Tác giả : Lam Yên Hểu Nguyệt
Nguồn : NXB Văn Học
Dịch giả : Thương Thương Đặng
Chương 94 : Ôi, tốt quá rồi! Tổng giám đốc Tề bị Kỷ Hiểu Nguyệt “đá” rồi!
“Mình không đi! Đánh chết mình cũng không đi!” Hoa Hồ Điệp hét lên, trong khi bị Kỷ Hiểu Nguyệt đuổi chạy khắp văn phòng. Anh chàng không muốn đến đó làm kỳ đà.
“Vậy mình đánh chết cậu là được chứ gì!” Kỷ Hiểu Nguyệt không hề khách khí vung tay lên giáng một cái tát xuống mặt anh chàng.
Đánh thật đấy à! Hoa Hồ Điệp kêu lên:
“Đồ con gái không có lương tâm, mình không đi! Mình mà đi thì mình là heo!”
“Ai cần biết cậu là heo hay là chó! Dù sao cậu cũng phải đi, cậu không đi làm sao mình đi ăn với An Húc Dương được! Cậu bắt buộc phải đi!”
Hoa Hồ Điệp không bỏ chạy nữa, anh chàng quay lại, khuôn mặt sợ hãi nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cậu nói gì? Cậu vừa mới nói gì hả? Cậu đi ăn với An Húc Dương, vậy Tổng giám đốc Tề thì sao? Nói vậy giữa Tổng giám đốc Tề và An Húc Dương, cậu chọn An Húc Dương à?”
Kỷ Hiểu Nguyệt đánh anh chàng thêm một cái, may là bây giờ trong văn phòng không có ai, nếu không cô cũng không biết sẽ nảy sinh thêm lời đồn đáng sợ nào nữa.
“Nói bậy bạ gì đó! Tề Hạo và mình vốn là người của hai thế giới khác nhau, biết chưa?!”
“Tóm lại là cậu thích An Húc Dương, đúng không?” Hoa Hồ Điệp bị đánh đến mức sưng vù mặt nhưng vẫn gặng hỏi.
“Phải, phải, phải, vậy giờ cậu có đi không?” Kỷ Hiểu Nguyệt lười giải thích, dù sao có giải thích cái đầu không thông minh kia cũng chẳng hiểu nổi.
“Đi!” Hoa Hồ Điệp hoàn toàn quên mất những lời vừa thề, hai mắt tràn ngập niềm mong chờ.
Ôi, tốt quá rồi! Tổng giám đốc Tề bị Kỷ Hiểu Nguyệt “đá” rồi! Anh chàng phải đến an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của Tổng giám đốc Tề thôi! Ôi… ôi… ôi, đây đúng là cơ hội trời cho!
Vì thế, có người vui vẻ đi làm heo.
Trước khi đi, Hoa Hồ Điệp không quên hỏi:
“Mình có thể nói với mẹ cậu là bọn mình chia tay rồi không?”
Bạn trai “chính hiệu” đã “nhậm chức” rồi, “hàng giả” như anh chàng đương nhiên phải được “xuất ngũ”!
Kỷ Hiểu Nguyệt hậm hực nói:
“Đừng có mơ! Nếu cậu dám đem chuyện An Húc Dương nói cho mẹ mình, hoặc nói chuyện của mẹ mình cho An Húc Dương, đừng có mơ mình thay cậu đi gặp Măng Mọc Sau Mưa!”
Nếu để mẹ biết A Tước lúc trước chính là An Húc Dương bây giờ, hơn nữa anh lại còn đang hẹn hò với Kỷ Hiểu Nguyệt, chắc chắn bà sẽ nhốt hai người họ vào động phòng ngay lập tức! Hiểu Nguyệt kiên quyết không để cho mẹ biết.
Dưới sự đe dọa, uy hiếp của Kỷ Hiểu Nguyệt, Hoa Hồ Điệp buồn bã bỏ đi. Sao lần nào anh chàng cũng bị cô nàng này hành hạ thế!
***
Trong quán lẩu, vừa nếm được chút đồ ăn, Nhiếp Phong lấy lý do “mấy món ăn này khiến tôi không nuốt nổi” rồi vội vàng bỏ đi, để không gian lại cho Tề Hạo và Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt cười tươi: “Nếu Tổng giám đốc Tề cũng nuốt không nổi thì…”
Còn chưa nói xong, cô đã thấy Tề Hạo thản nhiên bỏ đồ ăn vào trong nồi lẩu, cô đành im lặng.
“Chuyện này… việc tôi mời anh ăn… anh có thể giữ bí mật được không?”
Tề Hạo nhíu mày lại.
“Tôi sợ người khác hiểu lẩm, một nhân viên bình thường đi ăn với Tổng giám đốc là chuyện rất dễ khiến người khác hiểu sai, tôi sợ… sẽ gây ra những phiền phức cho Tổng giám đốc Tề, vì thế tôi nghĩ… đừng để ai biết vẫn tốt hơn. Không biết Tổng giám đốc Tề có thể… giữ bí mật được không?”
Kỷ Hiểu Nguyệt cẩn trọng nhìn Tề Hạo, đôi mắt khẽ chớp. Tề Hạo rất thoải mái, mỉm cười:
“Không thành vấn đề”.
Kỷ Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, tiếng Hoa Hồ Điệp ngọt ngào vang lên:
“Hiểu Nguyệt, thì ra cậu ở đây! Khéo thật đấy!”
Kỷ Hiểu Nguyệt cũng nhập vai vô cùng xuất sắc, cô nàng cũng lập tức tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên đứng lên:
“Ồ, Hoa Hồ Điệp, sao cậu lại ở đây?”
Trời ơi, làm ơn đi, trước mặt Tổng giám đốc Tề đừng có gọi người ta là Hoa Hồ Điệp được không! Người ta tên là Hồ Điệp! Linh hồn bé nhỏ của Hoa Hồ Điệp hò hét nhảy loạn xạ, tiếc là không ai nghe thấy.
“Ôi trời ơi, Tổng giám đốc Tề, anh cũng ở đây à! Đúng là khéo thật đấy!” Hoa Hồ Điệp vươn tay ra, Tề Hạo chỉ lạnh lùng nhìn anh chàng một cái rồi lờ đi, tiếp tục gắp rau bỏ vào bát.
Hoa Hồ Điệp vẫn bất khuất, kiên cường, không ngừng cố gắng.
“Không sao… không sao… vừa rồi tôi cũng quên chưa kịp rửa tay”. Tất cả đều là lỗi của tôi, không phải là lỗi của Tổng giám đốc Tề. Nếu Tổng giám đốc Tề sai thì vẫn là lỗi của tôi. Trên mặt Hoa Hồ Điệp hiện lên hai chữ: Si tình.
Kỷ Hiểu Nguyệt tối tăm mặt mày, tên này còn có thể ngu ngốc hơn nữa không! Cô bắt đầu cảm thấy gọi Hoa Hồ Điệp đến là một sai lầm.
“Sao cậu lại ở đây?” Kỷ Hiểu Nguyệt nhắc lại lời thoại.
“Phải rồi… phải rồi… mình cũng đến đây ăn, mình ngồi đây có phiền không?” Cuối cùng Hoa Hồ Điệp cũng đi vào việc chính.
“Không phiền! Cậu ngồi đi”. Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng giành lời nói trước.
Tề Hạo lạnh lùng nhìn cặp đôi này diễn hài, tiếp tục ăn lẩu.
Sao lại có người cả ăn lẩu cũng “tao nhã thoát tục” vậy! Hoa Hồ Điệp và Kỷ Hiểu Nguyệt đồng thời cùng nghĩ.
Nhân lúc đồ ăn còn chưa mang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt lấy cớ đi vệ sinh rồi làm “hoàng hạc một đi không trở lại”. Trước khi đi, Kỷ Hiểu Nguyệt không quên gửi một tin nhắn cho Tề Hạo:
“Dám cược, dám nhận thua, đã mời cơm, chúng ta sòng phẳng. Tôi có cuộc hẹn không thể bỏ, tạm biệt”.
Đi đi, đi đi, Hoa Hồ Điệp trong lòng không ngừng hò hét: Tổng giám đốc Tề, mau bước vào vòng tay tôi để tôi an ủi anh nào! Tôi chính là bến đỗ của anh, mau lại đây đi!
Muốn phá đám cuộc hẹn mà không thành công, Tề Hạo yên lặng nhìn di động rồi lại tiếp tục ăn lẩu.
“Lần trước cậu nói cậu và Kỷ Hiểu Nguyệt là bạn chơi thân với nhau từ nhỏ đến giờ phải không?” Tề Hạo tỏ ra rất bình tĩnh quay sang hỏi Hoa Hồ Điệp.
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu xét về thời gian lớn lên bên nhau, chúng tôi cũng được gọi là thanh mai trúc mã đấy!” Sau lúc phấn khích, Hoa Hồ Điệp lập tức ý thức được mình đã nói sai, vì thế nhanh chóng nhấn mạnh:
“Có điều chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường thôi. Tôi không hề thích cô ấy”.
“Nói vậy chuyện của cô ấy hẳn cậu biết rất rõ”.
“Việc đó thì đương nhiên”. Tôi vốn rất tài giỏi!
“Vậy bây giờ cô ấy đi đâu?”
“Đi hẹn hò với An Húc Dương”.
Hiểu Nguyệt ơi, mình thề là mình không cố ý, chỉ là lỡ miệng thôi… Hoa Hồ Điệp lập tức che miệng lại, không ngừng ăn năn…
***
Nụ cười của An Húc Dương hôm nay cực kỳ rực rỡ, phục vụ ở đây cũng rất tận tình chu đáo nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy không thích ứng được.
Đồ ăn Pháp, tại sao phải là đồ ăn Pháp? Dĩ nhiên cô biết An Húc Dương có ý tốt, nhưng nhìn mấy món vừa đắt vừa ăn không được no này, Kỷ Hiểu Nguyệt không thấy ngon miệng. Không ngon bằng ăn lẩu!
Thật ra thì… ném người ta vào trong quán lẩu như vậy, liệu có phải cô rất quá đáng không? Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thấy hối hận. Không gian ở đây cũng quá lịch sự, lớn tiếng cũng bị coi như đang phạm tội. Vì thế Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyết không nói chuyện, chỉ yên lặng tự kiểm điểm.
“Dạo này… công việc của em có thuận lợi không?” An Húc Dương dịu dàng hỏi.
“Rất tốt”.
“Đồng nghiệp không làm khó dễ em nữa chứ?”
“Không, chỉ cần tên trời đánh kia không xuất hiện thì không có chuyện gì hết”.
“Tên trời đánh?”
“Là Tề Hạo! Em thật sự không hiểu vì sao mấy cô nàng kia thấy anh ta là y như ruồi bọ nhìn thấy trứng thối vậy!”
So sánh vậy có chút… An Húc Dương mỉm cười.
“Nhưng thật ra anh ta rất có đầu óc kinh doanh. Anh biết không, anh ta đã mua đứt một hòn đảo, chuẩn bị xây dựng thành Chân Linh Thần Giới của hiện thực…”.
Nói đến game, Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú thao thao bất tuyệt.
“… Thật ra em cũng đã xem qua bản thiết kế rồi, đúng là giống trong game như đúc, đến lúc đó chắc chắn sẽ thu hút không ít người chơi! Không biết nếu Đại Thần biết, anh ấy sẽ nghĩ thế nào…”
“Đúng rồi, anh biết không, sáng nay em đã cùng Đại Thần làm chung một nhiệm vụ, thú vị lắm…”
An Húc Dương không nhịn được ngắt lời Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Hiểu Nguyệt…”
Em có thể… đừng nói đến Tề Hạo, cũng đừng nói đến Phong Diệp Vô Nhai được không? Hãy chỉ nói về chúng ta thôi…
Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thái độ muốn nói rồi lại thôi của An Húc Dương, đôi mắt chớp khẽ tò mò. Đúng lúc nay, một tiếng hét kinh hoàng vang lên:
“Kỷ Hiểu Nguyệt! An Húc Dương!”
Hai người không hẹn mà cùng bất ngờ quay lại nhìn. Thì ra là Đào Song Song đi cùng hai cô em gái.
Vì sợ bắt gặp người quen nên họ đã chọn một chỗ khá xa, không ngờ vẫn bị người ta nhìn thấy, còn là người to mồm, buôn chuyện có tiếng cả tòa nhà nữa chứ! Đúng là “ghét của nào trời trao của ấy”!
Đào Song Song mặt mày rạng rỡ, ánh mắt không rời An Húc Dương:
“Kỷ Hiểu Nguyệt này, hai người… thân thiết thật đấy!”
Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”
Song Song này, cậu có chắc cậu đang nói với mình không?
“Chào anh, An Húc Dương, không biết anh có thể chụp chung với tôi một kiểu không?”
Đào Song Song chuyển ánh mắt về phía Kỷ Hiểu Nguyệt, Kỷ Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì, Song Song này, cậu có nhận ra đối tượng nói chuyện của mình là ai không vậy?
An Húc Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô khẽ nhún vai, ý muốn nói, chẳng phải người ta muốn chụp ảnh với em, nhìn em làm cái gì. Nào ngờ An Húc Dương lại hiểu sai ý, anh cười tươi đáp:
“Các em là bạn của Kỷ Hiểu Nguyệt tất nhiên cũng là bạn của anh, dĩ nhiên không thành vấn đề rồi”.
“Oa…” Không gian yên tĩnh của nhà hàng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng thét chói tai của Đào Song Song và hai cô em gái.
“Suỵt… Không phải ở đây”. An Húc Dương tỏ ra rất phong độ, chỉ tay về phía bãi cỏ đằng sau cánh cửa nhà hàng. Sau đó Kỷ Hiểu Nguyệt chuyển sang ngồi vị trí gần cửa sổ, nhìn An Húc Dương bị người ta tranh giành như một con rối.
“Vạn người mê” đúng là vạn người mê, bất kể anh mặc gì, đứng thế nào cũng đều rất cuốn hút. Mấy cô gái bên cạnh anh, ai cũng xinh đẹp quyến rũ, nam thanh nữ tú, đúng là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt! Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú xem kịch vui, thỉnh thoảng lại nhấm nháp một ít đồ ăn. Đồ ở đây cũng không khó nuốt cho lắm. Kỷ Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, may mà đây là nhà hàng chứ không phải công ty, nếu không An Húc Dương có bị chia năm sẻ bảy cũng không đủ.
Dù bên cạnh ngập tràn mùi nước hoa phụ nữ nhưng ánh mắt An Húc Dương vẫn không rời Kỷ Hiểu Nguyệt, qua cửa kính lúc thấy vẻ tươi cười của Kỷ Hiểu Nguyệt, trong lòng An Húc Dương thoáng cô đơn. Anh hồi tưởng lại cảnh diễn hôn ở phim trường lần trước… Kỷ Hiểu Nguyệt cũng cười vui như vậy…
Trong lúc buồn chán, Kỷ Hiểu Nguyệt tiện tay lật mấy cuốn tạp chí dành cho khách hàng, thì thấy có một cuốn tạp chí dùng hình Tề Hạo làm trang bìa. Dưới ngọn đèn mờ ảo, trông anh càng thêm lạnh lùng. Nhớ đến những hành vi quái gở của tên biến thái ấy, Hiểu Nguyệt căm ghét dùng dĩa chọc chọc vào khuôn mặt hoàn hảo đó. Nhưng ngẫm lại, đôi lúc Tề Hạo cũng không xấu xa đến vậy. Nghĩ đến việc mình vừa bỏ rơi anh ta ở quán lẩu… Kỷ Hiểu Nguyệt tiện tay phủ khăn ăn lên mặt Tề Hạo.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Lại nhớ đến chiếc điện thoại mà công ty thưởng cho sáng nay, Hiểu Nguyệt liền rút ra nghịch. Điện thoại thông minh đúng là khác hẳn, rất khó làm quen! Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi mày mò cả nửa ngày mới tìm ra cách vào game. Đúng lúc ấy, An Húc Dương đã trở lại.
“Để em đợi lâu rồi”. Tiếng An Húc Dương vang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng bỏ di động xuống.
“Không sao! Nhìn mọi người chụp ảnh cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống!” Kỷ Hiểu Nguyệt cầm chiếc khăn ăn trên mặt Tề Hạo lau tay, chuẩn bị “nhập tiệc”.
An Húc Dương: “…”
An Húc Dương rất muốn hỏi: Nhìn những cô gái khác đến gần anh, em không để ý chút nào thật sao? Nhưng cuối cùng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu vang.
Sau khi hoàn thành công việc quan trọng nhất, Đào Song Song đã mãn nguyện, nhưng vẫn không quên tiếp tục hóng chuyện.
“Hiểu Nguyệt, mình thật sự cảm ơn cậu, không ngờ cậu và An Húc Dương lại là bạn. Sau này nếu cậu có vé xem An Húc Dương biểu diễn trăm ngàn lần đừng quên bọn mình nhé!” Đào Song Song cười tít cả mắt, vẻ mặt tỏ rõ thái độ “Tôi biết hết rồi nhé”, lại rất vô tình liếc qua cuốn tạp chí bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt.
Người đàn ông bí ẩn cuối cùng đã được công bố! Không ngờ lại là An Húc Dương! Tình địch của Tổng giám đốc thì ra là An Húc Dương!
Tin tức này thật là “hot”!
Vì quá kích động, hai gò má Đào Song Song đỏ ửng lên.
“Dĩ nhiên rồi”. An Húc Dương thay Kỷ Hiểu Nguyệt đáp lời.
“Vậy cảm ơn nhé! Bọn em đi trước đây”. Đào Song Song vẫy tay, lúc đi ra tới cửa, nhân lúc không có ai để ý, cô nàng lặng lẽ quay lại lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc An Húc Dương và Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngồi bên nhau.
An Húc Dương vẻ mặt si tình nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngồi phía đối diện, đúng lúc Kỷ Hiểu Nguyệt đang vô thức cúi đầu xem tạp chí, vẻ mặt đầy bí ẩn. Theo nguồn đáng tin cậy, bìa cuốn tạp chí đó là Tề Hạo…
Cùng với tốc độ bỏ đi của Đào Song Song, một tin đồn mới nhanh chóng được phát tán…
Lúc kết thúc bữa ăn, nhìn thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm, An Húc Dương liền rủ Kỷ Hiểu Nguyệt đi tản bộ. Kỷ Hiểu Nguyệt liếc nhìn ánh nắng như thiêu đốt bên ngoài, tản bộ ấy hả… thôi được rồi, nể tình An Húc Dương thật sự có thành ý, phơi nắng thì phơi nắng vậy!
Nào ngờ mới đi được hai bước, Kỷ Hiểu Nguyệt chợt thấy chiếc Lincoln sang trọng đang đậu ở ngã tư đối diện, chiếc xe thật sự rất bắt mắt, muốn lờ đi cũng không được.
Tề Hạo! Không phải anh ta đang ăn lẩu với Hoa Hồ Điệp sao? Sao có thể ở đây được?
Nước sơn đen bóng của chiếc xe dưới ánh mặt trời giữa trưa hắt lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo, giống như đôi mắt lạnh lùng của ai đó khiến người ta phải sợ hãi.
Cửa xe từ từ hạ xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt không kịp suy nghĩ, vội vàng kéo tay An Húc Dương chạy trốn. Đằng sau, ánh mắt Tề Hạo bỗng trở nên lạnh buốt.
Dọc đường, An Húc Dương chỉ tập trung lái xe, vẻ mặt luôn tươi cười rạng rỡ trước đó bỗng trở nên ngột ngạt, u ám.
Nhìn anh ở bên những cô gái khác, Hiểu Nguyệt… lại tỏ ra rất vui vẻ, như xem một bộ phim mà anh là nhân vật chính, còn cô chỉ là khán giả… Ngược lại, lúc thấy Tề Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệt lại kéo tay anh bỏ chạy, như một cô vợ sợ hãi vì bị bắt gặp khi đang đi bồ bịch.
Cảm giác này khiến An Húc Dương khó chịu, anh dùng sức đánh tay lái. Cô ấy đang sợ hãi, lo lắng, trốn tránh điều gì?
Kỷ Hiểu Nguyệt lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng cô cũng đang rất buồn bực!
Không hiểu sao, thấy Tề Hạo cô lại chột dạ mà bỏ chạy thục mạng. Cô với An Húc Dương, không, Bạch Sùng Tước vốn là bạn học, lại đang công khai hẹn hò yêu đương. Vậy thì vì nghĩa lý gì mà mới nhìn thấy “thú cưỡi”, chưa nhìn thấy anh ta mà cô đã hoảng loạn, điên cuồng chạy trốn? Thậm chí không hiểu sao lại còn cảm thấy rõ ràng sự tức giận của anh ta nữa?!
Loạn rồi, loạn thật rồi!
Sau cùng, An Húc Dương cũng quyết định phá tan sự im lặng:
“Hiểu Nguyệt…”
“Vâng?” Kỷ Hiểu Nguyệt choàng tỉnh đáp.
Tất cả những nghi vấn đang lấp đầy tâm trí An Húc Dương cứ nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu:
“Chúng ta đi du lịch đi”.
“Cái gì?”
Câu nói của anh phút chốc khiến Kỷ Hiểu Nguyệt hoảng sợ. An Húc Dương đột ngột phanh xe lại, cầm tay Hiểu Nguyệt nôn nóng nói:
“Bọn mình đi du lịch đi. Maldives, biển Aegean, Hawaii, đâu cũng được. Bất cứ nơi nào em thích, được không?
Sắc mặt Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng thay đổi:
“Mấy nơi đó em chưa từng đến, hơn nữa em cũng không thấy thích”.
“Hiểu Nguyệt, anh chỉ muốn cùng em đến một nơi không có Tề Hạo, cũng không có Phong Diệp Vô Nhai, không có bất kỳ ai cả, một nơi chỉ có anh và em, để bọn mình tận hưởng thế giới chỉ có hai người, được không em?” Ánh mắt An Húc Dương nồng cháy, trong ánh mắt chân thành ấy hiện lên những lo lắng bất an, những áp lực không diễn đạt thành lời.
Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng cảm thấy có đôi phần áy náy.
Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của cô và An Húc Dương sau khi chính thức quen nhau, kết quả lại biến thành một mớ hỗn độn, sau cùng còn bị cái kẻ trốn trong xe dọa cho sợ chết vía. Thật là mất mặt quá!
“Em xin lỗi…”
“Anh không muốn nghe câu xin lỗi, anh muốn em đồng ý đi với anh, được không em? Sắp đến kì nghỉ rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ đi du lịch, được chứ?” Ánh mắt An Húc Dương hiện rõ sự nôn nóng.
“Việc này… hãy để em có chút thời gian suy nghĩ!” Kỷ Hiểu Nguyệt mất tự nhiên quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa kính ô tô đáp.
“Vậy… anh sẽ đợi em”.
…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả : Lam Yên Hểu Nguyệt
Nguồn : NXB Văn Học
Dịch giả : Thương Thương Đặng
Chương 95 : Cưỡng hôn trong thang máy
Tòa nhà Lăng Thăng đứng sừng sững như một con quái vật to lớn trong khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố. Trước đại sảnh tòa nhà đó, chiếc xe của An Húc Dương nhìn có vẻ khá bé nhỏ. Cả An Húc Dương lẩn Kỷ Hiểu Nguyệt đều có cảm giác như có một thứ áp lực vô hình nào đó dồn lên hai người bọn họ. Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt xuống xe, An Húc Dương có ý muốn đưa cô lên nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyết từ chối.
Cô hoàn toàn không nghi ngờ về sức hấp dẫn và khả năng gây chấn động của An Húc Dương, cuộc sống của cô giờ đã đủ “đặc sắc” lắm rồi, càng không muốn điên đầu thêm nữa. Kỷ Hiểu Nguyệt cầm túi xách chạy như bay khi xuống xe, để lại sau lung ánh mắt buồn bã của An Húc Dương.
Chiếc BMW màu bạc chầm chậm tiến vào biển người, sau một quãng tăng tốc chiếc xe đột ngột quay đầu, tiến thẳng về bãi đỗ xe của Lăng Thăng.
An Húc Dương vừa dừng xe, quay người đã thấy một chiếc Lincoln như hổ rình mồi dừng ở phía sau anh từ lúc nào. Tề Hạo nghiêm nghị đứng cạnh xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn An Húc Dương.
Hai người đàn ông gặp nhau luôn không cần quá nhiều từ ngữ, ánh mắt họ đã nói lên tất cả. Cuộc nói chuyện của bọn họđơn giản, đồng thời cũng vô cùng thẳng thắn.
Tề Hạo: “Tôi nghĩ bản hợp đồng của chúng ta có thể kết thúc tại đây được rồi”.
An Húc Dương: “Anh nghĩ tôi sẽ để ý đến việc đó sao?”
Tề Hạo: “Đó là việc của anh”.
An Húc Dương: “Hiểu Nguyệt là bạn gái của tôi!”
Tề Hạo: “Anh tự tin quá rồi đấy!”
An Húc Dương: “Đừng nghĩ tôi có thể dễ dàng bị anh đánh bại giống Phong Tín Nhi”.
Tề Hạo: “Đã dám mời anh đến dĩ nhiên tôi đã biết tất cả về anh”.
An Húc Dương: “Anh cho rằng tôi sẽ thua anh sao?”
Tề Hạo mỉm cười, lạnh lùng quay người rời đi. An Húc Dương đang định quay lại tìm Kỷ Hiểu Nguyệt, nhưng vừa bước được hai bước, đột nhiên anh nhận ra: Kết thúc hợp đồng có nghĩa là anh không thể tùy tiện bước vào tòa nhà Lăng Thăng này nữa.
***
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa bước vào văn phòng đã thấy bảy cái đầu đang túm tụm vội vàng tản ra, mọi người ai cũng tỏ vẻ “nhiệt tình làm việc, tích cực đi lên”. Kỷ Hiểu Nguyệt đã quen với việc trở thành nhân vật chính trong những tin đồn, vì thế cô nhanh chóng lờ đi.
Đào Song Song tỏ ra vô cùng thân thiết, mỉm cười rạng rỡ với Kỷ Hiểu Nguyệt rồi bí ẩn sán lại gần:
“Hiểu Nguyệt, cậu giấu kỹ thật đấy! Thì ra cậu và An Húc Dương đang hẹn hò!”
Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ cười nhẹ, không đáp.
“Bắt đầu từ khi nào vậy?” Nàng ta tiếp tục hóng chuyện.
Kỷ Hiểu Nguyệt tiếp tục mỉm cười.
“Vậy cậu với Tổng giám đốc…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Hiểu Nguyệt liếc sang, Đào Song Song gượng cười rồi biết điều bỏ đi.
Người ta là “quý nhân”, không thể đắc tội được!
Kỷ Hiểu Nguyệt lại nghĩ đến chuyện lúc trưa, không biết Tổng giám đốc Tề sẽ “xuất chiêu” gì để đối phó với cô đây? Cô vẫn phải lên kế hoạch tự bảo vệ mình trước đã.
Vì thế, lúc Tề Hạo và Nhiếp Phong kẻ trước người sau đi lên đã thấy “cô gái lao công” đang cố gắng lau dọn sàn nhà.
Nhiếp Phong che miệng cười trộm, cô nàng này đúng là lúc nào cũng rất tinh ranh! Anh liếc nhìn sang “người đàn ông bị bỏ rơi trong nồi lẩu”, khuôn mặt Tề Hạo vẫn nghiêm nghị, thái độ đang cực kỳ khó đoán. Nhiếp Phong quyết định bước chậm lại, cách xa đôi “oan gia” một chút, nhằm tránh bị va lây.
Dù không ngẩng đầu lên, nhưng từ không khí xung quanh cũng có thể dễ dàng nhận ra ai đó đang “giá lâm”. Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, tiếp tục cần mẫn làm việc, tỏ ra thái độ tôi là một con ong thợ chăm chỉ…
Bóng người cao lớn từ từ đi đến chỗ cô, Kỷ Hiểu Nguyệt nín thở… Bước chân quen thuộc, tiến đến, rồi… rồi… lướt qua.
Hả? Hả? Hả? Đi rồi sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Tề Hạo đang đi thẳng vào văn phòng Tổng giám đốc, rồi lại cúi đầu nhìn lại chính mình. Lạ thật, mặc dù cô đã thay đồng phục nhân viên vệ sinh, lại đeo thêm cả khẩu trang nhưng Tề Hạo không thể nào không nhận ra cô chứ?
Bỗng nhiên anh ta lại… không tìm cô gây sự?!
Kỷ Hiểu Nguyệt dừng công việc đang làm lại. Bình tĩnh như vậy, thật không giống Tề “đại quái nhân” chút nào!
Anh ta tức giận? Hay là anh ta sẽ ra tay sau? Kỷ Hiểu Nguyệt ngây người không biết sẽ phải đối phó thế nào.
“Này, làm việc nghiêm túc một chút đi, lau chỗ này này, cả ở đây nữa!” Bả vai Nhiếp Phong rung lên bần bật trong trạng thái nhẫn nhịn không dám cười to.
Xem ra cô nàng này không bị người ta chèn ép, bắt nạt thì không thấy thoải mái. Đứng ngây ra đó nhìn theo bóng Tề Hạo làm gì? Xông lên cãi nhau đi, như vậy mới thú vị chứ! Mình muốn xem trò vui quá!
Kỷ Hiểu Nguyệt lườm sang Nhiếp Phong, thu hết vẻ mặt gian trá của anh ta vào trong tầm mắt, rồi dùng chổi lau nhà tấn công trực diện vào chiếc giày da bóng bẩy của anh ta.
“Này, cẩn thận một chút! Lau bên kia ấy, không phải bên này!” May mắn là Nhiếp Phong nhảy lên kịp thời.
Có phải mình nói sai gì không? Mình muốn Kỷ Hiểu Nguyệt xông lên tấn công Tề Hạo chứ không phải nhằm vào mình mà!
Chiếc chổi lau nhà trong tay Kỷ Hiểu Nguyệt tiếp tục múa như bay: “Tránh đường, tránh đường…”
Nhiếp Phong vừa nhảy vừa kêu, cuối cùng không còn đường thoát đành nhanh chóng nhảy vào văn phòng của Tề Hạo. Nhiếp Phong lo sợ thiên hạ đang quá thái bình, vội vàng chạy đến trước mặt Tề Hạo khuyến khích:
“Cậu cứ để cô nàng của cậu không biết “kiêng trời nể đất” như vậy sao?”
Tề Hạo lạnh lùng ngước mắt lên khiến Nhiếp Phong sợ hãi rụt cổ.
“Muốn ăn lại không dám ăn! Đây vốn không phải phong cách của Tổng giám đốc Tề mà mình biết. Cậu nói xem, trận chiến này có vẻ kéo dài cũng quá lâu rồi đấy!”
Ánh mắt Tề Hạo mỗi lúc một thêm lạnh lẽo: “Cậu nghĩ tôi muốn như vậy sao?”
Nhiếp Phong vừa nghe đã thấy hấp dẫn, lập tức chạy đến, khuôn mặt baby ghi rõ hai chữ “tò mò”: “Có kế hoạch gì chưa?”
“Không có”.
“Không có?” Không thể nào!
“Cậu rảnh quá hả?”
“…” Nhiếp Phong ngại ngùng lui ra ngoài.
Đúng là chẳng thu được kết quả gì tốt đẹp!
Tề Hạo ngồi bất động rất lâu nhìn bút máy trên tay. Đúng là anh chẳng có kể hoạch gì cả. Vì bất kỳ kế hoạch nào cứ áp dụng với Kỷ Hiểu Nguyệt liền lập tức “biến dạng”. Nhưng cứ kéo dài mãi thế này đúng là rất bất lợi!
***
Tề đại nhân đột nhiên không đến gây sự khiến Kỷ Hiểu Nguyệt vừa vui mừng vừa lo lắng. Vì thế lúc tan tầm, Kỷ Hiểu Nguyệt chạy như bay vào trong thang máy.
Lúc thấy cửa thang máy từ từ khép lại, cô nghĩ mình sắp rời xa được chốn nguy hiểm rồi thì một bàn tay to lớn đột nhiên chắn ngang cửa.
Ôi! Không phải chứ?
Kỷ Hiểu Nguyệt ai oán nhìn khuôn mặt của kẻ đang đứng ngoài thang máy. Cô biết mà, cô biết sẽ như vậy mà!
Với “nhân phẩm” của Tề Hạo, anh ta làm sao có thể bỏ qua cho cô được!
“Chào Tổng giám đốc! Tạm biệt Tổng giám đốc!” Kỷ Hiểu Nguyệt định lao ra ngoài chạy trốn thì bị một cánh tay ôm chặt lấy, đẩy thẳng vào một góc của thang máy.
“Á…!” Có nhầm hay không vậy? Anh ta ra tay rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng phản kháng, nhưng ai đó có vóc dáng cao hơn cô, mạnh hơn cô nên sự phản kháng không có chút hiệu quả. Tiếng hét chói tai của Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng cùng lúc đó cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
“Anh… anh… anh muốn làm gì hả?”
Tề Hạo im lặng nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với ánh mắt bí hiểm. Anh khóa chặt Kỷ Hiểu Nguyệt trong một góc thang máy, một tay ôm chặt eo lưng cô, kéo cô vào lòng. Hơi thở nam tính tràn ngập mọi giác quan của Hiểu Nguyệt.
Sao lại thế này?
Kỷ Hiểu Nguyệt gần như phát điên! Nhưng giờ cần phải lý trí, lý trí!
“Này… này, bỏ tôi ra rồi nói chuyện được không? Như thế này… vất vả quá…” Vốn Kỷ Hiểu Nguyệt định nói như thế này rất bất lịch sự, nhưng với Tổng giám đốc Tề ba chữ này chỉ sợ không ăn thua. Hơn nữa, cô nhanh chóng phát hiện, hình như cô có nói gì cũng không có tác dụng. Tề Hạo chỉ lặng lẽ nhìn cô, hoàn toàn im lặng.
Đôi mắt kia quá sâu khiến cô không thể thăm dò được cảm xúc. Trống ngực Kỷ Hiểu Nguyệt đập thình thịch, nói gì đi, nói gì đi chứ, anh muốn làm tôi ngạt chết à?
Sao hôm nay thang máy tầng 48 lại xuống thẳng tầng 1? Sao tầng 48 lại cao vậy? Sao thời gian trôi qua chậm thế? Sao… không khí lại loãng vậy?
Kỷ Hiểu Nguyệt phát hiện, cô càng giãy dụa ánh mắt người nào đó càng u ám. Cô sai rồi…
Người xưa vẫn nói, con thỏ bị chọc giận cũng biết cắn người. Kỷ Hiểu Nguyệt vốn không phải là thỏ, sau khi cố gắng vùng vẫy nửa ngày cũng không chạy thoát, ngược lại còn thêm nguy hiểm. Cô hít một hơi cắn mạnh lên cánh tay của Tề Hạo.
Hic… cảm giác này hình như có chút quen thuộc, hình như một lúc nào đó cô đã cắn như vậy rồi…
Lúc đó, anh ta cũng im lặng không hề nhúc nhích, để mặc cô trút giận…
Ký ức thoàng hiện lên, quay về một ngày trong quá khứ…
Lực cắn của Kỷ Hiểu Nguyệt yếu dần, miệng cô từ từ thả lỏng, một cảm giác không chắc chắn lại hiện lên.
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Cắn xong rồi hả? Vậy giờ đến lượt tôi”.
Không để Kỷ Hiểu Nguyệt kịp tỉnh táo, đôi môi nóng bỏng của anh đã chính xác ôm trọn môi cô, mạnh mẽ cậy bờ môi đang hơi hé mở, tiến vào vùng đất ngát hương.
Lúc mới bắt đầu, nụ hôn của anh rất thô bạo, mạnh mẽ như muốn trừng phạt, nhưng khi Kỷ Hiểu Nguyệt khó chịu kêu lên một tiếng, nụ hôn của anh nhẹ nhàng hơn. Trong lưu luyến có áp lực, trong nồng cháy có thương tiếc, như một ngọn núi lửa sắp phun trào nhưng lại cố gắng kiềm chế sự bùng nổ mãnh liệt.
Cảm giác này… rất giống…
Không thể nào! Không thể là anh ta được!
Nụ hôn của Tề Hạo cuối cùng cũng dừng lại nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy thắt lưng Kỷ Hiểu Nguyệt, vóc dáng cao lớn ấy khóa cô trong một góc nhỏ của thang máy.
“Lần sau còn chơi trò “dịch chuyện tức thời” nữa thì đây là cái giá em phải trả”.
“Dịch chuyển tức thời” cái… cái gì hả?
Kỷ Hiểu Nguyệt “giao chiến” với Tề Hạo không ít, vì thế dễ dàng nắm bắt tư duy của anh. Cô hiểu cái mà anh ta gọi là “dịch chuyển tức thời” chắc chắn ám chỉ chuyện cô “dịch chuyển” từ quán lẩu đến nhà hàng Pháp.
Liệu cô có nên cười vì sự hài hước của Tổng giám đốc Tề không?
Nhưng giờ phút này Kỷ Hiểu Nguyệt không thể cười nổi. Theo bảng số hiển thị trên thang máy, họ đang từ tầng 4 xuống tầng 3.
Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ… làm sao bây giờ? Cô không muốn đến lúc thang máy mở ra họ vẫn ở… cái tư thế này! Nếu dùng sức thì không phải đối thủ, vậy chỉ còn cách…
Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng dịu dàng hơn, giọng nói đột ngột trở nên mềm mỏng: “Tôi… lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa…”
Tề Hạo bất giấc sững sờ, nhìn khuôn mặt ửng đỏ thoáng ngượng ngùng, đôi mắt cụp xuống ngân ngấn nước, nhìn mà lại như không nhìn, hơi thở gấp gáp. Nhất là giọng nói của cô, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ dịu dàng đến thế…
Trái tim anh bỗng rung động mãnh liệt, lực cánh tay cũng vì thế mà yếu đi rất nhiều.
Gần như cùng lúc, khi thang máy xuống đến tầng 1, nhân lúc Tề Hạo còn đứng ngây người, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng đẩy “chướng ngại vật” trước mắt, xoay người bỏ chạy như bay ra khỏi thang máy.
Tề Hạo vẫn đứng lặng ở đó, không hề cử động, chỉ khẽ quay đầu nhìn theo hướng Hiểu Nguyệt bỏ chạy, ánh mắt sáng lấp lánh.
Đầu ngón tay anh vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô. Trên môi anh vẫn còn vương lại hơi thở thơm mát của cô. Bên tai anh vẫn còn vang vọng giọng nói dịu dàng của cô. Còn cô… đã đi từ bao giờ.
Anh biết rõ sự dịu dàng đó chỉ là cạm bẫy để lừa anh, nhưng anh lại không thể kháng cự. Nếu… một ngày nào đó… cô có thể thành tâm, nguyện ý dịu dàng với anh như vậy thì…
Tề Hạo khẽ mỉm cười, cô nhóc của anh ơi, em nghĩ em sẽ chạy thoát sao?
Tin đồn lại một lần nữa lan đi rất nhanh với tốc độ ánh sáng: Kỷ Hiểu Nguyệt và Tổng giám đốc Tề đi chung một thang máy, có những hành động thân mật mờ ám. Đáng chú ý nhất là, lúc Kỷ Hiểu Nguyệt vào thang máy vẫn rất bình thường, nhưng lúc ra khỏi thang máy môi lại sưng đỏ, khả nghi lắm, khả nghi lắm!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả : Lam Yên Hểu Nguyệt
Nguồn : NXB Văn Học
Dịch giả : Thương Thương Đặng
Chương 96 : Không sao, chẳng qua em bị chó cắn thôi!
Kỷ Hiểu Nguyệt chạy một mạch về nhà, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cảm xúc về những hình ảnh không thể lý giải… Chắc chắn cô đã bị tên quái gở ấy làm cho hồ đồ rồi. Nếu không sao cô lại có thể nghĩ rằng người cứu cô lần trước là Tề Hạo chứ?
Ảo giác! Nhất định là ảo giác!
Nhưng chuyện hôm nay cũng một lần nữa chứng minh: Tên biến thái này tuyệt đối không có điều tốt đẹp gì!
Hôm nay, Tế Nguyệt Thanh Thanh lên mạng với tâm trạng rất khác thường, gặp ai cũng giết.
Phong Diệp Vô Nhai hỏi: “Bà xã, có chuyện gì vậy?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không có gì”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Thật sự không có gì chứ?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không sao, chẳng qua em bị chó cắn thôi!”
Phong Diệp Vô Nhai: “Không sao, nếu có cơ hội, em có thể xem xét đến việc cắn lại nó”.
Nhưng mà phải cùng một con chó.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: =.=||
Thật chẳng hài hước chút nào!
Đúng lúc này, Ta Là Một Con Rồng đăng nhập, anh chàng thấy Tế Nguyệt Thanh Thanh đang ở trên mạng liền ném lên một câu
“Tế Nguyệt Thanh Thanh, chuyện của mẹ cậu đừng đến tìm mình nữa!”
Bệnh cũ của tên này lại tái phát à? Sao nói gì cũng phát lên kênh Thế Giới vậy, không biết dùng kênh Riêng Tư sao?
Không lẽ mẹ lại gọi điện thoại cho cậu ta? Kỷ Hiểu Nguyệt hết cách, cô cũng không muốn mà!
Tế Nguyệt Thanh Thanh gõ lên hai chữ: “Riêng Tư”, Ta Là Một Con Rồng đổi sang kênh Riêng Tư.
Phong Diệp Vô Nhai: “Cậu ta đang nói cái gì vậy?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ, việc này không cần để Đại Thần biết, vì thế cô nói:
“Cậu ta đang mắng người khác, anh mặc kệ cậu ta đi”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Có cần anh giúp không?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không cần đâu”.
Xử lý Hoa Hồ Điệp là một việc quá dễ dàng.
Cùng lúc đó, Tế Nguyệt Thanh Thanh và Ta Là Một Con Rồng đang nói chuyện riêng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Cậu làm sao vậy?”
Ta Là Một Con Rồng: “Có phải mẹ cậu có thiên lý nhãn không? Trưa nay ở quán lẩu, mình và Tổng giám đốc Tề mới bắt đầu nói chuyện thì bác ấy gọi điện đến, mà cứ bắt đầu nói là chưa xong chưa chịu dừng! Đợi bác ấy nói xong thì Tổng giám đốc Tề đi mất rồi!
Sau đó là một chuỗi những icon mặt khóc lớn.
Ta Là Một Con Rồng tiếp tục đau khổ: “Vì sao có lòng tốt mà không được báo đáp vậy hả!!!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Lần sau mẹ mình gọi đến nữa thì cậu cứ nói bọn mình chia tay rồi. Lần tới mình sẽ mua cho cậu một số mới”.
Ta Là Một Con Rồng: “Mình không cần! Sau này những việc như vậy đừng tìm mình nữa, đi mà tìm An Húc Dương ấy, cậu ta không phải là bạn trai của cậu sao?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Có muốn mình đi gặp Măng Mọc Sau Mưa thay cậu nữa không?”
Ta Là Một Con Rồng hoàn toàn chìm trong im lặng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi lên mấy dấu chấm hỏi, anh chàng vẫn tiếp tục im lặng.
Tên này bình thường đâu phải người không chịu nổi đả kích như vậy! Tế Nguyệt Thanh Thanh đang nghĩ liệu có nên an ủi anh chàng một chút không thì Ta Là Một Con Rồng sống lại.
Ta Là Một Con Rồng thích thú nói: “Tế Nguyệt, ông xã cậu nói anh ta sẽ giúp cậu!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Cậu nói cho Đại Thần biết!!”
Ta Là Một Con Rồng: “Cậu chỉ bảo mình không được nói cho An Húc Dương, chứ chưa bảo mình không được nói cho Đại Thần!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh thực lòng muốn đánh Hoa Hồ Điệp một trận.
Như là để xác nhận lại lời của Ta Là Một Con Rồng, Phong Diệp Vô Nhai bình tĩnh gõ lên mấy chữ: “Để anh xử lý”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh thực muốn nhảy lầu!
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận thầm rủa: “Hoa Hồ Điệp! Cậu nhất định sẽ bị báo ứng sớm thôi!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả : Lam Yên Hểu Nguyệt
Nguồn : NXB Văn Học
Dịch giả : Thương Thương Đặng
Chương 97 : Đúng là báo ứng!
Qủa nhiên, báo ứng giáng xuống đầu Hoa Hồ Điệp rất nhanh.
Hôm sau là ngày Hoa Hồ Điệp và Măng Mọc Sau Mưa hẹn gặp mặt, Kỷ Hiểu Nguyệt thay Hoa Hồ Điệp “xuất trận”. Để xử lý tốt chuyện của Măng Mọc Sau Mưa, Kỷ Hiểu Nguyệt đã phải từ chối cuộc hẹn với An Húc Dương, một mình đi tới quán cà phê.
Đúng là giờ tan tầm nên người trong quán không đông, nhưng rốt cuộc người nào mới là Măng Mọc Sau Mưa đây?
Mấy cô bé nữ sinh trung học ngồi cạnh cửa sổ chắc chắn không phải. Ngồi sát tường là mấy cặp tình nhân, chắc chắn càng không đúng. Duy nhất chỉ có trung tâm quán là một người phụ nữ trung niên tóc xoăn cuộn lớn, vừa uống cà phê vừa nhìn đồng hồ. Là cô ta sao? Nếu đúng là cô ta thật… Măng Mọc Sau Mưa cũng… quá già đi!
Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn khắp quán một lần nữa, cuối cùng dừng lại ở một ông chú mái tóc hoa râm ngồi trong góc, không phải chứ…
Kỷ Hiểu Nguyệt liền rút chiếc di động Hoa Hồ Điệp đưa cô lúc trước, ấn số gọi… Tiếng di động vang lên ngay phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt khiến cô giật mình. Quay đầu lại, đúng lúc thấy một khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, nhưng thái độ trên khuôn mặt lại không thể hiện chút thân thiện nào. Nhìn chiếc di động đang reo trong tay anh chàng này, Kỷ Hiểu Nguyệt gác máy, di động cũng ngừng kêu.
Xem ra đúng là cậu ta rồi!
Nhưng… thật sự là cậu ta sao? Trước mặt cô là, một anh chàng rất đẹp trai!
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên rất muốn cười:
“Cậu là… Măng Mọc Sau Mưa?”
“Là tôi”. Giọng nói lạnh như băng, nhất là sau khi anh chàng nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đánh giá một lượt, thái độ càng thêm lạnh lùng:
“Cô không phải Một Con Rồng!”
Măng Mọc Sau Mưa kết luận mà không cần suy nghĩ.
“Tôi… đúng là không phải tôi”. Kỷ Hiểu Nguyệt không nhịn được nữa, cười không dừng lại được.
Xin lỗi nhé… nhưng thật sự rất buồn cười!
Thì ra Măng Mọc Sau Mưa là một chàng trai, hơn nữa lại còn là một anh chàng rất đẹp trai! Đáng tiếc Hoa Hồ Điệp không đến! Nếu anh chàng mà biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội như vậy, không biết có phát điên không?”
Đúng là báo ứng!
“Buồn cười lắm sao?” Anh chàng đẹp trai dường như rất tức giận.
“Không… không phải! Không phải tôi cười cậu, tôi đang cười Một Con Rồng, cậu ta… cậu ta… chắc chắn sẽ phát điên lên mất!” Kỷ Hiểu Nguyệt cười đến không thở nổi.
Trong một góc nhỏ của quán cà phê, Kỷ Hiểu Nguyệt và Măng Mọc Sau Mưa ngồi xuống đối diện nhau.
Không được cười, không được cười, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng tự nhắc nhở bản thân nhưng vẫn không nhịn được. Măng Mọc Sau Mưa rất khó chịu, khuôn mặt cau có:
“Đừng có cười nữa, nếu không tôi sẽ nói cho Phong Diệp Vô Nhai biết, Tế Nguyệt Thanh Thanh là một con khủng long”.
Kỷ Hiểu Nguyệt quả nhiên không cười nữa:
“Cậu biết tôi là ai sao?”
“Cô gái có thể chơi thân với con giun đó, ngoài cô ra còn ai nữa?” Lúc nói đến mấy chữ “con giun”, anh chàng nghiến răng nghiến lợi tỏ rõ thái độ vô cùng tức giận.
“Thật ra cậu cũng đừng nên trách tên đó, tên đó cũng là… bất đắc dĩ thôi!” Kỷ Hiểu Nguyệt lại cười.
Thật sự là do bất đắc dĩ mà!
Măng Mọc Sau Mưa căm giận lườm Kỷ Hiểu Nguyệt, đến khi Kỷ Hiểu Nguyệt không cười nữa mới lạnh lùng “hừ” một cái.
“Cậu đã sớm biết tên đó là đàn ông rồi à?” Sau khi cười đủ, Kỷ Hiểu Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
Nhớ lại lúc trước khi Ta Là Một Con Rồng lớn tiếng nói trên kênh Thế Giới kêu mọi người đừng coi anh chàng là đàn ông, mọi người đã lôi vấn đề giới tính của anh chàng ra bàn luận phân tích, cô nhớ lúc đó chỉ có Măng Mọc Sau Mưa là người có thái độ bình tĩnh nhất.
Măng Mọc Sau Mưa hậm hực, coi như thừa nhận.
“Biết tên đó là con trai mà cậu vẫn muốn gặp sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt nghi ngờ nhìn chàng trai ngồi đối diện.
Thật ra anh chàng không những đẹp trai, khuôn mặt trắng trẻo, lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, mà còn có cả nét mềm mại của con gái.
Măng Mọc Sau Mưa rõ ràng biết Hoa Hồ Điệp là con trai nhưng vẫn muốn lấy, còn yêu cầu gặp mặt, chẳng lẽ… cậu ta cũng là…
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Măng Mọc Sau Mưa từ đầu đến chân một lần nữa.
“Không được sao?” Không chịu nổi ánh mắt của Kỷ Hiểu Nguyệt, Măng Mọc Sau Mưa bắt đầu nổi giận.
Thời gian quen biết của Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp không phải là ít, dĩ nhiên cô hiểu sự tức giận này có ý nghĩa như thế nào.
“Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là suy nghĩ cho hạnh phúc của Hoa Hồ Điệp thôi”.
Sắc mặt Măng Mọc Sau Mưa quả nhiên dịu đi rất nhiều, giọng nói cũng thân thiện hơn lúc trước:
“Vậy bây giờ con giun kia đang ở đâu?”
“Để tôi gọi cho cậu ta”. Cứ nghĩ đến dáng vẻ tròn mắt há mồm, hối không kịp của Hoa Hồ Điệp khi thấy Măng Mọc Sau Mưa, Kỷ Hiểu Nguyệt lại thấy cực kỳ, cực kỳ thích thú.
“Không được gọi!” Măng Mọc Sau Mưa tức giận nói.
“Hả?” Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại nhìn, trong mắt Măng Mọc Sau Mưa hiện lên sự tức giận và xảo quyệt, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thấy khổ thay cho Hoa Hồ Điệp.
Sau đó thì bi kịch của Hoa Hồ Điệp chính thức bắt đầu.
Hoa Hồ Điệp vừa “hóng” được tin: Kỷ Hiểu Nguyệt vừa hẹn hò với An Húc Dương, vừa hôn Tổng giám đốc Tề trong thang máy. Anh chàng tức giận, hừng hực sát khí lao đến điểm hẹn tìm gặp Kỷ Hiểu Nguyệt.
Hoa Hồ Điệp hoàn toàn không để ý Kỷ Hiểu Nguyệt đang liên tục ra hiệu nhắc nhở, anh chàng phẫn nộ chỉ trích Kỷ Hiểu Nguyệt vừa hẹn hò với An Húc Dương, vừa lằng nhằng không rõ ràng với Tề Hạo.
Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyết khẳng định mình đã phân rõ giới hạn quan hệ với Tề Hạo nhưng không ngờ lại khiến cho Hoa Hồ Điệp quá tức giận. Anh chàng lấy luôn tình cảm chân thành của bản thân dành cho Tề Hạo làm ví dụ, thuyết giảng cho Kỷ Hiểu Nguyệt nghe một bài giáo dục tình yêu.
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngừng nỗ lực hết mình ra hiệu nhắc nhở nhưng Hoa Hồ Điệp đang hừng hực nhiệt huyết nên không thèm chú ý. Anh chàng hăng say chỉ đường dẫn lối, văn chương lai láng, xuất khẩu thành thơ. Đến khi chàng trai ngồi bên cạnh Hiểu Nguyệt từ từ đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Hoa Hồ Điệp một cái rồi bỏ đi, Hoa Hồ Điệp mới bị ánh mắt đó làm cho nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới lấy lại được tiếng nói:
“Cậu ta là ai vậy?”
“Măng - Mọc - Sau - Mưa!” Kỷ Hiểu Nguyệt trả lời rõ ràng, rành mạch.
“Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu bớt nói tên bà xã mình ra đi!” Hoa Hồ Điệp lại bốc hỏa, còn nói một câu khiến anh chàng hối hận trong ba trăm sáu mươi ngày sau đó.
“Cậu nghĩ mình sợ cô ấy thật sao? Cho dù cô ấy có thực sự đứng trước mặt mình, mình cũng sẽ nói như vậy!”
Ôi đứa trẻ đáng thương! Muốn xưng anh hùng cũng phải biết chọn thời điểm chứ!
Kỷ Hiểu Nguyệt không tranh cãi với kẻ xui xẻo này nữa, cô thấy Măng Mọc Sau Mưa quay lại, lần nữa lạnh lung nhìn Hoa Hồ Điệp rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Cậu ta chính là Măng Mọc Sau Mưa, người đã hẹn gặp cậu ngày hôm nay, Măng Mọc Sau Mưa, bà xã cậu đấy!” Kỷ Hiểu Nguyệt nhấn mạnh từng từ nói cùng Hoa Hồ Điệp.
Hoa Hồ Điệp quay đầu lại nhìn đúng lúc Măng Mọc Sau Mưa cũng đang nhìn lại, bốn mắt thoáng gặp nhau trong giây lát, rất nhanh sau đó Măng Mọc Sau Mưa nhanh chóng rời đi.
Cả thế giới phút chốc chìm trong im lặng.
Hoa Hồ Điệp há hốc miệng, ngón tay chỉ theo hướng Măng Mọc Sau Mưa vừa đi, một lúc lâu sau mới thốt được nên lời:
“Cậu ta… cậu ta là…”
“Măng - Mọc - Sau - Mưa!” Kỷ Hiểu Nguyệt lần nữa khẳng định chắc chắn.
Đến lúc Hoa Hồ Điệp chạy theo ra ngoài thì người đã sớm đi mất dạng rồi…
Biết mình đã phạm phải tội lỗi quá lớn, Hoa Hồ Điệp vội vàng chạy về nhà, đăng nhập vào trò chơi.
“Bà xã, anh nhớ em quá!”
“Bà xã, sao em vẫn chưa lên mạng vậy?”
“Bà xã, anh sai rồi!”
”Bà xã…”
…
Măng Mọc Sau Mưa vừa đăng nhập, Ta Là Một Con Rồng lao như bay đến dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành. Măng Mọc Sau Mưa hoàn toàn im lặng nhưng rất nhanh sau đó hệ thống xuất hiện thông báo:
“Măng Mọc Sau Mưa đã hủy bỏ quan hệ hôn nhân với bạn”.
Ta Là Một Con Rồng bị “ép hôn” nên lúc ly hôn không cần anh chàng đồng ý cũng được hệ thống chấp nhận. Ngay cả việc đến miếu Nguyệt lão hoàn tất thủ tục cắt đứt quan hệ cũng hoàn toàn được bỏ qua.
“Bà xã, đừng mà! Anh không thể mất em được, anh không muốn ly hôn!” Ta Là Một Con Rồng than khóc như mưa.
Ngay sau đó, Ta Là Một Con Rồng bị bang chủ Măng Mọc Sau Mưa chính thức đuổi ra khỏi Bang Không Tưởng.
Ta Là Một Con Rồng: “Bà xã, anh sai rồi, anh nhất định sẽ sửa đổi mà!”
Sau lần quấy nhiễu thứ N của Ta Là Một Con Rồng, Măng Mọc Sau Mưa rốt cuộc cũng trả lời:
“Đừng có đi theo tôi, nếu không tôi gặp anh lần nào là giết lần đấy!”
Ta Là Một Con Rồng: “Bà xã ơi, anh yêu em mà!”
Măng Mọc Sau Mưa: “Còn nữa, dù tôi không giết anh thì thành viên Bang Không Tưởng cũng sẽ giết anh. Lo bảo vệ mình đi!”
Nói xong, Măng Mọc Sau Mưa rời mạng.
Ta Là Một Con Rồng biết có kêu trời khóc đất cũng vô dụng. Anh chàng đành chạy đến tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Tài khoản của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều sáng, nhưng không ai chịu lên tiếng trả lời. Ta Là Một Con Rồng đột nhiên nhớ ra hôm nay có cuộc thi bình chọn cặp đôi xuất sắc nhất năm, đôi vợ chồng son này chắc là đi dự thi rồi.
Nghĩ đến việc vợ chồng người ta có đôi có cặp, còn lại mình cô đơn lẻ bóng, Hoa Hồ Điệp tức muốn thổ huyết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả : Lam Yên Hểu Nguyệt
Nguồn : NXB Văn Học
Dịch giả : Thương Thương Đặng
Chương 98 : Bà xã, anh yêu em!
Hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi bình chọn cặp đôi xuất sắc nhất năm. Trên mạng đã có thông báo từ lâu, cuộc bình chọn này mỗi năm diễn ra một lần, tất cả các cặp vợ chồng muốn dự thi đều có thể tham gia, nhưng mỗi đôi chỉ có thể tham gia một lần. Nếu đạt được danh hiệu “Cặp đôi xuất sắc nhất” sẽ nhận được phần thưởng rất lớn của hệ thống.
Đây là lần đầu tiên Tế Nguyệt Thanh Thanh tham gia một cuộc thi như vậy nên cô cảm thấy rất mới lạ.
Trước khi làm nhiệm vụ, hệ thống có nhấn mạnh: “Phải hoàn thành nhiệm vụ một mình, các cặp đôi không thể trao đổi tin tức cho đến khi nhiệm vụ kết thúc”.
Bắt đầu, cả hai phải trả lời một chuỗi các câu hỏi mà hệ thống đưa ra. Hệ thống cũng không quên nhấn mạnh thêm, các cặp đôi nên suy nghĩ kỹ rồi nghiêm túc trả lời. Bởi đáp án người chơi đưa ra có ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả bình chọn cuối cùng.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn qua nội dung, toàn mấy câu hỏi ngớ ngẩn, ví dụ bạn thích ăn gì, thích màu gì, vân vân và mây mây…
Lúc đầu Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ điền linh tinh cho xong, nhưng càng làm cô lại càng nghiêm túc.
Hệ thống hỏi: “Bạn muốn nói điều gì với đối phương nhất?”
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ một lát rồi điền: “Đại Thần, rất vui khi được quen anh”.
Câu hỏi kế tiếp: “Nếu bạn chỉ có thể làm một việc cuối cùng cho cô ấy (anh ấy), bạn sẽ làm điều gì?”
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ rồi trả lời: “Không kết hôn nữa”.
Kỷ Hiểu Nguyệt trả lời như vậy vì trò chơi nếu không có Phong Diệp Vô Nhai chắc cô đã không chơi.
Câu hỏi kế tiếp: “Trong trò chơi, nơi bạn thích nhất là nơi nào?”
Kỷ Hiểu Nguyệt điền không chút do dự: “Tòa thành số 25 Rừng Hạnh Phúc, nhà của Phong Diệp Vô Nhai”. Phải nói là, nhà của hai người mới đúng.
…
Sau khi làm xong một loạt các câu hỏi mà cô cho là ngớ ngẩn, đột nhiên hệ thống thông báo, đáp án của họ rất ăn khớp và nhận được bình chọn là cặp đôi xuất sắc nhất.
Tế Nguyệt Thanh Thanh toát mồ hôi, dễ thế sao?!
Nhưng chức năng đối thoại vẫn đang bị khóa, Tế Nguyệt Thanh Thanh không thể trò chuyện với Phong Diệp Vô Nhai, cô chán nản nhìn hệ thống sắp xếp. Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai bị người ta đẩy lên bục lĩnh thưởng, nhận quà tặng, hình ảnh đó thật có chút ngu ngốc.
Sau đó họ nhận nhiệm vụ thứ ba, nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống.
Nhiệm vụ này là đánh Boss. Với khả năng của cô và Phong Diệp Vô Nhai, họ có thể thắng chắc nhưng không may Boss này rất biến thái, luôn không ngừng thêm máu cho mình. Sau lần thứ tư thêm máu, Boss đột nhiên tung ra một chiêu lớn, vì thêm máu lần cuối cho Tế Nguyệt Thanh Thanh mà Phong Diệp Vô Nhai đã anh dũng hy sinh.
Sau khi Phong Diệp Vô Nhai biến mất khỏi nhiệm vụ, Boss bỗng nhiên ngừng tấn công, đồng thời trên màn hình hiện lên thông báo của hệ thống: “Phu quân của bạn, Phong Diệp Vô Nhai đã hy sinh, bạn có thể lựa chọn:
A. Ly hôn với Phong Diệp Vô Nhai, tạm dừng tìm một người khác để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng không thay đổi.
B. Tự mình cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng gấp đôi.
C. Rời khỏi nhiệm vụ, không có phần thưởng”.
Nếu Phong Diệp Vô Nhai đã không thể tham gia, vậy một mình cô chơi tiếp còn ý nghĩa gì. Nghĩ vậy, Tế Nguyệt Thanh Thanh không hề do dự chọn đáp án C.
Nào ngờ, hình ảnh đột nhiên thay đổi, họ đang đứng trước một lâu đài rất lớn.
Đây… đây không phải là nhà Phong Diệp Vô Nhai sao? Phong Diệp Vô Nhai đang đứng ngay cạnh cô. Tuy họ đã rời khỏi nhiệm vụ nhưng cũng không đến mức quay thẳng về nhà Phong Diệp Vô Nhai thế này chứ!
Tế Nguyệt Thanh Thanh đang thấy khó hiểu thì cô phát hiện nhân vật trong màn hình không chịu sự điều khiển của mình. Thì ra cô vẫn đang trong nhiệm vụ.
Trên màn hình, Tế Nguyệt Thanh Thanh đang thổi tiêu, Phong Diệp Vô Nhai từ từ bước tới, Tế Nguyệt Thanh Thanh ngả vào lòng Phong Diệp Vô Nhai, ánh mắt dịu dàng đong đầy cảm xúc:
“Đại Thần, rất vui khi được quen biết anh”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh quýnh lên! Đây không phải đáp án cô điền lúc trước sao? Không biết Đại Thần sẽ nói gì?
Kỷ Hiểu Nguyệt vội nhìn màn hình.
Phong Diệp Vô Nhai dịu dàng ôm lấy Tế Nguyệt Thanh Thanh:
“Bà xã, anh yêu em”.
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên xúc động, khuôn mặt bất giác đỏ lên. Đây… đây là câu trả lời của Đại Thần sao?
Trên màn hình, Tế Nguyệt Thanh Thanh tiếp tục nói:
“Nếu em có thể làm cho anh một việc cuối cùng, em sẽ thủ tiết vì anh”.
Phụt…
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa uống nước vôi phun hết lên màn hình.
Cùng lúc ấy tại một nơi khác, Tề Hạo cũng bị sặc nước.
Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng hét lớn, cô đâu có trả lời như vậy!!!! Dù về mặt ý nghĩ thì có vẻ không sai.
Trên màn hình, Phong Diệp Vô Nhai nói:
“Nếu anh còn có thể làm cho em một việc cuối cùng, anh chỉ muốn được hôn em”.
Trên màn hình, đầu Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh từ từ kề sát lại, cuối cùng giao nhau tại một điểm.
Trái tim hồng bay khắp không gian…
Cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt bất giác run lên, một dòng thác ấm áp, dịu dàng chảy khắp cơ thể.
Đại Thần…
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn khung cảnh trên máy tính, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu.
Sau đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh quen thuộc: Một đám con nít nhảy múa quanh họ, như tất cả các câu chuyện cổ tích, kết thúc là một gia đình vui vẻ hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Đúng lúc này, Tế Nguyệt Thanh Thanh phát hiện cô đã có thể trò chuyện với Đại Thần.
Cũng đúng lúc này, Tế Nguyệt Thanh Thanh thấy tên của nhiệm vụ thứ ba: Ảo ảnh.
Thì ra là vậy! Nhiệm vụ hoàn thành, họ lập tức quay lại hiện thực, nhưng vào giây phút này Hiểu Nguyệt không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Phong Diệp Vô Nhai cất lời: “Bà xã, chúng ta gặp nhau đi”.
Trong đầu Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên một tiếng nổ. Đại Thần đang nói gì vậy?
Gặp… gặp mặt sao?
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ tin vào những thứ tồn tại trên mạng, cũng chưa bao giờ có ý định gặp mặt bạn bè qua mạng. Nhưng nếu đối phương là Đại Thần thì… hình như cô sẽ… đồng ý.
Sự sẵn sàng pha thêm chút mong chờ này khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy có đôi phần sợ hãi.
Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn gặp gỡ bạn bè trên mạng, hơn nữa người này còn là ông xã trong game của cô…
Gặp mặt với người có mối quan hệ như vậy thật không tránh khỏi có chút mờ ám. Nhưng cô không thấy ghét kiểu gặp mặt như vậy, nó chỉ khiến cô thấy lo lắng và sợ hãi.
Nếu thật sự gặp nhau sẽ thấy những điều không muốn thấy, những mặt không tốt, những điều không hay, lại còn…
Kỷ Hiểu Nguyệt bị tầng tầng lớp lớp những câu hỏi xuất hiện trong đầu làm cho bấn loạn. Đúng lúc này, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.
Tế Nguyệt Thanh Thanh vội vàng trả lời: “Đợi em một chút, có người gọi cửa”.
Nhân cơ hội này, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng nhanh chóng lấy lại cảm xúc.
Ngoài cửa, Hoa Hồ Điệp đang đứng cùng An Húc Dương.
“Hiểu Nguyệt, anh có chuyện muốn nói với em”.
“Hiểu Nguyệt, cậu nhất định phải giúp mình!”
An Húc Dương và Hoa Hồ Điệp gần như nói cùng lúc.
An Húc Dương chán nản nhìn Hoa Hồ Điệp: “Cậu làm sao vậy hả?”
Hoa Hồ Điệp bắt đầu sụt sịt kể lại bi kịch “thiên tình sử” cùa mình. Hỷ Hiểu Nguyệt để mặc hai người ở đó “tâm sự” còn cô quay lại nói mấy câu tạm biệt với Đại Thần trước khi rời mạng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Bạn em đến chơi, để lần sau mình nói chuyện tiếp nhé”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Bao giờ thì chúng ta gặp nhau?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Để em suy nghĩ đã!”
Phong Diệp Vô Nhai: “Em đã cài đặt điện thoại chưa?”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Phong Diệp Vô Nhai, Tế Nguyệt Thanh Thanh biết Đại Thần đã dùng dịch vụ đăng nhập bằng di động từ lâu, hơn nữa còn cài đặt cả chế độ thông báo khi có bạn bè đăng nhập. Chẳng trách lần nào Tế Nguyệt Thanh Thanh lên mạng Phong Diệp Vô Nhai cũng liền ngay sau đó đăng nhập. Đúng là có ra đa thật! Tế Nguyệt Thanh Thanh lập tức nhờ Phong Diệp Vô Nhai chỉ cho cô cách cài đặt.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Em cài được rồi, vậy sau này lúc nào cũng có thể giám sát được anh rồi!”
Phong Diệp Vô Nhai: “Lúc nào anh cũng hoan nghênh phu nhân! Anh nhất định phục vụ tận tình!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh đỏ mặt.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “BBBBBB”.
Sau đó vội vàng rời mạng.
Cho đến tận lúc logout khỏi game, tim Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn đập thình thịch. Cô thật sự muốn gặp Đại Thần sao?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá