Thời gian thấm thoắt cũng đã một năm kể từ khi Trần Hạo Minh rời đi cùng hai nàng Huyền Cầm và Tuyết Nhan.
Ban đầu cô bé Lạc Hoàng Yến cũng muốn đi theo nhưng Trần Hạo Minh kiên quyết không đồng ý. Đùa à, con bé này suốt ngày chống đối với hắn, thỉnh thoảng lại chạy đến dịch quán tranh giường của Tuyết Nhan, cho con bé này đi theo thì không những "đại sự" không ổn mà cách mạng "cứu rỗi" Huyền Cầm cũng vô vọng luôn.
Vì thế mà trong khi Lạc Hoàng Yến còn đang tức giận đập gối, tính kế lén đi theo thì ba người đã ra đi êm thấm rồi.
Trần Hạo Minh sau đó cũng đặt làm một chiếc xe ngựa thật lớn, chia làm 2 gian nhỏ, một gian cho Huyền Cầm, một gian để hai vợ chồng hắn nghỉ ngơi. Những lúc đi đến nơi hoang dã không có trạm nghỉ chân thì xe ngựa cũng sẽ là một ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Trong thời gian này, ngoài việc du sơn ngoạn thủy, thăm thú nhân tình thì Trần Hạo Minh cũng không quên luyện chế đan dược để Lạc Tuyết Nhan tu luyện, đồng thời cũng hướng dẫn nàng tu luyện một cách hiệu quả nhất. Lạc Tuyết Nhan nhờ đan dược, công pháp thượng phẩm, lại thêm thể chất đã được cải tạo trung hòa được cả hai khí âm dương của nàng nên tu vi tăng tiến rất nhanh, thuận lợi bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ, bắt đầu hình thành nên nguyên thần.
Nhạc Huyền Cầm cũng được hắn giúp đỡ phục hồi thực lực, cái vụ "kiểm tra" kia hắn cũng định làm lại mấy lần nhưng nhìn vào ánh mắt "u oán" của Huyền Cầm, hắn cũng đành phải "dừng cương trước vực".
Đồng thời trong thời gian này, hắn cũng thường xuyên dạy nhạc cho Huyền Cầm, Tuyết Nhan nghe thấy mấy loại nhạc kỳ lạ của hắn cũng tham gia vào khóa học này, thế là "thầy giáo" Trần Hạo Minh thỉnh thoảng lại có một tiết dạy âm nhạc cho một lớp 2 học sinh mỹ nữ.
Nhưng trong khoảng một tuần trở lại đây, hai trong ba người lại không được thoải mái cho lắm.
Lạc Tuyết Nhan trong thời gian này rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nàng rất nhiều lần nở nụ cười thật ngọt ngào, nhiều lần làm nũng với Trần Hạo Minh, vẻ đẹp khi ấy làm cho Trần Hạo Minh say đắm, nàng cũng cảm thấy thật tự hào vì có thể làm cho phu quân say đắm mình.
Nhưng niềm hạnh phúc này làm nàng cảm thấy giống như là giấc mộng, từ nhỏ nàng đều sống trong ghẻ lạnh của mọi người, lớn lên thì lại đối diện với thật nhiều đôi mắt dâm dục nhưng chẳng có một chút chân tình nào. Cho đến khi nàng được gả đến Tiên Loan quốc thì cuộc đời của nàng cứ vậy tốt lên, giống như từ địa ngục tìm được tới thiên đường. Điều đó làm nàng cũng lo sợ hạnh phúc ấy sẽ tan biến như bọt nước.
Nàng không biết, tu sĩ Hóa thần kỳ cũng đã bước nửa bước vào cảnh giới ngộ đạo, nên trong khoảng thời gian này rất dễ hình thành tâm ma, đặc biệt là đối với những người tăng tiến tu vi quá nhanh giống như nàng lại càng là như thế.
Lạc Tuyết Nhan không biết, nhưng mà Trần Hạo Minh lại biết, vì thế mà hắn cũng đang cố vắt óc ra nghĩ một cách giải khai tâm kết cho nàng, tránh hình thành tâm ma mà ngộ hiểm. Hơn nữa, trong thời gian này, Trần Hạo Minh luôn thấy nao nao trong lòng, hắn luôn có cảm giác sẽ có một cái gì đó không hay đến với mình, ngày vui của hắn sẽ không lâu nữa. Trần Hạo Minh tuy không ngộ thiên đạo, nhưng cảm nhận trước một chút tương lai của bản thân mình thì hắn vẫn có thể làm được. Vì thế hắn cũng cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Nhưng việc gì đến thì sẽ đến, hắn cũng chẳng ngại phiền phức, với khả năng của hắn bây giờ thì hầu như không có phiền phức gì không giải quyết được cả. Vấn đề hắn phải suy nghĩ là làm sao giải tâm kết cho Tuyết Nhan.
Tâm kết của Tuyết Nhan là do sợ hãi hạnh phúc biến mất, nàng lại trở về cuộc sống bất hạnh năm xưa.
Để nàng tự giải khai tâm kết thì chỉ có duy nhất thời gian, khi mà nàng sống hạnh phúc ở bên hắn, khi mà nàng nhận thấy cuộc sống bây giờ không dễ mất đi thì tâm kết sẽ dần tự giải khai.
Nhưng làm như vậy thì thời gian cần là khá lâu, lúc đó thì Tuyết Nhan cũng bị tâm ma quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi.
Vì thế bây giờ hắn nghĩ ra được một cách khác, đó là làm cho Lạc Tuyết Nhan nhận thức rằng từ trước tới nay nàng chưa từng bất hạnh, còn nhiều người còn bất hạnh hơn nàng, từ đó nàng sẽ thấy cuộc sống của mình từ trước tới nay vẫn còn tốt hơn người khác rất nhiều, chỉ có điều là bây giờ nàng càng hạnh phúc hơn mà thôi.
Quyết định như thế, tối hôm đó, sau khi làm một hồi xuân sắc trong căn phòng của khách điếm, khi Lạc Tuyết Nhan đang rúc đầu vào trong ngực hắn, ôm lưng hắn thật chặt như sợ hắn biến mất thì Trần Hạo Minh cất giọng hỏi:
- Sao mà ôm chặt vậy chứ? Nàng sợ ta đột ngột biến mất à? - Trần Hạo Minh cố gắng để tỏ ra vẻ cợt nhả, làm giảm áp lực cho Lạc Tuyết Nhan.
- Thiếp...
- Ta biết nàng nghĩ gì, ta cũng từng nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho nàng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
- Nhưng thiếp vẫn rất lo...
- Ta biết, nàng vẫn rất lo lắng phải không? Nhưng nàng có biết không? Cuộc sống trước kia của nàng cũng chưa phải là rất khổ, vẫn có người phục vụ nàng, cũng không có ai dám tự động trêu chọc nàng. Cuộc sống ấy thậm chí có người ước ao được như vậy mà không có cơ hội nàng biết không? Giống như Huyền Cầm năm xưa, nàng ta cũng phải chịu một tuổi thơ thật bất hạnh, đến khi tưởng chừng đã được yên ổn thì lại gặp một kiếp nạn nữa, nhưng nàng thấy không phải bây giờ nàng ta vẫn rất vui vẻ sao?
- Không nhưng gì cả, nói cho nàng biết ta là cứu tinh của đời các mỹ nữ bất hạnh nha, kể cả người bất hạnh hơn nàng cả trăm lần theo ta cũng vẫn sẽ hạnh phúc, nàng có tin không? Ài, sứ mệnh mà của ta đó là "cứu rỗi mỹ nữ" đó, kể ra cũng thật là vất vả a.
Lạc Tuyết Nhan tâm trạng nặng nề cũng không khỏi phì cười, cái tên này đúng là khoác lác không biết ngượng, năm xưa không biết tên ăn chơi trác táng nào làm hại không biết bao nhiêu khuê nữ nhà lành nữa.
- Không tin? Được, ta dẫn nàng đến một nơi để chứng minh lời nói của ta là thật.
Nói xong đứng dậy tự mặc quần áo, mặc cho Lạc Tuyết Nhan đang nghi hoặc cũng dựng nàng dậy, tự tay mặc quần áo cho nàng, tranh thủ vuốt ve thêm một chút da thịt trắng như tuyết rồi kéo nàng ra khỏi khách điếm, đi sâu vào trong nội thành.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:23 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Vào nội thành, Trần Hạo Minh chẳng hề do dự dẫn Lạc Tuyết Nhan đến khu vực nào nhiệt nhất vào ban đêm trong Minh Nguyệt thành này, cũng chính là thiên đường của đàn ông: khu phố buôn bán lô đỉnh. Hắn muốn cho nàng thấy số phận bi thảm là thế nào, để nàng thấy rằng từ trước đến nay, nàng vẫn còn rất hạnh phúc.
Minh Nguyệt thành này cũng là thành trì lớn nhất của Viên Nguyệt quốc, đất nước mà sự tồn tại của nó gắn liền với việc đào tạo ra những tiên tử xinh đẹp nhất, xuất giá đi các nước lớn để bảo trì quan hệ, quan trọng hơn là việc buôn bán lô đỉnh và thấp kém hơn nữa là kinh doanh kỹ viện dành cho phàm nhân.
Dẫn theo một cô gái đơn giản như Lạc Tuyết Nhan vào kỹ viện thì sợ nàng chứng kiến những cảnh tượng trong đó sẽ bị ấn tượng xấu, nên tốt nhất chỉ đến chỗ buôn bán lô đỉnh mà thôi, dù sao nhưng cô gái ở đó cũng đủ bi thảm rồi.
Dẫn Lạc Tuyết Nhan đi một vòng trong khu này, không ít mấy tên hám sắc tưởng rằng Trần Hạo Minh dẫn nàng đi để... bán, nên lân la lại để "thương lượng", sau đó thì Trần Hạo Minh còn chưa kịp ra tay thì nàng đã tức giận mà đập cho mấy tên Nguyên anh kỳ đó thành đầu heo. Từ đó mới không có tên đui mù nào dám đến gần hai người nữa.
Sau khi quan sát, cả khu vực này, hắn nhận thấy đêm nay chỉ có Tiên Sắc đường là tập trung đông người nhất, vì thế trong ánh mắt quan sát và thèm thuồng của mấy tên chuyên mua bán lô đỉnh ở đó, Trần Hạo Minh dẫn Lạc Tuyết Nhan vào trong, chọn một chỗ bình thường nhưng ở gần trên đài và ngồi xuống.
Lúc này, từ trên đài đấu giá, có một tên bề ngoài béo mập chừng hơn 40 tuổi, vẻ mặt bỉ ổi khệ nệ bước lên đài. Hắn gõ gõ cái chuông, toàn trường lập tức im lặng. Hắn cất tiếng:
- Các vị đạo hữu, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây. Mọi người cũng đã biết trước, hôm nay bổn đường đấu giá ở đây một lô đỉnh rất đặc biệt. Nàng sở hữu "bán tiên mẫu đơn thể", là một trong những thể chất tuyệt vời nhất để làm lô đỉnh, nhưng lại không thể tu luyện pháp quyết tu chân. Chính vì không thể tu luyện cho nên Viên Nguyệt môn của bổn quốc mới không tuyển chọn nàng để đào tạo thành tiên tử, chứ nếu với tư sắc của nàng thì dù tư chất có hơi kém, hoàng gia cũng sẽ thu nhận. Chính vì vậy, đóa mẫu đơn này hôm nay được bổn đường mang ra đấu giá. Giá khởi điểm là 1 vạn viên dược phẩm cấp một, nâng giá không giới hạn.
Cùng với lời nói của hắn, một cô gái khoảng trên dưới 17 tuổi được người khác đưa lên trên đài. Sắc đẹp của nàng cũng làm cho máu trong người mọi người ở đây sôi lên. Gương mặt tuyệt sắc của nàng hiện ra với một đôi lông mày dài mà sắc nét đang hơi nhíu lại, làn da mịn màng như tơ lụa tuyệt phẩm trong vạn có một, đôi mắt long lanh đang dày đặc sương mù, chỉ chờ để rớt nước mắt. Dáng đi của nàng uyển chuyển, eo nhỏ lắc lư có cảm giác có thể gãy bất cứ lúc nào. Nàng đứng đó giống như một đóa mẫu đơn, tuy đẹp nhưng mong manh, sớm nở tối tàn, chỉ để lại chút hương sắc trong lòng những người đã được thấy qua vậy.
Khi thấy cô gái này thì Trần Hạo Minh cũng giật mình, sắc đẹp của nàng có thể nói không hề thua kém Huyền Cầm hay Tuyết Nhan. Nhưng số phận của nàng bi thảm chỉ vì nàng không thể tu chân, mà có thể tu chân thì đã sao chứ, vào Viên Nguyệt môn thì sớm muộn cũng bị đem gả cho người ta để duy trì lợi ích mà thôi.
Nàng đứng đó, đôi mắt mà lẽ ra phải sáng ngời đáng yêu lại đang toát ra vẻ chua xót, đau khổ. Ánh mắt tuyệt vọng như sắp chết đó đánh sâu vào nhận thức của Lạc Tuyết Nhan, trước kia ánh mắt của nàng tuy cũng rất u buồn, sầu não nhưng cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy. Nàng biết, phu quân nàng nói đúng, nàng từ trước đến nay còn hạnh phúc hơn cô gái kia rất nhiều.
Khi nhìn kỹ lại cô gái này, Trần Hạo Minh lại nổi lên ý muốn mang nàng về. Không phải chỉ vì cái tư tưởng "cứu rỗi mỹ nhân" của hắn, mà hắn biết cô gái này rất có tiềm năng để trở thành truyền nhân cho một cố nhân của hắn.
Kiếp trước, trong một lần lên thiên đình ăn xem trộm cách luyện đan hắn bị phát hiện. Lúc hắn chạy trốn thì lại gặp được một người bạn cũ lúc hắn còn tu vi thấp kém, nàng gọi là Mẫu đơn tiên tử, vốn là một bông hoa mẫu đơn trên tiên sơn tu luyện mà thành đạo, sau khi nàng phi thăng thì không gặp nhau nữa. Nàng giúp hắn nhưng lại bị phát hiện, bị đưa lên đoạn đầu đài chịu ngũ lôi oanh đỉnh. Hắn biết được quay lại cứu nàng nhưng không kịp, trước khi nàng chết để lại cho hắn một bộ tiên pháp gọi là "Mẫu đơn truyền thừa quyết".
Mọi tiên nhân khi đã đến cảnh giới chân tiên thì đều ngộ đạo để tu đạo, khi đó, từ những cảm ngộ của mình thì họ sẽ cải biến pháp quyết của chính mình tu luyện thành tiên pháp, thích hợp để chuyển hóa chân nguyên thành tiên khí, tăng cường sức mạnh khi dùng tiên pháp. Và mẫu đơn tiên tử cũng đã sáng tạo ra được một bộ tiên quyết cho riêng nàng.
"Mẫu đơn truyền thừa quyết" là để sử dụng cho những tiên nhân có huyết mạch hoa mẫu đơn, dùng huyết mạch luyện thành tiên khí, vì nàng muốn truyền nó cho những người đắc đạo sau nàng, sau đó thì để họ cảm ngộ, phát triển thêm nên mới gọi nó là "truyền thừa".
Cô gái kia không thể tu chân là do trong người có tiên khí, nhưng lại trộn lẫn với yêu khí huyết mạch của yêu tu mẫu đơn tộc nên các "tu chân pháp quyết" không thể giúp nàng tăng tiến tu vi được, ngược lại lực lượng của nàng nếu để người khác luyện hóa bằng cách thải bổ thì họ sẽ luyện hóa sạch tiên khí trong người nàng để tăng cường tu vi, nên nàng chính là một lô đỉnh tuyệt diệu.
Nhưng "tiên quyết" của Mẫu đơn tiên tử thì khác, tiên quyết này sẽ luyện hóa huyết mạch mẫu đơn trong người nàng để chuyển thành tiên khí, lại dùng tiên khí để cải tạo thân thể thành tiên thể. Tuy thân thể của cô gái kia chỉ là "bán tiên mẫu đơn" nhưng nếu tu luyện loại pháp quyết dành cho tiên nhân mẫu đơn thể thì tu vi thậm chí còn tăng nhanh hơn mấy tên tu chân kia gấp cả trăm ngàn lần.
Vì vậy, hắn mới quyết định phải mang cô gái này về bằng được.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:24 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tên chủ trì béo mập tuyên bố bắt đầu, ngay lập tức có một tên cao lớn, mặt mày dữ tợn như mấy tên đồ tể ra giá:
- Mười một vạn viên đan dược cấp 1.
- Mẹ nó, nâng giá như thế mà cũng đòi mang cực phẩm lô đỉnh về, không biết xấu hổ! Ta ra giá... mười hai vạn.
Lời nói đầu voi đuôi chuột phát ra từ miệng một tên vừa béo vừa lùn, tay lại cầm cái quạt xếp ra dáng tài tử, lời nói của hắn làm tên "đồ tể" kia tý nữa thì ngã ngửa. Nửa đấu giá đường thì trừng mắt khinh bỉ hắn, nửa còn lại thì thầm "hân thưởng" hắn có tài diễn hề thật là "đăng phong tạo cực".
Một màn như vậy làm cho người lạnh như băng như Lạc Tuyết Nhan cũng phải trố mắt ra, thầm phì cười nhưng sau đó lại lập tức dừng lại vì nhìn theo ánh mắt của Trần Hạo Minh, nàng nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng, xám như tro tàn của cô gái đứng trên đài.
Cuộc đấu giá cũng không vì một khúc dạo đầu như thế mà dừng lại, lại có thêm mấy tên mở đường nâng giá thêm một hai vạn viên đan dược cấp một. Đến khi giá được nâng lên đến hai mươi lăm vạn thì có một tên công tử tuấn tú, nhìn qua tầm hai mươi, hai mốt tuổi lớn tiếng ra giá:
- Các vị ra giá thật là nhẹ tay quá, như vậy thì làm sao xứng với mỹ nhân được, bổn công tử ra giá một trăm vạn viên đan dược cấp một.
Toàn trường giật mình kinh hãi, tên công tử này cũng quá bạo tay đi, nâng giá một lúc đến bốn lần, mấy tên vừa ra giá lập tức ngậm mồm lại, người có thể hời hợt ra giá như vậy không phải bọn chúng trêu vào được.
- Ta ra giá một trăm năm mươi vạn viên đan dược cấp một.
Một âm thanh trầm ổn vang lên, đó là âm thanh phát ra từ một người trung niên mặc cẩm bào màu tím, vẻ mặt lạnh lùng.
- Hai trăm vạn, viên đan dược cấp một.
Âm thanh của một bà lão vang lên làm không ít người nghi hoặc quay đầu lại, sau đó lại im thin thít không nói gì, đàn bà tới đây kiếm lô đỉnh cho con trai hay đệ tử tuy ít nhưng không phải là không có, nhưng một lão bà bạo tay mua lô đỉnh như vậy thì chưa thấy bao giờ.
- Ba trăm vạn viên, đan dược nhất phẩm. Hai vị, ta là Dương Kiện Vi của Tiên Nho môn, cô gái này ta nhất định phải có, hôm nay nếu hai người nhường cho ta ngày sau nếu có cơ hội sẽ báo đáp.
Tiên Nho môn, thế lực đứng đằng sau Tiên Nho quốc, một trong 5 đại quốc của Tiên Linh đại lục, cũng là môn phái tôn sùng đạo nho chính thống được Nguyên Thủy thiên tôn truyền dạy. Tên Dương Kiện Vi này cũng rất nổi tiếng, chính vì các tiên nhân đều đến Ngọc Hư Cung để thụ đạo nên trong phàm giới này, hơn 30 tuổi mà có thực lực Hóa thần trung kỳ như tên này thì là một thiên tài, trọng điểm bồi dưỡng để trở thành môn hạ sau này của Ngọc Hư Cung.
Hai người kia dù không cam lòng nhưng họ không dám chống lại Tiên Nho môn, vì thế cũng đành lòng buông ham muốn bản thân xuống.
Tên Dương Kiện Vi kia cũng rất đắc ý, từ trước tới nay hắn muốn gì mà người khác dám từ chối sao chứ.
Tên chủ trì mập mạp cũng toát mồ hôi, đại nhân vật sao lại đến đây chứ, thực ra cũng là tại tên Dương Kiện Vi này đến Viên Nguyệt quốc để tuyển đạo lữ, vì nhàm chán nên mới đến đây, vì thấy đường của hắn náo nhiệt nhất nên cũng vào xem, ai dè thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt luân, lại là cực phẩm lô đỉnh nên mới nổi lên ham muốn chiếm hữu.
Khi chiếc búa trên tay tên chủ sự sắp giáng xuống lần thứ ba thì lại có một thanh âm vang lên:
- Một viên Huyền Đan thanh lân, đan dược cấp bảy, dược lực trên lý thuyết đủ để một phàm nhân tiến giai trực tiếp lên kim đan hậu kỳ, giá trị sơ sơ cũng hơn một ngàn vạn viên đan dược cấp một.
Âm thanh vang lên đúng là của Trần Hạo Minh, mấy thứ đan dược như thế này hắn đúng là có rất nhiều, là đan dược hắn luyện chế để cho Lạc Tuyết Nhan phục dụng, đối với tu vi Hóa Thần kỳ của nàng thì đan dược này có tác dụng rất lớn.
Cả đấu giá đường sững sờ, nhiều kẻ ánh mắt đã lóe lên lục quang tham lam, còn tên Dương Kiện Vi kia thì ánh mắt đã hừng hực lửa giận, trừng mắt oán hận nhìn Trần Hạo Minh, sau khi nhìn qua Lạc Tuyết Nhan bên cạnh hắn thì lại càng tức giận. Mẹ nó, ngươi đã có cực phẩm mỹ nữ thế kia còn đi tranh lô đỉnh với ta, thật là vô sỉ.
Do dự một lúc, Dương Kiện Vi cắn răng ra giá:
- Một viên Huyền đan xích tước, đan dược cấp bảy, dược lực đủ để một người thường tăng tu vi lên tới kim đan trung kỳ, nếu là người chủ tu chí dương pháp quyết thì đủ lên đến Nguyên anh sơ kỳ, giá trị tương đương tám trăm vạn viên đan dược cấp một, cộng thêm ba trăm năm mươi vạn viên đan dược cấp một.
Ra giá xong hắn trừng mắt uy hiếp nhìn Trần Hạo Minh, ý muốn nói ngươi ra giá thử xem. Đó cũng là cái giá cao nhất mà hắn có thể đưa ra, dù sao hắn cũng chỉ là đệ tử ở phàm giới, không có nhiều đan dược cao cấp, tiên đan lại càng không.
Trần Hạo Minh cũng chẳng thèm nhìn lại mà trực tiếp ra giá:
- Hai viên Huyền đan thanh lân.
Dương Kiện Vi ngạc nhiên vì có kẻ dám đấu với hắn, đối đầu với Tiên Nho môn, hắn quét ánh mắt oán hận về phía Trần Hạo Minh rồi phất tay bỏ đi, thầm nghĩ "ta sẽ cho ngươi trả giá đắt, lô đỉnh và cả người đàn bà bên cạnh ngươi cũng sẽ là của ta".
Trần Hạo Minh cũng chẳng quan tâm đến Dương Kiện Vi cùng hàng trăm ánh mắt tham lam, đố kỵ đang quét lên người mình. Hắn hồn nhiên lấy ra hai viên đan dược cho người ta giám định sau đó dắt cô gái "lô đỉnh" đang thất hồn lạc phách cùng với Lạc Tuyết Nhan đang nhìn hắn với ánh mắt kì dị đi ra ngoài.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:24 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Khi Trần Hạo Minh dẫn hai nàng ra khỏi đấu giá đường thì ít nhất cũng phải có hơn ba chục người "lặng lẽ" bám theo họ.
Điều này cũng không khiến cho Trần Hạo Minh kinh ngạc, không nói tới đan dược thượng phẩm được lấy ra hời hợt chứng tỏ số lượng vẫn còn không ít mà hai cô gái bên cạnh hắn cũng làm cho mấy tên dâm dục tập trung trong khu buôn lô đỉnh này động tâm rồi.
Mặc dù không khó đoán là thân phận Trần Hạo Minh không tầm thường, nếu tầm thường thì sao có thể lấy ra nhiều đan dược cao cấp như thế chứ, nhưng mà những người này vẫn bất chấp, giết hắn đoạt đan xong ai mà biết được chứ, huống chi tu vi của Trần Hạo Minh nhìn qua cũng chỉ là nguyên anh kỳ, không làm cho người ta e ngại hắn. Kể cả Lạc Tuyết Nhan có tu vi Hóa Thần kỳ nãy giờ vừa mới được chú ý đến cũng không có làm họ e ngại.
Việc Trần Hạo Minh chết, hai mỹ nhân bị bắt rồi trở thành lô đỉnh, đan dược thì bị tranh đoạt coi như là cái kết đã định - trong lòng mấy kẻ tham lam hầu như đều có ý nghĩ này.
Trần Hạo Minh thì cũng chẳng sao, hắn đã hứa với Nữ Oa nương nương không được ra tay tùy tiện, nhưng với một lũ không biết sống chết thế này thì hắn không ngại mà một chưởng vỗ chúng dẹp lép như con tép.
Cố tình thả bộ lòng vòng, Trần Hạo Minh lại kéo hai cô gái đến một chỗ vắng vẻ rồi dừng lại cất giọng:
- Các ngươi có phải loài cẩu không mà ta dắt đi đâu cũng nhông nhông chạy theo thế?
Bộp, bộp... Tiếng vỗ quạt xếp vang lên, người hiện thân đầu tiên chính là Dương Kiện Vi, vẻ mặt hắn cũng không tức giận mà chỉ cười lạnh nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết Nhan và cô gái "lô đỉnh" kia.
- Huynh đài cũng rất có bản lãnh, không biết là người của thế lực nào mà tới Tiên Nho môn cũng không nể mặt?
Dương Kiện Vi cũng chỉ là một tên rác rưởi, không có bản lãnh mà lúc nào cũng treo trên mồm cái nhãn mác Tiên Nho môn, làm như người ta không chiều hắn là đại sự của môn phái không bằng. Trong lòng Trần Hạo Minh rất là khinh thường loại thế này, loại nhân phẩm này dù có thành tiên đạo thì cũng vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi.
- Hừ! Bổn vương là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, được phong Bình vương, ngươi cũng không nể mặt Tiên Loan quốc sao?
Trần Hạo Minh bày ra một bộ dạng nghé con không sợ cọp, khoe ngay cái thân phận hoàng tử "cao vời vợi" của hắn ra cho bọn người kia hãi hùng. Hắn cũng không biết ở cái nơi xa xôi này có bao nhiêu người nghe qua Tiên Loan quốc nữa, chắc cũng đếm trên đầu ngón tay. Cái thái độ "giả ngu rất có trình độ" này của hắn cũng làm Lạc Tuyết Nhan trợn tròn mắt khinh bỉ.
Còn cô gái kia thì lại càng tuyệt vọng, nàng không muốn bị người ta coi là thứ để tranh đoạt như thế nữa, điều đó đối với nàng thật kinh khủng, những tưởng ít ra người này có thể bảo vệ nàng nhưng nghe thấy hắn nói ra thân phận thì... Nàng không muốn chết nhưng nếu lại bị đem ra làm đồ vật tranh đoạt thì nàng thà chết đi còn hơn.
- Ồ ồ, thì ra là lục hoàng tử, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ. Ta nghe nói lục hoàng tử lòng dạ rộng rãi, bao dung hơn người, không biết có thể đem hết đan dược trên người và cả hai cô gái đằng sao kia giao ra được không, mọi người ở đây đều là người thiếu thốn, lục hoàng tử cũng nên giúp đỡ chứ. - Dương Kiện Vi vẻ mặt giả dối nói.
Đây là một lời yêu cầu vừa trắng trợn vừa vô sỉ, nhưng lũ người phía sau thì lại nhao nhao lên nói phải đó làm cho Lạc Tuyết Nhan tức giận thiếu chút nữa không kiềm chế được. Trần Hạo Minh thì chỉ cười nhạt, không thèm chấp mấy con kiến mà dám khiêu khích voi này, bọn chúng sớm muộn cũng là người chết. Dặn Lạc Tuyết Nhan kéo nàng kia về phía sau, Trần Hạo Minh đứng ra ngạo nghễ nói:
- Có bản lĩnh thì lên đây mà lấy, bổn hoàng tử tuy đúng ra rất rộng rãi, độ lượng nhưng mà đồ tốt vì phải giao cho người xứng đáng, hắc hắc. - Trần Hạo Minh cũng chẳng vội gì nên muốn chơi đùa chết lũ khốn nạn này cho bõ tức.
Ngay lập tức có một tên nãy giờ vẫn tỏa ra vẻ đói khát mãnh liệt nhất lao lên, nhưng chưa kịp động vào người Trần Hạo Minh thì đã bay ngược lại cả dặm, đập thẳng người vào vách núi làm khói bay mù mịt, thân núi cũng hình thành một cái động hình thân người.
Những tên còn lại thì, giật mình kinh hãi, biết hôm nay đá nhầm tấm sắt rồi, vì thế nên hô hào cùng xông lên, chỉ còn Dương Kiện Vi và một tên vẻ mặt lãnh khốc nãy giờ vẫn đứng bên cạnh hắn là không xông lên mà đứng đó nở nụ cười âm hiểm.
Hơn ba chục tên tu chân giả tu vi hóa thần kỳ, có cả tu sĩ độ kiếp kỳ xông lên nhưng lần lượt bị Trần Hạo Minh đập cho không đứng dậy nổi. Trong lúc đó thì tên bên cạnh Dương Kiện Vi kia lại lặng lẽ đến gần Lạc Tuyết Nhan. Lạc Tuyết Nhan đang tập trung xem Trần Hạo Minh chiến đấu nên không để ý đến hắn.
Khi khoảng cách còn khoảng 5 mét, tên kia bất ngờ xuất chiêu, là một trảo sắc bén, thế tay tựa như ưng trảo, luồng khí mang theo ô quang bọc quanh cánh tay mục đích nắm cổ Lạc Tuyết Nhan và dùng chân nguyên khóa tu vi của nàng lại.
Trần Hạo Minh đang chiến đấu nhưng vẫn để ý tình hình xung quanh, khi thấy tên kia đột ngột xuất thủ thì thất kinh, nhưng cũng không rối loạn. Hắn nhanh chóng đánh bay một tên tu sĩ cuối cùng rồi lao đến bên cạnh Lạc Tuyết Nhan bằng tốc độ nhanh gấp ba lần tên kia, sau đó thì vung tay tung ra một cái tát như trời giáng. Cái tát đánh lên mặt tên kia không làm cho tên kia đau đớn chút nào vì cái tát đó làm cho đầu hắn nát bét, não tương văng ra tứ tán, ngay cả nguyên thần cũng bị hỗn độn lực được sản sinh nhờ hồn lực trước kia chấn cho tan thành mây khói, hết đường siêu sinh.
Trần Hạo Minh bây giờ hừng hực lửa giận, con mẹ lũ bỉ ổi, lại dám ra tay với lão bà của hắn, hắn bây giờ chỉ muốn giết sạch cái lũ bẩn thỉu này cho xã hội thêm trong lành mà thôi.
Lửa giận xung thiên, Trần Hạo Minh tích tụ đến tám thành lực lượng, quên béng cái lời hứa ra tay là phải kiềm chế sức mạnh với Nữ Oa lúc trước, hóa chưởng thành đao, phạt xuống một cái như cắt ngang không gian. Đòn này giáng xuống không nghi ngờ gì cả dãy núi ở ngoại thành Minh Nguyệt sẽ trở thành một cái bình nguyên.
Đúng lúc này, từ hư không xuất hiện một người đàn ông trung niên vẻ mặt tuấn lãng, cao quý. Đứng trước thế công hủy thiên diệt địa của Trần Hạo Minh, ánh mắt của người trung niên vẫn sáng ngời như cũ chẳng hề có một tia biến hóa. Ông ta khẽ phất tay một cách hời hợt, đao khí kia lại như một đám khói mỏng manh, chỉ cần động vào một cái là đã tiêu tán trong tay người đàn ông đó.
Trần Hạo Minh chấn động, chiêu "phạt ma thủ" trước kia khi hắn dùng với Nữ Oa khi hắn chỉ có tám phần sức mạnh nhưng nàng vẫn phải cố gắng hết sức mới đổi hướng được nó đi, nhưng hôm nay đao thế của hắn còn mạnh hơn trước mà người trung niên này chỉ hời hợt phất tay một cái đã tan biến, người này... rốt cục là ai? Tại sao lại ra tay ngăn cản hắn?
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:24 PM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trần Hạo Minh vẫn chưa tin rằng người trung niên kia có thể đơn giản hóa giải chiêu thức của hắn như vậy. Hắn thầm tích tụ mười hai thành lực lượng vào lòng bàn tay, hắn vì muốn xem xem người trung niên kia ngăn cản thế nào mà quên mất Tiên Linh đại lục này không chịu nổi sức mạnh đó.
Nhưng chưa kịp xuất thủ thì Trần Hạo Minh lại kinh hãi khi phát hiện ra lực lượng của hắn vừa tích tụ được đã hoàn toàn tiêu tán, đồng thời một luồng áp lực kinh khủng như vũ trụ sụp đổ đè ép thẳng lên người hắn. Hắn có cảm giác thật vô lực, giống như năm xưa khi hắn còn là một tiểu hồn giả mà gặp phải tồn tại như Lão Tử vậy.
Áp lực vẫn đè ép lên người hắn, người trung niên kia cất tiếng:
- Đủ rồi! Ngươi muốn phá tan cả cái đại lục này hay sao?
Trần Hạo Minh vẫn đang cắn răng chống đỡ áp lực, đâu còn hơi sức mà trả lời ông ta chứ. Người trung niên cũng nhận thấy hắn sẽ không dám xuất thủ nữa thì mới buông lỏng áp lực, sau đó lại nói ra một câu làm Trần Hạo Minh vừa kinh hãi vừa nghi hoặc:
- Người dị giới các ngươi thật phiền phức!
Dị giới? Hắn ta biết mình là người dị giới? Nhưng sao lại là các ngươi? Chẳng lẽ còn người dị giới nào khác giống hắn hay sao? Trong lòng Trần Hạo Minh như dậy sóng ba đào nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cất giọng hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai? Nói lung tung cái gì dị giới? Ta là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, ngươi mau để ta đi nếu không hoàng thất Tiên Loan sẽ không tha cho ngươi.
Tâm tình rối loạn, Trần Hạo Minh cố gắng lấp liếm nhưng lời nói ra xong lại hối hận vô cùng, người trung niên này đã mạnh đến mức như vậy mà còn không biết được cái thân phận lục hoàng tử của hắn là như thế nào sao?
Người trung niên kia cũng chỉ lắc lắc đầu nhìn hắn và cười nhạt, Trần Hạo Minh cũng không nhịn nổi ánh mắt ấy mà phải thừa nhận:
- Được rồi, cứ cho là ngươi nói đúng thì cũng có liên quan gì đến ngươi? Ta cũng đâu có tùy tiện trêu chọc ai bao giờ đâu.
- Ngươi xuất hiện ở đây vốn đã là một sự trêu chọc cho thiên đạo rồi, chẳng nhẽ ngươi đến cảnh giới này mà không biết thiên đạo đang biến đổi hay sao? - Người trung niên nhàn nhạt lên tiếng.
- Thiên đạo? Ặc, xin lỗi, từ trước tới nay ta chỉ làm theo ý mình, ý trời ta cần gì phải biết, mà có biết cũng mặc kệ, tu vi của ta cũng không phải do cảm nhận mấy cái thứ thiên đạo gì đó mà đạt được.
Người trung niên cũng ngẩn ra, nhưng sau đó vẻ mặt lại trở lại bình thường:
- Mặc kệ ngươi có theo thiên đạo hay không thì ngươi vẫn làm ảnh hưởng đến nó, ngươi nên biết, khi mà thiên đạo bị rối loạn thì đại kiếp nạn cũng sẽ giáng xuống, thậm chí là một hồi diệt thế sẽ xảy ra.
Lần này Trần Hạo Minh cũng thất kinh, không ngờ sự xuất hiện của hắn lại gây ra ảnh hưởng to lớn như vậy:
- Tại sao sự xuất hiện của ta lại gây ra ảnh hưởng như vậy?
Cũng không trách Trần Hạo Minh thiếu hiểu biết, cơ bản là vì hắn không tìm hiểu thiên đạo bao giờ mà thôi.
- Sinh vật trong trời đất này tồn tại theo quy luật nhất định, mỗi tồn tại lại là một biến số rất nhỏ trong quy luật ấy. Những người dân thường thì không có ảnh hưởng gì nhiều nhưng thánh nhân thì lại có ảnh hưởng rất lớn. Chính thế mà các thánh nhân phải tuân thủ quy tắc không được tùy tiện ra tay để tránh thay đổi quy luật của thiên đạo. Mà ngươi, một kẻ từ dị giới thì dù có là phàm nhân cũng là một biến số rất lớn chứ đừng nói một kẻ sở hữu đại thần thông như ngươi. Chính vì vậy mà ngươi đã làm cho thiên đạo bị biến đổi.
- Vậy ta phải làm gì bây giờ? - Dù hắn không phải chúa cứu thế nhưng cũng không muốn làm một kẻ hủy diệt, việc mà hắn gây ra thì hắn sẽ cố gắng hóa giải nó.
- Có hai cách để hóa giải đại kiếp nạn này.
- Là những cách gì? Xin tiền bối chỉ giáo. - Trần Hạo Minh cũng không dám vô lễ nữa, thực lực của người này hắn không đấu lại, lại cần nhờ vả người ta nên phải thay đổi thái độ thôi.
- Một cách đó là... ngươi chết, ngươi chết đi thì coi như là chưa từng xuất hiện, thiên đạo sẽ bình ổn lại theo thời gian.
Trần Hạo Minh thất kinh, hắn không muốn chết, mất 3000 năm mới đạt được cảnh giới này, hắn còn muốn làm nhiều việc, mà bây giờ hắn chết đi thì Lạc Tuyết Nhan phải làm sao đây, cả Nhạc Huyền Cầm nữa, tuy hắn và Huyền Cầm vẫn chưa có gì nhưng bây giờ nàng tồn tại chỉ vì hắn muốn nàng sống, nàng tồn tại vì học âm nhạc của hắn, có thể nói nàng sống tiếp cũng chỉ vì hắn mà thôi.
- Vậy! Cách còn lại là gì?
- Cách còn lại là ngươi phải tuân theo quy tắc của thế giới này, ngươi tuân theo quy tắc thì sẽ dung nhập vào trong đó, thiên đạo cũng sẽ bình ổn lại. - Người trung niên đáp.
- Nhưng làm sao vãn bối mới dung nhập vào quy tắc này. - Trần Hạo Minh gấp gáp hỏi, cách này so với chết thì tốt hơn nhiều.
- Làm việc ngươi cần làm. Mang thần thông của thánh nhân thì phải xử sự theo quy tắc của một thánh nhân. Ngươi phải truyền bá đạo của mình vào trong thế tục, trở thành một thánh nhân chân chính. Ngươi có thể động thủ với các thánh nhân khác, nhưng không thể tùy tiện động thủ với tiên nhân hay tu sĩ bình thường, cái ngươi cần làm là tranh đoạt khí vận cho đạo của mình.
- Nhưng vãn bối là một kẻ vô đạo, trước đây là một hồn giả chứ không phải là tu đạo giả, bây giờ vãn bối muốn làm là một "thánh lực bỉ nhân" (kẻ thô bỉ mang thánh lực) chứ không phải là thánh nhân.
- Vô đạo cũng là đạo, đạo của ngươi đó là không theo các đạo khác, không phải giống các đạo khác không theo đạo của ngươi sao?
Trần Hạo Minh cũng chẳng biết phải nói gì nữa, cái mớ lý thuyết chó má gì đây chứ? Đã vô đạo thì còn truyền dạy cái quái gì cho người khác? Hắn chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
- Ngươi cũng không cần phải nghĩ nhiều, cái ngươi cần làm trước mắt là cho các thánh nhân khác biết sự tồn tại của ngươi, rồi sau đó tranh đoạt khí số với họ một cách công bình, còn làm cách nào thì ta không quản. Bây giờ ta biết ngươi có điều muốn hỏi, ta cũng sẽ trả lời cho ngươi hai vấn đề.
Trần Hạo Minh nghe tới đó thì cũng bình tĩnh lại, không nghĩ nhiều nữa mà cất ra câu hỏi hắn muốn nói từ nãy tới giờ:
- Thực sự thì... tiền bối là ai?
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:25 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart