi ngừng lại, khí lực của Bạch Thiện cũng mạnh mẽ trở lại.
- Ngươi... ngươi lại dám thiêu đốt sinh mệnh để tăng cường sức mạnh. Ngươi điên rồi, ngươi sẽ chết.
Độc ma điên cuồng gào thét, hắn không ngờ đường đường là nhị môn chủ của Y môn mà lại hành động quyết liệt đến như vậy, dám thiêu đốt cả sinh mệnh để liều mạng với hắn.
Bạch Thiện cũng không nhiều lời hơn nữa, hắn không còn nhiều thời gian. Cố gắng tích tụ toàn bộ khí lực vào một cây châm dài tới hơn một tấc, Bạch Thiện chậm rãi tiến về phía Độc ma.
Độc ma cũng chưa chịu khuất phục mà móc toàn bộ độc dược trong người ra ném lung tung về phía Bạch Thiện nhưng toàn bộ độc tố lại bị một luồng hào quang thánh khiết quanh người Bạch Thiện chấn bay ra ngoài.
Cây kim dài ngoằng không chút do dự đâm thẳng vào huyệt thiên linh cái của Độc ma làm cho hai mắt hắn trợn ngược lên, máu từ trong mắt cũng chảy ra thấm đẫm cả khuôn mặt. Độc ma dần dần ngã xuống, tuyệt khí mà chết.
Lúc này dân chúng chứng kiến cũng hoan hô ầm ỹ, những lời hai người vừa nói với nhau rất nhiều người nghe thấy. Độc ma chết thì sẽ không còn độc môn, dân chúng từ nay sẽ không còn phải lo lắng về dịch bệnh thường xuyên xảy ra nữa.
Trong tiếng hoan hô của dân chúng, người anh hùng Bạch Thiện lại chầm chậm ngã xuống theo, hắn cũng đã kiệt sức rồi.
Đúng lúc này thì một cái bóng màu lam lướt qua đài nhanh như sao xẹt, thân ảnh của Bạch Thiện và cả bóng người đó cùng biến mất trong tiếng mắng chửi và sự ngơ ngác của biết bao người biết ơn hắn.
Người đem Bạch Thiện đi không phải ai khác chính là Trần Hạo Minh, hắn hiểu tại sao mà Bạch Thiện lại làm như thế. Tên Độc ma kia không phải là quang minh chính đại gì mà luôn trốn chui trốn nhủi, nếu lần này Bạch Thiện không giết hắn thì sẽ không còn cơ hội nào khác. Nhưng hắn cũng không thể gọi toàn bộ Y môn đến để vây công vì đây là một trận đấu được tổ chức bởi hoàng thất, làm vậy là như tát vào mặt của hoàng thất nên chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho Y môn dễ dàng. Chính vì vậy mà Bạch Thiện phải bằng mọi giá giết chết Độc ma.
Cũng may tu vi của Bạch Thiện không cao lắm, cái gọi là thiêu đốt sinh mệnh thực ra cũng chỉ là sử dụng toàn bộ sức lực, năng lượng và cả tinh thần của hắn để đổi được sức mạnh trong một thời gian. Nên nhớ là thân thể của một người luôn cần năng lượng mới có thể hoạt động, khi sử dụng toàn bộ thì cũng là lúc mà cơ thể sụp đổ. Cũng vì thế mà người ta mới gọi chiêu thức này là thiêu đốt sinh mệnh vì dùng xong thì gần như là chết chắc.
Nhưng mà việc cứu chữa cho Bạch Thiện với Trần Hạo Minh không khó khăn lắm, về lực lượng trong người hắn thì gần như là vô biên, huống chi người chết hắn còn cứu sống được lại, một Bạch Thiện chỉ vì kiệt lực mà hấp hối không làm khó được hắn.
Một nguồn hỗn nguyên lực bá đạo theo kinh mạch của Bạch Thiện mà bồi đắp cho cơ thể. Hỗn nguyên lực là nguồn lực lượng bản nguyên nhất, tinh thuần nhất, dùng nó để bồi bổ cho một võ giả bình thường nếu không cẩn thận mà đưa vào nhiều quá có khi cũng làm hắn bạo thể mà chết nên việc kìm nén sức mạnh cũng làm Trần Hạo Minh thầm kêu khổ.
Sau ba canh giờ cứu chữa, cuối cùng Bạch Thiện cũng tỉnh lại với ánh mắt mơ màng. Ánh mắt ấy làm Nhạc Huyền Cầm nhớ lại ánh mắt của mình lúc mới được Trần Hạo Minh cứu tỉnh. Nhớ lại tình hình lúc đó, mặt nàng lại đỏ rần lên trông đáng yêu tới mức sắc lang Trần Hạo Minh muốn nhảy lên ôm lấy nàng mà khi dễ một trận.
Mơ màng một lúc rồi nhìn lại hoàn cảnh, Bạch Thiện cất tiếng:
- Là hai người đã cứu ta?
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:38 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bạch Thiện nhìn Trần Hạo Minh và Huyền Cầm một lúc rồi lên tiếng thắc mắc:
- Ta chưa từng gặp hai người, các người cứu ta có mục đích gì? – Bạch Thiện tuy rằng tâm tính thiện lương, lấy cứu giúp người khác làm vui nhưng cũng không ngu ngốc, đạo ký không có bữa cơm miễn phí hắn vẫn hiểu. Không phải ai cũng cứu người không cần trả ân giống như hắn.
- Nếu ta nói, ta muốn giúp ngươi phát triển Y môn, ngươi có tin không? – Trần Hạo Minh không đáp mà hỏi lại.
- Phát triển Y môn? – Bạch Thiện lần này thực sự sửng sốt, hắn xưa nay hành y tế thế luôn là để tích lũy công đức cùng đi tìm truyền nhân cho Y môn, mục đích phát dương quang đại cho y thuật cao minh của sư môn hắn. Đó cũng là tâm nguyện của tổ sư gia trước khi lâm chung là muốn càng nhiều người được chữa bệnh hơn nữa, bớt đi số người chết vì bệnh tật.
- Đúng vậy, phát triển Y môn. Ngươi không thấy rằng nhờ có Y môn mà ở Võ Phong quốc dân thường ít bệnh tật hơn hẳn các nước khác sao? Đến ta cũng phải công nhận Y môn của ngươi thực sự rất tốt, rất đáng phát dương quang đại.
Bạch Thiện lại cười buồn:
- Các nước khác sao? Họ lúc nào cũng chỉ chăm chăm cái gì mà thiên đạo, ý trời. Có ai thực sự quan tâm đến dân chúng bình thường chứ. Những điều họ dạy cho dân chúng đúng là rất tốt nhưng chỉ với điều kiện là dân chúng được ăn no mặc ấm trước chứ không phải là như bây giờ. Bọn ta cũng đã từng đến các nước khác nhưng khi đi vào thì họ lại nói chúng ta phải theo đạo của họ, thời gian đi nghiên cứu đạo đó thì đâu ra mà đi cứu người nữa?
- Vậy các ngươi đã đến Đông Tiên liên minh chưa? – Trần Hạo Minh cất tiếng hỏi.
- Đông Tiên liên minh? Ở đó người dân có cuộc sống khá hơn ở các nước lớn nhiều nhưng lại thường xuyên bị chèn ép. Trước đây bọn ta cũng đã từng tới đó nhưng lại có mấy vùng bị các nước lớn thu phục làm bọn ta phải bỏ chạy vì không theo. Đông Tiên liên minh bây giờ không biết có giữ được nữa không nữa. – Bạch Thiện cười khổ.
- À! Quên nói cho ngươi biết là đã có một vị đại thần thông mới xuất hiện. Sức mạnh của hắn mạnh ngang với các thánh nhân nên cũng có quyền lập giáo, tranh đoạt khí vận. Hắn đã thành lập Đông Tiên giáo trên cơ sở Đông Tiên liên minh. Giáo lý của Đông Tiên giáo là thuận theo lòng người, không phải là lòng trời. Chính vì thế mà giáo lý sẽ luôn là phải lo cho đời sống của con người chứ không phải là tìm hiểu đạo. Bản thân hắn cũng không tu đạo nên ngươi yên tâm là không cần phải học theo đạo của hắn làm gì.
- Không tu đạo mà lại có sức mạnh của thánh nhân? Ngươi nói đùa ta sao? – Bạch Thiện nghi hoặc.
- Ngươi không tin thì tháng sau có thể tới dự đại điển lập giáo của Đông Tiên giáo. Lúc đó người ấy chắc chắn sẽ xuất hiện cùng với các thánh nhân khác, không phải là rõ ràng sao. Người ấy là sư phụ ta, nếu ngươi đồng ý phát triển Y môn ở Đông Tiên giáo thì ta sẽ giúp ngươi. Còn bây giờ thì ngươi hãy nghỉ ngơi đi.
Nói rồi Trần Hạo Minh cũng không lưu lại nữa, dắt tay Nhạc Huyền Cầm ra ngoài phòng, đây là một phòng gần phòng của hắn trong khách điếm nên Bạch Thiện muốn tìm hắn cũng không khó khăn gì.
Sáng hôm sau, khi mà đã đến giờ Thìn thì Trần Hạo Minh mới tỉnh lại. Nhìn Nhạc Huyền Cầm xinh đẹp đang lõa thể nằm trong lồng ngực hắn, Trần Hạo Minh trìu mến vuốt ve suối tóc dài mềm mại của nàng rồi hôn nhẹ lên môi nàng một cái. Cô nàng này tối qua cũng thật điên cuồng, nói là chúc mừng hắn đã chiến thắng mà cho hắn canh ba mới được đi ngủ, bản thân nàng cũng mệt lử rúc vào lòng hắn.
Bị đánh thức, Nhạc Huyền Cầm mơ màng tỉnh lại, rồi lại nhắm mắt lẩm bẩm:
- Hạo Minh đệ đệ xấu, tối qua mãi mới cho ta đi ngủ giờ lại đánh thức ta.
Mặt Trần Hạo Minh đen thui. Cái gì mà tối qua ta cho nàng đi ngủ chứ, là nàng cho ta đi ngủ mà. Lật sấp Huyền Cầm lại, Trần Hạo Minh không lưu tình mà vỗ lên cái mông bự của nàng tới lằn đỏ lên, Huyền Cầm cũng không dám ngủ nữa mà trừng ánh mắt u oán lên nhìn hắn.
- Đừng nhìn ta với ánh mắt “vô số tội” như thế, ta đã bảo nàng phải gọi ta là “Hạo Minh ca ca”, sao lại dám bất kính với ca ca như thế hả, tội này đáng đánh. – Nói xong lại giơ tay chuẩn bị giáng xuống tiếp.
Nhạc Huyền Cầm vẻ mặt “sợ hãi” thốt lên:
- Đừng, Hạo Minh ca ca, đừng đánh muội nữa mà, muội sai rồi mà, huynh muốn Cầm nhi bồi thường cho huynh thế nào?
Nhạc Huyền Cầm thừa biết tên này đánh nàng chỉ muốn đòi hỏi chút “lợi tức” mà bình thường khó đòi được. Cũng vì hắn hay như thế nên thỉnh thoảng Huyền Cầm lại trêu hắn làm hắn có cớ mà đòi “lợi tức”.
Trần Hạo Minh cười hắc hắc, thổi vào tai nàng một hơi làm Nhạc Huyền Cầm cảm thấy ngứa ngáy rồi dâm đãng nói:
- Hay là tối nay chúng ta thử “song tu công pháp” mới nhé, hé hé.
Nhạc Huyền Cầm mặt đỏ bừng, cái gì mà song tu công pháp mới, rõ ràng là mấy thứ… xấu hổ chết đi được.
Qua một khúc dạo đầu vui vẻ buổi sáng, hai người giúp nhau mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng. Khi đi qua phòng của Bạch Thiện thì dừng lại, đẩy cửa phòng vào thì đã thấy Bạch Thiện đã dậy từ bao giờ, đang ngồi đọc một quyển y kinh không biết lấy từ đâu ra. Trần Hạo Minh cất giọng hỏi:
- Bạch tiên sinh! Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, hôm qua cũng là ông thắng, hôm nay ông có đi không?
Bạch Thiện lắc lắc đầu:
- Mục đích của Y môn tham gia đại hội này chỉ là ngăn cản và giết chết Độc ma, bây giờ ta tham gia cũng không còn nhiều ý nghĩa, không bằng sớm từ bỏ, thành toàn cho công tử.
Trần Hạo Minh cũng gật gật đầu, không nói nhiều nữa. Xem ra đại hội lần này chỉ tìm ra được một trạng nguyên là hắn, sẽ không có bảng nhãn và thám hoa. Vào diện kiến vị lão tổ kia một mình cũng tốt, tiện cho việc dò xét ý của Võ Phong quốc.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:39 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bạch Thiện không đến, trạng nguyên đương nhiên là Trần Hạo Minh, đại hội cũng chấm dứt với chỉ duy nhất một người được lão tổ Võ Phong quốc truyền thụ võ đạo.
Mấy kẻ có thứ bậc thấp hơn muốn rục rịch phản đối để giành thêm cơ hội nhưng hoàng thất lại giở giọng uy hiếp rằng đó là ý của lão tổ, cứ phản kháng xem sẽ có kết quả thế nào.
Sau khi thực hiện một cái nghi thức hoành tráng như trao thưởng, mặc áo trạng nguyên v.v… Trần Hạo Minh được đưa thẳng tới hoàng cung để diện kiến lão tổ. Trần Hạo Minh cũng rất muốn gặp vị lão tổ này càng nhanh càng tốt, hắn cũng đã rời khỏi Tiên Loan quốc được nửa tháng thời gian, bây giờ giải quyết chuyện ở đây sớm rồi còn phải dẫn đại diện của Võ Phong quốc trở về Tiên Loan quốc tham dự đại điển nữa.
Sau khi được dẫn vào trong một gian mật thất kín mít được dựng hoàn toàn bằng thép nguội, Trần Hạo Minh thấy được ở đó một ông lão hạc phát hồng nhan, khuôn mặt hiền từ nhưng lại toát ra một vẻ uy nghiêm không cho người khác cự lại. Khí tức tràn ra từ người lão mang theo sự bá đạo của một võ giả chân chính làm Trần Hạo Minh vô cùng tán thưởng, nhưng lại đứng im không biểu lộ gì.
- Lục hoàng tử, không ngờ một kẻ bị xưng là phế vật như ngươi thực ra lại là một thiên tài võ đạo đấy. Nhưng nếu ta không nhầm thì thứ mà ngươi sử dụng để chiến đấu hầu hết là lực lượng thân thể mà không dùng một chút khí nào, ta đoán có lẽ ngươi đã thành tiên thể, đạt cảnh giới tiên nhân rồi.
Lão tổ cất tiếng làm Trần Hạo Minh chấn động, hắn cũng quá sơ suất khi không che giấu diện mục thật của mình, người biết diện mục hắn tuy không nhiều nhưng chắc chắn cũng chẳng ít. Để một người đứng đầu một quốc gia đi điều tra thông tin của một người như hắn thì cũng không hề khó khăn gì.
- Lão tổ, thực ra ta tới đây cũng không phải là có ác ý gì cả…
- Ta biết, ngươi muốn Võ Phong quốc gia nhập Đông Tiên giáo sắp thành lập phải không?
Lão tổ lại ngắt lời làm Trần Hạo Minh hơi bất ngờ, không ngờ tất cả nhưng chuyện này lão cũng biết rồi. Nếu lão đã biết thì Trần Hạo Minh coi như uổng công che giấu, nhưng ít ra tham gia đại hội này cũng kiếm được vài nhân tài, không hề vô ích tí nào.
- Nếu lão tổ đã biết thì vãn bối cũng không che giấu nữa, đúng là vãn bối tới đây với mục đích này.
Trần Hạo Minh vẫn chưa muốn bại lộ thân phận “Hồn tôn” kia nên vẫn dùng lễ vãn bối mà đối với lão tổ.
- Ngươi có biết tại sao mà Võ Phong quốc trước nay lại không gia nhập bất cứ một giáo phái nào không?
- Thứ cho vãn bối không rõ, xin lão tổ chỉ giáo.
- Được, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi nên rõ tại sao mà võ giả bọn ta tu luyện đến cảnh giới sắp thành tiên chân chính thì gọi là nhân tiên, đó là vì bọn ta trước khi thành tiên thể thì vẫn hoàn toàn mang thân thể phàm tục, sau khi thành tiên thì vẫn không thể tách rời khỏi hai chữ “con người”.
Võ giả bọn ta từ xưa tới nay vốn không có sinh mệnh bất tận giống như tu chân giả nên đã hình thành được đạo riêng của mình. Bọn ta không có nhiều thời gian để mà tìm hiểu thiên đạo bất tận mà lại đời này qua đời khác tìm hiểu về con người: nhân tình, thế thái, về cả thân thể lẫn tâm lý của con người bọn ta cũng có tìm hiểu. Nhưng khi mà võ giả bọn ta đạt cảnh giới tiên nhân thì lại không có nhiều thần thông mà hầu hết vẫn dựa vào chưởng pháp, quyền cước,… để chiến đấu, chính vì không có thần thông mà bọn ta không thể nào ở lại nhân gian mà bắt buộc phải phi thăng.
Việc ta ở lại được đây là một cơ duyên kỳ ngộ bí mật của ta, cũng chỉ có mình ta được ở lại nên ngươi cũng không nên thắc mắc về vấn đề này.
Lại nói tiếp, xưa nay đạo của võ giả luôn là tìm hiểu về con người nên đã hình thành “Nhân đạo”, khi phi thăng lên thiên đình thì chỉ có phép tắc, tình người ở đó rất ít nên các “võ tiên” không thể cảm ngộ về đạo của mình, từ đó mà tu vi không tiến lên được. Chính vì thế mà hầu hết võ tiên cũng chỉ đi làm thiên binh, làm mấy tên tiểu tốt trên thiên đình mà thôi.
Những giáo phái khác cũng là như vậy, đi theo họ thì cũng phải theo cái gọi là “thiên đạo”, bọn ta không cần, võ giả bọn ta cả đời phàm nhân, thành tiên thì vẫn có một chữ nhân nên bọn ta không muốn đi theo bọn họ. Bây giờ thì ngươi đã hiểu tại sao Võ Phong quốc không gia nhập giáo phái nào chưa?
- Vãn bối đã hiểu, nhưng tiền bối chắc cũng chưa biết Đông Tiên giáo không hề giống năm giáo còn lại. Giáo chủ tự xưng mình là người vô đạo, không hề ước thúc đạo của giáo chúng mà chỉ muốn liên kết họ lại thành một thế lực hoàn chỉnh nhằm chống lại sự xâm nhập của các giáo kia mà thôi. – Trần Hạo Minh lên tiếng giải thích.
- Cũng chính vì thế mà ta mới nói nhiều với ngươi như vậy, ta muốn ngươi chuyển lời cho vị giáo chủ kia, Võ Phong quốc nguyện ý gia nhập Đông Tiên giáo. Bọn ta chỉ cần giáo chủ không can thiệp vào việc tu luyện của riêng bọn ta, làm chỗ dựa cho bọn ta còn những việc tranh đấu thế tục thì Võ Phong quốc sẽ dốc hết sức vì Đông Tiên giáo.
Nghe xong Võ Phong quốc lão tổ nói mà Trần Hạo Minh sững sờ, không ngờ cái việc thu phục Võ Phong quốc lại dễ dàng đến như vậy. Nói thẳng ra cũng tại điều kiện hắn đưa ra quá mê người, hắn là người đứng đầu, lại chỉ đóng vai trò kết nối các thế lực lại với nhau để đồng tâm tranh đấu, lại làm một cái ô che mưa cho bọn họ nên không cần phải tranh cãi về việc điều đó thật trăm lợi mà không có hại.
- Được, vãn bối sẽ về nói lại với sư phụ về những lời của lão tổ, mong lão tổ yên tâm, sư phụ vãn bối là một bậc đại thần thông, lời đã nói ra không bao giờ nuốt lại.
Lão tổ cũng gật gật đầu rồi dường như nhớ ra cái gì đó lại cất tiếng:
- Ngươi nói vị đại thần thông kia là sư phụ ngươi? Vậy thứ kiếm pháp kỳ lạ kia cũng là ông ấy truyền cho ngươi.
- Đúng vậy, thực ra thứ kiếm pháp này chỉ quan trọng ở tốc độ xuất kiếm. Tư thế chuẩn bị cùng với việc xuất kiếm từ trong bao là để che dấu toàn bộ kiếm khí, làm cho địch thủ khó có thể lường trước mà sinh ra mất cảnh giác mà thôi.
Lão tổ nghe xong thì trầm ngâm sau đó hai mắt sáng ngời như nghĩ ra cái gì đó, mở miệng tán thưởng:
- Cao, thật là cao. Người có thể nghĩ ra cách sử dụng kiếm thế này đúng là siêu cấp thiên tài. Xuất kỳ bất ý, thủ thế thì bất động như sơn mà xuất thủ thì nhanh như sấm sét, không hề cho địch thủ một cơ hội để mà bất ngờ.
Trần Hạo Minh nghe thế vô cùng tán thưởng. Vị lão tổ này ở phàm giới, không sử dụng đan dược, không người truyền đạo mà chỉ cảm ngộ về “nhân đạo” đã đạt đến tu vi kim tiên. Không thể phủ nhận hắn đúng là một võ giả tuyệt thế, một võ tiên có ngộ tính cực cao. Chỉ nghe một chút mà đã nắm được tinh hoa của thứ kiếm pháp Iaijutsu này rồi.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:39 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart